1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 35: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [35]



      Ánh trăng nhàng di chuyển vào tầng mây, chậm rãi bị tầng mây nuốt hết, dưới mặt đất hoàn toàn tối đen, dù có đưa bàn tay đến trước mặt cũng chẳng thấy được năm ngón.


      Đêm, rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy bị hút vào trong đêm tối này.


      “……Đây là toàn bộ câu chuyện.”


      Sau hồi lâu thuật lại chuyện cũ, Huyên Trữ cũng hạ được câu kết thúc.


      Tiếp theo, đó là hồi trầm lặng khiến cho người ta khỏi cảm thấy khó thở.


      Nàng nín thở chờ đợi, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí quay đầu lại đối mặt với .


      Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, độc nhất vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho nàng cảm thấy trái tim kinh hãi đập loạn lên.


      “Phong…chàng có nghe được ?”


      vBàn tay to ấm áp của xoa khuôn mặt nàng, làm ấm lên đôi gò má lạnh buốt.


      “Ta nghe được.” dịu dàng khẽ đáp, nét mặt và giọng vẫn như cũ tràn ngập thương vô hạn đối với nàng, giống như tất cả mọi việc đều có ảnh hưởng.


      Nàng mơ hồ.


      “Chàng biết rồi, vậy vì sao còn đối với ta …tốt như vậy? Người trong lòng mà chàng chính là tẩu tử của ta, hẳn là chàng phải chán ghét ta mới đúng.”


      Nàng chăm chú nhìn , đáy mắt nàng bởi vì ra hai chữ “chán ghét” mà lướt qua tia đau xót.


      Nhưng mà, lại lắc đầu.


      Sau đó, nắm lấy tay của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nghiêm túc nhìn nàng.


      “Huyên Nhi, chuyện nàng ta đều nghe được, tuy rằng bây giờ ta cái gì cũng nhớ ra, cũng biết Hắc Khi Phong trước đây dùng tâm tình như thế nào để đối đãi với tẩu tử của nàng, thế nhưng, đó là Hắc Khi Phong trước kia, Hắc Khi Phong bây giờ… chỉ biết nàng là thê tử của ta, là thê tử cùng chung hoạn nạn rời, cũng là người làm cho ta , và cũng chỉ có nàng mới là nữ nhân khiến ta muốn đối xử dịu dàng.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ vừa kinh động vừa vui mừng, nàng dám tin mà che miệng lại, vì lời của mà tâm tư siết chặt của nàng chợt thả lỏng, tràn đầy cảm động.


      “Chàng… chẳng lẽ để ý đến quá khứ chút nào sao?”


      nhàng thở dài, vòng tay ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, ôn nhu khẽ : “ ra nàng vẫn rầu rĩ vui là vì chuyện này, nếu như nàng ra sớm chút phải chịu mình vui lâu như vậy, ngoan ngoãn nghe cho kỹ, ta, người Hắc Khi Phong tại Ngự Huyên Trữ, bởi bất cứ chuyện gì mà thay đổi.”


      Giọng dịu dàng mang theo kiên định chân thể nghi ngờ, lời của tựa như viên thuốc an thần khiến cho bất an trong lòng nàng rốt cuộc cũng được dẹp bỏ.


      Nàng vui mừng cười híp mắt: “Phong, chàng lại lần nữa có được ?”


      nhíu mày, bạc môi nhếch lên cười: “Được, chỉ cần là nàng muốn nghe, mỗi ngày ta đều cho nàng nghe, ta Huyên nhi.”


      Huyên Trữ vui vẻ cơ hồ muốn hét chói tai, nhưng nàng còn chưa kịp hành động đột nhiên đưa tay chắn ngang miệng nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên cẩn trọng.


      Cảm giác được chuyển biến của , Huyên Trữ lập tức hiểu được ý tứ trong hành động đó.


      “Có người”


      Hắc Khi Phong thấp giọng bên tai nàng, ánh mắt sắc bén chuyển về hướng góc khuất tối tăm cách đó xa, toàn thân cảnh giác.


      Nàng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, theo ánh mắt của nhìn tới, nhưng cũng nhìn thấy gì, chỉ có thể nhu thuận mà dựa vào người .


      Đột nhiên, bàn tay ở bên hông nàng chợt căng thẳng, trong chớp mắt, nàng cảm thấy chính mình được đưa tới chỗ nấp an toàn.


      Nàng khẩn trương nhìn .


      “Đừng sợ, bọn chúng nhiều người lắm, ta có thể ứng phó…nàng ngoan ngoãn đứng ở nơi này đừng ra, ta ra ngoài xem.”


      Dặn dò xong, hôn lên trán của nàng, sau đó liền xoay người ra ngoài.


      Huyên Trữ nắm chặt lấy tay áo của đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng.


      “Phong, chàng sao chứ?”


      quay đầu hướng nàng lộ ra nụ cười cam đoan: “Ta bỏ lại nàng.”


      Chỉ câu nhưng đủ để lên hết tất cả mọi thứ, vì nàng, để cho chính mình gặp chuyện may.


      Lúc này, Huyên Trữ mới chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn từ từ đến phía trước mà dám chớp mắt.


      Ngoài kia, vang lên tiếng chuyện trầm thấp.


      “Lôi tướng quân, đột nhiên thấy bóng dáng của Vương.”


      Lôi Mông từ chỗ tối ở giữa ra, nóng lòng chán nản nhìn xung quanh.


      “Vương nhất định phát có người quan sát người, hẳn xem chúng ta là kẻ địch, cho nên rồi.”


      “Chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta vất vả mới rốt cuộc xác nhận được đó là Vương của chúng ta.”


      Ngay tại thời điểm bọn họ thất vọng nhất, thân ảnh của Hắc Khi Phong bỗng “vèo” tiếng đứng trước mặt họ.


      “Vương? Đúng là Vương!”


      Ngay lúc đó gã thị vệ giả dạng dân thường ngạc nhiên lẫn vui mừng kinh hô lên.


      Liền theo đó, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”


      Lôi mông ngẩng đầu, kích động thôi: “Vương rốt cuộc chúng thuộc hạ cũng tìm được Người.”


      Hắc Khi Phong nhíu mày, ánh mắt suy đoán nhìn Lôi Mông: “Ngươi là….”


      “Vương, thuộc hạ là Lôi Mông đó, Người nhận ra thuộc hạ sao?” Lôi Mông cảm thấy khiếp sợ vô cùng.


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong thu hồi ánh mắt suy đoán. khoát tay cho bọn họ đứng dậy, sau đó ánh mắt tập trung người Lôi Mông.


      “Ngươi vẫn luôn ngừng tìm ta sao?”


      Lôi Mông vẻ mặt thực cung kính, vừa cố che đậy sôi sục cuộn trào trong lời : “Đúng vậy, từ sau khi Vương gặp chuyện may, thuộc hạ liền luôn luôn tìm kiếm ở nơi Vương rơi xuống, chưa từng trở lại hoàng cung. Hộ tống thuộc hạ ra còn có tả thừa tướng, chúng thần cũng nguyện ý thuần phục Dạ thái tử…Nước ngày thể có vua, giờ phút này trong triều đại loạn, rất nhiều đại thần bị Dạ thái tử thu phục, Dạ thái tử chuẩn bị tùy ý đăng cơ.”


      “Tùy ý đăng cơ?” Hắc Khi Phong nhíu mày.


      “Đúng vậy, Vương người mau hồi cung ngăn cản tất cả mọi việc, bằng chậm trễ kịp.” Lôi Mông tha thiết .


      Nhìn qua hết thảy biểu tình của bọn họ, Hắc Khi Phong chợt trầm mặc xuống.


      Đợi hồi lâu cũng nghe đáp lại, Lôi Mông trở nên gấp gáp: “Vương, Người…”


      Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hắc Khi Phong cũng mở miệng, lãnh đạm đưa mắt nhìn: “, ta muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa.”


      “Nhưng mà Vương……” Lôi Mông đối với câu trả lời như vậy phi thường khó hiểu.


      “Từ khi ta rơi xuống từ vách núi, đối với chuyện trước kia ta còn nhớ nữa, mà tồn tại của các ngươi ta cũng mới vừa biết từ miệng của thê tử.”


      Ngữ điệu của Hắc Khi Phong bình thản mà ra việc khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.


      Lôi Mông hoàn toàn mù mờ:” Vương, Người…..Người là……Người mất trí nhớ, lại…. còn thành thân?”


      “Đúng vậy.”


      Oanh! Sét đánh giữa trời quang cũng gì hơn cái này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 36: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [36]



      Mọi người ở đây đều hết sức bối rối, bỗng nhiễn có giọng mềm mại truyền tới.


      “Các ngươi cần phải lo lắng, chàng hồi hoàng cung.”


      Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.


      Hắc Khi Phong bước nhanh đến, ôm dáng người xinh vào trong lòng, tỏ vẻ đồng ý thấp giọng trách: “Huyên Nhi, nàng cái gì vậy.”


      Huyên Trữ mím môi, cong môi cười yên lặng xem xét trong chốc lát, sau đó quay đầu hướng nhìn những người khác.


      “Huyên Trữ công chúa.” Lôi Mông kinh ngạc hô lên.


      “Lôi Mông lâu rồi gặp.”


      Huyên Trữ tiến về phía trước, sau đó lại : “Mấy ngày này ngươi tìm người vất vả”.


      Lôi Mông ước chừng hỗn loạn hồi lâu rốt cuộc cũng có chút hiểu được.


      nhìn nàng, lại nhìn Hắc Khi Phong, sau đó hướng tới Huyên Trữ hành lễ: “Đây là điều thuộc hạ nên làm.”


      Xem tình hình này, trong thời gian mất trí nhớ Vương cùng công chúa Huyên Trữ thành thân.


      Đột nhiên, cách đó xa truyền tới trận hỗn độn tạp của tiếng bước chân.


      Rất nhanh sau đó, bóng dáng vị lão thần có tuổi vừa thở hồng hộc vừa chạy đến trước mặt Lôi Mông.


      “Lôi Mông ta nghe ngươi tìm được nơi Vương rơi xuống, Vương tại…..’


      Lôi Mông quay đầu lại: “Tả thừa tướng Vương tại ở bên kia.”


      Theo ánh mắt của Lôi Mông nhìn sang, cách đó xa, Hắc Khi Phong ôm Huyên Trữ cũng hướng nhìn qua.


      Tả thừa tướng kích động chạy qua, thở gấp quỳ xuống.


      Những người sau cũng quỳ theo, Tả thừa tướng kích động lại hổ thẹn: “Vi thần khấu kiến Vương, vi thần hộ giá chậm trễ, vi thần đáng chết.”


      Nhìn tình hình trước mắt, Hắc Khi Phong nhíu mày: “Ta phải…”


      vừa mở miệng liền bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn lại.


      “Phong, chàng là Hắc Vương.” Nàng thấp giọng đủ chỉ để hai người nghe được.


      siết chặt vòng eo của nàng, thấp giọng phản bác: “Ta chỉ là trượng phu của nàng.”


      Nàng cắn môi, đôi mắt khổ sở chăm chú nhìn , biết nàng sợ hồi hoàng cung, bởi vì nàng sợ lại hồi phục bản thân trước kia của , lại chán ghét nàng.


      biết, nàng trong lòng rất sợ hãi.


      Cho nên, vì nàng, chấp nhận quên hết chuyện dĩ vãng, đều buông bỏ tất cả.


      Thâm tình như vậy, khiến cho nàng muốn khóc, muốn vâng theo khát vọng trong lòng, hai người bọn họ rời xa việc trước kia, từ nay về sau vui vui vẻ vẻ ở cùng chỗ.


      Nhưng mà, nàng thể, thể ích kỷ mang như vậy.


      Hít hơi sâu, nàng chuyển mắt nhìn về những người quỳ dưới đất thỉnh cầu: “Phong, bọn họ đều cần chàng, Hắc Phong quốc thể giao về tay Hắc Khi Dạ, bỏ qua những người nguyện trung thành cùng chàng, trời sanh tính khát máu, phải là vị vua nhân ái, chàng chẳng lẽ muốn phụ lòng phụ vương linh thiêng của chàng trời sao?”


      “Huyên nhi, ta….”


      Huyên Trữ cầm tay , khẽ lắc đầu với .


      Sau đó nàng hướng mắt về phía Lôi Mông, ý bảo tiến lại gần.


      Lôi Mông đến cạnh: “Công chúa.”


      Huyên Trữ nhìn khắp lượt những người khác, sau đó thấp giọng với Lôi Mông : “Lôi Mông, ngươi đừng đem chuyện Phong mất trí nhớ công khai, tránh chuyện hỗn loạn cần thiết, tất cả chờ mọi việc trong Vương cung yên ổn rồi hẵn làm sáng tỏ.”


      “Thuộc hạ hiểu.”


      “Tốt, vậy ngươi với bọn họ, cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, ngày mai ta và Phong cùng các ngươi hội hợp.”


      Nghe vậy, Lôi Mông mắt sáng rực lên, vui sướng liếc nhìn Hắc Khi Phong cái, sau đó ngữ điệu vang lên xác nhận: “Thuộc hạ tuân mệnh.”


      Đợi tất cả mội người nhanh chóng rời đến còn tiếng động, ban đêm, chỉ còn lại hai người Hắc Khi Phong và Huyên Trữ.


      “Huyên nhi, nàng vì sao lại làm như vậy.”


      nhàng thở dài tiếng, thương vỗ về đôi má mềm mại, nhàng vuốt lấy những sợi tóc của nàng.


      Nàng tựa người vào lòng : “Ta muốn chàng mất trí nhớ cả đời, như vậy chàng… phải đầy đủ, vì chàng, ta nguyện ý đánh cược phen.”


      Cược rằng, khôi phục lại trí nhớ, vẫn nàng.


      Tuy rằng, việc đánh cược này nàng có thể mất , nhưng nà, cũng có khả năng thắng được nguyên vẹn.


      trầm mặc trong chốc lát, biết phải nên cái gì, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng.


      Hồi lâu, nàng ngẩng đầu, tay ôm choàng lấy cổ , tủm tỉm cười khẽ : “Tướng công, ta mệt, chàng bế ta về ngủ có được ?”


      Nàng lại lần nữa tươi cười như lúc trước, có chút chưa thích ứng.


      Nhưng mà, vẫn chiều theo ý nàng, cho dù biết vì sao nàng lại chuyển biến như thế, nhưng vì nàng cười, cũng cùng cười với nàng.


      Tiếp theo, khom người tay bế lấy nàng : “Được, bế nàng trở về, con sâu lười.”


      “Oa, chàng cũng dám ta như vậy, chàng là đồ xấu xa.”


      Huyên Trữ nũng nịu trong lòng , bóng hai ngươi dần khuất trong bóng đêm.


      ………


      Trở lại phòng, Hắc Khi Phong nhàng đặt nàng ngồi giường.


      Huyên Trữ cởi áo khoác ngoài ra, sau đó giúp cởi y phục.


      Sau lát, thanh có chút ngượng ngùng của vang lên.


      “Khụ khụ…Huyên nhi cởi áo khoác là được rồi, bên trong cần cởi.”


      được, chàng cởi y phục, chúng ta như thế nào mà….”


      Huyên Trữ cười hì hì nhìn , khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, càng xem càng thấy thú vị.


      “Phong, chàng phải chúng ta thành thân, chàng lại đỏ mặt sao? Vì sao tại mặt của chàng lại đỏ như vậy?


      “Khụ Khụ…… Huyên nhi, ở trong này làm bị người khác nghe được…..”


      Huyên Trữ tay ôm lấy giả vờ biết khiến ngã giường, sau đó ngồi ngang thắt lưng , ngang ngược bất chấp hôn lên bạc môi : “Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ôm chàng thôi”


      Nàng muốn đứa con, muốn đứa con của …..


      Nhìn thân người ngồi thắt lưng mình, y phục nửa cởi nửa mặc, lộ ra phần da thịt mềm mại trắng nõn nà, là mê hoặc .


      siết chặt bàn tay, cố gắng nhịn xuống dòng sóng nhiệt dâng lên trong cơ thể.


      “Huyên nhi, nàng…… xuống dưới trước ….ưm ….”


      Lời của con chưa kịp hết bạc môi liền bị nàng cắn cái, có chút đau, lại càng thêm kích thích.


      mật thiết trong lúc đó, cuối cùng cũng buông giáp xin hàng.


      Tiếp theo, từ bị động chuyển thành chủ động, tay hung hăng đem nàng ôm chặt, trở mình cái liền nhanh chóng đem thân nàng áp chế phía dưới, sau đó hôn lên da thịt nàng.


      Trong gian phòng tối, truyền ra tiếng thở dốc có chút kiềm chế.


      “Huyên nhi, tiếng chút.” thở hổn hển dặn dò.


      “Chàng….người ta cũng muốn như vậy nha, đều tại chàng……”


      “…………”


      Cuối cùng, bên trong chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, ngoài ra cũng còn gì khác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 37: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [37]



      Hôm sau, bọn họ tới chỗ của Lôi Mông, Lợi Châu đô đốc phủ.


      Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ ngồi trong căn phòng .


      “Huyên nhi, tuy rằng ta biết chút ít chuyện của trước kia, nhưng mà đối với quốc của Hắc Phong quốc tại ta cũng biết xử trí như thế nào.”


      có vẻ khó xử nhìn nàng, bản lĩnh của trong tiềm thức vẫn theo bản năng lâu lâu thi triển ra, nhưng mà đối với việc triều đình thế , tại ngay cả các đại thần ai là ai còn biết càng tới việc triều chính.


      Huyên Trữ trấn an : “ sao , ta ở bên cạnh nhắc nhở chàng.”


      “Nhưng mà…….” vẫn cảm thấy có vẻ ổn lắm, chuyện triều chính phải là chuyện đơn giản như vậy, phải đối mặt với những quần thần có tâm tư phức tạp.


      “Hư……. Ta có biện pháp rồi.”


      Huyên Trữ thần bí nháy mắt mấy cái.


      Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng của Lôi Mông: “Vương, công chúa.”


      Huyên Trữ đứng lên trước: “Vào .”


      Cửa chính “két” tiếng bị đẩy ra, sau đó lại đóng vào.


      Lôi Mông tới, hành lễ xong liền hỏi: “ biết công chúa cho gọi thuộc hạ đến có chuyện gì?”


      Huyên Trữ ý bảo ngồi xuống, sau đó đến ngồi cạnh Hắc Khi Phong.


      “Lôi Mông, ngươi cũng biết Phong đối với mọi chuyện trước kia đều có khái niệm gì, tại muốn đến xử lý chuyện cung loạn chỉ sợ rất khó, ta chính là muốn tìm ngươi tới thương lượng làm như thế nào mới thỏa đáng, vừa để ọi người phát ra Phong bị mất trí nhớ, lại có thể ổn định cục diện chính trị.”


      Nghe như vậy, Lôi Mông thoáng suy nghĩ chút, sau đó nhìn Huyên Trữ cười.


      phải công chúa sớm có chủ ý rồi sao?”


      Huyên Trữ mím môi cười, chuyển ánh mắt nhìn Hắc Khi Phong.Hắc Khi Phong vẫn thuỷ chung duy trì mỉm cười nhìn nàng, con ngươi đen tràn ngập sủng nịnh, còn có tín nhiệm đối với nàng.


      Nàng tiện đà lại nhìn về phía Lôi Mông: “Đúng vậy, xác thực là ta cũng có chủ ý, ta hy vọng ngươi tiếp tục vì Phong mà bảo trì bí mật Phong bị mất trí nhớ, đồng thời trước mặt mọi người ở bên ngoài thay Phong truyền đạt ý chỉ, ngươi là người trung gian, ngăn cách mọi tiếp xúc giữa Phong và các đại thần, như vậy lộ ra dấu vết khiến mọi người hoang mang.”


      “Chủ ý này rất hay! Mọi người ai cũng đều biết thuộc hạ là hộ vệ bên người của Vương, chỉ cần ngẫu nhiên Vương lộ diện làm ọi người nhìn thấy, người khác nghi ngờ khi thuộc hạ thay Vương truyền đạt ý chỉ là có gì ổn, bởi vì Vương trở lại, như vậy Vương muốn thuộc hạ thay mặt truyền ý chỉ cũng chút sơ hở nào.”


      Huyên Trữ hớn hở cười: “Phong, chàng cảm thấy như vậy được ?”


      Hắc Khi Phong cho nàng nụ cười tán thưởng: “Huyên nhi, nàng làm rất khá.”


      “Cứ quyết định như vậy ……Ừ, từ hôm nay trở Phong bắt đầu làm quen với chuyện triều chính.” Huyên Trữ .


      Hắc Khi Phong mỉm cười: “Được rồi, đều nghe theo lời của nàng.”


      Vì thế, ba người nhất trí đạt thành hiệp ước ăn ý.


      ……..


      Giữa trưa, trời trong xanh nắng ấm áp, hoa nở rộ.


      Huyên Trữ ngồi ở trong lương đình, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp.


      Lôi Mông đến: “Công chúa .”


      Nàng mở to mắt: “Lôi Mông? Ngươi ở cạnh Phong giúp chuẩn bị chính , chạy tới đây làm gì?”


      Lôi Mông cười tủm tỉm nhìn Huyên Trữ, trong mắt toàn là ý cười: “Vương đến giờ ngủ trưa, lệnh cho thuộc hạ tới thỉnh công chúa trở về nghỉ ngơi.”


      ……Thôi quên , ta trở về là được rồi.”


      Huyên Trữ bất đắc dĩ nhún nhún vai, khoé môi lại nhịn được nhếch lên.


      Khi lướt qua bên người Lôi Mông, đột nhiên lại mở miệng, môi hàm chứa ý cười: “Công chúa……Hình như biến thành rất thông minh.”


      Huyên Trữ dừng bước chân chút, quay đầu trừng : “Bổn công chúa vốn rất thông minh, ngươi như vậy là ám chỉ bổn công chúa trước kia rất ngu ngốc?”


      Đôi mắt nguy hiểm của nàng nheo lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.


      Lôi Mông buồn cười, vẫn cố gắng duy trì tư thế cung kính: “ phải, công chúa trước kia chính là……Khụ…….Thuộc hạ cảm thấy công chúa bây giờ trở nên thành thục hơn nhiều.”


      Kỳ , Huyên Trữ công chúa có thể là tính tình rất trẻ con.


      Nghe vậy, Huyên Trữ há mồm định mắng chửi người, lại đột nhiên trầm mặc chút.


      Ánh mắt của nàng chuyển hướng nhìn đoá hoa nở rộ ngoài lương đình, sâu kín “Khi nữ nhân nam nhân, trở nên rất ngu ngốc, nhưng mà, nếu là vì nam nhân nàng thương, nàng cũng trở nên thông minh.”


      như vậy công chúa rất Vương .”


      Huyên Trữ lại quay đầu nhìn , ánh mắt thản nhiên, tuyệt che dấu “Cái này phải ngươi sớm biết sao?”


      “Ha ha……Công chúa quả nhiên làm việc lưu loát.”


      “Đừng có mà nịnh nọt nữa, ngươi phải giúp Phong trông chừng công việc trong hoàng cung cho tốt , chúng ta hồi cung bất chợt, làm Hắc Khi Dạ trở tay kịp.”


      xong, Huyên Trữ vội tới nơi người nào đó chờ nàng.


      Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Huyên Trữ, Lôi Mông hiểu ý nở nụ cười.


      “Lúc này đây, Vương hẳn là có hạnh phúc .”


      ……….


      Trở lại phòng, cũng thấy thân ảnh của Hắc Khi Phong.Huyên Trữ nghi hoặc:”Phong, chàng ở đâu……Hả? phải là đợi ta sao? Người đâu rồi?”


      Gót chân vừa chuyển, nàng định rời , đôi tay khỏe mạnh từ phía sau nàng vây quanh giam nàng lại trong lòng.


      Tiếp theo, tiếng nam tính quen thuộc ở bên tai vang lên: “Làm cái gì mà lâu như thế mới trở về? Nàng chạy đến nơi rất xa để chơi sao? Cho Lôi Mông tìm lâu lắm rồi?”


      Huyên Trữ từ trong lòng xoay người, hướng làm mặt xấu: “Đâu có đâu, ta làm sao mà có thể cách chàng quá xa, ta chỉ là ở ngoài lương đình phơi nắng thôi, sau đó cùng Lôi Mông hàn huyên chút.”


      Cùng Lôi Mông chuyện phiếm?


      Lông mày Hắc Khi Phong tự giác nhíu lại: “Hai người tán gẫu cái gì?”


      Trong lòng có chút thoải mái, rất khó chịu, chua chua.


      Nàng cùng Lôi Mông chuyện phiếm, để cho đợi lâu như vậy……


      Cảm giác được ngữ điệu của có vẻ thích hợp, có vẻ như chất vấn nàng.


      Huyên Trữ sửng sốt chút, nhìn khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, nàng lập tức hiểu ra.


      “Ha ha ha……Phong, chàng ghen sao?”


      Mặt thầm nóng lên, ánh mắt mập mờ: “ có.”


      trả lời quá nhanh, có chút giấu đầu lòi đuôi .


      Huyên Trữ vui tươi hớn hở vuốt mặt : “Ta biết chàng ghen, đừng phủ nhận!”


      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đôi mắt trong suốt, có chút xấu hổ: “….. có.”


      Nàng kiễng chân hôn cái, cười tủm tỉm bên môi nỉ non:”Đừng ghen tị, ta chàng nhất!”


      “Ta cũng vậy.”


      Lần này đáp mau, sau đó khuôn mặt tuấn tú càng thêm đỏ, nhìn thấy Huyên Trữ bật cười vui vẻ.


      Tướng công của nàng, sau khi kết hôn da mặt cũng mỏng hơn , ha ha ha……

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 38: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [38]



      Trong đêm tối, ánh trăng cao cao đầu ngọn cây, xuyên qua khe hở của lá cây, in mặt đất, từng vệt loang lổ.


      Huyên Trữ từ trong phòng ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, trời khuya lắm rồi.


      Nàng quay đầu nhìn về phía bên kia hành lang, như cũ vẫn thấy bóng người nàng chờ đợi.


      Trầm ngâm chút, nàng tới phía bên kia hành lang. được đoạn, nàng liền đến trước cửa gian thư phòng.


      Ánh nến mờ nhạt từ trong thư phòng hắt ra bên ngoài, người ở trong phòng vẫn còn thắp đèn để đọc sách.


      “Cốc cốc cốc, Phong, là ta.”Nàng gõ cửa.


      Tiếp theo, nàng chờ người bên trong đáp lại, nhưng mà, đợi được lúc, bên trong cũng có động tĩnh gì.


      Nàng nghi hoặc lấy tay đẩy cửa ra. Đập vào trong mắt nàng, chính là hình ảnh ghé vào bàn ngủ gục.


      Nàng lắc đầu, đến bên cạnh , nhìn khuôn mặt ngủ, hốc mắt thâm quầng, nàng đau lòng, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt lộ ra vẻ mỏi mệt của .


      đụng chạm ôn nhu của nàng rất nhanh làm Hắc Khi Phong tỉnh dậy.


      mở mắt, ánh mắt có chút mờ mịt, tiếng trầm thấp từ tính: “Huyên nhi… ”


      Khẽ gọi tiếng, cánh tay dang ra ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng, ôm nàng đặt ở đùi, vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp yếu ớt, hiển nhiên rất mệt mỏi.


      Huyên Trữ đau lòng vỗ về lưng , tia mắt nhìn bàn thấy có quyển sách mở ra nửa.


      Nhìn thấy tên cuốn sách, khoé môi Huyên Trữ giương lên: “Phong, đây là… ”


      nhúc nhích chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bìa sách giải thích: “Đây là tư liệu về mấy đại thần mà Lôi Mông đưa ta, có tư liệu này về sau cũng mau chóng quen thuộc với tình hình trong cung.”


      “Nhưng như vậy chàng rất mệt… ”


      lấy tay che môi cho nàng tiếp, cúi đầu đụng trán nàng “Huyên nhi, đừng lo lắng, ta còn chịu nổi.”


      Tay nàng chạm vào mặt , ngón tay lướt qua hốc mắt của : “Vậy chàng phải đáp ứng ta để ình quá mệt mỏi.”


      “Có nàng cận kề bên ta, ta biết mệt, hơn nữa, ta cũng xem xong rồi.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ dịu dàng cười : “Phong, ta phát ra chàng nha… Càng ngày càng biết lời ngon tiếng ngọt, cũng sắp vượt qua công lực của Vương huynh.”


      “Vương huynh của nàng?” Hắc Khi Phong nhướng mi, mỗi khi Huyên Trữ nhắc tới Vương huynh của nàng, ánh mắt đều đặc biệt sáng ngời nhu hoà, tình cảm nàng dành cho Vương huynh rất sâu, làm cho lòng có chút rầu rĩ.


      “Đúng vậy, để ta cho chàng nghe nha, Vương huynh của ta trước kia từng là thiên hạ đệ nhất phong lưu nam tử, khi mà mở miệng chính là lừa người đền mạng, biết lừa bao nhiêu trái tim của nữ nhân rồi, nhưng mà đừng nhìn giống như phong lưu đa tình, lúc đó Vương huynh căn bản là… Nhìn như đa tình ra rất vô tình! Nhưng gặp được tẩu tử, nàng rèn luyện thành ngoan ngoãn dễ bảo… “


      Huyên Trữ thao thao bất tuyệt xong chuyện của Ngự Hàn, bên miệng tươi cười ngớt.


      Cơ hồ đồng thời, chén trà nóng đưa tơi bên môi nàng, nàng thuận thế hé miệng uống trà thông cổ họng.


      Cuối cùng, tiếng của Hắc Khi Phong có chút rầu rĩ cất lên: “Huyên Trữ, Vương huynh của nàng tựa hồ như là nam nhân rất vĩ đại.”


      “ Điều đó là dĩ nhiên, Vương huynh là ưu tú nhất… Á… ”


      Huyên Trữ rốt cuộc phát sắc mặt của tốt lắm, nàng rất nhanh im miệng.


      Tiếp theo, nàng lập tức lấy lòng vuốt ngực : “Đương nhiên, đó là chuyện trước kia thôi, tại trong lòng ta trong mắt ta, chàng mới là người ưu tú nhất, tình nhân trong mắt ra Tây Thi, chàng cũng biết ta rất chàng, cho nên… Chàng thể vì mấy lời vừa rồi của ta mà xụ mặt xuống, cười lên cái nào.”


      Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc… ”


      Hắc Khi Phong buông Huyên Trữ ra, muốn đặt nàng ngồi sang bên, nhưng mà Huyên Trữ chịu.


      “Ta ngồi đùi của chàng thôi.” Nàng ôm chặt thắt lưng chịu buông ra.


      “Huyên nhi, đừng náo loạn, có người vào tốt lắm… ”


      “Làm sao mà được, chúng ta là phu thê, là thể, ôm nhau có cái gì là đúng, ta mặc kệ, ta cứ ngồi ở đây.”


      “Huyên nhi… “


      Hắc Khi Phong bất đắc dĩ gỡ tay nàng ra, lại đành lòng dùng sức làm nàng đau.


      Mà lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, chỉ có thể lo lắng suông.


      “Vào ” Huyên Trữ thay mở miệng.


      Cửa bị đẩy ra, Hắc Khi Phong chỉ có thể bất đắc dĩ tuỳ ý nàng.


      Nhìn về phía cửa, thần sắc của có vẻ xấu hổ được tự nhiên.


      vào là đô đốc Lợi Châu, vừa tiến vào liền nhìn thấy ghế hai người ôm nhau, cúi đầu, chớp mắt hành lễ.


      “Vương.”


      Hắc Khi Phong ngồi thẳng dậy, thần sắc khôi phục lại tự nhiên.


      “Chuyện gì?”


      “Vi thần chuẩn bị tốt mọi việc để hồi cung, bẩm Vương định khi nào khởi hành?”


      Hắc Khi Phong đáp lại, cúi đầu nhìn Huyên Trữ, dùng ánh mắt hỏi nàng.


      Huyên Trữ hơi sửng sốt, nhanh như vậy trở về cung rồi sao?


      Nàng miễn cưỡng áp chế bất an trong lòng, giả bộ chuyện gì cũng để ý dường như ngăm nghía vạt áo của .


      nên nhìn ta, chàng cảm thấy khi nào cần trở về trở về.”


      Nghe vậy Hắc Khi Phong tinh tế xem xét thần sắc của nàng, nhưng có phát cái gì thích hợp.


      thầm ôm chặt thắt lưng của nàng, sau đó với đô đốc đại nhân: “Ngày kia khởi hành .”


      “Vâng… Vi thần cáo lui.”


      Cánh cửa được đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Huyên Trữ có chút khó hiểu nhướng mắt nhìn : “Phong, ta nghĩ chàng ngày mai liền hồi cung chứ, như thế nào lại là ngày kia?”


      chỉ cười , sau đó rất nhanh ôm lấy nàng đứng lên.


      ngủ thôi, ta bế nàng trở về?”


      hỏi ý nàng, con ngươi đen tràn ngập ý cười.


      “Đương nhiên” Huyên Trữ nũng nịu cười híp mắt.


      Vì thế, bế nàng ra khỏi thư phòng.


      Ở chỗ quẹo hành lang, thanh của truyền đến: “Huyên nhi, nếu về sau ta trễ còn chưa về phòng, nàng cứ ngủ trước , cần chờ ta.”


      thích, ta muốn ôm chàng ngủ nha, bằng ta ngủ.”


      “Huyên nhi… ”


      Tiếng của có vẻ như còn cách nào với nàng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 39: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [39]



      Hôm sau, sắc trời vẫn còn sớm.


      giường, tầng tầng trướng rèm ngăn cách lời chào buổi sớm của mùa xuân còn xen lẫn chút lạnh.


      Trong trướng rèm, Hắc Khi Phong nghiêng người nhìn người ngủ say trước ngực.


      Khuôn mặt nàng ửng hồng tựa đào, hết đáng lại mê người.


      Xem nàng ngủ ngon, có chút nỡ đánh thức nàng, nhưng cứ nghĩ tới kế hoạch của hôm nay, đành phải nhàng vỗ khuôn mặt nàng.


      “Huyên nhi, tỉnh tỉnh… Huyên nhi… ”


      Huyên Trữ còn trong mộng đẹp cảm giác được mình bị quấy rầy, nàng thực khách khí đưa tay đập bàn tay to mặt, lầu bầu: “Đừng ầm ỹ, ta còn muốn ngủ.”


      Ngay sau đó, nàng dứt khoát xoay người đưa lưng về phía , tiếp tục ngáy o o.


      Hắc Khi Phong sủng nịch cong bạc môi lên, con ngươi đen tràn đầy thương.


      “Huyên nhi, rời giường, nếu ta tự mình, cần nàng theo nha.”


      Lời của tựa quả bom hung hăng nổ thẳng vào tai Huyên Trữ.


      Nàng cơ hồ là kinh hoảng mở mắt, mạnh mẽ lật người, bàn tay trong lúc xoay người gắt gao ôm thắt lưng , đôi mắt còn buồn ngủ mang đầy kinh hoảng.


      “Đừng bỏ ta lại!”


      Nàng còn chưa kịp tiêu hóa câu đùa của thốt ra.


      Hắc Khi Phong cảm giác bên hông bị nàng ôm chặt, có thể là bị nít chặt, có thể thấy được nàng hoảng đến độ hoàn toàn khống chế được lực đạo.


      ngờ nàng cư nhiên có phản ứng mãnh liệt như vậy, ngơ ngác, nỗi thương tiếc lập tức xâm nhập lòng .


      ôm lấy nàng, tay ôm nàng vào ngực, đưa tay phủ lên mặt nàng, để nàng nhìn .


      Nhìn vào đôi mắt nàng, nỗi hoảng sợ tràn đầy mắt khiến hận thể đấm mình cái, làm sao có thể dọa nàng như vậy chứ.


      “Huyên nhi, thanh tỉnh chút, ta chỉ đùa, phải muốn bỏ nàng lại, đừng hoảng, ta bỏ rơi nàng, tuyệt đối … ” lần lượt trấn an cảm xúc hoang mang của nàng.


      Giọng ôn nhu truyền vào trong ý thức, dần dần, nàng từ trong mơ hồ thanh tỉnh lại.


      Chớp chớp mắt, để mắt được ràng, nàng nhìn đôi mắt đen của tràn đầy áy náy, nhất thời nghĩ thông suốt.


      “Chàng… xấu xa! cư nhiên dọa ta như vậy, xấu xa xấu xa xấu xa… ”


      Nàng vừa mắng vừa đấm cho hả giận, đem hoảng sợ trong lòng hóa thành cơn tức phát tiết ra.


      để nàng tùy ý đấm đánh cũng hé răng.


      Hồi lâu, nàng mới thuận khí được chút, cũng ngừng tay.


      vuốt vuốt những sợi tóc hỗn loạn của nàng, ôn nhu hỏi: “ đánh nữa?”


      Nghe vậy, Huyên Trữ thở hồng hộc cúi mặt xuống hôn lên môi , hung hăng cắn cái.


      “Ưm… ” kêu lên tiếng, miệng lập tức tản ra mùi máu.


      Ngửi được mùi máu tươi, lý trí nàng lập tức bị kích thích làm tỉnh ngộ.


      Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn bên môi giọt máu đỏ tươi, nàng luống cuống biết làm sao cho phải.


      “Phong, ta… ta phải cố ý cắn chàng, ta chỉ là… chỉ là… Chàng đau ? Nhất định rất đau, ta… ta lấy thuốc cho chàng bôi… ”


      xong, nàng liền từ trong người bò loạn xạ ra.


      Nàng vừa bò lên, liền bị kéo trở lại.


      “Huyên nhi, cần, ta đau.” cười trấn an, giọt máu đỏ môi càng thêm diễm lệ.


      “Nhưng mà… Ưm… ”


      Huyên Trữ còn chưa kịp lên tiếng, miệng liền bị ngăn lại.


      ôm nàng, hôn nàng sau, cho đầu óc nàng lại tiếp tục nghĩ cái khác, giờ khắc này, muốn nàng chỉ nghĩ đến





      Dần dần, nắng sáng chiếu vào phòng, xuyên thấu qua rèm sa, rơi giường.


      “Huyên nhi, hôm nay chúng ta chơi ngày được ?”


      “Được, chàng cái gì cũng được.”


      Trải qua lượt chải chuốt, hai người họ liền dắt tay ra Đô Đốc phủ, hướng phố Lợi Châu mà .





      Đến phố, cảnh tượng náo nhiệt lập tức khiến Huyên Trữ tràn đầy sức sống


      Nàng kéo tay dạo nơi này chạy nơi kia, nhìn thấy sức phẩm đẹp cũng phải ghé vào xem.


      Bỗng nhiên, nàng thấy quầy bán ngọc bội rất thượng đẳng, vì thế nàng lại kéo hướng bên kia .


      “Phong, chúng ta qua bên kia xem… Nhanh lên.”


      Nàng có chút hưng phấn.


      Hắc Khi Phong sủng nịch nhìn nàng mà cười, mặc nàng kéo chạy khắp nơi.


      Chỉ chốc lát sau, bọn họ đến trước quầy ngọc bội.


      Lão bản vừa nhìn khí chất của họ, liền rất biết khách quý đến, vì thế thực ra sức chỉ vào trong số những ngọc bội đắt nhất mà chào hàng: “Công tử phu nhân mời xem, những món này đều là hàng thượng đẳng của quầy, tuyệt đối hàng giá .”


      Ánh mắt Huyên Trữ lướt qua số ngọc bội đó, cuối cùng chọn trúng khối ngọc bội đen sáng bóng, nàng vươn tay lấy lại đây, đặt trong lòng bàn tay lên mà ngắm nghía.


      “Phu nhân là có mắt nhìn, đây chính là khối bảo ngọc a.” Lão bản lập tức mặt mày hớn hở chào hàng.


      Huyên Trữ cười cười, sau đó cầm ngọc bội đưa tới bên hông Hắc Khi Phong xem thử.


      Ngọc bội đen bóng dưới phản xạ của mặt trời lập lòe phát sáng, bên trong ngọc bội tựa hồ lưu động hào quang, rất kỳ lạ.


      “Cái này !”


      Nàng cười tủm tỉm đem ngọc bội đặt vào tay Hắc Khi Phong, ngẩng đầu nhìn , chờ mong hỏi: “Phong, thích ?”


      Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại thất thần, ánh mắt nhìn thẳng vào khối ngọc bội bị nàng nhét trong tay, ánh mắt có chút hoang mang.


      Trong đầu, tựa hồ từng nhớ có bóng dáng khối ngọc bội cùng loại màu đen…


      Mày bất giác nhíu chặt, theo bản năng muốn níu lại cảnh tượng vừa lóe mất trong đầu, hề lưu ý đến Huyên Trữ nhìn chờ mong.


      Chờ đợi trong chốc lát, cũng thấy phản ứng, nụ cười của Huyên Trữ dần dần thu hồi.


      Nàng theo ánh mắt ngơ ngẩn của nhìn về phía ngọc bội trong tay , bỗng nhiên, nàng như có chút hiểu.


      Khối ngọc bội này… Hắc tinh ngọc bội!


      tin tức nguy hiểm lập tức đánh úp đầu óc nàng, mặt nàng trắng bệt, ánh mắt chầm chậm chuyển hướng .


      Mở miệng, môi nàng tái nhợt, có chút run run: “Phong… Chàng… nhìn cái gì?”


      thất thần của , giống như cây kim đâm thẳng vào tim nàng.


      Trong ánh mắt của , hề có tồn tại của nàng, chỉ có “Hắc tinh ngọc bội”, nhận thức này, nàng đau lòng ngay cả đầu ngón tay cũng đau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :