1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 56: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [56]



      Huyên Trữ như bị ma nhập, đôi mắt tràn đầy sát ý nồng đậm.


      Lăng Nguyệt công chúa gục mặt đất, đau đớn trong lòng bàn tay làm chậm tốc độ bò của nàng.


      Ngay tại khắc này, đáy mắt của Huyên Trữ xẹt qua tia tàn nhẫn, chỉ thấy thân ảnh của nàng “vèo” tiếng tới gần Lăng Nguyệt công chúa, tử quang trong tay vô cùng sắc bén bắn về phía não bộ của Lăng Nguyệt công chúa.


      Trơ mắt nhìn tử quang đoạt mệnh bổ về phía mình, lại cách nào né tránh.


      “Cứu mạng a –” Lăng Nguyệt công chúa sợ hãi nhắm mắt lại thét chói tai, sau đó hôn mê bất tỉnh.


      Mắt thấy Huyên Trữ sắp giết thành công Lăng Nguyệt công chúa, ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đạo hoàng quang mạnh mẽ bắn lại đây, đem tử quang bắn ngược trở về.


      Huyên Trữ chuẩn bị kịp, trừng lớn ánh mắt nhìn tử quang hướng ngược về mình, rất chật vật.


      “Vèo vèo!”


      Thời điểm tử quang sắp đánh trúng Huyên Trữ lại đột ngột chuyển phương hướng, chỉ xẹt qua khăn che mặt của nàng.


      Ngay tại lúc toàn thân nàng ngã xuống, khăn che mặt cũng đồng thời rơi xuống dưới.


      Sa mỏng màu tím rơi xuống, mặt nhất thời còn gì che lấp, Huyên Trữ ngây người ngơ ngác, ma trong đầu cũng ngừng lại.


      Nàng khôi phục thanh tỉnh, lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hắc Khi Phong.


      Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, con ngươi đem của Hắc Khi Phong xẹt qua đủ loại cảm xúc phức tạp.


      Là nàng, là nàng!


      Trong nháy mắt thấy ràng mặt nàng, tim , lại khỏi cảm thấy kinh hỉ.


      Nhưng mà, khi lý trí lại trở về tai, sắc mặt dần dần trầm xuống.


      Đôi mắt đen của lạnh lẽo nhìn nàng: “Huyên Trữ công chúa, tính ngang ngược của nàng càng ngày càng làm cho người ta thể chịu đựng được, cư nhiên giết người!”


      Nghe giọng nghiêm nghị của , nhìn ánh mắt lạnh lùng của , Huyên Trữ chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn.


      Mặt nàng tái nhợt, cánh môi run , yếu ớt giải thích: “Chàng… Chàng nghe ta giải thích, ta phải cố ý, chàng hãy nghe ta … ”


      cần phải nữa! Nàng phải về Xích Diễm quốc sao, vì sao còn muốn thân ở Hắc Phong quốc, chẳng lẽ nàng còn chưa chết tâm?!”


      Đối với lời giải thích của nàng, chỉ cảm thấy đến trận thất vọng.


      Vì sao nàng cư nhiên lại là nữ nhân nhẫn tâm như vậy?


      loại đau lòng thể chấp nhận được hỗn loạn trong lòng , làm nộ khí cứ mực tăng lên.


      rất tức giận, hơn nữa thích nhìn thấy nàng lòng dạ ác độc như vậy, cực kỳ thích, nàng nên như vậy.


      Thấy sắc mặt ngàn biến vạn hóa lại thủy chung đều là vẻ lo lắng.


      Huyên Trữ gấp gáp, hoảng hốt.


      Nàng cất bước muốn tới gần : “Phong, chàng hãy nghe ta … ”


      “Ta muốn nghe nàng bất cứ lời ngụy biện nào, càng muốn gặp lại nàng, nàng , rời khỏi tầm mắt của ta, bằng … Ta khách khí!”


      lạnh lùng liếc nàng cái, sau đó xoay người định xem tình trạng của Lăng Nguyệt công chúa.


      Huyên Trữ cắn môi, bỗng nhiên hướng chạy vội qua.


      Bất thình lình, nàng từ sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng , ôm rất chặt, rất chặt.


      “Phong, đừng hiểu lầm ta như vậy.” Nàng gần như khóc mà cầu khẩn .


      Hắc Khi Phong cả người run cái, vì cái ôm của nàng, tim, cư nhiên trong nháy mắt đó mà rung động.


      hung hăng nhíu mày, cực lực gạt bỏ dao động trong nội tâm.


      Thoáng nắm chặt quyền, chân khí cả người xông lên, hung hăng đánh văng Huyên Trữ.


      “A!” Huyên Trữ hề phòng bị bị đánh văng ra, lảo đảo bổ nhào mặt đất.


      “Ưm… ”


      Nàng kêu đau tiếng, lòng bàn tay bị mảnh vụn rạch, từng giọt máu tươi thấm ra, từng trận phát đau.


      Chậm rãi, nàng quay đầu nhìn , cũng sớm quay lưng nhìn Lăng Nguyệt công chúa.


      Yếu ớt nhìn nửa bên mặt của , nhíu sâu chân mày, là quan tâm dành ột nữ tử khác.


      Thủy tinh đâm vào lòng bàn tay rất đau, nàng lại hoàn toàn bất giác nắm chặt tay, để mặc cho đau đớn kia tăng lên.


      Có lẽ, chỉ có cơn đau này, mới có thể làm nàng đè nén xuống chua sót trong nội tâm, mới có thể… làm nước mắt đáy lòng nàng vùi lấp sâu.


      Khoảnh khắc bế Lăng Nguyệt công chúa lên, nàng như nghe thấy tiếng vang giòn của thủy tinh nát vụn, đó là thanh tan nát cõi lòng, tim, đau quá, loại đau này, kéo dài đến đầu ngón tay, đau đớn, đau đến chết lặng.


      Bỗng nhiên, nàng thản nhiên nở nụ cười, cười đến rất đẹp, rất tinh khiết, tựa như cái mỉm cười của thiên sứ, ai biết, vùi lấp sâu trong lòng… là dung nhan tái nhợt biết bao nhiêu.


      Nàng chậm rãi đứng lên, gọi lại : “Chậm .”


      Hắc Khi Phong dừng bước chân lại, nhưng quay đầu nhìn nàng.


      “Ta hy vọng lại nhìn thấy nàng nữa.”


      Giọng lạnh lùng ràng truyền đến, trái tim bị lăng trì của nàng sớm chết lặng.


      Nàng gắt gao nắm quyền, hít sâu hơi, áp chế bi thương đáy lòng.


      Cuối cùng, tiếng nàng đột nhiên chuyển: “Hắc Khi Phong, chàng xác định cứ như vậy thả ta sao? sợ ta lại lẩn vào giết Lăng Nguyệt công chúa?”


      “Nàng… ” Hắc Khi Phong nổi giận, vèo cái xoay người nhìn chằm chằm nàng.


      Trong đôi mắt đen, chứa nộ khí sâu xa, còn có áp lực.


      Rốt cuộc… lại quay đầu nhìn nàng rồi sao?


      Huyên Trữ nhếch môi, ánh mắt đảo qua Lăng Nguyệt công chúa hôn mê trong lòng , sau đó mới đối diên với đôi mắt thâm trầm của , cười rất ác liệt: “Bổn công chúa nhìn nàng ta cực kỳ vừa mắt, chàng lấy ta mà lại lấy nàng ta, tâm trạng của bổn công chúa cực kỳ tốt, có thể… phút cẩn thận đố kỵ lại giết người nha.”


      Nàng rất khiêu khích.


      Thân hình của Hắc Khi Phong cứng đờ, tiếng trầm lạnh: “Nàng nếu còn dám ở Hắc Phong quốc làm xằng làm bậy, ta liền… ”


      “Chàng liền sao? Giết ta sao?” Huyên Trữ giành trước bước cố ý khiêu chiến .


      Nhìn tư thái ngang ngược của nàng, Hắc Khi Phong lập tức càng thêm phẫn nộ.


      mím chặt bạc môi, trong phút chốc dưới tình huống nhịn được nữa bức đến trước mặt nàng, tay chế trụ cổ nàng.


      “Ta cảnh cáo nàng, đừng điêu ngoa bướng bỉnh nữa!”


      xong, ngón tay chậm rãi thắt chặt.


      “Ưm… Khụ khụ khụ… ” Huyên Trữ lập tức cảm giác được hô hấp thống khổ mà ho khan.


      Nhưng mà, cho dù thân thể thống khổ, nhưng môi lại cười, cười như tuyệt đem uy hiếp của để vào trong mắt.


      Thấy thế, tay của Hắc Khi Phong lại thắt chặt thêm.


      Hai má nàng dần dần chuyển thành xanh tím, nàng lại rên cũng rên tiếng, đôi mắt thủy chung giễu cợt nhìn , tựa như cho rằng chắc chắc giết nàng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 57

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]


      Q.6 - Chương 58: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [58]



      “Lôi Mông, ngươi giấu ta chuyện gì phải ?”


      Hắc Khi Phong lạnh lùng nhìn chăm chú Lôi Mông dưới bậc thang.


      Cho dù ngữ khí ép hỏi của Hắc Khi Phong rất dọa người, nhưng Lôi Mông lại bị dọa, ngược lại có chút sốt ruột hỏi lại: “Vương, thuộc hạ nghe Huyên Trữ công chúa xuất ở trong Vương cung, việc này là sao?”


      “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bổn vương!” Hắc Khi Phong vô ý thúc lảng tránh chuyện về Huyên Trữ.


      “Vương, xin Người trước cho thuộc hạ chuyện của Huyên Trữ công chúa, chuyện này rất quan trọng, nếu muộn kịp a… ” Lôi Mông khẩn cầu .


      Đối với phản ứng của Lôi Mông, Hắc Khi Phong cảm thấy có chút kỳ quái.


      mím môi, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên mở miệng: “Ta đem Huyên Trữ công chúa trục xuất khỏi Vương cung.”


      “Trục xuất?! Người làm sao có thể trục xuất nàng ta!”


      Lôi Mông kêu la lên, ngay cả lễ quân thần cũng quên bén, ánh mắt khiển trách nhìn thẳng Hắc Khi Phong, tựa như làm những chuyện thập ác bất xá [1] vậy.


      “Lôi Mông! Ngươi rốt cuộc giấu ta chuyện gì?”


      Nhìn sắc mắt thần thái của Hắc Khi Phong ổn, Lôi Mông nặng nề mà thở dài: “Vương, Người đối đãi như vậy với Huyên Trữ công chúa là… cũng là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ làm sai.”


      áy náy cúi đầu, lần lại lần tự đấm vào đầu mình. (BB: Ta thấy LM huynh hơi bị gì gì đó nha!!!)


      Nhìn những động tác liên tiếp của Lôi Mông, tim của Hắc Khi Phong bắt đầu trở nên hoảng hốt, tuy rằng vẫn mơ hồ như trước.


      “Lôi Mông, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”


      Lôi Mông lúc này mới ngừng tay, giật mình tỉnh ngộ nháo lên: “Vương, hay là Người phái người đến ngoài cung tìm kiếm Huyên Trữ công chúa trước, sau đó thuộc hạ mới từ từ cho Người hết thảy.”


      thể, ta hạ lệnh cho phép Huyên Trữ công chúa tái xuất ở Hắc Phong quốc… ”


      Nhưng vào lúc này, gã thị vệ đột nhiên cấp báo: “Vương, thuộc hạ đáng chết, Huyên Trữ công chúa ra hoàng cung liền… chạy trốn, thuộc hạ đuổi bắt bất lực… ”


      “Nàng ta chạy trốn?” Hắc Khi Phong cau mi.


      Lôi Mông đứng ở bên gấp gáp vô cùng, trong lúc gấp mạnh mẽ chen miệng vào nghiêm túc mà trách móc Hắc Khi Phong: “Vương, Huyên Trữ công chúa cùng Người thành thân, Người thể đối đãi như vậy với nàng ta!”


      “Cái gì?!” Hắc Khi Phong trừng to mắt, chỉ cảm thấy đầu như bị cái gì đập mạnh vào, ong ong mà kêu lên.


      Có phải tai có vấn đề rồi ?


      Nhưng mà, biểu của Lôi Mông khẳng định như vậy, ánh mắt còn kèm theo khiển trách đối với .


      chậm rãi nắm chặt tay gác của ngự tọa, cho đến khi các đốt ngón tay phát ra tiếng.


      “Lôi Mông, ngươi… rốt cuộc cái gì?”


      Lôi Mông trước tiên để thị vệ lui xuống, sau đó ánh mắt thẳng thắn chống lại áp bức của Hắc Khi Phong, thong thả từng câu từng chữ: “Vương, khoảng thời gian Người mất trí nhớ kia, cùng Huyên Trữ công chúa thành thân, hơn nữa, Người từng đối xử rất tốt với Huyên Trữ công chúa… Lúc đối chiến cùng Dạ thái tử điện hạ trong sơn cốc, Huyên Trữ công chúa vì cứu Người mới lựa chọn cùng Dạ thái tử đồng quy vu tận, thuộc hạ tưởng công chúa còn sống, vì sợ Vương nhớ lại mà thoải mái, cho nên thuộc hạ mới có thể cả gan che dấu chuyện này, thuộc hạ đáng chết! Đây hết thảy đều là lỗi của thuộc hạ, xin Vương mau hạ lệnh truy hồi Huyên Trữ công chúa .”


      xong, Lôi Mông hổ thẹn quỳ xuống.


      Hắc Khi Phong hoàn toàn ngây người, bờ vai của rũ xuống, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, tinh thần có chút hoảng hốt.


      “Nàng… là thê tử của ta? Đây… ”


      Nhắm mắt lại, phút chốc đứng lên, bước nhanh xuống bậc thang: “Lôi Mông, theo ta ra ngoài, vừa tìm người vừa kể lại tinh tường những chuyện qua, chút cũng được bỏ sót.”


      “Vâng!” Lôi Mông trả lời rất to, nhất định phải mau tìm được Huyên Trữ công chúa.





      Tiếp theo, giống như nhớ tới cái gì đó từ trong ngực lấy ra chiếc nhẫn bằng rơm: “Vương, cái này trả lại cho Người.”


      “Đây là lúc trước thuộc hạ vì tránh cho Vương nhìn vật nhớ người nên gỡ ra từ tay của Vương, cùng chiếc tay của Huyên Trữ công chúa là đôi.”


      Nhìn chiếc nhẫn rơm khô héo, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy góc tim bị nứt ra.


      run run tay, chậm rãi cầm lấy nhẫn rơm, bện tinh xảo, có chỗ nào ổn, có thể thấy người bện dụng tâm cỡ nào.


      Này… biết nhẫn này đại diên cho cái gì.


      từng nhìn thấy qua tay của Tiểu Bối, đây là loại tục lệ của nhân gian, hai người đeo đôi nhẫn vĩnh viễn buộc lại cùng chỗ.


      Chứng cớ ràng…


      cùng nàng… là phu thê…





      Đáy vực hoang vu, cỏ thơm um tùm, nhìn thấy vô tận cũng là rừng cỏ hoang.


      Huyên Trữ đặt mình vào trong đó, nhìn từng ngọn cây từng cọng cỏ, bỗng nhiên… cảm thấy thực hoang vắng, là trái tim, hoang vắng.


      Nơi này, rất an tĩnh, cũng… rất tịch mịch.


      Từng bước , nàng hướng hang động từng chứa đầy khoảng thời gian hạnh phúc của nàng.


      Cửa động, mọc dây leo, từng sợi dây leo mọc dài cơ hồ che lấp cả cửa động.


      Nàng đưa tay gạt những sợi dây leo ra, thẳng đến khi hoàn toàn ra cái hình dáng của động.


      Ngơ ngác nhìn cái cửa động, hình dạng quen thuộc, nàng thào: “Như vậy… mới đúng.”


      Từ từ, nàng vào trong.


      Bên trong, có chút tối, càng vào trong, càng tối.


      Nàng từng rất sợ tối, bây giờ, nàng biết cái gì là bóng tối, cái gì là… ánh sáng.


      Nàng chỉ biết, hạnh phúc của nàng… bị bỏ lại trong bóng tối.


      vào hang bên trong, nàng lấy hỏa chiết [2] ra thổi, bên trong lập tức liền sáng lên.


      Những vật dụng bên trong, đều phủ lớp bụi dày, hết thảy, đều dính bụi.


      Nàng vuốt từng vật dụng nàng từng ngồi qua, dùng qua, ánh mắt cuối cùng dừng chiếc giường gỗ mục nát.


      Trong đầu, khỏi lên hình ảnh bọn họ ân ái.


      Bên tai, phảng phất có thể mang máng nghe được ôn nhu bên tai nàng.


      của khi đó… tốt với nàng.


      Ngồi bên mép giường, nàng ngơ ngác nhìn vách đá: “Phong, ta nhớ chàng từng với ta, nếu có ngày chúng ta lạc mất nhau, chỉ cần ta ngoan ngoãn trở lại nơi chúng ta bị lạc, chàng nhất định tìm được ta… có phải hay ?”


      ______[1] Thập ác bất xá: 10 chuyện ác thể tha thứ, theo thứ tự từ tội nặng nhất trở xuống: phản vua, giết vua, phản quan, giết trưởng bối, bất đạo, bất kính (xúc phạm hoàng gia), bất hiếu, bất mục (giết họ hàng hoặc chồng đánh vợ, vợ kiện chồng), bất nghĩa, nội loạn (năm thê bảy thiếp, ngoại tình… ).


      [2] Hỏa chiết: giống hộp quẹt thời nay (thường thấy trong các bộ phim cổ trang nhá), thành phần là giấy cuộn được đốt cháy sau đó thổi tắt chứa trong ống tre dài bằng cây bút, lúc đó có 1 điểm cháy đỏ nhạt duy trì được trong 1 thời gian dài. Khi dùng chỉ cần thổi lên.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 59: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [59]



      Bên ngoài hoàng cung, phố lớn ngõ hôm nay có chút khác thường, có rất nhiều binh lính tuần tra thường xuyên.


      Trong biệt viện thanh tĩnh, ở bên ngoài đại sảnh Hắc Khi Phong lo lắng tới lui, mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa.


      Trong đầu ngừng suy nghĩ vấn đề – nàng là thê tử của , nàng là thê tử của


      Lôi Mông hết cho nghe, giống như con người của chia thành hai nửa khác nhau.


      Như thế nào cũng tưởng tượng được mình từng thương nữ nhân, mà nữ nhân này lại là Huyên Trữ.


      có thể tưởng tượng được hay ?


      Ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, thanh tự hỏi.


      Cả người chấn động.


      Đúng vậy, nếu tưởng tượng được, vì sao đối với chuyện nàng luôn che mặt lại cảm thấy rất hiếu kỳ, thậm chí rất… quan tâm.


      Nếu thể tưởng tượng, vì sao cảm thấy trong lòng buồn phiền khi thấy ánh mắt chua xót của nàng.


      Nếu thể tưởng tượng, vì sao trong tiềm thức luôn nhớ kỹ những hành động của nàng thậm chí ánh mắt thôi cũng khắc sâu vào trong lòng.


      Tất cả tất cả ngừng lên trong đầu , làm cho kịp trở tay, tâm tư hỗn loạn.


      Xoè bàn tay ra, kinh ngạc nhìn nhẫn cỏ, nhàng mơn trớn mỗi hoa văn đó, tinh xảo nhẵn nhụi cỡ nào.


      Nàng, đến tột cùng có bao nhiêu dụng tâm trong lúc tỉ mỉ bện nhẫn cỏ này?


      Lúc này, rất hy vọng mình có thể nhớ lại được… Nhớ lại bộ dáng của nàng khi ngồi bện nhẫn cỏ.


      Nàng luôn điêu ngoa bốc đồng, nhưng trong lúc chăm chú ngồi bện nhẫn cỏ dáng vẻ ra sao?


      Nhắm chặt đôi mắt, cố gắng nhớ lại.


      Chưa từng có thời khắc nào, mãnh liệt hy vọng mong muốn mình lập tức khôi phục lại trí nhớ như bây giờ.


      Nhưng vào lúc này, Lôi Mông từ bên ngoài gấp gáp chạy vào.


      “Vương, khắp nơi đều tìm thấy Huyên Trữ công chúa.”


      Hắc Khi Phong mở to mắt, vẫn là vì sao mà đứng dậy nổi.


      nắm chặt nhẫn cỏ trong tay, hung hắng nhíu mày: “Như thế nào mà tìm được, nàng chỉ là nữ nhân yếu ớt, trong thời gian ngắn cũng chẳng được bao xa, phái nhiều người như vậy mà tìm thấy?”


      “Thuộc hạ lo Dạ thái tử điện hạ có thể lại bắt công chúa mất rồi.”


      Nghe vậy, đôi tròng mắt đen của co rút lại chút, khống chế được lo lắng trong lòng, còn… thầm mà đau đớn.


      … Cư nhiên chính tay đẩy nàng vào chỗ chết.


      Nếu, nàng lại xảy ra chuyện gì…


      Chỉ vừa nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua.


      … Phụ nàng nhiều lắm.


      Trong đầu, nhanh chóng lên đôi mắt yếu ớt u buồn của nàng, khó trách ở trong cung mỗi lần chạm mặt nàng, nàng đều mang nỗi bi thương thể che giấu được, mà lại thể tự bảo vệ mình.


      Còn có ánh mắt luôn đau thương lại mang theo chờ mong, ra… Nàng mực hy vọng có thể nhớ lại nàng. Chỉ là, vẫn thất vọng như vậy, nhớ tới khi đó mình còn vì Lăng Nguyệt công chúa mà đả thương nàng, trong lòng đau đớn đến thở nổi.


      Nàng… Đến tột cùng mang tâm tình như thế nào xuất cạnh , gặp lại… cũng quen biết.


      Nàng mang theo tuyệt vọng cùng đau lòng như thế nào để thành toàn cho cùng Lăng Nguyệt. Đau đớn khi thành toàn cho người ta, từng thử qua, thể tưởng tượng được bây giờ lại xảy ra người nàng… , là thê tử của thừa nhận loại đau đớn đến tê tâm phế liệt này.


      ra, cái gì cũng biết, biết mình lại dữ dội tàn nhẫn như vậy đối với nàng.


      Nháy mắt hối hận bao phủ toàn thân , lấy tay ôm ngực, lòng rất đau, thở gấp, giờ khắc này, biết, thực ngốc làm đau lòng nàng, phải bài xích mà là thương tiếc.


      Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hối hận của , Lôi Mông cũng tràn đầy ảo não, đột nhiên, trong đầu chợt loé lên: “Vương, Người Huyên Trữ công chúa có thể Lợi Châu hay ?”


      Hắc Khi Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Rất có thể, người ở thời điểm thương tâm nhất, dù sao cũng hy vọng tìm nơi vui vẻ, ở Hắc Phong quốc, Lợi Châu… Là nơi nàng vui vẻ nhất.”


      Vì thế, bọn họ liền ngừng vó ngựa hướng Lợi Châu mà .





      Hết ngày sang đêm, sao sáng đầy trời, thực yên lặng.


      Trong hang động bên mỏm đá, Huyên Trữ bó gối ngồi bất động, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao mà ngẩn người.


      biết qua bao lâu, thẳng đến khi rạng đông, mặt trời bắt đầu nhô lên chiếu sáng muôn nơi, ánh nắng sớm mai mỏng manh rọi vào mắt, làm đau mắt nàng.


      Mở lớn mắt nhìn, nhìn về phía lối vào nơi đây, vẫn như cũ bóng người.


      khỏi thất vọng, nước mắt lại chảy xuống.


      Nàng hạ ánh mắt, đôi mắt u buồn dừng tại ngón áp út có chiếc nhẫn cỏ vẫn nằm ở đó.


      Qua hồi lâu…


      Nàng chậm rãi cởi nhẫn, cầm trong tay, nhẫn cỏ còn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt của nàng.


      vào bên trong hang động, nàng đem nhẫn cỏ đặt tại đầu giường: “Phong, Phong của ta, ta biết… Chàng vĩnh viễn cũng quay trở lại, vậy ta theo chàng.”


      Nhìn thấy nơi từng lưu giữ những hạnh phúc ngọt ngào, nàng nhắm mắt lại.


      ràng dặn mình là phải quên , nhưng mà cũng nén được những chua sót trong lòng… Nàng biết, từ nay về sau, nàng phải học cách buông tay, cũng phải quen dần với ý nghĩ Phong của nàng sớm rời , đó là .


      Từ nay về sau, đời này chỉ có Hắc Khi Phong, còn tướng công của nàng.


      Cúi đầu, nhìn ngón tay áp út trống rỗng, nàng thản nhiên mơn trớn nơi từng có chiếc nhẫn cỏ nay còn dấu vết. Sau đó, nàng dứt khoát ra khỏi hang, hạnh phúc của nàng, từ nay về sau phủ đầy bụi.





      Lại trở lại nơi phố phường náo nhiệt, tất cả… Dường như trải qua mấy kiếp rồi, giống như cuộc sống vẫn như bình thường.


      Nhìn thấy người đến người , thiên hạ rộng lớn, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có chỗ dung thân ình.


      Nơi này là Hắc Phong quốc, Lợi Châu, cách cố hương của nàng rất xa, rất xa, nhưng mà ánh mắt nàng cũng lướt qua lãnh thổ nước, nhìn về nơi xa xa gọi là Xích Diễm quốc.


      “Vương huynh, tẩu tử, Huyên Trữ rất nhớ hai người, hai người có nhớ tới Huyên Trữ ?” Nàng nhàng nỉ non.


      Trong lòng, vướng bận duy nhất cũng chỉ là thân nhân của nàng, nàng còn muốn thấy mặt bọn họ lần nữa.


      Vì thế, nàng kiên định về phía trước, nàng phải về nhà.


      Bỗng nhiên, đằng trước truyền tới thanh ồn ào, đám đông đều dạt qua hai bên đường, nàng theo dòng người đứng ở bên.


      “Đát… đát… đát… ” Tiếng vó ngựa hỗn độn từ xa tiến lại gần.


      Nàng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên ngây dại.


      Chỉ thấy Hắc Khi Phong cưỡi ngựa dẫn đội kỵ binh ngang qua, xem bọn thúc giục ngựa, giống như rất gấp.


      Nàng kinh ngạc nhìn thấy ngồi lưng ngựa, bóng dáng cao to, tóc đen bay theo chiều gió, hỗn loạn khuôn mặt đạm mạc của , làm cho có vẻ phóng khoáng.


      Giống như… Nàng cũng chỉ có thể ở dưới ngẩng đầu nhìn lên Hắc Khi Phong.


      Chua sót cười nhạt, nàng lắc lắc đầu, có lẽ nên buông tay thôi, cư nhiên vẫn tham lam nhìn chăm chú vào .


      Vó ngựa tung bay đất bụi mù, nàng nghiêng mặt nhìn tránh qua chỗ khác tránh bụi, ở trong đám người tiếp tục bước về phía trước, hề quay đầu lại.


      Đội kỵ mã tiếp tục về phía trước, nàng ngược lại, lướt qua đoàn người ngựa…càng lúc càng xa.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 60: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [60]



      Dần dần, khoảng cách giữa bọn họ càng xa, chỉ còn lại chút huyên náo vang vọng.


      Thẳng đến khi bên tai còn tiếng vó ngựa, bước chân của Huyên Trữ mới ngừng lại.


      Nàng quay đầu, chỉ yên lặng đứng, gió bụi cuốn lên, khoé mắt nàng rơi ra giọt nước mắt, giọt lệ trong suốt phiêu tán trong gió.


      lát sau, nàng lại tiếp tục bước về phía trước.


      “Đát đát đát… Ngự… ” Hắc Khi Phong đột nhiên ngừng lại.


      giác quan làm cho quay đầu nhanh nhìn xa xa về phía đám người, con ngươi đen theo bản năng tìm kiếm trong đám đông.


      Nàng… Có thể ở nơi này hay ?


      Nhưng mà, cũng ngay tại thời khắc đó, thân ảnh Huyên Trữ biến mất ở chỗ rẽ.


      Lôi Mông nghi hoặc đánh ngựa lại gần: “Vương, có chuyện gì vậy?”


      Hắc Khi Phong có chút thất vọng thu hồi tầm mắt: “ có gì, ngươi tiếp tục dẫn đường cho ta đến thôn trang kia tìm người nhà Vương đại thúc.”


      “Vâng.” Lôi Mông lập tức giục ngựa phi nhanh.


      Đội kỵ mã oanh oanh liệt liệt rốt cuộc chậm rãi biến mất ở cuối con phố dài.





      Đoàn người vào bên trong thôn , bước chân Hắc Khi Phong vội vàng theo Lôi Mông dẫn đường.


      Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền đến trước cửa nhà Vương đại thúc.


      “Ủa? Ngươi phải là Phong công tử sao?” Vương đại thẩm phơi thóc ngoài sân, nhìn Hắc Khi Phong mặc thân áo gấm đẹp đẽ sang trọng, cảm thấy có chút giật mình.


      “Vương đại thẩm, chính là ta.” Hắc Khi Phong mỉm cười.


      Vương đại thẩm nhìn tuỳ tùng bên người , khí thế nha, mặt mày bà hớn hở : “À, ra ngươi làm quan lớn?”


      Lôi Mông định thân phận của , Hắc Khi Phong nhanh chóng xua tay ngăn lại, sau đó ôn hoà hỏi Vương đại thẩm: “Ta tới tìm thê tử, xin cho hỏi nàng có tới đây ?”


      “Huyên Trữ hả… Ngươi tới trễ bước rồi, ngày hôm trước nàng có tới, chỉ ngồi yên lặng nơi, hình như lúc đó tâm trạng được tốt lắm… Phu thê cãi nhau sao? Ha ha… Làm phu thê đầu giường ầm ỹ cuối giường lành, ngươi là nam nhân, lại nàng như vậy, nhường nàng chút, chuyện gì rồi cũng qua, về sau lại là đôi phu thê ân ân ái ái thôi.” Vương đại thẩm tận tình khuyên nhủ.


      Nghe được lời của Vương đại thẩm, Hắc Khi Phong có chút thất thần.


      Bọn họ trước kia rất là… ân ái sao…


      Thấy Vương đại thẩm còn muốn tiếp, Lôi Mông vội chen vào : “Vương đại thẩm, xin hỏi phu nhân nhà ta rời hướng nào?”


      “À, Huyên Trữ về hướng cuối thôn.” Vương đại thẩm chỉ tay về phía bên kia.


      Hắc Khi Phong thuận thế nhanh qua, gió thổi đến, như mang theo tiếng nước chảy róc rách, trong đầu bỗng lên hình ảnh nào đó.


      “Dòng suối ?” thào, sau đó bước chân như chạy về hướng có tiếng nước chảy.


      Nhìn đoàn người nhanh chóng dời , Vương đại thẩm lắc đầu: “Phu thê trẻ là như thế đó… Luôn luôn có những va chạm.”





      đến bên dòng suối, ánh mắt Hắc Khi Phong gắt gao khoá trụ dòng suối kia, có linh cảm nào đó lên trong đầu.


      Dòng suối này… Chắc là có thể thông đến nơi…


      “Lôi Mông, các ngươi ở đây chờ ta, ta muốn xuống nước.”


      “Nhưng mà… ” Lôi Mông muốn theo, nhưng mà vừa chớp mắt, sớm thấy thân ảnh Hắc Khi Phong.


      Dư quang đuôi mắt chỉ kịp bắt giữ giữa dòng suối có con cự hoàng xà nhanh chóng bơi về phía trước mất tăm.





      Theo dòng suối, vẫn bơi đến chỗ dưới vách núi.


      “Rầm… ” từ dưới nước phóng lên bờ, lúc hoàng quang loé ra, thân ảnh tuấn tú nhàng dừng ở cỏ bên dòng suối.


      Nhìn cỏ hoang mọc um tùm trước mắt, cũng thiếu mùi hoa thơm và tiếng chim hót.


      loại cảm giác quen thuộc lại lên trong đầu, nhìn mặt cỏ bên dòng suối, đột nhiên xẹt qua đoạn đối thoại của đôi nam nữ–


      “Có phải ta gì chàng cũng tin ?”


      “Ta đương nhiên tin nàng, cũng chỉ muốn tin nàng.”





      “Chàng phải nhớ chàng qua những gì nha, chỉ tin tưởng ta.”


      “Được, ta nhớ.”


      Giọng của nam nhân… Giống , còn giọng của … giống… Huyên Trữ công chúa.


      Đầu tự nhiên phát đau, tựa hồ như có cái gì đó ngừng cuồn cuộn.


      Đoạn đối thoại ngắn mơ mơ hồ hồ xẹt qua trong đầu, bắt được, thấy .


      cơ hồ có thể khẳng định, những lời này là lời bọn họ từng .


      Có phải nàng sớm đoán được sau này thay đổi, cho nên luôn luôn bắt phải cam đoan.


      Nhưng mà, cuối cùng vẫn nuốt lời, … sau này chưa từng tin tưởng qua nàng lấy lần, ngược lại lần lại lần làm cho nàng bị tổn thương, còn tự tay… đả thương nàng.


      Nhìn bàn tay của mình, run nhè , đau lòng đến như thở nổi.


      Theo đường , lần vào trong hang.


      Nhìn trong động, áp lực dưới đáy lòng ở chỗ sâu trong tình cảm tuôn trào mãnh liệt như đào núi lấp biển, từng cảnh từng cảnh lại tái trước mặt làm cho thể ngăn chặn được –


      vui mừng, chúng ta là phu thê, Phong, chàng vui ?”


      “Vui.”


      vào bên trong, mỗi nơi đều tác động lên trí nhớ của , chỗ này từng có thời gian hạnh phúc, làm cho cảm thấy… tim rất đau.


      ra, cư nhiên quên nàng hoàn toàn như vậy.


      Huyên nhi… Nương tử của


      Trí nhớ của hồi phục lại, đau lòng đến nỗi ngay cả các đầu ngón tay đều tê dại.


      Huyên nhi, xin lỗi…


      suy sụp quỳ rạp xuống dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, tuỳ ý để trí nhớ bao phủ lấy .


      Qua lúc lâu, mới ngưng lại suy nghĩ hỗn độn nặng nề trong đầu.


      Ngẩng đầu, phát bày biện bên trong, dấu hiệu có người động vào, cảm giác tim đập gia tốc.


      Chẳng lẽ nàng tới nơi đây?


      Theo bản năng, sâu vào bên trong.


      chiếc giường cũ nát đầy tro bụi, nơi này… là chỗ động phòng hoa chúc của bọn họ.


      nhắm chặt đôi mắt, trong đầu tựa hồ còn nghe thấy tiếng rên rỉ thẹn thùng của nàng.


      ra, cư nhiên phụ nàng nhiều như vậy.


      Đau xót mở mắt, cơ hồ là ngay lập tức nhìn thấy đầu giường có chiếc nhẫn cỏ, so với nhẫn của hơn, nhẫn của nàng.


      vội cầm nhẫn cỏ lên, bỗng nhiên, thấy ở đầu giường có khắc hàng chữ.


      – Trong giấc mộng thể ở bên nhau, chỉ mong cả hai quên nhau–


      Chữ viết của nàng, vết máu của nàng…


      Trong gian phòng, nhìn thấy đầu giường đầy tro bụi tựa hồ bị lệ giọt rơi ẩm ướt thấm vào, loang lổ lác đác.


      Lúc nàng viết xuống những lời này, có phải rất tuyệt vọng hay ? Nàng buông tay?


      nắm chặt nhẫn cỏ, kích động ở trong hang tìm kiếm xung quanh.


      Nhưng mà, lật tung cả hang động lên, cũng nhìn thấy thân ảnh của nàng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 61: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [61]



      Cát vàng cuồn cuộn, mảnh hoang vắng.


      Nơi này, là nơi nối giữa Xích Diễm quốc và Hắc Phong quốc.


      Nhìn biên cảnh phía trước, vẻ mặt mỏi mệt của Huyên Trữ rốt cuộc nhiễm lên nét cười mỉm.


      “Cuối cùng ta có thể về nhà rồi.” Nàng thào.


      Lòng, vui mừng, giống như vị khách lữ hành từng trải qua bao nhiêu tang thương rốt cuộc cũng tìm được đường về nhà, có loại cảm giác an tâm khiến mình hy vọng.


      Nàng nhấc váy, bước chân trở nên nhàng.


      Nhưng mà, còn chưa vài bước, phía sau liền truyền đến giọng trầm như ác mộng: “Sao? Muốn thoát khỏi ta sao?”


      Thanh như ma quỷ chui thẳng vào màng tai nàng, nhất thời, độ ấm toàn thân nhanh chóng giáng xuống độ.


      Thân mình nàng cứng đơ, vẫn nhúc nhích đứng tại chỗ.


      quay đầu lại nhìn người đồng mệnh tương liên với ngươi sao?” Thanh đùa cợt tiếp tục vang lên.


      Huyên Trữ từ từ nắm lại quyền, đôi mắt dần dần chuyển sang ảm đạm.


      Vì sao, vì sao ngay cả cơ hội về nhà gặp người thân lần cuối cũng cho nàng.


      Ngửa đầu, nhắm mắt nhìn lên trời.


      Có phải bởi vì nàng vẫn cố chấp mà nghịch thiên nhi hành [1] hay , cho nên, rốt cuộc bị trừng phạt.


      Dứt khoát mở to mắt, nàng đột nhiên xoay người lại, hờ hững nhìn tên ác ma cùng nàng như hình với bóng.


      “Hắc Khi Dạ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”


      thế nào cả, ngươi còn chưa làm được chuyện ta phân phó, ta sao có thể để người rời khỏi chứ.”


      “Ngươi… ” Huyên Trữ cắn môi, ánh mắt lóe sáng, cả người tản ra tử khí, trong lúc chuyển thân liền liều mạng công kích .


      Thấy thế, đôi mắt đen của Hắc Khi Dạ lạnh : “ biết tự lượng sức mình!”


      Ngón tay gảy, luồng sương đen nồng đậm cấp tốc xoay tròn bức về hướng Huyên Trữ.


      Đôi mày thanh tú của Huyên Trữ chỉ nhíu lại chút, liền cứng rắn tiếp nhận, trong mắt toàn là vẻ bình tĩnh thấy chết sờn.


      Nhìn thấy nàng hoàn toàn sợ chết tiếp tục bay qua, Hắc Khi Dạ lại nhíu mày.


      “Nữ nhân chết tiệt!”


      vội vàng muốn rút năng lượng lại.


      Nhưng vào lúc này, tiếng rống giận phá truyền đến: “ được thương tổn nàng!”


      Đồng thời, đạo hoàng quang mạnh mẽ phản kích hướng làn sương đen, chắn trước mặt Huyên Trữ đánh lui tất cả những gì thương tổn nàng.


      Huyên Trữ sửng sốt, thân ảnh Hắc Khi Phong từ trời giáng xuống, bay về hướng nàng.


      Thấy vươn tay về hướng nàng, nàng rũ mắt xuống, đề khí chuyển thân, tránh cánh tay của .


      Thấy nàng cự tuyệt mình đến gần, tim Hắc Khi Phong quặn thắt, đau đớn.


      khổ sở nhìn chăm chú vào nàng, nhàng gọi: “Huyên nhi… “


      tiếng gọi này, làm cho lòng nàng chấn động chút, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.


      Nàng vờ như nghe thấy gọi, hãy còn đáp xuống bên khác, đứng đối diện .


      Hắc Khi Phong vừa đứng vững, liền lo lắng về hướng của nàng: “Huyên nhi, nàng sao thế?”


      “Đừng lại đây.” Huyên Trữ lui ra sau bước, điềm nhiên nhìn , ngữ khí lại mang theo đoạn tuyệt quyết liệt.


      Nhìn đôi mắt nàng lãnh đạm, tim của Hắc Khi Phong lại thắt chặt.


      bất đắc dĩ dừng bước chân lại, cách khoảng cách xa gần nhìn nàng sâu sắc.


      Nhưng vào lúc này, Hắc Khi Dạ đến gần vài bước, nhìn Huyên Trữ, lạnh lùng cười: “Xem ra… Ngươi là định nghe phân phó của ta, cũng tốt, ta tốc chiến tốc thắng.”


      xong, mặt chuyển hướng Hắc Khi Phong, rất nhanh công kích qua Hắc Khi Phong, chiêu thức mau lẹ sắc bén khiến người ta kịp chuẩn bị.


      “Đừng!” Huyên Trữ kinh hô.


      Hắc Khi Phong mực vẫn đem tâm tư đặt người Huyên Trữ hoàn toàn nghĩ đến Hắc Khi Dạ cư nhiên trong thoáng chốc ngắn ngủi lại dốc toàn lực để công kích .


      Mắt thấy Hắc Khi Phong sắp bỏ mạng dưới ma pháp của Hắc Khi Dạ, Huyên Trữ từ trong ngực rút ra đoản dao găm.


      Đoản dao dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, sắc bén vô cùng.


      Hắc Khi Phong thấy nàng tự đâm đoản dao vào mình, khiếp sợ rống to: “Huyên nhi, đừng!”


      Lời vừa mới ra, “Phập!” tiếng, đoản dao sắc nhọn đâm thẳng ngực của Huyên Trữ.


      “Phụt ——” Nàng lập tức phun máu rồi mềm nhũn mà ngã xuống.


      “A ——” Hắc Khi Dạ đau đớn gào thét, tất cả sức lực trong nháy mắt bị hút hết, theo phản xạ đưa tay ôm ngực, thống khổ quỳ rạp xuống đất.


      “Huyên nhi!” Hắc Khi Phong trừng to mắt, cách nào tiếp nhận nhìn màn đột biến (đột ngột biến đổi) này.


      Lịch sử… lại tái diễn.


      “Huyên nhi!” phi thân qua trước lúc nàng ngã xuống mà đỡ lấy nàng, hai tay ôm nàng phát run.


      Huyên Trữ cau chặt đôi mày thanh tú, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt lại, dòng máu đỏ thẫm lại vẫn là từ môi nàng chảy ra.


      “Huyên nhi, nàng vì sao luôn luôn ngốc như vậy? Vì sao… “


      bi thống hỏi liên tục, cũng là hỏi chính , vì sao vẫn luôn thương tổn nàng.


      “Huyên nhi, mở mắt nhìn ta, mở mắt… van xin nàng, đừng bỏ rơi ta lần nữa, mở mắt… “


      Lần đầu tiên trong đời, cầu xin người, trong lòng đau đớn tột cùng mà cầu xin.


      Phảng phất như nghe được lời cầu xin của , đôi mắt nhắm chặt của Huyên Trữ thoáng giật giật, sau đó từ từ mở ra.


      Nàng chỉ cảm thấy trước mắt mảnh mờ mịt, mặt của … nhìn lắm.


      Nuốt nuốt nước miếng, nuốt xuống dòng máu tươi tràn lên cổ họng, nàng khẩn cầu cách yếu ớt: “Đưa ta… đưa về nhà, ta… ta muốn về… về nhà, về… nhà… “


      Rất muốn trước khi nhắm mắt có thể gặp lại người nhà của nàng… Như vậy nàng chết cũng tiếc.


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy lòng chua chát, rất tội lỗi, đau quá…


      thương tổn nàng như vậy cư nhiên là thương tổn quá sâu sắc, trong lòng nàng, còn là người mà nàng muốn gặp nhất.


      Giờ phút này, người nàng lưu luyến nhất, ở Xích Diễm quốc, phải Hắc Phong Quốc.


      “Van xin chàng, đưa… đưa ta về nhà… ” Nàng chớp chớp đôi mắt mông lung, ý thức bắt đầu có chút tan rã, chỉ có thể ngừng mà niệm ý tưởng duy nhất trong lòng.


      “Được được, nàng nhất định phải chống đỡ, ta đưa nàng về nhà, ta lập tức đưa nàng về nhà.” Hắc Khi Phong cơ hồ là nghẹn ngào liên tiếp mà đáp ứng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, chỉ sợ chớp mắt cái nàng nhắm mắt lại.


      Nghe được lời , Huyên Trữ suy yếu nở ra nụ cười mỉm, rốt cuộc an tâm rồi: “Cám… Cám ơn… “


      cần khách khí với ta như vậy, Huyên nhi, ta lập tức đưa nàng trở về chữa thương, nàng ngàn vạn lần đừng nhắm mắt lại, đừng… “


      Nhưng mà, lời còn chưa xong, nàng liền nhắm hai mắt lại, vết máu đỏ sậm bên môi chiếu rọi nụ cười an tâm của nàng, chói mắt như vậy, nhưng cũng hư vô như vậy.


      ______________[1] Nghịch thiên nhi hành: ngược với ý trời, xem trời bằng vung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :