1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 385: HOÀNG KIM ĐẢN



      Trong khí, tràn ngập mạch sóng tình chảy ngầm.


      Bối Bối cảm thấy bản thân bất giác trở nên khẩn trương, bàn tay bé nắm mảnh sa mỏng, trong lòng bàn tay thấm chút mồ hôi.


      Con ngươi linh động chớp mắt mà nhìn Ngự Hàn, nhìn đối với mình lộ ra nụ cười mị hoặc như mơ, khí chất thanh nhã như ngọc, là quyến luyến mà nàng khắc sâu nhất.


      Ngự Hàn chậm rãi tới, giữa hai hàng lông mi chứa ánh sáng tựa mặt trời.


      Nhìn từng bước đến gần, tim của Bối Bối đập cũng càng ngày càng nhanh hơn.


      Đây là tâm tình của nữ nhi sắp gả sao? Nàng cũng biết mình cũng có chung xấu hổ, thẹn thùng như vậy, nhưng loại cảm giác này tốt, ha...


      Bắt được nụ cười như có như bên môi nàng, phen ôm vòng eo nhắn của nàng, ánh mắt sáng lạng nhìn chăm chú vào nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng xinh đẹp!”


      Đây đâu phải lần đầu tiên nàng đẹp, nàng nhớ ngay lần đầu tiên vận nữ trang khi xuyên qua cổ đại, nàng xinh đẹp.


      Nghĩ nghĩ, trong mắt Bối Bối pha chút giảo hoạt: “ xinh đẹp bằng chàng.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn nhíu mày, sau đó còn lắc đầu, đầu ngón tay hơi cong vuốt dọc mũi nàng: “ phải với nàng thể dùng từ xinh đẹp để hình dung ta sao, nghe lời.”


      “Nhưng chàng rất xinh đẹp nha, tin tự chàng soi gương , nam nhân mà xinh đẹp kiểu như chàng có tội, đối với ta nữ nhân bình thường, càng thêm có tội!”


      Nàng ngạo nghễ liếc , đáy mắt chứa vẻ cười trộm.


      Đối với lí do thoái thác của nàng, ngoại trừ bất lực vẫn là bất lực: “Tiểu Bối Bối, sao ta cảm thấy nàng chính là chuyên môn ức hiếp ta nha.”


      “Ta có sao? Chàng là Xà Vương cao cao tại thượng pháp lực vô biên nha, Tô Bối Bối ta nào dám chọc giận chàng.” Bối Bối cười hì hì kéo kéo hai má , hành động cùng lời chút cũng đồng nhất.


      Ngự Hàn túm bàn tay bé tác quái xuống: “Còn có, nàng còn nhớ lần đầu tiên đến thế giới này , vừa mới đến hung hăng ngồi người ta, cho ta đòn thị uy rất lớn a.”


      Nghe vậy, trong đầu Bối Bối xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên mình ngã xuống vách núi, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nàng nhịn được bật cười.


      Nàng tựa vào lồng ngực dày rộng của , ánh mắt sâu thẳm: “Chàng biết , lúc ấy ta thấy mình bị nện vào con rắn, ta cũng sắp bị dọa chết rồi, cứ tưởng sắp bị chàng ăn tươi nuốt sống luôn rồi.”


      Cánh tay vòng bên hông nàng hơi siết chặt, vuốt ve tóc mai của nàng, cũng cùng nàng nhớ lại ngẫu nhiên tươi đẹp kia: “Ta thực may mắn vì người nàng rơi trúng vào là ta, bằng ta làm sao có được tân nương tử xinh đẹp.”


      Tiếp theo, thoáng lui ra sau, tường tận xem xét thân giá y kiều mỹ của nàng lần: “Tiểu Bối Bối, giá y này mặc người nàng là xinh đẹp cực kỳ.”


      Bối Bối nhịn được đỏ mặt: “Ta rất bình thường, ở đâu mà chàng là xinh đẹp cực kỳ, mắt nhìn người của chàng phải là có vấn đề gì chứ.”


      vươn ngón tay ở trước mắt nàng vô cùng tao nhã mà lắc lắc, cười tủm tỉm rất sáng lạn: “Nương tử thân ái, chẳng lẽ nàng lậu quả văn[1] như vậy cư nhiên chưa nghe qua câu "tình nhân trong mắt là Tây Thi"?”


      xong, cố ý dùng loại ánh mắt đồng tình cho việc tóc mọc dài, kiến thức ít[2] mà nhìn nàng.


      Rống lên, cái gì, dám nàng lậu quả văn.


      Nàng đưa tay nhéo thắt lưng , bĩu đôi môi đỏ mọng: “Được thôi, nếu ta lậu quả văn, vậy chàng cưới ta rồi cũng giống như thừa nhận tầm mắt của chàng nhìn xa được tới đâu.”


      “Vậy quả là vừa vặn, chúng ta hai người kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh đôi.”


      xong, hôn lên môi nàng, lấy nụ hôn để niêm phong tất cả lời của nàng.


      ...


      Biệt uyển của cung điện, ba quả Hoàng kim đản trốn sau bụi cây thấp, .


      “Đại ca ca, tên thị vệ đầu gỗ kia hẳn là tìm ra chúng ta sao?” Tiểu công chúa đụng đụng Hoàng kim đản lão nhị, nhưng lại với Hoàng kim đản lão đại.


      “Muội muội ngốc, muội thấy có lần nào bọn họ tìm được chúng ta , là chơi vui.” Hoàng kim đản lão nhị nhảy lên, nảy nảy lên hoàng kim cầu của muội muội.


      Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến tiếng vừa kinh hỉ vừa ngoài ý muốn: “Các ngươi... các ngươi là tiểu vương tử tiểu công chúa sao?”


      Ba quả Hoàng kim đản đồng loạt quay đầu, nhìn cung nữ đứng trước mặt: “Ngươi là ai a? Sao cho tới bây giờ cũng có gặp qua ngươi?”


      “Nô tỳ kêu Nhi, là cung nữ của Tẩy Y cung[3].”


      Nhi cúi đầu sâu hành lễ, ánh mắt thực kích động nhìn qua nhìn lại ba quả Hoàng kim đản trước mặt, đây là bảo bối của Bối Bối tiểu thư, à , của Vương hâu nương nương, bọn họ đều đáng , Vương hậu nương nương rốt cục cũng sống hạnh phúc trong Vương cung, nàng là cảm thấy vui mừng.


      “Ờ, ngươi từ đâu xuất vậy, làm sao lại thấy được bọn ta ở trong này a? Ngươi cũng là đến để cùng bọn ta chơi trốn tìm sao?” Tiểu công chúa bay đến trước mặt Nhi, dạo quanh nàng vòng, sau đó lại trở lại trước mặt nàng.


      Nhi có lễ phép mỉm cười: “Nô tỳ là từ tiền điện bên kia qua có nghe mọi người đều tìm tiểu vương tử tiểu công chúa, cho nên nô tỳ liền tự tiện thầm hỗ trợ tìm, biết được vương tử điện hạ cùng công chúa điện hạ lại ở chỗ này.”


      Hoàng kim đản lão nhị cũng bay đến: “Tuy rằng cẩn thận bị ngươi tìm được rồi, nhưng ngươi được với những người khác bọn ta ở đây nha.”


      “Nô tỳ tuân lệnh.” Nhi mềm mại .


      Tiểu công chúa vèo tiếng bay trở về bên người Hoàng kim đản lão đại, giọng : “Ca ca, huynh xem Nhi này giống như thực nghe lời chúng ta nha, bằng chúng ta giữ nàng ở lại cung điện của chúng ta cùng chúng ta chơi được ?”


      Hoàng kim đản lão đại suy nghĩ, sau đó bay đến trước mặt Nhi, có chút nghiêm túc hỏi: “Ngươi biết chơi xúc cúc[4] ?”


      Xúc cúc? Đó là trước kia Bối Bối tiểu thư khi thấy nhàm chán rất thích chơi, còn chơi đá cầu.


      Khi đó, nàng thường cùng Bối Bối tiểu thư chơi, tuy rằng lợi hại, nhưng hẳn là xem như biết chơi .


      “Nô tỳ... biết chơi xúc cúc cùng đá cầu, nhưng mà quá lợi hại.” Nàng do dự trả lời.


      “Đá cầu cũng biết chơi a, quá tốt rồi, vậy từ nay về sau ngươi theo chúng ta, cần trở về cái gì Tẩy Y cung nữa, trực tiếp theo chúng ta trở về Bảo Bảo cung.” Tiểu công chúa thực vui vẻ bay lên vai Nhi, sau đó ở hõm vai nàng cuốn qua cuốn lại, tâm tình phi thường tốt.


      Nhi chần chờ, nàng khó xử mở miệng: “Nhưng mà... Nô tỳ thể tự tiện rời khỏi Tẩy Y cung, Vương nếu biết ...”


      “Bọn ta với phụ thân.” Ba quả Hoàng kim đản trăm miệng lời chặn đứng câu kế tiếp của Nhi, ngữ điệu tự nhiên đậm khí thế hoàng gia, làm Nhi thể thêm gì nữa.


      ______


      [1] lậu quả văn: hiểu biết nông cạn


      [2]Tóc mọc dài, kiến thức ít: qua năm tháng tóc mọc dài nhưng kiến thức học được là bao => Nông cạn.


      [3] Tẩy Y cung: phòng giặt giũ


      [4]Xúc cúc: tương tự bóng đá, nhưng giành bóng mà là giành cầu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 386: QUYẾN RŨ



      Huyên Trữ bưng tới chén trà nóng đặt vào tay Bối Bối, vui mừng nhìn Bối Bối: “Tẩu tử, ngươi rất nhanh cùng Vương huynh cử hành hôn lễ, chúc mừng a.”


      “Cám ơn.” Bối Bối cười đến híp cả mắt, nàng biết Ngự Hàn chuẩn bị cùng nàng thành thân, nàng rất vui mừng.


      Nhìn Bối Bối hạnh phúc mỉm cười, Huyên Trữ cảm thán tiếng.


      “Tẩu tử, ngươi biết , cho tới bây giờ ta đều chưa từng thấy Vương huynh vui vẻ như vậy khi chuẩn bị hôn lễ, trước kia Vương huynh cho dù là nạp phi cũng để cho nội thị thần chọn lựa, tại khác thường, Vương huynh tự mình chuẩn bị tất cả nha, tẩu tử, Vương huynh ngươi, thảm rồi a.”


      Bối Bối giơ mi lên: “ ta rất thảm sao?”


      Huyên Trữ tuyệt để ý đến Bối Bối hiểu lầm, nàng cũng học theo Bối Bối giương mi lên: “Tẩu tử, ngươi biết ý tứ của ta.”


      Buông chén trà, Bối Bối im lặng chút, sau đó mới nhìn Huyên Trữ : “Huyên Trữ, ta nghĩ muốn nhờ ngươi giúp việc, ừ...... Có thể việc này ngươi có trách nhiệm phải giúp.”


      Trách nhiệm?


      Vẻ mặt của Huyên Trữ đứng đắn chút, xem biểu tình của Bối Bối, nàng bắt đầu tỉnh lại: “Ta...... Có phải lại làm sai chuyện gì hay ?”


      Xem ra bản lĩnh điêu ngoa của công chúa càng ngày càng , a......


      Bối Bối cười tủm tỉm nhún nhún vai: “Đều là chuyện quá khứ, chính là khi ta vừa mới tiến cung, ngươi trăm phương nghìn kế đem ta đuổi khỏi cung, việc này......”


      “Chuyện này...... Tẩu tử, ta biết sai rồi.” Huyên Trữ vội vàng ngắt lời, sắc mặt vẫn là tránh được xấu hổ phen.


      Bối Bối lắc đầu: “Ta phải với ngươi xem chuyện này đúng hay sai, ngươi còn nhớ khi đó cung nữ bên cạnh ta tên nhi ? Nàng ta chính là bởi vì chuyện này, Ngự Hàn cho rằng nhi bất trung với ta, vì thế đem nàng ta điều , ta muốn làm cho nàng trở về, nhưng mà Ngự Hàn chịu nghe, ngươi thay ta tìm ra biện pháp .”


      Nhi?” Huyên Trữ tự hỏi chút, loáng thoáng có chút ký ức xẹt qua trong óc.


      Mắt nàng sáng ngời: “Ta biết, ta nhớ trước đây Nhi từng hầu hạ ta thời gian, sau khi ta Thiên Sơn chữa thương, bởi vì trước kia ta luôn luôn để ý đến những cung nữ trong cung, cho nên cũng có nhớ tới nàng, nhưng mà thời gian trước nàng hầu hạ ta cũng chu đáo.”


      “Khó trách khi ngươi rơi xuống nước Nhi thay đổi thái độ với ta, ra nàng trước kia là nha hoàn của ngươi a, nếu là như vậy, Ngự Hàn lại càng nên đem nhi trả lại cho ta, ta quen có Nhi ở bên người, mặc kệ như thế nào nàng cũng là người quan tâm tới ta nhất khi ta mới tới đây.”


      Bối Bối đứng lên muốn ra ngoài tìm Ngự Hàn lí lẽ, nhưng mà, ngay tại đúng lúc đó, ba cái Hoàng kim đản tiến vào, thẳng tắp nhào vào trong lòng Bối Bối.


      Nhìn thấy nhóm bảo bối, Bối Bối có chút khẩn trương cẩn thận nhìn từng bảo bối, thấy bọn chúng đều tốt, nàng mới yên tâm.


      “Cục cưng, các con sao lại liều lĩnh như vậy, vạn nhất bị thương phải làm sao bây giờ?”


      Hoàng kim đản từ tay nàng bay về phía bả vai của nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ vào cổ của nàng:“Mẫu thân, chúng ta muốn cái cung nữ kia đến cùng chúng ta chơi đùa, người tìm phụ thân chuyện có được ?”


      “Các ngươi muốn có thêm cung nữ? Cục cưng, cung nữ trong cung còn chưa đủ a?”


      Bối Bối hiểu ra sao, bình thường cục cưng phải rất ghét cung nữ và thị vệ theo sao? Sao lại đột nhiên muốn tìm nhiều cung nữ?


      Tiểu công chúa bay đến trước mặt Bối Bối, có chút kích động:“Mẫu thân, con cùng ca ca nếu ai tìm được chúng con, chúng con liền cùng người đó chơi đùa, hôm nay chúng con bị cung nữ tên là Nhi tìm được, hơn nữa nàng còn biết rất nhiều trò chơi a, cho nên con cùng ca ca về sau muốn cùng nàng chơi đùa nữa.”


      Nhi? Cung nữ? Cục cưng vừa phải là Nhi của nàng trước kia đó chứ?


      Bối Bối tò mò nhìn ba cục cưng của mình: “Các con Nhi ở đâu?”


      “Nàng ở bên ngoài nha, con kêu nàng tiến vào.” Tiểu công chúa vui vẻ bay ra.


      Chỉ chốc lát sau, tiểu công chúa liền mang theo nhi vào.


      Nhìn người trước mắt, Bối Bối trợn tròn mắt.


      Ánh mắt Nhi kích động nhìn Bối Bối, đáy mắt cất giấu lệ quang, nàng thầm hít hít cái mũi, hạ thấp người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương hậu nương nương.”


      Bối Bối qua nâng Nhi dậy, ngữ điệu có chút kích động: “ Nhi, đúng là ngươi a?”


      Nhi gật gật đầu, nước mắt nhịn được theo động tác gật đầu mà rơi xuống.


      “Ta vừa mới còn suy nghĩ muốn trước khi ta thành thân, muốn xin Ngự Hàn cho ngươi trở về bên ta a.”


      Ngữ điệu Bối Bối vô cùng vui mừng, thể tưởng được nhóm cục cưng của nàng đúng là cùng nàng tâm linh tương đồng a......


      Nghe vậy, Nhi vừa mừng vừa sợ lau nước mắt: “Bối Bối tiểu thư...... À , Vương hậu nương nương, người còn muốn Nhi trở về sao? Nhi...... Nhi tốt.”


      Nhưng vào lúc này, Huyên Trữ ra: “ Nhi, chuyện này là vì ta dựng lên, ta giải thích ràng với Vương huynh, ngươi trở về bên tẩu tử , tẩu tử quen có ngươi hầu hạ.”


      “Công chúa......” Nhi nghẹn ngào, khóc thành tiếng.


      Bối Bối ôm ba cái Hoàng kim đản, mặt mày hớn hở rất nhiệt tình : “Cái này được rồi, chúng ta cùng tìm Ngự Hàn lý luận , người đông thế mạnh, xem lúc này còn như thế nào bác bỏ lời của ta.”


      Nhi vừa khóc vừa cười nhìn Bối Bối, ánh mắt dừng lại ở ba cái Hoàng kim đản, trong lòng tràn đầy cảm kích.


      Nàng chỉ biết, Bối Bối tiểu thư tốt như vậy, nhất định hạnh phúc, tại, nàng ấy rốt cục thấy được -- hạnh phúc.


      ......


      Bối Bối đẩy cửa ngự thư phòng, liếc mắt cái liền nhìn thấy nam nhân của nàng ngồi ở ngự tòa, chăm chú nhìn tấu chương.


      Nàng rón ra rón rén vào, lặng yên đến bên cạnh , vừa mới tới nơi, liền duỗi tay, đem nàng ngồi vào trong lòng .


      Bối Bối thuận thế ôm cổ , đưa lên đôi môi đỏ mọng của chính mình, vui vẻ tiếp nhận nụ hôn của nàng, nhiệt liệt đáp lại nàng.


      Hồi lâu, bọn họ mới buông nhau ra.


      Tay xoa xoa đôi môi hồng của nàng, con ngươi đen nóng cháy nhìn khuôn mặt ngây thơ hồng nhuận của nàng: “Nương tử, hôm nay nàng thực nhiệt tình nha.”


      Bối Bối mị hoặc trừng mắt nhìn , giả bộ quyến rũ hôn lên khóe môi :“Chàng vui sao?”


      Đem vẻ đẹp kiều mỵ của nàng thu vào đáy mắt, nhếch môi: “Vi phu quả thực cực kỳ hứng thú!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 387: TÂN NƯƠNG LÀ LỚN NHẤT



      Ôm thân thể mềm mại trong ngực, làm cho người ta xao động là chuyện có khả năng.


      Ngự Hàn nâng khuôn mặt của nàng, từ từ cúi xuống, chuẩn bị tiếp tục hôn.


      Bối Bối nhanh chóng để tay môi , ngạo nghễ liếc cái:“Đừng làm mấy chuyện xấu với ta, ta có chuyện đứng đắn muốn với chàng.”


      Chuyện đứng đắn? Tiểu Bối Bối của khó có được chuyện gì đứng đắn muốn cùng chứ, a......


      ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bộ dáng giống như trượng phu tốt: “Nương tử mời .”


      Bối Bối đẩy , ý bảo để cho nàng đứng dậy.


      Ngự Hàn cắn cắn vành tai của nàng, giọng vào tai nàng, ôn nhu lại săn sóc: “Ta thích ôm nàng chuyện, cứ như vậy .”


      được.”


      Bối Bối giãy dụa đứng dậy, sau đó hướng ra cửa ngự thư phòng hô lớn: “Các ngươi đều vào cả .”


      Ngự Hàn nhíu mày, liếc về phía cửa, để xem là loại người nào vào?


      Cửa bị đẩy ra, Huyên Trữ mang theo Nhi đến.


      Nhìn thấy nhi xuất , Ngự Hàn liền có chút hiểu được, mặt biến sắc, bạc môi thoáng mím lại.


      Xem ra, Tiểu Bối Bối của vẫn chưa từ bỏ ý định.


      Nhi lo sợ bất an cúi đầu, hạ thấp người hành lễ, sau đó im lặng dám phát ra thanh nào, ngay cả hô hấp cũng thực khẩn trương


      Huyên Trữ tiến lên vài bước, thần sắc có chút nghiêm nghị, tình hình này, làm ày kiếm của Ngự Hàn phải giương lên cao, ngược lại Bối Bối lại đứng nghiêm nghị ở bên người , xem ra thế trận này, tựa hồ có đường sống.


      “Vương huynh, ta muốn......”


      Ngự Hàn gợi bạc môi lên, khoát tay áo ngăn Huyên Trữ tiếp tục .


      Thấy thế, Bối Bối cùng Huyên Trữ đều nóng nảy, các nàng còn chưa kịp mở miệng, Ngự Hàn liền thản nhiên từ từ chuyện.


      “Các ngươi thích làm như thế nào liền làm như thế đó .”


      Dát?


      Bối Bối cùng Huyên Trữ bao gồm cả Nhi đồng thời há mồm trợn mắt, các nàng cơ hồ cái gì đều chưa có , thế nhưng liền như vậy thuận lợi thông qua.


      Ngẫm lại, vẫn là cảm thấy thích hợp, Bối Bối nhịn được đặt câu hỏi: “ Ngự Hàn, chàng biết chúng ta muốn gì sao? Chàng phải vẫn đồng ý......”


      còn chưa xong, Ngự Hàn liền lại đem nàng lần nữa ôm vào lòng, vững vàng ngồi ở bên cạnh .


      nhìn nàng, con ngươi đen mỉm cười nhu tình: “ tại tâm trạng của ta tốt lắm, nàng cái gì ta đều đồng ý.”


      đúng là đâu có !


      Bối Bối bật cười ha ha, sau đó chuyển hướng Huyên Trữ, nháy mắt với nàng ta cái.


      Huyên Trữ nở nụ cười: “Nếu Vương huynh đều đồng ý, vậy… Huyên Trữ quấy rầy Vương huynh cùng tẩu tử ân ái, ta , các ngươi cứ tiếp tục.”


      Rất sợ Ngự Hàn xoay người lại đổi ý, Huyên Trữ mang theo Nhi nhanh như bay rời , còn có lòng tốt giúp bọn họ đóng cửa lại.


      ......


      Trong ngự thư phòng, lại chỉ có hai người bọn họ.


      Ngự Hàn thu hồi ánh mắt, cười dài nhìn nàng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tươi cười lại càng thêm tuyệt mỹ, làm cho Bối Bối thiếu chút nữa lại dao động.


      Nàng xoa xoa hai má , tim đập bang bang, nhịn được thầm: “Chàng đúng là nghiệt, khuôn mặt này nghiệt, có thể tùy ý dùng mỹ nhân kế ở bất kỳ chỗ.”


      “Vậy nàng trúng kế rồi sao?” cười đến càng mị hoặc.


      “Ta chính là trúng kế mới có thể ở trong này.” Bối Bối tuy rằng cam lòng cũng được, đuôi lông mày ý cười lại vừa xem tiếc, ràng nhìn liền ra nàng căn bản chính là dùng mỹ nhân kế.


      Nhìn mặt của nàng, cười càng sâu.


      Sau khi sinh đứa , nàng càng ngày càng có thêm vẻ đẹp của nữ nhân, quyến rũ lại mang theo xinh đẹp, khẽ mỉm cười lại càng mềm mại.


      Cứ như vậy nàng khiến cho trong lòng tràn đầy tư vị, bởi vì...... chính đem nàng từ biến thành nữ nhân, lại từ nữ nhân biến thành mẫu thân, cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.


      Bỗng nhiên, nhớ tới chuyện gì đó, nhanh chóng cầm quyển sách đặt vào trong tay nàng.


      “Tiểu Bối Bối, đây là những thứ ta chuẩn bị cho ngày hôn lễ của chúng ta, nàng xem xem còn cần gì nữa ?”


      Bối Bối tiếp nhận cuốn sách, mở ra xem, khóe miệng hạnh phúc mỉm cười: “Tất cả những thứ này đều là chàng tự mình chỉ thị sắp xếp sao?”


      “Đương nhiên, hôn lễ của chúng ta, ta đương nhiên muốn đích thân giám sát, ta muốn nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất!” ngữ điệu của như là tuyên thệ.


      Nhìn đến danh sách khách mời, nàng nâng mắt nhìn : “Chàng quên mời Hắc Khi Phong.”


      Ngự Hàn nhếch môi: “Ta muốn mời .”


      Có lầm hay , ai lại muốn mời tình địch tới tham gia hôn lễ chứ, nếu Hắc Khi Phong lại có ý gì với Bối Bối nữa, chắc giết người mất.


      vất vả mới đợi được đến lúc cùng Tiểu Bối Bối cử hành hôn lễ, tuyệt đối để xuất bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên...... người có khả năng đưa tới chuyện ngoài ý muốn kia, nhất định phải ngăn chặn!


      Bối Bối làm sao hiểu ý của , nàng buông quyển sách trong tay ra, ôm cổ , dịu dàng : “ Ngự Hàn, ai có thể phá hư hôn lễ của chúng ta, tin tưởng ta...... Hắc Khi Phong như thế nào cũng từng vô số lần cứu ta, chúng ta nên mời .”


      sai, để tay lên ngực tự hỏi, biết Hắc Khi Phong đối với Tiểu Bối Bối của xác thực rất tốt, nhưng mà, chính bởi vì như thế, mới càng thêm khó chịu.


      Tiểu Bối Bối của chỉ cần có mình là đủ rồi, những nam nhân khác đứng bên hóng mát , nhất là Hắc Khi Phong, nam nhân so với hề thua kém kia!


      tình nguyện đồng ý cầu của nàng, hôn lên môi của nàng, thương lượng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta liền cho tiếng là được rồi.”


      Mặc dù sau khi trận chiến kết thúc, từng ở vách đá cùng Hắc Khi Phong muốn đem thiếp cưới của cùng Tiểu Bối Bối đưa cho Hắc Khi Phong, nhưng mà...... ngẫm lại vẫn là muốn đưa.


      đại trượng phu giữ lời cũng tốt, cái mũi đôi mắt [1] cũng được, dù sao vì Tiểu Bối Bối, làm bất cứ việc gì.


      Bối Bối suy nghĩ, sau đó mới thở dài: “Được rồi, vậy chàng nhất định phải cho , về phần muốn đến hay vậy để cho chính lựa chọn, được ?”


      Con ngươi trong suốt chân thành thâm tình, cuối cùng, Ngự Hàn vẫn là bị khuất phục: “...... Được rồi, tân nương tử lớn nhất.”


      xong, hung hăng hôn nàng để trừng phạt:“Nàng đó, chính là định ăn ta.”


      Gắn bó dây dưa, nàng mơ hồ đáp lại:“Chàng nguyện ý để cho ta ăn ?”


      “Phi thường nguyện ý.” càng mềm mại hôn trụ môi của nàng, nụ hôn sâu sắc, làm cho nàng còn có tâm tư dư thừa để suy nghĩ chuyện gì khác.


      _____


      [1] Cái mũi đôi mắt : lòng dạ hẹp hòi

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 388: KẾT CỤC [1]



      Chiêng trống vang trời, trong cung ngoài cung nơi nơi đều vui sướng, trong tuyết, lụa hồng tung bay, lụa hồng bay trong tuyết càng thêm vẻ náo nhiệt.


      tường thành cao cũng màu đỏ rực hỉ tự[1] bằng lụa mỏng, khí rất náo nhiệt.


      cỗ xe ngựa rực rỡ chạy nhanh về phía cổng thành, chỉ chốc lát, sau khi được kiểm tra xong, liền thẳng hướng về Diễm cung.


      “ nhi nhi...... Ngự......”


      Xe ngựa dừng ở ngoài cửa Diễm cung, phu xe quay đầu, cung kính bẩm báo:“Hắc Vương, đến Diễm cung.”


      Màn xe chậm rãi được vén lên, Hắc Khi Phong xuống xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn cung điện to lớn trước mắt, khắp nơi, đều là màu đỏ thẫm của lụa hồng và hoa tươi, ràng là bắt mắt.


      Nhìn cảnh đó, cũng hy vọng có thể dùng lụa hồng và hoa tươi cùng Tiểu Bối tổ chức hôn lễ long trọng.


      Chỉ là, lúc ấy quên mất điều, hôn lễ, phải là cả hai người cùng mong muốn, mới có thể có cảm giác thiêng liêng trân quý được.


      Con ngươi đen trong suốt, nhìn vào cửa cung diễm lệ kia, ánh lửa như có thể cháy lan ra đồng cỏ, có khả năng......


      Khóe môi nhàng giương lên, tâm tình trong lòng tích tụ chậm rãi bắt đầu áp chế xuống tận sâu.


      Nắm chặt thiếp cưới trong tay, thong thả bước chân, dứt khoát vào Diễm cung.


      ......


      Trong Xích Diễm cung, cung nữ qua lại, rất tất bật.


      “Nhanh chút nhanh chút, Vương hậu nương nương thích vòng tai kia, muốn đổi bộ khác, nhanh chút đổi .” cung nữ có vẻ lớn tuổi ra cạnh cửa, chỉ huy tiểu cung nữ.


      Bên ngoài náo nhiệt, trong phòng ngược lại rất im lặng.


      Bối Bối lấy tay chống cằm, có chút đăm chiêu.


      Thấy thế, Khả Y bất đắc dĩ tới, nhàng đẩy Bối Bối:“Bối Bối, hôm nay là ngày vui của nàng cùng Vương, nàng như thế nào giống như có chút tinh thần gì vậy? Có phải rất vui hay , cho nên tối hôm qua ngủ được? Làm tân nương luôn có tâm tình như vậy......”


      xong, ánh mắt của Khả Y trở nên có chút sâu thẳm, nhớ tới trước kia, nàng cũng từng trải qua tình huống này, ánh mắt của nàng ảm đạm chút.


      Nhìn mặt Khả Y đột nhiên có chút biến sắc, Bối Bối lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng đảo vòng con ngươi, xấu xa mím môi bật cười.


      “Khả Y, chờ lúc Thương đầu gỗ với nàng thành thân, phải nàng có cơ hội trải nghiệm cảm xúc lúc này của ta sao, ha ha...... Thành mau, Thương đầu gỗ có các ngươi khi nào thành thân hay ?”


      Nhắc tới Thương Tuyệt Lệ, vẻ ảm đạm của Khả Y liền biến mất, nhiễm thượng chút thẹn thùng.


      Nàng e lệ cắn cắn môi, có chút rối ren tránh vấn đề này, cầm lấy chiếc lược.


      “Bối Bối, ta giúp nàng chải đầu......”


      Bỗng nhiên, thanh tiếng cười vang vọng, già nua truyền vào trong tai các nàng.


      “Ha ha a...... Chải đầu, việc này hẳn là tự ta làm mới đúng, cháu của ta lập gia đình nha, ha ha a......”


      Bối Bối đứng lên, kinh hỉ quay đầu, lại thấy người nàng muốn gặp, nàng nghi hoặc :“Bà nội, người ở nơi nào?”


      “Cháu ngoan, bà nội ở trong này a.” Giọng có chút bướng bỉnh lại vang lên ở bốn phía, lại như cũ thấy bóng người.


      Bối Bối nhìn tới nhìn lui trong khí, Ngự Hàn mặc hỉ bào cùng Tô lão bà thân đứng chung chỗ.


      Ánh mắt trong suốt nhìn tân nương của mình, muốn nhanh chóng qua, lại bị Tô lão bà túm lại:“Tiểu Hàn, tại giờ lành còn chưa tới, ngươi gấp gáp cái gì, còn mau chuẩn bị tốt kiệu hoa, cháu của Tô bà cốt ta cũng thể cứ như vậy để cho ngươi hai tay trống trơn lấy về nhà đâu.”


      “Nhưng mà bà nội......” Ngự Hàn cực lực muốn kháng nghị.


      Tân nương của xinh đẹp động lòng người đứng ở trước mặt , muốn ôm nàng chút nha.


      Tô lão bà trừng mắt, đưa tay đẩy ra ngoài:“Nhanh chút ra ngoài chuẩn bị, nhớ phải là kiệu hoa tốt nhất, đẹp nhất, bằng Bối Bối nhà chúng ta mà có chút hài lòng liền bỏ ngươi.”


      “Nàng ......” khóe mắt của Ngự Hàn hơi co lại, bị động để cho Tô lão bà đẩy .


      “Cái gì , ta xảy ra là xảy ra.” Tô lão bà hung hăng liếc cái.


      Bỗng nhiên, ba cái Hoàng kim đản từ ngoài cửa phi vào, chuẩn xác có lầm dừng ở vai Ngự Hàn, bọn họ có chút vui đối với Tô lão bà:“ bà bà, ngươi thể khi dễ phụ thân của chúng ta, chúng ta rất vui nha!”


      Lúc này, Tô lão bà nhanh chóng hướng vào cái Hoàng kim đản, vui mừng phấn chấn ồn ào:“Oa, đây là tiểu kim tằng tôn[2] của ta sao? Ha ha ha...... tốt!”


      Thực bất hạnh, bị Tô lão bà bắt được đúng là Hoàng kim đản tiểu công chúa, nàng vặn vẹo quang cầu của chính mình, thực mất hứng kêu:“Buông, nắm người ta khó chịu muốn chết, phụ thân, ca ca mau cứu ta, ta bị bóp sắp tắt thở a, vù vù......”


      Hoàng kim đản tiểu công chúa thực khoa trương thở phì phò, từng ngụm từng ngụm hô hấp.


      Bối Bối chạy tới, dù nhìn thấy Ngự Hàn cùng bà nội, nhưng là nàng biết bọn họ ắt hẳn ở trước mặt của nàng.


      Nàng đầu tiên là dựa vào cảm giác hướng về phía Ngự Hàn, lo lắng thúc giục :“ Ngự Hàn, chàng cùng bà nội thân nhanh chút.”


      Vừa dứt lời, nàng cơ hồ là lập tức liền nhìn thấy thân hỉ bào, còn có bà nội.


      Nhìn thấy bà nội cầm lấy cục cưng của nàng như vậy, nàng nóng nảy:“Bà nội, người mau thả tay ra, tiểu bảo bối sắp thể hô hấp.”


      Tô lão bà cười tủm tỉm sờ sờ tiểu công chúa tròn vo trơn trượt:“Ngươi vô dụng như vậy a, như vậy thể hô hấp sao?”


      Tiểu công chúa có chút tức giận:“Người mới vô dụng, lấy lớn bắt nạt bé, hiền dịu!”


      Nghe vậy, miệng Tô lão bà cười đến hết cỡ:“Ha! có thể như vậy a, ai dạy ngươi?”


      “Phu thân của ta dạy!” Tiểu công chúa thực thành trả lời.


      “Ta rồi, cháu bất thành tài của ta làm sao có thể dạy tiểu bảo bối của ta những lời vàng ngọc này được.”


      Tô lão bà hùa theo tiểu công chúa chuyện, mặt mày hớn hở, ngay cả nếp nhăn mặt cũng như đoá hoa ủ rũ gặp được hơi nước tản ra, tựa hồ muốn quên mất bên người còn có những người khác.


      Bối Bối nhăn nhăn cái trán, thuận theo kêu lên:“Bà nội, người làm sao có thể ở trước mặt tiểu nữ của ta như vậy, tốt xấu gì ta cũng là mẫu thân của bọn chúng, người thể để lại cho ta chút mặt mũi sao?”


      bàn tay huơ huơ trước mặt nàng, Tô lão bà để ý liếc Bối Bối cái:“Con vốn chính là có mặt mũi, như thế nào có thể để lại a...... Ha ha, tiểu bảo bối, cùng bà bà chơi được , bà bà có rất nhiều trò vui nha, cam đoan các ngươi thích!”


      xong, ánh mắt Tô lão bà nhìn về phía hai cái Hoàng kim đản khác, đầu rục rịch.


      đáng a!


      ____


      [1] Hỉ tự: chữ song hỉ


      [2] Tằng tôn: cháu chắt

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 389: KẾT CỤC [2]



      tiếng sốt ruột từ ngoài cửa truyền vào, càng ngày càng gần:“Cục cưng, các ngươi đều chạy nơi đâu, ra đây nhanh , phải giúp các ngươi đội hoa làm hoa đồng a......”


      Huyên Trữ vọt vào trong, lại nhìn thấy Tô lão bà bắt lấy cháu tiểu công chúa của nàng, mắt nàng trừng lớn, cơn tức giận bùng lên, bất chấp những người khác làm những gì, liền thẳng tắp vọt tới trước mặt Tô lão bà.


      “Này, ngươi làm gì vậy, ai cho ngươi cầm lấy cháu bảo bối của ta, buông ra nàng nhanh!”


      àh, ô ô......” Tiểu công chúa đáng thương hề hề la lên.


      Nghe được cục cưng vừa khóc vừa gọi, Huyên Trữ cảm thấy thực đau lòng, nàng thở phì phì chỉ vào mũi Tô lão bà:“Ngươi, lão gia hỏa này, còn mau buông tiểu công chúa ra, bằng ta khách khí đối với ngươi.”


      Tô lão bà cười tủm tỉm:“Chậc chậc, ngươi, tiểu oa nhi[1] này lễ phép, cha mẹ của tiểu đản đản còn gì, ngươi chỉ là tiểu ở đây ồn ào cái gì.”


      Đúng vậy, như thế nào mà Vương huynh cùng tẩu tử đều giống như có việc gì đứng ở bên vậy?


      Huyên Trữ nhăn trán, thực đồng ý nhìn Ngự Hàn:“Vương huynh, huynh như thế nào liền nhẫn tâm nhìn lão thái bà này đem công chúa đáng thương ngược đãi như vậy a?!”


      “Đây là bà nội của Bối Bối, sau này cũng là bà nội của chúng ta, bà thương tổn tiểu công chúa.” Ngự Hàn giải thích.


      Nghe vậy, miệng của Huyên Trữ há hốc, nhưng ánh mắt vẫn như cũ tốt nhìn Tô lão bà:“Ta mặc kệ bà ấy là bà nội của ai, ngược đãi tiểu bảo bối của ta như vậy, thực là chán ghét!”


      Tô lão bà nhướng mi:“Ha ha...... Xem ra ngươi rất thương cục cưng của cháu ta......”


      “Biết vậy còn mau buông tiểu công chúa ra.” Huyên Trữ có chút tức giận, ánh mắt hề chớp nhìn chằm chằm tay của Tô lão bà cầm tiểu công chúa, sống chết nhìn chằm chằm, quả muốn đem cái tay kia chụp lại.


      Nhìn Huyên Trữ tự giác nắm chặt tay, Tô lão bà đáy mắt xẹt qua tia sáng, cố ý dùng loại ngữ điệu khiến người ta tức chết :“Ta chính là buông, xem ngươi có thể làm gì ta?”


      Huyên Trữ cảm thấy trong ngực lửa giận cháy phừng phừng, trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ đạo ánh sang màu tím, đồng thời tức giận :“Ta đây liền khách khí đối với ngươi!”


      “Huyên Trữ!” Ngự Hàn cùng Bối Bối đồng thời hô lên.


      Đối với công kích của Huyên Trữ, Tô lão bà có vẻ phi thường hưng phấn, dùng ánh mắt ngăn cản Ngự Hàn cùng Bối Bối nhúng tay vào, sau đó lưu loát tránh công kích của Huyên Trữ.


      “Ha ha...... Tiểu nha đầu, chỉ bằng đạo hạnh chừng ấy của ngươi, ngay cả tự bảo vệ mình đều có vấn đề, còn muốn muốn cứu người a.” Tô lão bà tuyệt đối để cho Huyên Trữ chút mặt mũi nào, tiếp tục trêu chọc nàng.


      Vài lần công kích qua , Huyên Trữ phát giác ra đến ngay cả ống tay áo của Tô lão bà nàng đều chạm vào được, trong lòng càng gấp gáp.


      Sau lát, nàng dừng tay, ánh mắt bình tĩnh còn nhìn Tô bà nội:“Ta phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn thế nào mới ngược đãi công chúa bé của ta, ngươi !”


      Tô lão bà cũng ngừng lại, cười hì hì vươn tay, bàn tay buông lỏng, Hoàng kim đản tiểu công chúa lập tức chạy như bay đến trong lòng Huyên Trữ, làm nũng cọ cọ:“ , ta biết ngươi hiểu ta nhất.”


      Khả Y tới, mỉm cười hoà giải:“Giờ lành cũng sắp tới rồi, chúng ta vẫn là nên làm chậm trễ giờ lành, nhanh chóng chuẩn bị bái đường.”


      Bái đường......


      Ánh mắt của Ngự Hàn cùng Bối Bối chạm nhau, trong mắt tình cảm mênh mông.


      “Đúng đúng đúng, phải chuẩn bị bái đường, tiểu Hàn, ngươi còn , còn sững sờ ở nơi này làm gì, nhanh chuẩn bị kiệu hoa , nhanh nhanh .”


      Tô lão bà vừa vừa đem Ngự Hàn đuổi , mặc kệ ánh mắt lưu luyến cỡ nào nhìn Bối Bối, cũng tuyệt đối mềm lòng.


      Rơi vào đường cùng, Ngự Hàn cam tâm tình nguyện rời .


      Ngay khi thấy bóng dáng biến mất ở cạnh cửa, Bối Bối liền nhớ tới tiếng tà ác trầm thấp của :“ Tân nương của ta, hôm nay chúng ta cùng tận hưởng đêm đẹp.”


      Đôi môi đỏ mọng Bối Bối cong lên, ánh mắt xấu hổ nhìn thân ảnh của cuối cùng cũng biến mất.


      Nhưng vào lúc này, giọng của Huyên Trữ cùng Hoàng kim đản bắt đầu vang lên.


      “Aiz aiz, các ngươi đừng chạy a, còn chưa giúp các ngươi chuẩn bị xong.”


      , ta cùng ca ca là nam nhân, cần mang vòng hoa a, quá xấu!” Hoàng kim đản lão Nhị ghét bỏ ồn ào.


      “Cái gì nam nhân, các ngươi còn phải là nam nhân trưởng thành nha, nhanh chút lại đây, được chạy.”


      Huyên Trữ đuổi theo hai cái Hoàng kim đản vương tử ở trong phòng, trong tay còn mang theo hai cái vòng hoa , mà Hoàng kim đản tiểu công chúa chạy ở phía sau Huyên Trữ, ngừng hò hét cổ cũ.


      cố lên, nhanh chút đuổi tới ca ca, bọn họ là ở chỗ này, nhanh chút nhanh chút......”


      Nhìn bọn họ càng ngừng truy đuổi, Bối Bối cùng Khả Y nhìn nhau, quyết định ngồi yên, nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.


      Tô lão bà tới, nhận lấy lược trong tay Khả Y, ánh mắt tràn ngập thương nhìn Bối Bối:“ thể tưởng được chỉ chớp mắt nữa thôi, cháu ngoan của ta xuất giá, thời gian thế nào...... Quá đúng là nhanh quá.”


      Nhìn bà nội trong mắt lệ quang, trong lòng Bối Bối có chút buồn, mà cũng là hạnh phúc nghẹn ngào.


      Nàng nắm chặt tay bà nội, nhìn tóc bà nội trắng xoá, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực thương cảm, mắt nàng rưng rưng,:“Bà nội, nếu người luyến tiếc, Bối Bối ......”


      còn hết câu, Tô lão bà liền gõ lên trán của nàng chút:“Con, đúng là nha đầu phiền toái này, vẫn là nhanh chút đem con đưa cho tiểu Hàn, đỡ phải ở lại trong nhà lãng phí cơm gạo của ta.”


      Bối Bối ủy khuất xoa cái trán, mới vừa rồi cỗ thương cảm kia bị cú gõ đột ngột này xóa tan.


      Nàng bất mãn chu miệng lên:“Bà nội, sao người có thể con là đồ tốn cơm chứ, tốt xấu gì đồ cưới của con cũng thiếu đâu, cũng đủ trả nợ tiền cơm của con những năm qua, đừng cho là con biết người cầu Ngự Hàn bao nhiêu, hừ!”


      Nghe vậy, Tô bà nội hung liếc nàng cái:“Con có ý kiến gì sao?”


      Dưới ánh mắt hung ác của Tô lão bà, Bối Bối rụt đầu, ngoan ngoãn trả lời:“Con...... con nào dám có ý kiến.”


      có ý kiến là tốt nhất, nhanh chóng ngồi xuống ta chải đầu cho con, sau đó mới có thể đưa “hàng” ra ngoài.”


      Tô lão bà ấn Bối Bối ngồi vào trước bàn trang điểm, miệng ngừng, động tác chải đầu cũng rất mềm .


      Bối Bối nhịn được thầm:“Cái gì a, người ta cũng phải hàng hóa.”


      “Dong dài, về sau a...... Hàng hóa bán ra thể trở về......” Tô bà nội lải nhải, khi Bối Bối để ý, trong mắt lên nhiều lệ quang.


      khác chỗ, Huyên Trữ vẫn đuổi theo hai cái Hoàng kim đản ca ca, đạt được mục đích quyết bỏ qua.


      ______


      [1] Tiểu oa nhi: đứa trẻ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :