1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 323: XÀ VƯƠNG [8]



      “Tẩu tử, ngươi nếm món này xem.”


      Huyên Trữ công chúa thực ân cần đem từng loại điểm tâm để trước mặt Bối Bối.


      Bối Bối cười tủm tỉm hưởng thụ đồ ăn, đuôi mắt liếc về phía nam nhân vẫn im lặng kia, thấy vẻ mặt vẫn như cũ, hoàn toàn nhìn ra chút manh mối nào, nàng nhún nhún vai, tiếp tục nhấm nháp điểm tâm.


      Dù sao huynh muội bọn họ muốn thử sức chịu đựng của nhau cũng ảnh hưởng gì đến nàng, nàng vừa hóng mát vừa xem diễn.


      Thao thao bất tuyệt rất nhiều , Huyên Trữ cảm thấy miệng mình khô cả vào, nhưng vẫn thấy Vương huynh mở miệng cái gì, nàng bực mình cầm lấy tách trà ngụm uống cạn.


      Nhưng mà, nước trà vừa mới xuống đến yết hầu, cẩn thận lại bị sặc :


      “Khụ khụ khụ......”


      Bối Bối thấy Ngự Hàn khẩn trương tới, nàng đảo mắt chút, giành trước từng bước xoa lưng cho Huyên Trữ.


      “Sao uống chén trà cũng cẩn thận vậy.”


      Nàng vừa nhàng vỗ vừa .


      Huyên Trữ vừa ngừng ho khan vừa liếc Ngự Hàn, oán giấu vào đâu được, Bối Bối đem của nàng động tác nhét vào đáy mắt, khóe miệng lại vụng trộm giương lên.


      Ha ha...... Lại tiếp tục đấu , nàng mừng thầm.


      Đôi mày thanh tú của Ngự Hàn nhướng lên, nhìn thấy biểu của Bối Bối cái.


      này, nghĩ biết nàng cố ý ngăn trở sao? là sợ thiên hạ loạn sao.


      Lòng bàn tay thi pháp chút, cái khăn tay liền xuất ở trong tay .


      “Huyên Trữ, lau miệng , lần sau đừng uống vội như vậy.”


      đưa cho nàng chiếc khăn.


      “Cám ơn Vương huynh.”


      Huyên Trữ công chúa động tác rất nhanh cầm lấy khăn lụa, nhàng lau nước trà nơi khóe miệng, cười đến ngọt ngào.


      Chiến tranh lạnh kết thúc!


      Bối Bối ngượng ngùng buông tay, chậc, nhanh như vậy a, nàng vốn nghĩ đến chuyện kéo dài thêm chút nha.


      nghĩ tới Ngự Hàn mới cho nàng cái bậc thang, nàng cũng rất mau đăng đăng đăng chạy xuống.


      tiếc trò chơi kết thúc sớm, đầu nàng bị người ta gõ cái:


      “Aiz, đau.”


      Ngự Hàn cầm lấy khối điểm tâm nhét vào miệng nàng:


      “Bỏ ngay cái ý tưởng bất lương trong đấu nàng .”


      “Người ta nào có ý tưởng bất lương nào đâu.”


      Bối Bối nhấm nuốt điểm tâm, mồm miệng mơ hồ phản bác.


      “Vương huynh, uống trà .”


      Lúc này, đối tượng được Huyên Trữ ân cần lập tức thay đổi, trong chốc lát đem điểm tâm cùng nước trà “phụng dưỡng”


      Ngự Hàn, Bối Bối quả muốn kêu lên lòng người dễ thay đổi.


      Đem nàng lợi dụng xong rồi liền đá sang bên, nàng mệnh khổ, ô......


      Huyên Trữ hoàn toàn xem ai oán của nàng, nhưng Ngự Hàn thấy bộ dáng nhìn điểm tâm và nước trà trong tay đến nỗi chảy cả nước miếng của nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.


      Bị ánh mắt ai oán của nàng nhìn, bất đắc dĩ, cầm lấy chén trà hướng đến bên miệng của nàng:


      “Há miệng”.


      Bối Bối lập tức tươi cười rạng rỡ uống ngụm.


      Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, Huyên Trữ công chúa nhịn được trợn tròn mắt.


      Thực hay ho, nàng tự nhiên lại bị biến thành kẻ phá đám !


      ......


      Bọn họ ba người cười cười, ngoài cửa truyền đến giọng :


      “Vương, trưởng lão mời người đến triều đình nghị .”


      biết.”


      Ngự Hàn đáp lại.


      “Tiểu Bối Bối, nàng cùng Huyên Trữ ở trong này tán gẫu, ta chút.”


      “Được, chàng lo việc chính của chàng , nhanh nhanh .”


      Bối Bối vẫy vẫy tay, ràng hơi đẩy chút.


      Bây giờ nàng nghe thấy chuyện triều chính muốn phun!


      Hiểu được phản ứng của nàng, Ngự Hàn gạt sợi tóc lơ đãng ở giữa trán của nàng.


      Sau đó cúi đầu nhàng hôn lên trán của nàng, sau đó chuyện với bụng của nàng:


      “Cục cưng, ngoan ngoãn cho phép làm ẫu thân khổ sở, bằng phụ thân liền đánh pp.”


      Vội vàng tạm biệt nhau hai người có chú ý tới sắc mặt của Huyên Trữ công chúa có chút thích hợp.


      Ngự Hàn rời , Bối Bối nhìn về phía Huyên Trữ, phát vẻ mặt của nàng tựa hồ có chút hoảng hốt.


      Bối Bối nghi hoặc phe phẩy ở trước mặt Huyên Trữ, cũng thấy có phản ứng gì, nàng nhịn được lên tiếng:


      “Huyên Trữ, ngươi làm sao vậy? Huyên Trữ......”


      Gọi vài tiếng, Huyên Trữ mới đột nhiên hoàn hồn:


      “A? Nha, tẩu tử, ngươi gì sao, ta…?”


      “Ngươi làm sao vậy?”


      Bối Bối cảm thấy nghi vấn, phải vừa nãy vẫn ổn sao?


      Huyên Trữ nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt thăm dò của Bối Bối:


      ...... có việc gì a.”


      Vương huynh đến chính điện, hẳn là vì chuyện của Hắc Phong quốc.


      Hắc Phong quốc......


      Nàng cắn cắn môi, trong đầu khỏi ra khuôn mặt tuấn trong sáng của nam nhân, ánh mắt luôn luôn nhàng, phiêu du, lại rất ôn hòa khi nhìn tẩu tử.


      Hắc Khi Phong......


      ......


      chính điện, chúng đại thần ở dưới thảo luận.


      Ngự Hàn ngồi ngai vàng, bạc môi có chút ý cười, đôi mày thanh tú cong lên, ánh mắt nhàn nhạt.


      Khuôn mặt tà mĩ tạo nên khí phách rất mê người, ràng là cảnh đẹp ý vui nhưng lại làm cho người ta dám lỗ mãng quả quyết.


      “Thế nào? bàn luận xong chưa? Kết quả thế nào? Chuyện Hắc Phong quốc mưu tấn công chúng ta lần nữa, các ngươi cho rằng nên xử lý như thế nào?”


      vừa đặt câu hỏi xong, đại thần bên dưới lập tức im lặng, Chính viện khôi phục mảnh im lặng.


      Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đem ánh mắt chuyển đến người Thương Tuyệt Lệ.


      Ngự Hàn thay đổi tư thế, miễn cưỡng nâng tầm mắt, tóc đen như mực lơ đãng rơi xuống trước trán, nổi bật y phục trắng như tuyết..


      đẹp, mị hoặc......


      Cuối cùng, từ từ mở miệng:


      “Tuyệt Lệ, mọi người đều chờ nghe ý kiến của ngươi, vậy ngươi xem, nên đối phó Hắc Phong quốc như thế nào?”


      Thương Tuyệt Lệ chắp tay thi lễ, sau đó thẳng thắn ra ý nghĩ của mình.


      “Vương, nếu Hắc Phong quốc muốn sử dụng kế sách đánh từ trong đánh ra, tạo ra nội loạn, làm suy yếu lực lượng của chúng ta từ bên trong, vậy tại sao chúng ta làm như vậy, gậy ông đập lưng ông, trả lại bọn chúng đòn, làm cho bọn họ biết Xích Diễm quốc chúng ta cũng phải dễ bị khi dễ!”


      Nghe vậy, các đại thần khác có người đồng ý, có người ánh mắt lại có chút quái dị.


      Bởi vì, có nghe sơ qua chuyện Vương bị thương, muốn khống chế Thiên Ti Nghi dễ làm mới khó.


      “Kế sách này rất hay, bổn vương liền cùng Hắc Vương của Hắc Phong quốc chơi trò này.”


      Bờ môi mỏng của Ngự Hàn mỉm cười, dáng vẻ nhàn nhã, giống như căn bản đem chuyện này để vào mắt.


      Nhìn dáng vẻ của Vương, ánh mắt của các đại thần dần dần khôi phục niềm tin tưởng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 324: XÀ VƯƠNG [9]



      hành lang cung,vang lên tiếng cúi đầu chuyện.


      " Trưởng lão, vừa rồi tại đại điện ngươi thấy bổn vương cùng Tuyệt Lệ diễn trò như vậy có thành công ?"


      " Ha......ha.......Vương cùng Thương hộ vệ biểu diễn đều chê vào đâu được ." Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm trả lời.


      Thương Tuyệt Lệ mặt mày trầm trầm:


      " Tin tức thương thế của Vương cũng khỏi rất nhanh được truyền ra ngoài, giả bộ si khờ cũng nên tỉnh táo lại rồi."


      "Chậc, làm Vương cũng dễ dàng gì."


      Ngự Hàn oán giận, nụ cười bỡn cợt thuỷ chung cũng rời môi, chút cũng nhìn thấy là oán giận hay là hưởng thụ loại cảm giác quân thần đấu trí.


      Trưởng lão nhàng thở dài:


      "Các thần tử đó tuy rằng phải là tài đức vẹn toàn, nhưng cũng phải là những người có tư tưởng nổi loạn, chính là bản năng sinh tồn khiến cho bọn họ tìm cây đại thụ mạnh nhất để dựa vào, nghiêm khắc mà , năng lực của bọn họ phải là , chỉ cần thêm ít thuyết phục, bọn họ vì triều đình cống hiến vẫn là rất hữu dụng."


      "Trưởng lão phân tích rất là đúng, quốc gia nào cũng có những nhân tài đồng đều, chúng ta cứ dựa vào sở trường của bọn họ mà dùng được ."


      Giọng điệu của Thương Tuyệt Lệ cứng lại, đối với chuyện như vậy xem ra phải rộng lượng.


      Rừng lớn, loại chim nào cũng đều có, cũng phải là nhiều loại, mới tính là đầy đủ hết.


      Trưởng lão đứng im, ánh mắt sáng ngời quan sát thần thái Ngự Hàn chút, sau đó mới hỏi :


      " Vương, ngài cảm thấy hắc linh châu trong cơ thể thích ứng như thế nào? dung hợp được hoàn toàn chưa?"


      đến hắc linh châu, Ngự Hàn mày kiếm thoáng nhướng lên, dừng chút mới thản nhiên :


      " Tốt lắm."


      cúi đầu, ánh mắt xẹt qua tia cảm động, Tiểu Bối Bối của đem Hắc tinh ngọc bội cho .


      Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ vận dụng Hắc Tinh ngọc bội nâng cao pháp lực, nhưng mà nàng làm cho khỏi cảm thấy áy náy.


      Nhìn mặt của Vương, trưởng lão biết là suy nghĩ cái gì.


      "Bối Bối tiểu thư đối với Vương là hết lòng có trời đất chứng giám, mong rằng về sau Vương thương chăm sóc nàng hơn."


      câu này là lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo.


      Ngự Hàn cười cười đáp lại, con mắt ngập tràn nhu tình.


      ..................


      Hắc Phong quốc.


      Hành lang u, bóng người cao lớn ở thang lầu hẹp lướt qua rất nhanh.


      vào trước cửa căn phòng tối, tay ấn vào vòng tròn đá nổi lên ở góc tường, cửa đá nặng nề mở ra.


      Ánh đuốc mờ nhạt trong phòng tối chiếu ra, soi mặt người mới tới.


      Hắc Khi Phong đứng đưa lưng về phía cửa đá, hai tay đặt phía sau lưng, đối với người mới tới cũng nhìn.


      Bởi vì, biết người đến là ai.


      " Phong đệ.".


      Hắc Khi Dạ đứng phía sau Hắc Khi Phong khoảng cách xa, thân hoàng bào làm cho nhìn rất khí phách, cả người tỏa ra lạnh lùng.


      Hắc Khi Phong trầm mặc đáp, khuôn mặt tuấn tú nhìn tái nhợt, nhưng sắc mặt thay đổi.


      Hồi lâu, Hắc Khi Dạ nữa, khí im lìm.


      Nhìn Hắc Khi Phong từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía mình, cuối cùng sắc mặt Hắc Khi Dạ có chút tức giận.


      " Phong đệ, mặc kệ ngươi có chấp nhận hay , bây giờ ta là Vương của Hắc Phong quốc, ngươi nhìn thấy ta phải làm lễ quân thần đúng hay ? Chẳng lẽ nhị hoàng tử được phụ vương dốc lòng dạy đỗ ngay cả điều lễ nghĩa ấy mà cũng hiểu."


      "........."


      Hắc Khi Phong như cũ gì.


      Thấy Hắc Khi Phong đối với mình hờ hững, Hắc Khi Dạ có chút thẹn quá thành giận :


      " Phong đệ."


      Rốt cục, Hắc Khi Phong xoay người, đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú Hắc Khi Dạ, cho dù giờ phút này nhìn tái nhợt như người bệnh nặng, nhưng mà trong mắt khí lạnh bắn ra mũi nhọn có thể làm đông lạnh khí xung quanh.


      " Ta đối với ngươi hành lễ hay quan trọng lắm sao?"


      Khuôn mặt của Hắc Khi Dạ trong nháy mắt cứng lại:


      "Ý của ngươi là gì?"


      " Ta chỉ là người mất nội đan pháp lực thành người bình thường, Hắc Vương còn chấp nhất với ta cái quì lạy sao? Vì làm cho ngươi trong lòng hả hê chút, hay muốn là cho ta thấy ngươi chịu nổi đòn đả khích?"


      " Ngươi....... Ta chịu nổi đòn đả kích? Ha......ha, Phong đệ, ngươi có phải bị hồ đồ rồi , đừng quên nay pháp lực của ta ngay cả Xích Diễm Vương cũng phải là đối thủ."


      Hắc Khi Phong lạnh lùng cười:


      " Phải ? Vậy ngươi còn đứng trong này làm gì?"


      " Ta đương nhiên là tới an ủi đệ đệ tốt của ta gần đây cuộc sống có phải rất tốt hay ."


      Ánh mắt đảo qua mặt Hắc Khi Phong, con ngươi đen híp lại, mắt xẹt qua tia sát ý.


      " Ta có phúc làm huynh đệ với đường đường Hắc Vương, nếu Hắc Vương muốn nhận thân thích, sao ra lăng mộ của phụ vương tỏ chút hiếu đạo."


      Cằm của Hắc Khi Dạ co rút lại, miệng ngoan tuyệt bật ra lời :"


      như vậy là ngươi muốn phản lại Hắc thị Vương tộc, nhận ta là đại ca."


      " Phản trắc, tin rằng ai có mắt cũng đều biết, phụ vương rốt cuộc chết như thế nào, ngươi đừng mơ tưởng che mắt cả thiên hạ. Giết cha đoạt ngôi, lại nham hiểm thuốc mê lấy nội đan của ta khi đó, ngươi như vậy là muốn nhận thân thích rồi ? Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa."


      Nhìn ánh mắt lạnh lùng của , trong đầu Hắc Khi Dạ lên vẻ mặt hiền hoà, cùng ánh mắt trước mặt trùng hợp là người.


      sửng sốt chút mím môi:"


      Ngươi cho rằng ngươi còn năng lực đó sao? Ta giết ngươi, ta muốn cho ngươi nhìn thấy ta đoạt thiên hạ, trở thành bá chủ thiên hạ."


      " Sau đó chứng minh ngươi mạnh hơn ta."


      Hắc Khi Phong cười nhạo tiếng.


      Chậm rãi ra câu như cây kim đâm vào ngực Hắc Khi Dạ, nắm chặt tay, sâu hít hơi áp chế lửa giận trong lòng.


      " bây giờ ta mạnh hơn ngươi, ít nhất tại ngồi ngôi vua là ta, được làm vua thua làm giặc, đạo lý đơn giản như vậy Phong đệ cũng biết sao? Khó trách Tô Bối Bối lựa chọn Ngự Hàn chứ chọn ngươi, ngươi đối với mình muốn gì cũng biết, so với Ngự Hàn biết liều lĩnh bỏ mặc nguy hiểm của thiên hạ cũng phải kiên quyết đến nhân gian tìm Tô Bối Bối, ngươi kém hơn nhiều, cho nên, ngay từ đầu ngươi nhất định phải bị bại bởi Xích Diễm Vương, tại, ngươi cũng nhất định bại bởi ta, ngươi, thích hợp làm Vương ."


      Châm chọc hồi, phất tay áo rời .


      Cửa đá nặng nề đóng lại, trong hầm đá khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có ánh đuốc chói lọi.


      Hắc Khi Phong bình tĩnh liếc nhìn cửa đá cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía cửa, lại khôi phục trạng thái trầm mặc.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 325: XÀ VƯƠNG [10]



      Hắc Khi Dạ giận dữ vội vàng trở về cung điện, thủ vệ cùng cung nữ nhìn thấy khuôn mặt u ám của đều sợ tới mức thở mạnh cũng dám.


      Nhìn bọn họ khúm núm, Hắc Khi Dạ càng thêm tức giận.


      " Khốn nạn, tất cả cút hết ra ngoài cho ta. "


      Thủ vệ cùng cung nữ chạy nhanh ra ngoài, giây cũng dám dừng lại.


      nổi giận cánh tay vung lên.


      " Loảng xoảng.......loảng xoảng!"


      bàn chén bát toàn bộ đều rớt sàn nhà, phát ra tiếng vang bén nhọn.


      Tế ti từ bên ngoài vào tới, nhìn Hắc Khi Dạ phát đại hoả, ánh mắt híp vào, đáy mắt lên tia quỷ dị u.


      Tiếp theo, cúi đầu, cẩn thận hành lễ:


      " Thuộc hạ tham kiến Hắc Vương."


      Hắc Khi Dạ nháy mắt xoay người, trong chớp mắt tới trước mặt tế ti, cánh tay nắm cổ áo tế ti lôi lại gần.


      " Hừ lâu vậy mới đến, chán sống à?"


      " Hắc Vương thứ tội."


      Tế ti sợ hãi run run, nho trong ánh mắt toàn là sợ hãi.


      Nhìn bộ dáng khúm núm của tế ti, lòng của Hắc Khi Dạ càng thêm phiền chán, hung hăng ném tế ti ra.


      " Đồ vô dụng!"


      " Dạ dạ, thuộc hạ đáng chết. "


      Tế ti sợ đến nỗi môi cũng phát ra thanh lập cập.


      Hắc Khi Dạ nhướng đôi mày rậm, mím chặt môi, toàn thân ngồi dựa vào ghế lớn.


      " Tế ti, nội đan của Phong đệ thuỷ chung thể chân chính dung hợp được vào trong cơ thể của ta, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi phải nội đan dần dần thích ứng với chủ nhân mới sao?"


      " Thỉnh Hắc Vương an tâm chút chớ nóng, dung hợp cần chút thời gian......."


      " Vô nghĩa! lâu như vậy, ta còn thể điều khiển tự nhiên nội đan của Phong đệ, chết tiệt còn cần bao lâu nữa."


      Hắc Khi Dạ quát lớn lên, bả vai tế ti run run.


      " Ách.......Vương thỉnh cần gấp, hấp thu nội đan ngoại lai để tăng pháp lực thể gấp gáp, nhiều khi còn có thể bị tẩu hoả nhập ma, Vương nghĩ kĩ lại, nội đan của nhị điện hạ như thế nào cũng là tu luyện rất nhiều năm mới được, nếu muốn trong thời gian ngắn điều khiển........"


      "Ý của ngươi là tu vi của ta kém Phong đệ quá xa, cho nên, mới thể trong thời gian ngắn điều khiển được nội đan của sao?"


      Ánh mắt của Hắc Khi Dạ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thẳng tắp bắn về phía tế ti,


      khuôn mặt bùng nổ giận dữ.


      khí xung quanh bởi vì tức giận mà giảm xuống vài độ.


      " , , thuộc hạ phải ý này, ý của thuộc hạ là........Là người bình thường luyện pháp thuật cũng ít nhất trăm năm sau, Vương tại tuy rằng hấp thu nội đan, nhưng cũng phải cần thời gian."


      Nghe vậy, Hắc Khi Dạ có chút buồn bực đứng lên, lại lại vài bước rồi dừng lại.


      " Tế ti, nếu tại ta giết Phong đệ, có hậu quả gì?"


      Phong đệ ngày nào còn sống là ngày đó yên tâm, vất vả mới ngồi lên được ngôi vua mà mơ ước lâu nay, tuyệt đối để phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn !


      Cho dù là người thân của , nhưng mà........ có sao đâu, từ xưa đến nay muốn làm việc lớn nhất định phải là người tài giỏi, càng phải có tâm lạnh lùng đối với mọi người.


      tuyệt đối chứng minh cho phụ vương thấy rằng, đường là đúng.


      Tế ti tinh tường quan sát sắc mặt trầm tư của Hắc Khi Dạ, trong mắt thầm lên tia sáng.


      Đợi hồi lâu thấy đáp án, Hắc Khi Dạ mắt lạnh quét về phía tế ti.


      " Tế ti, bổn Vương hỏi ngươi!"


      dấu vết thu lại tâm tình, tế ti cung kính giải thích:


      " Hắc vương, lúc này vạn lần thể giết nhị điện hạ, nếu nhị điện hạ chết, như vậy nội đan của cũng bị ảnh hưởng, vì đề phòng xảy ra chuyện, Vương vẫn nên đợi nội đan của nhị điện hạ hợp vào thân mình giết cũng chưa muộn."


      " Đợi chờ, ta còn phải chờ bao lâu nữa, làm cái này được làm cái kia cũng xong, chẳng lẽ phải đợi đến lúc Xích Diễm quốc mang quân đến diệt Hắc quốc sao?"


      Hắc Khi Phong giận dữ rống lên, cơn thịnh nộ cuồn cuộn dâng trào.


      " Vương .......ai dà......"


      Ngay tại thời điểm tế ti mở miệng, đột nhiên trận rung chuyển trời đất, làm thiếu chút nữa đứng vững.


      Bên ngoài truyền đến những tiếng la hét hoảng sợ.


      Hắc Khi Dạ lạnh lùng đứng thẳng, đối với rung chuyển vừa rồi, hai hàng lông mày của càng nhăn chặt lại.


      Qua hồi lâu, tất cả lại khôi phục lại trật tự.


      Tế ti vất vả mới đứng vững, ôm ngực, bị dọa tới mặt trắng toát.


      bấm đốt ngón tay, mắt ti hí bởi vì giật mình mà trừng lớn:" Vương, tốt, Thiên Ti Nghi bị người khống chế."


      " Chết tiệt!"


      Hắc Khi Dạ mắng tiếng bay nhanh ra ngoài, hướng tới điện tế nơi đặt Thiên Ti Nghi.


      Tế ti cũng chạy nhanh ra ngoài.


      ..........


      Bối Bối theo hành lang cung quẹo trái quẹo phải, chỉ chốc lát là đến ngự thư phòng.


      Nàng quay lại với cung nữ theo:


      " Đưa canh cho ta, ta mang vào, ngươi xuống ."


      " Vâng."


      Cung nữ cầm khay đưa qua, sau đó hạ thấp người lui xuống .


      vào bên trong, liền nhìn thấy Ngự Hàn cúi đầu xem tấu chương.


      Nàng nhè , muốn làm kinh động tới .


      Ngự Hàn có ngẩng đầu, giống như phát ra nàng đến.


      Nhưng mà, lúc thời điểm nàng chú ý, bờ môi mỏng của gợi lên ý cười gian.


      Đem khay đặt bên bàn trà, nàng lén lút bước tới phía sau , định hù dọa , bên hông đột nhiên căng thẳng.


      kịp giật mình, nàng liền cảm thấy hoa mắt, nháy mắt cả người muốn lọt vào


      " Tiểu Bối Bối, đùa có vui ?"


      Tiếng trêu chọc ở đỉnh đầu vang lên.


      Bối Bối ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen mang theo ý cười, nàng chu miệng cam lòng.


      " Chàng chưa thấy người nào ôm rồi, nếu là thích khách chàng làm sao bây giờ?"


      cười tủm tỉm hôn lên môi nàng cái:


      " Yên tâm, người có thể tới gần ta tuyệt đối rất ít, mà có thể bị ta ôm như vậy cũng chỉ có Tiểu Bối Bối thôi."


      Bối Bối cười mắng:


      " Hừ, tự cao tự đại!"


      Mày kiếm nhếch lên:


      " Nàng phải là nhất tính cách này của ta sao?"


      Trừng to mắt, Bối Bối lắc đầu thở dài, giống như là bất đắc dĩ lắm:


      " Thế giới này chính là có nhiều người tự phụ như vậy."


      Trả lời của chính là tràng cười lớn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 326: XÀ VƯƠNG [11]



      Tiếng cười trầm thấp dễ nghe ở quanh quẩn bên tai, nàng giả bộ chịu nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.


      “Chàng có cần cười mãi như vậy ?”


      Nhìn nụ cười của , giương lên nét thanh tú làm cho người ta vô cùng tức giận, ực......khiến cho nàng giận luôn cả gương mặt kia, há có thể dùng từ nghiệt để hình dung!


      “Ha ha......”


      Thấy ánh mắt “ai oán” của nàng như vậy, Ngự Hàn tươi cười liên tục ngừng.


      Bỗng nhiên, nàng nhớ tới mục đích mình tới đây, nên đẩy cái.


      Ngự Hàn, ta mang canh nóng đến cho chàng, nhân lúc vẫn còn nóng uống nhanh .”


      xong, nàng muốn rời khỏi cái ôm của để lấy canh, vòng giữ thắt lưng của nàng cho nàng nhúc nhích.


      “Ngoan ngoãn ngồi xuống .”


      Ngón tay búng ra, trong lúc đó hồng quang lóe ra, cái khay được đặt ở bên kia xuất bàn văn án trước mặt bọn họ.


      Hương thơm từng trận tràn ra, khiến cho ngón trỏ của người ta phải nhúc nhích.


      Bối Bối nuốt nuốt nước miếng.


      vấn đề lớn! Từ sau khi nàng mang thai, sức ăn của nàng tăng gấp đôi so với trước kia, cứ còn tiếp tục như vậy nữa, nàng biến thành con lợn béo.


      thể ăn, thể muốn ăn.


      Nàng liều mạng cảnh báo mình, đôi mắt nhìn vào lòng ngực của , cuối cùng ràng đem khuôn mặt giấu vào trong lòng , mắt thấy, cũng nghe được, thèm ăn.


      Đem loạt động tác của nàng thu vào đáy mắt, Ngự Hàn cười xấu xa, múc thìa canh nóng đổ vào trong miệng.


      “Ừ...... Uống ngon , Tiểu Bối Bối, nàng đối xử tốt với ta, thấy ta mệt nhọc đặc biệt mang món canh uống ngon như vậy đến thăm hỏi ta, uống rất ngon, uống cực kỳ ngon.”


      vừa uống vừa khen ngợi, còn phát ra giọng thỏa mãn.


      Tay của Bối Bối thoáng dùng sức nắm chặt vạt áo của , thể bị hấp dẫn, tuyệt đối thể bị hấp dẫn!


      Cảm giác quần áo buộc chặt, bờ môi mỏng của Ngự Hàn càng thêm giương lên.


      tệ, uống ngon lắm, Tiểu Bối Bối, nàng muốn hay ......”


      đợi xong, Bối Bối đoạt lấy cái thìa trong tay , sau đó chậm rãi uống.


      Ngự Hàn nhíu mày, bạc môi mỉm cười:


      “Tiểu Bối Bối, ta nghĩ đây là cho ta, chẳng lẽ ta hiểu sai ý, là cho hai chúng ta?”


      Nghe ra trêu chọc trong giọng của , Bối Bối làm bộ có nghe thấy, hơi uống xong, nàng thỏa mãn liếm liếm khóe miệng.


      Nàng thoả mãn thở ra hơi.


      Ánh mắt của quét qua cái chén trống , nhéo nhéo hai má của nàng.


      Bối Bối nhìn nhìn cái chén rỗng, le lưỡi, cười gượng :


      “Ha ha...... hình như ta uống hơi vội chút.


      Dưới ánh mắt của ý cười liên tục, nàng ràng vòng ôm lấy cổ của làm nũng.


      Ngự Hàn...... Chàng đói bụng hay chưa? Nếu ta lại lấy chút thức ăn cho chàng?”


      Câu trả lời của là mạnh mẽ hôn lên môi đào của nàng cái, sau đó đưa tay xoa bụng của nàng.


      “Hôm nay đứa có ngoan ?”


      “Rất ngoan a.”


      Bối Bối thuận theo trả lời, suy nghĩ, nàng lại cảm thấy sức khỏe có chỗ nào đó đúng.


      Nàng nghiêng đầu tự hỏi:


      “Kỳ quái, ta nghe người nhà mang thai có nôn nghén, nhưng là ta cũng chỉ có nôn lần, sau đó vốn có cảm giác gì, chàng xem bụng của ta cũng bằng phẳng, chút cũng giống dáng vẻ mang thai, hại ta còn phải chuẩn bị tốt tâm lý là phải nôn thốc nôn tháo .”


      Nghe vậy, kiêu ngạo mà nhướng mày:


      “ cục cưng của loài xà chúng ta khi hình thành, liền có linh tính, huống chi là đứa con của Ngự Hàn ta, đương nhiên giống người thường, đương nhiên chịu để cho nàng khó chịu.”


      Gật gật đầu, nàng nâng má :


      cũng đúng. Nhưng mà...... khi nào ta mới có thể sinh bọn chúng ra a? Cũng phải mang thai 10 tháng sao? Đến lúc đó bụng càng biến càng lớn, eo biến thành thắt lưng dạng thùng nước, dáng người nhất định xấu đến chết!”


      Nhìn nàng nhăn mặt nhăn mày, cũng nhíu mày theo, giống như ở thận trọng lo lắng theo vấn đề ngàng ra.


      Cuối cùng, vẻ mặt của còn tuyên thệ:


      “Thế nhưng lại làm cho Tiểu Bối Bối của ta biến dạng, chờ đứa vừa sinh ra ta liền đánh mông của nó, dạy dỗ nó.”


      lên lòng đầy căm phẫn, giống như thực vì chuyện lo lắng của nàng là chuyện bất công của thiên hạ.


      Bối Bối sửng sốt, lập tức mỉm cười ngọt ngào, ngọt đến làm người ta ngán, thiếu chút nữa làm cho giữ vững được nữa mạnh mẽ hôn nàng.


      Đột nhiên, tươi cười ngọt của nàng trở nên lạnh lùng, cánh tay bé đưa ra kéo vạt lấy áo của :


      “Vậy......đánh chàng trước cái, nếu có chàng là tên đại đầu sỏ tội ác, làm sao có thể có tiểu đầu sỏ tội ác!”


      “Ha ha...... Nương tử như thế nào vi phu là đầu sỏ tội ác đây.”


      Tiếp theo, nháy nháy mắt phượng câu hồn, hôn vành tai của nàng:


      “Nương tử ràng thực thích vi phu thương, mỗi lần đều cầu vi phu mau chút, vi phu chẳng qua là thỏa mãn nhu cầu của nương tử mà thôi, chẳng lẽ hầu hạ tốt cho nương tử cũng là tội?”


      “Câm miệng.”


      Bối Bối mặt đỏ tới mang tai đẩy cái, nhìn dáng vẻ ta đây có tội thong dong nhàn nhã của , trong đôi mắt đen còn lưu chuyển ánh sáng ái muội, nhìn khiến cả người nàng nóng lên.


      Nàng giận dữ liếc cái:


      “Ta với chàng nữa, chàng chỉ giỏi ngụy biện, vòng tới vòng lui cuối cùng lại biến thành sai lầm của ta rồi, vòng vòng khiến ta choáng váng đầu, hừ!”


      khuôn mặt tuấn mỹ của tươi cười mở rộng, miệng mở ra, lộ ra hàm răng trắng tinh đều khít, sáng long lanh.


      “Tiểu Bối Bối, làm sao cảm thấy choáng váng, vi phu xoa đầu cho nàng.”


      xong, ngón tay trắng nõn thon dài của đặt lên huyệt thái dương của nàng, biểu thương thê tử.


      Sâu xa biết trong mắt ý cười ràng như thế, thực chướng mắt!


      Nam nhân này mỗi lần chiếm tiện nghi còn ra vẻ thông minh.


      Được rồi, da mặt của nàng dày bằng , đấu lại ta còn tránh khỏi sao, cho nên, nàng quyết định...... nàng câm miệng.


      Nhưng mà, tay tốt như người thường, bị xoa như vậy, nàng cảm giác có chút buồn ngủ.


      Nhìn đôi mắt nửa muốn ngủ của nàng, vẻ mặt say mê, sủng nịch giương bạc môi lên.


      Nhưng mà, trong lúc nàng lơ đãng tràn ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, lại giống ngọn lửa ném vào trong cơ thể , làm cho nhanh chóng bị thiêu cháy.


      Cơ thể mềm mại thơm ngát của nàng bắt đầu tỏa ra làn sóng hương thơm tập kích, làm cho lý trí của nới lỏng suy sụp.


      Tay vốn đặt ở bụng của nàng dần dần dao động hướng lên , vuốt ve mềm mại của nàng.


      Bởi vì mang thai, tròn trịa của nàng càng thêm có xúc cảm, cảm giác tiếp xúc mềm mại lại co giãn giống như dòng nước xiết chạy tán loạn khắp cả người .


      Máu trong cơ thể bắt đầu chảy nhanh, hò hét...... muốn nàng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 327: XÀ VƯƠNG [12]



      người nàng châm dầu vào lửa.


      Ngự Hàn, chúng ta trở về phòng.”


      Tiếng mềm mại của nàng bởi vì mong muốn mà chậm rãi mê hoặc người.


      Giọng kiều ở trong tai câu dẫn mê hoặc, dường như muốn nhịn được sôi trào trong cơ thể, vội vàng lại thương hôn lên khóe môi của nàng, hô hấp bắt đầu thiêu đốt nặng nề.


      có thể chứ? Nàng chịu đựng được? Tuy rằng ngự y có thể thương, nhưng mà...... Nàng có thể?”


      Khuôn mặt của nàng đỏ lên:


      “Ngay cả loại chuyện này chàng cũng hỏi ngự y, chết người mất.”


      tuyệt cảm thấy thẹn thùng, còn nghiêm trang rất hùng hồn :


      “Đương nhiên phải hỏi, đây chính là liên quan đến vấn đề hạnh phúc của ta nha.”


      “Chỉ cần chàng dịu dàng chút là được.”


      Nàng hạ mắt, dám nhìn ánh mắt quá mức nhiệt tình của .


      Nghe vậy, dường như thể chờ đợi được nữa ôm lấy nàng:


      “Ta cực kỳ dịu dàng.”


      Bước chân của vội vàng nhanh như bay, từ sau khi nàng mang thai, cuối cùng cũng chạm vào nàng, nhẫn nhịn đến muốn nổ tung.


      Nếu nàng cho phép, đương nhiên thể bỏ qua cơ hội tốt!


      Bối Bối thuận theo nằm trong lòng , tùy ý ôm nàng về tẩm cung.


      ......


      Trong bức màn phù dung, mảnh kiều diễm. Ngự Hàn thương tiếc hôn bờ vai trắng noãn của nàng, bàn tay dày rộng phủ lên bụng trơn nhẵn của nàng từ từ trở lên.


      “Vừa mới rồi có phải ta rất dịu dàng hay ?”


      Bạc môi trơn bóng của hàm chứa nụ cười thoả mãn.


      Bối Bối liếc cái, bốc lên phấn quyền đấm vào lòng ngực rắn chắc của cái:


      “Dịu dàng, dịu dàng đến ta muốn đánh chàng, chàng xấu lắm, luôn thay đổi biện pháp để khi dễ ta!”


      Tiếng cười trầm thấp của chuyển động ở cổ họng, đánh chết nhận.


      nhàng vuốt ve môi đỏ mọng bĩu lên của nàng cái:


      “Vi phu làm sao nở lòng khi dễ lòng nương tử dấu của ta, chiêu thức vừa rồi nàng phải cũng rất thích sao?”


      Lại cái phấn quyền dừng ở bờ vai của , mặt của nàng càng thêm đỏ bừng:


      “Chính mình chàng phá hư tốt rồi, còn ý định dạy hư ta.”


      “Hai người xấu cùng chỗ phải càng thêm hợp nhau thú vị?”


      nhếch môi, mắt phượng nháy nháy với nàng, ngàn vạn tình cảm, làm cho nàng cơ hồ muốn mềm yếu.


      nghiệt!”


      Nàng nhịn được trách móc ra tiếng.


      “Ha ha...... Đa tạ nương tử khen ngợi.”


      đứng đắn cho nàng nụ hôn gió.


      Nàng liếc mắt.


      Bỗng nhiên, nàng nhớ tới chuyện gì, vì thế đứng đắn chút.


      Ngự Hàn, nghe chàng lợi dụng Thiên Ti Nghi của Hắc Phong quốc đối phó bọn họ chút?”


      “Ừ, xác thực có chuyện như vậy. vẫn như cũ lộ nụ cười đạm bất cần đời, quá nghiêm túc trả lời.


      Nàng nhéo nhéo thắt lưng của :


      “Ta chuyện đứng đáng với chàng, đem mặt nạ của chàng lấy xuống cho ta, thành chút!”


      xong lời cuối cùng, nàng bất mãn đưa tay qua kéo khuôn mặt tuấn mỹ của .


      Nam nhân này, chuyện lớn chuyện đều có biểu , rất khó cho người ta từ trong dáng vẻ của đoán ra chuyện lớn có bao nhiêu lớn, chuyện có bao nhiêu .


      Nàng cũng lười đoán, trực tiếp chút có vẻ tốt hơn, dùng ít sức!


      Da mặt rốt cục chịu nổi kéo căng của nàng, vội đưa tay bắt lấy bàn tay bé tác quái của nàng.


      “Nương tử thủ hạ lưu tình a, lúc nào vi phu cũng vô cùng thành nghiêm túc với nương tử, tấm lòng này trời đất chứng giám.”


      thực còn giơ ba ngón tay lên, hét to là ta oan uổng.


      Bĩu môi, nàng rất nhanh đưa tay chụp lấy tay của :


      “Chàng đừng tưởng vòng vo mà dời chú ý của ta, vấn đề của ta chàng còn chưa trả lời, mau đem ra.”


      Thấy nàng chút cũng chịu nhả ra, đành phải thu hồi cợt nhả.


      “Tiểu Bối Bối, nàng phải bao giờ nữa để ý đến chính sao? Chuyện này được vi phu xử lý là tốt rồi, nàng ngoan ngoãn dưỡng sức khỏe, sinh cục cưng, vi phu mới an tâm, đừng mệt, ta đau lòng.”


      Nàng nhíu nhíu mày, bĩu môi:


      “Ai với chàng chính , ta nghĩ hỏi chàng lúc thi pháp có thuận lợi ? Trưởng lão chàng cần khoảng thời gian để thích ứng hắc linh châu, chàng nhanh như vậy liền thi pháp, có việc gì chứ?”


      Câu trả lời của là mạnh mẽ ôm chặt nàng, khàn khàn thở :


      “Tiểu Bối Bối, đừng lo lắng, có nàng tốn công cực khổ chăm sóc như vậy, vi phu làm sao dám lại xảy ra chuyện.”


      Vùi ở trong lòng , giọng của nàng có chút buồn:


      “Tuy rằng ta thực chán ghét chính , nhưng mà ai bảo nam nhân của ta là vua của nước, ta muốn quan tâm cũng khó, aiz...... Ta lên nhầm thuyền giặc!”


      hôn lên tóc mai của nàng:


      “Ta biết Tiểu Bối Bối của ta theo ta chịu ủy khuất rồi.”


      “Chàng mới biết được ta ủy khuất a, quả thực chính là khổ sở a.”


      Nàng đưa tay che nửa đôi mắt, giả bộ số khổ khóc kể lể.


      Cười nhìn nàng ràng diễn trò như vậy, thuận theo:


      “Vậy ta nên làm như thế nào mới có thể làm cho Tiểu Bối Bối của ta cảm thấy ủy khuất đây?”


      Thấy nàng muốn chuyện, gian sảo giành trước bước:


      “Đem ta tuyệt thế mỹ nam bồi thường cho nương tử có đủ hay ?”


      Bối Bối nhịn được bật cười:


      “Chàng tự cao, có người nào lại tự mình là tuyệt thế mĩ nam, chàng tự kỷ như vậy cũng biết mặt đỏ nha.”


      “Cái này gọi là tự tin, có thể mê hoặc nương tử ta, phải tuyệt thế mĩ nam còn có thể là cái gì, phải biết rằng ánh mắt nương tử nhà của ta rất cao, mặt hàng bình thường nàng thèm nhìn!”


      Két? Nam nhân này thực giảo hoạt, nếu nàng thừa nhận là tuyệt thế mĩ nam, chẳng phải là chính nàng phải tự miệng mình có ánh mắt?


      Nàng tức giận trừng mắt.


      Được rồi, nàng là nữ nhân tốt đấu với nam nhân xấu......


      Ý? Đợi chút, bọn họ vừa rồi giống như phải vấn đề mĩ nam này!


      Thấy đôi mắt của nàng lại lóe ra tỉnh táo, trước bước hôn lấy nàng, dây dưa sâu môi lưỡi của nàng, đem nàng cuốn vào trong vòng lạt tình mới.


      “Nương tử, bây giờ vi phu liền chứng minh cho nàng xem sức khỏe của vi phu có bao nhiêu tốt!”


      ......


      Hồi lâu, trong màn trướng truyền ra tiếng thở gấp của nàng:


      Ngự Hàn, chàng rất gian trá, mỗi lần đều dùng đến chiêu này.”


      “Nương tử, lừa gạt mới càng khỏe mạnh.”


      Giọng xấu xa của mới vang lên, chợt nghe “Ba” tiếng!


      “Aiz aiz, nương tử, dùng sức chút, cẩn thận đánh tới nơi nên đánh a, bằng hạnh phúc đời này của chúng ta còn.”


      Nam nhân diễn kịch kêu trời kêu đất, chỉ chốc lát, trong trướng mạn liền đến càng nhiều thanh lạch cạch, xen lẫn tiếng nữ nhân cười mắng, còn có tiếng nam nhân khoa trương cầu xin tha thứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :