1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 22: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [22]



      Màn đêm buông xuống, sau khi Huyên Trữ nhìn “gian phòng” thoáng đãng rộng rãi, nàng cơ hồ dám tin vào hai mắt của mình.


      Nhìn bức tường đá xung quanh, ánh mắt xẹt qua chiếc bàn đá kia, sau đó dừng giường gỗ.


      ra trong này còn có động thiên [1] khác, là tệ, nếu ta to gan chút vào đây, chàng có thể nằm giường thoải thoải mái mái dưỡng thương rồi.” Nàng tự trách.


      Hắc Khi Phong ấn nàng ngồi xuống bên giường, giọng nhàng: “Đừng suy nghĩ nhiều vậy nữa, thương thế của ta khỏi rồi, bây giờ đến lượt ta chăm sóc nàng.”


      “A? Chàng muốn chăm sóc ta?”


      Huyên Trữ lại ngây người.


      Rất nhiều những kinh hỉ mà từ trước đến nay nàng dám hy vọng viễn vông ngày hôm nay lại từng cái từng cái phơi bày trước mắt, làm nàng vui mừng đến suýt choáng váng đầu óc.


      Hốc mắt nàng kiềm đươc lệ quang tuôn trào, xuyên qua ánh lửa bập bùng, đôi mắt ngấn lệ mang theo ánh hào quang mỹ lệ, bao phủ sâu.


      Bị nàng nhìn đến có chút được tự nhiên, vờ bận rộn đến bên thêm củi : “Nàng… nàng cũng mệt rồi, nằm xuống ngủ chút .”


      “Nhưng chỉ có chiếc giường, ta ngủ giường vậy chàng phải ngủ ở đâu?”


      “Ta ngủ chỗ ngày trước.”


      như vậy là ở đây chỉ có mình nàng.


      Nàng có chút kích động: “Chàng muốn ngủ kia sao? Vậy… Vậy mình ta ngủ ở đây à?”


      Tuy rằng bên ngoài chỉ cách trong này ngã rẽ, nhưng nàng vẫn sợ, những ngày gần đây nàng cũng do trông thấy mới có thể an tâm ngủ.


      Nhưng bây giờ bọn họ phải phân cách trong và ngoài…


      tinh tế phát giác nỗi kinh sợ của nàng, vì thế trấn an nàng: “Huyên nhi, ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nàng cứ kêu tiếng ta nhất định lập tức vội đến bên nàng, đừng sợ.”


      … Nếu chàng cũng ngủ giường được ?” Nàng quýnh lên, bật thốt ra.


      Bọn họ cùng ngủ giường?!


      Hắc Khi Phong ấp a ấp úng dám nhìn nàng: “Huyên nhi, chúng ta… chúng ta thể ngủ cùng giường, nam nữ thụ thụ bất thân…”


      “Ta quan tâm.” Huyên Trữ lời đánh gãy câu của .


      Bởi vì tin tưởng con người , càng bởi vì… nàng nguyện ý.


      “Ách…”


      Dưới tình cảnh này Hắc Khi Phong chết ngất, nhất thời tìm được lý do gì để thuyết phục nàng.


      Tim đập “thịch thịch” rất vang, cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.


      Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, ánh mắt ỷ lại nhìn , rung động nóng bỏng từ lồng ngực phát tán, khiến thể trốn chạy.


      “Nếu … Nếu ta dọn chiếu rơm ở ngoài vào đây, nàng ngủ giường, ta ngủ đất, như vậy nàng sợ nữa.”


      xong, cơ hồ chỉ cách trốn chạy ra ngoài.


      Nhìn bóng dáng chạy như bay, Huyên Trữ sửng sốt chút, lập tức phụt cười lên tiếng.


      Nàng là nương cũng cảm thấy thẹn thùng, đại nam nhân lại vô cùng thẹn thùng như tiểu nương tử vậy.


      Ha ha… ra cũng đáng như vậy.


      Ánh lửa bập bùng, bóng đêm dần dần chuyển tối.


      Ngoài hang, ngẫu nhiên truyền tiếng sâu bọ kêu vang, tiếng thấp tiếng cao, tựa đạo thanh thôi miên.


      Huyên Trữ nghiêng thân, đồng thời mở mắt nhìn về người phía bên kia, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen bóng của cũng nhìn về phía nàng.


      Bốn mắt nhìn nhau, vội vàng di chuyển tầm mắt, xấu hổ ngó ngả ngó nghiêng.


      “Hắc Khi Phong, chàng vừa rồi nhìn ta sao?” Huyên Trữ giảo hoạt chớp chớp mắt, khóe môi nhịn được nhếch lên.


      vừa rồi nhất định là nhìn nàng!


      có a.” lắp bắp phủ nhận.


      “Chàng ràng là có!” Huyên Trữ ngữ khí thực khẳng định vạch trần .


      có…”


      Lúc này đây, khí thế có chút yếu , tiếng cũng có chút mơ hồ .


      dối, chàng ràng có!”


      “Ta… Ta là nhìn nàng…”


      Dưới “áp bức nghiêm khắc” của nàng, ấp úng thừa nhận.


      Huyên Trữ vui sướng từ giường bò dậy, nhanh bước đến trước mặt .


      cũng vội ngồi dậy: “Sao nàng ngủ?”


      Nàng rất dứt khoát ngồi cạnh , đưa mặt qua, cùng mắt đối mắt: “Chàng vừa mới nhìn ta, có phải cảm thấy ta nhìn rất vừa mắt ?” (BB: HT tỷ khiêm tốn; NV: vầy mới kiếm dc soái ca, học hỏi, học hỏi)


      Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hơi thở tựa lan nhàng phất qua da thịt , độ ấm nhè khiến khẽ run.


      thoáng ngửa mặt ra sau định kéo dài khoảng cách của hai khuôn mặt.


      “Huyên nhi, nàng đừng dựa vào gần như vậy…”


      Huyên Trữ để ý tới , nàng lại nhích qua: “Chàng , có phải cảm thấy ta nhìn rất mắt ? Hay là… chàng thấy ta xấu xí, sợ ta thương tâm nên dám trả lời.”


      xong lời cuối cùng, tiếng của nàng có lắng đọng chút hương vị thương tâm.


      phải, nàng rất đẹp, đấy!”


      Dưới tình thế cấp bách, thốt ra.


      Chờ ý thức được mình gì, xấu hổ ánh mắt biết nên nhìn đâu.


      “Ha ha… Chàng cảm thấy vậy sao? Ta mà, ta xinh đẹp như vậy nên chàng mới nhìn trộm ta đúng .” Huyên Trữ vui mừng cười tít mắt.


      “Cũng… Cũng đúng.” thất thần chỉ có thể căn cứ ý tứ của nàng mà ngây ngẩn trả lời cách vô cảm.


      Nụ cười của Huyên Trữ càng mở rộng: “Được rồi, thấy chàng thành như vậy, ta đành thưởng chàng chút.”


      xong, nàng rất nhanh hôn môi cái, sau đó thừa dịp chưa hoàn hồn nhanh hết sức lại chạy về giường nằm xuống.


      Ở nơi nhìn thấy, hai má nàng ửng lên hai đám hồng vân kiều diễm.


      Tuy rằng nàng rất lớn mật, nhưng lần đầu tiên hôn nam nhân mình thích khó tránh khỏi cảm giác thẹn thùng.


      Chỉ là, cảm giác hưng phấn so với thẹn thùng nhiều hơn.


      Nàng đưa lưng về phía mà ngủ, mãi cho đến khi rơi vào mộng đẹp, khóe môi như cũ giảm cái mỉm cười ngọt ngào.


      Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại có tâm tư để ngủ như nàng.


      Chỉ thấy tay xoa bạc môi, đôi mắt đen triệt để dại ra, ánh mắt cứ như vậy mực nhìn lưng nàng, đầu óc trống rỗng.


      Vừa rồi, nàng hôn .


      Môi nàng, mềm mại, dịu dàng, ấm áp, cứ như vậy phủ lên môi .


      Trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc đó, cái chạm thân thương, cảm giác ấy, phảng phất khắc sâu vào tim .


      ______


      [1] Động thiên: động tiên, bồng lai, nơi thần tiên ở.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 23: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [23]



      Hôm sau, sương sớm còn chưa tan, sắc trời vẫn còn sớm.


      Huyên Trữ trở người, biết vì sao đột nhiên cảm thấy ngủ yên ổn là bao.


      Loáng thoáng thấy thiếu cái gì đó.


      Nàng bất an giựt giựt mi mắt, chỉ chốc lát sau, mắt chậm rãi mở ra, theo thói quen nhìn về hướng khác


      Tấm chiếu rơm vốn nên có thân ảnh cao lớn, biết khi nào người chiếu trống, chỉ còn lại chiếc vải nhung được xem như chăn được gấp ngay ngắn trơ trọi đặt ở kia.


      Người đâu?


      Đôi mắt buồn ngủ của Huyên Trữ lập tức tỉnh táo, nàng bò nhanh xuống giường, ngay cả giầy cũng kịp mang liền để chân trần chạy vội .


      Khoảnh khắc nàng chạy đến cổng, Hắc Khi Phong tới trước mặt, trong tay bưng chậu nước.


      Mắt thấy hai người sắp đụng nhau, Huyên Trữ tránh kịp, nàng trừng lớn mắt kêu cách sợ hãi: “A… Xong đời rồi!”


      Nàng nhắm chặt mắt lại, chờ bị nước xối vào.


      Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Hắc Khi Phong chợt lóe, tay nâng chậu nước, tay còn lại đưa ra ôm lấy thắt lưng nàng, gót chân xoay tròn, hai người dựa theo tốc độ như cũ vào trong, nước trong chậu giọt cũng rơi vãi. (Bùm Bùm: Phong ca thât là lợi hại)


      Ngay tại lúc chân nàng tiếp đất, nàng phát giầy của mình biết từ khi nào nằm dưới chân vừa vặn mang vào chân nàng.


      “Sau này rời giường nhớ phải mang giầy, mặt đất buổi sáng lạnh, đừng để bị cảm.” Giọng ôn nhã từ đỉnh đầu nàng truyền đến.


      Huyên Trữ mở mắt, nhìn nhanh chậm buông chậu nước xuống, mắt nàng lóe lên vẻ sùng bái.


      “Hắc Khi Phong, phản ứng của chàng nhanh, tu hành rất cao a, lúc nào rãnh dạy ta pháp lực được , sau này gặp người xấu ta có thể trực tiếp giết chết chúng, cần phải lần nào cũng bị đánh thảm…”


      Lời hưng phấn của nàng còn chưa xong, xoay người ánh mắt sáng chói nhìn chăm chú vào nàng: “Ta bảo vệ nàng.”


      câu đơn giản, giọng dù nhạt, nhưng lại pha lẫn ý vị kiên định nồng đậm.


      bảo vệ nàng?


      Tim của Huyên Trữ đập chậm nửa nhịp, loại chờ mong càng thêm cường liệt nào đó giục nàng phải truy vấn: “ mực bảo vệ ta sao? Là mực nha.”


      Nàng thận trọng nhấn mạnh, ánh mắt tràn đầy làn sóng khẩn trương.


      trả lời như thế nào?


      “Chỉ cần nàng cần, ta mực bảo vệ nàng.” Hắc Khi Phong chút nghĩ ngợi liền cho nàng câu trả lời kiên định hữu lực.


      Nghe vậy, Huyên Trữ cao hứng quên mất cả hình tượng, nhảy dựng lên ôm chặt lấy cổ , vui vẻ náo loạn: “ tốt quá! Ta mực cần bảo vệ của chàng, cho nên chàng luôn luôn ở bên ta đúng ?!”


      Cho dù cảm thấy lập trường của nàng có chút gượng ép, nhưng nghe được nàng muốn mực ở lại bên người nàng, cư nhiên cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua.


      mực ở bên người nàng…


      tinh tế thưởng thức tin tức này, khuôn mặt thanh tuấn khỏi mở ra chút nhu hòa, đôi mắt đen cũng trở nên dịu dàng.


      Hãy còn lâm vào suy nghĩ, có ý thức được Huyên Trữ giờ phút này dính người , vẻ mặt thỏa mãn dựa vào .


      Sau lát, rốt cuộc mới nhận ra trong ngực truyền lại độ ấm đồng dạng.


      Cúi mắt, thấy nàng hơi híp mắt, nụ cười mang môi, giống như đối với tình huống bây giờ cực kỳ vừa lòng.


      Hai má nàng dán vào ngực , xuyên qua xiêm y, như cũ có thể cảm giác được da thịt nàng mềm mại, cái ôm nhu thuận kia, làm cho muốn buông.


      Đối với tâm lý nỡ buông nàng ra, cảm thấy xấu hổ.


      Đấu tranh hồi, mới đè nén ý niệm muốn đưa tay ôm lấy nàng.


      Đưa tay nhàng đẩy nàng ra, vờ trấn định đến trước chậu nước: “Nàng rửa mặt trước, chốc nữa ta có chuyện muốn với nàng.”


      “Có chuyện với ta? Chuyện gì?” Huyên Trữ nổi tính nôn nóng lập tức truy vấn.


      cười : “Để chốc nữa sau cũng chưa muộn.”


      xong, liền xoay người ra ngoài, nhìn biểu tình kia của nàng liền biết muốn khi nào chính là đến lúc đó mới .


      Huyên Trữ nhìn bóng dáng le lưỡi, vừa đùa nước trong chậu, vừa thào: “Tuy mất trí nhớ rồi, trở nên thẹn thùng rồi, nhưng vẫn có tính độc đoán của bậc đế Vương, cái gì là ra cái đó, ha ha… Nhưng như vậy cũng rất có hương vị… Ta thích.”


      bao lâu, nàng chải chuốt xong.


      ra ngoài, nhìn thấy bận gì đó bên hòn đá, nàng qua mới thấy làm cơm lá sen.


      “Ý? Chàng còn có thể làm cái này a? Thực nhìn ra chàng ra cũng phải dạng được nuôi chiều từ bé, ta cũng biết nha.”


      Động tác tay ngừng lại, con ngươi đen nhìn nàng sâu sắc, có nghi hoặc, cũng có mê muội: “Ta được nuông chiều từ bé? Ta trước kia…”


      Tuy rằng đối với chuyện trước kia còn ấn tượng, nhưng đối với nhiều thứ trong tiềm thức cảm thấy biết, mà chứng minh biết.


      Nàng phải dạng được nuông chiều từ bé như trong tưởng tượng của nàng, chẳng lẽ trước kia xuất thân trong môi trường được nuông chiều từ bé?


      Chống lại ánh mắt mong được biết của cường liệt, Huyên Trữ cuống quít dời tầm mắt, ấp a ấp úng: “ có a, ta chỉ tùy tiện mà thôi, chàng… chàng là đại nam nhân, biết làm cơm thực rất kỳ quái, ừ ừ, rất kỳ quái.”


      xong lời cuối cùng, ánh mắt nàng lập lòe, định dùng ngôn ngữ để cho qua lòng ham được biết của .


      Nàng cư nhiên có loại ý tưởng ác độc, nàng hy vọng đừng nghĩ gì về trước kia, nàng hy vọng dừng ngay tại đây, bọn họ hai người có thể sống gần gũi cùng nhau như vậy .


      Hắc Khi Phong làm sao nhạy cảm được, cơ hồ lập tức liền cảm thấy Huyên Trữ lảng tránh chuyện quá khứ của , cho dù nguyên do trong đó.


      “Huyên nhi, nàng… muốn cho ta biết chuyện trước kia sao?”


      Nàng vội vàng nhìn cái, nhìn thấy ánh mắt mang theo nghi hoặc, nàng vờ trấn định mỉm cười.


      phải a, ta chỉ là biết… biết chuyện của chàng!”


      Đột nhiên gian, trong đầu của nàng lên cái lý do, phải là… Nàng biết chuyện của


      “Ta bị kẻ cướp đuổi giết, đúng lúc chàng bắt gặp, vì thế chàng trượng nghĩa ra tay muốn cứu ta, lại bởi vì địch nhân quá nhiều, chúng ta cuối cùng bị địch nhân đánh rơi xuống vách núi, chuyện sau đó chàng đều biết rồi.”


      xong, nàng mạnh mẽ thản nhiên nhìn , con ngươi trong suốt mảy may có chút dao động gì, rất sợ bị nhìn ra manh mối gì đó.


      Hắc Khi Phong trầm mặc nữa, lẳng lặng nhìn nàng.Cuối cùng giống như là tiếp nhận rồi.


      “Bỏ , nếu tình chuyển biến thành như vậy, vậy thuận theo tự nhiên .” ôn đạm , phảng phất đối với chuyện mình mất trí nhớ hoàn toàn để ý, đúng như là thuận theo tự nhiên.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 25: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [25]



      biết qua bao lâu, chỉ biết là loại cảm giác này có duy trì đến tận cùng cũng muốn dừng lại.


      Đến cuối cùng cũng buông nàng ra, thân thể nàng khống chế được trở nên mềm nhũn.


      Cánh tay cường tráng của Hắc Khi Phong thoáng thi lực, liền ôm nàng vững vàng, để nàng tựa vào ngực .


      “Huyên nhi, nàng có sao ?”


      hiểu vì sao nàng ngay cả đứng cũng vững, có chút lo lắng.


      Huyên Trữ lặng hồi lâu mới hoàn hồn.


      Mặt nàng hồng hồng cọ xát lồng ngực , nũng nịu oán giận: “Chàng hút sạch hết khí của người ta.”


      “A? Có… Có sao?”


      Mặt lập tức ửng đỏ.


      Huyên Trữ bật cười, ngẩng đầu, mắt ngọc mày ngài chớp mắt chế nhạo : “Có phải ta gì chàng cũng tin ?”


      “Ta đương nhiên tin nàng, cũng chỉ muốn tin nàng.”


      ra lời hàm chứa tình cảm trong đó, khuôn mặt tuấn tú của có thể hình dung như Quan Công.


      Huyên Trữ đưa tay vuốt mặt , nhướng mày cười tủm tỉm: “Chàng sao có thể dễ dàng đỏ mặt vậy, còn thẹn thùng hơn cả nữ tử ha ha…”


      Tiếp theo, sắc mặt nàng nghiêm lại, rất nghiêm túc nhìn : “Chàng phải nhớ chàng qua những gì nha, chỉ tin tưởng ta.”


      “Được, ta nhớ.” nhàng ôn nhu trả lời.


      Hai tay nàng từ thắt lưng chuyển đến cổ, kiễng chân hôn bạc môi cái: “Được rồi, ta cũng tin chàng nhớ.”


      Vuốt ve lồng ngực dày rộng săn chắc, nàng thào mang theo chút ước ao: “ hy vọng chúng ta vĩnh viễn cũng ở đây.”


      Tiếng của nàng rất mơ hồ, vì thế nghe được lắm.


      “Huyên nhi, nàng vừa mới cái gì?”


      Người trong lồng ngực thoáng cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn .


      Huyên Trữ mấp máy môi, đôi mắt mang theo tia đấu tranh, nhìn hồi lâu, nàng cẩn thận mở miệng: “Hắc Khi Phong…”


      “Gọi ta là Phong.” ôn nhu cắt ngang nàng.


      Nàng hiểu ý cười với , nũng nịu gọi: “Phong…”


      “Ừm? Có chuyện gì?” cười mỉm hỏi.


      Nàng càng ôm chặt , do dự : “Phong, bằng chúng ta ở trong này cư được , chúng ta đừng trở về.”


      Nghe vậy, nhất thời biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn nàng, tinh tế đánh giá ưu tư tài nào giấu được trong đáy mắt nàng.


      Nàng tựa hồ lo lắng cái gì? Là có liên quan đến địch nhân đánh bọn họ xuống vực mà nàng sao?


      Còn chờ trả lời, Huyên Trữ lại lắc lắc đầu, biết là đối với mình hay là đối với .


      Cắn môi, nàng thoáng buông lỏng tay: “Vẫn là cần, chúng ta trở về , chừng sau khi trở về chàng có thể nhớ lại chuyện trước kia.”


      Nếu để cứ mất trí nhớ, với là rất công bằng, hơn nữa… quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này, đối với việc nàng ôm nỗi thất vọng về Xích Diễm quốc trước khi rơi xuống vực là ân huệ trời ban rồi.


      Nàng thể ích kỷ bám trụ như vậy, phải trở về, Hắc Phong quốc cần .


      Chỉ là, có lẽ sau khi trở về nhớ lại chuyện trước kia, hạnh phúc của nàng cũng tan thành mây khói…


      Nghĩ đến cuộc sống sau này của bọn họ có hy vọng gì, tim nàng quặn đau.


      Ảm đạm rũ mắt xuống, nàng che dấu thống khổ trong đáy mắt.


      Nhìn mặt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Hắc Khi Phong đưa tay xoa má nàng: “Huyên nhi, nàng làm sao vậy, vui sao? Nếu nàng muốn trở về, vậy chúng ta …”


      Huyên Trữ vừa nhấc đầu, nhanh chóng ngắt lời : “, chúng ta phải về.”


      Ánh mắt nàng kiên định nhìn , đầu óc dám nghĩ nhiều những vấn đề khác, nàng sợ khi nàng nghĩ thay đổi chủ ý mà buộc ở lại đây.


      Nhìn nàng đột nhiên trở nên kiên quyết, lẳng lặng nhìn nàng.


      Cuối cùng, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, trấn an: “Đừng lo lắng, ta rời xa nàng.”


      Cho dù nàng cực lực che dấu, nhưng vẫn nhìn ra, nàng lo sau này rời xa nàng.


      Nàng nhàng gật đầu, miễn cưỡng buộc mình lộ ra nụ cười tin tưởng : “Ừm.”


      Nàng tin bây giờ rời xa nàng, nhưng sau này… Có lẽ cần tin tưởng của nàng.


      Tim dường như lại bị thắt lại, nụ cười giả tạo môi suýt nữa bị cơn đau kéo xuống.


      Lại thêm cái nhìn sâu sắc, sau đó, gắt gao nắm tay nàng, truyền độ ấm từ cơ thể sang nàng.


      biết nàng vì sao lại bất an như vậy, chỉ có thể dùng hành động để đuổi bóng ma trong lòng nàng.


      “Suối nước hơi lạnh, chúng ta có thể làm cái bè tre, như vậy chúng ta cũng cần phải biến thân lội suối, chỉ cần chèo bè tre là được.”


      “Nhưng ngược dòng phải hao phí rất nhiều khí lực.”


      Nàng hy vọng cực nhọc như vậy.


      dừng bước chân lại, nắm bàn tay mềm của nàng lên: “Xương cốt người nàng yếu, thích hợp ngâm dưới nước trong thời gian dài, nghe lời ta, dòng nghịch lưu nho này ta ứng phó được.”


      Cho dù vẫn muốn để mệt, nhưng nàng quên chân của mình, nàng… xác thực thích hợp ngâm lâu trong nước.





      Liên tiếp vài ngày, bọn họ đều vì làm bè tre mà nỗ lực.


      Trong rừng trúc hoang dã, lòng bàn tay Hắc Khi Phong tràn ngập ánh sáng rực rỡ, theo cái hất tay nhanh nhẹn của , từng cây trúc vang lên tiếng đổ sập.


      chọn ra cây trúc từ đời nào, dùng chưởng phong chém thành sào trúc, sau đó dùng sợi dây thừng rắn chắc buộc từng cây lại.


      bận rộn, cái khăn tay lau trán .


      quay đầu, Huyên Trữ cười mỉm nhìn : “Chàng vất vả cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi chút.”


      “Được… Hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi, ở đây rất bừa bãi.”


      Ánh mắt Huyên Trữ lấp lánh, thực mềm mại khoác khuỷu tay : “Được, nghe lời chàng.”


      Kỳ , bè tre càng làm gần xong, bọn họ càng cảm thấy thêm quyến luyến cảm giác trong nham động.


      Nhất là nàng, nơi này, là hạnh phúc của nàng, chỉ có hạnh phúc. đường , mơ hồ truyền đến thanh của bọn họ.


      “Phong, nếu chàng sau này cũng nhớ lại chuyện trước kia, chàng thế nào?”


      sao cả.” trả lời thực nhạt.


      “Vậy… Nếu chàng nhớ rồi nhưng có quên chuyện của chúng ta ?”


      “Ta quên.”


      “Ta cũng cho chàng quên.”


      “Được, cũng nghe lời nàng.” Hắc Khi Phong đột nhiên trả lời như vậy.


      Huyên Trữ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen của mang theo vẻ cười, nàng nhịn được ha hả cười rộ lên.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 26: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [26]



      Ngày qua mau, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, bè tre hoàn thành.


      Bóng đêm dần dần buông, Huyên Trữ tay chân xuống giường, tập trung nhìn về phía người ngủ say ở bên kia.


      Cách hồi lâu, thấy có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, nàng mới rón ra rón rén ra ngoài.


      Châm đống lửa, lập tức liền chiếu sáng bên ngoài động, ánh lửa bập bùng chiếu rọi vách đá.


      chút ánh sáng chiếu rọi bên ngoài động, khiến cây cối cỏ dại trong bóng đêm độ lên tầng sắc thái ấm áp, làm ấm lên cái lạnh của ban đêm.


      Huyên Trữ ngồi dưới đất, hai tay vòng quanh đầu gối, ngơ ngẩn nhìn đống lửa, ánh mắt ngẫu nhiên lưu luyến xung quanh.


      Tầm mắt nhất nhất xẹt qua tất cả trong nham động, nàng nhịn được nhàng thở dài.


      Bè tre làm xong, ngày mai… là ngày bọn họ rời .


      Nơi này, trở thành hồi ức.


      Nhìn hết thảy những thứ trước mặt, trong đầu nàng nhất nhất lên thân ảnh từng qua.


      Ở chỗ nào, làm gì, nàng cơ hồ đều có thể tinh tường ra được.


      Huyên Trữ cắn môi, lẳng lặng gục đầu xuống.


      Ban đêm yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng có vẻ đột ngột.


      loạt tiếng bước chân nhàng truyền đến, Huyên Trữ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hắc Khi Phong đứng trước mắt.


      Hắc Khi Phong gì, thuận thế ngồi xuống ôm nàng, nhàng thở dài: “ trễ thế này sao còn chưa ngủ?”


      Huyên Trữ thuận theo nằm trong lòng lên tiếng.


      Thời gian trong lúc hai người cùng im lặng lặng lẽ trôi qua.


      ngủ được , ta bế nàng trở về.” Hắc Khi Phong bế nàng định .


      Huyên Trữ nhàng níu ống tay áo , ánh mắt đau đớn, khẩn cầu nhìn : “… Chúng ta ra dạo chút được ?”


      “Nhưng khuya rồi, nàng mệt?”


      Tròng đen nàng chuyển vòng, khóe môi đưa ra cái cười ngây thơ: “Vậy chàng cõng ta được , chúng ta tản bộ dưới trăng, hoa trước mắt trăng cao thực lãng mạn.”


      Hắc Khi Phong quay đầu nhìn bên ngoài động, ánh lửa nhàn nhạt rọi xa lắm, nhưng đêm nay ánh trăng lại cực kỳ sáng, trút xuống mặt đất, tản ra ánh sáng mát lạnh.


      Quay đầu nhìn nàng, đem ánh mắt chờ mong của nàng thu hết vào đáy mắt, cười.


      “Được thôi.”


      xong, xoay người ý bảo nàng trèo lên lưng , sau đó tiếp: “Nếu nàng cảm thấy mệt ngủ, cần chống chọi biết ?”


      cần, ta mệt.”


      Huyên Trữ cười hì hì thực khẳng định mà , tiếp theo nhảy lên lưng .


      “Ta bảo chàng trở về mới có thể trở về nha, được giục ta, ta thích tản bộ bao lâu bao lâu.” Nàng nũng nịu nhao nháo sau tai , thanh cũng rất nhu hòa.


      “Được, chờ nàng trở về chúng ta mới trở về.” dung túng trả lời.


      Ánh trăng rọi xuống, dừng người bọn họ, kéo bóng ra dài.


      được chốc lát, Hắc Khi Phong hỏi: “Huyên nhi, có phải nàng muốn rời khỏi đây?”


      Huyên Trữ đem hai má kề sát lưng , khí tức ấm áp tràn lên mặt, làm ấm lên hô hấp của nàng.


      Nàng trầm mặc chút mới mở miệng: “… phải… Ta chỉ là cảm thấy có chút luyến tiếc nơi này, chúng ta ở đây lâu như vậy, thoáng cái rời khỏi…”


      trầm ngâm chút, thoáng nghiêng đầu, thấy bên mặt nàng đặt vai , trắng nõn xinh đẹp, khiến người mến.


      “Nếu nàng thích, vậy sau này chúng ta có thể trở về.”


      sao? Chàng nguyện ý lại trở về?”


      “Nàng thích, ta làm sao có thể thích.” trả lời như vậy.


      “Phong, chàng đối xử với ta tốt.”


      trầm mặc trong chốc lát, cước bộ vững vàng đạp con đường , bóng dáng trong bụi cỏ thoắt thoắt .


      Hồi lâu, mới lại mở miệng: “… Vui vẻ chút rồi chưa?”


      “Ừm. Có chàng ở bên ta, ta lúc nào cũng vui vẻ.” Nàng nhàng than thở, ôm chặt cổ , gác cằm qua vai , hưởng thụ dịu dàng của .


      Lại được đoạn đường, hết thảy đều im lặng, chỉ có sâu bọ trong bụi cỏ thấp kêu.


      Hắc Khi Phong nghiêng tai, nghe được tiếng hô hấp đều đều của người lưng, độ ấm từ hơi thở nhàng quét bên tai .


      Nàng ngủ.


      biết, nhưng đánh thức nàng, cũng cõng nàng về, chỉ dọc theo đường tiếp.


      biết qua bao lâu, ánh trăng sáng rọi cũng biết khi nào bị mây mù che khuất, màn đêm hạ, mảnh đen kịt.


      Chỉ là, như cũ có thể nhìn con đường dưới chân.


      Lại lát sau, Huyên Trữ động đậy, chậm rãi mở mắt, có điểm mơ mơ màng màng biết vì sao.


      Nàng dụi dụi mắt: “Phong, bây giờ là lúc nào rồi?”


      “Canh hai [1].”


      “Ừm, ta muốn về ngủ rồi.” Nàng nhàng ngáp cái, đôi mắt hơi hơi híp lại.


      “Được, chúng ta trở về ngủ.”


      Lúc Hắc Khi Phong cõng nàng trở về, nàng lại mơ mơ màng màng thiếp .


      Nàng biết, cõng nàng dưới ánh trăng liên tiếp canh giờ [2], đơn giản là nàng nàng chưa đòi về, về.





      Rốt cuộc trở lại trong nham động, Hắc Khi Phong nhàng kêu: “Huyên nhi, chúng ta về rồi, Huyên nhi?”


      Đợi chốc, thấy nàng phản ứng, Hắc Khi Phong dứt khoát buông nàng ra, để nàng ngủ giường.


      Vừa đụng vào giường cứng cáp, Huyên Trữ cảm giác quá thoải mái bĩu cặp môi đỏ mọng, tay bất giác túm chặt tay áo cho .


      “Phong, đừng rời xa ta…” Nàng có chút bất an mớ.


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong dịu dàng nhìn gương mặt ngủ đáng của nàng, kìm lòng được đưa tay xoa mặt nàng.


      “Ngủ ngoan, ta rời xa nàng.”


      Tiếp theo, cúi mắt nhìn nàng gắt gao túm góc tay áo của , sủng nịch cười khẽ.


      Đột nhiên, trước mắt giống như xẹt qua màn rất quen thuộc, giống như nàng cũng từng như thế mà túm lấy tay áo .


      Khi muốn vớ giữ lại màn đó, cảnh tượng kia lại đột nhiên biến mất vô tung, làm muốn vớ giữ cũng còn kịp rồi.


      nhắm mắt, vận động đầu óc, cố gắng định hồi tưởng, lại chỉ cảm thấy trận choáng váng đầu óc.


      “A…” khó chịu nhịn nổi gầm ra tiếng.


      khỏe của hình như quấy nhiễu đến giấc ngủ của Huyên Trữ, nàng cơ hồ đồng thời mở mắt.


      “Phong, chàng làm sao vậy?” Nàng chớp mắt, làm rơi nét buồn ngủ trong mắt.


      thoạt nhìn giống như có tâm


      _____[1] Canh hai: 9 giờ tối đến 11 giờ tối[2] canh giờ: ngày = 12 canh giờ (thời thần), 1 thời thần = 2 giờ

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 27: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [27]



      Hắc Khi Phong mau che dấu khó chịu vừa rồi, cầm tay nàng: “Sao tỉnh rồi, đêm khuya, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ .”


      “Nhưng mà…” Nàng nhăn mày, cảm thấy thoải mái, nhưng lại ra nguyên cớ.


      đưa tay để môi nàng: “Hưm… Nàng cũng nên ngủ rồi, giấc ngủ đủ tốt cho sức khỏe.”


      Huyên Trữ đảo tay cầm tay , biết vì sao, nàng theo bản năng muốn tiếp tục hỏi nữa, bởi vì nàng trực giác mình thích đáp án tiếp đó.


      Vì thế, nàng buông tay ra: “Vậy chàng cũng ngủ , bây giờ khuya, ta sợ ta ngày mai dậy nổi, ngày mai chàng gọi ta dậy được , như vậy chúng ta mới có thể sớm khởi hành rời khỏi.”


      “Được, nàng ngoan ngoãn ngủ , ngày mai ta gọi nàng.” Hắc Khi Phong đắp chăn cho nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, nhưng rời , vẫn nắm lấy tay nàng.


      Trong chốc lát sau, Huyên Trữ phát vẫn chưa , vì thế nàng mở mắt nghi hoặc nhìn .


      “Ta chờ nàng ngủ rồi , nàng mau nhắm mắt lại ngủ.” ôn nhu mệnh lệnh.


      Sở dĩ ở lại là vì biết chuyện vừa rồi vẫn còn quấy nhiễu nàng, nếu lúc này rời nàng khẳng định ngủ được, hy vọng nàng ngủ cách thanh thản.


      Hơi ấm trong lòng bàn tay của truyền đến từng trận nhiệt khí rất thoải mái, Huyên Trữ trong hơi ấm của rốt cuộc chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


      Hôm sau, Huyên Trữ tỉnh dậy trong từng trận hương thơm của thức ăn .


      Đưa tay dụi dụi mắt, nàng theo bản năng xuống giường tới nơi toát ra hương thơm.


      “Phong? Chàng… A, hôm nay chúng ta phải rời khỏi sao? Sao còn ở đây nhàn nhã nấu cơm… Đúng rồi, ta phải bảo chàng phải đánh thức ta sao, sao chàng…”


      chút số ruột đối với thái độ chậm rãi của , nàng cảm thấy nghi hoặc cực kỳ.


      Bọn họ hôm nay hẳn là sớm chuẩn bị rời khỏi mới phải.


      Nhưng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cho nàng biết thời điểm bây giờ còn sớm!


      Hắc Khi Phong lần lượt mang bữa sáng lại, ấn nàng ngồi xuống: “Chúng ta cần rời sớm như vậy, chẳng lẽ nàng thích sống ở đây sao?”


      “Thích, nhưng mà…”


      Huyên Trữ ngẩng đầu nhìn , tinh tế nhìn vào hắc mâu của , nàng nhàng mở miệng: “Nhưng phải chàng thích trở về hơn sao?”


      “Chỉ cần được ở bên nàng, ở đâu ta cũng thích.” ôn nhu nhưng phi thường nghiêm túc nhìn nàng, toàn tâm toàn ý .


      Nghe vậy, nàng chớp chớp mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của .


      Trầm mặc hồi lâu, nàng mới cười, nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của mà chế nhạo: “Ta phát bây giờ chàng những lời như vậy cũng đỏ mặt, chàng…”


      “… Chàng trở nên xấu xa rồi!”


      Cho dù ngoài miệng trêu chọc, nhưng tim nàng lại cảm động đến mức tim đập càng thêm nhanh.


      Chợt đứng lên, nàng ôm cổ “chụt” cái lên môi , sau đó ánh mắt chứa tình cảm chăm chú nhìn , cảm động, thâm tình, thương…


      “Phong, chàng biết , ta cho tới bây giờ cũng dám hy vọng xa vời chàng ra những lời như vậy cho ta nghe.” Nàng có chút cảm khái.


      Có lẽ, nàng vô ý thức dám hy vọng xa vời.


      “Nàng tin ta sao?” Hắc Khi Phong nhăn mày, hiểu cách suy nghĩ của nàng, phiền não nhíu mày, nghĩ nên làm sao để nàng tin tưởng tâm cảm giác như vậy, mà chỉ là suông.


      “Ta tin!” Huyên Trữ cười cởi mở tươi sáng.


      Giờ phút này, chỉ cần gì, nàng cũng tin.


      Hắc Khi Phong thấy thế, nở nụ cười, cười đến phi thường tuấn mỹ, cười đến phi thường ôn nhu.


      “Huyên nhi, ta nghĩ… Ta nàng.”


      Tuyệt đối là bom nổ –“Bùm!”


      Huyên Trữ liền như vậy từ trong lòng ngã xuống đất, thiếu chút nữa tứ chi hướng lên trời.


      Hắc Khi Phong khẩn trương xoay người vớt nàng lên, che chở trong ngực.


      “Huyên nhi, nàng làm sao vậy? thoải mái ở đâu?” khẩn trương xem xét cả người nàng từ xuống dưới, hắc mâu tràn đầy lo lắng.


      Sao có thể đột nhiên ngã xuống đất thế này?


      Huyên Trữ há hốc mồm, nhưng lại hoàn toàn phát ra nửa , chỉ có thể nhìn đăm đăm vào .


      Nàng biết nên hình dung tâm trạng tại, kích động? Mừng rỡ? Khẩn trương? dám tin? Chỉ sợ cái gì cũng có.


      Rốt cuộc, nàng hoãn lại cái mừng rỡ trong lòng khiến nàng như sắp ngất kia, ánh mắt kích động phức tạp nhìn


      “Phong, chàng mới vừa cái gì, lại lần nữa xem.” Nàng hô hấp dồn dập nhìn vẫn lộ biểu tình lo lắng cho nàng.


      “Mới vừa?”


      “Đúng vậy, chính là chàng mới vừa với ta? Chàng lặp lại lần nữa.” Huyên Trữ thúc giục, tinh thần phục hồi, ánh mắt tỏa sáng.


      Hắc Khi Phong tuy rằng cảm thấy biểu của nàng quái dị lạ thường, nhưng vẫn hồi tưởng chút, sau đó… có chút hiểu được nàng vì sao lại có biểu như vậy.


      lộ ra nụ cười sâu, ôn nhu lại khẳng định nhìn chăm chú vào nàng, từng câu từng chữ: “Huyên nhi, ta nàng, sau này chúng ta phân ly.”


      “Trời ạ!” Huyên Trữ lại mạnh mẽ ngã vào lòng , trong đầu trừ bỏ câu “Ta nàng” của , còn gì có thể xâm nhập vào suy nghĩ của nàng nữa.


      “Huyên nhi, nàng làm sao vậy? thích ta như vậy sao?” Hắc Khi Phong bị kích động quá độ của nàng quay đến chân tay luống cuống.


      ! Ta rất thích chàng như vậy, rất thích, cực kỳ!”


      Huyên Trữ buông ra, kiễng chân, cùng chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng mềm mại lưu luyến nhìn


      “Nào, cho ta biết, chàng vĩnh viễn là của ta, vĩnh viễn cũng rời xa ta.” Nàng dùng ánh mắt thâm tình mê hoặc .


      “Được, ta vĩnh viễn đều thuộc về nàng, vĩnh viễn đều nàng.” Hắc Khi Phong nhìn ánh mắt của nàng, bất tri bất giác cũng bị cuốn hút bởi thương của nàng, tràn ngập nhiệt tình, rất nhanh trao cho nàng lời hứa hẹn, nhìn ánh mắt của nàng, hết thảy đều tự nhiên như vậy.


      tốt quá, vô luận đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, chàng cũng được rời xa ta!” Huyên Trữ vừa kiên định vừa bá đạo nũng nịu mà nhao nháo.


      Ngay sau đó, nàng rất lớn tiếng tỏ lời : “Ta cũng chàng, nghìn thu vạn niên, chết cũng đổi!”


      Hai người nồng tình rất nhanh kết hợp cùng chỗ, dùng nụ hôn sâu nhất để thể thương tràn ngập, phổ ra bản tình ca nghìn thu vạn niên, chết cũng đổi của họ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :