1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 318: XÀ VƯƠNG [3]



      Bối Bối nhào vào lòng của , nắm lấy vạt áo của , cố ý vô tình nhướng mày hỏi:


      " Ngự Hàn, chàng còn nhớ mọi chuyện lúc chàng bị thương hay ?"


      Nghe vậy, thân mình cứng đờ, cánh tay nắm chặt:


      " Ta chỉ nhớ thời điểm ở bên trong bát quái trận ..........Ta làm nàng bị thương ."


      Cảm giác được buồn bã, Bối Bối nhéo nhéo thắt lưng của :


      " Ta muốn báo thù."


      Giọng của nàng mang theo ý cười.


      " Được, tiểu Bối Bối của ta hẳn là nên báo thù."


      Ngự Hàn hôn hai má của nàng, trong mắt là tràn đầy sủng nịnh đối với nàng.


      Bối Bối cọ cọ đầu trong lồng ngực , tay bé sửa cổ áo của , nhìn ánh mắt hề biết mọi chuyện của , nàng cúi đầu tự hỏi.


      nhớ chuyện lúc đó, như vậy đến bây giờ còn biết nàng mang thai.


      Đưa tay nâng khuôn mặt của nàng, cười tủm tỉm nhướng mày:


      " Tiểu Bối Bối suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy, chẳng lẽ là nghĩ đến ta sao?"


      Bối Bối chớp chớp đôi mắt, nghiêng người ngồi đùi của , kéo tay qua nhàng đặt ở bụng của nàng, sau đó mỉm cười nhìn .


      sửng sốt, ánh mắt nhìn mặt nàng rồi lại nhìn xuống bụng nàng hồi.


      Dần dần, thấy tươi cười của nàng rốt cục cũng nhìn ra được chút manh mối, sau đó...........Xác định.


      Tim đập bùm bùm cơ hồ muốn thoát ra khỏi cổ họng, khẽ đặt tay bụng nàng nhàng vuốt sờ soạng chút, đôi mắt đen nhảy lên khích động.


      " Tiểu Bối Bối, ý của nàng........... phải là muốn cho ta biết.......nàng ......mang thai?"


      câu hỏi, cẩn thận, lắp bắp.


      Nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại như là trở tay kịp của , Bối Bối giả vờ vui chu miệng lên:


      " thích con của chúng ta sao?"


      Chuyện này là , xác định mình đoán đúng.


      Đột nhiên nghe tin tức này làm cho muốn từ ghế ngồi mà nhảy dựng lên, cẩn thận vuốt bụng của nàng, khuôn mặt bàng hoàng như thể tin được .


      " Trời ! Nàng ......... mang thai ! "


      Bối Bối gật đầu, như trước mỉm cười nhìn :


      " Đúng vậy, ta mang thai, có mang Xà cục cưng của chàng, à , là Xà đản đản, Hoàng Kim đản (trứng vàng)."


      " Hoàng Kim đản?"


      Ngự Hàn ngẩn người lặp lại từ này, có chút nghi hoặc lại có chút buồn cười nhìn nàng.


      Bối Bối lại gật đầu mạnh:


      " Đúng vậy, chính là Hoàng Kim đản, biết có bán được tiền , hoàng kim có phải châu báu đâu."


      Nàng cười hì hì cúi đầu nhìn bụng của mình ánh mắt khẽ cười lưu chuyển.


      "Nàng làm sao mà biết được chính là Hoàng Kim đản, nhỡ đâu là trứng gà đỏ."


      biết nên khóc hay nên cười chỉ vào cái mũi của nàng, sau đó nhéo nhéo.


      " Ta chính là biết, cục cưng của chúng ta chính là Hoàng Kim đản."


      Bối Bối vuốt ve cánh tay tác quái của , đôi mắt hàm chứa ý cười thần bí.


      Ngự Hàn bất đắc dĩ hôn lên cái trán của nàng, trong lòng nghĩ là nàng chỉ muốn tranh cãi với , cũng thuận theo nàng.


      " Được được, nàng là hoàng kim chính là Hoàng kim đản, tiểu Bối Bối của ta cái gì cũng đúng."


      Biết có tin tưởng lời của mình, nhưng mà nàng vốn là cũng muốn cho biết, bởi vì, đó là bí mật của nàng cùng cục cưng.


      Bỗng nhiên, nàng cảm giác được bản thân hình mình bay lên .


      Nàng phản ứng kịp, kinh hô tiếng, nhanh bám lấy cần cổ của .


      " Ngự Hàn, chàng làm sao, đột nhiên ôm người ta mang , bị chàng hù chết."


      Bước chân của rất nhanh, như bay, trong mắt có vạn phần khẩn trương:


      "Nàng cần nghỉ ngơi."


      " Aiz aiz, đừng khẩn trương như vậy được , ta còn chưa có mệt."


      " được, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mới có thể dưỡng sức khỏe tốt."


      "Chàng cũng phải đại phu, làm sao biết phụ nữ có thai nên làm gì và nên làm gì."


      Nghe vậy, bước chân của Ngự Hàn chậm lại chút sau đó càng chạy nhanh.


      Chính là trong nháy mắt, liền ôm nàng vào phòng ngủ của Diễm cung, nhàng mà đem nàng đặt lên giường .


      ngồi ở mép giường, đôi mắt khoá trụ nàng, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm .


      Bạc môi giơ lên chút cười dịu dàng như nước, tuấn mỹ làm cho người ta hô hấp cũng muốn ngừng.


      Nhưng mà, nụ cười này của , lại làm cho nàng cảm thấy da đầu run lên.


      " Chàng làm cái gì mà đem ánh mắt khủng bố đó nhìn ta?"


      Nhìn nàng chớp chớp mắt, nụ cười của càng thêm sáng lạn, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy càng thêm nguy hiểm .


      Rốt cục, mở miệng, tiếng nhu tình như nước, loại nhu làm cho lòng người ta phát run:


      " Tiểu Bối Bối, nàng nhắc nhở ta, phụ nữ có thai nên làm gì nên làm gì, nàng xem là nên làm cái gì?"


      thích hợp !


      Bối Bối trong đầu vang lên cảnh tỉnh, vì thế nàng quyết định mang vấn đề thôi cần suy nghĩ.


      " Ta......... Ta cũng phải đại phu, ta làm sao mà biết."


      " Đúng vậy, biết phụ nữ có thai có nên hao phí năng lượng lớn hay , hoặc có nên trong thời gian ngủ chạy tới ngự thư phòng xem tấu chương hay , càng có nên mệt rồi ghé vào bàn ngủ, ngay cả quần áo cũng mặc đủ ấm hay !"


      càng càng mau, ngữ điệu cũng càng ngày càng lớn lên, giống như muốn áp chế cơn giận, giống nhau nhẫn cái gì đó.


      Nhìn gương mặt chút thay đổi của , con ngươi trong suốt hề ôn nhu, mà là nặng nề làm cho nàng cảm thấy có chuyện hình như thích hợp .


      Nuốt nuốt nước miếng, nàng vươn tay kéo ống tay áo của lắc lắc.


      " Ngự Hàn, chàng tức giận sao?"


      cầm tay nàng, hít hơi sâu, nhưng cách nào đè nén được trong lòng sôi trào.


      Cánh tay xoa hai má của nàng, khẽ cắn môi, buồn bã thét:


      " Đúng vậy, ta tức giận, ta cực kỳ tức giận! Ta tức giận vì sao mà ta có thể để cho nàng phí sức mệt nhọc, ta tức giận chính mình thế nhưng trong thời điểm nàng cần ta nhất có cách nào có thể chăm sóc cho nàng, cho nàng cái ôm ấm áp, ta tức giận ta thế nhưng còn muốn lúc nàng hoài thai tiêu hao năng lượng giúp ta chữa thương, ta tức giận........ "


      " Hư......"


      Nàng đưa tay để môi của , cho tiếp tục .


      Nàng kéo nằm xuống , sau đó tiến sát vào lòng của .


      " Ngự Hàn, đừng tức giận, nếu muốn giận mình, sao chừa chút khí lực với ta những lời ngọt ngào, ta lâu lắm rồi nghe được lời ngon tiếng ngọt của chàng, ta rất muốn nghe."


      Nàng lấy tay quấn quanh tóc của , chơi đùa, đôi mắt mang theo chờ mong nhìn , má nàng nóng lên, có chút hồng.


      Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong mắt rốt cục lên nhu tình.


      nhàng thở dài, cánh tay đem nàng ôm vào lòng, hôn lên vành tai nàng, tiếng từ tính khàn khàn:


      " Ta nàng, , ."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 319: XÀ VƯƠNG [4]



      Tâm trạng của Bối Bối hưng phấn nheo đôi mắt lại, đầu để sát vào trong ngực cọ cọ.


      Nhìn thấy quần áo của có chút ẩm ướt, nàng mới nhớ tới mình đem nước mắt nước mũi đều lau đến quần áo của .


      MG, nàng còn ôm ôm chặt như vậy, bẩn chết được.


      tay của nàng đẩy ra , cách xa chút.


      Ngự Hàn nhíu nhíu mày, thích nàng rời khỏi ôm ấp của , đưa tay muốn đem nàng kéo trở về.


      “Đợi chút, quần áo của chàng...... Khụ khụ, bẩn bẩn, chàng tắm rửa trước .”


      Ánh mắt của Bối Bối liếc trái rồi lại liếc phải, thỉnh thoảng liếc vào vạt áo chỗ của , trong đôi mắt giấu được có chút có tật giật mình.


      Quần áo của bẩn?


      Ngự Hàn sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn có chút chưa phản ứng kịp.


      Nhưng mà, khi chộp được chột dạ kia trong mắt của nàng, trong nháy mắt hiểu được.


      Đôi mắt tuấn chợt lóe, xẹt qua tà khí xấu xa:


      “Tiểu Bối Bối, nếu đây là kiệt tác của nàng, vậy nàng hẳn là thực thích mới đúng, như thế nào lại có biểu chán ghét thế kia.”


      Lúc đó, tươi cười của càng thêm mở rộng, đưa tay giữ chặt lấy thắt lưng của nàng, thoáng dùng chút lực, liền làm cho nàng lần nữa tựa vào trong lòng, dựa vào khe hở.


      Ngay sau đó, trêu chọc mang theo giọng tươi cười tràn ra:


      “Nương tử, ta biết nàng kỳ cũng thực thích kiệt tác của chính nàng, chính là ngượng ngùng ra, có sao, vi phu hiểu được.”


      Bị ôm thể động đậy, Bối Bối đành phải cố gắng đem mặt từ trong ngực kéo ra chút khoảng cách.


      Mắt thấy mặt mình có khoảng cách nguy hiểm với khối ẩm ướt, Bối Bối nổi giận, là cố ý!


      “Hiểu biết cái đầu chàng, nhanh tắm rửa, bằng đêm nay chàng ngủ đất!”


      “Nương tử, nàng xác định muốn ta ngủ đất? Ừ...... lúc bây giờ cũng sớm, bên ngoài giống như tuyết lại bắt đầu rơi, cuồng phong giống như lớn hơn nữa, căn cứ suy đoán của ta, nửa đêm có khả năng càng thêm lạnh, nương tử xác định cần vi phu sưởi ấm cho nàng?”


      Mỗi câu của , nàng liền run run chút, bây giờ đủ lạnh, còn muốn lạnh hơn nữa a!


      Bĩu môi, nàng buồn bực trừng cái, tiểu nhân bỉ ổi, biết lúc nàng ngủ ấm áp liền ngủ được.


      , nhanh tắm rửa.”


      Nàng ràng đuổi xuống giường, sau đó chính mình co lại quấn lấy chăn, dường như chỉ lộ ra đôi mắt.


      Ngự Hàn đứng ở bên giường, cười tủm tỉm nhìn xuống nàng, đáy mắt lóe ra ánh sáng long lanh.


      Bối Bối bĩu môi, quanh co thỏa hiệp:


      “Này, động tác của chàng phải nhanh chút nha.”


      “Tuân mệnh, nương tử.”


      Nhìn thấy nàng bĩu môi dáng vẻ cam lòng lại thể thỏa hiệp đáng , nhịn được cười ha ha cúi đầu hôn lên môi của nàng cái, sau đó trước khi bão của nàng nổi lên, lắc mình rời đến Tảo Trì.


      “Xà đáng ghét, vừa tỉnh liền khi dễ ta.”


      Nhìn bóng dáng áo trắng bay bay của , nàng hờn dỗi tiếng, chọc càng thêm cười to.


      Quay đầu, tặng cho nàng nụ hôn gió, nháy mắt mấy cái, sau đó mới biến mất ở chỗ rẽ.


      ......


      Sáng sớm hôm sau, im lặng của Diễm cung liên tục bị “Quấy rầy”.


      “Vương huynh, Vương huynh......”


      Huyên Trữ công chúa vẫn là người chưa đến mà tiếng đến trước.


      tiếng trầm ổn khuyên nhủ :


      “Công chúa, bây giờ thời gian còn sớm, Vương cùng Bối Bối tiểu thư hẳn là còn nghỉ ngơi......”


      “Nhưng mà ta chờ kịp rất muốn gặp Vương huynh a, Vương huynh tỉnh rồi phải sao, chẳng lẽ Thương hộ vệ ngươi muốn nhìn thấy dáng vẻ của Vương huynh hoàn hảo như lúc ban đầu sao?”


      Giọng thanh thúy hỏi ra có chút vội vàng.


      Lúc này, giọng khác nhàng dịu dàng gia nhập vào ở bên khuyên nhủ.


      “Công chúa, trước tiên bằng chúng ta ở bên ngoài im lặng đợi chút .”


      “Khả Y, như thế nào ngươi cũng như vậy chứ, ngươi cũng là người bệnh, nhưng lại là nữ tử nha, Vương huynh là nam tử hán, ngươi cũng rời giường đến đây, cũng nên rời giường thôi.”


      “......”


      Bên ngoài trầm tĩnh xuống.


      Bối Bối buồn ngủ mắt lim dim giọng mơ hồ:


      Ngự Hàn, xem ra chàng nếu ra ngoài muội muội tốt của chàng chàng là hùng vô dụng, ngay cả so với nữ tử cũng bằng.”


      đưa tay véo lên gương mặt nàng chút, sau đó muốn xa rời vỗ về bờ má của nàng, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc da thịt mềm mại như tơ lụa của nàng.


      “Cứ để cho nàng ta .”


      chút để ý trả lời.


      Tay phủ lên gương mặt nàng, thực thoải mái, nàng giống như con mèo meo meo thoải mái khi được vuốt ve chút, đôi mắt vẫn buồn ngủ hơi hé nửa như trước.


      Cuối cùng, nàng nhàng thở dài:


      “Ta xem chàng vẫn là nên ra ngoài nhanh chút , giúp ta ngăn chặn giọng lớn của bọn họ, ta còn muốn ngủ.”


      “Nhưng mà ta muốn ngủ cùng nàng, ngoan, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, đừng để ý đến bọn họ.”


      Bối Bối vươn tay ra, đùa giỡn vạt áo của , làm nũng oán giận:


      “Ta cũng muốn để ý, nhưng mà bọn họ ồn ào, làm cho người ta ngủ được.”


      nghiêng tai lắng nghe xong chút, đôi mày thanh tú giương lên, đúng rất ầm ĩ!


      Nhất là giọng của Huyên Trữ, càng ầm ĩ.


      thương hôn lên trán của nàng, tay vung lên, chùm hồng quang bắn ra, nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, từ từ hình thành cái lồng trong suốt, ngăn cách với bên ngoài.


      “Như vậy ầm ĩ.”


      “Oa......Chàng thực là hư, thế nhưng hạ kết giới, nhưng mà...... Ta thích, ha ha......”


      Bối Bối vui vẻ giương đôi môi hồng lên, vùi vào trong lòng , tiếp tục ngủ.


      Trong chăn, tay tai từ từ tiến vào trong quần áo của nàng, đặt bụng của nàng, nhàng vỗ về.


      Nơi đó, có đứa con của .


      Đôi mắt đen của nhịn được chứa đầy vui sướng nồng đậm.


      Nghĩ đến quá trình nàng mang thai đứa con của , bạc môi của gương lên độ cong tà khí.


      “Tiểu Bối Bối, ta thực dũng mãnh có phải , nhanh như vậy đạt được mục tiêu.”


      Nghe lời xấu xa của , trong đầu của nàng cũng xẹt qua lần ở khách sạn nhân gian kia.


      Khuôn mặt ửng lên hai đóa mây hồng, nàng hờn dỗi :


      “Chính là chàng hư hỏng.”


      “Ta chỉ làm mấy chuyện xấu đối với mình nương tử thôi.”


      tiếp nhận thuận theo nàng.


      Nàng nhịn được cắn vào lồng ngực ở vạt áo mở rộng của , hờn dỗi:


      “Đáng ghét.”


      “Ha ha......”


      cúi đầu bật cười.


      Bàn tay vẫn như cũ di chuyển bụng mềm mại của nàng, tươi cười bên miệng của từ đầu đến cuối giảm.


      “Tiểu Bối Bối, nàng thích con trai hay là con ?”


      Bối Bối thoáng mở to mắt, giảo hoạt quan sát cái:


      “Con trai hay con ta đều thích.”


      Nàng cười, cười đến có dụng ý khác.


      cười, cười đến vui vẻ thuần túy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 320: XÀ VƯƠNG [5]



      Ngoài cửa, Huyên Trữ công chúa ồn ào càng thêm lớn tiếng.


      “Vương huynh rất quá đáng, thế nhưng hạ kết giới! Thương hộ vệ, ngươi mau mở kết giới ra, Vương huynh người này, hừ!”


      Nàng nhịn được nắm chặt tay vung vung trong khí, tức giận đến phồng quai hàm.


      Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt khó xử quan sát cửa phòng ngủ.


      “Công chúa, thuộc hạ dám.”


      “Ta mặc kệ, bản công chúa mệnh lệnh cho ngươi tháo bỏ kết giới, chẳng lẽ ngươi nghe lệnh?”


      Huyên Trữ công chúa bị trêu chọc nổi lên cáu kỉnh.


      Thương Tuyệt Lệ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ qua , đành phải đắn đo trả lời:


      “Công chúa, pháp lực của Vương bây giờ giống như xưa, lúc trước kết giới do Vương tạo ra thuộc hạ muốn giải đều phải rất khó khăn, huống chi là bây giờ trong cơ thể Vương có hắc linh châu của Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ có cách nào.”


      “......Vương huynh đáng ghét, ta mặc kệ, Vương huynh chịu ra ta liền...... !”


      Nàng chơi xấu ngồi trước cửa, liều mạng nhìn chằm chằm cửa, giống như muốn tranh hơn thua.


      Từ đầu đến cuối Khả Y đều vẫn duy trì im lặng nhìn cử chỉ của Huyên Trữ công chúa mang tính trẻ con, môi đào nhịn được hơi hơi giương lên.


      Huyên Trữ công chúa rất trẻ con.


      Nàng biết rằng ở bên cạnh, Thương Tuyệt Lệ cơ hồ bị lạc vào trong nụ cười nhàn nhạt tự nhiên lộ ra của nàng.


      Nụ cười của nàng, rất đẹp rất đẹp, làm cho muốn cất giữ vĩnh viễn.


      Trong lúc cười nhạt như hoa lê xoáy nước, nàng bỗng nhiên cảm giác được cái nhìn chăm chú nồng cháy.


      Theo cảm giác, nàng quay đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt nhiệt tình của , mặt của nàng hơi hơi nóng lên.


      Nàng e lệ hạ giọng:


      “Huyên Trữ công chúa ở trong này, chàng...... đừng nhìn ta như vậy.”


      Nhìn dáng vẻ cực kỳ thẹn thùng, suy nghĩ của cơ hồ biến thành hồ tương.


      “Vậy chúng ta đến nơi khác.”


      cũng hạ giọng, có chút vội vàng thốt ra, ánh mắt lại nhiệt tình nhìn nàng.


      Oanh...... hai má trắng nõn của nàng đỏ bừng như mai trong tuyết, xấu hổ đến ngay cả cổ cũng đỏ.


      như thế nào...... trực tiếp như vậy, luôn làm cho nàng vừa thẹn lại...... cảm thấy bất đắc dĩ ngọt ngào.


      Từ lúc nàng từ từ nhận ra cảm tình của tới sau này, liền luôn như vậy chút nào che giấu nhìn nàng, làm cho nàng rất xấu hổ.


      Ngay lúc khí giữa bọn họ thực ái muội, giọng trong trẻo của Huyên Trữ công chúa đột nhiên xen vào:


      “Ta các ngươi trước mặt kẻ đơn như ta mắt mày lại là có ý tứ gì đây, cũng sợ khuấy động đến nhược điểm trong lòng ta.”


      Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại, Huyên Trữ công chúa lại biết khi nào gần ngay trước mắt, làm cho bọn họ bị dọa chút.


      “Công...... Công chúa, người phải ở......”


      “Ngồi nơi cửa sao? Có phải nhắc tới câu này hay ?”


      Huyên Trữ công chúa cắt đứt lời của , tức giận hỏi.


      “Á......”


      Thương Tuyệt Lệ lúc này trả lời như thế nào cũng được, chỉ có thể xấu hổ nhìn nàng.


      Khả Y thấy dáng vẻ lúng túng của , lòng mềm nhũn, chút nghĩ ngợi liền mở miệng.


      “Công chúa, là ta thất lễ, xin công chúa đừng...... đừng trách .”


      vừa xong, mặt của nàng ửng đỏ.


      Ánh mắt nhiệt liệt của Thương Tuyệt Lệ rơi xuống người nàng, đáy mắt chứa đầy cảm tình nồng đậm.


      Nàng thế nhưng công khai giúp chuyện, có phải có hàm ý...... hay


      “Aiz aiz aiz, các ngươi đúng là...... Ta đều nổi da gà lên hết, , đến nơi có ai mà tiếp tục tình ý nồng nàn .”


      Huyên Trữ công chúa vẫy vẫy tay, như là đuổi ruồi bọ đuổi bọn họ ra khỏi Diễm cung.


      “Vậy...... vậy thuộc hạ cáo lui.”


      Thương Tuyệt Lệ mặt đỏ tới mang tai hành lễ cáo lui.


      “Ngươi phải sớm muốn cáo lui sao?”


      Huyên Trữ công chúa liếc cái, mím môi ra chút giễu cợt.


      Thương Tuyệt Lệ xấu hổ vội giữ chặt tay của Khả Y, nhanh chóng rời .


      Nhìn bóng dáng của bọn họ, ý cười bên môi Huyên Trữ công chúa từ từ nhạt .


      Xoay người nhìn Diễm cung, nàng thở dài tiếng mất mát, sau đó cúi đầu trở về cung điện của nàng.


      ......


      khí trong lành, hoa mai trong tuyết đọng ngạo nghễ đứng thẳng.


      Khả Y hơi hơi thở hổn hển:


      “Chờ chút, Thương công tử, chàng muốn dẫn ta đâu?”


      Nghe được nàng hơi thở mệt, Thương Tuyệt Lệ lập tức chậm lại bước chân, suy nghĩ, dứt khoát ngừng lại.


      Xoay người nhìn nàng, môi cương nghị của bỗng nhiên gợi lên nụ cười ngang ngược.


      lại từng bước, khom người, tay bế lấy nàng.


      “Như vậy nàng cảm thấy mệt mỏi nữa.”


      “A......”


      Khả Y lắp bắp kinh hãi, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ .


      “Thương...... Thương công tử, chàng đừng...... đừng như vậy......”


      Nàng lắp bắp, hai má đỏ tươi mong mỏi.


      Thương Tuyệt Lệ mê muội nhìn nàng thẹn thùng cúi đầu, dáng vẻ kiều vừa nhìn muốn rời .


      khỏi tươi cười rạng ngời:


      “Khả Y, nàng thực dễ thẹn thùng.”


      Tiếng cười sang sảng khiến cho trong ngực chấn động, chấn động của xuyên qua lớp xiêm y truyền về hướng nàng, nàng cảm giác nhịp đập của tim mình cũng rộn lên.


      “Thương công tử, chàng...... chàng thả ta xuống.”


      ôm nàng như vậy, nàng như thế nào có thể thẹn thùng.


      “Ta muốn thả nàng xuống, ta muốn bế nàng đến nơi.”


      Giọng của kiên cường bên trong mang theo nhu tình, xen lẫn kiên cường cho từ chối.


      Lời của gợi lên hiếu kỳ trong lòng nàng, nàng quên e lệ, nâng mắt nhìn :


      nơi nào?”


      Rốt cuộc là nơi nào làm cho lộ ra biểu như vậy? Nàng...... Muốn biết.


      “Ta lập tức mang nàng .”


      ......


      Dọc theo đường , nàng nhìn thấy rất nhiều hoa mai, gió thổi qua, hoa bay bay như múa lượn đầy trời, đẹp sao tả xiết.


      Đôi mắt bị cảnh đẹp này hấp dẫn, nàng nhịn được thở dài:


      “Đẹp quá.”


      “Phải ?”


      Độ cong khóe môi của càng thêm giương lên.


      bế nàng, bước chân vững vàng nhanh như bay.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 321: XÀ VƯƠNG [6]



      bao lâu, bọn họ vào cung điện yên tĩnh thanh nhã .


      Nàng nhìn thấy ở trước mắt điện phủ rộng lớn rất đơn giản, cơ hồ nhìn thấy chút trang trí hoa lệ, tiền viện của cung điện đơn rừng mai, đóa hoa dịu dàng lay động hòa cùng sắc sảo của cung điện.


      Nàng có thể đoán được ít cái gì, đảo mắt nhìn :


      " Nơi này là ...."


      "Nơi này là chỗ ta ở."


      nhàng đem nàng buông ra, thân hình cao lớn càng làm cho thân hình của nàng nhìn bé nhu nhược.


      "Nơi ở của chàng? Chàng dẫn ta tới để làm gì........"


      Khả Y có chút hoang mang ngón tay biết làm sao đành đan chặt vào nhau, nghĩ đến cách mang nàng tiến vào nhà của , làm cho lòng nàng như có dòng nhiệt nóng cuồn cuộn.


      nhìn nàng sâu, sau đó ngược lại nhìn rừng mai trước mắt:


      " mảnh rừng mai này là lúc mẫu thân của ta còn sống tự tay trồng, với ta mà rất có ý nghĩa, ta hi vọng có ngày ta có thể ôm tân nương của ta vào nơi này."


      Tân nương ?


      Khả Y trở tay kịp, chỉ có thể chăm chú nhìn rừng mai trước mắt, mặt nàng bắt đầu hồng lên.


      Ý tứ của muốn cầu hôn nàng sao?


      Nghĩ đến đây, đầu nàng càng thêm cúi gầm xuống, tầm mắt biết là nên nhìn chỗ nào.


      Chỉ trong chốc lát, đôi giầy màu xanh đen xuất trước mắt của nàng, hơi thở nam tính ngay sau đó đánh úp về phía nàng.


      Nàng khẩn trương hô hấp cũng cẩn thận.


      Thương Tuyệt Lệ đưa tay xoa hai má của nàng, chậm rãi nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng nhìn vào mắt mình.


      " Khả Y, nàng nguyện ý trở thành tân nương của ta ?"


      Nhìn đôi mắt thâm tình của , đôi mắt nhiễm tầng hồng hồng cứ như vậy thành khẩn thẳng thắn lên trong mắt nàng, nàng cảm giác được ở nơi sâu nhất trong cơ thể dòng cảm xúc như tăng vọt lên.


      " Ta .........ta biết."


      Sau khi nàng xong, nàng thấy ảo não.


      Kỳ , nàng nghĩ trả lời như vậy, nhưng mà, nhưng cũng biết nên trả lời như thế nào.


      Lập gia đình, tựa như là mộng ảo, vẫn vây khốn lấy nàng, nàng thể giải thoát được, cho nên.......... thể đáp lại .


      Tay chậm rãi xoa mi tâm bất tri bất giác nhíu lại của nàng, nhàng thở dài.


      " Khả Y, ta ép buộc nàng, chỉ cần nàng đừng trốn tránh tình cảm của ta, ta chờ, chờ nàng hoàn toàn đón nhận ta, cho dù là bao lâu."


      Tiếng trầm thấp, tựa như câu dẫn lòng nàng, gắt gao ôm lấy lòng nàng.


      Đôi mắt của nàng nhịn được bỗng chốc dâng đầy nước mắt.


      " Thương công tử........"


      Nàng cúi đầu gọi tiếng, rốt cuộc nhịn được xúc động trong lòng, cánh tay ôm lấy cổ , kiễng chân hôn lên môi .


      Thương Tuyệt Lệ chấn động chút, rất nhanh vươn tay ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, từ thế bị động thành chủ động hôn sâu lên đôi môi ngọt ngào.


      " Bùm.....bùm.....bùm...."


      Da thịt dán sát truyền lại tiếng tim đập rộn ràng, nhiệt độ dâng lên.


      Hồi lâu, luyến tiếc buông nàng ra, đầu đặt xương quai xanh của nàng,


      ánh mắt của sáng ngời.


      " Khả Y, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta, ta vui mừng."


      " Chàng đừng nữa."


      Khả Y thẹn thùng thôi.


      Thương Tuyệt Lệ trả lời cúi đầu cười, thương ôm lấy nàng.


      Nhìn hoa mai trắng bay đầy trời, khuôn mặt nghiêm nghị của trở nên dịu dàng.


      Thời gian im lặng trôi qua.......


      " Khả Y, ta bỏ cuộc, chờ Xích Diễm quốc cùng Hắc Phong quốc còn chiến tranh, ta lại cầu hôn nàng nữa, đến khi nào nàng đồng ý mới thôi."


      Chiến tranh? Đúng rồi, nàng như thế nào mà lại quên bất cứ lúc nào cũng có thể lên chiến trường.


      Khả Y bừng tỉnh, nàng vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng lo lắng:


      " Vì sao mà phải chờ sau khi hết chiến tranh?"


      vuốt sợi tóc bung ra của nàng:


      " Bởi vì.........Ta nghĩ muốn xác định khi ta an toàn trở về cầu hôn nàng."


      ra, nghĩ như thế.


      luôn vì nàng suy nghĩ chu toàn, săn sóc tỉ mỉ làm cho nàng muốn khóc.


      Nếu là như vậy, bây giờ nàng đáp ứng.


      Ý nghĩ dứt khoát, nàng vứt bỏ gông xiềng trong nội tâm, đôi mắt trong suốt nhu tình:


      " Ta nhận lời chàng."


      "Hử?"


      phản ứng chậm chạp.


      " Ta ...... Ta nhận lời cầu hôn của chàng, nhưng mà, ta nghĩ đợi sau khi Xích Diễm quốc của chúng ta thắng lợi, xin Vương làm chủ cho hôn lễ của chúng ta được ?"


      Thương Tuyệt Lệ ngây ngẩn cả người, thể tin được sợ mình nghe nhầm.


      Kích động cầm tay nàng, ánh mắt nóng bỏng khoá chặt mắt nàng:


      " Khả Y, nàng .......Là nhận lời gả cho ta sao?"


      Thấy nàng gật đầu, vui mừng đến nỗi muốn cười to.


      Nhưng mà, khi nghĩ lại, cố đè xuống đáy lòng vui sướng:


      " được, bây giờ nàng cần đáp ứng, chờ hết chiến tranh."


      Tay nàng che cánh môi , ánh mắt kiên định


      " , ta nhận lời rồi."


      " Nhưng mà.......Nhưng mà......."


      nóng nẩy, vừa muốn nàng nhận lời, lại sợ nàng nhận lời.


      " Chàng vừa rồi cầu hôn với ta, ta cũng nhận lời, cho nên, chúng ta tại là đính hôn. Trừ phi......Lời cầu hôn vừa rồi của chàng là giả."


      xong lời cuối cùng, nàng cúi đầu có chút mất mát.


      " Đương nhiên là ! Nhưng ta nghĩ nàng từ chối."


      Vừa rồi muốn ám chỉ với nàng, ám chỉ hành động sau này của .


      Bởi vì nàng yếu đuối như vậy, sợ sau này đột nhiên cầu hôn làm nàng hoảng sợ, cho nên mới mượn lần này nhắc cho nàng có chuẩn bị tâm lý.


      Nhưng mà, đoán chắc phía sau nàng còn khúc mắc thể dứt bỏ bóng ma trong lòng để đón nhận .


      Cho dù vừa rồi nàng cự tuyệt , cũng ngoài dự liệu của , nhưng mà, bây giờ nàng nhận lời, lại nằm ngoài dự đoán của .


      " Ta nhận lời rồi, chàng........ Muốn rút lại lời cầu hôn sao?"


      Nhìn nàng điềm đạm đáng , ánh mắt quẫn bách xấu hổ, lại như trước dũng khí can đảm.


      Nàng nhu nhược kiên cường cùng dũng cảm, làm cho càng thêm , định mở miệng, lại chỉ có thể phát ra thanh :


      " Ta.......Ai....."


      Cuối cùng, lựa chọn ôm chặt nàng vào lòng.


      Nàng sợ hãi vòng tay ôm :


      " Đồng ý với ta, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều phải nhớ hẹn ước của chúng ta, ta..........chờ chàng."


      "Được."


      cảm động, vì ngu ngốc của nàng.


      nấp trong góc, hai bóng người chen chúc lén lút rình coi.


      " Aiz,aiz, Ngự Hàn, chàng xem Thương đầu gỗ, so với chàng còn hiểu phong tình hơn, người ta biết lựa chọn địa điểm lãng mạn như vậy cầu hôn, còn chàng, cũng chỉ biết ra lệnh' Tiểu Bối Bối, chúng ta kết hôn'! mất hứng!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 322: XÀ VƯƠNG [7]



      Ngự Hàn bất đắc dĩ chặn môi nàng lại, nàng càng càng hăng, cho nên, giọng cũng càng ngày càng lớn.


      “Hư, Tiểu Bối Bối, giọng của nàng quá lớn, phải nàng muốn nhìn lén sao, nếu để cho Tuyệt Lệ phát , nàng thể tiếp tục nhìn lén.”


      có lòng tốt báo cho nàng.


      Nghe được cảnh cáo, nàng lập tức ngậm miệng.


      Nhưng mà, đôi mắt của nàng vẫn ngừng lườm , lại nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, ý tứ ràng.


      Ngự Hàn nhíu nhíu mi tâm, buồn bực trong nháy mắt, sau đó khuôn mặt tuấn mỹ lại tươi cười.


      Ghé sát vào lỗ tai của nàng, cắn cắn vành tai nàng, cố ý hướng vào tai nàng, tiếng mê hoặc khàn khàn:


      “Tiểu Bối Bối, ta còn là thích trực tiếp chút, thí dụ như ......ở trong lúc thương cầu hôn, cảm giác phải càng thêm thú vị sao? Ngươi cũng thích thế phải ?”


      Giọng mị hoặc, hơi thở nóng bỏng phả lên chiếc gáy trắng nõn của nàng khiến nàng run rẩy, cố gắng ổn định nhịp tim.


      nghiêng mình cách xa mặt , hai má nàng hồng hồng liếc cái:


      “Đừng quấy rầy ta, ta muốn xem bọn họ làm gì.”


      Nhưng mà, đầu nàng mới muốn chuyển nhìn về phía Thương Tuyệt Lệ, lại bị tay ngăn lại.


      Nàng bất mãn nhìn chằm chằm , thèm để ý nhếch môi cười cười:


      “Chúng ta đến chỗ khác vụng trộm tình”


      Cái gì vụng trộm tình, chuyện thực thô tục.


      Ánh mắt của nàng như là “Khinh bỉ” nhìn .


      nhún nhún vai, cánh tay ôm chặt thắt lưng của nàng, hồng quang chợt lóe, góc tường lập tức liền trống rỗng.


      ......


      Trong bụng Bối Bối, ba quả quang cầu xà đản đản thảo luận.


      “Đại ca, phụ thân Tiểu Hàn muốn cùng mẫu thân vụng trộm tình, cái gì gọi là vụng trộm tình a? Là nơi rất thú vị sao?”


      Lão Tam nêu ra vô số câu hỏi.


      Lão Đại cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu :


      “Ta cũng hiểu nha, nhưng mà nếu Tiểu Hàn phụ thân đến nơi kia vui vẻ như vậy, chắc hẳn đó là nơi rất tốt nha.”


      Cuối cùng, lão Đại chỉ có thể suy đoán như vậy.


      “Ca ca, ta cũng muốn xem nơi đó nha, nhưng mà, ta đói bụng rồi, mẫu thân khi nào cho ta ăn cơm.”


      Lão Nhị phát ra vô số than thở, càng ngừng kêu thán.


      “Nhị ca ca!”


      Lão Tam chịu nổi cất cao giọng .


      “Muội muội, giọng của muội lớn, lỗ tai của ta điếc hết cả rồi, muội ra chỗ ca ca chơi , đừng dán vào ta.”


      Lão Nhị bay lên, rơi xuống nơi khác.


      thích, muội muốn dán vào huynh.”


      Lão Tam cũng bay lên đuổi theo lão Nhị.


      “Ca ca, mau đưa muội muội ra a, nàng bám lấy ta đến nỗi thở nổi nữa.” Lão Nhị cầu cứu bay đến bên cạnh quả cầu ánh sáng của lão đại, vội vàng bay xung quanh tìm kiếm che chở.


      “Aiz aiz, các ngươi cả ngày cãi nhau, ồn ào, ngồi yên .”


      Giọng non nớt của Lão Đại trách cứ, sau đó chính mình chuyển đến bên yên tĩnh.


      “Đại ca!”


      xong, hai quả cầu ánh sáng nho đồng loạt bay về hướng quả cầu ánh sáng lớn, vù vù bay nhanh tới.


      “Oa...... Đừng tới, rất chật chội nha!”


      Lão Đại ngửa mặt lên trời kêu.


      “Đáng đời!”


      Hai giọng non nớt nhất tề phát ra.


      ......


      “Này này, Ngự Hàn, có đường sao ngươi , nên bay nha, tuy rằng bay lên cao cảm giác rất rộng rãi, nhưng mà gió tuyết rất nhiều, rất lạnh nha.”


      “Lạnh?”


      rất nhanh đáp xuống, lo lắng xoa xoa tay nàng.


      “Như vậy có còn lạnh ?”


      Khóe môi của Bối Bối giương lên, nhìn khẩn trương như vậy, nàng cười ngay cả lông mi cũng cong lên.


      “Ngu ngốc, ta vừa rồi là lừa gạt chàng, tay của ta ấm như vậy, làm sao có thể lạnh, chàng nắm tay ta mà thấy sao? Hay là thần kinh cảm giác của chàng bị hỏng rồi?” Nàng cười hì hì rút tay ra, nhéo nhéo mũi .


      Lông mày của đều dựng thẳng lên:


      “Tốt, ra là nàng trêu cợt ta, xem chiêu.”


      “Oa...... Cứu mạng a......”


      Bối Bối kêu la chạy .


      “Aiz aiz aiz, cho phép chạy! Tiểu Bối Bối, dừng lại, ta cho nàng chạy, để ý đến cục cưng nha, Tiểu Bối Bối!”


      hổn hển nhìn nàng căn bản có nghe lời , hơn nữa càng chạy càng nhanh, kinh hãi muốn nhảy lên.


      Trong lòng quýnh lên, thi pháp,“Vèo” Chớp mắt đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng vững vàng.


      công bằng, chàng khi dễ người ta, được dùng pháp lực nha.”


      Bối Bối cam lòng giãy dụa, chính là cánh tay lại cứng như sắt thép căn bản thể lay động.


      “Ta khi dễ nàng? Hừ, là nàng khi dễ ta, làm ta sợ tới mức trái tim muốn suy kiệt!”


      Ngự Hàn gõ lên cái trán của nàng.


      Ngay sau đó, nhéo nhéo cái mũi của nàng:


      “Tốt lắm, náo loạn nữa, chúng ta cũng nên xem Huyên Trữ, cái kia tại khẳng định mắng ta Vương huynh này lương tâm buổi sáng hôm nay đem nàng ngăn ở ngoài cửa.”


      “Chàng vốn là lương tâm.”


      Bối Bối liếc .


      “......”


      trừng phạt hôn nàng mạnh, sau đó mới mang theo nàng chậm rãi bước .


      Huyên Trữ công chúa từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Ngự Hàn, nàng lập tức dừng lại, thu hồi nét vui sướng mặt.


      Phụng phịu từ từ qua:


      “Vương huynh.”


      cùng Bối Bối giỡn Ngự Hàn xoay người, cười tủm tỉm nhìn muội muội, sau đó giang hai cánh tay.


      Đôi mắt của Huyên Trữ công chúa đắn đo chút, sau đó khuôn mặt tươi cười, cao hứng phấn chấn qua:


      “Vương......”


      Nhưng mà, ngay khi nàng chạy vội tới trước mặt , lại ôm Bối Bối cái to:


      “Tẩu!”


      Bối Bối sửng sốt, lập tức nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Huyên Trữ, nàng hiểu ý nở nụ cười.


      Thấy Ngự Hàn vẫn dang tay như cũ, nàng cười trêu :


      Ngự Hàn, mị lực của chàng giảm xuống rồi, bị bỏ rơi rồi.”


      Ngự Hàn ngượng ngùng bỏ tay xuống, mặt tươi cười có chút nhịn được.


      Khụ khụ, từ trước tới nay, đây lần đầu tiên muội muội của làm cho kinh ngạc.


      Xem ra, tức giận hề .


      Huyên Trữ công chúa cũng thèm nhìn tới Ngự Hàn, nhiệt tình ôm lấy cánh tay Bối Bối:


      “Tẩu tử, ngự trù* vừa mới đem cho ta thiệt nhiều điểm tâm, lại đây, chúng ta cùng nhau ăn.”


      “Tốt, bụng của ta giống như kêu từ lâu rồi.”


      Bối Bối cười hì hì phụ họa Huyên Trữ, để ý đến Ngự Hàn.


      Nhìn các nàng cùng nhau vào, Ngự Hàn sờ sờ cái mũi cũng theo vào, trong mắt có chút vui mừng.


      ____


      Ngự trù*: nhà bếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :