1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 370: CẦU HÔN KÝ [2]



      Say đắm hôn môi, làm cho ánh mắt nàng dần dần mê loạn, thể suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể theo dẫn dắt của lâm vào bể tình.


      Tay linh hoạt tiến vào lưng nàng, vuốt ve da thịt trắng nộn của nàng, lấy đầu ngón tay đẩy ra cái yếm của nàng, tà khí cười, bàn tay chậm rãi từ sau lưng dao động đến trước ngực.


      " Ưhm...... Ngự Hàn, cần......." Nàng ngâm nga tiếng, thẹn thùng đỏ mặt.


      " Tiểu Bối Bối, ta chỉ muốn như vậy, còn muốn........" bám vào bên tai nàng, cúi đầu ra lời ám muội, làm cho hai tai nàng đều đỏ lên.


      Nàng e lệ đẩy đẩy , âu yếm của làm cho nàng thở dốc, lực nặng vuốt ve, càng kích thích thần kinh nàng, nhiệt độ trong cơ thể nàng nhanh chóng dâng cao, hoà cùng nhiệt độ cơ thể .


      ........


      " Tiểu Bối Bối, giúp ta cởi quần ." được đà dụ dỗ, con ngươi đen tràn đầy nồng đậm dục tình.


      Nhìn nàng môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, má đỏ ửng, ánh mắt long lanh như nước, cổ họng căng thẳng, muốn vùi sâu khát vọng bức thiết như thế vào trong cơ thể nàng, lại càng thêm muốn nàng ửng hồng lên đến cực đỉnh.


      Bối Bối cũng bắt đầu hướng đến bên hông , ngón tay trắng nõn có chút bối rối cởi quần , lại phát ra lực bất tòng tâm.


      " Ngự Hàn, ta..... cởi được......" Nàng cắn cắn đôi môi hồng nhuận, ánh mắt cũng như động tình.


      cúi đầu cười, tiếng khàn khàn :" Ta giúp nàng."


      xong, tay liền nắm lấy bàn tay bé của nàng, chỉ dẫn cho nàng cởi quần , cởi.....


      Toàn bộ quá trình, động tác của rất chậm, nhìn nàng càng ngày càng đỏ bừng mặt, cảm thấy trong cơ thể xôn xao nhộn nhạo, nhưng mà, càng thích nhìn bộ dáng thẹn thùng e lệ của nàng.


      A.......Tiểu Bối Bối của , biểu tình thẹn thùng như thế nào.


      vất vả hai người mới cởi hết đồ, hơi thở hỗn loạn, tình nùng mật ý, hôn lên khoé môi nàng :" Tiểu Bối Bối, muốn hay ?"


      xấu xa hỏi, cố ý ở người nàng châm lửa, rước lấy trận run rẩy của nàng.


      " Ngự Hàn, chàng...... xấu." Bối Bối bên trong mơ hồ hờn dỗi.


      " Mau...... cho ta biết muốn hay ?" chịu buông tha cơ hội được trêu chọc nàng, cố ý muốn nghe chính nàng muốn .


      Bối Bối cắn cắn cánh môi của :" Chàng là cố ý, biết ..... Biết ....."


      Cánh môi hơi hơi đau đớn, làm cho khó khắc chế, cười hỏi :" Biết cái gì?"


      lại cọ cọ nàng chút, làm cho nàng thở dốc.


      Bối Bối rên rỉ tiếng, khuất phục dưới tra tấn của :" Muốn.....Muốn..."


      " Như nàng mong muốn." Thắt lưng căng cứng, tiến vào trong nàng sâu, bắt đầu tiết tấu nguyên thuỷ nhất, mang nàng bay lên thiên đường.


      .........


      Cao trào qua , nàng giống co mèo lười cuộn tròn trong lồng ngực rộng rãi của .


      Tay nhàng vuốt ve thắt lưng nàng, hưởng thụ dư vị qua :" Tiểu Bối Bối, hay ta?"


      Tiếng trầm thấp vang lên bên tai nàng, hơi thở cuồng dã thổi vào trong màng tai, tê dại, nàng đem đầu vùi vào trong lòng gật đầu tỏ vẻ trả lời.


      " Ta muốn nghe nàng ." nâng mặt nàng đối diện chính mình, con ngươi đen nhu tình tà mị.


      Nàng trừng mắt nhìn , bên môi nhếch lên ý cười khẽ :" ."


      " Hử? ?" tà ác nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, cười như cười nhìn nàng.


      Nhìn khuôn mặt tà mị của , Bối Bối rụt cổ, giọng lầu bầu :" Chính là muốn .....Bạo quân, chỉ biết uy hiếp người ta."


      Cho dù nàng rất , cũng nghe được ràng, bạc môi mỉm cười liếc mắt trừng nàng cái :" Hừ hừ, muốn mắng mắng lớn tiếng lên."


      Bối Bối ngẩng đầu, nhìn con ngươi ngăm đen của , cười cười mở ra bờ môi đỏ mọng, mềm mại đề cao thanh :" BẠO QUÂN."


      hung hăng hôn nàng chút :" Nàng đúng là rất nghe lời !"


      " Ta làm sao mà dám nghe lời." Bối Bối le lưỡi, phục cắn cắn cần cổ , nhìn dấu hôn nhợt nhạt, nàng cảm thấy đáy lòng như có tiếng nhạc vang lên, như vậy......Có phải đại biểu rằng thuộc về nàng, a.......


      lấy tay sờ cổ, cảm giác được dấu hôn mờ nhạt, tà khí cười :" Tiểu Bối Bối, nàng để lại dấu ấn người của ta, ta đây cũng cần có qua có lại đúng ?"


      " cần cần, a......"


      Nàng còn chưa xong, liền cúi người ở hai quả tuyết trắng rất tròn của nàng in dấu hôn, thời điểm ngẩng đầu, nàng thấy vết hồng hồng tựa như cánh bướm.


      " Ngự Hàn, chàng......Ta chỉ cắn cần cổ của chàng thôi, thế nhưng chàng lại liền cắn người ta.........." Bối Bối mặt đỏ rực được, kéo chăn che mặt, thèm để ý đến .


      cười , tiếng cười kìm nén ở cổ họng, rất là vui sướng, cánh tay lôi kéo góc chăn, nàng lại càng quấn càng chặt.


      " Tiểu Bối Bối, trời ban đêm rất lạnh, nàng chiếm hết chăn, sợ tướng công thân của nàng lạnh sao?"


      mới xong, Bối Bối cơ hồ là lập tức chui ra khỏi chăn, đồng thời kéo chăn đắp lên người , chính là, khi nhìn thấy khuôn mặt trêu chọc của , nàng mới biết được chính mình bị lừa.


      Nàng bất mãn chu miệng lên, nũng nịu lên án " Ngự Hàn, chàng khi dễ ta."


      Ở bên trong chăn, lần nữa kéo nàng vào lòng, dùng sức ôm, cười đến thực đứng đắn :" Ta nào dám khi dễ nương tử đại nhân."


      " Có mà." Nàng cam lòng lấy tay chỉ chỉ bộ ngực rắn chắc của .


      " Có hay có, tuyệt đối là có, ta nương tử đại nhân còn kịp, làm sao có thể khi dễ được ." nháy nháy mắt với nàng, cúi đầu trộm hôn môi thơm.


      Bối Bối vòng tay ôm lấy thắt lưng , cảm giác cơ bắp rắn chắc sờ thoải mái, bàn tay khỏi sờ loạn.


      Cảm giác khoan khoái, làm cho khoé môi đỏ mọng của nàng cong lên, ánh mắt mê ly.


      Ngự Hàn híp mắt, ánh mắt nổi lên đốm lửa.


      Đôi môi nhếch lên nụ cười xấu xa, đem nụ cười ngọt ngào của nàng thu hết vào trong mắt.


      Bàn tay to dấu vết ôn nhu xoa lưng nàng, thở hơi sâu, sau đó tiếng trầm khàn mị hoặc lòng người cất lên :" Tiểu Bối Bối, nàng ngày thành thân của chúng ta, để cho cục cưng đảm đương việc làm hoa đồng (*) được ?"


      Tiếng nam tính trầm thấp dễ nghe, ở bên tai nàng rót vào, cảm giác dễ chịu, thực thích, lợi dụng lúc nàng tình ý mê loạn dẫn dắt nàng đồng ý theo .


      " Cục cưng làm hoa đồng.....Ừ, là ý hay."


      ______


      (*)Hoa đồng: là những đứa trẻ trong hôn lễ tung hoa, đem nhẫn cưới, ngoài ra còn có thể biểu diễn vài tiết mục để chúc mừng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 371: CẦU HÔN KÝ [3]



      Tia nắng ban mai mỏng manh, xuyên qua bức rèm cửa sổ thêu hoa, chiếu xuống mặt đất, rơi bóng dáng kiều, theo cơn gió chậm rãi luớt .


      Ngự Hàn nghiêng người, dịu dàng nhìn người trong lòng mình, hạnh phúc tràn trề lấp đầy tim.


      Đưa tay nhàng vuốt ve hai má nõn nà của nàng, tự giác câu môi, cúi đầu hôn trán nàng: “Tiểu Bối Bối, rốt cục ta lại thấy được nàng tỉnh lại bên người ta, nàng biết ? Thời gian gần đây, ta mỗi buổi tối đều như vậy nhìn nàng ngủ, buổi sáng cũng là như vậy nhìn nàng tỉnh, sau đó chờ mong nàng mở mắt, lần này đây, nàng mở mắt, phải ?”


      Ngự Hàn, ra chàng có thói quen nhìn trộm.” Giọng ngây thơ vang lên, đồng thời Bối Bối mở đôi mắt mang theo ý cười, cảm động sâu lắng trong đáy mắt.


      Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn nở nụ cười tươi: “Được lắm, ra nàng giả vờ ngủ... Nhưng mà, làm trượng phu nhìn nương tử của mình sao có thể là nhìn trộm được ta.”


      Con ngươi đen của lẫn tia cười xấu xa, pha với vài lời nhắc nhở ngầm nào đó.


      Xem ra cũng chút sức kháng cự đối với nàng, ở gần nàng, ngay cả cái cơ bản nhất là năng lực phân biệt cũng biến mất.


      Dựa vào tu vi cùng sắc bén của , hẳn là có thể thấy được nàng vờ ngủ mới đúng, nhưng mà... aiz... Gặp phải nàng, nhất định bị bắt quả tang, nhưng sẵn sàng cam chịu.


      Bối Bối chớp chớp đôi mắt buồn ngủ còn có chút mộng mị, đưa tay, đầu ngón tay nhàng lướt qua cổ .


      Nhớ lại tối qua xui khiến nàng đồng ý hôn , còn mang hình thức hôn lễ mà mình thích nhất nhất liệt kê ra hết với , cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ vỗ đùi lớn tiếng đồng ý ngày sau bọn họ bảy thành thân.


      Ôi... Nàng đối với chút biện pháp cũng có, luôn luôn bị bắt ăn sạch đến chết.


      Nhìn ánh mắt rất ai oán của nàng, con ngươi đen của Ngự Hàn xẹt qua chút giảo hoạt, bạc môi giơ lên tia cười tà, tiến sát vào môi đào của nàng, cố ý vô ý mà vuốt ve: “Nương tử thân ái, mặt trời sắp phơi đến tiểu P cổ[1] của nàng rồi, nàng còn định cứ như vậy mà ôm ta rời giường sao?”


      “A?” bây giờ Bối Bối mới phát hai tay mình vẫn ôm thắt lưng , nhìn vẻ mặt chế nhạo của , nàng bĩu môi, hào phóng dứt khoát nhìn thẳng .


      “Ta cứ thích ôm chàng như thế, chàng dám cho ta ôm?!” Nàng hung hăng liếc .


      “A... Nàng là nương tử của ta, nương tử ôm trượng phu là lẽ thường tình, nương tử thích ôm bao lâu ôm bao lâu, vi phu dám có ý kiến.”


      Ngữ khí vô cùng dung túng, nghe vào trong tai tuy rằng thực ngọt ngào, nhưng lại nhịn được hờn dỗi.


      “Hừ! ràng là ta bị ủy khuất, mỗi lần bị chàng , giống như đều biến thành chàng mới là người ủy khuất.”


      Cẩn thận ngẫm lại, giống như là mỗi lần đều như vậy, ở trước mặt , nàng vĩnh viễn đều chiếm được thế thượng phong, nàng hờn dỗi liếc cái, quyết định đẩy ra, lại phát cánh tay vòng bên hông nàng ôm chặt, nhúc nhích cũng thể.


      “Sắc trời còn sớm, muốn đâu?” cố ý xấu xa siết nàng càng chặt, làm cho hai người y phục càng thêm gần sát, cảm giác được nhịp đập từ tim của cả hai bên.


      Mặt của Bối Bối cơ hồ đỏ tựa con tôm luộc, nàng cảm giác được khát vọng của lại trỗi dậy.


      “Hình như có người nào đó vừa mới mặt trời chiếu đến P cổ rồi!” Nàng thực nể mặt nhắc nhở lời trước sau đồng nhất của .


      “Ồ? Ai vậy, vì sao ta nghe được, Ừm... Nhất định là nương tử còn chưa ngủ đủ nên nghe nhầm rồi, vì thân thể khỏe mạnh của nương tử, thể thiếu ngủ được, chúng ta tiếp tục ngủ.”


      ấn đầu nàng vào lòng, vờ như nhắm mắt lại, nhưng tay lại càng ngày càng an phận.


      Ngự Hàn, chúng ta... Chúng ta rời giường, phải ăn bữa sáng.” mặt của Bối Bối đỏ hồng, muốn tránh loại ái muội khiến mặt đỏ tim đập này.


      Thấy bộ dáng nàng xấu hổ đến cả người đỏ bừng, Ngự Hàn cười ha ha, xoay người đè lên nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng đói bụng rồi à, có phải tối qua ta đem năng lượng của nàng đều tiêu hao hết hay ?”


      nháy mắt xấu xa, độ cong hoàn mỹ bạc môi khiến nàng cơ hồ lóa mắt.


      Ngự Hàn...” Bối Bối hài lòng nhàng đánh bờ vai của cái, dời người muốn né .


      Lại đoán được càng thêm kích thích dục vọng của , cúi đầu thở gấp chút, độ ấm cơ thể cấp tốc tăng cao.


      “Tiểu Bối Bối, nàng câu dẫn ta!”


      “Ta... Ta có...” Bối Bối trừng lớn mắt hạnh, thể tin được cảm giác của bản thân, ... tựa như càng thêm kích động.


      Độ ấm của hai người làm cho bọn họ đồng thời cảm thấy miệng ráo lưỡi khô, nàng vô ý thức liếm liếm môi đào.


      Con ngươi đen của càng thêm sâu, chẳng lẽ nàng biết động tác liếm bờ môi đối với quả thực là lửa đổ thêm dầu sao.


      Ai... cần phải , nàng khẳng định biết hành động này đối với nam nhân mà là cú dụ hoặc chí mạng, còn cách nào khác, sau khi thành thân, dùng cả đời từ từ mà dạy nàng... cử chỉ gì làm nam nhân trở nên điên cuồng!


      Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc[2] làm sao có thể khinh thường, a...


      Cười tà tà, đột nhiên phủ lên môi đỏ mọng của nàng, nhàng cắn, hôn.


      chút đau từ cánh môi lan ra, đau nhức lắm, lại cảm thấy từng đợt tê dại lan tràn khắp mọi nơi trong cơ thể, Bối Bối bị động chấp nhận nụ hôn của , trong lúc động tình, nàng thử chủ động hôn đáp trả , lưỡi đinh hương quấn lấy lưỡi ...


      thở gấp: “Tiểu Bối Bối, nàng bức ta điên mất.”


      Thấp giọng rủa tiếng, thể tiếp tục nhàn nhã cùng nàng âu yếm nữa, lửa nóng toàn thân hóa thành lực lượng, đánh về phía nàng.


      Đệm giường bắt đầu lung lay, hỗn loạn lộn xộn, buổi sáng thuộc về đôi tình nhân, cho dù bên ngoài gió sớm thổi lạnh, bên trong dạng quyến rũ ấm áp.


      ...


      Lúc nàng mở mắt lần nữa, mặt trời lên cao, bên trong vẫn còn có chút u, giúp nàng lúc mở mắt cũng cảm thấy chói mắt.


      Nhìn về phía rèm cửa sổ, lại buông xuống tầng rèm có vẻ dày để chắn ánh sáng.


      Nàng khỏi cong lên khóe môi, chu đáo của Ngự Hàn, nàng cảm nhận được.


      Đưa tay đập đập vị trí trống bên cạnh, còn lưu lại hơi ấm, chứng minh rời giường còn chưa lâu, biết tại làm cái gì?


      Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, Ngự Hàn vẫn thân bạch y phiêu phiêu , tiêu sái tuấn, có lẽ là bên ngoài gió lớn, mái tóc đen của số chỗ bị rối, vài sợi tóc dừng giữa trán, thêm vào vài phần biếng nhác, vài phần tà mị.


      Ngự Hàn.” Bối Bối nhìn lộ ra nụ cười.


      tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo sủng nịch cười: “Sao thế, ngủ à?”


      Lắc đầu, lập tức cảm giác thân mình còn có chút rã rời, nàng nhịn được thẹn thùng liếc cái: “Ta hình như biến thành con heo ngủ rồi.”


      “Ta ngại, bởi vì... Là ta quá mạnh mẽ!” ngồi vào bên giường, ôm cả người nàng vào lòng, con ngươi đen mỉm cười.


      Bối Bối cựa quậy chốc liền từ bỏ ý niệm rời khỏi lòng .


      Mặt nàng đỏ bừng, biết nên cái gì, bên trong chăn nàng là hồng quả quả[3], mà ăn mặc chỉnh tề, cảm giác có điểm kỳ quái, hơn nữa ánh mắt của tuyệt biết sửa, nam nhân này... chính là tà ác như vậy!


      “Tiểu Bối Bối, ta lúc nào cũng tà ác như vậy, nàng ngay lần đầu tiên đến bên ta phải biết rồi sao, ha...”


      cười tủm tỉm nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng, nàng biết nàng có đôi mắt biết , chỉ cần lưu ý chút, kỳ nàng suy nghĩ cái gì, thực dễ dàng để biết!


      Bối Bối ngẩn người, làm sao mà biết nàng suy nghĩ cái gì?


      giải thích nhiều đối với nghi hoặc trong đáy mắt nàng, chỉ là khoái trá giương môi: “A... nương tử , mau chải chuốt lại chút, hôm nay chúng ta phải làm chút chuyện đặc biệt.”


      Ngay sau đó gọi cung nữ: “Giúp Bối Bối tiểu thư trang điểm cho tốt.”


      “Vâng.”


      buông nàng ra, hôn ở môi nàng, sau đó dưới ánh mắt bối rối của nàng mỉm cười mà rời , có thể là lai khứ thông thông (thành ngữ - đến nhanh mà cũng nhanh).


      __________


      [1] P cổ: cách tế nhị của từ "mông", tiểu P cổ nghĩa là cái mông


      [2]Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc: những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.


      [3]Hồng quả quả: diễn tả thân trần, đây là cách dùng của cư dân mạng TQ, thay cho các từ trực tiếp bị cấm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 372: TÌNH NỒNG



      Bối Bối cúi đầu nhìn bộ y phục hồng nhạt mới của mình, ngay cả đồ trang sức cũng là mới.


      Sờ sờ cái nơ con bướm tóc, lại vuốt vuốt khuôn mặt đánh phấn tô son, nhìn người trong gương, môi hồng răng trắng, da thịt mềm mại, nõn nà, lông mày được kẻ hời hợt, tóc mây nhu lượng thuận hoạt.


      Người trong gương nhìn sao cũng thấy giống con bướm hồng, hơn nữa là loại bướm rất lớn.


      “Sao lại đem ta biến thành con bướm hồng.” Nàng nhịn được thầm.


      Cung nữ gắn cây trâm bạc cuối cùng lên tóc mai của Bối Bối, sau đó lộ ra ánh mắt tán thưởng nhìn Bối Bối.


      “Bối Bối tiểu thư, Người xinh đẹp, y sức (y phục và trang sức) mà Vương tặng Bối Bối tiểu thư quả tinh xảo độc đáo, đem những điểm đáng của Bối Bối tiểu thư đều thể ra hết. A... sắp đến giờ rồi, Bối Bối tiểu thư xin mời.”


      Thấy bộ dáng cung nữ tựa hồ có chút gấp gáp, Bối Bối cảm thấy nghi hoặc: “Giờ gì sắp đến?”


      “Vương đợi Bối Bối tiểu thư a.” Cung nữ vừa vừa , khóe miệng nhàng giơ lên, tựa hồ có chuyện gì vui.


      Mới ra cửa Diễm cung, đập vào mắt đó là biển lớn hoa hồng, những bông hoa kiều diễm ướt át dưới rọi sáng của tuyết quang lấp lánh từng hạt nước, chiết xạ ánh sáng bảy màu.


      Bối Bối có chút há hốc mồm nhìn con đường sỏi đá dài dài đều được trang trí bởi hoa hồng.


      “Cái này... Hoa hồng từ lúc nào mà nở nhiều như vậy trong mùa tuyết này a?” Cuối cùng nàng cũng tìm được giọng của mình, trong lòng loáng thoáng có đáp án.


      Chẳng lẽ ...


      Tim nàng bắt đầu đập nhanh, bước chân cũng trở nên nhanh hơn: “ Ngự Hàn ở đâu?”


      Cung nữ dẫn Bối Bối đến trước con đường hoa hồng mới dừng bước chân, mỉm cười : “Chỉ cần Bối Bối tiểu thư dọc theo con đường này, là có thể nhìn thấy Vương.”


      ...


      Dọc đường , mùi thơm của hoa xông vào mũi, thấm tận sâu bên trong.


      Con đường sỏi đá ngày càng ngoằn nghoèo, thẳng hướng nơi thâm u của cung điện, càng xa, nàng phát vết chân ngày càng ít, mùi thơm của hoa lại ngày càng ràng.


      bao lâu, trước mắt nàng xuất mảng rừng thông lớn, từng cây từng cây cao thẳng san sát nhau tuyết, tuyết trắng thuần khiết, khí tươi mát, rừng thông sinh khí bừng bừng...


      thể phủ nhận, mảng rừng thông thanh tịnh này, thoáng cái khiến tâm tình của nàng cũng trở nên tràn đầy sức sống.


      “Kỳ quái, vì sao ta chưa bao giờ biết trong cung còn có nơi thanh tịnh dễ chịu như vậy?”


      Nàng tò mò bước lên phiến tuyết, vòng qua từng cây thông, ngoại trừ gió tuyết nhàn nhạt quanh đây, chính là yên tĩnh.


      hồi lâu, nhìn thấy người muốn gặp, nàng dừng bước chân, ở tại chỗ xoay người nhìn xung quanh, cảm thấy mình tựa hồ lâm vào rừng thông mê cung rồi.


      Lại trận gió thổi qua, phất lên dải vải tơ búi tóc nàng, lướt qua mặt, tạo nên lớp hồng nhạt gò má trắng nõn của nàng.


      Nhìn hồi lâu, vẫn là thấy bóng những người khác, nàng nhịn được gọi: “ Ngự Hàn, chàng ở đâu? Mau ra đây.”


      Ngừng kêu to, im lặng chút, ai đáp lại nàng.


      Bối Bối đảo con ngươi, giả vờ run run cơ thể, hai tay vòng quanh mình, sau đó tiếp tục hô: “ Ngự Hàn, chàng làm gì gọi ta tới nơi này thổi gió, lạnh quá nha, ta đùa với chàng bữa, lạnh, quá,!”


      Giọng bất mãn của nàng vừa ra, bầu trời bỗng nổi tuyết.


      thể nào? để ta lạnh a!” Bối Bối ngẩng đầu, ủ rũ nhìn từng bông tuyết trắng rơi từ .


      Nàng còn chưa bắt đầu hưởng thụ màn cầu hôn lãng mạn a, sao có thể có tuyết rơi!


      Bực mình đưa tay bắt lấy đóa bông tuyết, vừa định nắm quyền đầu lại phá hoại chút, lại phát vật tay cư nhiên phải bông tuyết.


      Nhìn kỹ, nàng kinh hô: “Hoa mai?”


      Nàng lại ngẩng đầu, nhìn những cánh hoa trắng ngừng tung xuống, bay lượn đầy trời, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn.


      “Oa! Đẹp quá...” Nàng thể lên tiếng tán thưởng, vui vẻ chạy tuyết, cao hứng mà xoay tròn.


      Vài cánh hoa trắng muốt rơi tóc mai của nàng, tăng thêm vẻ mềm mại, cùng da thịt phấn hồng của nàng tương hổ bù trừ lẫn nhau, tựa như tinh linh đất tuyết.


      Bỗng nhiên, nàng lúc sơ sẩy, bước chân xoay tròn lâm vào khối thông tuyết, nàng thoáng lảo đảo.


      “Oa a!”


      Căn bản hay tay múa may nhưng giờ phút này như người sắp chết đuối ngừng vơ lấy khí, kêu than liên tục.


      Kỳ này thảm rồi, vui quá hóa buồn!


      Mắt thấy mặt mình sắp đập tuyết, nàng theo bản năng kêu thét chói tai: “ Ngự Hàn, cứu mạng a!”


      Ngay tại lúc khuôn mặt cách tuyết khoảng cách gần như là , tư thế ngã xuống của nàng tức ngừng lại.


      Cảm giác được bên hông ngừng truyền đến luồng khí ấm áp, hơi thở nam tính quen thuộc từ gáy truyền lại, Bối Bối rốt cục thở dài nhõm hơi.


      “Há há, nguy hiểm , Ngự Hàn, mau kéo ta lên a.” Mặt nàng đối diện với tuyết mà chuyện.


      “Chậc chậc, đúng là ngốc nghếch cách bình thường, thời khắc tốt đẹp như vậy cư nhiên lại té ngã, xem ra là trời sinh có số hưởng thụ lãng mạn rồi.” Tiếng trêu tức ở bên vành tai nàng vang lên, mang theo giễu cợt.


      Bối Bối phồng hai má, trong lúc lơ đãng mà chạm đến tuyết, cảm giác lạnh như băng lập tức thấm nhập da thịt, lần này nàng là run .


      Ngự Hàn, chàng còn ở đó mà lời châm chọc! mau kéo ta lên , lạnh quá!”


      tiếng thở dài bất lực lại vang lên bên tai, khoảng cách càng thêm gần, gần đến nỗi dán lên tai nàng.


      “Tiểu Bối Bối, đáng tiếc cho nàng biết, màn cầu hôn lãng mạn này bị cú ngã của nàng làm hỏng hết rồi”


      Cánh tay thoáng dùng lực, liền kéo nàng lên, rơi vào bộ ngực ấm áp của .


      Ánh mắt dấu vết đánh giá phen trang phục của nàng, hài lòng xẹt qua đáy mắt.


      Sau khi Bối Bối đứng vững, rất nhanh ngẩng đầu nhìn thẳng : “Sao có thể hỏng hết được, ta mặc kệ, chàng phải tiếp tục, màn hoa vừa rồi đẹp, chàng làm như thế nào, nơi này căn bản là có hoa mai nở, hơn nữa ta cũng có nhìn thấy người của chàng ở đâu... Á?”


      Nhìn ngay trước mắt dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất, Bối Bối ngây ngốc mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của mỉm cười từ từ biến mất ngay trước mặt...


      Rất nhanh, nàng liền phản ứng, đưa tay về trước ôm, lại chỉ ôm được khí, còn ở đó nữa!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 373: CÔNG CHỨNG



      Bối bối bực mình giậm chân, dứt khoát đứng tại chỗ hét lớn:” Ngự Hàn, chàng chạy tới nơi nào, nhanh ra, khi dễ ta pháp lực mạnh sao?!”


      Gọi hồi lâu, xung quanh im ắng như trước, chỉ còn lại những đóa hoa như tuyết rơi.


      Gọi thêm tiếng nữa vang lên cũng tan biến mất, biết dở trò gì.


      Lúc nàng mờ mịt biết nên làm cái gì kế tiếp, những đóa hoa bay đầy trời cũng dần dần tan biến, biết từ phương nào truyền đến tiếng trầm thấp của Ngự Hàn


      “ Tiểu Bối Bối, nàng thích cảnh “thiên thần tán hoa” vừa rồi ?”


      “Thiên thần tán hoa?”


      Bối Bối khẽ tràn ra tiếng cười khẽ, mỉm cười :”Ta chỉ nghe qua “thiên nữ tán hoa”.”


      Nghe vậy, trong khí truyền đến tiếng cười, chỉ trong chốc lát Ngự Hàn thân ở trước mặt của nàng, trong tay cầm bó hoa hồng đỏ như lửa, áo trắng phiêu phiêu, tóc dài tung bay, thực tuấn mỹ rất giống như vương tử bước ra từ tiên cảnh.


      Nhìn từng bước về hướng của mình, môi tươi cười như hoa lên chiếu sáng trong làn nước mùa xuân, đem đến cho nàng cảm giác dịu dàng trong lòng.


      Bỗng nhiên, nàng giật mình há miệng nhìn . nếu là vị vương tử đại cầm hoa hồng kia khẳng định là hoàn mỹ, nhưng mà tại lại thân cổ trang, nàng chỉ có từ để hình dung: “Quái dị!”


      Cho dù là quái dị, nhưng mà, tình cảm nồng nàng tỏa ra gương mặt của cũng mãnh liệt như thế thổi quét về hướng nàng, tất cả quái dị cũng trở thành lẽ dĩ nhiên bình thường.


      Nàng nở nụ cười, đôi mắt ra lệ quang hạnh phúc


      Rốt cục, cũng trước đến mặt của nàng, thân hình cao lớn tuấn bao phủ lấy thân thể nhắn của nàng, đem nàng hoàn toàn hòa nhập vào trong lòng , che chở kĩ càng.


      Yên lặng nhìn nàng, nở nụ cười, tình nguyện cho tiểu nữ nhân này bắt giữ.


      Đột nhiên, hạ đầu gối, quỳ xuống, tay cầm hoa hồng đưa đến trước mặt nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng nguyện ý gả cho ta


      “…” Bối Bối há hốc miệng, lệ quang trong mắt càng trở nên trong suốt.


      Nàng che miệng lại, đem theo tia hạnh phúc nghẹn ngào che lại, muốn vĩnh viễn trân quý thời điểm này.


      Lúc ở nhân gian, nàng cũng từng ảo tưởng đến tương lai của chính mình, cũng mơ ước giống như trong những câu chuyện đồng thoại, tại cũng thực ước nguyện của nàng.


      nhàng thở dài, lau giọt nước mắt của nàng lơ đãng rớt xuống: “Như thế nào lại khóc? thích hoa …?”


      đợi xong, nàng liền đoạt bó hoa trong tay : “Ai ta thích, ta thích nhất đó!”


      Nàng đem bó hoa cầm ở trong tay, đưa lên mũi ngửi hương hoa thơm ngát, đôi mắt lóe sáng.


      “Vậy còn cái này? Thích ?” Tay duỗi ra, ánh sáng bạc lóe lên, bàn tay xuất cặp nhẫn.


      “Chàng…” Bối Bối kinh ngạc ngây người, cũng vui vẻ ngây người.


      Thừa dịp nàng ngây ngốc, động tác của Ngự Hàn rất nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay nàng, sau đó kéo tay nàng để đặt cái nhẫn khác để vào trong lòng bàn tay nàng, ý bảo nàng đeo cho .


      Bối Bối hoàn toàn lâm vào tâm trạng hạnh phúc, dựa theo chỉ thị mà đeo nhẫn vào ngón tay .


      Nhìn bọn họ tay trong tay đeo cùng kiểu nhẫn, Bối Bối hạnh phúc khôn nguôi, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.


      Cổ đại thiên thần tán hoa, đại nhẫn cầu hôn......


      Trí nhớ của nàng ngừng xoay tròn trong lãng mạn, tìm được từ để .


      Ngự Hàn đứng lại, vòng tay ôm nàng vẫn còn ngơ ngác vào trong lòng, bạc môi nở nụ cười:”Thân ái, nếu nhẫn đeo xong rồi, chúng ta công chứng


      “Công chứng?” Bối Bối lặng lặng nhìn , đầu óc bắt đầu xoay chuyển trong thời gian ngắn. Loại trình tự công chứng này phải ở đại mới có sao?


      Hay là…


      Nàng thầm nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú thoải mái cười như của .


      phải là cái ý nghĩ kia?


      “Đúng vậy, chính là cái ý nghĩ kia!”


      nhếch miệng cười, con ngươi đen dần lên hồng quang, bọn họ liền đồng thời biến mất trong màn tuyết.


      Trong đường hầm thời gian, thân ảnh hai người bay nhanh. Bối Bối trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng thích ứng với tốc độ bay này.


      Nàng kéo quần áo của chút:” Chàng dẫn ta đến nơi đó ở nhân gian công chứng chứ? Chúng ta cũng có hộ khẩu.”


      Tay giơ lên, hộ khẩu, chứng minh thư, từng thứ đều có đủ.


      Bối Bối trợn mắt, há hốc miệng nhìn đồ trong tay : “Chàng … Chàng làm sao có thể có mấy thứ này?”


      “Ta muốn có liền có, ngoan, chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục, chính là vợ chồng.” nhếch môi, đôi mắt lấp lánh dưới đôi mày thanh tú ai bì nổi.


      Cái chuyện này, Bối Bối hoàn toàn tin tưởng muốn cũng nàng đến nhân gian công chứng!


      Đột nhiên, nàng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó ổn, nàng biết nghi thức đại đúng là như vậy, nhưng là…… nhưng là nàng quan trọng việc công chứng, như vậy vô cùng đơn giản công chứng, có khua chiêng gõ trống, có giá y, có khăn voan đỏ trùm đầu, có quá trình trang trọng.


      Nha nha, như thế nào lại biến thành công chứng?... Nàng muốn kết hôn như vậy.


      Nàng thiếu chút nữa là vỗ ngực giậm chân, nàng vội vàng kéo vạt áo : “ Ngự Hàn, chúng ta trở về , cần công chứng được ?”


      Ngón tay thon dài nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn phấn hồng của nàng, tà khí cười tự đắc: “Ngoan, rất nhanh đến rồi, nàng phải thích quy củ của nhân gian sao, bây giờ ta thực từng bước cho nàng, hay là…. Tiểu Bối Bối của ta vội vàng muốn nhảy qua bước công chứng mà liền vào động phòng?”


      Nàng lắc lắc đầu, khóc ra nước mắt: “ phải Ngự Hàn, tóm lại chúng ta cần công chứng…”


      Nhưng mà lời của nàng còn chưa xong, hồng quang chợt lóe, bọn họ liền đứng trước tòa nhà lớn.


      Vài chữ màu vàng viết bằng sơn rơi vào mắt nàng, nàng nhíu mắt kiểm tra lại lần: “Dân chính cục…”


      Ngự Hàn đợi nàng nhiều liền cứng rắn ôm nàng vào, Bối Bối lệ rơi quay đầu nhìn bên ngoài trời dần dần biến mất ở đáy mắt, đáy lòng nàng kêu lên, ông trời muốn hại nàng, khăn voan đỏ của nàng, hỉ đường của nàng a a a …..


      Trong thang máy, đôi trẻ tuổi, đôi lớn tuổi dùng ánh mắt kinh hãi vụng trộm đánh giá bọn họ.


      Đối với ánh mắt của người ngoài, Ngự Hàn hoàn toàn xem , đôi tay vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Ngược lại với Bối Bối muốn tìm cái lỗ để chui vào.


      Trời ạ, bây giờ bọn họ mặc quần áo cổ trang, người khác nhìn vào nhất định nghĩ là hai người điên ở bệnh viện tâm thần muốn kết hôn!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 374: BÁN RỒI!



      Ngồi trước bàn gỗ lim làm việc của cục dân chính, khóe mắt của Bối Bối run rẩy nhận lấy ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, cúi đầu giám nhìn lên.


      phụ trách đăng ký kết hôn ở trước máy tính nhập tư liệu của bọn họ. “ Đát Đát Đát” thanh trong gian phòng tự dưng vang dội, từng chút đều đập vào trong lòng Bối Bối.


      Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc nhịn được mở miệng:” à … cái kia… cháu nghĩ…”


      phụ trách đăng ký ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp quét qua toàn thân Bối Bối từ xuống dưới, sau đó mới bày ra giọng điệu chức vụ dịu dàng:”Tiểu thư, có vấn đề gì”


      “Cháu… cháu nghĩ…”


      Nàng quay sang nhìn Ngự Hàn bên, câu từ ở trong cổ họng nên lời


      “Tiểu như, …. Có muốn kết hôn phải hay?” dựa vào ánh mắt của Bối Bối nảy ra suy đoán. xong, phụ trách đăng ký quay qua nhìn Ngự Hàn, trong mắt thể che dấu ca ngợi, là đệ nhất tuấn mỹ nam tử, cổ trang thích hợp với .


      Xếp hàng ở phía sau, số người nhịn được :”Con người đại là đa dạng đủ loại, mặc cổ trang đăng ký kết hôn… ừ ừ mặc đồ đại”


      thanh to khe khẽ, kèm theo còn có tiếng cười mỉa mai, đều lọt vào tai của Bối Bối, sắc mặt của nàng càng suy sụp, đầu càng ngẩng lên nổi.


      phụ trách đăng ký cười cười, lại đem ánh mắt lần nữa nhìn về phía Bối Bối:”Tiểu thư”


      Bối Bối nắm chặt tay, hít sâu chuẩn bị mở miệng chuyện bị Ngự Hán cướp lời .


      ấy thực nguyện ý kết hôn.”


      Ngự Hàn quay đầu, dịu dàng nhìn Bối Bối, dáng vẻ thâm tình hối hận tâm trạng thoải mái.


      Chỉ có Bối Bối cảm giác được ánh mắt đó xen lẫn khí phách cường thế bắt buộc


      Ngay sau đó, Bối Bối nghe được thầm:”Tiểu Bối Bối, nàng muốn ta bị khó xử ở nơi này chứ, hử?” Bối Bối vặn vẹo ngón tay, có nỗi khổ nên lời ngước nhìn .


      Ô…. Nàng làm sao biết được tự dưng trực tiếp đưa nàng công chứng!


      Như thế rất tốt, đâm lao phải theo lao, sau khi công chứng bọn họ cần bái đường, luôn luôn hiểu nỗi lòng của nàng, nhưng sao lần này thế nhưng lại hiểu!


      A a a …. Nhưng vào lúc này, công chứng cho là thấy được , vỗ vỗ vào mu bàn tay Bối Bối, liếc mắt nhìn Ngự Hàn cái rồi hòa ái với Bối Bối :”Tiểu thư, kết hôn là chuyện cả đời, nên suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định cũng chưa muộn…..”


      cần lo lắng, nàng ấy là nguyện ý, mau đóng dấu” sắc mặt của Ngự Hàn đanh lại, ngữ khí toát ra hơi lạnh.


      Bối Bối mím môi, giám chuyện.


      công chứng nhiệt tình, qua loa quay lại liếc Ngự Hàn cái, sau đó lôi ra quyển luật bảo hộ quốc gia thư thái với Bối Bối:”Tiểu thư, nếu chuẩn bị tốt tư tưởng , cần sợ hãi, chúng ta có chế độ pháp luật quốc gia, cực kỳ bảo vệ đối với phụ nữ, cực kỳ coi trọng!”


      xong lời cuối cùng, nàng lại quay lại nhìn Ngự Hàn, ánh mắt ca ngợi ban đầu chuyển thành phòng bị.


      Ngự Hàn nhếch mày lên. cầm lấy tay Bối Bối, giọng nhàng:”Tiểu Bối Bối, ta vì hi vọng trong lòng của nàng mà tốn biết bao nhiêu pháp lực mới đưa chúng ta đến nhân gian, vào lúc này nàng lại cự tuyệt ta sao?”


      Nghe vô cùng ai oán, trong lòng Bối Bối thấy có lỗi, đối với hôn làm khó dễ , tuy rằng nàng thích đoạn lúc trước quỳ xuống cầu hôn, tại công chứng nằm trong suy đoán của nàng.


      Ai…. Chẳng nhẽ cả đời nàng được định như vậy rồi sao, có nến đỏ, có vợ chồng đối bái, có hoa đồng, nhiều tiếc nuối nha!


      “Nhưng mà…” Bối Bối quýnh lên, thốt ra lời .


      “Nhưng mà cái gì?” lập tức truy vấn, mục đích là muốn nàng tránh xa nữ đồng bào kia!


      Ánh mắt Bối Bối di chuyển khuôn mặt Ngự Hàn vòng, sau đó cúi đầu, lẩm bẩm:”Nhưng mà ta nghĩ muốn “kiệu hoa tám người khiên” nghênh đón nương tử, sau đó mặc hỉ phục bái đường…”


      Nghe vậy, khóe miệng của công chứng trầm xuống, cái trán nhăn lên, ánh mắt có chút quái dị liếc mắt quét lên hai người bọn họ, đáy mắt lên ngờ vực vô căn cứ, nghĩ rằng bọn họ là từ trong bệnh viện tâm thần ra!


      Đây là thời đại nào, mặc cổ trang đến đăng ký coi như là kiểu mới, nhưng mà…. Lại kiệu tám người khiên, hỉ phục đỏ thẫm còn “bái đường!”


      để ý đến ý nguyện của Bối Bối, công chứng trực tiếp lấy con dấu “ping ping” ấn hai ấn ở quyển sổ hồng, sau đó động tác nhanh chóng đem sổ đưa ra, lạnh lùng thản nhiên :”Được rồi, đôi tiếp theo”


      Bối Bối khóc ra nước mắt, tay cầm hôn thú theo Ngự Hàn rời .


      Ra khỏi dân chính cục, nụ cười miệng Ngự Hàn vẫn giảm, hớn hở nắm lấy tay Bối Bối, cảm thấy trước mặt là vầng sáng.


      “Tiểu Bối Bối, chúng ta rốt cuộc danh chính ngôn thuận thành vợ chồng, ta vui mừng!”


      cúi đầu, dùng sức hôn lên cánh môi của nàng, tạm dừng hồi lâu buông nàng ra còn lên dấu vết.


      Nhưng mà, Bối Bối vui vẻ nỗi, ô… nàng như vậy lại bị con dấu của cục dân chính bán .


      Nàng khắc khổ nhìn , muốn rồi lại thôi, cuối cùng cũng miễn cưỡng cười ha ha: “Ừ, ta cũng thực vui vẻ”


      Ngự Hàn xẹt qua chút ánh mắt quỷ dị, ý cười


      Đôi mày thanh tú nhìn nàng cười, dùng hết sức mà ôm chặt nàng, nụ cười tràn đầy tự tin:”Có thể đốt đèn lồng khắp nơi cũng tìm được vị hôn phu tốt như ta đâu, gả cho ta vui cũng khó,a...”


      Chậc! là lời như vậy cũng ra, cũng sợ da mặt dày.


      Bối Bối trừng mắt, ngón tay chỉ chỉ trong lồng ngực :”Chàng lúc lào quên tự cao!”


      Bỗng nhiên Ngự Hàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời mây.


      “Tiểu Bối Bối, công chứng xong rồi, chúng ta nên trở về thôi”


      Bối Bối vội vào kéo trụ vai :”Chờ chút, chúng ta cần thăm bà nội!”


      tại thể được, chúng ta đến nhân gian là vi phạm quy luật tự nhiên, pháp thuật ta tuy cao nhưng mở đạo khẽ hở dễ dàng, ngoan chúng ta trở về trước, lần sau thăm bà nội, được ?”


      Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng vẫn ra quyết định:”Chúng ta trở về , ta muốn lại gây chuyện cho chàng”


      “Thực ngoan,


      ôm lấy nàng, toàn thân lóe ra đạo hồng quang, bọn họ liền tan biến ở nhân gian.


      chiếc xe đứng ở bên đường, lái xe dụi dụi mắt, thể tin được nhìn lại khoảng đất trống rỗng “Ta là gặp quỷ sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :