1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 10: KHÁCH MỜI [1]



      Hôm nay thời tiết thực trong sáng, là ngày rất tốt để du ngoạn.


      Nhưng, nàng chút tâm tình chơi trong tiết thanh minh cũng có.


      Bối Bối tựa cằm bàn, hai mắt vô thần nhìn cái chén, thở dài dài:“Ai……”


      “Vương hậu nương nương, ngài làm sao vậy, vui sao?” nhi thân thiết nhìn vẻ mặt rầu rĩ vui của nàng.


      Bối Bối uể oải nâng mắt liếc nhìn nhi cái, sau đó lại đem ánh mắt trở lại cái chén, buồn bực thào:“Ta làm thế nào vui vẻ được, từ sau khi cái tên cái gì phương bắc đệ nhất phú kiêm tiền nhiệm cái gì Vương hầu kia cùng với con bảo bối của nghe là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vào hoàng cung , ta muốn thấy cũng thấy được tướng công thân ái của ta ban ngày trở về cùng ta chuyện phiếm, cho dù là buổi tối vất vả đem được trở về phòng, cũng mệt đến muốn dính giường liền ngủ.”


      Ngay sau đó, trong đầu nàng tỉ mỉ nhớ lại tình hình mấy ngày gần đây, nhịn được mà bắt tay vào tính lại tiếp tục than:“Tính mấy ngày nay, nếu dùng ngày thấy như cách ba thu để tính, ta biết bao nhiêu năm gặp tướng công của ta, ai…… Tuổi còn trẻ liền biến thành oán phụ giam mình khuê phòng a a a a.”


      Nghe Bối Bối tính toán tỉ mỉ, nhi suy nghĩ, sau đó ra đề nghị lớn mật:“Nếu Vương hậu nương nương muốn gặp Vương, như vậy tìm Vương a, ngài là Vương hậu nương nương, muốn gặp Vương đó là thiên kinh địa nghĩa (lý lẽ chính đáng), mặc kệ cái gì phú giáp hay là tướng quân hay là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng thể ngăn Vương hậu nương nương gặp được Vương.”


      Ánh mắt của Bối Bối sáng lên, sức sống lại trở lại, nàng vỗ cái bàn:“Đúng vậy, rảnh tìm ta, ta tìm phải được rồi sao, dù sao ta là Vương hậu, ai dám ngăn cản ta tìm . Đúng vậy, ta lập tức phải tìm !”


      Nàng gió chính là mưa, động tác rất nhanh khoác áo ngoài ra.


      “Vương hậu nương nương, đợi nô tỳ chút a.” nhi nhấc váy chạy theo phía sau.


      ……


      Nhưng mà, Bối Bối vạn tính cũng ngờ mình lại bị mấy tên đàn ông cường tráng xa lạ chặn lại ở ngoài cửa.


      Nàng thở hổn hển nhìn mấy võ sĩ trước mắt:“Ta là Vương hậu, các ngươi dám ngăn cản ta?!”


      “Thực xin lỗi, Vương hậu nương nương, chúng ta phụng mệnh lệnh tiểu thư nhà ta phải ngăn tất cả nhân sĩ bên ngoài đến quấy rầy chủ nhân của ta cùng Vương trao đổi.”


      “Làm càn!” Bối Bối tuy rằng thực muốn làm dáng, nhưng tình hình trước mắt làm cho nàng có chút mất hứng, nàng cảm thấy những người này “Tiểu thư” xưng hô tựa hồ có dụng ý khác!


      Võ sĩ nghe Bối Bối khẽ kêu tiếng, tựa hồ có chút thu hồi ý, trong bọn có người cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi:“Vương hậu nương nương, bọn thuộc hạ đều là phụng mệnh chủ tử, như vậy , nếu Vương hậu nương nương có việc muốn gặp Vương, bằng hẹn trước, để thuộc hạ thông báo lại……”


      “Hừ!” Bối Bối hừ , đánh gãy vẻ giả vờ của bọn họ .


      Gót chân vừa chuyển, quyết định vẫn hờn dỗi mà rời .


      Ở địa bàn của nàng, nàng còn phải xem sắc mặt người khác, Ngự Hàn, chàng đúng là thương ta mà!


      Ngay khi chân của nàng mới nâng lên, tiếng quen thuộc cuốn hút vang lên bên tai nàng:“Tiểu Bối Bối, là nàng sao?”


      Nghe được thanh cuốn hút của , Bối Bối sửng sốt chút, rất nhanh phản ứng lại đây là truyền tới nàng, nàng bĩu môi, cầm lấy hồng ngọc bội trước ngực, nổi giận :“Ta chuyện với chàng.”


      Ngọc bội này là cố ý ngưng luyện cho nàng, nguyên lý có chút giống điện thoại nhân gian, có nó, nàng có thể thông qua nó chuyện với .


      Lời của nàng vừa ra, bên kia hiển nhiên sửng sốt chút, sau đó phát ra tiếng cười thấp giọng, nhàng dỗ:“Tiểu Bối Bối, đừng chơi trò trốn tìm với ta nữa, mau cho ta biết nàng ở nơi nào?”


      “Ta chuẩn bị chuồn êm khỏi cung chơi!” Bối Bối bực mình đáp lại câu.


      “Cái gì?!” Ngự Hàn dường như là lập tức cất cao giọng.


      Nàng thoáng ngoáy lỗ tai, thầm:“ Ngự Hàn, chàng giọng chút được , lỗ tai ta muốn điếc.”


      “Nàng…… Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng ở cửa cung à?” Tiếng của nghe qua bắt đầu ổn định, có vẻ có chút vội vàng.


      “Đúng, ta muốn chơi, chàng làm việc của chàng, chúng ta buổi tối gặp lại!”


      cho phép!” giọng bá đạo tức khắc phát ra khác hẳn mệnh lệnh bình thường.


      “Ai để ý tới chàng……” Bối Bối ràng đem ngọc bội thu vào trong áo, từ chối tiếp tục với .


      “Tiểu Bối Bối……” trong tai vang lên, thanh Ngự Hàn đột nhiên trở nên mị hoặc lại ràng.


      Loáng thoáng, nàng tựa hồ cảm thấy giọng gọi chỉ có đến từ trong tai, giống như ngay cách nàng khoảng cách xa.


      Nàng theo bản năng quay đầu, liền nhập vào cái ôm ấm áp quen thuộc, nàng kinh ngạc hô lên:“ Ngự Hàn……”


      “Như thế nào, nhìn thấy tướng công kinh hỉ đến vậy a.” Ngự Hàn cười tủm tỉm ôm nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng cái, hoàn toàn để ý có đôi cha và con cũng theo ra, nhìn màn bọn họ ân ái.


      Bối Bối đẩy ra, nhìn đến người ngoài đứng sững sờ bên , hai má nhịn được đỏ bừng, nhưng nàng lại tuyệt cam yếu thế quét qua mỹ nhân rất đẹp liếc mắt cái, nũng nịu :“ Ngự Hàn, có rất nhiều người nhìn đó.”


      “Ta chút cũng để ý.” Ngự Hàn cuồng vọng tươi cười, thỏa mãn ôm nàng, tiến tới xoay mặt hướng đôi cha con đều có chút sắc mặt thích hợp.


      “Hoắc tiền bối, ta giới thiệu Vương hậu của ta chút, nàng gọi là Tô Bối Bối.”


      Tiếp theo, giảm thấp giọng cùng Bối Bối giọng giải thích:“Tiểu Bối Bối, gọi Hoắc Giả, năm đó là trợ thủ đắc lực cho phụ vương chúng ta, từng xả thân cứu phụ vương, cho nên ta cùng Huyên Trữ vẫn đều thực tôn kính .”


      Nghe được xưng hô của đối người nọ , đôi mắt của Bối Bối hạ xuống, trong lòng đoán rằng, xem ra phú thương kiêm Hầu gia họ Hoắc dường như đối Ngự Hàn chỉ có ý nghĩa tầm thường.


      Nàng ngăn chận phản cảm vì ánh mắt sắc bén của “Hoắc tiền bối” nhìn nàng, cũng cung kính theo cách gọi của Ngự Hàn mà chào hỏi:“Bối Bối xin chào Hoắc tiền bối.”


      Hoắc Giả thu hồi ánh mắt lại, lộ ra ý cười ha ha, tiến lên cúi đầu hành lễ:“Thảo dân khấu kiến Vương hậu nương nương.”


      “Hoắc tiền bối cần đại lễ như thế, cứ giống như là đối với ta, xem chúng ta đều như hậu bối là được.” Ngự Hàn giành chuyện trước, bạc môi hàm chứa tươi cười có lễ, cánh tay ôm thắt lưng Bối Bối thủy chung rời, lời cử chỉ biểu ý tứ cùng Bối Bối là thể.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 11: KHÁCH MỜI MÀ ĐẾN [2]



      Bối Bối biểu gì quan sát mỹ nhân đứng bên cạnh Hoắc Giả, trong lòng khỏi thầm, Hoắc tiểu thư này như thế nào cứ nhìn chằm chằm tướng công của nàng, con cổ đại phải nên kín đáo chút sao!


      có cảm giác được cảm xúc của Bối Bối, Ngự Hàn vẫn tự ý giới thiệu :“Tiểu Bối Bối, đây là thiên kim trong tay của Hoắc tiền bối tên là Hoắc Liên Tâm.”


      Hoắc Liên Tâm phản ứng rất nhanh chuyển ánh mắt từ người Ngự Hàn sang tới mặt của Bối Bối, chân thành hành lễ:“Liên Tâm khấu kiến Vương hậu nương nương.”


      Tiếng của nàng nghe qua có chút kiều làm nũng, chắc chắn cũng là vị thiên kim an phận, Bối Bối suy đoán.


      “Xin chào, gọi ta là Bối Bối .”


      Ngự Hàn cười tủm tỉm thầm tỏ vẻ khen ngợi nàng, sau đó đề nghị đối với cha và con Hoắc Liên Tâm :“Nãy giờ chuyện có chút buồn tẻ khô khan, các ngươi rời khỏi hoàng cung lâu như vậy, bằng chúng ta cùng nhau dạo chút cho thoải mái như thế nào?”


      “Đúng vậy, lão phu rất lâu chưa có tới hoàng cung, lâu ngày gặp lại, đúng là hoài niệm ngày xưa a.” Hoắc Giả nhịn được than thở.


      ......


      Trong ngự hoa viên, bóng dáng của bốn người cùng với nhau.


      “Ta Liên Tâm a, muội như thế nào giống như hề lớn được bao nhiêu a?” Ngữ điệu của Ngự Hàn lộn xôn trêu chọc đứng đắn.


      “Đâu có!Muội lớn lên rất à!” Hoắc Liên Tâm phục cãi lại, tiếng hám chứa ý tứ làm nũng.


      “Ta đây như thế nào cảm thấy muội càng giống quả bí đao lùn?” Ngự Hàn cố ý đưa tay ra so đo độ cao với Hoắc Liên Tâm, tuấn mi giương cao.


      “Đó là bởi vì huynh cũng trưởng thành rồi, Hàn ca ca ngu ngốc.”


      “À? ra là như vậy a, đó là Liên Tâm muội muội lớn lên rồi phải ?”


      “Đương nhiên!”


      “Vậy Liên Tâm đại tiểu thư như thế nào vẫn là chưa có vị hôn phu chứ? Chẳng lẽ là quá khó nên gả được? Muốn ta giúp muội chỉ hôn ột vị phu quân hay ?”


      “Vậy mới cần, người ta và Huyên Trữ giống nhau, muốn tự mình tuyển vị hôn phu, mới cần huynh chỉ hôn!”


      Tiếng của Liên Tâm dường như có chút tức giận, nhưng là nàng vẫn hồn nhiên như cũ, làm cho người để ý cũng thể nghe ra được tâm trạng của nàng.


      Nhưng mà, thân là nữ nhân, trong lòng của Bối Bối nổi lên chút gợn sóng, theo trực giác của nàng, Liên Tâm này thích nam nhân của nàng.


      “Ha ha, Huyên Trữ cũng sắp có vị hôn phu uội xem.” Ngự Hàn thần bí nháy mắt mấy cái.


      “A? Chẳng lẽ là Hàn ca ca Huyên Trữ tìm phò mã của nàng ấy, chính là điện hạ của Hắc Phong quốc kia sao?” Liên Tâm kinh ngạc chút sau đó lập tức liên tưởng đến ngay.


      Nghe vậy, Hoắc Giả cũng :“Ha ha...... Huyên Trữ rất nhanh có phu quân rồi, Tâm nhi nhà ta lâu như vậy chưa có chọn được vị hôn phu nào, cũng đừng đùa giỡn như hồi nữa? Đó là lời lẽ của trẻ con, Tâm nhi đừng ngây thơ cho là chứ?”


      Nghe vậy, Ngự Hàn cùng Liên Tâm đồng thời nhớ tới tình cảnh lúc còn trước đây, bọn họ lúc còn vẫn thường cùng nhau chơi, Liên Tâm đặc biệt thích dán với , còn thề sau khi lớn lên phải làm tân nương của .


      nhún nhún vai, cười hì hì vỗ vỗ đầu của Liên Tâm:“Như thế nào? ra Liên Tâm còn chưa trưởng thành sao?”


      Bối Bối ấm ức thầm nhìn cái, ngu ngốc, nàng phải chưa trưởng thành, là ôm ấp lời thề đến lúc trưởng thành của nàng!


      Thực hiểu nam nhân này, có đôi khi khôn khéo đòi mạng, nhưng khi gặp phải người thân thích quan hệ với , đầu óc của chạm mạch, trước kia là đối với Huyên Trữ, bây giờ là đối với Liên Tâm, là vì thương muội mà trí tuệ bị suy nhược hay sao?!


      “Cha như thế nào lấy chuyện hồi ra để trêu người ta.” Liên Tâm mặt đỏ hồng nhìn lén Hàn ca ca, trong đôi mắt giấu được e lệ.


      “Ha ha a, Tâm nhi còn biết chuyện lúc là trò đùa a.” Hoắc Giả vẫn như cũ chê cười nàng buông tha, dường như cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.


      thèm nghe người nữa, cha đáng ghét.” Hoắc Liên Tâm chịu, theo kéo lấy cánh tay của Ngự Hàn, làm nũng :“Hàn ca ca, huynh xem, muội lớn rồi, cha còn giễu cợt người ta tới cùng! Huynh xem người có phải già biết tiết chế hay .”


      “Ha ha...... Bởi vì muội chưa trưởng thành a, đứa trẻ bị người lớn cười chút tốt sao?” Ngự Hàn cười xấu xa.


      “A a a, như thế nào ngay cả Hàn ca ca cũng cười người ta, người ta chịu chịu nha!” Hoắc Liên Tâm đỏ cả mặt, giống như làm nũng cúi xuống ôm lấy cánh tay cứng chắc của Ngự Hàn.


      “Ha ha ha......” Trong ngự hoa viên vang vọng tiếng cười của hai nam nhân hề kiêng nể gì cả, trong đó xen lẫn giọng nữ làm nũng uy hiếp......


      “Tiểu Bối Bối đâu?” Ngự Hàn vào cửa thuận miệng hỏi.


      “A, Vương hậu nương nương ở trong ngự hoa viên.” nhi trả lời.


      “Trễ như vậy còn ở hoa viên?”


      Ngự Hàn xoay người cái theo hướng hoa viên, con đường quanh co tìm được người ngồi dây đu dưới gốc cây đại thụ.


      “Tiểu Bối Bối.”Đồng thời nâng cằm nàng lên, nhìn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn nàng.


      “Chàng việc xong rồi a.” Bối Bối vẫy tay mỉm cười với , ý bảo cũng ngồi xuống.


      “Như thế nào mặc thêm quần áo, bị cảm lạnh!”Đồng thời ngồi xuống bàn của dây đu, ôm nàng ngồi ở đùi của , dùng cánh tay tráng kiện ôm chặt nàng, đem nhiệt độ cơ thể truyền cho nàng.


      “Ta lạnh.”


      “Nghe lời, sau này mặc thêm nhiều quần áo, bằng ta tức giận. Hử?”


      “Được rồi.”


      Bỗng nhiên, Bối Bối cảm thấy trong lòng bàn tay có cái gì đó, nàng cúi đầu thấy sợi dây chuyền có hồng quang chớp động lấp lánh nằm trong tay. Nàng cầm lấy tỉ mỉ quan sát, nàng bị ngọn lửa tỏa ra bên trong hấp dẫn tâm thần –hiếu kỳ sờ sợi mặt dây chuyền!


      “Đây là cho ta sao?” Bối Bối quay đầu hỏi.


      “Thích?”


      Gật gật đầu --“Rất thích.”


      “Vậy nó chính là của nàng.”


      “Cám ơn.”


      “Đến đây, ta đeo giúp nàng.” cầm lấy sợi dây, vén mái tóc mềm mại của nàng, đem hỏa diễm tâm đeo vào cổ của nàng.


      Vỗ về sợi dây chuyền trước ngực, Bối Bối cảm thấy có dòng nước ấm từ cổ nàng truyền vào trong lòng.


      “Nó thực kỳ diệu!” Bối Bối khen ngợi.


      “Đương nhiên, đây là vi phu chuyên môn vì nương tử thương của ta mà rèn thành, có nó, sau này giống như ở nhân gian của nàng, bất kể ta ở nơi nào, nàng đều có thể chuyện với ta thông qua nó.”


      Đôi mắt của Bối Bối kinh hỉ trợn to:“ vậy chăng? Vậy chính là sau này ta lúc nào muốn chuyện với chàng đều được?”


      “Đúng vậy!” trả lời khẳng định.


      tốt quá, sau này ta muốn kiểm tra lúc nào cũng được, xem chàng có ở đâu đó với người đẹp nào khác , ha ha......Chàng vứt bỏ được ta đâu!” Bối Bối cười khẽ ôm lấy cổ của .


      “Ta ước gì nàng mỗi ngày đều quấn quít lấy ta.” cho nàng nụ hôn nóng bỏng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 12: ĐÁNH NHAU



      Sáng sớm yên tĩnh, tiếng chim hót nghe vui tai.


      Trong đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, rèm mỏng nhàng bay, dập dờn gợn sóng dịu dàng, làm nổi bật trăm hoa đua nở xung quanh lương đình, tình thơ ý hoạ nên lời.


      Thời khắc thanh thản dễ chịu, bị đánh gãy.


      Nhi theo từng bậc thang mà lên, đến trong đình nghỉ mát, giọng bẩm báo với Bối Bối chợp mắt.


      “Vương hậu nương nương, Liên Tâm nương cầu kiến.”


      Đôi mi Bối Bối thanh tú giương lên, đồng thời đôi mắt cũng mở.


      Nàng từ ghế quý phi ngồi dậy rất nhanh, ánh mắt lập tức liền xuyên thấu qua rèm mỏng chắn gió nhìn thấy Hoắc Liên Tâm đứng cách đình nghỉ mát xa nhìn về phía bên này.


      Nhìn vẻ mặt của Hoắc Liên Tâm, suy nghĩ số chuyện gì.


      Bối Bối suy nghĩ, mỗi lần nhìn thấy Hoắc Liên Tâm nàng ta tỏa ra ý ràng là ghen tỵ, giống như nàng là người thứ ba đoạt mất nam nhân của nàng ta, là làm cho người ta được lời nào, cho nên nàng vẫn lười giao tiếp với Hoắc Liên Tâm.


      thể tưởng được nàng muốn tránh để ý tới, ngược lại làm cho Hoắc Liên Tâm tự mình tìm đến cửa.


      Tuy rằng muốn gặp Hoắc Liên Tâm, nhưng bây giờ nàng là Vương hậu Xích Diễm quốc, thể làm cho Ngự Hàn mất mặt, dù sao người tới là khách.


      Suy nghĩ nhiều lần, Bối Bối bất đắc dĩ than , sau đó đứng lên:“ Nhi, cho nàng ta lại đây .”


      Trong phút chốc, Hoắc Liên Tâm liền đến trước mặt Bối Bối.


      “Hoắc nương, mời ngồi......”


      Lời khách sáo của Bối Bối còn chưa xong, Hoắc Liên Tâm lại giành trước bước đánh gãy lời .


      “Ta chuyện thích vòng vo, vô bất đăng tam bảo điện ( có việc đến), ta hôm nay tới tìm ngươi phải khách sáo với ngươi, có chuyện muốn với ngươi chút.”


      Hoắc Liên Tâm chuyện, đó là dáng vẻ cao cao tại thượng kiêu ngạo cách thoải mái.


      Bối Bối thầm nhíu mày, cố đè xuống ý niệm trong đầu muốn lập tức đuổi Hoắc Liên Tâm , miễn cưỡng duy trì nụ cười lễ phép.


      biết Hoắc nương muốn chuyện gì với ta?”


      Nàng ta cố ý cường điệu hai chữ , hoặc là hay chữ đó có chút nghiến răng nghiến lợi.


      Hoắc Liên Tâm mở miệng, nhìn bằng nửa con mắt với Bối Bối: “Tô Bối Bối, mấy ngày này ngươi cũng nhìn thấy thái độ của Hàn ca ca đối với ta khác trước cỡ nào, từ sau khi ta tiến cung, Hàn ca ca dường như mỗi ngày đều ở bên cạnh ta và cha ta, mà ngươi...... thời gian còn lại có thể nhìn thấy Hàn ca ca ít lại càng ít, bằng ngày đó ngươi cũng tự mình tìm đến Hàn ca ca đúng ?!”


      Lời có chút hàm chứa ý cười nhạo, nghe vào trong tai Bối Bối, quả thực như là vò dấm chua dội vào trong lòng Bối Bối, rất chua.


      Cuối cùng Bối Bối lười duy trì mỉm cười lễ phép, nàng từ khuôn mặt cười chuyển sang lạnh lùng, trong lòng chứa ngọn lửa, nàng lạnh lùng nhìn thẳng Hoắc Liên Tâm:“Ngươi là đến đây muốn khoe khoang cái gì?”


      Quả nhiên là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai[1]......


      Hoắc Liên Tâm mím môi cười:“Đương nhiên phải khoe khoang, ta là tới đây chuyện, vậy ngươi cũng biết từ ta và Hàn ca ca chính là thanh mai trúc mã, hơn nữa sau khi lớn lên phải làm vợ chồng, cho nên, sau này chúng ta hẳn là tỷ muội, tuy rằng ngươi vì Hàn ca ca sinh ba đứa con, nhưng là ngôi Vương hậu phải vì sinh con có thể ngồi yên ổn, mà còn phải giúp Hàn ca ca củng cố giang sơn, mới có thể xem như xứng đôi làm Vương hậu của Hàn ca ca, tuy rằng ta biết ngươi là từ nơi nào nhảy ra, nhưng là ngươi có sức mạnh giúp đỡ giang sơn Xích Diễm quốc là .”


      Nghe vậy, Bối Bối giận dữ cực điểm ngược lại mỉm cười:“Vậy theo lời của Hoắc nương, ngươi có sức mạnh gì giúp đỡ giang sơn Xích Diễm quốc?”


      tiếng cười tự tin vang lên, Hoắc Liên Tâm nghĩ đến Bối Bối bắt đầu thức thời, nàng ngông cuồng tự cao tự đại :“Cha ta là người giàu có ở phương bắc, hàng năm vì quân doanh ở vùng biên cảnh phương bắc bổ sung lương thảo, hơn nữa Hoắc gia chúng ta ở phương bắc cũng là gia thế quân nhân hiển hách, thống trị phương bắc thể thiếu công lao của cha ta. Ngươi xem, đây có tính là giúp đỡ giang sơn xã tắc của Xích Diễm quốc chứ?”


      Nàng ý cười từ từ :“Xích Diễm quốc có người như vậy là phúc khí, Hoắc tiền bối cho dù cáo lão hồi hương, còn có thể đủ vì triều đình dốc sức như vậy, là làm cho người ta khâm phục.”


      Thấy thế, Hoắc Liên Tâm vui mừng cực kỳ:“Ngươi cũng hiểu được điều kiện của mình bằng ta, vậy được rồi, sau này ta làm Vương hậu, ta cho phép ngươi gọi ta tiếng tỷ tỷ.”


      Cho phép nàng kêu tiếng tỷ tỷ?


      Bối Bối nắm chặt tay, cực lực nhịn xuống đáy lòng muốn ngửa mặt lên trời xúc động cười to vài tiếng.


      Hoắc Liên Tâm này ngạo khí cùng tự tin đúng là mười phần làm cho người ta thể chịu đựng được!


      Hít hơi sâu, Bối Bối vuốt uất khí thuận xuống, mới từ từ ngồi xuống, nhấc ly trà uống ngụm.


      Tiếp theo, Bối Bối hàm chứa ý châm biếm hỏi :“Hoắc nương, xin hỏi ta có từng qua điều kiện của ta bằng ngươi, như ngươi sao?”


      “Ngươi vừa rồi ràng ......” Hoắc Liên Tâm có chút phát hỏa.


      “Ta vừa rồi như vậy sao, Hoắc nương xác định trí nhớ của ngươi có vấn đề chứ?” Bối Bối trách móc .


      Hừ! Nếu người đến có ý thiện, vậy nàng cũng phải dễ bị bắt nạt.


      Sắc mặt của Hoắc Liên Tâm thay đổi, cắn chặt răng:“ như vậy ngươi vừa rồi là ở cố ý lừa bịp ta?!”


      “Lừa bịp? Ta tự hỏi có lừa ngươi, cha ngươi vị nhân tài khó có được, chẳng lẽ ta nên khen ngợi sao? Ta khen ngợi cha ngươi, chỉ thế thôi.”


      Bối Bối miễn cưỡng nâng mắt quét nhìn mặt của Hoắc Liên Tâm chợt xanh chợt trắng, tiếp tục nhàn nhã uống trà của nàng.


      Ngụ ý của nàng đủ ràng, cho tới bây giờ nàng cũng cảm thấy Hoắc Liên Tâm có gì đặc biệt hơn người.


      “Ngươi......”


      Hoắc Liên Tâm tức giận đến bốc ra khói, chưa từng có người dám đem nàng để vào mắt như vậy!


      Miệng nàng ta mím chặt, hai tay nắm chặt hai bên người đột nhiên phát ra vô số mũi nhọn bắn về phía tách trà trong tay Bối Bối.


      “Loảng xoảng!”


      tiếng thanh thúy của tách trà vỡ tan vang lên trong đình nghỉ mát.


      Bối Bối chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng bàn tay, nàng chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy lòng bàn tay thấm ra từng giọt vết máu đỏ sẫm.


      Miệng vết thương quá lớn, nhưng là đau xót lại vẫn là làm cho nàng hít hơi.


      “Hoắc Liên Tâm, ngươi đừng có quá đáng!” Bối Bối phẫn nộ đột nhiên đứng lên, ánh mắt nổi lên ngọn lửa.


      “Hừ! Như vậy liền chịu nổi sao, hôm nay ta muốn cho ngươi thấy lợi hại của ta!”


      Hoắc Liên Tâm khẽ kêu tiếng, hàn quang màu bạc lại từ trong tay nàng bắn ra, công kích về hướng Bối Bối.


      Bối Bối lách qua trong lúc nguy hiểm, cũng tức giận:“Ngươi nữa nhân đáng chán này, chạy đến kêu gào trước mặt chánh cung ta, ngươi cảm thấy mất mặt, ta đều cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi! Đừng cho là Tô Bối Bối ta dễ bị khi dễ!”


      ______


      [1]Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: người đến lương thiện, người lương thiện đến

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 13: BẢO VỆ



      “Oành oành oành......”


      Hoa viên yên tĩnh bị hoa lửa đánh nhau đánh trúng vào bụi hoa cánh hoa bay tán loạn, làm vườn hoa căn bản tuyệt đẹp ngay ngắn bị khuấy động thành mảnh hỗn loạn.


      Trong vòng chiến, hai nữ nhân đánh nhau đều có chút thở hồng hộc.


      Bối Bối tránh công kích mạnh mẽ của Hoắc Liên Tâm, lui ra phía sau vài bước, cảnh giác nhìn Hoắc Liên Tâm, ngực phập phồng lớn.


      Nữ nhân này là muốn liều mạng với nàng hay sao, như vậy


      “Hoắc Liên Tâm, ngươi nếu dừng tay đừng trách ta khách khí với ngươi!”


      Ai ngờ, Hoắc Liên Tâm mím môi:“Hừ! Đánh thắng Hàn ca ca chính là của ta.”


      chậm mà xảy ra nhanh, thừa dịp Bối Bối hơi nhíu mày, ánh sáng lạnh trong tay của Hoắc Liên Tâm nhanh như chớp bắn về phía nàng.


      Đôi mắt của Bối Bối trừng lớn, ngờ Hoắc Liên Tâm vừa rồi thế nhưng chỉ dùng chút công phu ở mê hoặc phòng bị của nàng, cũng càng thêm thể tưởng được Hoắc Liên Tâm lại thừa dịp lúc nàng phân tâm chuyện lại xuất ra toàn lực tấn công nàng.


      Mắt thấy ánh sáng sắc bén kia bắn thẳng tới trán của nàng, nàng biết chính mình căn bản là chống cự được năng lượng mạnh mẽ như vậy.


      “A......”


      Dựa theo bản năng, Bối Bối đành phải làm đà điểu đưa tay ra che trước mặt, đôi mắt nhắm chặt thành đường, độ ấm cả người dường như muốn lạnh .


      Trời ạ, nàng bị chết chắc chứ?!


      Nhìn Bối Bối vô lực ngăn cản, đôi mắt của Hoắc Liên Tâm lạnh nhạt, hừ tự mình :“Chờ ngươi chết, Hàn ca ca chính là của mình ta.”


      Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng thét chấn động đến.


      Ngay sau đó, chỉ thấy luồng đạo hồng quang lóe ra trước mặt Bối Bối, nàng còn chưa có phản ứng lại, liền cảm giác mình bay lên trời.


      hơi thở ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy nàng, làm cho nhiệt độ của nàng bởi vì kinh sợ giảm xuống giờ lại hấp trở lại.


      Nàng định mở to mắt, tiếng nam tính quen thuộc lo lắng dừng ở bên tai của nàng:“Tiểu Bối Bối, mau mở mắt ra nhìn ta.”


      Bối Bối xoay đầu sang bên, khuôn mặt tuấn của Ngự Hàn ánh vào mi mắt, cuối cùng nàng cũng có thể khiến cho chính mình thở ra hơi.


      Nguy hiểm !


      Nhìn vẻ mặt lo lắng thôi của , đôi mắt đen mang theo kinh hoảng nào đó, nâng tay ôm chặt lất thắt lưng của :“ Ngự Hàn, ta sao.”


      vẫn như cũ lòng hề thả lỏng, gương mặt vẫn còn buộc chặt lo lắng, mày lại nhíu sâu.


      Từ từ, mang theo nàng rơi xuống mặt đất.


      Hai chân vừa đặt mặt đất, Ngự Hàn liền vội vàng sờ soạng toàn thân nàng từ xuống dưới:“Để cho ta xem nàng có bị thương hay .”


      Khi nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn của nàng thấm ra tơ máu, khuôn mặt chứa đầy lo lắng của lập tức nổi lên buồn thương.


      lại ôm chặt nàng lần nữa, chuyển hướng về phía Hoắc Liên Tâm, đôi mắt đen phun ra ánh nhìn lạnh như băng, gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi:“Hoắc Liên Tâm, ngươi cũng dám tổn thương đến Vương hậu của ta!”


      Thấy sắc mắt của Ngự Hàn chuyển sang lạnh, ánh mắt lại cơ hồ muốn nuốt lấy mình, Hoắc Liên Tâm chấn động từng bước lui về phía sau.


      Nàng ta thể tiếp nhận tròng mắt đen run run, đáy mắt tỏa ra hơi nước, có chút thất thần thào:“ thể nào, Hàn ca ca gọi cả tên họ của ta như vậy.”


      Lúc đó, nàng cúi đầu khóc nức nở chút, đem hơi nước mù mịt trong đáy mắt đè nén xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía Ngự Hàn:“Hàn ca ca, nữ nhân này có cái gì tốt, chẳng lẽ huynh vì nàng ngay cả tình nghĩa của chúng ta cũng để ý, huynh vì nàng ta mà làm khó dễ với cha muội sao?”


      Mắt lạnh của Ngự Hàn nhíu lại, giọng càng lạnh hơn:“Ta chưa từng qua với ngươi sao, người nào chỉ cần tổn thương đến Tiểu Bối Bối của ta, vô luận là ai, ta cũng khách sáo!”


      câu sau cùng kia, ra từng chữ từng chữ cách thong thả, ra vang rất có lực, ra đến lạnh lùng.


      Lời của , giống như sét đánh vào đầu, Hoắc Liên Tâm sắc mặt trắng bệch, thể tin lắc đầu rơi lệ:“Muội tin huynh đối xử với muội như vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã, hôn ước của chúng ta......”


      “Ta từ trước đến giờ chưa từng có hôn ước với ngươi!” Ngự Hàn lạnh lùng ngắt lời.


      Hoắc Liên Tâm chịu đả kích sâu đậm môi run rẩy:“Chẳng lẽ mấy ngày nay huynh đối với muội đều là giả hay sao?”


      Ngự Hàn mím chặt bạc môi, đôi mày tuấn lạnh thấu xương:“Mấy ngày nay ta vẫn luôn quý mến ngươi như tiểu muội cách biệt lâu ngày mới gặp lại, nhưng mà ngươi lại làm cho ta rất thất vọng rồi, ý nghĩa của Tiểu Bối Bối đối với ta còn quan trọng hơn sinh mạng, ngươi thương tổn nàng, còn là muội muội tốt của ta.”


      Hai tay của nắm chặt, thể tưởng tượng được tình cảm huynh muội của mình đối với Hoắc Liên Tâm, lại gây ra cảnh nàng ta ngang ngược đến thương tổn Tiểu Bối Bối của .


      Bối Bối hơi nhếch môi, lạnh nhạt nhìn cuộc chuyện của bọn họ, xem sắc mặt tái nhợt của Hoắc Liên Tâm đem vào đáy mắt, đem tức giận lạnh lùng của Ngự Hàn tiến vào trong lòng.


      Suy nghĩ chút, nàng từ từ đầy ra, giọng :“ Ngự Hàn, trước hết chàng thu phục nàng ta , ta muốn về trước.”


      Cánh tay của Ngự Hàn co lại, thoáng dùng sức lại đem nàng tiến vào trong lòng, dịu dàng :“Chúng ta cùng nhau trở về......”


      ...... Chàng vẫn nên khai thông cho nàng ta chút , ta tự mình trở về.”


      Tuy rằng lời của nàng rất , nhưng kiên trì trong giọng cũng rất ràng, nàng muốn theo.


      Nhìn ánh mắt kiên định cự tuyệt của nàng, Ngự Hàn đấu tranh hồi lâu, biết nàng là muốn theo, lòng của có chút khổ sở, tuy rằng rất muốn ở cạnh bên nàng, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo nàng cho nàng rời trước.


      “Vậy cũng được, nàng phải gọi nhi nhanh chóng thoa thuốc lên tay nàng, ta rất nhanh trở về.”


      Lúc đó, nhàng đặt lên trán của nàng nụ hôn:“Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi, ta lại liên lụy nàng bị thương.”


      “Ừ.” Bối Bối nhàng lên tiếng, sau đó nhàng lướt qua rời .


      Dọc đường , mày của nàng chưa từng buông lỏng.


      Tình huống như vậy sau này còn có thể xuất bao nhiêu lần nữa chứ? Aiz...... lão công của nàng dường như rất trêu hoa ghẹo nguyệt.


      Kỳ , vừa rồi nàng rất muốn giáo huấn Hoắc Liên Tâm chút, đổi lại nàng trước kia, tuyệt đối có khả năng cứ như vậy rời .


      Làm thê tử của Ngự Hàn, Vương hậu Xích Diễm quốc, nàng phải học chín chắn độ lượng đối mặt với vấn đề, thể giống như lúc còn độc thân muốn làm gì làm như vậy.


      Nhưng mà vô cớ bị sỉ nhục, còn bị thương, tuy rằng là vết thương , nhưng trong lòng vẫn hề dễ chịu, nếu phải mấy ngày nay Ngự Hàn đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy, chắc chắn Hoắc Liên Tâm cũng đến mức hề kiêng kị gì.


      Cho nên......đều là lỗi của nam nhân thối kia, nếu như mỗi lần đều đến muội muội cưng chiều của , vậy những ngày sau này của nàng cũng biết phải chịu bao nhiêu cơn tức giận oan uổng đây.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 14: ĐẦU SẮP NỔ TUNG



      Ngẩng đầu, nàng mới phát mình trở về đến tẩm cung.


      nhi lập tức ra nghênh đón , mắt nhìn thấy tay Bối Bối có máu, nàng thét chói tai:“Vương hậu nương nương, tay của người bị thương, mau......để nô tỳ bôi thuốc cho ngài.”


      Sau trận luống cuống tay chân cộng thêm đôi mắt nhi rưng rưng khóc, tay Bối Bối rốt cục được băng bó xong.


      “Nương nương, tay của người làm sao mà bị thương? Nô tỳ bẩm báo Vương......”


      Nhi lau nước mắt ra ngoài.


      Thấy thế, Bối Bối vội vàng giữ chặt nàng, cũng cẩn thận vươn cái tay bị thương kia, trận đau từ trong lòng bàn tay truyền đến.


      “Aiz...... Đau......” Bối Bối hít ngụm khí lạnh, đồng thời rụt tay về.


      nhi sợ hãi, nàng vội vàng :“Nương nương, nô tỳ xin người đừng tiếp tục lộn xộn, nếu miệng vết thương lại chảy máu làm sao bây giờ.”


      Nhưng vào lúc này, ba đứa trẻ từ ngoài cửa sôi nổi vào :“Mẫu thân, chúng con đến thỉnh an.”


      Nhìn thấy bảo bối đáng , Bối Bối lập tức đứng lên, mặt mày hớn hở qua đón, đường, tròng mắt của nàng xoay tròn, ý tưởng xẹt qua trong đầu.


      Đôi mắt của nàng sáng lên, dùng ánh mắt ý bảo Nhi lui ra, sau đó mới thần bí hề hề tiếp đón ba bảo bối của nàng đến phòng trong.


      Còn chưa kịp chuyện, Ngự Nguyệt mặt liền lộ vẻ chút ngây ngô lại có ý cười đàng hoàng đem đầu tiến đến trước mặt Bối Bối.


      “Mẫu thân, có phải lại muốn làm chuyện xấu?” tiếng rất , còn nháy nháy mắt với Bối Bối, đáy mắt toát ra tò mò cùng hưng phấn.


      “A? Muốn làm chuyện xấu sao? chuyện xấu như thế nào a? Chơi vui ?” Tiểu công chúa Ngự Tuyết cũng hưng trí bừng bừng gia nhập trong đó, ánh mắt sáng long lanh nhìn Bối Bối, chờ mong nàng ra.


      Ngự Thần lại thực nhu thuận im lặng đứng đó, có biểu ra lòng nhiệt tình, cũng có lạnh nhạt, như vẻ bình thường của , thực bình tĩnh.


      Bối Bối giả bộ vui, đôi mi thanh tú nhăn nhăn:“Cái gì chuyện xấu, chẳng lẽ đến bái chùa miếu cũng là làm chuyện xấu? Hừ!”


      “A? Muốn bái trong miếu a, kia...... Bái xong chơi sao?”Ánh mắt của tiểu công chúa càng thêm sáng.


      “Đương nhiên, mẫu thân mang bọn ngươi tới chỗ chơi rất vui......” Bối Bối khẽ nhếch môi.


      “Nhưng phụ thân có đồng ý ?” Con lớn nhất - Ngự Thần có lễ phép hỏi.


      Bối Bối vỗ vỗ đầu của , cười tủm tỉm mặt đỏ khí suyễn dối:“Đương nhiên đồng ý, mẫu thân cùng phụ thân các ngươi qua, gần đây vội vàng tiếp đãi khách quý, cho nên thể cùng theo chúng ta, chúng ta tự mình .”


      vậy chăng?” Ngự Thần hỏi lại, ngữ khí có chút giống ông cụ non.


      Ánh mắt của chút nào che giấu nghi ngờ nhìn Bối Bối, đôi mắt cơ trí thành thục thiếu chút nữa làm cho Bối Bối chống đỡ được.


      Nuốt nuốt nước miếng, Bối Bối phát ánh mắt của con lớn khiến cho há mồm thế nhưng biết gì.


      Trời, cũng biết vì sao, nàng đối với đứa con lớn nhất trầm mặc ít lời này thực quyết đoán, ở trước mặt , nàng cảm thấy chính mình qua được ải khó khăn như vậy.


      Ngao ngao ngao, nàng làm mẫu thân thực uy nghiêm nhất chính là ở trước mặt đứa con lớn nhất này, đừng thấy nho , cũng ít, nhưng vừa , liền nhất định là làm cho nàng rất khó trợn mắt dối giống như với hai tiểu hài kia.


      Ngự Nguyệt làm bộ dáng hộ hoa đứng ở trước mặt Bối Bối, đối với Ngự Thần trề môi:“Ca ca, mẫu thân được là được, hay là huynh muốn theo chúng ta chơi ? Vậy quên mẫu thân dẫn huynh .”


      được, ta muốn .” Ngự Thần nhăn mày rậm lại , ánh mắt bắt đầu có chút khẩn trương nhìn Bối Bối.


      Thấy đứa con lớn nhất thay đổi sắc mặt, Bối Bối cười hì hì vỗ vỗ đầu :“Được rồi được rồi, chúng ta cùng , ai cũng bỏ lại.”


      “Ta có thể cùng ?” tiếng mềm mại vào, làm bọn họ đều phải quay đầu nhìn.


      “Dì Khả Y .” Ba cái đầu củ cải rất lễ phép gọi.


      Bối Bối nhìn Khả Y trong mắt u buồn cùng cầu xin, Bối Bối thoáng suy nghĩ chút, sau đó chút do dự gật đầu:“Được, chúng ta ra ngoài giải sầu.”


      ......


      Lúc bước chân của Ngự Hàn vội vàng trở lại tẩm cung, chỉ có Nhi nghênh đón, nàng trong lòng run sợ đưa qua phong thư bỏ trốn để lại.


      nhanh chóng nhìn lần, bàn tay nắm chặt, thư cầm trong tay vò thành cục, khuôn mặt tuấn tú buồn bực.


      Đứng im tại chỗ hồi lâu, cho đến khi nhi thiếu chút nữa bởi vì khẩn trương mà hô hấp siết chặt thông, rốt cục mới chuyện :“ Nhi, chuyện Vương hậu xuất cung đừng cho những người khác biết, bổn vương xử lý.”


      xong, ánh mắt của ủ dột rối rắm hẳn lên.


      nhi tuy rằng đối với lời của cảm thấy hiểu ra sao, lại vẫn là cung kính lên tiếng trả lời:“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”


      Vâng lệnh, nàng nhàng mà lui ra ngoài, trong lòng tránh khỏi thầm, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công tử đều xuất cung, Vương phái người tìm, thế nhưng còn muốn nàng thủ khẩu như bình (giữ kín miệng), càng làm cho nàng bực mình là Vương sau đó còn có tâm tình cùng cha con họ Hoắc nâng cốc chúc mừng.


      Chẳng lẽ Vương giống trong cung đồn đãi đối xử đặc biệt với Hoắc nương ?!


      Suy nghĩ, bước chân của nàng khỏi tăng thêm rất nhiều, hiển nhiên lòng có bất bình.


      Ngay tại chỗ rẽ hành lang, nàng để ý thiếu chút nữa đụng vào người ngược tới -Thương Tuyệt Lệ.


      Thương Tuyệt Lệ vừa thấy là nhi, khuôn mặt lo lắng thoáng giãn ra chút, lo lắng hỏi:“ Nhi, ngươi ở tẩm cung Vương hậu có thấy Khả Y?”


      “Khả Y nương? A...... Khả Y nương thực có đến tẩm cung Vương hậu nương nương, nhưng mà...... Nhưng là tại có, nô tỳ...... Nô tỳ cũng biết nàng nơi nào?”


      Lời của Nhi có chút ấp úng, nàng rất muốn với Thương hộ vệ là Vương hậu ở trong cung, để cho Thương hộ vệ tìm Vương hậu cùng các tiểu chủ tử, nhưng nghĩ đến lời của Vương, nàng đành phải đột nhiên ngừng lại.


      biết nơi nào......” Thương Tuyệt Lệ hạ mắt, nhịn được có chút uể oải.


      Sau lát, lại lấy lại tinh thần, đối nhi khoát tay:“ có việc gì.”


      Tùy theo, lại bước nhanh tiếp tục hướng tới hướng khác.


      Nhìn bong dáng Thương Tuyệt Lệ thực vội, Nhi do dự :“Thương hộ vệ hẳn là tìm Khả Y nương, nhưng Khả Y nương thực có thể là cùng Vương hậu nương nương bọn họ ra cung, ta nếu cho Thương hộ vệ hành tung của Khả Y nương, vậy...... Liền vi phạm ý tứ của Vương tiết lộ chuyện Vương hậu nương nương ở trong cung, Vương trách tội ta, nhưng mà nếu Vương tìm Vương hậu nương nương, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử bọn họ ở ngoài cung có thể gặp nguy hiểm ? Vương đến tột cùng tính làm như thế nào......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :