1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 11: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [11]



      Hắc Khi Phong buông tấu chương trong tay, mày hung hăng nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Tiểu Tiểu.


      “Ngươi trở về cho công chúa, bây giờ bổn vương rảnh.”


      Tiểu Tiểu do dự chút, kiên trì tiếp tục :“Nhưng mà…… Nhưng mà công chúa nô tỳ nhất định phải mời Vương đến, bằng …… ……”


      Nghe vậy, sắc mặt Hắc Khi Phong trầm xuống:“Lui ra!”


      Tiếng của hơi chút cất cao, trầm lãnh dọa người.


      Tiểu Tiểu run run chút, dám lưu lại:“Dạ, dạ, nô tỳ lập tức ra.”


      Nhìn cung nữ kia vội vàng rời , Hắc Khi Phong phiền chán cầm tấu chương trong tay để xuống án thư.


      tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngay cả cung nữ trong cung của nàng cũng đều thu phục, bọn họ nghe lời nàng còn hơn nghe lời .


      ……


      Qua hồi lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng có chút kinh hoảng của thị vệ.


      “Công chúa, người…… người…… bây giờ Vương muốn gặp bất luận kẻ nào.”


      Nàng?!


      Hắc Khi Phong thầm cắn răng, thân ảnh vèo cái liền bay ra ngoài.


      Khi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy nàng nhảy lò cò chân tới, thân mình lắc lắc cơ hồ có thể ngã xuống dưới bất cứ khi nào.


      “Nàng rốt cuộc làm cái gì?!”


      buồn giận rống tiếng đến trước mặt nàng, tay hung hăng giữ lấy bả vai của nàng, cơn tức giận ràng từ đáy lòng toát lên.


      Huyên Trữ thực chủ động ôm lấy thắt lưng , cười đến mắt ngọc mày ngài:“Chàng ra, ta cũng đỡ phải khổ sở nhảy vào.”


      Nhìn khuôn mặt nàng tự giác tươi cười, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy cơn tức càng tăng thêm.


      “Chẳng lẽ nàng biết nàng làm như vậy rất nguy hiểm sao? Vạn nhất ngã xuống, nàng phải là muốn làm người què cả đời chứ?!” tức giận đến nỗi năng liền mạch.


      Nữ nhân này có thể để yên lát có được hay .


      “Này! Chàng rống lớn tiếng như vậy làm gì, chàng cho là bổn công chúa muốn chân như vậy lắm sao, nếu tại chàng, ta cũng thê thảm như vậy, nếu bởi vì chàng chịu tới gặp ta, ta cũng bởi vì có chuyện rất gấp gáp nên mới phải mạo hiểm mang cái chân què tới tìm chàng.”


      Huyên Trữ đúng lý hợp tình sẵng giọng giảng giải, cũng cảm thấy có chút bốc hỏa.


      Cái gì a, nàng vất vả đổ mồ hôi chạy lại đây, chút thương tiếc nàng thôi, lại còn lớn tiếng mắng chửi người.


      Dù mệt nhưng nàng vẫn luôn lo lắng chuyện Hắc Khi Dạ uy hiếp , lo lắng cho an nguy của , ngay cả chân bị thương cũng để ý, thế nhưng ……


      Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng tức giận đánh vào ngực mắng:“Ta chính là muốn làm người què suốt đời sao, chàng cũng phải là gì của ta, chàng cần phải xen vào.”


      câu vừa ra, sắc mặt của Hắc Khi Phong khó coi.Lời của nàng, giống như cái sấm rền đánh trúng .


      Nàng đúng, vì sao muốn xen vào chuyện của nàng? ràng vẫn muốn tránh việc dây dưa cùng nàng, vì sao tại lại rối loạn như vậy.


      nên đẩy nàng ra, lại làm cho nàng càng tới gần.


      Cảm giác quái dị làm cho muốn trốn tránh, thần sắc của càng ngừng biến hóa, tâm tình lại phức tạp khiến cho cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn.


      Trầm mặc hồi lâu, liền nghĩ ra đáp án.


      “Tiểu Bối dặn ta phải chăm sóc cho nàng tốt, nếu nàng có chỗ nào ổn, ta giải thích như thế nào với Tiểu Bối, cho nên, xin công chúa người đừng tạo cho ta vấn đề khó khăn này.”


      Tiếng của trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đối với nàng chỉ là khoảng cách giữa đại phu và bệnh nhân.


      Cánh tay ôm lấy thắt lưng cứng đờ, từ từ buông ra.


      Mặt nàng trắng xanh, ánh mắt run run, chỉ cảm thấy trái tim bị đâm mạnh nhát.


      Bất kể nàng làm như thế nào, đều thể khiến động tâm sao?


      Tiểu Bối Tiểu Bối, vĩnh viễn đều là bởi vì tẩu tử, chẳng lẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ở trong tâm trí cũng vị trí nào sao?


      Đột nhiên, nàng cảm thấy chính mình thực đáng buồn.Nhìn con ngươi đen lạnh lùng của , Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người lạnh.


      Xiết chặt nắm tay, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để duy trì dũng khí.


      Cổ họng của nàng tắc nghẽn, nàng lại mạnh mẽ nuốt mùi vị chua chát kia xuống.


      Yên lặng hồi lâu, nàng mới làm cho chính mình ra điều muốn hỏi trong lòng:“ cho ta biết, có phải chàng …… vĩnh viễn cũng thể tiếp nhận ta?”


      ra câu hỏi thẳng thắn, con ngươi ngập nước trong suốt hỗn loạn yếu ớt, hung hăng va chạm vào lòng của .


      đành lòng, tựa hồ thầm lên men.


      Thân thể của cứng lại, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, câu đầu tiên cứ như vậy thốt ra:“Ta thích nàng.”


      Câu trả lời trực tiếp như vậy, làm cho nàng ngây dại chút, nhìn biểu của luôn luôn cự tuyệt nàng như vậy, luôn để nàng cách xa ngàn dặm, lòng của nàng…… đau, đau đến…… tê tâm liệt phế.


      Nàng cố gắng chống đỡ thân hình lay động của mình.


      Nàng là Huyên Trữ công chúa, cho dù là thua, cũng phải thua cách kiên cường.


      Cánh môi trắng bạch, nàng nhìn sâu về phía , tận sâu trong đáy mắt vẫn nuôi chút hy vọng cuối cùng, nhàng tràn ra tiếng : “Nếu phải có lời dặn dò của tẩu tử, chàng…… có thể quan tâm ta hay ?”


      Lời của nàng, hỏi rất khẽ, bởi vì sức lực của nàng ngừng mất .


      Vẻ yếu đuối tái nhợt phản chiếu vào đôi mắt của , ngực tựa hồ bị đôi mắt của nàng làm cho hỗn loạn.


      Nhìn nàng như vậy, định mở miệng, thế nhưng lại thể sau lời lạnh lùng được.


      Hồi lâu, Huyên Trữ rũ mắt xuống, tận sâu trong đầu, là khuôn mặt lạnh lùng của .


      Hít hơi sâu, lần nữa nàng ngẩng đầu kiêu ngạo.


      Ngẩng cao đầu, vẻ yếu ớt mặt biến mất hình dáng, giống như nét tái nhợt vừa rồi chỉ là ảo giác.


      Nàng đẩy ra, hừ :“Hắc Khi Phong, sau này bổn công chúa bao giờ để ý đến chàng nữa, chàng có chết ta cũng quản.”


      Sau đó, nàng quay đầu hướng đến cung nữ bên cạnh, tiếng trong trẻo rất khí thế: “Tiểu Tiểu, giúp ta trở về! Bổn công chúa phải mau chóng khỏe lại, sau đó rời khỏi xú nam nhân đáng ghét này!”


      “Dạ.”


      Tiểu Tiểu vội vàng đỡ lấy nàng.


      Nhìn thân ảnh các nàng xa, trong lòng Hắc Khi Phong có cảm giác mỏng manh mất mát.


      Lúc này đây, nàng phải rồi……


      Liên tiếp vài ngày, trong Vương cung tràn ngập áp lực, mọi người ai cũng dám ho tiếng.


      Trong điện, Huyên Trữ cố lấy dũng khí đem bị cái chân thương đặt xuống đất, sau đó từ từ đứng lên.


      Tiếp theo, nàng lại hít hơi sâu, mới dám bước bước .


      lại vài bước, nàng phát chính mình đủ năng lực để đứng.


      tốt quá, chân của ta khỏe rồi, khỏe rồi!”


      Nàng hưng phấn có chút để ý đến thân phận công chúa của mình.


      Kỳ , nàng cũng phải giống như miệng kiên cường như vậy, từng nhiều năm bị thương ở chân, loại cảm giác sợ hãi này vẫn như bóng ma chôn chặt trong lòng nàng.


      Cho dù là vết thương nho , nỗi sợ hãi trong lòng kia cũng ảnh hưởng đến nàng.


      Chỉ là, vì muốn có thể cùng gần gũi nhiều hơn, nàng cố quên sợ hãi kia.


      Nay, trong lòng còn chờ mong gì nữa, sợ hãi kia lại trở lại, may mắn tất cả đều tốt rồi.


      Nàng thầm thở dài hơi, ánh mắt mất mát nhìn về phía cửa.


      Ngoài cửa trống trơn, lâu rồi thân ảnh cao lớn kia có xuất .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 12

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 13: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [13]



      Mặt trời chiều ngả về phía tây, trải dài như những dát vàng tan chảy óng ánh, nhuộm đẫm cung điện trang nghiêm.


      đạo thân ảnh tuấn tú đứng ở dưới ánh tà dương, hào quang mỹ lệ chiếu khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lung linh đến chói mắt, khí chất thanh nhã bao phủ cảnh vật xung quanh, thêm vài phần tuấn.


      Đưa mắt nhìn về phía chân trời, miên man tràn ra hơi thở muộn phiền.


      Lôi Mông tiến lại gần, thân hình kia lập tức phát giác có người, ánh mắt mê mang liền khôi phục bình tĩnh.


      “Xoạt xoạt” Lôi Mông hề báo động trước quỳ xuống.


      Thấy thế, Hắc Khi Phong nhướng mày, con ngươi đen lạnh lùng: “Có chuyện gì ?”


      Nhiều năm qua đều theo bên người, làm sao mà biết Lôi Mông lúc này nhất định làm “chuyện xấu” gì đó mà dự liệu được.


      “Thuộc hạ đáng chết, bởi vì thuộc hạ nhất thời lỗ mãng thỉnh cầu Huyên Trữ công chúa khuyên Vương đuổi bắt thái tử điện hạ, công chúa lo lắng an nguy của Vương, cho nên mới nhất thời xúc động chuyện chọc giận Vương, cũng làm công chúa uỷ khuất rời khỏi Hắc Phong quốc.”


      Nghe vậy, cả người Hắc Khi Phong chấn động.


      như thế lúc ấy nàng cũng phải cố tình mạo hiểm mang đôi chân bị thương tìm để gây chuyện, mà vì lo lắng cho an nguy của .


      mà mới màng đến nguy hiểm, nàng thế nhưng cũng để ý chính mình có thể bị què chân, cứ như thế mạo hiểm vì ……….đáng giá sao?


      Giờ khắc này, cũng thể phủ nhận mình cũng thay đổi suy nghĩ về nàng.


      Nàng……. còn rất lòng, chẳng màng tới an nguy chỉ suy nghĩ cho .


      Đánh bạc kiểu này tất cả đều phải trả giá, cũng từng trải qua, chẳng qua đối tượng của là tiểu Bối.


      Chưa từng có người nào làm như vậy vì , vẫn tránh xa e ngại nàng công chúa kiêu ngạo đó, nhưng chính nàng lại làm cho cảm động.


      Nhớ tới chính mình làm cho nàng thương tâm muốn chết, rốt cục thể đứng im ở chỗ này được nữa.


      “Lôi Mông, phân phó ngự trù chuẩn bị rượu ngon món ngon, bổn Vương muốn cùng công chúa dùng cơm.”


      Lôi Mông luôn luôn nghe lệnh lúc này lại cúi đầu .Ở thời điểm Hắc Khi Phong còn phấn chấn, Lôi Mông cúi đầu càng thấp: “Công chúa…….Công chúa rời khỏi hoàng cung.”


      “Cái gì? Nàng rời ? Chuyện đó có khả năng, ta còn chưa phái người hộ tống nàng, nàng làm sao có thể tự mình rời , mau tìm, có thể nàng ham chơi ở đâu đó.”


      Ở chung nhiều ngày như vậy, biết nàng thích chạy khắp nơi, giống như đối với hoàng cung của có nhiều điều ngạc nhiên, dường như khắc cũng ngồi yên.


      Nhớ tới luôn bắt gặp nàng ở tất cả mọi nơi, khoé môi bất giác nhếch lên.


      “Vương, công chúa lần này rồi, công chúa sai Tiểu Tiểu tìm thuộc hạ, sau đó mình rời khỏi Hắc Phong quốc, công chúa có để lại lá thư.”


      xong, Lôi Mông cầm trong tay lá thư trình lên.


      Hắc Khi Phong tiếp nhận thư đọc được……


      “Bổn công chúa nếu là tự mình đến, vậy chính mình tự , nhọc giá Hắc Vương phái người hộ tống, hẹn gặp lại!”


      hẹn gặp lại…….


      Bốn chữ như gõ mạnh vào trái tim , loại cảm giác mất mát bao phủ .


      Giờ phút này, rốt cục có thể thấy sau này ở trong hoàng cung bao giờ ngẫu nhiên bắt gặp nàng, cuộc sống của cuối cùng cũng khôi phục thanh tĩnh.


      Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hắc Khi Phong tựa hồ phải hoàn toàn thờ ơ, Lôi Mông lớn mật đặt câu hỏi: “Vương, có cần thuộc hạ tìm công chúa trở về ?”


      Hắc Khi Phong nắm chặt lá thư, ngần ngừ lúc mới : “Ngươi tìm công chúa, sau đó thầm hộ tống nàng về Xích Diễm quốc.”


      Còn muốn đưa công chúa về Xích Diễm quốc?!


      Nhìn thần sắc của Vương vẫn lãnh đạm như cũ, Lôi Mông nhịn được nhíu mày.


      Chỉ thấy cung kính hành lễ, sau đó ngữ điệu thong thả trả lời: “Thuộc hạ tuân lệnh.”


      xong, lại liếc mắt nhìn Hắc Khi Phong cái, hy vọng có thể nghe thấy mệnh lệnh khác, nhưng là vẫn thất vọng rồi.


      …………


      Ở bên ngoài hoàng cung, đường hẻo lánh, thỉnh thoảng có những thương nhân chở hàng hoá ngang qua.


      Trong đó có xe ngựa cũ, nhưng cũng chưa mất vẻ hoa lệ của nó.


      “Đại thẩm, cám ơn người cho ta nhờ, bằng chỉ sợ ta lạc đường mất.”


      “Huyên Trữ nương cần khách sáo, cũng là cùng chung đường thôi mà, có nương đồng hành với bà già này cho đỡ buồn.”


      …….


      Ngay lúc hai người chuyện trò, xe ngựa đột nhiên bị xóc nảy lên.


      Thân mình Huyên Trữ lắc lư chút, nàng nhanh tay tìm kiếm chỗ để bám vào ổn định thân hình của mình, đồng thời cũng vươn tay giữ chặt đại thẩm cho bà ngã.


      “Ôi ! biết chuyện gì xảy ra vậy, lão gia, rốt cục bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Đại thẩm vừa chống đỡ thân mình, vừa hỏi với ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.


      Nhưng vào lúc này, xe ngựa lộp cộp lúc rồi dừng lại, phanh lại cực nhanh làm Huyên Trữ cùng đại thẩm đồng thời ngã nhào về phía trước, đụng vào màn xe.


      Khi hai người nhìn ràng tình hình bên ngoài, bị doạ hết hồn.


      Chỉ thấy nam nhân vạm vỡ lia kiếm vào cổ của ông lão, sắc kiếm loang loáng uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể làm đầu ông rơi xuống, nam nhân khác mặc trang phục giống nam nhân kia đứng ở bên đường, ánh mắt như săn mồi nhìn bọn họ.


      Đại thẩm hoàn toàn kinh hãi, luống cuống tay chân ra khỏi xe, mặt mày xanh lét giọng run run :” Này…..Này…….Các ngươi đừng thương tổn lão gia nhà ta, các ngươi muốn tiền phải , chúng ta mang hết tiền người giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng đả thương lão gia nhà ta .”


      Huyên Trữ đến bên cạnh đại thẩm, khẩn trương nhìn màn này.


      Ánh mắt cẩn thận đánh giá hai gã cường đạo, xem khí thế cùng trang phục của bọn chúng, giống sơn tặc bình thường.


      Ánh mắt bọn họ trong lúc đó tỏa ra loại khí thế bức người, rất là bất thường.


      Trong lúc Huyên Trữ quan sát bọn họ, bỗng nhiên dừng lại chút nhìn thẳng về bên hông nam nhân vẫn đứng yên kia.


      Túi cung tiễn có đường viền được thuê bằng chỉ bạc?!


      Đôi mắt của nàng chợt loé, trong đầu lên cái cung tiễn cùng loại, làm nàng cảm thấy run sợ.


      ” Ngươi……Các ngươi là……” Nàng khiếp sợ lùi lại phía sau, cả người lông tơ dựng đứng lên.


      Nếu nàng đoán lầm, bọn họ vừa phải là cướp cạn cũng phải muốn đối phó với hai vợ chồng thương nhân này, mà là thích khách ngày đó tập kích Hắc Khi Phong, hơn nữa tại là……….tìm đến nàng gây phiền toái !


      Làm sao bây giờ làm sao bây giờ ?


      Nàng kích động, trong lòng vội vàng tìm cách để thoát thân.


      Hai nam nhân kia tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, kèm hai bên lão thương nhân lạnh lùng uy hiếp: “Huyên Trữ công chúa, nếu muốn bọn họ chết oan uổng, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta.”


      Nàng ngu ngốc mới có thể ngoan ngoãn theo bọn họ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 14: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [14]



      Nhìn xung quanh, Huyên Trữ đánh giá phương hướng nào có thể chạy trốn, sau đó mới dấu vết quay lại đối mặt với hai ánh mắt hung thần ác liệt kia.


      Đại thẩm đứng cạnh nàng lắp bắp kinh hãi: “Huyên Trữ nương, ngươi… ngươi là công chúa?”


      Huyên Trữ cười có lỗi: “Đại thẩm, thực xin lỗi, ta phải cố tình giấu bà.”


      Ánh mắt đại thẩm lại nhìn về phía trước, giọng nén được run rẩy: “Vậy… Vậy bọn họ là… là…”


      “Bọn họ phỏng chừng là tới giết ta.” Huyên Trữ cố gắng duy trì trấn định.


      “Giết… Giết công chúa?” Đại thẩm sợ tới mức cơ hồ sắp hồn phi phách tán.


      Huyên Trữ đưa tay giữ lại tay của đại thẩm, giọng : “Đại thẩm, chờ chút ta kêu chạy bà phải mau chạy biết ?”


      “Nhưng mà lão gia nhà ta…”


      “Ta cứu ông ấy.”


      “Ừ… Ừ.” Tình thế như vậy, đại thẩm lục thần vô chủ [1], chỉ có thể phụ họa theo chỉ thị của Huyên Trữ.


      Sau đó, Huyên Trữ nghiêng đầu, giả bộ kinh hỉ trừng lớn mắt, nhìn phía sau hai nam nhân kia hô to: “Hắc Khi Phong! Chàng đến rồi!”


      Bọn họ nghe thấy thế cảnh giác nhìn ra sau.


      Nắm chắt cơ hội, Huyên Trữ hai tay lập tức ngưng tụ hai luồng ánh sáng màu tím, động tác rất nhanh chóng phóng qua.


      “Bang” tiếng, ánh sáng tím đánh lệch thanh kiếm đặt cổ vị lão gia kia, sau đó tay kia đồng thời thu lại, liền cuốn lão gia lại đây.


      “Chạy mau!” Nàng thúc giục.


      Đại thẩm lập tức giữ chặt lão gia vừa được cứu liều mạng chạy về trước, Huyên Trữ cũng ngừng chuẩn bị tháo chạy.


      Hai người bị lừa quát tiếng: “Chết tiệt, đứng lại!”


      Bởi vì thực lực kém rất xa, bọn họ cái nhảy liền chắn trước mặt bọn người Huyên Trữ, hai thanh kiếm đồng thời chỉ hướng bọn họ.


      “Huyên Trữ công chúa, ngươi dám gạt chúng ta!”


      Nhìn hai thân hình cao lớn như bức tường chắn của bọn họ, Huyên Trữ liền biết kế hoạch tháo chạy của mình thành rồi.


      Nàng cố tự trấn định, nhếch miệng cười tủm tỉm: “Các ngươi đều sắp giết ta rồi, bổn công chúa cũng nên nghĩ biện pháp tháo chạy trước, ngơ ngác bị người khác giết chẳng phải là ngu ngốc sao.”


      “Phí lời! Ngoan ngoãn theo chúng ta, nếu …”


      trong hai thanh kiếm sắc vụt sáng, biết từ khi nào kề cổ đại thẩm.


      “A…” Đại thẩm sợ tới mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.


      Thấy thế, thân là trượng phu, vị lão gia trở nên căng thẳng: “Đừng… Đừng làm khó thê tử của ta.”


      Huyên Trữ nghiến răng nghiến lợi trừng bọn chúng: “Bỉ ổi!”


      “Thả bọn họ, bổn công chúa theo các ngươi là được.”


      xong, Huyên Trữ “ngoan ngoãn” về phía gã nam nhân cầm kiếm khác.


      “Vèo!” Nam nhân kia lập tức cầm kiếm kề vào cổ nàng.


      “Huyên Trữ công chúa, cảm phiền phương giá [2] rồi.”


      Huyên Trữ nhìn về phía đôi phu thê đúng phía xa còn chịu uy hiếp nữa.


      “Cám ơn hai người đường chăm sóc ta, có lỗi liên lụy hai người khiến hai người kinh sợ, hai người bảo trọng.”


      “Công chúa…” Đôi phu thê lo lắng kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyên Trữ bị mang .





      Trong cung điên khí thế bức người, gã thị vệ quỳ dưới bậc thang trong ngự thư phòng.


      “Vương, ngoài cung có đôi phu thê có tin tức liên quan đến Huyên Trữ công chúa.”


      Tìm được nàng rồi?


      Hắc Khi Phong vội vàng đứng lên: “Mau truyền.”


      Chỉ chốc lát sau, đôi phu thê liền bị đưa vào ngự thư phòng.


      Khi bọn họ nhìn thấy Hắc Khi Phong, có chút kinh ngạc, Hắc Vương chỉ trẻ tuổi hơn nữa còn tuấn như vậy.


      Kinh ngạc kinh ngạc, nhưng lễ tiết đáng có vẫn như cũ dám quên.


      Hai người đồng loạt quỳ xuống: “Thảo dân Dư Hồng khấu kiến Vương.”


      Hắc Khi Phong khoát tay: “Đứng dậy trả lời ta.”


      Ngay sau đó, liền khẩn cấp truy vấn: “Công chúa ở đâu?”


      Phu thê nhà họ Dư nhìn nhau, sắc mặt trầm trọng.


      Dư lão gia mở miệng trả lời: “Vương, phu phụ thảo dân vốn đồng hành cùng công chúa, kết quả công chúa bị hai người vô danh bắt cóc .”


      “Bắt cóc?” Hắc Khi Phong khỏi giương cao giọng, cảm thấy rất khiếp sợ, nỗi lo lắng trỗi dậy.


      nhịn được thầm nắm chặt tay, khiến bản thân tỉnh táo lại: “Kể chi tiết tình cho ta biết.”


      “Vâng. tình là như vậy…” Dư lão gia mang tình kể lại chữ cũng sót.


      Cuối cùng, sắc mặt của Hắc Khi Phong thể duy trì bình tĩnh được nữa.


      nhăn mày nhìn Dư lão gia, giọng bắt đầu khẩn trương: “Ngươi vừa mới công chúa bảo hai người bắt cóc nàng là muốn giết nàng?”


      phải là…


      “Tâu vâng, mục tiêu của chúng khẳng định là công chúa, luôn miệng muốn công chúa theo bọn chúng, nếu lấy mạng phu phụ thảo dân.”


      Nghe vậy, tim của Hắc Khi Phong thắt lại, quả nhiên…


      “Người đâu, báo Lôi Mông dựa theo phương hướng mà phu thê họ Dư chỉ để truy tìm tin tức của công chúa.”


      “Tuân lệnh.”


      đám người lui ra, Hắc Khi Phong mới lộ ra biểu phiền não.


      khó nén lo lắng tới lui trong ngự thư phòng, trong lòng đối với việc Huyên Trữ bị bắt cóc có suy đoán.


      Nhất định là Lôi Hành cùng Lôi Vân bắt cóc Huyên Trữ!


      “Rầm!” Tay nặng nề mà dừng bàn, đôi mắt đen đóng lại mang theo lo âu.


      Từ công công bưng ly trà đến gần, khuyên giải: “Vương, Người nhất định nên hỗn loạn, đây nhất định là do đại điện hạ giăng bẫy, Người phải cẩn thận.”


      Hắc Khi Phong tiếp nhận trà, phiền muộn ngụm uống cạn.


      được, ta thể chờ trong Vương cung, Từ công công, ngươi phân phó xuống dưới, bổn vương muốn xuất cung chuyến.”


      Từ công công tay nắm chén trà , run lên chút, ánh mắt lóe lên, thần sắc do dự muốn lại thôi.


      “… Vương, Người muốn xuất cung sao? Nhưng mà…”


      Còn muốn cái gì đó, Từ công công cuối cùng vẫn đình chỉ , đầu cúi xuống, nhìn chén trà trong tay, tay càng thêm run lên.


      Hắc Khi Phong bắt đầu cất bước lướt qua Từ công công ra ngoài, bỏ lại câu: “Ta nhất định phải xuất cung, Từ công công ở lại tạm thời thay bổn vương xử lý mọi chuyện trong cung.”


      “Vương…” Từ công công gọi, giơ tay lên lại từ từ buông xuống, hốc mắt trào ra nước mắt.


      “Vương, Người… Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”


      Lời của thất thần mà mênh mang.


      ______[1] Lục thần vô chủ: mất chủ ý, bối rối đến thể làm chủ được lục thần (tim, gan, phổi, tỳ, mật, thận). Tổng kết lại là hoảng sợ cực độ.[2] Phương giá: cách xưng hô tôn trọng dành cho đối phương

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 15: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [15]



      Trong căn phòng u, ngừng truyền đến thanh sột soạt.


      Tại góc tường mốc meo, thân ảnh kiều nhắn ngừng giãy dụa trong gian u.


      “Hắc Khi Dạ chết tiệt, lại dám trói bổn công chúa như vậy.”


      Huyên Trữ lắc lắc cổ tay, dây thừng thô ráp xát làn da trắng mịn của nàng đau rát, làm cơn tức trong lòng nàng càng thêm tăng cao.


      Cho dù bị xát đến rách da, dây thừng trói chặt nàng vẫn như cũ hề có dấu hiệu bị buông lỏng.


      “Hắc Khi Dạ, ngươi ra đây, Hắc Khi Dạ… Ngươi như vậy hảo hán cái gì, ngươi ra đây…”


      Ngay vào lúc này, cánh cửa phần phật cái bị đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú tà mị lạnh lùng của Hắc Khi Dạ ánh vào đáy mắt nàng.


      Nhìn ánh sáng rung chuyển tên trong mắt , Huyên Trữ đột nhiên cảm thấy tim từng trận rét run.


      từng bước tới gần, nàng bỗng trở nên sợ hãi.


      Ánh mắt mang theo sắc tính, tựa như muốn nuốt sống nàng vào bụng, dưới ánh mắt đó, nàng nhịn được co thân mình lại, run rẩy dịch ra sau.


      Nhưng mà sau lưng nàng chính là góc tường, nàng căn bản có đường thối lui.


      “Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”


      Hắc Khi Dạ khoanh tay đứng thẳng trước mặt nàng, nhìn từ cao xuống, nhìn đôi mắt nàng tựa kinh cung chi điểu [1], nở nụ cười phóng đãng.


      “Muốn thế nào? Công chúa cao quý phải ta phải hảo hán sao? Bây giờ… Ta cho ngươi biết thế nào gọi là hảo hán chân chính.”


      Tiếp theo, ngồi xổm xuống, con ngươi đen thiết tha bao bọc mặt nàng: “Nghe … Là ngươi cứu Hắc Khi Phong khi ở tường thành, sao thế, ngươi phải thực chán ghét Hắc Phong quốc chúng ta sao, giúp Hắc Khi Phong như vậy, phải là ngươi ta rồi phải , hử?”


      Sắc mặt của Huyên Trữ thay đổi, mạnh mẽ trấn định mình: “Bổn công chúa… Chuyện của bổn công chúa đến phiên ngươi quản.”


      đến phiên ta quản sao? Ha ha…”


      nhàng đỡ cằm nàng, ngón tay thon dài nghịch hai má mềm mại của nàng: “Gương mặt mỹ miều như vậy, tên đệ đệ của ta cư nhiên thích, thích Tô Bối Bối cái người điểm nổi bật, làm tổn thương trái tim của công chúa a.”


      Huyên Trữ nhíu chặt mày, mặt quay trái quay phải muốn tránh khỏi tay .


      “Buông ta ra, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!”


      “Bẩn thỉu? Cách dùng từ của công chúa quả làm tim ta tổn thương, sao, đệ đệ của ta tổn thương tim ngươi, ngươi lại tổn thương tim ta sao?”


      Ngay sau đó, cổ tay chuyển sang siết cằm nàng, làm mặt nàng đối diện , cười mỉa cách ác liệt: “Ngươi tổn thương tim ta như vậy, có phải nên bồi thường ta chút hay ?”


      xong, đôi mắt u của ánh lên hai ngọn lửa, bàn tay còn lại đặt eo lưng mềm mại của nàng.


      Huyên Trữ cả người run rẩy : “A… Đừng đụng ta! Đừng, buông tay…”


      Nàng lắc eo, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhiệt độ cơ thể kịch liệt đánh xuống dưới.


      Đừng… Nàng tình nguyện chết cũng muốn bị Hắc Khi Dạ xâm phạm.


      Hắc Khi Dạ phóng đãng cười lạnh, bàn tay đặt bên hông nàng dần dần hướng lên : “Nếu Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc thành nữ nhân của Hắc Khi Dạ ta, biết Xích Diễm Vương phản ứng như thế nào?”


      … Buông, Hắc Khi Phong, cứu ta, Hắc Khi Phong…”


      Huyên Trữ liều chết giãy dụa, cũng thể ngăn cản bản tay dâm uế sờ loạn thân thể nàng.


      “Đừng…” Nàng thét chói tai, nhưng giọt nước mắt hoảng sợ rốt cuộc thể quật cường nhịn được nữa, toàn bộ rơi xuống.


      “Hắc Khi Phong, cứu ta…”


      Giọng của nàng vỡ vụn vừa khóc vừa gọi to, lệ theo từng lần giãy dụa của nàng ngừng mà rơi xuống.


      Hắc Khi Dạ tay đẩy nàng ngã, cười nhạo: “Hắc Khi Phong? Trong lòng chỉ có Tô Bối Bối, ngươi thực cho rằng đệ đệ kia của ta vì cứu ngươi mà trở mặt với đại ca là ta sao, chớ nằm mơ, ngươi vĩnh viễn cũng phải Tô Bối Bối, ngoan ngoãn theo ta, Hắc Phong quốc cùng Xích Diễm quốc chừng tương lai trở thành minh hữu, mà ngươi, chính là Vương hậu cao cao tại thượng của Hắc Phong quốc, Vương hậu của ta.”


      Nàng ngừng lắc đầu, mắt thấy mặt ngày càng áp gần trước ngực, nàng sợ hãi run rẩy.


      Lời của tựa như từng cây từng cây như thế mà đâm vào tim nàng, rất đau.


      Đúng vậy, nàng là Ngự Huyên Trữ, phải đứa trẻ chống đối với Hắc Khi Dạ, nàng… phải tính làm sao bây giờ.


      Nước mắt hoảng sợ pha lẫn cái đau tê tâm liệt phế, nàng bỏ cuộc muốn thoát khỏi bàn tay ma quái của .


      “Vương huynh, Vương huynh, cứu muội, Vương huynh, hu hu…”


      Nghe tiếng kêu của nàng, động tác Hắc Khi Dạ chậm rãi ngừng lại, đùa cợt nhìn gương mặt nàng bao phủ bởi nước mắt, cặp mắt kia giờ phút này chính là thống khổ cùng thống hận.


      Thống hận xâm phạm, thống khổ vì Hắc Khi Phong.


      nhíu mày, cong môi lạnh lùng mỉa mai: “Sao gọi Hắc Khi Phong, tiếp tục gọi , đây là Hắc Phong quốc, gọi so với gọi Vương huynh của ngươi phải càng thêm có ý nghĩa sao?”


      Tiếp theo, giọng của lạnh hơn, ánh mắt hung tợn tuyệt tình: “Nếu phải là ngươi, Hắc Khi Phong vốn chết, ngươi… nên vì cái này mà trả giá đắt!”


      Huyên Trữ phẫn hận nhìn , ánh mắt chan chứa tuyệt vọng trữ vi ngọc toái bất vi ngõa toàn [2]: “Ta thà chết cũng cho ngươi toại nguyện!”


      Nhưng chỉ cười lạnh tiếng.


      “Roẹt…”


      Áo ngoài của nàng bị xé rách.


      “A… Đừng, van ngươi buông ta ra, buông ta…”


      Cái gì mà tính kiêu ngạo của công chúa, trong khủng hoảng cực độ còn sót lại chút gì, nàng khóc mà cầu xin, nhưng cách nào ngăn cản xé rách y phục của nàng.


      khí lành lạnh xuyên thấu qua vết rách của y phục xâm nhập vào da thịt, nhắc nhở nàng tình cảnh tuyệt vọng trong giờ phút này.


      Đối với lời cầu xin của nàng, Hắc Khi Dạ chỉ cảm thấy máu toàn thân càng thêm sôi trào.


      “Roạc… Ta thích nghe nhất chính là giọng cầu xin này của nữ nhân, chậc chậc, thực êm tai…” (BB: A… Cái tên này BT cực độ)


      “Tên ma quỷ ngươi, ngươi phải người, ngươi nên bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục…” Huyên Trữ vừa khóc kêu vừa mắng rủa.


      Giờ khắc này, nàng rất muốn chết…


      Ngay tại lúc nàng kiên quyết bằng bất cứ giá nào muốn cắn lưỡi tự sát, tựa hồ sớm biết ý niệm trong đầu của nàng.


      “Muốn chết? Thế ta còn chơi cái gì đây.”


      tà cười phóng đãng, trong lúc ngón tay di động, chế trụ toàn bộ huyệt đạo người nàng.


      Toàn bộ động tác của Huyên Trữ đều ngưng lại, chỉ có thể mở to hai mắt đẫm lệ đăm đăm nhìn , nước mắt gần như ngăn được mà tuôn ra.


      thể , thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cúi xuống cổ nàng làm chuyện xằng bậy.


      Nước mắt, ngừng mà tuôn rơi…


      thế giới này, chỉ có Vương huynh mới liều lĩnh cứu nàng, nàng nên rời khỏi Vương huynh, nàng sai rồi, sai rồi…


      ______[1] Kinh cung chi điểu: thành ngữ – chim sợ cành cong, thấy ma ắt sợ tối (xuất xứ Quảng Đông)[2] Trữ vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn: chết vinh còn hơn sống nhục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :