1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 16

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

      Q.6 - Chương 17: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [17]



      Khi mũi kiếm chạm đến cổ , Huyên Trữ cảm thấy máu trong người đều ngừng chảy.


      Hai tròng mắt xinh đẹp của nàng cơ hồ muốn nhòa , cuối cùng nước mắt ngừng rơi, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ trong mắt nàng đều trở nên vô nghĩa, thế giới xoay tròn, vách núi đen gió thét gào nàng cũng để ý……


      ……”


      Tiếng điên cuồng bi thương thống khổ tựa như trời đất ngả nghiêng.


      Đột nhiên, nàng cảm thấy dòng khí trong thân thể cuồn cuộn, ánh sáng màu tím theo thân thể của nàng phát ra, lá rụng dưới chân nàng đều bị thổi bay.


      “Oành!”


      Dòng khí cường đại trong giây lát đánh văng Lôi Vân, Huyên Trữ vừa khóc vừa hướng Hắc Khi Phong bay qua.


      “Đừng……”


      Chỉ thoáng, động tác của mọi người đều dừng lại chút, tay cầm kiếm của Hắc Khi Phong cũng tạm dừng, đầu óc có chút trống rỗng.


      liều lĩnh của nàng, khiến cho chấn động.


      Sắc mặt của Hắc Khi Dạ đổi, chút nghĩ ngợi liền chém ra chưởng, thẳng tắp đánh về phía lưng Huyên Trữ.


      “Phụt!” Huyên Trữ bị đánh đến nỗi thổ huyết, thân mình đến gần Hắc Khi Phong lay động chút, có dừng lại vẫn tiếp tục chạy qua.


      “Công chúa!” Hắc Khi Phong hô to tiếng buông kiếm xuống, vươn tay đỡ lấy được nàng.


      Huyên Trữ ngã xuống ở trong lòng , bên môi nhiễm vết máu đỏ sẫm.


      Vừa tiếp xúc với ngực , nàng bởi vì lưng bị thương mà đau đớn đến nỗi thể tươi cười như cũ nhìn .


      “Hắc Khi Phong, chàng có sao, chàng có sao……” Nàng cực kỳ vui mừng khóc nhìn , bàn tay bé run run nắm lấy quần áo của , giữ chặt buông ra.


      Nhìn mặt nàng nhanh chóng tái nhợt, khí huyết nhanh chóng mất , Hắc Khi Phong có chút hoảng.


      đưa tay lau vết máu bên môi nàng, lo lắng nhìn nàng:“Trước hết nàng đừng chuyện, để cho ta xem thương thế của nàng.”


      Cho dù thần chí bay mất khi nhìn thấy chưởng kia, nhưng vẻ tươi cười của nàng lại càng sâu.


      lo lắng cho nàng, tốt.


      Cố gắng mở mắt nhìn , nàng cố gắng ngăn cản làn sương mù trong mắt, muốn nhìn thấy mặt .


      “Khụ khụ khụ…… Ọe…… Đừng lo, ta sao, chàng…… cũng sao……”


      Theo tiếng của nàng, máu tươi lại từ khóe miệng của nàng tràn ra, dính cả vào răng của nàng, da thịt nàng tái nhợt, thoạt nhìn chói mắt.


      Nàng cố sức nâng bàn tay muốn chạm vào chút vết máu cổ , lại phát lực bất tòng tâm.


      Hắc Khi Phong đưa tay cầm tay nàng, phát giác tay nàng thực lạnh lẽo, ôm nàng chặt, hy vọng truyền cho nàng chút hơi ấm.


      “Công chúa, nàng phải chống đỡ, ta lập tức mang nàng trở về trị thương.”


      xong, liền ôm lấy nàng muốn rời .


      Nhưng mà, thân ảnh của Hắc Khi Dạ nhàng đột nhiên chắn phía trước bọn họ.


      “Phong đệ, ôm mỹ nhân trong ngực liền quên mất ta sao?”


      Hắc Khi Phong đột nhiên bị ngăn bước chân lại, ôm chặt người trong lòng, con ngươi đen trầm hạ.


      “Đại ca, ta tại có thời gian giết ngươi.” lạnh lùng .


      có thời gian giết ta? Ta nghĩ ngươi quá tự tin rồi, ai giết ai còn biết đâu!”


      xong, Hắc Khi Dạ “vèo” cái đến gần Hắc Khi Phong, đồng thời chưởng phong sắc bén lướt qua.


      Hắc Khi Phong lập tức bay lên, tránh công kích của .


      đáp xuống bên, đem Huyên Trữ đặt ở nơi có thể bảo hộ, rồi mới đứng dậy đối mặt với Hắc Khi Dạ.


      Huyên Trữ suy yếu tựa vào tảng đá, lo lắng giữ chặt tay :“Hắc Khi Phong, chàng cần…… phải cẩn thận.”


      cúi đầu, nhìn đến đôi môi tái nhợt khô nứt của nàng, hô hấp cũng trở nên thực mỏng manh, lòng nhịn được thắt chặt.


      “Yên tâm, chúng ta đều có việc gì.” trấn an nàng.


      “Ừ.” Huyên Trữ lộ ra nụ cười cổ vũ đối với , lại cười đến thực yếu đuối.


      Nàng tựa hồ ngay cả cười cũng có sức lực.


      Hắc Khi Phong cầm tay nàng, nhìn nàng cái để trấn an nàng, xong liền xoay người nghênh đón công kích của Hắc Khi Dạ.


      Nhìn đến trận chiến bên kia, tuy rằng Hắc Khi Dạ dùng cả hai thủ hạ của cùng nhau đối phó Hắc Khi Phong, nhưng là nàng có thể thấy Hắc Khi Phong vẫn là có thể ứng phó.


      Nàng cố gắng chống đỡ ý thức cuối cùng, ánh mắt chớp nhìn bọn họ công kích qua lại, ánh mắt thủy chung rời Hắc Khi Phong.


      Nhìn trong chốc lát, trước mắt của nàng dần dần trở nên mờ mịt như sương mù, nàng biết chính mình dần dần rơi vào hôn mê.


      Cố sức lay động đầu, nàng cố gắng hết sức làm cho chính mình tỉnh táo.


      Đột nhiên, Hắc Khi Phong biết sao chợt ngã xuống đất, sắc mặt đau đớn.


      Huyên Trữ chấn động, giãy dụa qua:“Hắc Khi Phong, chàng…… làm…… sao vậy?”


      Hắc Khi Phong quỳ gối xuống, tay ôm ngực, khuôn mặt tuấn tú mảnh tái nhợt, nhíu mày biểu chịu đựng đau đớn rất nhiều.


      Nhìn thấy Huyên Trữ lại, hít hơi sâu, miễn cưỡng nhịn xuống cơn đau trong ngực kia, đưa tay đỡ lấy nàng, hai người tựa vào nhau.


      “Hắc Khi Phong, rốt cuộc…… Sao lại thế này?” Huyên Trữ thở hổn hển hỏi.


      Nhưng vào lúc này, đám người Hắc Khi Dạ liền đứng ở trước mặt bọn họ, hai thuộc hạ của đột nhiên nghiêng người, Từ công công liền xuất ở phía sau bọn họ.


      Huyên Trữ khiếp sợ nhìn bọn họ, ánh mắt khiển trách dừng ở người Từ công công: “Ngươi…… Bán đứng Hắc Khi Phong.”


      Nàng phẫn nộ, càng thêm thở dốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt như tờ giấy.


      Hắc Khi Phong đè bả vai của nàng lại, quay đầu hướng tới Từ công công, đôi mắt thản nhiên nheo lại, trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc ra ngoài cung uống chén trà kia.


      đều hiểu được tất cả.


      “Từ công công, cho ta biết lý do.”


      “Phịch” tiếng, Từ công công dập đầu xuống, nước mắt dàn dụa.


      “Hắc Vương, lão nô thực xin lỗi người, lão nô có cách nào, cả đời lão nô về sau có người nối dõi, tại lão nô chỉ còn lại mình mẫu thân, lão nô có cách nào nhìn mẫu thân chết uổng, lão nô đáng chết, lão nô đáng chết……”


      Hắc Khi Dạ lên hai bước, đôi mắt lạnh lẽo thẳng tắp dừng ở người Hắc Khi Phong, ánh mắt lên tia chua sót phức tạp.


      “Phong đệ, ngươi nên nghe lời phụ Vương tiếp nhận Vương vị…… Chuyện cũng xảy ra, chúng ta nhất định thể cùng tồn tại.”


      Huyên Trữ hô hấp khó khăn vẫn lạnh lùng mỉa mai :“Ngươi nên tự mình thức…… thức tỉnh lại, chứ phải cứ bài…… bài xích Hắc Khi Phong, loại người như ngươi, có tư cách…… làm…… làm Vương.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 18: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [18]



      Bị nữ nhân khinh thường, sắc mặt của Hắc Khi Dạ biến đổi rồi lại biến đổi, con ngươi đen trầm nheo lại.


      “Vội vã muốn chết như vậy sao?”


      tiến lên bước, lòng bàn tay vừa lật, thu cây kiếm từ dưới đất lên, chỉ phía trước, hướng thẳng Huyên Trữ đâm tới.


      Hắc Khi Phong ngưng khí phản kích, trong chớp mắt hai người lại đấu với nhau.


      Nhưng mà, lần quyết đấu này thực ràng Hắc Khi Phong ngay từ đầu rơi xuống thế hạ phong.


      Kiếm quang sắc bén loạn xạ giữa trung, phát ra những thanh chói tai.


      “Keng keng…” Mũi kiếm cắt qua khí, uy hiếp thẳng đầu của Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong cả kinh, ngửa mặt lên thét dài, hoàng quang sáng chói ở giữa trung bắn ra.


      Tại tiêu điểm của ánh sáng, con cự xà cuộn tròn mà vũ động.


      Tiếp theo sau cũng thêm thanh thét dài, con cự xà màu đen quay cuồng công kích hướng cự hoàng xà.


      Hai con cự xà kịch liệt chiến đấu giữa trung, kích ra vô số ánh sáng, cây đại thụ vách núi bị đuôi rắn quét đến lá rụng đều đều.


      lúc hai cự xà đánh nhau, mặt đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Huyên Trữ.


      “Các ngươi muốn làm gì, đừng lại đây…”


      Huyên Trữ hoảng sợ nhìn hướng Lôi Hành cùng Lôi Vân bước tới gần, ra sức nhích thân mình ra sau, lại hoàn toàn phát sau lưng nàng chính là vách núi, còn đường lui.


      Ở giữa trung Hắc Khi Phong khi nghe tiếng quay sang, lớn tiếng nhắc nhở:“Cẩn thận!”


      Ngay sau đó, lo lắng thoát khỏi dây dưa cùng cự hắc xà, phi thân đuổi tới bên người nàng.


      Huyên Trữ ngẩng đầu, lại nhìn thấy cự hắc xà ở phía sau của Hắc Khi Phong đánh lén.


      “Hắc Khi Phong, cẩn thận phía sau…”


      Nhưng lời của nàng còn chưa xong, Hắc Khi Phong vốn biến thành cự hoàng xà liền ngang nhiên trúng công kích của cự hắc xà.


      “Grư…” Cự hoàng xà đau đớn thét lên, thân thể tựa như diều đứt dây thẳng hướng vách núi rơi xuống. (Bùm Bùm: Ta phải xà nên biết xà thét như thế nào nên ta mượn tạm bản quyền của nàng Ranbubam nha… Nhưng mà ta cũng ko phải nàng Ranbubam là xà nha hô hô…)


      Huyên Trữ mở to hai mắt, cái gì cũng kịp nghĩ nhiều đưa tay ôm lấy cự hoàng xà: “Hắc Khi Phong…”


      Vì thế, người xà liền cùng nhau rơi xuống vách núi.


      Gió rít gào thét thổi qua gò má, Huyên Trữ ôm chặt lấy cự hoàng xà buông tay.


      Hắc Khi Phong miễn cưỡng chống hơi, cố gắng mở mắt xà, bắt lấy chút khí lực cuối cùng: “Công chúa, nàng mau buông tay, ta đẩy nàng lên.”


      ! Muốn chết cùng chết.”


      Tay nàng ôm lấy cổ càng thêm chặt, đôi mắt kiên định nhìn .


      “Tội tình gì phải làm thế.” Hắc Khi Phong muốn giãy khỏi tay nàng để đưa nàng lên, lại tác động vết thương người, đau đớn thét tiếng, vô lực nhìn đỉnh vách cách bọn họ càng ngày càng xa, thẳng đến khi thấy gì nữa.


      nghiêm trọng nhăn trán lại, ánh mắt đen láy thăm dò qua lại vách đá, muốn tìm ra biện pháp khác.


      Huyên Trữ thấy đôi mắt tinh quang chớp lóe của , lòng như ngẫm được gì đó, nàng dứt khoát đem mặt cũng dính sát vào đầu , kiên quyết :“Hắc Khi Phong, chàng đừng nghĩ bỏ ta lại, ta chết cũng buông tay.”


      Đuôi xà cuốn cái, vòng trụ thắt lưng nàng, quấn vòng quanh nàng.


      chỉ là nhìn nàng cách sâu sắc, hề lên tiếng.


      Gió rít càng ngày càng cắt vào da thịt cách đau đớn, theo chiều sâu rơi xuống, độ ấm của khí ngày càng giảm, thậm chí làm người ta bắt đầu cảm thấy lạnh.


      “Uỳnh uỳnh…”


      thanh trầm đục biết từ đâu phát ra.


      Cuối cùng, tiếng rơi mạnh xuống kèm theo sau là tro bụi văng tứ tung làm vang dội cả đáy vực.





      biết ngủ say bao lâu, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người như bị nghiền qua, xương cốt đều sắp rã ra.


      Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy người vừa lạnh vừa đau, thân mình cũng thể động đậy.


      Mí mắt nàng giựt giựt, tốn rất nhiều sức mới mở được mắt.


      Ánh vào mắt đầu tiên chính là gương mặt tuấn kia của Hắc Khi Phong, chỉ là quá tái nhợt, còn dính vết máu, mắt nhắm chặt, bộ dáng tĩnh mịch.


      “Hắc Khi Phong, Hắc Khi Phong…” Giọng nàng run run gọi .


      Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…


      Nàng kinh hoảng muốn đứng dậy, lại phát tay gắt gao ôm bên hông nàng, mà nàng ngã ngực .


      Trong lúc lơ đãng, dư quang từ đuôi mắt nàng nhìn thấy hai tay mình đầy vết máu khô.


      Nàng hoảng sợ nhìn hai tay của mình, vô ý thức ở người tìm vết thương.


      Vừa rồi tay nàng là đặt ở thắt lưng , cho nên…


      Bỗng nhiên, nàng hồi tưởng lại quá trình rơi xuống, dùng thân xà vây quanh nàng, nàng nghe được tiếng va chạm… Cũng là dùng thân thể đỡ hết thảy va chạm.


      Nước mắt nàng ngừng tuôn, loại cảm giác sợ hãi vì vừa mới mất khiến nàng gần như sụp đổ.


      …”


      Bàn tay bé dính đầy máu tươi run rẩy đặt lên mặt , nhàng vỗ:“Hắc Khi Phong, chàng tỉnh lại, tỉnh lại , đừng ngủ, tỉnh lại… Hu hu hu… Đừng bỏ lại ta mình, Hắc Khi Phong… Xin chàng tỉnh lại…”


      Nhưng mà bất kể nàng kêu gọi như thế nào, vẫn thủy chung nhắm chặt mắt, chút nhúc nhích cũng .


      Kêu gọi hồi lâu, nàng che miệng lại, tùy ý để nước mắt thấm ướt vết máu khô trong tay nàng, nhiễm đỏ hai má của nàng.


      Rốt cuộc, nàng cố lấy dũng khí đưa tay dò xét hơi thở của .


      “Còn có hô hấp, chàng còn sống, còn sống…” Nàng trong tình cảnh nước mắt, nước mũi… hòa vào nhau mà thào.


      Cố gắng nuốt xuống nghẹn ứa trong cổ họng, nàng quệt nước mắt, khiến chính mình trở nên kiên cường.


      Đưa tay gạt cánh tay đặt bên hông nàng, nàng giãy dụa, cắn răng nhịn xuống đau đớn từ nội thương của mình.


      Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng ở cái động phía trước cách đó xa, ánh mắt khỏi sáng ngời.


      “Hắc Khi Phong, ráng chịu đựng, ta để cho chàng chết, nhất định .”


      Nàng nghẹn ngào, cố sức di động thân thể , hướng tới cái hang chắn gió che mưa kia.


      vất vả, nàng rốt cuộc cũng khuân được vào hang động.


      Nàng cẩn thận đưa dựa vào vách đá, sau đó tìm ít cỏ khô trải hoàn chỉnh, lại nghiêng người nằm xuống, bắt đầu cởi bỏ y phục của để kiểm tra vết thương.


      Sau khi cởi bỏ phần y phục phía , nhìn thấy lưng có vô số vết rách, máu loang lổ.


      “Nhất định rất đau đúng ?”


      Hai mắt nàng đẫm lệ nhàng vuốt qua từng vết thương, mỗi vết thương đều tựa khe nứt trong tim nàng, rất đau, rất đau…

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 19: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [19]



      biết ngủ say bao lâu, Hắc Khi Phong mơ mơ màng màng mở mắt.


      “Đây là đâu?” mới mở miệng, lại phát cổ họng cực khàn, cơ hồ phát ra tiếng.


      Mới hơi động chút, chỉ cảm thấy cả người đều đau, nhất là cái đau sau gáy, đau đến mức nhịn được rên ra tiếng.


      đưa tay sờ gáy của mình, cảm giác được nhiều tầng vải bọc quanh đầu, vuốt ve mảnh vải, đối với thân thương thế của mình cảm đến mờ mịt.


      Nhưng vào lúc này, Huyên Trữ ôm trái cây dại đến.


      Khi nàng thấy Hắc Khi Phong mở mắt, trái cây trong tay đều rơi xuống:“Bịch bịch…”


      Nàng kích động nhìn , quên mất phải qua, chỉ đứng tại chỗ sâu sắc nhìn , nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt chảy xuống má.


      Hắc Khi Phong nghe tiếng quay qua, đối với mặt nàng cảm thấy có chút quen thuộc lại xa lạ, chần chờ khàn khàn giọng hỏi:“Nàng… Là ai?” (BB: Ai da Phong ca của ta bị đụng hỏng não ròy huhu…)


      Nghe vậy, cả người Huyên Trữ cứng đờ, rất nhanh bước qua.


      giãy dụa muốn đứng lên, nàng vội vàng đỡ lấy :“Chàng bị thương rất nghiêm trọng, đừng manh động.”


      Nàng vừa , tiếng mang theo nghẹn ngào kèm theo vui mừng.


      Cuối cùng cũng mở mắt, qua bao nhiêu ngày, nàng vẫn sợ mở mắt.


      Chờ đợi, hóa thành dày vò mỗi ngày.


      May mắn, tỉnh lại.


      Nàng kích động nhàng ôm , quá vui mừng mà khóc:“ tốt quá, chàng rốt cuộc tỉnh, ta rất lo lắng.”


      Sau đó, nàng vội vàng thối lui, dùng ống tay áo lau nước mắt loạn xạ:“Chàng ngủ lâu như vậy, bụng nhất định rất đói, ta lấy thức ăn cho chàng.”


      Rất nhanh, nàng nhặt lên những trái cây hái được đưa đến trước mặt :“Đây là trái cây ta vừa hái được, còn rất tươi.”


      Nàng liên tục thay đổi cử chỉ, làm ánh mắt Hắc Khi Phong càng thêm quái dị, nhìn nàng hồi lâu, sau đó lại nhìn trái cây trong tay nàng, cuối cùng lại đem ánh mắt tập trung ở mặt nàng.


      nương, chúng ta… quen biết sao?”


      biết nàng?


      Ánh mắt của Huyên Trữ bỗng dại ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn , nhất thời, tất cả ngôn ngữ tựa hồ đều rời nàng mà .


      Hoảng thần trong chốc lát, nàng mới từ từ tiêu hóa ý tứ trong lời của .


      Nàng miễn cưỡng giương lên nụ cười lạc quan.


      “Hắc Khi Phong, chàng đừng dọa ta như vậy được , ta biết chàng thích ta theo chàng, hay là thế này, chờ thương thế chàng chuyển biến tốt, ta liền rời , xuất trước mặt chàng nữa, ta thề, được ? Cho nên… chàng mau khỏe lại…”


      xong lời cuối cùng, nàng nghẹn ngào cơ hồ được nữa, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nhìn , khủng hoảng trong lòng dần dần mở rộng, lan sang toàn thân.


      quên nàng…


      Nhưng mà, lời kế tiếp của lại càng thêm làm nàng chấn kinh –


      “Nàng gọi ta là Hắc Khi Phong? Ta tên Hắc Khi Phong? nương, nàng… Ta làm sao biến thành như vậy? Ta xảy ra chuyện gì, vì sao người ta có nhiều vết thương như vậy, ta rốt cuộc là ai…”


      Câu hỏi của câu tiếp câu, hơn nữa càng hỏi càng nhanh.


      Vì sao đầu óc trống rỗng…


      Đối với tất cả vấn đề đều biết khiến tim cảm thấy vô cùng khủng hoảng, cố gắng muốn suy nghĩ cái gì đó.


      “A!”


      Mới động não, sau gáy liền truyền đến trận đau thấu xương, làm cho đau đầu rất khó chịu đựng.


      ôm đầu, đau đến khuôn mặt tuấn tú cơ hồ muốn vặn vẹo.


      Rốt cuộc, Huyên Trữ đều tiêu hóa hết thảy lời , cử chỉ của , cũng tiếp nhận tàn khốc.


      cái gì cũng nhớ, bao gồm chính bản thân .


      đôi tay bé mềm mại nắm lấy tay , nhàng mà kéo xuống, ấm áp dịu từ bàn tay truyền sang , trái tim khủng hoảng của dần dần bình tĩnh lại.


      Trực giác, cảm thấy mình có thể tin tưởng nàng.


      ngẩng đầu lần nữa chăm chú nhìn nàng, con ngươi đen lưu chuyển vẻ hoảng hốt, tín nhiệm cùng nghi vấn.


      Huyên Trữ nắm chặt bàn tay to của , cố ngụy trang kiên cường, trấn an : “ sao, chàng chỉ vì đầu bị thương mới tạm thời nhớ nổi chuyện trước kia, chỉ cần thương thế của chàng phục hồi, chàng sao nữa.”


      Tiếng nàng thực dịu dàng, cái mỉm cười nhàng treo bên môi, thực bình tĩnh.


      Giọng nhàng dịu dàng văng vẳng bên tai, biết sao lại làm cảm thấy an tâm.


      “Vậy nương tên gì?”


      Giọng của rất khàn, vào tai nàng xuyên qua màng nhĩ, phảng phất như truyền đến tim nàng, đau đớn tột cùng.


      Nàng rủ mắt xuống, thu lại lệ quang trong đáy mắt.


      “Ta tên Huyên Trữ, chàng có thể gọi ta là Huyên nhi.”


      Tha thứ cho tính ích kỷ của nàng, nàng hy vọng biết bao được nghe bình bình thường thường gọi tiếng tên nàng, mà phải là gọi công chúa, lạnh nhạt như vậy, xa cách như vậy khiến nàng cảm thấy chua xót.


      “Huyên nhi?” giọng thào, nhấm nuốt câu xưng hô này, ánh mắt khỏi dừng lại tại đôi tay họ nắm lấy nhau, trong lòng cảm giác thực phức tạp.


      Nghe thầm, giọng từ tính khàn khàn gọi tên nàng, cảm giác rất thân mật.


      Cái loại cảm giác thân mật này, khiến nàng cảm động muốn khóc.Nàng nuốt nuốt nước bọt, nuốt xuống cái nghẹn ngào trong cổ họng, nghẹn ngào vì vui mừng


      “Đúng vậy, Huyên nhi, về sau cứ gọi ta là Huyên nhi.”


      Nhìn đôi mắt nàng tràn đầy chờ mong, bất giác lại kêu tiếng: “Huyên nhi.”


      Lúc này đây, ngữ điệu của hề mang theo nghi vấn.


      Nàng vui mừng cười rộng lộ ra lúm đồng tiền, vui sướng thuần túy làm cho chỉ cảm thấy lồng ngực bị chấn động.


      Nàng đối với tiếng gọi của thực rất chờ mong sao?


      “Để ta xem vết thương của chàng nào.”


      Tiếp theo, nàng kéo tay qua, nhấc ống tay áo lên, xem dải băng cổ tay, phát có dấu hiệu xuất huyết, sau đó lại xem xét những vết thương khác, chỗ cũng thiếu.


      im lặng tùy ý để nàng vì kiểm tra tất cả vết thương, bao gồm những vết thương người, động tác nàng thực thành thạo, tựa hồ sớm thành thói quen.


      biết vì sao, cảm thấy phong thái nàng nghiêm túc kiểm tra vết thương khiến có chút cảm động.


      Rốt cuộc kiểm tra xong, nàng thoáng thở phào nhõm, rất nghiêm túc nhìn , dặn dò:“Thương thế của chàng vừa mới phục hồi, sau này đừng manh động, để tránh vết thương lại nứt ra.”


      Tiếp theo, nàng ngừng lại tiếp tục lấy trái cây đặt tay , thúc giục:“Ăn chút gì , ăn no vết thương mới có thể phục hồi nhanh hơn.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 20: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [20]



      đống trái cây trong lòng bàn tay lớn, kỳ cũng phải là nặng lắm.


      Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy đống trái cây này nặng trịch……. phải, là lòng cảm thấy nặng trĩu.


      Huyên Trữ, tay chống cằm, tủm tỉm cười nhìn ăn trái cây.


      Khuôn mặt còn cảm giác lạnh lùng nữa, ngược lại thoạt nhìn cảm thấy rất thân thiết dịu dàng, như vậy nàng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ gần gũi.


      Bất tri bất giác, nhìn nàng có chút thất thần, khoé môi lên nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.


      Thấy nàng nhiệt tình chăm chú nhìn mình, Hắc Khi Phong ăn trái cây cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ, nuốt vào được nhổ ra cũng xong.


      Do dự lúc, ngước lên nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú lên dáng vẻ được tự nhiên.


      “Ách……. Huyên nhi, nàng đừng như vậy nữa…….Ừm, đừng nhìn ta như vậy nữa, nàng muốn ăn trái cây à?”


      Nàng nhướng mi, thản nhiên cười khẽ, vươn tay lấy quả, cắn ngụm, tiếng vang lên khi ăn nghe vào tai có cảm giác rất ngon miệng.


      “Trái cây này ăn rất ngon đúng ?”


      Đối với lời của nàng, có chút chưa phản ứng kịp, sửng sốt lúc mới lên tiếng trả lời :”Ừ.”


      “Vậy được rồi, sau này mỗi ngày ta hái trái cây về cho chàng ăn.”Huyên Trữ sảng khoái lớn tiếng hứa hẹn.


      …….”


      mới định cự tuyệt, nàng giành trước bước đánh gãy lời của : “ cho phép từ chối.”


      Đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng long lanh nhìn , khoé miệng hơi hơi nhếnh lên, ánh mắt có chút trách cứ, giống như lời từ chối của cỡ nào cũng là đúng.


      Cho dù lời của nàng nghe qua có vẻ ngang ngược, nhưng cũng cảm thấy bài xích, ngược lại thấy dáng vẻ mím môi thanh tú của nàng là đáng .


      Cứ như vậy, cuộc sống giản dị của hai người ở trong nham động bắt đầu từ đó.


      Những ngày bị thương phải nằm đó, mỗi ngày nàng đều ra ngoài tìm đồ ăn, biết ở đâu mà nàng tìm được rất nhiều đồ ăn cho no bụng.


      Mỗi ngày khi mở mắt ra, tựa hồ có thói quen nhìn thấy nàng tươi cười ôm đống trái cây tiến từ ngoài cửa động vào, ánh nắng mỏng manh chiếu rọi phía sau người nàng, gương mặt má lúm đồng tiền của nàng tựa như tinh linh trong khu rừng hoang dã này.


      ……….


      Ngày trôi qua rất mau, hàng ngày, vẫn như cũ Huyên Trữ đều hái trái cây rồi thong thả trở về.


      Nhưng mà, khi nàng vào nham động thấy bóng dáng Hắc Khi Phong đâu.


      “Bịch bịch bịch…..”Trái cây ôm trong lòng rơi hết xuống đất, ngay lập tức trái tim bị lấp đầy bởi kích động vô tận.


      Bước chân của nàng vội vàng tìm khắp nơi trong động, miệng lo lắng gọi to:”Hắc Khi Phong, Hắc Khi Phong…….Chàng ở đâu, Hắc Khi Phong…..”


      Mãi cho đến khi nàng cũng sắp khan tiếng, trong hang như cũ cũng chỉ có tiếng gọi của nàng vọng lại.


      Tìm khắp nơi mà thấy người, nàng gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, nàng cố nhịn cho nước mắt rơi ra, nhanh chân chạy ra bên ngoài.


      Dọc theo đường , cỏ hoang dây leo ở đường chằng chịt, nàng hoang mang hỗn loạn khẩn trương chạy, theo phương hướng đường mà tìm kiếm.


      “Hắc Khi Phong……Hắc Khi Phong……”


      Nàng khép hai tay lại đặt bên miệng làm loa cất tiếng gọi to, dưới chân cũng dừng bước.


      Trong lúc sơ sẩy, nàng bị dây leo quấn vào chân, thân mình ngã mạnh úp sấp mặt đất, bàn tay bị dây chằng cắt đường, máu đỏ bắt đầu rịn ra.


      Vết thương trong lòng bàn tay bắt đầu nhức nhối, nàng cắn răng nhịn xuống, bỏ lại đám dây leo dưới chân, rất nhanh đứng dậy tiếp.


      Rốt cuộc, cũng đến cuối đường, nàng nhìn thấy dòng suối , cũng nhìn thấy được người nàng muốn tìm.


      Nàng mừng rỡ chạy nhanh qua, lúc chạy gần tới bên , nàng cẩn thận lại bị trơn trượt bởi mấy hòn đá cuội bên cạnh dòng suối, toàn bộ thân mình ngã úp về phía :”A……”


      Hắc Khi Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thấy nàng sắp ngã, vội vàng vươn tay bắt lấy nàng.


      Chỉ là công phu trong nháy mắt, nàng vững vàng rơi vào trong ngực , là có chút kinh hãi nhưng chưa bị gì cả.


      “Phù phù……. sao sao, thiếu chút nữa bị ngã nữa rồi.”Hơi thở hổn hển, nàng tình hình.


      Ngã nữa?


      Hắc Khi Phong nhạy bén nắm bắt ý tứ trong lời của nàng, ánh mắt đảo nhanh qua toàn thân nàng, thấy bàn tay nàng bị thương chảy máu.


      Con ngươi đen sâu thẫm co lại, động tác của rất nhanh cầm cổ tay nàng lên.


      “Tay của nàng bị chảy máu.”


      Bởi vì quan tâm nàng, đôi mày của nhíu lại.


      Nhìn thấy khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng, Huyên Trữ choáng váng chút, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngốc.


      “Chàng quan tâm ta sao ?” Nàng nhịn được kinh ngạc và vui sướng trong lòng hỏi .


      Còn chưa thấy trả lời, đột nhiên nàng cảm thấy thân hình của mình bị nhấc bổng lên trời.


      “A…..Chàng định làm gì vậy?”


      Nàng mới vừa kinh hô lên câu, liền thấy bế nàng lên bờ.


      tới bãi cỏ mềm mại sạch , nhàng đặt nàng xuống, sau đó xé vạt áo của ra miếng vải.


      Đối với hành động của , Huyên Trữ nhất thời phản ứng ngây ngốc: “Hắc Khi Phong, chàng muốn làm gì?”


      mím môi , chỉ là kéo tay nàng qua, cẩn thận nhìn lòng bàn tay chảy máu của nàng.


      “Tay của nàng cần được xử lý, nếu bị nhiễm trùng. Nàng ở đây chờ ta chút, ta lấy nước giúp nàng rửa sạch miệng vết thương.”


      xong, chạy nhanh xuống suối lấy nước. Động tác của quá nhanh, làm cho nàng muốn gọi lại cũng kịp.


      Chỉ trong nháy mắt, quay lại trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng, đôi mắt nhìn nàng trấn an : “Có thể có chút đau, ta cố gắng tay, nàng cố chịu đau chút.”


      “Ừm.”


      Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn , tâm tư của nàng đều bị cử chỉ quan tâm của làm cho ngây ngẩn, cơn đau trong lòng bàn tay thể tiến vào được tâm trí của nàng.


      Trong đầu, ngừng bị khuấy động bởi , quan tâm nàng…….


      còn rất cẩn thận chăm sóc miệng vết thương của nàng, ánh mắt chăm chú tỉ mỉ, động tác nhàng, nhất nhất cử chỉ đều tiến vào trong lòng nàng, làm cho nàng cảm động nước mắt đong đầy trong mắt.


      mất nhiều thời gian, đem tay nàng rửa sạch , đồng thời ngắt lấy thảo dược, đắp lên tay nàng rồi băng bó cẩn thận.


      Động tác của lưu loát liền mạch.


      Cuối cùng, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của nàng mang theo lệ quang, điềm đạm đáng , ánh mắt trong suốt, xâm nhập vào trái tim .


      “Rất đau có phải ?” khẩn trương lại đau lòng cầm lấy tay nàng nhàng thổi thổi .


      Nàng hít hít mũi : “ đau.”


      nhìn nàng, dịu dàng : “Vết thương chảy máu làm sao mà lại đau, có việc gì đâu, nếu đau cứ việc khóc, khóc xong thấy tốt hơn, cần chịu đựng.”


      đau mà…….Hu…….”


      ràng muốn khóc, nhưng thấy dịu dàng như thế, dịu dàng đến độ làm nàng nhịn được nữa mà rơi nước mắt.


      Nàng nhào vào trong lòng , cúi đầu nức nở.


      Hắc Khi Phong ngây người chút, khuôn mặt tuấn tú lên chút hồng, đối với cái ôm của nàng biết làm sao, tim đập dồn dập :”Thình thịch….. Thình thịch….”Đập ngày càng nhanh, bàn tay biết đặt chỗ nào.


      cho rằng, vì đau quá nên nàng mới khóc, do dự chút, tay chậm rãi phủ lên lưng nàng, nhàng vỗ về trấn an.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 21: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [21]



      vất vả thu hồi cảm xúc, Huyên Trữ lấy tay định lau nước mắt, nhất thời lại quên rằng tay mình bị thương.


      “A……”Mới chạm vào, đau đến nỗi nàng kêu ra tiếng.


      Nghe được tiếng kêu, Hắc Khi Phong vội vàng hơi đẩy nàng ra để xem xét tình hình của nàng.


      Sau khi biết được nguyên nhân tại sao nàng kêu đau, bất đắc dĩ khẽ trách: “Chạm vào vết thương đau à, như thế nào lại cẩn thận như vậy chứ, biết tay bị thương như thế mà còn lộn xộn.”


      “Người ta cũng chỉ trong nhất thời quên thôi.”


      lắc đầu, lấy ống tay áo nhàng giúp nàng lau sạch nước mắt mặt.


      Huyên Trữ cảm thấy rất ngọt ngào khi hưởng thụ chăm sóc dịu dàng của , đột nhiên nhớ tới diều muốn hỏi : “Đúng rồi, vết thương của chàng vừa mới lành, vì sao mà chạy ra ngoài rồi ?”


      “Vết thương của ta cũng gần khỏi rồi, cho nên muốn ra ngoài chút, thuận tiện bắt mấy con cá về làm đồ ăn, mấy ngày hôm nay đều ăn trái cây, mà hình như nàng cũng đâu có quen ăn như vậy.”


      Nghe , lúc này Huyên Trữ mới nhìn xung quanh thấy dưới suối có mấy cần câu cá, phản chiếu dưới nước, vẩy cá loè loè tỏa sáng.


      Nàng chuyển mắt nhìn , trong lòng cảm thấy khó hiểu: “Chàng làm sao mà biết ta quen ăn chay?”


      Đôi môi của gợi lên nụ cười thuần hậu, chậm rãi : “Con phải ăn ngon chút, mới có vài ngày thôi, nhìn nàng gầy nhiều rồi.”


      “Có sao? Như thế nào mà ta cũng biết nữa .” Huyên Trữ theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên sờ mặt .


      Thấy thế, Hắc Khi Phong rất nhanh cầm lấy tay nàng : “Đừng có sờ loạn, nàng quên là tay nàng bị thương à?”


      Nàng cứ sơ ý như vậy, làm cho người ta thể yên tâm.


      nhịn được hơi khẽ nhíu mày .


      “Đừng nhăn mày, ta chú ý là được rồi .”


      Sau đó, nàng còn thấy nhíu mày lên, nàng cười cười khẽ : “Ta thích nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó của chàng đâu, chàng cười cái được , chàng cười lên nhìn rất là đẹp.”


      Nghe nàng thẳng ra như vậy, Hắc Khi Phong xấu hổ đỏ mặt.


      Chất chứa trong lòng lát, cuối cùng đánh thắng loại cảm xúc nào đó trong lòng lên tiếng: “Nàng là thấy ta cười đẹp lắm sao ?”


      “Ừ, nhìn cực kỳ đẹp !” Huyên Trữ hơi gật đầu khẳng định với , đôi mắt trong veo như nước nhìn , vô cùng chuyên chú.


      Mặt thầm đỏ lên, nhìn trái nhìn phải mà cũng có dũng khí nhìn thẳng vào cái nhìn nhiệt tình chăm chú của nàng.


      “Sau này ta thường cười cho nàng xem.”


      xong, màu hồng mặt lan xuống cổ.


      Nhìn khuôn mặt tuấn tú hồng hết cả lên, Huyền Trữ cảm thấy rất buồn cười muốn bật lên thành tiếng.


      “Hắc Khi Phong, ta cũng biết ra là chàng cũng biết đỏ mặt nha, còn dễ thẹn thùng hơn so với nữ nhân, ha…..ha….”


      Bị nàng như vậy, Hắc Khi Phong càng cảm thấy mặt như bị thiêu đốt.


      xấu hổ lấy cớ né sang chuyện khác :”Ta…..Ta bắt mấy con cá mang về, để nấu chút canh cá.”


      Vội vàng bỏ xuống câu, thân ảnh của mau chóng chạy trốn xuống suối, để nàng ngồi lại cười đến thỏa thích.


      …….


      Trở lại nham động, Hắc Khi Phong bảo Huyên Trữ ngồi nghỉ bên, cái gì cũng cần làm.


      Ngồi được lúc, cuối cùng Huyên Trữ vẫn nhịn được tò mò ra ngoài.


      Nàng thấy Hắc Khi Phong mang đĩa rau xanh cùng bát canh xương cá đến, mùi hương ngào ngạt tỏa ra bốn phía.


      Nàng nghẹn họng nhìn trân trối thức ăn phiến đá, dám tin mắt trừng lớn : “Cái này……Làm sao mà chàng có thể nấu nhiều đồ ăn như vậy?”


      Đặt đĩa đồ ăn xuống, Hắc Khi Phong kéo nàng qua ngồi.


      “Cũng chỉ có mấy món thôi, hai đĩa rau dại, bát canh cá, còn lại chính là thịt cá, ta vừa rồi tìm thấy ở trong động có ít gạo, thấy còn ăn được nên mang ra nấu cơm, nàng mau ăn .”


      “Gạo.” Huyên Trữ kinh ngạc, nàng ở đây cũng mấy ngày, làm sao mà phát ra ở đây có gạo.


      Hắc Khi Phong chỉ tay về phía sâu trong hang tối, thần bí nháy mắt : “Nơi đó có vẻ như là chỗ chứa lương thực, ta nghĩ chắc cũng có người ở đây qua.”


      “À ? Trong đó á? Trong đó có đường sao ? Ta tới bây giờ cũng biết.”


      Con mắt sâu thẳm của nhìn nàng, ánh mắt như hiểu : “Nàng sợ bóng tối đúng , cho nên cũng dám đâu xa.”


      “Chàng làm sao mà biết ta sợ tối?” Nàng càng thêm kinh ngạc.


      Từ khi bọn họ rơi xuống đây tới nay, nàng vẫn bận rộn chăm sóc vết thương cho , các chuyện khác căn bản cũng có tâm tư suy nghĩ nhiều, mà cũng cố gắng dưỡng thương, đối với những việc khác cũng hỏi nhiều quá câu.


      “Trong thời gian ta bị thương, tuy rằng vào buổi tối nàng vẫn chờ ta ngủ rồi mới ngủ, nhưng ta biết sau trong ta ngủ say nàng luôn nhóm đống lửa xong mới yên tâm ngủ, cho nên ta liền đoán rằng nàng sợ bóng tối.”


      “A…..Ta nghĩ chàng ngủ say rồi bị ánh sáng làm chói mắt, nghĩ tới vẫn bị…..”


      , nàng đốt lửa cũng hề quấy rầy gì tới ta cả, kỳ ta cũng chưa ngủ, chỉ thấy nàng cứ kiên trì chờ ta ngủ trước, cho nên ta mới giả vờ nhắm mắt mà thôi .”


      dịu dàng gắp ít đồ ăn để vào trong chén của nàng, sau đó dùng thìa gỗ múc cơm cho nàng.


      Nhìn thìa cơm trắng gần tới miệng, Huyên Trữ sửng sờ nhìn : “Chàng ……Muốn đút cơm cho ta ?”


      Trời ạ, nàng nằm mơ sao ? Nếu đúng là trong mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn cần tỉnh lại.


      Hắc Khi Phong cho là đương nhiên, gật đầu : “Tay nàng bị thương, hay là để ta đút tốt hơn.”


      Cái này là , Huyên Trữ muốn véo mạnh mặt mình cái xem có đau , chứng minh rằng mình phải nằm mơ.


      Hơn nữa, nàng cũng làm như vậy.


      Hai ngón tay bấm xuống, chỉ mặt bị nhéo đau, vì sử dụng lực nên lòng bàn tay cũng đau.


      “Đau quá, như vậy là ta phải nằm mơ.” Nàng thào tự .


      Hắc Khi Phong ngây ngẩn nhìn nàng tự nhéo mặt mình, gương mặt trắng nõn lập tức lên dấu đỏ, làm cho đành lòng.


      “Nàng……Làm sao mà phải tự véo vào mặt mình, đỏ lên hết rồi kìa.” muốn đưa tay xoa xoa vết đỏ mặt nàng, lại đột nhiên thấy cử chỉ của mình có vẻ ổn, đành phải cứng rắn hạ tay xuống.


      “Thôi, ăn cơm .”


      lên tiếng chuyện để che dấu vẻ mất tự nhiên của mình.


      Nam nữ thụ thụ bất thân, thấy nàng đau kìm lòng đậu nên cử chỉ có vẻ được thích hợp phải.


      Nhưng mà, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng như vậy, trong lòng buông được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :