1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 328: XÀ VƯƠNG [13]



      hành lang trong cung, trưởng lão bị thân ảnh chạy nhanh kia làm cho hoảng sợ.


      “Bối Bối tiểu thư, bây giờ người mang thai a, đừng chạy nhanh như vậy, rất nguy hiểm.”


      Trưởng lão ôn tồn cảnh báo.


      có việc gì, đúng rồi, trưởng lão, lúc Ngự Hàn thi pháp đối phó với Hắc Phong ngươi cũng có mặt phải ? có chuyện gì ? Mọi chuyện đều ổn chứ?”


      Nghe vậy, trưởng lão tươi cười:


      “Bối Bối tiểu thư cần lo lắng, Vương phi thường tốt, Vương kỳ tài tu luyện pháp thuật, lập tức có thể đem hắc linh châu dung hợp, pháp lực của Vương kết hợp với năng lượng của hắc linh châu, tuy rằng Hắc Khi Dạ hấp thu nội đan của Hắc Khi Phong, pháp lực tiến bộ thần tốc, nhưng Vương đối phó với Hắc Khi Dạ có gì khó khăn.”


      “Tiểu Bối Bối, nàng muốn hỏi tình hình của ta, hỏi chính bản thân ta phải tốt hơn sao?”


      Thân ảnh tuấn tú của Ngự Hàn từ hoa viên xa tới, ánh sáng chiếu khuôn mặt tuyệt trần của , tạo nên khí chất tao nhã tôn quý.


      Lát sau, liền đến trước mặt Bối Bối, cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.


      Bối Bối liếc cái:


      “Ta phải hỏi chàng rồi sao? Kết quả thế nào, chàng cho ta câu trả lời như thế nào đây.”


      Nhớ tới triền miên khi đó, hai má của nàng nhịn được có chút nóng.


      Con ngươi đen của nồng đậm ý cười:


      “Như thế nào, nàng hài lòng câu trả lời của ta sao?”


      Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn :


      chút cũng vừa lòng!”


      Hừ, lúc nào cũng khi dễ nàng như vậy, thay nàng ngẫm lại, chưa nghe được chính miệng , nàng có thể an tâm sao?


      Trưởng lão hiểu nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt khiển trách dừng ở người Ngự Hàn.


      “Vương, người hẳn là nên ràng chút với Bối Bối tiểu thư, Bối Bối tiểu thư mang thai, nên có nhiều chuyện lo lắng như vậy.”


      “Đúng vậy, đúng vậy, săn sóc ôn nhu chút cũng có, trưởng lão, ngươi phải làm chủ cho ta, tại cần ta, ngay cả vấn đề bé của ta cũng chịu cho ta biết, muốn làm ta phải suy nghĩ a.”


      Bối Bối cố gắng mang vẻ mặt đau khổ, giả bộ ta phải chịu khi dễ.


      Nhìn bộ dáng trách mắng phu quân của nàng, trưởng lão phen đau lòng.


      Trong lúc nhất thời bất chấp lễ nghĩa quân thần, trưởng lão nhàng vỗ vai Bối Bối, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngự Hàn.


      “Vương, người làm như vậy nên, Bối Bối tiểu thư quan tâm sức khỏe của Vương như vậy, Vương hẳn là nên giải thích ràng làm cho Bối Bối tiểu thư an tâm mới đúng.”


      Trưởng lão ra bất bình trong lòng, thần sắc bình tĩnh từ trước đến nay bị kích động hoàn toàn biến mất.


      Bối Bối ngừng gật đầu phụ họa, ánh mắt rất ai oán.


      Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, Ngự Hàn có chút biết nên khóc hay cười.


      Thấy vậy, con ngươi đen bức người của nhìn chăm chú vào Bối Bối, tiếng nhu trầm thấp:


      “Tiểu Bối Bối, nàng xác định nàng chỉ muốn hỏi chuyện này mà thôi sao?”


      Thấy ánh mắt của như vậy, Bối Bối rụt cổ, ngọt ngào trả lời:


      “Đúng...... Đương nhiên đúng rồi, ta chỉ quan tâm sức khỏe của chàng, có trời đất chứng giám.”


      Đuôi lông mày của cong lên, bên môi chút để ý nhếch lên:


      “Vậy sao?”


      Chịu nổi ánh mắt hiểu chuyện mà cứ cố ý giả vờ của , Bối Bối đành phải :


      “Được rồi được rồi, ta thừa nhận ta còn muốn hỏi thăm tình trạng của Hắc Khi Phong nữa.”


      Hả? Ý tứ của Bối Bối tiểu thư là quan tâm Hắc Khi Phong?


      Trưởng lão mông lung chút, sau đó lập tức hiểu được, ra Vương là thích Bối Bối tiểu thư hỏi về vấn đề kế tiếp, cho nên mới trả lời nghi vấn của Bối Bối tiểu thư a.


      như vậy, Bối Bối tiểu thư là muốn hỏi mình về tình hình của Hắc Khi Phong?


      Sau khi hiểu ra, trưởng lão có chút đổ mồ hôi lạnh nhìn biểu bí hiểm của Vương , thái độ vừa rồi của chính mình chỉ phạm thượng, hơn nữa còn vượt qua cả giới hạn quân thần, là...... xấu hổ.


      Ngự Hàn lẳng lặng nhìn Bối Bối, đường cong bạc môi dần dần biến mất, nhưng cũng lời nào, làm cho người ta thể biết giờ phút này nghĩ gì.


      để ý đến thay đổi nét mặt của trưởng lão, Bối Bối có chút nóng vội hỏi:


      “Trưởng lão, mất nội đan...... sau này Hắc Khi Phong thế nào?”


      “Chuyện này...... Bối Bối tiểu thư, chuyện của Hắc Phong quốc người nên quan tâm, Vương toàn quyền xử lý, an tâm dưỡng thai mới là tốt.”


      Trưởng lão cẩn thận lựa chọn từ ngữ, có chút muốn chạy trối chết.


      Hắc Khi Phong cùng với Hắc Khi Dạ cướp Bối Bối tiểu thư, như vậy mới có thể khiến cho Vương cùng Bối Bối tiểu thư trải qua nhiều đau khổ như vậy, nếu đoán sai, Vương tuyệt đối để Hắc Khi Phong cùng Hắc Khi Dạ vào chỗ chết.


      Thấy nàng nóng lòng truy vấn về Hắc Khi Phong, đôi mắt của Ngự Hàn càng lạnh thêm vài phần.


      “Trưởng lão, ngươi lui xuống trước .”


      Tiếng của trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.


      “Dạ, thuộc hạ cáo lui.”


      Trưởng lão như được đại xá, vội vàng hành lễ với Bối Bối sau đó liền bước nhanh rời .


      “Aiz aiz......”


      Bối Bối còn muốn gọi trưởng lão lại, lại bị Ngự Hàn vươn tay kéo vào trong lòng, thiếu chút nữa đụng vào mũi .


      Cảm giác được thắt lưng có chút đau đau, nàng muốn thoát ra cánh tay như kìm sắt của :


      Ngự Hàn, chàng làm đau ta.”


      Nhìn thấy nàng hơi hơi nhăn mặt, giảm lực xuống chút, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ thực bình tĩnh nhưng vui.


      cần phải cẩn thận tìm tòi suy xét, nàng cảm giác được hờn giận từ người .


      Ngẩng đầu, trông thấy vẻ mặt lo lắng của , con ngươi đen hề có ý cười, chỉ nặng nề nhìn nàng.


      ràng vẫn là khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta thích muốn buông tay kia, vẻ mặt tuấn dật khiến cho người ta muốn bổ nhào vào.


      Nhưng mà, vì sao nàng lại cảm thấy chính mình giống như tới gặp Diêm La vậy, hơn nữa là bị Diêm Vương nhìn từ xuống dưới.


      Muốn đem nàng mổ bụng moi gan sao? Hay là lột da nấu xương ném vào chảo dầu vẫn chưa thỏa lòng?


      Nuốt nuốt nước miếng, nàng cẩn thận cười theo, tục ngữ trời cũng đánh người cười.


      Ngự Hàn......”


      đợi nàng hoàn chỉnh câu, cắt đứt lời của nàng, nhàng trả lời:


      “Ừ?”


      Tay đồng thời vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhàng dịu dàng, động tác chầm chậm, ánh mắt lại bí hiểm dọa người.


      Ô...... Loại vẻ mặt này của , so với tức giận còn đáng sợ hơn a.


      Tuy rằng...... Có chút sợ, nhưng là vẫn muốn hỏi!


      Nàng lấy hết dũng khí, cúi đầu dám nhìn , vừa bắt tay làm dấu cầu nguyện vừa ngọt ngào mở miệng:


      “Cái đó...... Khi ở Hắc Phong quốc, Hắc Khi Phong đối xử với ta tốt lắm......”


      “Ừ.”


      lại cắt đứt lời của nàng, tiếng nhàng mà lại áp đảo chút.


      “Cái kia...... Cái kia......”


      Bối Bối xèo xèo ô ô ra lời, cho dù có ngẩng đầu, vẫn cảm giác được da đầu bị ánh mắt nhìn đến dựng cả lên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 329: XÀ VƯƠNG [14]



      Nhiều loại hoa đẹp rực rỡ, tuyết đọng cánh hoa trong suốt, tuyết rơi lá cây làm cho cảnh đẹp thêm mấy phần, nắng chiều mỏng manh chiếu vào tạo ra nhiều màu rực rỡ .


      Trong đình nghỉ mát, Bối Bối nằm ghế quý phi mềm mại, đôi mắt buồn bã ỉu xìu.


      “Aiz......”


      Bất tri bất giác, nàng thở dài.


      Huyên Trữ công chúa tò mò hỏi:


      “Tẩu tử, ngươi buồn bực chuyện gì sao? Chẳng lẽ cùng Vương huynh cãi nhau?”


      Nghe được lời của Huyên Trữ công chúa, Bối Bối càng thêm thở dài, nàng lăn vòng rồi ngồi dậy.


      “Ai dám cãi nhau với a, ngươi biết đâu, ánh mắt của là có thể đem cái mạng này của ta đánh gãy a, làm sao ta còn dám lỗ mãng.”


      “Vương huynh dùng ánh mắt giết người, vậy …. nhất định là tẩu tử lại ngoan.”


      Vẻ mặt Huyên Trữ công chúa dường như hiểu nhìn Bối Bối, nhìn xem nàng thực cam lòng.


      “Ta làm sao lại ngoan a, ta cùng lắm chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Hắc Khi Phong chút thôi, có kêu cứu Hắc Khi Phong nha.”


      Tẩu tử vậy, chả lẽ Hắc Khi Phong xảy ra chuyện gì?


      Sắc mặt Huyên Trữ công chúa nháy mắt liền mất tự nhiên, nàng theo bản năng thốt ra:


      “Vậy Hắc Khi Phong thế nào rồi?”


      Bối Bối nghe nàng vội vàng hỏi như vậy, trong lời tựa hồ mang theo tia lo âu, đôi mắt khỏi lộ ra chút hồ nghi.


      Nàng ghé sát vào mặt Huyên Trữ công chúa, còn dò xét ánh mắt của đối phương, trong đầu lên suy đoán.


      “Huyên Trữ, ngươi có vẻ rất quan tâm đến Hắc Khi Phong?”


      Ánh mắt thăm dò của Bối Bối, làm cho Huyên Trữ công chúa có chút trở tay kịp.


      Nàng cuống quít lắc đầu, hơi nghiêng mình về phía sau, cách xa Bối Bối chút.


      ...... có a, ta chỉ bất quá là thấy tẩu tử ngươi quan tâm đến Hắc Khi Phong, cho nên liền thuận tiện hỏi chút thôi.”


      Nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng, Bối Bối chỉ có tin giải thích của nàng, mà ngược lại càng thêm hoài nghi.


      Chớp chớp mắt, nàng quyết định lùi bước, giả bộ cái gì cũng có thấy cười tủm tỉm với Huyên Trữ.


      “Huyên Trữ, người ta đại tẩu cũng như mẹ, nếu ngươi có tâm gì của nữ nhi tiện với Ngự Hàn, ta thân làm tẩu tử nguyện ý nghe ngươi hết nha.”


      Thấy biểu tình của nàng đột nhiên biến hóa, nghiễm nhiên mang bộ dáng từ mẫu.


      Nhưng mà, Huyên Trữ lại cảm thấy bị Bối Bối nhìn như vậy cả người được tự nhiên.


      Loại cảm giác này, giống như chỗ bí mật sâu nhất trong nội tâm của chính mình bị phát .


      Nàng hoang mang rối loạn đứng lên muốn thoát :


      “Ta...... Ta nào có tâm nữ nhi gì đâu, tạ ơn tẩu tử quan tâm, ta đột nhiên có chút việc, ta bảo vài cung nữ đến hầu hạ tẩu tử ngắm hoa nha, ta...... Ta phải a.


      Vội vàng bỏ lại câu lắp bắp, Huyên Trữ đợi Bối Bối có gì phản ứng liền hoả tốc rời khỏi đình nghỉ mát.


      Nhìn nàng vội vã cước bộ, Bối Bối có chút đăm chiêu nâng quai hàm.


      Nếu nàng có nhìn lầm, vừa rồi nàng tựa hồ thấy được mặt Huyên Trữ đỏ.


      Cái dáng vẻ thẹn thùng này...... Hoàn toàn giống như ôm ấp tình cảm.


      Chẳng lẽ ...... Huyên Trữ thích Hắc Khi Phong?!


      Đôi mắt của nàng mở lớn, ánh mắt đăm đăm nhìn bóng dáng Huyên Trữ biến mất ở chỗ rẽ hành lang.


      Nếu Huyên Trữ thích Hắc Khi Phong, chỉ riêng việc lập trường đối địch giữa hai bên vốn rất khó khăn, hơn nữa còn Ngự Hàn kia ..... Nha, quả thực là họa vô đơn chí.


      ......


      Bối Bối vội vàng gặp Ngự Hàn, bởi vì nóng vội, nàng trực tiếp đẩy cửa vào.


      Ngự Hàn......”


      Nàng mới ra tiếng liền cuối.


      Bên trong có rất nhiều đại thần, hơn nữa khí tựa hồ có chút nghiêm trọng.


      Vốn dĩ, bọn họ thương thảo chuyện quốc gia đại !


      Muốn yên lặng lui ra ngoài, nhưng mà người ở bên trong sớm trước bước quay đầu nhìn lại nàng.


      Cái này, nàng tiến cũng được, lui cũng xong, chỉ có thể xấu hổ nhìn xung quanh.


      Mọi người đều đồng loạt nhìn lại nàng, nàng đành cười gượng pha trò:


      có lỗi có lỗi...... Các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục a, ta lập tức ra......”


      Ngồi ngai vàng, Ngự Hàn lại bất đắc dĩ dung túng nhìn thân ảnh xinh đứng trước cửa.


      Nàng muốn nhanh chân chạy ra, lại giành trước mở miệng:


      “Tiểu Bối Bối, lại đây.”


      Bối Bối ngẩng đầu nhìn , khóe miệng rũ xuống.


      Nàng muốn qua, người ở đây nhiều như vậy, nàng xấu hổ muốn chết.


      Nhưng mà, ánh mắt của cho phép nàng cự tuyệt, nàng vẫn là chậm chạp bước qua, mỗi bước , đầu của nàng lại cúi thấp hơn, như là thể thấp hơn được nữa.


      Ngay khi nàng vào còn cách bước chân xa nữa, đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh .


      Ngai vàng rất rộng, hai người cùng ngồi chật chội, nhưng mà cũng còn rộng rãi thoải mái nữa.


      Bối Bối được tự nhiên xoay người nhéo nhéo thắt lưng của , giọng:


      Ngự Hàn, mau bỏ tay của chàng ra, rất nhiều người nhìn nha, xấu hổ muốn chết.”


      Ngự Hàn có phản ứng gì, chỉ mỉm cười đối với nàng thầm:


      “Tiểu Bối Bối, nếu muốn càng thêm mất mặt liền ngoan ngoãn ngồi cho tốt .


      Dư quang trong đuôi mắt nàng liếc con ngươi đen tà ác của , Bối Bối nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng ngăn chặn ý nghĩ muốn tìm lỗ mà chui xuống, an phận ngồi yên.


      Ai biết được nếu nàng làm theo ý mình, nam nhân này làm ra chuyện gì dọa người a.


      Nàng vốn là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nga.


      Ô...... Sớm biết trước thế này, hỏi thị vệ ở cửa chút bên trong làm gì rồi mới tiến vào có phải tốt .


      Đối mặt với các đại thần bên dưới, người cười người có ánh mắt ám muội, Ngự Hàn coi như có việc gì, bình thường như trước, nhàn nhã tự nhiên.


      “Các ngươi tiếp tục , bổn vương nghe.”


      thản nhiên tiếp vấn đề vừa rồi.


      đại thần chắp tay hành lễ:


      “Vương, đối với chuyện Hắc Phong quốc mưu xâm chiếm nước ta lần nữa, thuộc hạ cho rằng chúng ta có thể lợi dụng chiến lược dụ địch xâm nhập, Hắc Vương vốn rất cao ngạo, nếu quân ta giả bộ địch lại được quân , nhất định càng thêm cuồng vọng tự đại, sau đó thừa thắng xông lên ý đồ đem quân ta đuổi tận giết tuyệt, quân ta ngay tại nửa đường bố trí mai phục tốt, đến lúc đó Hắc Phong quốc trở tay kịp.”


      Sau khi nghe xong, các đại thần khác đều trầm ngâm suy nghĩ, có người nhàng gật đầu.


      Bờ môi mỏng của Ngự Hàn nhếch lên, con ngươi đen xẹt qua chút sáng:


      “Mưu kế của Văn tướng quân như vậy, các ngươi cảm thấy như thế nào?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 330: XÀ VƯƠNG [15]



      “Mưu kế của Văn tướng quân quả nắm bắt được tính cách đặc điểm của Hắc Vương để mà triển khai, Hắc Vương tuy rằng kiêu ngạo, nhưng Tế ti bên cạnh lại đa mưu túc trí, chúng ta nên làm gì để bọn họ chỉ dựa vào dấu hiệu đó mà lập tức tin quân ta thất bại tan tác đến bỏ chạy?”


      Câu hỏi của Thương Tuyệt Lệ vừa xuất ra, những người khác đều đem ánh mắt cần nghe giải thích tụ tập người Văn tướng quân.


      “Cái này... Thuộc hạ hổ thẹn, chỉ là có ý tưởng này, cụ thể thực như thế nào tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng mong các vị có thể đưa ra ý kiến của mình" Văn tướng quân kiêu ngạo cũng xiểm nịnh mà thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt bình thản làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vị tướng lĩnh có thể tin tưởng.


      Bối Bối lặng lẽ kéo ống tay áo của Ngự Hàn.


      biểu lộ gì mà cười nhàng, thầm :


      “Tiểu Bối Bối, làm sao vậy?”


      Nàng thầm liếc mắt sang Văn tướng quân:


      “Vị tướng quân này quả tồi"


      Con ngươi đen của chứa ý cười, giễu cợt hừ :


      "Ồ? Thế so với ta ai tốt hơn?”


      Nàng thầm liếc :


      "Cái này... làm sao có thể so với chàng được"


      bên là người , bên là bộ thự đáng để tin cậy, căn bản là có chung ý nghĩa.


      ra trong tim của Tiểu Bối Bối ai có thể so sánh với ta nha."


      “Chàng đứng đắn chút , chàng xem có biện pháp nào giúp hoàn thiện cái mưu kế kia ?”


      Ngự Hàn nhíu mày, giả vờ hài lòng mà chuyển tầm mắt sang bên:


      “Nàng cứ thế mà quan tâm , ta cố tình giúp."


      Ngay sau đó, tay áo của lại bị kéo, hơn nữa lực kéo so với vừa rồi mạnh hơn nhiều.


      Bối Bối tức giận muốn lớn tiếng kháng nghị, nhưng lại chỉ có thể giọng lời:


      " Ngự Hàn, đừng náo loạn, chàng biết ý của ta mà."


      “Ồ? Tiểu Bối Bối của ta có ý gì? ta nghe thử nào."


      tiếp tục trêu nàng.


      còn cách nào, nhìn gương mặt nàng giận dữ , muốn phản kháng lại thể làm gì được biểu đáng đó của nàng, liền nghĩ đến việc trêu chọc nàng.


      Ha ha... Giống như bị nghiện.


      Bối Bối giận liếc cái, tên nam nhân này nhất định là cố ý, biết , biết rất !


      Tức chết được, hiếm khi nàng tốt bụng như thế giúp nhận định nhân tài, còn quá xấu xa nhân cơ hội mà trêu nàng.


      Trời, nhìn cái biểu kia, dáng vẻ lắng tai chăm chú lắng nghe của !


      Nhìn biểu tà ác của , toàn bộ cơn giận của nàng ào ngay đến, nhằm phía cổ họng, trực tiếp giải khai lời của nàng.


      “Biết là ta chàng!”


      Lời vừa ra làm kinh thiên động địa toàn bộ ngự thư phòng.


      Bối Bối lúc sau mới bừng tỉnh, nàng nàng nàng... tựa như nghe được giọng gào thét của bản thân, như tiếng vo ve của muỗi .


      Là thét to!


      Tròng mắt nàng từ từ chuyển động, ngắm xuống bậc thềm ngọc, đám đại thần vừa như là bị chấn kinh vừa như có đầy hứng thú nhìn lại nàng.


      Tròng mắt lại chậm rãi chuyển hướng Ngự Hàn, đập vào mắt nàng chính là gương mặt tươi cười đến tuấn mỹ vô song của .


      A a a...


      Nàng sắp điên lên, nàng muốn tìm cái lỗ chui xuống, nàng muốn...


      Vì sao, vì sao lần nào nàng cũng mất mặt như vậy a a a!


      “Xì!”


      Trong đám người đột nhiên phát ra giọng khẽ cười nhưng lại nén dám cười to.


      Cho dù người nọ ràng muốn áp chế giọng cười của mình, nhưng là nàng vẫn... nghe... được!


      Ai! Rốt cuộc là ai đến giờ phút này còn bỏ đá xuống giếng đối với nàng!


      Nàng hung hăng phóng ánh mắt qua, lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho nàng càng thêm kinh hãi.


      Luôn luôn là Thương đầu gỗ trăm linh biểu tình thế nhưng lại nhìn nàng cười, hơn nữa còn cười rất tươi!


      Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Thương Tuyệt Lệ tươi cười.


      tưởng được người này thoạt nhìn thực đầu gỗ nhưng cười rộ lên cũng có mị lực đến vậy.


      Rất MAN, nụ cười mãnh liệt, giống như là...... giống như là băng sơn ngàn năm đột nhiên gặp mùa xuân tan chảy ra.


      Nàng vắt hết óc rốt cục nghĩ ra câu có thể hình dung.


      Nhìn gương mặt tươi cười còn hiếm thấy hơn là trân châu bảo quý, Bối Bối đem màn xấu hổ vừa rồi tạm thời cất sau đầu.


      Chỉ là vì sao thời gian càng lâu, nàng lại càng phát luồng hơi lành lạnh, giống như có cây đao uy hiếp cổ nàng.


      đợi nàng hiểu tình hình, tiếng thầm nguy hiểm tiến thẳng vào ốc tai.


      “Tiểu Bối Bối, nàng cứ thích nhìn chằm chằm tên nam nhân khác như vậy đúng là làm cho ta cảm thấy đau... lòng, hơn nữa... ta thực ... còn... mặt... mũi!”


      Ồ ồ, nàng biết cổ mình bị ai uy hiếp rồi.


      Rụt rụt bả vai, nàng dáng con dâu ngoan ngoãn gục đầu xuống, tiếng động dần tiến sát vào người mà nịnh nọt.


      Nghiễm nhiên làm ra dáng vẻ thẹn thùng, làm cho những người phía dưới nghĩ rằng nàng là vì vừa rồi thất thố mà thẹn thùng thôi.


      Nhưng mà, Ngự Hàn lại nổi cơn ghen.


      Mặt của như băng, lạnh lùng hạ lệnh:


      "Buổi thiết triều hôm nay đến đây thôi, về sách lược của Văn tướng quân mọi người có ý kiến gì cứ trình tấu chương lên, bổn vương đưa ra kết luận"


      Giọng tức giận khiến mọi người phen bối rối, nhưng cũng chỉ có thể áp chế nghi hoặc hành lễ lui ra:


      "Vâng."


      Trước khi , vài thần tử nhịn được nhìn Bối Bối cái, thần sắc trong ánh mắt khó giải thích được.


      ......


      Cửa ngự thư phòng từ từ đóng lại.


      “Bùm!”


      thanh vang lên tuy rằng rất , nhưng Bối Bối lại nghe như tiếng sấm vang bên tai khiến nàng nhảy dựng.


      Nhìn con ngươi đen đầy vẻ trầm của , nàng liền cảm thấy mình như con kiến hề có chút năng lực nào để phản kháng.


      Nhìn bạc môi chuẩn bị mở, ánh mắt của nàng nhảy dựng, động tác vô cùng nhanh chóng bổ nhào lên người , môi đỏ mọng liền như thế mà lấp đầy bạc môi của .


      Mặc kệ, nàng muốn lật ngược tình thế xấu, tiên hạ thủ vi cường, miễn cho hậu hạ thủ tao ương*.


      Thân thể căng thẳng, đẩy nàng ra, nhưng cũng phản ứng, chính là để cho nàng tùy ý vừa mút vừa cắn môi .


      Chậc, động tác của nàng chung phải quá ngốc nghếch.


      Tuy rằng thực ngốc, nhưng là...... ít ra cũng có chút tiến bộ, biết như thế nào lấy lòng .


      Bối Bối thực tận tâm tận lực hôn như thể sắp mang tim phổi ra mà dâng lên .


      Hồi lâu, thẳng đến khi nàng thở hồng hộc thể tiếp tục được nữa, nàng mới chầm chậm buông ra.


      Ôm lấy cổ , nàng làm nũng dùng hai má trắng nõn của mình mà mơn trớn lên khuôn mặt tuấn tú của :


      "Đừng nóng giận nữa nha, ta chàng nhất đó, đời này chàng là người đẹp nhất, tuấn tiêu sái nhất ai có thể so được, tình của ta dành cho chàng cao hơn trời rộng hơn biển, trời nguyện làm chim liền cánh mà bay lượn, dưới đất nguyện làm cây liên cành phân biệt chàng ta, ngoài biển khơi cạn nước nguyện tương cứu lúc hoạn nạn chàng chết ta cũng sống, nếu muốn dùng loại cảm giác để hình dung tình của ta dành cho chàng, ta đây nhất định dùng việc dời núi lấp biển cũng dốc toàn bộ sức lực, nếu chỉ dùng cái câu để chứng minh là ta chàng, ta dùng câu thiên hoang địa hoang tình này vĩnh hoang**!”


      Nàng càng càng phấn chấn, cuối cùng cơ hồ chỉ còn hát để thét to lên những cảm xúc tràn ngập trong lòng mình.


      ____


      Tiên hạ thủ vi cường, miễn cho hậu hạ thủ tao ương*: kẻ ra tay trước có lợi thế, kẻ còn lại đương nhiên chiếm thế hạ phong


      Thiên hoang địa hoang tình này vĩnh hoang**: có thể hiểu là trời long đất lở vẫn đến cùng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 331: XÀ VƯƠNG [16]



      “Ha ha...... Tiểu Bối Bối, ra nàng ta như vậy a.”


      Mi mắt của Ngự Hàn mở lên cũng tràn đầy ý cười, khuôn mặt tuấn tú cũng chứ đầy vẻ hưng phần, vẻ lo lắng vừa rồi kia trở thành hư , thấy chút dấu vết.


      Tiếp theo, đưa cho nàng ly trà:


      “Đến, nhiều như vậy, khát nước rồi, uống chén trà thấm cổ họng.”


      Bối Bối tiếp nhận ly trà uống hơi cạn sạch:


      đúng là có chút khát nước, thể tưởng được ta có thể như vậy, ha ha......Tuyên ngôn tình này của ta nghe hay chứ.”


      Nàng biểu vẻ mặt chờ mong khen ngợi đối với .


      Nhìn nhau trong chốc lát, hai người nhịn được đồng thời xì cười ra.


      sủng ái ôm chặt nàng chút:


      “Tiểu Bối Bối, nàng là càng ngày càng đáng .”


      Nàng cười hớ hớ ôm lại , bản thân ngây ngất:


      “Đúng đó đúng đó, bằng như thế nào mê hoặc được cực phẩm nam nhân tuấn tiêu sái như chàng đây.”


      Chỉ vào chiếc mũi thanh tú của nàng, đối với ca ngợi của nàng cảm thấy thực thoải mái:


      “Vừa rồi nàng mới lỗ mãng như vậy chạy vào đây tìm ta có chuyện gì?”


      Nghe vậy, nàng mới nhớ tới mục đích mình tìm .


      Nghĩ đến vấn đề muốn hỏi, vẻ mặt của nàng dần dần ủ dột xuống.


      Ngự Hàn, ta nghe chàng phải lĩnh binh đánh nhau với Hắc Phong quốc?”


      Thấy đôi mày thanh tú của nàng nổi lên nếp uốn, khuôn mặt của mở ra nụ cười như cây cỏ trong gió mùa xuân, ngón tay trắng nõn thon dài nhàng vuốt thuận theo mi tâm của nàng.


      “Ngoan, đừng lo lắng, nàng ngoan ngoãn ở trong cung chờ ta, ta rất nhanh trở về.”


      Nàng cầm tay , ánh mắt khó nén lo lắng:


      “Ta thể ngăn cản chàng đánh giặc bảo vệ quốc gia, nhưng mà...... Chàng dẫn ta cùng có được ?”


      được.”


      chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.


      “Nhưng mà ta......”


      Nàng mới mở miệng, liền bị đưa tay đặt ở môi.


      “Tiểu Bối Bối, ta hy vọng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù là dù chút xíu cũng được, cho nên, vì ta, vì con của chúng ta, nàng hãy nghe lời ta ở lại trong Vương cung.”


      Nàng vội vàng lắc đầu, chịu thỏa hiệp, thậm chí có chút khẩn cầu nhìn .


      “Ta muốn, ta muốn theo chàng, ta cam đoan xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, con của chúng ta cũng muốn cùng kề vai chiến đấu với chàng, Ngự Hàn, tuy rằng bây giờ ta có Hắc tinh ngọc bội, nhưng mà ta còn có pháp lực a, chỉ cần lúc cần thiết, cục cưng đều cho ta rất nhiều rất nhiều năng lượng, chàng cũng biết, phải sao?”


      Khuôn mặt tươi cười của Ngự Hàn dần dần thu lại, có chút buồn rầu nhìn nàng.


      “Tiểu Bối Bối, nàng thể theo ta sao?”


      Nàng gật đầu mạnh, thực kiên định nhìn :


      “Bất kể chàng đến nơi nào, ta đều phải cùng.”


      Nghe vậy, bạc môi của giương lên nhàn nhạt, tuy hứng thú nhưng lại nhíu mày:


      “Ta đây nhà vệ sinh nàng cũng muốn cùng sao?”


      “Đương nhiên......Á...... Ngự Hàn!”


      Nàng thở hổn hể trừng mắt, tức giận thét lên với .


      “Ha ha...... Tiểu Bối Bối, nàng giống như cái đuôi.”


      xấu xa tiếp tục trêu tức.


      Bối Bối bực mình nắm chặt tay, còn chưa có động tác gì, cũng giành trước bước chạy .


      “Cứu mạng a!”


      thực khoa trương la hét ầm ỉ.


      Ngự Hàn, chàng...... Chàng khoa trương như vậy sao? Chàng đứng lại đó cho ta!”


      Thấy chạy cho nàng đuổi theo, nàng hung hăn thét lên với , tiếng thét lại giữ được , nàng đành phải đuổi theo.


      ......


      Hắc Phong quốc.


      Trong gian phòng của Tế ti điện, tế ti thân hắc bào ngồi xếp bằng ngồi ở giường đá vận công tu pháp.


      Làn sương mù đen tối càng nồng đặc hơn từ đỉnh đầu dâng lên, dường như muốn làm cho khí chung quanh cũng vẫn đục.


      lát sau, ngoài cửa thạch thất vang lên tiếng dẫn truyền vội vã:


      “Tế ti, Hắc Vương đến đấy.”


      Đôi mắt của Tế ti đột nhiên mở ra, ánh mắt hung ác nham hiểm lướt qua.


      rất nhanh điều chỉnh chân khí, sau đó trầm giọng trả lời:


      biết, với điện hạ ta lập tức ra.”


      “Vâng.”


      Ngoài thạch thất, tiếng bước chân dần dần xa.


      Tế ti có chút kiên nhẫn nhíu chặt mày:


      “Rất nhanh ta cần nhịn cái tên kia nữa, hừ, Hắc Vương? đúng là còn cho rằng mình ngồi yên ổn được vị trí kia, đồ ngu đầu óc.”


      ra thạch thất, vẻ mặt nghiêm nghị của lập tức mất , giả vờ dáng vẻ lo lắng cẩn thận đến vài bước xa phía sau Hắc Khi Dạ.


      “Thuộc hạ tham kiến Hắc Vương.”


      Hắc Khi Dạ chợt xoay người, có chút vui nhìn chằm chằm tế ti:


      “Động tác như thế nào chậm như vậy, vừa rồi làm cái gì?”


      Tế ti kinh sợ cúi đầu:


      “Là thuộc hạ lớn tuổi bước chân chậm chạp, xin Hắc Vương thứ tội.”


      Có chút hồ nghi nhìn chăm chú vào tế ti, Hắc Khi Dạ bỗng nhiên cảm thấy có chút đúng.


      Tuổi của Tế ti tuy rằng , nhưng mà tuổi ấy cách tuổi già bước chậm chạp còn rất xa!


      Dòng khí ngưng đọng lại ở giữa hai người bọn họ, khi Hắc Khi Dạ chăm chú nhìn xuống thăm dò hư thực, tế ti chỉ cúi đầu, duy trì dáng vẻ cung kính.


      Sau lát, Hắc Khi Dạ thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thản nhiên hỏi:


      “Ta lệnh cho ngươi tính toán vận may trong trận chiến này của chúng ta là khoảng bao nhiêu, ngươi tính ra chưa?”


      “Việc này...... Hồi Hắc Vương, kết quả tính toán là...... là vận thế song phương đều là nửa nửa, thành bại chỉ nhờ vào bày mưu nghĩ kế.”


      “Như vậy sao.”


      câu thực nhạt thực nhạt.


      Hắc Khi Dạ nhíu chặt mày, lâm vào trong trầm tư.


      Qua hồi lâu, lúc khí trong tế ti điện sắp ngưng trệ, Hắc Khi Dạ mới lại đảo mắt hướng tế ti.


      “Tế ti, ngươi cho rằng bổn vương đối trận hắc linh châu của Xích Diễm Vương, ai có phần thắng lớn hơn?”


      Nghe vậy, tế ti trầm ngâm chút, có chút khó xử nhăn mày lại:


      “Việc này...... Thuộc hạ dám kết luận bừa, hắc linh châu vẫn là thần vật thượng cổ, nó đến tột cùng có năng lượng lớn bao nhiêu là số, nhưng mà Hắc Vương ngài trong cơ thể có được nội đan của nhị điện hạ, nhị điện hạ trời sinh là võ học kỳ tài, nội đan của có được tiềm năng vô hạn, hơn nữa tu vi của riêng ngài còn có...... công lực suốt đời Lão Hắc Vương, đối phó với hắc linh châu, thắng bại này rất khó định đoạn.”


      như vậy lần này bổn vương là chưa nắm chắc có thể thắng Xích Diễm Vương.”


      Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, khuôn mặt tuấn mị căng thẳng.


      Nhìn bộ dáng u ám của , tế ti càng thêm hạ thấp thắt lưng, dám lên tiếng nữa.


      Dàng vẻ của Tế ti, muốn hết tất cả, Hắc Khi Dạ cho dù nguyện ý, cũng chỉ có thể túc nghiêm chấp nhận đáp án khiến bất mãn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 332: TRANH BÁ[1]



      Ngày mới tờ mờ sáng, chút ánh mặt trời chiếu sáng mật đất bằng phăng kia.


      Tia nắng ban mai mỏng manh đến độ dường như nhìn tới dấu vết chiếu rọi những bông tuyết thưa thớt, từng bông tuyết từng bông tuyết lặng lẽ rơi xuống dừng lại đầu cành hoa mai.


      Tuyết màu trắng óng ánh, hoa mai sắc đỏ tươi, tô điểm cho buổi sáng sớm có chút yên tĩnh lại có chút u ám.


      Trong cung điện, hương thơm ấm áp lượn lờ xuyên qua tầng tầng trướng mạn, bên trong mảnh an bình nhu hòa.


      Trong giấc mộng, Bối Bối trở mình, theo thói quen đưa tay qua ôm người bên cạnh.


      Nhưng mà, tay nàng sờ soạng hồi lâu, lại chạm đến cái ôm ấm áp.


      Mí mắt của nàng chớp chớp vài cái, mắt từ từ mở ta.


      Trước mắt vẫn còn u ám như cũ, chứng tỏ bây giờ còn rất sớm.


      Sau lát, đôi mắt của nàng thích ứng với bóng tối, cũng hoàn toàn thấy ràng......Nam nhân luôn ở bên cạnh thế như có ở đó!


      Tay nàng sờ sờ xuống vị trí bên cạnh, kinh hoảng phát độ ấm thế nhưng còn cao.


      Điều này chứng tỏ Ngự Hàn khỏi đó thời gian rồi.


      đâu? Nếu muốn vệ sinh, cũng cần phải lâu vậy?


      Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày trước qua.


      -- ta đây nhà vệ sinh nàng phải cũng muốn cùng chứ......


      Chẳng lẽ nhà vệ sinh?


      Bối Bối mơ hồ cảm thấy có chút thích hợp, vì thế động tác rất nhanh xốc lên chăn, lấy áo lông cừu dày khoác lên người.


      Nàng cầm lấy cái đèn lồng, liền ra ngoài.


      Ai mà biết bước chân của nàng mới đến cửa lớn, liền bị chướng ngại trong suốt ngăn trở.


      Nàng mở to hai mắt, tin vươn tay về phía trước sờ soạng.


      Quả nhiên, lại bị hạ kết giới!


      vì sao muốn giam nàng? bây giờ nàng cũng chạy trốn, càng thêm rời khỏi .


      Sau lúc suy nghỉ những điều thể lý giải này, đầu óc của nàng chợt lóe ra ánh sáng, chẳng lẽ...... có ý định ngăn trở mình theo đuôi ?!


      Suy nghĩ đến khả năng đó đúng tám chín phần mười, nàng vừa tức vừa vội.


      “Người đâu, người mau mau đến đây!”


      Nàng la lên đối với ngoài cửa, tiếng lo lắng ở trong buổi sáng im lặng nghe được hết sức ràng.


      Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền vội vội vàng chạy chậm chạy bộ lại đây, hạ thấp người hành lễ.


      “Bối Bối tiểu thư có điều gì cần căn dặn?”


      “Ngươi có nhìn thấy Ngự Hàn hay ?”


      Bối Bối dường như lấy cả đáy lòng ra hỏi.


      Đầu của cung nữ lập tức cúi thấp, xem ra giống như có cái gì khó .


      Thấy thế, trong lòng Bối Bối đột nhiên có loại cảm giác tốt, cảm giác cực kỳ tốt.


      mau, Ngự Hàn ở nơi nào?”


      Ngữ điệu của nàng bởi vì sốt ruột mà có chút nghiêm túc.


      Cung nữ vội vàng ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi thấp, mới lí nhí trả lời:


      “Hồi Bối Bối tiểu thư, lúc canh ba Vương lĩnh quân xuất quan, Vương còn ......”


      còn cái gì?”


      Bối Bối sắp phát điên.


      “Vương còn bảo Bối Bối tiểu thư ngoan ngoãn ở trong cung chờ người trở về, bảo nô tỳ hầu hạ Bối Bối tiểu thư an thai cho tốt.”


      “An cái đầu , ở chiến trường, ta như thế nào yên tâm, cuộc sống hàng ngày của ta khó an ổn! Tức chết ta, thế nhưng cứ như vậy bỏ rơi ta, ...... suy nghĩ tuyệt. Ngươi tìm trưởng lão đến cho ta.”


      Cung nữ kinh sợ quỳ xuống:


      “Bối Bối tiểu thư, trưởng lão bế quan, nô tỳ dám tiến đến quấy rầy.”


      “Bế quan? Vì sao lúc này lại bế quan, phải là Ngự Hàn căn dặn ngươi như vậy chứ?”


      “Nô tỳ dám lừa gạt Bối Bối tiểu thư, trưởng lão là bế quan, mỗi lần chỉ cần có chiến , trưởng lão đều bế quan cầu phúc cho tướng sĩ, để cầu bình an.”


      Nghe vậy, mặt của Bối Bối suy sụp.


      Ngay cả trưởng lão là người lựa chọn hi vọng có thể giúp đỡ nàng nhất cũng có mặt, bây giờ nàng ra ngoài như thế nào a?


      Nàng phiền chán trở về trong phòng.


      Ngự Hàn, chàng đồ xấu xa này, lần nào đều dùng đến chiêu này!”


      Mày nhíu lại khó chịu, nàng lại thào tự :


      “Ta nên ra ngoài như thế nào đây? Có cách nào ra ngoài đây? Bây giờ có Hắc tinh ngọc bội, pháp lực lại thường thường, như thế nào mở kết giới của tên gia hỏa đó?”


      qua lại hồi, nàng lại ngồi xuống.


      Phiền chán vô cùng tâm trạng lo lắng rất nhanh rơi vào trong lòng của xà đản đản.


      “Đại ca ca, bây giờ mẫu thân ngủ được, làm cái gì đây? Như vậy vui, làm hại người ta cũng ngủ được theo.”


      Giọng buồn ngủ đáng của Tiểu xà đản lão Tam vang lên.


      Quả cầu ánh sáng của Lão Đại phát ra chút kim quang:“Mẫu thân lo buồn làm sao giải kết giới do phụ thân thiết lập.”


      “Vậy chúng ta giúp mẫu thân tháo bỏ a, như vậy mẫu thân khổ sở.”


      Lão Tam đương nhiên .


      được đâu, pháp lực của phụ thân rất cao, khả năng của chúng ta giải được.”


      Giọng trẻ con bên trong có trưởng thành của Lão Đại nặng trĩu.


      “Vậy...... Chúng ta làm sao bây giờ đây, tâm trạng mẫu thân tốt, ta ngủ được.”


      Lão Tam vui ồn ào, sau đó cầu ánh sáng của mình bắn lên chút, bắn chút hướng tới lão Nhị còn ngủ nhiều vù vù.


      “Nhị ca ca, nhanh, mau tỉnh dậy thôi, mẫu thân vui.”


      Nhưng mà, lão Nhị cũng chút phản ứng đều có, vùi trong giấc ngủ say như cũ.


      Hơn nữa quái dị là, kim quang người bắt đầu lập lòe nhấp nháy.


      “Muội muội, đừng ầm ỹ đệ đệ, bây giờ đệ đệ tiến vào trong ngủ đông, rất nhanh trưởng thành, lần này cần ngủ lâu, mới có thể bảo tồn thể lực lớn lên.”


      “Nhị ca ca như thế nào so với đại ca ca còn muốn lớn mau hơn chứ?”


      Lão Tam cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.


      “Bởi vì năng lượng của đệ đệ trưởng thành nhanh hơn so với ca ca a.”


      Lão Đại mang giọng trẻ con giải thích muội muội nghe.


      “Hai người chúng ta đây như thế nào giúp mẫu thân mở kết giới do phụ thân thiết lập đây.”


      Quả cầu ánh sáng Lão Tam xụ xuống, biểu của nàng rất nhiều rất nhiều biết làm sao.


      bằng bảo mẫu thân tìm người bên ngoài đến giúp chúng ta thôi.”


      Lão Tam ra hồn nhiên.


      “Ừ...... Tìm người...... A...... Buồn ngủ quá.”


      Lão Đại rất muốn duy trì tỉnh táo, nhưng lại lâm vào giấc ngủ.


      Chỉ chốc lát sau, quả cầu ánh sáng của lão Đại cũng bắt đầu lóe sáng ngừng, biểu lão Đại cũng tiến vào trạng thái trưởng thành.


      Lão Tam nóng nảy, quả cầu ánh sáng nho ngừng mà gọi tới gọi lui.


      “Đại ca ca, nhị ca ca, các huynh đều ngủ, vậy muội muội nên làm sao bây giờ? Muội muội nên làm sao bây giờ đây?”


      Nhưng mà, lão Đại cùng lão Nhị đều có lên tiếng, chỉ còn lại có quả cầu ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :