1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 59: MUA DẠ MINH CHÂU



      “Khụ khụ khụ… Bối Bối công tử!” Thúy Nhi nhịn được phải nhắc nhở, mặc dù bây giờ Bối Bối công tử vận nữ trang, cũng rất giống nữ tử, nhưng, dù sao vẫn là nam tử trăm phần trăm!


      “A? Sao, xin lỗi, ta… cái… kia… Ta phải cố ý.” Bối Bối cuối cùng cũng nhận ra, gãi gãi đầu, nhớ ra bản thân mình trong mắt các nàng giờ là nam tử, cổ nhân có nam nữ thụ thụ bất thân* mà!


      Mặt Uyển Nhi thoáng ửng hồng, nhàng lắc đầu: “ sao, ta biết ngươi quá cao hứng thôi.”


      Bối Bối gật đầu lia lịa, cho rằng mình lại gặp được người tốt, nơi này cũng tệ lắm, trước kia Khả Y rất tốt đối với nàng, tại lại gặp Uyển Nhi, so với việc sống ở vương cung tốt hơn nhiều!


      Trong gian phòng khách thượng đẳng của nhà trọ, Ngự Hàn đẩy cánh cửa sổ chăm chú nhìn ra ngoài.


      Liếc mắt qua những… cửa hàng dưới lầu, con ngươi đen của Ngự Hàn thầm tra soát mặt tiền các cửa hiệu, trong mắt lấp lánh tinh quang…


      Chỉ lát sau, đóng cửa sổ lại, chậm rãi cầm lấy chén rượu ngon mà Nhi hâm nóng sẵn, từ tốn nhấp môi: “ Nhi, Thương hộ vệ còn chưa trở về sao?”


      “Dạ chưa ạ.” Nhi trả lời.


      nhíu mày, hờ hững đặt chén rượu xuống, trầm ngâm lúc, trong mắt chợt gợn lên tia cười gian xảo: “ Nhi, ngươi dọc theo phố này, tìm mua hết dạ minh châu về cho ta.”


      “A? Vâng” mặc dù Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng ngoan ngoãn lĩnh mệnh, ý chỉ của Vương, chỉ cần phục tùng.





      Thương Tuyệt Lệ cả người run rẩy từ nhà vệ sinh ra, mặt mũi tái xanh yếu ớt.


      Kéo lê từng bước, trở lại khách sạn.





      Ngự Hàn ngồi ở hoa viên phía sau khách sạn, nhìn cách đó xa Thương Tuyệt Lệ tới, bước chân có phần khác lạ, khẽ nhướng mày kiếm: “Tuyệt Lệ, xem ra ngươi ở Bách Hoa Các cũng tận tình hưởng thụ mà, còn đủ khí lực bước xuống giường ?”


      Nghe thấy trêu chọc của Vương, Thương Tuyệt Lệ sắc mặt thay đổi, buồn bã thỉnh tội: “Vương, thuộc hạ hành bất lực, nghe được tin tức gì về hướng của Bối Bối tiểu thư.”


      Tiếp theo, thầm nghiến răng: “Còn bị người ta ám toán.”


      thể kinh ngạc! Con ngươi đen của Ngự Hàn rùng mình, lấy tu vi của Tuyệt Lệ, kẻ có thể ám toán được có thể đếm được đầu ngón tay.


      “Có… nhìn ràng là ai hay ? Bị thương ở đâu?”


      Thấy thần sắc của Vương trở nên nghiêm túc, Thương Tuyệt Lệ lại càng xấu hổ, đấu tranh tư tưởng hồi rồi mới ấp úng giải thích: “Thuộc hạ bất tài, là bị người… bị người ta hạ thuốc xổ.”


      “Phì ì…” Ngự Hàn vừa nhấp vào ngụm trà nóng lập tức phun trở ra, chỉ trong chớp mắt, đôi môi mím chặt của dần dần nhích lên, sau đó biến thành tràng cười to.


      “Ha ha ha… Tuyệt lệ, ngươi… rồi bị biến thành bộ dáng thế này sao ?”


      Nghe tiếng cười vang dội, đôi mày rậm của Thương Tuyệt Lệ nhíu chặt lại càng thêm chặt, đuôi mắt cũng co quắp, cuối cùng chỉ có thể cười khổ nghiến răng nghiến lợi: “Thuộc hạ rất vinh hạnh được giúp Vương giải trí.”


      Rốt cục cười đủ rồi, sắc mặt Ngự Hàn trở lại đứng đắn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là bị hạ thuốc xổ ở Bách Hoa lầu? Chứ phải bị công kích?”


      . Thuộc hạ chỉ cảm giác thân thể của mình ổn vội vã bỏ chạy.” Thương Tuyệt Lệ thành trả lời, nhớ ra phản ứng lúc ấy của những… nữ nhân ở đó, khuôn mặt của lại lần nữa biến thành màu gan heo!


      Cả đời này, chưa từng bị mất mặt như vậy, quả thực… muốn tìm cái hầm ngầm để chui xuống.


      _____


      * Nam nữ thụ thụ bất thân: Nam nữ được gần gũi nhau, từ bảy tuổi trở lên được ngồi chung chiếu.

      Q.1 - Chương 60: KẺ ĐỊCH



      Trong lúc bọn họ suy tính xem ai ám toán Thương Tuyệt Lệ, sắc mặt lạnh lùng của Ngự Hàn đột nhiên trở lên nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía hành lang bên kia, con ngươi đen nheo lại, thần sắc trở nên cực kỳ đứng đắn.


      Thương Tuyệt Lệ kỳ quái khi thấy phản ứng của Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn theo, chỉ thấy cách đó xa ở hành lang bên kia có ba người qua, trong đó, đứng ở giữa là người mặc quần áo màu đen, mặt lộ ra quỷ khí thể che dấu được, hơn nữa… người y tản ra hơi thở mang theo sức mạnh rất mãnh liệt, so sánh với hơi thở của Vương hầu như ngang bằng.


      Bọn họ là ai?


      “Vương, mấy người kia có phải…” Thương Tuyệt Lệ quay đầu, thấp giọng cẩn thận.


      Thu tầm mắt về, Ngự Hàn quay đầu trở lại, động tác tao nhã tiếp tục thưởng rượu, con ngươi đen thoáng tầng sắc lạnh: “Thái tử Hắc Phong quốc, cẩn thận chút, đừng rước lấy phiền phức cần thiết.”


      “Tuân lệnh, thuộc hạ biết. Nhưng Hắc Phong quốc và Xích Diễm quốc luôn luôn bất hòa, lần này bọn họ trà trộn vào nhất định là có mục đích.” Ánh mắt Thương Tuyệt Lệ thầm đánh giá ba người, chăm chú nhìn vào gian phòng bọn tới.


      nhàng mà tao nhã mân nhanh bạc môi, Ngự Hàn chút để ý: “Ừa.”


      “Vương, có muốn… chiều nay thuộc hạ điều tra trước chút ?” Thương Tuyệt Lệ thấy bọn người Hắc Phong quốc vào trong gian phòng hảo hạng, mày rậm nhăn lại. Gian phòng của mấy người kia với gian phòng bọn họ ở cách nhau xa.


      cần. Chúng ta lần này ra chỉ cần tìm được Bối Bối là tốt rồi.” Ngự Hàn mực từ chối, khóe môi theo thói quen lại hơi nhếch lên tà mị.


      “…Phải. Chuyện thuộc hạ bị người bỏ thuốc có cần… tra hay ?” Nhắc tới việc này, Thương Tuyệt Lệ lại thầm cắn răng, nếu để biết là ai, tuyệt đối bỏ qua cho người nọ!


      “Có thể là ngươi được các nương Bách Hoa Các hoan nghênh thôi.” Ánh mắt lạnh lùng của Ngự Hàn lại chứa chút nghiêm túc, bạc môi hơi nhướng lên, tiếp tục giễu cợt cách vô lương tâm.


      “…” Tay Thương Tuyệt Lệ nắm chặt thành hai nắm đấm, cực kỳ buồn bực.


      Trong sương phòng của thái tử Hắc Phong quốc.


      “Thái tử điện hạ, chúng ta đến Xích Diễm quốc lâu như vậy, mà vẫn tìm được Hắc Linh châu, có phải chúng ta tìm nhầm phương hướng rồi ?”


      Nam nhân được gọi là thái tử lười biếng ung dung ngồi dựa vào ghế nằm, ngón tay thon dài xoắn vòng quanh mái tóc dài lơ đãng buông xuống, đôi mắt sâu và đen như câu hồn, lưu chuyển ánh sáng lóng lánh.


      chính thái tử của Hắc Phong quốc… đệ nhất tuấn mỹ mê người nhưng cũng nổi tiếng tà ác và phá hoại - Hắc Khi Dạ.


      có khả năng, quốc sư ngọc hắc diễm ở phương này, tất nhiên là thể sai.” Hắc Khi Dạ trầm ngâm chút, liền trả lời rất khẳng định.


      Nắm chặt chén rượu, ánh mắt thái tử Hắc Phong quốc trở nên sắc bén, ngẩng đầu nhìn lướt qua hai người thuộc hạ: “Lôi Hành, Lôi Vân, mới vừa rồi các ngươi có thấy cái kia nam nhân áo trắng ngồi ở trong viện hay ?”


      Bọn họ liếc nhau, thái tử hỏi như thế… Chẳng lẽ có vấn đề gì?


      Sắc mặt nhiêm túc trả lời: “Thái tử, có phải có phiền phức?”


      Môi đỏ sắc bén hơi cong lên, Hắc Khi Dạ thong thả : “ hẳn là như vậy, đó là Xích Diễm quốc vương Ngự Hàn, nhưng hình như muốn gây phiền phức. Vậy chúng ta đây cũng muốn mình dính vào phiền phức. Có hiểu ?”


      “Thuộc hạ tuân mệnh.” Lôi Hành và Lôi Vân cùng đồng thanh trả lời.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 61: UYÊN ƯƠNG SỐ KHỔ



      Ngoại ô, trong tòa miếu Quan hương khói bao quanh nghi ngút, luẩn quất cả những trụ băng ven đường, thế giới tinh khiết làm ọi người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái.


      ra ngoài hít thở khí, tinh thần của mọi người đều sảng khoái hơn.” Bối Bối đứng ở bậc thang, quay về hướng núi tuyết phía xa, hít hơi khí lạnh buốt trong trẻo vào ngực, cảm giác trong lành dễ chịu.


      Uyển Nhi và Thúy Nhi cùng lắc đầu, đầu tiên là Thúy Nhi pha trò: “Bối Bối công tử nhìn giống như con mèo bị nhốt lâu.”


      “A? Con mèo ? Ta giống như con mèo ?” Bối Bối trợn mắt tự trỏ vào mũi mình.


      Sau đó, nàng bĩu môi: “ sai, mặc dù ta rất thích mèo, nhưng lại nghĩ phải trở thành động vật bốn chân, cẩn thận chút bị người ta giẫm lên phải đời nhà ma sao? Xằng bậy nha.”


      Thúy Nhi bật cười: “Bối Bối công tử, nô tỳ chỉ chỉ ví dụ thế mà.”


      “Ta biết ngươi chỉ ví như thế, ta chỉ thương cảm cho con mèo , cảm khái cho dáng người bé gặp phải nguy hiểm.” Bối Bối xong, tay vừa xoa xoa vào má, vừa thở dài thương cảm.


      Lúc các nàng xuống bậc thang, bậc thang đối diện xuất bóng thư sinh tiến lại, bước chân của Uyển Nhi thoáng dừng lại, làm Bối Bối phản ứng kịp suýt đụng phải.


      “Nguy hiểm ! Uyển Nhi, tại sao ngươi đột nhiên dừng lại cũng tiếng, suýt nữa làm ta đụng phải ngươi ngã xuống dưới rồi, nguy hiểm quá.” Bối Bối tới bên người Thúy Nhi, đứng song song cùng các nàng.


      Đột nhiên, nàng cảm giác ống tay áo của mình bị kéo , nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thúy Nhi nháy mắt với nàng, khẽ ra hiệu đừng làm gì cả.


      “Làm sao vậy?” Bối Bối giọng hỏi.


      trả lời, cằm của Thúy Nhi hất về phía vị thư sinh ở dưới bậc thang, dường như nhìn về phía các nàng, sợ sệt tiến bước.


      Theo tầm mắt của thư sinh, ánh mắt của Bối Bối lướt qua mặt Uyển Nhi, cái gì? Uyển Nhi hình như thẫn thờ? Bộ dáng của Uyển Nhi làm ý nghĩ của nàng nhanh chóng xoay chuyển, chẳng lẽ… hai người bọn họ là đôi uyên ương số khổ!


      “Vị công tử kia gọi là Viễn Sinh, cùng tiểu thư tâm đầu ý hợp, chỉ là… giá của tiểu thư quá cao, Viễn Sinh có ngân lượng để chuộc thân cho tiểu thư.” Thúy Nhi giọng thở dài.


      Quả nhiên mà! Nàng đoán trúng , có ngân lượng? Bề ngoài…


      Nàng có rất nhiều, nhưng biết có đủ hay ? Trở về phải tính toán xem.


      Nhi mệt mỏi vào khách sạn, theo phía sau người nàng là đội ngũ công nhân khổng lồ kéo theo cái rương làm cho khách nhân dùng cơm tại khách sạn nhìn qua đều lé mắt.


      tới chỗ hậu viện hẻo lánh, Ngự Hàn và Thương Tuyệt Lệ sớm chờ ở đó, nàng bước qua hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến công tử.”


      Được cho phép, Nhi quay đầu lại đuổi những công nhân này rời , sau đó mở cái rương ra : “Công tử, nô tỳ theo lời công tử phân phó mua dạ minh châu về, tất cả dạ minh châu ở trong hiệu cầm đồ đều được mua sạch, nô tỳ cũng bảo từng chủ quán làm ký hiệu phân biệt ràng dạ minh châu của mình.”


      Thương Tuyệt Lệ hơi trố mắt đứng nhìn cái rương lớn chứa đầy dạ minh châu trước mắt. Tất cả đồng thời phát sáng, làm người ta phải loá mắt, nhịn được kỳ quái hỏi: “Công tử, chúng ta mua nhiều dạ minh châu như vậy đem về dùng trong vương cung sao?”


      Trong vương cung thiếu dạ minh châu sao? Đương nhiên là rồi!

      Q.1 - Chương 62: TÌM NGƯỜI



      tới trước cái rương cách tao nhã, ngón tay thanh mảnh của Ngự Hàn chút để ý lướt thoáng qua dạ minh châu trong rương, ngẩng đầu, mắt phượng chớp khẽ, khóe môi nở nụ cười: “Lúc Bối Bối rời khỏi vương cung, mang hai viên dạ minh châu, ngươi … nàng dùng như thế nào?”


      “A, Bối Bối tiểu thư khẳng định mang dạ minh châu bán để đổi lấy ngân lượng.” Nhi ánh mắt sáng lên, cũng hiểu ra thốt lên.


      Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ cũng hiểu hề nghi hoặc nữa.


      “Rất tốt, nếu biết ta sử dụng như vậy, các ngươi có trách nhiệm tìm ra viên dạ minh châu thuộc về trong vương cung, sau đó mang kết quả cho ta biết.” Ngự Hàn cười lạnh nhạt, nhàng phân phó, làm ặt của Nhi và Thương Tuyệt Lệ lập tức ỉu xìu, khổ sở thở dài.


      Nhiều dạ minh châu như vậy mà bắt bọn họ phân biệt từng viên sao?


      Trời! Nhất thiết phải như vậy .


      Thấy vẻ mặt cầu xin của bọn họ, ánh mắt tuấn của Ngự Hàn liếc , tiêu sái rời , lúc qua bên người bọn họ, còn cất giọng quỷ dị dị thường bỏ lại câu: “Ai bảo các ngươi trông coi tốt Bối Bối của ta!”


      Thương Tuyệt Lệ và Nhi toát mồ hôi lạnh nhìn nhau, muốn khóc, xem ra Vương còn ghi hận khá lâu!





      biết qua bao lâu, rốt cuộc đến lúc Nhi và Thương Tuyệt Lệ thấy lại mấy viên dạ minh châu quen thuộc, bọn họ cảm động suýt rớt nước mắt.


      “Tìm được rồi! Nhất định là hai viên này, nhanh, chúng ta nhanh bẩm báo cho Vương!” Nhi cầm chặt dạ minh châu, thể chờ đợi được.





      “Vương, chúng ta tìm được dạ minh châu Bối Bối tiểu thư từ trong cung mang ra!” Nhi ngay cả gõ cửa phòng cũng quên, vội vàng xông vào trong phòng Ngự Hàn.


      Tuy nhiên, nàng còn chưa biết được Vương có ở trong phòng hay , cảm thấy đồ vật tay biến mất, cơn gió thoáng qua, dạ minh châu rơi xuống tay Ngự Hàn.


      Nhìn dạ minh châu trong tay, trong đôi mắt sâu thẳm của Ngự Nàn xẹt qua tia sáng mạnh mẽ, giọng vô cùng bá đạo: “Rất tốt, chúng ta tìm người thôi!”


      Tiểu Bối Bối, xem còn có thể ham chơi đến bao giờ, chờ ta tìm được ngươi… Hừ hừ…


      Bàn tay Ngự Hàn lấp lánh ánh hồng quang, nắm chặt lấy dạ minh châu, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cước bộ gấp rút như thể chờ được nữa.


      “Thương hộ vệ, chúng ta nhanh chóng tìm được Bối Bối tiểu thư.” Nhi mỉm cười rực rỡ, chạy theo sát bước chân của Vương.


      Chỉ có vẻ mặt của Thương Tuyệt Lệ là lộ vẻ ảo não, tìm được rồi càng thêm thảm, Tô Bối Bối có thể hợp sức cùng Vương đối phó với hay .


      Đột nhiên, nhớ lại cái vụ tiết tháo đến mềm nhũn người lần trước, trong đầu đột nhiên hện lên hình ảnh nữ nha hoàn che mặt làm cảm thấy thoải mái, trong phút chốc, trong ý thức mơ hồ xẹt qua cái gì đó, rất nhanh, muốn bắt lại bắt được…


      Nghe xong tự thuật lung tung của Thuý Nhi, Bối Bối cuối cùng cũng biết được mối thương tâm trong lòng của Uyển Nhi .


      Hai người bọn họ ngồi ủ rũ ở ngoài cửa sương phòng Uyển Nhi, bốn mắt cùng nhìn nhau.


      “Bối Bối công tử, nên làm cái gì bây giờ? Tiểu thư mỗi lần gặp Viễn Sinh công tử xong tâm tình đều tốt tới vài ngày, buổi tối ngủ cũng khóc.”


      Thúy Nhi lo lắng lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, ngúc ngoắc cổ, hy vọng có thể xuyên thấu qua cửa giấy nhìn vào bên trong.Bối Bối nhíu đôi mi thanh tú lại: “Trước hết để ta nghĩ biện pháp.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 63: KHÁCH QUÝ



      Bối Bối đưa tay xách cổ Thúy Nhi, kéo nhau tới ngách hành lang.


      “Thúy Nhi, ngươi có biết Uyển Nhi muốn chuộc thân cần bao nhiêu ngân lượng?”


      Thúy Nhi miệng mở to, mặt ủ mày chau đáp “Dạ, cần mười vạn lượng!”


      Cái giá tiền này làm Bối Bối trố mắt, há hốc mồm, con ngươi nàng muốn lọt tròng: “Mười… Mười vạn lượng?”


      Nàng sờ sờ túi tiền của mình, khóe miệng mím chặt, mang cả nàng bán cũng thu đủ mười vạn lượng a!





      Ban đêm, khí đột nhiên trở nên rất lạnh, từng trận gió lạnh đập vào cửa sổ, phần phật phần phật hưởng ứng, gió lạnh từ khe hở cửa sổ tiến vào, muốn đem khí cả phòng đông lại thành sương.


      Bối Bối trốn trong chăn, quấn lấy chăn, hàm răng run lên: “Vù vù, lạnh quá, buổi tối mùa đông ở nơi này phải để cho người sống mà, lạnh chết ta! Ô ô, nhớ cái giường ở vương cung quá, còn cả chăn ở đó nữa, ấm.”


      Trong đầu bất giác lên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười chút nghiêm chỉnh của Ngự Hàn, mỗi lần nàng ngủ mà thấy lạnh, đều đốt lửa người nàng, làm nàng nóng vô cùng…


      Sau đó, trong lúc nóng đến mơ mơ màng màng, dùng thân thể nóng bỏng của đem nàng thiêu đốt đến hầu như còn, làm nàng cũng rảnh mà biết thế nào là lạnh nữa, chỉ cảm thấy bị nhiệt năng của đốt cháy hừng hực…


      Nghĩ tới, nàng khỏi cảm thấy trong lồng ngực nóng lên.


      Vươn tay che khuôn mặt đỏ bừng, nàng khẽ lẩm nhẩm: “Tô Bối Bối, ngươi suy nghĩ cái gì a, trời ạ, chẳng lẽ ta bị lây bệnh, biến thành sắc nữ!”


      Nàng xấu hổ kéo chăn, che kín cả đầu óc, chui ở trong chăn : “ tại điều ta cần phải nghĩ nhất chính là thế nào mới có thể giúp Uyển Nhi chuộc thân, làm cho người có tình đến được với nhau, nhưng mà… có tiền a, tức chết người được, nếu là cái tên đại vương Ngự Hàn tôn quý có nhiều tiền kia ở đây tiền ắt có tiền liền, a… Lại nghĩ đến rồi, bảo nghĩ là nghĩ mà…”


      Trời vừa sáng, Bối Bối liền rời giường, còn cách nào khác, tối hôm qua nhiệt độ đột nhiên giảm, nàng lạnh đến ngủ được, chỉ có thể mang đôi mắt gấu mèo ra.


      Duỗi thẳng người, theo thói quen nàng lại thong thả tới gian phòng của Uyển Nhi gõ cửa, thấy Thúy Nhi bưng chậu nước đứng hứng gió lạnh trước cửa.


      Mặt nàng vẻ buồn bã, nhíu mày ưu phiền: “Thúy Nhi, Uyển Nhi vẫn chịu mở cửa sao?”


      “Đúng vậy, tiểu thư mực chịu mở cửa.” Thúy Nhi buồn bã, bất đắc dĩ .


      Trong lúc Bối Bối muốn thử gõ cửa, ma ma Bách Hoa Các lắc lư cái thân phì nộn tới.


      Mụ liếc liếc mắt nhìn hai người bọn Bối Bối, sau đó chút khách khí gõ cửa phòng Uyển Nhi : “Uyển Nhi, mau đứng lên, có đại khách quý đến, chỉ danh muốn ngươi ra hiến nghệ, ma ma cho ngươi khắc chuẩn bị, ngươi lập tức trang điểm mặc trang phục đẹp ra hầu hạ khách nhân.”


      Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh tiếng động, ngay lúc ma ma sốt ruột muốn gõ cửa lần nữa, bên trong truyền ra thanh khẩn cầu của Uyển Nhi : “Ma ma, hôm nay ta được khỏe, có thể cho các tỷ muội khác thay thế ta lần được ?”


      Thanh của nàng, yếu ớt mà mềm mại, có chút khàn khàn.


      Ma ma vừa nghe, hung hăng nhíu mày: “Uyển Nhi, chỉ là đánh đàn, ngươi đừng khiến a ma khó làm người, khách quý hôm nay đắc tội được!”


      Bối Bối thấy ma ma vẻ mặt cứng rắn, có chút khó chịu: “Uyển Nhi nàng thoải mái, ngươi…”

      Q.1 - Chương 64: BÁN NGHỆ BÁN THÂN



      “Ngươi câm miệng lại cho ta, Bách Hoa Các của ta nuôi dưỡng ngươi công là nể mặt Uyển Nhi nhiều lắm, tên nam nhân như ngươi mà cả ngày cứ bám riết lấy Uyển Nhi, có biết chuốc lấy bao nhiêu lời đồn đại nhảm nhí hay , danh tiếng của Uyển Nhi sớm muộn gì cũng bị ngươi làm hỏng thôi!” Ánh mắt sắc bén của ma ma chiếu thẳng về phía Bối Bối, như muốn phát tiết tất thảy bất mãn gần đây.


      Tiếp đó, ma ma quay ngược lại nhìn cửa phòng đóng chặt, cố ý gằn giọng: “Uyển Nhi, nếu như lần này ngươi tiếp tục chặn đường sống của Bách Hoa Lầu, đừng trách ma ma nhẫn tâm nể tình mà đuổi người !”


      Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bật mở, Uyển Nhi mặt mũi tiều tụy ra, nắm chặt ống tay áo của ma ma, khẩn thiết cầu xin: “, ma ma, chờ chút Uyển Nhi ra tiếp đãi khách, thỉnh ma ma bớt giận, đừng đuổi Bối Bối .”


      “Uyển nhi cần…” Bối Bối vội vàng ngăn cản.


      “Bối Bối, ta sao, Thúy Nhi, vào giúp ta trang điểm.” Uyển Nhi để cho Bối Bối có cơ hội thêm, liền kéo Thúy Nhi vào phòng, cửa phòng lại lần nữa đóng chặt.


      Bối Bối chăm chú nhìn cửa phòng, khổ sở cúi đầu, hai bả vai ủ rũ đầy bất lực, cảm giác được bất tài của bản thân!


      Ma ma đắc ý liếc mắt nhìn Bối Bối, sau đó ngúng nguẩy mông núng nính bỏ .


      Chỉ lát sau, Uyển Nhi trang điểm xong, son phấn che bớt tiều tụy khuôn mặt nàng, thoạt nhìn so với bình thường có gì khác biệt, chỉ có ánh mắt được linh động như trước.


      Nàng tới trước mặt Bối Bối, nghiêm túc nhìn Bối Bối ủ rũ: “Bối Bối, cần lo lắng, lại càng được cảm thấy có lỗi với ta, cho dù hôm nay ngươi có ở đây, ta cũng vẫn phải tiếp khách, đây là số phận của Uyển Nhi.”


      Bối Bối trơ mắt nhìn Uyển Nhi và Thúy Nhi xa dần, tâm tư hỗn loạn, chỉ còn cách cố ép bản thân cố nghĩ ra biện pháp, nàng phải làm như thế nào để có thể giúp Uyển Nhi thoát khỏi nơi này đây?


      vào phòng khách, phía sau bức rèm che được chuẩn bị sẵn cổ cầm, Uyển Nhi khẽ nhìn xuyên ra bên ngoài, con ngươi cứng lại, từng có rất nhiều nam nhân đến Bách Hoa Các, nhưng lần đầu tiên nàng thấy nam nhân tuấn mỹ lại… lãnh như vậy.


      Vận thân áo đen lại càng làm cho người khác cảm giác như bị bức bách đến thở nổi.


      Chậm rãi nén sợ hãi trong lòng xuống, nàng nhàng rảo gót sen tiến lên thi lễ: “Uyển Nhi xin ra mắt công tử.”


      “Ừm… Ngươi nhất định là hoa khôi của Bách Hoa Các, tên Uyển Nhi? Coi như có vài phần tư sắc.” Hắc Khi Dạ liếc mắt nhìn xuống, chút kiêng nể đánh giá Uyển Nhi, ánh mắt đầy vẻ phóng túng.


      Bị ánh mắt của nhìn chòng chọc đến phát lạnh, Uyển Nhi se gật đầu: “Công tử, xin nghe Uyển Nhi đàn khúc.”


      xong, nàng xoay người về chỗ để đàn phía sau bức rèm che, vội vàng như muốn lẩn trốn, cái…tên nam nhân này làm người ta cảm giác quá tà ma đáng sợ.





      Tiếng đàn dật dìu lan ra xung quanh, dào dạt vang khắp căn phòng, Hắc Khi Dạ hơi hơi nheo mắt, nửa nằm nửa ngồi ghế mềm đầy vẻ hưởng thụ, ánh mắt sắc bén thủy chung vẫn gắn chặt vóc dáng yểu điệu của Uyển Nhi, lửa nóng bắt đầu bừng bừng từ đáy mắt nhảy lên.


      Phải nếm thử nữ nhân Xích Diễm quốc có mùi vị gì mới được, thử so xem có gì khác với nữ nhân ở Hắc Phong quốc của ?


      Đôi môi đỏ tươi mê hoặc nhếch lên thành nụ cười đầy gian xảo, Hắc Khi Dạ nhún người nhảy lên, trận gió xẹt qua, bức rèm che hơi lay động, đứng ở bên cạnh Uyển Nhi, thản nhiên đưa tay nâng cằm Uyển Nhi lên, đôi mắt sâu thẳm thoáng biến sắc.


      Uyển Nhi sợ đến nỗi toàn thân đông cứng lại, nàng run rẩy : “Công tử, Uyển Nhi chỉ bán nghệ bán thân, thỉnh công tử tự trọng.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 65: NÀNG Ở BÁCH HOA LẦU



      Hắc Khi Dạ suồng sã cười to: “Ha ha ha… Ta rất thích chiếm giữ những nữ nhân chịu bán mình như ngươi!”


      Vừa , ghé sát gần nàng, môi đỏ mọng lướt lên mặt nàng, cười gian dỗ dành: “Mỹ nhân, yên tâm, ta để ngươi nguyện ý bán cho ta!”


      Lúc Thúy Nhi bưng trà vào, thấy tiểu thư bị nam nhân uy hiếp run rẩy lùi về phía sau, nam nhân thoạt nhìn là người cực kỳ nên chọc giận, nàng hoảng sợ thét chói tai: “Tiểu thư, ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta?”


      Tiếng thét sợ hãi đập vào tai Hắc Khi Dạ, nhịn được quay đầu lại, vung tay lên, cơn gió đen cuốn lấy Thúy Nhi, chỉ bằng chút công phu bé, biết Thúy Nhi bị cuốn bay tới tận phương nào, đồng thời cửa cũng bị gió đen đóng lại.


      “Thình thịch!”


      Cánh cửa khép lại, đồng thời khép chặt hoàn toàn những hy vọng của Uyển Nhi, nàng sợ hãi nhảy dựng lên, chạy vòng quanh bàn, đôi mắt sợ hãi lấp lánh nước: “Công tử, xin người đừng làm như vậy, Uyển Nhi … tiếp tục đánh đàn cho người…”


      Hắc Khi Dạ nhếch mép cười lạnh, nhìn nàng chạy trốn, cũng vội, chỉ bước chậm chậm truy đuổi nàng, hưng phấn hưởng thụ việc đùa cợt vây khốn, con ngươi đen trở nên tà ác: “Chưa có nữ nhân nào ta muốn mà được!”


      … Cứu tôi với…” Uyển Nhi cuối cùng nhịn được bật khóc, nhưng cũng ai đến cứu nàng, chốn thanh lâu này mọi người đều quen với những giao dịch dơ bẩn kiểu này.


      Trong lúc Hắc Khi Dạ mất kiên nhẫn muốn vồ lấy Uyển Nhi, cửa đột nhiên bị đá văng, Bối Bối vừa nhìn tình huống bên trong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.


      Nàng tiến lên che trước mặt Uyển Nhi, thân thể xinh xem ra chỉ đến bả vai Hắc Khi Dạ, nàng ngẩng đầu lên, chánh khí kinh hoàng rống giận: “ quá đáng, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay ! Dĩ nhiên lại ăn hiếp cái nữ tử tay trói gà chặt, ta khinh bỉ ngươi!”


      “Sao? Ngươi khinh bỉ ta?” Hắc Khi Dạ như là nghe được chuyện đùa nâng lên hàng mi đen, mắt nghiền ngẫm nhìn xuống Bối Bối.


      Đột nhiên, mũi như là có cảm giác đúng… ngửi ngửi, ánh mắt lợi hại nhìn vào phần cổ Bối Bối sơ ý để lộ ra, ánh mắt vẻ hứng thú đầy gian ác: “Nhân loại nữ nhân?”


      Thanh của chỉ có Bối Bối nghe thấy, nàng vội vàng đề cao cảnh giác: “Ngươi còn mau cút , đừng để ta phải gọi người đuổi ngươi !”


      “Ha ha ha… Nhân loại, lâu rồi ta được ăn thịt người rồi.” Ánh mắt Hắc Khi Dạ lóe ra tia sáng khát máu đầy hưng phấn, còn đợi Bối Bối kịp tiêu hóa hết những lời khủng khiếp của, giống như lang sói lập tức chộp lấy Bối Bối.


      Uyển Nhi, Thúy Nhi và Bối Bối cùng nhau thét chói tai ra: “A…”


      Sau đó, trong căn phòng, ba nữ nhân chạy tán loạn, bên trong đồ vật bị rơi rụng đổ vỡ, nhưng chẳng có bất kỳ ai để ý tới.


      Ngự Hàn từ trong hiệu cầm đồ ra, khóe môi vẫn nhếch lên: “Xem ra, tiểu Bối Bối quả vẫn chưa xa. Tuyệt Lệ, ngươi mau điều động quan binh chỗ này tìm người, Tuyệt lệ?”


      hồi lâu, cũng thấy Thương Tuyệt Lệ trả lời, Ngự Hàn chờ nổi liền nhíu mày quay lại phía sau, thấy Thương Tuyệt Lệ ngơ ngẩn biết nghĩ gì.


      Nhi thấy thế, đưa tay kéo kéo Thương Tuyệt Lệ, giọng nhắc nhở: “Thương hộ vệ, công tử hỏi ngươi kìa?”


      Thương Tuyệt Lệ lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt chằm chằm nhìn Ngự Hàn, cách khẳng định: “Công tử, thuộc hạ biết Bối Bối tiểu thư ở đâu rồi!”

      Q.2 - Chương 66: XÀ ĐẤU [1]



      Nghe vậy, Ngự Hàn gần như lập tức túm lấy vạt áo của Thương Tuyệt Lệ, mắt phượng uy hiếp: “ mau, nàng ở nơi nào?”


      “Khụ khụ khụ…” Thương Tuyệt Lệ bị Ngự Hàn lắc cái, thiếu chút nữa tắt thở.


      Ngự Hàn rất nhanh buông tay, kiềm chế tình cảm bản thân, khuôn mặt tuấn tú lần nữa đeo lên mặt nạ nhàn nhã coi thường, nhưng trong lòng lại thầm tự giễu, xem ra càng ngày càng kiềm chế được đáy lòng vội vàng.


      Thương Tuyệt Lệ điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, sau đó dè dặt nhìn Ngự Hàn, có chút khó : “Thuộc hạ hoài nghi, ngày trước tại Bách Hoa Các hạ thuốc xổ thuộc hạ, nha hoàn che mặt nhất định là Bối Bối tiểu thư!”


      vừa rồi luôn nhớ tới nha hoàn che mặt kia, cảm thấy ánh mắt của nàng rất quen thuộc, sau khi nghe Vương Tô Bối Bối ở gần đây, lớn mật đem ánh mắt của nha hoàn che mặt so sánh với ánh mắt của Tô Bối Bối, gần như ngay lập tức, liền đưa ra kết luận, nha hoàn che mặt nhất định là Tô Bối Bối!


      Sững sờ lúc, con mắt tuấn của Ngự Hàn trợn to, gầm lên giận dữ: “Nàng ở thanh lâu? Chết tiệt, nàng dĩ nhiên cho ta chạy đến cái loại… địa phương này chơi, tốt, rất tốt! Da nàng quá ngứa ngáy!”


      Nghiến răng nghiến lợi xong, quanh thân Ngự Hàn hồng quang chợt lóe, thân hình liền hóa thành đoàn lửa đỏ bay nhanh ngược về hướng qua - Bách Hoa Các!


      Trong Bách Hoa Các, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.


      Trong lúc hỗn loạn, Bối Bối đẩy Uyển Nhi, vừa vội lại vừa loạn: “A… Uyển Nhi, ngươi trước, cần lo cho ta.”


      được, ta thể bỏ lại ngươi cùng Thúy Nhi, ngươi trước, người muốn là ta.” Uyển Nhi trở tay đẩy Bối Bối rời , cục diện giữa hai người hình thành thế giằng co.


      Thúy Nhi sợ hãi nhìn nam nhân càng ngày càng tới gần, thất thanh hô to, cả người nàng phát run: “Các ngươi đừng cãi cọ, tới rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”


      Hắc Khi Dạ lười biếng chậm rãi bước thong thả từng bước, cười đến rét căm căm: “Các ngươi như con thú bị dồn vào đường cùng, càng nhìn càng làm cho người ta hưng phấn.”


      Đột nhiên, con mắt đen láy tối tăm của thoáng nhìn, quét về phía Bối Bối, tàn ác thích thú nheo lại: “Nhưng mà… hoa khôi Bách Hoa Các, ta bây giờ trái lại hề muốn ngươi, mà là muốn người bên cạnh ngươi nữ giả nam trang kia… Ta tại rất muốn rất muốn! Ha ha ha…”


      “Cái… Cái gì? Bối Bối ngươi…” Uyển Nhi ngây dại, Thúy Nhi thể tin nhìn Bối Bối chăm chú.


      Bối Bối rảnh để ý tới kinh ngạc của các nàng, mắt đen của nàng chuyển động, muốn tìm kiếm phương pháp có thể thoát thân, bỗng nhiên, mắt nàng thấy mấy cái cửa sổ to mở rộng, bên cạnh cửa sổ phấp phới cái trướng rèm.


      Cúi đầu, nàng giọng : “Nếu tại người muốn là ta, chờ chút ta chạy tới chỗ rời chú ý của , sau đó lợi dụng rèm cửa sổ theo đó trượt xuống phía dưới, các ngươi nhân cơ hội đó chạy biết ?”


      …” Uyển Nhi cùng Thúy Nhi đồng thanh phản bác, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bối Bối ngăn lại.


      còn thời gian, tên kia nhìn là biết có bản lãnh thực , tại thừa dịp khinh địch chơi đùa với chúng ta, chúng ta phải nắm lấy cơ hội… Bảo trọng !”


      Bối Bối hề do dự đứng lên, mặt mày hớn hở giang hai tay nghênh đón Hắc Khi Dạ, liếc mắt đưa tình mập mờ : “Nhìn thấy công tử đẹp trai mà lại thích ta như vậy, ta liền…”


      Thấy nàng đột nhiên tươi cười rạng rỡ chạy tới, Hắc Khi Dạ quả nhiên sửng sốt chút, tranh thủ lúc còn chưa kịp hiểu ý định của mình… nàng liền…


      “Ta lại càng thêm muốn chạy trốn!” Bối Bối thừa dịp kinh hoàng trong nháy mắt, nghiêng người né qua , lợi dụng đà thân thể chạy nắm chặt trướng rèm dài chấm đất, nhún người bay ra ngoài cửa sổ.


      “A…” Sau khi đưa người từ khoảng bay ra, Bối Bối cảm giác thân thể của mình nhanh chóng rơi xuống, nàng nhắm chặt mắt, trong lòng sợ hãi rống to.


      Khuôn mặt tuấn mĩ của Hắc Khi Dạ sa sầm, lửa giận nhét đầy ngực, dĩ nhiên… Bị nhân loại đùa giỡn!


      thèm để ý hai nữ nhân còn lại, vận công, quanh thân gió đen cùng bụi đất nổi lên, thổi quét rồi đuổi theo ra ngoài cửa sổ: “Nhân loại nữ nhân, lần này ngươi … chọc giận ta!”


      Giữa trung, Bối Bối như nghe thấy Diêm Vương rống giận tới đòi mạng, hơn nữa hình như ở giữa trung, nàng kinh hãi, mắt mở ra cái khe , rất may mắn… Nàng liền thấy tuấn nam nhân làm cho người ta lông tơ đều dựng hết lên kia ra đuổi theo nàng, hơn nữa quanh thân gió đen như thể muốn chụp đến nàng!


      “A… mẹ ơi, ngươi …đây là khinh công gì á, sao lại nhanh như vậy, a… cần thổi tới đây, cầu … cầu ai… Cứu mạng a…”


      Bối Bối sợ đến hồn phi phách tán, chỉ có thể dựa vào bản năng hô thét.


      “Hừ! Như vậy liền hô cứu mạng rồi, để cho ngươi thử nghiệm mùi vị trước khi chết nha!” Hắc Khi Dạ cả người phi thân, rơi vào chỗ nóc nhà, hai tay vận lên gió lốc màu đen, vung lên, kình phong sắc bén xé rách khí, thẳng tắp bắn về phía mành vải Bối Bối túm.


      muốn làm gì?


      Ánh mắt Bối Bối nhìn theo đạo gió đen có thể đánh chết người, thấy nó bổ về phía trướng rèm nàng túm, ánh mắt của nàng hoảng sợ đến muốn rớt ra ngoài: “A… cần a, mẹ ơi, ngươi là đồ thối nam nhân, dĩ nhiên bắt nạt ta như vậy, ta… Ta… Ta chơi nữa…”


      Khi nàng kêu trời gọi đất, trướng rèm phát ra “Xoạt” tiếng, vỡ tan, từ từ toác ra…


      Trơ mắt nhìn trướng rèm rách ra, hai tay Bối Bối trung cào cào khắp nơi, nhưng tìm được thứ gì có thể ngăn cho nàng rơi xuống.


      Cảm thấy cơ thể rơi xuống nhanh chóng, Bối Bối tuyệt vọng nhắm mắt lại: “A… Ngự Hàn, mau tới cứu ta a, ô ô ô… Ta muốn chết đâu, Ngự Hàn…”


      Đến ranh giới tuyệt vọng, trong đầu nàng xẹt qua thân ảnh của Ngự Hàn, chút nghĩ ngợi liền gọi tên của , thần ơi phật ơi, đem Ngự Hàn biến lại đây cứu... cứu ta .


      “Ô ô ô… Ngự Hàn, nếu ngươi tới cứu ta, ta… Ta liền… Ta liền sắp xong đời nha… Ta còn muốn chết mà, ô ô ô…”


      Khi đến gần cánh cửa tử vong, nàng thể ngăn chặn sợ hãi tim đập thình thịch, mất kiềm chế, sinh mệnh sắp mất ăn mòn kiên cường bên ngoài của nàng, khiến nàng ngừng run rẩy, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.


      Chết, ai sợ? Trơ mắt chỉ có thể chờ chết, càng thêm làm cho người ta kinh hãi.


      Trong lúc sợ hãi tử vong bao vây nàng, nàng cảm thấy bên hông mình căng thẳng, hình như có cái gì đem cuốn lấy nàng, mà nàng cũng rơi xuống nữa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 67: XÀ ĐẤU [2]



      “Khụ khụ khụ… rắn … Khụ khụ khụ…” Nàng dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nhìn theo đuôi rắn mới thấy đuôi rắn hóa ra ở thân nam nhân đuổi giết nàng.


      Nàng thể tin được, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài: “ là… Xà …”


      Khó trách lúc trước lâu có ăn thịt người. Trời ạ! Tại sao nàng lại gặp được con rắn khổng lồ như vậy a! Rắn to ở nước này… Với nàng cũng là hữu duyên mà!


      “Sao rồi? Mới vậy sợ hãi sao?” Hắc Khi Dạ lắc lắc cái đuôi, nàng cũng theo đó mà ở giữa trung rung động.


      Bối Bối kinh hãi đến mất ngôn ngữ, chỉ có thể căng mắt mà nhìn cái mặt tuấn mĩ lắp cái thân rắn, đầu óc từng đợt trừu lạnh, nàng muốn ngất quá!


      “Nếu như ngươi dám ngất xỉu , ta đem thịt người của ngươi, từng khối, từng khối cắn xuống.” Hắc Khi Dạ lạnh lùng nhìn vẻ mặt của nàng vì sợ hãi mà thốt nên lời, trong ngực cảm thấy vui vẻ cực kỳ.


      Bối Bối cố gắng cất tiếng : “Ta… Ta có ngất.”


      Nàng bây giờ chính là muốn sống được chết cũng xong!


      Hơi lạnh từ đuôi rắn xuyên qua lớp quần áo, thấm vào da thịt nàng. Nàng cảm thấy máu trong cơ thể nhanh chóng hạ nhiệt độ, có lẽ… ngưng kết thành băng chăng.


      “Ha ha ha… Ngươi biết , nhân loại xưa nay chưa từng có người dám trêu chọc ta!” trong mắt Hắc Khi Dạ tràn đầy những tia sắc lạnh tàn bạo.


      Chậm rãi, mặt của mờ nhạt dần trong cơn gió đen, sau đó, biến thành đầu rắn và ngẩng lên trời phun ra cái lưỡi đỏ.


      “A…” Bối Bối trơ mắt nhìn đầu rắn nhanh chóng hướng về mặt nàng mà nhào tới.


      Ngự Hàn cứu mạng a…”


      Lúc Hắc Khi Dạ chuẩn bị cắn mất đầu Bối Bối, trong nháy mắt, Ngự Hàn rống lên giận dữ rung trời kèm theo đó hỏa diễm đột ngột phóng đến:


      “Buông nàng ra!”


      Đột nhiên phía ót Hắc Khi Dạ bị hỏa diễm tập kích đánh tới, sức mạnh cường đại làm kinh hãi, kịp ăn Bối Bối. vội buông nàng ra, đem Bối Bối ném về phía Ngự Hàn, ngăn trở công kích, sau đó nhân cơ hội xoay vài cái trung, biến ảo thành hình người lần nữa và đáp lên nóc nhà.





      Ngự Hàn ôm chặt lấy Bối Bối, toàn thân hạ xuống nóc nhà phía bên kia.


      Vừa đứng ổn định, Ngự Hàn liền lo lắng đem toàn thân Bối Bối xem xét cẩn thận dưới lần, con ngươi tuấn lộ vẻ vội vàng, vô cùng lo lắng, tiếng có chút run rẩy hỏi nàng:


      “Bối Bối, ngươi thế nào? Có… bị thương chỗ nào ? Mau cho ta biết, chỗ nào bị thương rồi?”


      Nghe được thanh quen thuộc, thấy lại gương mặt ngày đêm tưởng niệm, Bối Bối từ hoảng sợ mà chậm rãi hoàn hồn.


      Thoát được uy hiếp tính mạng, trong thoáng nàng liền nhào vào trong lòng , túm chặt lưng áo của khóc lớn: “Oa… Ngươi tại sao đến chậm như vậy, ô ô ô… đáng sợ, có xà , còn muốn ăn thịt ta, ô ô ô… Ta sợ…”


      “Chớ sợ chớ sợ, có ta ở đây. Ai cũng dám ăn ngươi, ngoan.” Ngự Hàn nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi. Bao nỗi tức giận muốn hung hăng trừng phạt nàng đường của hoàn toàn tiêu tan thành mây khói.


      Nàng ngẩng đầu, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo của , nhìn lên cao cao, nước mắt mê mang và yếu ớt cùng khiến nàng ỷ lại: “Ngươi bảo vệ ta sao?”


      “Phải!” chút do dự hứa hẹn với nàng, con ngươi đen tản ra tia sáng kiên định.


      Bối Bối cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, tuy nhiên, khi tầm mắt của nàng vô tình liếc về phía Hắc Khi Dạ toàn thân lại ngừng run rẩy.


      Đúng lúc này, Thương Tuyệt Lệ cùng Nhi cũng vội vã chạy tới, Thương Tuyệt Lệ nhún người cái bay vọt tới trước mặt Ngự Hàn: “Vương.”


      “Bảo vệ tốt Bối Bối.” Ngự Hàn đem Bối Bối giao cho Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen nghiêm túc nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo mãnh liệt bắn về phía Hắc Khi Dạ ở đối diện.


      Trong chớp mắt, cả người hóa thành đoàn hỏa diễm bay đến bên của Hắc Khi Dạ, cùng Hắc Khi Dạ đứng giằng co.


      “Xích Diễm quốc vương, ngươi như thế nào mà tới kịp thời? Cũng muốn nếm thử thịt nhân loại mới mẻ sao? Ta có thể cân nhắc chia cho người nửa.” Ánh mắt Hắc Khi Dạ tàn ác chút kiêng nể hướng về phía Bối Bối.


      Bối Bối nhịn được lại run lên, ánh mắt của Hắc Khi Dạ như muốn ăn thịt người làm toàn thân nàng thấy phát lạnh, cảm giác bản thân như cá nằm thớt chờ người tới làm thịt.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi Ngự Hàn có thể đánh thắng được quái kia sao?” Bối Bối có điểm lo lắng hỏi.


      Đảo cặp mắt trắng dã, cái gì mà quái, ở thế giới của bọn họ, nàng là quái mới đúng!


      “Người kia là thái tử Hắc Phong quốc – Hắc Khi Dạ, tu vi rất cao.”


      “A? Thái tử? Cái… kia Hắc Phong quốc là quái quốc sao?” Bối Bối nghĩ đến cả quốc gia đều là xà , nếu là tất cả đều biến thành rắn, chẳng phải là… Nghĩ tới đầy đất toàn rắn là rắn, cả người nàng nổi đầy da gà.





      Ngự Hàn lạnh lùng nhìn Hắc Khi Dạ, môi mỉm cười, vân đạm khinh phong, pha lẫn châm chọc: “Ngươi cho là tất cả mọi người đều là dã thú như ngươi sao?”


      Nghe được lời châm chọc của Ngự Hàn, môi hồng của Hắc Khi Dạ chép cái: “Dã thú? Ta thích từ hình dung này. Vậy để ta dã thú này đến lãnh giáo xem tu hành của quốc vương Xích Diễm quốc cao bao nhiêu!”


      Vừa , Hắc Khi Dạ liền hướng tới Ngự Hàn mà phát ra công kích…


      Bối Bối hồi hộp nhìn trận đánh phía đối diện, thấy Hắc Khi Dạ chút lưu tình công kích tới Ngự Hàn, lòng nàng thắt lại đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi cần phải bảo vệ ta, nhanh giúp Ngự Hàn đánh lui xà kia.” Bối Bối đưa tay đẩy Thương Tuyệt Lệ, khẩn trương thúc giục .


      Nhíu nhíu mày, Thương Tuyệt Lệ như núi bất động: “Vương lệnh ta ở đây bảo vệ ngươi!”


      “Người ngươi nên bảo vệ là Ngự Hàn, phải ta. Ngươi nhìn thấy Hắc Khi Dạ rất hung ác tấn công sao? Nếu bị thương làm sao bây giờ?”


      Bối Bối càng xem phía đối diện đánh nhau lại càng lo lắng, Hắc Khi Dạ kia căn bản là dã thú, xuất thủ tàn nhẫn đến nỗi người hiểu chút công phu như nàng cũng nhìn ra!





      Trận đánh diễn ra kịch liệt, Ngự Hàn sau khi thử dò xét Hắc Khi Dạ, vung lên mạt cười lạnh, con ngươi đen đột nhiên trở nên lạnh lẽo:


      “Ngươi nên đụng đến nữ nhân của ta.”


      Vừa dứt lời, chỉ thấy trong tay của hồng quang phụt ra, thẳng tắp đánh về phía ngực Hắc Khi Dạ. Hắc Khi Dạ tránh kịp, trúng chưởng, bị rung động đến rơi từ nóc nhà xuống.


      “A, Ngự Hàn thắng!” Bối Bối thích thú hoan hô.

      Q.2 - Chương 68: XÀ VƯƠNG



      Ngự Hàn quay đầu lại, nở nụ cười thắng lợi với nàng, nháy mắt mấy cái với vẻ nghiêm túc, tặng cho nàng cái hôn gió.


      Đột nhiên, Bối Bối thấy Hắc Khi Dạ biến ảo thành cự xà, cái đuôi dài nhân cơ hội quăng mạnh về phía Ngự Hàn…


      “Cẩn thận!” Thương Tuyệt Lệ và Bối Bối cùng đồng thanh kinh hô.


      Ngự Hàn tinh thần hưng phấn, mặc cho Hắc Khi Dạ mạnh mẽ cuốn chặt lấy, gầm tiếng, vận công ghìm chặt lấy đuôi rắn…


      Nhìn thấy Vương bị Hắc Khi Dạ cuốn lấy, Thương Tuyệt Lệ khẩn trương hô to: “Vương, mau biến thân!”


      Ngự Hàn…” Bối Bối sợ hãi nhìn con đại xà kia quấn lấy , xoay người muốn nhào tới, quên mất rằng bản thân đứng nóc nhà.


      “Thương Tuyệt Lệ, mau trông coi nàng!” Ngự Hàn trong lúc chiến đấu vẫn để ý nàng, lớn tiếng , thấy nàng liều lĩnh tới, vừa tức vừa vội, nữ nhân ngu ngốc, tưởng mình biết bay sao, thấy được dưới chân là nóc nhà à!


      Thương Tuyệt Lệ vươn tay kéo Bối Bối trở về: “Ngươi định làm chi, còn cho rằng mình liên lụy Vương chưa đủ sao?”


      “Vậy ngươi cứu , nhanh a!” Bối Bối hét to đáp trả.


      Ngự Hàn bị đuôi rắn của Hắc Khi Dạ cuốn lấy thoát nổi, muốn biến thân, chỉ là… nếu để Bối Bối thấy thân thể thực của


      “Tuyệt Lệ, che mắt Bối Bối lại!” Suy nghĩ chút, quay đầu hạ lệnh.


      Thương Tuyệt Lệ sớm muốn làm như vậy, Vương mực biến thân chắc chắn là có quan hệ đến tên tiểu quỷ nhát gan Tô Bối Bối này.


      “Này này này, ngươi sao lại bịt mắt ta, ta muốn nhìn Ngự Hàn thế nào? Ngươi cái… tên rùa, Vương bát đản này, cứu chủ tử của mình lại còn làm chuyện nhàm chán này, này này, buông…” Bối Bối muốn đẩy cái tay che mắt nàng của , nhưng sức lực bằng người.


      Thấy nàng nhìn thấy, con mắt lạnh lùng của Ngự Hàn dần dần chuyển sang sắc đỏ, chỉ lát sau, thân thể của từ từ nhạt dần trong hồng quang.


      “Ầm Ầm Ầm…” Chỉ thoáng, giữa trung tối sầm thấp thoáng bóng dáng hai con cự xà cuộn vào nhau chiến đấu, tiếng hô vang vọng tận mây xanh.


      thanh kinh thiên động địa truyền đến tai Bối Bối, khiến nàng càng thêm lo lắng thôi, ý nghĩ chợt lóe qua, nàng bất ngờ cắn vào cổ tay Thương Tuyệt Lệ bịt mắt mình.


      “A…” Thương Tuyệt Lệ bất ngờ bị đau bàn tay che mắt nàng theo phản xạ buông ra.


      Ngự Hàn thế nào …” Bối Bối vừa mở mắt đồng thời cất tiếng hỏi, tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy cảnh tượng hai cự xà giao đấu giữa trung, ánh mắt chết sững lại.


      “Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con rắn màu đỏ kia… Hình như gặp qua…” Nàng ngơ ngác nhìn quang cảnh chiến đấu, đầu óc bắt đầu trở nên mụ mị.


      Thương Tuyệt Lệ thấy bộ dáng ngây dại của nàng, hừ hừ: ” Nơi này của chúng ta là xà giới, ngươi là nhân loại xông đến đây, xà loại chúng ta so với loại rắn thấp kém cái ngươi nhìn thấy ở nhân gian giống nhau! Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn Vương, nếu phải Vương ra người , bị Hắc Khi Dạ cuốn chết!”


      “Ngươi … Cái con rắn lớn màu đỏ kia là Ngự Hàn sao ?” Bối Bối bắt đầu trở nên lắp bắp.


      sai. Xích hồng sắc thực thân là chính là Vương cao quý nhất của Xích Diễm quốc chúng ta!”


      Bối Bối biết phải phản ứng như thế nào, Ngự Hàn là con rắn, như vậy… lúc ở vương cung, nàng chẳng phải là tối nào cũng cùng con rắn hoan ái, sau đó ôm con rắn ngủ, Trời… Trời ạ, nàng cùng con rắn…


      Nhìn cự xà xích hồng sắc ở giữa trung, nàng vô phương đón nhận, đầu óc choáng váng, sau đó kích động bịt tai lại, mặt tái nhợt lầm bầm lầu bầu: “ có khả năng, có khả năng, nhất định là ta bị ảo giác, nhất định là ta bị ảo giác, phải , phải xà, phải…”





      “A ——” Hắc Khi Dạ kêu ai oán tiếng, từ giữa trung té thẳng xuống dưới, rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt khôi phục hình người, ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.


      Ngự Hàn đồng thời biến lại hình người, thân ảnh phiêu dật an toàn hạ xuống, đạp cho Hắc Khi Dạ cước, hừ lạnh: “Bổn vương ghét nhất là bị người ta túm cổ, ngươi chỉ đụng đến nữ nhân của ta, còn túm cổ ta, muốn tìm chết sao!”


      “A…” Hắc Khi Dạ bị thương rên rỉ tiếng, lúc này, hai tên thủ hạ của mới chạy tới đỡ lên.


      “Thái tử điện hạ, người sao rồi?”


      Hắc Khi Dạ phẫn hận nhìn chằm chằm Ngự Hàn, nhưng bị thương ra lời.


      “Mang chủ nhân các ngươi chạy trở về Hắc Phong quốc .” Ngự Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn chúng.


      “Thái tử điện hạ, chúng ta .”





      Thương Tuyệt Lệ ôm theo Bối Bối mất hồn hạ xuống mặt đất, Ngự Hàn hoàn toàn biết thực thân của mình bị Bối Bối phát giác, cười híp mắt tới nghênh đón: “Tiểu Bối Bối, ta đánh kẻ địch chạy rồi.”


      Tuy nhiên, Bối Bối chỉ đăm đăm nhìn , miệng hết ngậm lại há ra, nhưng thủy chung vẫn phát ra được bất kỳ thanh nào, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong quay cuồng, cả người ngừng run rẩy.


      Cảm thấy nàng có chút khác lạ, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn thu lại vẻ đùa cợt, đưa tay kéo nàng lại gần, con ngươi đen lo lắng: “Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao vậy? thoải mái chỗ nào?”


      được đụng vào ta!” Bối Bối đột nhiên đẩy ra , lui lại phía sau vài bước, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.


      “Ngươi là hồng xà đuổi theo ta ở rừng mai sao?” vất vả, nàng mới khàn khàn cất tiếng hỏi.


      Nàng biết! Ngự Hàn bắn về phía Thương Tuyệt Lệ tia mắt hàm chứa ý tứ trách cứ vô cùng ràng, ngay lập tức, quay sang nhìn nàng, khóe môi mỉm cười, tiến lại gần nàng, ôn nhu dỗ dãnh: “Tiểu Bối Bối, ngươi…”


      Nhìn , Bối Bối lắc đầu ngừng lui về phía sau: “Đây phải , nhất định là ta nằm mơ, nằm mơ …”


      Liên tiếp bị hoảng sợ và ngỡ ngàng đến mức thể chịu nổi, nàng cảm thấy ót càng ngày càng lạnh, cuối cùng, rốt cục vô phương chống đỡ, hai mắt khẽ đảo, người mềm nhũn ngã xuống.


      “Bối Bối!” Ngự Hàn hoảng hốt, thân hình chớp động, nhanh chóng tiến lại đỡ được thân thể trượt xuống của nàng.


      Nhi, gọi đại phu.” Ngự Hàn vội vã thốt ra câu, rồi nhanh chóng ôm Bối Bối phi thân quay lại nhà trọ.





      Trong phòng hảo hạng của nhà trọ, ấm lô thêm cái rồi lại cái, Bối Bối trong lúc mê man vẫn mực kêu lạnh.


      “Lạnh, lạnh quá…”


      Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, Ngự Hàn rốt cục nhịn được nắm chặt vạt áo đại phu, nụ cười trăm năm nay luôn luôn đổi giờ khắc này hoàn toàn biến mất, đôi mắt tuấn trừng trừng, nhịn được hét lên : “Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Tại sao mực kêu lạnh?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :