1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 354: HOÀNG KIM XÀ BẢO BẢO [2]



      Đôi mắt lạnh lẽo của Ngự Hàn nhìn đám hắc vụ người Bối Bối, đáy mắt dần dần trở nên nóng rực.


      Chuyển mắt hướng về Bối Bối, chỉ thấy nàng trong trạng thái suy yếu gật gật đầu với , tim trầm mạnh xuống, con ngươi lạnh lẽo mà hung ác bắn về phía hắc vụ. “Ma Vương phải ! Ngươi đúng là hồn tan!” Ngự Hàn ra sức làm cho chính mình tỉnh táo lại.


      Đám hắc vụ kia xót xa cười rộ lên: “Ha ha... phải ta hồn tan, là bản thân ta vốn có rất nhiều hồn, ngươi phải sớm biết sao?” Tiếp theo, tròng mắt mơ hồ kia chuyển động tới gần trước mắt Bối Bối, hận ý thâm trầm nhìn nàng: “Mà tất cả... Đều do Thần Nữ ngươi, kẻ biết sống chết ban tặng, là ngươi đánh ta, làm cho ta hồn phi phách tán, nhưng mà... Thân là Vương của ma tộc, ta chỉ dựa vào thù hận mà sống, mắt thấy hồn phách của ta dường như được thu thập hoàn toàn, thế nhưng lại để ngươi đồ nữ nhân đáng chết phá hỏng Ma Vương khác tại nhân giới, ngươi tưởng hủy nó là trấn áp được ta sao? Ha ha... Cho dù ta chỉ còn lại chút hồn phách, cũng suy yếu, "Ly hồn đại pháp" (thuật lìa hồn) khiến trời long đất lở của ta tu luyện thành công, tại ta cho các ngươi nếm thử tư vị của hồn phi phách tán!” Đột nhiên, cảm giác khó thở người Bối Bối lại tăng thêm, nàng thở gấp gáp, sắc mặt cơ hồ ra màu tím. Mắt thấy nàng sắp chống chọi nổi, Ngự Hàn thể bình tĩnh được cơ hồ muốn xông lên.


      buộc bản thân phải trấn tĩnh, ánh mắt chợt lóe, cúi đầu nhìn hắc xà vô lực nằm dưới chân mình, trong lòng bàn tay ngưng tụ đạo hồng quang chói mắt, dần dần bức gần đỉnh đầu hắc xà. “Mau thả thê nhi của ta, nếu ta khiến cho cũng giống ngươi năm đó, hồn phi phách tán!” uy hiếp nhìn chằm chằm hắc vụ. Ai ngờ, đám hắc vụ kia lại chuyển động càng thêm hùng hổ: “Ha ha ha... Các ngươi toàn bộ đều chết !” chậm mà xảy ra nhanh, hắc vụ xoay mình biến thành bóng đen mơ hồ, ngửa mặt lên trời rít gào: “Long trời lở đất--” Thanh rào rống kia, chấn động khiến đất rung núi chuyển.


      Trong phút chốc, mặt đất bắt đầu rung chuyển.


      “Ầm ầm...”


      Theo tiếng vang càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ sơn cốc bắt đầu lâm vào quá trình rạn nứt sụp đổ.


      Sắc mặt của Ngự Hàn thể ngụy trang bình tĩnh được nữa, dùng lực tại gót chân làm cho bản thân đứng vững, đồng thời đưa tay giữ vững Tuyệt Lệ bị thương. “A...” Trong bóng đen, Bối Bối cử động thân dưới, lung lay vững, đất dưới chân nàng lại bắt đầu xuất vết nứt. Sắc mặt của Ngự Hàn đại biến rống to: “Tiểu Bối Bối!”


      Bối Bối còn kịp đáp lại lời , mặt đất liền trong nháy mắt sụp đổ, cùng lúc đó Ma Vương rút khỏi thân thể của nàng, mà nàng cả người liền như vậy theo khe hở của đất mà rơi xuống. “A...” Bối Bối hoảng sợ ý nghĩ muốn nắm lấy cái mép nào đó, nhưng chỉ nắm trúng vài bả bùn đất.


      “Tiểu Bối Bối!” Ngự Hàn tê tâm liệt phế sợ hãi rống.


      Trong lúc đó “vèo” cái, hồng quang lóe ra, Ngự Hàn liền biến thành cự hồng xà tiến vào trong khe hở, khe nứt cực lớn tối thấy đáy, nhìn tới tận cùng. “Tiểu Bối Bối, đừng sợ, ta ở trong này.”


      Cự hồng xà lo lắng vì nàng mà gào thét, dùng hết toàn lực khiến bản thân rất nhanh vượt qua tốc độ rơi xuống của nàng. Dư quang trong đuôi mắt của Bối Bối bắt gặp ở dưới màn tối như mực thấy đáy, sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy gọi to: “ Ngự Hàn...” Thử vài lần cũng thể vượt qua nàng, Ngự Hàn gấp đến độ muốn phát cuồng.


      miễn cưỡng buộc bản thân trấn tĩnh lại, thong thả trấn an nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng nhìn phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn ta là được rồi.” Giọng dịu dàng đầy quyến rũ dừng bên tai nàng, tựa như nỉ non thâm tình, trấn an trái tim hoảng loạn của nàng. Thấy nàng phảng phất tiếp nhận an ủi của thoáng bình tĩnh lại, tiếp tục ôn nhu dời chú ý của nàng từ trong kinh hãi: “Tiểu Bối Bối, ngoan, nhìn ta.” Có lẽ thanh trấn tĩnh ôn nhu có tác dụng, ánh mắt của Bối Bối còn gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới tối đen như mực nữa, ngược lại còn ngẩng đầu ngóng nhìn cự hồng xà đuổi theo nàng ở phía . Đôi mắt xà trong khe nứt tối như mực có vẻ rất sáng rất sáng, chiếu sáng cái vực đáy kia trong trí óc của nàng. “ Ngự Hàn...” Nàng thử giơ tay lên, suy nghĩ trong lòng là muốn cho tốc độ của mình chậm lại.


      Hai người tâm ý tựa như có thể tương thông, cơ hồ lập tức cảm giác được suy nghĩ trong lòng nàng.


      Lòng vui vẻ, vì thế ngừng cố gắng mở miệng, dịu dàng động viên nàng: “Tiểu Bối Bối, nhìn vào mắt ta, nhớ lại pháp lực của nàng, nàng có pháp lực nàng nhớ sao? Chỉ cần nàng ngưng thần tĩnh khí, khởi động năng lượng của bản thân, nàng nhất định có thể làm chậm lại tốc độ rơi xuống của mình!” Nhìn trong mắt nàng thấy được tin cậy cùng kích động, càng thêm phát ra tiếng dịu dàng: “Ngoan, nào, vì ta, vì con của chúng ta, thử chút, chỉ cần nàng chậm chút, ta có thể nắm được nàng.” Nhìn ánh mắt ôn nhu cơ hồ có thể tích nước, Bối Bối cố gắng bình ổn lại trống ngực đập loạn của mình.


      Nàng nhìn , ánh mắt chớp cũng chớp, cảm thụ đáy mắt ôn nhu, cổ vũ của , nàng hít sâu hơi, từ từ khởi động năng lượng bên trong cơ thể. Tiếp tục rơi xuống, nhưng là tâm linh tương thông giữa bọn họ từng bước tăng mạnh.


      động viên của kiên trì, nàng cảm thụ nó sâu trong tim.


      “Cục cưng, giúp giúp mẫu thân.” Lúc Bối Bối khởi động niệm lực, ở sâu trong lòng lẩm bẩm.


      Dần dần, nàng cảm giác cái bụng thường đau của mình đột nhiên còn đau nữa, trong cơ thể bắt đầu nháo lên từng dòng nhiệt. Kim quang nhàn nhạt nhấp nháy, thân thể của nàng tựa hồ như bay, , chính xác mà là từ từ phiêu phiêu dừng lại, còn là rơi xuống với tốc độ cao nữa. Vào lúc này, cự hồng xà với tới nàng, chút do dự cuốn đuôi, cuốn quanh chặt thắt lưng nàng, nhàng nâng lên, nàng liền dừng lưng . Động tác lưu loát, trống ngực của hai người đồng thời phản ảnh lẫn nhau.


      “Tiểu Bối Bối, ta đón được nàng rồi!” Giọng của Ngự Hàn bởi vì mất mát mà run rẩy.


      Bối Bối ôm chặt lấy thân thể trơn bóng của , kích động vừa khóc vừa cười: “ Ngự Hàn, ta... Ta muốn ôm chàng.” Đầu rắn của chuyển hướng nàng, ánh mắt tràn đầy vui mừng cười, mơ hồ mang theo lệ quang: “Được! Bây giờ chúng ta cùng nhau cố gắng để lên , ôm chặt ta biết ?”“Ừm, ta ôm chàng chặt.” Bối Bối nhìn lộ ra khuôn mặt hoa lê tươi cười mà đẫm lệ, kiên định gật đầu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 355: HOÀNG KIM XÀ BẢO BẢO [3]



      Rất nhanh, cự hồng xà liền chở Bối Bối bay lên.


      Nhưng mà, ngay lúc gần tiếp đất, khe đất đột nhiên thu hẹp lại, hai bên tường đất giống như vách núi nó bắt đầu nhập lại.


      Bối Bối thất kinh vì sức ép từ hai:“ Ngự Hàn, Ma Vương có ý định muốn ép chết chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?”


      “Ngoan, đừng hoảng, tin tưởng ta.”


      Ngự Hàn trấn an nàng xong liền lập tức thi pháp chống lại hai bên tường đất ngừng ép đến.


      Luồng sáng đỏ chói lọi tỏa ra từ pháp lực mạnh mẽ của , nguồn lực mạnh mẽ chói lòa ấy hướng về hai bên, hai nguồn năng lượng bắt đầu đối chọi trong vô hình.


      Bối Bối nhìn cách căng thẳng, nàng có thể cảm thấy cả thân hình của Cư Hồng xà cũng gồng lên chút.


      Nàng biết, trong tình trạng lơ lửng nay, nhất định phải hao phí thêm rất nhiều năng lượng mới có thể kháng cự lại sức ép từ hai bên.


      Vì tâm trạng căng thẳng đến cực độ của nàng, mà bụng nàng cũng co thắt cách đau đớn .


      “a......” Nàng đau đớn nhíu đôi mày thanh tú.


      Trong lúc phải ứng phó, nhưng Ngự Hàn cũng bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của nàng, tiếng rên đau đớn của nàng truyền đến tai , làm tim như thắt lại, nguồn năng lượng phát ra cũng có chút ổn định.


      “Tiểu Bối Bối, nàng làm sao vậy? Nàng khó chịu à?”


      Bối Bối che bụng, nàng cảm thấy – hình như là nàng sắp sinh rồi!


      muốn làm phân tâm, Bối Bối cố gắng nhấn cơn đau xuống.“Ta sao, Ngự Hàn, chúng ta nghĩ cách lên trước được , đừng để phân tâm.” Nàng cố làm cho giọng của mình nhàng và ổn định.


      “...... được, Tiểu Bối Bối, ta mang nàng lên nhanh thôi.” Ngự Hàn biết tại chính mình nên phân tâm, nếu cả cùng Tiểu Bối Bối đều bị Ma Vương đánh bại.


      Giằng co hồi lâu, Ngự Hàn dần dần bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thi triển pháp lực để chống lại lỗ đen có xu hướng kéo họ xuống, đồng thời còn phải đối kháng với uy hiếp của tường đất, dần dần cảm thấy thấm mệt.


      “Chết tiệt, ngờ cái tên Ma vương này còn mạnh hơn cả con người nhân giới.” thầm rủa thành tiếng, pháp lực của cộng với năng lượng hắc linh châu cùng đối kháng mà vẫn tốn sức quá.


      Bối Bối nghe lời , nhưng nàng cảm nhận được được tình thế của bọn họ bắt đầu bất ổn.


      Nàng nhịn cơn đau bụng, gắng gượng vận khí để giúp :“ Ngự Hàn, chúng ta cùng nhau cố gắng.”


      Bất luận tình cảnh nào, nàng cũng dành cho hỗ trợ lớn nhất, mặc dù bụng của nàng tựa hồ càng lúc càng đau.


      Cục cưng...... Mẫu thân biết các các con muốn ra ngoài, nhưng mà đợi chút có được ?


      Nàng cố gắng làm như trước đây chuyện với đứa con trong bụng, nhưng mà, lần này cuộc chuyện lần này thất bại, bụng nàng vẫn đau đớn như vậy.


      Bỗng nhiên, mặt đất truyền lại tiếng rít, con cự xà màu vàng lượn vòng ở đỉnh đầu họ.


      “Hắc Khi Phong?” Bối Bối kinh ngạc kêu.


      khôi phục pháp lực rồi?


      Cự hoàng xà nhìn nàng cái, đáy mắt có lo lắng:“Tiểu Bối, đừng sợ, ta tới cứu nàng đây.”


      Lúc này, Ngự Hàn ngẩng đầu với Hắc Khi Phong:“Nhanh đem Tiểu Bối Bối .”


      “Ta biết rồi.”


      Thế là, Hắc Khi Phong đảo đuôi cái, Bối Bối liền rơi lên người ,nhanh đến mức Bối Bối kịp lên tiếng phản đối.


      Nàng ngồi vững người cự hoàng xà,nhưng cái phản ứng đầu tiên là nàng muốn xuống:“Hắc Khi Phong, ta muốn rời khỏi Ngự Hàn, mau bỏ ta xuống.”


      “Tiểu Bối, có cách, nàng ở bên cạnh chỉ làm phân tâm thôi.”


      Tiếng của Ngự Hàn đồng thời truyền đến:“Tiểu Bối Bối, các ngươi tránh ra khỏi đây trước, ta xông lên.”


      Cự hoàng xà gật gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cự hồng xà, ánh mắt có cùng tia nhìn cổ vũ:“Nhất định phải lên đó!”


      Trong chớp mắt, cự hoàng xà mang theo Bối Bối vọt người bay lên.


      mặt đất, cụm khói ngưng tụ thành Hắc ma vương biết bị trận pháp gì vây hãm, phẫn nộ hét lớn làm rung chuyển núi đồi.


      “Hắc Khi Phong, ngươi giam à?” tiếng của Bối Bối có chút yếu ớt.


      “Đó là trận pháp kỳ môn mạnh nhất của Hắc Phong quốc, nhưng mà...... theo tình hình này chống đỡ được bao lâu.”


      chậm mà xảy ra nhanh, Ma Vương chỉ với tiếng hét điên loạn, tia sáng bạc lóe ra từ trận pháp bị nguồn năng lượng của làm cho rách toạc.


      Đột nhiên, Ma Vương liền hóa thành cột khói đen mờ ảo, chỉ thấy trận gió lớn nổi lên, lay động sơn cốc.


      “Oành!” cái khe đất mà Ngự Hàn vẫn còn mắc kẹt ở đó cứ thế liền khép chặt lại.


      Đôi mắt Bối Bối dại ra, ngẩn người ra trong khắc, nàng đau khổ la lên:“ Ngự Hàn --”


      Tiếng thét lấy hết toàn bộ sức lực, lại càng thêm tác động cái bụng đau của nàng, nàng hạ tay xuống đỡ lấy bụng, sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhiệt độ cơ thể vì đau mà hạ xuống cách nhanh chóng.


      Nàng đau khổ khi chịu cú đả kích, khí lực như bị rút cạn, thân thể suy kiệt đổ lên người Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong hốt hoảng, vội vàng hạ xuống đất đỡ lấy nàng, Huyên Trữ vội vàng chạy tới đỡ lấy Bối Bối.


      “Tẩu tẩu, ngươi làm sao vậy? Hắc Khi Phong, tẩu tẩu ta làm sao vậy?”


      chưa kịp mở miệng, Ma Vương nhằm đúng vào lúc này tấn công về phía bọn họ.


      “Công chúa, mau đưa Tiểu Bối ra khỏi nơi nguy hiểm này, ta đối phó .” Hắc Khi Phong chỉ có thể vội vàng dặn dò câu, sau đó liền phi thân lên ngăn cản đòn tấn công của Ma Vương.


      Huyên Trữ sốt ruột đỡ lấy Bối Bối, khó khăn cất bước:“Tẩu tẩu, mau cùng ta.”


      , ta , Ngự Hàn...... Ngự Hàn chàng ấy bị chôn mất rồi, Huyên Trữ, ngươi nhanh cứu cứu chàng ấy, cứu cứu chàng ấy.” lúc này Bối Bối khóc đến còn nghĩ được gì nữa.


      Muốn thi pháp, nhưng là thân thể của nàng lại yếu quá ngay cả đứng còn đứng vững, chỉ có thể níu lấy ống tay áo Huyên Ninh cầu xin.


      Huyên Trữ nhìn khe đất, đám quân sĩ còn sót lại ra sức đào bới.


      Nàng cắn môi, nước mắt lăn dài, nuốt nước mắt .


      “Tẩu tẩu, chúng ta rời khỏi đây trước , nay tình trạng cơ thể của tẩu tử rất nguy hiểm , ta sợ ngươi cùng đứa bé xảy ra chuyện, Vương huynh bị chôn mất đâu, ta đem tẩu đến nơi an toàn trước.” Nàng cưỡng ép đỡ Bối Bối .


      Nhưng mà, bởi vì Bối Bối cố sức khóc la giãy dụa, từng bước đều rất khó khăn.


      “Huyên Trữ, ta rời khỏi nơi này, Ngự Hàn ở đâu, ta ở đó, ta muốn rời khỏi chàng, đừng......” Bối Bối cơ hồ như khóc mềm cả người.


      Bỗng nhiên, Huyên Trữ hét lên tiếng:“A! Tẩu tử, ngươi...... Ngươi chảy máu rồi!”


      Nàng hoảng sợ nhìn thấy máu loang ra đỏ cả váy Bối Bối, máu nhanh chóng thấm qua vạt áo, nhìn thấy cũng phát hoảng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 356: HOÀNG KIM XÀ BẢO BẢO [4]



      Bối Bối cúi xuống nhìn thấy vết máu loang đầy váy, cảm thấy cơ thể đau như xé.


      Chỉ nhìn cái, ánh mắt của nàng lại quay về chỗ cũ, trong lòng nàng chỉ còn nghĩ về khối đất làm tim nàng tan vỡ.


      Mặc dù nàng muốn , nhưng...... Nàng biết lúc này mình ở lại cũng giúp được việc.


      Cắn chặt môi, nàng đau khổ nhắm mắt lại, quơ tay lên quệt qua loa nước mắt mặt, giữ cho tầm nhìn được ràng, lại...... khó.


      Nàng cầm chặt lấy tay Huyên Trữ, tiếng như vỡ ra:“Huyên Trữ, đem ta ra khỏi đây, ta...... ta hình như sắp sinh rồi, ta thể lại ở lại chỗ này được.”


      Gằn từng tiếng, cơ hồ là nghẹn ngào ra, mỗi tiếng , nước mắt ngừng tuôn rơi.


      Tim, giống như bị xé nát, ở thời điểm sống còn, nàng lại thể giúp được chút nào hết, còn biến thành gánh nặng......


      Nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Bối Bối, Huyên Trữ cảm thấy lòng nàng cũng khổ sở.


      Trở tay nắm chặt lấy tay Bôi Bối, Huyên Trữ đè nén lo lắng và nước mắt xuống, trấn an :“Tẩu tẩu, người phải tin tưởng Vương huynh, Huyên Trữ đem người đến nơi an toàn trước, Vương huynh mới còn lo lắng gì mà đối phó với Ma Vương được, nào, chúng ta .”


      Bối Bối lại nhìn về phía mà phần đông thị vệ đào bới, nàng cố nén nước mắt:“ Ngự Hàn, ta chờ chàng, chàng nhất định phải còn sống.”


      ......


      Đúng lúc Bối Bối rời lâu, chỗ đất bị vùi lấp “uỳnh” tiếng bùng nổ lớn vang lên.


      Thị vệ đều bị ném qua bên, con cự hồng xà gầm rú toàn thân phừng lửa phi thẳng lên.


      “gru gru gru......” Cự hồng xà lộn vòng rồi bay về phía có trận chiến giữa Ma vương và cự hoàng xà.


      Khi Ngự Hàn bay lại gần mới phát mình con rắn màu vàng to lớn của Hắc Khi phong loang lổ những vết khác màu.


      nhăn cái trán bóng lưỡng lại, mắt quét qua lượt những vết thương thân con rắn vàng:“Ngươi còn chưa chết được đâu hả?”


      Nghe được lời ân cần thăm hỏi như vậy, cự hoàng xà ánh mắt đảo qua, đáy mắt chứa đầy ngạo nghễ:“Hừ, ta chết trước ngươi đâu.”


      Nghe vậy, mắt Ngự Hàn thoáng qua ý thích thú:“Vậy giữ lấy mạng mà cùng ta đối phó tên chết tiệt này, rồi sau đó đánh với ta trận.”


      “Phí lời!” Hắc Khi Phong lạnh lùng trả lại câu, sau đó lại chuyên tâm đối phó với Ma Vương.


      Ánh mắt nham hiểm lạnh lẽo của Ma Vương quét qua hai con rắn, cười nhạo:“Các ngươi là thắng được ta! Chờ chết !”


      chậm mà xảy ra nhanh, người Ma Vương phụt ra ra vô số khói đen, gần như tức khắc toàn bộ bầu trời bị che mất, trời dưới đất rơi vào bóng tối.


      Nhìn bóng người quần thảo , chỉ nghe nhìn thấy những thanh kinh thiên động địa:“Rầm rầm oanh......”


      ......


      chỗ hẻo lánh trong hang động, Bối Bối nằm chiếc giường chỉ được đan tạm thời bằng những cành cây khô.


      “Đau...... Ta đau quá......”


      Bối Bối dường như lâm vào trang thái nửa tỉnh nửa mê, mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả mái tóc của nàng, môi và mặt nàng cũng cùng màu tái nhợt chút máu.


      Thân thể của nàng run rẩy, năm ngón tay nắm lấy những túm cỏ khô bên dưới, các khớp ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.


      Huyên Trữ gấp đến độ trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lại biết nên làm gì bây giờ.


      Bỗng nhiên, ngoài cửa hoang có người té vào .


      “Ai?” Huyên Trữ khẽ kêu lên cảnh giác, quay đầu lại phát là Thương Tuyệt Lệ.


      Nàng rất nhanh chạy đến nâng Thương Tuyệt Lệ dậy:“Thương hộ vệ, ngươi có sao ?”


      Thương Tuyệt Lệ lau khóe miệng dính máu, ra sức nâng mí mắt lên nhìn Bối Bối:“Công chúa, Bối Bối tiểu thư có thể là sắp sinh rồi, người...... Người nhanh tìm bà mụ lại đây khụ khụ khụ...... Nôn......”


      Thương Tuyệt Lệ lại ói ra ngụm máu tươi.


      Huyên Trữ nâng ngồi vào bên vách tường, đặt ít cỏ khô phủ lên người .


      “Thương hộ vệ, cơ thể của ngươi lạnh quá, ngươi phải cố lên, Khả Y tỷ tỷ còn chờ ngươi.” Huyên Trữ sợ đến độ hốc mắt đỏ lên.


      còn chút sức lực giơ tay đẩy nàng:“Ta chết, ta ở trong này chăm sóc Bối Bối tiểu thư, người nhanh tìm bà mụ, có phải bắt cũng bắt cho được người đến đây, khụ khụ khụ......”


      Huyên Trữ nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, nước mắt tuôn rơi ngừng, nàng khẽ cắn môi:“Được! Ta tìm bà mụ, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho tẩu tẩu, ngươi cũng đừng để xảy ra chuyện gì với mình, đây là mệnh lệnh!”


      xong lời cuối cùng, ngữ khí của nàng trở nên kiên cường, giấu những run rẩy hỗn loạn.


      Chưa khi nào, nàng cảm thấy tứ bề khốn đốn, cũng chưa khi nào, nàng cảm thấy chính mình phải có kiên cường chủ trì đại cục như vậy.


      Thương Tuyệt Lệ thở hổn hển, nuốt nuốt nước miếng, mới làm cho ngữ khí xoay chuyển cung kính:“Thuộc hạ tuân...... Tuân mệnh.”


      “Được, bây giờ ta đây, các ngươi...... Cẩn thận chút, ta cho thị vệ ở cửa động canh cho các ngươi.”


      Huyên Trữ thận trọng đến bên người Bối Bối nửa quỳ, dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh mặt Bối Bối.


      “Tẩu tẩu, người phải cố lên, ta tìm bà mụ đến, người nhất định phải bình an sinh đứa bé, Vương huynh thể có ngươi, nhất định phải cố lên, ta rất nhanh trở về!”


      ở trong đau đớn dai dẳng Bối Bối giống như nghe thấy tiếng của Huyên Trữ.


      Chỉ thấy mắt nàng nhắm nghiền, mí mắt giật giật cách bất an, miệng cứ rên lên từng hồi.


      ......


      Bối Bối cảm thấy linh hồn tách rời với thân thể rồi, phiêu du đâu đó, trước mắt nàng là màn trắng xóa, tìm thấy lối ra.


      Đứng trong màn sương trắng mờ mịt, đầu nàng cũng trống rỗng.


      Nhìn màn sương trắng trước mắt, đôi mắt của nàng hoang mang.


      Nàng biết vì sao mình lại ở chỗ này, nàng cảm thấy mình nên ở trong này mới đúng.


      Bỗng nhiên, luồng sáng mãnh liệt đâm đến, làm ắt nàng mở ra được, theo bản năng nàng lấy tay che mắt.


      Tiếp theo, giọng của cụ già truyền đến:“Ha ha a...... Thần nữ, chúng ta lại gặp mặt.”


      Cái giọng này...... hình như rất quen thuộc?


      Bối Bối chậm rãi buông tay ra, chỉ thấy trước mắt là ông lão xuất từ khi nào.


      Nàng hí mắt, cố gắng nhớ lại ít cái gì đó trong đầu:“Ngài là...... Ta hình như gặp qua ngài, hình như ta kêu ngài...... Lão bá......”


      Tóc trắng xoá ông lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười hiền lành chưa cất tiếng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 357: KIM XÀ TÌNH THÂM [1]



      Bối Bối đưa tay lên gõ gõ đầu suy nghĩ, vì sao đầu óc của nàng trống trơn nghĩ được cái gì thế này?


      Nhìn thấy các động tác của nàng, lão bá đến trước mặt nàng, đưa tay nhàng vuốt trán nàng, từng luống khí ấm áp thổi vào ót nàng, cảm giác rất dễ chịu.


      Bối Bối từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận cả thân thể khoan khoái, dễ chịu.


      Dần dần, sương mù dày đặc trong đầu nàng tản hết .


      Trong trí nhớ, từ cảnh từng cảnh được phát lại trong đầu nàng như xem qua gương.


      Mí mắt nàng nhảy lên cái, trong cơ thể dòng nhiệt lưu cuồng cuộn chảy.


      Nhắm chặt mí mắt giật liên hồi, trong đầu những kí ức càng ngày càng nét, nàng lo lắng ngừng gọi tên “ Ngự Hàn… Ngự Hàn…”


      Lão bá điềm đạm rút tay về, mỉm cười nhìn nàng từ từ mở mắt, đáy mắt khôi phục bình tĩnh. Nàng cảm thấy cơ thể nóng lên, lạnh đến thấu xương giống như lúc nãy.


      “Thần nữ, Ma vương luyện được thân thể như như ảo, hai vị Xà vương pháp lực thuần làm gì được , chỉ có lấy thân thể thần tộc của người phát ra năng lượng kết hợp với linh xà có phát lớn mới có thể vây bắt Ma vương, thôi, làm chuyện mà trong lòng ngươi muốn làm.” ……


      chiến trường, Ngự Hàn cùng Hắc Khi Phong càng đánh càng thấy ổn.


      “Hắc Khi Phong, ngươi nhìn ra chưa?” Ngự Hàn dung loại khẩu ngữ chỉ có hai người mới hiểu.


      Hắc Khi Phong vặn cái đầu rắn trơn tuột “ nhìn ra, chúng ta công kích giống như thể nào đả thương , có thể phân thân, có thể căn bản chính là phi vật thể, nếu như vậy chúng ta sức cùng lực kiệt cũng khó có thể mà đối phó được với .”


      Cho dù bọn đối thoại trong lúc chiến đấu tiếng nổ vang trời thể nghe thấy, nhưng Ma vương lại có thể nghe thấy


      “Hahaha… biết lợi hại của ta chưa? Chỉ với chút pháp thuật vô dụng của các ngươi mà muốn đối phó với ta sao? Hứ!” Ma vương đắc ý cười.


      bóng đen bất ngờ chớp đến ngay lúc đó, lốc xoáy đột nhiên cuồn cuộn nổi lên mang theo năng lượng mạnh mẽ đánh về phía hai người Ngự Hàn và Hắc Khi Phong. Vừa bay đến vừa công kích bốn phương tám hướng có chỗ nào để trốn tránh.


      Hai con xà to lớn bị gió lớn đẩy lui, từ rơi xuống.


      “Uỳnh uỳnh” hai thanh vang dội phi thường cùng với bụi đất cuộn cuộn thổi lên.


      …..


      Trong nham động, Bối Bối đột nhiên mở to mắt.


      Ngự Hàn!” nàng đột nhiên thét chói tai.


      Ngay sau đó người nàng bỗng nhiên giống như có sức lực, phút chốc ngồi xuống cỏ, cứ chỉ giống như máy móc.


      Thương Tuyệt Lệ giật mình tới “Bối Bối tiểu thư, bây giờ người còn rất yếu, hãy nằm xuống nghỉ .”


      Nhưng mà khi nhìn thẳng vào mắt nàng, chợt giật mình. Đôi mắt của Bối Bối tiểu thư lại có màu vàng ngọc lưu ly.


      Bối Bối màng đến tồn tại của Thương Tuyệt Lệ, nàng lấy tay ôm ngực, miệng ngừng thào lặp lặp lại “ Ngự Hàn, Ngự Hàn gọi ta, Ngự Hàn cần ta, ta phải cứu chàng.”


      Nhìn thấy nàng giống như người mất hồn ngồi lẩm bẩm, Thương Tuyệt Lệ cả kinh.


      “Bối Bối tiểu thư, người làm sao vậy? Bối Bối tiểu thư…” gọi nàng lớn để nàng nghe thấy được, nàng quay người lại nhìn Thương Tuyệt Lệ, tròng mắt vẫn bất động.


      Tiếp theo, nàng nhấp nháy mắt, trong ánh mắt chứa màu kim lấp lánh, nàng như mộng du mất hồn “ta muốn cứu Ngự Hàn.”


      Thương Tuyệt Lệ chưa kịp phản ứng với tượng bất thường bỗng dưng người Bối Bối phát ra vô số kim quang, với năng lượng mạnh mẽ đem Thương Tuyệt Lệ ném sang bên.


      Ngay lúc đó luống chớp điện đánh lên, rồi sau đó nham động lại yên tĩnh trở lại.


      Đến lúc Thương Tuyệt Lệ mở mắt ra chỉ kịp nhìn thấy con cự xà màu vàng kim vượt ra khỏi động.


      “Bối Bối tiểu thư!” Thương Tuyệt Lệ chỉ biết mở to mắt nhìn, hoàn toàn bị hành động trước mắt làm rung sợ.


      Những thị vệ canh giữ ở ngoài cửa động chỉ kịp thấy ánh kim quang lóe lên, con mắt mở to, nhưng cái gì cũng thấy, cũng chẳng nguyên do gì.


      ….


      con cự kim xà mang theo ánh kim quang chói lóa, xẹt qua phía chân trời, để lại quầng sáng rực.


      Lúc kim xà bay đến giữa trung của chiến trường là lúc hồng xà bị bao vậy trong trận gió đen, ở giữa giãy giụa.


      Nàng phẫn nộ đến cả người tỏa ra ánh kim quang chói lòa, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.


      “Ma vương, ta liều mạng với ngươi!” Bối Bối liều mạng bay thẳng về hướng Ma vương, miệng đống thời phun ra các tia kim quang sắc bén, biến thành vô số những mũi kiếm màu kim tạo thành màn mũi tên dày đặt bay về phía Ma vương.


      Nhìn thấy thân cự kim xà lồng lộn bay về phía mình, Ma vương ngây người chút “Thần nữ đáng chết, vậy mà lại xuất phá hỏng chuyện tốt của ta.”


      Trong luồng tia chớp điện, kim xà quấn tròn chân quanh hắc vụ biến hóa khó lường, chiến đấu kịch liệt làm cho đám mây trời bầu trời bị cuốn ..


      Ngự Hàn và Hắc Khi Phong bị chấn động ngây người, mở to đôi mắt nhìn kim xà, thể nào tin nổi.


      “Đó là Tiểu Bối Bối.” Ngự Hàn gần như thừ người ra mà .


      “Đúng là giọng của Tiểu Bối, Tiểu Bối vậy mà có thể biến hóa thành linh xà bậc cao nhất- kim xà! Này…này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hắc Khi Phong vẫn ở trạng thái mơ hồ.


      Kim xà mang theo kim quang như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Ma vương, Ma vương phẫn nộ điên cuồng la hét, tiếng thét giống như muốn vang vọng khắp bầu trời.


      “Chết tiệt, chết tiệt, dám có ý đồ vây bắt ta, ta tuyệt đối chịu thua dưới tay ngươi!” Ma vương dùng toàn bộ lực công kích để đối phó với kim xà, sương mù màu đen ngày càng dày đặt, bầu trời trở nên ngày càng tối.


      Nhưng mà, kim xà mang theo ánh kim quang đến đâu, chỗ đó giống như đêm đen được xua tan.


      Ngự Hàn và Hắc Khi Phong sửng sốt lát liền trở lại công kích Ma vương.


      Trong lúc hỗn chiến, Ngự Hàn tìm được cơ hội đến gần kim xà, vừa sợ vừa giận “Tiểu Bối Bối, sao nàng có thể đến đây!”


      Bối Bối biến thành kim xà quay đầu lại nhìn , ánh mắt có thất thần và bướng bỉnh, lại có thêm tình cảm nồng đậm “Ta muốn giúp chàng giết Ma vương, ta muốn giết !”


      Câu cuối cùng, nàng giống như nóng giận hét lên, ánh mắt bắn về phía Ma vương, trở nên phẫn nộ.


      cho Ngự Hàn có cơ hội chuyện, kim xà lắc thân mình, rất nhanh hướng tới Ma vương, điên cuống tiến tới tấn công cùng hủy diệt.


      Nhìn thấy nàng tấn công màng sống chết, Ngự Hàn và Hắc Khi Phong đồng thời hô to “Tiểu Bối Bối [Tiểu Bối] đừng làm càn!”


      Nhưng mà, lời của bọn họ thể ngăn cản kim xà toàn thân phát sáng, từ từ trở nên mơ hồ.


      Rất nhanh, thân hình kim xà lúc lúc , tan thành những đám mây màu vàng bao phủ trung, vây quanh tên Ma vương biến đổi khôn lường.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 358: KIM XÀ TÌNH THÂM [2]



      Từ từ , sương mù đen vây kín bầu trời dần dần tản ra, xóa tan đêm đen khôi phục lại ban ngày như cũ.


      Căn bản giống như là đám sương mù màu đen được ánh kim quang vây hãm, trói buột lại thành hình dáng, đầu xuất hai cái sừng, Ma vương nguyên hình.


      “Thả ta ra, Thần nữ chết tiệt, mau thả ta ra.” Ma vương hét lên, vùng vẫy thân mình, muốn thoát khỏi kim xà quấn quanh thân mình.


      Nhưng lại thấy càng giãy dụa kịch liệt “ Nữ nhân chết tiệt, mau thả ta ra!”


      Kim xà có tai như điếc, chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngự Hàn và Hắc Khi Phong lúc này biến trở lại thành người, cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng người Ngự Hàn.


      Ngự Hàn dùng hắc linh châu trong người chàng đánh lại đây, vĩnh viễn biến mất.”


      “Tiểu Bối Bối, được, nếu như nó làm nàng tổn thương phải làm sao?” Ngự Hàn lắc đầu cự tuyệt.


      Hắc Khi Phong tức giận tay nắm thành quyền, muốn lại kéo kim xà về.


      “Tiểu Bối, nàng trước tiên hãy lại đây , Ma vương rất khó đối phó, nàng cứ quấn lấy như vậy nguy hiểm….”


      “Ta bị nguy hiểm đâu…” Bối Bối dùng ánh mắt trấn an Hắc Khi Phong, sau đó chuyển sang Ngự Hàn.


      Ngự Hàn, mau ra tay , chàng quên rằng hắc linh châu từng là của ta sao, nó làm ta bị thương…haiz….”


      Bối Bối mới đến nửa lại bị Ma vương sống chết dãy dụa khiến nàng suýt chút nữa buông lỏng vòng vây hãm, nàng nhanh chóng tiếp tục quấn chặt lấy Ma vương, chống cự với Ma vương làm nàng mất hết sức lực.


      “Ưm…..” Bụng lại bắt đầu đau, thân thể kim xà nhấp nháy nhấp nháy sáng tắt, giống như muốn biến mất.


      Bối Bối hoảng hốt cảm nhận được năng lượng trong thân thể mình dần dần yếu , nàng cắn răng chống đỡ, giọng có phần yếu Ngự Hàn, nhanh chút, ta có… có thời gian chẳng lẽ chàng muốn Ma vương hủy diệt toàn bộ Xà giới sao? Đó là đất nước của chàng,con dân của chàng, bảo vệ những người dân vô tội là trách nhiệm của chàng, cũng là trách nhiệm của ta, bởi vì …..chúng ta là !”


      Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn , nhưng mà đến những câu cuối hơi thở của nàng có phần càng gấp gáp ổn định, thanh cũng dần vô lực.


      Ngự Hàn lo lắng nhìn nàng, rất khó khăn mới mở miệng “Vậy nàng phải đồng ý với ta, nàng có việc gì.”


      “Được, ta đồng ý với chàng.”


      Hắc Khi Phong đứng bên, thầm lo lắng nhìn nàng, gì, chỉ có thể đứng phía sau nhìn nàng.


      Mắt thấy hắc linh châu trong miệng Ngự Hàn bay ra, khống chế những tia hồng quang phát sáng tỏa ra xung quanh.


      Ma vương hoàn toàn kinh hoảng “Xích Diễm Vương, ngươi thể làm như vậy, chẳng lẽ người sợ làm tổn thương đến nữ nhân ngươi này sao?”


      Nghe vậy, Bối Bối khẽ kêu lên “Ngươi câm miệng, hắc linh châu là bảo bối của ta, có khả năng đả thương ta, bất cứ ngươi cái gì cũng vậy thôi, hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi có mặt thế gian này!”


      Ngự Hàn nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt rực sáng chăm chú nhìn nàng, hồi lâu, hồng quang trong tay tăng mạnh, hắc linh châu, “vù” phát, đánh mạnh về phía Ma vương.


      “Á….!” Ma vương bị hắc linh châu đâm xuyên tim, phát ra tiếng kêu thảm thiết.


      Trước khi chết giã giụa đáng sợ, sức lực Ma vương đột nhiên tăng lên, hung hăng hất kim xà ra khỏi người mình.


      “Á…..!” Lúc này đây, tiếng kêu phát ra từ miệng kim xà.


      Chỉ thấy kim xà bị hất ra, tựa như mất toàn bộ sức lực thể bay lên, mà rơi thẳng xuống.


      “Tiểu Bối Bối [Tiểu Bối]!” Ngự Hàn và Hắc Khi Phong đồng thời bay qua.


      Cùng lúc đó, Ma vương bị hắc linh châu đập nát “Uỳnh Uỳnh Uỳnh….”


      Nhưng mà, Ma vương chết lại được chú ý gì.


      Ngự Hàn nhanh chân đỡ được kim xà trước khi nàng ngã xuống, ngay lúc đó kìm xà biến lại trở thành Bối Bối nằm trong lòng Ngự Hàn.


      Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt chứa tình cảm xúc động.


      Bối Bối lưu luyến nhìn , môi liền nở nụ cười tươi thắm.


      tốt, lại có thể nằm trong lòng tận hưởng cảm giác ấm áp….


      “Tiểu Bối Bối, ta đỡ lấy được nàng rồi.” - Tiếng của Ngự Hàn khàn khàn, dừng ở ánh mắt tràn đầy dịu dàng của nàng.


      “Đúng vậy, ta bị chàng đỡ lấy rồi.” Giọng nàng nàng rất , rất , như gió thoảng.


      Chầm chậm, đôi mắt dịu dàng của nàng từ từ khép lại.


      Ngự Hàn ngẩn ra, kích động hét lên “Tiểu Bối Bối, nàng làm sao vậy? Mở mắt ra Tiểu Bối Bối….”


      ôm nàng quì mặt đất, nhìn khuôn mặt tái nhợt trần tĩnh của nàng, hoảng hốt đến nổi đôi môi trắng bệch ra.


      Hắc Khi Phong đến, lo lắng quì xuống bên cạnh, hoảng hốt nhìn vết máu váy Bối Bối.


      Ngự Hàn, Tiểu Bối chắc là sắp sinh rồi, hãy mau tìm bà đỡ, nhanh !”


      Ngự Hàn trong lòng sợ hãi bỗng sực tỉnh lại, nhanh chóng ôm lây nàng, miệng hoảng hốt hết lên “Đúng, tìm bà đỡ, tìm đại phu, mau dẫn Bối Bối tìm bà đỡ và đại phu.”


      …..


      …..


      …..


      Trở vê doanh trại, Huyền Trữ vừa vặn túm được bà lão hồng hộc chạy đến, hai người đúng lúc va vào nhau.


      “Vương huynh, nhanh lên, ta đem được bà đỡ đến rồi này.”


      Ngự Hàn nhàng đặt Bối Bối lên giường, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay bé, lãnh lẽo của nàng.


      “Bà đỡ, nhanh lên, thê tử ta sắp sinh!” hô to, chân tay có chút cuống cuồng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào làn váy bị nhuốm máu của Bối Bối, sau đó ánh mắt dừng lại khuôn mặt trắng bệch, tĩnh lặng của nàng, tâm can co rút.


      Tiểu Bối Bối, nàng thể có chuyện được, tuyệt đối thể!


      Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong kéo cả quân y vào.


      Ngự Hàn, mau tránh ra để đại phu xem thử Bối Bối thế nào.”


      , ta muốn ở bên cạnh với nàng.”


      Sau đó, dùng tay kéo tên tướng quân y lại “Mau cứu nàng, cứu được ngươi cũng theo luôn , có hiểu ?”


      “Vâng vâng vâng.” Quân y giọng run rẩy trả lời.


      Rất nhanh, tên tạp vụ chạy từ trong trướng ra ngoài.


      Bà đỡ và quân y cùng xem xét thực trạng của Bối Bối, bà đỡ la lên đầu tiên “Trời! Phu nhân sớm bị vỡ nước ối, vậy mà đến giờ mới kêu ta…..Mau, mau nấu nước ấm đến đây.”


      “Vâng.” Thị vệ bên ngoài trướng nhanh chóng chạy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :