1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 375: XÀ CON NHO



      Bối bối đứng ở bên cửa sổ, ba quả trứng hoàng kim đồng loạt đứng ở thẩm mềm bên cửa sổ, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc gần gũi với mẫu thân.


      Nhìn bầu trời phía xa xăm, Bối Bối nhịn được gật gù đắc ý ngâm thơ:


      “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.


      Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”


      (Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê


      Tráng sĩ trở về)


      Đúng lúc Huyên Trữ vào :" Tẩu tử, ngươi ở đây than thở cái gì ? "


      Bối Bối xoay người, thuận tay ôm tấm thảm đó có ba đứa vào bên trong, ngồi lên chiếc giường .


      "Huyên Trữ, ngươi hiểu được tâm tình của ta." Bối Bối lại tiếng thở dài.


      Lúc trải thảm xuống sắp xếp lại, chiếc nhẫn đeo ngón tay của nàng ngừng tỏa ra ánh sáng chói mắt.


      Nhìn chiếc nhẫn kia, Huyên Trữ thích và ngưỡng mộ : " Tẩu tử, ta nghe ngươi thích nghi thức hôn lễ của nhân gian, Vương huynh vì thế còn đặc biệt hao phí nhiều nguyên lực mang ngươi xuyên đến nhân gian thành thân, là rất lãng mạn. Vương huynh là rất thương ngươi nha! "


      Bối Bối cũng thuận thế nhìn ngón tay đeo nhẫn, môi nhàng nở ra, đáp lại: " Ừ.... Cuối cùng còn có chút làm cho ta vừa lòng. "


      " Đúng rồi tẩu tử, nhân gian các ngươi thành thân là như thế nào? Rất đẹp sao? Náo nhiệt sao? "


      Công chứng là nơi có thể náo nhiệt sao, chỉ sợ còn chưa có bắt đầu gây ồn ào, bên dân chính cục liền trực tiếp gọi điện thoại đến cảnh sát có hai người thần kinh quấy rối.


      Lắc lắc đầu, Bối Bối vô tình đem đầu dựa vào thành giường, mí mắt cúi xuống. Trong lòng vẫn là thể "Nuối tiếc” kiệu lớn tám người khiên của nàng.


      Khi nàng bình tĩnh tinh thần, bỗng nhiên cảm giác được ngón tay làm ngứa, tựa hồ có vật gì bò bò mu bàn tay.


      Nàng có lưu ý, vươn tay kia nắm lấy, đầu tiên đụng đến nhẫn của mình, ngay sau đó....mềm mềm, ấm, , trơn nhẵn, còn có thể động, hơn nữa... còn có thể bò...


      Đầu óc bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, nàng há nuốt nuốt nước miếng, từ từ quay đầu nhìn.


      Chưa nhìn thấy hết toàn cảnh, nàng vừa thấy sợ tới mức tròng mắt dường như muốn rớt xuống.


      " Nó... Chúng nó ..." Ngón tay Bối Bối chỉ vào ba con rắn giường, kinh hãi thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.


      Huyên Trữ căn bản biết phản ứng của Bối Bối, nàng cười hì hì đưa tay đến bên giường chơi đùa với con rắn trong đó: " Tẩu tử, ngươi mau nhìn, pháp lực cục cưng là cường đại, biết tự biến thân, bọn chúng rất dễ thương, con rắn nho , đáng đúng hay ? Tẩu tử, tẩu tử ?"


      Hồi lâu nghe thấy Bối Bối đáp lại, Huyên Trữ nghi hoặc quay người nhìn lại, lại nhìn đến Bối Bối trợn mắt, há hốc mồm miệng, biểu sợ hãi.


      "Tẩu tử, ngươi như thế nào?"


      " A......... Các ngươi vì sao phải biến thành con rắn mềm nhũng thế! "


      Bối Bối hét lên tiếng, thể khống chế chính mình bắt đầu chạy ra ngoài.


      " Đại ca ca, mẫu thân chạy, chúng ta có đuổi theo hay a ?" Tiểu công chúa ngẩng đầu rắn, trong ánh mắt lóe ra tia hưng trí trò đùa dai.


      Lão Đại còn chưa có mở miệng, lão Nhị cũng rất hưng phấn mà : " Chúng ta đuổi theo mẫu thân , chúng ta cùng mẫu thân chơi trốn tìm ."


      " Tốt tốt, chúng tìm mẫu thân chơi, hì hì..."


      Tiểu công chúa "vèo" cái bay ra ngoài, ngay sau đó lão Nhì cùng lão Đại cùng nhau theo ở sau.


      Mãi cho đến bên trong phòng còn ai, Huyên Trữ mới giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn cửa, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán : " thể nào, tẩu tử ngay cả con rắn như vậy cũng sợ, nhưng lại là đứa của nàng chứ, là...."


      Trong Vương cung, giờ phút này gà bay chó sửa to làm ồn ào.


      Bối Bối chạy trốn kịp hít thở, thỉnh thoảng quay đầu lại hét lớn với ba con rắn theo sát phía sau: " Các ngươi mau biến thành đản đản."


      " Khanh khách.... Mẫu thân hình như rất sợ chúng ta nha.." Tiểu công chúa cười rất vui.


      Nghe được tiếng cười của tiểu công chúa, Bối Bối trong đầu cảm giác vừa thương lại vừa bực mình.


      Nàng dừng bước, thở hổn hển hai tay chống nạnh, hung hăn nhìn xuống các con : " cho phép các ngươi."


      là đứa nghe lời, thiếu giáo huấn!


      Ba con rắn cũng ngừng lại, từ từ xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bối Bối:


      " Mẫu thân, người chạy sao? " Tiểu công chúa còn lý do chưa hỏi hết.


      Bối Bối thở phì phì chỉ vào xà con nho :" Ta là mẹ của ngươi, vì sao ta phải chạy?"


      "Nhưng là mẫu thân phải vừa mới chạy sao?" - Tiểu công chúa nghi hoặc


      " Đó là bởi vì... Bởi vì tình huống quá đột nhiên, đúng, chính là quá đột nhiên, các ngươi cứ như vậy tiếng báo trước cũng có liền biến thành xà, hại ta chút tâm lý chuẩn bị cũng có." - Bối Bối tức giận quét nhìn mặt cả ba con rắn , nàng khẳng định, bọ họ tuyệt đối là cố ý đột nhiên biến thành xà đến hù nàng!


      "Nhưng là phụ thân muốn như vậy để mẫu thân có thể quen hình thái của chúng ta thôi." - Tiểu công chúa có chút oan ức


      Lúc này, lão Đại cùng lão Nhị cũng gật đầu phụ họa theo.


      "Cái gì?! Phụ thân các ngươi cho các ngươi làm như vậy?" - Giọng của Bối Bối nhất thời lên cao vài đề-xi-ben. (đơn vị thanh)


      Ngự Hàn kia, ràng nàng với là nàng muốn từ từ thích ứng, thế nhưng ràng cho nàng cái cảnh "thích ứng" đặc sắc!


      Giọng hét với đề-xi-ben cao làm cho ba con rắn rụt đầu, liếc mắt nhìn lẫn nhau cái, trong mắt cùng lúc có dạng ánh mắt--- thanh mẫu thân đáng sợ nha.


      Bối Bối nắm chặt tay, nhắm mắt, sau đó mở ra, trong nháy mắt nảy lên ánh lửa.


      Nàng ngồi xổm xuống, rất nhanh bắt ba con rắn , ánh mắt trừng trừng đối với bọn họ :"Các ngươi hảo hảo trở về suy nghĩ cho ta, là tạo phản, ngay cả mẫu thân cũng dám dọa, chờ ta thu nhập phụ thân các ngươi xong lại đến thu nhập các ngươi, hừ!"


      Ba con rắn ở trong tay Bối Bối giãy dụa, đầu xoay qua xoay lại, thực ngoan ngoãn cầu xin tha thứ:"Mẫu thân, chúng con biết sai, về sau dám dọa mẫu thân...Là phụ thân sai chúng con làm như vậy thôi."


      Ba con rắn sợ mẫu thân tức giận, đành phải chuyển tới phụ thân minh thần vũ ra trợ trận.


      Bối Bối bực mình đưa bọn họ tới trong tay cung nữ :" Coi chừng ba đứa cho cẩn thận, được để bọn họ lại theo sau, ta tìm Ngự Hàn tính sổ."


      "Dạ, cung tiễn Vương hậu nương nương."


      Nghe cái xưng hô, Bối Bối nhịn được, muốn nhục chí, từ sau khi công chứng, danh hiệu của nàng liền biến thành Vương hậu nương nương, là cách gọi nhàm chán giống như bà cụ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 376: CỤC CƯNG CŨNG MUỐN XUẤT CUNG CHƠI



      Rất nhanh, Bối Bối liền như trận gió cuốn vào ngự thư phòng.


      Ngự Hàn...” Nàng người chưa tới tiếng truyền vào trong thư phòng.


      Ngự Hàn mới ngẩng đầu, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, Bối Bối mặt nổi giận đùng đùng từng bước chân nặng nề vào.


      chuyển mắt về phía các cung nữ dưới đài, các nàng rất thức thời lui ra ngoài.


      Lúc ngang qua người Bối Bối, các nàng thực cung kính hành lễ: “Vương hậu nương nương.”


      Bối Bối nghi hoặc nhìn các nàng cái, Ngự Hàn tìm cung nữ của Tú Cung (cung chuyên thuê thùa) tới đây làm gì?


      Ngự Hàn rất nhanh tới đón, đôi mắt tuấn lưu chuyển tia sáng xảo quyệt khóa trụ hai gò má tức giận của nàng.


      Tâm tư vừa chuyển liền biết nàng đến với ý đồ gì, vờ biết đưa tay nắm lấy vai nàng: “Tiểu Bối Bối, sao nàng lại tới đây? phải chơi cùng bọn sao? Sao lại nổi giận đùng đùng, bọn chúng chọc giận nàng à?”


      “Ta tới tìm chàng tính sổ, chàng cái tên vô lại, cố ý dạy cục cưng dọa ta.” Nàng ở trong lòng giãy dụa, giận hết sức ra tội của .


      Bàn tay to ấm áp xoa mi tâm nàng, nhàng mà vuốt ve: “Nương tử, đừng tức giận, tức giận rất dễ biến già nha.”


      Bối Bối thực dùng sức bỏ tay ra, mày liễu dựng thẳng: “Chàng miễn đánh trống lảng, gần đây tâm trạng của ta rất tốt, chàng tốt nhất đừng chọc ta, hừ!”


      Nghe vậy, biểu lo lắng dùng hai tay nâng mặt nàng làm cho nàng đối mặt : “Gần đây tâm trạng tốt? Làm sao vậy?”


      Bối Bối liếc mắt sang bên nhìn : “Ai cần chàng lo.”


      Thấy thế, bờ môi mỏng của Ngự Hàn dấu vết mở ra độ cong hoàn mỹ, đáy mắt tinh quang lấp lánh, rất mê người.


      làm sao có thể biết Tiểu Bối Bối của vui cái gì a, ha...


      Ai bảo nàng ngoan muốn cái gì lễ cầu hôn đại, cố mà làm khó, mới chịu nghe lời, khi như vậy, cũng chỉ có thể chiều theo ý nguyện của Tiểu Bối Bối của , làm cái lễ cầu hôn đại, thuận tiện đem hôn cũng dựa theo “ý nguyện” của nàng mà làm.


      Thành thân, là đại của đời người, nghi thức công chứng đơn sơ, ngay cả bạn bè thân thích đều có, chắc hẳn Tiểu Bối Bối của lúc này đây hối hận đối với cái ý nguyện ban đầu của mình rồ, biết vậy nàng làm.


      hư, bèn cho nàng khốn khổ chút, tiện thể vì chính bản tính ương ngạnh của nàng mà đấm ngực dặm chân thời gian , ha...


      Bối Bối rầu rĩ nhìn nơi khác, trong lòng vẫn tồn tại chút chờ mong, nhưng mà chờ lâu rồi cũng thấy tiếp tục hỏi nàng gần đây phiền cái gì.


      Hứ, là tức chết nàng mà.


      Nếu theo ý nàng hỏi lại nàng lần, vậy nàng có thể ám chỉ là nàng vẫn hy vọng bọn họ công chứng kết hôn đơn giản như vậy, tốt xấu gì cũng phải có cái đại lễ thành thân gì đó chứ.


      Vấn đề là... cư nhiên hỏi!


      Tức chết rồi tức chết rồi.


      Bối Bối nhịn được muốn trốn giường vò ổ chăn, hoặc là dứt khoát đem mười ngón tay của mình từ cái từng cái cắn lượt phát tiết phát tiết.


      thực tế, nàng cắn ngón tay rồi.


      Ngự Hàn lắc đầu, đối với nàng vô lực vội đưa tay nắm lấy tay nàng, cho nàng tiếp tục ngược đãi ngón tay bé mà quý.


      “Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng làm mẹ người khác rồi, sao lại còn cắn ngón tay như trẻ , sợ các cục cưng thấy chê cười nàng sao.”


      Bối Bối dùng sức rút tay về, liếc cái, chu miệng lên: “Bây giờ chàng mỗi ngày đều nhớ đến cục cưng.”


      Ngự Hàn nhướng mày, cảm giác mẹ của các con ghen với chính con mình, ha ha...


      Các tiểu trứng bảo bối của là bảo vật mà, trước kia muốn thấy Tiểu Bối Bối của ghen đúng là dễ dàng, ngược lại là nàng luôn làm ghen.


      Tuy rằng nhìn vẻ mặt ghen tuông của nàng tâm tình thực vui sướng, nhưng mà, Tiểu Bối Bối của gần đây tâm tình tốt lắm, vẫn cần phải cưng chiều chút.


      “Nương tử, nàng cần ghen với bọn , ở trong lòng vi phu, vị trí của nương tử người nào có thể thay thế.” hôn trán nàng, ánh mặt dịu dàng bao phủ lấy nàng.


      Trong lòng của Bối Bối cảm thấy ngọt ngào, nhưng miệng lại vẫn chịu thừa nhận: “Ai ta ghen với bọn , ta ước gì buổi tối chàng cũng ngủ chung với mấy quả trứng quỷ kia, như vậy ta người chiếm cái giường cũng thoải mái tự tại.”


      thực dùng sức ôm chặt nàng, cơ hồ phải chặt đến đau thắt lưng, nhưng lại thấy đau.


      “Vi phu làm sao có thể làm cho nương tử độc thủ khuê(*) được, như vậy người khác nghĩ vi phu tốt, mất mặt.” cười hì hì cổ nàng trộm được nụ hôn ái muội.


      Cái gì, ra suy nghĩ ặt mũi của , phải bởi vì muốn gần nàng a.


      Bối Bối lại buồn bực, nàng ai oán liếc cái, lạnh lùng đẩy ra: “Ta quấy rầy chàng làm công nữa, ta còn có việc phải làm.”


      Gót chân nàng vừa chuyển động, liền bị phen kéo trở về.


      “Nương tử, nàng muốn làm chuyện gì? vi phu nghe là chuyện gì?” muốn biết nương tử thân ái của bận cái gì.


      Bối Bối hướng làm cái mặt quỷ: “Ta chàng nghe.”


      xong, nàng tốc độ bay nhanh chạy .


      Nhìn bóng dáng nàng chạy rất tốc độ, Ngự Hàn mỉm cười lắc lắc đầu.


      Tiểu Bối Bối, nàng đành phải ngoan ngoãn buồn phiền thêm vài ngày , ha...


      với ánh mắt tà ác vẫn nhìn theo thân ảnh kiều của nàng biến mất ở chỗ rẽ của hành lang.


      ...


      Bối Bối đường chạy về Diễm cung, thở hồng hộc ở trong tẩm cung tìm đông kiếm tây.


      Thấy thế, cung nữ cùng nghi hoặc hỏi: “Vương hậu nương nương, xin hỏi người muốn tìm cái gì, nô tỳ có thể giúp người.”


      Bối Bối dừng lại xoay bước chân: “ cần đâu, ngươi lui ra trước .”


      “Vâng, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ mang theo nghi hoặc khó hiểu lui ra ngoài.


      Vòng vòng lại vài vòng, Bối Bối rốt cục tìm được cái nàng muốn tìm.


      Nàng cười tủm tỉm đếm số bạc trong tay, sau đó cẩn thận mả cất giữ, liền nghênh ngang ra Diễm cung.


      Hừ, làm cho tâm trạng của nàng tốt, làm có thể diện, nàng quyết định làm cho độc thủ khuê, nàng a... Liền ra bên ngoài giải sầu.


      ...


      vào bên tường hẻo lánh, mặt mày của Bối Bối hớn hở ngồi xổm xuống, đem đống cỏ khô bên góc động kia nhổ sạch, chuẩn bị bò ra ngoài, bên tai lại truyền đến thanh mềm mỏng.


      “Mẫu thân, chúng con cũng muốn chơi.”


      Á?


      Cổ của Bối Bối cứng ngắc từ quay lại, liền nhìn thấy ba quả Hoàng kim đản ở trước mặt nàng nhảy a nhảy, trán nàng xuống ba đường hắc tuyến.


      ______


      (*)Độc thủ khuê: phụ nữ có chồng nhưng chồng ở nhà.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 377: PHONG BA NGOÀI CUNG



      Đột nhiên, Bối Bối cảm thấy mình bị người khác xách .


      Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba cái quả tiểu trứng chuyên gây cư nhiên thi pháp kéo nàng từ sau cổ.


      “Này này này, các con ba đứa hài từ nghe lời, cư nhiên dám làm vậy với mẫu thân... Ách...”


      câu còn chưa có xong, ba quả Hoàng kim đản lần lượt từ miệng động chui ra ngoài, nháy mắt thân ảnh liền biến mất.


      Bối Bối nóng nảy: “Cục cưng, các con thể tự mình , đợi mẫu thân a.”


      Nàng rụt đầu nhìn, bên ngoài cái động cũng còn bóng dáng của cục cưng.


      “Xong rồi xong rồi, tốc độ của bọn chúng sao mà nhanh như vậy a a a.”


      Bối Bối trong lòng lo lắng thôi, vội vội vàng vàng hướng cái động mà chui, nhưng mà, thân thể của nàng mới vào được chút, bên hông liền như bị cái gì chộp lại.


      Đầu ở trong động, nàng căn bản nhìn thấy là cái gì bị chộp, đành phải đưa tay mò mẫm giải quyết cái kia.


      Cứng rắn, cái gì vậy a?


      Nàng quản được nhiều như vậy, đành phải giật loạn xạ cái vật chộp lấy nàng, kéo giật hồi lâu, nàng cảm thấy bên hông buông lỏng, được rồi!


      Cái mông lắc trái lắc phải hai lần, nàng rất nhanh bò ra khỏi động.


      Nhưng mà, nhìn bốn phía, làm gì còn bóng dáng Hoàng kim đản nữa.


      Bối Bối giậm giậm chân, vội vã về phía trước mặt, vừa vừa gọi: “Cục cưng, các con ở đâu, mau ra đây, cục cưng...”


      đường gọi, mãi cho đến đầu đường, cũng nhìn thấy các cục cưng đáng của nàng.


      “Thảm rồi, bọn chúng đâu rồi, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì a... Ta bị Ngự Hàn bóp chết...”


      Bối Bối rầu rĩ dọc theo đầu đường tìm, thủy chung nhìn thấy bóng dáng Hoàng kim đản, nàng gấp đến độ muốn khóc.


      Nhìn thấy bọn họ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì khoét lỗ, trống rỗng làm cho nàng cảm thấy kinh hoảng.


      rồi , đến trước mặt là đại thẩm có vẻ tử tế, nàng hai mắt lệ lưng tròng hỏi: “đại thẩm, xin hỏi người có nhìn thấy ba quả xà đản màu vàng từ đây bay qua hay ?”


      đại thẩm lắc lắc đầu: “ thấy qua, phu nhân bị lạc mất con à, yên tâm , hài tử của ngươi tuổi còn biết bay, pháp lực khó lường, gặp chuyện gì đâu, ngươi về nhà chờ xem, đứa có linh tính như vậy tự về nhà được.”


      Vừa , đại thẩm vừa vỗ vỗ vai Bối Bối an ủi, sau đó cười hớ hớ mà .


      Bối Bối đứng tại chỗ, mắt đẫm lệ, sau khi nghe đại thẩm thấy các cục cưng của nàng, liền còn nghe được những lời khác của đại thẩm.


      Thấy đại thẩm phải , nàng loạn xạ gật đầu: “Cám ơn người.”


      Sau đó liền vội vàng đến trước, gặp người liền hỏi tin tức của cục cưng, chỉ là thủy chung ai thấy qua.


      ...


      Tại đầu đường nơi khác, bên trong đám người vây xem, vài đại thúc tạp kỹ (làm xiếc) hăng say biểu diễn, các tràng pháo tay ngừng vang lên.


      “Hảo hảo! Rất tuyệt vời!” Có người thét to.


      “Đại ca, bọn họ làm cái gì vậy, có vẻ như chơi vui lắm, chúng ta qua xem được ?” Lão nhị hưng phấn bừng bừng đề nghị, đợi bọn họ đồng ý sớm bay qua.


      “Đệ đệ, đừng chạy nhanh như vậy.” Lão đại vội mang theo muội muội cùng nhau bay qua.


      vào đám người phía sau, Hoàng kim đản xíu chen vào được, nhàng đụng đụng cái người lớn ở trước mặt, tiếng ngọt ngào: “Thúc thúc cường tráng, ta xem thấy, thúc có thể nhường chút cho ta xem trong chốc lát được , chút là được rồi a, cám ơn.”


      Đại thúc xem đến hưng phấn cúi đầu nhìn, thấy tiểu cầu màu vàng phát sáng, rất đáng , lập tức cười.


      “Tiểu quỷ, ngươi như vậy biết bay, đáng kinh ngạc, về sau khẳng định là hùng xuất thiếu niên! Lại đây lại đây, vào xem .”


      Rất nhanh, lão nhị liền trong đám người chen chúc mất bóng dáng, làm cho lão đại cùng tiểu công chúa theo cũng tìm được bóng người.


      ...


      “Oa! hay quá tài quá, đại thúc các người tài quá!” Hoàng kim đản lão nhị kích động nhảy lên nhảy xuống, trong đám người bởi vì đột nhiên xuất cục cưng mà có vẻ càng thêm nhộn nhịp.


      Trong đám người, vài đại bá nhìn Hoàng kim đản lão nhị, khe khẽ : “Tiểu hài tử nhà ai, tuổi còn có pháp lực, lớn lên về sau khẳng định thể ngờ, nếu ta có đứa con mạnh mẽ như vậy tốt a, sau này cho làm tướng quân gì đó để làm rạng rỡ tổ tông.”


      Biểu diễn càng ngày càng kích động lòng người, Hoàng kim đản lão nhị nhìn xem đến thích thú, thỉnh thoảng kích động xoay vòng vòng.


      Cuối cùng, nhịn được, vèo tiếng bay về phía đại thúc biểu diễn cử trọng(*).


      “Đại thúc, vật này thực lớn, ngươi giỏi quá nha.” dứt khoát bay lên vật nặng cân, ở mặt lăn lộn chơi đùa.


      Bỗng nhiên, cảm thấy nghi hoặc: “Ôi? Sao tảng đá này lại lạnh, a, ta biết rồi, đây là vật bằng gỗ bộ dạng rất giống tảng đá, đại thúc, ngươi thông minh nha, như vậy quá nặng.”


      Hoàng kim đản lão nhị tự cho đó là ca ngợi, nhưng lại làm cho những người chung quanh bắt đầu thay đổi ánh mắt, mà đại thúc nâng tảng đá gỗ biểu diễn kia mặt lập tức biến màu gan heo (xám mặt).


      hung tợn trừng lớn mắt trâu, hận thể đem tên nhóc xà đản tảng đá gỗ của đập nát.


      “Tên tiểu quỷ ngươi ăn lộn xộn cái gì đó, mau cút xuống cho ta!”


      Hoàng kim đản lão nhị vèo tiếng lui ra vài thước, thở phì phì phản bác: “Đại thúc, ta lại có làm sai, ngươi thể mắng ta, phụ thân chỉ có làm sai mới bị mắng, ta thực ngoan, còn cảm thấy ngươi rất lợi hại nữa, ngươi lại mắng người, ngươi là người xấu.”


      Đại thúc nhìn người chung quanh chỉ trỏ, thẹn quá hóa giận vứt tảng đá gỗ cầm tay sang bên, hai ba bước tới gần Hoàng kim đản lão nhị .


      “Được lắm nhóc con, xem ra ngươi là cố ý khiến lão tử ngượng, hôm nay lão tử bèn thay thế cha mẹ ngươi giáo huấn chút, cho ngươi biết cái gì nên , khi nào nên câm miệng!”


      Nhìn thấy đại thúc kia hung thần ác sát hướng mình tới, Hoàng kim đản lão nhị sợ tới mức lại bay ngược vài thước.


      “Đại thúc, ngươi rất hung dữ nha.”


      Tuy rằng lui ra phía sau, nhưng mà chung quy giọng lại nghe ra chút sợ hãi nào.


      “Ngươi... Chết này!” Đại thúc giận dữ nắm quyền đầu sắp đáng về hướng người Hoàng kim đản lão nhị.


      Những người vây xem vây quanh lại, ánh mắt thiện nhìn chằm chằm đại thúc: “ ra các ngươi lừa tiền! Lừa được tiền còn chuẩn bị đánh người, mọi người đây có phải kẻ lừa đảo ác nhất ?”


      “Đúng vậy đúng vậy, kẻ lừa đảo ác độc, trả tiền lại cho chúng ta.”


      Quần chúng xông đến, mục tiêu là tên đồng lõa ôm lấy tiền kia.


      “A... được lấy được lấy...” Cái tên đồng bọn cầm tiền kia hổn hển quát to.


      trường ngay lập tức hỗn loạn, Hoàng kim đản lão nhị “khanh khách ” cười: “Các ngươi chơi trò đánh nhau sao? Hay quá, ta cũng muốn chơi...”


      vừa định bay qua, liền bị người ngăn trở.


      Hoàng kim đản lão đại thực nghiêm túc cảnh cáo: “Đệ đệ, đừng quấy rối nữa, ngươi chọc tới người xấu rồi, mau cùng chúng ta .”


      “Người xấu thực đáng sợ, nhị ca ca huynh là gây chuyện.”


      Tiểu công chúa oán giận, sau đó theo hai vị ca ca cùng nhau bay nhanh rời khỏi trường.


      ______


      (*)Cử trọng: nâng vật nặng, trong phim đây là nâng đá tảng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 378: XÀ CỤC CƯNG LÀ KẺ TRỘM



      Trời dần dần chuyển hoàng hôn, tầng mây cũng dần ảm đạm, mất ánh sáng, tựa hồ có thể có tuyết rơi.


      Ba quả xà đản đường bay mái hiên các cửa tiệm .


      “Hai vị ca ca, muội đói bụng.” Tiểu công chúa ngừng trú xà ngang của cửa tiệm, đối mặt với hai vi ca ca, cúi đầu .


      Hoàng kim đản lão nhị cũng có chút gấp gáp: “Ca ca, chúng ta hình như quên đưa mẫu thân ra, cũng có bà vú, chúng ta có sữa uống, làm sao bây giờ?”


      “Cái này...Chúng ta tìm mẫu thân trước được ?” Hoàng kim đản lão đại trong lòng cũng gấp, bụng cũng đói rồi.


      “Nhưng là mẫu thân ở đâu?” Tiểu công chúa rung rung quả cầu vàng kim, buồn bã ỉu xìu hỏi.


      Bỗng nhiên, Hoàng kim đản lão nhị hít hít mũi: “Ý? Ta ngửi được mùi sữa.”


      Tiếp theo, lại từ hướng của hương sữa nhìn theo, chỉ thấy rất nhiều thùng chứa sữa, có đại thẩm còn cầm bát sữa cho những người khác uống.


      “A, bên kia có sữa uống.” Hoàng kim đản lão nhị kinh hỉ kêu, động tác nhanh chóng “vèo” tiếng bay qua.


      “Nhị ca ca, đợi muội với.” Tiểu công chúa khẩn cấp theo.


      Hoàng kim đản lão đại muốn gọi bọn họ lại cũng còn kịp rồi, đành phải vội vàng qua: “Đệ đệ muội muội, sữa này thể tùy tiện uống, phụ thân lấy đồ của người khác phải trả tiền.”


      ...


      Đến trước cửa tiệm sữa, Hoàng kim đản lão nhị cười hì hì nhìn trong những thùng sữa bên trong, bay qua ngửi ngửi: “Da da, sữa này uống ngon nhất.”


      xong, người kim quang chợt lóe, con rắn uốn lượn bên ven thùng, cúi đầu xuống uống sữa trong thùng.


      Nối đuôi đến là tiểu công chúa, nàng cũng theo đó biến thân thành con rắn , cùng nhị ca của nàng uống.


      Lão bản của cửa hàng ngơ ngác nhìn mấy hài tử hư hỏng đột nhiên xuất , vất vả rốt cục phản ứng lại.


      Nàng tức giận cầm lấy vĩ đập ruồi xông qua: “Tiểu quỷ từ đâu đến, cư nhiên dám uống trộm sữa tươi của ta!”


      Nhưng mà, vĩ đập vừa hạ xuống, liền bị cỗ lực lượng ngăn lại, kim quang lóe ra vĩ đập của bà ta.


      Bà ta cắn răng dùng sức nắm chặt vĩ đập, ánh mắt trừng to: “Ta tin đấu lại hai đứa tiểu quỷ các ngươi!”


      Hoàng kim đản lão đại từ bả vai đại thẩm bay qua, ngữ khí thành khẩn mà tạ lỗi: “Đại thẩm, thực xin lỗi, đệ đệ cùng muội muội của ta hiểu chuyện, biết thể tùy tiện ăn đồ của người khác, thỉnh người tha thứ.”


      Đại thẩm lão bản nhìn Hoàng kim đản bay lượn trước mắt người lóe ra kim quang, lửa giận càng lớn.


      “Là ngươi ở trước mặt ta ăn trộm, hừ! Ba đứa tiểu quỷ các ngươi liên thủ đến uống trộm sữa tươi của ta phải , ta phải mang bọn ngươi gặp quan, ta cũng tin tiểu hài tử làm kẻ trộm phải ngồi tù.”


      xong, bàn tay to béo của đại thẩm duỗi ra phía trước, muốn bắt lấy Hoàng kim đản lão đại.


      Hoàng kim đản lão đại rất nhanh né được, làm cho đại thẩm kia bắt vào trung.


      vội vàng bay đến bên đệ đệ muội muội: “Mau chạy theo ca ca, đừng uống nữa.”


      Tiếp theo, thi pháp đưa bọn họ hai đệ muội tuyệt quản thời gian địa điểm xảy ra chuyện gì mà cường ngạnh mang .


      Dưới mái hiên của cửa tiệm, hai con rắn bị đoàn kim quang vây quanh bay hướng về phía trước, bọn họ cam lòng giãy dụa : “Ca ca, chúng ta còn chưa uống no đâu, buông ra a.”


      Hoàng kim đản lão đại hoàn toàn nghe bọn họ , lòng thầm nghĩ nhanh chút mang bọn họ , bởi vì đại thẩm kia mang theo gia đinh đuổi theo.


      ...


      Bối Bối ủ rũ đứng ở đầu đường, mờ mịt nhìn bầu trời phía xa dần dần tối .


      Nàng đưa tay dụi dụi mắt, gạt lớp mờ mịt đáy mắt: “Cục cưng, các con rốt cuộc đâu? Các con có biết mẫu thân rất lo lắng hay ... Cục cưng, các con mau ra đây a...”


      Nếu còn tìm được bọn chúng làm sao bây giờ, trời cũng sắp tối rồi, chẳng lẽ bọn chúng bị bắt cóc? Hoặc là bị khi dễ? Hay là...


      Đủ loại khả năng ở trong đầu nàng lên, mỗi khả năng đều làm cho nàng kinh hồn đảm phách.


      Bỗng nhiên, đằng trước truyền đến tiếng bát nháo, tựa hồ có người tiến về hướng này.


      Bối Bối có tâm tư để ý tới xảy ra chuyện gì, chính là vô lực nâng chân muốn nhường đường, lại bị tiếng kêu gọi gấp khiến nàng dừng bước.


      “Mẫu thân...”


      Giọng kêu quen thuộc, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy quả Hoàng kim đản mang theo hai con rắn theo hướng của nàng xông tới.


      Nàng giang hai tay tiếp được bọn chúng, vững vàng ôm vào trong lòng.


      Nhìn vào trong ngực ba quả biến trở lại Hoàng kim đản kia, nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt thẳng rơi.


      “Các con...Các con rốt cuộc đâu?”


      Ba quả xà đản thực khác thường hé răng, ngược lại còn chui sâu vào cái ôm của nàng, bộ dáng giống như trốn cái gì.


      Bối Bối đối với cử chỉ của chúng nghi hoặc khó hiểu: “Các con sao vậy, có phải rất nhớ mẫu thân ? Bây giờ biết thể rời mẫu thân rồi sao...”


      Lời của nàng còn chưa xong, liền bị đạo thanh tức giận đánh gãy: “ ra ngươi chính là mẹ của ba đứa nhóc này, hừ, ngươi dạy con sao thế, cư nhiên dạy chúng đến trộm sữa tươi của ta, là thế phong nhật hạ[1]!”


      Nghe vậy, tâm tư của Bối Bối lược chuyển, cuối cùng có chút hiểu được các cục cưng của nàng vì sao lại vội vã nhào vào lòng nàng như vậy, sau đó lại trốn tránh dám gặp ai, ra là làm chuyện xấu!


      Tuy rằng biết con mình làm sai, nhưng Bối Bối vẫn ôm ấp, che chở chúng trong lòng.


      Nàng lễ phép hướng đại thẩm tức giận kia cúi đầu cái: “Đại thẩm, rất xin lỗi, ta trông hài tử tốt, là bọn chúng đúng, bọn họ uống trộm bao nhiêu sữa tươi của người, ta đền tiền cho người được chứ?”


      Nghe thấy có tiền đền, đại thẩm sắc mặt cuối cùng thoáng hảo chuyển, nàng đưa ra hai ngón tay, ngạo mạn hếch đôi môi dày: “Chỉ cần ngươi đền ta hai mươi lượng bạc, ta truy cứu chuyện bọn chúng trộm sữa này.”


      Hai mươi lượng bạc?!


      Bối Bối khóe miệng co lại, này ràng chính là sấn hỏa đả kiếp[2] (1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp), cho dù uống cả thùng sữa, cũng cần hai mươi lượng bạc, đúng là hại người!


      Nàng hít hơi sâu, để cơn tức bốc lên trong lòng chậm rãi hạ xuống, sau đó mới miễn cưỡng mỉm cười: “Đại thẩm, ta nghĩ...Hai mươi lượng bạc có phải nhiều quá hay ...”


      “Hừ! Hai mươi lượng coi như tiện nghi cho rồi, ngươi rốt cuộc có đền tiền , đền tiền chúng ta gặp quan.”


      Bối Bối mặt tươi cười vừa thu lại, sắc mặt cũng trở nên tốt lắm.


      Nàng nhún nhún vai, tự tại : “Được rồi, vậy chúng ta gặp quan, dù sao người ta cũng có tiền.”


      Đại thẩm kia nhất thời há hốc mồm, lập tức phản ứng lại, sâu cảm thấy Bối Bối chơi xỏ mình, lửa giận xông lên.


      , gặp quan!”


      Bà ta cực giận túm trụ tay Bối Bối, vài người vây xem nhìn thấy có kịch vui để xem, vì thế cũng phần phật theo giúp vui.


      ______


      [1] Thế phong nhật hạ: thói đời ngày sau


      [2] Chính là sấn hỏa đả kiếp: 1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 379: XÀ CỤC CƯNG NÁO LOẠN PHỦ QUAN



      thẩm đường của quan phủ, vị quan tuổi cao với chòm râu quai nón đẩy đẩy cặp kính rơi xuống sóng mũi, chớp chớp ánh mắt tinh tế.


      “Dưới công đường người nào báo quan a?”


      Béo thẩm thực tự mãn tiến lên bước, dương cao giọng: “Đại nhân, là dân phụ muốn cáo quan.”


      Ngay sau đó, ngón tay thũng béo chỉ vào mũi Bối Bối, lỗ mũi phun khí: “Muốn cáo.. nữ nhân dung túng để mặc con cái trộm cướp đáng khinh này.”


      Bối Bối cau đôi mày thanh tú, ánh mắt thanh thanh nhìn ngón tay trước mắt, mới hé miệng, các cục cưng trong lòng bỗng nhiên bay ra ngoài.


      Nàng sửng sốt, bồn chồn đưa tay muốn bắt chúng về, nhưng chỉ bắt trúng khí.


      “Cục cưng, các con muốn đâu, mau về bên mẫu thân.”


      Nhưng Hoàng kim đản nghe lại như nghe, vẫn hướng tới vị quan ngồi à bay tới.


      “A?” Quan binh cùng vị đại nhân kia thẩm đường đều có chút phản ứng kịp nhìn ba quả Hoàng kim đản đột nhiên xông ra.


      Chỉ chốc lát sau, ba quả Hoàng kim đản trước sau dừng bàn của quan đại nhân, hưng trí bừng bừng nhảy đông nhảy tây.


      Tiểu công chúa ngừng bên quan ấn (con dấu của quan), dạo qua vòng ở chung quanh quan ấn, tiếng tràn ngập tò mò: “Ca ca, các huynh xem cái này, cùng cái kia của phụ thân bộ dạng có chút giống nha...Lão gia gia, đây là dùng để đóng giấy sao?”


      Quan đại nhân dụi dụi mắt, xác định bàn mình có ba quả tiểu kim đản, đôi mắt híp của mở to, khóe miệng co rúm.


      “Các ngươi mau xuống cho bổn đại nhân!”


      Tiếp theo, quay sang trừng Bối Bối, quát mắng: “Điêu phụ lớn mật, cư nhiên dám trêu đùa bổn quan, mau kêu chúng lăn xuống!”


      Lăn xuống?


      Bối Bối bĩu môi, sao có thể kêu cục cưng của nàng lăn xuống, làm người ta tức giận.


      Nàng liếc ngang vị quan đại nhân cái, sau đó khoanh tay: “Ta cố tình kêu.”


      bàn sách, ba quả Hoàng kim đản chơi đến điên đảo, lật tung sách vở, cơ hồ chỉ còn thiếu đánh đổ nghiên mực.


      “Dừng tay, dừng tay...Các ngươi mau dừng tay cho ta!” Quan đại nhân nóng giận ở bàn đông xông đến tây nhào , vẫn bắt được ba quả Hoàng kim đản.


      cực tức đối với đám quan binh dưới công đường xem đến ngây người mà rống: “Các ngươi còn đứng sững ở đó làm gì, còn mau lại đây bắt lấy ba đứa nhóc đó.”


      Đám quan binh chưa từng gặp qua tình huống như vậy, tại thẩm đường thu hồi vẻ kinh ngạc, vội vàng rút đao xông lên.


      Thấy thế, Bối Bối hoảng hốt: “Này này này, các ngươi được làm hại cục cưng của ta.”


      Nàng vội vàng chạy nhanh qua, lại bị người dùng sức kéo, thiếu chút nữa đứng vững té ngã.


      Béo đại thẩm đắc ý dào dạt túm giữ tay Bối Bối, cố ý dùng sức nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng: “Ngươi chớ mơ tưởng đâu hết,.ta xem ngươi lá gan , những dung túng cho con trộm cắp, tại còn dung túng con ám sát đại nhân, tội càng nặng thêm!”


      Bối Bối vặn vẹo cổ tay: “Ngươi mau buông tay.”


      “Buông tay? Ha ha...Ngươi có biết ta là ai của đại nhân ? Ta là muội muội ruột của , hài tử của ngươi trộm sữa tươi của ta, tại lại bất kính với đại nhân, nhiễu loạn thẩm đường, ta thấy ngươi chán sống rồi!”


      Nghe vậy, Bối Bối cau chặt đôi mày thanh tú, ra là lũ với nhau, khó trách béo đại thẩm này dám can đảm hại nàng bồi thường như vậy còn dám tới báo quan đây.


      “Buông mẫu thân ta ra.” Hoàng kim đản lão đại bay đến, người phát ra mấy đạo kim quang, thẳng tắp bắn về phía béo đại thẩm túm chặt Bối Bối.


      Năng lượng đánh trúng lồng ngực của béo đại thẩm.


      Chỉ nghe nàng kêu to tiếng: “Á!”


      Liền nghe “uỳnh” tiếng bị ném xuống đất, rơi chổng vó.


      Hoàng kim đản lão đại ngừng vai Bối Bối, sau đó lại bay lên cọ cọ mặt Bối Bối.


      “Mẫu thân, con đánh ngã người xấu béo ú rồi.”


      mặt truyền đến cảm giác mềm mại, Bối Bối đưa tay ôm trụ Hoàng kim đản lão đại, đưa lên miệng hôn: “Cục cưng thực ngoan.”


      Béo đại thẩm giãy dụa từ mặt đứng lên, tức giận đến cả người mỡ dày đều phát run.


      Nàng quay đầu đối với những quan binh truy đuổi hai quả Hoàng kim đản còn lại mà thét mắng: “Các thùng cơm (người vô dụng) bọn ngươi, còn mau phái người lại đây cùng bắt hai người này luôn.”


      Tiếp theo, vài tên quan binh rút đao bức thẳng hướng Bối Bối.


      Bối Bối còn chưa kịp ra tay, Hoàng kim đản lão đại liền giành trước bay qua.


      quay tròn quanh đám quan binh bức lại, thanh non nớt xen lẫn mất hứng:” Các ngươi rất xấu nha, cư nhiên cầm dao đối mặt với mẫu thân, phụ thân ai khi dễ mẫu thân đều phải đánh!”


      xong lời cuối cùng, thanh của Hoàng kim đản lão đại trở nên cực kỳ nghiêm túc.


      Trong chớp mắt, quả trứng của liền phát ra vô số kim quang, lập lập lòe lòe, chợt “vèo” tiếng bắn thẳng vào đám quan binh.


      Trong đó gã quan binh trừng lớn ánh mắt nhìn hoàng kim cầu hướng mình bắn qua, trốn tránh kịp, bị đánh trúng mắt.


      “Ai nha!” phản xạ đưa tay che mắt kêu rên.


      Công phu trong nháy mắt, chỉ thấy Hoàng kim đản lão đại mang theo kim cầu phát sáng chuyển động bên trong đám quan binh, lúc đánh đầu, lúc đập mũi.


      Rất nhanh, nguyên bản đám quan binh tới công kích Bối Bối bị Hoàng kim đản lão đại đùa bỡn đến choáng váng, hơn nữa người người mặt còn mang đủ màu sắc.


      Bên kia, Hoàng kim đản lão nhị cùng tiểu công chúa cùng quan binh chơi trốn tìm.


      Tiểu công chúa bay đến bên chân quan binh, cười hì hì : “Đại thúc, ta ở đây, ngươi làm sao cũng tìm được ta đâu, ngốc, so với bọn đầu gỗ trong cung còn ngốc hơn.”


      Vị quan binh đại ca kia bị tiểu công chúa vậy, càng thêm tức giận, nắm chặt đao trong tay liền hướng bên chân vung chém lung tung.


      “Nha đầu chết tiệt kia, ta quản ngươi là trong cung hay là ở đâu, hôm nay lão tử phải mang quả trứng ngươi chém làm hai.”


      Nhìn thấy cây đao bạc sáng chói, tiểu công chúa lập tức kêu cứu mạng: “Nhị ca ca, mau tới cứu mạng a, muốn giết người a...”


      Tuy rằng vẫn kêu cứu mạng, nhưng chút cũng nghe ra ý vị hoảng hốt.


      Hoàng kim đản lão nhị bay đến, bắn ra đạo kim quang liền đem tên quan binh truy đuổi tiểu công chúa kia đánh bại ngã mặt đất.


      “Nhị ca ca, huynh giỏi quá, bọn họ ngốc.”


      Tiểu công chúa bay vòng quanh Hoàng kim đản lão nhị, hưng phấn bừng bừng tiếp: “Nhị ca ca, bọn họ đều bắt được chúng ta nha, bọn họ đều cầm đao nha, giống bọn đầu gỗ trong cung cầm đao gỗ, vui, chúng ta tiếp tục chơi.”


      Hoàng kim đản lão nhị cho là đúng bay , thuận tiện bỏ lại câu: “Ta muốn đến bên kia chơi, cho phép lại kêu ta cứu mạng, thực phiền toái.”


      “Phụ thân kêu cứu mạng là quyền lợi của nữ nhân, cứu người là trách nhiệm của nam nhân.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :