1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 364: XÀ BẢO BẢO [6]



      Mí mắt của Bối Bối giật giật, từ từ mở mắt.


      “Tiểu Bối Bối, rốt cục nàng tỉnh rồi.”


      Tiếng reo mừng của Ngự Hàn vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng như sao, trán nét thận trọng.


      Chớp chớp mắt, nàng cố làm tầm nhìn càng thêm ràng, nhưng cũng càng thấy thêm trong mắt màn sương mờ.


      Nàng nâng tay xoa khuôn mặt ràng là ốm của :“Chàng sao có thể để cho chính mình gầy thành như vậy, vậy giống khuôn mặt ta , khụ khụ......”


      Muốn hờn dỗi với , lại phát tiếng mình khàn khàn, nàng gần như nhận ra đây là tiếng của mình.


      Thấy nàng phát ho, Ngự Hàn chạy nhanh xuống giường rót đến ly nước.


      Nâng đỡ nàng tựa vào trong lòng, đưa ly đến bên môi:“Tiểu Bối Bối, uống chút nước.”


      Gật gật đầu, nàng từ từ uống hết nước.


      Cảm thấy cổ họng rốt cục dễ chịu hơn rồi, nàng mới ra hiệu bảo đem ly nước .


      lau sạch vết nước khóe môi nàng, sau đó vuốt vuốt những sợi tóc có chút hỗn loạn của nàng, động tác như lông chim phất quá.


      Lúc êm ái như vậy làm cho nàng nhịn được hạnh phúc nhàng thở dài.


      “Sao lại thở dài? muốn thấy ta, hử?” hai mắn tay nắm chặt chút, chỉ sợ thả lỏng tay, nàng liền trốn vào giấc mộng của nàng.


      Bối Bối ngẩng đầu, nhìn lấy con ngươi đen chuyên chú, khuôn mặt tươi cười:“Ta chỉ là cảm thấy mình hạnh phúc, vừa tỉnh dậy được chàng hầu hạ như vậy, nếu sau này mỗi ngày tỉnh lại chàng đều hầu hạ ta như vậy càng hạnh phúc hơn, ha ha......”


      Chớp chớp con ngươi trong suốt, đáy mắt của nàng ánh lên tia giảo hoạt cười trộm.


      nhíu mày, tay gõ gõ trán của nàng:“Khó khăn lắm mới tỉnh lại liền lập tức tác quái với ta có phải , ta vất vả đợi nàng nửa tháng, nàng thấy trong lòng áy náy nên hầu hạ người chồng này chu đáo mới là đúng sao?”


      Tiếp theo, kề sát bên tai nàng, hôn lấy vành tai nàng, hạ thấp giọng:“Hơn nữa...... Hầu hạ trượng phu cho tốt là nghĩa vụ thê tử đó.”


      Ánh mắt của Bối Bối tinh nghịch:“Ra vẻ, ta còn chưa phải là thê tử của chàng.”


      Thấy dáng vẻ nàng hờn dỗi, Ngự Hàn cười ha ha, dùng sức hôn lên môi nàng, cho đến khi cánh môi của nàng đỏ lên mới buông ra.


      “Tiểu Bối Bối của ta là cầu hôn sao? Ha ha...... vậy ta đây cung kính bằng tuân mệnh, ngày mai chúng ta thành thân!”


      Bối Bối nhéo hai bên má , đôi mắt tinh trừng trừng:“Đừng đánh trống lảng, ba cái Hoàng kim đản kia của ta đâu, bọn chúng ở đâu rồi?”


      Ngự Hàn còn chưa kịp trả lời, ba Hoàng kim đản liền từ cửa sổ “Vèo vèo vèo” bay vào, chạy thẳng vào lòng Bối Bối.


      “Mẫu thân......” thanh non nớp vang lên, điệu bởi vì hưng phấn mà tăng cao.


      Nhìn ba Hoàng kim đản trong ngực cọ qua cọ lại, khuôn mặt của Bối Bối tươi cười.


      “Oa! Ta rốt cục nhìn thấy các ngươi rồi, các ngươi hình như lớn rất nhiều a?” Ánh mắt của nàng tò mò chớp chớp, ung dung quan sát ba cái trứng phát sáng.


      Tò mò, đây là con của nàng và Ngự Hàn sao? Hơn nữa là từ trong bụng của nàng nhảy ra?


      Nàng chỉ thấy trẻ con, nhưng có gặp qua trứng trẻ con, loại cảm giác này...... kỳ quái.


      Nhưng mà, nghĩ đến bọn chúng từng là bộ phân trong chính cơ thể mình, tim nàng lại cảm thấy từng cơn từng cơn ấm áp.


      “Mẫu thân, chúng con lớn lên mới có thể sinh ra mà, mẫu thân ngốc nghếch.” Tiếng non nớt của Tiểu công chúa mang chút giễu cợt, lại càng thêm chui vào trong lòng Bối Bối.


      “Ha ha...... Đừng quấy, rất nhột đó.” Bối Bối giơ tay như muốn bắt tiểu công chúa ở trước vạt áo của nàng nhích tới nhích lui, nó lại càng nghịch ngợm càng thêm nhảy qua nhảy lại trốn tránh.


      “Ha ha...... Ngự Hàn, con của chàng nghịch ngợm, nhanh đem nó xuống , nhột quá.”


      Bối Bối bắt được tiểu công chúa, đành phải nhìn Ngự Hàn xin giúp đỡ.


      Nhìn bọn chúng nháo nhào đùa giỡn, Ngự Hàn lười nhác dựa vào đầu giường, hai tay vòng ra sau gối đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn Bối Bối bị ba Hoàng kim đản làm cho cười đến gần như chảy nước mắt, hoàn toàn có ý ra tay cứu viện.


      Vui đùa ầm ĩ hồi lâu, Bối Bối cười đến thở ra hơi.


      Ngự Hàn, mau giúp giúp ta.” Nàng vừa cố trốn ba Hoàng kim đản càng giỡn càng hăng say, vừa giật giật ống tay áo Ngự Hàn, mong nhanh chút hỗ trợ.


      Trong lúc rối rắm, cuối cùng nàng cũng để ý đến thái độ khoanh tay đứng nhìn của .


      Lập tức nàng liền trề môi liếc cái:“ Ngự Hàn, chàng là đồng lõa!”


      ngước mắt nhìn, có chút vui sướng khi người gặp họa:“Nàng để chúng ta, bốn người cha con ta đợi lâu như vậy, thiếu chút nữa hại chúng ta tương tư thành hoạ trả đũa nàng chút chẳng phải là còn nhàng cho nàng sao. Bảo bối, các con mẫu thân có phải nên phạt ?”


      Khuôn mặt của cười nhìn ba bảo bối, ánh mắt lóe ra tia nhìn uy hiếp.


      Các tiểu bảo bối, mau mau phối hợp lời phụ thân, bằng ...... Hừ hừ!


      Đám Hoàng kim đản uốn éo hình dạng, ràng hiểu ý tứ trong mắt phụ thân.


      Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, bọn chúng hiểu rất ràng loại ánh mắt này của phụ thân muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, bằng nếm mùi đau khổ.


      Vì thế...... Ba Hoàng kim đản nhất tề đồng thanh trả lời:“Mẫu thân để cho chúng con chờ lâu quá!”


      xong, ba quả trứng đồng thời thi pháp gia tăng khí lực, đẩy ngã Bối Bối ra giường, tiếp tục “Công kích” nàng.


      “Ha ha ha...... nhột quá, các ngươi cả đám tiểu trứng thối cộng gộp với cả quả trứng thối bự kia để tiếp tay bắt nạt mẫu thân, có lương tâm, uổng phí ta khổ cực sinh hạ ra các ngươi, ha ha ha...... Ta đem các ngươi nhốt hết trong bụng, cho các ngươi ra!”


      Bối Bối vừa cười to vừa ai oán lên án, cuối cùng biến thành uy hiếp.


      Nhưng mà, lời của nàng chút tác dụng cũng có, ba Hoàng kim đản theo ý chỉ của phụ thân ra sức “Trừng phạt” nàng.


      Nhìn giường mảnh hỗn độn, đệm, vợ con ở cười lớn, đùa tới “ có gì vui bằng”, Ngự Hàn nở nụ cười.


      Hồi lâu, thấy tình hình kha khá, cuối cùng Ngự Hàn mới chịu mở miệng vàng, nghĩ cách cứu viện người mẹ cười đến mệt mỏi của mấy đứa con .


      “Các bé cưng, các con mệt chưa?” nén cười cất tiếng hỏi.


      Ba Hoàng kim đản lập tức bay ngược lại vào lòng Ngự Hàn, ngoan ngoãn ở yên đó.


      “Phụ thân, tiếng cười mẫu thân lớn quá, lỗ tai chúng con đau đau.”


      A?


      Bối Bối hơi há hốc mồm, liền thở phì phì trèo ra khỏi đệm đứng lên, hai tay chống nạnh trừng mắt ba tên tiểu tử kia.


      “Được lắm, mẫu thân vừa tỉnh dậy là các ngươi liền ức hiếp mẫu thân thèm quan tâm, bây giờ còn ác ôn cáo trạng!”


      gru, dưỡng nhi bất hiếu mà!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 365: XÀ BẢO BẢO [7]



      Qua lượt chải chuốt , tinh thần của Bối Bối sảng khoái hẳn.


      Ngự Hàn lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, bước dài đến đón, con ngươi đen sáng đánh giá nàng từ xuống dưới lượt, ngọn lửa tràn lên đáy mắt.


      Bối Bối bị ánh mắt đánh giá của làm cho được tự nhiên, nhịn được cúi đầu nhìn xem chỗ nào người mình có vấn đề.


      Quần áo rất ngăn nắp, cũng có chỗ nào bẩn, cho nên... có chỗ nào có vấn đề!


      Xác định qua, nàng ngẩng đầu nhìn , tò mò hỏi: “Chàng nhìn cái gì?”


      Bạc môi mấp máy, nụ cười xấu xa bên môi.


      Cúi đầu sát bên tai nàng, lời mang theo ý cười tràn ra: “Tiểu Bối Bối, ta phát sau khi sinh con dáng người của nàng càng ngày càng được, câu dẫn ta khiến tim ta ngứa ngáy khó nhịn, hay là chúng ta đừng ra gặp đám người ngoài kia nữa, chúng ta trở về phòng...”


      Vành tai Bối Bối nóng lên, đưa tay nhéo thắt lưng .


      “Đừng náo loạn, Hoàng kim đản ở vai chàng, đừng dạy hư trẻ !”


      Ánh mắt của nàng nhìn hướng hai bên bả vai của , sau đó lại nhìn đỉnh đầu của , có chút buồn cười.


      ra cục cưng của bọn họ thích dựa vào Ngự Hàn như thế, ha ha...


      Ngự Hàn mấp máy bạc môi, mới hậm hực mà ngăn lại kích động trong lòng.


      đưa tay vuốt Hoàng kim đản vai, khuôn mặt tuấn tú mở ra nụ cười trìu mến: “Các trứng cục cưng, chúng ta tìm chơi nào.”


      “Hay quá hay quá, phụ thân, chúng ta chơi với cùng dì Khả Y.”


      Bối Bối nhìn hình bóng bọn họ trước nàng, trong lòng có chút chua chát.


      Hừ! Ba quả tiểu đản (trứng ) này chút dính lấy mẫu thân cũng , chỉ thích dựa người tên nam nhân nghiệt kia, mà tên nam nhân nghiệt kia cũng quá đáng, có được cục cưng liền cần nàng, người mẹ vất vả sinh cục cưng cho !


      Trước kia đều dính lấy nàng, cho dù nàng đuổi cũng đuổi được, tại... Hừ hừ, cư nhiên chạy trước!


      Xem ra nàng phải chuẩn bị tốt tâm lý cho việc bị thất sủng thôi, ôi...


      Số khổ a!


      Càng nghĩ càng cảm thấy chán nản trong lòng, nàng phồng má lên ngồi ngay xuống bên cạnh, thèm .


      Nàng tùy tay lấy ly trà bàn trà đưa lên uống, lại bị bàn tay to đột nhiên xuất ngăn lại, đồng thời phát ra đạo thanh thâm trầm dễ nghe.


      “Nương tử thân ái, chén trà này nguội rồi, vi phu rót ly nóng cho nàng.”


      Á?


      Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy tên nam nhân nguyên bản rời giờ phút này chính là đứng trước mặt nàng cười mỉm, khuôn tuấn dật tuyệt trần lộ vẻ nhu tình nồng đậm.


      “Chàng... phải rồi sao?” Nàng sững sờ nhìn , phát Hoàng kim đản người còn tung tích, đôi mắt nhịn được tản ra nghi vấn.


      Lông mày của khẽ động, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy cằm nàng, nhàng nâng lên, mắt phượng chớp chớp, trong mắt tản ra nét kiều diễm câu hồn câu phách khiến người ta say mê.


      “Nương tử tốt à, trước tiên vi phu mang trẻ ra ngoài, mới có thể... làm những chuyện tốt thích hợp với trẻ ...”


      xong, nghiêng người liền ôm nàng lên, xoay người, đổi ngồi vị trí của nàng, mà ngồi đùi .


      “Chàng... Ưm...”


      Nàng chỉ kịp ra chữ, bờ môi liền bị bao phủ.


      Hôn bờ môi mềm mại của nàng, cơ hồ nhịn được thở dài vì thỏa mãn.


      “Tiểu Bối Bối, ta lâu lắm rồi hôn nàng như thế, ta rất nhớ hương vị của nàng, nhớ biểu tình động tình (tình cảm bị kích thích) của nàng trong lòng ta, nhớ tiếng nàng la hét với ta...”


      vừa hôn nàng, vừa thào bên bờ môi nàng.


      Bối Bối bị hôn đến cả người mềm nhũn, tiếng trầm thấp của trong lúc răng môi giao nhau truyền ra, thêm vài phần ái muội, câu hoặc nàng khiến nàng nhịn được nhè mà run.


      Lửa nóng vì hôn càng lúc càng đậm, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to kìm lòng được vuốt ve vật mềm mại trước ngực nàng.


      Trải qua sinh sản, vật mềm mại của nàng càng thêm đầy đặn, nắm trong tay cảm giác tốt, dễ dàng gợi lên khát vọng của .


      “Ô, Tiểu Bối Bối, nàng cái vật nhắn mê người này, ta nàng...”


      Nụ hôn của dần dần dừng chiếc cổ trắng nõn của nàng, lưu lại từng vết nóng ướt đó.


      Nhiệt tình, bởi vì cái hôn càng thể vãn hồi.


      Ngay tại lúc bọn họ tung trời nở đất, ngoài cửa truyền đến tiếng la của Huyên Trữ.


      “Vương huynh, huynh phải mang tẩu tử ra sao? Sao lại lâu như vậy a? Tẩu tử còn chưa thay xong quần áo sao?”


      Tiếng la này cơ hồ lập tức dập tắt lửa nóng toàn thân của Bối Bối, nàng vội vàng đẩy ra: “ Ngự Hàn, là Huyên Trữ gọi chúng ta.”


      Ngự Hàn khó nhịn giương bạc môi lại định hôn nàng, Bối Bối vội vàng đưa tay ngăn lại


      Ngự Hàn, chúng ta nhanh ra ngoài .”


      “Tiểu Bối Bối, chúng ta đừng ra được , ta rất muốn nàng, ta độc thủ khuê ( thân mật với chồng/vợ) nửa tháng, nàng nhẫn tâm muốn ta tại lại phải đau khổ áp chế khát vọng trong cơ thể sao.”


      Khuôn mặt tuấn tú của mang màu đỏ ửng vì kích tình, đôi mắt tuấn đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vạt áo nàng.


      Bối Bối thuận thế cúi đầu, nhìn thấy mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra.


      “A...” Nàng hốt hoàng hét tiếng nhanh chóng kéo vạt áo lên.


      Nhìn ly kem trước mắt mà ăn được, Ngự Hàn cam lòng trơ mặt ra: “Tiểu Bối Bối, chúng ta giả ngốc chút nữa là được rồi, chỉ chút thôi.”


      Bối Bối liếc cái: “ được, chúng ta nhanh ra ngoài.”


      Nàng đưa tay thay sửa sang lại y phục có chút hỗn độn, sau đó vừa định từ đùi xuống.


      “Tiểu Bối Bối...” như cũ buông tha tiếp tục vòng trụ thắt lưng của nàng, nụ hôn nóng bỏng dừng bên đôi môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng chỉ còn việc cố gắng câu dẫn nàng.


      Vốn là muốn nếm trước hương vị ngon ngọt, tại lại phi thường muốn làm toàn bộ, Tiểu Bối Bối của chính là có bản lĩnh châm lên nhiệt tình của trong nháy mắt.


      Bối Bối cố gắng mới khiến bản thân chịu câu dẫn của , nàng đưa tay đẩy .


      Ngự Hàn, đừng như vậy...”


      Thấy tay lại ở người nàng an phận, nàng thở gấp chút mới ổn định lại tâm thần.


      Đưa tay giữ lại bàn tay an phận của , hơi thở của nàng có chút ổn, thương lượng với : “Trước hết chàng đừng vội, cùng lắm ... buổi tối ta bồi thường chàng là được.”


      Aiz, tên nam nhân này đúng là khỉ gấp lên cái gì cũng quản, bướng bỉnh cực kỳ!


      Con ngươi đen của sáng ngời, rất nhanh dừng lại việc câu dẫn nàng.


      “Nàng nha? gạt ta? Tùy ta xử trí?” hỏi liên tục ba vấn đề.


      Bối Bối hai má có điểm đỏ, liếc cái: “Là , tùy chàng xử trí.”


      “A... Tiểu Bối Bối, ta chết bộ dáng nũng nịu này của nàng, chúng ta ra ngoài , buổi tối lại tiếp tục việc tốt của chúng ta.”


      hôn lên mặt nàng, sau đó mặt mày hớn hở ôm nàng ra ngoài.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 366: XÀ BẢO BẢO [8]



      Rốt cục nhìn thấy hai người như bùn tựa keo khoan thai bước đến, Huyên Trữ dẫn đầu vọt tới trước mặt Bối Bối, thực kỹ xảo gạt Ngự Hàn qua bên.


      “Tẩu tử, ngươi rốt cục tỉnh, mọi người đều rất nhớ ngươi a!”


      Đôi mắt của Bối Bối kích động, nhìn Huyên Trữ, lại nhìn Khả Y chậm bước bước đến, hốc mắt khỏi có chút phiếm hồng.


      “Ta cũng rất nhớ các ngươi.”


      Ngự Hàn bị gạt sang bên cạnh, có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi, sau đó tiếng động ra ngoài, lưu lại gian cho ba nữ nhân này.


      ...


      tới ngự thư phòng, thị vệ canh gác nhanh chóng khom mình hành lễ.


      Ngự Hàn muốn như thường lệ vào, dư quang trong đuôi mắt lại lưu ý đến thần sắc của thị vệ có chút thích hợp, giống như có cái gì đó muốn với .


      vài bước, rồi bèn ngừng lại.


      “Các ngươi có chuyện gì?”


      Thị vệ cúi thấp đầu, đồng loạt cùng nhau quỳ xuống, tiếp sau gã thị vệ trong đó do dự mở miệng: “Vương, tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa mực đòi vào ngự thư phòng chơi, thuộc hạ đáng chết... Thuộc hạ ngăn được.”


      Đuôi lông mày của Ngự Hàn giựt , mới thấy người thị vệ tựa hồ có vết thương, cũng hiểu được bọn họ ngăn được là như thế nào, chắc hẳn ba đứa con bảo bối kia lại lợi dụng pháp lực trời sinh siêu cường của chúng để khi dễ bọn thị vệ rồi.


      có chút đau đầu xoa xoa mi tâm, sau đó khoát tay: “Bổn vương biết rồi, trách các ngươi, đứng lên .”


      Bọn thị vệ lúc này mới thở dài nhõm hơi, dùng ánh mắt cung tiễn Ngự Hàn vào ngự thư phòng.


      Vào ngự thư phòng, trước mặt bay tới quyển tấu chương, thiếu chút nữa ném vào trán , nâng tay, tấu chương liền bị kẹp trong ngón tay .


      Nâng mắt nhìn lại, giá sách nguyên bản chỉnh chỉnh tề tề giờ phút này giấy vụn bay đầy trời, sách vở bị lật hỗn loạn chịu nổi, mà ba quả trứng cục cưng của vẫn còn lủi động dưới vui đùa ầm ĩ, căn bản là thấy phụ thân là đến.


      vỗ vỗ trán, đối với ba quả trứng cục cưng này, muốn giận nhưng lại giận được.


      Hắng giọng, căng mặt ra vào: “Các ngươi ở trong này làm cái gì?”


      Tựa như nhìn thấy đống hỗn độn xung quanh, mắt của Ngự Hàn thẳng tắp về hướng ngự tòa, sau đó thong thả ngồi xuống, thuận tay cầm lấy quyển tấu chương, cứ như vậy lẳng lặng mà xem.


      Ba quả Hoàng kim đản thấy vẻ mặt phụ thân sóng êm gió lặng, ngược lại có chút chột dạ.


      Bọn họ cúi đầu xì xầm trao đổi với nhau.


      “Đại ca ca, phụ thân có thấy chúng ta nghịch thư phòng đến rối loạn hay ?” Tiểu công chúa thực ngây thơ lay lắc thân Hoàng kim cầu, tiếng mang vẻ mừng thầm.


      Lão Nhị thả người nhảy đến gần bên muội muội, thực đồng ý mà phun ra câu: “Đồ trứng ngốc, phụ thân đương nhiên là thấy rồi!”


      “Nhưng mà dáng vẻ phụ thân ràng giống như thấy được.” Tiểu công chúa thực cam lòng vì bản thân mà phản bác.


      “Cho nên mới muội ngốc.” Lão Nhị hừ hừ, sau đó lười tiếp, lăn lộn cái xác trứng đến bên đại ca.


      Lão đại vẫn luôn duy trì trầm mặc chuyển tới giữa đệ đệ muội muội, trầm ngâm chút mới lên tiếng: “Ý của phụ thân là muốn chúng ta tự mình dọn dẹp lại thư phòng.”


      “A? Nhưng mà... Nhưng mà rất lộn xộn a, muốn thi pháp thu thập mệt chết đó... Ca ca, các huynh lớn hơn ta, hơn nữa là nam tử hán, các huynh làm ca ca phải bảo vệ muội muội, phải thương muội muội, cho nên loại công việc nặng giao cho các huynh nha.”


      Tiểu công chúa cất tiếng ngon ngọt làm nũng với hai vị ca ca.


      Lão Nhị giành trước cười nhạt: “Chuyện của mình tự mình làm, muội cũng có phần làm loạn cái phòng, phải dọn dẹp, đừng nghĩ đến việc nhờ cậy!”


      “Nhị ca ca!” Tiểu công chúa có chút tức giận.


      Tiếp theo, nàng chuyển sang cọ cọ lão đại: “Đại ca ca, huynh xem nhị ca ca bắt nạt ta.”


      Lão đại thực thận trọng gật đầu: “Ừ, ca ca thấy rồi, được rồi, chúng ta cùng nhau chỉnh lý lại thư phòng, như vậy đệ đệ bắt nạt muội nữa.”


      Trứng vàng của tiểu công chúa co lại, ai oán la lên: “Đại ca ca ngốc lắm!”


      Nhưng lão đại sớm tự mình bắt đầu thi pháp chỉnh sửa lại đống tông cuốn (hồ sơ, tài liệu) hỗn loạn kia..


      Lão Nhị bay qua, thực khách khí cười nhạo muội muội: “Muội mới là ngốc nhất! Mau bắt tay thu thập , bằng để phụ thân phạt mình muội!”


      Tiểu công chúa bất mãn thầm tiếng, sau đó mới nhận mệnh (chấp nhận số mệnh) bắt đầu thu thập.


      Phụ thân bình thường tuy rằng rất thương bọn họ, để cho bọn họ ở đầu phụ thân tác oai tác quái, nhưng là khi phụ thân trở nên nghiêm túc nàng vẫn là hơi đáng sợ, phải ngoan ngoãn nghe lời.


      ...


      Ngự Hàn cầm tấu chương trong tay lật tờ, sau đó tiếp tục như có việc gì mà xem tiếp.


      Tại nơi mà Hoàng kim đản có để ý, con ngươi đen của nhảy lên ý cười, bạc môi hơi nhếch lên.


      Kinh nghiệm làm cha thu được sau nửa tháng, chính là phải vừa đánh vừa xoa, mới có thể trị đám trứng cục cưng của trở nên ngoan ngoãn, dễ bảo, ha...


      Qua bao lâu, ngự thư phòng lại khôi phục vẻ ngăn nắp gọn gàng như ban đầu.


      Ba quả Hoàng kim đản thở hồng hộc bay xuống ngự án, nhu thuận nằm ở : “Phụ thân, chúng con dọn dẹp xong phòng rồi ạ.”


      Giọng non nớt mang theo chờ mong, chờ mong câu khen ngợi.


      Ngự Hàn giấu ý cười trong đáy mắt, xoẹt qua chút xảo trá.


      buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh, vờ lộ vẻ kinh ngạc: “Tốc độ rất nhanh nha, các trứng cục cưng của ta quả là pháp lực cao cường! Phụ thân thực cảm thấy kiêu ngạo thay cho các con, lại đây, phụ thân hôn cái.”


      “Chúng ta lợi hại nhất!” Ba đứa trẻ rất đắc ý tự tâng bốc mình chút, sau đó vui mừng bay đến bên má của Ngự Hàn, từng đứa hôn cái.


      Con ngươi đen của Ngự Hàn lóng lánh hưởng thụ nụ hôn mềm của con, trong lòng cười trộm thôi.


      ...


      Bối Bối vào đến ngự thư phòng, nhưng nhìn thấy người vốn phải cúi đầu phê duyệt tấu chương.


      Ánh mắt nàng di chuyển lần, ở bên giường, nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ vô song ngủ say, bên mặt còn lưu lại quyển tấu chương, có thể thấy được là do mệt quá mà ngủ.


      Mà nằm bên người chính là ba đứa hài nhi, gương mặt ngủ của chúng mang theo hạnh phúc, mà chạm vào đáy lòng sâu của nàng.


      Hài nhi ngủ ngon, ngẫu nhiên bĩu môi, phát ra tiếng chậc chậc giống như ăn được cái gì ngon vậy.


      Nàng tiếng động nở nụ cười mỉm, bước qua.


      Thay bọn họ đắp chăn, trong lúc vô tình, thấy cánh tay của ba đứa hài nhi, đều có ba cái bớt hình xà màu vàng kim, vị trí có điểm giống nhau.


      Vị trí của bớt từ cao xuống thấp, vết bớt vàng của đứa nằm bên ngoài ở ngón tay cái, mà đứa nằm ở giữa bớt vết bớt ở cổ tay, đứa nằm bên trong gần Ngự Hàn, vết bớt vàng ở mu bàn tay.


      Nàng đưa tay vuốt vết bớt màu vàng kim hình xà kia, đôi mắt phát ra ánh sáng nhu hòa thương.


      Chỉ vào cái mũi của hài từ, nàng cười khẽ tràn đầy dịu dàng: “Tuy rằng các con làm cho ta đau đến chết sống lại, nhưng mẫu thân vẫn là vui mừng vì các con đến với cái thế giới này , hoan nghênh nha, bảo bối của ta.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 368: XÀ CỤC CƯNG [10]



      Ngự Hàn gõ đầu của nàng:“Đông!”


      tiếng rất lớn, Bối Bối ăn đau hít khí.


      “Này, chàng làm sao mà gõ đầu của ta,còn dùng sức mạnh như vậy! chàng có biết rất đau hay .” Bối Bối kháng nghị nhìn , đáy mắt có ủy khuất.


      Ô...... Lần này dùng sức gõ nàng!


      mím bạc môi:“Ai bảo ngàng ngay cả con của mình cũng phân biệt được ràng lắm, xem nè, mày của lão Đại đậm chút, mày của lão Nhị nhạt hơn chút, hơn nữa lão Nhị thoạt nhìn có vẻ nhu hòa, dường công mặt lão Đại có vẻ cương nghị, sau này nhất định là ca ca rất kiên cường, nếu nàng vẫn còn phân , nàng xem có bớt tay bọn chúng, lão Đại bớt ở ngón cái, lão Nhị cổ tay, có biết chưa?”


      xong, ánh mắt của mang theo uy hiếp nhìn thẳng nàng.


      Bối Bối theo phân tích của nhìn thực cẩn thận nhìn kia hai đứa bé trai, nhìn hồi lâu, nàng từ từ nhìn ra chỗ giống nhau.


      Nhưng mà...... Chỗ khác nhau rất , chăm chú qua sát tỉ mỉ tường tận hồi lâu, đúng là có chút khó nhận ra.


      Về phần đường cong cương nghị và nhu hòa gương mặt trong lời của , nàng vẫn là chút cũng nhìn ra, nàng chỉ nhìn ra lông mày xác thực có đậm nhạt khác nhau chút như vậy thôi.


      Quay đầu, nàng lộ ra nụ cười tươi với :“ Ngự Hàn, chàng nhìn bọn chúng bao lâu mới tổng kết ra được kết luận?”


      “Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhận ra!” có chút tự hào đối với nhãn lực của mình, trong đôi mắt còn thể ánh nhìn hề qua loa như người làm mẫu thân như nàng.


      “Ha ha...... tồi, uổng phí ta cho chàng làm phụ thân của mấy đứa .”


      “Nàng là mẫu thân thất trách......” hôn mạnh lên khóe môi của nàng cái, thẳng đến lúc làm mặt nàng hồng nhuận mới buông nàng ra.


      Bối Bối cười ha ha quay đầu lại nhìn chằm chằm mấy đứa con của nàng, tự thầm:“Ta có cách nào tưởng tượng bọn chúng là từ trong bụng của ta chui ra, sau này ta chính là mẫu thân, nhưng mà ta phải làm như thế nào mới ra dáng mẫu thân?”


      tới đây, nàng có chút buồn rầu, dựa theo tuổi ở nhân gian, nàng vừa mới trưởng thành thôi, thế nhưng chính là mẹ của ba đứa !


      Nàng từng ngay cả tưởng tượng cũng thể nghĩ đến khả năng như vậy đâu, thế rất khó đoán trước a.


      Giống như cảm giác được ý nghĩ trong lòng nàng, đưa tay ra ôm nàng, đem cằm gác lên hõm vai của nàng, dịu dàng trấn an:“Tiểu Bối Bối, chỉ cần làm bản thân nàng là tốt rồi, mặc kệ có phải có con hay , đều giống nhau, nếu như nàng biết làm mẫu thân, vậy cũng sao, ta làm phụ thân tốt, nếu nàng cảm thấy dạy được con, vậy giao cho ta, ta dạy dỗ tốt bọn chúng, chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ luôn đứng ở bên cạnh ta là tốt rồi.”


      Nghe vậy, trong lòng Bối Bối xúc động ấm áp tuôn chảy, nàng quay đầu sang hôn khuôn mặt tuấn tú của .


      Ngay lúc đó, tròng mắt vừa chuyển, cười gian với :“Đây chính là chàng nha, vậy sau này trách nhiệm dạy dỗ con giao cho chàng!”


      Nhìn khuôn mặt tươi cười long lanh của nàng, mang theo giảo hoạt, Ngự Hàn sủng nịch cọ cọ má của nàng, đôi mắt đen xẹt qua luồng ánh sáng ranh mãnh.


      “Ừ......làm trượng phu có bổn phận chăm sóc nương tử sai, nhưng mà......”


      “Nhưng mà cái gì?” Bối Bối tò mò truy vấn, trong lòng có chút lo lắng muốn đổi ý chứ?


      cười tà mị với nàng:“Nhưng mà bây giờ ta còn chưa phải trượng phu của nàng nha, cho nên còn cần phải quá nghe lời.”


      Bối Bối trừng lớn mắt, từ trong lòng giãy ra:“Chàng muốn đổi ý? Ta mặc kệ, dù sao con chàng phải đích thân chăm sóc dạy bảo chúng, thể đem bọn chúng giao cho những người khác, nhưng bọn chúng là miếng thịt thân thể ta, chàng dám chăm sóc dạy bảo chúng thử xem xem.”


      Nàng có cảm giác, ba xà đản đản này hình như là vốn thích theo phụ thân của chúng, cục cưng của nàng thích, nàng nhất định phải cho ra sức tranh thủ cho bọn chúng.


      Mặc kệ thế nào, nàng cũng hy vọng con của nàng giống như số đứa con của quân vương khác bị quăng cho hạ nhân dạy dỗ.


      Ngự Hàn khẽ cong bạc môi, đưa tay lại kéo nàng vào lòng, ôm rất chặt.


      “Tiểu Bối Bối thương , ta lại cũng chăm sóc dạy dỗ con của chúng ta, chỉ cần nàng gả cho ta, thành thê tử của ta, vi phu nào dám vâng theo mệnh lệnh của thê tử?”


      Á? Làm như vậy nửa ngày, ra cầu hôn với nàng a!


      Bối Bối nhướng nhướng mày:“Chàng còn chưa có cầu hôn, vậy như thế nào chúng ta có thể thành thân?”


      phải ta cầu hôn với Tô Bối Bối tiểu thư xinh đẹp đáng sao? Ngoan, cho ta biết là nàng bằng lòng.”


      Tuy rằng giọng điệu của mang theo dụ dỗ như trước, nhưng đáy mắt của hơi gợn lên khẩn trương.


      Bối Bối im lặng lúc, câu cũng .


      Hồi lâu nghe được câu trả lời, Ngự Hàn có chút sốt ruột, cánh tay hơi siết chặt.


      “Tiểu Bối Bối, nàng bằng lòng .”


      Lại im lặng chút, rốt cục Bối Bối mới mở miệng, lời có chút thong thả:“Ta muốn.”


      Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác thắt lưng của mình bị siết đau.


      “Vì sao?” Giọng của bắt đầu có chút căng thẳng, khuôn mặt tuấn biến đổi hẳn, mày kiếm lại nhíu chặt.


      Bối Bối thực dùng sức thoát khỏi cánh tay , xoay người lại, đôi mắt ý cười ha ha nhìn khuôn mặt thối của .


      Đưa tay phủ lên khuôn mắt của , nàng kiễng chân hôn môi của :“Trước hết đừng nóng giận, người ta cũng phải lấy chồng, người ta chỉ là muốn chàng nghiêm túc cầu hôn người ta thôi.”


      “Ta có chỗ nào nghiêm túc?!” hơi buồn giận, trong lòng có chút giận dỗi vui, chẳng lẽ đến hôm nay nàng còn chưa biết cảm tình của đối của nàng nghiêm túc cỡ nào sao?


      Nếu nàng dám cho rằng như vậy, tuyệt đối ...... làm sao, chuyện sao này hãy sao, trước mắt bây giờ thu phục có đầu óc này.


      Bối Bối mới sợ mặt thối của , nàng bĩu môi:“Chàng xem chàng kìa, hung dữ như vậy, làm sao giống cầu hôn, là ép hôn cũng quá, ta còn chưa gả cho chàng đâu, chàng vội vã bày vẻ mặt đó cho ta xem, nếu thực gả cho chàng......”


      “Nàng gả ta ta bày vẻ mặt đó cho nàng xem.” tiếp lời của nàng, con ngươi đen sáng quắc nhìn thẳng nàng.


      Bối Bối há miệng, lập tức nghĩ đến từng đến nhân giới lần, nhưng lại học mọi chuyện ở nhân giới rất nhanh.


      Suy nghĩ, nàng chuyển lời :“Chàng phải từng đến nhân gian sao, ta nhớ chàng chàng đối với chuyện nhân gian dễ dàng biết , khi như vậy, vậy chàng hẳn là biết rất ràng chuyện nam nhân cầu hôn nữ nhân ở nhân gian mới đúng, mặc kệ như thế nào ta cũng là con người, ta cũng mặc kệ xà cầu hôn như thế nào, dù sao chàng muốn kết hôn với ta, phải cầu hôn ta giống theo nghi thức ở nhân gian.”


      Nghe được lời của nàng, trong đầu Ngự Hàn nhanh chóng tìm kiếm lại trí nhớ lúc ở nhân gian, càng nhớ lại, độ cong run run khóe môi của càng rộng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 369: CẦU HÔN KÝ [1]



      Ban đêm, ánh trăng cao nằm giữa tầng mây lững lờ trôi, chiếu ánh sáng khắp thế gian, gió hiu hiu thổi.


      Bối Bối ngồi cạnh bàn trà, hai tay nâng má, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa.


      Nhìn vài lần, như cũ vẫn thấy bóng người nàng muốn gặp, rốt cục nàng nhịn được thầm : " Cái tên Ngự Hàn kia biết làm gì, trễ thế này mà còn chưa về phòng."


      Đúng lúc Huyền Trữ vào, lơ đãng nghe được tiếng lầm bầm của nàng, vụng trộm che miệng cười:


      " Tẩu tử, ngươi nhớ Vương huynh a? Ban đêm đơn ngủ được, chắc ta phải tìm Vương huynh về đây thôi."


      Bối Bối làm sao mà nghe ra Huyền Trữ muốn giễu cợt mình, nàng cảm thấy mặt mình nóng ran lên, lại làm bộ như có việc gì khoát khoát tay:" cần, tốt nhất là đêm nay đừng trở về đây, mình ta chiếm cả cái giường lớn ngủ càng thêm thoải mái."


      " Đúng rồi, trễ thế này ngươi còn tìm ta có việc gì ?"


      Huyền Trữ ngồi xuống đối diện nàng, tay cũng chống cằm, ánh mắt chớp chớp nhìn nàng :" Ta hỏi tẩu tử, chừng nào ngươi mới chịu gả cho Vương huynh? Ta còn vội hơn hai người nữa, có ba đứa rồi, hai người còn mau bái đường thành thân phải chờ tới khi nào a?"


      Bối Bối còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng của Ngự Hàn liền xuất .


      " Tiểu Bối Bối thân ái, ta cũng muốn biết đáp án, nàng phải chờ bao lâu nữa mới chịu gả cho ta?" khoanh tay, tựa vào cạnh cửa, lấy thái độ nhàn nhã để ép người.


      " Vương huynh......." Huyền Trữ đứng lên đối diện với .


      Ngự Hàn giơ tay ngăn cho Huyền Trữ chuyện, ánh mắt như cũ giằng co người Bối Bối, nhưng mà vẫn với Huyền Trữ :" Muội muội, muội về ngủ trước, Vương huynh cùng tẩu tử của muội muốn làm sáng tỏ vài điều."


      Huyền Trữ nhìn qua nhìn lại bọn họ chút, sau đó cười hì hì ra ngoài, lúc ngang qua bên người Ngự Hàn, nàng giơ tay thấp giọng :" Vương huynh cố lên!"


      Đóng cửa lại, Ngự Hàn từng bước từng bước chậm rãi đến chỗ Bối Bối, mặt ý cười ngày càng đậm.


      Ở dưới ánh nến, con ngươi đen của lưu chuyển ánh sáng như ngọc.


      Bối Bối nhìn thấy ánh mắt như lửa nóng của nhịn được run rẩy.


      Thấy nàng khẩn trương nuốt nước miếng, nụ cười của càng thêm tà ác, chậm rãi gạt gạt tàn nến, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.


      " Tiểu Bối Bối, đêm khuya, chúng ta ngủ thôi."


      Làm như, nhớ mới vừa nãy hỏi vấn đề gì, giống bình thường bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.


      Từng cái từng cái rơi xuống , dần dần lộ ra dáng người cân đối của .


      khí có vẻ im lặng, chỉ nghe tiếng cởi đồ vang lên rất khẽ.


      " A...... Ngự Hàn, chàng......chàng làm cái gì vậy......."


      Bối Bối nhìn dáng người hớ hênh chỉ còn mỏng manh cái đồ lót, ánh mắt của nàng biết nhìn đâu.


      Ngự Hàn làm như có chuyện gì xảy ra quay người lại, cố nín cười nhìn nàng vội vội vàng vàng xoay người chỗ khác.


      " Tiểu Bối Bối, cơ thể của ta nàng những xem qua, còn dùng cũng biết bao nhiêu lần rồi, còn thẹn thùng cái gì a."


      biết từ khi nào mà tới đằng sau nàng, thực tự nhiên ôm vòng eo mềm mại của nàng.


      Lưng Bối Bối cứng đờ, hoàn toàn cảm giác được dáng người cân đối của .


      Độ ấm người ngừng truyền đến, làm cho nàng mặt hồng tai đỏ :" Chàng ......Chàng trước kia cởi đồ hết ra như vậy a."


      Trước kia bọn họ đều là vừa động vừa cởi, đêm nay như thế nào mà đột nhiên cởi sạch ra hết, nhưng lại làm như có việc gì ôm nàng.


      " Vậy? Hồi đó làm sao mà ta cởi đồ được ?" xấu xa trêu đùa bên tai nàng, hơi thở nồng đậm.


      Bôi Bối biết hình dung cảm giác giờ phút này như thế nào, nàng vừa thẹn lại vừa biết thoát ra làm sao, sau đó lấy tốc độ trăm mét chạy đến bên giường, kéo chăn quấn chặt thân mình, động tác liền mạch lưu loát, công phu chỉ trong nháy mắt.


      ha ha cười, bước tới bên giường, khi nàng còn chưa kịp kêu lên bị áp chế dưới thân , hơi thở ái muội phả vào mặt nàng.


      Tiếng tim đập hỗn loạn của hai người rộn ràng như nhau, sau lát, mới thong thả mở miệng :" Tiểu Bối Bối, bảy ngày sau chúng ta thành thân."


      " Bảy ngày? Chàng......." Bối Bối dám tin ánh mắt trừng lớn, nam nhân này, lại tự mình quyết định, nàng muốn lời cầu hôn chịu cho, liền trực tiếp nhảy lên thành thân.


      " Tiểu Bối Bối, nếu nàng hài lòng với thời gian như vậy, chúng ta có thể làm hôn lễ sớm hơn."


      " Sớm hơn ?" Ánh mắt của Bối Bối càng dãn to ra.


      " được, Ngự Hàn, chàng........Chàng còn chưa có......Hơn nữa chàng thấy bảy ngày quá nhanh sao?" Nàng bĩu môi hài lòng.


      Muốn nhắc nhở vụ cầu hôn, nhưng nàng là con nha, hơn nữa còn ám chỉ nhiều lần quá, xấu hổ lắm.


      Đầu ngón tay của xoa xoa môi cho nàng tiếp, sau đó chuyển lên hai bầu má phúng phính của nàng.


      Cúi đầu, môi nhàng lướt qua hàng mi, tới mặt, sau cùng dừng ở đôi môi nàng, tà khí cười :" Ừ....... Quả ta rất vội, bây giờ càng thêm gấp."


      xốc chăn lên, thân mình rất nhanh lại lần nữa đè lên nàng, Bối Bối hoàn toàn cảm giác được phản ứng của .


      " Ngự Hàn, cần náo loạn." tầm mắt của Bối Bối bắt đầu mơ hồ, chính là dám nhìn .


      Giờ phút này, thân thể của bọn họ tiếp xúc quá mức thân mật, cơ hồ là dính chặt vào nhau, mà , ràng nóng lên, làm nóng cả lòng nàng.


      " A.......Tiểu Bối Bối, nàng có biết sau khi nàng tỉnh lại từ giấc ngủ dài, đối với thân mật của chúng ta lại trở nên xa lạ hay , nhưng mà sao.......Ta làm cho nàng lần nữa trở nên quen thuộc." Tiếng từ tính mang theo dụ hoặc, rung động tiến vào trong tai nàng, quấy rầy lòng của nàng.


      Cảm giác hơi thở của càng ngày càng nóng, Bối Bối đỏ mặt giãy dụa, lại càng làm cho hai người thêm dính sát vào nhau, đưa tới tiếng thở gấp của .


      " Tiểu Bối Bối, nàng quá gấp gáp tiếp đón ta sao? A......Ta phi thường thích!" cười xấu xa, lập tức phủ lên bờ môi nàng, nuốt hết xuống thanh kháng cự của nàng.


      " Ưhm............Được....." Nụ hôn của , triền miên kỹ càng, làm cho nàng thể trốn tránh, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm kháng nghị.


      Tay nàng đặt trước ngực , biết là nên đẩy ra, hay là ghì chặt lấy , được a.......Bọn họ trong khi đó còn chưa thảo luận xong, chuyện kết hôn của bảy ngày sau, nhưng mà, nụ hôn của say lòng người.


      Tựa hồ có thể nhìn thấy giãy dụa của nàng, Ngự Hàn cầm tay nàng quàng qua cổ mình, làm cho nụ hôn của hai người càng sâu, trong lúc gắn bó đó mơ hồ còn chế nhạo nàng :" Ta biết nàng được ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :