1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 6: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [6]



      đất đống hỗn độn, chiều hướng càng lúc càng gay go.


      Hắc Khi Phong tay nắm lấy bàn ta của Huyên Trữ cầm chiếc đĩa định ném , quát lên lạnh lùng: “ Ngự Huyên Trữ, rốt cuộc nàng ầm ỉ đủ chưa, ta nhịn nàng đủ rồi, nếu phải Tiểu Bối có lời nhờ….”


      Nghe vậy, Huyền trữ chịu đủ đả kích, đôi mắt đầy nước mang theo ý chí chiến đấu.


      “Chàng , vì tẩu tử, chàng mới chịu đựng ta? Vì nàng ấy, tất cả đều là vì nàng ấy?”


      Hắc Khi Phong trầm giọng ra từng tiếng ràng: “Đúng vậy, tất cả đều là vì Tiểu Bối, ta thể lấy nàng ấy để mang lại cho nàng ấy cuộc sống hạnh phúc, vì vậy về mặt khác, ta nguyện ý dồn hết mọi tâm tư vì nàng ấy, bao gồm cả việc chịu đựng nàng làm phiền, chỉ cần đây là nguyện vọng của nàng ấy muốn ta chiếu cố nàng”


      ….. luôn chịu đựng nàng làm phiền, ra, nàng từ trước đến nay cố gắng theo đuổi , nhưng trong mắt , nàng chỉ càng làm cho thấy phiền chán.


      Cho dù trái tim bị đâm tổn thương, bao gồm cả lòng tự trọng nhưng nàng vẫn nhịn xuống, mắt nhìn thẳng vào , run run giọng : “Ta thích chàng, đây phải là làm phiền mà là theo đuổi.”


      “Ta thích nàng, nếu nàng theo đuổi ta thành gánh nặng của ta, mà ai thích gánh nặng cả.” lạnh lùng phản bá.


      “Oanh” nàng chỉ cảm thấy gáy của nàng như có ai đánh mạnh vào, là như thế này sao? Tình của nàng dành cho lại thành gánh nặng của .


      Nàng theo đuổi hạnh phúc, lại làm cho càng thêm ghét nàng, tình cảm của nàng vì sao lại chịu đựng nổi.


      Từ trước tới nay, nàng muốn cái gì có cái đó, nàng được Vương huynh thương vô tận, nàng có hoàng cung dưới ủng hộ.


      Cho dù nàng tính tình điêu ngoa, nhưng mà nàng biết mỗi người ở Diễm cung đều thương nàng, giống như là Nhi nhiệt tình hầu hạ nàng thời gian. Nàng rất hạnh phúc, cho đến khi gặp được , đả kích nàng chúc lưu tình, cũng như nhẫn tâm làm cho nàng thức tỉnh.


      , làm cho nàng hiểu được , làm cho nàng biết nàng ở trong Diễm cung là bé ngây thơ, là làm cho nàng biết cách thành thực, là cho nàng biết khi rời Diễm cung nàng chỉ là bình thường, thể ỷ lại thân phận công chúa. Cũng chính là , làm cho nàng vứt hết mặt mũi, tự tôn mà theo đuổi .


      Nhưng cũng là cho nàng nếm trải cái gì gọi là đau lòng hề có kiêu ngạo.


      Chẳng lẽ…..hạnh phúc của nàng có quá nhiều. Cho nên, ở , nàng thể tìm thấy hạnh phúc mà nàng mong muốn.


      ra, chỉ sau khi rời khỏi Diễm cung, nàng còn là công chúa cao quý, mà ngay trước tình , nàng cũng chỉ là bình thường thậm chí là người thể có hạnh phúc.


      Cứ như vậy, nàng tâm thần hoảng loạn nhìn , đôi mắt tan rã, hồi lâu, hồi lâu….


      Cơ hồ muốn tiêu tan hết kiên nhẫn của , cùng lúc con ngươi của nàng cũng khôi phục tia thanh tỉnh.


      Chậm rãi, tay nàng rút ra khỏi bàn tay to của , trong mắt mảng đen tối, ngay sau đó cả sắc mặt cũng dần sạm .


      Nàng miễn cưỡng đứng lên như muốn ngưng thở, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, hơn nữa còn cố gắng…. cho giọt nước mắt rơi xuống.


      Ngẩng đầu, nàng lẳng lặng nhìn , nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của .


      Định há miệng ra, nàng vất vả lắm mới phát ra thanh bình tĩnh: “Ta cảm thấy mệt mỏi, phải về nghỉ, ngươi từ từ dùng.”


      Vốn là định lời quyết tuyệt, nhưng mà lúc lời ra đến bên miệng kiên cường, cứng rắn lại chuyển thành bản thân có cảm giác hèn mọn, khinh bỉ, trốn tránh.


      Nhìn nàng cố nén giọt lệ nơi hốc mắt, vẻ mặt tối sầm lại, thế nhưng khiến đành lòng nhìn.


      Nhìn sang bên, mặt mày của nặng nề, ngữ khí mang theo cảnh cáo: “Sau này đừng tuyên chiến với tính nhẫn nại của ta.”


      Huyền Trữ cắn môi, đáp lại.


      Tâm can thắt lại, nàng lẳng lặng ra ngoài.


      Đầu mùa xuân, gió lùa vào cánh cửa, vẫn như cũ mang theo chút giá lạnh, cuồn cuộn nổi lên làn váy của nàng, lạnh lùng xâm nhập vào da thịt.


      Nàng đưa hai tay ôm lấy thân mình, thân hình nhắn theo quần áo có chút lay động. Giờ phút này, bóng dáng đơn bạc kia làm cho người khác nhìn thể tránh khỏi thương tiếc.


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong trở nên phức tạp nhìn nàng rời , bạc môi mở ra, cuối cùng muốn cái gì cũng nên lời.


      Để nàng tỉnh táo chút cũng tốt, cần phải lãng phí thời gian ở bên cạnh .





      Liên tiếp mấy ngày, tẩm cung của Hắc Khi Phong xuất bóng dáng nũng nịu của ai đó, tự nhiên làm cho người ta có cảm giác quá mức yên lặng.


      Mỗi ngày, cung nữ đưa cơm đến phòng ngủ của Huyền Trữ, từ bên ngoài nhìn vào, thấy bóng dáng của nàng tựa vào cửa sổ xuất thần nhìn về phía phương trời xa nào đấy.


      Tiểu Tiểu đem cơm vào trong phòng, sau đó chạy qua chỗ Huyền Trữ.


      “Công chúa, người ngày ăn gì, qua dùng chút cơm .”


      “Ta đói”


      Huyền Trữ thản nhiên nhàng trả lời, sức sống trong giọng đầu tiêu tan hết còn sót lại chút gì, chỉ còn lại là yếu ớt, ủ rũ.


      Thấy vậy, Tiểu Tiểu cố gắng lần rồi lại lần, rút cuộc cũng có dũng khí để đặt câu hỏi: “Công chúa, có phải …. người và Vương cãi nhau hay ?”


      Cãi nhau? , bọn họ có cãi nhau, vốn là chỉ có nàng ầm ỹ với , ngay cả chuyện cũng lười với nàng câu, như thế nào còn phí lời đấu võ mồm với nàng.


      Vô tình thở dài, Huyền Trữ rầu rĩ : “Ta hy vọng cãi nhau với ta.”


      Bỗng nhiên, nàng quay người ngồi thẳng đối mặt với Tiểu Tiểu, thực tình hỏi: “Tiểu Tiểu, ta… có phải làm cho người ta chán ghét hay ?”


      “A?” Tiểu Tiểu bất chợt phản ứng sửng sốt, lập tức định thần, rốt cuộc mới đem câu hỏi của Huyền Trữ trả lời.


      Nàng vội vàng lắc đầu: “ phải, công chúa làm thế nào lại cho là như vậy, trong cung mọi người đều thích công chúa nha, tuy rằng công chúa đôi lúc kiêu ngạo chút, a , ý nô tỳ là công chúa là người ân oán ràng, dám làm dám chịu.”


      “Dám làm dám chịu?” Huyền trữ thào lặp lại lời .


      Tiểu Tiểu nghe được lời thầm của Huyền Trữ công chúa, gật đầu mạnh: “Đúng, công chúa thích Vương, tuyệt nũng nịu ngại ngùng, giống với các nữ tử khác, công chúa rất dũng cảm, dũng khí của công chúa khiến chúng nô tỳ khâm phục.”


      Huyền Trữ tự trong lòng.


      Dám làm dám chịu….


      Đúng vậy, nàng Ngự Huyền Trữ chính là dám làm dám chịu, nếu nàng làm cho cảm thấy phiền chán, nàng làm cho thay đổi cách nhìn về nàng.


      chán ghét, nàng chịu đựng.


      Nhiều ngày im lặng như vậy, nàng thể thuyết phục chính mình buông bỏ , như vậy, chỉ còn cách dũng cảm tiến tới.


      Xong xuôi, nàng lần nữa cố lấy sức mạnh, cảm kích vỗ vỗ tay lên bả vai của Tiểu Tiểu.


      “Tiểu Tiểu, cám ơn ngươi nhắc nhở ta, ngươi lại giúp ta lần nữa nghĩ thông suốt, ta mới bị Hắc Khi Phong đánh lui trở về, ngươi theo ta chứ?”


      Thấy nàng lấy lại sức sống, Tiểu Tiểu cũng vui vẻ lây: “Nô tỳ tất nhiên theo công chúa”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 7: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [7]



      Nơi cung điện hẻo lánh, cây đại thụ che trời, cơ hồ che khuất ánh nắng mặt trời, từng bóng râm mát, rất là tối tăm.


      Hắc Khi Phong mình yên đến chỗ ngồi ngoài cung điện.


      Lưng đứng thẳng, thân sau gốc cây đại thụ, con ngươi đen của phức tạp nhìn cửa đồng cung điện rắn chắc, thần sắc trầm trọng.


      Cuối cùng cũng định thần, trong lòng bàn tay ngưng tụ ánh hào quang, tay khẽ động, hào quang nhanh như sét đánh về phía hai thủ vệ.


      Hai thị vệ cả người cứng đờ, tiếp theo là như người mất hồn, trong mắt cái gì cũng thấy.


      Hắc Khi Phong từ phía sau cây đại thụ ra, sau đó vào, hai thị vệ nhận biết được tồn tại của .


      Bên trong, mảnh u ám.


      lại phía bên cạnh tường. tay nhấn vào cơ quan, ra cái cầu thang dẫn thẳng nhìn thấy điểm cuối.


      Mặc kệ phía dưới chỉ màu đen, Hắc Khi Phong vẫn vững bước xuống dưới như cũ.


      Vòng vo mấy vòng, con dường mang vẻ bụi bậm ra.


      “Oanh…”


      Lại cánh cửa đá nữa bị mở ra, Hắc Khi Phong bước vào, ánh mắt khóa trụ vào bóng người chật vật nơi góc tường.


      Tiếng bước chân nhàng làm kinh động người ngồi ở góc tường, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo oán hận.


      “Ngươi tới làm gì?!”


      Bờ môi của Hắc Khi Phong giật giật, đáy mắt xẹt qua tình cảm sâu nặng.


      “Hắc Khi Dạ, bị người giam ở đây, mùi vị dễ chịu có phải hay ?”


      hỏi, hỏi bình thản, chút gì là châm chọc, tựa như chỉ là kể câu chuyện có .


      Cho dù bị xiềng xích, thân chật vật nhưng Hắc Khi Dạ vẫn khí thế bức người như cũ giảm, bạc môi màu đỏ ở nơi góc tường u ám lóe ra như ngọn lửa mang vẻ dã.


      lạnh lùng nhìn Hắc Khi Phong, Hắc Khi Dạ phẫn nộ cắn răng:“ giết ta, ta cho ngươi hối hận!”


      Bình tĩnh nhìn ánh mắt đầy hận ý của Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Phong chuyển dời tầm mắt, dừng lại cái cùm sắt thô chắc người của Hắc Khi Dạ, ánh mắt của trở nên lạnh nhạt.


      Hạ mắt, lẳng lặng đứng trong chốc lát, tiếp theo từ tay hào quang lé ra bắn về phía xích sắt.


      “Loảng xoảng….” liên tiếp tiếng kim loại gãy vang lên, những trói buộc người Hắc Khi Dạ bị tháo bỏ.


      Ngay lúc phấn chấn muốn công kích Hắc Khi Phong, động tác của Hắc Khi Phong càng thêm nhanh, chỉ thấy dịch chút đến gần Hắc Khi Dạ, điểm vào các đại huyệt của Hắc Khi Dạ.


      “Phốc” Hắc Khi Dạ miệng phun máu tươi, tay ôm ngực quỳ xuống.


      chống tay mặt đất, ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn như cũ nhìn Hắc Khi Phong.


      “Ngươi…. phong bế pháp thuật của ta, bằng ngươi giết ta , giết ta !”


      Hắc Khi Dạ phẫn nộ thét lên.


      Hắc Khi Phong từng bước lùi về phía sau, quay lưng lại, bóng dáng thân hình thon dài dưới ánh lửa bị kéo dài, có vẻ nghiêm túc.


      “Ta nghĩ giết ngươi, bây giờ ta cho ngươi con đường sống, ngươi mau rời khỏi nơi này .”


      …” Hắc Khi Dạ theo bản năng cự tuyệt, nhưng mà sau khi đầu óc vận động, nuốt xuống nỗi hận này.


      Chống đỡ thân người, đứng thẳng lưng, nheo mắt lại nhìn thấy nét mặt nghiêng của Hắc Khi Phong: “Ngươi hôm nay giết ta, có ngày, ta nương tay chút nào mà giết ngươi!”


      Ai ngờ, Hắc Khi Phong thoáng xoay người, con ngươi đen run run mãnh liệt: “Hôm nay tha cho ngươi mạng, tình nghĩa huynh đệ chúng ta đến đây là ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu có ngày gặp lại, ta cũng nương tay chút nào mà giết ngươi, vì phụ thân rửa hận.”


      Nghe vậy, Hắc Khi Dạ khẽ cong bạc môi cách quỷ dị:“Hừ!”


      Tiếp đó, xoay người ra khỏi thạch thất, cũng là theo thông đạo khác rời .


      …….


      Bóng đêm buông xuống, hoàng cung dần dần im lặng, thị về được huấn luyện tuần tra ban đêm lại, bước chân nhàng gây kinh động.


      Trong ngự thư phòng, Lôi Mông cung kính bẩm báo với người ngồi ngự tọa.


      “Vương, thuộc hạ điều tra ra được tin tức có liên quan đến tên thích khách ngày hôm trước.”


      Hắc Khi Phong buông tấu chương tay, con ngươi đen xẹt qua.


      .” Giọng của có chút lạnh nhạt.


      Biết cảm xúc của chủ tử, Lôi Mông nhìn Hắc Khi Phong hồi lâu rồi mới chi tiết:“Thuộc hạ căn cứ vào nét đặc biệt của túi cung tiễn truy ra được đây là vật phẩm quen dùng của thuộc hạ của tiền nhiệm thái tử là Lôi Hành và Lôi Vân, sau khi thái tử tiền nhiệm bị bắt, bọn họ cũng mất bóng dáng trong Vương cung, biết bọn họ về hướng nào, thuộc hạ đoán chắc rằng bọn họ nấp ở nơi lân cận Vương cung, tìm thời cơ báo thù cho thái tử tiền nhiệm.”


      Hắc Khi Phong còn chưa hết bên ngoài cửa vang lên thanh cấp báo.


      “Cấp báo.”


      Hắc Khi Phong nhíu mày, đáy mắt toát ra ánh sáng lạnh lùng:“Truyền.”


      gã thị vệ vội vàng chạy vào:“Vương, thái tử điện hạ tiền nhiệm mất tích.”


      “Chuyện khi nào?” Hắc Khi Phong biết còn cố ý hỏi.


      Thị vệ càng thêm phủ phục cúi đầu:“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ…. thuộc hạ xác ra thời gian thái tử tiền nhiệm mất tích, thuộc hạ cũng chỉ vừa mới phát , thuộc hạ đáng chết!”


      “Bổn vương biết, ngươi lui xuống trước , việc này bổn vương tự xử lý.”


      “Vâng.” Thị vệ kinh sợ lui ra ngoài.


      Nhìn thị vệ ra ngoài, ánh mắt của Lôi Mông lên tia suy nghĩ.


      Im lặng chút, chắp tay hành lễ:“Vương, thuộc hạ nguyện ý nhận trọng trách đuổi bắt thái tử tiền nhiệm”


      “Lôi Mông, ngươi theo ta bao lâu?”


      “Thuộc hạ theo Vương từ lúc được phong làm tùy tùng của nhị điện hạ, sớm nhớ được bao lâu.”


      Hắc Khi Phong đứng lên, con ngươi đen sáng ngời nhìn Lôi Mông, bắt giữ tia nghi ngờ kia trong mắt của Lôi Mông: “Việc ta làm, trong lòng của ngươi phải sớm hiểu rồi sao?”


      Quả nhiên, vẻ mặt của Lôi Mông lập tức nghiêm nghị:“Vương! Thả cọp về núi có hậu họa!”


      “Bổn vương biết, cho nên…. Nếu lại thấy Hắc Khi Dạ, bổn vương giết tha.”


      “Vương…..Aiz…..”


      Lôi Mông cho dù còn nhiều lời muốn , nhưng cũng biết đều là vô ích.


      “Thuộc hạ xin chỉ theo giám sát hành tung của thái tử tiền nhiệm.”


      cần, tại, bổn vương muốn cùng tiến hành trận quyết đấu, đây là việc riêng của huynh đệ ta.”


      “….Vâng.” Lôi Mông cho dù muốn, nhưng cũng thể kháng mệnh.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 8: Chương 8

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 9: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [9]



      Gió thổi qua, mang theo vài cánh hoa, xoáy vòng bay lượn ở quanh thân thể nàng, làm loạn lên những sợi tóc của nàng.


      Nàng thực dứt khoát gạt tóc rối bên mặt, giương giọng kêu to: “Hắc Khi Phong, chàng đợi chút, ôi!”


      Mới được bước, nàng liền cảm thấy mắt cá chân truyền đến trận đau đớn, đau đến nàng thiếu chút nữa đứng nổi.


      Tiếng kêu đau đớn bén nhọn của nàng truyền vào tai , làm bước chân của dừng lại.


      Hít sâu hơi, căng mặt quay đầu, nhìn thấy nàng nhăn mày cách thống khổ, sắc mặt trắng xanh, quả nhiên bị thương.


      Đáy mắt của xẹt qua chút lo lắng, nhíu nhíu mày, nhanh trở về.


      “Bị thương ở đâu?”


      Người ngay tại trước mắt, Huyên Trữ thực dứt khoát ra vẻ yếu ớt dựa qua, chỉ vào mắt cá chân, đáng thương nhìn .


      “Chân ta bị trật rồi, đau quá.”


      có cách nào đẩy nàng ra, đành phải thuận thế đỡ nàng ngồi xuống, sau đó khom người xem xét mắt cá chân của nàng.


      Giày cùng tất bị cởi ra, ngón tay thon dài chạm vào chân nàng, hơi ấm của xuyên thấu qua da thịt truyền hướng nàng.


      Lực chú ý của Huyên Trữ dần dần từ cái đau đớn của mắt cá chân trung chuyển, ánh mắt sáng lạng nhìn bên mặt rất chân của , vẫn còn mừng thầm.


      Ngón tay Hắc Khi Phong nhàng kiểm tra xung quanh mắt cá chân của nàng, xác định mức độ bị trật quá nghiêm trọng, mới thầm thở dài nhõm hơi.


      “Cũng may bị thương quá nghiêm trọng, ta kêu ngự y kê thang thuốc cho nàng.”


      xong, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy ánh mắt mê luyến của nàng bao phủ lại đây.


      được tự nhiên rời tầm mắt qua bên, đột nhiên phát tay mình nắm lấy bàn chân trắng nõn như ngọc của nàng.


      Da thịt trắng noãn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, chiết xạ vầng sáng mê người, khiến có chút sợ run.


      ra chân của nữ hài tử là dạng như vậy.


      Bàn tay to của , cùng bàn chân kiều xinh xắn của nàng hình thành hai hình ảnh đối lập mãnh liệt, loại cảm giác che chở tự phát của nam tính trỗi lên trong lồng ngực.


      Trong lúc sợ hãi, tay bất giác siết chặt hơn mắt cá chân nàng.


      “A! Đau quá! Chàng muốn mưu sát ta a!”


      Huyên Trữ cơ hồ là lập tức ồn ào lên, cảm giác đau đớn khiến nàng thiếu chút nữa giật chân lại, đáng tiếc chân bị thương, bằng nàng giật chân lại.


      Tiếng thét chói tai rắn chắc của nàng làm tỉnh lại.


      Mau chóng buông tay, giống như tiểu hài từ làm chuyện sai lập tức đưa tay ra sau, thần sắc mặt biến rồi lại biến.


      “Ta… Thực xin lỗi.”


      Ngữ khí của đông cứng mà áy náy xin lỗi, vì bản thân vừa rồi biết như thế nào lại lỗ mãng cảm thấy đúng nên lời lại xấu hổ.


      Có lẽ là che giấu rất tốt, Huyên Trữ tuyệt hoài nghi có ý tưởng khác.


      Nàng bĩu môi vươn tay hướng .


      Nhìn bàn tay bé trước mặt, Hắc Khi Phong theo phản xạ lui về sau bước, giống như nàng là rắn độc mãnh thú.


      Huyên Trữ tức giận thét lên: “Hắc Khi Phong, chàng là có ý tứ gì, ta có cái gì đáng sợ sao! Ta bị thương, chàng chẳng lẽ biết rằng nên phát huy chút phong độ của nam tử đỡ ta chút a, đừng quên là chính chàng làm ta bị thương, thực hiểu đại nam nhân cư nhiên e lệ đến loại trình độ này, cho dù chấp nhận…”


      “Câm miệng.”


      Giọng lạnh lẽo lập tức át tiếng lải nhải của nàng.


      Sau đó, hai người cứ giằng co như vậy, mắt to trừng đôi mắt , chính xác mà là Huyên Trữ trừng .


      “Nàng thực phiền toái.”


      Hắc Khi Phong khó tránh được oán giận lên tiếng, sau đó khom người bế nàng lên.


      Huyên Trữ thuận thế vòng ôm cổ , đặt đầu lên bờ vai, hưởng thụ phục vụ từ .


      đường về Di Hòa cung, người đường nhìn bế nàng, đều lặng lẽ dùng ánh mắt khác biệt nhìn về hướng nàng.


      Huyên Trữ thầm nháy mắt mấy cái với bọn họ, càng thêm ôm sát hơn cái nàng tựa vào.


      Lại được vài bước, giọng của Hắc Khi Phong nhịn được vang lên.


      “Công chúa, xin nàng đừng ôm chặt như vậy, ta sắp thể hô hấp rồi.”


      “Sợ cái gì, nếu chàng thể hô hấp ta cho độ khí cho chàng.”


      “Công chúa!”


      “Kêu la cái gì, bổn công chúa còn biết mình là công chúa.”


      “Nàng biết thân phận của mình tầm thường, xin công chúa chú ý lời lễ nghi, đừng để mất mặt Xích Diễm quốc.”


      “Nơi này cũng phải Xích Diễm quốc, sợ cái gì.”


      “Nàng…”


      “Ta muốn như vậy, trừ phi chàng chặn miệng ta lại.”


      “…”


      Xa xa, truyền đến chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của Hắc Khi Phong .





      Trong Di Hòa cung, Huyên Trữ ngồi giường, ngự y vì nàng chẩn đoán tận tường.


      Cuối cùng, ngự y vuốt vuốt chòm râu, bình thản : “Công chúa chỉ bị thương , lão phu kê chút thuốc để đắp, qua vài ngày ổn.”


      “Qua vài ngày? Là bao nhiêu ngày?” Huyên Trữ động óc, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt.


      “Đại khái là ba bốn ngày.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ bỉu lên đôi môi đỏ mọng, hạ giọng áp lực với ngự y: “Bổn công chúa muốn khỏe lên nhanh như vậy.”


      “A? Lão phu hiểu ý của công chúa.”


      Thấy dáng vẻ ngây ngốc của ngự y, Huyên Trữ dứt khoát thẳng: “Ý ta là muốn kéo dài thêm vài ngày mới khỏe lên. mấy ngày nay ta muốn Hắc Khi Phong thay thuốc giúp ta, nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi [*], làm ta bị thương phải có trách nhiệm chăm sóc ta.”


      Lúc này, ngự y rốt cục hiểu được tâm tư của Huyên Trữ.


      cười ha hả: “Lão phu cẩn tuân ý tứ của công chúa.”


      Huyên Trữ vui mừng mặt mày hớn hở, tiếp đó nàng lại có chút khẩn trương dặn dò: “Vậy ngươi cũng nên lật tẩy ta trước mặt Hắc Khi Phong a.”


      “Lão phu là đại phu, chỉ biết kê đơn bốc thuốc, những cái khác lão phu đều biết.”


      Nghe ngự y trả lời, Huyên Trữ cuối cùng cũng chân chính yên tâm.


      “Cám ơn.” Nàng nở nụ cười.


      dám nhận dám nhận.” Ngự y cười rất hòa thiện, trong mắt tinh quang lấp lánh.





      Ngự y ra, Hắc Khi Phong đứng đưa lưng về phía cửa.


      “Vương.”


      xoay người, ánh mắt quét qua cửa tẩm thất, sau đó mới hỏi: “Sao rồi?”


      “Thần vì công chúa kê phương thuốc, chỉ là chân của công chúa từng mắc bệnh cũ từ trước, lần này bị trật phải thêm chăm sóc cẩn thận gấp bội, nếu hậu quả khó lường.”


      “Bệnh cũ?” Hắc Khi Phong cảm thấy khiếp sợ.


      Chân nàng có vấn đề gì sao? Bình thường phải nhảy đông nhảy tây hay sao, làm sao có thể có bệnh cũ?


      Ngự y cúi đầu hành lễ, thận trọng giải thích: “Đúng vậy, theo chuẩn xác của lão phu, chân của Huyên Trữ công chúa từng mắc bệnh nhiều năm, hơn nữa là gần vài năm nay mới khỏe lên, cho nên thương tật ở chân của công chúa phải chăm sóc cẩn thận.”


      Mắc bệnh nhiều năm? Vậy phải là trước đây nàng tiện lại hay sao, dựa vào tính tình kiêu ngạo của nàng làm sao mà chịu được.


      Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy tim bị căng lên, ngực như có gì ngăn lại.


      “Vậy ngươi còn kê phương thuốc tốt nhất giúp nàng trị liệu.” Lời của có chút gấp gáp.


      Nếu chân nàng lại xuất vấn đề gì, lương tâm làm sao có thể yên được.


      “Thần kê phương thuốc tốt nhất rồi, chỉ là…” Ngự y tựa hồ có cái gì khó .


      Tim của Hắc Khi Phong như bị kéo căng, bật thốt lên truy vấn: “Chỉ là cái gì?”


      “Công chúa chịu bôi thuốc, trừ phi… trừ phi Vương tự mình bôi.” Ngự y do dự hồi mới đầy đủ.


      Ngự y vừa mới xong, sắc mặt của Hắc Khi Phong liền trở nên trầm.


      bước nhanh, thoáng chốc vào, khí thế hừng hực, như là muốn tìm người tính sổ.


      _____[1] Nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi (男子汉大丈夫有所为有所不为): là 1 câu toàn văn – làm đàn ông có những chuyện nên làm, những chuyện nên làm. Ở đây HT tỷ Phong ca ko nên đả thương tỷ ấy :)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.6 - Chương 10: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [10]



      Huyên Trữ ung dung dựa vào giường, ánh mắt ngừng liếc về phía cửa.


      bao lâu sau, bóng dáng của Hắc Khi Phong tựa như nàng chờ mong xuất .


      Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của , dưới đáy lòng của nàng cười trộm.


      mặt tựa hồ ngày càng có nhiều biểu tình cảm, rất hợp ý nàng.


      Hắc Khi Phong đến trước mặt nàng, ánh mắt quét về phía cái chân bị thương của nàng, thuốc mỡ để bên hóng mát.


      Sau đó, tầm mắt của trở lại mặt nàng, con ngươi đen hơi co lại:“Vì sao bó thuốc?”


      Huyên Trữ mềm mại mà như ra lệnh:“Ta đợi chàng giúp ta bôi thuốc, chàng hại ta bị thương, cũng nên chăm sóc ta, bằng ta bó thuốc.”


      hồ đồ! Chân của nàng từng bị thương rất nặng có phải hay ?”


      “Đúng vậy.” Huyên Trữ thẳng thắn trả lời.


      Nhìn biểu như là đúng lý hợp tình mặt nàng, Hắc Khi Phong chỉ thiếu chút nữa giận xông lên tận ót.


      Khuôn mặt lạnh lùng của bao phủ cơn tức giận:“Vậy sau này nàng nên đem tính tình công chúa của nàng ra phát tiết nữa.”


      Huyên Trữ hừ :“Ta vốn chính là công chúa, lúc phát giận chính là tính tình công chúa.”


      “Nàng…… Rốt cuộc muốn thế nào?”


      Cuối cùng, cứng họng cúi đầu.


      Thấy thế, mắt của Huyên Trữ sáng ngời ý cười:“Ta muốn chàng giúp ta bó thuốc, bằng ta làm cho chân bị phế bỏ, dù sao, đến lúc đó Vương huynh ta cũng bắt chàng chịu trách nhiệm.”


      Hắc Khi Phong mím môi ngồi xuống, cầm lấy thuốc mỡ.


      Huyên Trữ rất hợp tác kéo làn váy lên, để cho bó thuốc.


      Khi nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ kia, ánh mắt chợt thấy đau, hít hơi sâu, mới đưa thuốc mỡ nhàng xoa lên.


      Khi thuốc mỡ đụng tới chỗ vết thương, Huyên Trữ đau đến nhíu mày:“A……”


      nhìn thấy nàng nhăn mặt nhíu mày, biết nàng giờ phút này rất đau đớn khó chịu.


      Bất đắc dĩ, lên tiếng trấn an:“Kiên nhẫn chút, chờ chút đau nữa.”


      Huyên Trữ cau mày chặt, đôi môi đỏ mọng thản nhiên cong lên:“ sao đâu, chàng cứ việc bôi thuốc , ta thành thói quen rồi.”


      sao đâu”, lời này vào trong tai Hắc Khi Phong, lại cảm thấy trong lòng áy náy càng sâu.


      cẩn thận cố gắng làm đau nàng, động tác mềm , thong thả, kiên nhẫn từ đầu tới cuối.


      Cảm giác được bàn tay ở mắt cá chân của mình mềm mại, Huyên Trữ nhìn vào bên mặt hơi nghiêng của , xuất thần……


      Nếu có thái độ như vậy cùng nàng ở chung, nhất định thực hạnh phúc.


      Bất tri bất giác, nàng ảo tưởng mơ tới dáng vẻ dịu dàng của đối với nàng, có phải giống vẻ mặt Vương huynh khi sủng ái tẩu tử, nhu tình dung túng hay .


      biết qua bao lâu, rốt cục cẩn thận cột chắc băng vải.


      Ngẩng đầu, lại nhìn thấy nàng e dè ánh mắt si mê nhìn , Hắc Khi Phong có chút chật vật tránh .


      “Mấy ngày nay nên lại nhiều, ta có nhiều thời gian để chăm sóc nàng.”


      theo bản năng làm cho lời của mình có chút lạnh lùng, rất nhanh muốn thoát khỏi cảm giác xúc động này.


      Ánh mắt của nàng, chẳng lẽ thể hơi che giấu chút sao, tốt xấu gì cũng là nữ tử.


      Nhìn chân trời phía ngoài cửa sổ, sắp hoàng hôn rồi.


      điều chỉnh lại sắc mặt chút, khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: “Bữa tối ta phân phó hạ nhân đem đến nơi này, nàng cần đến phòng ăn đâu……”


      ! Ta muốn đến phòng ăn dùng cơm.” Huyên Trữ câu liền cự tuyệt , vì chân của nàng bị thương, trong đầu tính kế khác rất tốt.


      được.” Khuôn mặt của Hắc Khi Phong cứng lại.


      Huyên Trữ thèm nhìn sắc mặt , lên giọng đanh đá.


      “Ta mặc kệ, chàng đồng ý với ta cùng ta ăn cơm, ta muốn đến phòng ăn ăn cơm.”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy đau đầu thôi đối với nàng.


      khỏi nhíu nhíu mi tâm:“Ta cùng nàng dùng cơm ở đây.”


      “Ta muốn, ta muốn đến phòng ăn, ăn ở trong này ta khó tiêu hóa, chàng muốn hại ta mắc bệnh bao tử có phải hay .” Nàng xảo quyệt đem tội danh hề có đổ lên người .


      “Chân của nàng căn bản có cách nào đứng được.” Hắc Khi Phong nhịn được cất cao giọng.


      Ánh mắt của Huyên Trữ tỏa sáng nhìn :“Vậy chàng có thể bế ta ra ngoài, ta tin tưởng chàng làm ta té ngã.”


      Tuy rằng ánh mắt của nàng thoạt nhìn đối trăm phần trăm tín nhiệm, hơn nữa thuần khiết vô tội làm cho người ta đành lòng cự tuyệt.


      Nhưng mà, lại có loại cảm giác bị nàng bày kế.


      nhíu mày, vẻ mặt tuấn dật vô song loại tình cảnh bất đắc dĩ.


      Đứng yên hồi lâu, mới vươn tay hướng về phía nàng.


      Thấy động tác của , Huyên Trữ liền biết mình thắng.


      Mắt nàng ngập ý cười, lập tức đưa tay qua ôm lấy .


      “Được rồi, bế ta ra ngoài .” Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.


      Mặt của đen sạm nửa, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ liếc nàng cái, giật giật bạc môi, cái gì cũng lười .


      ……


      Ánh nắng tươi sáng, khuôn mặt kiều diễm, trong khí tràn ngập từng làng hương thơm ngát.


      Huyên Trữ miễn cưỡng nằm ở ghế quý phi trong đình nghỉ mát, trong tay cầm tập thơ, ánh mắt lại lạc ở chỗ bụi hoa bên cạnh.


      Trong đầu khỏi nhớ lại màn chính mình bị té ngã, khóe miệng giương lên ý cười.


      Ít nhiều lần này cũng làm cho khoảng cách giữa nàng cùng Hắc Khi Phong kéo gần lại rất nhiều.


      Tuy rằng vẫn đối với mình có bao nhiêu hoà nhã, nhưng là mỗi lần giúp nàng, động tác mềm hơn rất nhiều.


      xuất thần suy nghĩ, Tiểu Tiểu dẫn người đến, Huyên Trữ lập tức liền nhận ra đó là người thường xuất bên người của Hắc Khi Phong – Lôi Mông.


      Nàng ngồi thẳng dậy, chờ bọn họ đến.


      phải là tới cho nàng biết Hắc Khi Phong hôm nay rảnh đến thăm nàng chứ?


      tự giác, nàng hơi hơi chu miệng lên, phát giận đem mặt chuyển hướng sang bên.


      Chỉ chốc lát sau, bọn họ vào đình nghỉ mát.


      “Công chúa, Lôi Mông tướng quân có việc cầu kiến.” Tiểu Tiểu bẩm báo.


      Huyên Trữ chịu quay đầu nhìn bọn họ, vui :“ có nghe thấy có nghe thấy, bổn công chúa người nào cũng muốn gặp!”


      Tiểu Tiểu sửng sốt, biết làm sao nhìn về phía Lôi Mông.


      Lôi Mông chính là thoáng trầm ngâm chút, sau đó liền đưa cho Tiểu Tiểu ánh mắt trấn an.


      Thoáng tiến lên từng bước, Lôi Mông chắp tay hành lễ:“Thuộc hạ Lôi Mông khấu kiến công chúa, thuộc hạ đến lần này phải lĩnh ý chỉ của Vương.”


      phải Hắc Khi Phong gọi tới?


      Huyên Trữ nghi hoặc quay đầu nhìn :“Ngươi…… Chính là tự mình muốn tới tìm ta?”


      “Đúng vậy, thuộc hạ cả gan xin công chúa khuyên nhủ Hắc Vương hạ lệnh đuổi bắt thái tử điện hạ tiền nhiệm.”


      Hắc Khi Dạ?!


      Huyên Trữ trong đầu lập tức lên vẻ mặt lãnh khốc, nhịn được run run chút, tay theo phản xạ sờ sờ vào cổ, từng thiếu chút nữa bóp chết nàng a!


      Buông tay, nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lôi Mông, cảm giác có tình nghiêm trọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :