1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 51: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [51]



      Giằng co trong im lặng hồi lâu.


      Rốt cuộc, nàng cũng trấn định lại, thực bình tĩnh liếc nhìn Lăng Nguyệt công chúa cái, sau đó lại chuyển ánh mắt qua Hắc Khi Phong.


      “Ta đánh rơi cây trâm tóc của nàng ta, bây giờ chịu nhận chưởng của ngươi, biết như thế có giải quyết xem như hai bên hòa nhau được ?”


      Hắc Khi Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn biết nên cái gì.


      Huyên Trữ chuyển tầm mắt, nhìn quanh cung điện chút, sau đó lạnh lùng thản nhiên hạ thấp người hành lễ: “Hắc Vương lời nào, như vậy là chấp nhận, nếu như thế, nô tỳ cáo lui.”


      Nàng xoay người, từng bước rời trước mặt bọn họ.


      Hắc Khi Phong chấn động chút, mở miệng muốn chuyện, Lăng Nguyệt công chúa đúng lúc này lại tới.


      “Hắc Vương, tỳ nữ này là ai a? Vì sao Hắc Vương lại… dung túng nàng ta như vậy?”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong thầm thu hồi bàn tay vừa mới đánh người đưa ra sau lưng, nghiêng người đối mặt với Lăng Nguyệt công chúa, vẻ mặt thản nhiên.


      “Lăng Nguyệt công chúa, ta thực xin lỗi vì để nàng gặp phải chuyện như thế này, cung nữ này khuôn mặt có vấn đề, cho nên tâm tình được tốt, nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, ta thay nàng ta tạ lỗi với nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ cho nàng ta.”


      Lặng Nguyệt công chúa kinh ngạc nhìn .


      đường đường là Hắc Vương cư nhiên thay cung nữ hướng nàng cầu tình , mà còn giải thích thay cho cung nữ kia?!


      Cái này… Rất là kỳ quái!


      Chẳng lẽ và cung nữ kia có… tình gì?


      Trong lòng có chút thoải mái, nhưng biểu của nàng vẫn tỏ ra như là để ý.


      “Hắc Vương quan trọng hoá vấn đề rồi, đối với nữ nhân chú trọng nhất chính là dung mạo, ta nghĩ tỳ nữ kia vì chuyện đó mà nhất thời nghĩ thoáng nên cũng khó cho nàng ta rồi, ta trách nàng ta, chỉ là… biết mặt nàng ta bị cái gì?”


      “Cái này … Ta cũng biết.” Hắc Khi Phong nhíu mày trả lời.


      Kỳ , cũng rất muốn biết dung mạo của cung nữ che mặt kia rốt cuộc là như thế nào?


      Hơn nữa… càng muốn nhìn bộ dáng chân của nàng, ánh mắt của nàng làm cho cảm thấy rất quen thuộc.


      Khi nàng nhìn … Tựa hồ như có rất nhiều điều muốn .


      Lăng Nguyệt công chúa tinh tế đánh giá biểu tình thất thần của Hắc Khi Phong, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại.


      nghĩ tới cung nữ vừa rồi sao?


      biết vì sao, trực giác của nàng như cảm thấy xuất của cung nữ kia đối với nàng rất là uy hiếp.


      Hơn nữa…


      Ánh mắt của nàng quay qua nhìn hướng cung điện tối thui, thử hỏi: ” Đúng rồi, biết là ai ở đây?”


      Hắc Khi Phong cũng thuận thế nhìn lại, trong đầu lên thân ảnh xinh đẹp, luôn cười tủm tỉm cố ý làm cho tức giận khiến cho phải chú ý tới nàng.


      Đôi môi mím lại, quay lưng lại : “Nơi này có ai ở cả, Lăng Nguyệt công chúa, ta tiễn nàng trở về.”


      Lăng Nguyệt công chúa tức giận nắm chặt tay, cắn cắn môi, tuy rằng cam lòng cứ như vậy rời , lại vẫn là thuận theo ý của .


      “Vậy làm phiền Hắc Vương.”


      thôi.”


      thản nhiên, xong liền bày ra tư thế xin mời.


      Trước khi Lăng Nguyệt công chúa còn quay lại nhìn cung điện kia chút, sau đó mới rời .


      Dọc theo đường , trong đầu nàng nhớ lại tất cả việc vừa rồi.


      Vừa rồi giọng trong cung điện kia cùng giọng của cung nữ che mặt rất là giống nhau, nàng dám khẳng định tuyệt đối đó chính là cùng người.


      Về phần Hắc Vương vì sao nơi đó có ai ở, lại che chở cho cung nữ che mặt kia? Hơn nữa khi nàng hỏi chuyện cung điện tối thui đó có vẻ như cũng muốn .


      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?


      Những câu hỏi liên tục lên trong đầu, làm cho thần sắc nàng lộ ra vẻ bất an.





      Ánh nắng rực rỡ, ngày xuân trong hoàng cung, chim hót líu lo.Trong cung điện nơi Lăng Nguyệt công chúa ở.


      Ngoài đại sảnh, Lăng Nguyệt công chúa ngồi ghế cao, nhìn thị nữ tiến vào.


      “Thế nào? điều tra ra được nữ nhân kia ở nơi nào chưa?”


      Thị nữ cung kính quỳ gối hành lễ, sau đó trả lời: “Hồi công chúa, điều tra được, nghe ngự trù mấy ngày nay có cung nữ che mặt tới giúp việc, hình như để thay thế biểu tỷ bị bệnh.”


      Mấy ngày nay mới tiến cung thay thế cho người khác?


      Nếu đúng là như thị nữ điều tra, như vậy… Chẳng phải thời gian ở trong cung của cung nữ kia cũng rất ngắn.


      Nếu là như vậy, Hắc Vương làm sao mà có thể cùng cung nữ kia có vẻ như… Dây dưa với nhau.


      Đúng vậy, ánh mắt của Hắc Vương khi nhìn cung nữ kia, còn có ánh mắt của cung nữ kia khi nhìn Hắc Vương, nàng cảm thấy như bọn họ biết nhau lâu lắm rồi!


      Nhíu nhíu mày, nàng đột nhiên đứng lên: “Dẫn ta gặp nàng ta.”


      “Dạ… Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Hiển nhiên, thị nữ cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng cũng dám kháng lệnh.


      lúc sau, các nàng tới phòng bếp.


      Ngự trù vừa nhìn thấy Lăng Nguyệt công chúa đến, chạy nhanh ra hành lễ: “Khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”


      Ánh mắt Lăng Nguyệt công chúa đảo quanh gian phong bếp, lại nhìn thấy cung nữ che mặt đâu.


      “Cung nữ che mặt đâu? Sao thấy nàng ta?” Nàng mở miệng hỏi.


      Cung nữ lớn tuổi nhất nghi hoặc nhìn nàng, sau đó thực cung kính bẩm báo: “Bẩm Lăng Nguyệt công chúa, a Toàn vừa mới bị Hắc Vương gọi theo Người.”


      “Hắc Vương?!” Lăng Nguyệt công chúa nhịn được cất cao thanh .


      “Đúng vậy, Hắc Vương vừa rồi đại giá quang lâm mang a Toàn .”


      Lăng Nguyệt công chúa biến sắc, nàng thầm nắm chặt năm ngón tay, gắt gao mím môi, sau đó xoay người bước nhanh rời , lưu lại đám hạ nhân hai mặt nhìn nhau.


      Hôm nay là kỳ quái, Hắc Vương tôn quý tới phong bếp, sau đó Lăng Nguyệt công chúa cũng theo đến.


      Hơn nữa, hai người đều tìm cùng người.





      Cung nữ trong cung điện dám nhúc nhích, đại nhân vật giá lâm.


      Nam nhân cao lớn tuấn ngồi cạnh cái bàn đơn sơ, cung nữ che mặt đứng cách đó xa, tư thế cung kính, nhưng cũng có vẻ xa cách.


      nhìn nàng, nàng cúi đầu, lông mi dài cong cong ngẫu nhiên động đậy chút, hơn.


      Cứ như vậy, bọn họ duy trì tư thế này lâu, ai chuyện, khí im lặng đến quỷ dị.


      lúc lâu, nàng rốt cuộc nhịn được ngẩng đầu lên: “ biết Vương đại giá quang lâm tới nơi này có chuyện gì ?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 52: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [52]



      Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, biết ở đâu lấy ra lọ thuốc.


      “Đả thương ngươi, ta thực xin lỗi, bình thuốc này trị nội thương rất tốt.”


      đem thuốc đặt ở bàn, hai mắt thuỷ chung dời khỏi nàng.


      “Thuốc này quá quý trọng, nô tỳ nhận nổi, hơn nữa nô tỳ là cam tâm tình nguyện chịu chưởng, Hắc Vương tới xin lỗi làm cho nô tỳ xấu hổ.”


      Lời của nàng như mang theo chút hờn dỗi, còn kèm theo chút tự giễu.


      “Mặc kệ như thế nào, nữ nhân thân mình luôn yếu ớt, thuốc này giữ lại mà dùng .”


      cần!” Giọng của nàng có vài phần chống đối.


      Nàng vừa dứt lời, Hắc Khi Phong liền đứng bật dậy, tới gần nàng.


      “Huyên Trữ công chúa.” gắt gao khoá chặt ánh mắt của nàng gọi ra tiếng.


      Nghe được tiếng kêu của , nàng sửng sốt chút, cũng rất nhanh phản ứng lại.


      thử nàng!


      thầm hít hơi sâu, nàng cố gắng bảo trì bình tĩnh, lạnh nhạt nhíu mày: “Vương, Huyên Trữ công chúa có ở đây, Người gọi nàng ta, nàng ta cũng nghe thấy.”


      Lời của nàng mang theo ý châm chọc.


      Châm chọc , càng thêm châm chọc mình.


      Huyên Trữ công chúa… Xưng hô xa lạ có lễ biết bao, phải Huyên nhi, phải nương tử, mà là Huyên Trữ công chúa.


      Ánh mắt thực bình tĩnh, lòng lại rất đau, lan tới nồng ngực bị nội thương, đau đớn kéo dài xuống tới đầu ngón tay.


      Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, dửng dưng, dửng dưng tới nỗi tìm thấy chút dấu vết nào.


      từng bước lui lại phía sau, hạ ánh mắt xuống, biết có phải là thất vọng hay là… mất mát.


      Vừa rồi cố tình gọi nàng, hy vọng nàng đáp lại, hy vọng nàng là Huyên Trữ.


      Vẻ mặt khôi phục lãnh đạm, ngón tay thon dài nhàng mơn trớn bình thuốc, thong thả mà ràng: “Thuốc này là bổn Vương ban cho ngươi, nếu ngươi tiếp nhận chính là… kháng chỉ.”


      Huyên Trữ ngây ngẩn cả người, cư nhiên cũng biết… dùng Vương quyền để ép người?


      Hơi hơi hạ mí mắt, nàng nhìn sườn mặt của , lạnh lùng như vậy, khuôn mặt khí thế, khác xưa nhiều lắm.


      Trong lòng lại nhớ tới nam nhân ôn nhu với nàng… Bây giờ cách nàng càng ngày càng xa, xa tới nỗi nàng tìm thấy người giống như trong trí nhớ của nàng.


      Cuối cùng, nàng lãnh đạm nhưng cũng rất cung kính quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ đa tạ Vương ban cho.”


      Nhìn thái độ xa cách của nàng, Hắc Khi Phong thầm nắm chặt tay, lồng ngực có chút khó chịu.


      … rất là thích nhìn thấy nàng hành lễ cung kính với như vậy, tuyệt đối thích.


      Nhưng vào lúc này, Lăng Nguyệt công chúa đột nhiên đến đây.


      “Hắc Vương, Người ở trong này?” Giọng của nàng mang theo ý tứ dám tin, ánh mắt tràn ngập đủ mọi tình cảm.


      Ánh mắt của nàng nhìn qua lại người Hắc Khi Phong và cung nữ che mặt, ghen tuông trong lòng dần dần lên men.


      Bọn họ quả nhiên có ái muội!


      Đuôi lông mày của Huyên Trữ khẽ nhướng lên, lạnh lùng nhìn Lăng Nguyệt công chúa làm ra vẻ chịu đủ đả kích.


      Sau đó, nàng quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”


      Lăng Nguyệt công chúa nắm chặt khăn trong tay, cố gắng làm mình duy trì bình tĩnh: “Miễn lễ.”


      Tiếp theo, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn xung quanh khi nhìn thấy bình thuốc đặt bàn, đôi mắt khẽ nhíu lại chút, xẹt qua tia tức giận.


      Hắc Khi Phong đối với xuất của Lăng Nguyệt công chúa có chút ngoài ý muốn.


      “Lăng Nguyệt công chúa tới nơi này là… ” nghi hoặc hỏi.


      “Ta… Ta đến đây để tìm nàng ta.” Lăng Nguyệt công chúa chuyển ánh mắt nhìn Huyên Trữ, đáy mắt loé ra tia đố kỵ.


      Vì sao cung nữ này có thể làm cho Hắc Vương tôn quý tự mình đưa thuốc tới chỗ ở của hạ nhân.


      “Nàng tìm nàng ta làm gì?” Hắc Khi Phong thản nhiên hỏi, tự giác từng bước đến gần cung nữ che mặt.


      Hành động này của , ở trong mắt Lăng Nguyệt công chúa nghi ngờ gì đó chính là đả kích lớn.


      cư nhiên lại như vậy mà che chở ột cung nữ.


      Vậy nàng được xem là cái gì? Nàng là Lăng Nguyệt quốc công chúa hoà thân a, làm sao có thể làm cho nàng mất mặt như vậy.


      Kỳ , Hắc Khi Phong cũng phát ra hành động của mình, nhưng Huyên Trữ lại nhận thấy.


      Ở thời điểm đối mặt với nam nhân mình , lòng của phụ nữ luôn luôn sâu sắc.


      Nàng nhíu nhíu mày, có chút khiêu khích nhìn Lăng Nguyệt công chúa.


      Thấy thế, Lăng Nguyệt công chúa vừa đố kỵ vừa tức giận đến mất lý trí, nàng nhìn chằm chằm Huyên Trữ thốt ra lời : “Trâm cài tóc của ta thấy, ta hoài nghi lúc bị rơi nàng ta thuận tay lấy .”


      Nghe vậy, Huyên Trữ nổi giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt công chúa, lửa giận ngút trời như muốn bùng nổ, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng quên sạch.


      “Ngươi vu oan giá họa cho người khác, ta đây mới thèm cây trâm của ngươi.”


      Lăng Nguyệt quốc là cái thá gì, nàng ở Xích Diễm quốc muốn dạng trâm nào mà có, còn cần phải trộm của người khác sao?!


      “Nhưng cây trâm của ta chính là tối hôm qua tìm thấy, lúc đó trừ ta cùng Hắc Vương, cũng chỉ còn lại ngươi.” Ngôn từ của Lăng Nguyệt công chúa có chút bén nhọn.


      Ngụ ý rất ràng, Hắc Khi Phong có khả năng lấy cây trâm, nếu lấy chỉ có cung nữ lấy thôi.


      Sắc mặt Hắc Khi Phong có chút căng thẳng: “Lăng Nguyệt công chúa có tìm kỹ chưa?”


      “Ta sai người tìm kỹ lắm rồi, tìm khắp nơi cũng thấy.”


      Lăng Nguyệt công chúa trả lời chắc chắn, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cung nữ che mặt.


      Huyên Trữ nắm chặt tay, nàng quay mặt nhìn thẳng Hắc Khi Phong, gằn từng chữ: “Ta có lấy.”


      Nhìn ánh mắt của nàng, Hắc Khi Phong nhíu mày sâu, tiếp đó, quay lại nhìn Lăng Nguyệt công chúa gì.


      Chuyện này… có chứng cớ, giờ chưa kết luận được gì.


      Thấy lảng tránh ánh mắt của mình, Huyên Trữ cắn chặt môi, nàng oán giận liếc nhìn Lăng Nguyệt công chúa, nhìn thấy trong mắt nàng ta ánh lên vẻ thắng lợi, nàng nổi giận.


      “Các ngươi ra ngoài cho ta.” Nàng rống to, tức giận đến cực điểm, quản cái gì Hắc Vương cao cao tại thượng!


      “Ngươi… “


      Hắc Khi Phong còn muốn gì nữa, lại bị nàng giận dữ đẩy mạnh ra ngoài.


      “Cút ! Ta muốn nhìn thấy ngươi!”


      Hắc Khi Phong đột nhiên bị đẩy mạnh ra ngoài, chút phòng bị, bị đẩy ra ngoài cửa.


      Lăng Nguyệt công chúa thực thức thời theo sau Hắc Khi Phong cũng chạy nhanh ra ngoài.


      ” Rầm!”


      Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, ngăn cách với bên ngoài.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 53: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [53]



      Trong phòng, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình nàng.


      Tay Huyên Trữ siết chặt môn thuyên [1], dùng sức ngay cả các đốt ngón tay cũng trắng bệch.


      Hít hít mũi, nàng đem vẻ thổn thức yếu ớt che giấu được kia đè nén sâu bên trong cổ họng.


      Đặt trán ván cửa, nàng yên lặng hít thở.


      Ở lại đây… Rốt cuộc là vì cái gì chứ?


      quên nàng.


      ra… Quên cũng tốt, dù sao, bọn họ bao giờ có thể quay về quá khứ nữa.


      Cho dù biết bọn họ từng là phu thê, chỉ làm thêm khó xử, dù sao Hắc Khi Phong … chỉ tẩu tử, nàng.


      Lần này trở về, nàng chỉ muốn nhìn , như thế mà thôi.


      Dần dần, nàng buông tay ra.


      Xoay người, thân ảnh Hắc Khi Dạ hề báo động trước đập vào mắt.


      Nàng che ngực, cố gắng duy trì trấn định: “Ngươi tới làm gì?”


      Hắc Khi Dạ cong bạc môi lên, khoanh tay đùa cợt hướng gần nàng vài bước.


      “Ta đến xem kịch hay, kịch hai nữ nhân tranh nam nhân, còn rất hay nữa.”


      Huyên Trữ buông tay, vờ bình tĩnh ngồi vào bên: “Ngươi sợ bị phát , sợ Hắc Khi Phong giết ngươi sao?”


      “Ha ha… giết ta, giết ta… chẳng khác nào giết ngươi, đừng quên ngươi chính là nữ nhân của , làm sao có thể nỡ để ngươi chết chứ.”


      rất nhu hòa, nhu hòa làm người khác chán ghét từ đáy lòng.


      Nghe được lời , Huyên Trữ lại cười, cười đến thê lương: “ ! nhất định giết ngươi!”


      “Ồ? Vậy đúng là khiến người khác thương tâm nha.” Hắc Khi Dạ cười mỉa ám chỉ.


      Tiếp theo, thần sắc chợt tắt: “Nữ nhân vừa rồi là Lăng Nguyêt công chúa à, xem ra… tình địch của ngươi quá yếu, biết Huyên Trữ công chúa cùng Lăng Nguyệt công chúa phân cao thấp với nhau, đến cùng… ai mới là người thắng?”


      “Dù sao cũng phải là ngươi.” Huyên Trữ mím chặt môi đào, hung tợn trừng .


      Hắc Khi Dạ cười lạnh, bỗng nhiên “vèo” tiếng phi thân tiếp cận nàng, tay nhanh chóng vươn hướng mặt Huyên Trữ.


      Huyên Trữ còn chưa phản ứng kịp, khăn che mặt bị kéo xuống.


      Lộ ra, là gương mặt bình thường cực kỳ.


      “Chậc chậc chậc, khó trách Phong đệ kia của ta lâu như vậy đều thờ ơ với ngươi, ra… ngươi cư nhiên động tay động chân mặt mình!”


      xong lời cuối cùng, tiếng đột nhiên trở nên trầm, con ngươi đen lấp lánh như mũi nhọn lạnh lùng uy hiếp nhìn gương mặt của nàng.


      “Hừ!” Huyên Trữ quay đầu sang bên.


      Nàng sở dĩ lại che giấu gương mặt , đó là bởi vì nàng ngay từ đầu muốn lại lần nữa cùng Hắc Khi Phong tương phùng.


      “Ngươi to gan, dám giấu ta để làm như vậy!”


      Hắc Khi Dạ tức giận đến trừng thẳng mắt, bàn tay nhanh chóng ngưng tụ chân khí vẫy hướng mặt nàng.


      “Bốp” thanh ràng của cái tát tay dừng mặt Huyên Trữ, đồng thời, khuôn mặt ngụy trang của nàng bị xé ra, lộ ra gương mặt chân .


      Dấu năm ngón tay lập tức gương mặt trắng noãn của nàng, vết sưng đỏ nhìn kinh người.


      Huyên Trữ che bên mặt bị đánh, oán hận quật cường nhìn Hắc Khi Dạ.


      “Chỉ biết đánh nữ nhân, ngươi cho là ngươi có lợi hại gì.” Nàng sợ chết mà chế nhạo.


      “Ta làm việc luôn luôn chỉ cầu kết quả, về phần quá trình như thế nào… cho dù là chút ta cũng để ý, ngươi, Ngự Huyên Trữ, nghe cho ta, sau này còn dám dịch dung, ta hủy dung ngươi!”


      xong lời cuối cùng, đầu ngón tay xẹt qua hai má nàng, lạnh như băng.


      Huyên Trữ quay mặt sang bên, ở nơi nhìn thấy, ánh mắt nhè run lên, hận, nhưng dám lên tiếng nữa.


      Đạt được hiệu quả uy hiếp, Hắc Khi Dạ quay ngoắt, lạnh lùng tiếp: “Hưởng thụ tốt những ngày bên cạnh người , ta chờ xem các ngươi như keo như sơn, thế nào, ta đối với người sinh mệnh cộng đồng thể [2] ngươi đây tốt chứ.”


      Chỉ cần Hắc Khi Phong lại tiếp nhận Ngự Huyên Trữ, chính là ngày chết của Hắc Khi Phong.


      ai phòng bị người thân nhất bên cạnh mình.


      Nghĩ xong, trong con ngươi đen của nhảy lên tà quang hung ác, sau đó chậm rãi biến mất trong làn sương đen.


      Trong phòng, lại lần nữa khôi phục trống rỗng, chỉ có mình nàng.


      Huyên Trữ cắn chặt môi, thẳng đến khi cắn ra máu.


      Mang theo mùi máu tanh tiến vào miệng, kích thích khứu giác của nàng.


      Nàng chậm rãi đứng lên, đôi mắt vọt lên ánh sáng của kiên quyết: “Hắc Khi Dạ, ta để mưu kế của ngươi được thực .”


      Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


      “Ai?” Nàng luống cuống tay chân lau máu môi, sau đó lấy sa tím lần nữa che mặt.


      “Hắc Vương sai nô tỳ mời ngươi đến ngự thư phòng chuyến.” Thanh cung nữ ở ngoài cửa vang lên.


      Huyên Trữ trừng lớn mắt, tìm nàng?


      cảm giác trong lòng, là vui sướng, là mừng rỡ, là chờ mong, hay là lui bước?


      Mặc kệ là tâm tình gì, nàng bây giờ là thân phận cung nữ, truyền gặp, nàng nhất định phải .





      Đến trước cửa ngự thư phòng, Huyên Trữ bồi hồi, cư nhiên có loại tâm tình muốn trốn tránh.


      Bây giờ nàng thể gặp , vạn nhất Hắc Khi Dạ đột nhiên thi chú với nàng làm sao? Nàng thể mạo hiểm có khả năng tổn thương đến an nguy của .


      Mặc dù, khả năng nàng có thể thương tổn … là , nàng cũng nguyện ý, bởi vì, nàng cũng nguyện ý giương đao với , thà chết cũng nguyện ý.


      Gót chân vừa chuyển, nàng muốn chạy.


      Nhưng, lại như liệu trước được ý nghĩ của nàng –


      “Còn vào.”


      Tiếng rất , lại xen lẫn mệnh lệnh thể phản kháng.


      Rơi vào đường cùng, Huyên Trữ đành phải dừng lại bước chân muốn rời khỏi.


      Hít hơi sâu, nàng cố gắng ổn định tâm tình của mình, sau đó vờ trấn định rảo bước tiến vào thư phòng.


      “Vương, Người tìm nô tỳ có chuyện gì?”


      Nàng hạ người hành lễ.


      Nhìn nàng đứng rất xa mà vừa cung vừa kính, thái độ lễ phép lại lạnh nhạt, làm cảm giác cả người thoải mái.


      “Sau này cần hành lễ.”


      Lời còn chưa thông qua não mà thốt ra.


      xong, bọn họ đồng thời đều ngây người, nhìn thẳng đối phương, khí quỷ dị tràn ngập.


      Huyên Trữ nắm chặt quyền, cảm giác tim đập dồn dập.


      … Vì sao lại như vậy.


      _________[1] Môn thuyên: thanh gỗ chắn cửa.[2] Sinh mệnh cộng đồng thể: nhiều nghĩa nhiều phương diên, nôm na là cùng thể.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 54: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [54]



      Sau khi ý thức được mình cái gì, Hắc Khi Phong muốn thu hồi lời còn kịp rồi.


      Dưới ánh mắt dám tin của nàng, có chút xấu hổ hắng giọng.


      “Khụ… Ta là nếu thân thể ngươi khỏe cần phải mệt nhọc.”


      xong, khuôn mặt tuấn tú của xông lên vẻ ửng đỏ đột ngột.


      rốt cuộc là cái gì, quỳ gối hành lễ hẳn là quá mệt nhọc.


      Có lẽ là cảm giác được lời mình quá gượng ép, mắt dám nhìn nàng nữa.


      Nhưng mà, Huyên Trữ lại nở nụ cười.


      Những ngày này, cuối cùng nàng lại có thể cảm thụ cảm giác cười lòng rồi.


      Mặc kệ vì sao đột nhiên lại như vậy với người thân phận ràng này, nhưng mà, giờ khắc này, nhìn mặt phiếm hồng, nàng tựa hồ lại thấy được ngày xưa người luôn thương nàng hết mực… Tướng công.


      Có loại cảm giác muốn khóc.


      Bao nhiêu là ước muốn được nhào vào lòng như lúc trước, ỷ lại vào , làm nũng với .


      Hít sâu lần nữa, nàng vất vả mới áp chế được cỗ mãnh liệt dưới đáy lòng cơ hồ sắp bao phủ nỗi xúc động trong lý trí.


      thể gần thêm nữa, tuyệt đối thể.


      Đáy lòng nàng ngừng nhắc nhở bản thân.


      “Nô tỳ hành lễ với Vương là lẽ thường, Vương quan tâm đến tình trạng sức khỏe của nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm tạ long ân sâu sắc.”


      Nàng buộc mình ra những lời khách sáo, kéo dài khoảng cách giữa hai người.


      Nàng sợ, nếu cách xa chút, nàng khống chế được.


      Nghe vậy, ánh mắt Hắc Khi Phong cuối cùng cũng trở lại mặt nàng.


      nhíu nhíu mày, biết nên vì cự tuyệt của nàng cảm thấy thở dài nhõm hơi, hay là nuốt nghẹn hơi.


      Nhìn đôi mắt trong suốt bình thản của nàng, siết chặt cuốn sách trong tay.


      Trầm ngâm chút, nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi là a Toàn phải , về chuyện Lăng Nguyệt công chúa ngươi lấy trâm cài… ”


      “Ta rồi phải ta lấy!”


      đợi xong, Huyên Trữ liền kích động đánh gãy lời .


      Ai cũng có thể vu oan nàng, được, tuyệt đối thể.


      Hắc Khi Phong trầm mặc chút, lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt kích động của nàng, tiếp.


      Hồi lâu, Huyên Trữ rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, cũng ý thức được hành vi của mình thỏa đáng.


      Nàng cắn cắn môi, gục đầu xuống: “Xin lỗi, nô tỳ lỗ mãng.”


      sao.” mở miệng, ngữ khí mang theo tia dung túng nhu hòa.


      Huyên Trữ sửng sốt, ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn .


      Vì sao lại khoan dung như vậy với nàng, vì sao?


      khoan dung với nàng, ôn hòa với nàng, làm nàng nhớ tới Phong của nàng.


      Lắc lắc đầu, nàng ảm đạm rũ mắt xuống.


      Đừng khoan dung nàng nữa, cũng đừng biểu bất cứ ý tốt nào với nàng nữa, đừng lại gần nàng nữa, càng đừng… dò xét nàng.


      phải Phong của nàng, đừng tốt với nàng như vậy.


      Thấy nàng vô ý thức lắc đầu, Hắc Khi Phong cảm giác tim mình như bị cái gì ngăn lại, có chút khó chịu.


      Vì sao nàng lắc đầu? Vì sao cứ như là rất tuyệt vọng?


      Vì sao nàng luôn dùng cái loại… ánh mắt phức tạp này nhìn ?


      Mím môi, đem những nghi vấn chạy trong lòng tim tạm thời áp xuống.


      “Ngươi đừng căng thẳng, ta truyền ngươi tới phải vì để định tội ngươi cách lung tung. Chuyện trâm cài của Lăng Nguyệt công chúa mất kết quả như thế nào ta điều tra , gọi ngươi đến chỉ là muốn với ngươi… Ta tin ngươi có lấy trâm cài, lúc ấy ta có mặt, trâm cài là rơi xuống trước người ta, ngươi… chưa lần tới gần ta, hơn nữa sau đó… ngươi lại bị thương, càng thêm có cơ hội tới gần nơi mà trâm cài rơi xuống.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ gục đầu xuống, lên tiếng nữa.


      Tim, rốt cuộc lại sống chút.


      với nàng… tin nàng, tin nàng…


      có câu nào so với câu này của càng thêm làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn.


      Cho dù lấy thân phận thê tử, nàng cũng hy vọng tin… nàng làm chuyện tổn thương .


      Sau này… bao giờ nữa.


      Nàng… Muốn sống cách hạnh phúc.


      Nàng nghĩ, nàng biết mình nên làm như thế nào rồi.


      Tâm niệm định, lòng của nàng, bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh.


      Ngẩng đầu, nàng nhìn sâu vào : “Vương, nếu Người tin nô tỳ, vậy nô tỳ an tâm, cám ơn tín nhiệm của Vương. Nô tỳ… cáo lui.”


      Nhìn bóng dáng của nàng, Hắc Khi Phong chút nghĩ ngợi liền đứng lên xuống bậc thang đuổi theo vài bước.


      “Chờ… Chờ chút.”


      Bóng dáng này cứng đờ, muốn quay đầu lại, nhưng vẫn là phải quay đầu.


      “Vương còn có gì phân phó?”


      Ánh mắt sáng rực của Hắc Khi Phong nhìn chằm chằm khăn che mặt của nàng, phảng phất muốn nhìn xuyên qua khăn che mặt vậy.


      Cuối cùng, : “Ta truyền thái y xem giúp mặt của ngươi.”


      .”


      Huyên Trữ vừa thốt ra là lời cự tuyệt, đồng thời còn phản xạ đưa tay che khăn che mặt, giống như rất sợ khăn bị người khác vạch ra vậy.


      Nhìn phản ứng khẩn trương của nàng, Hắc Khi Phong thầm nhíu mày.


      “Ta chỉ để thái y xem xét bệnh tình của ngươi, ta cam đoan bên nhìn mặt ngươi.”


      Giọng có chút hòa hoãn cùng thương lượng.


      Huyên Trữ kích động nhìn cái, sau đó vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ đạ tạ ân huệ của Vương, nhưng… nhưng nô tỳ xem qua đại phu, rất nhanh sao.”


      Hắc Khi Phong trầm mặc hồi lâu, cứ như vậy hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.


      Cuối cùng, vẻ mặt khôi phục lãnh đạm: “Được rồi, nếu như vậy, vậy ngươi lui ra .”


      chuyển biến cực nhanh làm cho nàng có chút phản ứng kịp.


      Dừng chút, nàng mới phản ứng lại: “Vâng.”


      Rốt cuộc, bóng dáng nàng biến mất ở trước mắt.


      Chân mày Hắc Khi Phong cũng đồng thời nhíu chặt lại.


      Nàng… đến tột cùng có phải Huyên Trữ công chúa hay ?, hình như lại quá thích hợp.


      Trong tiềm thức, cảm thấy nàng là người, là… người mà cảm thấy rất quen thuộc.


      Cho dù là động tác, thần thái, ánh mắt… của nàng.


      Tất cả, đều làm cho cảm thấy quen thuộc như vậy, liền ngay cả mùi hương loáng thoáng cơ thể nàng, cũng làm cảm thấy quen thuộc như vậy.


      Nhìn cánh cửa trống rỗng, con ngươi đen của dần dần nhiễm lên chút kiên định.


      nhất định phải làm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 55: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [55]



      Trong cung điện được bố trí tinh xảo, truyền ra đạo thanh dám tin.


      “Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa.” Lăng Nguyệt phút chốc đứng lên, ánh mắt trừng rất to nhìn thị nữ của mình.


      “Bẩm công chúa, bên ngoài có cung nữ che mặt tên a Toàn cầu kiến.”


      Lúc này, cuối cùng Lăng Nguyệt công chúa cũng nghe được ràng.


      Nàng xoắn xoắn khăn tay, qua lại vài bước, sau đó mới trấn định lại.


      “Để nàng ta vào.”


      Nàng lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, mặt khôi phục bình tĩnh.


      Chỉ chốc lát sau, Huyên Trữ liền vào.


      “A toàn khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”


      Lúc này đây, vẻ cung kính của nàng khiến Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.


      Bởi vì, nàng tựa hồ còn cảm thụ được địch ý của cung nữ che mặt này đối với mình.


      Tuy rằng trong lòng chứa đầy phiền muộn, nhưng nàng vẫn duy trì vẻ thản nhiên như cũ.


      “Miễn lễ.”


      “Tạ công chúa.”


      “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”


      Ánh mắt Huyên Trữ thản nhiên đối diện với ánh mắt tràn ngập suy đoán của Lăng Nguyệt công chúa, áy náy : “Nô tỳ là tới bồi tội, nô tỳ có lỗi trước kia năm lần bảy lượt xung đột với công chúa, nô tỳ đáng chết.”


      “A?” Lăng Nguyệt công chúa ngây người, đối với lời tạ lỗi của Huyên Trữ cảm thấy kỳ quái.


      Biết Lăng Nguyệt công chúa vì sao lại có loại phản ứng này, Huyên Trữ cũng vội muốn nàng ta tin thành ý của mình.


      Nàng rũ mắt, yếu ớt : “ ra… Nô tỳ trước kia từng là thị nữ của Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc, Huyên Trữ công chúa từng rất thích rất thích Hắc Vương, vì Hắc Vương, Huyên Trữ công chúa ngay cả sĩ diện cũng cần mà đuổi theo tới Hắc Phong quốc, nhưng mà… ”


      đến chỗ đau, ngữ khí của nàng có chút nghẹn ngào.


      “Nhưng mà cái gì?” Lăng Nguyệt công chúa hiển nhiên bị khơi mào hưng trí.


      ra, còn có cái công chúa khác si tình với Hắc Vương, cư nhiên vì Hắc Vương, ngay cả e lệ của nữ tử cũng từ bỏ, vậy phải chịu bao nhiêu ánh mắt khác thường a.


      Đường đường công chúa theo đuổi nam nhân…


      Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút bội phục Huyên Trữ công chúa kia.


      Thở dài hơi, Huyên Trữ mới tiếp: “Nhưng mà… Hắc Vương rất chán ghét Huyên Trữ công chúa, cho nên, Huyên Trữ công chúa cuối cùng chỉ có thể ảm đạm rời khỏi Hắc Phong quốc.”


      Nghe đến đó, Lăng Nguyệt công chúa lập tức liền hiểu được ngọn nguồn trong đó.


      Ánh mắt nàng nhìn Huyên Trữ trở nên nhu hòa.


      “Cho nên ngươi nghe ta muốn cùng Hắc Vương liên thân, vì thế cảm thấy bất bình thay cho Huyên Trữ công chúa phải ?”


      “Đúng vậy.” Huyên Trữ thản nhiên thừa nhận.


      ra, nàng đâu chỉ bất bình, nàng từng đố kỵ cơ hồ muốn phát cuồng.


      Tướng công của nàng muốn lấy nữ nhân khác, nàng sao có thể tâm bình khí hòa được.


      Chỉ là, lúc nàng rốt cuộc chấp nhận việc hoàn toàn quên thê tử là nàng đây, lòng của nàng… cũng dần dần bình tĩnh lại.


      Hắc Khi Phong trước kia lấy Lăng Nguyệt công chúa cùng nàng… lại có quan hệ gì chứ, nàng lại có lập trường gì ngăn cản lấy những người khác.


      Có lẽ cảm thấy cam lòng, đồng dạng là công chúa, lại tránh nàng cũng sợ kịp.


      Nhưng mà, bây giờ nàng sao cả.


      người, là cho hạnh phúc.


      Nàng thể cho hạnh phúc, đành phải buông tay để theo đuổi hạnh phúc thuộc về .


      Trầm mặc hồi lâu, Lăng Nguyệt công chúa yên lặng nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp mang theo ánh sáng của khôn khéo: “Hôm nay ngươi đến phải vì tạ lỗi đơn giản như vậy chứ?”


      Ánh mắt Huyên Trữ lóe lên, trong mắt nhiễm lên yên lòng.


      “Ngươi thực thông minh, ta nghĩ có ngươi ở bên cạnh Hắc Vương, nhất định sống rất tốt.”


      Nghe vậy, bên ngoài Lăng Nguyệt công chúa nở nụ cười tinh tường như có gì, nhưng dường như nàng có chút đăm chiêu nhìn Huyên Trữ.


      “Ngươi… có thể ý của ngươi hay .”


      Huyên Trữ cắn cắn môi, hô hấp vài cái, mới phát ra thanh: “Ta… Ta hy vọng ngươi gả cho Hắc Vương, làm hiền thê của , khiến sống hạnh phúc.”


      xong lời cuối cùng, giọng nàng mơ hồ xen lẫn tia chua sót.


      “Ngươi… ” Lăng Nguyệt công chúa vừa định cái gì, lại phát ánh mắt Huyên Trữ trở nên thực quỷ dị, quỷ dị làm cho nàng kinh hãi.


      Giết nữ nhân chướng mắt này, giết nàng ta, giết nàng ta…


      Huyên Trữ thống khổ ôm đầu: “Đừng nữa, đừng ép ta… Tránh ra… A… ”


      Đầu như bị cơn đau xuyên sâu, ma quanh quẩn trong đầu nàng tiếng lại tiếng như đâm thủng não bộ, làm thần chí nàng bắt đầu có chút tan rã.


      “Lăng Nguyệt công chúa, mau… chạy mau, chạy… ”


      Huyên Trữ dốc toàn lực đối kháng cơn đau trong đầu, gian nan duy trì lý trí của mình.


      Lăng Nguyệt công chúa nhìn nàng đột nhiên biến hóa, có chút mơ hồ.


      “Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Ngươi sao chứ?” Nàng có chút bó tay muốn xông qua giúp đỡ.


      Huyên Trữ tay đẩy nàng ra, lo lắng vừa đau khổ thúc giục: “Chạy mau, ta… ta muốn giết ngươi, chạy mau, chạy a… ”


      Giết nàng ta, giết nàng ta, giết nàng ta…


      , ngươi câm miệng, Hắc Khi Dạ, ngươi câm miệng, ta nghe lời ngươi… A… ”


      Cơ hồ bị ma nhiễu loạn đến nhẫn nhịn được, nàng phát cuồng đẩy ngã cái bàn, những vật trưng bày trong phòng đều rơi mặt mất.


      Lăng Nguyệt công chúa kinh hãi nhìn Huyên Trữ lâm vào điên cuồng.


      được, ta phải tìm Hắc Vương.”


      Sắc mặt nàng tái nhợt thào, sau đó xoay người muốn .


      Nhưng vào lúc này, đạo tử quang đột nhiên hướng nàng bắn lại.


      Nàng hét lên tiếng khó khăn tránh .


      “A Toàn, ngươi tỉnh táo chút.”


      Nàng vừa tránh né vừa gian nan chống đỡ công kích của Huyên Trữ.


      Huyên Trữ hoàn toàn bị khống chế bởi ma chú của Hắc Khi Dạ, nàng như nổi cơn dốc tận lực công kích Lăng Nguyệt công chúa, đôi mắt toàn là sát khí.


      “Giết Lăng Nguyệt công chúa, giết nàng ta… ” Trong đầu, đạo ma kia chưa từng ngừng lại, khống chế tư tưởng của nàng.


      Lăng Nguyệt công chúa tránh né hết sức chật vật.


      Đột nhiên, nàng phút bất cẩn, bị chiếc ghế ngã làm trượt chân.


      “A –” Nàng kinh hô tiếng, bản năng cầu sinh khiến nàng phản ứng từ mặt đất nhanh chóng bò xa Huyên Trữ bức đến gần.


      Dưới đất, mảnh thủy tinh bị đánh vỡ đâm vào lòng bàn tay nàng, máu đỏ sẫm dính mặt đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :