1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 338: TRANH BÁ [7]



      Mây dần dần tản ra, bầu trời xuất hào quang màu bạc chói lóa, ánh sáng màu trắng trong suốt cùng tuyết đọng mặt đất chiếu rọi lẫn nhau, hơi lạnh, có chút ấm.


      “Aiz......”


      Đột nhiên, nhàng tiếng than thở vang lên, làm cho đoàn người đều ngừng lại.


      Bối Bối chỉ cảm thấy thân mình suy yếu, giống như khí lực đột nhiên bị lấy mất , giảm xuống từng chút .


      “Tẩu tử [ Tiểu Bối ]!”


      Tiếng gọi hoảng hốt cùng lo lắng của Huyên Trữ cùng Hắc Khi Phong vọt ra khỏi miệng, bọn họ dường như cùng đưa tay ra nâng đỡ Bối Bối, mới làm cho nàng may mắn thoát khỏi bị té ngã.


      Bối Bối vô lực lắc lắc đầu, lại dẫn đến cảm giác chóng mặt khác:


      “Đầu choáng váng......”


      bàn tay ôn hoà hiền hậu đặt lên trán của nàng, cảm giác ấm áp làm cho nàng nhịn được dùng sức chống đỡ mí mắt.


      “Hắc Khi Phong......”


      Giọng của nàng nghe qua có chút suy yếu.


      “Tiểu Bối, nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp, nàng bệnh rồi, vì sao sớm.”


      lại lo lắng lại lo lắng, muốn trách cứ, nhưng lại nỡ.


      “Ta sao...... Khụ khụ khụ...... Chúng ta tiếp tục , chúng ta rất nhanh là có thể tìm được Ngự Hàn rồi.”


      Bối Bối cố gắng muốn đứng thẳng thân mình, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể nửa dựa vào người Hắc Khi Phong.


      “Tẩu tử, ngươi nhất định là cảm phong hàn, thảm thảm, nơi này trừ núi hoang chính là đường núi hoang vắng, phải đâu tìm đại phu a?”


      Huyên Trữ công chúa lo lắng thôi nhìn gương mặt tái nhợt của Bối Bối, trong lòng cực kỳ buồn bã, vì sao nàng cũng có phát tẩu tử bị bệnh.


      “Huyên Trữ, ta sao.”


      Bối Bối muốn an ủi nàng.


      “Còn có việc gì, tẩu tử, ngươi có biết tại sắc mặt của ngươi thoạt nhìn kém tới cực điểm hay , tại người của ngươi đứng cũng nỗi a.”


      Huyên Trữ cầm chặt tay của Bối Bối, càng ngừng xoa xoa, muốn chà xát cho nàng ấm lên.


      Nhìn khuôn mặt hề có huyết sắc của Bối Bối, lòng của Hắc Khi Phong dường như muốn thắt chặt lại.


      Huyên Trữ công chúa đúng, tại sức khỏe của Tiểu Bối đứng cũng nổi.


      Nhưng mà, nơi này núi hoang thôn quê hẻo lánh, tìm thấy đại phu......


      đưa mắt nhìn về phía trước mảnh mờ mịt, trống trải vô ngần.


      Hạ mắt, lo lắng nhìn vẻ mặt dường như sắp mê man của Bối Bối, cầm tay nàng nắm chặt.


      Hít hơi sâu, vẫn kiềm nén bối rối ở trong lòng, làm cho chính mình tỉnh táo lại.


      “Huyên Trữ công chúa, trước hết phiền ngươi giúp đỡ Tiểu Bối, ta cõng nàng ta , nơi này phía trước thôn xóm phía sau quán trọ, chúng ta chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đến quan ngoại, chỉ cần gặp được Ngự Hàn, còn có biện pháp cứu Tiểu Bối.”


      “Vậy ngươi làm nhanh chút a.”


      Huyên Trữ đem Bối Bối dỡ lên lưng Hắc Khi Phong.


      Bối Bối cố gắng bắt lấy chút ý thức cuối cùng, tiếng mỏng manh:“Hắc Khi Phong, ngươi như bây giờ, cõng ta rất vất vả, thả ta xuống dưới .”


      Hắc Khi Phong giương lên ý cười ấm áp, thoáng quay đầu với nàng.


      “Tiểu Bối, nàng yên tâm, tuy rằng tại ta khác gì người bình thường, nhưng mà, ta tự tin còn có sức lực cõng nàng, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi chút, ta rất nhanh mang nàng gặp Ngự Hàn.”


      “Nhưng mà......”


      Bối Bối mới muốn cái gì, lại bị Huyên Trữ công chúa cắt đứt.


      “Tẩu tử, bây giờ sức khỏe của ngươi rất suy yếu, cần nhiều lời.”


      “Nhị điện hạ, ngài chịu đựng được ? bằng để nô tài......”


      Từ công công có chút lo lắng, dù sao bây giờ nhị điện hạ giống như trước đây.


      “Từ công công, cần nhiều lời, chúng ta thôi.”


      Hắc Khi Phong thản nhiên cũng mất uy nghiêm đánh gãy những lời còn chưa ra của Từ công công.


      Có chút mất ý thức, Bối Bối cảm thấy buồn ngủ, ý thức có chút mơ hồ.


      Bình tĩnh mà xem xét, bị Hắc Khi Phong cõng, từng trận ấm áp từ tấm lưng dày rộng của truyền đến, nàng cảm giác thoải mái rất nhiều.


      ......


      Huyên Trữ luôn cẩn thận lưu ý sắc mặt của Bối Bối, thấy đôi mắt của nàng suy yếu nhắm lại, nàng lo lắng gọi ra tiếng.


      “Tẩu tử, tẩu tử...... Hắc Khi Phong, tẩu tử nàng ấy ngủ, nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải đánh thức nàng ấy ?”


      Giờ phút này, Huyên Trữ cảm thấy biết làm sao.


      Ngủ trong loại thời tiết này, càng thêm dễ dàng cảm lạnh.


      Hắc Khi Phong tạm dừng bước chân chút, sau đó quay đầu nhìn Bối Bối đem khuôn mặt đặt vai , choàng mũ áo lên người nàng dường như đem toàn bộ khuôn mặt nhắn của nàng đều bao lại.


      Hô hấp của nàng có chút mỏng manh, hơn nữa hỗn loạn, thổi vào cổ , cảm giác được có bao nhiêu độ ấm, trái tim co rút chút.


      “Chúng ta tiếp tục .”


      Đôi mắt đen của xẹt qua chút lo lắng, rất nhanh lại trấn định xuống, chỉ là bước chân càng thêm nhanh.


      ......


      Đội gió lạnh, cũng biết rồi bao lâu.


      Thời gian giống như qua mau, lại giống như qua thực chậm.


      biết qua bao lâu, phía trước loáng thoáng lá cờ tung bay bỗng nhiên nhảy vào mi mắt của bọn họ.


      “A! Các ngươi mau nhìn, phía trước có lá cờ bay, chúng ta tìm được rồi, tìm được quân doanh của Vương huynh!”


      Huyên Trữ công chúa vui mừng nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn được vui mừng quá độ mà khóc.


      Tiếp theo, nàng quay đầu với Bối Bối ngủ say bên trong nhàng mà thể ngăn chặn vui sướng:


      “Tẩu tử, rốt cục chúng ta tìm được Vương huynh rồi!”


      Hắc Khi Phong ngẩng đầu, hí mắt nhìn ngay lá cờ bay cách mắt xa lắm, trong đôi mắt đen xẹt qua tia nỡ buông xuống.


      Lộ trình cõng Tiểu Bối như vậy, dường như sắp đến cuối.


      Lòng thở dài nhõm hơi, tuy rằng mất mát, nhưng mà, so với Tiểu Bối, cái khác cũng quan trọng.


      thẳng về phía trước, lát sau, phía trước bỗng nhiên có tiểu đội ra nghênh đón, nhìn bọn thân võ trang nghiêm nghị, hiển nhiên còn chưa nhận ra bọn họ là ai.


      bao lâu, đội ngũ binh lính liền ngăn ở trước mặt bọn họ, mâu thương thẳng tắp chỉ vào trước mặt bọn họ.


      “Đứng lại, phía trước là trọng địa quân doanh, rốt cuộc các ngươi là ai?”


      Huyên Trữ công chúa về phía trước đứng lại:


      “Làm càn, ta là Huyên Trữ công chúa, còn mau mau tránh ra.”


      Đám binh lính này chưa có gặp qua mặt của Huyên Trữ, vì thế có chút nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, từ đầu đến cuối gì.


      “Các ngươi tránh ra nhanh chút a.”


      Huyên Trữ nóng nảy.


      Hắc Khi Phong hơi nhíu mày, sau đó quay đầu ánh mắt hướng về Từ công công.


      Từ công công hiểu ý, cho dù có chút muốn, lại vẫn là dựa theo ý tứ của Hắc Khi Phong lấy ra ngọc tỷ của Hắc Phong quốc.


      Đám binh lính này nhìn thấy ngọc tỷ của Hắc Phong quốc, mặt đều biến sắc.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 339: TRANH BÁ [8]



      Hắc Khi Phong thản nhiên :


      " Ta là nhị điện hạ của Hắc Phong quốc, ta đến đây là muốn chuyện hợp tác với Xích Diễm Vương, hơn nữa, Vương hậu nương nương của các ngươi bị bệnh, cần phải chữa trị gấp."


      Tiếng của bình tĩnh, làm cho người ta có cảm giác tin tưởng.


      Những người lính do dự chút, liền nhanh chóng nhường đường, theo phía sau giám sát, thẳng đường hướng tới quân doanh.


      ..........


      Ở trong lều của chủ tướng, Ngự Hàn đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào tên lính đứng trước mặt hét lên;


      " Ngươi cái gì ? Lặp lại lần nữa!"


      Đôi mắt mở to, dám tin những gì vừa nghe được .


      Tên lính nuốt nước miếng, sau đó mới tiếp tục :


      " Vương, Vương hậu nương nương cùng Huyền Trữ công chúa vừa vào trong quân doanh ."


      Trong nháy mắt khuôn mặt của Ngự Hàn trắng bệch :


      " Chết tiệt, các nàng giờ ở đâu?"


      " Ở lều trại của quân y."


      " Quân y? Các nàng làm sao vậy?"


      Ngự Hàn cảm thấy lòng của mình giống như thít chặt.


      " Vương hậu nương nương......"


      Tên lính còn chưa trả lời xong, chỉ thấy "vèo" cái, bóng dáng của Ngự Hàn bay nhanh ra ngoài.


      Lòng tràn ngập lo lắng bước tới lều trại quân y, chiến bào màu đen người đập phần phật trong gió, tóc dài cuồn cuộn tung bay.


      Sợi tóc hỗn độn quẹt qua gương mặt tuấn, nhưng quét được nét mặt vô cùng lo lắng của .


      ...........


      Trong lều trại quân y.


      Hắc Khi Phong cùng Huyền Trữ công chúa còn có Từ công công chờ ở ngoài bức bình phong.


      Huyền Trữ công chúa bất an tới lui, được lúc, nàng cắn cắn môi đến trước mặt Hắc Khi Phong.


      Hắc Khi Phong trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên nhìn thấy đối diện lên đôi giày thêu, cần nhìn cũng biết là ai đứng trước mặt.


      ngẩng đầu, chỉ lãnh đạm hỏi:" Có chuyện gì sao công chúa?"


      Huyền Trữ thấy ngay cả liếc mắt cũng thèm nhìn mình lần, trong lòng cứng lại như bức tường đá.


      Nàng ngập ngừng chút, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, lời ấp a ấp úng:


      " Ta.......Ta muốn cám ơn ngươi cõng tẩu tử của ta tới đây, ngươi........Vất vả cho ngươi rồi."


      "Cõng Tiểu Bối là do ta can tâm tình nguyện làm, cần phải cám ơn ."


      Nghe vậy, Huyền Trữ dường như cảm thấy có cú giáng mạnh vào mặt mình.


      Nàng tức giận trừng mắt lườm , bàn tay siết chặt .


      " Ngươi, thái độ như vậy là sao, giống như rất khinh thường lời cảm tạ của bổn công chúa, ta mặc kệ ngươi có cần hay cần lời cảm ơn này, bổn công chúa ra ngươi phải nhận."


      Nàng rất là tức giận .


      Hừ! Nghĩ tới, nàng đường đường là công chúa dễ dáng lời cảm tả với người khác sao? Vậy mà còn cho nàng chút mặt mũi .


      Hắc Khi Phong nhướng mày, rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng, cũng chỉ liếc cái, sau đó qua bên kia.


      Thấy lạnh lùng như thế, Huyền Trữ chỉ cảm thấy cơn tức như bạo phát.


      Được, khinh thường thèm nhìn nàng, nàng cùng tranh luận!


      Vì thế, nàng xoay người tới trước mặt .


      " Này, này, ngươi như thế nào mà có lễ phép, người ta có lòng cám ơn, ngươi muốn nhận cũng phải vài lời khách sáo chứ.!"


      Hắc Khi Phong nhíu chặt lông mày, bạc môi mím lại, vẫn như cũ lời nào.


      " Hắc Khi Phong, ta muốn hỏi ngươi........"


      Tiếng của Huyền Trữ do tức giận mà cao giọng.


      Nhưng mà, nàng còn chưa xong, Hắc Khi Phong đột nhiên quay lại, con mắt đen như mắt báo lạnh lùng nhìn nàng, làm cho giọng ngang ngạnh của nàng cũng vì thế giảm xuống .


      " Đừng ầm ỹ nữa! Tiếng của ngươi lớn quá, làm ồn tiểu Bối ngủ."


      nên lời, đó là cảm giác bây giờ nàng mới biết, Huyền Trữ nhìn chằm chằm vào ánh mắt nguy hiểm của , trong lòng có chút chua sót.


      Nàng quay mặt , sau đó thẳng qua chỗ khác, lặng lẽ gì.


      Chỉ lát sau, màn trướng bị xốc lên, thân ảnh cao lớn cơ hồ như bay vào.


      " Vương huynh."


      Huyền Trữ vui mừng kêu lên.


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn nhìn lướt qua tình hình bên trong, khi nhìn thấy Hắc Khi Phong, con ngươi xẹt qua tia thâm trầm.


      Rất nhanh, đem ánh mắt nhìn Hắc Khi Phong dời , quay sang nhìn Huyền Trữ:


      " Tiểu Bối Bối ở đâu?"


      " Tẩu tử......Tẩu tử nàng ở......."


      Huyền Trữ nhìn về phía sau bình phong, nàng còn chưa xong, Ngự Hàn mau chóng vào bên trong.


      Quân y vừa nhìn thấy người vào là Ngự Hàn, muốn cúi đầu hành lễ.


      Ngự Hàn khoát tay ngăn lại, chạy vội lại tới bên giường, yên lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của người ngủ say .


      nhàng lấy tay xoa hai má nàng, quay đầu gấp gáp hỏi quân y.


      " Tình huống của nàng như thế nào?"


      " Vương , Bối Bối tiểu thư bị nhiễm chút phong hàn, chỉ cần cẩn thận điều trị, rất nhanh khoẻ lên."


      Nghe được đáp án của quân y, lúc này Ngự Hàn mới cảm giác được tim mình vẫn còn đập.


      thầm thả lỏng tâm trạng, vừa tức lại vừa thương, nhìn người say ngủ như có chuyện gì xảy ra.


      Tiểu Bối Bối, nàng càng ngày càng ngoan, tự nhiên chạy tới đây làm ta sợ!


      Tức giận muốn đánh thức nàng dậy, nhưng mà tay để ở bả vai lại thành cử chỉ nhàng, đắp lại chăn cho nàng.


      " sắc thuốc , sau đó phân phó Tuyệt Lệ tiếp đãi khách quý từ phương xa tới."


      " Vâng."


      Quân y hành lễ lui ra.


      Ngự Hàn cởi bỏ áo giáp người, chui vào trong chăn, đem thân hình bé ôm vào lòng .


      Nhìn nàng vô tư im lặng ngủ, vô lực thở dài.


      Đem nàng ôm chặt vào lòng, dịu dàng hôn lên đôi môi đào:


      " Nàng, này, mỗi lần đều muốn hù doạ cho ta sợ, nàng mới cam lòng có phải hay ?"


      Cảm nhận được hơi ấm, Bối Bối theo bản năng ngọ nguậy tìm kiếm vị trí thoải mái, sau đó tiếp tục ngủ say.


      Có lẽ là do vòng ôm của rất thư thái, mơ mơ màng màng, bởi vì thân thể được khoẻ nên đầu lông mày nhíu chặt, rốt cục cũng thả lỏng.


      Ngón tay thon dài của Ngự Hàn chỉ vào chóp mũi, chậm rãi xoa hàng mi của nàng, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh:


      " Ngoan ngoãn ngủ , ngủ giấc thấy khoẻ lên, chờ nàng khoẻ lại, sau đó, chúng ta tính sổ !"


      Giống như nghe được tiếng như hờn giận của , trán của Bối Bối rối nhíu lại chút, cánh môi vô ý thức thầm.


      " Ngự Hàn........"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 340: TRANH BÁ [9]



      Bối Bối cảm thấy như được nằm trong cái ấm lô to, cả người bị vây quanh bởi làn hơi ấm, cho dù ngủ say, nàng vẫn nhớ lại mảng tuyết lạnh như băng, làm cho nàng khỏi run lên.


      " Ư......"


      Trong vô thức, nàng ôm chặt chăn, cọ cọ, cảm giác thoải mái làm khoé môi của nàng cong lên.


      Ngự Hàn sủng nịnh nhìn dung nhan kiều say ngủ của nàng, sau đó dùng ánh mắt bảo hạ nhân cầm chén thuốc đặt lên bàn rồi ra ngoài.


      Nhìn bát thuốc đen tuyền, môi lên nụ cười xấu xa.


      đến bên giường ngồi xuống, ngón tay của phủ lên hai má nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng cảm thấy vui.


      giọng gọi nàng dậy:


      " Tiểu Bối Bối, mở mắt ra, uống thuốc."


      Tiếng quen thuộc luẩn quẩn bên tai, kích thích thần kinh của nàng.


      Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, mí mắt giật giật, từ từ mở mắt ra.


      Nàng mờ mịt nhìn trước mặt, để ý thấy Ngự Hàn ngồi ở bên cạnh.


      Đầu giật bưng bưng làm nàng cảm thấy khó chịu .


      " Ưhm.......Đau đầu quá!"


      Nàng chớp đôi mi thanh tú cúi đầu rên rỉ tiếng, lấy tay xoa xoa trán.


      bàn tay phủ lên tay nàng, nhiệt độ ấm áp truyền tới, nàng nhíu nhíu đôi mắt, đầu óc mụ mị làm cho nàng phản ứng chậm chạp, nâng mắt nhìn xem là ai.


      Hé ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mơ mơ hồ hồ, nàng trừng mắt nhìn kỹ, rốt cục nhìn người trước mặt.


      " Ngự Hàn!"


      Nàng kêu lên, quên là mình đau đầu, rất nhanh bật dậy.


      Nhưng mà, vừa mới nâng cổ lên, liền cảm thấy choáng váng, than tiếng nàng lại nằm xuống.


      " Sinh bệnh mà còn an phận như vậy, hử ?"


      Tiếng như trêu chọc lại như trách cứ vang lên.


      Bối Bối vất vả mới mang ý thức quay về, sau đó đáng thương nhìn , nàng nắm chặt bàn tay to ấm áp.


      " Ngự Hàn, ta rất nhớ chàng!"


      " Phải ?"


      Tiếng nhàn nhạt, có gì là lo lắng cả, làm cho người ta cảm thấy đắn đo, biết giờ này đau lòng hay cái gì khác .


      chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thâm thuý sâu thẳm thấy đáy, làm lòng nàng run sợ.


      Theo như trước kia, nếu nàng tự ý phá bỏ kết giới của chạy tới nơi này, lại còn sinh bệnh, đúng lý là bình tĩnh như vậy chứ.


      Nuốt nuốt nước miếng, nàng đưa tay sờ mặt , nhàng vuốt ve.


      " Ngự Hàn, chàng tức giận phải ?"


      "Nàng xem?"


      Ngự Hàn mặn nhạt hỏi lại.


      " Ta....Ta biết sai rồi!"


      Ánh mắt Bối Bối căng thẳng, thành nhận sai.


      " Ừ."


      cứ như vậy nhàn nhạt lên tiếng, rất nhanh rút tay về, nàng muốn bắt lại mà kịp .


      " Ngự Hàn....."


      Bối Bối chớp mắt nhìn , trong lòng thấp thỏm, như vậy, làm nàng biết làm sao?


      Xoay người đem chén thuốc lại, nâng người nàng dậy.


      " Aiz, là choáng váng!"


      Bối Bối cựa mình muốn phối hợp với nâng người lên, đầu lại cảm thấy đau hơn.


      " nên cử động, ta mang thuốc tới là được rồi."


      Lần này, tiếng của lộ ra tia lo lắng.


      Đem nàng dựa vào ngực mình, cầm chén thuốc đưa đến bên miệng nàng.


      " Nếu biết là sai, vậy mang chén thuốc này uống hết cho ta."


      Mùi thuốc xộc vào mũi, Bối Bối có chút lo sợ, theo thói quen chải chải tóc trốn tránh chén thuốc mà mới ngửi thôi là thấy rất đắng rồi.


      Chính là động tác còn chưa kịp thực hành, liền thấy ý đồ của nàng, tay giữ chặt đầu cho nàng nhúc nhích.


      " Sinh bệnh là phải uống thuốc, nếu muốn tới quân doanh, là biết khổ cực."


      Tiếng nghe qua rất bình tĩnh, nhưng mà, quá bình tĩnh , cho nên...... giống tác phong của .


      Bối Bối vụng trộm nhìn sắc mặt , cẩn thận hỏi"


      Ngự Hàn, chàng...... giận ta có phải ?"


      "Uống thuốc."


      trả lời, chính là lời ít mà ý nhiều, chén thuốc lại đưa tới bên miệng nàng.


      Nhìn chén thuốc đặc quánh kích thích hô hấp của nàng, nàng lắc lắc đầu, nhìn cầu xin tha thứ.


      " Ngự Hàn, ta uống được......"


      " Uống thuốc!"


      Lần này, giọng lớn hơn, có vài phần nghiêm nghị.


      Bối Bối rụt cổ, dám làm nũng với nữa.


      Nhìn chén thuốc đen thui, Bối Bối vẻ mặt đau khổ, lại chỉ có thể rên tiếng há mồm.


      Thấy nàng há miệng, rất nhanh đem chén thuốc lại gần, đút cho nàng uống hết.


      "Ư........Đắng quá."


      Bối Bối khó khăn nuốt xuống, nàng nhấp nhấp đầu lưỡi, sau đó nâng mắt uỷ khuất nhìn .


      Cắn cắn môi, nửa câu cũng dám .


      Ngự Hàn cũng liếc mắt nhìn nàng, mang chén thuốc đặt bên, sau đó lẳng lặng ôm nàng vào lòng lời nào.


      khí im ắng quỷ dị, làm nàng cảm thấy bất an.


      Bối Bối rốt cục nhịn được khí trầm mặc như vậy, nàng nhàng kéo ống tay áo của .


      phản ứng.


      Nàng lại kéo, hơn nữa còn dùng sức.


      mới phản ứng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, làm cho người ta biết giờ này nghĩ gì.


      " Ngự Hàn, ta biết chàng giận ta ở trong cung lại chạy tới đây, chàng........Chàng mắng ta ."


      Bối Bối nhắm mắt lại, mặt biểu tình giống như chờ đợi trừng phạt.


      "Ta mắng nàng làm gì?"


      Khuôn mặt tuấn tú mê hoặc lòng người, nhìn biểu tình của nàng trong mắt dần dần mang theo ý cười.


      Bối Bối rất nhanh mở to mắt, cười cười nhìn nàng.


      Nàng bừng tỉnh đại ngộ, ra...... giả bộ hù doạ nàng!


      " Ngự Hàn, chàng làm cho ta sợ!"


      Nàng chu miệng lên án.


      Câu trả lời của là càng dùng sức ôm nàng chút, ôm nàng cơ hồ muốn thở nổi:


      " Ta chỉ muốn đáp lễ nàng chút, ai bảo nàng đột nhiên chạy đến đây làm ta sợ, làm cho ta lo lắng, cho nên cần giáo huấn chút."


      Càng , càng ôm chặt sức lực lại càng lớn, làm cho nàng muốn giãy ra khỏi vòng ôm của .


      Thấy nàng muốn kháng nghị, rất nhanh ôm nàng lại, cánh tay tiến vào trong chăn vuốt ve bụng nàng, cảm giác bụng nàng lớn dần, bạc môi tiếng động nhếch lên.


      " Con chúng ta trưởng thành."


      đột nhiên mở miệng , tiếng của người sắp làm cha vui mừng và kiêu ngạo.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 341: TRANH BÁ [10]



      Bối Bối cúi đầu nhìn bụng mình, dám tin trừng lớn đôi mắt.


      “Này...... Ngự Hàn, bụng của ta tại sao lập tức lại lớn lên nhiều như vậy?”


      cúi đầu bật cười, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bụng của nàng, con ngươi đen mảnh nhu hòa.


      “Con của chúng ta lớn lên, bụng của nàng đương nhiên cũng lớn lên theo, nàng gặp qua người nào phụ nữ mang thai nào mà bụng to chưa?.”


      “Nhưng mà...... Nhưng mà ta nhớ lâu trước đây còn có lớn như vậy a, Hoàng kim đản lớn cũng quá nhanh ! Xà loại bọn chàng đều lớn nhanh vậy sao?”


      Nàng vỗ về bụng mình, vẫn cảm thấy có chút phản ứng kịp.


      Thấy vẻ mặt nàng nhìn trân trân lên lời, biểu ràng hoảng sợ , Ngự Hàn hôn lên hai má của nàng trấn an.


      “Ha ha...... Xà loại cùng nhân loại giống nhau, có chu kì sinh sản cố định, khi nào lớn lớn, thân mình của nàng cùng cục cưng có liên quan, bụng nàng càng to nhanh, chứng minh con của chúng ta càng lợi hại, chừng a...... ngày mai đứa lại đột nhiên ra đời.”


      Ngày mai?!


      Bối Bối tròng mắt cơ hồ muốn lòi ra.


      Nàng thất kinh kéo ống tay áo của , đôi mắt có chút bất lực nhìn :


      Ngự Hàn, là làm sao bây giờ? Nếu ngày mai đứa chào đời, là làm thế nào mới tốt?”


      nhéo nhéo cái mũi của nàng, nhíu mày, bạc môi mỉm cười:


      cần làm gì hết, khi cục cưng chào đời bảo bọn chúng gọi chúng ta là phụ thân mẫu thân a.”


      Bối Bối há mồm trợn mắt, biết nên gì, chỉ cảm thấy trong lòng loạn.


      Nàng chưa từng nghĩ tới xà đản đản có thể sinh ra nhanh như vậy , cứ nghĩ mang thai 10 tháng , để cho nàng trong lòng có quá trình chuẩn bị.


      Nhưng mà tại......


      Nàng muốn gõ trán mình mà rên rỉ.


      Thấy nàng sầu khổ, bờ môi của Ngự Hàn cong lên tươi cười, ghé sát nhìn thẳng vào mắt nàng.


      “Tiểu Bối Bối, nàng buồn cái gì? cho vi phu, để cho vi phu chia sẻ nổi buồn giúp nàng.”


      Đôi mắt đen của thực dịu dàng, như là có ma lực có thể mê hoặc lòng nàng.


      Dần dần, nhịp tim lộn xộn của nàng có xu hướng êm dịu lại, lo lắng trong lòng cũng dịu xuống.


      “Ta chỉ là cảm thấy quá ngạc nhiên, nếu cục cưng nhanh như vậy liền sinh ra, mà ta lại chút chuẩn bị tâm lý cũng có, ta nên chăm sóc bọn chúng như thế nào đây.”


      xong lời cuối cùng, nàng buồn rầu nhìn .


      Nghe vậy, con ngươi đen của xẹt qua tia trêu chọc nàng:


      “Chỉ cần cho bọn chúng ăn uống no là được.”


      Ngay sau đó, tầm mắt tà khí đảo qua phần trước ngực “no đủ “ của nàng, bên môi tươi cười càng thêm mở rộng.


      Bối Bối chớp mắt, cảm giác được ánh mắt có ý tốt của , nàng rất nhanh nhìn lại trước ngực mình, nàng nhanh chóng đưa tay tre trước ngực tống tải mãnh vải của mình dưới cái nhìn chăm chú của .


      Ngự Hàn, chàng...... chàng có thể đứng đắn chút , chúng ta thảo luận vấn đề của cục cưng, thu hồi ánh mắt mê đắm của chàng lại.”


      đành buông tay, nhưng, ánh mắt vẫn tà ác như trước:


      “Ta cũng chuyện với nàng cách đứng đắn a, đứa trẻ phải đều là uống sữa mà lớn lên sao? Chẳng lẽ ta đúng?”


      “Đáng ghét.”


      Bối Bối đánh cái, da mặt nóng hừng hực.


      “Ha ha......”


      tay ôm lấy nàng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi rất nhanh liền mở hàm răng của nàng, bừa bãi xâm nhập vào miệng của nàng dây dưa.


      hôn, thực đột nhiên, thực bá đạo, rất mạnh , làm cho nàng ngay cả khe hở để thở cũng có.


      “Ưhm......”


      Nàng bị động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của , môi bị hôn có chút đau.


      Kịch liệt dây dưa hồi lâu, mới thoáng buông nàng ra, con ngươi đen thâm thúy dừng ở đôi môi sưng đỏ của nàng , ánh mắt nồng cháy.


      Khuôn mặt nàng có chút mê say như trước, đầu choáng váng vui sướng, chỉ có thể thất thần nhìn khuôn mặt tà mĩ của .


      Ngón tay thon dài của xoa xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, nhàng dùng sức, đau đớn đem nàng trong mê say tỉnh lại.


      Ngự Hàn, chàng hôn môi của ta đau quá.”


      Nàng lên án nhìn .


      Nhìn cánh môi đỏ tươi ướt át của nàng, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng ngăn chận cảm xúc trong lòng cuồn cuộn.


      Con ngươi đen của nặng nề liếc nàng cái:


      “Nàng tự tiện từ trong cung chạy tới nơi này khiến ta sợ hãi, nàng , ta có nên trừng phạt nàng chút hay , hay là ...... nàng cho rằng trừng phạt như vậy vẫn là rất , hử?”


      xong lời cuối cùng, tiếng của bỗng nhiên xoay chuyển rất , lại nguy hiểm.


      Bối Bối thầm kêu xong, nàng nghĩ truy cứu nữa, ai biết bây giờ còn nhớ muốn tính sổ với nàng.


      Ánh mắt lên án đột nhiên thay đổi, nàng lập tức mang khuôn mặt tươi cười lấy lòng.


      Bàn tay nhàng vuốt ve trong ngực , làm nũng cọ cọ:


      Ngự Hàn, người ta bị chàng trừng phạt rồi a, chàng tạm tha cho ta , chàng xem xem môi người ta nhất định là lại sưng lên rồi, trừng phạt như vậy là đủ rồi a.”


      lười biếng dựa vào ghế, khiến cho nàng nửa nằm nửa ngồi ở trong lòng , hưởng thụ việc nàng dịu dàng lấy lòng .


      “Nàng cảm thấy như vậy là đủ sao? Nhớ kỹ đấy?”


      Nàng liều mạng gật đầu, lại quên chính mình bị choáng váng.


      Động tác gật đầu liên tục, làm cho nàng cảm thấy trước mắt có chút choáng váng hoa mắt.


      Nàng theo phản xạ tính đỡ lấy cái trán, khó chịu than :


      “Ư......”


      Thấy nàng sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt đùa cợt nàng của Ngự Hàn vội vàng thay đổi.


      nhíu chặt mày, đem nàng nằm xuống ghế.


      “Trước hết nằm xuống đây , được lộn xộn.”


      Sau đó, ngón tay thon dài của ấn ấn vào huyệt thái dương của nàng, nhàng xoa nắn.


      Đầu ngón tay ấm áp tạo cho nàng cảm giác thực thoải mái, ánh mắt nàng điềm đạm đáng nhìn , giả bộ mệt nhọc.


      Ngự Hàn, ta thoải mái.”


      Nàng chớp ánh mắt, tiếng kiều.


      “Biết thoải mái còn làm cho chính mình sinh bệnh, tự mình chịu đựng .”


      tức giận trừng mắt liếc nàng cái, nhưng động tác càng thêm nhàng.


      Cảm giác được lo lắng ình, Bối Bối thầm thè lưỡi.


      Ngự Hàn, người ta được khỏe, chàng cũng đừng giận ta nữa, cũng đừng phạt người ta được ?”


      tức giận dò xét nàng:


      “Nàng ngoan ngoãn dưỡng khỏi bệnh rồi sau.”


      Ngự Hàn, Hắc Khi Phong ......”


      Nàng sang chuyện khác.


      trầm xuống, uy hiếp nhìn nàng chằm chằm:


      cho phép nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.”


      “Ta......”


      Nàng còn muốn chuyện, lại bị ánh mắt thâm trầm của ngăn chận, đành phải cam lòng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ say.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 342: TRANH BÁ [11]



      Trong trướng thực im lặng, Hắc Khi Phong khoanh chân ngồi ghế, nhắm mắt, khuôn mặt phảng phất vẻ an bình.


      Từ công công từ ngoài bước vào vài bước, dừng lại.


      “Nhị điện hạ, lâu như vậy, Xích Diễm Vương chút đều có ý gặp người, nô tài xem......”


      “Từ công công, ngồi xuống .”


      Mắt của Hắc Khi Phong có mở ra, chỉ bình tĩnh hạ chỉ thị, đánh gãy lời của Từ công công.


      do dự chút, đành phải nghe lệnh ngồi vào bên.


      Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, biết qua bao lâu, mành trướng doanh bị xốc lên.


      Thân ảnh tuấn của Ngự Hàn xuất ở cửa trướng doanh .


      Ánh mắt thẳng tắp dừng người chút động tĩnh cũng có của Hắc Khi Phong, ánh mắt thâm thúy lường được.


      Hai người cứ như vậy lấy tư thế kỳ quái giằng co hồi lâu, Hắc Khi Phong mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Ngự Hàn .


      Ngự Hàn đến gần vài bước:


      “Ý tứ của ngươi, ta nghe Huyên Trữ qua.”


      Hắc Khi Phong đứng lên, dáng người tuyệt mĩ hề thua kém Ngự Hàn.


      “Vậy xin hỏi Xích Diễm Vương có chấp nhận hay ?”


      thản nhiên hỏi, con ngươi đen bình tĩnh nhìn Ngự Hàn, ánh mắt bằng phẳng nhìn ra tâm tư.


      Ngự Hàn xoay người đến bên ngồi xuống, lấy chén trà nóng chậm rãi uống ngụm.


      Sau đó mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen như chim ưng đánh giá Hắc Khi Phong.


      “Ngươi xác định ngươi phải ngươi cùng Hắc Khi Dạ lừa bịp ta?”


      Sắc mặt của Hắc Khi Phong thay đổi, lạnh nhạt bình tĩnh như trước.


      Chỉ là, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, thậm chí chút áp chế được chua sót.


      nắm chặt tay, hít hơi sâu áp chế nỗi đau đớn trong lòng.


      “Từ khi đại ca của ta đâm kiếm vào Tiểu Bối, ta có khả năng cùng đại ca ta chung sống hoà bình, lúc này đây, ta sở dĩ đến đây, đương nhiên còn có nguyên nhân khác, đó là vì cái chết của phụ vương ta, nhưng mà ta muốn nhắc lại chuyện đó.”


      Ngự Hàn lẳng lặng nhìn Hắc Khi Phong, lâu, lâu.


      khí trong trướng doanh trầm mặc quỷ dị.


      Cho đến khi chén trà trong tay nguội lạnh, Ngự Hàn mới chậm rãi buông ra, sau đó đứng lên đến trước mặt Hắc Khi Phong.


      Con ngươi đen của giống như có thể xuyên thấu tâm tư người khác, từ từ, khuôn mặt tuấn mỹ của mỉm cười nhạt.


      “Ta tin tưởng ngươi, từ giờ trở , chúng ta cùng nhau hợp tác. Nhưng mà...... Ngươi sợ ta sau này thâu tóm Hắc Phong quốc sao?”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời:


      “Chỉ cần có thể làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, cho dù ta phải đem Hắc Phong quốc tặng cho ngươi, cũng có gì oán thán.


      Ngự Hàn sửng sốt, lần nữa nhìn sâu vào mắt .


      lát sau, nhếch miệng, cười đứng đắn:


      “Ta có hứng thú thâu tóm nhiều quốc gia, có thời gian...... Ta thích cùng Tiểu Bối Bối của ta du ngoạn.”


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong run run chút:


      “Ngươi đối tốt với Tiểu Bối, đúng ?”


      “Tuyệt đối đối với nàng tốt hơn so với ngươi đối với nàng .”


      Bạc môi của Ngự Hàn mỉm cười, ý tứ ràng trong đôi mắt đen lạnh ấy.


      cần nghĩ, Hắc Khi Phong cũng biết ý tứ trong ánh mắt lạnh lùng của Ngự Hàn.


      Mắt xẹt qua tia chua sót, lên tiếng.


      Ngự Hàn đúng, đối với Tiểu Bối, xác thực so ra thể bằng được Ngự Hàn.


      Trầm mặc hồi lâu, xoay người lại, đem ngọc ấn binh quyền đưa cho Ngự Hàn.


      “ Ngọc ấn cùng binh phù này, có thể làm nhiễu loạn quân tâm của đại ca ta, chỉ cần ngươi dùng hai vật này, rất nhanh có thể đánh bại quân đội của đại ca ta.”


      “Ngươi muốn đem những vật này giao cho ta?”


      Ngự Hàn nhíu mày.


      sai.”


      “Phải làm sao đây, ta muốn ngươi dùng những thứ này, tự mình đối phó với Hắc Khi Dạ.”


      Ngự Hàn nhún nhún vai, chút để ý đến ngọc ấn, binh phù kia.


      “Ta nghĩ nếu ngươi giữ mấy thứ này ngươi yên tâm tin tưởng ta hơn.”


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong phức tạp nhìn Ngự Hàn.


      Bạc môi của Ngự Hàn cong lên:


      “Nếu ta tin tưởng ngươi, vậy lại hoài nghi ngươi. Đợi đến lúc giáp chiến, ngươi cùng ta cùng hiệp lực đánh bại Hắc Khi Dạ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, vì Tiểu Bối Bối của ta, ta tuyệt đối tha cho .”


      “...... Ta biết.”


      Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời, sau đó đem ngọc ấn và binh phù cất vào trong người.


      Do dự chút, tiếp theo :


      “Ta...... Ta muốn gặp Tiểu Bối.”


      “Ta vì sao phải cho tình địch của ta gặp nữ nhân ta .”


      Ngự sắc mặt lạnh lùng tốt trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.


      Hơi cúi đầu, Hắc Khi Phong nhàng nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, có chút khiêu khích:


      “Ngươi sợ Tiểu Bối phải lòng ta sao?”


      Ngự Hàn cũng tươi cười, so với Hắc Khi Phong càng thêm sáng lạn:


      “Ngươi cho là ngươi là đối thủ của ta sao?”


      “......”


      Hắc Khi Phong hơi đắn đo chút, sau đó tiếp tục cười dài lên trả lời.


      Thấy thế, Ngự Hàn cũng cười lời nào.


      Hai nam nhân cứ như vậy tươi cười nhìn đối phương, chỉ là, thâm ý trong đó chỉ có đương mới hiểu được.


      Từ công công đứng ở xa, vừa rồi trong lúc bọn họ đó chuyện nghe được ràng, tại cũng hoàn toàn hiểu được dòng nước ngầm giữa bọn họ.


      Nhưng mà, nhìn bọn họ đột nhiên lời nào trừng mắt nhìn nhau, trong lòng rất là lo lắng.


      phải là đàm phán thất bại chứ? Nếu Xích Diễm Vương động thủ với nhị điện hạ, phải làm thế nào mới tốt?


      Suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương.


      Vì thế, Từ công công từng bước đến gần bọn họ, sau đó đứng ở trước mặt Hắc Khi Phong, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Ngự Hàn.


      “Xích Diễm Vương, nếu ngươi muốn đụng đến nhị điện hạ của ta, phải bước qua xác ta trước !”


      Ngự Hàn cùng Hắc Khi Phong đồng thời sửng sốt.


      Rất nhanh, Ngự Hàn biết Từ công công hiểu lầm, vì thế đâm lao phải theo lao, xấu xa giương môi:


      “Ha ha...... Ngươi cho là chỉ mình ngươi có thể chống đỡ được ta sao? Bất quá...... Ngươi trung thành với điện hạ của ngươi như vậy, ta đây thành toàn ngươi! Xem hỏa diễm cầu của ta!”


      Trong chớp mắt, ngọn lửa rực rỡ ngưng tụ trong tay Ngự Hàn, tà ác nhìn, hỏa diễm trong tay chậm rãi hướng về phía Từ công công.


      Thấy hỏa diễm ngay trước mắt, Từ công công nuốt nuốt nước miếng, run run :


      “Nhị điện hạ, người mau...... chạy mau, nô tài ở trong này chống đỡ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :