1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 359: XÀ BẢO BẢO [1]



      Trong doanh trướng, trầm tĩnh khiến người ta hoảng sợ.


      Mồ hôi lạnh của Bối Bối ứa ra, cơ hồ rên lên tiếng, đôi mày thanh tú bết lại vì mồ hôi.


      Nhìn nàng giãy dụa trong đau khổ, hô hấp mỗi lúc yếu dần, đều như thanh đao nhọn đâm vào tim của .


      nắm tay nàng đặt gương mặt, giọng nức nở: “Tiểu Bối Bối, nàng nhất định phải chống chọi đến cùng...”


      Đáp lại , chỉ là đôi mắt nhắm chặt lại, còn có hơi thở yếu ớt.


      Quân y lật mí mắt của Bối Bối lên, mày nhăn lại: “Vương, huyết khí của Bối Bối tiểu thư đều bị hao tổn, hơn nữa hao phí thể lực quá sức, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ nhất định phải dùng kim châm* châm vào huyệt của Bối Bối tiểu thư khiến nàng tỉnh lại mới có thể sinh được.”


      Kim: vàng; châm: kim


      “Còn nhanh châm!” Ánh mắt lạnh lùng của Ngự Hàn hướng về đại phu thét lên.


      Bị thét như vậy, quân y thiếu chút nữa nhũn chân, vất vả lắm mới trấn định lại.


      Mấy cây ngân châm cắm vào huyệt đạo người Bối Bối, chỉ chốc lát sau, nàng liền có chút phản ứng.


      “Đau... Đau quá... A...” Bối Bối hô lên đau đớn, ánh mắt nửa khép nửa chống chọi, hoàn toàn mất tiêu điểm, chú ý của nàng hoàn toàn bị đoạt bởi cơn đau như xé nát cơ thể nàng.


      Ngự Hàn hôn tay nàng, cúi đầu thầm: “Tiểu Bối Bối, ta ở đây, ngoan, rất nhanh đau...”


      bên vì nàng lau sạch mồ hôi trán, bên thét lên với bà đỡ: “Rốt cuộc sinh ra chưa, sao lại lâu như vậy, nàng chịu nổi rồi thấy sao!”


      Tiếng thét vì lửa giận thiếu chút nữa dọa ngất bà đỡ.


      Bà ổn định nhịp tim, mới run rẩy cất tiếng : “Cơ thể người mẹ quá yếu, khí lực đủ.”


      Ngay sau đó bà lại với Bối Bối: “Phu nhân, hít sâu, dùng lực, làm theo ta.”


      Bối Bối lòng chỉ muốn giải thoát nhanh chóng, căn bản rảnh để ý tới cái gì mà hít sâu.


      “A... Đau quá, a... Ngự Hàn, chàng ở đâu, Ngự Hàn...” Nàng híp mắt hô to, đau đến chảy nước mắt.


      “Ta ở đây, ta ở bên nàng, Tiểu Bối Bối, ta ở đây...” Ngự Hàn chen lên phía , nhàng hôn trán của nàng, mang đến cho nàng cảm giác rất sâu sắc.


      Bối Bối run run nắm chặt lấy tay của , chịu đựng từng đợt rồi từng đột đau nhức truyền từ hạ thể.


      “Ta đau quá, Ngự Hàn, cứu ta... A...”


      “Ta muốn sinh con nữa, muốn sinh... A...” Nàng gào lên, năng lộn xộn.


      Nhìn nàng gào khóc, lại chút biện pháp cũng có, cực kỳ ảo não.


      “Tiểu Bối Bối, đừng khóc, nàng khóc đến nỗi tim ta đau chết được... Trời ạ, chúng ta đừng sinh, đừng sinh...”


      xong lời cuối cùng, nắm tóc ngửa mặt lên trời kêu rên.


      Mắt thấy lâu như vậy cũng sinh được, bà đỡ lòng nóng như lửa đốt kêu: “Phu nhân, dùng lực a!”


      “Nàng còn khí lực, còn dùng lực như thế nào.” Ngự Hàn giận rống qua đó.


      dùng lực sinh con như thế nào a.” Bà đỡ gấp đến độ cái gì cũng để ý.


      ...


      Bối Bối biết mình đau bao lâu, chỉ biết là cứ thế mà đau, đau đến tột cùng nàng còn cảm giác.


      Bỗng nhiên, quả Hoàng Kim đản phát sáng nhảy ra, ngay sau đó là quả thứ hai, quả thứ ba.


      “A! Sinh rồi rồi sinh, phu nhân sinh ra ba cục cưng!” Bà đỡ cao hứng nhìn ba quả Hoàng Kim đản giường, cười đến toe tóe ngậm miệng được.


      Tuy nhiên, tâm tư của Ngự Hàn cách nào hướng đến bên Hoàng Kim đản được, ánh mắt chỉ chú ý Bối Bối.


      “Tiểu Bối Bối, con của chúng ta sinh ra rồi...” thâm tình nhàng với nàng.


      Nhưng mà, hai mắt của Bối Bối lại vừa đảo, đầu nghiêng về bên, lại ngất .


      Nàng vừa hôn mê, Ngự Hàn thất kinh, tiếng gào thét lại vang lên: “Tiểu Bối Bối!”


      Quân y đưa tay đặt lên mạch tay của Bối Bối, ngưng mày trầm ngâm lên tiếng.


      Thời gian khẩn trương phút giây trôi qua, dài tựa thế kỷ, quân y mới buông tay Bối Bối ra, thần sắc rất nghiêm trọng.


      Thấy thế, Ngự Hàn mạnh tay nắm chặt vạt áo của quân y: “Rốt cuộc tình trạng ra sao, mau cho bổn vương!”


      “Cái này...” Quân y chần chờ, ánh mắt liếc trái liếc phải, dám đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Ngự Hàn.


      “Trả lời!” trong giọng của Ngự Hàn căng thẳng che dấu được hoảng sợ.


      Quân y lại do dự lúc, sau đó mới mở miệng: “thân thế của Bối Bối tiểu thư rất suy yếu rồi, thuộc hạ có cách nào làm cho nàng tỉnh lại.”


      Phảng phất có đạo sét đánh vào ót, thân hình Ngự Hàn chợt lạnh, nín thở nghiến răng nghiến lợi trừng quân y: “ có cách nào làm cho nàng tỉnh lại là có ý gì? Chết tiệt ngươi rốt cuộc là có ý gì?”


      “Chính là Bối Bối tiểu thư có thể chống chọi được nữa rồi.” Quân y nhắm mắt lại hơi.


      “Ngươi... Ta tin, ta tuyệt đối tin.”


      Ngự Hàn hung tợn bỏ quân y ra, sau đó ngồi xuống, động tác mềm mang Bối Bối ngồi dậy tựa vào lòng .


      Thấy trong lòng bàn tay ngưng tụ hồng quang, quân y liền biết ngay ý đồ của .


      “Vương, ngàn vạn lần thể a, tại thân mình của Bối Bối tiểu thư căn bản chịu nổi chút pháp lực nào, ngài cứ như vậy ép buộc nàng nhận chân khí chỉ tổ hại nàng thôi.”


      Quân y vội vàng ngăn lại.


      Nhưng vào lúc này, ba quả Hoàng Kim đản bị bà đỡ bọc lại bằng vải đột nhiên nghịch ngợm bay lên, ở trước mặt Bối Bối bay tới bay lui.


      “Mẫu thân, mẫu thân...” Ba đạo thanh mềm mỏng đồng loạt vang lên.


      Bà đỡ trợn mắt há hốc mồm nhìn này ba quả Hoàng Kim đản biết bay: “Này... như vậy có pháp lực, quả là thần kỳ!”


      Quân y cũng có chút chấn động, cũng rất mau phản ứng lại.


      “Tiểu hoàng tử tiểu công chúa, các ngươi đừng lên tiếng, bây giờ Bối Bối tiểu thư cần tĩnh dưỡng a.”


      Ngự Hàn ôm chặt lấy thân thể hề có chút dấu hiệu sống của Bối Bối, ánh mắt hung tợn dã man trừng ba quả Hoàng Kim đản phiền nhiễu kia: “Có nghe chưa, được ồn!”


      Đột nhiên truyền đến giọng gầm làm cho ba quả Hoàng Kim đản sợ tới mức lui ra sau.


      “Oa... Phụ thân hung dữ, ghét phụ thân, mẫu thân, mẫu thân...” Ba quả Hoàng Kim đản vừa khóc vừa kêu, nhưng lại dám lại gần.


      Tuy nhiên, Ngự Hàn để ý tới lời chỉ trích của bọn chúng, chỉ lẳng lặng ôm Bối Bối, thất hồn lạc phách hôn hai má nàng.


      “Tiểu Bối Bối, nàng khỏe thôi, nhất định, phải sợ, ta luôn bên nàng, luôn luôn...” Giọng của khàn khàn thào ở bên tai nàng, vẻ mặt chuyên chú tựa như trong thiên hạ chỉ còn lại nàng trong mắt .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 360: XÀ BẢO BẢO [2]



      Bối Bối chút khí tức nằm trong lòng Ngự Hàn, trong lúc hô hấp, hít vào ít mà thở ra nhiều.


      Căn bản cơ thể cơ hồ có hơi ấm nay lại càng hạ nhiệt hơn, tựa như sắp buốt cóng.


      Ngự Hàn ngừng xoa xoa thân thể của nàng, cảm giác nghẹn ngào chua xót nghẽn ở cổ họng, cố nén bi thương kêu gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng có phải là rất lạnh , ta sưởi ấm cho nàng, nàng từng ta là đại ấm lô của nàng, ta nhất định có thể làm ấm nàng.”


      kéo bàn tay bé trắng toát tựa tuyết cơ hồ trở nên trong suốt đặt ở trong lòng, đau lòng thổn thức : “Tiểu Bối Bối, nàng mở mắt nhìn ta được , nhìn ta ...”


      Tuy nhiên, mặc kệ gọi nàng ra sao, nàng lại thủy chung có phản ứng, ánh mắt ngay cả thoáng chớp cũng .


      “Tiểu Bối Bối, đừng rời xa ta, ta thể có nàng được, nàng phải ta và nàng là thể sao, sao nàng nhẫn tâm rời xa ta...”


      Nàng nhắn xinh xắn bị ắn ôm, lồng ngực cao to bao bọc lấy nàng, tựa như chỉ cần nhàng dùng sức, nàng cũng bị bóp nát.


      Hốc mắt của tràn đầy giọt lệ nam nhi, thâm tình thào lời lẽ thương bên tai nàng: “Ta nàng, thực thực , nàng đừng bỏ ta lại mình, ta nàng a...”


      Ba quả Hoàng Kim đản bay chung quanh bọn họ, bay lên bay xuống, dám lên tiếng, chỉ vang lên thanh nhẫn của tiếng khóc trẻ thơ.


      Bỗng nhiên, bên ngoài rèm trướng tiến vào người.


      Đuổi theo vào đến là Huyên Trữ: “Hắc Khi Phong, ngươi thể quấy rầy bọn họ...”


      Hắc Khi Phong mảy may để ý đến nữ nhân phía sau, ánh mắt thẳng tắp dừng gương mặt tái nhợt của Bối Bối, tim, đột nhiên đau đến tận tim gan.


      “Tiểu Bối...” Hốc mắt của nhanh chóng tràn lên dòng nhiệt.


      Chỉ nghẹn ngào chút, liền thu lại bi thương của bản thân nhanh chóng tới gần.


      Ngự Hàn, ngươi tránh ra trước.” cố đưa tay kéo Ngự Hàn ra.


      Ngự Hàn thất hồn lạc phách để ý tới người đến là ai, tựa như bảo vệ cái thuộc sở hữu của mình hung tợn trừng Hắc Khi Phong: “Tránh ra, ai cũng được động vào Tiểu Bối Bối của ta!”


      Nhìn vẻ mặt của người trước mắt từng là tình địch của mình, còn tràn ngập phong thái tự tin, mà là che dấu thống khổ, đồng tử Hắc Khi Phong co rút lại.


      mở tay ra, đóa sen bảy màu xuất lòng bàn tay.


      Ngự Hàn, đây là đóa tiên liên được trân tàng (cất giữ như bảo vật) vạn năm của Hắc Phong quốc ta, có thể tạm thời ổn định tâm mạch của Tiểu Bối, ngươi trước tiên cho nàng dùng , sau đó mau đưa nàng về cung mà tĩnh dưỡng, nơi này núi non hiểm trở, thích hợp cho Tiểu Bối lưu lại lâu.”


      Tiên liên tản ra tia sáng bảy màu, chiếu rọi gương mặt tuyết trắng của Bối Bối, những tia bảy màu vô tình lướt qua cư nhiên lại như có ý mà từ từ xâm nhập vào cơ thể nàng.


      Ngự Hàn bây giờ mới dần dần khôi phục ý thức, nhìn Hắc Khi Phong sâu, con ngươi đen còn kiêu ngạo, chỉ khẩn cầu tâm: “Ngươi nhất định phải làm cho nàng sống trở lại.”


      giọng khàn khàn, giọng chứa giao phó đầy thâm tình của người đàn ông.


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong chỉ dừng mặt Bối Bối, thực dịu dàng thực dịu dàng, loại thương thâm kín vây quanh lấy nàng.


      “Ta để nàng gặp chuyện, nhất định .”Giọng của vô cùng tươi sáng, mặc dù chuyện cùng Ngự Hàn, nhưng ánh mắt của từ đầu đến cuối chỉ khóa lấy Bối Bối.


      Ngự Hàn nuốt xuống cái nóng nghẹn trong cổ họng, há hốc miệng, vất vả mới : “Cám ơn.”


      lời cảm tạ, đại biểu cân bằng trong lòng , giờ phút này, chỉ cần nữ nhân có thể sống sót, ghen với tình địch cũng có thể vứt bỏ.


      Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong thay thế vị trí Ngự Hàn, cẩn trọng phóng tiên liên tay lên trán của Bối Bối, sau đó cùng những người khác lui sang bên, cầu nguyện kỳ tích xuất .


      Thời gian chậm rãi trôi qua, tựa như rất chậm, rất chậm.


      Rốt cục, tiên liên bắt đầu phản ứng cường đại với thân thể của Bối Bối, ánh sáng bảy màu đóa sen cuồn cuộn ngừng mà tiến vào thân thể Bối Bối, tiên liên cũng bắt đầu dần dần , trở nên mơ hồ...


      Nhưng vào lúc này, thanh nãi thanh nãi khí* vang lên, đánh vỡ tĩnh lặng trong trướng doanh.


      *Nãi thanh nãi khí: mô phỏng giọng của trẻ .


      “Mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi.”


      Ba đạo thanh phân biệt đầu tiên là hai giọng nam, cuối cùng là giọng nữ.


      Ngự Hàn lúc này mới dành chút tâm lực chú ý tới con của , chỉ là... Bọn sớm rất “khôn khéo” “theo” bên người , mực phát !


      “Các ngươi...” nhìn hai bên vai mỗi bên quả Hoàng Kim đản, sau đó... ngẩng đầu, cảm giác được quả Hoàng Kim đản khác đỉnh đầu của .


      Trời ạ, bọn chúng từ khi nào mà ở người làm cái tư thế khiến xấu mặt như thế, vì sao mực vẫn phát ra!


      Ánh mắt của Huyên Trữ sáng lên nhìn chằm chằm ba qủa ở Hoàng Kim đản vai, đầu của Ngự Hàn.


      Nàng vẫy vẫy tay, rất tử tế lộ ra nụ cười mỉm với Hoàng Kim đản: “Chào các con, ta là .”


      Ba quả Hoàng Kim đản vặn vẹo cái đầu, sau đó biến hình khom người cùng lên tiếng ân cần thăm hỏi: “Chào .”


      Oa! Hoàng Kim đản dễ thương a! Nhất là khi bọn chúng đứng lặng ở ba vị trí người Vương huynh, quả nhiên đáng khiến người ta muốn bật cười, cười cái tư thế tại của Vương huynh là... siêu cấp đáng !


      “Ha ha ha...” ánh mắt của Huyên Trữ lướt qua sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Ngự Hàn, nhịn được mà cười ra tiếng.


      “Vương huynh, huynh như vậy giống như... tiểu sửu ( hề). Ha ha ha...”


      Trong trướng doanh những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy buồn cười, nhưng dám cười ra tiếng, dù sao Ngự Hàn là Vương, nhưng mà, mặt bọn họ vì nhịn cười mà trở nên có chút méo mó cũng làm sáng tỏ tất cả.


      Ngự Hàn hơi khó chịu đưa tay định vẩy ba quả Hoàng Kim đản vai, đầu xuống, chỉ là nhấc tay đến nửa đường lại đột ngột dừng lại.


      Bọn chúng vẫn còn , vạn nhất bị thương làm sao.


      Dưới tình huống có biện pháp nào, đành phải banh cổ họng cứng rắn mệnh lệnh: “Ba đứa các ngươi xuống cho ta.”


      “Phụ thân, mẫu thân được cứu rồi.” Ba đạo thanh mềm mỏng hồi đáp, ngược lại còn đem chú ý của Ngự Hàn chuyển đến người Bối Bối.


      Quả nhiên, Ngự Hàn rất nhanh lại nhớ đến bọn, ánh mắt gắt gao trụ lấy hai má có chút khôi phục huyết sắc của Bối Bối, kinh hỉ trừng lớn mắt.


      “Hắc Khi Phong, tiên liên còn phải đợi bao lâu mới có thể hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Tiểu Bối Bối?”


      khẩn cấp quay đầu hướng Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong chỉ im lặng trả lời, ánh mắt vẫn căng thẳng rung động, nhìn tiên liên từng chút từng chút biến trong suốt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 361: XÀ BẢO BẢO [3]



      Trải qua trận làm cho người ta nín thở ngưng thần chờ đợi, tiên liên rốt cục hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể của Bối Bối.


      Làm ột chút hào quang cuối cùng còn sót lại người nàng đều biến mất, kỳ tích xảy ra.


      Chỉ thấy Bối Bối, mặt căn bản tái nhợt như tờ giấy trắng từ từ khôi phục ít màu hồng, mà hô hấp của nàng suy yếu cũng dần dần trở nên ổn định.


      Ngự Hàn mừng rỡ như điên bổ nhào đến bên cạnh nàng, rất nhanh cầm bàn tay bé của nàng, cảm giác được độ ấm ở trong lòng bàn tay truyền đến, rất vui mừng, cảm giác sống mũi cay cay.


      thầm hít hít mũi, miễn cưỡng lắm mới làm cho chính mình ở trước mặt mọi người chảy xuống giọt lệ vui sướng của đấng nam nhi.


      Bàn tay to xoa hai má của nàng, si ngốc nhìn nàng, sau đó dường như nhớ ra cái gì ngẩng đầu lên nhìn Hoàng kim đản bờ vai, đối với nàng thấp giọng:"Tiểu Bối Bối, nàng biết , chúng ta có ba xà cục cưng, bọn chúng đều chờ nàng tỉnh dậy để gọi tiếng mẫu thân, chúng ta nhà đông đủ nên trở về thôi."


      Hoàng kim đản từ người Ngự Hàn nhảy xuống dưới, chạy tới bên Bối Bối cọ cọ hai má nàng :" Mẫu thân, chúng con nhớ nhà."


      Nhìn ba Hoàng kim đản làm nũng bên người Bối Bối , hình ảnh là ấm áp, Ngự Hàn cảm động hốc mắt lại đỏ lên.


      Cánh tay nhàng mơn trớn ba thân hình Hoàng kim đản, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bọn họ, bạc môi giơ lên :" Các ngươi ba đứa phá phách."


      " Hi....hi....hi.." Hoàng kim đản bay đến nằm cánh tay , tiếp tục vui đùa, Huyền Trữ nhịn được cũng gia nhập bọn cùng nhau đùa giỡn.


      Hắc Khi Phong đứng ở bên cạnh nhìn màn cảm động này, yên lặng cụp mắt xuống, trong lòng có đủ mùi vị lẫn lộn.


      ..........


      Màn đêm dần dần buông xuống, bóng đêm ở vùng biên cương tựa hồ càng thêm u tịch.


      Hắc Khi Phong đứng trầm lặng trong bóng tối, sương xuống càng thêm lạnh lẽo, mơ hồ làm cho trời đêm có chút ánh sáng.


      Miệng thở ra khói rất nhanh ngưng tụ thành hơi sương mờ, ở dưới ánh đuốc có thể nhìn thấy ràng.


      Huyền Trữ ở đầu bên kia tới, lẳng lặng đứng nhìn từ phía sau lưng , thân ảnh gầy gầy mỏng manh dưới ánh trăng càng thêm đơn, tịch liêu......


      Cứ như vậy im lặng nhìn bóng hình , đột nhiên trong lúc đó có thể cảm nhận được ở tỏa ra hiu quạnh cùng thê lương, đáy lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu.


      Hồi lâu, nàng rốt cục thể chịu được cảm giác buồn bực trong lòng, nàng chầm chậm cước bộ qua.


      "Hắc Khi Phong, ngươi người đứng ở chỗ này làm cái gì?"


      Nghe được tiếng của nàng, Hắc Khi Phong vẫn như cũ nhìn đằng trước, cũng nhúc nhích.


      Nàng kéo kéo ống tay áo của :" Này, ta chuyện với ngươi nha, ngươi có thể lịch chút được ?"


      Hắc Khi Phong nhíu nhíu mày, thoáng cái dùng sức rút tay áo về, lãnh đạm mở miệng :" Ta có chuyện gì để với ngươi cả."


      Nghe được giọng điệu xa cách dễ mích lòng đó, Huyền Trữ nổi giận hai tay chống nạnh:" Thái độ của ngươi như vậy là sao, tốt xấu gì ta cũng là dùng pháp lực của chính mình giúp ngươi lấy lại nội đan từ trong người tên đại ca vô lương tâm của ngươi về có đúng , tuy rằng bản công chúa rất đại nhân đại lượng cần ngươi báo đáp, nhưng mà ngươi ít nhất cũng phải lễ phép chút với bản công chúa chứ."


      Lại là hồi im lặng, ngay lúc Huyền Trữ nghĩ rằng mở miệng, lại xoay người đối diện nàng, ngữ khí có vẻ dịu .


      Bóng dáng cao lớn, cúi xuống nhìn nàng :" Ngươi tìm ta có việc gì?"


      " A?" Huyền Trữ sửng sốt chút, mới nhớ ra mục đích của mình khi tới tìm .


      Nàng nhăn nhăn trán, ngập ngừng hồi lâu, nàng mới quyết định nhìn thẳng :" Ta......Ta hỏi ngươi, chúng ta ngày mai khởi hành hồi cung, ngươi có muốn đến Xích Diễm quốc làm khách hay ?"


      Hắc Khi Phong nhìn đại bản doanh cách đó xa, cho dù là khó bỏ xuống, nhưng vẫn nên buông tay.


      Chuyển mắt nhìn nàng, làm cho trong đáy mắt có loại lưu luyến đó chậm rãi bị vùi lấp, rốt cục thong thả mở miệng :" ........ được, ta còn phải trở về Hắc Phong quốc xử lý việc đăng cơ."


      " Ngươi....... Ngươi chẳng lẽ muốn nhìn thấy tẩu tử của ta tỉnh lại sao?"Huyền Trữ có chút nóng nảy.


      Nghĩ về sau có khả năng gặp lại nữa, lòng của nàng trở nên rối loạn, còn có chút hơi đau.


      Hắc Khi Phong yên lặng nhìn nàng, lát, mới lạnh nhạt mở miệng :" Bảo trọng."


      xong, liền lướt qua nàng, tới chỗ của nghỉ ngơi.


      " Aiz ngươi......" Huyền Trữ còn muốn thêm, lại biết nên cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng càng ngày càng xa.


      .............


      Hôm sau, đội quân của Xích Diễm quốc chờ xuất phát, cờ xí tung bay.


      Ngự Hàn nhàng ôm Bối Bối mang vào chiếc xe ngựa trang trí rộng rãi thoải mái, ba Hoàng Kim đản vẫn là chiếm dụng ba vị trí đỉnh đầu hai bả vai theo vào trong xe.


      Cẩn thận đắp chăn cho nàng, mới bất đắc dĩ dặn dò ba Hoàng Kim đản :" Các ngươi ngoan ngoãn ở cùng mẫu thân, phụ thân chút quay lại."


      Ba Hoàng Kim đản " Vèo" cái bay đến bên cạnh người Bối Bối, tiến vào trong ổ chăn của nàng, im lặng ngủ.


      " Phụ thân rồi, chúng ta bảo hộ mẫu vệ tốt."


      Tiếng của bọn chúng có phần non nớt, dù sao bọn chúng vẫn còn là trẻ con, ngủ nhiều, mới có thể mau mau lớn lên.


      ..........


      Ngự Hàn đến bên Hắc Khi Phong, cùng nhìn xuống dưới chân núi, gió lạnh thổi tới, cuồn cuộn cuốn theo vạt áo của bọn họ, gió lạnh rít gào.


      Lặng im hồi lâu, Ngự Hàn nhìn Hắc Khi Phong, khuôn mặt tuấn tú chân thành :" Ta nợ ngươi cái ân tình."


      " Ngươi nợ ta cái gì cả, ta phải bởi vì ngươi mới cứu tiểu Bối, về sau......Đối xử tốt với nàng."


      Hắc Khi Phong thản nhiên xong, sau đó xoay người, mang theo Từ công công chút do dự xoay người rời .


      được đoạn, tiếng thản nhiên ràng của truyền tới :" Khi nào tiểu Bối tỉnh lại nhớ gửi tin cho ta hay."


      Bờ môi mỏng của Ngự Hàn lên tươi cười :" Ta phái người mang thiệp cưới của ta và Bối Bối đưa đến cho ngươi."


      " Hừ."


      thanh buồn bực của Hắc Khi Phong theo gió bay tới.


      Ngự Hàn nhíu mày, sau đó cũng chút do dự xoay người, rời theo hướng ngược lại.


      Đội ngũ chiến thắng từ biên cương khải hoàn trở về, ở dưới đường, khí náo nhiệt, ông già bà lão đều Xích Diễm Quốc chiến thắng Hắc Phong quốc, oai phong lẫm liệt, người người đều muốn ra đường chúc mừng, phố lớn thậm chí còn treo rất nhiều liễn đỏ ăn mừng, tất cả đều hân hoan.


      Ngự Hàn ôm lấy Bối Bối ngồi trong xe ngựa, ánh mắt rời khỏi nàng, vẻ mặt chăm chú như , giống như náo nhiệt bên ngoài đều lọt vào tai .


      " Tiểu Bối Bối, chúng ta sắp về nhà." Lời nhàng bình thường, dịu dàng hôn lên môi của nàng.


      Nhìn nét mặt vô tư bình thản say ngủ, mày kiếm của thuỷ chung chưa từng buông ra, đôi mắt tràn ngập sầu lo ủ dột .


      Tiểu Bối Bối của ........ Vẫn còn chưa tỉnh dậy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 362: XÀ BẢO BẢO [4]



      Diễm cung.


      Lò hương tỏa ra làn hơi ấm khắp nơi, trong cung điện mảnh yên tĩnh .


      Thân hình gầy gầy tĩnh mịch đơn đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt sâu kín, khí u buồn quanh quẩn tỏa ra từ người nam nhân tuấn tú đứng dựa bên cửa sổ.


      Ba Hoàng Kim đản bay qua, dừng lại trước mặt .


      " Phụ thân, mẫu thân khi nào mới tỉnh lại?"


      Cùng vấn đề, cơ hồ mỗi ngày đều hỏi dưới mười lần.


      Ngự Hàn chìm trong suy nghĩ buồn phiền thu hồi về, cúi đầu nhìn ba Hoàng Kim đản be bé lập loè ánh sáng, rất nhanh ánh mắt cuối cùng cũng buông lỏng ra chút.


      Cánh tay ôm lên Hoàng Kim đản bé nhất, nở nụ cười tươi trấn an bọn chúng.


      " Mẫu thân rất nhanh chóng tỉnh lại."


      " Phụ thân ngày nào cũng như vậy, nhưng mà mẫu thân cũng chưa có tỉnh lại chơi cùng chúng con a."


      Ngự Hàn vuốt vuốt Hoàng Kim đản nho trong tay, thương :" Mẫu thân tỉnh lại trong nay mai."


      Vẫn là câu trả lời như cũ.


      Ba Hoàng Kim đản nhất thời đều ỉu xìu buồn bã, dáng vẻ rất là ai oán .


      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tẩm cung truyền đến giọng lo lắng, hốt hoảng gọi ầm lên :" Hai hoàng tử, công chúa, các người ở nơi nào a?"


      Nghe được tiếng gọi của cung nữ lo sợ đến nỗi như muốn bật khóc, đuôi lông mày của Ngự Hàn khẽ nhếch lên, con ngươi đen xẹt qua tia trầm, đột nhiên hiểu ra :" " Bây giờ hình như đúng là thời gian uống sữa của các ngươi phải, các ngươi sao lại chạy đến đây, hử?"


      " Hừ, chúng con , nếu muốn chúng ta ngoan ngoãn uống sữa phải bắt được chúng ta, nàng chậm quá, đuổi theo kịp bọn con." Tiểu công chúa bàn tay Ngự Hàn nhảy nhảy mấy cái, đạo kim quang chợt loé, biết ở đâu biến ra quả cầu .


      Sau đó, " Vèo." nàng bay lên, ngừng chơi với quả cầu, bộ dáng rất là đắc ý.


      Hai ca ca của nàng gì, cũng nhảy lên cùng chơi đùa với muội muội, chẳng qua miệng vẫn nhịn được câu :" Bọn họ ngu ngốc, chơi vui chút nào."


      Ngự Hàn bạc môi khẽ nâng lên, nhìn bọn họ ở giữa trung biến hoá đủ mọi tư thế chơi đùa, đáy mắt ôn nhu tràn đầy ý cười


      Ngay sau đó, nghe thấy tiếng bước chân của cung nữ tìm vào tới, bờ môi mỏng mím lại, thu lại ý cười, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ba tiểu đản đản ầm ỹ nô đùa.


      " Các ngươi uống sữa ."


      Ba Hoàng Kim đản để ý đến tiếp tục đùa giỡn.


      Thấy thế, ánh mắt của Ngự Hàn hơi hơi nheo lại :" muốn sao?"


      Bọn họ vẫn để ý đến .


      " Nếu là như vậy được rồi, các ngươi đều đói bụng, thế hôm nay cần ăn cái gì, lại đây, phụ thân cùng chơi đùa với các ngươi."


      xong, khoé môi của Ngự Hàn lộ ra tươi cười, nhưng mà là nụ cười nguy hiểm.


      Ba Hoàng Kim đản chỉ thoáng dừng lại đùa giỡn nữa, nhìn phu thân bước lại gần, bọn họ liền lùi lại, cuối cùng là bay xa hơn.


      " Phụ thân, bọn con uống sữa, chúng con thực nghe lời, để đói bụng."


      Ba tiếng non nớt mang theo vẻ sợ sệt, phụ thân dễ chọc, bọn họ mà ngoan thực bị đói bụng, đáng sợ.


      " Muội muội, chúng ta nhanh , bằng phụ thân phạt chúng ta bỏ đói mềm nhũn ngủ được." Lão nhị dẫn đầu mở miệng, sợ nhất là bị đói bụng.


      " Được.....Được rồi, phụ thân, chúng con uống sữa đây, thể chơi cùng phụ thân được." Giọng của tiểu công chúa vang lên, có chút hoảng sợ.


      " Phụ thân, con trông coi tốt đệ đệ muội muội ." Lão đại dáng vẻ giống như người lớn mở miệng.


      Thấy bọn họ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, lúc này Ngự Hàn mới vừa lòng gật đầu, sau đó lòng bàn tay loé lên đạo hồng quang, từ từ bao phủ bọn họ.


      Chỉ chốc lát sau, ba hình hài trẻ con xuất ghế quý phi, y y a a vươn chân tay ra.


      Ngự Hàn đến gần, ngón tay chỉ chỉ cái mũi của bọn họ :" Các ngươi ngoan ngoãn chút cho ta."


      " Y y nha nha nha......" Ba đứa trẻ con đưa bàn tay bé ra phủi bàn tay , miệng ngừng phát ra thanh y y nha nha.


      Nhìn bọn họ giống như phản đối, Ngự Hàn cười tủm tỉm rút tay về, sau đó gọi cung nữ tới :" Người đâu."


      Mấy người cung nữ tiến vào :" Vương."


      " Mang hoàng tử cùng công chúa dùng cơm." bên hạ lệnh.


      " Nô tỳ tuân chỉ."


      Ngay sau đó, cung nữ cẩn thận ôm lấy ba cái nôi trẻ con, hạ thấp người rời .


      Cho dù cung nữ ra khỏi tẩm cung, Ngự Hàn vẫn còn nghe thấy thanh trẻ con y y a a.


      lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tươi cười từ ái của người làm cha.


      Chậm rãi, nụ cười của nhạt dần, ánh mắt lần nữa chìm sâu vẻ u buồn .


      ...........


      chạy nhanh đến bên cạnh giường, dịu dàng nhìn người ngủ giường.


      " Tiểu Bối Bối, nửa tháng trôi qua, nàng còn muốn ngủ bao lâu nữa?"


      cởi giầy, nhàng nằm giường, đem nàng kéo chặt vào lòng, tinh tế hôn lên gương mặt nàng, trằn trọc hôn lên cánh môi nàng.


      Ôn nhu hôn nàng, lên hết những nhớ nhung của .


      Lưu luyến môi nàng hồi lâu, mới dời , vuốt sợi tóc nằm loạn bên mặt, ngắm nhìn nàng ngủ đến xuất thần.


      biết đây là lần thứ bao nhiêu ngẩn người ngắm nàng như vậy, từ khi nàng hạ sinh đứa tới nay, việc có thể làm...... Chính là mỗi ngày cứ như vậy nhìn nàng, cùng chuyện với nàng.


      Tiểu Bối Bối, nàng có từng nghe thấy giọng của ta, cho dù là chữ cũng được .


      Nàng có biết hay ta rất nhớ dáng vẻ khi nàng nhìn vào mắt ta, rất nhớ giọng của nàng khi gọi ta, rất nhớ rất nhớ.......


      Hai má của dán vào mặt nàng, sau đó nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nàng.


      Thời gian im lặng trôi qua, dường như là lâu lắm rồi.


      Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo :" Vương, trưởng lão cầu kiến."


      Ngự Hàn mở mắt ra, nhàng buông Bối Bối, từ giường ngồi dậy.


      " Cho vào." buông màn, ra ngoài.


      Chỉ chốc lát sau, trưởng lão vẻ mặt vội vàng vào.


      " Vương, thuộc hạ tìm được biện pháp khiến cho Bối Bối tiểu thư tỉnh lại." Trưởng lão dáng vẻ kích động.


      " sao?" Ngự Hàn khó nén vui mừng "Vèo" cái đến trước mặt trưởng lão, ánh mắt nhịn được nỗi vui sướng.


      " Đúng vậy, trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi, tình trạng sức khỏe của Bối Bối tiểu thư khôi phục rất khá, sở dĩ còn chưa tỉnh, là do có thể Bối Bối tiểu thư trong tiềm thức còn cảm thấy chính mình vẫn bị vây hãm bởi yếu ớt lúc trước nên tìm thấy sức lực để tỉnh lại, chỉ cần Vương vào giấc mộng của Bối Bối tiểu thư gọi nàng tỉnh lại, có vấn đề gì."


      " Tốt, vậy chúng ta nhanh chóng tiến hành biện pháp vào giấc mộng." Ngự Hàn cơ hồ như rất vội cấp tốc nhanh.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 363: XÀ BẢO BẢO [5]



      Trong mơ, cũng doanh trại, chỉ là doanh trại cực kỳ im lặng, hình như nghe được chút thanh nào.


      Ngự Hàn cứ dán mắt vào tấm mành che lúc Bối Bối sinh,chỉ là nghe thấy tiếng ồn ào lúc đó, cũng nghe thấy tiếng đau đớn của nàng.


      Trong nháy mắt, thấy đến Bối Bối nằm giường, nàng ngủ yên tĩnh, giống như còn biết trời đất gì hết.


      Khó trách bên ngoài nàng cũng ngủ triền miên, ra trong mộng, nàng cũng ngủ như vậy.


      nhàng mà ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng ngủ vô tư như trẻ con, trong lòng chỉ thấy khoảng êm ái.


      Ngón tay thon dài trắng nõn nhàng lần theo lông mày của nàng, niềm thương cảm rơi xuống từng giọt từng giọt.


      “Tiểu Bối Bối, tỉnh tỉnh, ta là Ngự Hàn, ta tới đón nàng về nhà đây.”


      cúi đầu dịu dàng gọi nàng, cũng thấy nàng có phản ứng gì.


      nhíu mày, đôi mắt của lướt qua nụ cười tinh quái.


      Từ từ cúi đầu, hôn lên môi nàng:“Người đẹp say ngủ, nàng tỉnh dậy trong nụ hôn của ta.”


      Bờ môi tiếp xúc, vươn đầu lưỡi viền lấy cánh môi của nàng, dùng thân nhiệt của chính mình để làm ấm thân nhiệt của nàng lên.


      Hôn hồi lâu, lại như cũ thấy nàng có chút đáp lại, hơi giận nỗi.


      “Tiểu Bối Bối, nàng tính cả đời cũng tỉnh lại nhìn ta cái sao? Nàng cần ta và cả con của chúng ta sao? Tiểu Bối Bối......”


      kêu gọi, tiếng dần dần khản .


      Từ từ, tiếng gọi dần tắt ngấm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, kỳ vọng nàng có thể cho chút phản ứng.


      Chờ đợi, làm cho tim gần như tan nát.


      Hồi lâu, nắm tay nàng áp sát vào mặt mình, lại lần nữa lên tiếng:“Tiểu Bối Bối, nàng hết đau rồi, nàng tỉnh lại được , ta cần nàng, cần nàng, nàng đừng bỏ lại ta......”


      Dừng chút, ngửa đầu, cầm được nước mắt, đôi mắt đong đầy bi thương.


      Qua hồi lâu, nghẹn ngào của dần dần lại.


      Rất nhanh lau giọt nước mắt vừa lăn dài, hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ của nàng, mắt dâng trào lên niềm kiên quyết.


      “Tiểu Bối Bối, nàng chịu tỉnh phải ? Tốt thôi, ta mãi mãi cùng ngủ với nàng, nàng cần con, ta cũng cần, chúng ta cùng nhau ngủ.”


      xong, lòng bàn tay chợt lóe ánh hồng quang, năng lượng mạnh mẽ bắt đầu ngưng tụ, gần như làm chung quanh chấn động.


      Nhìn nàng lần cuối, ngược lại rất bình tĩnh.


      “Tiểu Bối Bối, ta đến với nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng chia lìa.” cúi người, nhàng mà hạ xuống môi nàng cái quyến luyến.


      Cái hôn này, mang theo cả xa cách, lại mang theo cả thâm tình vĩnh cửu.


      Từ từ, giơ bàn tay lên, hướng tới tiếp cận với đỉnh đầu của chính mình.


      Giống như cảm nhận cái ý muốn tự tử của , giấc ngủ yên tĩnh của Bối Bối cuối cùng cũng xuất biểu bất an.


      Mí mắt nàng giật liên tục, cùng lúc bàn tay Ngự Hàn càng tiếp cận đỉnh đầu, môi của nàng cũng bắt đầu có những cử động mỏng manh.


      Môi cử động mấy lần, nàng khó khăn phát ra thanh yếu ớt :“......đừng......”


      Nhưng mà, nhắm mắt lại chuẩn bị theo nàng mà Ngự Hàn nghe được tiếng của nàng, động tác của lại dừng lại, mắt thấy tay sắp chưởng vào đỉnh đầu, mí mắt Bối Bối giật càng thêm lợi hại.


      “Tiểu Bối Bối, mặc kệ thiên thu muôn đời, sau này chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau.” nhàng lẩm bẩm, tiếng tràng đầy tình cảm còn quan tâm đến gì hết.


      Lời xa cách của như sấm đánh thẳng vào tai nàng, nàng mở choàng mắt, đồng thời cất tiếng thét:“ Ngự Hàn,đừng!”


      Tiếng thét này, lập tức chặn đứng bàn tay của Ngự Hàn, nhanh chóng mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt thất kinh của nàng, hồng quang ở lòng bàn tay đột nhiên biến mất tăm.


      “Tiểu Bối Bối, nàng tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi,nàng nhìn thấy ta rồi phải ?” mừng như điên giữ lấy hai má nàng, vuốt ve, có chút dám tin được vào hai mắt của mình.


      Nhìn thấy biểu cảm vừa mừng vừa sợ, ánh mắt còn lệ đỏ đỏ, đôi mắt Bối Bối lập tức có nguồn nhiệt chảy qua.


      Ngự Hàn, làm sao chàng có thể làm như vậy.” Hai mắt của nàng đẫm lệ nhìn chặt lấy , ánh mắt có ý trách cứ, có cả đau lòng, càng thêm có cả cảm động.


      làm sao có thể ngốc như vậy, làm sao có thể si tình như vậy, làm cho nàng nỡ.


      Lại nghe được nàng ra câu hoàn chỉnh, Ngự Hàn dường như cách nào hình dung tâm trạng vui sướng của mình trong giờ phúc này.


      ôm lấy nàng, giữ chặt nàng trong trong lòng mình, chút khe hở cũng chừa.


      “Tiểu Bối Bối, ta rất nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, nhớ nàng đến tim ta cũng tan nát hết, nàng tàn nhẫn, cứ để ý tới ta, nàng nỡ lòng dày vò ta như thế sao?”


      Tiếng khàn khàn hòa lẫn với những lời nghẹn ngào, cứ rót bên tai nàng, cứ thế làm cho nàng đau lòng.


      Nàng giơ tay ôm lại :“Thực xin lỗi, ta...... Ta ngủ lâu quá?”


      lại càng thêm dùng sức ôm chặt nàng thêm, sau đó mới nhàng đẩy ra nàng, con ngươi đen sáng quắc chuyên chú khóa chặt lấy khuôn mặt nàng:“Đúng, nàng ngủ lâu quá, lâu quá.”


      Đứng hình hồi, lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng chút, nàng đưa tay sờ sờ bụng, lại phát bụng rất bằng phẳng.


      “Đứa bé, con của chúng ta......” Nàng vội vàng la lên.


      giữ lấy mặt nàng, dịu dàng trấn an nàng:“Con của chúng ta sinh được nửa tháng, cho nên...... nàng ngủ suốt nửa tháng rồi.”


      Nhớ lại nửa tháng chờ đợi, đôi mắt thể kìm được lướt qua tia đau đớn.


      Cái kiểu chờ đợi có thời hạn này, giống như làm cho người ta nhìn thấy hy vọng......


      “Nửa tháng? Trời ạ, ta ngủ lâu như vậy à,vậy...... Con chúng ta có khỏe ? chúng tại ở đâu?”


      Thấy mặt nàng lại đong đầy lo lắng, Ngự Hàn hôn lên mi nàng:“Đừng hoảng hốt, bảo bối của chúng ta rất khỏe mạnh, tốt lắm, bọn chúng ở bên ngoài chờ nàng đó, bọn chúng và ta giống nhau rất nhớ nàng.”


      Nghe vậy, nàng vội vàng bước xuống giường:“Chúng ta nhanh gặp các con .”


      Ngự Hàn nhàng dùng sức kéo nàng trở về, lần nữa lại ôm nàng.


      “Nàng muốn đâu gặp bọn trẻ, nàng bây giờ vẫn còn ở trong mộng của chính nàng, chỉ có tỉnh lại, nàng mới có thể thấy bảo bối của chúng ta.”


      Bối Bối sửng sốt:“Ta ở của ta trong mộng?”


      Nàng có chút mơ hồ thể phân biệt được thực và mộng ảo, chỉ ngơ ngác nhìn , biết nên làm cái gì bây giờ.


      đưa tay cho nàng:“Nào, nắm lấy tay cho ta, ta mang nàng ra ngoài gặp con chúng ta.”


      “Được.”


      Nàng nhìn mỉm cười tin cậy, đưa tay giữ lấy , mười ngón tay đan chặt với nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :