1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 40: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [40]



      đường, người đường lại lại, vẫn náo nhiệt như trước.


      Đối với huyên náo của xung quanh, Huyên Trữ sớm để ý chút nào, nàng chỉ yên lặng nhìn nam nhân trước mắt, thuận theo im lặng của … mà im lặng.


      nhìn “Hắc tinh ngọc bội” mà xuất thần, nàng nhìn … mà chua sót.


      Tư thế như vậy duy trì trong chốc lát, lão bản bắt đầu cảm thấy quái dị.


      “Công tử, phu nhân? Công tử… “


      Lão bản càng kêu càng lớn, rốt cuộc đưa Hắc Khi Phong từ trong thất thần quay về.


      Con ngươi đen của thanh tỉnh, thân mình run lên chút, ngọc bội trong tay trong lúc lơ đãng mà rơi xuống.


      hành động phi thường nhanh duỗi tay ra, liền vững vàng bắt được ngọc bội.


      “Xin lỗi.” chuyển hướng lão bản mà tạ lỗi.


      Nhìn thấy cử chỉ quái dị của họ, sắc mặt lão bản có chút thay đổi, nhưng vẫn dám biểu lộ quá ra ngoài.


      Sau đó, Hắc Khi Phong rốt cuộc nhìn về phía Huyên Trữ.


      “Huyên nhi… “


      mới kêu tiếng, nàng liền giấu hết tất cả thương tâm, lộ ra nụ cười tươi sáng với , làm bộ như vừa rồi cái gì cũng có xảy ra.


      , đối với , trong ý thức của , vừa rồi cái gì cũng có xảy ra.


      “Phong, chàng thích ngọc bội này ?” Nàng lần nữa hỏi lại.


      “Nàng mua cho ta sao?”


      Nàng gật gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên là mua cho chàng, mắt nhìn của ta cũng tệ chứ? Thích ?”


      Nàng lại hỏi lần nữa.


      mỉm cười: “Chỉ cần là nàng mua, ta đều thích.”


      Huyên Trữ cũng cười cười, sau đó xoay người hướng lão bản: “Chúng ta lấy ngọc bội này.”


      “Được thôi!”


      Lão bản cười híp mắt gói ngọc bội lại, thu tiền, hớn hở mời họ thong thả.


      Bọn họ lại nhập vào trong đám đông.


      Chỉ là…


      Huyên Trữ nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, mặc dù lúc này đây nắm tay nàng, nhưng mà, nàng lại còn như vừa rồi có thể cảm nhận được lòng của .


      Lòng của , tựa hồ rời nàng hơi xa.


      Bởi vì, ánh mắt , thường hay lạc sang hướng khác, vẻ mặt trầm tư, mà còn là… mực chú ý đến nàng, lại càng phải… mực mỉm cười nhìn nàng.


      Hứng thú dạo phố dần dần phai nhạt, hiếu kỳ mặt nàng còn, mà , cũng lưu ý đến.


      Nàng cúi mắt nhìn hai tay họ nắm nhau, ngực như bị luồng khí nóng ngăn lại, buồn đến đau.


      Những ngày bọn họ có thể nắm tay như vậy… có phải kết thúc rồi ?


      rồi , đột nhiên dừng bước.


      Ánh mắt của Huyên Trữ lo được lo mất lần nữa lại cứng lại, nàng quay đầu nhìn , mà lại nhìn phía trước, nỗi tâm tư mà nàng biết lưu chảy trong con ngươi đen của .


      Nàng thuận thế nhìn lại, nhìn thấy tiểu hài tử chống bó kẹo hồ lô đứng ở chỗ rẽ, nam tử trẻ tuổi đưa thỏi bạc cho tiểu hài tử, sau đó lấy xâu kẹo hồ lô cho nữ tử bên cạnh, hai người vừa vừa cười.


      Chờ sau khi nam nữ kia xa, nàng kéo tầm mắt về, ánh mắt chua sót phức tạp nhìn bên mặt .


      Nàng nghĩ ra rồi, lúc tẩu tử cùng quen biết, cũng là bởi vì xâu kẹo hồ lô.


      … vẫn như cũ đối với những chuyện liên quan đến tẩu tử có ấn tượng sâu sắc đến nỗi chuyện nào có thể so sánh được.


      Tình cảm của dành cho tẩu tử… hiển nhiên , thể bị thay thế.


      Cho dù quên hết quá khứ, nhưng quá khứ lại mang đến cho cảm giác, thể bôi xóa.


      Nàng cúi đầu, chớp chớp mắt, giấu lệ quang vì khống chế được mà trào ra.


      Hít sâu, nàng nhịn xuống đau đớn nghẹn ứa trong cổ họng, nhưng, rất khó chịu, khí lực toàn thân như bị rút hết, ngay cả khí lực cầm tay … Cũng bị mang cả .


      Dần dần, nàng buông tay ra, tinh thần ảm đạm.


      Nhưng mà, ngay tại lúc tay nàng buông ra, lại đột nhiên hoàn hồn, cầm chặt tay nàng.


      Nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai tay họ lại nắm vào nhau, xuất thần…


      “Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Có phải muốn đâu ? Sao đột nhiên buông tay, rất dễ dàng bị lạc mất nhau.”


      Nghe được giọng của , nàng chậm rãi ngẩng đầu, ôn nhu nhìn nàng.


      Nàng muốn tỏ ra có việc gì mà cười với , nhưng, khi nàng muốn chuyển môi, lại phát … nàng có khí lực cười.


      Rốt cuộc, nàng biết, ra, cười… cũng cần sức lực.


      “Phong, nếu có ngày chúng ta lạc mất nhau làm sao bây giờ?” Nàng nhàng mà hỏi, ánh mắt xa xăm.


      điểm điểm mũi nàng, cười điềm đạm: “Vậy nàng phải ngoan ngoãn trở về nơi chúng ta bị lạc, như vậy ta có thể tìm được nàng.”


      “Chàng tìm được ta sao?”


      “Nhất định .” Giọng thực khẳng định, hắc mâu lại càng kiên định nhìn nàng.


      sao? Vừa rồi, nàng chỉ đứng bên cạnh , cũng cơ hồ quên tồn tại của nàng, tìm được nàng sao?


      Cuối cùng cũng chú ý tới vẻ khác thường của nàng.


      “Huyên nhi, sắc mặt nàng rất tái nhợt… tay cũng rất lạnh, có phải khó chịu hay ? Chúng ta lập tức trở về… “


      nắm hai tay nàng, dùng bàn tay to bao bọc lại, thần thái căng thẳng.


      Nuốt nuốt nước miếng, nàng rốt cuộc nuốt xuống đau đớn trong cổ họng, để mình khôi phục chút thần thái.


      nhàng lắc đầu, nàng mở miệng, dừng trong chốc lát mới phát ra thanh: “, ta có khó chịu, chắc là đói bụng , ta còn chưa muốn trở về, chúng ta ăn gì trước là ta có thể tiếp tục có khí lực dạo.”


      “Nhưng mà… ” vẫn là lo cho tình trạng sức khỏe của nàng.


      “Phong, ta muốn cùng chàng chơi vui vẻ ngày, sau này… có thể còn cơ hội.”


      xong lời cuối cùng, ngữ điệu của nàng có chút ảm đạm.


      “Nếu nàng thích, sau này ta lại đưa nàng đến… “


      Hắc Khi Phong như cũ muốn thuyết phục nàng trở về.


      , ta muốn dạo ngay bây giờ, ta muốn trở về!”


      Nàng dứt khoát khó chịu mà rút tay về, xoay người đưa lưng về , giả vờ giận dỗi.


      ra, nàng chỉ muốn quý trọng mỗi khắc có thể cùng ở bên nhau.


      “Vậy… Được rồi, ta đưa nàng ăn, nhưng nếu nàng cảm thấy khó chịu nhất định phải cho ta biết.”


      thận trọng dặn dò, đôi mắt đen chuyên chú gương mặt tái nhợt của nàng.


      Rốt cuộc, lại có được toàn tâm chú ý của , Huyên Trữ chậm rãi nở nụ cười.


      “Ừm.”


      Nàng nặng nề mà gật đầu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 41: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [41]



      Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, phố xá nhộn nhịp tan hết, cảnh tượng náo nhiệt trở nên quạnh quẽ. Xa xa phía cuối đường, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ thong thả con phố vắng người, ánh tịch dương còn sót lại kéo dài bóng hai người họ đường.


      “Huyên nhi, chúng ta dạo cả ngày hôm nay, nàng cũng mệt rồi, chúng ta trở về có được ?”


      được.” Huyên Trữ rầu rĩ trả lời.


      Hắc Khi Phong dừng lại, kéo nàng lại đối mặt với mình, nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng. chăm chú nhìn nàng, giọng có phần bất đắc dĩ “Huyên nhi, nàng hôm nay có vẻ thoải mái, nàng có tâm thể kể với ta sao?”


      Huyên Trữ theo bản năng xoay mặt hướng khác tránh ánh mắt dò xét của .


      có đâu.”


      “Nàng có.” thoáng nhíu mày.


      Huyên Trữ cắn cắn môi, ánh mắt thầm quan sát , do dự lúc lâu, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng khôi phục thần sắc nhanh nhảu ôm lấy khuỷu tay .


      “Phong, chàng đừng hỏi nữa, có việc gì đâu, chúng ta trở về thôi.”


      biết bất luận hỏi thế nào nàng cũng chẳng ra đâu. lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng, cố gắng tìm kiếm tìm gì đó trong ánh mắt nàng, nhưng vẫn thuận theo ý nàng đặt câu hỏi gì nữa.


      Những ánh tịch dương cuối cùng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại le lói quầng sáng cuối cùng ở chân trời, sắc trời tối dần, gió đêm bắt đầu lạnh dần.


      Bóng họ cũng khuất xa dần, trở nên mơ hồ.


      ….


      Hôm nay là ngày khởi hành hồi cung.


      Sáng sớm tinh mơ, đô đốc dàn binh ngoài phủ, binh lính người mặc giáp, tay cầm thương bạc, oai phong nghiêm nghị, khiến cho nhiều người ngang nhìn ngó.


      Đại đội chờ xuất phát.


      Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ ra.


      tới trước kiệu lớn, đỡ nàng lên kiệu, sau đó cũng nhảy lên. Rèm kiệu buông xuống, ngăn cách với bên ngoài.


      Huyên Trữ dựa vào ngực : “Ta tưởng chàng cưỡi ngựa chứ!”


      “Ta sợ nàng ở mình buồn.” dịu dàng vuốt ve tóc nàng.


      Sau đó, giọng lại thấp trầm dịu dàng “Huyên nhi, nàng có muốn ngủ chút?”


      Nàng ngước mắt lên liếc cái, dẫu dẫu môi: “Chàng làm như ta là heo á, tuy rằng sáng nay thức dậy có hơi sớm, nhưng có chàng ở đây, ta muốn ngủ, ta muốn chuyện với chàng.”


      biết bắt đầu từ khi nào, nàng sâu đậm tiếng của , thích ôm nhìn cúi đầu chuyện với nàng, dù cho là những tiếng ừ hử của , nhưng mà nàng vẫn thích nghe.


      “Phong, chàng mau .” Nàng nũng nịu thúc giục, ánh mắt chăm chú nhìn .


      Hắc Khi Phong buồn bực nhìn nàng “Nàng muốn ta cái gì?”


      gì cũng được, chỉ cần là chàng , ta đều thích nghe.”


      gì cũng được? Để cho ta suy nghĩ chút…”


      Nàng liếc mắt cái “ chuyện với ta mà chàng còn phải suy nghĩ nữa, phải là chàng thích chuyện với ta đó chứ?”


      mân mê đôi môi đỏ mọng của nàng, bất đắc dĩ dỗ dành: “Huyên nhi, được cố tình gây .”


      cố tình gây !” Nàng mới xong, nhịn được tự mình bật cười, cũng lắc đầu, cư nhiên vẫn tránh khỏi sủng nịnh nàng.


      Trầm mặt trong chốc lát, sắc mặt nàng có chút phấn khởi trở lại, nén nổi thở dài: “Phong, chàng trở lại hoàng cung, tuyệt đối được đối xử nhân từ với ca ca Hắc Khi Dạ của chàng, có biết ?”


      mím môi trầm mặt chút, mới thở dài mở miệng: “Huyên nhi, đừng lo lắng, ta tuyệt đối để cho lại tiếp tục làm xằng làm bậy.”


      “Vâng.” Nàng gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn thoải mái.


      …..


      Đường xá xa xôi, đoàn người qua núi sâu rừng thẳm bỗng nhiên gặp phải cơn mưa như trút nước.


      bao lâu, con đường núi bị nước làm sụp lở, đường phía trước trở nên mơ hồ.


      Đoàn binh phải dừng lại dựng trại. Qua hồi bận rộn, Lôi Mông bung dù đến cạnh kiệu, cung kính “Vương, trướng doanh dựng xong.”


      “Ừ.” Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời, sau đó ôm Huyên Trữ xuống, thị vệ lập tức đem dù đến hộ tống bọn họ đến trướng doanh.


      Trướng doanh lớn vừa để che mưa che gió, giữa trướng là đống lửa ấm áp, xua cái lạnh của mưa gió.


      Huyên Trữ tới cửa trướng, từ khe hở của bức mành nhìn ra ngoài, mưa lớn che kín cả tầm mắt nàng.


      “Phong, đột nhiên mưa lớn như vậy, phải chăng sắp xảy ra chuyện gì.”


      hiểu vì sao nàng cứ cảm thấy bất an trong lòng.


      Hắc Khi Phong kéo nàng trở lại ngồi bên cạnh đống lửa, chân mày có chút nhíu lại “Huyên nhi, gần đây rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Nàng xem nàng , suốt ngày cau mày, nàng có chuyện gì thoải mái trong lòng hả, cho ta nghe được ? Ta là phu quân của nàng, nàng phải để cho ta chia sẻ mọi chuyện với nàng chứ.”


      Ánh mắt Huyên Trữ nhìn đăm đăm vào ngọn lửa bập bùng, nàng mím môi, trầm mặt hồi lâu, hồi lâu…


      “Phong, ta có cảm giác…. ta có cảm giác như chàng sắp rời xa ta”


      Nàng điềm đạm đáng chăm chú nhìn , trong mắt chất chứa nỗi buồn.


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong ôm chặt nàng: “Ngốc nghếch, sao nàng lại suy nghĩ những chuyện này chứ, nàng tin ta sao?”


      , ta tin chàng, tin chàng, .” Nàng kiên định nhìn .


      Chỉ là, nàng tin của trước kia.


      Bỗng nhiên vào ngày lúc này, ngoài trướng doanh đột nhiên truyền đến tiếng náo loạn ầm ĩ.


      xong rồi, xong rồi…. nước lũ tràn về rồi, mọi người chạy mau!”


      Họ nghe loáng thoáng giọng của Lôi Mông. Bọn họ ngạc nhiên chút, rồi đồng thời đứng lên: “Xảy ra chuyện rồi!”


      Sau đó, bọn họ lập tức chạy ra ngoài. Cùng lúc Lôi Mông xông vào, kịp hành lễ.


      “Vương, xong rồi, lũ biết từ phương nào đột ngột chảy về, bây giờ tràn tới bên kia đỉnh núi chẳng mấy chốc tràn đến đây. Vương, người mau cùng thuộc hạ đến nơi trú an toàn.”


      Hắc Khi Phong vẫn hề động đậy, ánh mắt nhìn ra ngoài, mây đen che kín bầu trời, trông qủy dị.


      nheo nheo mắt lại, chăm chú nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt: “Là do người làm lũ tới bất ngờ, có người có ý định công kích chúng ta.”


      “Có ý định công kích?” Lôi Mông ngạc nhiên trừng mắt.


      “Dạ thái tử điện hạ? Nhất định là Dạ thái tử điện hạ biết Vương hồi cung nên muốn chặn đường lại.” Lôi Mông to.


      “Đại ca của ta…” Hắc Khi Phong thào, con ngươi đen sâu thấy đáy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 42: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [42]



      phải đại ca chàng.”


      Huyên Trữ kích động nhìn Hắc Khi Phong, lo lắng kéo lấy tay áo của , nàng tiếp “Phong, Hắc Khi Dạ có tư cách làm đại ca chàng, trong mắt , quyền thế vượt qua tất cả, trong mắt từ lâu coi chàng là đệ đệ, có ca ca nào cố tình làm tổn thương đệ đệ của mình, thậm chí còn tự tay sát hại đệ đệ của mình. Phong, là bất nhân trước, chàng thể nhân từ với được nữa, những chuyện trước đây chàng chưa nhận được bài học sao?”


      Nàng lo lắng đến độ muốn chảy nước mắt.


      Nếu Hắc Khi Dạ lại sử dụng thủ đoạn đê tiện, nàng rất sợ Phong mắc mưu mà bị thương tổn.


      , nàng muốn chuyện rơi xuống vách núi lại xảy ra, cũng tuyệt cho phép Hắc Khi Dạ lại thương tổn Phong của nàng, tướng công của nàng.


      Nghĩ đến có khả năng bị Hắc Khi Dạ thương tổn, cả người nàng nhịn được mả run rẩy.


      Nàng muốn muốn…… Chết cũng muốn lại nhìn thấy tình cảnh bị thương nhắm mắt dậy nổi.


      Hắc Khi Phong đưa tay đè bả vai của nàng lại, trấn an kích động của nàng: “Huyên nhi, trước hết nàng đứng lo lắng, ta bình yên, đừng kích động……”


      nhiều lần lên tiếng trấn an, nhìn thần sắc tái nhợt của nàng, giống như lâm vào trong nỗi sợ hãi nào đó, trái tim thắt chặt đau buốt.


      Nàng vì như vậy, làm sao có thể để ình xảy ra chuyện gì.


      “Ầm ầm ầm…… Ầm ầm ầm……”


      Bên ngoài sấm sét nổi lên, trận lũ bất ngờ long trời lở đất gào thét vượt qua đỉnh núi đập xuống.


      Hắc Khi Phong nắm chặt tay, cúi đầu hôn sâu lên môi nàng, sau đó đẩy nàng đến bên cạnh Lôi Mông.


      “Lôi Mông, thay ta chăm sóc nàng tốt.”


      “Vâng”


      Khi Huyên Trữ còn chưa kịp tiến về phía trước, thân ảnh của Hắc Khi Phong vèo cái bay ra ngoài.


      “Phong, đừng……”


      Huyên Trữ la lên chạy theo, nhưng mà Lôi Mông giữ chặt nàng lại.


      “Công chúa, đừng , rất nguy hiểm.”


      Huyên Trữ giãy dụa vặn cổ tay: “Buông ta ra, ta muốn nhìn thấy chàng, ta thể để ột mình chàng đối địch với Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Dạ hiểm như vậy, chàng đấu lại Hắc Khi Dạ , cho ta ……”


      Mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào đều thể thoát khỏi Lôi Mông.


      Đột nhiên, ánh mắt nàng trong suốt, ngược lại bình tĩnh hẳn .


      Đôi mắt nàng nhìn thẳng Lôi Mông: “Lôi Mông, chẳng lẽ ngươi tin tưởng Phong có thể chiến thắng Hắc Khi Dạ sao? Cho dù pháp lực của cao hơn so với Hắc Khi Dạ, nhưng mà…… Ngươi theo Phong nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn biết tính tình của Phong sao? Cho dù mất trí nhớ, nhưng vẫn là Phong nhân từ thể xuống tay.”


      xong, môi nàng nhếch lên, lẳng lặng nhìn thấy Lôi Mông thèm lặp lại lời .


      Nghe được lời của nàng, mặt mày của Lôi Mông nhăn chặt lại.


      nghiêm túc hạ mí mắt, lo lắng từ từ lên khuôn mặt.


      Đúng vậy, tính tình của Vương biết , có lẽ pháp lực của Vương cao hơn rất nhiều so với Dạ thái tử, nhưng về thủ đoạn, về lòng dạ độc ác, Vương vẫn bằng phân nửa so với Dạ thái tử.


      Lòng, bắt đầu đấu tranh.


      Nếu vương lại thủ hạ lưu tình đối với Dạ thái tử, như vậy……


      Hậu quả thể tưởng tượng nổi!


      Cuối cùng, nghĩ thông suốt.


      “Công chúa, thuộc hạ mang người tìm Vương, nhưng mà người nhất định thể rời khỏi thuộc hạ.”


      thận trọng nhìn Huyên Trữ.


      Huyên Trữ vội gật đầu ngừng: “Chỉ cần ngươi dẫn ta gặp chàng, ta nhất định khiến mình… trở thành phiền toái của , cái gì ta cũng nghe lời ngươi.”


      “Được, xin theo thuộc hạ .”


      xong, Lôi Mông biến đổi thân người hóa thành con rắn lớn, ý bảo Huyên Trữ ngồi .


      Trong chớp mắt, liền mang theo nàng bay .


      Mưa to, ngừng nghỉ như cũ, nơi con rắn lớn bay qua, thi pháp chặn mưa, cuối cùng còn dấu vết.


      ……


      Hắc Khi Phong đứng ở phía hồng thủy, quanh thân tỏa ra ánh sáng rừng rực chói mắt, chiếu sáng mây đen bao phủ ở đỉnh đầu của , nhìn qua tựa như vị thần của trời đất.


      lạnh lùng nhìn cự hắc xà kia quay cuồng trong hồng thủy đối diện.


      Trong nháy mắt, thân cự hắc xà chợt lóe sáng hào quang, thân ảnh của Hắc Khi Dạ liền xuất ở giữa trung, giống như đứng mặt nước.


      “Phong đệ, thể tưởng được ngươi đúng là phúc lớn mệnh lớn, vách núi sâu như vậy ngươi ngã xuống cũng chết.” lạnh lùng mỉa mai .


      Hắc Khi Phong nắm chặt tay, con ngươi đen tối tăm nhìn người đối diện.


      Trong đầu bắt đầu dồn dập xẹt qua vài hình ảnh mơ hồ, hình ảnh kia hình như là……


      “Hắc Khi Dạ, ta rồi, gặp lại ngươi, ta nhất định giết ngươi!”


      Lời vừa ra khỏi miệng, chấn động chút, chỉ cảm thấy những lời này rất quen thuộc.


      Hắc Khi Dạ ngửa mặt lên trời cười dài, tiếp theo, nheo mắt lại xót xa, thong thả lại ràng: “Phong đệ, có lẽ…… trong quá khứ xác thực pháp lực của ngươi cao hơn ta, nhưng mà, hôm nay sao nhìn xem rốt cuộc là ai giết ai đây.”


      xong, lòng bàn tay chợt bắn ra vô số sương mù dày đặc, thổi quét mây đen giữa trung cuồn cuộn lên.


      Thần sắc của Hắc Khi Phong cứng lại: “Ma lực?”


      Ma lực…… Là ma lực mà pháp lực của thể khắc chế!


      Xem ra, Hắc Khi Dạ hôm nay còn là Hắc Khi Dạ có pháp lực thấp hơn mà Huyên nhi kể cho nghe.


      Hắc Khi Dạ đắc ý cong môi: “Đúng vậy, ma lực tối cao của ma vương…… Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay có thể cho ngươi nếm thử lợi hại của bổn thái tử!”


      Con ngươi đen của trầm đến tàn ác, khuôn mặt tà mị bởi vì ghen ghét trong lòng mà vặn vẹo.


      Sau đó, vung tay lên, thân hình bay nhanh lên, làm sương mờ mịt trong lòng bàn tay theo tốc độ bay của mà mở rộng thêm.


      lát sau, mây đen dày đặc giữa trung cơ hồ bị từng mảnh từng mảnh sương mờ dày đặc bao phủ lấy.


      “Phong đệ, hôm nay chúng ta hãy tranh đua cao thấp!”


      Hắc Khi Dạ quyết tâm công kích về Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong bay nhanh trốn tránh, sau đó chuyển sang tấn công lên, hào quang bắn ra muôn ngàn tia sáng ở giữa làn sương mờ mịt.


      Giữa trung, hai thân ảnh sáng tối đánh nhau đến nỗi khó phân biệt.


      “Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”


      Tia chớp cắt ngang qua bầu trời, đánh ra vô số ánh lửa, làm cho trận đánh nhau kịch liệt càng thêm nguy hiểm.


      Lôi Mông chở Huyên Trữ từ xa xa bay vút lại đây, nhìn thấy kích đấu phía trước, gọi thấp tiếng: “ tốt, Dạ thái tử cư nhiên học được ma pháp của tế ti ma vương trước kia, lần này Vương nguy hiểm rồi.”


      “Cái gì? Ma vương kia chết còn muốn hại người!”


      Huyên Trữ chặt nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trong lòng lo lắng cơ hồ bức nàng muốn điên rồi.


      Trước kia ngay cả Vương huynh cùng Phong liên thủ cũng phải đối thủ của ma vương , bây giờ chỉ có mình Phong……

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 43

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

      Q.6 - Chương 44: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [44]



      Gió xuân nhè thổi qua, khí tươi mát mang theo từng trận hương hoa thấm sâu vào lòng người.


      Trong Vương cung của Hắc Phong quốc, hoa trong ngự hoa viên nở rất đẹp, cung nữ thị vệ chân qua, váy áo của cung nữ bị gió thổi qua, tạo nên làn sóng dập dờn.


      Hết thảy đều có vẻ bình tĩnh.


      Trong tẩm thất của Hắc Vương, chiếc giường to, Hắc Khi Phong bình yên nằm đó.


      Thái y bắt mạch xong, Lôi Mông canh giữ bên giường vội hạ thấp giọng hỏi: “Thái y, Vương đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao lâu như vậy cũng chưa tỉnh lại?”


      Thái y khoát tay ý bảo Lôi Mông bình tĩnh chớ nóng, sau đó đứng dậy ra ngoài, Lôi Mông vội đuổi theo.


      Ngoài tẩm cung, thái y ngưng đọng đôi mi lão hoa [1], tựa như tự hỏi: “Lôi Mông, Vương có phải từng bị thương nặng hay ?”


      Lôi Mông do dự chút, hỏi lại: “Có phải tình cảnh của Vương có chỗ nào ổn hay ?”


      “Ừm… Não sau của Vương từng bị thương, tuy rằng lão phu trong khoảng thời gian này dùng thuốc làm tan tụ huyết trong não của Vương, nhưng có thể để lại di chứng gì hay khiến Vương cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại phải đợi quan sát của ngày sau.”


      “Vậy Vương khi nào mới có thể tỉnh? Chẳng lẽ mực ngủ sao?” Lôi Mông có chút gấp.


      Thái y vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm : “Bây giờ chủ yếu xem ý nguyện của Vương, chúng ta chỉ có thể chờ.”


      “Chờ? Được, ta biết rồi, ta vào trông Vương.”


      Lôi Mông cúi đầu, có chút nản lòng trở về tẩm cung.





      Vào đêm, trong Vương cung, trừ tiếng bước chân đều đều của thị vệ tuần tra còn gì khác.


      Trong căn phòng tối đen, Hắc Khi Phong ngủ say, gió thổi vào, cuốn lên tầng tầng cung vi [2].


      Trong mộng cảnh mờ mịt, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy mình tìm thấy đường ra.


      đưa tay muốn gạt sương mù vây quanh , lại phát càng gạt trước mắt càng mơ hồ.


      Đột nhiên, nhìn thấy phía trước có chùm hào quang chiếu qua, thực chói mắt.


      đưa tay chắn lại, sau khi thích ứng được hào quang mới mở mắt nhìn lại.


      Chỉ thấy thân ảnh nhắn, yếu ớt đứng ở trung tâm của hào quang, thấy dung mạo, nhưng mà, vì sao cảm thấy có quen biết nàng?


      “Phong… ”


      tiếng gọi từ hào quang bên kia truyền đến, mềm mại dịu dàng, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm cảm thấy đau lòng.


      Là ai? Nàng là ai? Vì sao cảm thấy có quen biết nàng, nhưng lại nghĩ ra dung mạo của nàng.


      mở miệng muốn chuyện với nàng, lại phát cổ họng mình giống như bị cái gì vướng vào thể phát ra thanh.


      “Phong, đừng rời xa ta, Phong… ”


      Giọng mềm mại tựa hồ trở nên có chút ưu sầu, điềm đạm đáng thương, giống như vứt bỏ nàng vậy.


      Thanh mềm mại quanh quẩn bên tai, tác động đến tiếng lòng của , quyến luyến, đau đớn, thương tiếc…


      phân cảm giác của bản thân, chỉ biết là, rất muốn rất muốn qua ôm lấy nàng.


      Ý niệm trong lòng mãnh liệt như thế, thúc giục tiến qua.


      Nhưng mà, ngay tại lúc bất chấp tất cả sắp phá tan sương mù trước mặt, đạo hào quang kia lại đột nhiên thu xa hơn.


      “Vèo” tiếng, hào quang cũng đồng thời cuốn nàng .


      “Phong… ” Xa xa, thanh sầu bi của nàng phiêu diêu bồng bềnh, tựa như mang lệ, tựa hồ cùng lời từ biệt.


      còn nhìn thấy nàng nữa…


      Tim thắt lại rất chặt rất chặt, tựa như muốn cắt đứt mạch.


      “Đừng –” đem hết toàn lực, rốt cục cũng được.


      Chỉ là, còn có thể gọi nàng về.


      “Đừng… Đừng … ”


      Trong bóng đêm, giường ngừng truyền ra tiếng vang khàn khàn lo lắng, trộn lẫn thống khổ tuyệt vọng.


      Lôi Mông bước chạy vào.


      “Vương, Vương… Người có phải tỉnh lại hay , Vương…”


      Tiếng tiếng so với tiếng lớn hơn, tiếng so với tiếng vừa hoan hỉ vừa lo lắng.


      Mí mắt Hắc Khi Phong kịch liệt rung động, lỗ tai bị thanh của Lôi Mông chấn đến ong ong, càng thêm kích thích .


      Đột nhiên, mở choàng mắt, miệng vẫn còn thào: “Đừng … ”


      Nhìn thấy mở mắt, Lôi Mông kích động thôi la lên: “Vương, Người rốt cục tỉnh lại, người đâu, mau tới, gọi Thái y, châm đèn… ”


      Trong nháy mắt, trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ bận rộn, thái y bước chân vội vàng.


      Hắc Khi Phong từ giường ngồi dậy, nhìn màn quá mức náo nhiệt trước mắt, hơi hơi nhíu mày.


      quay đầu, ôn đạm nhìn Lôi Mông, quá dễ chịu trầm giọng:“Lôi Mông, ngươi làm tẩm cung của ta náo nhiệt như vậy làm gì? Để bọn họ lui ra hết.”


      “A? Vương, cái này… ” Lôi Mông ngẩn người.


      Vương khôi phục cũng quá nhanh, vừa nãy ràng còn giống như trong cơn ác mộng, tạo sao lập tức lại khôi phục bộ dáng trước kia, là… bộ dáng trước khi rời khỏi Vương cung.


      Kỳ quái hơn nữa, dựa theo quán tính của quãng thời gian ở ngoài cung, Vương sau khi tỉnh lại hẳn là lập tức hỏi Huyên Trữ công chúa mới đúng.


      Trán lên dấu chấm hỏi to, Lôi Mông có chút lờ mờ, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải.


      Hay là…


      Lôi Mông chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt, do dự hỏi: “Vương, Người… Còn nhớ Huyên Trữ công chúa ?”


      “Công chúa?”


      Hắc Khi Phong thầm, bỗng nhiên cảm thấy trận đau đớn đầu, tựa như cả tim cũng bị đâm đến tê dại, mày cau càng chặt.


      Hít sâu hơi, mới từ cái đau đớn đột nhiên truyền đến cũng đột nhiên biến mất kia mà tỉnh lại.


      Rất nhanh, trong đầu xẹt qua màn tại vách núi kia, hình như… cùng công chúa đều rơi xuống vách núi?!


      hít ngược hơi, có chút lo lắng: “Lôi Mông, các ngươi cũng cứu công chúa lên từ đáy vực rồi chứ?”


      Két? Cũng cứu công chúa lên từ đáy vực?


      Đầu Lôi Mông lại nổ thêm tiếng, há miệng, có chút nghẹn họng trân trối nhìn Hắc Khi Phong, biết nên từ đâu.


      Chẳng lẽ Vương… sau khi khôi phục trí nhớ lại quên mất đoạn của công chúa?!


      “Lôi Mông, trả lời ta.” Thấy Lôi Mông trả lời, Hắc Khi Phong lạnh giọng.


      Ngay tại lúc lục thần vô chủ [3], thái y tiến vào.


      Lôi Mông vừa thấy thái y vui mừng thở dài hơi, động tác thực vội mà mời:“Thái y, mau xem thân thể Vương thế nào?”


      Thái y tiến lên, hướng Hắc Khi Phong hành lễ, sau đó bắt đầu chẩn đoán.


      Hắc Khi Phong cũng gì nữa, chỉ là đôi mắt đen gắt gao nhìn Lôi Mông, ánh mắt khó dò.


      ________[1] Lão hoa: chứng viễn thị.[2] Cung vi: màn che trong cung.[3] Lục thần vô chủ: hoảng sợ cực độ (chi tiết xem lại chap 14)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 45: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [45]



      Đêm càng sâu, mọi người tản .


      Lôi Mông theo Thái y ra khỏi tẩm thất.


      “Thái y, tình trạng của Vương thế nào?”


      Thái y cười híp mắt: “Thân thể Vương còn trở ngại.”


      như vậy… Vương sao rồi?” Lôi Mông thào, biết là với thái y hay là với bản thân.


      “Đúng vậy, thân thể Vương khỏe mạnh… ”


      Lôi Mông nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng: “Nhưng mà… ”


      Nhưng mà, khi lời đến cổ họng rồi lại ráng áp chế.


      Nếu Vương quên Huyên Trữ công chúa, vậy có nên tiếp tục kích động Vương hay , Vương tận mắt thấy công chúa biến mắt, nhất định là tạm thời chịu nổi đả kích mới lựa chọn quên .


      hà tất phải vạch vết sẹo của Vương chứ…


      Thái y thấy hồi lâu cũng tiếp, có chút bực mình.


      “Nhưng mà cái gì?”


      Lôi Mông hoàn hồn, cười cười cho coi: “ có gì, Vương tỉnh lại ta rất vui mừng, có chút choáng váng mà thôi.”


      “Ha ha ha… Vất vả cho ngươi, vậy lão phu trước.”


      Thái y vừa , bên trong tẩm thất liền truyền ra thanh của Hắc Khi Phong: “Lôi Mông, ngươi vào đây.”


      Lôi Mông cả người cứng đờ, đầu óc nhanh chóng chuyển động.


      nên giải thích cho Vương chuyện công chúa ở trong Vương cung như thế nào đây?


      Trong lúc mãi suy nghĩ, vào đến tẩm thất.


      “Vương, Người tìm thuộc hạ?” cung kính hành lễ.


      Hắc Khi Phong tay chắp sau lưng đứng bên cửa sổ, ánh trăng sáng trong chiếu vào, làm nửa bên mặt lãnh tuấn của trở nên thanh tịnh tuyệt trần.


      thở nhàng, hơi trong khí đêm lành lạnh ngưng tụ thành sương mù nhàn nhạt.


      Trầm mặc hồi lâu, mới xoay người.


      Mấp máy bạc môi, cau mày, con ngươi đen lợi hại nhìn về phía Lôi Mông.


      “Lôi Mông, ngươi công chúa khỏi Hắc Phong quốc là có ý gì?”


      Cảm giác được ánh mắt của Hắc Khi Phong tinh duệ bức người, Lôi Mông chịu đựng áp lực của ánh mắt đó, cố gắng duy trì thản nhiên để đối diện.


      “Vương, ý của thuộc hạ chính là công chúa ở Hắc Phong quốc, trước kia Vương phải để công chúa rời khỏi sao? Cho nên công chúa rồi.”


      sai, Huyên Trữ công chúa đích thực rời khỏi, chỉ là… là loại rời khỏi khác.


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong lại lẳng lặng nhìn Lôi Mông hồi lâu, cuối cùng rũ mắt xuống.


      biết vì sao, thời điểm nghe được Lôi Mông công chúa rời khỏi, tim cư nhiên cảm thấy rất nghẹn, rất nghẹn.


      Cau mày, lại quay lưng lại, nhìn về phía chân trời, cúi đầu than: “Ta nên viết lá thư cho Tiểu Bối để tạ lỗi vì chiếu cố công chúa chu toàn.”


      Tim của Lôi Mông nhảy dựng, ấp a ấp úng: “Vương… Thuộc hạ nghĩ… nghĩ… hay là cần viết ?”


      “Vì sao?” Hắc Khi Phong xoay người, mím môi nhìn Lôi Mông, hắc mâu sâu thẳm thấy đáy.


      “Thuộc hạ cảm thấy… cảm thấy nếu Huyên Trữ công chúa chết tâm mà rời Hắc Phong quốc, nếu Vương lại viết thư qua để Huyên Trữ công chúa nhìn thấy, chẳng phải lại đổ mục thương hoài [1] sao, Vương biết Huyên Trữ công chúa đối với Người… đối với Người… ”


      xong lời cuối cùng, cố ý kéo dài.


      cần nữa, Vương tự nhiên hiểu ý của .


      Hắc Khi Phong phảng phất bị lời của Lôi Mông thuyết phục, có chút thất thần nhìn về vầng trăng sáng cành cây ngoài cửa sổ, tuấn bàng [2] tựa hồ có chút mông lung.


      “Đúng vậy, ta thể lại tổn thương nàng… ” bất tri bất giác thầm.


      Khi ý thức được mình cái gì, ngây cả người.


      Lôi Mông cũng nghe thấy, thầm gạt mồ hôi lạnh, cẩn thận nhìn động tĩnh của Hắc Khi Phong.


      Tuy rằng Vương quên từng cùng công chúa ở bên nhau, nhưng… hình như Vương phải hoàn toàn có cảm giác với công chúa.


      Cảm giác được ánh mắt của Lôi Mông, lầm nghĩ lời của mình làm Lôi Mông cảm thấy quái dị, Hắc Khi Phong có chút tự tại dời mặt lãnh đạm : “Chuyện này đến đây chấm dứt, đêm khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi .”


      “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”


      Lôi Mông thầm thở ra, sau đó mau mau rời khỏi.


      Thẳng đến khi trong tẩm thất chỉ còn lại mình Hắc Khi Phong, mới bỏ mặc gánh nặng của bản thân mà giương mày lên.


      Cất bước đến bên giường, nhìn chiếc giường to như vậy, đột nhiên cảm thấy giường rất lớn.


      Đưa tay vuốt vuốt mi tâm, lại vuốt cổ hư trong lòng.


      Ngoài cửa sổ, trăng sáng vẫn treo cao như trước, ánh sáng trắng trong xua tan tầng mây ở xung quanh, lại xua tan nỗi hoang mang nặng trĩu trong lòng .





      Thời gian trôi qua, tất cả đều khôi phục lại an tĩnh như trước.


      Sau khi thiết triều, Hắc Khi Phong đến ngự hoa viên, ánh mắt khỏi dừng trong lương đình, trong đầu nháy mắt xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Huyên Trữ.


      nhắm mắt lại.


      Gần đây làm sao vậy, tại sao luôn nghĩ đến vị công chúa khiến sợ hãi lẩn tránh cũng kịp kia?


      Mỗi lần nghĩ đến nàng, trong tim lúc nào cũng thầm đau đớn.


      Loại cảm giác đau lòng này… Rất giống cảm giác từng nghĩ đến Tiểu Bối.


      từng?


      làm sao có thể dùng “ từng” để hình dung cảm giác nhung nhớ Tiểu Bối?


      Phảng phất bị dọa bởi suy nghĩ của mình, nắm tay đập vào cây cột bên cạnh.


      Lắc lắc đầu, cực lực thuyết phục bản thân: “Người ta là Tiểu Bối, là Tiểu Bối… ”


      Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng gọi.“Vương, Người… khó chịu sao?”


      Hắc Khi Phong vội sửa lại tâm tình hỗn loạn của mình, xoay người, nhìn thấy người tới, đàm đạm nhấc lên bạc môi: “Tả thừa tướng.”


      Tả thừa tướng tiến lên hành lễ, sau đó ân cần : “Vương có việc phiền lòng?”


      có. Ngươi tìm bổn vương có việc sao?”


      Tả thừa tướng vừa nghĩ vừa cười: “Vâng, từ lần trước cùng Xích Diễm quốc đối chiến, sau khi Xích Diễm vương phóng hỏa đốt đỉnh Hắc Sơn của chúng ta, kỳ trân dị thú của chúng ta bị hủy diệt mà trước đây chưa từng có, chúng đại thần vẫn luôn vì chuyện này mà hao tổn tâm trí. Cho đến nay, kỳ trân dị bảo thuộc Lăng Nguyệt quốc là phong phú nhất, nếu có thể có được tiếp tế của Lăng Nguyệt quốc, Hắc Sơn của đất nước chúng ta có hy vọng trùng kiến [3] rồi.”


      tới đây, tả thừa tướng dừng chút, nhìn thần sắc của Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong mím môi: “Tiếp tục .”


      “Vâng, vi thần nhận được tin tức từ Lăng Nguyệt quốc, Lăng Nguyệt công chúa đại diện cho Lăng Nguyệt quốc đến Hắc Phong quốc chúng ta làm khách, hy vọng hai quốc có thể kết thành quan hệ thông gia.”


      Tả thừa tướng vừa xong, thở mạnh cũng dám lộ ra.


      Ôi, đám đại thần này quả khiến tự mình tìm vất vả ình.


      Ai chẳng biết Vương vẫn nhớ thương thôi Vương hậu nương nương của Xích Diễm quốc, bây giờ muốn Vương nạp phi tử, biết Vương có chịu hay .


      __________[1] Đổ mục thương hoài: thương tâm, đau buồn bởi những gì bản thân nhìn thấy.[2] Bàng: gương mặt.[3] Trùng kiến: xây dựng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :