1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 28: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [28]



      Gió xuân thổi qua, hai người họ lại sống nhiều ngày dưới vách núi, cũng ai lại nhắc tới chủ đề phải trở về.


      bãi cỏ bị gió núi thổi qua, Huyên Trữ tựa vào vai Hắc Khi Phong, hưởng thụ cảm giác dễ chịu của gió phất qua mặt.


      Hắc Khi Phong quay đâu chăm chú nhìn nàng, đưa tay, kéo nàng vào lòng, hạ mắt chăm chú nhìn dung nhan kiều nộn của nàng, bạc môi nhàng hôn lên mi tâm, giọng khàn khàn: “Huyên nhi, nàng đẹp.”


      Dưới ánh mắt sáng rực đến trắng xóa của , Huyên Trữ nhịn được thẹn thùng rủ mắt hai má ửng lên hai vòng đỏ hồng, mi tâm thoáng hạnh phúc.


      Đột nhiên, ý tưởng to gan xẹt qua trong đầu, mặt nàng càng thêm đỏ, nhưng ánh mắt cũng rất dũng cảm nhìn thẳng .


      “Phong, ta gả cho chàng có được ?”


      “Được thôi.” cơ hồ lập tức đáp ứng, hơn nữa hắc mâu còn tràn đầy ý cười.


      Huyên nhi của , quả thực giống bình thường,“dũng cảm” đến nỗi thể cảm thấy rung động.


      “Hả? Chàng… chàng đồng ý rồi?”


      Dưới tình huống này, đổi thành Huyên Trữ ngơ ngác.


      “Ừm? Nàng muốn ta đồng ý sao?” Hắc Khi Phong hơi hơi nhếch mày, bạc môi vẫn mang ý cười.


      “Oa! tốt quá, chàng muốn lấy ta nha! Vậy chúng ta lập tức thành thân!” Nàng giương giọng rất khẩn cấp.


      Ngay sau đó, nàng rất nhanh bò ra khỏi lồng ngực , thuận tiện kéo tay .


      , chúng ta thành thân.”


      Hắc Khi Phong có chút ngạc nhiên, bây giờ?


      “Phong, mau, chúng ta thành thân .” Huyên Trữ kéo kéo giựt giựt , mặc kệ đối với vẻ vội vàng của mình có bao nhiêu trân trối nghẹn họng.


      Nàng tuyệt nguyện ý bỏ qua cơ hội nào giữa bọn họ, cho dù kết quả của loại cơ hội này còn trong tương lai, nàng cũng cam tâm tình nguyện.


      Hắc Khi Phong trừng thẳng mắt, có điểm trố mắt lắp bắp: “Huyên nhi… bây giờ thành thân, thời gian có thể… cái kia… hơi vội chút.”


      Nàng cười ha hả: “ chút vội cũng ! Chúng ta có thể để thiên địa làm chứng, chỉ cần chàng và ta tâm ý nhất trí, có sính lễ bà mối cái gì hay cũng quan trọng, chẳng lẽ… chàng muốn lấy ta?!”


      “Ta đương nhiên muốn lấy nàng.” Hắc Khi Phong thực nghiêm túc khẳng định.


      “Vậy được rồi, còn do dự cái gì nữa, mau lên, chúng ta bái thiên địa, ta muốn trong thời gian ngắn nhất trở thành thê tử của chàng.”


      Huyên Trữ giữ chặt tay , chạy rất nhanh.





      tốn nhiều thời gian, Huyên Trữ động tác phi thường mau mà chuẩn bị cây gậy có thể dùng để dâng hương, đốt cháy lên.


      Tiếp theo, nàng giữ chặt – người vẫn còn ngây ngất cùng nhau quỳ xuống.


      Nàng chỉ thị động tác, hai người cứ như vậy mà bái thiên địa.


      Tiếp theo, Huyên Trữ lấy hai chén “rượu” lại.


      “Đây là nước ta vắt ra được từ trái cây hái, tuy rằng giống như rượu, nhưng ta nếm qua chút, hương vị so với rượu cũng khác biệt lắm, chúng ta xem như nó là rượu giao đôi.”


      Hắc Khi Phong tiếp nhận chén rượu, mỉm cười nhìn nàng, sau đó cùng nàng uống giao đôi.


      Rốt cuộc, hết thảy đều trở thành kết cục định.


      Huyên Trữ vui sướng nhảy lên người : “Thậtvui mừng, chúng ta là phu thê, Phong, chàng vui ?”


      “Vui.”


      Chuyện tới nước này, chỉ có thể thuận theo lời của nàng mà đáp.


      Cho dù vừa rồi tất cả lễ nghi đều là nàng chủ động, nhưng… hề cự tuyệt, hơn nữa còn phi thường vui vẻ phối hợp.


      Bỗng nhiên, cảm thấy đầu có điểm mơ hồ, thân thể bắt đầu khô nóng.


      Huyên Trữ cũng cảm giác được khác thường, phát nhiệt độ cơ thể của càng ngày càng cao.


      Nàng nghi hoặc từ trong lòng ngẩng đầu: “Phong, à , tướng công, chàng làm sao vậy?”


      Khuôn mặt tuấn tú mảnh ửng hồng, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nuốt nuốt nước bọt, sau đó tay bế ngang nàng lên, bước đến bên giường, cả hai cùng đổ xuống, áp lên nàng, hơi thở ái muội phả vào mặt nàng: “Huyên nhi, nương tử, ta… ta muốn nàng.”


      “Muốn… Muốn ta?” Huyên Trữ mặt đỏ hồng , tin tức nào đó truyền vào não, đầu óc nàng trống rỗng.


      Đầu ngón tay vỗ về hai má nõn nà, bạc môi nhàng xẹt qua mi, mặt, cuối cùng ngừng môi nàng, nụ cười trở nên có chút tà khí: “Ừm… Ta muốn nàng, rất muốn rất muốn, Huyên nhi…”


      “Phong, chàng… chàng…” Huyên Trữ câu cũng xong, chỉ có thể tùy ý dùng ánh mắt nóng bỏng hòa tan nàng.


      Giờ phút này, thân thể họ tiếp xúc quá mức thân mật, cơ hồ là dính lấy nhau, mà , ràng tăng nhiệt, hâm nóng lồng ngực nàng.


      “Huyên nhi, nương tử…” Giọng mang theo cái dụ hoặc từ tính, từng tiếng xông vào màng nhĩ nàng, quấy nhiễu tiếng lòng của nàng.


      Cảm giác được hơi thở càng ngày càng nóng, Huyên Trữ đỏ mặt giãy dụa, lại càng tăng sâu tiếp xúc giữa hai người, dẫn đến tiếng thở gấp của .


      “Huyên nhi, nàng muốn ta sao… Ta rất thích!” Có lẽ là do tác dụng của rượu, trở nên lớn mật mà mị hoặc.


      Tiếp theo, cười xấu xa, lập tức hôn lên môi nàng, cho nàng phát ra thanh gì nữa.


      “Ưm… …” Nụ hôn của , mật mật thiết thiết, khiến nàng cách nào trốn chạy, chỉ có thể rên rĩ, e lệ biết làm gì.


      Tay nàng đặt trước ngực , biết là nên đẩy ra, hay là nên ôm lấy … Nụ hôn của rất say lòng người.


      Nhưng là… Bầu khí như vậy, nàng cảm thấy rất thẹn thùng.


      Tựa hồ có thể nhìn thấu đấu tranh của nàng, Hắc Khi Phong cầm tay nàng vòng qua cổ mình, gia tăng nụ hôn của hai người, trong lúc gắn bó mơ hồ mà trêu chọc nàng: “Huyên nhi, chúng ta cùng nhau qua đêm động phòng hoa chúc.”


      Nụ hôn say lòng người, làm đôi mắt sáng của nàng dần dần trở nên mê ly, nghĩ được gì khác, chỉ có thể theo dẫn dụ của lâm vào tình triều.


      Tay chuyển lọt sau lưng nàng, âu yếm qua lại làn da mềm mại của nàng, đầu ngón tay vẫy lên, yếm của nàng liền bị hất ra, bàn tay to rộng chậm rãi từ lưng mà dao động.


      “Ưm… Phong, đừng…” Nàng kêu rên tiếng, xấu hổ đỏ mặt, cả người khô nóng thôi.


      Tay da thịt lõa thể của nàng, ngượng.


      Nàng e lệ đấm đấm , lại bị cái vuốt ve của khiến cho thở dốc, lực đạo âu yếm nặng, càng thêm kích thích cảm giác thần kinh của nàng, nhiệt độ cơ thể nàng nhanh chóng lên cao, cùng nhiệt độ cơ thể của lan tỏa vào nhau.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 29: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [29]



      Trong bóng đêm, truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp.


      Đôi môi mềm ấm áp của tùy ý dao động cánh môi mềm mại của nàng, mang theo biết bao nhu tình cùng mị hoặc .


      Rồi sau đó bắt đầu vội vàng xâm chiếm hương vị đàn hương ngọt ngào của nàng, bá đạo gợi mở cái miệng nhắn non mềm, hai người hỗn loạn cùng dồn dập mang theo tiếng thở dốc liên tiếp.


      Tại sao đột nhiên trở nên…….Rất nhiệt tình, làm nàng có chút chống đỡ nổi……


      “Phong, ta…..”


      “Hưm……Đừng gì cả.” hôn liên tục ngừng, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.


      Nàng thở hổn hển, bàn tay bé run rẩy nắm chặt tấm chăn giường, ra ít nếp nhăn chăn, đầu ngón tay sớm trắng bệch.


      “Phong, chúng ta có thể động phòng hoa chúc chậm chút có được ?”Huyên Trữ cố mở miệng, thanh run rẩy, mang theo tia cầu xin.


      quá cuồng dã, làm cho nàng cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp.


      Lý trí cho nàng biết, có thể ở chỗ nào đó xuất vấn đề.


      Nhưng mà, nàng còn chưa kịp giãy ra, giây tiếp theo, cánh môi của nàng lại bị hung hăng xâm chiếm lấp kín, cảm giác ấm áp ướt át đột kích nàng, lấp tức cảm giác ấm áp, an tâm đều xuyên thấu toàn bộ thân thể mềm mại của nàng…….


      Đôi môi ẩm ướt nhàng vuốt ve vành tai mẫn cảm của nàng, hơi thở nam tính chỉ thuộc về riêng như thổi vào bên tai nàng, làm nàng cảm thấy như có luồng nhiệt nóng dâng lên, lấp tức thân thể khô nóng làm nàng khó nhịn cả người đẫm ướt mồ hôi.


      “A…….” Thân hình kiều run rẩy, nhịn được rên rỉ ra tiếng, nàng chưa từng trải qua loại cảm giác này……. Rất xa lạ, nhưng cũng rất……ấm áp.


      “Đẹp quá!” Ánh mắt Hắc Khi Phong như mê muội, nhu tình nhìn nàng nằm trong lòng, Huyên nhi của đêm nay rất xinh đẹp, rất mê người.


      Trong đam mê, say sưa hưởng thụ tư vị ngọt ngào của nàng, giống như bộ lông thiên nga làm người ta thoải mái mềm mại như nhung, lại càng giống hương vị mê người của rượu trái cây……Mùi thơm quyến rũ say lòng người.


      Hai bàn tay vuốt ve phần eo làm người ta mất hồn kia rồi đường thẳng xuống dưới.


      Hô hấp càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng hỗn loạn. Thân hình kiều căng thẳng đột nhiên run lên, đôi tay tự giác nắm chặt, nàng cắn chặt cánh môi, trong lòng trận co rút, rung động đến tận tâm can, đôi mắt mờ hơi nước nhắm chặt, cảm giác xa lạ làm cho nàng ngừng đến biên giới của tan vỡ……Ý thức của nàng từ từ bị nhiệt tình của làm cho dần dần hoà tan……..


      Nàng , cho nên…….Nàng nguyện ý hiến dâng cho , cho sở hữu hết thảy của nàng, ở tình huống nào cũng đều nguyện ý.


      Qua đêm nay, bọn họ chính thức là phu thê.


      Tình cảm xúc động đong đầy trong lòng, hơi nóng tràn lên khoé mắt, đôi mắt nàng trở nên mờ mịt, giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra.


      Đôi môi ẩm ướt run run thương hôn lên lệ quang của nàng, rồi theo chiếc cổ trắng nõn của nàng hôn xuống, mơn trớn bờ vai trắng nõn khiêu gợi, từ từ xuống nữa……


      luôn luôn cố gắng nhẫn nại…….


      Toàn thân nhiệt huyết sớm sôi trào đến điểm cao nhất, người mỗi tế bào như gào thét .


      Nhưng mà, dám dễ dàng có được nàng, bởi vì, sợ mình cẩn thận, làm đau thê tử bảo bối mà thương nhất.


      Nàng là thê tử của


      muốn đợi đến khi nàng thích ứng, chờ tim cùng thân nàng hoàn toàn đón nhận , cho dù trong cơ thể như có cổ quỷ dị tăng vọt lên muốn che lấp lý trí của .


      muốn nàng, rất muốn rất muốn………


      “Nàng có sợ ?” nhịn xuống đau đớn của ngọn lửa ham muốn, thương xót hôn lên trán của nàng, toàn thân lại sớm nóng cháy khó nhịn.


      Huyên Trữ ngấn lệ nhìn dáng vẻ hơi say tình của , lắc đầu, nàng sợ!


      Rụt rè nâng tay lên, gắt gao bám chặt bờ vai , chủ động nhàng hôn lên cánh môi ấm áp của , khóe môi nở ra nụ cười nhạt hạnh phúc nhất thế gian.


      Động tình, mà mê người!


      “Ta sợ!” Nàng nhàng đáp ứng, cho dù là đau, nhưng cũng là nỗi đau khắc cốt ghi tâm!


      Được nàng cho phép, dục hoả nhẫn nhất thời tuôn trào như dòng thác lũ tràn qua đê.


      “A…….”Huyên Trữ kêu rên ra tiếng, hít ngụm khí lạnh, toàn thân nhất thời vô lực.


      “Đau……” rất đau! Hàm răng cắn chặt đôi môi đào tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.


      “Huyên nhi, kiên nhẫn chút, rất nhanh hết đau, ngoan.”


      cúi người xuống, triền miên hôn nàng, thư giãn thân thể mềm mại của nàng bởi vì đau đớn mà căng thẳng lên.


      Bóng đêm càng thêm mê người, động tình, trong thế giới của tình nhân……..


      ………….


      Sáng sớm, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người xương sống thắt lưng đều đau nhức.


      Trong lúc còn mơ màng trong giấc mộng, nàng rên rỉ ra tiếng, sau đó chuyển thân mình tiếp tục ngủ.


      Cảm giác giường có cái gối ôm ấm áp, nàng vòng tay ôm lấy, còn đem mặt cọ cọ vào.


      Chỉ là, khi nàng có chút giật mình muốn cử động, liền cảm thấy rất thoải mái, toàn thân đều đau nhức.


      Lúc này, nàng nhịn được hai hàng lông mày nhăn lại, nét mặt cũng rất khổ sở .


      bàn tay to lớn ấm áp xoa xoa hai má nàng, ngón tay có chút thô ráp đồng thời vuốt mi tâm của nàng, nhàng mà vỗ về, thực thoải mái.


      Mí mắt nàng nhướng lên, chậm rãi mở đôi mắt còn ngái ngủ. Nét mặt tuấn tú quen thuộc luôn làm nàng động tâm gần trước mặt, nụ cười rạng rỡ của nàng đón chào “Tướng công, chúng ta là phu thê rồi.”


      tay ôm chặt lấy nàng, tay kia giúp nàng xoa bóp, làm cho thân thể được khỏe của nàng cảm thấy thoải mái hơn.


      “Đúng, chúng ta là phu thê rồi, nàng chính là thê tử của ta.” mỉm cười nhìn nàng.


      Bàn tay xoa bóp tới bả vai của nàng, như rất có lỗi : “Huyên nhi, tối hôm qua ta làm nàng đau.”


      Tối hôm qua, chỉ cảm thấy cả người bốc hoả, trong cơ thể hừng hực lửa nóng, muốn nàng lần lại lần vẫn thể giải trừ được hết những dòng nhiệt lưu.


      Hạ mí mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, nếu đoán lầm, trong rượu giao bôi uống tối hôm qua có thể có chứa tác dụng giục tình.


      Huyên Trữ ngẩng mặt liếc cái, há miệng cắn bờ vai , dịu dàng : “Chàng tối hôm qua cũng cần biết người ta có mệt hay mệt cứ quấn quít ta cả đêm, chút cũng biết chăm sóc người ta.”


      xong, khuôn mặt nàng lập tức bị che kín bởi rặng mây hồng, đỏ bừng trong sáng.


      Bạc môi của nhếch lên, hưởng thụ nhìn nàng biểu lộ ra thẹn thùng.


      Tiếp theo, thần sắc của hơi nghiêm túc hỏi nàng: “Huyên nhi, tối hôm qua chúng ta uống rượu giao bôi, nàng dùng loại trái cây nào làm rượu?”


      “Ừ, là loại trái cây màu đo đỏ, ta nếm thử chút cảm thấy nó giống hương vị của rượu……..Sao chàng lại hỏi vấn đề này?”


      hôn lên chóp mũi của nàng: “Ta nghĩ, tối hôm qua ta say mê như vậy, là do tác dụng của nước trái cây mà nàng cho ta uống, ta nghĩ nàng hái phải trái cây tên là Thôi Tình Quả [1], loại trái cây này toàn thân màu đỏ, bình thường mọc vách đá núi, chỉ có tác dụng đối với hùng xà [2] .”


      “A, cho nên tối hôm qua chàng mới như vậy…….”


      Huyên Trữ được nửa, xấu hổ đến nỗi toàn thân đều ửng hồng, ra chính do nàng tự mình đưa đến tai họa này.


      Hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tươi cười vui sướng, nàng bực mình chu miệng lên hờn dỗi.


      ràng là trước kia thường thường toàn là chàng đỏ mặt, tại vì sao mà chàng có đỏ mặt.”


      “Bởi vì, nàng là thê tử của ta, cho nên ta chạm vào nàng là lẽ đương nhiên, cần phải xấu hổ đỏ mặt.”


      cười, cười như gió xuân phơi phới.


      ______


      [1] Thôi: Giục, thúc đẩy… Tình: tình cảm, tình ái…[2] Hùng xà: xà đực

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 31: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [31]



      Mới ra khỏi phòng, vị đại thẩm kia liền đến trước mặt.


      Bà nhiệt tình ngăn lại, đưa bộ nam trang cầm trong tay qua, mỉm cười : “Công tử, ngươi đừng vội, y phục người ngươi cũng ướt rồi, đây là y phục của tướng công nhà ta, ngươi mặc đỡ, về phần nương tử của ngươi… Ta bảo tướng công ta mời đại phu, ngươi đừng vội.”


      Hắc Khi Phong tiếp nhận y phục, gật đầu cảm kích: “Cám ơn ngươi, tệ [1] họ Hắc Khi, tên chỉ chữ Phong, nương tử nhà ta là Ngự Huyên Trữ, biết xưng hô với đại thẩm như thế nào?”


      Nghe Hắc Khi Phong giới thiệu, đại thẩm sửng sốt chút, rất nhanh liền hoàn hồn.


      Bà cười ha hả trả lời: “ ra là Phong công tử, phu gia (nhà chồng) ta họ Vương, ngươi gọi ta Vương đại thẩm là được.”


      “Ồ, ngươi mau vào thay y phục , bằng ngươi cảm lạnh tốt lắm.” Bà thúc giục.


      Hắc Khi Phong lại gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó lại trở về phòng.


      Huyên Trữ có chút mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy sột soạt thay y phục.


      Nhìn lồng ngực để trần, mặt nàng hơi nóng lại hồng, thẹn thùng, nhưng nỡ dời mắt.


      Ai… Nàng càng ngày càng giống Huyên Trữ công chúa sợ trời sợ đất rồi.


      Từ sau khi cùng có quan hệ thân mật, tình huống giao thiệp giữa bọn họ giống như hoàn toàn đảo ngược.


      còn đỏ mặt, ngược lại là nàng, thường đỏ mặt tới mang tai.


      Quay lưng lại, phảng phất cũng có thể biết được giờ phút này nàng nhìn .


      Tiếng cười trầm thấp vang lên, giọng mang theo tia mỉm cười: “Huyên nhi, nàng nhìn ta như vậy, sao ta thay y phục đây?”


      Nghe vậy, Huyên Trữ vội nhắm mắt lại, hơi bĩu môi, giọng có điểm yếu ớt nhưng cũng giảm thẹn thùng: “Cái gì, là chàng tự mình đứng trước mặt ta thay y phục, cũng phải là ta thích nhìn.”


      “Ha ha… Nàng là nương tử của ta, ta ở trước mặt nàng thay y phục cũng có gì đúng, ta vui khi nàng thích nhìn ta.”


      Tiếp theo, biết từ khi nào thay xong y phục ngồi vào bên giường, nắm tay nàng lên, chuyển giọng dịu dàng: “Nhắm mắt nghỉ ngơi chút trước, đại phu tới nhanh thôi.”


      Huyên Trữ nhàng lắc đầu, liếm liếm đôi môi tái nhợt : “Phong, ta có phải là rất vô dụng , chút nước ta cũng chịu nổi, chàng có chê ta quá yểu điệu hay .”


      nắm chặt tay nàng, đem hơi ấm trong tay truyền hết vào bàn tay lạnh buốt của nàng.


      “Đừng nghĩ những vấn đề ngốc như vậy, chúng ta là phu thê, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng, ta thương còn kịp nữa là, là ta tốt, chăm sóc nàng chu đáo để nàng đổ bệnh.”


      Nhìn vẻ mặt ảo não, Huyên Trữ ngẩng đầu áp tay lên mặt .


      “Chàng tốt với ta.”


      Chỉ mong vẫn luôn tốt với nàng như vậy.


      Nàng nhìn xung quanh chút, rũ mắt xuống, bọn họ trở về, biết khi nào khôi phục trí nhớ?


      Tim, có chút thấp thỏm yên.


      Hít sâu hơi, nàng che dấu nỗi ưu tư dưới đáy mắt, nâng mắt nhìn .


      Hắc Khi Phong đưa tay qua vuốt vuốt mi nàng, toàn thân tâm[2] đều tập trung vào tình trạng sức khỏe của nàng.


      “Sao lại nhíu mày, có phải cảm thấy rất khó chịu ?”


      Nàng mỉm cười: “Ta cảm thấy rất tốt… Phong, đợi chút nữa đại phu đến, cũng để xem giúp chàng xem có thể chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của chàng hay .”


      Chữa khỏi


      Sau đó, muốn nghĩ nữa.


      Bởi vì, cho dù chỉ là đề nghị nho như vậy, làm nàng cảm thấy ngực rất đau.


      cúi người hôn trán nàng, giọng : “Cứ xem bệnh cho nàng trước, những chuyện khác chúng ta tạm thời cần để ý, nào, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút.”


      “… Được, vậy chàng ở lại bên cạnh ta được ?” Mặt nàng bắt đầu vẻ càng thêm mỏi mệt, mắt có chút mở nổi.


      “Ta mực ở lại đây, chờ nàng mở mắt lần nữa, nhất định nhìn thấy ta.”


      “Được, ta ngủ chút trước, rất nhanh tỉnh lại, ta thích nhìn chàng… Ta chỉ ngủ chút là được, rất nhanh…”


      Tiếng của nàng dần dần , cuối cùng tắt ngúm.


      Hô hấp đều đều biểu rằng nàng ngủ rồi.


      thương vỗ về mặt nàng, màu hồng còn, chỉ còn mảnh tái nhợt, tim như bị đâm, đau đớn.


      “Huyên nhi, xin lỗi nàng, để nàng chịu khổ rồi.” giọng thào.


      Thời gian chậm rãi trôi qua…


      Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hắc Khi Phong quay đầu, nhìn thấy người nông dân dẫn ông lão mang theo hòm thuốc tiến vào.


      vội đứng dậy qua: “Vương đại thúc, làm phiền người rồi.”


      Vương đại thúc mỉm cười chất phác: “Tiện tay mà thôi, để đại phu xem bệnh của nương tử nhà ngươi trước .”Hắc Khi Phong lập tức nghiêng người thỉnh: “Đại phu xin mời.”


      Sau khi xem mạch chẩn đoán, đại phu đặt tay Huyên Trữ vào chăn mới đứng lên.


      Hắc Khi Phong lo lắng hạ giọng hỏi: “Đại phu, bệnh tình nương tử ta như thế nào?”


      Đại phu mỉm cười: “Công tử xin yên tâm, quý phu nhân chỉ bị cảm chút, ta kê cho nàng ấy phó dược [3] để dùng, rất nhanh khỏe lên.”


      “Cám ơn đại phu.”





      Khi Huyên Trữ lại mở mắt, sắc trời tối.


      Nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, cổ họng rất khô.


      Chỉ là, những vấn đề khỏe đó nàng đều tạm thời xem , lòng muốn tìm Hắc Khi Phong.


      Nhìn bốn phía phòng, cũng thấy bóng dáng Hắc Khi Phong, nàng khỏi cảm thấy hoảng hốt.


      “Phong…”


      Nàng giãy dụa từ giường đứng lên, mở miệng muốn tiếp tục gọi , lại phát cổ họng khô ráo đến nỗi phát cũng khó.


      Đúng vào lúc này, Hắc Khi Phong bưng chén thuốc vào.


      Nhìn thấy nàng muốn xuống giường, rất nhanh bước qua: “Huyên nhi, thân thể của nàng còn bệnh, đừng xuống giường.”


      xong, tay ấn nàng ngồi xuống tựa vào thành giường, tay kia để chén thuốc lên bên bàn.


      Huyên Trữ nắm chặt tay , tâm trạng hoảng loạn mới thoáng an tĩnh.


      “Phong, ta tỉnh lại thấy chàng, ta…”


      đảo tay cầm tay nàng, vì tính dễ hoảng loạn của nàng mà cảm thấy đau lòng.


      “Ta vừa mới nấu dược.”


      xong, cầm chén thuốc lại lần nữa bưng lại, cẩn thận thổi cho thuốc nguội.


      ______[1] Tệ: Tiếng khiêm nhường khi về những thứ gì của mình.[2] Thân tâm: thể xác lẫn tinh thần.[3] phó dược: thuộc Trung Y, bao gồm nhiều loại thảo dược trộn vào nhau, cân lượng mỗi loại giống nhau (tùy bệnh mà bốc dược). phó dược chia làm 6 lần dùng, mỗi ngày 3 lần.

      Q.6 - Chương 32

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 33: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [33]



      bàn ăn, chỉ nghe nghe thấy tiếng đũa chạm vào thành bát.


      Hắc Khi Phong rất quan tâm gắp rau cho nương tử xinh đẹp của ngồi bên cạnh: “Huyên nhi, ăn chút rau xanh đối với khẩu vị rất tốt.”


      “Cám ơn, chàng cũng ăn nhiều chút.” Huyên Trữ lễ thượng vãng lai [1].


      Vương đại thẩm cùng Vương đại thúc nhìn nhau, sau đó mỉm cười.


      Tiếp đó, nụ cười của Vương đại thúc thu lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong lập tức phát giác được ánh mắt của Vương đại thúc, ngẩng đầu nhìn qua, thành khẩn : “Vương đại thúc có chuyện gì cứ đừng ngại.”


      “A? Ồ…”


      Vương đại thúc đoán được Hắc Khi Phong nhạy cảm như thế, ánh mắt lập tức càng thêm phức tạp.


      trầm ngâm chút, sau đó chuyển sang nhìn Vương đại thẩm, gật đầu ra hiệu.


      Vương đại thẩm liền rời bàn vào phòng.


      Khi ra, tay nàng cầm bức họa.


      Nhìn bức họa trong tay Vương đại thẩm, cho dù xem trực tiếp, nhưng Huyên Trữ cảm thấy tim đập cách hoảng loạn rồi.


      “Đưa ta xem xem.”


      Nàng kích động quên cả lễ phép, cơ hồ là trong lúc Vương đại thẩm ngồi xuống liền cầm bức họa .


      Bất an nhìn Hắc Khi Phong, nàng cố ý cho nhìn thấy nội dung bức họa, mà xem mình.


      Đối với hành động kỳ quái của nàng, ba người khác đều cảm thấy khó hiểu.


      Huyên Trữ rảnh để ý tới những người khác, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn người trong bức họa, đây ràng… chính là bức họa vẽ Hắc Khi Phong.


      Chẳng lẽ người trong Vương cung tìm đến rồi?


      Mới trở về, tìm tới cửa rồi sao? Nhanh như vậy…


      Nàng chỉ cảm thấy tim thắt chặt lại, hai má vốn còn hồng nhuận bây giờ càng thêm tái nhợt.


      Bàn tay cầm góc của bức họa bất giác nắm chặt, giấy bị siết nhăn, cơ hồ sắp bị xé rách, nàng lại hoàn toàn biết, thất hồn lạc phách mà sững sờ.


      Nhìn chuyển biến của nàng, lo lắng đầu tiên của Hắc Khi Phong là vẻ mặt của nàng, nàng xem ra tựa hồ rất vui.


      Chẳng lẽ… Có liên quan đến bức họa này?


      “Huyên nhi, nàng làm sao vậy?”


      đưa tay nắm tay nàng, ngược lại vội mà xem nội dung bức họa, biết, nàng tựa hồ quá muốn cho xem.


      Ấm áp, từ tay truyền lại đây, làm ấm bàn tay có chút lạnh của nàng.


      Nàng buông bức họa, miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười.


      “Ta sao a, chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi.”


      Dừng chút, nàng tăng thêm dũng khí, đưa bức họa cho , đôi mắt chuyển sang hướng khác nhìn .


      Tiếp nhận bức họa, ngay cả liếc mắt nhìn cũng thèm mà bỏ sang bên, chỉ chuyên tâm vào cảm xúc của nàng.


      “Huyên nhi, nàng vui.” Ngữ khí phi thường khẳng định, xen lẫn hàm ý truy vấn.


      Nàng ngoái đầu lại nhìn , ánh mắt có chút mơ hồ định: “ có a, chàng nhìn xem trong bức họa vẽ cái gì sao?”


      Cái gì nên đến… ắt đến.


      Thời gian này được thương, nàng rất thỏa mãn, cũng thể… cả đời để mất trí nhớ, nàng sao nhẫn tâm được.


      Tuy rằng đối với phản ứng của bọn họ cảm thấy , nhưng Vương đại thúc vẫn lên tiếng.


      “Phong công tử, bức họa này là cách đây lâu có người gọi là Lôi Mông cầm tới tìm người, ta thấy bộ dáng của tựa hồ rất quan tâm Phong công tử, biết có phải là người các ngươi quen biết ?”


      “Lôi Mông?” Hắc Khi Phong đưa tay lấy bức họa kia qua, nhìn người trong đó, vô luận tướng mạo hay thần vận[2] đều rất hiển nhiên là !


      “Lôi Mông…” nghiền ngẫm cái tên này, đôi mắt đen thâm thúy có chút mê hoặc chuyển hướng Huyên Trữ.


      Hai tay Huyên Trữ đặt đùi gắt gao nắm chặt làn váy.


      Đối với ánh mắt mang theo thăm dò và nghi hoặc của , nàng mở rồi mở miệng, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng nên lời.


      Tất cả, nàng nên với như thế nào?


      cho tất cả chuyện trước kia, cho trước kia thích nàng, cho … người trước kia là tẩu tử của nàng, cho muốn nàng xuất trước mặt , hay là cho … nàng vốn tuyệt vọng rời khỏi Hắc Phong quốc?


      Cắn môi, đôi mắt nàng nhịn được dâng lên màn mờ nhạt, rất muốn khóc.


      Nàng thầm hít vào, cố nén khổ sở trong lòng, rất nhanh rời khỏi bàn ăn chạy ra ngoài.


      Nàng biết nên đối mặt như thế nào, đừng ép nàng đối mặt, nàng muốn đối mặt.


      “Huyên nhi!”


      Hắc Khi Phong cơ hồ là đồng thời đuổi theo, bức họa trong tay bị vứt bỏ, trong lúc quay người mà bay lên, nhàng rơi xuống mặt đất.





      bãi cỏ, nhìn thấy nàng đứng ở đầu gió kia, gió lớn thổi bay lên váy áo nàng, khiến thân thể nàng có vẻ càng thêm kiều nơi nương tựa.


      Bóng dáng nàng, nhìn có vẻ rất trơ trọi.


      Tim đau buốt, rất nhanh xông qua, từ sau lưng nàng ôm nàng vào trong lòng.


      “Huyên nhi…” nhàng gọi nàng.


      Nàng trầm mặc trong chốc lát bắt đầu giãy dụa: “Đừng ôm ta, cái gì cũng đừng hỏi ta, cái gì ta cũng biết, buông ta ra…”


      Cái giãy dụa của nàng, có chút mất lý trí.


      “Huyên nhi, đừng như vậy, nàng còn bệnh, đừng kích động như vậy.”


      Hắc Khi Phong vòng đến trước mặt nàng, hai tay nắm chặt bờ vai gầy gò của nàng chưa từng buông ra, cho dù bây giờ nàng tựa hồ rất muốn để ôm.


      Đối với lời khuyên của , nàng hoàn toàn nghe được, thầm nghĩ phải rời khỏi , muốn bị truy vấn bất cứ chuyện gì.


      “Buông ta ra, buông ta ra…” Giãy dụa của nàng chưa từng dừng lại.


      “Huyên nhi!”


      Tiếng của thoáng cất cao, mày nhíu chặt, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn nàng.


      Rốt cuộc, nàng tựa hồ nghe được tiếng , dần dần còn giãy dụa nữa, tùy ý để giam cầm thân thể mình.


      Nàng cúi đầu, cắn môi .


      Nhưng cũng để nàng trốn tránh .


      Đưa tay nâng cằm nàng lên, đau lòng nhìn những giọt lệ trong mắt nàng quật cường chịu đựng để rơi xuống.


      nhàng thở dài, hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, hôn sâu, hôn nỗi bất an của nàng, hôn mảnh mai yếu đuối của nàng.


      Nàng ưm tiếng tiếp nhận nụ hôn của , nước mắt đồng thời trượt xuống, bị thương tiếc từng giọt hôn hết.


      “Phong, ta rất thích rất thích chàng, chàng đừng rời xa ta được ?” Nàng nâng hai mắt lên đẫm lệ điềm đạm đáng thương nhìn .


      nâng mặt nàng, dùng tay áo lau vệt nước mắt nàng, dịu dàng


      “Được, nhất định rời xa nàng, đừng khóc nữa, ta luyến tiếc.”


      _______[1] Lãi thượng vãng lai: có qua có lại.[2] Thần vận: phong vận, sức hấp dẫn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 34: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [34]



      Gió, lẳng lặng thổi.


      Dần dần, Huyên Trữ bình tĩnh lại.


      Nàng từ trong lòng thoáng thối lui, hít hít mũi, chớp sạch mông lung trong mắt.


      “Phong, ta…”


      Nàng vừa định , môi liền bị tay của ngăn lại.


      Lắc lắc đầu, mỉm cười trấn an đối với nàng: “Cái gì cũng đừng , chờ khi nàng muốn mới ta nghe.”


      “Nếu… Ta mực cũng muốn sao?” Nàng xoắn ngón tay ấp úng hỏi.


      “Vậy mực cũng đừng .” Vẻ mặt của vẫn ôn nhu như cũ.


      như vậy, khiến nàng rất quyến luyến.


      Nàng nhào vào lòng , ôm chặt lấy , chút cũng buông lỏng.


      lên tiếng, chỉ rất im lặng trao nàng cái ôm ấm áp.


      Hồi lâu, giọng rầu rĩ của nàng từ lồng ngực truyền ra: “Phong, chúng ta trở về , bằng Vương đại thúc bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.”


      Kỳ , bọn họ cảm thấy kỳ quái.


      “Nàng sao?” xác định hỏi.


      “Ừm, ta sao, phải… Có sao chứ, đó là ta đói bụng.”


      Nàng le lưỡi, làm cái mặt quỷ nghịch ngợm đối với .


      chỉ cười cười, sau đó nắm tay nàng trở về.


      Trở lại trong phòng, phu phụ nhà Vương rất thức thời cái gì cũng hỏi lại, chỉ gật gật đầu với bọn họ, sau đó yên lặng tiếp tục ăn cơm.





      Ban đêm, bóng tối bao phủ toàn thôn.


      Cây đại thụ bên cạnh nhà lay động trong gió, phát ra tiếng sàn sạt, bóng đen loang lổ đổ cửa sổ, đêm tĩnh mịch.


      Huyên Trữ nằm trong lòng Hắc Khi Phong, lắng nghe nhịp đập trầm ổn từ tim , ánh mắt nàng thủy chung cảm thấy buồn ngủ.


      Cuối cùng, nàng từ trong chăn vươn tay ra, bộp bộp hai cái liền điểm trúng huyệt ngủ của .


      Sau đó, nàng tay chân xốc chăn lên xuống giường, sau đó lại tỉ mỉ vì đắp lại chăn.


      Đưa tay nhàng vuốt qua mặt , nàng quyến luyến than : “Phong, chúng ta có phải định ở bên nhau?”


      Trả lời lại nàng, chỉ là hô hấp đều đều của .


      Nàng lại cúi đầu thở dài tiếng, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, ra khỏi nhà.


      Ngay tại lúc nàng đóng cửa phòng, nam nhân vốn bị điểm huyệt ngủ mà ngủ đến an tĩnh đột nhiên mở mắt, có chút đăm chiêu.





      đến ngoại viện của căn nhà, nàng lấy cái ghế gỗ ngồi xuống.


      Đưa mắt nhìn chung quanh, ánh trăng nhàn nhạt từ tầng mây trải xuống, rơi xuống mặt đất loang lổ bao nhiêu là quang ảnh.


      Ngẩng đầu, nhìn ánh trăng giữa trung, đom đóm ngừng bay.


      Nàng vươn tay muốn bắt đom đóm trong trung, nhưng vẫn là lúc sắp bắt được chúng tránh , lần rồi lần.


      Nàng thở dài nhàng uể oải trong bóng đêm.


      Có lẽ, nàng nên tiếp tục trốn tránh, nàng nên cho biết tất cả mọi chuyện.


      Có lẽ, sau khi biết hết tất cả vẫn chọn nàng.


      Nàng có thể ôm hy vọng xa vời như vậy sao?


      Nhìn bầu trời phía xa tối đen như mực, nàng bắt đầu mờ mịt.


      Đêm, có chút lạnh.


      Bỗng nhiên, nhất chiếc áo khoác ấm áp nhàng phủ lên vai nàng.


      Nàng quay đầu, có chút kinh ngạc: “Phong,chàng có ngủ?”


      vòng lại ngồi vào bên người nàng, sau đó đưa tay ôm nàng lên đùi , đồng thời kéo chặt áo khoác người nàng.


      “Ban đêm rất lạnh, sao mặc thêm y phục mà chạy ra, vạn nhất lại cảm lạnh làm sao, sao tự chăm sóc mình như vậy.”


      Giọng rất ôn nhu, trách cứ cũng mang theo sủng ái sâu sắc.


      Nàng tiến sát vào lòng : “Ta ràng điểm huyệt ngủ của chàng rồi.”


      “Đáng ghét, ta cuối cùng cảm thấy ta rất xấu hổ nha, giống như cái gì cũng bằng chàng, chàng ưu tú như vậy, sau này vạn nhất bị nữ nhân khác để mắt đến… , cho dù bị nữ nhân khác để mắt, chàng cũng được nhìn họ dù chỉ là liếc mắt, càng được lấy họ, bằng , ta cần chàng.”


      Nàng hung hăng điểm ngực , từng điểm từng điểm tuyệt lưu tình, phải điểm đến khi đau mới bỏ qua.


      bất lực đỡ lấy trán.


      “Nàng nghĩ đâu rồi, tại sao trong đầu óc cả ngày chỉ chứa đựng những thứ có được, yên tâm , có nàng, ta làm sao còn có tâm lực quản nữ nhân khác.”


      Nghe vậy, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu: “Ý của chàng là ta rất khó đỡ, hao phí rất lớn tâm lực của chàng?”


      Nàng thực nghiêm túc trừng .


      vừa nghe, hiểu lầm như vậy cũng được ư: “ phải phải…”


      Bỗng nhiên, nàng bật cười: “Chàng có đôi khi ngốc nha.”


      “Hử? ra nàng cố ý dọa ta, xem ta báo thù sao đây.”


      khó được lần tinh nghịch, làm bộ muốn cù lét nàng


      Còn chưa đụng tới nàng, nàng cảm thấy nhột mà nhảy dựng lên.


      “Đừng đừng, tướng công, ta biết sai rồi, dám nữa dám nữa, đừng cù lét ta, ta sợ nhột.”


      Nàng vừa nhảy vừa kêu.


      Hắc Khi Phong vội vàng thay đổi tư thế mà che miệng nàng, giọng nhắc nhở: “Hưm… đừng quá lớn tiếng, đánh thức người khác.”


      “Ừm ừm.” Nàng gật đầu ngừng.


      Như vậy mới buông tay ra, hai người nhìn nhau cười.


      Nàng tiếp tục ngồi đùi , hai tay ôm lấy cổ .


      Trầm ngâm chút, nàng yếu ớt : “Phong, ta kể cho chàng nghe câu chuyện được ?”


      Nhìn ánh mắt của nàng, Hắc Khi Phong theo bản năng cự tuyệt: “…”


      Nàng giành trước bước đưa tay đặt môi , lắc lắc đầu, đôi mắt kiên định nhìn .


      , Phong, câu chuyện này chàng nhất định phải nghe, chàng có quyền được biết câu chuyện này, hơn nữa… có quyền lựa chọn cuộc sống chàng muốn nhất.”


      trầm mặc chút, sau đó kéo tay nàng xuống, nhìn nàng sâu.


      “Được, nếu nàng muốn , vậy ta nghe.”


      Nàng chu môi nhàng hôn cái, sau đó thối lui, ánh mắt chuyển sang chỗ đen tối, nhìn nữa.


      “Câu chuyện này phải từ Xích Diễm quốc, từ lúc tẩu tử Tô Bối Bối lần thứ hai rời khỏi Vương huynh của ta…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :