1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 380: GẶP ĐƯỢC ĐỐI THỦ



      Trong Diễm cung, giờ phút này vì tìm kiếm Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa bị mất tích mà loạn đến gà bay chó nhảy.


      Ngự Hàn chắp tay sau lưng tới lui, những nếp nhăn trán cơ hồ sắp xếp đống thành núi.


      Chỉ chốc lát sau, gã thị vệ vội vã chạy vào: “Bẩm báo Vương, chúng thuộc hạ lục soát dưới cung điện, cũng tìm được tin tức nào của Vương hậu nương nương, tiểu vương tử cùng tiểu công chúa.”


      Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn biến động, bàn tay to hung hăng đập xuống mặt bàn: “Uỳnh.”


      tiếng rất lớn, bàn xuất vết rạn nứt, dọa tới cung nữ hầu hạ bên cũng run lên, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn cẩn thận thận.


      Hạ xuống cơn lo lắng trong lòng, Ngự Hàn mới đưa ánh mắt sáng lạnh bắn nhọn về phía cung nữ của Diễm cung.


      cho bổn vương, trước khi mất tích Vương hậu nương nương có điểm nào khác thường?”


      Cung nữ chân run lập cập quỳ xuống: “Nô tỳ... Nô tỳ thấy nương nương giống như tìm cái gì đó trong tẩm cung, nô tỳ lúc ấy muốn tìm hộ, nhưng nương nương bảo cần, còn bảo nô tỳ lui ra.”


      Bờ môi mỏng của mấp máy, chuyển hướng sang ba bà vú: “Các ngươi khi nào phát tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích?”


      “Nô tỳ phát thời gian tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích cùng thời gian nương nương mất tích là sai biệt lắm.”


      Nhìn chung quanh các nàng cái, Ngự Hàn tâm phiền ý vội vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui xuống, tiếp tục tìm.”


      “Vâng.” Cung nữ thị vệ run rẩy rất nhanh lui ra ngoài, chỉ để lại Ngự Hàn mình.


      rầu rĩ đứng lên, ngón tay thon dài đặt lên mi tâm, nhàng xoa.


      Tiểu Bối Bối, nàng rốt cuộc chạy đâu? Còn cục cưng có phải ở cùng với nàng hay ?


      bao lâu, Thương Tuyệt Lệ đến.


      Ngự Hàn khẩn cấp hỏi: “Thế nào, ngoài cung có tin tức gì ?”


      “Hồi báo Vương, thuộc hạ thăm dò qua tại nơi náo nhiệt nhất của kinh thành, có người từng nhìn thấy ba quả Hoàng kim đản ở đầu đường xuất qua.”


      “Nhất định là bọn chúng!” Con ngươi đen của Ngự Hàn nhảy lên tia vui sướng.


      Thương Tuyệt Lệ lắc lắc đầu, trong ánh mắt hàm chứa khó hiểu: “Nhưng thuộc hạ có hỏi qua thị vệ canh cửa cung, bọn họ đều thấy Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa tiếp cận cửa cung bước.”


      có tiếp cận cửa cung bước, vậy bọn họ làm thế nào xuất cung? Chẳng lẽ phải bọn họ? có khả năng...”


      Ngự Hàn có chút gấp gáp lại bắt đầu rảo bước lại, tâm tư hỗn loạn thôi.


      “Vương huynh, ta biết tẩu tử mang theo cục cưng ra từ chỗ nào.” Huyên Trữ vào, mang mặt vẻ thần bí.


      “Chỗ nào?” Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ cơ hồ đồng thời đặt câu hỏi.


      Huyên Trữ nhìn bọn họ, sau đó : “Các ngươi theo ta, ta dẫn ngươi xem xem, chừng phát manh mối nào đó.”


      ...


      vào góc tường hẻo lánh, Huyên Trữ chỉ vào cái động: “Vương huynh, tẩu tử hẳn là từ nơi này chuồn ra ngoài.”


      Lông mày của Ngự Hàn nhăn lại, bạc môi bất lực cong lên, lo lắng đồng thời lại cảm thấy vô lực.


      Cũng chỉ có Tiểu Bối Bối của mới chú ý tới cái động như vậy.


      thở dài, ngồi xổm xuống, đưa tay hất ra đám cỏ dại che lấp cửa động.


      Bàn tay to trong lúc di động tìm được túi bạc.


      “Đây là...” trầm ngâm nhìn túi tiền trong tay, sau đó mở ra xem, phát bên trong có ít ngân lượng.


      Rất nhanh liền nghĩ thông suốt, khẳng định là Tiểu Bối Bối của cầm tiền muốn ra bên ngoài chơi, kết quả cẩn thận trong lúc bò làm rơi túi tiền.


      “Chết rồi, Tiểu Bối Bối làm rơi túi tiền, vậy cả ngày nay nàng ở ngoài cung chẳng phải là nhịn đói sao.”


      chợt đứng phắt dậy, lo lắng trong đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.


      “Tuyệt Lệ, sai bọn người ngoài cung tiếp tục dò la tin tức của bọn họ, ta lập tức xuất cung.”


      “Vâng.”


      “Vương huynh, ta cũng muốn .” Huyên Trữ giữ chặt ống tay áo của .


      “Huyên Trữ, muội ở lại lại giúp Vương huynh chỉ huy hạ nhân tìm trong cung.”


      “Cái này... Vậy được rồi.” Huyên Trữ đành phải buông ra , nghĩ rằng suy nghĩ của Vương huynh cũng đúng, bây giờ còn biết tẩu tử cùng cục cưng có rời khỏi hoàng cung hay .


      ...


      Ngoài cung, thẩm đường vẫn như trước hỗn loạn vô cùng.


      Bối Bối nhìn các cục cưng chỉnh đám quan binh xoay vòng vòng, nàng nhún nhún vai, dứt khoát ngồi vào bên nhàn nhã nhìn các cục cưng chơi.


      “Ôi... Ai da...”


      Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên của quan binh.


      Nhìn thảm trạng té ngã của bọn họ, Bối Bối nhịn được che miệng bật cười.


      lát sau, nàng nhịn được đứng lên, tay siết thành quyền hét lên: “Cục cưng, cố lên, đánh ngã tất cả, tất cả phải bị đánh đến nằm thẳng dưới đất!”


      “Ca ca, mẫu thân bảo chúng ta cố lên.” Tiểu công chúa ở giữa hai vị ca ca chạy tới chạy lui.


      “Biết rồi, muội đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, qua bên mẫu thân , muội lại đánh người xấu, chỉ biết tránh sau theo đuôi bọn ta xem kịch vui.” Hoàng kim đản lão nhị phàn nàn.


      Bỗng nhiên, thân ảnh gầy gò cương mãnh cầm kiếm phi đến, thẳng hướng Bối Bối.


      “A...” mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn, nhất thời phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh kiếm sắc bén kia đâm về hướng mình.


      “Mẫu thân!”


      Ba quả Hoàng kim đản kích động cùng kêu to, rất nhanh thi pháp đánh đổ đám quan binh vây quanh, sau đó bay qua cứu giúp.


      “Đệ đệ, chiếu cố muội muội cho tốt.”


      Hoàng kim đản lão đại phi trước bước, bắn ra năng lượng đánh lệch chuôi kiếm sắc bén kia.


      Nhìn thấy kiếm đâm lệch, Bối Bối hít ngược hơi, hoang mang rối loạn nhảy trốn sang bên.


      “Cục cưng, các con mau tới bên mẫu thân, nguy hiểm!”


      Nàng còn hứng nhàn nhã xem kịch, hai tay vận lên hồng quang, chuẩn bị đối phó tên cao nhân đột nhiên xuất .


      Ba quả Hoàng kim đản rất nhanh tụ tập ở bên người Bối Bối, bắt đầu cảm giác được địch nhân vừa xuất .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 381: XÀ VƯƠNG NỔI GIẬN



      “Các ngươi người cũng đừng mơ tưởng đến việc bỏ chạy!” Lâm bộ đầu vung vỏ


      kiếm lên, chuyển công kích sang hướng ba quả tiểu Hoàng kim đản.


      Thấy thế, Bối Bối giận dữ tận tim gan: “Này, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay


      , cư nhiên ngay cả tiểu hài tử cũng ra tay.”


      xong, nàng vận năng lương toàn thân công kích hướng Lâm bộ đầu.


      Lâm bộ đầu chuyển người tránh công kích của Bối Bối, lông mày thẳng dựng lên: “Hừ! Bọn chúng cũng phải là tiểu hài tử bình thường, là nghi phạm to gan tày trời có thể trêu chọc đại nhân!”


      Thế công rào rạt mà đến, Bối Bối dốc hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng ngăn trụ được.


      Nàng khẽ cắn môi, bắt được sơ hở mà ra chiêu, đánh lạc hướng Lâm bộ đầu, vội vàng đến bên Hoàng kim.


      “Mẫu thân...” Hoàng kim đản nhanh chóng tới gần Bối Bối, đối với tình huống hung hiểm đột nhiên xảy ra này có điểm hoảng sợ.


      “Ngoan, đừng sợ, mẫu thân ở đây.”


      Bối Bối đau lòng trấn an Hoàng kim đản, nhìn bọn chúng bộ dáng tựa hồ bị dọa hư tựa vào nhau, tim nàng đau như bị kéo căng ra.


      Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm bộ đầu, tiếp đó lại quay đầu nhìn hài tử của nàng.


      được, thể cho cục cưng tiếp tục ở tại đây.


      Hạ định quyết tâm, lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ đạo hồng quang, quét về phía ba quả Hoàng kim đản.


      Trong chớp mắt, ba quả Hoàng kim đản thuận thế bị đẩy ra khỏi nha môn: “Mẫu thân...”


      mau, tìm phụ thân.”


      Bối Bối hô to tiếng, rảnh thêm nữa, Lâm bộ đầu liền lần nữa công kích lại.


      “Điêu phụ lớn mật, mau mau buông tay chịu trói.”


      Lâm bộ đầu hét lớn tiếng, ra tay càng thêm lưu tình.


      Tuy rằng ứng phó có chút lực bất tòng tâm, nhưng Bối Bối lại trấn định bản thân: “Chỉ có kẻ ngốc mới buông tay chịu trói.”


      “Vậy đừng trách Lâm mỗ khách khí!”


      Lâm bộ đầu quét ngang tim, thi pháp lên kiếm sắc, ngân quang bay nhanh bắn về phía ngực Bối Bối.


      “A!” Bối Bối tránh kịp, ngực đột ngột bị trúng chiêu.


      Năng lượng mạnh mẽ đem nàng ném ra xa vài bước, ở giữa trung rạch ra đường cong, “Bịch” tiếng nặng nề mà ngã mặt đất.


      Bối Bối ôm ngực, cảm giác ngực trận quặn đau, nàng thống khổ nhíu lại đôi mày thanh tú: “Ưm, đau quá.”


      Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Lâm bộ đầu giơ kiếm tới, mũi kiếm bạch quang lóe sáng dần dần bức gần nàng.


      Nàng theo bản năng bò lui ra sau, lại tác động tới vết thương ngực: “Ưm... Đau chết ta.”


      Lâm bộ đầu rất nhanh đến trước mặt nàng, đứng cao nhìn xuống, kiếm sắc đặt ngay cổ họng nàng, uy hiếp tính mạng của nàng.


      Thấy tình trạng được khống chế, Quan đại nhân kể cả vị béo đại thẩm kia chỉnh chỉnh quần áo, sau đó giương cằm kiêu ngạo tới.


      Quan đại nhân ngạo nghễ nhìn Bối Bối chật vật nằm cong mặt đất, cười nhạo tiếng: “Tiếp tục đánh , tại sao đánh?!”


      Thấy bộ mặt kia của , Bối Bối mím môi lời nào, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt[1].


      Tên quan này vừa nhìn biết phải người tốt gì cho cam, nàng vẫn là miệng lưỡi ngoan ngoãn chút tốt hơn.


      thấy Bối Bối đáp lại, tên quan đại nhân kia càng thêm huyênh hoang: “Sao? dám lên tiếng, chỉ vậy mà sợ ta à?”


      tiến lên bước, vuốt vuốt chòm râu, sau đó nheo mắt lại, cắn răng hung tợn tiếp: “Ngươi cho là như vậy là hiểu rồi sao, dám ở đầu bổn quan nghịch lửa[2], bổn quan cho ngươi nếm thử lợi hại!”


      Tiếp theo, xoay người hạ lệnh: “Người đâu...”


      Tiếng ra lệnh còn chưa phát ra, béo đại thẩm giành trước bước mở miệng: “Ca, chờ chút, để ta thay ca giáo huấn giáo huấn nữ nhân biết sống chết này .”


      Quan đại nhân nhìn nhìn muội muội chốc cùng nàng trao đổi ánh mắt hiểu , sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Được, vậy ngươi thay bổn quan hảo hảo giáo huấn điêu dân lớn mật này chút.”


      Béo đại thẩm lắc lắc cái mông, từng bước lại gần Bối Bối, ánh mắt hiểm độc ác, nhìn đến Bối Bối cả người ứa mồ hôi lạnh.


      Bị kiếm sắc trụ lại, nàng động đậy được, chỉ có thể nhìn béo đại thẩm đến trước mặt mình.


      “Bốp!” cái tát vang dội dừng khuôn mặt kiều mềm mại của Bối Bối, mặt nàng lập tức sưng đỏ lên, nhìn thấy mà khiếp.


      Bối Bối nhịn xuống cơn đau như nảy lửa mặt, tựa như có trăm ngàn cây kim đâm vào da thịt nàng, đau đến khó chịu.


      Lâm bộ đầu nhíu nhíu mày, thận trọng mở miệng: “Nàng là phạm nhân, hẳn là sau khi thẩm vấn mới chấp hình[3], bây giờ đánh người e là tốt lắm.”


      “Phi! Ở đây tới phiên ngươi lên tiếng, ta là phụng mệnh lệnh của đại nhân nhà ngươi giáo huấn nàng, ngươi chỉ cần canh chừng nàng cho tốt là được.”


      Nghe vậy, Lâm bộ đầu mày càng nhăn hơn, nhưng lên tiếng nữa, kiếm sắc thủy chung rời cổ Bối Bối.


      Béo đại thẩm vặn cái eo béo ngậy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mặt Bối Bối, giả bộ thực luyến tiếc “Chậc chậc, gương mặt nõn nà a, làn da mịn màng, đánh lên tay cực kỳ.”


      Bối Bối giận dữ trừng béo đại thẩm, cơn tức trong lòng theo cái đau mặt càng bốc càng lớn, chỉ muốn đem béo đại thẩm giả tốt bụng này đốt thủng lỗ to.


      “A, tiểu nha đầu ánh mắt rất lợi hại nha, vậy xem dùng ánh mắt giết người nhanh hay dùng tay giết người nhanh!” Béo đại thẩm hung ác lại ném cho Bối Bối cái tát, trừng mắt, bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa[4].


      ...


      Đầu đường, ba quả Hoàng kim đản vẫn bị hồng quang buộc lùi về sau, nhất thời có biện pháp để dừng lại.


      Bỗng nhiên, bọn họ cảm giác được thân thể bị chặn lại, loại cảm ứng huyết mạch tương liên làm cho bọn họ đồng thời kinh hỉ hô lên: “Là phụ thân đến đây!”


      Ngự Hàn lắc mình cái liền xuất trước mặt bọn chúng, đôi mắt tuấn hàm chứa cơn lốc giận, lẳng lặng nhìn ba quả trứng cục cưng luôn khiến người khác phải gánh lên lo âu này..


      Ba quả Hoàng kim đản kịp lo đến cơn tức của nữa, sốt ruột dừng vai của : “Phụ thân, mau cứu mẫu thân, có người xấu đánh mẫu thân, phụ thân nhanh ...”


      Có người đánh Tiểu Bối Bối của ?!


      Chết tiệt!


      nổi giận gầm lên tiếng, người bật ra ra vô số đạo hồng quang phẫn nỗ: “Mau dẫn phụ thân tìm mẫu thân.”


      “Mẫu thân ở đây, phụ thân mau.”


      Ba quả Hoàng kim đản “vèo” tiếng hướng phía trước bay, Ngự Hàn theo sát phía sau, quyền đầu nắm rất chặt


      Ai dám động Tiểu Bối Bối của , quả thực chán sống! thể giết bọn người ác độc biết sống chết đó!


      Nhìn bóng dáng bọn họ bay nhanh rời , Thương Tuyệt Lệ cũng lo lắng thôi đuổi theo.


      ______


      [1] Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt: kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi


      [2] Nghịch lửa: ý là to gan tày trời


      [3] Chấp hình: chấp hành hình phạt


      [4] Bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa: chỉ người đàn bà hung ác

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 382: LỬA GIẬN NGẬP TRỜI



      Quan đại nhân ngồi ở cao, mắt lé châm chọc nhìn Bối Bối mặt bị xưng phù quỳ gối dưới công đường .


      “Ngươi còn có gì muốn ?”


      Hai tay Bối Bối bị trói sau lưng, bên cạnh còn bị lưỡi kiếm dí sát vào người.


      Vết sưng mặt ỉ đau nhưng nàng cố nhịn xuống, khinh bỉ nhìn cái tên làm ra vẻ là quan đại nhân, sau đó lại liếc mắt nhìn nữ nhân béo đứng bên cạnh .


      “Các ngươi là cẩu quan ỷ thế hiếp đáp người dân, căn bản xứng đáng làm quan phụ mẫu, ngày mà các ngươi ngồi chỗ đó còn lâu lắm, ta hứa đấy." Nàng oán hận đảo mắt nhìn bọn chúng.


      Khi nàng chuyện làm động đến vết thương mặt, còn ngực cũng bị nội thương, càng thêm đau đớn.


      Nàng Tô Bối Bối cùng với bọn họ là kẻ thù đội trời chung !


      “Chát!”


      Quan đại nhân đập quan ấn xuống bàn, trừng mắt nhìn Bối Bối, tức giận đến mặt đỏ tía tai : “Ngươi cũng dám làm càn xấu bản quan, nhìn ngươi là ta biết chưa được giáo huấn, người đâu, đè nàng ta xuống đánh ba mươi bản cho ta, bản quan muốn nhìn xem ngươi còn mạnh miệng hay là ta mạnh tay, đánh cho ta !”


      “Dạ!”


      Hai tên lính cầm gậy lập tức lên tiếng trả lời.


      Bối Bối toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn thấy hai tên lính mang gậy thô cách mình càng ngày càng gần.


      phải chứ?! Nàng bị đánh chết ở đây sao, nha nha, cẩu quan này đúng là lương tâm bị chó gặm mất rồi.


      Mắt thấy hai tên lính phụ trách việc thi hành án ngày càng gần, Lâm bộ đầu rốt cục thể im lặng được nữa .


      thu hồi kiếm, chắp tay hành lễ “Đại nhân, thuộc hạ chỉ sợ làm như vậy xảy ra án mạng, hoặc là đại nhân có thể đem nàng nhốt lại trước, để cho nàng tỉnh táo rồi tiếp tục tra khảo.”


      Quan đại nhân lại vỗ bàn cái chát, lời nghiêm khắc đối với Lâm bộ đầu : “Bản quan làm như thế nào có cần ngươi dạy bảo sao ? Cút sang bên đứng !”


      Lâm bộ đầu chắp tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thương hại nhìn Bối Bối, sau đó đứng ở bên cúi đầu nghe lệnh.


      “Đông !” Hai cây gậy gỗ đồng thời đánh lên người Bối Bối, thân hình nàng cố gồng mình chờ đợi bản án.


      Bối Bối vẻ mặt đau đớn, cái này chết chắc rồi, xong đời.


      Ngự Hàn, chàng còn mau tới cứu lão bà thân của chàng, ta bị đánh chết ở đây, ô.......


      Rốt cục nhìn thấy Bối Bối lộ ra sắc mặt đau khổ, quan đại nhân cùng muội muội của liếc mắt nhìn nhau cái, hiểm cười thầm.


      đắc ý dào dạt, như là sống chết của Bối Bối nằm trong tay , tay chậm rãi giơ lên quan ấn, sau đó dưới ánh mắt chật vật của Bối Bối chút chút tiếp cận mặt bàn.


      “Chát ! Đánh......Cho ta !”


      Hai cây gậy gỗ đồng thời giơ lên, Bối Bối run rẩy, rốt cuộc thể che giấu được sợ hãi, nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn đến.


      Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông[1] đó, ngoài cửa nha môn tiến vào bóng trắng, cùng với lửa giận ngút trời thét to : “Chết tiệt các ngươi, toàn bộ dừng tay cho bổn Vương !”


      Hồng quang bắn về phía hai cây gậy gỗ, ngọn lửa lập tức thiêu cháy, ngọn lửa lan dần sang hai tên lính.


      “Ai nha!” Hai tên lính ngã lăn ra đất, hai gậy gỗ trong tay vẫn cháy, lửa thiêu đau đớn, bọn họ vội vàng vất gậy sang bên, luống cuống chùi tay vào quần, kêu rên liên tục.


      Trong chớp mắt, Ngự Hàn đến bên người Bối Bối, ngón tay bắn ra hồng quang, dây thừng trói tay nàng đứt đoạn.


      đem nàng ôm vào ngực : “Tiểu Bối Bối, nàng thế nào? Mau chuyện với ta, để cho ta nghe giọng của nàng, Tiểu Bối Bối......”


      Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trước mặt, Bối Bối cơ hồ mừng tới phát khóc, nàng há miệng muốn chuyện, lại làm cho lồng ngực bị nội thương nhói đau.


      “Khụ, khụ, khụ, đau.” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, khuôn mặt nhắn thống khổ nhăn nhó.


      Nghe tiếng chật vật của nàng, trái tim của Ngự Hàn co rút đau đớn, nhàng cầm cổ tay bắt mạch cho nàng, phát nàng bị nội thương rất .


      Tức giận lại tăng thêm tầng, phẫn nộ hét to : “Cuối cùng là ai đả thương nàng, toàn bộ lăn hết ra đây cho ta!”


      Quan đại nhân kinh hồn bạt vía chỉ chỉ Ngự Hàn : “ là to gan..... Ngươi là ai, cũng dám quát tháo tại công đường.”


      Lâm bộ đầu đứng ở bên, chậm rãi thu hồi kiếm trong tay.


      nhìn kỹ Ngự Hàn lúc lâu, đồng tử trong mắt co rút lại vài cái, sau đó quỳ xuống cất tiếng : “Ty chức khấu kiến Vương .”


      “Vương, Vương......Vương ?” Cái này quan đại nhân hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng bắt đầu sợ hãi, run rẩy.


      Bên cạnh , mụ béo sợ tới mức mỡ người cũng run run, ánh mắt đăm đăm nhìn Ngự Hàn miệng thào : “Vương ? là.......Xích Diễm Vương ? Vậy...... Nữ nhân kia là........”


      Mọi việc xung quanh, Ngự Hàn tạm thời nhìn như thấy, cẩn thận ôm lấy Bối Bối lên ghế ngồi, sau đó tỉ mỉ kiểm tra người nàng còn vết thương nào khác .


      Cuối cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm hai gò má sưng đỏ, cơn giận trong lồng ngực như núi lửa sắp phun trào.


      nhàng thổi thổi vết thương : “Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi, là ta tới chậm, làm nàng........Bị thương.”


      Nhìn con mắt đen tràn ngập đau lòng, Bối Bối cảm giác đáy lòng từ từ mềm , vừa rồi tất cả những nỗi sợ hãi, đều im lặng rút lui, lưu lại chỉ còn là ỷ lại đối với .


      “Chàng rốt cuộc cũng tới, ta sợ đợi được chàng đến bị đánh chết dưới cây gậy gỗ.....”


      Lòng Ngự Hàn càng thêm đau, gắt gao nắm chặt tay nàng : “ được chữ kia.”


      Cảm giác tay run rẩy, Bối Bối cơ hồ có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm của có bao nhiêu sợ hãi, nàng nuốt xuống những nghẹn ngào, nhàng gật đầu : “Ta bao giờ gặp chuyện xui xẻo, vĩnh viễn ở cùng chàng.”


      “Ngoan.” Đôi mày nhíu lại mới thoáng thả lỏng ra.


      Cúi đầu, nhàng hôn lên khoé môi của nàng, cẩn thận tránh đụng vào vết thương để làm nàng đau.


      Hôn môi qua , xoay người, Thương Tuyệt Lệ hiểu ý tới : “Vương, thuộc hạ điều tra ra, vết thương mặt Vương hậu là do nữ nhân béo đánh, nội thương là do Lâm bộ đầu đánh.”


      Ngự Hàn thong thả nhìn chung quanh, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua những người quỳ ở dưới công đường, hai tay siết lại kêu lên răng rắc.


      “Mấy tên chết tiệt này, ngay cả Vương hậu của bổn Vương cũng dám đánh, các ngươi muốn chết sớm.......Bổn Vương cho các ngươi được toại nguyện!”


      _______


      [1]Chỉ mành treo chuông: rơi vào tình huống nguy hiểm

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 383: CHÚT LƯU TÌNH



      Hồng quang từ trong công đường bắn phụt ra ngoài, nhằm hướng lên trời.


      Nhìn thấy loại hồng quang kiểu độc nhất vô nhị, quan đại nhân rốt cục biết chính mình trọc tới người nào.


      Hai chân run run từ từ trượt xuống quỳ mặt đất, sau đó rất nhanh bò sát tới dưới chân Ngự Hàn vẻ mặt cầu xin tha thứ : “Vương, xin tha mạng a, tiểu nhân biết nàng là Vương hậu nương nương, tiểu nhân biết tội rồi......”


      “Bang bang bang....” Quan đại nhân ngừng dập đầu xuống đất.


      Ngự Hàn lạnh lùng hừ tiếng: “Ngươi là đồ chết tiệt, là tên cẩu quan!”


      Đôi chân thon dài duỗi ra, liền đem tên quan đại nhân phủ phục dưới chân cước đá bay, đau tới nỗi hộc máu rên rỉ.


      Ngay sau đó, Ngự Hàn từng bước từng bước đến trước mặt Lâm bộ đầu, từ cao nhìn xuống Lâm bộ đầu quỳ gối mặt đất.


      “Ngươi đả thương Vương hậu của ta, phải bị tội gì ?”


      Lâm bộ đầu càng thêm cúi thấp xuống, hai tay đem kiếm của mình dâng lên : “ Ty chức tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương xử lý.”


      Ngự Hàn mím môi, trong lòng bàn tay ngưng tụ hồng quang mãnh liệt : “Ngươi quả đáng chết!”


      Tay phải giơ lên, năng lượng hùng hậu nhất thời vây quanh Lâm bộ đầu, đánh văng đến bên cây cột to.


      “Oành oành” Hai tiếng nổ lớn, Lâm bộ đầu bị đập mạnh vào cây cột, sau đó rơi mặt đất.


      “Oẹ” ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, nhịn xuống dám hé răng kêu rên, sau đó chống thân mình đến trước mặt Ngự Hàn, lần nữa quỳ xuống.


      Thấy thế, Bối Bối nhịn được mở miệng : “ Ngự Hàn, quên , cần giết , chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.”


      Giọng của nàng nghe yếu ớt, nhưng người nào có thể địch lại năng lượng cường đại như thế, làm cho Ngự Hàn chuẩn bị đánh Lâm bộ đầu, hồng quang trong lòng bàn tay chậm rãi mất .


      xoay người, dịu dàng nhìn nàng, nhàng thở dài : “Được, nàng ngoan ngoãn ngồi đó , nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút.”


      Câu cuối cùng kia, giấu trong tiếng của có mang theo tia nghiêm túc.


      Cục diện kế tiếp có máu chảy, hi vọng làm bẩn tới đôi mắt xinh đẹp của nàng.


      Bối Bối im lặng nhìn , hồi lâu, nàng nhàng gật đầu, quay đầu với Thương Tuyệt Lệ : “Thương đầu gỗ, nơi này chướng khí mù mịt, ngươi mang ta ra ngoài hít thở khí, thuận tiên gặp cục cưng luôn.”


      “Tuân lệnh. Vương hậu nương nương xin mời.” Thương Tuyệt Lệ cẩn thận nâng nàng lên, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người nơi công đường.


      màn vừa rồi đại thẩm béo xem thấy Bối Bối thay Lâm bộ đầu cầu tình, nhìn ra được ít manh mối.


      Mụ quỳ xuống : “Vương hậu nương nương, thực xin lỗi thực xin lỗi, xin người đừng , xin người trừng phạt ta , Vương hậu nương nương, ta biết sai rồi, Vương hậu nương nương......”


      Bối Bối thoáng quay đầu, lạnh lùng liếc mụ béo cái, sau đó lại nhìn về phía Ngự Hàn, đôi môi hé ra chút tươi cười " Ngự Hàn, nữ nhân này làm cho........Ta thực chán ghét.”


      Bạc môi Ngự Hàn nhếch lên : “Ta biết.”


      Đợi Bối Bối rời , Ngự Hàn lạnh lùng cười, ánh mắt ngoan tuyệt làm ọi người ở đây cơ hồ như bị đông cứng lại.


      từng bước từng bước đến gần đại thẩm béo, khuôn mặt tuấn phi phàm đột nhiên nở ra nụ cười ôn hoà : “Ngươi biết sai rồi sao?”


      Đại thẩm béo nhìn thấy lộ ra tươi cười, nghĩ mình được cứu rồi, mụ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ : “Vương, ta biết sai rồi, là biết sai rồi, xin Vương tha mạng.”


      “Ngươi biết sai rồi, vậy bổn Vương cũng nên cho ngươi cơ hội sửa đổi, như vậy bổn Vương mới có vẻ là người khoan hồng độ lượng chứ nhỉ !”


      tủm tỉm cười làm đuôi lông mày xếch lên, phóng ra vô số phong tình trong lúc đó, cơ hồ làm cho ánh mắt đại thẩm béo mê muội.


      Mụ ngẩn ngơ, trong lòng nổ lộp bộp, rất nhanh hoàn hồn : “Vâng, vâng, cám ơn Vương , cám ơn Vương.......”


      Thấy mụ bộ dáng sợ chết, Ngự Hàn khẽ cười : “Nhưng mà.......Ngươi đánh Vương hậu nương nương, chuyện lớn như vậy, ngươi ......Bổn Vương như thế nào mới có thể vì Vương hậu lấy lại chút mặt mũi, ta làm sao có đủ năng lực cho ngươi cơ hội sửa đổi đâu?”


      Nghe vậy, đại thẩm béo suy nghĩ, khẽ cắn môi, cánh tay hung hăng đánh vào mặt mình : “Ba ba ba........”


      Tiếng bốp bốp liên tục vang lên, tại đây im lặng đến nỗi cây châm rơi xuống đều có thể nghe được ràng, làm cho người ta cảm thấy run sợ.


      Con ngươi đen láy của Ngự Hàn xẹt qua nụ cười tà ác : “Thực là sai, biết mình có lỗi nên nhận lỗi, các ngươi có hiểu ?”


      nhìn bao quát xung quanh những người khác, ánh mắt sắc bén khiếp người.


      Những người khác rét run gật đầu, sau đó đồng dạng đưa tay vả lên mặt.


      “Ba ba ba......”


      Toàn bộ công đường bắt đầu vang lên hỗn tạp tiếng bốp bốp, tiếng kêu lớn.


      ..........


      Ngự Hàn ngồi ở cao, chậm rãi thưởng thức trà nóng, con mắt liếc nhìn đám hạ nhân mang mặt mình đánh đến sưng tấy chảy máu, khuôn mặt lãnh huyết có ý định kêu ngừng.


      Dám đụng đến người Tiểu Bối Bối của , tuyệt đối xử !


      Tiếng ba ba vẫn tiếp tục vang lên, rốt cục, Ngự Hàn cảm thấy vừa lòng, chậm rãi để chén trà xuống.


      “Tốt lắm, các ngươi đều ngừng tay .”


      Đám hạ nhân mới dám dừng lại, chính là, mặt bọn họ đều muốn biến thành đầu heo.


      Ánh mắt sắc bén của Ngự Hàn rơi xuống mặt tên quan đại nhân, tiếng nghiêm nghị: “Người đâu, lột mũ quan của ra cho bổn Vương.”


      “Dạ.”


      Tên lính mặt sưng tấy quỳ gối bên dám chậm trễ chạy nhanh tới trước mặt quan đại nhân, lột mũ quan của xuống .


      Quan đại nhân gườm gườm nhìn tên lính, thầm cắn răng : “Ngươi.....”


      câu cũng dám ra miệng, cuối cùng chỉ có thể nuốt vào bụng, ủ rũ giống con chó nhà có tang.


      Tiếp theo, Ngự Hàn xuống dưới, đến trước mặt Lâm bộ đầu : “Từ nay về sau, chức quan này.......Liền do ngươi thay thế, bổn Vương phái người mang công văn bổ nhiệm tới, ngươi phải thay bổn Vương quản lý tốt vùng này, nghe chưa ?”


      Lâm bộ đầu dám tin hai mắt trừng lớn, ánh mắt kích động, mồm há to, cuối cùng chân thành tha thiết : “Ty chức tuân lệnh.”


      “Ừ.”


      Ngự Hàn nhàng lên tiếng, liền bước nhanh ra khỏi công đường.


      ..........


      ra ngoài cửa, chỉ thấy tiểu Bối Bối của ôm ba Hoàng kim đản ngồi kiệu, chờ đợi .


      đến, ánh mắt thuỷ chung dời khỏi khuôn mặt sưng đỏ của nàng.


      Vết thương đó, làm cho vừa rồi có chút bình tĩnh, lửa giận giờ lại bộc phát lên, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của lên vẻ lo lắng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 384: GIÁ Y



      Trong Xích Diễm cung, tiếng than liên tục ngừng vang lên.


      “Ai da... Ôi... Đau a...”


      Bối Bối ủy khuất nhìn Ngự Hàn, dùng bông gòn chạm vào hai má nàng, nàng liền bi thương kêu lên tiếng, cứ muốn lui thẳng về sau.


      Nghe tiếng kêu nàng thảm thương, mỗi lần nghe là mỗi lần sắc mặt Ngự Hàn trầm vài phần, trầm đến cuối cùng cũng sắp biến thành màu đen rồi.


      Thoa thuốc xong, cực giận bóp chặt bông cầm trong tay cơ hồ sắp nát vụn.


      đột nhiên đứng lên: “Ta giết nữ nhân chết tiệt kia!”


      Bối Bối vội vàng giữ chặt : “Đừng ... Ta vất vả mới bình an trở lại trong cung, chàng ở lại với ta sao?”


      Cuối cùng, nàng dứt khoát dùng ai binh chiến lược[1], bộ dáng đáng thương, đôi mắt long lanh nước nhìn .


      Nhìn mắt nàng đầy nước, cơn tức của Ngự Hàn cơ hồ lập tức bị dập tắt, than tiếng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.


      đưa tay nhàng vuốt ve tóc nàng, thương tiếc hỏi: “Ngực còn đau ?”


      Tham lam hấp thụ hết hơi thở trong cái ôm, Bối Bối cọ cọ ngực , mới thỏa mãn : “ đau, có lão công lợi hại chàng đây trị thương, ta khỏe nhanh vô cùng.”


      “Nhanh vô cùng? Vậy vừa rồi ai than mặt đau vậy.” Giọng mang theo giễu cợt, lại pha lẫn nồng đậm thương tiếc.


      Ngay sau đó, như là nhớ tới cái gì đó nhàng đẩy nàng ra, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng khóa giữ đôi mắt nàng.


      “Được rồi, bây giờ có thể tới tội nàng tự ý xuất cung được rồi, còn mang theo cục cưng , chuẩn bị vứt bỏ người làm cha đây để bước chân vào giang hồ phải , hử?”


      Bối Bối há hốc mồm, ánh mắt dao động sang trái phải dám nhìn thẳng vào con ngươi đen tinh xảo của .


      thầm thè lưỡi, làm sao bây giờ? Nàng còn tưởng rằng truy cứu chuyện nàng xuất cung nữa chứ.


      Hồi lâu thấy nàng trả lời, Ngự Hàn hơi trầm giọng xuống: “Tiểu Bối Bối...”


      Vừa trầm lại vừa cố ý kéo dài tiếng gọi, nghe vào tai Bối Bối, vô cùng quỷ dị.


      Rũ mắt xuống, nàng dứt khoát trực tiếp thừa nhận : “Ta... Ta chỉ là tâm tình có chút buồn, muốn xuất cung dạo chơi.”


      Nhớ tới quyển sổ công chứng kia, nàng liền buồn bực, chịu bó tay…


      Nàng vắt các ngón tay thon mềm, bộ dáng ủy khuất , lòng Ngự Hàn sớm trở nên mềm ra.


      nhàng thở dài, có chút bất lực, lại có chút ảo não.


      “Người đâu, đem giá y của Vương hậu nương nương lại đây.” quay ra cửa hô to.


      Chỉ chốc lát sau, hai cung nữ liền cầm tay bộ giá y đỏ thẫm vào, cung kính trình đến tay Ngự Hàn.


      Cầm giá y, Ngự Hàn đưa tới trước mặt Bối Bối, mày kiếm nhàng giương lên: “Thích ?”


      Bối Bối há miệng, dám tin nhìn xiêm y trong tay , chớp mắt vài cái mới chậm rãi xác định đây phải là ảo giác.


      Đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, đôi mắt đen của Ngự Hàn mỉm cười: “Tiểu Bối Bối, giá y của nàng.”


      Tiếp theo, đem giá y đặt vào tay nàng, hôn trán nàng: “Mau mặc thử xem có hợp ?”


      Sợi vải mềm mại mịn màng chạm vào da thịt, cảm giác thoải mái.


      Nàng nâng mắt, vừa kinh vừa hỉ nhìn : “ Ngự Hàn, đây... cho ta sao?”


      như vậy, bọn họ bái đường thành thân?!


      Ngự Hàn cầm tay nàng, đồng thời cầm cả giá y, bạc môi cười xấu xa: “Trừ phi nàng muốn ta nạp phi, như vậy giá y này cũng có thể cho phi của ta...”


      “Chàng dám?!”


      Bối Bối hung hăng trừng , bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.


      Ngự Hàn cười ha hả, đưa tay vén sợi tóc rối hai bên thái dương của nàng, đôi mắt chứa vô tận sủng nịch: “Ta đâu dám đâu.”


      Bối Bối đưa tay thực dùng sức giữ chặt tay , như cũ chịu nhả ra: “Ta cho chàng nha, chàng có ta rồi sau này đừng mơ có cái gì tam cung lục viện, Vương hậu của chàng là ta, phi tử cũng là ta, chàng nếu dám kiếm thêm phi tử quý nhân gì đó, ta liền... ta liền tịnh thân chàng, xem chàng làm sao phong lưu.”


      “Nương tử hung hãn, vi phu hơi sợ.” cười hì hì khua môi múa mép với nàng.


      “Hừ!” Bối Bối quay mặt sang bên, muốn chuyện với .


      Thấy thế, Ngự Hàn thấy tốt rồi bèn thu lại, ôm nàng vào lòng trấn an: “Được được được, vi phu dám nghe lời nương tử được rồi, bây giờ có thể thử giá y được chưa?”


      Bối Bối quay đầu nhìn cung nữ đứng bên, sau đó rời khỏi lòng , với cung nữ: “Các ngươi đến giúp ta mặc quần áo.”


      Ngự Hàn cũng đứng lên theo, xích gần tai nàng: “Tiểu Bối Bối, ta cũng giúp nàng mặc quần áo được ?”


      “Chàng ở bên ngoài chờ cho ta, được theo.”


      cần nghĩ cũng biết nổi sắc tính gì, Bối Bối dứt khoát đẩy ngồi xuống, sau đó cho ánh mắt cảnh cáo, mới mang theo cung nữ hướng phòng canh y[2].


      Lắc lắc đầu, Ngự Hàn cười tủm tỉm cầm lấy chén trà nóng ở bên cạnh, nếm ngụm, bị buộc bởi uy nghiêm của nương tử, đành phải an phận ở chỗ này chờ.


      ...


      Qua hồi lâu, rèm phòng canh y rốt cục lại xốc lên.


      Bối Bối thân hồng, kéo làn váy chầm chậm ra.


      Tiếng bước chân vụn lập tức dẫn dụ ánh mắt Ngự Hàn, khi nhìn Bối Bối thân giá y, chén trà trong tay dừng chút mới buông xuống.


      Đôi mắt tuấn nhíu lại, màu đỏ của giá y phụ trợ cho làn da trắng nõn mềm mại của nàng như giọt sương giữa hoa hồng, kiều mỵ mê người.


      Sắc đỏ, khiến vật trang sức mà chọn phản chiếu vẻ mong manh thẹn thùng ở giữa cặp lông mày thanh tú của nàng, nàng e lệ... tựa như nàng là tân nương tử hạnh phúc nhất thế gian này.


      Tim bị niềm hạnh phúc ngọt ngào tựa mật trương đầy, tầm mắt dính chặt vào nàng, chậm rãi đánh giá dưới thân thể của nàng vài lần.


      Tơ lụa mềm mại dán vào da thịt, vẽ nên dáng người nhu mỹ khiến trổi lên ngọn lửa muốn cùng nàng thân mật.


      Tiểu tân nương của ... Quả thực đẹp làm cho thể dừng lại ham muốn đó, ha...


      Dưới cái nhìn chằm chằm càng ngày càng nóng bỏng của , Bối Bối chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khẩn trương.


      Lần đầu tiên mặc giá y là khi bị bức gả cho Hắc Khi Phong, chút tâm tình nàng cũng có.


      tại, là nàng cam tâm tình nguyện thậm chí là hưng phấn vì nam nhân mình mà phủ lên người bộ giá y, loại tâm tình này, loại nhịp đập khi nhìn chằm chằm... ra là như thế làm người ta mê say, làm tim nàng đập nhanh, làm nàng cảm thấy... thẹn thùng.


      Đây là thẹn thùng vì hạnh phúc...


      _____


      [1]Ai binh chiến lược: chiến lược dựa vào tình cảm, thương xót


      [2] Phòng canh y:phòng thay quần áo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :