1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 62: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [62]



      Trong tẩm cung được bố trí khí phái, trướng rèm với đường vân vàng nhạt chậm rãi phiêu động, làm nhu hòa hơn khí phách dương cương (thuộc về nam nhân) của căn phòng, thêm phần khoan khoái.


      Ngự giường lớn như vậy, Huyên Trữ nằm đó, thân mình kiều nhắn thoạt nhìn như là bị bao phủ bởi chiếc giường lớn, trông có vẻ yếu đuối gấp bội.


      Mặt nàng hề có chút hồng hào, mồ hôi lạnh hai bên trán giọt giọt chảy ra.


      đám thái y dốc toàn lực chẩn đoán cho nàng.


      Hắc Khi Phong nóng lòng đứng ở bên giường, hô hấp cũng trở nên căng thẳng.


      Cuối cùng, nhịn được lên tiếng: “Thái y, tình cảnh của nàng rốt cuộc như thế nào? Các ngươi có kết luận chưa?!”


      vì thái y tuổi tác cùng địa vị cũng là cao nhất ra : “Vương, tình cảnh của Huyên Trữ công chúa chỉ sợ… quá lạc quan.”


      Nghe vậy, đầu Hắc Khi Phong uỳnh tiếng ong ong vang lên, mất lý trí túm cổ áo của thái y: “Ngươi lạc quan là có ý gì? Ta cho phép ngươi nàng ổn, cho các ngươi biết, các ngươi nhất định phải chữa khỏi cho nàng, bằng toàn bộ các ngươi đều phải chịu tội!”


      Sắc mặt của thái y trắng xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.“Vương… Vương, chúng thần nhất định dốc toàn lực đối phó.”


      Nhìn thấy thần sắc hoảng sợ của thái y, Hắc Khi Phong mạnh mẽ hoàn hồn, cố gắng đè nén xuống cảm xúc sắp sụp đổ, miễn cưỡng sửa sang lại thần sắc: “Tiếp tục chẩn trị!”


      “Vâng vâng.”


      Kế tiếp, cấp cứu liên tục đến tận trời tối, các thái y đều mệt mỏi bước chân mềm nhuyễn, nhưng lại dám thả lỏng chút nào.


      Hắc Khi Phong vẫn ngồi canh bên giường, gắt gao giữ lấy bản tay trắng bệch lạnh buốt của nàng, chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng.


      Trong khoảng thời gian này, nàng như mất linh hồn, mặc kệ thái y châm cứu hay là rút đoản dao ra, nàng chút phản ứng cũng có.


      Cả người nàng duy nhất có thể làm người khác cảm giác được chính là nhiệt độ cơ thể liên tục hạ thấp.


      “Huyên nhi, ráng chống đỡ, nhất định phải chống đỡ, chỉ cần nàng khỏe lên, cái gì ta cũng đồng ý với nàng… Xin lỗi, Xích Diễm quốc còn rất xa, ta chỉ có thể mang nàng về nhà của chúng ta trước, nơi này, cũng là nhà của nàng, là nhà của chúng ta, ta nhớ ra rồi, chúng ta là phu thê, nàng phải chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau sao? Huyên nhi… ”


      ngừng ở bên tai nàng kêu gọi, hy vọng nàng có thể nghe được giọng của .


      Nhưng mà, cho dù đến khô miệng, nàng vẫn như cũ phản ứng.


      Nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng trong suốt tái nhợt, lại chỉ có thể nắm chặt tay nàng, ra sức.


      Hồi lâu, thái y lau lau mồ hôi, kiên trì kinh sợ : “Vương, đám người vi thần cố hết sức, thương thế của Huyên Trữ công chúa đều xử lý thỏa đáng, chỉ là bị thương quá nặng, khiến Huyên Trữ công chúa khí huyết lưỡng hư [*], hơn nữa trong cơ thể Huyên Trữ công chúa có độc của cỏ Huyết Tâm, bây giờ độc khí công tâm, chỉ sợ… chỉ sợ… ”


      Hắc Khi Phong áp giọng quát bảo ngưng lại: “Đủ rồi, cần nữa, các ngươi đều ra bên ngoài trông chừng .”


      “Vâng, chúng thần cáo lui.”


      Trong tẩm thất, chỉ còn lại có hai người bọn họ.


      Đôi mắt đen của Hắc Khi Phong dịu dàng ngóng nhìn nàng, bàn tay ấm áp xoa lên má nàng.


      Nếu phải xuất , nàng bị thương, nếu phải , bây giờ vẫn là Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc như trước kia, mỗi ngày đều rất vui vẻ.


      “Huyên nhi, ta nợ nàng nhiều như vậy, nàng tỉnh lại đòi nợ ta a, tỉnh lại đánh ta mắng ta xả giận.”


      Nhưng mà, đáp lại , thủy chung là tia hô hấp cực kỳ yếu ớt của nàng.


      “Tay nàng rất lạnh, nàng nhất định rất lạnh đúng ? Ta ôm nàng ngủ, nàng lạnh.”


      thất hồn lạc phách thào, tay chân nằm cạnh thân thể của nàng, đưa thân thể ấm áp dính sát thân mình lạnh như băng của nàng, cánh tay tráng kiện cẩn thận mà ôm nàng.


      Hàn khí, từ thân thể của nàng ngừng mà truyền tới, chút cũng để ý, ngược lại rất vui mừng.


      “Huyên nhi, giao hết cái rét lạnh trong cơ thể nàng cho ta… Ta chuyển chân khí cho nàng, nàng cảm thấy ấm áp chút nào ?”


      vừa vận khí khiến thân thể của mình bảo trì trạng thái ấm áp tốt nhất, vừa nhìn nàng mà thào.


      Cứ như vậy, ngừng dùng thân thể của mình làm ấm nàng, cho dù chân khí tổn hao hết, mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn đình chỉ.


      Bóng đêm thâm trầm, ngoài tẩm thất, các thái y dám tự tiện rời nửa bước, thảo luận lẫn nhau, xem còn có thể tìm ra đối sách khác hay .


      Trong tẩm thất, Hắc Khi Phong vẫn nhìn chăm chú vào nàng, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi nàng.


      Có lẽ là do cố chấp của hay thậm chí là độ ấm của cơ thể có phát tác dụng, thân thể của nàng cư nhiên từ từ tăng nhiệt độ, chỉ hề hạ nhiệt độ, ngược lại còn ấm lại.


      lập tức liền phát .


      “Huyên nhi, Huyên nhi… ” kinh hỉ lớn tiếng gọi.


      Hô hấp nàng nhợt nhạt, đáp lại, nhưng, hô hấp trong ngực nàng phập phồng ràng.


      Hắc Khi Phong khó nén kích động đan chặt mười ngón tay của nàng, động tác rất nhanh cũng rất nhu hòa mà rời giường, sau đó hướng ngoài cửa gọi: “Thái y, Thái y… ”


      Thái y ngoài cửa vội vàng gấp rút tiến vào: “Vương.”


      “Mau, mau nhìn xem nàng.” Hắc Khi Phong nóng vội thúc giục.Cho dù có chút , nhưng thái y chút trì hoãn cũng dám lập tức tiến lên tham mạch.


      “À? Mạch của Huyên Trữ công chúa tăng cường, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng tăng trở lại… ”


      Tiếp theo, Thái y lại chẩn tham toàn thân Huyên Trữ, chân mày chậm rãi dãn ra.


      “Vương, tình cảnh của Huyên Trữ công chúa tốt hơn nhiều so với ban nãy, cứ dựa theo tình cảnh này, Huyên Trữ công chúa tỉnh lại, chỉ cần công chúa có thể tỉnh lại, như vậy chúng ta có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu phương thuốc chẩn trị cỏ Huyết Tâm.”


      “Vậy các ngươi mau trở về nghiên cứu, nhất định phải nghiên cứu được!” Bây giờ Hắc Khi Phong cái gì cũng quản, cho dù là làm khó người khác cũng phải làm.


      Các thái y trầm trọng đáp “vâng”, sau đó vội vàng rời , nắm bắt thời gian nghiên cứu đối sách.





      Đêm hôm khuya khoắt, vạn vật yên tĩnh.


      Huyên Trữ bắt đầu mơ mơ màng màng mê: “Phong, đừng rời xa ta, đừng rời xa ta… Vương huynh, Huyên Trữ muốn về nhà… ta muốn về nhà… Phong, đợi ta với, đừng … ”


      Hắc Khi Phong kích động vạn phần nhìn nàng: “Huyên nhi, nàng tỉnh rồi phải , Huyên nhi… Ta ở đây, nàng mở mắt nhìn ta xem, ta , ta ngay tại bên cạnh nàng, Huyên nhi… ”


      Tựa hồ nghe được lời của , mí mắt nàng giật lên chút, mê với : “Phong… ở đây, ở bên cạnh ta, Phong… ”


      Giọng của nàng rất thấp rất thấp, cơ hồ là ngậm đầu lưỡi mà .


      Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại nghe được ràng.


      Hai tay gắt gao bao vây bàn tay bé của nàng, ngừng ở bên tai nàng : “Đúng vậy, ta ở bên nàng, nàng chỉ cần mở mắt có thể thấy ta, ngoan, mở mắt nhìn ta… ”


      tới lời cuối cùng, dùng giọng rất nhu tình nhàng dỗ dành nàng, dùng ôn nhu của để với nàng, tướng công làm nàng quyến luyến của trước kia lại về bên cạnh nàng.


      ________[1] Khí huyết lưỡng hư: thiếu máu, giảm bạch cầu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 63

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]


      Q.6 - Chương 64: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [64]



      Bên cửa vang lên tiếng bước chân.


      Huyên Trữ vừa kích động vừa chờ mong gắt gao nhìn chằm chằm cửa.


      lát, Hắc Khi Phong dẫn đầu vào, theo phía sau là Ngự Hàn cùng Bối Bối hai người.


      Nhưng mà, ánh mắt nàng nhịn được lưu lại tại vết bầm mặt thêm chốc lát.


      Ngay vào lúc này, Ngự Hàn mở miệng kêu nàng: “Huyên Trữ.”


      “Vương huynh, tẩu tử, hai người đến rồi.” Gương mặt tái nhợt của Huyên Trữ nở nụ cười tươi tắn thỏa mãn, hoàn toàn quên béng thân thể của mình lại muốn xuống giường.


      Hắc Khi Phong kinh hồn táng đảm vội vàng phi thân qua chặn nàng lại: “Huyên nhi, cẩn thận vết thương của nàng.”


      Lời nhắc nhở của rất khẩn trương, tiếng bao trùm vô lực.


      Huyên Trữ gật đầu loạn xạ tỏ vẻ nghe được, nhưng tầm mắt vẫn thủy chung dừng người Ngự Hàn cùng Bối Bối.


      “Huyên Trữ, muội làm sao lại biến mình thành như vậy?” Ngự Hàn theo, rất khách khí mà ngăn bàn tay đỡ nàng của Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong bị đẩy ra, có chút ảm đạm đứng ở bên.


      Bối Bối đến bên người , thấp giọng : “Ngươi đừng trách .”


      “Ta trách.” giọng trả lời, đôi mắt đen khóa trụ khuôn mặt của nàng.


      lâu lâu rồi thấy nàng, lần nữa gặp lại, tâm tình của phức tạp.


      Nàng trở nên thành thục hơn, cả người phát ra kiều thái hạnh phúc của nữ nhân, làm cảm thấy được an ủi trong lòng.


      Xem ra Ngự Hàn rất tốt với nàng.


      Nàng từng qua, người có thể mang hạnh phúc đến cho nàng, chỉ có Ngự Hàn.


      chứng minh, nàng bây giờ rất hạnh phúc, từ thần thái trán nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được hạnh phúc của nàng.


      Bên kia, Ngự Hàn cẩn thận dè đặt mà quan tâm tới Huyên Trữ.


      “Huyên Trữ, bây giờ muội thấy thế nào?”


      “Vương huynh, muội khỏe hơn nhiều rồi, ra muội có thể xuống giường được rồi, cũng có thể… ”


      Nàng dừng chút, dư quang trong đuôi mắt nhìn về phía Hắc Khi Phong, thấy chuyên chú nhìn Bối Bối, nàng ảm đạm rũ mắt xuống.


      “Cũng có thể cùng Vương huynh trở về.”


      Ngự Hàn nhăn mày kiếm: “ được, thương thế của muội còn chưa thể để muội lặn lội đường xa, muội an tâm ở đây mà dưỡng thương, chờ thương thế muội ổn rồi Vương huynh lại đưa muội về.”


      “Vậy Vương huynh và tẩu tử lưu lại ở cạnh Huyên Trữ chứ?” Nàng có chút làm nũng hỏi.


      Ngự Hàn thương sờ sờ đầu của nàng: “Đương nhiên, Vương huynh luôn ở cạnh muội.”


      “Vương huynh tốt.” Huyên Trữ cao hứng ôm lấy , khuôn mặt cọ xát lồng ngực của .


      “Ôm ôm Vương huynh là thoải mái, khó trách tẩu tử thích ôm Vương huynh nỡ rời.” Nàng cách dí dỏm.


      “Này này này, ta nghe được nha, xấu sau lưng người khác phải là trẻ ngoan đâu.” Bối Bối tới, cười tủm tỉm dùng ngón tay búng trán Huyên Trữ.


      Huyên Trữ rụt đầu, chui vào lòng Ngự Hàn mà nũng nịu: “Vương huynh, tẩu tử ức hiếp người ta.”


      “Vậy tối nay Vương huynh hảo hảo giáo huấn nàng ta chút.” Ngự Hàn vờ nghiêm túc .


      Giáo huấn nàng?


      Miệng của Bối Bối nhếch lên, hai tay chống eo: “ Ngự Hàn, chàng dám!”


      vươn tay nhéo nhéo gương mặt nõn nà của nàng, sau đó kéo xuống hai tay hình ấm trà [*] của nàng: “Hình như là… dám.”


      Vừa dứt lời, ba người bọn họ nhịn được cười ra tiếng.


      Hắc Khi Phong yên lặng đứng bên nhìn bọn họ cười cười , ánh mắt dừng gương mặt cười đến nhăn của Huyên Trữ, đáy lòng có chút vui vẻ, có chút mất mát.


      tựa hồ lâu thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đối mặt với , nàng chỉ luôn mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt, như có rất nhiều tâm .


      Trong lúc cười , ánh mắt Huyên Trữ cuối cùng vẫn là nhịn được nhìn hướng .


      Nhìn vết bầm mặt , đáy mắt nàng xẹt qua tia đau lòng.


      Nàng biết, nhất định là Vương huynh đánh .


      Mấp máy môi, nàng biết nên gì, đành oán trách Ngự Hàn: “Vương huynh, huynh có khuynh hướng bạo lực.”


      “Hử?” Ngự Hàn nhướng ày.


      Tiếp theo, liếc mắt nhìn thoáng qua Hắc Khi Phong ở bên, hừ lạnh.


      Hắc Khi Phong bắt được ánh mắt quan tâm ngẫu nhiên bay đến của nàng, khiến trái tim nặng trĩu khỏi có chút mừng rỡ.


      Sau đó, Ngự Hàn để Bối Bối ở lại bên cạnh Huyên Trữ, còn theo Hắc Khi Phong tới ngự thư phòng.


      “Trong thư ngươi Huyên Trữ trúng độc của cỏ Huyết Tâm có hay ?”


      “… , bây giờ thái y vẫn còn bó tay.” Giọng Hắc Khi Phong có chút suy sụp, chân mày vì âu lo mà cau chặt.


      Ngự Hàn nắm quyền vang lên tiếng răng rắc, hung tợn trừng mắt Hắc Khi Phong: “Hắc Khi Dạ đâu? Tên đáng chết đó ở đâu?”


      “Ta tạm thời nhốt trong địa lao.”


      “Ta muốn phanh thây thành trăm mảnh.” Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi bật ra lời .


      được, thể có chuyện gì, nếu Huyên nhi cũng … ”


      “Ta biết.” Ngự Hàn bực dọc đánh gãy lời của , sau đó ở tại chỗ tới lui.


      biết độc của cỏ Huyết Tâm, độc của nó độc gấp đôi, chỉ cần hai người đồng thời dùng cùng gốc cỏ Huyết Tâm, hai người đó sinh mệnh tương liên, cùng sống cùng chết.


      “Ta có cách cứu Huyên nhi, để nàng còn bị đại ca ta liên lụy, nhưng ta cần hỗ trợ của ngươi.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn dừng chân lại, đôi mắt đen nhìn sâu vào : “Ngươi muốn đổi máu với Huyên Trữ? Dùng máu của ngươi?”


      “Đúng vậy, dùng máu của ta.” Hắc Khi Phong gật đầu rất khẳng định, ánh mắt rất kiên quyết.


      Chỉ cần có thể đổi máu cho Huyên nhi, nàng có thể sống vui vẻ, liền ngay cả ma chú người cũng có thể giải trừ, còn chịu tra tấn của đại ca.


      Ngự Hàn nheo đôi mắt tinh lại: “Loại liệu pháp truyền máu của ngươi cho Huyên Trữ rất nguy hiểm, ngươi sợ chết sao?”


      “Mạng của ta sớm là của nàng ấy.”


      Nghe vậy, ánh mắt Ngự Hàn xem xét kỹ lưỡng , hồi lâu, , tiếng rất nghiêm túc: “Ngươi đồng ý với ta điều kiện ta mới giúp ngươi.”


      “Điều kiện gì?”


      “Đừng cho Huyên Trữ biết là ngươi truyền máu uội ấy, nếu muội ấy nhất định đồng ý, bởi vì… muội muội ta ngươi, tuy rằng ngươi muội ấy.”


      xong lời cuối cùng, ngữ khí của có chút lạnh.


      Hắc Khi Phong siết chặt hai tay thả bên người, ánh mắt cuồn cuộn nhìn chằm chằm Ngự Hàn, mở miệng, câu lại nghẹn trong yết hầu, nên lời.


      Thấy thế, vẻ mặt Ngự Hàn khó coi mà quay sang bên, sau đó khỏi ngự thư phòng.


      _________[*] Tay hình ấm trà: hình dung hai tay chống nạnh, cong ra tựa ấm trà.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 66: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [66]



      Cuối hành lang, thân ảnh của Ngự Hàn cùng Bối Bối dần dần biến mất.


      Lăng Nguyệt công chúa từ trong chỗ rẽ ra, nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt trong trẻo xẹt qua chút suy tư sâu sắc.


      Trầm ngâm chốc, nàng xoay người ngược hướng bọn họ.


      Ngay tại lúc nàng vào tẩm cung Hắc Vương, mơ hồ nghe được trong tẩm thất truyền ra tiếng , nàng nghiêng tai vừa nghe, là Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ công chúa chuyện.


      Bước chân của nàng dừng lại, đứng bên ngoài.





      Trong tẩm thất, Hắc Khi Phong động tác dịu dàng đỡ Huyên Trữ ngồi lên, áy náy : “Huyên nhi, xin lỗi, ta nên vào, đánh thức nàng.”


      Nàng lắc lắc đầu: “Chàng có đánh thức ta, ta vẫn chưa ngủ.”


      Hai người trầm mặc chút, sau đó hẹn mà cùng mở miệng: “Chàng (nàng)… ”


      Bọn họ nhìn nhau chút, Huyên Trữ đầu tiên dời mắt , thoáng rũ mắt xuống: “Chàng trước .”


      “Nàng trước.” Giọng có chút kiên trì.


      Huyên Trữ cắn cắn môi, nâng mắt nhìn : “Chàng đến tìm ta có việc sao?”


      ôn nhu cười: “ có gì, ta chỉ là muốn thăm nàng.”


      Huyên Trữ sửng sốt, chớp chớp mắt, có chút hoảng sợ, mở miệng, nàng nhàng lên tiếng: “Ừm.”


      Thấy nàng quá hứng thú, Hắc Khi Phong có chút cẩn thận hỏi: “Nàng… thích ta đến thăm sao?”


      Nàng cơ hồ là lập tức trả lời: “… Ta chỉ là… chỉ là cảm thấy có chút thích ứng.”


      thích ứng dịu dàng với nàng, thích ứng khí hòa thuận giữa bọn họ, thích ứng…


      Rất nhiều cái thích ứng, hòa thuận như vậy, bọn họ giống như diễn trò, gượng ép như vậy.


      Nhìn vẻ mặt nàng có chút ảm đạm, Hắc Khi Phong có chút nóng vội cầm tay nàng, thành khẩn : “Huyên nhi, trước kia ta có lỗi khi đối xử với nàng như vậy, sau này ta đối với nàng tốt hơn, nàng lại lần nữa thích ứng cuộc sống phu thê giữa chúng ta.”


      Huyên Trữ kinh ngạc nhìn bàn tay nắm tay nàng, ấm áp của từ da thịt truyền hướng nàng, nhịp tim nàng có chút hỗn loạn.


      thầm hít hơi, nàng chậm rãi rút tay về, tránh đôi mắt thành khẩn của .


      Hắc Khi Phong thấy độ ấm thân thể từ tay nàng từng chút mất , thể khống chế gia tăng thêm lực cầm tay nàng, hy vọng… có thể bắt lấy.


      “Huyên nhi, đừng như vậy… ” Đôi mắt đen của thậm chí mang theo ý vị cầu khẩn.


      Tim thắt lại đau, nhưng vẫn phải buông tay. Nàng hít sâu hơi, bình ổn hỗn loạn trong nội tâm, rốt cuộc, dùng sức rút tay ra.


      Lẳng lặng nhìn , nàng cố gắng để bản thân bảo trì ngữ điệu vững vàng: “Chuyện quá khứ để nó tiêu tan như khói mây , giữa chúng ta, ai nợ ai, ta… bây giờ chỉ muốn mau dưỡng thương cho khỏe rồi trở lại nơi thuộc về ta, chàng cũng phải cố gắng để bản thân thoát ra khỏi hồi ức, sống tốt những ngày tháng của mình, đời, ra quá dài, sinh mệnh rất yếu ớt, phải biết quý trọng, đừng mềm lòng với kẻ địch như vậy nữa… ”


      sốt ruột đánh gãy lời của nàng: “Nhưng chúng ta là phu thê a.”


      “Chúng ta phải phu thê.” Đôi mắt nàng trở nên thanh tịnh.


      “Huyên nhi… ” nhíu mày thể lý giải.


      Nàng chỉ nhìn cách xa xăm, mím môi .


      Từ từ chuyển mắt, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay có chút ảm đạm, nàng thông yết hầu: “Chàng còn chưa hiểu sao, chúng ta… còn có thể quay trở về như trước kia.”


      Có lẽ giờ phút này ở cùng nàng, chút gượng ép, có lẽ, là nàng gượng ép.


      Nàng gượng ép cái gì, nàng cũng .


      “Hắc Khi Phong, nếu còn chuyện gì khác, ta muốn ở mình yên tĩnh chút.”


      Nghe được xưng hô của nàng, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy tim thắt lại, rũ mắt xuống, nhìn tay nàng rút vào chăn, sau đó ánh mắt dừng bàn tay to của , cảm thấy tim có điểm trống vắng.


      Hồi lâu, giọng của có chút ấp úng giọng hỏi: “Huyên nhi, nàng có phải là… hận ta?”


      Nghe vậy, nàng nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của , thản nhiên cười: “ có, ta hận chàng, người ta mới có hận, , làm sao hận được?”


      … ” ngây người lặp lại lời nàng, đầu đột nhiên trở nên lạnh, có chút choáng váng.


      cố gắng áp chế hoảng loạn dưới đáy lòng, đôi mắt đen gắt gao nhìn nàng, tựa như chỉ cần chớp mắt là bỏ lỡ cái gì đó.


      “Nàng… ta?”


      Huyên Trữ nhàng vuốt tóc, nghiêng đầu mỉm cười: “Cùng đáp án ta muốn lại lần nữa.”


      nắm chặt quyền, móng đâm vào lòng bàn tay, rất đau, lại hồn nhiên cảm giác được.


      Mở miệng, cố gắng làm giọng của mình bảo trì vững vàng: “Huyên nhi, nàng lại nghịch ngợm đùa giỡn với ta có phải hay ?”


      Huyên Trữ nhìn nhìn , sau đó rũ mắt xuống, lát sau, nàng lại nâng mắt nhìn : “Ta mệt rồi.”


      Tiếng rất rất , giống như mệt đến nỗi có khí lực.


      Nghe vậy, lờ cảm giác chua sót lao nhanh đến trong lòng, lại lần nữa trở lại ôn nhu: “Được, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt.”


      Lúc vươn tay muốn đắp chăn cho nàng, nàng giành trước bước tự kéo chăn lên, sau đó nhắm mắt lại.


      Tay của Hắc Khi Phong cứng giữa trung, sau đó chậm rãi buông xuống.


      Nhìn gương mặt bình yên khi ngủ của nàng, lặng im đứng đó, hồi lâu, mới xoay người rời .


      Thẳng đến khi tiếng bước chân của tiêu tan, nàng mở mắt nhìn bóng dáng biến mất ở cửa.


      “Chúng ta… cũng còn thuộc về nhau.”


      Nàng nhàng, ủ dột thào.





      Ngoài cửa, Lăng Nguyệt công chúa tránh Hắc Khi Phong, thẳng đến khi xa, nàng mới vào trong tẩm thất.


      Lại nghe tiếng bước chân, Huyên Trữ tưởng Hắc Khi Phong lại quay về, mí mắt nhắm giật lên, nhưng có mở mắt.


      “Huyên Trữ công chúa, là ta, phải Hắc Vương lại quay về.”


      Lăng Nguyệt lên tiếng, người đến bên giường, thuận thế ngồi lên chiếc ghế ở bên.


      Huyên Trữ nghe tiếng mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh vô tranh.


      “Lăng Nguyệt công chúa, ngươi đừng lo lắng, sau khi thương thế của ta lành rồi ta rời khỏi Hắc Phong quốc, cùng ngươi tranh giành cái gì, ngươi vẫn có thể tiếp tục cùng Hắc Khi Phong liên thân… ”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 67: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [67]



      Lăng Nguyệt công chúa lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, tựa hồ muốn nhìn sâu đáy mắt của nàng vậy.


      hồi lâu, nàng có chút rầu rĩ mở miệng: “Nhưng mà, ngươi cùng Hắc Vương là phu thê, làm sao còn có thể tiếp nhận ta.”


      Huyên Trữ thản nhiên nở nụ cười: “Chỉ cần ngươi buông tay, có cơ hội thắng được hạnh phúc ình, nếu bây giờ ngươi buông tay, có khả năng tiếp nhận ngươi.”


      Động viên người khác theo đuổi trượng phu của mình, trong lòng, đau đớn từng cơn, nhưng mà, nàng lựa chọn lờ .


      Nghe vậy, Lăng Nguyệt công chúa đấu tranh nhìn Huyên Trữ, lương tâm thúc giục nàng truy vấn: “Ngươi… nữa sao?”


      Huyên Trữ rũ mắt xuống, sau đó rất nhanh lại bình tĩnh nhìn Lăng Nguyệt công chúa, lời có chút sâu xa: “Ta của bây giờ, bây giờ cũng phải trượng phu của ta, chỉ là người giống với trượng phu của ta thôi.”


      “Hả?” Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy hiểu.


      “Bỏ , có số chuyện cũng qua rồi, cho dù ta cùng từng có cái gì nữa cũng đều là quá khứ, ngươi yên tâm , ta rất nhanh rời khỏi, làm vật cản của ngươi.”


      Lăng Nguyệt công chúa im lặng, ánh mắt tràn đầy đấu tranh.


      Hồi lâu, nàng có chút hỗn loạn đứng dậy: “Sức khỏe ngươi cần tĩnh dưỡng, ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.”


      xong, nàng đợi Huyên Trữ vội vàng rời khỏi.





      Bất tri bất giác, bóng đêm buông xuống, ngoài cung, hoa đăng cũng vừa lên đèn.


      Trong tẩm cung, mảnh an tĩnh hôn ám.


      Huyên Trữ mơ mơ màng màng từ trong giấc ngủ mở mắt, nhìn trước mắt mảnh hắc ám, nàng nhàng thở dài.


      Thời gian qua mau, nàng hình như vừa mới ngủ, đến đêm rồi.


      Bỗng nhiên, trướng rèm bị xốc lên, giọng lo lắng của Hắc Khi Phong truyền đến: “Nàng cảm thấy khỏe sao?”


      Thấy đột nhiên xuất , Huyên Trữ thoáng sững sốt: “Sao chàng lại ở đây?”


      “Ta… Ta vừa rồi nghe nàng thở dài, nàng có phải là khỏe ?”


      Hắc Khi Phong ân cần đánh giá thân thể của nàng từ xuống dưới, mặc dù cách lớp chăn cái gì cũng nhìn thấy kiểm .


      Huyên Trữ ngọ ngoạy từ giường ngồi dậy, lập tức nghiêng người đỡ nàng.


      “Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta, chàng… rốt cuộc ở đây bao lâu?”


      Mắt nàng nhìn thẳng , phải chất vấn, chỉ là cảm thấy nghi hoặc.


      Hắc Khi Phong có chút được tự nhiên dời mắt : “Ta… Ta đến đây được chốc rồi, thấy nàng ngủ, cho nên… cho nên lên tiếng, sợ đánh thức nàng.”


      Tiếp theo, giống như có rất nhiều lời muốn vậy lo lắng khóa mắt nàng.


      “Huyên nhi, ta… ta suy nghĩ cả buổi chiều, ta… ”


      ngồi mép giường, bàn tay to bao vây tay nàng, nắm chặt, trái tim trống trải của tựa như chiếm được tất cả vậy cư nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nhìn nàng sâu.


      “Huyên nhi, chúng ta có thể… lại ở bên nhau hay ?”


      Lời của , rất , rất , nhưng lại va đập vào đầu nàng cách ác liệt.


      Lại ở bên nhau…


      Trong lòng, ngừng quanh quẩn câu này, nhịp tim, thắt lại chặt, chặt.


      Trầm mặc, nhìn nhau…


      Cuối cùng, nàng chậm rãi rút tay ra, tầm mắt, cũng dời .


      Thấy thế, Hắc Khi Phong gấp gáp, hoảng loạn.


      “Huyên nhi, chúng ta lại ở bên nhau được ? Ta biết nàng vẫn còn quan tâm ta, bằng nàng vì cứu ta mà quản sinh mệnh của mình, nàng vẫn còn quan tâm ta, đúng ?”


      Trong lòng bàn tay, do nắm chặt mà bị ngón tay đâm đau đớn, nàng ép buộc bản thân giương lên nụ cười nhạt.


      “Trước lần cuối ta rời khỏi đây, ta từng cảm thấy sâu sắc rằng sau này có chàng, thế giới còn thấy ánh sáng, ta cũng còn nhìn thấy hạnh phúc, nhưng… sau này, dần dần phát , ra… tình nhất định là trung tâm của hạnh phúc, đổi loại phương thức khác, cũng có thể sống rất tốt, hạnh phúc tai mà ta cảm thấy, là trở lại cố hương của ta, cùng sống với người ta và người ta, đó mới là hạnh phúc nhất, ấm áp nhất.”


      Dẫu sao, , là song hướng.


      Câu này, nàng chôn sâu dưới đáy lòng, ra, cũng cần phải .


      Tế bào toàn thân kêu rên đau đớn, tìm thấy nơi phát tiết, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn bên mặt nhu hòa của nàng.


      “Huyên nhi, nàng… có thể thử tiếp tục ta được ?” đột nhiên hỏi như vậy, tim, cuồn cuộn dâng lên thứ tình cảm mãnh liệt.


      muốn nàng rời xa , chút cũng muốn.


      muốn nghe, bởi vì giọng quá mức khẩn cầu, nhưng thanh kia, lời kia, vẫn chui vào màng tai, quấy động tim nàng.


      Chỉ là, nàng có chút bi ai nở nụ cười, vì sao , nàng.


      Hay là, nên lời.


      Quay đầu, nàng để bản thân dũng cảm mà đối diện: “Chàng… ta từng .”


      xong, nàng đột nhiên nghiêng người nhìn về phía mặt chính của giường, muốn đối mặt với .


      Nàng sợ, sợ mình tiếp tục đối mặt nữa… mềm lòng.


      Bùm… Trái tim của ầm ầm bị tan nát, nàng từng , cho nên, bây giờ có khả năng… lại .


      Đem bóng dáng nàng khắc sâu vào tim, biết, từ nay về sau, chỉ còn lại hình bóng, khiến hồi ức của trở nên nát vụn.


      “Huyên nhi, chờ sau khi thương thế của nàng ổn rồi trở lại Xích Diễm quốc, chúng ta… còn có thể làm bằng hữu chứ?”


      Cuối cùng, vẫn là nỡ vĩnh biệt, mang theo khát vọng tham lam nhìn bên mặt ôn nhu của nàng.


      Thân thể nàng cứng lại, trầm mặc hồi lâu, nàng thể bức bản thân nhẫn tâm: “Nếu… chúng ta còn có duyên gặp lại, vậy là bằng hữu.”


      xong, nàng nhắm chặt mắt lại, đem nước mắt bức về đáy mắt.


      Cho dù, bức nước mắt về, vẫn như thế mà làm đau đôi mắt, làm đau lòng, làm đau tế bào cả người nàng.


      “Được, chúng ta… có duyên làm bằng hữu, Huyên nhi, ta nhất định chữa khỏi nàng!” kiên định .


      Huyên Trữ chỉ nhàng gật đầu lên tiếng nữa.


      Chỉ cần thương thế nàng tốt lên, trở lại Xích Diễm quốc, như vậy… từ nay về sau, bọn họ có duyên gặp mặt nữa.


      Bởi vì, nàng đem hết toàn lực chặt đứt hết thảy khả năng, nàng muốn bọn họ lại có duyên, muốn lại tan nát cõi lòng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 68: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [68]



      Bối Bối lén lén lút lút tránh ở chỗ rẽ, nhìn nhìn trước sau vài lần, xác định ai khác phát hành tung của nàng, nàng mới yên tâm từ trong góc ra.


      Đương nhiên phải lén lút, bởi vì người nàng muốn tìm có khả năng làm tướng công thân ái của nàng ăn nhiều dấm chua.


      Người nàng muốn tìm, chính là Hắc Khi Phong.


      vất vả rốt cuộc “an toàn” vào hậu đình trong hoa viên, liếc mắt cái liền nhìn thấy Hắc Khi Phong đứng trong đình kia chờ nàng.


      Nàng ra sau , ho cái: “E hèm.”


      Hắc Khi Phong nghe tiếng quay đầu, cúi mắt nhìn nàng, trong mắt có nghi hoặc: “Tiểu Bối, nàng hẹn ta tới đây có chuyện gì sao?”


      Nghe vậy, Bối Bối trả lời ngay, chỉ cười tủm tỉm nhìn thẳng mặt .


      Chậc chậc, quả nhiên “thay lòng” rồi, trước kia Hắc Khi Phong nhìn thấy nàng nhất định rất dịu dàng cười với nàng, bây giờ… nhìn thấy nàng, mày vẫn là gắt gao cau lại, giống như vì cái gì mà phiền lòng gỡ xuống được.


      Nàng nghĩ, chuyện phiền lòng nhất định liên quan đến nàng, chỉ liên quan đến nữ nhân nào đó mà bất tri bất giác thương.


      Hắc Khi Phong bị nàng nhìn cả người được thoải mái, mày khỏi cau lại càng chặt.


      “Tiểu Bối, mặt ta có cái gì thích hợp sao?” mà hỏi.


      Ánh mắt Bối Bối càng thêm sáng: “Ha ha… Hắc Khi Phong, Tiểu Ngoan, ta phát giác ra bây giờ ngươi nhìn ta cũng còn đỏ mặt nha.”


      còn đỏ mặt, tình của còn dành cho nàng, Hắc Khi Phong chính là nam nhân thuần khiết như vậy, hơn nữa thuần đến chân thành.


      Nghe được lời của Bối Bối, Hắc Khi Phong sửng sốt, trong lòng, thầm cảm thấy có chỗ thích hợp, nhưng lại ra nguyên cớ.


      Vì thế, đành phải rầu rĩ: “Tiểu Bối, ta… hiểu hết ý của nàng.”


      Bối Bối nhếch môi cười: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem lúc ngươi nhìn thấy Huyên Trữ tâm tình là thế nào? Khi nhìn thấy nàng ấy lại là thế nào?”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong quả nghiêng đầu ngẫm nghĩ.


      Lúc nhìn thấy Huyên nhi… Rất muốn rất muốn thấy nàng, muốn thấy nàng có khỏe , càng muốn cùng nàng chuyện, muốn… ôm ôm nàng.


      Sau khi nhìn thấy nàng, lại muốn thương nàng tốt, nghe những lời làm nũng của nàng.


      Bỗng nhiên, hình như bắt đầu hiểu rồi.


      Đây… Chính là tâm tình khi người, tâm tình muốn mãi mãi tốt với nàng.


      Nhìn vẻ mặt của ngay từ đầu trầm tư đến sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ, Bối Bối giương lông mày, hỏi cách hài hước: “Thế nào? Hiểu rồi chưa? Biết tâm tình của mình rồi chứ.”


      Hắc Khi Phong có chút ngại ngùng gật đầu: “Ta nghĩ… ta hiểu rồi.”


      Tiếp theo, lại cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ đây là chuyện nàng tìm ta sao? Để ta biết tâm tình của mình.”


      Bối Bối bất lực vỗ vỗ trán, đảo cặp mắt trắng dã: “Đương nhiên chỉ là chuyện này, ta còn có là chuyện quan trọng hơn nữa!”


      “Chuyện gì?” Hắc Khi Phong thuận theo mà hỏi.


      Nhìn vẻ mặt mảnh mê mang, Bối Bối bực đến phồng quai hàm: “Ngươi rốt cuộc có biết Huyên Trữ sau khi lành bệnh về Xích Diễm quốc hay ?”


      Huyên nhi phải về Xích Diễm quốc đương nhiên biết, nhưng mà…


      “Ta biết.” Giọng có chút suy sụp, con ngươi đen xẹt qua chút thương cảm.


      Nàng nàng phải về Xích Diễm quốc sống cuộc sống hạnh phúc, … có thể làm gì đây?


      hy vọng nàng ở lại bên , nhưng, nàng muốn, nỡ miễn cưỡng nàng, muốn nàng hạnh phúc.


      “Ngươi biết? Nếu ngươi biết, chẳng lẽ ngươi ngăn cản nàng sao? Ngươi muốn nàng rời xa ngươi a, ngươi quên các ngươi là phu thê sao? Hơn nữa ngươi nàng nha, người phải là giữ chặt nàng ở bên người sao? Ngươi… ngươi là làm ta tức chết mà.”


      Bối Bối tức giận đến suyễn khí, bực bội lấy tay vuốt vuốt xuống cơn tức trong ngực mình, miễn ình bị sặc khí.


      Nhìn ánh mắt chỉ trích của nàng, Hắc Khi Phong có chút nản lòng dời tầm mắt, bả vai dày rộng cũng rũ xuống.


      Tiếp theo, giọng có chút khàn khàn : “Huyên nhi với ta, hạnh phúc của nàng ấy là cùng sống với người nhà, ở bên cạnh người nàng và người nàng, mới có thể cảm giác được hạnh phúc, ấm áp, ta… ta giữ nàng ấy được.”


      Bối Bối kinh ngạc trừng lớn mắt: “ như vậy ngươi giữ qua nàng ấy? Mà nàng ấy đáp ứng?”


      Điều này sao có thể? Mức độ Hắc Khi Phong của Huyên Trữ người có mắt ắt thấy, làm sao có thể ngay cả khi mở miệng giữ lại nàng ấy cũng nguyện ý ở lại, nàng tưởng… Huyên Trữ rất vui vẻ mà ở lại.


      Nhưng mà…


      Bối Bối đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng tinh nhìn : “Ngươi… làm cách nào để giữ nàng lại? Ngươi qua cái gì?”


      Hắc Khi Phong vừa đỏ mặt vừa khổ sở mà cau mày: “Ta với nàng… hy vọng nàng tiếp tục ta, ở lại bên ta, ta đền bù cho nàng… ”


      xong, ảm đạm rũ mắt xuống.


      Két?


      cũng chỉ như vậy? Để Huyên Trữ tiếp tục ?


      Nàng muốn ngất xỉu!


      Lại bất lực vỗ vỗ trán, nàng nghĩ nàng biết Huyên Trữ vì sao muốn ở lại rồi.


      Cho dù nàng ấy Hắc Khi Phong cỡ nào nữa, cũng hy vọng người mình mang theo tâm tình đền bù mà đối xử tốt với nàng ấy.


      Lắc lắc đầu, Bối Bối dùng dùng giọng bế tắc bĩu môi: “Hắc Khi Phong, ta là phục ngươi rồi, là đầu gỗ nha! Khó trách mọi người đều nam nhân xấu nữ nhân , bởi vì nam nhân xấu so với nam nhân tốt hiểu được lòng của phụ nữ hơn, mà nam nhân tốt lại giống khúc gỗ hơn kém, vừa thẳng vừa cứng, làm cho người ta chịu nổi.”


      Nghe nàng liên tục phàn nàn, Hắc Khi Phong chú ý nhất chỉ là câu “nam nhân xấu nữ nhân ” của nàng.


      có chút lo lắng: “Tiểu Bối, nàng có phải muốn với ta là bởi vì ta là nam nhân tốt, cho nên Huyên nhi mới ta nữa?”


      “A — Ngươi ngốc!” Bối Bối sắp phát điên rồi.


      Ngay sau đó, nàng bực tức liếc cái: “ phải, ngươi đừng nghĩ trở nên xấu, bằng Huyên Trữ càng ngươi! Rốt cuộc ngươi hiểu hay a, ngươi muốn Huyên Trữ tiếp tục ngươi, vậy còn ngươi, ngươi nàng sao? Ngươi có cho nàng là ngươi nàng , ngươi cũng tiếp tục nàng, có với nàng ? có, đúng !”


      Đúng vậy, .


      “Nhưng mà… chuyện này cùng chuyện Huyên nhi ở lại có quan hệ trực tiếp gì sao?” vẫn là hiểu.


      Bối Bối lúc này có cảm giác tú tài gặp binh [1] có ý nhưng .


      _______[1] Tú tài gặp binh: Tú tài chuyện bằng văn chương, binh chuyện bằng tay chân => Nước đổ lá khoai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :