1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 49: TÌM NGƯỜI…



      Ngự Hàn đứng ở rìa cửa sổ của tẩm cung, nhìn ra bầu trời ngoài tường cung, con ngươi đen cuồng loạn tưởng niệm.


      “Bối Bối, vô luận ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có thể bắt ngươi trở lại được, ngươi đừng mơ tưởng tới chuyện rời bỏ ta!” Ngự Hàn hướng ra phương trời xanh rộng lớn thào.


      Nhi nhàng vào tẩm cung, hành lễ : “Vương, nô tỳ thu thập xong hành trang, xin hỏi Vương còn có phân phó gì khác nữa ?”


      Ngự Hàn thu hồi ánh mắt xa xăm, xoay người quay đầu lại: “ gọi Thương Tuyệt Lệ đến.”


      “Dạ”





      Chỉ chốc lát sau, Thương Tuyệt Lệ liền bước nhanh tới tẩm cung: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”


      Ngự Hàn hừ lạnh : “Ngươi theo Bổn vương ra cung tìm Bối Bối, nhớ kỹ, dốc hết toàn lực giúp Bổn vương tìm, nếu như tìm được, ta lột da của ngươi ra.”


      “Thuộc hạ tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ chắp tay lĩnh mệnh, chỉ là đáy mắt vẫn chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.


      Nhi, nhớ kỹ mang đủ đồ ăn vặt mà Bối Bối thích ăn.” Ngự Hàn quay lại hướng Nhi nhắc nhở.


      “Vâng, nô tỳ chuẩn bị thỏa đáng.” Nhi cúi người đáp.


      “Rất tốt, chúng ta lập tức ra cung.” Ngự Hàn thể chờ đợi được nhanh chóng ra khỏi tẩm cung, trong lòng thủy chung chỉ nghĩ tới khuôn mặt vừa khả ái vừa tinh quái.


      Đôi môi khinh bạc của nhếch lên thành nụ cười gian ác, có phần quỷ dị: Bối Bối, ngươi tốt nhất là cầu cho ta tìm được ngươi, nếu


      Cửa cung mở ra, cỗ xe ngựa hoa lệ từ từ chạy nhanh ra khỏi vương cung, hướng ra bên ngoài.


      Bối Bối cỡi Tiểu Bạch tới rừng cây , đột nhiên nghe được thanh kêu cứu của nữ nhân, nàng nghiêng đầu nhìn lại phương hướng vọng tới thanh , chỉ thấy hai nữ nhân bị mấy nam nhân ngăn cản, nhìn tình huống hình như bị trêu ghẹo.


      “Tiểu Bạch, , chúng ta làm hùng cứu mỹ nhân.” Bối Bối thúc vào bụng ngựa, ngữ khí có phần kích động tức giận.


      Phía trước, nữ tử mỹ lệ và nha hoàn ôm nhau, nha hoàn dẩu môi, phô trương thanh thế: “Các ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta? Cảnh cáo các ngươi, tiểu thư nhà ta cũng phải dễ bị bắt nạt, dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, các ngươi chờ người ta tới lột da!”


      tên nam nhân lỗ mãng phóng túng cười tiếng: “ a, nha hoàn nho dám vì nguy hiểm của tiểu thư mà gây náo động nhỉ! Chưa có kẻ nào đứng trước Lao Đại Đao ta mà còn dám buông lời uy hiếp, ta thấy dũng khí của ngươi cũng tệ, để đem ngươi về làm áp trại tiểu thiếp cũng đến nỗi nhạt nhẽo.’’


      Tiểu thư xinh đẹp vội vàng ôm chặt tiểu nha hoàn của mình, cho dù sợ hãi, nhưng cũng tránh ra: “Các ngươi buông tha nha hoàn của ta, nàng còn chỉ là hài tử, các ngươi phải muốn châu báu người ta mà, ta có thể đem toàn bộ cho các ngươi.”


      “Ha ha ha… tại chúng ta chỉ có muốn tiền bạc, còn muốn cả người nữa! Các huynh đệ, mau, đem hai Tiểu nương tử bắt về cho ta.” Lao Đại Đao vung cương đao trong tay, ánh mắt tham lam nhìn tiểu thư xinh đẹp.


      “Vâng, lão Đại.” Vài lâu la bên cạnh huơ huơ khí giới sáng loáng trong tay tới gần chủ tớ các nàng.


      “Tiểu thư, ngươi chạy mau, để Thúy Nhi đến ngăn trở bọn họ.”


      được, ta như thế nào có thể bỏ lại ngươi mà chạy chứ.”


      “Ha ha, hai người các ngươi đứa cũng chạy thoát!” Lao Đại Đao cười lớn tiến về phía tiểu thư xinh đẹp.


      “Ai! Giữa ban ngày ban mặt… trêu ghẹo con nhà lành, con đường này vẫn còn sáng trưng nha.” Bối Bối cưỡi Tiểu Bạch, giọng lành lạnh đầy vẻ châm chọc, ánh mắt dò xét đủ lượt người lũ cường đạo, trong đầu thầm suy nghĩ đối sách.

      Q.1 - Chương 50: LỪA GẠT!



      “Tiểu tử thúi, ngươi từ đâu đến mau cút về chỗ đó, cảnh cáo ngươi đừng xen vào việc của người khác, nếu ngươi ngày mai đừng mong thấy được mặt trời!” Lao Đại Đao nhìn thấy Bối Bối vóc người xinh, tuyệt đối thèm để mắt tới nàng.


      Bối Bối từ lưng Tiểu Bạch nhảy xuống, chủ tớ Thúy Nhi cũng đồng thời lùi lại đến bên nàng, hy vọng bản thân có thể được cứu trợ.


      Kéo hai tiểu mĩ nhân đến bên người, sau đó mới quay mắt về phía Lao Đại Đao, ánh mắt giảo hoạt chớp động, trêu chọc: “Vừa rồi hình như nghe được ngươi tự xưng là Lao Đại Đao? Tên này đặt kêu, nhân gia vừa nghe lá gan liền bị dọa cho sợ ni, quả nhiên người vừa xuất cũng thành mục tiêu chú ý.”


      Bọn cường đạo nhìn nhau liếc mắt, ánh mắt có chút kỳ quái, sau đó lại nhìn Bối Bối, trong mắt có chút buông lỏng .


      “Ha ha ha… đương nhiên, danh hiệu của ta ở… Phương Viên này mười dặm ai biết chứ, chỉ cần nghe được đại danh này, bọn họ đều mang tiền tài… để xuống cho Lão Tử, ha ha ha…” Lao Đại Đao nghe Bối Bối tự lấy làm đắc ý, thỉnh thoảng lại cười to kiêu ngạo, miệng lộ ra đầy răng vàng.


      Bối Bối nhìn Lao Đại Đao mặt rỗ đắc ý cười to, cố nhịn cảm giác muốn nôn mửa, tiếp tục kính trọng lên tiếng: “Đúng vậy, muốn qua đây thực phải có đạo lý ấy, càng cần hơn là dũng khí hơn người, Đại Đao huynh ngay cả hai người kia cũng dám muốn, tiểu đệ càng thêm bội phục sát đất !”


      Thấy Bối Bối lời sùng bái hình như có chút quái dị, Lao Đại Đao ngừng cười, ánh mắt hung hãn nhìn nàng: “Tiểu tử thúi, ngươi lại chơi cái gì bí hiểm, cho ngươi, đại gia ta kiêng nể, nép vế ngươi đâu. “


      Lần này, Bối Bối tiếp tục cùng Lao Đại Đao khua môi múa mép, ngược lại đưa tay kéo… tiểu thư xinh đẹp kia lôi ra, đẩy ra trước mặt mình, bản thân càng lúc càng thêm đến gần Lao Đại Đao.


      “Tỷ tỷ, ta xem ngươi nên theo Lao Đại Đao đại hiệp , nhất định nhân gia cũng ghét bỏ bệnh hoa liễu* người của ngươi, muốn ngươi. giống vị hôn phu của ngươi vậy, vô tình vô nghĩa, biết ngươi bị dâm tặc cường bạo, sau còn bị truyền bệnh hoa liễu, liền bỏ chạy mất dạng. Ngươi nhìn hôm nay thói đời mấy ai được như Đại Đao huynh, nam nhân có đảm lược như vậy còn có bao nhiêu người chứ. Vì vị hôn phu bạc tình bạc nghĩa, ngươi bỏ chạy vào núi sâu hoang dã hẻo lánh này tìm sống tìm chết, cái nào đáng giá hơn!” Bối Bối bên rung đùi đắc ý , bên nhịn được gật đầu lia lịa.


      Cả bang cường đạo vừa nghe đến từ ‘hoa liễu’, đều kinh sợ lùi lại bước, rồi lại nghi ngờ phòng bị trơ mắt nhìn Bối Bối.


      “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi như vậy, Lao Đại Đao ta rút lui buông tha các nàng.” Lao Đại Đao mặc dù gào thét to, nhưng cũng có chút khiếp sợ lùi lại bước.


      “A? Đại Đao huynh, ngươi sao lại tiểu đệ như vậy. Ta nhất định thân là đệ đệ của các nàng, vốn người nhà của ta cũng ghét bỏ bệnh hoa liễu của tỷ tỷ, nhẫn tâm bắt ta mình đuổi theo, còn nếu như tỷ tỷ chết, liền mượn chiếu an táng qua loa, tránh ô nhiễm đến những người qua.” Bối Bối vừa , như để khẳng định liền tới bên cạnh Tiểu Bạch, lấy ra cái túi lớn từ yên ngựa, mở ra cho chúng xem chiếc chiếu chuẩn bị sẵn, thở ngắn than dài rồi lại cất trở lại.


      “Tỷ tỷ, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, cũng nên trách đệ đệ vô tình, bệnh của ngươi…, ai… Kỳ so sánh với chết, ngươi theo Đại Đao huynh sống xem như lựa chọn tốt nhất .” Bối Bối tìm điểm khuất cường đạo nhìn thấy được, quay ra liều mạng nháy mắt với tiểu thư xinh đẹp, môi mấp máy tiếng động thúc giục nàng mau mau cùng phối hợp diễn xuất với mình.


      _____


      *Bệnh hoa liễu : loại bệnh phụ khoa, mắc qua con đường quan hệ, còn gọi là ‘dương liễu’ kĩ nữ thường mắc bệnh này, gây tử vong. Có thể so sánh với AIDS…của thế giới đại.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 51: LUI ĐỊCH THÀNH CÔNG



      Vị tiểu thư thực rất thông minh, sau khi ngẩn ra, nhanh chóng ngầm hiểu được ý tứ của Bối Bối, nàng giơ tay áo che mặt khóc: "Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ trách các ngươi, tỷ tỷ chỉ cam lòng, nghĩ vị hôn phu của ta trước thề non hẹn biển, ta đời đời kiếp kiếp, thể đồng sinh nhưng mong được đồng tử, tại... tại ngay cả khi ta chết, ... cũng chịu gặp ta lấy lần, ô ô ô... Số của ta khổ mà, tại sao tên đạo tặc hái hoa lại chọn trúng cái nữ tử mạng khổ ta đây, ô ô ô..."


      Bối Bối nghe tiểu thư xinh đẹp khóc thê lương, phòng bị trong mắt những cường đạo này càng ngày càng tăng lên, trong lòng nàng khỏi nhiệt liệt ủng hộ, thừa dịp bọn họ chú ý, nàng hung hăng giẫm lên chân nha hoàn cước, ý bảo nàng đừng chỉ ngẩn người ra nhìn nữa.


      Nha hoàn thấy chân đau nhói, rốt cục hoàn hồn lại từ trong vở tuồng kịch làm cho người ta há hốc mồm, nàng nhào tới ôm tiểu thư khóc lớn: "Ô ô ô... Tiểu thư, ngươi đừng , Thúy Nhi vĩnh viễn ở cùng tiểu thư, Thúy Nhi bỏ lại tiểu thư, tiểu thư nếu như muốn tìm cái chết, Thúy Nhi chôn cùng, tiểu thư nếu như theo đại đao đại gia này, Thúy Nhi cũng theo, vĩnh viễn vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư, ô ô ô..."


      "Mẹ kiếp, lúc lão tử đói mốc mồm, hóa ra lại đụng tới con bệnh hoa liễu chờ chết, con bà ngươi cút!" Lao Đại Đao miệng mắng liên tục, dẫn theo các huynh đệ muốn lặng lẽ rời mặc kệ tiếng khóc của các nàng.


      Bối Bối thầm thấy ý đồ của bọn họ, nàng làm bộ như rất kinh ngạc muốn giữ bọn họ lại: "Nè nè, Đại Đao huynh, ngươi thể nha, ngươi thích tỷ tỷ của ta sao? Van cầu ngươi hãy thu nhận nàng, đệ đệ như ta đây đành lòng thấy tỷ tỷ chết trước mặt mình mà, Đại Đao huynh, Đại Đao huynh... Chờ a..."


      Trong lúc Bối Bối giả vờ đuổi theo, Lao Đại Đao cùng bọn cường đạo ngược lại chạy trốn nhanh hơn, tốc độ giống như tránh ôn thần.


      "Đại Đao huynh, tại sao lại chạy, uổng công ta sùng bái ngươi như vậy, ai, xem ra ta nhìn nhầm người!" Bối Bối nhìn bóng lưng bọn họ lại càng diễn trò ra vẻ tiếc chết được, vừa vừa ai oán lắc đầu thở dài.


      Tiểu thư xinh đẹp thấy cường đạo biến mất, chân thành đến gần Bối Bối, cúi đầu cảm kích thi lễ: "Tiểu nữ cảm tạ ân cứu mạng của công tử, nếu như phải công tử thông minh, tiểu nữ tử chỉ sợ..."


      Nhớ ra màn vừa rồi, nàng sợ đến tiếng có chút nghẹn ngào, được nữa.


      Bối Bối thấy mỹ nhân bộ dáng mảnh mai lã chã chực khóc, vội vàng an ủi: "Yên tâm , có việc gì có việc gì , đừng khóc đừng khóc, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc, nước mắt làm người chết đuối, ta muốn trở thành người duy nhất bị chết đuối trong nước mắt nha."


      Nàng vừa đùa vừa cười, nghĩ thầm, nàng nhất định là người khóc lên làm người ta chết đuối mà, nếu khóc để làm chi.


      Nhìn vẻ mặt Bối Bối liếc mắt nháy nháy ra hiệu, chủ tớ Thúy Nhi nhịn được nín khóc mỉm cười.


      "Công tử, ta gọi là Uyển Nhi, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, để tiểu nữ sau này lưu ý cảm ơn." Uyển Nhi ôn nhu nhìn Bối Bối, trong mắt ngập tràn cảm kích .


      "Khụ khụ khụ... Ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi gọi Bối Bối là tốt rồi, khụ khụ khụ... Thi ân bất cầu báo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều hiệp khách nên làm!" Bối Bối vừa vừa húng hắng, bắt chước cổ nhân chuyện nho nhã lễ phép đúng là làm cả người nàng được tự nhiên, phải tìm biện pháp khiến mỹ nhân cần khách khí như vậy mới được.

      Q.1 - Chương 52: VÀO Ở TẠI THANH LÂU



      “Công tử, có phải ngươi thoải mái?” Uyển Nhi có chút lo lắng nhìn Bối Bối.


      Mắt đen của Bối Bối lưu chuyển, rồi nháy mắt mấy cái: “ có a, ta rất tốt, ha hả… có thể cứu được tiểu thư xinh đẹp như vậy đương nhiên lại càng tốt vô cùng.”


      “Ha hả… nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, vốn định mua chiếc chiếu đến vùng ngoại ô này thăm dò thám hiểm, buổi tối thuận tiện học nhân gia đại hiệp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường ăn ngủ qua đêm, ai biết liền gặp phải cảnh như vậy!” Bối Bối tiếp tục liên miên, vừa ánh mắt cười đến híp lại.


      “A? Công tử muốn ăn ngủ ở chỗ này? Công tử có nhà để ở sao?”Lòng thương hại của Uyển Nhi lập tức phát huy, đành lòng nhìn Bối Bối.


      “Nhà?” Nhắc tới cái từ này, lại làm cho Bối Bối vẻ mặt cười híp mắt trầm xuống, nàng còn có cơ hội về nhà sao?


      “Ta cũng biết ta còn có thể về lại đến nhà , nhà của ta cách ta quá xa, xa đến mức ta cũng biết cách trở về như thế nào nữa.”


      Bối Bối có chút sầu não nhìn phía chân trời xa xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm, thân thể xinh ở phía núi xa chiếu rọi xuống, mơ hồ lộ ra tia đơn.


      Uyển Nhi do dự hồi, sau cùng nàng rốt cục mở miệng : “Bối Bối, sau này ta gọi ngươi là Bối Bối, nếu như ngươi tạm thời tìm được đường về nhà, bằng… bằng đến ở nhà của ta, chờ ngươi tìm được đường về nhà lại trở về. Chỉ là… Chỉ là…”


      “Chỉ là cái gì?” Bối Bối có chút kỳ quái nhìn dáng vẻ muốn lại thôi của Uyển Nhi.


      Lúng túng hồi lâu, Uyển Nhi rốt cục thẳng ra: “Chỉ là chỗ ở của ta giống với bình thường,... là nơi chốn phấn hoa, nhưng ta chỉ bán nghệ bán thân, ma ma đối ta cũng rất tốt, ta có thể an bài cho ngươi ở phía sau viện, có người quấy rầy đến ngươi, chỉ là Bách Hoa Các chúng ta tiện ra vào từ cửa chính, sau này chắc phải phiền ngươi hoạt động ở cửa sau.”


      “Có thể có thể, hoàn toàn có vấn đề, rốt cục có người thu lưu cái người đáng thương ta đây.” Bối Bối vội vàng đáp ứng, ha ha, rốt cục có cơ hội quang minh chính đại dạo thanh lâu cổ đại, làm nàng chờ mong.


      “Công tử chê?” Uyển Nhi vừa sợ lại vừa kích động.


      “Sao có thể chê chứ, ta còn muốn cảm tạ Uyển Nhi hảo tâm thu lưu, nếu ta đúng là chỉ có thể ngủ ở chiếu lấy trời làm màn, còn có, sau này gọi Bối Bối, chúng ta làm bằng hữu có được hay ?” Bối Bối rất nhiệt tình nháy ánh mắt lóng lánh tinh khiết.


      “Đương nhiên là được. Đây là phúc phận của Uyển Nhi…”


      “Nếu chúng ta là bằng hữu cần khách khí, sau này Tô Bối Bối ta nhất định đối với ngươi có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.” Bối Bối vỗ vỗ ngực, hào hứng .


      “A, còn có Tiểu Bạch, đây cũng là bạn tốt kiêm ngựa của ta, nó rất thông minh, chúng ta cũng cho Tiểu Bạch làm bằng hữu có được hay .” Nàng dắt Mã Nhi lại, rất vui vẻ đưa ra ý kiến.


      Tiểu Bạch bắt chước cọ đầu vào lòng bàn tay của nàng, sau đó quay sang chủ tớ Uyển Nhi hí tiếng tỏ vẻ hữu hảo.


      Uyển Nhi kích động gật đầu, nắm chặt tay Thúy Nhi, Thúy Nhi khóc cũng mỉm cười, cao hứng thay cho tiểu thư, rốt cục có người hiểu được, thưởng thức được tốt đẹp của tiểu thư.


      theo Uyển Nhi các nàng đến trước gian lầu các rất lớn trang trí hoa mỹ, Bối Bối ánh mắt mở to tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.


      “Bối Bối, chúng ta vào thôi.” Uyển Nhi ở phía trước dẫn đường.


      Trong lúc các nàng vào hậu viện, Uyển Nhi quay đầu lại: “Bối Bối, để Thúy Nhi trước mang Tiểu Bạch chuồng ngựa, ta dẫn ngươi lên lầu các xem phòng của ngươi chút.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 53: MA MA BÁCH HOA CÁC



      Xe ngựa hoa lệ lao nhanh phố xá náo nhiệt, tốc độ từ từ chậm lại .


      Nhi nhìn chủ tử chút, thấy Vương nhắm mắt dưỡng thần, nàng mấp máy môi định điều gì nhưng cuối cùng lại tiếp tục giữ yên lặng.


      Nhi, ngươi muốn cái gì?” Ngự Hàn đột nhiên mở mắt, đôi mắt mảnh thanh minh.


      Do dự chút, Nhi rốt cục cũng mở miệng: “Vương, Nhi nghĩ Bối Bối tiểu thư có khả năng tới những nơi náo nhiệt chơi, nơi này thoạt nhìn rất nhiều người, có phải chỗ chúng ta tìm hay …”


      “Ân, ngươi suy đoán rất khá, Bối Bối đích xác thích chơi nháo.” Bạc môi của Ngự Hàn nhàng vung lên, trong đầu bất giác lên vẻ mặt Bối Bối thiên biến vạn hóa, đáy mắt bất giác lưu chuyển ánh sáng nhu hoà sủng nịnh.


      Thấy ánh mắt của Vương đột nhiên nhu hoà, Nhi biết Vương lại nghĩ tới Bối Bối tiểu thư, Vương mỗi lần ở cùng chỗ với Bối Bối tiểu thư nhất định nhìn tiểu thư như vậy.


      “Tuyệt Lệ, tại hai bên có những thứ gì?” Ngự Hàn hỏi Thương Tuyệt Lệ đánh xe ngựa qua trướng rèm.


      “Hồi công tử, bên trái là tửu lâu, bên phải là gian thanh lâu tên Bách Hoa Các.”


      “Sao? Thanh lâu sao? Tuyệt Lệ, ngươi có cần vào giải quyết chút hay ?” Ngự Hàn tuấn mi nhếch lên, tiếng trở mang tia tà ác.


      Trong giây lát, xe ngựa hình như thoáng cái lảo đảo, Nhi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi ngã nhào về phía trước, mặt của nàng hồng rực, ai… Hầu hạ Vương lâu như vậy, nàng vẫn thể thích ứng được cách chuyện của Vương.


      Thương Tuyệt Lệ cầm dây cương trong tay quất nhanh, vẻ mặt vừa mới suy sụp nhanh chóng lấy lại biểu tình, cứng rắn cung kính trả lời: “Thuộc hạ tạ ơn công tử quan tâm.”


      Nghe được điệu của Thương Tuyệt Lệ thay đổi, mắt phượng của Ngự Hàn cong lên, độ cong bên môi cũng tăng dần: “Ngươi còn trả lời vấn đề của ta, cần hay cần?”


      cần.” Thương Tuyệt Lệ cắn răng, khuôn mặt nghiêm khắc ra mạt đỏ sậm.


      cần a, đúng là đáng tiếc, nghe Bách Hoa Các này chính là thanh lâu số số hai ở kinh thành. Ngươi xác định muốn vào nhìn qua chút?” Ngự Hàn tiếp tục .


      muốn!” Thương Tuyệt Lệ lần này tốc độ trả lời rất nhanh, ngữ điệu cũng có chút yên, ánh mắt mơ hồ bắt đầu có chút phát điên.


      Ngự Hàn miễn cưỡng dựa vào đệm mềm, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo:


      “Vậy tìm gian khách sạn ở thôi.”


      Còn chưa nghe được tiếng Thương Tuyệt Lệ trả lời, xe ngựa liền đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, ngoài xe ngựa vang lên đạo thanh rất nhiệt tình của ma ma.


      “Đại gia, vào Bách Hoa Các chúng ta ngồi qua lát. Người nhìn rồi chạy cũng khổ cực. vào uống chén rượu, ta đem nữ nhi đấm lưng cho ngươi.”


      “Tránh ra.” Thương Tuyệt Lệ cau mày nhìn ma ma ngăn cản đường của , ngữ khí trở nên cứng rắn.


      “Ối, đại gia cho dù ngài có khí cách nhưng cho ngài biết, tính cách các nương ở Bách Hoa Các tuyệt đối làm đại gia ngài vừa lòng. Đại gia sao xuống xe nghỉ ngơi chút.”


      Ma ma tiếp tục cười rất xinh đẹp, Thương Tuyệt Lệ mà ý cũng ở trong lời, thanh thẳng tắp hướng về phía xe ngựa trướng rèm tách ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn bên trong, thầm nghĩ nhất định có đại gia nhiều tiền.


      Q.1 - Chương 54: MỆNH LỆNH QUỶ DỊ



      ràng lời ám chỉ việc trăng hoa truyền vào trong tai Ngự Hàn, mắt híp lại, tia ánh sáng giảo hoạt xẹt qua đáy mắt.


      Duỗi người ra, cười tà, dùng thanh chỉ có Thương Tuyệt Lệ nghe được đến rỉ tai hạ lệnh: “Tuyệt Lệ, ngươi bây giờ xuống xe, theo đại tẩu tốt bụng vào Bách Hoa Các, nơi này tin tức linh thông. Đây là nhiệm vụ của ngươi!”


      “Công… Công tử.” Thương Tuyệt Lệ sắc mặt dị thường khó coi, lông tơ cả người dựng đứng lên.


      “Thế nào? Ngươi đối với mệnh lệnh của ta cố ý vâng theo sao?” Giọng của Ngự Hàn biến đổi. Tuy nhiên, Thương Tuyệt Lệ nhìn vào được trong thùng xe để nhìn vẻ tà ác có thể khiến người ta giận sôi lên của Ngự Hàn. Ở mặt , tuấn dật nụ cười lớn, mê người.


      Tuy nhiên, tuấn mĩ của giờ phút này chỉ làm Nhi trong lòng phát run, thương cảm vô cùng cho Thương Tuyệt Lệ. Xem ra Vương lần này tức giận .


      “Thuộc hạ dám.” Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt cầu xin, ủ rũ xuống khỏi xe ngựa.


      Ma ma vừa nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ rời xe ngựa, lập tức mặt mày hớn hở túm lại, sợ chạy mất, sau đó chưa từ bỏ ý định ban đầu quay đến màn xe : “Công tử bên trong cũng cùng vào mà. Bách Hoa Các chúng ta tuyệt đối làm người vừa lòng!”


      Bạc môi giơ giơ lên, Ngự Hàn đưa tay lên, lòng bàn tay hồng quang tụ tập, dấu vết bắn về phía hai con tuấn mã ngoài rèm. Lập tức, hai con tuấn mã quay đầu, rất tự giác vội chạy xa, để lại Thương Tuyệt Lệ phía sau.


      Thương Tuyệt Lệ khóc ra nước mắt để ma ma kéo vào Bách Hoa Các. Các nương bên trong vừa thấy được Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lập tức phát ra quang mang, khiến ột trang nam nhân vóc người mạnh mẽ phải chính khí kinh hoàng!


      Bị chen chúc lũ lượt lùa lên gác, Thương Tuyệt Lệ gần như bị mùi son phấn của các nữ nhân khiến cho thể chịu được, vừa gian nan đẩy ra nàng lại bị nữ nhân khác dính vào.


      “Đại gia, để ta hầu hạ ngươi.” Bắt đầu nữ nhân mị ôm lấy Thương Tuyệt Lệ.


      “Ta cũng muốn hầu hạ đại gia.” nữ nhân khác cũng cam lòng với qua.


      “Chúng ta cũng muốn…”


      Da của Thương Tuyệt Lệ cơ hồ nhịn được muốn co quắp, nén ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Vương hạ mệnh lệnh thể làm trái, cho nên phải lưu lại nghe tin tức, cho dù cảm thấy nghe được bất cứ thanh gì về Tô Bối Bối.


      Tô Bối Bối là nữ nhân, như thế nào có khả năng đến thanh lâu!


      Nhưng là, dù vậy, vẫn phải chấp hành nhiệm vụ.


      Hít hơi sâu, bức mình tự linh hoạt ít: “Chờ chút, cần gấp, từng bước từng bước đây, đại gia ta người nào cũng quên.”


      tốt quá! Bọn tỷ muội, chúng ta cùng hầu hạ vị đại gia này nha.”


      Như ong vỡ tổ, đám người vây quanh Thương Tuyệt Lệ vào sương phòng, thanh nũng nịu liên tiếp.





      “Uyển Nhi, ngươi bây giờ muốn ra ngoài đánh đàn cho khách nhân nghe sao?” Bối Bối ánh mắt mở to tò mò, xem Uyển Nhi đem đàn cổ ra, điều chỉnh thử huyền cầm.


      nhàng gật đầu, Uyển Nhi động tác dừng, dịu dàng trả lời: “Vâng, ma ma Bách Hoa Các có vị khách quý tới, muốn ta đánh bản.”


      “Ta có thể cùng hay ?” Bối Bối hăng hái bừng bừng, nhìn Uyển Nhi chờ đợi.


      Thúy Nhi bưng nước trà đưa tới mặt bàn, che miệng cười khẽ: “Bối Bối công tử, ngươi thể , bởi vì có nam tử bồi nam khách nhân.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 55: CẢI TRANG



      Hình như cũng đúng, Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ chút, lập tức ánh mắt sáng lên lần nữa, nàng chạy đến trước mặt Thúy Nhi, cười híp mắt hỏi: “Thúy Nhi, ngươi da tay ta có mềm hay ? Khuôn mặt có đủ xinh xắn hay ?”


      Thúy Nhi cũng , nhưng cũng chăm chú tỉ mỉ nhìn Bối Bối, sau đó, nàng dè dặt trả lời: “Bối Bối công tử, , nô tỳ cảm giác được Bối Bối công tử có vẻ giống như nữ nhân.”


      Đó là bởi vì nàng vốn là nữ nhân! Bối Bối ở trong lòng len lén trả lời.


      “Nếu như giả trang thành hình dáng nữ nhân có người nhận ra chứ?” Bối Bối ánh mắt giảo hoạt lay động, cười rất đắc ý.


      “A, Bối Bối công tử nếu như biến thành nữ có thể theo tiểu thư gặp vị khách quý kia, thuận tiện có thể bảo vệ tiểu thư.” Thúy Nhi nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bối Bối, cao hứng vỗ tay đồng ý.


      Uyển Nhi chớp mắt: “ được, nếu như làm người khách đó phát , hài lòng, đến lúc đó người khách làm khó khăn cho Bối Bối phải làm sao?”


      “Yên tâm Uyển Nhi, ta tuyệt đối để lộ ra sơ suất, ngươi để ta theo ngươi mở rộng kiến thức .” Bối Bối tỏ vẻ đáng thương nhìn Uyển Nhi, mang vẻ mặt hết sức cầu xin, làm cho người ta nhìn đành lòng cự tuyệt.


      “Cái này… ây da, được rồi, chính là ngươi đến lúc đó nhất định phải nghe ta, thể tùy tiện chuyện, càng thể cùng vị khách đó tiếp xúc.” Uyển Nhi bất đắc dĩ thỏa hiệp.


      Bối Bối khuôn mặt cao hứng nở nụ cười tươi, giơ tay phải lên: “Ta thề, tuyệt đối rất nghe lời tiểu thư Uyển Nhi xinh đẹp, càng bảo vệ Uyển Nhi tiểu thư tốt.”


      Nàng ra vẻ nghiêm trang khuôn mặt vốn ngây thơ, ăn khớp, cho nên, Uyển Nhi chỉ ôn nhu thở dài, bởi vì Bối Bối cam đoan mà lộ ra vẻ mặt yên tâm.





      Thay đổi y phục nữ, Bối Bối từ trong trướng rèm ra, làm cho chủ tớ ở đây sợ ngây người.


      Thúy Nhi đầu tiên vọt tới trước mặt Bối Bối, dám tin ồn ào : “Bối Bối công tử, người… đây mới là người sao? Người làm sao lại như vậy?


      Đây trang phục toàn thân quả thực… quả thực nhất định là nữ nhân!”


      “Bối Bối, tóc của ngươi… là ?” Uyển Nhi cũng cảm thấy ngạc nhiên tới bên người Bối Bối.


      Bối Bối kéo vuốt mớ tóc dài xuống, ra vẻ vô tình ca ngợi bản thân: “Như thế nào? Có phải cảm thấy tóc của ta rất đẹp .”


      Tóc dài bị nàng giấu ở trong mũ đột nhiên thấy lại ánh sáng, mềm mại, mượt mà, cùng với cử động nhàng của nàng mà lơ đãng phản chiếu ánh sáng, như tơ như suối, sáng bóng tuyệt đẹp đến độ làm cho người ta muốn đưa tay khẽ vuốt.


      “Đúng, tóc của ngươi rất đẹp.” Uyển Nhi cười nhàng ca ngợi, nàng ngờ, người nam tử tóc cũng có thể mềm mượt như vậy.


      “Thế nào? Ta như vậy có phải có người nhận ra?” Bối Bối xoay vòng tròn, cố ý để lộ ra trang phục của bản thân.


      Tới cổ đại lâu như vậy, cái gì cũng học xong, lại học làm thế nào để mặc qua y phục phức tạp, còn như chải đầu, cũng học nhiều, cho nên nàng tại chỉ là rất đơn giản búi tóc thành hai cái búi theo kiểu của người hầu đỉnh đầu, phần còn lại cài ghim mà để xõa phía sau, tạo mẫu tóc như vậy vừa phù hợp với nhân vật nàng muốn sắm vai, lại đơn giản bớt việc.


      Thúy Nhi đưa tay giúp Bối Bối sửa sang lại chút quần áo và trang sức lệch lạc, liên tục vui vẻ: “Bối Bối công tử nếu như mặc thêm chút y phục liền càng thêm hoàn mỹ.”


      Đưa tay gõ trán của Thúy Nhi, Bối Bối mở miệng: “Ta chỉ mặc y phục nam nhân là được!”


      Uyển Nhi lắc đầu cười xem bọn họ huyên náo, xoay người tiếp tục tập đàn, để biểu diễn, nếu ma ma lại giục.

      Q.1 - Chương 56: NHA HOÀN CHE MẶT



      Cải trang thành nha hoàn của Uyển Nhi, Bối Bối theo phía sau Uyển Nhi vào gian sương phòng thượng đẳng, ánh mắt tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò biết đại gia phương nào muốn thỉnh mời Uyển Nhi… bảo bối trấn sơn của Bách Hoa Các xuất động*.


      Khi nàng cuối cùng cũng có thể nhìn ràng mặt vị nam nhân gần như bị mỹ nhân bao phủ kín trong sương phòng kia, con ngươi của nàng suýt rớt ra ngoài.


      Thương Tuyệt Lệ? Cái… tên nam nhân đứng đắn kia… lại dạo chơi ở kỹ viện!


      Ha ha… Bị nàng bắt được nha, nam nhân, ở mặt ngoài giả vờ đứng đắn, sau lưng rốt cuộc đều giả tạo giống nhau mà.


      thể để cho nhận ra nàng được, cả hai đều cảm thấy khó chịu. Nhưng phải che dấu thân phận của nàng bằng cách nào bây giờ?


      Đột nhiên, nàng thấy bên hông của Uyển Nhi có chiếc khăn lụa, có cách rồi!


      Nàng bước nhanh ra chỗ Uyển nhi, khẽ : “Uyển nhi, có thể cho ta mượn khăn lụa của ngươi được , ta muốn che mặt?”


      “Được? Nhưng tại sao lại muốn che mặt?” Uyển Nhi dừng bước, quay đầu nhìn Bối Bối kỳ quái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên giải thích được.


      “Ách… Cái… kia… Ta sợ ta khống chế được bản thân rồi lung tung, nếu có cái khăn lụa che miệng ta, có thể nhắc nhở ta được tùy tiện lên tiếng.” Bối Bối suy nghĩ chút, tùy tiện bịa ra cái lý do qua loa.


      Trong mắt Uyển Nhi nghi vấn vơi , nhưng nàng vẫn mỉm cười gật đầu, lấy khăn lụa đưa cho Bối Bối.


      “Cám ơn nha.” Bối Bối tiếp nhận khăn lụa, cười , bởi nàng biết lý do của mình khá khiên cưỡng, Uyển Nhi tin là chuyện bình thường.


      Khuôn mặt vui vẻ bị che lại, chỉ để lộ ra ánh mắt, nàng gật đầu cười tít mắt với Uyển Nhi: “Chúng ta có thể tiếp.”


      Tiếp theo, nàng cùng Uyển Nhi ôm đàn ra phía sau lớp trướng rèm mỏng, đoan trang đứng chờ bên cạnh.


      Uyển Nhi chầm chậm tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, dịu dàng thi lễ: “Tiểu nữ Uyển Nhi ra mắt đại gia.”


      “A?… Ngươi tới làm chi?” Thương Tuyệt Lệ cuối cùng cũng giãy giụa thoát khỏi đám hỗn loạn, ngạc nhiên hỏi cách thô lỗ.


      Bối Bối ở phía sau trướng rèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngu ngốc của Thương Tuyệt Lệ cố nhịn bật cười, ha ha… Cái… tên Thương Tuyệt Lệ này rốt cuộc là ngây thơ hay giả vờ ngu, nam nhân tới cái chỗ này còn có thể hỏi nữ nhân đến hầu hạ làm chi?


      Trừ… uống rượu mua vui ra, còn có thể làm chi!


      Thương Tuyệt Lệ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ nha, để cho ngươi đẹp mặt. Ở trong vương cung ngươi giỏi lắm, để xem đến nơi này ngươi kiêu ngạo nổi , hừ!


      Uyển Nhi khẽ khàng tự giới thiệu cách lễ phép, sau đó liền trở lại phía sau trướng rèm, nhàng gẩy đàn.


      Gió mát vi vu, tiếng đàn réo rắt, quấn quýt trong sương phòng, thanh tuyệt vời trầm bổng, phảng phất như muốn thanh tẩy sạch cả căn phòng ồn ào khó chịu, làm cho người ta khỏi chìm đắm trong cảm giác trong trẻo thanh nhã tuyệt vời…


      Tuy nhiên, đám người say mê đó bao gồm Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt của chiếu thẳng vào chỗ trướng rèm, phải nhìn Uyển Nhi, mà săm soi cái tên nha hoàn đứng ở bên cạnh, tại sao cảm thấy thân ảnh của nha hoàn hình như rất quen thuộc?


      Bối Bối nheo mắt nhìn sang Thương Tuyệt Lệ ở cách bức trướng rèm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, phải làm thế nào để trả đũa cái tên Đầu gỗ vừa cứng rắn lại vừa đáng ghét này đây?


      _____


      * Bảo bối trấn sơn… xuất động: bảo vật giữ núi, câu này ý chỉ ngay cả chiêu bài cuối cùng cũng bị gọi ra.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 57: BỎ THUỐC



      Xem xét kỹ chút, Thương Tuyệt Lệ người cao, dáng lại đẹp, hình như võ công cũng rất lợi hại, thể vọng tưởng để chúng nữ nhân bao vây tấn công , chỉ sợ dùng khinh công bay vút cái là bỏ chạy mất tăm mất tích.


      Các ngón tay đan vào nhau, ánh mắt của nàng đảo nhìn khắp mọi nơi, cố gắng phát huy mọi linh cảm.


      Nàng lơ đãng nhìn đến chén trà bàn, a có cách rồi!


      Nàng kín đáo lấy ra bao thuốc xổ ở bên hông, để tiện cho việc an toàn dạo chơi giang hồ, nàng rộng rãi vung tay mua rất nhiều vũ khí phòng thân, thuốc chỉ là loại trong đó.


      Nhìn gói thuốc, mắt nàng đắc ý nheo lại, ánh mắt gian trá bắn thẳng đến chỗ Thương Tuyệt Lệ, bỏ nhiều tiền lại vênh váo như vậy vào thanh lâu trăng hoa, ta để ngươi mềm oặt mà trở về.


      Thừa dịp những nữ nhân bên ngoài bao quanh che kín, khiến rảnh nhìn về phía mình, nàng lén lút đem thuốc bột nhanh chóng rắc vào trong ấm trà, lắc lắc, xác định hòa tan hoàn toàn, mới rót chén đặt lên khay.


      Đại cáo thành công*, nàng lén lút trở về bên người Uyển Nhi, Uyển Nhi vẫn hết sức chuyên chú đánh đàn, phát Bối Bối có bất cứ điều gì khác thường.


      Đàn xong khúc, Uyển Nhi theo lệ cũ dâng trà khách nhân.


      Bối Bối nhìn Uyển Nhi bưng khay trà, lập tức giành trước: “Uyển… Ách… Tiểu thư, để nô tỳ bưng nha. “


      Mặc dù hiểu sao hình như bộ dáng Bối Bối rất khẩn trương, Uyển Nhi ôn nhu cười tiếng, sau đó tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, hơi cúi người hành lễ: “Uyển Nhi tự bêu xấu.”


      Bối Bối nhanh chóng theo hành lễ, sau đó mang trà qua dâng cho Thương Tuyệt Lệ, mí mắt cụp xuống, giấu giếm những tia giảo hoạt, chỉ sợ bản thân lộ ra sơ hở.


      Thương Tuyệt Lệ cố gắng nhẫn nhịn, đến bây giờ cũng có nổi cơ hội mở miệng, những… nữ nhân líu ríu vướng chân này làm cho người ta phát điên.


      liền đưa tay qua tiếp nhận trà trong tay Bối Bối, uống hơi cạn sạch để trút bực.


      Nước trà vừa trôi xuống, những buồn bực ấm ức trong ngực thoáng bình ổn, ý nghĩ của cũng thông suốt. đem chén trà đặt lại khay trong tay Bối Bối, nhịn được lại nhìn nàng cái, tại sao cứ có cảm giác cái… che mặt kia rất quen thuộc? Cặp… mắt kia hình như thấy ở nơi nào đó?


      “Ủa? Uyển Nhi muội muội, nha hoàn Thúy Nhi của ngươi hôm nay đâu? Cái… nha hoàn này là ai a? Che mặt làm chi nè?” nữ nhân mặc sa mỏng màu tím tò mò tới trước mặt Bối Bối, đánh giá nàng.


      “Chắc phải là nha hoàn này đẹp hơn Uyển Nhi muội muội ngươi, nên ngươi cố ý bắt nàng che mặt hả?” Mặt khác nữ nhân thân mặc hồng y che miệng mà cười, đuôi lông mày nhướng lên đầy châm biếm.


      Mấy bà tám thối, nhìn cái gì vậy, là nhàm chán, vừa nghe lời này cũng khẳng định là các nàng bình thường thích bắt nạt Uyển Nhi nhu nhược.


      “Các tỷ tỷ chê cười.” Uyển Nhi thờ ơ đáp tiếng, sau đó xoay người muốn rời .


      Thương Tuyệt Lệ cơ bản biết các nữ nhân lục đục với nhau, tập trung chú ý của đều dồn người Bối Bối, ánh mắt bắt đầu xuất tia nghi ngờ. Thấy các nàng muốn rời , kiềm chế được thốt lên:


      “Chờ chút. Ngươi bỏ cái khăn che mặt ra.”


      Đôi mi thanh tú nhíu lại, giọng điệu của nghe phát ghét, còn tưởng bản thân là đại gia sao…


      “Ôi, đại gia, phải ngài để ý nàng chứ? Đại gia, người ta đồng ý đâu.” Nữ nhân áo tím ôm lấy Thương Tuyệt Lệ, hờn dỗi đong đưa .


      Mặt khác những nữ nhân khác cũng noi theo, bảy phương tám hướng xúm lại khiến mi tâm** của Thương Tuyệt Lệ nhăn lại, đồng thời, cảm thấy trong bụng có những thanh kỳ lạ, còn kịp khống chế, luồng hơi khó chịu nhanh chóng phát tiết ra.


      ____


      * Đại cáo thành công: việc lớn hoàn thành.


      ** Mi tâm : điểm giữa 2 đầu lông mày!

      Q.1 - Chương 58: NÉM ĐÁ XUỐNG GIẾNG*



      Mùi vị khó ngửi lập tức tràn đầy gian phòng, mọi người vội vã giải tán, chúng nữ nhân cùng che mũi, kinh ngạc nhìn Thương Tuyệt Lệ.


      Còn Thương Tuyệt Lệ do bụng quặn đau, mặt sớm trắng bệch, lại vì bản thân trở thành trò hề mà chuyển sang màu đỏ tía, gân xanh nổi đầy trán, mặt xuất đủ loại biểu cảm.


      Nhìn lướt qua các nữ nhân xem mình bằng ánh mắt quái dị, bối rối cúi đầu rủa thầm, đưa tay ôm bụng nhanh chóng đứng lên, nhún người cái, từ cửa sổ bay vút ra ngoài, trong chớp mắt còn thấy bóng dáng.


      ...


      Trở lại trong sương phòng của Uyển Nhi, Bối Bối nhịn được nữa cười ầm lên: "Ha ha ha... buồn cười, mất mặt, ha ha ha... Thúy Nhi, ta kể cho ngươi nghe nhé, mới vừa rồi..."


      "Bối Bối, quân tử nên ném đá xuống giếng." Uyển Nhi cố gắng duy trì vẻ nghiêm trang mặt, đứng đắn nhắc nhở Bối Bối hí hửng, nhưng thấy Bối Bối cười ngả nghiêng, nàng cũng nhịn được hơi nhếch lên khóe miệng, cái chuyện mất mặt như vậy, muốn cho người khác cười... khó.


      Thúy Nhi nghe Bối Bối kể lại sinh động như , nhịn được cũng cười rộ lên, nhưng lại có chút nỡ: "Bối Bối công tử, vị đại gia kia đáng thương."


      Nghe vậy, Bối Bối lập tức phản ứng, chút nghĩ ngợi đứng vụt lên, mắt long lên đầy căm phẫn: " đáng thương chỗ nào? Ta so với đáng thương hơn nhiều, đồ keo kiệt, đừng cả căn phòng , ngay cả cái góc cũng muốn bố thí cho người màn trời chiếu đất đến nghỉ chút."


      Nhớ lại lúc ở vương cung luôn tìm cách đuổi mình , càng nghĩ càng tức giận, Tô Bối Bối này từ đến lớn chưa bao giờ gặp tình trạng bị người khác ghét bỏ như vậy, cứ làm như nàng sống ở vương cung khiến cái… đồ phong lưu Ngự Hàn kia mất mặt bằng.


      Khoan? Thương Tuyệt Lệ ra khỏi cung, chẳng nhẽ Ngự Hàn cũng ra khỏi cung? Theo nàng biết, Thương Tuyệt Lệ luôn theo Ngự Hàn. ... phát ra việc nàng biến mất hay sao?


      Lắc lắc đầu, nàng lập tức loại bỏ chờ mong tràn lên trong lòng, nàng chờ mong cái gì a, chờ mong lúc bận rộn tuyển phi, vui vẻ như vậy vẫn còn thời gian nhớ đến nàng sao?


      Trong đầu, khuôn mặt với nụ cười tà ác của bắt đầu xâm chiếm tư tưởng nàng, khiến lòng nàng vừa chua xót vừa phiền muộn, phiền chết được, được nhớ !


      Uyển Nhi và Thúy Nhi cùng liếc nhau, hiểu vì sao Bối Bối nổi giận đùng đùng như vậy, lại đột nhiên ỉu xìu giống như bong bóng cao su hết hơi, ủ rũ cúi đầu.


      Nghĩ đến việc lần trước Bối Bối giúp chạy trốn, Uyển Nhi khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng ngời: "Bối Bối, có phải ngươi quen biết người kia? đuổi ngươi nên ngươi có chỗ ở sao?"


      " sai!" Bối Bối tức giận hừ , ngay lập tức, khuôn mặt nàng trở nên ngỡ ngàng, vội vàng lấy tay che miệng lại, con ngươi khẽ xoay chuyển, hình như... điều nên .


      " như vậy, mới vừa rồi, đại gia kia bị như vậy phải tự nhiên... là do ngươi...khụ khụ... giở trò hả?" Uyển Nhi nhíu mày.


      Buông thõng tay, Bối Bối đứng trước mặt Uyển Nhi chậm rãi cúi đầu : "Xin lỗi nha, ta trót đuổi khách quý của Bách Hoa Các các người rồi."


      Lúc này, đôi mày của Uyển Nhi chợt giãn ra, khẽ mỉm cười, ánh mắt chân thành tha thiết: "Nếu đối với Bối Bối tốt, Uyển Nhi cũng cần tiền bạc của ."


      "Oa! Uyển Nhi, ngươi đối với ta tốt!" Bối Bối mừng rỡ vô cùng, liền giang hai tay ôm lấy Uyển Nhi.


      ____


      * Giậu đổ bìm leo! - nhân lúc người khác gặp khó khăn mà đục nước béo cò, lấn tới...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :