1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 333: TRANH BÁ (2)



      Mặt trời dần dần hé dạng xua tan mây mù, ánh nắng chiếu xuống làm tan tuyết đọng chung quanh.


      đường mơ hồ xuyên qua hai thân ảnh chạy vội vội vàng vàng .


      Hai bóng dáng đó di động rất nhanh.


      " Khả Y, chúng ta phải nhanh chóng tìm tẩu tử."


      Tiếng của Huyền Trữ công chúa hổn hển.


      " Ừ."


      Đáp lại là giọng nhàng của Khả Y.


      lát sau, hai người vào Diễm cung.


      " Tẩu tử, tẩu tử, ngươi rời giường chưa? tốt rồi, Vương huynh mang binh ra ngoài đánh giặc ....."


      Huyền Trữ công chúa vọt vào cung điện, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Bối Bối.


      Chỉ lúc sau, Bối Bối ủ rũ bước từ phòng ngủ ra.


      " Ta ở trong này."


      Nàng như còn sức tiếng buồn bã ỉu xìu.


      " Tẩu tử ( Bối Bối)."


      Huyền Trữ cùng Khả Y đến trước mặt Bối Bối.


      " Bối Bối, nàng......"


      Khả Y cẩn thận nhận ra cảm xúc của Bối Bối như có gì đúng.


      Nâng mắt nhìn các nàng, Bối Bối sâu thở dài.


      " Ngự Hàn cái tên vô lại kia dùng kết giới đem ta nhốt lại đây, nay pháp lực của ta căn bản là giải được, hơn nữa cục cưng hình như đều ngủ, ta gọi hồi lâu cũng đáp lại, ta còn trông mong gì bọn họ giúp ta giải kết giới chứ."


      xong, cúi đầu nhìn bụng mình, bất mãn bĩu môi.


      " Hoàng Kim đản, các ngươi còn muốn ngủ bao lâu nữa, lão nương ta đầu cũng sắp bạc trắng rồi."


      Khả Y chuyển tầm mắt nhìn cửa lớn, suy nghĩ chút, đáy mắt lên tia vui mừng.


      "Bối Bối, ta nghĩ có thể cởi bỏ được kết giới."


      " Khả Y tỷ tỷ, ngươi làm thế nào để cởi bỏ? Pháp lực của ngươi cùng tẩu tử cũng hơn là bao nhiêu, tẩu tử có cục ưng hỗ trợ cũng chưa chắc có thể tháo bỏ được."


      Khả Y, mỉm cười đến bên cạnh cửa, dưới ánh mắt hoài nghi của Huyền Trữ công chúa, nàng cắn đầu ngón tay .


      Máu tươi từng giọt từng giọt ra.


      " Khả Y ( Khả Y tỷ tỷ ) ngươi làm cái gì?"


      Bối Bối cùng Huyền Trữ đồng loạt kêu lên.


      Khả Y chính là như việc gì khẽ cười với các nàng:


      " Máu của Bối Bối nếu có thể khống chế được Thiên Ti Nghi, làm thức tỉnh Hắc tinh ngọc bội, ta nghĩ có thể phá bỏ được kết giới của Hắc linh châu do Vương bày ra."


      xong, nàng về phía trước đưa tay ra.


      Cảnh tượng kỳ dị xuất , chỉ thấy kết giới trong suốt nhìn thấy dần dần xuất nguyên dạng.


      bức màng mỏng màu hồng trong suốt vắt ngang cánh cửa, chỉ chốc lát sau, màng mỏng bắt đầu hấp thu máu ngón tay của Khả Y, từ từ chuyển thành màu đỏ.


      Hai người Bối Bối và Huyền Trữ kinh ngạc hồi lâu mới lấy lại tinh thần.


      Khi hai người nhìn Khả Y thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, màng mỏng ngưng hấp thu máu của nàng.


      " Khả Y mau buông tay!"


      Bối Bối hô lên.


      " Ta.........Tay của ta thu lại được."


      Khả Y cắn môi nhìn Bối Bối cầu cứu, tay nàng như có lực níu kéo, căn bản thể nhúc nhích.


      Bối Bối nóng nảy, nàng vận khí cho lòng bàn tay ngưng tụ năng lượng, sau đó động tác rất nhanh cầm tay kia của Khả Y, dùng sức kéo về.


      Chỉ thoáng, tay các nàng dính chặt với nhau, tia sáng màu hồng bắn ra, làm chói loà tầm mắt.


      " A........"


      Khả Y bay trở về, lảo đảo vài bước mới đứng vững.


      Cùng thời gian đó, màng mỏng màu hồng trong suốt kia đột nhiên thu lại thành miếng , sau đó từ từ biến mất ở trong khí.


      Các nàng ba người nhìn nhau vui mừng .


      Bối Bối thử vươn tay về phía trước, còn bị ngăn trở, lại nhanh bước qua cửa, cũng còn chướng ngại.


      Nàng vui vẻ nhanh ra ngoài.


      " Ta ra, ta có thể ra ngoài, tốt quá, kết giới còn!"


      Huyền Trữ giúp đỡ Khả Y ra, nàng cao hứng mặt mày hớn hở:


      " Tẩu tử, chúng ta nhanh tìm Vương huynh."


      " Được." Bối Bối cũng rất cao hứng phấn chấn.


      ............


      Ba người lén lút tới bên bờ tường.


      Huyền Trữ sắc mặt như gặp nạn nhìn lỗ ở góc tường:


      " Tẩu tử, ngươi cần bằng lối cửa cung là có thể chuồn êm ra bên ngoài chính là..... Chui qua lỗ chó này sao?"


      " Đúng vậy, lỗ này cũng lớn vừa đủ cho chúng ta chui ra ngoài."


      Bối Bối tủm tỉm cười ngồi xổm xuống, thăm dò xem xét bên trong.


      " Nhưng mà.......Đây là lỗ chó nha, bên ngoài chừng còn có chó hoang."


      Huyền Trữ công chúa cố gắng lấy lí do uyển chuyển cự tuyệt.


      Nàng từ đến lớn chưa từng làm những chuyện như thế này.


      Nhìn sắc mặt của Huyền Trữ, Bối Bối cần nghĩ cũng có thể biết, chuyện gì làm Huyền Trữ được tự nhiên.


      " Được rồi, ngươi cần chui ra ta cùng Khả Y chui, ngươi ở trong cung thay bọn ta trông nhà là tốt lắm."


      Bối Bối để ý bĩu môi.


      Ngay tại thời điểm Huyền Trữ muốn phản bác, Khả Y giành trước.


      " Bối Bối, ta ở trong cung chờ các ngươi trở về."


      Nàng ôn nhu uyển chuyển .


      " A! Ngươi ? Vì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn gặp Thương đầu gỗ?"


      Bối Bối kinh ngạc hỏi.


      Khả Y lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời bên ngoài, vẻ mặt ôn nhu yên tĩnh.


      " Ta đồng ý với , ta ở tại rừng mai chờ trở về."


      Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Khả Y, gương mặt dịu dàng, cuốn hút nàng.


      Bối Bối khỏi dõi theo ánh mắt của Khả Y nhìn về phía chân trời, loại cảm giác ngọt ngào chờ mong chảy vào lòng nàng.


      Nàng nghĩ, nàng biết cảm giác của Khả Y.


      Khẽ cười cười, nàng cầm tay Khả Y.


      " Được rồi......Nàng nhất định phải chờ về."


      " Ừ."


      Khả Y ôn nhu mang theo kiên định.


      Huyền Trữ công chúa nhìn các nàng, ánh mắt cũng nhìn theo nơi mà mới vừa rồi hai người trông ngóng xa xa, nàng khỏi dấy lên tia hi vọng chờ mong.


      lúc sau, Huyền Trữ thu hồi tầm mắt, nhắc nhở:"


      Tẩu tử, chúng ta nhanh , nếu như bị cung nữ phát chúng ta trốn , thoát được đâu."


      " Bối Bối, các người nhanh , nhất định phải bảo trọng!"


      Khả Y lưu luyến có chút muốn xa các nàng.


      " Được."


      Bối Bối ôm Khả Y, trong mắt cũng là nỡ rời .


      Sau đó, nàng cùng Huyền Trữ lần lượt chui ra ngoài.


      Trong gian, còn có thể nghe thấy giọng oán giận của Huyền Trữ :"


      là tò mò, đời này lần đầu tiên chuồng chó, ta hoài nghi chính mình biến thành con chó , tẩu tử thực là biết chọn chỗ ."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 334: TRANH BÁ (3)



      Hắc Phong quốc.


      Tầng hầm u, im lặng như tờ, im lặng đến nỗi tiếng thở cũng có thể nghe được


      Im lặng như vậy, càng làm cho hầm ngầm thêm quỷ dị trầm.


      bóng người đường, chỉ chốc lát sau liền tiến lại gian hầm đá.


      đứng im cạnh cửa, sau đó đưa tay xoay cơ quan.


      " Cạch cạch."


      Cánh cửa đá từ từ mở ra.


      Bóng người bé nhìn trái nhìn phải, thấy ai mới yên tâm vào bên trong.


      Nhìn bóng người đưa lưng về phía mình, bóng dáng bé kích động run run.


      " Nhị điện hạ."


      Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại.


      " Từ công công?"


      kinh ngạc nhìn người mới tới.


      Vẻ mặt Từ công công kích động lên trước, tròng mắt thậm chí đỏ lên.


      " Nhị điện hạ, lão nô rốt cục cũng tìm được ngài. Nhanh, nhanh cùng nô tài rời nơi này."


      " Rời ?"


      Hắc Khi Phong nhướng mắt, có chút tin hỏi lại.


      " Đúng vậy, thái tử điện hạ mang theo tế ti ra ngoài tấn công Xích Diễm quốc, giờ trong cung phòng bị có chút nới lỏng, nô tài vất vả mới tìm được nhị điện hạ, ngài mau cùng nô tài thôi."


      Từ công công xong, cũng bất chấp lễ nghi, giữ chặt tay Hắc Khi Phong chạy chối chết ra bên ngoài.


      .........


      Ở trong đường hầm lờ mờ, biết bao lâu, phía trước bỗng nhiên ra luồng ánh sáng.


      Từ công công cao hứng kêu lên :


      " Nhị điện hạ, mau, phía trước là lối ra, chỉ cần rời khỏi nơi này, chúng ta liền an toàn."


      Nhìn đến cửa động, Hắc Khi Phong trong thời gian ngắn thích ứng được, mắt có chút đau.


      lấy tay che mắt, nhắm chặt lại, lúc sau mới từ từ mở ra.


      " Phù phù."


      Từ công công quỳ xuống.


      " Từ công công, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên."


      Hắc Khi Phong cúi xuống muốn nâng dậy.


      " Nô cứu giá chậm trễ, thỉnh Hắc Vương thứ tội."


      xong, dập đầu cái cộp.


      " Ta phải là Hắc Vương ."


      Hắc Khi Phong thản nhiên , ánh mắt sâu thẳm xẹt qua trăm ngàn cảm xúc.


      Vì cái danh hiệu này, mất nhiều lắm, đáng giá sao? Đại ca.


      Từ công công lấy ra ở trong lòng bọc giấy được gói kĩ càng, mở ra, chỉ thấy ngọc tỷ bằng bạch ngọc trong suốt, vài quyền ấn ở dưới ánh mặt trời tỏa hào quang lóng lánh.


      Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của Hắc Khi Phong, là phong thư bằng da dê, nhận được mặt da là chữ viết của phụ Vương .


      Từ công công trình lên:


      " Nhị điện hạ, thánh thượng sớm đoán được thái tử có mưu đồ gây rối, cho nên mang ngọc tỷ cùng phong ấn binh quyền đều giao cho nô tài giấu , đợi thời cơ tốt giao lại cho nhị điện hạ."


      Hắc Khi Phong run run vươn tay cầm lấy da dê, mở ra nhìn.


      Nhìn chữ viết, ủ dột, con ngươi đen lạnh lùng có chút mong manh lệ quang.


      " Phụ Vương ......"


      nghẹn ngào kêu lên, tiếng thương cảm hoang vắng.


      .........


      Đứng ở đỉnh núi hoang dã, Từ công công hỏi:


      " Nhị điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"


      Hắc Khi Phong đem tâm tư thu hồi, nhắm mắt lại, dần dần cũng khôi phục lại bình tĩnh, tâm tình lắng đọng lại xuống dưới, chỉ còn cơ trí trong trẻo nhưng lạnh lùng.


      Nhìn phương xa cỏ dại mọc thê lương, Hắc Khi Phong chữ chữ chậm rãi :


      " Chúng ta....... tìm Xích Diễm vương ."


      " tìm Xích Diễm Vương, nhị điện hạ.......à,à, ngài là muốn mượn sức của Xích Diễm Vương để đối phó với thái tử ?"


      Hắc Khi Phong đáp, nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm khó dò.


      " Nhưng mà.......Có khi nào Xích Diễm Vương nhân cơ hội lợi dụng ngài, tới đánh chiếm Hắc Phong quốc, làm sao.....?"


      " Ngự Hàn phải là người như vậy, bằng .......Nàng cũng theo ."


      Câu cuối cùng, ngữ điệu rất , làm cho Từ công công nghe .


      Giọng kia, cơ hồ là lẩm bẩm trong miệng , sau đó theo gió bay .


      Gió lạnh vù vù thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vạt áo xanh đen của , lúc ta áo lay động đó, làm cho thêm vài phần đơn.


      " thôi.”


      ..........


      Cỏ hoang mọc um tùm, gió lạnh gào thét.


      Bối Bối nhìn xung quanh mênh mông bát ngát đồng cỏ khô, gió lạnh thổi tới, vờn qua hai má, nhìn rất hiu quạnh.


      Nàng kéo nhanh vạt áo thắt chặt xiêm y, nhịn được thầm:


      " Đây là chỗ nào, ngẩng đầu thấy chim bay, cúi đầu thấy con kiến, giống như thành trì chết, , ta bậy cái gì a, nơi này nếu là thành trì chết, ta chẳng phải là......"


      " Tẩu tử, ngươi niệm chú cái gì vậy?"


      Huyền Trữ ngược đầu gió tới, ánh mắt cũng bị gió lớn làm cho mở ra được .


      Bối Bối lấy ống tay áo cản gió:


      "Huyền Trữ, ngươi xác định là mình đúng hướng?"


      " Đúng vậy, chỉ cần xuyên qua bãi cỏ hoang này, ra ngoài biên cương, là chúng ta có thể nhìn thấy Vương huynh."


      Bối Bối nhìn nhìn xung quanh, có thể chim làm ổ để hình dung.


      " Hy vọng là ngươi chỉ đúng phương hướng."


      " Tẩu tử,ngươi nên tin tưởng ta, đường dài như vậy, ngươi nghi ngờ ta dưới trăm lần, tuyệt nể mặt ta, suốt ngày hoài nghi, ta......Ta liền tức giận."


      " Ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng ngươi sao, ngươi nhìn xung quanh xem, chim cũng đẻ trứng, ngay cả gốc cây xanh cũng có, chúng ta cũng sắp hết lương thực nha, nếu tìm thấy Ngự Hàn, chúng ta thành ma đói!"


      Nghe vậy, Huyền Trữ công chúa bắt đầu lo lắng.


      Nàng kìm chế được sờ túi đồ ăn bên hông:


      " Hình như sắp hết đồ ăn rồi, phương hướng này chắc là....... Chắc là có sai chứ."


      Tai nghe được Huyền Trữ lầm bầm làu bàu, Bối Bối thiếu chút nữa nhảy dựng lên.


      " Cái gì? Ngươi phải là rất chắc chắn sao? Vì sao bây giờ lại là xác định, Ngự Huyền Trữ , ngươi nếu mà để ta sai hướng, ta thứ nhất mang ngươi đem nướng cho no bụng."


      Nàng hung dữ nhìn thẳng Huyền Trữ, nuốt nuốt nước miếng.


      Nhìn đôi tay trước mặt ngừng vung lên, ánh mắt của Huyền Trữ nhịn được co rụt lại.


      Ô.......tẩu tử là hung dữ nha, so với nàng còn dữ hơn !


      " Tẩu tử, ngươi đừng kích động, dọa tới cục cưng bây giờ."


      Huyền Trữ cười làm lành trấn an Bối Bối như hung thần ác sát.


      Bối Bối hít hơi dài, chậm rãi áp chế lửa giận trong lòng.


      " Dưỡng thai, dưỡng thai, ta cần chú ý dưỡng thai......"


      thào đọc vài lần, nàng mới bình tĩnh lại.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 335: TRANH BÁ [4]



      Gió lạnh thổi bay, bông tuyết từ trời rơi xuống, rất nhanh liền phủ kín mặt cỏ hoang vu.


      Bối Bối lo lắng xoay người về phía sau nhìn thấy Huyên Trữ công chúa đếm từng bước.


      “Huyên Trữ, nhanh lên, tuyết rơi a, chúng ta nhanh chút tìm nơi trú chân , bằng nếu tuyết rơi nhiều hơn nữa, chúng ta bị lạc đường.”


      “Tẩu tử, ta...... Ta được nữa.”


      Hai chân Huyên Trữ mềm nhũn, cơ hồ cả người muốn ngã xuống.


      Nhìn thấy thân mình lay động của nàng ta, Bối Bối vội vàng qua đỡ lấy nàng:


      “Huyên Trữ, ngươi tỉnh lại , ta dìu ngươi .”


      Quay đầu nhìn bốn phía cơ hồ đều bị tuyết che khuất, ánh mắt Huyên Trữ rốt cuộc nhịn được trở nên yếu ớt.


      “Tẩu tử, ta...... hình như ta nhầm đường rồi, làm sao bây giờ? Tẩu tử, ta rất sợ hãi, nơi này mênh mông bát ngát, ta sợ là chúng ta tìm được đường ra.”


      Trước mắt mảnh mênh mông mù mịt, nước mắt ngập trong hốc mắt của Huyên Trữ, lại cố nén rơi xuống.


      Bối Bối nặng nề nắm tay Huyên Trữ, cổ vũ :


      “Huyên trữ, trước hết chúng ta đừng vội nghĩ cách ra khỏi nơi này, tại việc chúng ta nên làm hàng đầu là tìm được chỗ tránh tuyết .”


      “Nhưng mà...... Nhưng mà nơi này bốn phía đều là tuyết, ngay cả gốc cây đại thụ cũng có.”


      Huyên Trữ hít hít cái mũi, lau bông tuyết nơi đuôi mắt.


      Hít hơi sâu, nàng thực dùng sức cầm tay Bối Bối, kiên cường :


      “Tẩu tử, chúng ta thêm đoạn nhất định có thể tìm được nơi để tránh tuyết, có phải hay ?”


      “Đúng vậy, chỉ cần buông tay, chúng ta nhất định có thể tìm được, nào, chúng ta mau.


      ......


      Tuyết càng rơi xuống càng lớn, rất nhanh mặt đất chồng chất tầng tuyết dày.


      Trong gió tuyết mông lung, gian nhà tranh nho chìm trong tuyết như như .


      Ánh lửa theo khe hở trong căn phòng từ gian nhà tranh cũ nát chiếu ra, mỏng manh như bị tuyết che khuất.


      “Nhị điện hạ, lửa được nhóm lên rồi, người mau tới đây ngồi cho ấm.”


      Từ công công cho thêm củi vào đống lửa, rất nhanh khí lạnh ở gian nhà tranh bị đuổi hết.


      “Ừ.”


      Hắc Khi Phong thản nhiên lên tiếng, bóng dáng lại vẫn như cũ đứng lặng ở cạnh cửa nhìn tuyết rơi đầy trời bên ngoài.


      Nơi này cách quan ngoại* của Xích Diễm quốc xa nữa, phỏng chừng lâu nữa, có thể tìm được Ngự Hàn.


      Sau đó...... Huynh đệ tương tàn**......


      ủ dột nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua bóng dáng xinh đẹp.


      thể quên màn ở thành lâu kia, trơ mắt nhìn đại ca đâm kiếm vào sau lưng Tiểu Bối, máu tươi chảy ra ngừng.


      chạy tới, lại kịp cứu được nàng.


      Khi nghe thấy Ngự Hàn khóc thảm gọi tên của nàng, lòng cũng chết.


      kiếm đại ca, cho dù là có được pháp lực rất cao cũng rất khó có thể sống được, Tiểu Bối...... lành ít dữ nhiều.


      Lúc đó, hận đại ca, rất hận!


      Nhưng mà, lại càng thêm hận chính mình......


      thân pháp lực, có thể làm gì, thể bảo hộ chính mình còn muốn bảo hộ ai nữa, dù là Tiểu Bối, hay là phụ Vương, đều có bảo hộ được.


      Ngẩng đầu, nhìn tuyết trắng mờ mịt phía chân trời, con ngươi đen kiên định, lãnh khốc.


      Tiểu Bối, ta rất muốn đối tốt vơi ngươi, lại luôn đem ngươi lâm vào cảnh nguy hiểm, là ta tốt.


      Tiểu Bối, nàng yên tâm, ta nhất định báo thù cho nàng, nhất định báo thù cho nàng.


      Chờ giúp nàng báo thù xong, ta đến thiên đường hoặc là địa ngục tìm nàng, cùng nàng, sau này, ta để cho nàng khó xử.


      Ta đứng ở nơi nàng thấy, yên lặng bảo vệ nàng, bao giờ để cho nàng bị tổn thương nữa, cũng để cho nàng vui.


      “Nhị điện hạ, gió to lắm, người đóng cửa lại , lửa cũng bị thổi tắt mất.”


      Từ công công ân cần khuyên nhủ, kéo tâm trí của Hắc Khi Phong về.


      sâu nhìn tuyết trắng bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, trở về bên cạnh đống lửa.


      Từ công công tinh tế nhìn khuôn mặt nhợt mặt Hắc Khi Phong, ánh mắt nhịn được ngập đầy lệ.


      “Nhị điện hạ, thái tử điện hạ nhẫn tâm, lại có thể cướp nội đan của nhị điện hạ.”


      Hắc Khi Phong cúi đầu, ánh mắt vô tình, lạnh lùng kiên định đáp lại tiếng:


      “Ta lấy lại, nhất định lấy lại!”


      Từ công công cầm ống tay áo lau lau khóe mắt, gật gật đầu.


      Nhưng rồi, lại có chút lo lắng nhìn Hắc Khi Phong.


      Cảm giác được ánh mắt của Từ công công, Hắc Khi Phong ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:


      “Từ công công là sợ ta lại mềm lòng với đại ca?”


      Nghe vậy, Từ công công im lặng chút, sau đó thẳng thắn thành khẩn ra lo lắng của chính mình.


      “Đúng vậy, nô tài biết nhị điện hạ rất nhân hậu, đối với thái tử điện hạ vẫn rất mực tôn kính, cho nên......”


      “Đại ca đáng để ta tôn kính, vì phụ Vương, vì nàng, ta lại lần nữa nương tay, Từ công công cần lo lắng, ta tuy rằng thích tranh đấu, nhưng mà...... Cũng phải là lấy ơn báo oán, nên ta biết chính mình hẳn nên làm như thế nào.”


      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút tình cảm, làm cho Từ công công giật mình.


      Từ công công nhìn mặt nhị điện hạ chút thay đổi thậm chí là tuyệt tình, hai mắt mở lớn, có chút thể tin được nhị điện hạ luôn luôn nho nhã ôn hòa thế nhưng cũng có biểu tình như vậy.


      “Nhị điện hạ, người......”


      Từ công công có chút ngơ ngác.


      “Từ công công, cho thêm củi sao.”


      Hắc Khi Phong thản nhiên nhắc nhở, ánh mắt dừng ở nơi khác, mặt lạnh lùng cơ hồ nhìn tới tia cảm tình.


      Ánh lửa bập bùng khuôn mặt , ánh lửa ấm áp nhưng cách nào đánh vỡ vẻ lãnh khốc mặt .


      Phản ứng của Từ công công, hiểu .


      Có lẽ mọi người đều nghĩ luôn luôn bình thản, kỳ , phải bình thản, chính là muốn phí tâm tư suy nghĩ vào việc phân tranh quyền lợi phức tạp.


      Đối với người để ý, sẵn sàng thể tình cảm của mình nuối tiếc, nhưng mà, đối với người để ý, cũng lưu tình.


      Im lặng, trong gian nhà tranh mảng im lặng.


      biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên lao xao.


      “Cộc, cộc, cộc, xin hỏi bên trong có người ?”


      giọng nữ run run vang lên ngoài cửa.


      Hắc Khi Phong cả người cứng đờ, quay đầu lại nhanh, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ván cửa.


      Giọng này...... Rất giống với giọng của Tiểu Bối Bối......


      ____


      Quan ngoại*: biên giới


      Huynh đệ tương tàn**: em đánh giết lẫn nhau

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 336: TRANH BÁ [5]



      Ngoài cửa, tuyết bay tán loạn.


      Bối Bối nhịn được kinh hỉ:


      “Huyên Trữ, ngươi xem, chúng ta tìm được nơi để tránh tuyết rồi.”


      Huyên Trữ lạnh run gắt gao dựa vào thân mình của Bối Bối, khuôn mặt đông cứng cố gắng mỉm cười.


      “Tẩu tử, ngươi xem ta phải là rất lợi hại sao, ta chỉ đúng hướng như vậy đúng ?”


      Lời này, có khí thế cao ngạo mọi khi nữa, chỉ có loại tình cảm khổ tẫn cam lai*.


      “Tẩu tử, ngươi có khỏe ? Cục cưng có việc gì chứ?”


      Tiếng của nàng đột nhiên có chút khẩn trương.


      Bối Bối mỉm cười, mặt cũng vì rét lạnh mà trở nên xanh trắng, tươi cười vui mừng.


      Huyên Trữ giống như trưởng thành, biết quan tâm người khác.


      Ngay khi nàng muốn mở miệng khen ngợi Huyên Trữ, cửa đột nhiên mở ra.


      Các nàng đồng thời ngẩng đầu, lại đồng thời kinh ngạc trừng lớn mắt.


      Đáy mắt của Hắc Khi Phong cũng tràn đầy kinh ngạc, thêm nữa là rất vui mừng, kích động, còn cố che dấu lệ quang.


      “Tiểu Bối, đúng là nàng! Vậy nàng chưa......chưa......”


      Lời cuối cùng, thể ra, cũng muốn ra.


      Nhìn gương mặt của nàng, vẫn quen thuộc như vậy, khắc sâu ở trong lòng .


      Động tác của nhanh chóng vươn tay muốn chạm vào nàng, lại bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn cản.


      Huyên Trữ che chắn trước mặt Bối Bối, đề phòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.


      “Hắc Khi Phong, ta cho phép ngươi đụng đến tẩu tử của ta, bằng đừng trách ta đối với ngươi khách khí!”


      Nhìn ánh mắt phòng bị của Huyên Trữ công chúa, lại nhìn hướng Bối Bối, ánh mắt của các nàng giống như có rất nhiều loại cảm xúc, nàng tại nghĩ gì.


      Nhưng mà, có thể xác định, Tiểu Bối giờ phút này cũng có ý đề phòng .


      Vì thế, ánh mắt của càng trở nên nhu hòa.


      Chỉ cần Tiểu Bối tin tưởng, vĩnh viễn cũng thương tổn nàng, vậy là đủ rồi.


      Ổn định lại cảm xúc của chính mình, cố gắng ép chính mình bình tĩnh trở lại.


      nghiêng người, ánh mắt thủy chung dừng ở người Bối Bối, đối với Huyên Trữ công chúa như là thấy.


      “Tiểu Bối, bên ngoài rất lạnh, mau vào trong phòng .”


      dịu dàng .


      “Đồ giả mù sa mưa**.” Huyên Trữ công chúa chịu buông lỏng phòng bị.


      Bối Bối lẳng lặng nhìn Hắc Khi Phong, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tái nhợt của , còn thần thái như xưa nữa, làm cho nàng nhịn được muốn thở dài, nhưng cũng thở dài nhõm hơi.


      Mất nội đan, còn sống, như vậy là quá tốt rồi......


      Tiếp theo, nàng trấn an vỗ vỗ vai Huyên Trữ.


      “Huyên Trữ, đừng như vậy, có ác ý, chúng ta vào thôi.


      “Nhưng mà tẩu tử...... là kẻ địch a.”


      Huyên Trữ thể làm cho chính mình thả lỏng.


      Chính là, khi ai lưu ý đến, nàng ra “kẻ địch” , thời điểm đó, ánh mắt có chút khó hiểu.


      Bối Bối lắc lắc đầu:


      “Huyên Trữ, nghe lời ta, chúng ta vào thôi, ngươi sắp đông cứng rồi, hơn nữa, ngươi cũng muốn cục cưng của ta bị lạnh sao?”


      Nhắc tới cục cưng, vẻ mặt đề phòng của Huyên Trữ công chúa dần dần thoái nhượng.


      Nàng nhanh nhẹn đỡ lấy Bối Bối:


      “Tẩu tử, thể để cục cưng bị lạnh, bằng Vương huynh nhất định trách phạt ta, chúng ta vào, nhưng mà tẩu tử ngươi yên tâm, ta bảo vệ ngươi.”


      Ngay sau đó, nàng liếc Hắc Khi Phong cái, đánh giá chút, mới :


      “ bây giờ cũng phải là đối thủ của ta.”


      Hắc Khi Phong có chút ngây người, tâm tính thiện lương giống như bị điều gì đó vây kín, thực khó chịu, thực khổ sở.


      Nàng có đứa ? đứa của nàng và Ngự Hàn......


      Nhìn các nàng vào trong phòng, vất vả mới áp chế chua sót trong lòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản gió tuyết bên ngoài.


      Huyên Trữ chọn vị trí cách xa hai người kia và cũng xa đống lửa trong phòng.


      “Tẩu tử, ngươi ngồi ở đây , rất ấm áp.”


      Nàng giúp Bối Bối ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên người Bối Bối, ánh mắt kín đáo quét về phía hai nam nhân đối diện, mím môi lên tiếng.


      Hắc Khi Phong ánh mắt xẹt qua bụng Bối Bối.


      “Tiểu Bối, nàng có con rồi, chúc mừng nàng.”


      cố gắng làm cho chính mình lộ ra chút tươi cười.


      Chỉ là, độ cong tươi cười thực nhạt, rất .


      muốn tươi cười lớn, giống như trước đây tươi cười ấm áp nhìn nàng.


      Nhưng mà, phát khó, trong lòng, đau, cảm giác này giống như nỗi đau bình thường, giống như trong nháy mắt lấy toàn bộ sinh lực của .


      Cho đến giờ phút này, mới biết được, ra có đôi khi, cười...... cũng cần sức lực.


      phải nhìn thấy nỗi đau trong mắt , Bối Bối lại chỉ có thể buộc chính mình để ý đến.


      Cũng mỉm cười đáp lễ:


      “Cám ơn lời chúc phúc của ngươi, đứa con của ta và Ngự Hàn tốt lắm.”


      Nhắc tới Ngự Hàn, ánh mắt của nàng khỏi mềm mại, bàn tay mềm cũng tự giác xoa xoa bụng mình, vẻ mến dịu dàng tràn ngập khuôn mặt.


      Biểu thương này của nàng, dường như làm đau nhói.


      chỉ có thể giả bộ bình thản, giả bộ trong lòng cảm giác gì cũng đều có.


      Trong gian nhà tranh, khí đột nhiên trở nên rất quái dị, ai chuyện, chỉ có củi lửa cháy vang lên vài tiếng lép bép.


      Hồi lâu, Bối Bối vẫn là nhịn được mở miệng.


      “Hắc Khi Phong, ngươi...... Nghe đại ca ngươi lấy nội đan của ngươi, ngươi...... sao chứ?”


      Nàng có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của , thân hình gầy yếu, ánh mắt u buồn làm cho nàng đành lòng.


      Trước đây, ở trước mặt nàng, luôn ấm áp, thần sắc tuấn nhã, tại lại......


      Nhìn như vậy, khác rất xa so với trí nhớ của nàng, rất xa, xa đến nỗi nàng cơ hồ nhận ra được.


      Ánh mắt quan tâm của nàng, làm cho con ngươi đen của ngập tràn vui sướng.


      nhìn chằm chằm nàng, tình cảm trong mắt rất khó che giấu.


      “Tiểu Bối, ta tốt lắm, có việc gì, cám ơn nàng quan tâm.”


      Nhìn trong chốc lát, Bối Bối chỉ có thể bất đắc dĩ tránh ánh mắt nhiệt tình của , thản nhiên lên tiếng:


      “Ừ.”


      Giống như...... Rất nhiều việc đều thể trở lại trước đây.


      “Đúng rồi, Tiểu Bối, nàng làm sao có thể tới nơi này?”


      Hắc Khi Phong nghi hoặc hỏi, có chút suy nghĩ cẩn thận.


      “Ta đến tìm Ngự Hàn, đánh giặc, mang ta theo, ta liền tự mình theo tới.”


      Quả nhiên là như thế này.


      Con ngươi đen của Hắc Khi Phong u uẩn chút bất đắc dĩ, chuyện này mới đúng là là phong cách của Tiểu Bối, muốn nàng ngoan ngoãn chờ đợi, e là rất khó.


      ____


      Khổ tẫn cam lai* : trải qua gian khổ cùng nhau


      Giả mù sa mưa**: vờ vĩnh, giả bộ

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 337: TRANH BÁ [6]



      Ánh lửa bập bùng, hầu hết là những khoảng khắc im lặng, cho dù có thanh, cũng chỉ là những câu đối thoại ít ỏi của Hắc Khi Phong và Bối Bối.


      Bỗng nhiên, công chúa Huyên Trữ phát giác ra thứ cái gì đó, ánh mắt của nàng dính chặt lấy Hắc Khi Phong.


      “Nơi này thuộc lãnh thổ của nước Xích Diễm chúng ta, các ngươi là người của Hắc Phong quốc xuất ở chốn này có ý đồ gì?”


      Cuối cùng Hắc Khi Phong cũng nhìn thẳng về công chúa Huyên Trữ, nhưng cũng chỉ nhìn cái, sau đó lại chuyển tầm mắt quay lại khuôn mặt của Bối Bối.


      Nhìn thấy khuôn mặt của nàng ấy có cùng mối nghi hoặc, liền cụp mắt xuống, dấu ảm đạm:


      “Ta và các ngươi giống nhau là cùng tới tìm Ngự Hàn.”


      “Ngươi tìm Vương huynh làm gì? Ngươi muốn hành thích Vương huynh?!”


      công chúa Huyên Trữ trừng mắt kích động, cả người dâng lên đầy địch ý.


      Nàng quyết cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến Vương huynh, cho dù là cũng được.


      Ách......sao nàng thấy suy nghĩ của mình lại kỳ cục vậy chứ? Vì sao lại là “Cho dù là ” chứ?


      Huyên Trữ công chúa vẫn nghĩ ra, trong tiềm thức cũng muốn nghĩ cho ra nữa, thể tìm cách hiểu được.


      Nghe thấy những lời đầy hồ nghi của Huyền Trữ, trong mắt Bối Bối chỉ đơn thuần là nghi hoặc nữa, mà đồng thời xen cả phòng bị.


      Nàng mím môi nhìn Hắc Khi Phong, chẳng chẳng rằng.


      Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn Bối Bối, ánh mắt thản nhiên, trong veo cách thuần khiết.


      “Tiểu Bối, ta phải đến để làm hại Ngự Hàn, ta chỉ đến để giúp ...... Đánh bại đại ca của ta.”


      “Giúp Ngự Hàn [ Vương huynh ]?”


      Bối Bối cùng Huyên Trữ đồng thời kinh ngạc thốt lên.


      gật gật đầu, đôi mắt toát ra tia đen tối, lạnh như băng.


      “Đúng vậy, ta đích thực là muốn đối phó với đại ca của ta, nếu có giúp đỡ của ta, Ngự Hàn mau chóng chiến thắng, và cũng nhàng hơn.”


      Bối Bối yên lặng nhìn sâu vào mắt , như muốn tìm ra thứ gì đó, nhưng lại chỉ thấy nét thản nhiên.


      Trầm ngâm chút, nàng thử xác định lại thông tin:


      “Ngươi muốn liên kết với Xích Diễm quốc đánh bại Hắc Khi Dạ, sau đó đoạt lại Vương vị sao?”


      Nghe vậy, chỉ cười , ánh mắt nhìn như khóa cứng lấy nàng, trả lời cách mơ hồ:


      “có thế phải có thể .”


      Câu trả lời của làm cho Bối Bối cảm thấy rối rắm


      “Cái gì gọi là có thể phải có thể phải?”


      Bối Bối cảm thấy lời của lạ lùng.


      mím lấy đôi môi mỏng, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của nàng.


      Huyên Trữ công chúa lại cảm thấy có gì đó đúng, nàng nghi ngờ nhìn Hắc Khi Phong, hỏi:


      “Ngươi bị đại ca ngươi đoạt mất nội đan rồi, làm sao có thể giúp Vương huynh nhàng đánh bại Hắc Khi Dạ được?”


      phải chỉ có pháp lực cao cường mới có thể hành quân, đánh giặc trước sau vẫn phải dựa vào quân đội.”


      Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời.


      Cái này , Bối Bối hiểu được.


      Nàng chớp chớp mắt, nhớ lại, sau đó :


      “Hắc Khi Phong, ý của ngươi là lão Hắc Vương đem binh quyền giao cho ngươi?”


      Ý nguyện của Lão Hắc Vương là muốn Hắc Khi Phong đến kế thừa Vương vị, cho nên giao cho Hắc Khi Phong binh quyền trước cũng có gì là lạ.


      “Đúng vậy, tuy rằng lúc đại ca ngồi lên Vương vị tiếp nhận quân đội của Hắc Phong quốc, nhưng có binh phù, đại ca cũng chỉ có thể ngăn chận quân đội nhất thời, nhưng cách nào chỉ huy cả đời được, muốn thống lĩnh đội quân, chỉ dựa vào quyền lực chưa đủ, mà quan trọng nhất vẫn là binh phù.”


      Bối Bối gật gật đầu phụ họa cách của , nhưng vẫn cảm thấy nghi vấn.


      “Ngươi...... Xác định ngươi đối phó đại ca ngươi sao? là đại ca mà người vẫn luôn rất kính trọng phải sao?”


      kính trọng của đối với Hắc Khi Dạ nàng phải chưa tận mắt trông thấy, còn tự mình cảm nhận qua rồi.


      Tuy rằng đối xử với nàng rất tốt, nhưng vì nàng mà xung đột với đại ca, bằng , có cảnh bi thảm ở dưới thành lâu ở Hắc Phong quốc.


      Ánh mắt của Hắc Khi Phong ánh lên tia chua xót.


      Vẻ mặt dấu được nỗi thống khổ nhìn nàng, tiếng khản đặc:


      “Tiểu Bối, từ lúc dưới thành lâu, vào cái khoảnh khắc đại ca đâm kiếm vào thân thể của nàng, ta thể kính làm đại ca ta được nữa, ta...... thể dung ta cho bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến nàng, bao gồm đại ca ruột thịt của ta.”


      Ngay cả bản thân mình, cũng cho phép.


      Lúc nàng trúng kiếm, chưa biết sinh tử thế nào, bừng tỉnh, vĩnh viễn thể tìm được điểm cân bằng giữa nàng và đại ca, chỉ là khi đó hối hận quá muộn rồi.


      ánh mắt, rất sâu sắc thâm tình, giống như là bao phủ lấy người nàng, ánh mắt của nàng cứ nhìn qua trái rồi lại qua phải, biết nên tránh ánh mắt chứa chan tình cảm nhưng cách nào tiếp nhận này như thế nào.


      Huyên Trữ công chúa nhíu mày, giơ tay định kéo bối Bối ra phía sau ngăn cái ánh mắt đong đầy tình cảm mà Hắc Khi Phong tự kiềm hãm được.


      “Này, ngươi tốt nhất thu cái ánh mắt đắm đuối của ngươi lại cho ta, Bối Bối là thê tử của Vương huynh ta, là Vương hậu của Xích Diễm quốc, ngươi còn nhìn nàng như vậy, ta móc mắt của ngươi ra đó!”


      Ngữ điệu dữ dằn ấy xuyên thủng được vào tai Hắc Khi Phong, làm thức tỉnh mối tình tan vỡ của .


      rũ mắt xuống, cứng rắn buộc chính mình giấu cái tình cảm mà gần như thể khống chế.


      “Công chúa, ta biết Tiểu Bối là thê tử của Ngự Hàn, ta đối với nàng ấy...... có ý đồ gì hết .”


      Từng câu từng chữ của , cơ hồ như rút cạn khí lực của


      “Ai tin lời ma quỷ của ngươi, ánh mắt vừa rồi của ngươi như muốn nuốt chửng lấy tẩu tử của ta vậy, hừ!”


      Hắc Khi Phong mín chặt môi, trầm mặc .


      Từ trong kìm lòng được mà bừng tỉnh, nhìn thấy Tiểu Bối khó xử, thầm ảo não.


      ràng tự với mình rồi, bao giờ làm cho nàng khó xử nữa, nhưng mà...... lại khống chế được bản thân.


      “Nhị điện hạ, hình như bên ngoài tuyết sắp ngừng rồi.”


      Từ công công khẽ với Hắc Khi Phong.


      ra, nhìn thái độ của nhị điện hạ đối với Tiểu Bối nương, ông cũng thấy đau lòng cho nhị điện hạ.


      Nhìn thấy cái công chúa Huyên Trữ hung dữ chuyện với nhị điện hạ, ông càng thêm đau lòng.


      Nhưng mà, nhị điện hạ cho phép ông lên tiếng, ông chỉ có thể tự mình đau lòng cho nhị điện hạ.


      “Ý? Tẩu tử, tuyết đúng là ngớt rồi, xem ra chúng ta sắp có thể tìm Vương huynh rồi.”


      Ánh mắt của Huyên Trữ công chúa bừng lên niềm hưng phấn.


      Ánh mắt của Bối Bối cũng nhìn qua khe cửa, đúng là tuyết quả nhiên giảm rơi !


      Ánh mắt vui mừng của nàng sáng bừng lên, gật đầu phụ họa cho Huyên Trữ.


      “Tiểu Bối, chúng ta cùng được ?”


      Hắc Khi Phong ôn hòa hỏi Bối Bối.


      Bối Bối quay đầu nhìn , thấy vẻ mặt thành khẩn của , nàng suy nghĩ chút, sau đó lộ ra nụ cười đầy tin tưởng với .


      “Được rồi, ta tin tưởng ngươi.”


      mỉm cười cách kiên định:“Ta làm cho nàng thất vọng nữa đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :