1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 15: ÂN TÌNH VÀ UY NGHIÊM ĐỀU TRỌNG



      Trong điện phủ, ca múa người người đều vui vẻ, rượu ngon món ngon mùi hương lượn lờ, làm cho ngón trỏ người ta động đậy.


      Hoắc Giả vẫn duy trì tươi cười mặt , ánh mắt lại là thầm đánh giá vẻ mặt Ngự Hàn.


      Trầm ngâm chút, muốn mở mồm, cuối cùng vẫn là quyết định duy trì im lặng.


      Ánh mắt Ngự Hàn thản nhiên đảo qua Hoắc Giả, sau đó đem tầm mắt dừng ở cửa lớn cung điện, cố ý vô tình nhàng nhướng môi:“Hoắc tiền bối, Liên Tâm muội muội trễ như vậy cũng đến, có phải lại bướng bỉnh chơi nơi nào hay ?”


      cố ý tăng thêm hai chữ "bướng bỉnh", xong đồng thời còn có thâm ý khác nhìn Hoắc Giả liếc cái.


      Nghe vậy, Hoắc Giả chấn động chút, ánh mắt che kín nếp nhăn chống đỡ chống đỡ, chỉ là trong nháy mắt suy nghĩ, liền vội vàng đứng dậy quỳ xuống, thành thành khẩn cúi đầu.


      “Vương xin thứ tội, Tâm Nhi hiểu chuyện mạo phạm Vương hậu nương nương, lão phu giáo huấn nó, nó cũng biết chính mình sai lầm rồi, giờ phút này ở bên trong điện suy nghĩ về tội của mình.”


      “À? Liên Tâm muội muội biết sai lầm rồi sao?” Ngự Hàn nhíu mày.


      “Đúng vậy, tiểu nữ xác thực biết sai......”


      Ai ngờ, câu đều còn chưa có xong, chỗ cửa liền truyền đến tiếng hổn hển lên án, cũng đồng thời đánh gãy lời Hoắc Giả.


      “Cha, con có sai, cha...... Người ràng với con là đến chuyện cùng Hàn ca ca để cho con gả cho Hàn ca ca, người phải cũng Tô Bối Bối xứng làm Vương hậu sao? Nhưng là tại vì sao......”


      Hai má của Hoắc Liên Tâm tức giận đến đỏ bừng, đăng đăng đăng hai ba bước vội chạy vào, lấy ánh mắt chỉ trích nhìn Hoắc Giả.


      thể tưởng được nữ nhi lại đột nhiên xuất , càng thêm thể tưởng được nữ nhi thế nhưng có thể dùng đầu óc mà như vậy, sắc mặt của Hoắc Giả lúc xanh lúc trắng, tức giận đến cả người phát run, cũng sợ đến tay phát run.


      phẫn nộ, tức giận quát:“Ngươi câm miệng!”


      “Con muốn câm miệng, cha, người muốn thay con lấy lại công đạo, con mới là người được chọn làm thể tử của Hàn ca ca, người từ đến lớn phải vẫn với con như vậy sao? Cha......”


      “Ba!” cái vang dội, bàn tay dừng ở mặt Hoắc Liên Tâm, dấu tay màu đỏ lập tức lên ở gương mặt trắng nõn của nàng.


      Hoắc Liên Tâm sợ ngây người, nàng vừa nổi giận lại đau lòng hốc mắt đỏ lên, ủy khuất nhìn Hoắc Giả:“Cha, người đánh con...... Ô ô ô......”


      Nàng ôm mặt, xấu hổ và giận dữ chạy ra, còn đánh ngã cung nữ khiêu vũ.


      Ngự Hàn từ đầu tới đuôi đều lời nhìn màn trước mắt này, khóe môi lộ nụ cười lãnh đạm trào phúng.


      Cảm giác được ánh mắt lạnh giá của Ngự Hàn , Hoắc Giả cảm thấy da đầu trận run lên, từ từ quay đầu, vẻ mặt thất bại xám tro chống lại ánh mắt của Ngự Hàn, dám thở mạnh chút.


      Ngự Hàn cười bí hiểm, bước xuống bậc thang, nhìn cửa trống trơn, chậm rãi :“Hoắc tiền bối, ta lấy ai làm thê tử dường như phải được qua sàng chọn của ngươi? biết Vương hậu của ta làm sao xứng làm Vương hậu? Có phải đủ điêu ngoa, hoặc là đủ sức đảm đương ngôi vị Vương hậu hay ?”


      “Vương...... Vương, lão phu...... Lão phu...... Xin Vương thứ tội, Tâm Nhi tuổi hiểu chuyện lung tung, khẩn cầu Vương trăm ngàn lần đừng để trong lòng.” Hoắc Giả kiên trì .


      “Làm càn!” Ngự Hàn bỗng nhiên nghiêm mặt, hét lớn.


      Ngay sau đó, sắc mặt của xanh mét trừng Hoắc Giả:“Hoắc tiền bối, bổn vương niệm tình ngươi là công thần tiền triều, đối với cha con các ngươi đối đãi lễ nghĩa có thừa, thể tưởng được cha con các ngươi lại ngầm tính toán chuyện đúng với phận , phải bị tội gì?”


      Hoắc Giả “Phù phù” chút lại quỳ mặt đất, đuối lý gấp đôi:“Vương, xin thứ cho tội, lão phu có các dạy con , có các dạy con ......”


      Ngự Hàn vung ống tay áo, hừ :“Ngươi biết dạy con , hơn nữa tà tâm , hôn của bổn vương nên để ngươi tới quyết định sao? Ngươi thê tử của bổn vương là ai bổn vương phải lấy người đó sao? Hoắc tiền bối, bổn vương luôn luôn đối với ngươi kính trọng có thừa, ngươi chính là phải được coi trọng nên sợ gì nữa ngay cả cuộc sống của bổn vương cũng muốn điều khiển? Hay là ngươi muốn ngồi lên Vương vị của bổn vương?!”


      “Oan uổng a, Vương, xin người nhất định phải tra , lão phu tuyệt đối tuyệt đối dám có ý tưởng như thế, Vương tra xét cho ràng a.” Hoắc Giả sợ tới mức cái trán toát ra mồ hôi lạnh, khí thế trưởng bối ban đầu sớm biến mất vô tung tích.


      Nữ nhi a, ngươi như thế nào liền thiếu kiên nhẫn như vậy! Tình nghĩa chỉ là chuyện , mạo phạm Vương uy, làm cho cha phải hạ đài bảo mệnh như thế nào?


      Ngự Hàn ngồi trở lại chỗ ngồi, giả bộ giận dữ :“Hoắc tiền bối, bổn vương tin tưởng ngươi có ý phạm thượng, nhưng mà...... Mới vừa rồi những lời này bổn vương nghe vào tai, bổn vương muốn lấy tội danh có tâm làm phản ghép người ngươi, dù sao ngươi từng cứu cố phụ Vương của ta mạng.”


      “Lão phu khấu tạ Vương ân.” Hoắc Giả lại phủ phục chút.


      “Nhưng là...... Bổn vương hy vọng ngươi sau khi trở về dạy Liên Tâm muội muội cho tốt, nàng làm Vương hậu của ta bị thương là , nếu để cho đại thần khác trong cung biết, bổn vương biết xảy ra sóng gió như thế nào, ngươi cũng nên biết tội danh thương tổn đường đường Vương hậu nương nương......”


      xong lời cuối cùng, Ngự Hàn cố ý kéo dài cuối, sau đó vẻ mặt khó xử nhìn Hoắc Giả.


      Hoắc Giả lập tức ngầm hiểu:“Lão phu lập tức mang Tâm Nhi rời .”


      Ngự Hàn gật gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn :“Bổn vương làm những người nhìn thấy chuyện Liên Tâm muội muội công kích Vương hậu câm miệng, ngươi có thể yên tâm đừng để chuyện vì tình riêng mà tổn hại danh tiếng lại xảy ra nữa.”


      “Lão phu hổ thẹn, lão phu tuyệt đối phụ lòng mong đợi của Vương , vì tỏ vẻ bồi tội, lão phu hàng năm tiến cống hoàng cung , hơn nữa còn sống còn đem hết toàn lực hiệp trợ giám sát trị an phương bắc, chia sẻ lo lắng với Vương.”


      Nghe vậy, trong mắt Ngự Hàn xẹt qua luồng ánh sáng, bạc môi mở ra chút như là mỉm cười hòa khí sinh lợi:“Hoắc tiền bối hỗ có phong độ của đại tướng, để việc sóng gió này bình ổn, bổn vương hoan nghênh Hoắc tiền bối lúc nào cũng có thể tiến cung ôn chuyện, mấy ngày nay, bổn vương chiêu đãi nồng hậu Hoắc tiền bối coi như vừa lòng chăng, aiz...... Nếu kiện Liên Tâm muội muội dĩ hạ phạm thượng kia ......”


      giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đối với chuyện phát triển như vậy rất tiếc nuối.


      “Lão phu hổ thẹn.”


      ......


      Nhi ở bên ngoài thò đầu vào nhìn hồi lâu, chỉ nhìn thấy Vương biết cùng Hoắc Giả cái gì đó, bộ dáng giống như vẫn chưa xong.


      Nàng sốt ruột tới lui:“Chẳng lẽ Vương để ý tới chuyện Vương hậu nương nương ở ngoài cung sao...... được, hoàng cung bên ngoài an toàn, ta muốn tìm viện binh vì Vương hậu nương nương !”


      Hạ quyết tâm, nàng bước nhanh hướng tới hướng khác chạy vội .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 16: BẮT HÁI HOA TẶC



      Vội vàng về phía trước, nhi cũng bất chấp lễ nghi liền trực tiếp cất giọng gọi người.


      “Thương hộ vệ, Thương hộ vệ......”


      Thương Tuyệt Lệ nghe tiếng gọi ra, chỉ thấy dáng vẻ của nhi vội vã, nghi hoặc khó hiểu qua.


      Nhi, ngươi vội vàng tìm ta như vậy có chuyện gì?”


      nhi vừa thở vừa quan sát chung quanh lần, nhìn thấy có người khác, nàng mới yên lòng, sau đó hạ giọng :“Thương hộ vệ, tôi tới là muốn cho người biết Vương hậu nương nương cùng các tiểu chủ tử đều ra ngoài cung, Khả Y tiểu thư hẳn là cũng theo, người nhanh tìm bọn họ.”


      ra ngoài cung?!


      như vậy phải được Vương phê chuẩn ra cung, cho nên...... Cũng có mang theo bất cứ thị vệ nào.


      Ngừng suy nghĩ, Thương Tuyệt Lệ lập tức vội vàng hỏi:“Vậy ngươi như thế nào sớm chút? Vương biết chuyện này ? Vương có phái người ra cung tìm ?”


      nhi lắc lắc đầu, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên :“Vương cho ta với bất cứ ai, Vương xử lý, nhưng mà...... Nhưng mà ta đều thấy Vương có phái người ra cung tìm, Vương bây giờ còn ở cùng Hoắc đại nhân bọn họ uống rượu mua vui, Thương hộ vệ, Vương có phải giống như đồn đãi thích Hoắc tiểu thư rồi......”


      Nhi! Đừng lung tung !” Thương Tuyệt Lệ nghiêm túc bác bỏ phán đoán của Nhi.


      “Nhưng mà......”


      có nhưng mà, ta tuy rằng biết Vương vì sao lại có thể tức giận, nhưng mà ta tin tưởng Vương phản bội tình cảm với Vương hậu, loại ngờ vực vô căn cứ này về sau cho phép !”


      Thấy Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, Nhi sợ tới mức rụt đầu, chỉ có thể mím môi, dám tiếp.


      Ngay sau đó, nàng lấy lại dũng khí ngẩng đầu:“Vậy...... Thương hộ vệ dự định làm như thế nào?”


      Thương Tuyệt Lệ qua lại vài bước, trong lòng gợn lên từng đợt từng đợt sóng lo lắng.


      Tuy rằng cảm thấy chuyện Vương muốn Nhi giữ im lặng là có suy tính khác, rất tin lo lắng của Vương dành cho Vương hậu nhất định vượt qua những người khác, nhưng mà...... vội vã muốn gặp Khả Y......


      qua lại vài bước rút cục ngừng lại.


      Nhi, ta lập tức ra cung tìm Vương hậu nương nương, ngươi lập tức hồi Diễm cung , đừng để cho Vương phát ngươi đem chuyện này cho ta.” thận trọng dặn dò.


      Nhi liên tiếp gật đầu:“Nô tỳ biết rồi.”


      ......


      Ngoại ô u tĩnh, cánh rừng xanh mượt, dòng suối từng giọt chậm rãi chảy.


      ở chỗ sâu trong cánh rừng thanh bình, ngôi miếu xưa loáng thoáng .


      Bối Bối dựa vào lan can ở thềm đá , nhìn chăm chăm xuống cầu thang, ngẩn người.


      “Bối Bối, nàng nhìn cái gì?” Khả Y tới, ánh mắt khỏi cũng dừng chỗ đó, nơi đó trống rỗng, có gì.


      Bối Bối thu tâm trí quay đầu về hướng Khả Y, đôi mày thanh tú giãn ra, sau đó cười cười.


      “Khả Y, nàng biết , nơi miếu này là nơi đính ước của người bạn tốt của ta trước kia cùng người trong lòng nàng ấy, nơi ta vừa mới nhìn, chính là nơi người trong lòng của nàng ấy thường xuyên đứng đó chờ nàng ấy, nhìn nơi đó, làm cho ta nghĩ lại đoạn tình gian khổ mà tốt đẹp của bọn họ.”


      Nghe vậy, Khả Y tò mò :“Ta chưa từng nghe nàng đến chuyện này,tình của bọn họ...... thực gian khổ?”


      “Đúng vậy, nàng ấy gọi là Uyển Nhi, gọi Trương Sinh, Uyển Nhi xuất thân kỹ viện, nhưng chỉ bán nghệ bán thân nhưng vẫn là thân bất do kỷ......”


      Khả Y trừng lớn đôi mắt, dám tin kinh ngạc thốt lên:“Kỹ viện? Nàng ấy...... Vậy...... Trương sinh ngại sao? Dù sao đây chính là điều thế tục khinh thường.”


      Bối Bối lắc lắc đầu, ánh mắt lại dừng ở chỗ:“Ta muốn biết thế tục thấy thế nào về tình của bọn họ, ta chỉ biết bọn họ nhau, cũng nguyện ý vì nhau trả giá hết tất cả, cũng quản con đường phía trước đầy chông gai, bọn họ vẫn nhau buông tay người kia, là như vậy, phải sao?”


      xong, nhìn Khả Y đầy thâm ý.


      Nhìn ánh mắt của Bối Bối, Khả Y có chút rối loạn, tầm mắt của nàng dao động :“Ta......”


      Nàng ngừng lời, đấu tranh, cuối cùng hơi nhếch môi, ánh mắt ảm đạm hướng về nơi khác.


      Bối Bối lôi tay Khả Y lại, nghiêm túc nhìn Khả Y:“Khả Y, nàng tại sao còn chịu đồng ý kết hôn cùng Thương Tuyệt Lệ?”


      “Ta...... Ta biết, ta cảm thấy nếu ta làm thê tử của ...... Thương công tử là người tốt như vậy, hẳn là có nương đẹp hơn tốt hơn thích , như vậy đối mới là tốt......”


      Nghe vậy, Bối Bối thở dài, ngắt lời của nàng:“Vậy nàng có hỏi chưa, trong lòng là nghĩ như thế nào, cảm thấy tìm nữ nhân xinh đẹp khác tốt cho ? Nàng hỏi chưa?”


      Nàng...... chưa từng hỏi , vậy cảm thấy ý nghĩ của mình là vì tốt cho sao?


      Khả Y mê muội, nàng kinh ngạc nhìn Bối Bối, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng tìm thấy lời đáp lại.


      Nhưng vào lúc này, Ngự Thần hoang mang rối loạn chạy tới:“Mẫu thân, tốt, mẫu thân...... Đệ đệ cùng muội muội...... Vù vù......”


      thở hổn hển, câu cũng có thể xong.


      Bối Bối vừa thấy con lớn nhất luôn luôn trầm ổn đột nhiên kích động như vậy, trực giác cảm thấy có chuyện tốt.


      Nàng vuốt vuốt ngực con, kiềm chế dự cảm tốt trong lòng, cố gắng tự trấn định hỏi:“Tiểu Thần, cần kích động, chậm rãi , xảy ra chuyện gì?”


      Ngự Thần thở hổn hển vài cái rốt cục mới thuận khí, vội vàng :“Mẫu thân, đệ đệ cùng muội muội để lại phong thư, muốn bắt tên hái hoa đạo tặc thanh danh xấu kia.”


      Mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn:“Cái gì? Hái hoa đạo tặc? Cái gì hái hoa đạo tặc? Bọn họ......”


      bên Khả Y thoáng suy nghĩ chút, sau đó mở miệng :“Bối Bối, ta biết hái hoa đạo tặc trong thư của tiểu vương tử cùng tiểu công chúa là ai, lúc ta vừa từ trong miếu ra vừa vặn nghe được nhóm đại thẩm tiến lên bái thần thảo luận chuyện này, gần đây biết từ đâu tới cái tên hái hoa tặc rất lợi hại, nghe chỉ cần muốn, có khuê nữ trộm được, ngay cả quan phủ cũng có cách bắt , có rất nhiều khuê nữ gặp độc thủ, rất nhiều người đều tới nơi này cầu thần bái phật phù hộ khuê nữ nhà mình bình an.”


      nghe hết, Bối Bối cơ hồ ngất xỉu .


      “Trời ! Kia hai đứa biết trời cao đất rộng!”


      Đôi mày thanh tú của Bối Bối nhíu chặt, ánh mắt kích động, nên làm cái gì bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 17: TIỂU TIỂU QUÝ CÔNG TỬ



      Đêm đen dần sâu thêm, làn gió đêm đầu xuân vẫn còn mang theo vài hạt tuyết mỏng manh.


      Ở ngã tư đường cũng dần nhuộm màu đen của bóng tối, trừ vài người thỉnh thoảng qua, còn có vài bóng dáng khác.


      góc đường, mơ hồ truyền ra giọng non nớt thấp giọng.


      “Nhị ca ca, ngươi cái tên hái hoa tặc xấu xa kia xuất ở chỗ này sao? Ngươi làm sao mà biết nha?”


      Ngự Tuyết xong, cái đầu nho nhịn được nhìn trộm ngã tư đường tối như mực dò tìm, nhưng mà nhìn phải nhìn trái, ánh mắt trừng lớn, vẫn nhìn thấy cái gì.


      cái tay bé vươn đến, kéo đầu Ngự Tuyết trở về: “Muội muội, phải với ngươi đừng thò đầu ra nhìn sao, ngươi làm như vậy thực dễ dàng bị người khác phát !”


      “Nhưng mà đâu có người đâu.” Ngự Tuyết bất mãn bĩu môi.


      Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú của Ngự Nguyệt, lông mày của giương lên có vẻ trẻ con lại mất khí khái hùng:“Ngu ngốc, chúng ta là ôm cây đợi thỏ, con thỏ còn chưa có tới đương nhiên làm sao có người.”


      “Ừ...... cũng đúng, nhưng mà nhị ca ca ngươi làm sao mà biết con thỏ kia nhất định đến nha, nếu lỡ đến làm sao bây giờ, kia...... Chúng ta ở trong này chờ đến hừng đông sao? Ta muốn, ta muốn ngủ đứng, ta muốn ngủ giường mềm mại......”


      Càng nghe, Ngự Nguyệt lại càng muốn trợn trắng mắt.


      Bỗng nhiên, lỗ tai vừa động, mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì, đưa tay bịt miệng muội muội còn lải nhải:“Hư...... nên lên tiếng, cái người xấu kia xuất !”


      “Ư Ư......Ừ ừ......”


      Phản ứng của Ngự Tuyết vẫn rất nhanh, nàng gật đầu ngừng, ánh mắt trừng rất lớn nhìn động tĩnh bên ngoài ngã tư đường, ánh trăng chiếu lên lóe ra ánh sáng hưng phấn.


      Ánh trăng chiếu ngã tư đường, bóng người vội vàng nhanh như bay, bước chạy vững vàng nhanh nhẹn.


      biết quán trọ nhà ai để lại ngọn đèn đêm mờ nhạt, lộ ra ánh sáng mỏng manh , ở lưng bóng dáng người chạy hết sức nhanh kia xẹt qua chiếc túi.


      Nhìn thấy bóng đen di động nhanh, đôi mắt xinh đẹp của Ngự Nguyệt hơi hơi nheo lại, trong mắt xuất chút ánh sáng săn phù hợp với lứa tuổi.


      Ánh mắt theo bóng đen di động mà chậm rãi toát ra tinh quang, như là đánh giá cái gì.


      Sau lát, đợi lúc bóng đen sắp rời khỏi tầm mắt , Ngự Nguyệt phen giữ chặt tay Ngự Tuyết, giọng :“Muội muội, cùng ca ca, ca ca mang ngươi bắt tặc !”


      “Ừ!” Ngự Tuyết sớm khẩn trương.


      Ngay lúc đó, Ngự Nguyệt tay nắm chặt, tay lóe lên luồng ánh sáng mang kim sắc,“Bá” chỉ bằng thời gian cái liếc mắt, hai đứa trẻ cứ như vậy thân ở trong bóng tối.


      Gió đêm im ắng phất qua, mang theo cảm giác mát nhè .


      Hái hoa tặc vào trong ngôi miếu đổ nát, đem bao tải vai ném lên mặt đất.


      Ngay lúc đó, bao tải lập tức có động tĩnh, chỉ thấy người ở bên trong như thú mắc bẫy giãy dụa, càng ngừng phát ra tiếng khóc:“Ô ô ô......”


      Hái hoa tặc phát ra tiếng cười hiểm:“Ha ha a...... Tiểu mỹ nhân, đêm nay cửa hàng đều đóng cửa sớm, lão gia ta cũng chỉ có thể ủy khuất cho ngươi ở trong này cùng ta triền miên đêm.”


      xong, cởi bỏ dây thừng buộc bao tải, bên trong lập tức xuất tiểu nữ tử tóc tai hỗn độn quần áo cũng có chút hỗn độn


      Trong miệng nàng bị nhét mảnh vải trắng, chỉ có thể vừa phẫn nộ vừa sợ hãi trừng hái hoa tặc, ngừng mà vặn vặn cổ tay, ý đồ tìm cách thoát khỏi dây thừng buộc hai tay, mặc kệ cổ tay bị cọ đến rách da.


      Nhìn nàng liều mạng như vậy, hái hoa tặc tựa hồ càng thêm cao hứng, miệng cười đến gần như bệnh hoạn đắc ý, tay lại muôn ngàn nhu tình xoa cổ tay nàng.


      “Mỹ nhân, ngươi ngược đãi tay ngươi như vậy, trái tim lương thiện của ta đau nha, ngoan, đừng từ chối nữa, bằng lòng của ta lại càng đau, lòng của ta càng đau, như thế này động tác của ta có thể cũng làm cho người ta càng đau nha.”


      Nghe thấy tiếng cười xót xa xót xa làm cho nàng run run, trong mắt lộ ra càng nhiều sợ hãi, nàng tựa hồ bị lời của dọa dừng lại chút.


      Chỉ là chấn động trong nháy mắt, nàng lại bắt đầu giãy dụa, hơn nữa là giãy dụa càng thêm kịch liệt.


      “Chậc, tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là nghe lời, ngươi xem ngươi, tay đều đổ máu, lòng lương thiện của lão gia ta đau nha.”


      Vừa dứt lời, tay hái hoa tặc bỗng nhiên đầy sức mạnh, hung hăng đẩy ngã nàng, sau đó cười dâm đãng tới.


      “Ô ô ô......” Nữ tử tuyệt vọng mở to mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống, ý nghĩ trong đầu dao động tựa như làn sóng vỗ.


      “Tiểu mỹ nhân, đừng khóc, cho dù ngươi khóc khô nước mắt cũng có người đến cứu ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn theo lão gia ta...... A......”


      câu của hái hoa tặc còn chưa xong, liền phát ra tiếng kêu đau.


      cơ hồ là lập tức bỏ nữ nhân trong tay ra, sau đó động tác rất nhanh muốn đứng lên.


      Ai ngờ, vừa mới giơ chân đứng lên, có người sau lưng đạp cái, cả người mất đà ngã sang bên, suýt nữa đụng lên vách tường, may mà công phu cũng tệ lắm, cuối cùng ngã.


      “A...... Cái thằng nhóc kia dám đá lão tử!”


      tức giận rống to.


      “Đúng vậy ta là đứa , nhưng mà ta phải thỏ, ta là con xà , mà ngươi...... là con thỏ to ngu ngốc mà ta muốn săn!”


      Ngự Nguyệt cười tủm tỉm xong, khuôn mặt tuấn tú tràn vẻ ngây thơ mà đùa cợt, trong tay bé cầm cây quạt giấy nhàn nhã quạt, áo choàng cẩm y, ngọc bội trơn bóng, giống như dáng vẻ của tiểu công tử cao quý.


      Hái hoa tặc tập trung nhìn vào, chỉ thấy mình bị đứa ám toán, tức giận đến ót cơ hồ muốn nổ tung.


      “Ngươi tiểu tử chưa dứt sữa này, thế nhưng ngay cả chuyện của lão gia ta cũng dám quản, xem ta làm thịt ngươi!”


      nổi giận gầm lên tiếng đánh qua,“Vèo” đoản đao đồng thời từ trong ống tay áo của bay ra, phóng thẳng hướng tới Ngự Nguyệt.


      Khuôn mặt của Ngự Nguyệt lộ ra vẻ cười chợt tắt, hai tay ôm lấy đầu, hoàn toàn khác thái độ lúc nãy, chạy trốn thôi.


      “A a a...... Giết người, người xấu muốn giết ta, cứu mạng a, cứu người......”


      vừa chạy vừa trốn ánh sáng chói mắt của lưỡi đao kia, tiếng la trong miệng tựa hồ thực thảm.


      Nữ nhân bị trói khẩn trương lại lo lắng nhìn cảnh truy đuổi trước mắt, lòng lo lắng dâng lên cổ họng, nhìn bóng dáng nho của Ngự Nguyệt kêu rên chạy trốn, nàng đành lòng nhắm mắt lại, miệng ngừng mà thào cầu trời phù hộ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 18: TIỂU HÙNG CỨU MỸ NHÂN



      “Ping ping oành oành......”


      Trong ngôi miếu đổ nát tro bụi tràn ngập, gỗ mục bay loạn lên, cùng với tiếng kêu la của trẻ con.


      “A a a...... là đến đòi mạng, a......”


      Ngự Nguyệt lảo đảo cái gục xuống , bổ nhào ngay trúng vào người nữ nhân nấp ở góc tường.


      Hai tay của bò bò, nhìn thảm thương, vừa nhấc đầu, chống lại vẻ mặt của nữ nhân thất kinh lại lo lắng thay cho , mở đôi môi phấn hồng cười hì hì :“Cám ơn đại tỷ tỷ, nếu có ngươi đỡ, khuôn mặt tuấn vô cùng của ta chịu tai họa rồi, nguy hiểm !”


      xong, tay bé của dấu vết vừa lật, lẩm nhẩm trong miệng, kim quang chiếu sáng, mảnh vải trong miệng nàng đột nhiên xuất tay , nàng khiếp sợ nhìn đứa bé trai này còn ngã vào người nàng:“Ngươi...... Ngươi...... Đến tột cùng là ai?”


      Ngự Nguyệt hắc hắc cười vài tiếng, cây quạt giấy trong tay nhàng nâng cằm của nàng lên, đùa giỡn cười khẽ nháy mắt mấy cái:“Đại tỷ tỷ, ta cứu ngươi, ngươi hẳn là thực kích động cảm kích ta mới đúng, ha ha...... Về phần ta là ai, ân...... Ta chính là đứa trẻ thôi.”


      Nàng còn kịp chuyện, hái hoa tặc lại đuổi giết đến:“Thằng nhóc, ngươi chết chắc rồi!”


      Ngự Nguyệt bĩu môi, lười biếng quay đầu, chỉ thấy phen đao ngân lấp lánh đánh xuống đầu .


      “A......” Nữ nhân hoảng sợ thét chói tai.


      Tiếng la lớn, lỗ tai của ta cũng sắp điếc rồi.


      Trong lòng Ngự Nguyệt thầm chút, sau đó ánh mắt chợt lóe kim quang, trong thời gian chớp mắt, hái hoa tặc chỉ cảm thấy ánh mắt bị lóa chút, liền mất bóng dáng hai người kia.


      “Ý? Người đâu?” Hái hoa tặc giật mình trừng mắt nhìn tình hình.


      “Ở đây này.” Tiếng trẻ con cười tủm tỉm vang lên ở phía sau hái hoa tặc.


      Hái hoa tặc vừa nghe, định quay đầu, trong lúc đề phòng liền bị đạp cước.


      vừa di động chút, vận công ổn định thân hình, nhanh chóng xoay người dùng hết sức cầm đao bén trong tay chém xuống.


      Ngự Nguyệt chỉ xoay tròn đôi mắt xinh đẹp, cây quạt trong tay mở ra, vô số kim quang bắn ra, phóng thẳng về hướng người hái hoa tặc.


      “A......” Hái hoa tặc phát ra tiếng hét thảm thương, lảo đảo vài bước liền suy sụp té ngã.


      Tiếp theo, cam lòng ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Ngự Nguyệt:“Ngươi...... Ngươi đến tột cùng là ai?”


      đứa trẻ thế nhưng có pháp lực cao như vậy, thế mà lại ngã quỵ ở trong tay đứa trẻ tinh nghịch!


      Thấy hái hoa tặc bị khuất phục, Ngự Nguyệt làm mặt quỷ, bướng bỉnh bĩu môi:“Ha ha...... Ta cho ngươi nghe.”


      Nữ nhân ở bên sớm bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng nàng mới hoàn hồn.


      “Phù phù” quỳ gối trước mặt Ngự Nguyệt , nàng khóc lên vui sướng:“Cám ơn, cám ơn ân cứu mạng của tiểu công tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.”


      Khóe miệng của Ngự Nguyệt tươi cười thay đổi, từng bước tiến lên, đưa tay nâng người quỳ mặt đất:“Đại tỷ tỷ, ta thực dũng chứ, ha ha...... cần cảm tạ, có thể có cơ hội cứu mỹ nhân uy phong a......”


      Lời của còn chưa xong, tiếng liền xuyên vào--


      “Hừ! Ngươi tiểu tử thối này, cái gì tốt tốt học, cũng chỉ học cha ngươi phong lưu thành tánh, tuổi còn đùa giỡn nữ nhân, trưởng thành còn thế nào!”


      Nghe được tiếng quen thuộc, Ngự Nguyệt lập tức xoay người, đồng thời mặt tỏ ra nhu thuận chọc cười người ta:“Mẫu thân, người tới, Tiểu Nguyệt rất nhớ người nha!”


      xong, liền mở hai tay, khẩn cấp vượt qua cửa miếu đổ nát nhào vào trong lòng Bối Bối.


      Bối Bối đưa tay gõ đầu Ngự Nguyệt cái,“Đông” tiếng rất vang dội.


      “Ai u, mẫu thân, người gõ dùng sức, rất đau.” Ngự Nguyệt ủy khuất mếu máo, ngẩng đầu ánh mắt lưng tròng nhìn Bối Bối, dáng vẻ làm cho người ta rất nỡ.


      Hiển nhiên, Bối Bối cũng bị bộ dạng của lừa.


      Nàng kéo tay ra, sau đó hai tay chống nạnh cúi đầu nhìn :“Muội muội đâu?”


      Ngự Nguyệt buông tay bé vuốt ve cái trán, cười tủm tỉm :“Mẫu thân yên tâm, ta đem muội muội giấu ở nơi rất an toàn.”


      Chỉ có đem cái muội muội ríu ra ríu rít kia dàn xếp tốt, ở lúc bắt tặc mới mang lại cho thêm phiền toái, hắc hắc.


      Bối Bối rốt cục an tâm, nhưng nàng vẫn hung hăng truy vấn:“ mau, giấu ở nơi nào?”


      “Ngay bên ngoài ở chỗ rẽ a, mẫu thân, con mang người tìm muội muội.”


      Ngự Nguyệt nước tới trôn mới nhảy, vẻ mặt lấy lòng nhìn Bối Bối.


      “Hừ! Lại di truyền giống cha ngươi, sau khi làm chuyện sai trái xong mới chịu xuống nước!”


      Bối Bối bĩu môi, sau đó xoay người với Khả Y“Chúng ta tìm Tiểu Tuyết......”


      Đột nhiên, tiếng kêu vang lên:“A!”


      Đám người Bối Bối nhìn theo tiếng hét, chỉ thấy hái hoa tặc mới vừa rồi ràng bị hàng phục biết khi nào đột nhiên nhảy dựng lên ý đồ công kích nữ tử kia.


      Thấy thế, Bối Bối cả kinh, vội vàng ra tay.


      Nhưng mà, tình huống xảy ra làm cho người ta giật mình.


      Ngay khi Bối Bối dường như sắp ngăn cản được hái hoa tặc, bóng dáng của hái hoa tặc đột nhiên trở nên hư ảo.


      Nháy mắt, trong ngôi miếu đổ nát trống rỗng liền xuất bóng dáng của hái hoa tặc, làm cho người ta biết giả.


      xong! Đây là phân thân thuật!” Bối Bối kinh ngạc thốt lên.


      Trong khoảng thời gian ngắn, Bối Bối thể biết chính xác, biết nên công kích người nào mới là hái hoa tặc .


      “Hừ hừ, ngươi nghĩ lão gia ta chỉ có chút bản lĩnh thế sao!”


      Mấy hái hoa tặc đồng thời ra cùng câu, sau đó đồng thời công kích về hướng ba người Bối Bối.


      “Tiểu Nguyệt, Khả Y, các ngươi cẩn thận!”


      “Mẫu thân, người cũng cẩn thận.”


      Vì thế, ba người đánh nhau với ba bóng người, tình hình chiến đấu có thể hỗn loạn cực kỳ.


      Ngự Nguyệt thở phì phì cắn đôi môi phần hồng tươi nhuận:“ là trứng thối đáng ghét, cũng dám gạt ta!”


      “A......”


      Bên kia, truyền đến tiếng Khả Y kêu thảm thiết.


      Bối Bối cùng Ngự Nguyệt đồng thời quay đầu, khiếp sợ nhìn Khả Y che mũi miệng, ở trước mặt nàng ấy tràn ngập khói đặc còn chưa từng hoàn toàn tan biến.


      “Khả Y!”


      “Ha ha ha...... Mất tiểu mỹ nhân, lại có được đại mỹ nhân, vụ mua bán này, đáng giá, đáng giá!”


      Hái hoa tặc phen lao tới đánh hôn mê Khả Y, ngửa mặt lên trời cười to, bên trong khói đặc cuồn cuộn, bóng dáng của bọn họ biến mất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 19: TIN LÀNH [1]



      Hai bóng người lớn chạy nhanh khỏi miếu đổ nát, cùng với tiếng kêu rên của nữ nhân.


      “Thảm thảm, Khả Y bị bắt rồi, a a a a...... Ta phải mau cứu người...... Nhưng mà, ta phải đâu để cứu đây, xong đời......”


      Vẻ mặt của Bối Bối buồn rười rượi, đôi mắt mê mang nhìn mảng tối đen xung quanh, trận tuyến trong đầu hoàn toàn rối loạn.


      Đột nhiên, nàng dừng bước, phút chốc xoay người đè lại bả vai của Ngự Nguyệt, thận trọng căn dặn :“Tiểu Nguyệt, con ngoan ngoãn tìm muội muội về, sau đó trở về trong miếu chờ mẫu thân, mẫu thân muốn cứu Khả Y......”


      Đúng lúc này, từ hư truyền đến tiếng trầm thấp từ tính:“ cần .”


      Thân mình của Bối Bối sững lại, đồng thời mặt xuất vui mừng, nàng xoay người dưới trái phải nhìn xung quanh tối như mực .


      Ngự Hàn, là chàng! Chàng ở nơi nào, nhanh chút ra.”


      Nàng cơ hồ muốn vái trời, bởi vì người lợi hại nhất tới rồi!


      “Vi phu đây phải ra sao.”


      Thanh mang theo tiếng cười lại truyền đến, ngay lúc đó, bóng dáng của Ngự Hàn cố tình nhàn nhã tự nhiên biết từ phương nào từ từ bay xuống.


      mới vừa chạm đất, Bối Bối vừa mừng vừa sợ trừng lớn đôi mắt sáng, trừng mắt nhìn, nàng hai lời liền lập tức nắm vạt áo kéo về hướng.


      “Mau, chúng ta nhanh cứu Khả Y.”


      Ai ngờ, Ngự Hàn trở tay, nhàng giữ lấy cổ tay nàng, hơi chút dùng sức liền đem nàng kéo lại vây ở trước ngực.


      Bối Bối sốt ruột thúc giục :“Này, chàng làm cái gì, Khả Y bị bắt rồi, ta muốn cứu nàng, chàng ôm ta như vậy ta như thế nào cứu người a?”


      nhướng đôi mày thanh tú,đôi mắt chứa thâm ý cười:“Yên tâm, nàng ta có hùng của nàng ta cứu rồi, về phần nàng cần lo lắng mù quáng cho hai người kia .”


      “A? Nha...... Thương Tuyệt Lệ tên đầu gỗ kia cũng đến đây? Ừ ừ, có Thương đầu gỗ cứu Khả Y, ta đây cần lo lắng nữa.”


      Tiếp theo, ánh mắt của nàng lóe sáng, con mắt chuyển động chút, môi đỏ mọng giương lên:“ chừng nhờ kiện này mà bọn họ tu thành chính quả, ha ha...... có mỹ nhân nào lại thương hùng a!”


      sủng nịch chỉ vào mũi nàng:“Vậy tiểu mỹ nhân của ta có phải là nên theo hùng của nàng trở về?”


      Nghe vậy, tươi cười môi Bối Bối lập tức mất , nàng mím môi, đẩy mạnh ra :“Mới !”


      Chuyện trước khi nàng xuất cung còn chưa có tính sổ với , cho rằng vì mấy chữ đơn giản của mà tùy tiện bỏ qua như vậy?!


      Thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, trong lòng Ngự Hàn cũng đại khái cũng biết, bất đắc dĩ than , lần nữa đem nàng kéo vào trong lòng.


      vô cùng thân thiết dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng dịu dàng trấn an:“Vậy chúng ta trở về cung ngay, đem chuyện khiến nàng vui xử lí ?”


      “Hừ!” Bối Bối hừ .


      Sau đó, nàng bỗng nhiên phát con biết khi nào thấy bóng dáng.


      “Ý? Tiểu Nguyệt đâu?”


      Ngự Hàn đưa tay ôm nàng đến chỗ ngồi, cúi đầu nhìn nàng nhếch môi :“Yên tâm, vừa rồi ta sai người đem Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuyết mang về.”


      Mới vừa rồi lúc nàng vẫn quan tâm chuyện của Hà Khả Y, liền thừa dịp ra hiệu cho thủ hạ núp ở gần đó đem con trai và con của mang , đỡ phải có hai đứa tiểu gia hỏa kia gây trở ngại việc cùng Tiểu Bối Bối hết tình cảm nhiều ngày tương tư.


      ......


      Khu ngoại ô thanh tịnh, ở trong cây đại thụ cao ngất, cất dấu tòa biệt uyển hoàng gia.


      Bối Bối bị Ngự Hàn đưa tới nơi này.


      Phòng cẩm lệ, trang sức thanh lịch ấm áp, màn mỏng thêu hoa nhàng đong đưa khắp nơi làm cho trong phòng thêm đẹp nhu hòa.


      Chỉ là, bầu khí bình yên này rất nhanh bị tiếng đập cửa thô lỗ phá vỡ.


      “Ping!”


      Cửa phòng bị đá văng, chỉ thấy chân Bối Bối vừa vặn thu hồi, nàng run run hé ra gương mặt cười vào, phía sau theo chính là tướng công thân ái tuấn phi phàm Ngự Hàn.


      Bối Bối chọn chiếc ghế ngồi mạnh xuống, sau đó quay mặt sang bên thèm liếc tới .


      Ngự Hàn cười tủm tỉm đứng trước mặt nàng:“Tiểu Bối Bối, nương tử tốt, vi phu có lễ chào nàng.”


      nỗ lực cúi chào, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chỉ có chân thành nhu tình với nàng.


      Bối Bối cắn cắn môi, trầm ngâm chút mới chuyển mắt nhìn :“Ta phải chàng cần tìm ta sao? Còn đến vài ngày chàng liền theo đuôi chạy ra làm cái gì, ta còn chưa muốn nhìn thấy chàng.”


      “Nhưng mà ta muốn gặp nương tử thôi, rất muốn rất muốn, có nương tử, buổi tối vi phu đều ngủ được.” Ngự Hàn đáng thương .


      “Phải ?” Bối Bối lạnh lùng ném xuống câu cho , ánh mắt nghi ngờ tin lời của .


      Nếu sao có nàng liền ngủ được, vậy lúc trước ở trong cung như thế nào thấy sớm chút trở về ngủ cùng nàng?! phải chỉ cần có muội muội là đủ rồi sao?!


      Nhớ tới tâm lý thương muội muội hơi quá của , nàng liền cảm thấy trong lòng buồn bực,còn có Hoắc Liên Tâm kia ở trong vương cung tạo ra lời đồn rằng nàng bị lạnh nhạt nàng liền cảm thấy nghẹn khuất


      Theo bản năng, ánh mắt của nàng khỏi rơi xuống nơi bàn tay từng bị thương, vết sẹo kia bắt đầu mờ nhạt, nhưng vẫn như cũ còn đó, vết sẹo… giống như có thể tiến vào trong tim nàng, ràng, chua chát, ánh mắt nàng ảm đạm xuống.


      Đem biến hóa rất trong mắt nàng thu vào đáy mắt, Ngự Hàn thương tiếc nhàng hôn tóc mai của nàng, sau đó ngồi vào bên cạnh nàng, đem nàng kéo ngồi lên đầu gối .


      Bối Bối muốn giãy dụa, nàng còn chưa có tính sổ với đâu.


      Chỉ là, sức lực của nàng căn bản là địch lại Ngự Hàn, chỉ cần hơi dùng chút sức liền đem nàng ôm chặt, khiến cho nàng làm sao cũng giãy được.


      “Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi......” giọng .


      Bối Bối có lên tiếng, lẳng lặng tùy ý ôm, chỉ là thân mình cứng rắn có dấu hiệu mềm mại.


      Dễ dàng cảm giác được nàng hoá mềm xuống, Ngự Hàn mới lại tiếp tục :“Khi ta biết nàng lại rời khỏi hoàng cung, ta rất tức giận, lại càng thêm lo lắng, hận thể bay ra đem nàng tìm trở về, nàng có biết, ta sợ nhất nàng đột nhiên rời phạm vi tầm mắt của ta.”


      dừng chút, tiếng ngược lại khàn khàn:“Tiểu Bối Bối, là sai lầm của ta, thói quen dung túng muội muội...... Đây là tâm lý áy náy của ta chuyển biến thành tình cảm, ta đem tâm lý vì áy náy với Huyên Trữ mà cưng chiều đồng thời cũng cho Liên Tâm, ta vẫn đều có vượt qua được bóng ma nội tâm kia, cho nên lần này Liên Tâm tiến cung, ta khiến nàng chịu ủy khuất , về sau ta nhất định sửa, tái phạm sai lầm như vậy nữa, tha thứ cho ta được ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :