1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 20: TIN LÀNH [2]



      Bối Bối mím môi, lặng im trong chốc lát mới mở miệng, cũng đáp lại lời của , mà cũng là hỏi điều nàng muốn hỏi.


      “Vậy chàng giải quyết vấn đề của chàng chưa?”


      hôn miệng nàng hơi hơi mím chặt:“Đương nhiên, ta lưu tình chút nào đem cha con Hoắc gia đuổi ra hoàng cung, ai dám tranh thủ tình cảm cùng Tiểu Bối Bối của ta, ta coi như kẻ thù, như vậy nàng có vui ?”


      “Tàm tạm, ai biết chàng cuối cùng còn có lần sau nữa hay .”


      Nàng nhàng thở dài, mi tâm vẫn như cũ thể hoàn toàn giãn ra.


      Ngay lập tức, nàng quay đầu, đem hai má dựa vào , giọng sâu kín xa xôi: “Chàng biết ? Lúc Liên Tâm làm tay ta bị thương, ta muốn đánh nàng ta, dựa theo tính tình của ta trước kia, ta nhất định cho nàng ta biết tay, nhưng mà… ta dù sao cũng phải ta trước kia, làm nương tử của chàng, làm mẹ của các con, làm vương hậu của Xích Diễm quốc, ta thể khiến chàng mất mặt phải ?”


      “Cho nên lúc ta đuổi đến nàng mới im lặng lời nào, để cho ta tới giải quyết mọi chuyện, vì muốn cho ta đánh mất quyền phân xử của Đại vương trước mặt người ngoài, giữ lại mặt mũi cho ta.”


      tiếp theo lời nàng , con ngươi đen thâm thúy càng thêm ngập tràn dịu dàng.


      Bối Bối nhéo nhéo ngực , bĩu môi:“Tuy rằng là như thế, nhưng mà ta cũng cần nén giận, hậu quả phong lưu của chàng, ta đóng cửa lại để tính với chàng!”


      “Còn muốn tính a?! Nương tử, vi phu giải quyết vấn đề nha, hơn nữa cam đoan về sau tái phạm, bằng ta làm sao dám ra tìm nàng.”


      “Xác định sau này lại dung túng muội muội?” Bối Bối thực còn nghi ngờ nhìn vào đáy mắt .


      nàng hẹp hòi cũng được, nàng chính là thực để ý tâm lý thiên vị muội muội của , chỉ cần ngày nhổ cái loại tâm lý này, nàng vẫn còn ăn dấm chua!


      Loại chuyện hết sức vừa lòng này, nhất định phải phòng bị cho kịp, , là ngăn chặn!


      “Sau này vi phu chỉ biết dung túng nương tử.” thận trọng tay thề trạng.


      Dung túng nương tử?


      Bối Bối lặng lẽ trợn mắt, sau đó bật cười.


      Tay bé đấm vai của cái, chế nhạo :“Chàng học được đúng là mau.”


      “Đó là nương tử có cách dạy.”


      tâng bốc theo nàng, làm cho Bối Bối tươi cười càng thêm mở rộng, ánh mắt cũng cười.


      Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười như ánh nắng, Ngự Hàn cũng nở nụ cười theo, nhìn hôn đôi môi hồng nhuận của nàng,nháy nháy đôi mắt đen mê hoặc người:“Nương tử tốt, vi phu có phải được tha thứ?”


      Bối Bối vươn tay ôm lấy cổ , nhiệt tình hôn môi :“Chàng xem?”


      “Ha ha...... Vi phu nhất nương tử!”


      Đôi mắt nảy lên chút lửa, tay nâng cằm nàng, bừa bãi liếm hôn đôi môi phấn hồng của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ta rất nhớ nàng......”


      Tiếng của nam tính trầm thấp khàn khàn, đầu lưỡi linh hoạt khai mở hàm răng nàng, xông thẳng vào khuôn miệng thơm mùi đàn hương, dây dưa với chiếc lưỡi mềm mại của nàng


      Nụ hôn dịu dàng tràn đầy nùng tình mật ý sâu đậm chứa nỗi nhung nhớ lẫn nhau của hai người, khát vọng lẫn nhau, thâm tình với nhau.


      Trời đêm vào đầu xuân, có chút lạnh, trong phòng, lại nóng hôi hổi.


      Nếu chỉ dừng lại ở nụ hôn, Ngự Hàn lại khó có thể thoả mãn, hơi thở cực nóng của theo chiếc cổ trắng nõn của nàng xuống......


      Nhiệt tình tràn ngập mở ra, ngay khi Bối Bối hết sức động tình, tiếng ngầm có ý trêu tức vang lên --


      “Tiểu Bối Bối, nàng thích ở ghế hay là ở giường mềm mại?”


      “Đáng ghét......”


      Bối Bối thở gấp thẹn thùng, mặt đều đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh nửa mơ màng nửa say tình, mềm mại đáng đến cực điểm.


      “Ha ha......”


      cười xấu xa, sau đó ôm lấy nàng rời chỗ ngồi về hướng giường lớn.


      Đêm, nồng nàn......


      ***


      chỗ đầu đường cuối ngõ khác, trong gian phòng hẻo lánh thấp bé, mơ hồ lộ ra ánh nến le lói.


      Cả người Khả Y như nhũn ra nằm ở cái giường, hai má ra màu hồng quái dị, nàng thở hổn hển, ngực bởi vì hô hấp dồn dập tạo nên đường cong ôn nhu y phục.


      Hái hoa tặc đứng ở bên tham lam nhìn mỹ nhân trước mắt, miệng cơ hồ muốn chảy ra nước miếng.


      “Mỹ nhân, ta đến đây.”


      vội vàng cởi bỏ xiêm y, ánh mắt vẫn rời khỏi nàng.


      Khả Y sợ tới mức cả người phát run, muốn đứng dậy, nhưng mà, chính là hơi động chút, liền cảm thấy thân thể giống như bị cái gì gãi ngứa, chỉ có như thế, còn khô nóng khó nhịn.


      Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, làm óng tay đâm vào lòng bàn tay, ý đồ dùng đau đớn đến kích thích ý chí của mình.


      “Ngươi...... Ngươi đừng xằng bậy, mau thả ta.”


      “Thả ngươi? Đại gia ta lần này cũng chuẩn bị để cho đại mỹ nhân như vậy rời , ha ha...... Mỹ nhân, nàng vẫn là người đầu tiên làm đại gia ta động ý niệm muốn lưu lại, ta làm sao có thể thả nàng.”


      Hái hoa tặc vừa cười dâm đãng vừa tiếp tục cởi áo lót.


      ......” Khả Y lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ bất lực.


      Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nếu để cho tặc nhân này khi dễ, nàng tình nguyện chết!


      Nếu nàng phải bảo thủ chịu thay đổi như vậy, nếu nàng sớm chút gật đầu gả cho Thương Tuyệt Lệ, nếu...... nếu có nhiều như vậy, nếu nàng cũng có trốn tránh quá, có phải cảm thấy tiếc nuối như vậy.


      Thương Tuyệt Lệ......


      Nhớ tới nam nhân chưa từng buông tay theo đuổi mình, nam nhân cương nghị kia, nước mắt ở đáy mắt nàng càng nhanh tụ lại, đầy tràn, theo khóe mắt chảy xuống


      Đều là nàng, là nàng hủy hạnh phúc của bọn họ, nàng lần lại lần khiến cho thất vọng, lần lại lần trốn tránh thâm tình của .


      “Thương công tử, nếu có kiếp sau, hãy để cho ta theo đuổi chàng, vĩnh viễn buông tay, được ?”


      Nàng thấp giọng khóc, ánh mắt sâu thẳm, bóng dáng của ràng lại mông lung......


      Nhưng vào lúc này, hái hoa tặc chuẩn bị, như sói đói bổ nhào tới:“Mỹ nhân, ta đến đây!”


      Khả Y nhắm mắt, hé miệng định cắn lưỡi:“Thương công tử, kiếp sau......gặp lại.”


      Ngay lúc chỉ mành treo chuông, tất cả động tác của Khả Y đột ngột dừng lại, mà động tác của hái hoa tặc cũng đồng thời cứng lại


      “Đáng giận! Cũng dám khi dễ nữ nhân của ta!”


      Tiếng phẫn nộ của Thương Tuyệt Lệ vang lên từ nóc nhà phá xuyên khoảng , tiếng vang chấn động tâm mạch người ta quanh quẩn ở trong phòng, chấn động hái hoa tặc làm kinh sợ thôi.


      “Ai?” Giọng của hái hoa tặc run run.


      Giờ phút này bị chế trụ, giống như miếng thịt thớt, tùy người xử lý, sợ tới mức dường như sắp tiểu ra quần.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 21: THƯƠNG TUYỆT LỆ VS HÀ KHẢ Y



      Nhìn , ánh nến leo lét bao phủ ở người , tựa như vị thần trong bóng đêm, cao lớn như vậy, có cảm giác an toàn như vậy, có thể dựa vào như vậy.


      Khả Y nức nở tiếng, nước mắt chảy xuống càng nhiều.


      “Tuyệt Lệ......”


      Sau khi trải qua tuyệt vọng mà sống lại, cuối cùng nàng thể áp chế được tình cảm trong lòng.


      Nếu đây là mộng, nếu đây là cái nhìn trước lúc chia tay, nàng hy vọng mình “Chết nhắm mắt”.


      Thương Tuyệt Lệ chạy như bay vài bước đến bên giường:“Khả Y, Khả Y......”


      Cánh tay tráng kiện của duỗi ra, đỡ nàng lên khỏi giường mà ôm lấy, ôm chặt vào lòng.


      Mãi cho đến giờ phút này, mãi cho đến khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng, cuối cùng lòng của mới lại sống lại.


      nghe thấy được trái tim mình đập, cũng nghe thấy được trái tim của nàng đập.


      Hồi lâu, mới lưu luyến rời thoáng buông nàng ra, bàn tay thô của khẽ vuốt lau giọt lệ hai má nàng, đáy mắt thâm tình của từ đầu đến cuối vẫn tiêu tan.


      “Thực xin lỗi, ta vẫn đến chậm, để cho nàng kinh sợ, thực xin lỗi......”


      Giọng của nhịn được có chút nghẹn ngào, nếu đến trễ bước, nhìn thấy chính là xác......


      dám suy nghĩ tiếp, trong mắt của lại vẫn là nhịn được vì khả năng kia mà xuất nỗi đau sâu sắc.


      Khả Y nhàng khóc nức nở, chậm rãi lắc đầu:“Đừng thực xin lỗi, nên lời xin lỗi là ta, ta nên do dự về tình cảm giữa chúng ta, ta nên......”


      Nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay , nắm chặt.


      Trong lúc đó, tình cảm hai bên còn có che dấu, như sức mạnh dời núi lấp biển trút về hướng đối phương.


      dịu dàng lau nước mắt má nàng, sau đó giúp nàng tựa vào thành giường, mới đứng dậy chuyển hướng về tên hái hoa tặc vẫn còn đứng bên.


      Trong phút chốc, nhu tình mặt còn, cuồng phong bão táp như làn khói mờ tràn đầy khuôn mặt của , ánh mắt lại như đao kiếm sắc bén muốn đem hái hoa tặc ra lăng trì.


      Nhìn gương mặt kia giống như lệ quỷ muốn lấy mạng, hái hoa tặc sợ tới mức phát lạnh đến thấu xương.


      ......đừng giết ta, đại hiệp tha...... tha mạng a, ta biết sai rồi, tha mạng a......”


      Đôi mắt của Thương Tuyệt Lệ nhíu lại, đáy mắt lóe ra vẻ tàn nhẫn từ trước đến nay chưa hề có.


      Lồng ngực của phập phồng, tay mắm chặt thành quyền “rắc rắc” thanh rung động vang lên.


      “Tha ngươi? Ta chỉ có tha cho ngươi, ta còn làm ngươi muốn sống được, muốn chết xong!”


      Tiếng tàn khốc lạnh như băng tựa như từ trong địa ngục bay ra, lọt vào trong lỗ tai hái hoa tặc, lạnh đến thấu xương.


      Hai chân trụ được mà phát run, đáy quần màu xám dần dần ra khối ẩm ướt, chỉ chốc lát sau, liền ngã xuống mặt đất.


      “Đại...... Đại hiệp, ta biết sai rồi, biết sai rồi......”


      Hái hoa tặc cứng ngắc mặt đất, thân người thể nhúc nhích, chỉ có thể nâng mí mắt cầu xin tha thứ nhìn Thương Tuyệt Lệ, khóc vừa nước mũi vừa nước mắt, hoàn toàn có thái độ như trước, xấu như kẻ ăn xin.


      Lòng bàn tay của Thương Tuyệt Lệ mở ra, chưởng lưu tình chút nào đánh về phía ngực của hái hoa tặc.


      “A......” Hái hoa tặc đau rú lên, thân thể giống như diều đứt dây bay về phía ngoài cửa, thị vệ sớm chờ đợi ở cửa cầm đao lên vây lấy, lưỡi đao sáng quắc chĩa đầy vào cổ hái hoa tặc.


      Thân hình nhàng di chuyển, Thương Tuyệt Lệ “vèo” cái ra đến ngoài cửa, lập tức lòng bàn tay chưởng ra gió, liền đóng kín cửa lại, ngăn cách khỏi tầm mắt.


      muốn để cho bất kể kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ kiều khuôn mặt ửng hồng do dược tính phát tác của Khả Y bây giờ.


      “Tha mạng a tha mạng a......”


      Hái hoa tặc hoảng sợ nhìn lưỡi đao sắc bén trước mắt này, dáng vẻ cầu xin tha thứ.


      Thương Tuyệt Lệ bước giẫm lên ngực của hái hoa tặc, ấn mạnh xuống, dường như muốn giẫm bẹp hái hoa tặc.


      “Ngươi có biết có kiểu chết phải trải qua ngàn đao cắt xẻo hay , từng đao từng đao lưu lại vết cắt sâu ở người ngươi, cho ngươi chảy máu từ từ, cho đến ngàn đao mới có để cho ngươi máu chảy hết mà chết, cho nên...... cái này lại gọi là lăng trì!”


      Nhìn ánh mắt khát máu của Thương Tuyệt Lệ, hái hoa tặc hoảng sợ đầu ong ong phát vang tiếng:“...... ......đừng......”


      “Đem kéo xuống, khiến cho từ từ nếm trải mùi vị lăng trì.”


      Thương Tuyệt Lệ vung tay lên, sau đó lạnh lùng xoay người, đẩy cửa vào, cửa mở ra lại đóng chặt lại, ngăn cách tiếng kêu rên của hái hoa tặc.


      ......


      “Khả Y, nàng cảm thấy thế nào?”


      Thương Tuyệt Lệ luống cuống tay chân lấy khăn thấm lau mồ hôi trán Khả Y, nhưng mà, lại thủy chung thể giúp nàng ngừng chảy ra mồ hôi nóng.


      Khô nóng, thổi quét lý trí của Khả Y......


      Khả Y thể tự mình cởi bỏ vạt áo, môi hồng nhuận phát ra tiếng:“Nóng...... Thiếp nóng quá, cứu cứu thiếp, thiếp là khó chịu...... Tuyệt Lệ......”


      Thuận theo bản năng của thân thể và tâm lý, nàng ngả dựa vào , dùng hai má cọ xát lồng ngực rắn chắc của :“Người của chàng rất lạnh, thoải mái, Tuyệt Lệ...... Thiếp thích dựa vào chàng như vậy, ôm thiếp cái được ?”


      Nàng nâng đôi mắt mơ màng lên, dịu dàng chân thành chăm chú nhìn , đáy mắt xuất ngàn vạn tình ý.


      Thương Tuyệt Lệ thở gấp gáp, cố gắng áp chế phản ứng của thân thể theo bản năng.


      Nữ tử âu yếm vào trong ngực, nhu tình ngàn vạn, kiều mỵ đến ngờ, gọi , như thế nào có thể làm Liễu Hạ Huệ.


      Lắc lắc đầu, muốn xua tan suy nghĩ kiều mị trong đầu.


      “Khả Y, đừng động đậy, nàng nhịn chút, rất nhanh tốt thôi, Khả Y......đừng động nữa......”


      vừa cố sức đỡ lấy thân hình mảnh mai nghiêng ngả của nàng, vừa quên giúp nàng lau mồ hôi.


      Cho dù đây là chăm sóc nhưng tra tấn người bao nhiêu, cũng cam nguyện.


      “Tuyệt Lệ...... Thương công tử......”


      Nghe được của nàng thay đổi phương pháp, cả người của Thương Tuyệt Lệ chấn động, hạ tầm mắt nhìn nàng:“Nàng...... tỉnh táo lại chưa?”


      Khả Y nuốt nuốt nước miếng, chớp chớp đôi mắt long lanh, thẹn thùng gật đầu:“Thiếp...... Thiếp còn biết mình làm những gì, chàng...... cần thiếp sao? Thiếp...... Thiếp muốn lại trốn tránh, thiếp...... thiếp......”


      Nàng thẹn thùng biết nên tiếp như thế nào, hơn nữa trong cơ thể khô nóng, làm cho tiếng của nàng cũng là mềm mại lại là vỡ tan, vỡ tan làm cho người ta muốn thương luyến tiếc sâu sắc.


      Thương Tuyệt Lệ trừng lớn mắt, mừng như điên nâng gương mặt của nàng:“Nàng...... Nàng xác định sao? Xác định muốn theo ta, hề trốn tránh ta? Muốn ở bên cạnh ta?”


      Nàng thở hổn hển chút, cố gắng ngăn chận nóng bức trong cơ thể, kiên định nhìn chăm chú , gật đầu:“Vâng.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 22: TẤT CẢ ĐỀU VUI VẺ [1]



      Trong bức màn phù dung, sóng tình kiều diễm nhiều lần gợn lên.


      “Khả Y, lại gọi tên của ta lần nữa.” Giọng nam khàn khàn mang theo tình cảm nồng nàn.


      “Tuyệt Lệ, Tuyệt Lệ......”


      kích động ôm nàng, hôn lên cánh môi đỏ sẫm ướt át của nàng, hơi thở mang mùi hương nhàn nhạt của nàng, làm cho say.


      Tiếng vọng động tình từ trong màn trướng nhàng truyền ra......


      Lúc cuối cùng, giọng nam kiềm chế lại vang lên.


      “Khả Y, nàng...... hối hận?”


      Nữ tử chủ động ôm lấy nam nhân người, kiều dịu dàng thầm:“Vĩnh viễn cũng hối hận.”


      “Khả Y, ta nàng, từ lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng bên vách núi kia, liền nàng, mãi mãi......”


      “Vậy...... đừng do dự nữa...... thiếp......”


      “......”


      Xuân sắc khôn cùng, ngôn ngữ diễn dạt cũng dư thừa, giai điệu xinh đẹp động lòng thuộc loại của những người hữa tình.


      Xung quanh, mảnh yên ắng.


      Ngoại ô thanh tịnh, ánh nắng thản nhiên rọi vào cánh rừng rơi vào trong biệt uyển, ánh sáng xuyên qua cửa sổ tạo thành từng bóng nắng


      Ở chỗ sâu bên trong những màn lụa, tình cảm ấm áp dào dạt trong giường......


      Bối Bối xoay người, đưa cánh tay đặt lên người bên cạnh, theo thói quen ôm lấy nam nhân bên người


      Tay nàng mới chạm đến, bạc môi Ngự Hàn nhàng giơ lên, tiện đà chậm rãi mở to mắt.


      Dưới chăn, tay cầm lấy bàn tay bé của nàng đặt ở thắt lưng , trong mắt tràn đầy nhu hòa.


      Động tác của rất , nghiêng người, đôi mắt đen sáng nhìn nàng, nhìn vẻ mặt nàng ngây thơ ngủ, da thịt mềm mại như trái đào chín, dụ dỗ nghĩ muốn hái.


      Tâm động lập tức thân động, tiến sát vào, khẽ hôn khuôn mặt nàng, thương tiếc hôn xuống nụ hôn, hô hấp của sâu cũng nhàng phất lên da thịt nàng.


      Bối Bối cảm giác mặt ngứa, nàng mơ mơ màng màng lầu bầu mấy lời vô nghĩa, sau đó đem đầu dụi vào ngực , tiếp tục ngủ say hô hấp đều đều.


      Hơi nhíu mày, bên môi giơ lên nụ cười xấu xa, tay đứng đắn đặt lưng bóng loáng của nàng, vuốt ve qua lại.


      “Ư...... Ba!”


      Bối Bối đầu tiên là động tình “ưm” tiếng, ngay sau đó tay chụp qua bàn tay vuốt ve người.


      Nhìn vệt hồng mu bàn tay, Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhéo nhéo hai má nàng, bất đắc dĩ lại dung túng thấp giọng:“Tiểu Bối Bối, rời giường, heo ngủ lười, tỉnh tỉnh.”


      Lần nữa bị quấy nhiễu giấc ngủ, Bối Bối có chút mất hứng hé đôi mi thanh tú, mím môi, xoay người đưa lưng về .


      Ngự Hàn sửng sốt chút, tiếng cười rốt cuộc nhịn được tràn ra cổ họng.


      nắm chặt eo nàng, đem nàng xoay người lại đối diện với : “Tiểu Bối Bối, còn tỉnh dậy sao?”


      Có lẽ là rất dịu dàng, cho nên nữ nhân ngủ say vẫn có sợ hãi tiếp tục vù vù ngủ.


      “Xem ra...... nương tử tốt của ta luôn luôn là thích vi phu thô lỗ chút, a......”


      Ngay sau đó, bạc môi phủ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của nàng, liếm hôn sâu.


      Hơi thở nam tính quen thuộc rất nhanh liền câu động tình dục nguyên thủy của nàng, kìm lòng được hé miệng nghênh đón xâm nhập.


      “Ư......” Nàng động tình nhàng ngâm nga, đôi mắt nhắm giật giật, sau đó từ từ mở.


      Khuôn mặt tuấn phóng đại, nàng hiểu ý mỉm cười, chủ động đặt lên bờ vai của , cùng dây dưa.


      Thẳng đến hai người đều thở hồng hộc, bọn họ mới ngừng lại được.


      “Tướng công, cái Hoắc tiền bối kia thoạt nhìn dễ ứng phó, lại là công thần lớn, chàng làm thế nào đem ra hoàng cung? lại đơn giản như vậy mà từ bỏ ý đồ?”


      “Dù đại công thần, cũng chung qui phải tuân thủ quân thần chi lễ, đối với loại lão thần dựa vào công lao mà khoe khoang như thế, thể quá mềm dẻo, cũng thể quá cứng rắn, ta liền......”


      cắn lỗ tai của nàng, đem tình trải qua lại đầy đủ cho nàng nghe.


      Nghe xong, Bối Bối nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú mị của :“Có thể đem Hoắc tiền bối dọa chạy mất, ta suy nghĩ biết sắc mặt của chàng ngay lúc đó bày ra thế nào đây? Nhất định thực thối!”


      “Nàng muốn nhìn?” nhíu mày biết còn cố hỏi.


      “Ai muốn nhìn sắc mặt thối của chàng.Nhưng mà...... chàng đem phụ tử Hoắc gia đuổi ra cung như vậy có vấn đề gì sao? Dù sao ở phương bắc nhà bọn họ có ảnh hưởng , có sợ ......”


      “ Chuyện lớn bằng trời cũng có ta - tướng công làm đệm lưng cho nàng phải sao?”


      Đôi mày tuấn của khiêu khích, mắt phượng mị hoặc giống như nhớ lại cái gì mang theo ý cười nồng đậm như trước.


      Bối Bối ngẩn ra, lập tức cũng nhớ đến cái gì mím môi bật cười:“Đúng vậy, có chuyện gì chàng đều làm đệm lưng cho ta, sợ cái gì. Ha ha......”


      Ngoại ô, bạch mã tư thế oai hùng, chở nam nữ tiêu sái phi như bay


      Ngự Hàn, ta phát chúng ta lâu có cưỡi ngựa du ngoạn cùng nhau, gả cho chàng rồi đúng là bị vắng vẻ ít.”


      Nữ nhân nào đó nghe hình như có chút oán giận.


      “Khụ khụ khụ...... Nương tử, chúng ta đều là lão phu lão thê......” Nam nhân nào đó cẩn thận đáp lại.


      “Cái gì lão phu lão thê, chúng ta thành thân cũng mới chưa đến hai năm, nhanh như vậy chàng liền cảm thấy sống ngày bằng năm, cho nên mới cảm thấy lão phu lão thê!”


      Nam nhân nào đó vừa nghe, bị nghẹn thiếu chút nữa câu cũng được.


      “Đó là bởi vì ở trong lòng vi phu, chúng ta tựa hồ đời trước cũng cùng chỗ.” cũng phải kẻ dễ bắt nạt.


      “Đát đát đát......” tiếng vó ngựa khác đột nhiên xuất


      Bối Bối quay đầu, chỉ thấy ngựa đen, phải đó là hai người Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y sao?!


      Nàng vừa thấy dáng vẻ thẹn thùng của Khả Y, liền mím môi cười trộm:“Thương đầu gỗ, ngươi rốt cục ôm mỹ nhân về, chúc mừng chúc mừng a.”


      “Thuộc hạ cũng cảm thấy vui mừng.” Thương Tuyệt Lệ trả lời vẻ nề nếp như cũ.


      Bối Bối bĩu môi môi, sau đó có ý trêu trọc chuyển sang Khả Y:“Hắc hắc, Khả Y, Thương đầu gỗ này phải lúc nào đó cũng biểu thế này chứ? Ha ha ha......”


      đợi Khả Y trả lời, nàng liền cười ha hả.


      Khả Y xấu hổ đến dường như đầu cúi đến trước ngực, khuôn mặt Thương Tuyệt Lệ cứng nhắc run rẩy, lập tức liền ra roi thúc giục ngựa chạy trước.


      Bối Bối ngăn được quay đầu, nghênh đón bộ dáng Ngự Hàn bất đắc dĩ dở khóc dở cười, nàng le lưỡi.


      “Nàng đó, sau này những lời những lời như vậy ít lại , đỡ khiến người khác ta quản giáo nghiêm.”


      Ngự Hàn nhéo nhéo hai má nàng cười đến hồng hết lên, đối với nàng, hoàn toàn có cách.


      “Chàng muốn xen vào chuyện ta làm sao?” Bối Bối nhíu mày hờn dỗi.


      “Vi phu nào dám.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 23: TẤT CẢ ĐỀU VUI VẺ [2]



      Diễm cung.


      vòng hồng quang bao phủ cung điện, vây khốn ba cái tiểu hài tử đáng .


      “Đại ca ca, chúng ta còn phải bị nhốt tại nơi này bao lâu? Phụ thân đáng giận, lại đem chúng ta thành giống như phạm nhân mà nhốt.”


      Ngự Tuyết thở phì phì phồng quai hàm, hai tay cầm lấy bím tóc của mình kéo kéo, đôi mày tú lệ nhăn cau cau, bộ dáng thực phiền chán.


      Mặc kệ Ngự Tuyết oán giận, Ngự Thần đáp lại.


      Chỉ thấy dùng tay lật lật trang sách, thân mình nho ngồi ở ghế, hết sức chăm chú đọc.


      Thấy dáng vẻ ngốc tử của đọc sách, Ngự Tuyết mím môi, nhanh như chớp chạy lại ghế Ngự Thần, cố ý chiếm hơn phân nửa gian.


      “Đại ca ca, ta với ngươi!”


      “Ừ, ta nghe được.” tầm mắt của Ngự Thần rời sách vở.


      “Đại ca ca!”


      Ngự Tuyết cất cao giọng, hơn nữa cố ý kề sát vào bên cạnh lỗ tai Ngự Thần, thanh rất chói tay, quanh quẩn ở trong cung điện.


      Ngự Thần thoáng lui ra phía sau chút, nhàng trả lời:“Hử?”


      Nhưng mà, như Ngự Thần vẫn bất động, Ngự Nguyệt ngủ ngon nhíu mày.


      mở con mắt, mắt liếc Ngự Tuyết, khuôn mặt tuấn tú cũng mặt nhăn lại.


      “Muội muội, ngươi thực lắm mồm! Tuổi còn trẻ tựa như người đàn bà chanh chua, về sau gả được.”


      “Nhị ca ca, ngươi lời nào có ai ngươi câm điếc!”


      “Ta vốn phải câm điếc, đương nhiên muốn .”


      Ngự Nguyệt đưa tay che miệng, ngáp cái, sau đó bĩu môi, xoay đầu hướng khác, tiếp tục ngủ ngon.


      lại Ngự Nguyệt, Ngự Tuyết nghiến răng nghiến lợi:“Nhị ca ca là trứng xấu!”


      Vừa bước vào cửa Bối Bối chợt nghe câu này, nàng nhướng cao lông mi:“Các con sao vậy?”


      Nhìn thấy có người tới, Ngự Tuyết chạy nhanh qua, như là tìm được cỏ cứu mạng ôm chặt lấy Bối Bối.


      “Mẫu thân, con muốn bị nhốt, người bảo phụ thân thả chúng con ra ngoài .”


      Ôm lấy thân mình nho của nữ nhi, mềm mại mang theo hương sữa làm cho nàng cảm giác trong lòng mảnh mềm mại.


      Nàng trấn an vỗ lưng nữ nhi, nhìn nhìn hai đứa con khác mỗi đứa chỗ, thấy bọn họ đều dùng có ánh mắt đáng thương nhìn mình, lòng của nàng càng thêm mềm xuống.


      có cách từ chối, nàng đành đồng ý:“Được......”


      “Ta thả.”


      tiếng thản nhiên mà mất uy nghiêm truyền đến, ngay sau đó thân ảnh Ngự Hàn liền xuất ở trong phòng.


      “Phụ thân!” Ba đứa cùng nhau làm nũng kêu lên.


      Ngự Hàn vẫn như cũ trưng ra khuôn mặt nghiêm, bước qua, tay ôm lấy Bối Bối, sau đó liền ra ngoài.


      “Aiz aiz, tướng công, chàng tạm tha bọn chúng .”


      “Hừ! Nàng và ta tính cho xong , ta còn chưa tính sổ với nàng, nàng tự thân khó bảo toàn, còn muốn thay bọn chúng cầu tình, hử?”


      Con ngươi đen của sâu, sâu đến độ làm cho nàng rụt đầu, ngữ điệu lại cực kỳ nguy hiểm.


      Nàng muốn mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm của nửa tiếng cũng phát ra khỏi cổ họng, đành phải đem ánh mắt có lỗi, quay đầu nhìn ba đứa con bị để lại bên trong


      Thực xin lỗi a các bảo bối, bây giờ mẫu thân là tượng bồ tát bằng đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, chuyện cầu tình lần khác lại , lần khác lại ......


      Mẫu thân vô dụng! Vừa mới còn được, đảo mắt liền bỏ mình.


      Trong mắt ba đứa trẻ đồng loạt lộ ra cùng ánh mắt khinh bỉ.


      Làm mẫu thân bọn họ, Bối Bối tự nhiên hiểu ánh mắt các con, nàng cúi đầu cười gượng.


      ......


      Ban đêm, đám mây bay như làn nước chảy qua xung quanh vầng trăng, ánh trăng trải xuống.


      Dưới ánh trăng sáng, bóng cây loang lổ, u tĩnh vô cùng.


      Bối Bối ngồi ở lan can lương đình, hai chân buông thõng đá động.


      Quay đầu, nàng nhìn về hướng nam nhân ngồi ở bên người dựa vào cây cột mà chợp mắt, xuyên thấu qua ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ càng có vẻ tì vết.


      Nam nhân muốn tính sổ với nàng, ngồi lâu như vậy, cũng thấy lên tiếng, rốt cuộc là muốn cái gì ?


      Nhịn được, nàng vươn bàn tay bé trắng nõn quơ quơ ở trước mặt , thấy có động tĩnh.


      Đảo tròn con ngươi, miệng nàng giương lên nụ cười giảo hoạt.


      Dứt khoát tiến lại gần , sau đó ôm lấy thắt lưng , cũng là cự tuyệt, nhưng cũng mở to mắt.


      “Thu.” Nàng hôn bờ môi của cái, sau đó chớp mắt nhìn .


      như cũ có mở mắt, chỉ là đem cánh tay nhàng mà vòng qua vòng eo của nàng, dịu dàng vỗ về thắt lưng của nàng, đường cong mặt cũng thả lỏng dịu dàng hơn.


      Mày của Bối Bối nhuộm đầy vui sướng, hai má nàng áp vào trong ngực , vô cùng thân thiết vuốt ve.


      “Tướng công.”


      “Hử?”


      “Ta ngươi.”


      “Ngoan.”


      Bờ môi mỏng của nhàng giương lên.


      “Ta thích dựa vào chàng như vậy, chàng để cho ta dựa vào vĩnh viễn?”


      .”


      “Vĩnh viễn đối xử tốt với ta?”


      “Ừ.”


      “Vĩnh viễn ta?”


      “Ừ.”


      Đôi mắt của nàng dần dần tỏa sáng:“Thỉnh thoảng mang ta ra cung chơi được ?”


      “Ừ.”


      Khóe môi của nàng mở rông:“Vậy thả bọn ra được .”


      “......” hề lên tiếng trả lời.


      Đợi hồi lâu, mảnh im lặng.


      Bối Bối bĩu môi, như vậy cũng chịu mắc mưu.


      “Ta còn chưa tính món nợ xuất cung của nàng.”


      Rốt cục đợi được chuyện, lại làm cho thân thể của nàng lập tức căng thẳng.


      “Vậy...... chàng muốn tính như thế nào?” Nàng cẩn thận hỏi.


      “Ta thích ôm thân mình cứng rắn.” đầu đuôi toát ra câu.


      Bối Bối sửng sốt chút, lập tức hiểu, nàng dần dần kéo căng môi đào, người chậm rãi thả lỏng, mềm mại dựa vào trong lòng .


      “Tướng công, như vậy thích ?”


      “Ừ.”


      tính sổ?”


      Cuối cùng cũng mở to mắt, ánh mắt chứa đựng ngàn vạn dịu dàng, bàn tay to xoa hai má mềm mại của nàng:“Ta thích nàng mềm mại tựa vào trong lòng ta như vậy.”


      “Ta cũng thích chàng ôm ta như vậy.”


      Bối Bối cười ngọt ngào.


      tính sổ với nàng, ha ha......

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 24: TẤT CẢ ĐỀU VUI VẺ [3]



      Ánh nắng tươi sáng, ngày xuân phong cảnh đẹp vô cùng.


      Bối Bối nằm ở quý phi tháp, ngẩng mặt, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.


      chỗ rẽ của hành lang trong cung, bóng người nhàng phong độ tuấn mỹ tới, chỉ chốc lát sau liền tới bên người nàng.


      bàn tay dịu dàng vuốt sợi tóc của nàng, hơi thở nam tính quen thuộc trong nháy mắt bao phủ lấy nàng.


      Bối Bối chậm rãi mở mắt, lười muốn đứng dậy.


      Nàng vươn tay giữ chặt tay , ý bảo ngồi xuống.


      thuận thế ngồi tựa vào bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng, làm cho nàng dựa vào .


      “Vội vã tìm ta như vậy là có chuyện gì?”


      “Chúng ta cần chuẩn bị tiệc cưới cho Tuyệt Lệ.”


      “Hử? Nàng phải muốn chúng ta làm hôn lễ long trọng cho bọn ? Vừa rồi ta mới còn cùng Tuyệt Lệ đàm luận việc này, còn chưa có kết quả nàng liền vội vã bảo ta lại đây, vì muốn cần chuẩn bị tiệc cưới?”


      tỏ vẻ nghi vấn giương cao đôi mày thanh tú.


      này lại suy nghĩ cái ý đồ xấu gì? cũng cho rằng nàng lại cho Hà Khả Y an bài tốt.


      Quả nhiên......


      Bối Bối thần bí nháy mắt mấy cái.


      “Ta chuẩn bị cho Thương đầu gỗ mang Khả Y hưởng tuần trăng mật.”


      “Hưởng tuần trăng mật?”


      Ngự Hàn nghe bốn chữ này, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tin tức liên quan tới nó.


      Chỉ chốc lát sau, liền hiểu được.


      “Ngẫm lại Tuyệt Lệ từ sau khi theo ta cũng chưa từng có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ bốn biển yên bình, để cho kì nghỉ dài hạn .”


      Nghe vậy, Bối Bối lập tức mặt mày hớn hở hôn lên môi của .


      như vậy là chàng đồng ý rồi?”


      nhéo nhéo chiếc mũi ngọc của nàng, bờ môi mỏng giương :“Nương tử đại nhân mở miệng, vi phu nào dám theo.”


      “Cái gì đây, cho cùng là bảo người ta giống Dạ Xoa sao, ta có lấy đao buộc chàng ‘Theo’ sao?!”


      Bối Bối liếc , bĩu đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười.


      cần lấy đao, vi phu thực nguyện ý ‘Theo’ nương tử.”


      có dụng ý khác cười xấu xa, mắt phượng lưu chuyển ánh sáng nồng nhiệt ái muội.


      Hai má của Bối Bối ửng hồng.


      Nàng kiều đẩy ra , động tác nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của , le lưỡi với .


      “Sắc phôi!”


      Ngự Hàn cười ha ha, từ lòng bàn tay luồng hồng quang bay ra.


      Nháy mắt công phu, nàng còn chưa biết ràng là chuyện gì xảy ra, liền bị bắt trở lại trong lòng .


      Mới muốn mở miệng, liền bị cái hôn sâu bao trùm xuống, dán chặt vào ngăn chặn ngôn ngữ của nàng.


      Lúc này, có lời nào nhưng hơn vạn lời ......


      Cửa cung, lưu luyến chia tay.


      “Khả Y, nắm chắc cơ hội du ngoạn cho rồi trở về, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, khí cũng thực mới mẻ, nhất là......”


      “Hừ hừ!” tiếng hừ vừa lòng từ bên cạnh nàng truyền qua.


      Nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn quá dịu dàng, đôi mắt đen lạnh lùng xót xa nhìn nàng chằm chằm.


      Le lưỡi, nàng lập tức ngậm miệng lại, thuận tiện đưa tay vuốt vuốt ngực .


      Nguôi giận nguôi giận......


      Thế này Ngự Hàn mới hòa hoãn sắc mặt.


      chuyển hướng sang Thương Tuyệt Lệ, cười tủm tỉm chế nhạo:“Tuyệt Lệ, khó có được nữ nhân bằng lòng lấy ngươi nha.”


      “Vậy nhớ đừng làm mất uy phong của nam nhân, ta chờ ngươi mang đứa con trở về, ngươi có biết ta cái gì chứ?”


      Ánh mắt của Ngự Hàn lưu chuyển, vẻ mặt cười xấu xa lại làm cho Khả Y thẹn thùng cúi đầu đến độ thể cúi được nữa.


      Bối Bối thấy Khả Y e lệ chịu nổi, thầm nhéo thắt lưng Ngự Hàn cái.


      “Cái miệng ba hoa của chàng ngậm chặt lại cho ta chút.” Nàng cúi đầu dùng thanh chỉ có hai người nghe được mà mắng .


      “Vâng, nương tử đại nhân.”


      ......


      Ở ngoài hoàng cung, trời cao biển rộng.


      đôi nam nữ tựa vào nhau cưỡi con tuấn mã.


      Thương Tuyệt Lệ ôm ấp thiếu nữ xinh đẹp, giờ phút này khuôn mặt cương nghị có tia thay đổi, hình dáng đường cong dịu dàng cũng nhu tình.


      “Khả Y, nàng muốn đâu?”


      Nàng nghiêng người mà ngồi, dựa vào , đem cằm đặt hõm vai nàng, hôn sợi tóc của nàng.


      Cảm giác hơi thở nóng rực của phun ở bên tai, Khả Y đỏ bừng mặt, cổ cũng đỏ.


      nơi nào đều được, thiếp đều nghe lời chàng, thiếp tin tưởng chàng mang thiếp đến nơi tốt nhất.”


      Tiếng của nàng ôn nhu uyển chuyển, gợi lên mối tình thầm kín.


      “Tin tưởng ta như vậy sao.”


      Câu hỏi của chứa thỏa mãn nồng đậm, cánh tay ôm nàng thoáng buộc chặt, làm cho nàng càng thêm dán sát vào trong ngực .


      Ôm nàng như vậy, khắp thiên hạ, cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.


      Câu trả lời của Khả Y là dịu dàng dựa vào lòng , nghiêng đôi mắt, tràn đầy thâm tình nhìn .


      Bàn tay mềm của nàng lén lút nắm lấy bàn tay to của đặt thắt lưng nàng, hạnh phúc than .


      “Thiếp chưa bao giờ biết làm người có thể có hạnh phúc như vậy.”


      Bờ môi cương nghị của thản nhiên tươi cười:“Ta làm cho càng ngày càng hạnh phúc.”


      Kinh ngạc nhìn đôi môi tươi cười của , nàng kìm lòng đậu đưa tay lướt qua bờ môi tươi cười của .


      “Chàng cười.” Nàng giọng , ánh mắt như nước dập dềnh quyến luyến sâu.


      Được cái nhìn thâm tình của nàng, nụ cười tươi của Thương Tuyệt Lệ càng thêm mở rộng.


      “Chỉ cần nàng thích, sau này ta cười cho nàng xem được ?”


      Nàng hạnh phúc gật đầu:“Ừ.”


      Tình cảm dịu dàng chân thành nhìn khuôn mặt thiên kiều bá mị của nàng, Thương Tuyệt Lệ kìm lòng đậu cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi của nàng.


      “Cuối cùng nàng cũng là nương tử của ta......”


      Cho dù thẹn thùng, nhưng nàng trốn tránh, mà đón nhận nụ hôn của , nàng giọng thề:“Thiếp nguyện ý vĩnh viễn cũng là nương tử của chàng, tướng công......”


      Nụ hôn triền miên, trời đất làm chứng.


      Hồi lâu, mới buông ra, dưa vào nhau mặt đối mặt với nàng, ánh mắt lưu luyến.


      “Nương tử, ta làm cho nàng vĩnh viễn hạnh phúc.”


      “Thiếp cũng vậy, làm cho chàng vĩnh viễn hạnh phúc.”


      trả lời nàng bằng cách ôm nàng chặt, giục ngựa chạy:“Giá......”


      Con ngựa “.dát dát dát.....” nghênh ngang mà , vung lên nhàn nhạt khói bụi, xuyên qua cánh rừng sâu, lướt qua thảo nguyên hoang dã tráng lệ, vẫn phi nhanh về phương hướng xa xăm.


      Nơi phương xa, là hành trình hạnh phúc bắt đầu, hành trình của bọn họ, hành trình hạnh phúc, vĩnh viễn tiếp tục kéo dài....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :