1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 5: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN [5]



      Bởi vì bị thương, ta thể khống chế chính mình hung tàn thị huyết (hung ác thích máu), chỉ biết tấn công người khác.


      Nhìn bọn họ bị thương, làm ta hưng phấn, cho nên, suy nghĩ duy nhất trong đầu ta chính là giết chóc.


      Trong mắt ta, chỉ nhìn thấy màu đỏ, chỉ nhìn thấy màu máu tươi khiến cho ta hưng phấn, chỉ ngửi thấy mùi vị máu tươi kia.


      Nhưng mà, khi ta nhìn thấy nàng đến trước mặt ta, nàng giống những người khác phản kháng ta, thoát khỏi ta, nàng chỉ bình yên dịu dàng đứng ở trước mặt ta .


      Da thịt nàng mịn màng , ở dưới ánh sáng có vẻ trong suốt, ta dường như có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da nàng, trong giờ khắc đó, ta muốn cắn mạnh xuống.


      Nhưng mà, khi ta nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập đau đớn, loại cảm giác đau này, ta hiểu, nhưng lòng ta, lại dường như bị cái loại cảm giác đau này lây bệnh, ta cảm thấy lòng bị đau đớn, rất khó chịu.


      Căn bản, ta muốn cắn nàng, nhưng trong giờ khắc đó, hô hấp lại đột nhiên ngừng lại, ta rốt cuộc ngửi thấy mùi máu tươi làm ta sung sướng, chỉ ngửi được mùi hương thoang thoảng thân thể của nàng tỏa ra, mùi hương ấy dường như sớm khắc sâu ở trong trí nhớ của ta, làm cho ta thể bỏ xuống như vậy, quyến luyến như vậy.


      Liền ngay cả nước mắt của nàng , cũng cho ta cảm thấy đau lòng như vậy.


      Nàng nhìn ta, nhìn ta dịu dàng, sau đó, nàng khóc, cho dù ta cảm thấy nàng có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ, nhưng mà nước mắt nàng, làm cho ta hoàn toàn đầu hàng.


      Nàng :“Ta ngươi, thực , thực ……”


      Những lời này, dường như nghe qua ở đâu đó, phải, ta cảm thấy giống như ta từng qua?


      Nhìn ánh mắt nàng, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết với ta, chút sợ hãi, ta bắt đầu có chút bối rối, ta cảm thấy…… giống như ta nên đối xử với nàng tốt, ta thể thương tổn nàng.


      Ta chỉ muốn cho nước mắt nàng ngừng rơi, ta muốn lại làm làm cho nàng đau lòng rơi lệ, cho nên, ta muốn nghe theo lời nàng, làm cho nàng khóc nữa.


      Khi ta thu hồi bạo ngược của ta, nàng cười khuôn mặt vẫn còn mang lệ, lại chạm vào trái tim của ta.


      Trong tiềm thức, ta biết, ta thích nàng tươi cười, giọng dịu dàng làm nũng của nàng, tác động vào lòng ta.


      Đúng vậy, ta muốn thương tổn nàng, chỉ có muốn, ý thức của ta cho ta biết, trước kia ta làm tổn thương nàng, cho nên, ta tại cũng tổn thương nàng.


      Nàng đối với ta thực dịu dàng hiểu ý, đau lòng nhìn vết thương người ta, cẩn thận băng bó.


      Nhưng mà, nàng lại khẽ cười , ta nhìn thấy băng vải băng bó miệng vết thương người ta kỳ có thể dễ nhìn hơn nữa, nhưng nàng lại biến thành rất khó xem.


      biết vì sao, ta chính là biết nàng cố ý làm như vậy, ta biết lúc nàng đùa giỡn với ta là lúc nàng thể tính tình rất đáng .


      Mà ta, tuyệt cảm thấy tức giận, thế nhưng ta cảm thấy thực vui vẻ, ta thích nhìn thấy những trò ảnh hưởng đến ai này của nàng, chung quy cảm thấy…… Như vậy mới là kiểu sống chung của chúng ta.


      Nhìn nàng, ta giống như cảm thấy chúng ta biết nhau lâu, lâu.


      Giống như lâu trước kia, chúng ta từng ôm nhau thân thiết, cho nên ta mới có thể quen thuộc hơi thở của nàng như vậy, quen thuộc mỗi động tác của nàng như vậy.


      Từ đó về sau, ta trở nên ngoan ngoãn, ta chỉ nghe theo lời của nàng, nàng bảo ta hướng đông, ta phải dám hướng tây, ta là muốn hướng tây, bởi vì ta muốn dùng phương thức tại để chiều chuộng nàng.


      Đúng vậy, chiều chuộng nàng, là chuyện duy nhất ta muốn làm, mùi máu tươi làm cho ta hưng phấn còn là hứng thú, hứng thú của ta là muốn dán chặt bên nàng, nhìn nàng, cùng nàng.


      Sau đó, nàng đem ta bỏ vào bát quái trận, ta mơ hồ biết cái kia bát quái trận dường như chơi vui lắm , ta muốn vào, nhưng là nàng muốn ta vào.


      Nhìn thấy ánh mắt của nàng, ta cuối cùng là thể cự tuyệt cầu của nàng , cho dù ta cảm giác cầu của nàng có thể làm ta thoải mái, nhưng mà…… Ta cũng muốn cự tuyệt, cho nên ta vào.


      Nhưng , nàng thi pháp với ta, ta cảm thấy rất đau, ta hiểu, nàng đều vẫn tốt với ta như vậy, dịu dàng như vậy, vì sao nàng làm chuyện khiến cho ta cảm thấy đau.


      Ta biết nàng đem cái gì tiến vào trong đầu ta, ta đau đến thể chịu đựng được, trong giờ khắc đó, ta tức giận với nàng, ta cảm thấy nàng bán đứng ta, cho nên…… Ta phản kháng nàng.


      Ta phải thiệt tình muốn làm tổn thương nàng, ta chỉ là muốn tránh cái thứ chui vào đầu làm ta đau mà thôi, nhưng ta lại làm nàng bị thương.


      Khi ta nhìn thấy nàng nôn ra máu vì bị ta phản kháng, khi ta nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như trước của nàng , ánh mắt của nàng chuyện với ta, nàng chính là muốn giúp ta.


      Máu của nàng, đỏ như vậy, chói mắt như vậy, ta cảm thấy đôi mắt nóng nóng, ta bắt đầu theo bản năng hận chính mình, ta làm sao có thể làm cho nàng hộc máu.


      Ta thể lại làm cho nàng bị thương, trong giờ khắc đó, ta có loại cảm giác, cho dù nàng muốn ta chết, ta cũng phản kháng nữa, cho nên, đau này, ta có thể vì nàng chịu đựng.


      Trong phút chốc suy nghĩ thông suốt đó, đầu óc của ta sáng tỏ thông suốt hẳn ra , ta nhớ …… Nàng là Tiểu Bối Bối mà ta nhất, bảo bối của ta!


      Sau đó, cơ thể của ta tốt hơn, nhưng đối với bảo bối của ta lại rất mệt mỏi, làm cho lòng ta cực kỳ đau đớn .


      Bảo bối của ta luôn luôn đều là thích tự do tự tại, ngẫu nhiên ham chơi muốn làm quái chút, cũng tuyệt đối phải an tĩnh ngồi xuống xử lý công việc nghiêm túc ..


      Vì ta, nàng xem tấu chương, vì ta, nàng làm ình trở nên trưởng thành hơn, vì ta, nàng gánh vác áp lực triều chính ……


      Nàng như vậy, làm ta đến lòng đều đau.


      Nhìn thấy ta tỉnh lại, nàng trước hết là kinh hỉ, sau đó giận dữ, lại gào khóc, cảm xúc của nàng biến ảo vô cùng mau, nhưng ta biết, nàng tức giận, nàng khóc, đều là vì ta bị thương.


      Liền ngay cả khi nàng hung dữ nếu ta lại bị thương nàng vứt bỏ ta, cũng là bởi vì nàng rất sợ hãi ta lại bị thương.


      Ta muốn làm việc, chính là làm cho Tiểu Bối Bối trở về cuộc sống vốn có của nàng, dưới che chở của ta, sống tự do thoải mái.


      Nếu ta đem nàng làm hư, ta cũng cam nguyện vì nàng thu dọn cục diện rối rắm, a…… Bởi vì việc kia cũng là gánh nặng ngọt ngào .


      Ta tin tưởng, trải qua quá nhiều trắc trở như vậy, tương lai của chúng ta hề e ngại mưa gió gì, cho dù tương lai còn có rất nhiều khó khăn chưa biết ở trước mặt, nhưng ta rất tin, ta cùng Tiểu Bối Bối nhất định sóng vai cùng nhau vượt qua.


      thân thể của nàng, có máu của ta, chúng ta là thể, tương lai, chúng ta vẫn tay trong tay cùng .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 6: VUI MỪNG OAN GIA [1]



      Trong ngự thư phòng im lặng, ngón tay thon dài trắng nõn của Ngự Hàn nhàng điểm quyển tấu chương , tay kia cầm bút viết xuống chỉ thị ở phía dưới.


      ngự án , còn 1 chồng tấu chương cao cao, chứng tỏ bây giờ rất bận rộn.


      Bỗng nhiên,cửa thư phòng bị người hề báo trước đẩy ra.


      Tuấn mi nhíu lại, bờ môi nhàng cong lên, có người tiến vào thư phòng như vậy, chỉ có , chính là nương tử quý của .


      Quả nhiên……


      Ngự Hàn, nguy rồi, nguy rồi, ta muốn xong đời!”


      Bối Bối vẻ buồn khổ chạy về phía , mặt ra vẻ rất hoang mang.


      Thấy thế, Ngự Hàn lập tức buông bút trong tay, đem tấu chương gấp lại, xoay người về hướng nàng mở rộng vòng tay.


      Bối Bối nhào vào trong lòng , gắt gao ôm lấy , có thể thấy được hoang mang của nàng thực phải bình thường.


      vỗ vỗ lưng nàng:“Tiểu Bối Bối, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì làm nàng hoang mang vậy?”


      Chôn trong ngực lắc lắc đầu, ôm càng chặt, chuyện gì cũng chịu .


      Có chuyện!


      Vẻ mặt của Ngự Hàn xoay chuyển ngưng trọng nghiêm túc hẳn , thử hỏi:“Có phải cục cưng lại gặp rắc rối?”


      Nàng lại lắc đầu.


      “Vậy…… Là nàng gặp rắc rối?” hỏi cẩn thận .


      Lúc này, Bối Bối nhấc đầu lên, miệng mân mê, bất mãn liếc mắt cái:“Chàng mới gặp rắc rối đó, ta lớn như vậy, còn có thể làm ra cái họa gì, chàng đừng gán tội danh cho ta .”


      “Được được được, vậy nàng cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng cho ta làm sao mà biết cái gì xảy ra, uh?”


      hôn hôn cái trán của nàng, đôi mắt phượng màu đen trong suốt tỏa sáng nhìn chăm chú vào nàng, tiếng động thúc giục nàng nhanh chóng giải thích xem chuyện gì?


      Bối Bối buồn rầu nhăn đôi mi thanh tú lại, có chút ai oán nhìn :“ Ngự Hàn, linh xà bọn chàng có phải đều lớn rất đúng ?”


      Linh xà có phải đều lớn rất nhanh đúng ?


      Đầu của Ngự Hàn vừa chuyển, lập tức hiểu được nàng cái gì.


      nhếch môi cười vui vẻ:“Tiểu Bối Bối, có phải cục cưng của chúng ta bắt đầu trưởng thành đúng


      “Đâu chỉ là lớn lên, là lập tức liền lớn, ràng vẫn là đứa trẻ , ta vừa mới nhìn bọn chúng, vậy mà bọn chúng biến thành đứa trẻ lớn, còn chạy nhảy đuổi theo đùa với ta, ta thiếu chút nữa ngất luôn!”


      Bối Bối nhớ tới việc mới vừa rồi nhìn thấy cục cưng của mình đột nhiên biến thành dáng vẻ của đứa trẻ lớn lanh lợi hoạt bát, nàng liền cảm thấy đầu óc trống rỗng.


      “Ha ha ha…… Bọn chúng ra đời lâu như vậy, cũng nên tới lúc lớn lên chút.”


      Khiến cho Bối Bối chịu đủ sợ hãi, Ngự Hàn cũng chỉ cười ha ha, rất vui vẻ.


      Cục cưng của trưởng thành, Uhm…… Cũng nên đặt tên, bọn họ gọi tên gì cho hay đây?


      Bối Bối bất mãn nhìn sung sướng giương môi lên :“ Ngự Hàn, chàng cảm thấy rất quái dị sao? Cục cưng của chúng ta lập tức tựa như thổi khí cầu mới thổi chút lớn như vậy a, rất kỳ quái a”


      Câu trả lời của Ngự Hàn là ôm lấy nàng đặt lên đùi, vô cùng thân thiết ôm nàng, hạ xuống nụ hôn mi tâm của nàng


      “Chuyện này có cái gì kỳ quái, linh xà chúng ta đều lớn lên như vậy, thời kì sinh trưởng của loài xà giống con người , thời kì sinh trưởng của chúng ta rất ngắn, cần bao lâu a, nàng nhìn đến đứa trẻ của chúng ta biến thành người lớn, phỏng chừng so với nàng còn cao hơn nữa cũng kỳ quái……”


      “Cái gì? Biến thành người lớn?! Trời ạ, phải đâu, ta đây chẳng phải là trở thành mẫu thân trẻ tuổi nhất, kỳ quái nhất sao!”


      Bối Bối đưa tay vỗ trán, thể tưởng tượng đến lúc đó có người lớn nhìn kém tuổi hơn mình mà gọi mình là mẫu thân.


      OMG (Oh my god), làm cho nàng ngất !


      bàn tay to ấm áp vỗ hai má nàng, nàng mới hé mở đôi mắt nửa phần mê mang.


      Nhìn cười đến vui vẻ nhưng lại thể trách khuôn mặt tuấn tú, Bối Bối hoàn toàn biết gì rồi.


      Nàng vô lực kéo áo , nét đáng thương suy sụp khuôn mặt nàng:“ Ngự Hàn, chàng là đùa với ta có đúng hay , làm sao có thể lập tức lại biến thành người lớn vậy, chàng nhất định là muốn làm ta sợ có phải hay ?”


      “Ta như thế nào lại muốn làm nương tử thương của ta sợ đây, …… phải xảy ra trước mắt nàng sao, tiểu bảo bảo lập tức liền lớn lên nhiều như vậy, về sau lại từng chút lớn lên thành người lớn nàng hẳn là có thể chấp nhận rồi.”


      Bối Bối vuốt mái tóc, biểu gương mặt tan vỡ:“Ta như thế nào chấp nhận, ta thể chấp nhận…… A a a, bọn chàng cả nhà nghiệt !”


      Bờ môi càng thêm mở rộng, ung dung nhìn nàng, ý cười liên tục:” Tiểu Bối Bối thương , hình như nàng cũng là người nhà với chúng ta, nàng chẳng phải là nghiệt sao, hử?”


      “Ta…… ta ta……”


      Bối Bối mang vẻ mặt buồn bực đau khổ, nghĩ đến khả năng này, nàng còn trẻ như vậy, bị ba đứa cao bằng nàng thậm chí so với nàng còn cao lớn hơn gọi nàng là mẫu thân, da gà của nàng đều nổi lên hết .


      “Ô ô ô…… Ngự Hàn, ta cảm thấy ta phải lão quái, vẫn là cái loại đó rất lợi hại .” Nàng ôm lấy cổ, đem khuôn mặt chôn vào vai , khóc kể.


      vuốt lưng tóc dài mềm mại của nàng, cười tủm tỉm :“Đúng vậy,Tiểu Bối Bối của ta vốn già , tại nàng cùng ta là nhất mạch tương liên, huyết khí tương thông, ta lão, nương tử của ta đương nhiên xinh đẹp trẻ trung, nàng thích mình trẻ mãi sao?”


      “Ai cũng đều hy vọng mình trẻ mãi, nhưng mà…… nhưng mà lâu như vậy cũng già , ta chỉ là cảm thấy quái dị thôi.” Giọng của Bối Bối từ bờ vai của rầu rĩ truyền ra.


      thoáng đẩy nàng ra, làm nàng cùng mặt đối mặt, buồn cười nhìn vẻ mặt mướp đắng của nàng, hôn môi trấn an nàng.


      “Được rồi, cục cưng lớn lên là chuyện tốt, cần bĩu môi, cần làm vẻ mặt đau khổ, chúng ta cũng nên suy nghĩ xem cục cưng chúng ta tên gọi là gì, bọn chúng trưởng thành, thể lại kêu đại bảo, nhị bảo, tam bảo, phải có tên mới được.”


      Tuy rằng vẫn là thể tiêu tan cảm giác quái dị kia, nhưng cũng phải từ từ chậm rãi tiếp nhận rồi.


      Ô…… Nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình cũng biến nghiệt rồi, quả nhiên là lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nhưng mà vì sao nàng biến đổi thành giống nghiệt xinh đẹp vậy.


      Bối Bối thở dài nâng quai hàm,đăm đăm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của lão công thân của nàng, trong miệng để ý liền đem nỗi ai oán trong lòng lộ ra.


      Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười gõ lên trán của nàng:“Bộ dạng đẹp bị nàng thành nghiệt, vi phu đúng là ủy khuất.”


      Nàng nhu nhu trán, bĩm môi, rất tự đại :“Hừ! Có thể làm cho Tô Bối Bối ta thành nghiệt cũng chỉ có chàng, chàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, trong cảm nhận của ta, nghiệt nhất định phải đủ đẹp, hơn nữa…… Đối với ta đủ tốt, nghiệt tướng công, chàng cảm thấy ta vậy thực ủy khuất sao?”


      xong lời cuối cùng, giọng của nàng thực ngọt ngào, ánh mắt cũng rất có lực uy hiếp nhìn .


      nhướng mày, đáy mắt lướt qua tia giảo hoạt, sau đó tươi cười lấy lòng :“A…… Nương tử, vi phu chết mất…… ngụy biện của nàng.”


      “A…… Chàng dám ta ngụy biện, đáng đánh đòn!”


      Bối Bối nắm tay thành quyền, đánh xuống.


      Ai ngờ, trước mắt hồng quang chợt lóe, ngự tọa chỉ còn lại có nàng ngồi, sớm bỏ trốn mất dạng.


      “Nương tử, ta ở trong này này.”


      Ngồi bên kia, gương mặt phong lưu phóng khoáng của đối diện tươi cười với nàng , chén trà nóng ở tay , tao nhã giơ lên……

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 7: VUI MỪNG OAN GIA [2]



      Bối Bối nắm tay thành tiểu quyền đầu đuổi lại, trong ánh mắt cũng là tràn đầy ý cười.


      “Đừng chạy, ta nhất định phải giáo huấn chàng, cho chàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của nương tử.” Nàng hồn nhiên thét lên.


      Trong tay Ngự Hàn bưng ly trà, ý định chạy cho nàng đuổi theo, bước chân nhanh chậm, nước trà trong tay 1 chút cũng rơi ra.


      vừa trốn tránh nàng vừa cười:“Nương tử, vi phu rất sớm liền lĩnh giáo qua uy nghiêm của nàng, còn có chiêu số khác ?”


      Nhìn quay đầu lộ ra biểu giễu cợt với mình, mày liễu của Bối Bối lập tức dựng thẳng, khuôn mặt bởi vì kích động mà có vẻ đỏ bừng.


      Con ngươi nàng chuyển động chút, sau đó dừng lại, ủ rũ ai oán nhìn , đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, ủy khuất cực kỳ.


      “Chàng khi dễ ta, biết người ta thực đơn thuần có chiêu số khác, cũng chỉ có nghìn lẻ lần lặp lại chiêu này, chàng còn muốn giễu cợt người ta, chàng có lương tâm, có lòng đồng cảm, có lòng thương hoa tiếc ngọc, cũng có lòng nương tử, càng thêm có…… Dù sao chính là tấm lòng gì đó đều có!”


      Ngay sau đó, nàng ngồi xỗm góc tường vẽ vòng tròn, tiếp tục rưng rưng rơi nước mắt:“Quả nhiên nam nhân đều là như thế này, chiếm được rồi liền cảm thấy mới mẻ, vượt ra khỏi quy củ, sau đó có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười thấy người cũ khóc…… Ô…… Ta thực có số khổ, liều mạng vì tên bạc tình lang sinh ba đứa đáng , ai biết tuyệt đem chua xót của ta mà nhớ tới……”


      Ngự Hàn hoàn toàn trợn tròn mắt, như thế nào liền lập tức ngồi xỗm góc tường ? phải mới vừa rồi còn chỉ trích với lý lẽ tràn đầy sợ gì sao?


      Ai…… nhìn nàng, thân hình xinh đẹp nho ngồi ở góc tường nơi đó, rất ủy khuất.


      Cho dù biết nàng là giả bộ, nhưng mà…… lòng vẫn là đau đau.


      cam chịu bất hạnh lại đau lòng qua, đem nàng từ chỗ góc tường kéo lên, giọng gọi cách thương:“Nương tử……”


      Bối Bối giấu được ý cười đem mặt giấu trong lòng , cười đến run lên, miệng cũng ngừng:“Hừ, ta phải nương tử của chàng, trong lòng chàng muốn bỏ rơi ta , trừ khi chàng lại cầu hôn ta, lại cưới ta, ta mới nghĩ xem có muốn lại làm nương tử của chàng hay .”


      Nghe được tiếng rầu rĩ của nàng, cảm giác bả vai nàng run rẩy, Ngự Hàn có chút hoảng:“Nương tử, lời này về sau đừng nữa, nàng biết lòng ta mà.”


      “Ai biết, ta biết.” Bối Bối ý cười môi càng thêm mở rộng.


      nàng tà ác cũng tốt, nàng cố tình gây cũng thế, nàng thích nghe được giọng điệu khẩn trương như vậy của , thỉnh thoảng nghe, làm cho nàng cảm thấy được tình cảm của dành cho nàng, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


      Khổng Tử , chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy, nàng là nữ tử, cho nên…… nàng thỉnh thoảng làm chút chuyện xấu cũng lỗi nha, a……


      Huống chi, đối với mấy chuyện xấu nàng làm lại càng gì đâu.


      thoáng dùng sức muốn kéo nàng, muốn nhìn gương mặt nàng, nhưng nàng lại vẫn vùi trong bả vai .


      “Tiểu Bối Bối, ngoan, ta nàng, đừng khóc, là vi phu sai, vi phu nên giễu cợt nương tử chiêu số thực nghìn lẻ lần vẫn có sáng ý, sau này vi phu nhất định tái phạm được ?”


      ngừng mà dỗ nàng.


      Dỗ hồi lâu, Bối Bối mới lại rầu rĩ mở miệng:“Vậy chàng về sau muốn mỗi ngày phải với ta rằng chàng ta, bây giờ ta muốn nghe.”


      “Được, nàng ta.”


      nhếch miệng mà cười, thay đổi được bản tính xấu xa.


      Phản ứng của nàng là muốn đẩy mạnh ra .


      “Được được, vi phu nương tử, thực thực nương tử.”


      Ngự Hàn nhanh lại dỗ , tay ôm nàng thủy chung buông.


      Rốt cục cảm thấy đùa , Bối Bối mới ngẩng đầu, cười với mắt ngọc mày ngài rất đắc ý:“Ta chỉ biết chàng thực ta.”


      Nhìn thấy nàng “Tiểu nhân đắc chí” tươi cười, Ngự Hàn sửng sốt trong nháy mắt, liền rất nhanh thích ứng, tuấn mi nhướng lên, cười dài hôn nàng mạnh coi như trừng phạt chút.


      biết Tiểu Bối Bối của trêu cợt , ai, nhưng….. vẫn thực cam tâm tình nguyện mà làm, ai bảo chính là muốn nhìn dáng vẻ rầu rĩ của nàng, cho dù là giả vờ, vẫn “bị lừa”.


      Chậc chậc, nương tử của gần đây rất gian trá, càng ngày càng giống , a……


      Thoáng xoay người, tay ôm lấy nàng, lần nữa trở về ngồi xuống ngai vàng.


      Lấy ra tờ giấy đưa tới trong tay nàng ý bảo nàng xem.


      Bối Bối nhàng nhớ kỹ từng chữ đó:“ Ngự Thần, Ngự Nguyệt, Ngự Tuyết…… Đây là chàng đặt tên cho đứa của chúng ta sao?”


      gật gật đầu, hỏi ý kiến của nàng:“Thích ?”


      Bối Bối suy nghĩ chút, sau đó mới trả lời:“Uhm, thích, chàng có phải chuẩn bị cho bảo bối lão đại của chúng ta kế thừa Vương vị?”


      Nghe vậy, con ngươi đen của xẹt qua tia khen ngợi, hiểu lòng của cũng chỉ có Tiểu Bối Bối.


      “Nhưng mà…… Nàng làm sao mà biết ta muốn bồi dưỡng lão Đại kế thừa Vương vị?”


      Ngón tay của Bối Bối chỉ hướng tên Ngự Thần :“Chữ Thần này, có ý đế vương , chàng đặt tên như vậy phải ám chỉ lão Đại tương lai phải làm thái tử sao? Nhưng mà……”


      xong, đôi mày thanh tú của nàng có chút nhíu lại, sắc mặt ra lo lắng.


      ôm lấy nàng:“Nàng là sợ con của chúng ta giống huynh đệ Hắc Khi tranh đoạt Vương vị có phải hay ?”


      Bối Bối khó nén u buồn nhàng gật đầu:“Chàng lo lắng sao?”


      thực tự tin nhếch môi:“Đương nhiên lo lắng,đứa con của Ngự Hàn ta làm sao có thể vì cái Vương vị trói buộc này mà tranh đoạt, nàng nha…… nàng nên lo lắng là bọn chúng về sau đứa nào chịu kế thừa Vương vị, muốn nàng sinh thêm đệ đệ để kế thừa Vương vị, ha ha……”


      Thấy mày của nàng vẫn có cách nào giãn ra, cầm lại tờ giấy có viết ba cái tên:“Tiểu Bối Bối, nàng chỉ đoán đúng phân nửa, Thần mặc dù có ý tứ đế vương, nhưng cũng có ý phải có trí tuệ vĩ đại cùng năng lực cường đại, ta đặt con lớn nhất tên là Thần, còn hy vọng làm đại ca mạnh mẽ có thể bảo vệ đệ đệ muội muội, ta tin tưởng Thần nhi làm cho chúng ta thất vọng.”


      Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh:“Oành!”


      Ba đứa cùng ngã vào trong.


      Ngự Hàn cùng Bối Bối nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba đứa con của bọn họ mặt đất.


      Thân của lão Đại nằm dưới nhất, lão Nhị ở giữa, muội muội cuối cùng ở , thoải thoải mái mái tuyệt cảm thấy khó chịu bị đè nặng , cho nên…… nàng có ý xấu muốn đứng dậy.


      “Muội muội, muội còn mau đứng lên, ngươi nặng muốn chết, sắp đem ta ép tới nghẹt thở rồi đây.” Lão Nhị thở hổn hển quay đầu kêu muội muội .


      Ngay sau đó, lại quay đầu vào bên tai của ca ca :“Ca ca, ta muốn uội muội theo, nàng ta phiền phức, nếu vừa rồi có nàng ta, chúng ta ngã vào, lần sau nếu lại uội muội theo cùng, ta liền vứt bỏ hai người các ngươi, ta tự mình chơi!”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 8: VUI MỪNG OAN GIA [3]



      Lão nhị vừa mới đặt tên là Ngự Nguyệt thi pháp, liền từ giữa hai huynh muội ra, lười biếng khoanh tay nhìn hai huynh muội nhà mình còn chồng lên nhau thành khối mặt đất.


      chơi với các ngươi.”


      xong, thực oai vệ quay mặt , ánh mắt sáng trong suốt nhìn sang Bối Bối, cười tủm tỉm ngọt ngào gọi:“Mẫu thân, ta tới rồi!”


      phi thường nhiệt tình chạy hướng Bối Bối, ôm chặt lấy.


      “Mẫu thân, ta nghe người lấy cái tên gọi Ngự Nguyệt cho ta, rất êm tai, ta thực thích, cám ơn mẫu thân.” ngẩng cao đầu lên, ở mặt Bối Bối hạ hai ba cái hôn.


      Ngự Hàn khóe môi run rẩy chút, tay ôm con lại đây:“Tiểu tử, tên của ngươi là phụ thân đặt cho ngươi, như thế nào lại thấy ngươi cám ơn phụ thân?”


      Chậc, tiểu tử này càng lớn lại càng thích dính lấy mẫu thân, thực muốn cùng tranh thủ tình cảm.


      Ngự Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen láy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra tươi cười:“Cám ơn phụ thân, phụ thân là vĩ đại, nghĩ ra tên hay như vậy, quá lợi hại! Vỗ tay!”


      vỗ tay lớn, “Ba ba” vang lên.


      Lúc này, lão Đại cùng muội muội tới.


      Tiểu công chúa bĩu môi, chạy vào lòng Ngự Hàn, cố ý đem lão Nhị đẩy ra:“Nhị ca ca, huynh vuốt mông ngựa, đây là biểu của nịnh thần , về sau ra ngoài đừng với người khác huynh là nhị ca ca của muội, muội mất mặt!”


      Ngự Nguyệt tuyệt phiền bị muội muội đẩy ra từ trong lòng phụ thân, còn thuận thế vùi vào trong lòng Bối Bối, đối với muội muội thực cho là đúng:“Hình như mỗi lần đều là muội muốn theo đuôi ta gọi nhị ca ca.”


      “Huynh……” Tiểu công chúa xụ mặt.


      Mặc kệ cho đệ đệ muội muội khắc khẩu, Ngự Thần sớm an vị đứng bên, im lặng nhìn quyển sách tay, giống như tranh cãi ầm ĩ bên cạnh thể ảnh hưởng đến dù chỉ chút.


      Chính là, ở lúc có ai chú ý, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn của tiếng động lộ ra mỉm cười, thực nhạt.


      “Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Nguyệt, con là ca ca, nhường muội muội chút” Bối Bối bất đắc dĩ nhìn mỗi ngày nhất định trình diễn màn khắc khẩu, cảm thấy có chút đau đầu.


      bàn tay to ấm áp nhàng xoa mi tâm nàng, nàng chuyển ánh mắt, chỉ thấy Ngự Hàn nhìn nàng dịu dàng.


      Nàng le lưỡi, nũng nịu oán giận:“Tướng công, Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuyết ồn ào.”


      Ngự Hàn chau mày, nghiêm túc nhìn hai cái tiểu gây :“Có nghe hay , mẫu thân các ngươi thực ầm ỹ, thân là Vương tộc, phải có thể thống, tự kiểm điểm lại .”


      “Phụ thân, người nhăn mặt xấu quá .” Tiểu công chúa cười hì hì nhéo nhéo mặt Ngự Hàn, sau đó rất nhanh chạy , đến bên cạnh Ngự Thần.


      Ngự Nguyệt lại như là nghe thấy gì khuôn mặt vẫn như trước, tiếp tục vùi ở trong lòng Bối Bối, còn giọng quỷ quyệt:“Mẫu thân, phụ thân hung dữ, Tiểu Nguyệt bảo hộ người, đừng sợ nha.”


      Nghe vậy, Bối Bối cười tủm tỉm sờ sờ đầu của con:“Tiểu Nguyệt thực ngoan, vậy về sau nhớ bảo hộ mẫu thân tốt nha, mẫu thân về sau phải dựa vào Tiểu Nguyệt……”


      Lời của nàng còn chưa hết, liền có cánh tay hoành đến ôm nàng vào bờ ngực rộng lớn, giọng vui rơi xuống:“Nữ nhân, người nàng nên dựa là ta, phải dứa này.”


      Ngự Nguyệt chỉ cảm thấy tay bé trống rỗng, mẫu thân đáng của bị phụ thân đoạt .


      Tay bé chống nạnh, chịu thua ngẩng đầu cùng Ngự Hàn giằng co:“Phụ thân, người hung dữ như vậy, cũng thương xót nữ hài tử, người trước kia phải nữ hài tử phải thương sao, người hung dữ nha, đủ tư cách làm tướng công của mẫu thân, con đây hảo tâm giúp người bảo hộ mẫu thân, người phải cảm kích con mới đúng.”


      “Trước khác giờ khác ngươi hiểu hay , Tiểu Nguyệt Nguyệt a, ngươi cần rèn luyện nhiều hơn, nhớ muốn dễ dàng thắng được toàn bộ trái tim của mỹ nhân, trước hết luyện pháp thuật tốt rồi mới lại bảo hộ mẫu thân, bằng cũng đừng ăn lung tung biết , nam nhi chuyện phải bằng thực tài, đừng chỉ biết suông.”


      “Ta suông……” Ngự Nguyệt cam lòng chu miệng lên.


      Bên kia, Ngự Tuyết ngồi xem kịch vui.


      Nàng đẩy bên hông Ngự Thần:“Đại ca ca, huynh xem nhị ca ca có phải tự mình chuốc lấy cực khổ, lại chạy tới khiêu chiến với phụ thân.”


      Ngự Thần ánh mắt thoáng rời khỏi sách, thản nhiên quét bên kia cái, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục đọc sách, để ý lắm trả lời:“Ừa, là tự mình chuốc lấy cực khổ.”


      “Đại ca ca, sách xem hay lắm sao?”


      “Ừa, hay.”


      “Đại ca ca, chúng ta cùng giúp phụ thân đối phó nhị ca ca được ?”


      “Muội muội lợi hại như vậy, phụ thân có muội giúp cũng đủ rồi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho các ngươi.”


      “Vậy cũng được, ta với phụ thân cùng nhau đối phó nhị ca ca vậy là đủ rồi, vậy huynh phải cỗ vũ cho ta nha, ta giúp phụ thân đối phó nhị ca ca, thuận tiện giúp ta báo thù!”


      xong, Ngự Tuyết kích động lại chạy vội về hướng “Chiến trường”.


      Ngự Thần ngẩng đầu nhìn muội muội chạy như bay , mới có chút nghịch ngợm le lưỡi, nhún nhún vai, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách của .


      ……


      Bóng đêm buông xuống, đom đóm bay bay, hạt tuyết thưa thớt rơi xuống.


      Ngự Hàn nằm ở chiếc giường bên cửa sổ chợp mắt, Bối Bối tắm rửa xong từ trong bồn tắm ra, đến bên người , đem bàn tay bé dúi vào trong áo ngủ của , hơi nóng ấm áp dễ chịu lập tức vây quanh hai tay nàng, nàng thoải mái mà thở dài.


      Khóe môi của cong lên, hai tay ôm lấy, làm cho nàng nằm ở trong ngực .


      “Tắm chưa?” ngữ điệu mang trêu chọc.


      Bối Bối thoải thoải mái mái nằm trong lòng , lười biếng trả lời:“ chuyện với chàng thực muốn đánh.”


      “Phải ? Vi phu chính là ăn ngay mà thôi, đến đây, để cho vi phu kiểm tra xem có tắm chưa.”


      Tay tiến vào vạt áo nàng, đứng đắn di chuyển thân thể mềm mại của nàng .


      “Đừng xằng bậy, mượn danh nghĩa chính đáng để làm chuyện đúng đắn!”


      Bối Bối đưa tay đè bàn tay của lại, liếc mắt xem thường .


      Sau đó, nàng nhớ tới điều gì liền hỏi:“Đúng rồi, mấy đứa đều ngủ chưa?”


      “Ừa, đều ngủ rồi.” ngửi mùi hương người nàng, giọng có chút mơ hồ .


      “Chàng giỏi, nhanh như vậy dỗ được bọn chúng ngủ.”


      đưa tay nhéo nhéo cái mũi nàng:“Đương nhiên, nếu cho nàng dỗ bọn chúng ngủ, nàng chỉ biết cùng bọn chúng đùa giỡn ồn ào đến đêm khuya, nàng nha…… Làm mẫu thân còn ham chơi như vậy thay đổi.”


      Bối Bối le lưỡi, cười gượng :“Ha ha……”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 9: VUI MỪNG OAN GIA [4]



      Ánh trăng ở giữa tầng mây chậm rãi di động, đêm dần khuya.


      Bối Bối từ trong lòng đứng dậy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trong trời đêm từng bông tuyết trong suốt lóng lánh bay xuống, nàng bướng bỉnh vươn tay đến ngoài cửa sổ bắt lấy hạt tuyết.


      Cái lạnh thấu tim lập tức xuyên thấu qua trong lòng bàn tay tràn về phía ngực, nàng lạnh run rẩy cười hì hì, quay đầu nhìn:“ Ngự Hàn, ta đột nhiên phát chuyện rất kì quái nha.”


      tay nâng đầu, nghiêng người mỉm cười nhíu mày:“Chuyện gì kỳ quái?”


      Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cảm thấy nghi hoặc:“Ta tới nơi này cũng hơn năm rưỡi rồi, nơi này như thế nào lại luôn luôn có tuyết rơi nha? A…… Chẳng lẽ Xà giới chỉ có mùa đông có mùa khác? phải chứ, cứ lạnh như thế, ta đây chẳng phải là thực đáng thương.”


      Nghe được lời của nàng, nhướng mi dương dương tự đắc , đưa ra cánh tay vẫy :“Lại đây ở nơi này lạnh.”


      Nhìn khuôn ngực dày rộng của mở rộng, thực có sức dụ hoặc, nàng từ chối chút, cảm thấy vẫn là tìm hiểu được nghi vấn rồi sau.


      “Chàng mau cho ta biết, có phải nơi này chỉ có mùa đông có mùa khác hay ?” Nàng hỏi có chút khẩn trương, lại có biện pháp, nàng sợ lạnh.


      Ngự Hàn có chút tiếc nuối thu tay lại, ôm được giai nhân……


      phải, chỉ là nơi này thời gian mỗi mùa luân phiên giống nhân gian, nhân gian mùa là quý, nơi này theo như nhân gian mà năm, nhưng với chúng ta mà gần là mùa mà thôi.”


      thể nào, nơi này mùa lại là nhân gian năm?! Vậy về sau nàng phải chịu đựng rồi.


      Nàng mím môi, buồn bực liếc mắt cái:“Mùa đông lạnh như vậy, lại dài như vậy, ta lạnh nha, mùa hạ nóng như vậy, cũng vẫn là dài như vậy, muốn nóng chết ta sao, nơi này tốt tốt……”


      Oán giận còn chưa xong, phút chốc liền vọt đến sau nàng, vòng tay ôm nàng, tiếng thấp dịu dàng chiều chuộng:“ Bảo bối à, đừng lo lắng, mùa đông phải có ta sao, ta khi nào lại để nàng chịu lạnh, ban ngày khắp nơi có ấm lô cho nàng sưởi, buổi tối có ta làm đại ấm lô cho nàng ôm, đợi ùa hè liền lại càng cần lo lắng, ta lệnh cho hạ nhân hầu hạ cho nàng được mát mẻ, cho nàng chảy mồ hôi thối.”


      Bối Bối xoay người, cằm cứng lại, nhíu nhíu mày:“Cái gì mồ hôi thối, chỉ có xú nam nhân mới có thể chảy mồ hôi thối, ta là hương hương nữ nhân, chảy ra mồ hôi cũng là mồ hôi thơm.”


      “Vậy a? Nàng xác định mồ hôi của nàng thơm ?” Ngự Hàn giả bộ vẻ mặt hoài nghi cười.


      Nhìn đến vẻ mặt của , Bối Bối liền cảm thấy muốn tranh cãi với .


      Bàn tay bé của nàng đặt khuôn mặt tuấn tú của , thực khách khí nhéo cái:“Đến lúc đó chàng biết ta là hương hương công chúa, hừ.”


      “Tốt, vi phu mỏi mắt mong chờ, chúng ta có thời gian cả đời đến nghiệm chứng, nhìn xem nương tử của ta là hương hương công chúa hay là thối thối công chúa, a……”


      Đôi mi thanh tú của Bối Bối nhướng lên, thực tự tin bĩu môi:“Chờ xem .”


      Nhìn con ngươi nàng tràn ngập khiêu chiến, ánh sáng lấp lánh, trong suốt, tim Ngự Hàn trở nên mềm lại, cánh tay càng ôm chặt, càng thêm kéo nàng vào, vươn tay nắm lấy bàn tay bé của nàng, nắm lấy nơi nàng vừa hứng hạt tuyết mà lạnh.


      Cúi đầu tới gần bên tai nàng, nhàng hà hơi, dòng hơi ấm hướng đến cổ nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi ở đây có vui vẻ ?”


      câu hỏi mang giọng trầm thấp khàn đặc, tia hỗn loạn khẩn trương.


      Bối Bối hạ mắt, nhìn nắm tay nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, trở tay càng thêm cầm chặt tay .


      “Vì sao hỏi như vậy?”


      “Bởi vì…… Ta muốn biết nương tử của ta có cảm thấy hạnh phúc hay , cũng bởi vì…… làm cho nương tử hạnh phúc là trách nhiệm của tướng công.” Giọng của mang theo tình cảm nồng nàn.


      Nàng xoay người, mặt đối mặt với , tay vòng lên ôm lấy cổ , ánh mắt ra chút giảo hoạt , đáp hỏi lại:“Vậy tướng công quý đó có cảm thấy cho nương tử của hạnh phúc hay chưa?”


      giảo hoạt .


      Ngự Hàn đưa tay điểm vào mũi ngọc của nàng, sau đó giương bạc môi mỉm cười dáng vẻ tự cao tự đại, đôi mắt đen như thanh tuyền chảy xuôi ánh mắt long lanh dịu dàng:“Đó là đương nhiên, được làm nương tử của bổn vương dương nhiên là nữ nhân hạnh phúc nhất đời này!”


      Nghe lời này có cái gì đó rất kiêu ngạo !


      Bối Bối vừa tức giận vừa buồn cười chỉ vào ngực :“Người ta cho ba phần nhan sắc liền bắt đầu tự cao, mà chàng đó, ta còn có cho chàng nhan sắc chàng liền bắt đầu tự cao, đúng là hổ là Ngự Hàn tên gia hỏa da mặt dày!”


      chỉ cười nhạt, cười đến khuynh quốc khuynh thành, tùy thôi, gương mặt tươi cười của nghiêm lại, bắt đầu vẻ mặt nghiêm túc:“Vậy…… Nàng cảm thấy hạnh phúc ? cảm thấy buồn chán?”


      Câu trả của nàng là kiễng chân, nhanh chóng hạ xuống nụ hôn môi , sau đó cười tủm tỉm thoái lui:“Tướng công, ta rất hạnh phúc!”


      Nghe vậy, ôm chặt lấy nàng, hồi lâu, mới thoáng buông ra, để cho hô hấp của nàng có thể thông thuận.


      Nâng mắt, cái mũi thẳng đẹp của dường như muốn phồng lên :“Ta chỉ biết bằng với bản lĩnh của ta Ngự Hàn , làm sao có thể khiến cho nương tử hạnh phúc!”


      Bạc môi lại nở ra nụ cười đứng đắn, đôi mắt đen lại lướt qua tia cảm động sâu sắc.


      Cả đời, có nương tử, có những đứa con, có gia đình, có hạnh phúc của bọn họ ……


      Những giờ phúc hạnh phúc mới duy trì được lát, Bối Bối lại chuyện :“Nhưng mà……”


      Nhưng mà?!


      Ngự Hàn nhíu tuấn mi, đôi mắt đen có chút khẩn trương chăm chú nhìn nàng, chờ đợi những lời tiếp theo của nàng .


      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của , Bối Bối nhăn mũi, ra vẻ mặt của oán phụ:“Nhưng mà nếu chàng rút ngắn thời gian xử lý công việc chút, ta cảm thấy càng hạnh phúc hơn.”


      Từ sau khi bọn họ thành thân, nàng mới biết được tướng công của nàng chỉ là hoa hoa công tử rảnh rỗi đùa giỡn, ra có đôi khi cũng có thể là làm việc điên cuồng, tuyệt đối làm việc điên cuồng!


      Ví dụ như, có đôi khi ban ngày cả ngày nàng thấy tướng công thân ái của nàng, có đôi khi canh ba nửa đêm nàng còn phải chạy tới ngự thư phòng tranh giành người với tấu chương.


      Tuy rằng cũng có lúc giống khối kẹo cao su dính cả ngày quăng cũng xong, nhưng mà cái tình huống này dù sao cũng là rất ít!


      Sau khi nghe xong, thấy mình có lỗi hôn lên khóe môi của nàng:“Nương tử cũng biết vi phu mang theo gánh nặng, người gánh vác cả cuộc sống của vạn dân, hơn nữa thời gian gần đây, vi phu có cách nào dành nhiều thời gian được, nương tử tha thứ cho ta có được ?”


      Từ khi có nàng, có con, có gia đình, mới biết được phải làm người đứng đầu gia đình, đứng đầu quốc gia đúng là dễ dàng, phải làm gương cho con nữa.


      Cuộc sống buộc tay buộc chân này từng e sợ trốn tránh còn kịp, nay lại làm biết mệt.


      Bối Bối cọ cọ trong ngực , vừa nở nụ cười :“Được rồi, ta biết vất vả của chàng, tha thứ chàng chút, ai bảo ta cẩn thận lấy phải người đứng đầu nước chứ.”


      Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, môi đỏ mọng tuyết đẹp, lòng của rung động, kề sát vào bên tai của nàng, thấp giọng nhàng mê hoặc:“Nương tử, sắc trời tối, chúng ta ngủ .”


      “Tốt, nhưng mà…… đêm nay chàng ngủ sàn, ha ha……” Nàng tươi cười chạy .


      Tuấn mi của Ngự Hàn nhướng lên, đuổi theo:“Để xem ai ngủ sàn vẫn còn chưa biết đó, ai cướp được giường trước người còn lại ngủ sàn.”


      nhanh chân chạy như bay, hai ba bước đuổi kịp còn vượt qua nàng.


      “A…… tính tính, chân của chàng dài hơn, phải nhường ta đoạn đường……”


      Giọng của cam lòng oang oang kêu vang lên, cùng với giọng cười của nam nhân trầm thấp đầy vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :