1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 395: LỜI CUỐI SÁCH



      Tại hành lang trong cung, ba cái Hoàng kim đản vòng quanh cây cột bay nhảy chơi đùa.


      “Đại ca ca, huynh có thấy đâu a? Sao muội thấy đâu?” Tiểu công chúa có chút buồn bực.


      “Đúng vậy, giống như thấy, chúng ta tìm lâu như vậy, cũng gặp ở đâu.” Thân là lão Đại Hoàng kim đản cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.


      Lão Nhị bay đến, thần bí hề hề hạ giọng :“Ta nhìn thấy vụng trộm từ hỉ đường chuồn ra ngoài.”


      “A? muốn nơi nào a...... Ý? Chẳng lẽ muốn chuồn êm ra ngoài cung chơi?” Tiểu công chúa ngữ khí bắt đầu cao lên, có chút hưng phấn.


      “Ừ...... Cũng có thể .” Lão Nhị nhảy lên, cũng có chút hưng phấn.


      Lão Đại nghiêm túc :“Hai người thể chuồn ra ngoài, phụ thân ta là đại ca, ta phải chăn sóc các đệ-muội.”


      “Đại ca ca, chúng ta ra ngoài chơi thôi, dù sao cũng là phụ thân đem chúng ta đá ra ngoài, cần chúng ta, hừ!” Tiểu công chúa tức giận bất bình.


      được! bây giờ hai người liền cùng ca ca trở về Bảo Bảo cung ngủ thôi, trẻ con ngoan phải ngủ sớm dậy sớm.”


      Bỗng nhiên, giọng già nua bướng bỉnh truyền tới:“Ha ha a...... Đúng, đúng, đứa trẻ ngoan phải ngủ sớm dậy sớm.”


      “Bà bà!” Ba cái Hoàng kim đản nghe tiếng liền biến sắc, nhìn thấy Tô lão bà kích động chạy tới, bọn họ động tác nhất trí quay đầu muốn chạy.


      Thấy thế, Tô lão bà nhướng mi, ngón tay bắn ra luồng hồng quang :“Đừng lại!”


      “A a a!” Ba đạo giọng non nớt cầu cứu kêu thảm.


      Tô lão bà ngoáy tai bước chậm lại, sau đó nhấc kính lão lên, nhăn mặt nhăn mí mắt, bộ dáng tò mò đánh giá ba cái Hoàng kim đản bọn họ.


      “Để cho ta nghiên cứu chút xem linh xà đản với xà đản ở nhân gian của chúng ta có cái gì khác nhau a?”


      Nàng xuất ra cái gói to, liền chụp xuống ba cái Hoàng kim đản.


      “Oa a, cứu mạng a --” tiếng của trẻ con tràn đầy kinh hoảng, cũng có thể ngăn cản vận mệnh của bọn họ.


      ......


      Trở lại Bảo Bảo cung, Tô lão bà phấn khích đem ba cái Hoàng kim đản đặt ở mặt bàn, sau đó từ trong thùng dụng cụ lấy ra đủ loại dụng cụ.


      Ba cái Hoàng kim đản gắt gao tựa vào nhau lạnh run.


      “Đại ca ca, bà bà làm gì chúng ta? Ý? Cái này là cái gì a?”


      Lão Đại Hoàng kim đản cố gắng giãy dụa, cố gắng che chở cho đệ đệ muội muội, phòng bị nhìn Tô lão bà:“ biết.”


      Lão Nhị Hoàng kim đản rụt lui:“ tại bà bà cười thực đáng sợ.”


      “Ha ha a...... Đừng sợ a, bà bà thương tổn các ngươi, lại đây, ngoan ngoãn để cho bà bà nghiên cứu chút, chỉ cần chút là tốt rồi nha, bà bà cho các ngươi kẹo nha.”


      cần!” Ba giọng có cùng chung mối thù cự tuyệt.


      Đối với phản kháng của bọn họ, Tô lão bà nghe thấy cũng như nghe thấy, vẫn như cũ cười toe toét, bà cầm kính hiển vi, ánh mắt liền ở người ba cái Hoàng kim đản đảo qua đảo lại.


      “Ha ha a...... Ngoan ngoan, ừ...... bằng tiểu công chúa thử trước , xem kính hiển vi phân biệt quái vô địch của bà bà nha, chơi vui lắm nha.” Lời của Tô lão bà có chút dụ dỗ.


      Tiểu công chúa tò mò nhìn xiêm áo thân mình, lại nhìn đến cái kính hiển vi kia:“ chơi rất vui sao?”


      Thấy đứa trẻ mắc câu, Tô lão bà cười càng thêm hòa ái, gật đầu mạnh cam đoan:“bà bà cam đoan chơi rất vui!”


      xong, bà liền nhanh chóng đem tiểu công chúa lại, tới bên cạnh chiếc kính hiển vi đặt bàn trang điểm kia.


      được bắt muội muội!” hai cái ca ca kia nóng nảy, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội bị mang .


      Tiểu công chúa nhìn thấy chính mình bị đặt phía dưới chiếc gương, gương bên trong trơn tru, nàng cố lăn thân mình, sau đó ngó đông ngó tây đối với chiếc gương.


      “Ý? Có con mắt ở bên trong, bà bà, ta nhìn thấy có con mắt ở bên trong, mắt của ai, đáng sợ nha, nhiều nếp nhăn, quá xấu xí!”


      Tô lão bà buồn bực hừ hừ:“Bà bà nhìn ngươi đó, ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho bà bà xem xem chắt tiểu hoàng kim của ta bộ dạng xinh đẹp thế nào, có đáng .”


      Lại câu lừa gạt theo tiếng cười truyền ra.


      Tiểu công chúa quả nhiên im lặng đoan trang:“Phụ thân ta là đứa xinh đẹp đáng nhất!”


      “Ca ca, huynh xem muội muội giống như thực thoải mái, chơi rất vui sao?” lão Nhị Hoàng kim đản có chút nóng lòng muốn thử.


      “Ừ...... Hình như là vậy.” Lão Đại cũng bắt đầu có chút hứng thú với kính hiển vi kia.


      Cứ như vậy, Tô bà nội liền ở trong Bảo Bảo cung, quang minh chính đại dụ dỗ ba Hoàng kim đản trở thành vật thí nghiệm của quá trình dò xét quái của bà.


      Sau khi bị cha mẹ của ba Hoàng kim đản phát , sau khi được ba mẹ dạy bảo phen, ba cái Hoàng kim đản rốt cục cũng biết...... Bọn họ đều bị bà bà lợi dụng!


      Từ đó về sau, trong Diễm cung liền có tiết mục, đó là Tô lão bà luôn thừa mọi dịp Xà Vương để ý, đuổi theo ba Hoàng kim đản, bởi vì...... bà muốn viết cuốn sách vĩ đại nhất nhân loại về việc phân tích về xà .


      ......


      Bên ngoài cửa thành, cây cỏ um tùm, mênh mông bát ngát.


      chiếc xe ngựa càng chạy càng xa, thẳng đến tường thành cao cao của Xích Diễm quốc, bóng dáng xe ngựa biến mất ở thảo nguyên mờ mịt.


      Hắc Khi Phong ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh như gió thổi qua, dậy nổi làn sóng.


      Bỗng nhiên, mí mắt giật giật, mở ra, ánh mắt thẳng tắp dừng lại ở cái rương.


      Có người?!


      giơ tay lên, đạo ánh sang màu vàng bay vụt ra ngoài, thẳng tắp đánh bật khóa rương.


      “Loảng xoảng lang!” thanh thúy vang lên.


      Ánh sáng màu vàng bắn vào phía trong rương, lập tức truyền ra phản ứng.


      “Ôi, đau chết người, tên vương bát đản nào biết thương hương tiếc ngọc như vậy!”


      Huyên Trữ tức giận nâng đầu lên, bàn tay bé vuốt cái trán của chính mình, ánh mắt chỉ trích trừng trừng nhìn Hắc Khi Phong, , là với a.


      Nhìn thấy là nàng! khuôn mặt tuấn tú của Hắc Khi Phong thoáng chốc căng thẳng: “Xin hỏi vì sao công chúa muốn ở trong xe ngựa của ta?”


      “Ta muốn theo ngươi về Hắc Phong quốc tham quan a, Vương huynh ta đồng ý rồi.” Huyên Trữ dối đỏ mặt thở hổn hển.


      thực tế, nàng là để lại thư rồi trốn .


      “Hắc Phong quốc chào đón ngươi.” Hắc Khi Phong tuyệt nương tay.


      Ngay sau đó, mở miệng đối với màn xe :“Lôi Mông......”


      Đôi mắt Huyên Trữ trừng lớn, luống cuống tay chân nhảy ra khỏi rương, rất nhanh nhằm phía muốn che lại cái miệng của : “ cần...... A nha......”


      Bởi vì quá nhanh, nàng cẩn thận bị vướng vào dây thừng quấn rương, cả người thẳng tắp ngã vào trong ngực , miệng liền dán lên bạc môi của .


      Ánh mắt của hai người chứa hai loại tình cảm khác nhau, đều bị tình huống đột ngột này làm cho ngây ngốc lúc.


      Rất nhanh, Hắc Khi Phong dùng sức đẩy nàng ra, lấy tay xoa xoa môi, ánh mắt lạnh lùng cơ hồ khiến nàng đông cứng.


      Huyên Trữ bị đẩy, ngã vào vách tường trong toa xe, cũng may vách tường của toa xe được làm bằng cẩm bố mềm mại, nên nàng mới có đau.


      Đảo tròn mắt, nàng dùng kế bi ai nhìn , miệng mếu máo, nhướng mày, kêu rên: “Ôi, đau quá, đầu của ta muốn đổ máu a, ôi......”


      Nàng giả bộ bức ra hai giọt nước mắt đồng tình.


      Nhưng mà, rốt cuộc nàng là xem bản lãnh của Hắc Khi Phong.


      hờ hững liếc nàng cái, liền kéo màn xe ra tiếp tục lời vừa .


      Thấy thờ ơ, Huyên Trữ nóng giận cực kỳ, nàng ngồi thẳng dậy, đưa tay cầm lấy vạt áo của mình: “Hắc Khi Phong, ngươi dám cần ta, ta liền lập tức ở trước mặt ngươi xé nát quần áo, sau đó cho Vương huynh ta biết ngươi phi lễ ta, đến lúc đó xem Vương huynh ta có bắt ngươi cưới ta hay !”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhíu mi, lời bên miệng cứ như vậy phát ra được.


      nắm chặt tay, nét giận giữ ngưng tụ ở đôi mắt, được lời nhìn nàng, phải là trừng mắt nhìn nàng, hồi lâu, hồi lâu......

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 1: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN [1]



      Gặp được nàng, là việc ngoài ý muốn kịp chuẩn bị trong cuộc đời ta,


      nàng, cũng là việc ngoài ý muốn ngọt ngào nhất trong cuộc đời ta,


      Có lẽ, số ngày chúng ta quen biết, đối với trăm ngàn năm tu hành của ta mà , có vẻ như ngắn ngủi;


      Nhưng, chuyện tình chúng ta trải qua, so với trăm ngàn năm qua của ta đều phấn khích rực rỡ!


      Ở cùng chỗ với nàng, ta mới thực hiểu được, ra…… Thời gian hề có ý nghĩa, nàng, đối với ta chỉ có ý nghĩa, đó là…… chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.


      Trở lại lúc ban đầu, trưởng lão bức hôn, thần tử dân chúng kỳ vọng, ta biết, thân là Xích Diễm quốc Vương, ta có nghĩa vụ lập Vương hậu Xích Diễm quốc .


      Cho dù lời tiên đoán của trưởng lão tai kiếp rơi xuống chính là cái giả thiết, thậm chí chính là cái thủ đoạn bức ta lập hậu , ta…… Xích Diễm quốc Vương, cho dù lại bất đắc dĩ, cũng thể coi thường mà tìm lí do từ chối vị trưởng lão được mọi người tin phục.


      Lập hậu, có thể, nhưng là ta chịu an bài, ta tìm được người mà ta nguyện ý lập nàng làm hậu.


      Vì thế, gánh vác trách nhiệm, sứ mệnh, loại bất đắc dĩ, mặc dù ở trước mắt bao người ta tạm thời thoát li áp lực , nhưng là trong lòng lại thủy chung chưa từng đem lời tiên đoán kia để ý tí ti, bởi vì ta là Xích Diễm Vương.


      Nhưng mà, trong khi ta bỏ , trong thoáng giấc ngủ của ta bị đánh tỉnh đó , khi ta nhìn thấy tiểu nương nhân loại người của ta sờ soạng, bàn tay bé kia mềm mại đụng vào cơ thể của ta , loại cảm giác mềm mại như tiếng sét tiến vào trái tim ta.


      Khi ta nhìn nụ cười của nàng khiến ánh mắt co lại, giống như may mắn, lại giống như đắc ý cái gì, dưới tuyết quang lung linh, ánh mắt của nàng đến thấu triệt trong vắt, tươi cười của nàng, hồn nhiên đến thế, trong nháy mắt đó, ta cảm giác chính mình hình như nhớ lúc nhìn thấy nụ cười như vậy trôi qua bao nhiêu năm rồi.


      Khi ta nghe được lời tự lẩm bẩm của nàng, ta biết vì sao nàng lại ngồi ở người ta.


      Vì thế, có xúc động ở trong ta, ta nghĩ muốn giữ lại tươi cười của nàng ,giữ lại hết thảy hết thảy phản ứng chân hề chịu bất kì tác động nào của nàng, mặc kệ là đắc ý, tò mò (ta biết nàng tò mò cơ thể của ta mềm mại ấm áp, a……), vẫn là hồn nhiên, ta đều muốn muốn giữ lại, hơn nữa…… Muốn có được!


      Sau đó, nàng phát ta là con rắn, nàng bị dọa, nhìn thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, ta thế nhưng cảm thấy trong lòng có chút thoải mái, ý nghĩ kia nảy ra trong khắc …… Ta muốn nàng sợ hãi ta!


      Ta chỉ có trong lòng thoải mái, cũng có loại ý niệm điên cuồng trong đầu, muốn nàng nhận thức ta cách chân nhất, bắt đầu từ những điểm tốt của ta, biết vì sao, ta chỉ là muốn cho nàng biết điểm xấu của ta , được che giấu kĩ.


      Rừng mai xinh đẹp, nhân loại đáng , tâm tình của ta rất mau trở nên .


      Nhưng mà, nàng muốn rời khỏi ta, với ta e sợ trốn tránh kịp.


      Ta nổi giận, là loại giận bị vứt bỏ, ta thề, ta nhất định phải tìm được nàng, sau đó ý niệm trong đầu chính là đem nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta nhổ tận gốc.


      Gặp lại lần nữa, nàng lại đột nhiên xuất ở hoàng cung của ta, trước mắt ta.


      Ta biết, cơ hội của ta tới, cơ hội giữ nàng lại!


      Vì thế, ta tiếc chửi bới chính mình, lừa bịp giữ nàng, làm cho nàng từ bỏ tất cả ở lại cùng ta, sống cùng nhau


      Trời biết ta làm sao có thể chấp nhất như vậy, điên cuồng như vậy, tẩm cung của ta, chưa từng có nữ nhân ở qua.


      Kỳ , ta cũng cảm thấy kinh ngạc với hành vi của chính mình , cũng từng để tay lên ngực tự hỏi vì sao lại đối xử với nàng đặc biệt như thế, chẳng lẽ chỉ là vì muốn giữ lại nàng, đơn giản như vậy sao?


      Ta là Vương, muốn giữ lại thiếu nữ đối với ta mà quả thực dễ như trở bàn tay, ta có thể dùng trăm ngàn phương pháp để giữ lại nàng.


      Nhưng mà, trăm ngàn loại phương pháp kia , thể giữ được trái tim của nàng.


      Ta bắt đầu hiểu chút về suy nghĩ của mình, ta chỉ muốn giữ lại thân xác của nàng, còn muốn giữ lại trái tim của nàng, ta hy vọng nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta.


      Ta bắt đầu nuông chiều nàng, nuông chiều đến vô lí thể khống chế say mê, chỉ hy vọng vẫn nuông chiều nàng như vậy, đem hết thảy đều dâng đến trước mặt nàng, chỉ vì làm cho nàng tươi cười với ta, tiểu nhân đắc ý cười, hảo tâm cười, hồn nhiên cười……


      Sau lại ta dần dần phát nàng bé thuần khiết đáng , lòng của nàng đều khắc ở trán, giống như với ta — “Này, bây giờ ta suy nghĩ chính là chuyện này, bây giờ ta chính là nghĩ như vậy……”


      Nàng là bảo vật, ta chưa từng có gặp qua người khờ khạo như vậy, lại ngốc như thế làm cho ta cảm giác nàng là bé đáng .


      Ngay từ đầu, ta cũng hiểu được ý đồ của mình khi muốn giữ nàng lại, ta chỉ biết, ta muốn mỗi ngày thấy nàng, ta muốn nàng, vô cùng muốn nàng, chưa từng có muốn người nào cuồng nhiệt như vậy .


      Có lẽ là nhìn ra khát vọng bất thường của ta đối nhân loại, hộ vệ trung thành của ta Thương Tuyệt Lệ cảm thấy ta giống bình thường, đây là thực phải là hành vi khôn ngoan.


      Nếu hữu duyên, mạnh mẽ mang nàng giữ lại, ta có thể bị đánh trả lại, có lẽ là tai kiếp của ta, có lẽ là tai kiếp của Xích Diễm quốc .


      Dù vậy, ta còn chưa có nghĩ qua muốn thả nàng, đó là loại phản ứng theo bản năng , theo bản năng ta mệnh lệnh Thương Tuyệt Lệ cho phép đụng đến sợi lông của nàng .


      ra, bản năng cũng là thứ đáng sợ, làm ta trở nên ngay cả chính mình cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi.


      Sau đó, trưởng lão lại nhắc tới tuyển hậu, lúc ấy trong đầu của ta chỉ chọn người, phải là Tiểu Bối Bối của ta, nếu như phải lập hậu, như vậy…… Ta muốn để nàng làm Vương hậu của ta, ta muốn làm cho nàng hòa nhập vào cuộc sống của ta.


      Thực thể tưởng tượng nổi, ta như vậy lại hy vọng nàng để ý đến ta nhiều, thậm chí quản lý ta.


      Trước đây, ta thích mỹ nữ, chỉ cần là mỹ nhân, ta đối với ai cũng cự tuyệt, nhưng ta chán ghét nữ nhân thường thường lởn vởn bên cạnh ta.


      Nhưng ta lại phi thường hy vọng Tiểu Bối Bối của ta luôn luôn ở bên cạnh ta, hy vọng con người của nàng , lòng của nàng đều quay chung quanh ta.


      Chẳng qua nàng tựa hồ quá nghe lời, luôn nghĩ muốn chạy trốn khỏi ta, khi đó, ta phi thường muốn rất lớn giọng với nàng, cho nàng biết được ở bên cạnh ta là vinh quang lớn đến cỡ nào.


      Nhưng mà, ta lờ mờ bắt đầu biết nếu ta như vậy, Tiểu Bối Bối của ta nhất định là ôm bụng cười to, sau đó với ta — ” xin lỗi, loại vinh quang này ta thích chút nào”.


      Cuối cùng ràng muốn ta đem vinh quang này cho nữ nhân khác!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 2: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN [2]



      Ta cho rằng nàng là chỉ là niềm vui của ta, ý nghĩa sâu sắc, ta cũng chưa hiểu nhiều.


      Ta cho rằng ta là Vương, ta có thể dựa vào quyền thế của ta, bề ngoài của ta, vĩ đại của ta…… là thứ nữ nhân đều thích làm điều kiện giữ nàng lại .


      Nhưng mà, ta lại biết ra thứ Tiểu Bối Bối của ta muốn phải là quyền thế, cũng phải bề ngoài của ta. Đến ngày, ta phát lúc rời nàng lại chỉ lấy hai hạt dạ minh châu làm lộ phí, ta hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng tức giận rồi.


      Tiểu Bối Bối của ta cần ta, cần ta-nam nhân vĩ đại cho dù bên trong hay bên ngoài đều giá trị hơn biết bao nhiêu viên dạ minh châu.


      Ta phẫn nộ đập tan hết tất cả mọi thứ trong tẩm cung, ta nghĩ chỉ cần sau khi trút giận xong là có thể quên nàng , nhưng ta còn chưa mang tẩm cung của mình hủy hết, ý nghĩ trong đầu muốn tìm nàng mãnh liệt đến nỗi ta thể tiếp tục trút giận, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi cung tìm nàng.


      Nhưng mà, cuối cùng lúc ta tìm được nàng, sinh mệnh của nàng gặp phải uy hiếp.


      Nhìn thấy nàng bị Hắc Khi Dạ ép buộc khóc ra nước mắt, phẫn nộ của ta cơ hồ muốn lật ngược trời đất.


      Cho đến giờ khắc đó, rốt cục ta mới biết, ra…… Ta chỉ muốn nàng, ta còn nàng, cái loại cảm giác này mãnh liệt như thế, tình cảm muốn che chở nảy sinh vượt xa tưởng tượng của ta.


      Ta cho phép Tiểu Bối Bối của ta có chút nguy hiểm nào, ta cho phép, cho phép!


      Mất nàng, tim ta, trở nên trống rỗng.


      Sau đó, ta đem bảo bối của ta an toàn trở về, nhưng nàng cũng vui vẻ, ta biết nàng vì sao vui vẻ, bởi vì ta biết Tiểu Bối Bối của ta cũng phải hoàn toàn có cảm giác với ta .


      Hai người cùng nhau, ta rất vui, nhưng bảo bối ta lại vui vẻ, nàng muốn làm Vương hậu của ta.


      Ta mơ hồ rồi, vì sao ta, lại nguyện ý trở thành tân nương của ta?


      Cho đến khi…… Cho đến khi trong lúc vô ý nàng chỉ trích ta câu, nàng …… Nàng thích hoàng cung, sau đó còn …… bảo ta cần phát ra tính tình Đại vương .


      Vì thế, ta bắt đầu có chút hiểu Tiểu Bối Bối của ta vì sao vẫn tồn tại tâm lí kháng cự trở thành Vương hậu.


      Bảo bối đáng của ta, có điểm tự ti, buông xuống được cái bóng ma trong lòng là phần đông đại thần trong vương cung còn có muội muội ta chào đón nàng, cho dù nàng là người rất lạc quan, nhưng về mặt tình cảm, đối mặt trước mắt tất cả phồn hoa quyền thế, nàng vẫn là lùi bước.


      Bởi vì bảo bối của ta dù sao chính là người hiểu Xà giới, hơn nữa ở nhân gian chỉ có thể tính làm là vừa trưởng thành, nàng đương nhiên sợ hãi.


      Về mặt tình cảm, tất nhiên là hai người cùng nhau , niềm tin của Tiểu Bối Bối đối với ta nhiều.


      Tuy rằng nàng tín nhiệm ta như vậy làm cho ta cảm thấy có chút tiếp nhận được, nhưng mà càng đau lòng ta càng che dấu bằng lòng kiêu ngạo của mình.


      Ta tự với chính mình, ta làm cho bảo bối của ta từng chút từng chút tín nhiệm ta, cần bởi vì hào quang là Vương của ta , cũng cần vì ánh mắt của người khác mà hoài nghi ta đến nổi chịu được áp lực.


      Ta muốn làm cho nàng biết, có bất kỳ kẻ nào, việc gì có thể thay đổi tình của ta đối với nàng!


      Ta hành động rồi. Hành động của ta …… kỳ chính là có hành động, bởi vì hành động so với làm gì cũng khác biệt gì mấy, ta còn là giống như thích đùa giỡn nàng, giống như thích thỉnh thoảng trêu cợt nàng.


      Từ từ, nàng hiểu ta, biết ta thỉnh thoảng trêu cợt phải tính tình Đại vương đùa giỡn, hiểu được ta vô luận lúc nào cũng đều sủng ái nàng như vậy, đùa vui cùng nàng.


      Cuối cùng nàng hiểu được, bản thân ta chính là như vậy, chính là từ đầu đến cuối nàng như vậy, ta lấy lòng chân thành của mình cùng nàng sống đời, chúng ta sống cùng nhau , tựa như vợ chồng bình thường, ân ái, cũng cãi nhau, nhưng mà là đôi vợ chồng bao giờ chia cách.


      Bởi vì ta dung túng muội muội , bởi vì ta trong lòng luôn ái náy với muội muội , ta lại làm cho bảo bối quý của ta chịu ủy khuất, nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta, biến mất khỏi thế giới của ta .


      Lúc này đây, ta phải giận, ta là sắp nổi điên.


      Lúc ta tìm lại được của nàng ở ngoài cung, nàng lại mang cho ta nỗi khiếp sợ lại đau lòng ngoài ý muốn


      Bên cạnh nàng thế nào mà lại có nam nhân khác!


      Nhìn nàng cười với cái nam nhân gọi là Tiểu Ngoan kia, cười chân thành như vậy, ta đố kỵ, ta nổi điên, nàng thuộc về ta, chú ý của nàng cũng phải thuộc về ta, nam nhân gọi Tiểu Ngoan kia cũng dám cướp chú ý của Tiểu Bối Bối, lòng ta cuồn cuộn vò dấm chua, khó chịu muốn tìm cái tên gọi là Tiểu Ngoan kia đánh nhau ba ngày ba đêm, mạnh mẽ đánh bại .


      Ta biết hành động cùng ý nghĩ này đều có vẻ ngây thơ, nhưng ta thể khống chế muốn nghĩ như vậy, làm như vậy.


      Ai ghen là độc quyền của nữ nhân, nam nhân rồi, cũng có quyền ghen, ta trừng phạt nàng, ta muốn làm cho nàng thể xác và tinh thần đều in ấn kí thuộc về ta , vì thế…… Ta rất xấu đem nàng đưa đến Yên Hoa lâu, mà nàng, bị lừa.


      Tiểu Bối Bối của ta, rất dễ lừa, nhưng về phương diện khác, ta càng biết, Tiểu Bối Bối hình như cũng ngốc, nàng dễ dàng để cho ta lừa, là vì nàng ta.


      Bảo bối như vậy , ta như thế nào bỏ được, làm cho nàng trốn khỏi lòng bàn tay của ta.


      Kỳ , rất muốn cho nàng cục cưng, phải làm cho nàng phụng chỉ thành hôn với ta, nhưng ta lại càng muốn nàng mang thai con của ta trong tình cảnh lòng nàng tràn đầy niềm tin đối với ta.


      Chỉ có trong tình huống hai người ý hợp tâm đầu có cục cưng, mới là chờ mong lớn nhất của nàng, cũng là mong chờ lớn nhất của ta, bởi vì đó gọi là kết tinh của tình .


      Chính là ta nằm mơ cũng nghĩ đến ,Tiểu Bối Bối của ta còn bị thương trước mắt ta.


      Nhìn lúc nàng dùng chủy thủ đâm vào tim mình, tim ta thoáng chốc ngừng đập, ta gọi nàng, ta điên cuồng mà kêu gọi nàng, ta muốn Tiểu Bối Bối của ta bởi vì ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


      Bảo bối dấu của ta, lại cùng ý nghĩ, ôm chặt lấy ta, nàng cũng muốn bởi vì nàng mà làm cho ta bị thương, lòng chúng ta……tan thành nước hòa vào nhau.


      Nàng đổ máu quá nhiều, hấp hối.


      Ta sợ nàng chết, ta sợ chính mình bất lực cứu được nàng, từ trước đến giờ chưa từng có giờ khắc nào, ta xem thường năng lực của mình như vậy , có thể ta cứu được bảo bối dấu của ta.


      Ta đem máu của ta chuyển vào trong cơ thể của nàng, ta biết có thể vô dụng, nhưng là ta muốn làm như vậy, máu của nàng đủ, ta liền đem máu của ta cho nàng, mặc kệ nàng có thể sống hay , ta cũng quản cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, bởi vì ta thầm nghĩ muốn sống chết cùng nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 3: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN [3]



      Trải qua sinh tử cùng nhau, tưởng rằng cuối cùng chúng ta thấy được vân khai kiến minh nguyệt(*), ta tưởng rằng chúng ta trở kết thành đôi vợ chồng hạnh phúc


      Nhưng,Tiểu Bối Bối của ta thế mà lại cự tuyệt lời cầu hôn của ta, lòng của ta…… đau đến rét run.


      Ta từng nghĩ, có phải là ta đơn phương tình nguyện hay , nàng có phải ta hay , như ta đối nàng là lòng dạ nuông chiều nàng, có phải nuông chiều nàng đến hư luôn hay , loại ý tưởng này vừa nháy mắt xuất trong đầu ta, ta liền lập tức phủ định.


      Tiểu Bối Bối mà ta phải nữ nhân ỷ được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, nàng có lẽ chỉ là ỷ được cưng chiều mà muốn làm quái, cũng làm ra chuyện làm cho ta đau lòng như vậy, khi cơ thể của ta thể khống chế mà trở nên lạnh lẽo, ta nhìn thấy trong mắt nàng dấu đau lòng chợt lóe rồi biến mất.


      Xót xa, đau lòng của nàng, đau khổ cách nào ra lời nàng che giấu ở trong lòng.


      Rốt cuộc là cái gì vây lấy bảo bối của ta, là cái gì làm cho nàng làm ngược tâm ý mà cự tuyệt cầu hôn của ta?


      Ta muốn biết ràng, sau đó cho nàng biết, cho dù trời có sụp xuống, cũng cách nào thay đổi quyết tâm muốn cưới nàng của ta.


      Khi dùng thôi miên pháp ta biết được chân tướng, biết bảo bối của ta thế nhưng mình chấp nhận đau lòng thể như vậy.


      Trong giờ khắc đó, ta có cảm giác, tình của ta dành cho bảo bối của ta, chỉ biết càng ngày càng sâu đậm.


      ra, người, có thể sâu sắc như vậy, đến làm cho ta cũng cách nào có thể đoán trước được mức độ.


      Tiểu Bối Bối vì ta, có thể chút do dự giơ đao đâm vào chính mình, vì Vương vị của ta, nàng ngại trở thành người khách qua đường trong cuộc đời ta.


      Nhưng mà, ta để ý, ta cực kỳ để ý !


      nàng, nếu nhất định làm tội nhân thiên cổ, nhất định phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta cũng hề hối tiếc, ta muốn cho nàng biết, cho dù giờ khắc sau đó là tận thế, chỉ cần khắc kia còn chưa đến, chúng ta đều phải ở cùng nhau.


      Chính là, ta chưa bao giờ tin vào ông trời, dường như ta được ông trời chiếu cố, Tiểu Bối Bối của ta chính là chủ nhân của Hắc tinh ngọc bội, nàng là tân nương định mệnh của ta.


      Bởi vì là người định, cho nên ta mới có thể ở dưới vách núi nhất kiến chung tình với nàng, mới có thể ở trong Vương cung tái kiến khuynh tâm với nàng, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!


      Vốn cho rằng mọi chuyện đều trở nên đơn giản, nàng là tân nương định mệnh của ta, hôn của chúng ta danh chính ngôn thuận.


      Nhưng, nằm mơ cũng có nghĩ đến, ở Huyền Thiên tự cầu phúc cho hôn nhân của chúng ta, hôn thế nhưng lại có sóng gió.


      Đến khi ta phát nàng lại mất tích, đến khi ta nhìn thấy Hậu Quan (mão của Hoàng Hậu) kia lẻ loi đơn độc nằm mặt đất, chói sáng như trước, lại tìm thấy chủ nhân của nó .


      Ta biết,Tiểu Bối Bối nhất định xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bởi vì bảo bối của ta đem những thứ ta tặng cho nàng tùy tiện vứt lung tung, nàng…… quả thực lại xảy ra chuyện rồi.


      Khi ta được tin biết là Hắc Khi huynh đệ bắt nàng , trong đầu của ta chỉ có suy nghĩ, là ta muốn đánh bại Hắc Phong Quốc, làm cho Hắc Khi huynh đệ hai người biến mất thế gian .


      Chỉ có bọn họ biến mất, sau này Tiểu Bối Bối của ta bị bọn họ thương tổn.


      Vì bảo bối của ta, ta quan tâm đến việc san bằng Hắc Phong Quốc , quan tâm hai tay dính đầy máu tươi, khuynh tẫn thiên hạ, ta chỉ vì người ta .


      Nhìn thấy nàng, ta sợ, ta sợ nàng ở Hắc Phong quốc bị ngược đãi, ta sợ Hắc Khi huynh đệ tra tấn nàng.


      Nàng là bảo bối của ta , ta thể tưởng tượng bộ dáng nàng bị thương dù chỉ là chút, ta đau lòng.


      Đoạn ngày có nàng, ta mới phát ra ban đêm lại dài như vậy, ban ngày càng dài hơn.


      Mỗi ngày, ta làm cho bản thân mình tập trung vào việc an bài kế hoạch tấn công Hắc Phong Quốc, chỉ có bận rộn chút mới có thể làm cho ta miễn cưỡng khống chế mình mình xâm nhập vào Hắc Phong Quốc, làm như vậy là hành động mạo hiểm có lý trí.


      Vì Tiểu Bối Bối, ta tuyệt đối thể mất lý trí, chỉ có lý trí sáng suốt, ta mới có thể tìm được phương pháp tốt nhất để nghĩ cách cứu nàng.


      Chỉ là, khi ngày bận rộn kết thúc, khi ta đối mặt với bàn ăn có nàng, căn phòng có nàng, chiếc giường có nàng, lòng ta vẫn luôn trống rỗng, ăn biết vị, ngủ biết ngon.


      Nàng muốn xâm nhập sâu vào xương tủy của ta, trở thành bộ phân của ta, có nàng, trọn vẹn.


      Ở ngoài cửa thành Hắc Phong Quốc, trận chiến ấy, còn chưa bắt đầu đánh, ta nhất định thua rồi.


      Bởi vì…… Hắc Phong Quốc có trong tay quân bài chí mạng nhất của ta.


      Nhưng, ta thua, phải bởi vì ta chiến bại, trận chiến ấy, Xích Diễm quốc có bại, thất bại là ta, bởi vì…… Ta mất Tiểu Bối Bối.


      Khi Hắc Khi Dạ đâm kiếm vào người nàng, khi máu tươi đỏ thẫm của nàng bắn tung tóe vào khí, ta chỉ cảm giác được rằng thế giới của ta sụp đổ.


      Giờ khắc ấy ta thậm chí hận nàng, ta hận nàng thế nào lại bỏ rơi ta như vậy, nhưng, ta càng nàng.


      Ở mỗi lần sinh tử trước mắt, vì sao nàng lại đều có thể xem sinh mệnh ta còn quan trọng hơn sinh mệnh của nàng, làm sao có thể vào nơi nguy hiểm trước mặt ta , làm sao có thể……


      Ta xem nàng còn quan trong hơn so với mạng sống của ta, chẳng lẽ nàng biết sao?!


      Ta biết, nàng biết điều đó, nhưng ta cũng biết, nàng với ta có cùng suy nghĩ, nàng cũng xem sinh mệnh của ta còn quan trong hơn so với sinh mệnh của chính nàng .


      Cho nên, mỗi lần, nàng đều làm cho vô tình kiếm kia xuyên qua thân thể của nàng, thay thế cho ta……


      Khi ta trơ mắt nhìn nàng biến mất trong hào quang , khi ta tài nào tới gần nàng được, khi trong tầm mắt ta lại còn có hình bóng của nàng, ta nghĩ đến cái chết.


      Nhưng mà, ta cũng thể chết, ta dùng hết lý trí mới miễn cưỡng ngăn cản mình tự sát, bởi vì nếu ta chết, ta cũng còn hy vọng tìm được nàng.


      Ta với chính mình, nàng chỉ là biến mất, nàng có chết, nàng còn chờ ta tìm được nàng.


      Cho nên, ta nhất định phải tìm nàng, bất kể chân trời góc biển, năm nào tháng nào, ta đều phải tìm cho được nàng, tìm thấy…… Ta vẫn tìm.


      Ta mang theo thể xác vô hồn trở lại hoàng cung, chỉ có ở trong Vương cung, ta mới có thể dùng năng lực lớn nhất tìm bảo bối của ta về .


      Trưởng lão, là hy vọng duy nhất của ta, tinh thông huyền diệu, lần đầu tiên ta cảm thấy pháp lực của ta hoàn toàn có tác dụng, lần đầu tiên cảm thấy…… ra mất nàng, ta trở nên bất lực.


      Cuối cùng, trưởng lão bói toán đến nơi Tiểu Bối Bối , nàng quay về nhân gian, về tới thế giới của nàng.


      Ta liều lĩnh muốn tới nhân gian tìm nàng, vì đối phó với Hắc Phong Quốc, vì yên ổn lòng dân, ta tiếc mạo hiểm có thể tẩu hỏa nhập ma sử dụng phân thân thuật, đem linh hồn phân thành hai.


      Ta biết, nửa của ta nếu như đến nhân gian, Xích Diễm Quốc đối phó Hắc Phong quốc, rất có thể bại.


      Nhưng mà, Tiểu Bối Bối trở thành trái tim của ta, có nàng, ta vẫn bại.


      Cho nên, ta muốn tìm nàng, tìm được nàng, ta chuyển bại thành thắng, nhất định !


      _____


      (*) Vân khai kiến minh nguyệt: cũng giống như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” trong tiếng Việt, sau khi mây tan lại thấy được ánh trăng sáng

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.5 - Chương 4: XÀ VƯƠNG NGỰ HÀN [4]



      đến nhân gian, đầu ta nhanh chóng sưu tập mọi tin tức thế gian.


      Dựa vào trí tuệ cao, trong thời gian ngắn ta muốn hiểu biết tin tức cơ bản về nhân gian thực dễ dàng.


      Ở nhân gian, ta nghe được ca khúc kinh điển- “ giang sơn càng mỹ nhân”.


      Bài hát này, thực tệ, ta quyết định về sau hát cho Tiểu Bối Bối của ta nghe, nhưng mà, điều đó phải chờ ta tìm được nàng, cũng chờ ta tăng thêm dũng khí rồi sau, a……


      Kỳ , ta tuy rằng thích câu dẫn bảo bối của ta, nhưng, ra lời tỏ tình …… tựa hồ luôn có chút ngại ngùng.


      ra, ta cũng là nam nhân thẹn thùng ngây thơ.


      Ha ha, theo tình sử của ta, có phản ứng như vậy làm cho ta đều cảm thấy chính mình khác thường.


      Nhưng, ta quả có phản ứng như vậy, phản ứng chân , ta rơi vào tình cảnh khó xử, thẹn thùng xấu hổ, đó là bởi vì…… Ta rồi.


      Nhưng mà, lúc này đây, ta rất muốn với Tiểu Bối Bối , ta nàng, ta nàng, thực thực .


      Ta muốn bắt lấy cơ hội với nàng rằng ta nàng, tuyệt đối để làm cho chính mình phải hối tiếc, tuyệt đối đừng tái diễn bi kịch như vậy — khi ta muốn lời với nàng, nàng nghe được nữa rồi.


      Cảm giác đau lòng hối hận đó, ta cho lịch sử lại tái diễn.


      nữ nhân sâu đậm như vậy, cái loại cảm giác khắc cốt minh tâm muốn khuynh đảo tất cả, ta rốt cục hiểu được lịch sử nhân gian — Đắc Kỷ diệt Thương, Bao Tự nụ cười khởi khói hiệu.


      Cả hai người đều là bị người đời sau truyền lại là nữ nhân hại nước kinh điển, ta rốt cục cảm nhận được thâm tình của đế vương , dùng sức nặng của vạn dặm giang sơn , cũng cách nào đo lường được tình của đế vương.


      Mang theo tình , ta dễ dàng cảm giác được Tiểu Bối Bối của ta ở nơi nào, bởi vì, cho dù nàng ở bên người, tim ta, cảm nhận được nàng, tim ta chỉ lối để ta tìm được nàng.


      Quả nhiên, ta lại gặp được nàng.


      Chính là, Tiểu Bối Bối vẫn lỗ mãng như vậy a, cũng nhìn ràng xem ta hay là nam nhân khác liền tiến vào trong lòng.


      Tuy rằng đối với lơ mơ của nàng, lòng của ta cảm thấy có chút vui, nhưng , người nam nhân kia lại là ta, ta liền tha thứ cho lỗ mãng của nàng vậy.


      Nhưng mà, ta cách nào tha thứ việc nàng lại đem ta quên mất!


      Chính là nhàng thoải mái như vậy mà nàng quên ta rồi, nàng nhớ ta, còn hỏi lại ta, ta là ai?!


      Ta tức giận……


      Nhưng, khi ta thấy mơ hồ trong ánh mắt của nàng , mặc dù có đối với ta xa lạ, nhưng cũng có tình cảm với ta.


      Cho dù quên ta, lòng của nàng, vẫn là đem ta nhớ kỹ.


      Cho nên, ta quyết định đại nhân đại lượng lại tha thứ cho nàng.


      Kỳ , bất kể nàng đối với ta như thế nào, ta biết, ta đều tha thứ nàng, bởi vì, ta nàng.


      Ta biết, nàng ta như vậy, cho nên, nàng vô duyên vô cớ quên ta, nhất định là ở thân thể của nàng có cái gì đó phát sinh ngoài ý muốn.


      nàng, cho nên ta phải tìm ra nguyên nhân mất trí nhớ của bảo bối của ta.


      Nguyên nhân, rất đơn giản, trong cơ thể nàng có loại độc tố khống chế được trí nhớ, cần nghĩ, ta liền biết cái đó nhất định là lúc ở Hắc Phong quốc bị người hạ độc.


      Hắc Khi Phong đối với bảo bối của ta rất có ý, đối đãi bảo bối của ta như vậy, thế còn lại chỉ có người, phải là Hắc Khi Dạ!


      có vấn đề gì, Hắc Khi Dạ có thể hạ độc, ta tự nhiên có biện pháp giải độc.


      Trải qua quá nhiều lần sinh tử cùng nhau, ta biết, ta cùng bảo bối sớm ý hợp tâm đầu.


      Bởi vì, cho dù mất trí nhớ, tình của nàng vẫn là dành cho ta, chứng minh…… tình của chúng ta, có thể vượt qua tất cả.


      Như vậy, ta cần lại do dự, vì trí nhớ của nàng, vì quá nhiều việc chúng ta cùng nhau trải qua, ta muốn để lại trong cơ thể nàng đứa con của ta.


      Ta tin tưởng, nàng lại cự tuyệt, nàng vui vẻ đón nhận con của chúng ta.


      Nhưng mà, ta dù sao vẫn có chút xấu xa, cho nên, ta đòi lại cho chính mình chút công đạo với bà nội, thuận tiện giáo huấn tiểu nữ nhân luôn làm cho ta phập phồng lo sợ này.


      Vì thế, ta tranh thủ làm quen với bà nội, quang minh chính đại vào ở phòng nàng, cùng nàng cùng giường chung gối, nếu tìm được nàng, ta có lý do gì lại để cho chính mình chẩm nan miên[1], phải sao? A……


      này kỳ lại hiểu quyết định của bà nội, còn tưởng rằng bà nội bán đứng nàng.


      Bổn qua(dưa ngốc), bà nội chính là vì nàng, vì tranh thủ cho nàng, bởi vì, bà nội kỳ rất khôn khéo, sớm biết ta đem nàng ăn luôn.


      Bà nội cho phép ta cùng nàng cùng giường chung gối, ngụ ý, kỳ là làm cho ta phải chịu trách nhiệm với nàng, mà ta, phi thường vui vẻ chịu trách nhiệm với bảo bối của ta.


      Chính là, thân thể của nàng tựa hồ có phát sinh làm cho ta bất ngờ ngoài ý muốn,


      Ai biết được Ma Vương trăm ngàn năm trước thế nhưng lại tìm bảo bối của ta tính toán ân oán xa xưa như vậy, hồn tiêu tan.


      Vì mau mau loại bỏ độc người nàng , loại bỏ độc tố áp chế pháp lực nàng, ta đem nàng mang đến khách sạn , đối với nàng thi hành…… gieo kế hoạch, a……


      Xà loại, chỉ cần muốn gieo, liền bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gien, rất nhanh, bảo bối của ta trong bụng có bảo bối nho .


      Bảo bối nho dù sao cũng là bảo bối của ta, biết lòng của phụ thân bọn chúng , hai ba lần liền đem độc tố trong cơ thể nàng thanh lọc sạch .


      Chúng ta là thân thể linh xà , thân mình chính là kịch độc, còn có loại độc gì có thể ảnh hưởng thân thể của chúng ta được.


      Hắc Khi Dạ, nước cờ này của ngươi tuy rằng hạ rất tốt, thành công làm cho ta đau đầu, nhưng cũng hạ hay, làm cho ta biết tình cảm của ta với Tiểu Bối Bối , có gì có thể dao động!


      Đương nhiên, bảo bối nho của ta cũng nên đến , kết tinh tình ……. của chúng ta


      Làm nàng giằng co mê muội, khi ta nhìn đến người nàng phát ra kim quang, ta liền biết, tình của chúng ta rốt cục khai hoa kết quả.


      Kim xà, là linh xà thần kì nhất của chúng ta, vừa sinh ra liền có pháp lực cực lớn.


      Ta biết, có kim xà cục cưng giúp, nàng có thể đối phó Ma Vương, nhưng mà, ta lại vẫn thể thuyết phục chính mình yên tâm, ta nghĩ muốn lưu lại, ta nghĩ muốn vì nàng che gió che mưa.


      Nhưng, ta phải , bởi vì ở Xà giới ta bị thương, nếu ta nếu trở về, ta có thể vĩnh viễn đều thấy được bảo bối của ta.


      Nhìn đến ta bị thương, bảo bối của ta nổi giận, a…… Ta thích nhìn đến biểu của nàng vì ta bị thương mà tức giận, Tiểu Bối Bối của ta, càng tức giận, lại càng đại biểu nàng thực thực ta.


      Lúc này đây, ta tuy rằng thể ngăn cản chính mình biến mất ở nhân gian trở lại Xà giới, nhưng mà tâm lý của ta, in đậm câu — ta nàng, thực , thực ……


      ______


      [1] chẩm nan miên: gối đơn khó ngủ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :