1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 313: XÀ GIỚI [12]



      Thấy sắc mặt hồ nghi của Bối Bối, trưởng lão cười ha ha.


      Vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe ra vẻ sáng ngời thần bí.


      “Bối Bối tiểu thư hẳn là cũng nghe tới hắc linh châu, kỳ , hắc linh châu vẫn ở trong Hắc tinh ngọc bội, chỉ khi nào Hắc tinh ngọc bội vỡ ra, hắc linh châu mới có thể thoát ra ngoài, hắc linh châu chính là linh vật trong trời đất, chỉ có có thể tăng cường pháp lực, mà còn có thể khởi tử hoàn sinh, chỉ cần Bối Bối tiểu thư đem hắc linh châu ra ngoài, sau đó đem hắc linh châu tiến vào trong cơ thể Vương, vết thương của Vương tự nhiên liền khỏi hẳn.”


      Bối Bối nhịn được vui sướng đôi mắt sáng lên:


      “Ý của Trưởng lão ta hiểu, chúng ta lập tức bắt đầu.”


      Ngay khi nàng muốn bắt đầu, Huyên Trữ công chúa dìu Khả Y tới:


      “Tẩu tử, chờ chút.”


      Nghe được tiếng kêu, Bối Bối quay lại, nhìn thấy Khả Y tái nhợt như tờ giấy trắng, nàng chạy nhanh qua đón.


      “Các ngươi sao lại đến đây? Sức khỏe của Khả Y còn thực suy yếu, mau trở về nghỉ ngơi a.”


      Khả Y mỉm cười, lắc đầu:


      “Bối Bối, ta ở chỗ này xem nàng làm, người của ta có máu của nàng, có cùng loại pháp lực với nàng, ta ở lại có thể tùy lúc mà giúp nàng a.”


      được, sức khỏe của nàng suy yếu như vậy, ngự y thể tùy tiện vận chân khí.”


      Bối Bối chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.


      , Bối Bối, nàng cho ta ở lại được ? Bằng ta thực lo lắng.”


      Khả Y tuy rằng nhu nhược, cũng rất kiên định.


      Nếu nàng bình yên nằm ở giường tĩnh dưỡng, trong khi Bối Bối lại ở ngoài bôn ba mệt nhọc, nàng làm sao có thể an tâm.


      Huyên Trữ công chúa gật gật đầu phụ họa:


      “Đúng vậy, tẩu tử, ngươi cho chúng ta ở lại , chúng ta đứng rất xa quấy nhiễu đến ngươi.”


      Nhìn các nàng kiên quyết chịu rời , Bối Bối nhịn được bất đắc dĩ gật đầu.


      Quay đầu về phía sau, nàng hô to:


      “Thương đầu gỗ, ngươi chạy đâu rồi? Mau tới đây làm hùng cứu mỹ nhân a, Thương đầu gỗ!”


      Nhưng mà, tiếng gọi của nàng giống như trước có thể khiến cho Thương Tuyệt Lệ từ bất cứ vị trí nào cũng phải xuất , tại chung quanh mảnh im ắng.


      Khả Y mặt tái nhợt bỗng ửng hồng lên chút.


      Huyên Trữ công chúa cười hì hì làm mặt quỷ:


      “Tẩu tử, ngươi đừng gọi nữa, thương hộ vệ đến cửa thành bên kia tuần tra, xuất khi nghe lời ngươi gọi đâu, người cho chúng ta ở lại .”


      ra Thương Tuyệt Lệ ở trong cung a, khó trách nàng lớn tiếng như vậy cũng có gì nhúc nhích.


      “Được rồi được rồi, các ngươi liền ở lại , đợi cho đến khi nếu ta té xỉu nhớ phải chạy ra đỡ ta cho được có biết .”


      Bối Bối cười tủm tỉm đứng đắn, tâm trạng thoải mái chút.


      Tiếp theo, nàng quay đầu nhìn trưởng lão:


      “Các nàng đứng xa chút có việc gì chứ?”


      “Bối Bối tiểu thư cứ việc yên tâm, lão phu chăm lo cho công chúa cùng Khả Y nương tốt.”


      ......


      Bối Bối hít hơi sâu, sau đó mình vào bát quái trận, cách hồng xà khoảng ngắn.


      Bốn mắt nhìn nhau, luồng nhiệt trong mắt nhau truyền truyền lại.


      Ngự Hàn, ta muốn thi pháp giúp chàng chữa thương, chàng chuẩn bị tốt chưa?”


      Hồng xà mở to ánh mắt thuần khiết nhìn nàng, ánh sáng nhu hòa ở trong mắt truyền ra, truyền thẳng về hướng nàng.


      Bối Bối hiểu ý nở nụ cười:


      “Dù là lúc nào nữa, chàng đều biết ý của ta, tốt.”


      Nàng cúi đầu, xoa xoa bụng:


      “Cục cưng, giúp mẫu thân chữa khỏi cho phụ thân, được ?”


      Trong nháy mắt, kim quang gợn sóng dập dờn mở ra, mỏng manh sáng ngời ở phía dưới, lấp lánh, chói lòa, mê hoặc ánh mắt của nàng, cũng hấp dẫn ánh mắt của hồng xà.


      Ngự Hàn, chàng xem? Cục cưng của chúng ta đồng ý giúp chàng, cho nên, chàng nhất định phải nhanh chóng khỏi bệnh.”


      Ánh mắt của Bối Bối chờ mong nhìn vào ánh mắt trong suốt của hồng xà, môi đào mỉm cười:


      “Được, cả nhà chúng ta cùng nhau cố gắng, bắt đầu nha.”


      Tay nàng giương lên, Hắc tinh ngọc bội lập tức từ tay nàng bay ra, nhàng treo lơ lửng đỉnh đầu của hồng xà.


      Bối Bối vận khí thi pháp hướng về phía Hắc tinh ngọc bội, ánh sáng bảy màu rực rỡ chậm rãi bao phủ xuống dưới, vây quanh hồng xà rồi bao lại.


      Kích thích mãnh liệt ngừng thổi quét đầu hồng xà, trán hung hăng nhăn lại, theo bản năng phản kháng.


      Hồng xà kháng cự lập tức đem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội đánh về phía Bối Bối.


      “Ư......”


      Bối Bối chỉ cảm thấy trong ngực trận cuồn cuộn, cổ họng ngọt ngọt, máu đỏ tươi trào ra bên miệng.


      Màu máu đỏ chói mắt dính môi nàng, thêm vào đó mặt nàng dần dần trở nên tái nhợt, khiến cho khi nàng đứng lên càng thêm suy yếu.


      Đứng ở xa xa, ba người đều khẩn trương lo lắng.


      “Trưởng lão, làm sao bây giờ? Tẩu tử thoạt nhìn rất đau đớn, Vương huynh phản kháng lại, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”


      Huyên Trữ công chúa gắt gao túm chặt ống tay áo trưởng lão, ánh mắt thẳng tắp nhìn vết máu bên miệng Bối Bối, hốc mắt khỏi đỏ lên.


      ai lên tiếng, khuôn mặt trưởng lão nghiêm túc, vẻ mặt ngừng lo lắng.


      Khả Y ngừng đan ngón tay chặt vào nhau, dường như cắn nát môi.


      Nàng ngừng cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần thể gặp chuyện may......


      ......


      Bối Bối cảm giác được hồng xà bị kích thích, nàng khẽ cắn môi, buông tay tiếp tục thi pháp, đồng thời thầm tăng cường pháp lực, đem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội cưỡng chế lại truyền về hướng hồng xà.


      Lại thêm lần kích thích nữa đánh về phía hồng xà, buồn bực rống lên tiếng, ngẩng ngẩng đầu lên muốn ra sức chống cự.


      Nhưng mà, khi lơ đãng nhìn thấy của nàng, ánh mắt khẩn cầu của nàng, ánh mắt kiên định của nàng......


      Tất cả biểu của nàng, cứ như vậy in sâu vào tận trong đáy mắt , bao gồm cả khóe môi rướm máu của nàng.


      Dưới ánh tuyết, khuôn mặt tái nhợt như vậy, vệt máu đỏ tươi như vậy, giống như là ma chú hút chặt ánh mắt của .


      Tim chấn động, kích thích trong đầu tựa hồ còn quan trọng, quan trọng là vết máu bên miệng nàng, làm cho tâm co thắt đau, so với kích thích trong đầu còn đau hơn.


      Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, phản kháng của hồng xà dần dần giảm xuống, lửa đỏ người cũng dần dần nhạt , cuối cùng từ từ biến mất.


      có chú ý tới đau đớn trong đầu mình, chỉ hề chớp mắt nhìn vết máu bên môi nàng, vết máu đỏ sẫm tựa hồ chiếu rọi vào mắt , làm cho đồng tử của co rút lại.


      Bối Bối cảm giác được hề phản kháng, đôi mắt của nàng nhảy lên tia vui sướng.


      Ngự Hàn, nhìn ta, cần suy nghĩ điều gì khác, chúng ta cùng nhau vượt qua thống khổ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 314: XÀ GIỚI [13]



      Những quả cầu màu vàng óng ánh ngừng mà tỏa sáng.


      “Đại ca ca, phụ thân giống như rất đau đớn, chúng ta còn phải tiếp tục sao?”


      Quả cần ánh sáng Lão Tam yên thu hồi chút hào quang.


      Lão Nhị lăn qua bắn vào lão Tam, giọng tức giận trẻ con trách cứ:


      “Muội muội, đừng thu hồi năng lượng, bằng mẫu thân bị thương.”


      “Chúng ta phải tiếp tục nha, bằng mẫu thân vì tiêu hao nhiều năng lượng lâm vào nguy hiểm.”


      Giọng non nớt của Lão Đại rất nghiêm túc.


      “Nhưng mà phụ thân giống như rất khó chịu......”


      Lão Tam yếu ớt .


      “Ngu ngốc, phụ thân Tiểu Hàn khổ sở, mẫu thân cũng rất khó chịu, muội lắng nghe chút , lòng của mẫu thân cùng phụ thân Tiểu Hàn rằng mẫu thân cũng rất khó chịu.”


      Lão Nhị lại bắn lão Tam.


      “Nhị ca ca đừng đánh đầu người ta nữa, người ta cũng biết mẫu thân khổ sở trong lòng a, sợ làm phụ thân bị thương thôi, nếu pháp lực chúng ta tổn thương đến phụ thân, mẫu thân càng thêm đau lòng đó.”


      Lão Tam ủy khuất vì ấm ức của chính mình.


      “Được rồi, cho phép hai người các ngươi lại phân tâm, tập trung tinh thần giúp mẫu thân.”


      Lão Đại uy nghiêm giáo huấn.


      “...... Vâng.”


      Hai đứa kinh sợ uy nghiêm đột nhiên của đại ca, ngoan ngoãn chấp nhận.


      ......


      “Loảng xoảng -- xích xích xích......”


      Hắc tinh ngọc bội nứt ra, hào quang bảy màu như như dòng điện ở trung tâm vết nứt bắn ra vô số ánh sáng, chiếu sáng làm ắt người ta mở ra được.


      Hào quang rực rỡ chói mắt dường như chiếu rọi xung quanh nơi chứng kiến, xinh đẹp loá mắt.


      Thấy thế, trưởng lão vui sướng gọi:


      “Bối Bối tiểu thư, cho hắc linh châu ra, mau đưa nó đánh nhập vào trong cơ thể Vương.”


      mặt Khả Y và Huyên Trữ công chúa hai người vừa kinh hỉ vừa khẩn trương, biết khi nào tay nắm tay cùng chỗ, duy trì nắm với nhau.


      Bối Bối hít hơi sâu, trong lòng bàn tay bắn ra hào quang màu vàng, từng làn sóng từng làn sóng bắn về phía hắc linh châu nhiều màu lộng lẫy.


      Đôi mắt của nàng cùng hồng xà nhìn nhau, hướng tới lộ ra nụ cười dịu dàng:


      Ngự Hàn, thả lỏng.”


      Hồng xà yên lặng nhìn nàng, ánh mắt có chút dấu hiệu phản kháng.


      Mỉm cười, bờ môi của nàng giương lên, làm cho vết máu đỏ tươi khô cạn kia càng tuyệt đẹp làm cho người ta khỏi ngẩn người.


      Năng lượng Hắc linh châu rất mạnh, nàng cơ hồ thể khống chế được.


      Cắn chặt môi, nàng dùng hết khí lực đem hắc linh châu kéo xuống dưới......


      Trong nơi an toàn, nhóm xà đản đản thở hồng hộc.


      “Đại ca ca, mệt mỏi quá nha, vù vù......”


      Lão Tam yếu khí thở gấp.


      “Muội muội, kiên trì chút, rất nhanh là có thể cứu được phụ thân nha, chờ cứu phụ thân, chúng ta là có thể ngủ giấc ngon.”


      Lão Đại trấn an.


      “Ca ca, tập trung tinh thần nhanh chút, mẫu thân thực vất vả.”


      Lão Nhị ra tiếng nhắc nhở.


      “Được, muội muội, chúng ta cùng nhau cố lên vì phụ thân.”


      Lão Đại cổ vũ.


      ......


      Cuối cùng, lúc Bối Bối hao hết chút năng lượng cuối cùng, hắc linh châu lóe ra tia sáng hồng rực đẹp mắt chuyển vào trong thân thể hồng xà.


      Ánh sáng bảy màu tuyệt đẹp tiến vào cơ thể xà đỏ rực, xen lẫn đỏ đậm trong suốt long lanh, phóng xuất ra ánh sáng lung linh rực rỡ.


      Dần dần, hắc linh châu bị hồng xà màu xích hồng hấp thu, nhạt dần ánh sáng bảy màu chói mắt.


      Kích thích mãnh liệt làm cho hồng xà nhịn được ngửa mặt lên trời rống ra tiếng, miệng xà mở ra phun ra lửa đỏ hừng hực, dường như đốt tới giữa trung.


      khí rét lạnh chung quanh bởi vì ngọn lửa đỏ này mà hồng nóng lên, ánh lửa chiếu rọi những người có mặt, ở mặt bọn họ ánh lên màu hồng.


      Nhìn đắm chìm trong ánh lửa đầy sức sống bắn ra bốn phía của hồng xà, Bối Bối nở nụ cười.


      Tiếp theo, đôi mắt của nàng từ từ nhắm lại, nhàng kêu gọi :


      Ngự Hàn......”


      Tiếng mỏng manh lại chui vào trong tai hồng xà, ngừng gầm rú, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy thân mình lay động của nàng.


      Đôi mắt của lên vô số kinh hoảng.


      “Gừ Gừ......”


      Cái đuôi đảo qua, dễ dàng phá hủy trận bát quái, từ bên trong lao tới.


      Trong lúc hào quang màu lửa đỏ lóe ra, quấn lấy thân mình của nàng ngã xuống.


      Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, Trong đôi mắt hồng xà bốc lên hơi nước mỏng manh.


      vươn đầu lưỡi liếm qua bờ môi vươn máu của nàng, thương tiếc liếm qua cánh môi trắng nhạt của nàng, làm cho nàng dễ chịu.


      “Tiểu Bối Bối......”


      tiếng khàn khàn bay ra, tràn đầy thâm tình nồng đậm.


      Tiếp theo, hồng xà đem đầu kê lên hõm vai của nàng, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.


      Cách đó xa ba người chạy tới.


      Khả Y lo lắng nhìn Bối Bối, lại nhìn đến trưởng lão, biết nên làm như thế nào nên cũng dám quấy rầy.


      “Vương huynh tốt rồi, ta nghe được Vương huynh gọi tên của tẩu tử!” Huyên Trữ công chúa vui mừng cực điểm mà quỳ gối mặt đất khóc thút thít, cẩn thận nhìn người xà lâm vào hôn mê.


      Nàng mới muốn đưa tay chạm vào hồng xà, lại bị trưởng lão ngăn lại.


      “Công chúa, thân thể tại của Vương còn bốc cháy, người thể chạm vào.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa vội rút tay về:


      “Nhưng là tẩu tử ngủ ở người Vương huynh có việc gì a.”


      Trưởng lão cười tủm tỉm giải thích:


      “Đó là bởi vì người Bối Bối tiểu thư có máu của Vương, hơn nữa Vương đối Bối Bối tiểu thư chút phòng bị, Bối Bối tiểu thư đương nhiên có việc gì, cho nên, vì để ngừa chuyện có thể xảy ra, trước hết công chúa nên đụng đến Vương.”


      như vậy Vương khỏe rồi?”


      Khả Y vội vàng hỏi.


      “Ha ha...... Chờ chút biết, bây giờ việc chúng ta cần phải làm là...... Chờ.”


      Từng phút từng giây thời gian trôi qua, ba người nín thở tập trung tinh thần nhìn ngọn lửa thân hồng xà yếu dần rồi từ từ biến mất .


      Lại lát sau, thân hồng xà từ từ trở nên mơ hồ, trong suốt, chùm hào quang mãnh liệt lóng lánh, hình người của Ngự Hàn xuất ở trước mắt.


      “A...... Vương huynh biến trở lại rồi, biến trở lại rồi, Khả Y, ngươi thấy ? Vương huynh biến trở lại rồi......”


      Huyên Trữ công chúa vui mừng dường như muốn nhảy dựng lên, tiếng bởi vì quá mức vui mừng mà run nhè .


      “Đúng vậy, Vương ổn rồi, Bối Bối rất lợi hại.”


      Khả Y cười khanh khách dịu dàng nhìn khuôn mặt ngủ của Bối Bối, từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.


      Nếp nhăn mặt trưởng lão hoàn toàn thả lỏng, im lặng mỉm cười ngay cả ánh mắt củng tràn đầy ý cười.


      “Người đâu, đỡ Vương cùng Bối Bối tiểu thư trở về tẩm cung nghỉ ngơi.”


      “Vâng.”


      Rất nhanh, Ngự Hàn và Bối Bối đồng thời bị chuyển về trong phòng ngủ của Diễm cung, bình yên ngủ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 315: XÀ GIỚI [14]



      Mặt trời mọc mặt trời lặn, hoàng hôn lại đến, bông tuyết bay bay đầy trời.


      Bối Bối chỉ cảm thấy mình ngủ hơn thế kỉ, ngủ đến cả người đều như nhũn ra.


      nhàng thở ra hơi, nàng từ từ mở mắt.


      Cung nữ canh giữ ở bên giường nhìn thấy nàng mở mắt, cúi đầu vội hỏi:


      “Bối Bối tiểu thư, cuối cùng người tỉnh.”


      Cung nữ đứng bên cạnh gọi vọng ra bên ngoài:


      “Nhanh thông báo cho trưởng lão biết, Bối Bối tiểu thư tỉnh lại.”


      Trừng mắt nhìn, đôi mắt của Bối Bối từ từ trở nên tỉnh táo.


      Tình cảnh trước khi hôn mê rất nhanh đánh úp vào trong đầu, nàng bối rối ngồi xuống, nắm lấy tay cung nữ:


      Ngự Hàn đâu?”


      “Vương ở bên cạnh Bối Bối tiểu thư a.”


      Giọng cung nữ nhắc nhở rất .


      Bối Bối quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn ngủ say, hô hấp đều đều, bạc môi hơi hơi giương lên, giống như dáng vẻ thực thỏa mãn.


      Tay của nàng run rẩy nhàng vỗ lên hai má của , tiếng có chút nghẹn ngào:


      Ngự Hàn, cuối cùng chàng khỏe, ta...... Ta là vui mừng.”


      Lòng, rất kích động, run rẩy hưng phấn.


      Bàn tay mềm của nàng vuốt qua mày, mũi, khóe môi của , ánh mắt dịu dàng chân thành muốn xa rời.


      Cho cung nữ lui, nàng chống nửa người ngồi dậy, nháy nháy mắt, sau đó cúi đầu hôn lên môi .


      “Có giống như truyền thuyết , vương tử hôn công chúa làm nàng tỉnh dậy, ta hôn chàng như vậy, chàng mở mắt .”


      chứng minh, truyền thuyết là giả!


      Nàng bĩu môi, cắn cắn môi của :


      cho ta mặt mũi gì hết.”


      “Bối Bối tiểu thư, trưởng lão cầu kiến.”


      Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của cung nữ.


      biết.”


      Bối Bối hạ giọng đáp lại.


      Từ giường bước xuống, vẫn ngủ sâu như cũ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy an bình, như mảnh ngọc tì vết, tựa như “người đẹp ngủ trong rừng” tuyệt đẹp.


      Nhìn ngủ trầm tĩnh như vậy, lòng của Bối Bối có chút hoảng sợ.


      Trước kia, chỉ cần nàng vừa rời khỏi ôm ấp của , lập tức tỉnh lại.


      Chẳng lẽ còn có chuyện gì?


      Nghĩ đến điều này, nàng hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vội ra khỏi phòng ngủ gặp trưởng lão.


      Nghe được tiếng bước chân, trưởng lão xoay người quay đầu, cười tủm tỉm cúi đầu hành lễ:


      “Tham kiến Bối Bối tiểu thư.”


      “Trưởng lão, ngươi mau cùng ta xem Ngự Hàn, đến bây giờ còn chưa tỉnh.”


      Bối Bối sốt ruột giữ chặt ống tay áo của trưởng lão hướng vào trong phòng ngủ.


      Trưởng lão cười ha ha trấn an :


      “Bối Bối tiểu thư cần lo lắng, tại Vương chính là tự mình điều hòa, năng lượng lớn mạnh của hắc linh châu lập tức tiến vào trong cơ thể Vương, Vương cần thời gian đến dung hợp”


      như vậy có việc gì?”


      Nhịp tim của Bối Bối vẫn như trước thể trở về vị trí cũ.


      “Bối Bối tiểu thư xin yên tâm, lão phu dùng đầu mình đảm bảo Vương có việc gì!”


      Đưa tay vỗ vỗ ngực, làm cho nhịp tim của mình bình phục, Bối Bối mới làm cho sắc mặt buộc chặt thả lòng xuống.


      “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Ngự Hàn tên kia hại ta gánh chịu ít đau lòng lo lắng, chờ tỉnh lại xem ta hồi báo như thế nào.”


      Tuy rằng miệng giận dữ, nhưng mà khoảng giữa chân mày của nàng vui sướng lại lên ràng như thế.


      Trưởng lão nhịn được vừa cười ha ha lên:


      “Bối Bối tiểu thư bây giờ có thể thả lỏng lòng chờ Vương tự mình tỉnh lại.”


      Ngay sau đó, trưởng lão lại tiếp tục :


      “Lão phu mời ngự y xem qua cho Bối Bối tiểu thư, đứa tất cả đều mạnh khỏe, xin Bối Bối tiểu thư cũng cần lo lắng.”


      Nghe vậy, Bối Bối mới phát tay của mình bất tri bất giác đặt lên bụng mình.


      Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười tươi sáng:


      “Trưởng lão, ta chưa có với ngươi rằng kỳ ngươi là lão nhân gia rất hiền lành.”


      “A?”


      Trưởng lão được Bối Bối thẳng thắn khen ngợi như vậy sợ run chút, mặt che kín nếp nhăn thế nhưng thầm nóng lên.


      A...... Sống lâu như vậy, còn chưa có có vãn bối nào với giống như vậy.


      Cảm giác được người ta khen ngợi...... ra cũng tệ.


      “Lão phu tạ ơn Bối Bối tiểu thư khen ngợi.”


      Bối Bối cười hì hì cong đôi mắt lên:


      “Phải phải.”


      Bỗng nhiên, nàng nhớ tới cái gì.


      “A...... Đúng rồi, lúc ta ngủ, tấu chương làm sao bây giờ? Xong rồi xong rồi, nhất định tích lại rất nhiều tấu chương ?”


      Bối Bối mặt nhăn nhăn mày ai oán.


      “Ha ha a...... Bối Bối tiểu thư tại nếu muốn phê duyệt cũng là có thể, lão phu đều chỉnh lại rồi, Bối Bối tiểu thư cần phải gấp gáp.”


      Đều chỉnh lại rồi?


      Khóe mắt của Bối Bối nheo lại, nhìn dáng vẻ mệt nhọc của trưởng lão, trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn.


      “Được...... Được rồi, ta phê duyệt.”


      Cuối cùng, nàng thỏa hiệp.


      Nghĩ lại cũng biết, nếu phải tấu chương khẩn cấp, trưởng lão cũng vội vã như vậy ngay tại lúc nàng tỉnh lại liền thúc giục nàng .


      hành lang cung, Bối Bối cảm giác được dáng vẻ của trưởng lão dường như có chút ủ dột.


      Nàng dừng bước, nghi hoặc hỏi:


      “Trưởng lão, Ngự Hàn cũng khỏe, ngươi dường như còn lo lắng?”


      Trưởng lão do dự chút, sau đó :


      “Bối Bối tiểu thư, vừa rồi lão phu nhìn thấy tấu chương ...... Hắc Phong quốc có khuynh hướng xâm lược lần nữa...... Vương biết cụ thể khi nào mới có thể tỉnh, lão phu lo lắng......”


      Nghe vậy, lòng của Bối Bối căng thẳng.


      Quả nhiên là chuyện lớn, chuyện rất lớn!


      thôi, ta xem tấu chương như thế nào.”


      Bước chân của Bối Bối nhanh hơn, hướng tới ngự thư phòng.


      ......


      Xem xong tấu chương trong tay, Bối Bối khép lại, mi tâm hơi nhíu lại.


      Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biết khi nào màn đêm buông xuống, nàng quay đầu :


      “Trưởng lão, ngươi trước hết lui xuống , mấy ngày này ngươi vất vả rồi.”


      “Thuộc hạ mệt, nhưng ra Bối Bối tiểu thư cũng vất vả.”


      Trưởng lão từ ái nhìn dáng xinh của nàng, ngồi ngai vàng rộng lớn, có vẻ càng thêm bé .


      Trong đáy lòng của rất quý mến nhân loại làm cho người ta giật mình này.


      Từ lúc ban đầu phản đối, đến tôn kính bây giờ, Bối Bối tiểu thư làm cho thấy được nàng có mặt rất phi phàm.


      Khó trách Vương ngay từ đầu liền tuyển định Bối Bối tiểu thư làm Vương hậu, chưa bao giờ đồng ý chịu nhượng bộ.


      “Bối Bối tiểu thư, thủ hạ phân phó ngự trù chuẩn bị chút thức ăn cho Bối Bối tiểu thư, đói làm cho đứa củng tốt.”


      Trưởng lão xin chỉ thị .


      “Ngươi vừa như vậy, ta còn cảm thấy đói bụng, tại là càng ngày càng háo ăn, cơm chiều mới ăn xong bao lâu đâu.”


      Bối Bối cười khẽ le lưỡi.


      “Ha ha......”


      Trưởng lão cúi đầu lui xuống.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 316: XÀ VƯƠNG[1]



      Hạt tuyết ngừng tuôn rơi, gió lạnh theo khe hở cửa sổ luồn vào trong.


      Ấm lô tỏa hương tràn ngập trong ngự thư phòng, đến cả bản tấu chương buồn tẻ này cũng tỏa ra mùi thơm ngát.


      Ánh sáng dịu dàng từ ánh nến tạo ra vẻ tĩnh mịch.


      Bối Bối nhìn tấu chương trong tay, tâm trí biết để tận nơi nào .


      Mí mắt cụp xuống, tự giác đầu nàng gục xuống án thư *, tấu chương trong tay cũng chậm chậm rơi xuống.


      Mơ mơ màng màng cảm thấy dường như có chăn phủ lên bả vai của nàng ấm áp.


      Chỉ thoáng, cẩn thận đem nàng ủ ấm, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.


      Chỉ chốc lát sau, nàng liền rơi vào lồng ngực dày rộng, bị ôm chặt.


      ấm áp......


      Bên môi của nàng nở ra nụ cười thỏa mãn, theo bản năng hướng về ngọn nguồn ấm áp, tìm kiếm vị trí tốt nhất, khuôn mặt khẽ động.


      Mùi hương khiến cho người ta cảm thấy yên tâm vương vấn bên mũi, nàng ngửi ngửi, lời vô nghĩa nhàng thoát ra:


      Ngự Hàn......”


      Ngự Hàn cúi đầu, bạc môi mỉm cười dịu dàng, nhàng vỗ về hai má của nàng, thương nhìn đôi mắt có chút mệt mỏi của nàng.


      Cúi đầu, nhàng hôn lên tóc mai của nàng, tiếng trầm thấp:


      “Ngoan, ta ở đây, ngủ cho ngon , ta vẫn ở bên nàng.”


      Như là nghe được giọng của , mi tâm của nàng dần dần buông ra, thả lỏng tựa vào trong lòng , tiếp tục ngủ say.


      Nhìn khuôn mặt của nàng còn hồng hào như xưa, lại có chút tái nhợt, Ngự Hàn cảm thấy ngực mình đau nhói.


      Mấy ngày này, Tiểu Bối Bối của rất lợi hại, cũng khiến cho vô cùng đau lòng.


      nén hơi nước nơi đáy mắt, thầm áp chế cổ họng vì cảm động mà nhịn được tràn ra nghẹn ngào.


      Ôm nàng chặt trong tay, cảm giác được thân mình mềm mại của nàng tiếp xúc với cơ thể chính mình, mới có cảm giác an tâm.


      Si ngốc nhìn nàng ngủ hồi lâu, ánh mắt dần dần tập trung đến bên môi của nàng.


      Trong đầu xẹt qua chút máu tươi đỏ bừng, lòng tức co rút đau đớn.


      Mày kiếm nhíu lại, ảo não nắm chặt quyền, hít hơi sâu, mới làm cho thân thể chính mình còn buộc chặt, để cho nàng dựa vào thoải mái.


      Tuy rằng những ký ức khi bị thương nhớ lắm, nhưng mà, lại tinh tường nhớ lúc ở giữa bát quái trận chữa thương, bởi vì phản kháng mà làm cho nàng bị thương nôn ra máu.


      Nhìn đến vết máu bên môi nàng khi đó, liền bắt đầu dần dần tỉnh táo.


      vẫn che chở Tiểu Bối Bối, thế nhưng nàng lại bị chính tay làm bị thương, ngay lúc đó muốn quyền đánh vào chính mình.


      Nhưng là, cũng làm như vậy, chỉ có thể phối hợp với nàng......


      “Tiểu Bối Bối, tiểu gia hỏa này, muốn làm cho lòng ta đau đến chết có phải hay .”


      cúi đầu nhàng hôn lên môi của nàng, đau lòng a.


      Như lông chim mềm mại, thực thoải mái, giống như loại cảm giác khắc sâu tận đáy lòng, làm cho nàng tự chủ được nâng mặt lên tiếp cận đôi môi mềm mại kia.


      Nhìn thấy phản ứng tự nhiên của nàng, Ngự Hàn cúi đầu cười khẽ, vuốt ve môi nàng:


      “Tiểu Bối Bối, thích nụ hôn của ta phải .”


      Bối Bối càng thêm dán sát vào môi , hơi thở của nhàng phảng phất bên má nàng, nóng nóng.


      Nàng cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, theo bản năng vươn chiếc lưỡi đinh hương muốn liếm liếm môi mình, lại thành ra liếm đến môi .


      Liếm hôn ẩm ướt môi, làm cho ngực chấn động chút.


      cố gắng áp chế khát vọng trong lòng, bức chính mình rời khỏi môi của nàng.


      Nhưng mà, nàng cảm giác được rời , nàng cũng muốn:


      ...... Chớ , Ngự Hàn, đừng rời khỏi ta.”


      Giọng yếu ớt nỉ non tràn ra, chạm mạnh vào trái tim .


      Nhìn thấy nàng khi ngủ cũng cảm thấy bất an, cơ hồ cảm thấy lòng mình đau đớn tột cùng.


      nhàng hôn lên môi nàng, nhàng trấn an :


      “Tiểu Bối Bối, đừng hoảng hốt, ta rời, vĩnh viễn cũng rời xa nàng.”


      Tiếng trầm thấp nhàng làm lòng của nàng cảm thấy yên ổn, môi của nàng cong lên tạo thành nụ cười ngọt ngào, sau đó theo bản năng hôn môi .


      Ánh mắt Ngự Hàn lóe lên ý cười, rất nhanh liền hưởng thụ đôi môi đào của nàng, hôn sâu.


      Trải qua nhiều khó khăn như vậy, giờ phút này, chỉ muốn hôn nàng sâu, chỉ khi cảm giác được mùi hương thơm ngát của nàng, mới cảm thấy chính mình ôm nàng .


      “Ưhm......”


      Nụ hôn nồng cháy làm cho Bối Bối thể để cho chính mình rên rỉ.


      Cảm giác gắn bó dây dưa chân làm cho nàng chậm rãi tự trong mộng thức tỉnh, mắt nàng mở to, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, mắt phượng mị hoặc nhìn nàng.


      “A......”


      Bối Bối kinh hô tiếng thoái lui, bởi vì động tác quá nhanh làm cho nhất thời theo kịp thiếu chút nữa bị cắn vào đầu lưỡi.


      Ngự Hàn nhíu mày, bạc môi trơn bóng cố nén cười:


      “Tiểu Bối Bối, phải nàng muốn lưu lại dấu vết của nàng miệng ta chứ?”


      Ngữ điệu đứng đắn quen thuộc, Bối Bối ngẩn ngơ nhìn , đến cả chớp mắt cũng dám, chỉ sợ là ảo ảnh.


      Cuối cùng, tay nàng xoa xoa hai má , chạm vào da thịt ấm áp của , đôi mắt của nàng từ từ ngập nước.


      Đây là , cho nên, tỉnh!


      Trong đầu nhanh chóng lãnh hội chuyện này , nàng nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng.


      Mím môi chút, nàng đảo đảo con ngươi sắc mặt biến đổi ngừng, nhìn .


      Sau đó, ngón tay vừa thu lại, hung hăng nắm hai má của .


      Vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn phản ứng của nàng Ngự Hàn phản ứng kịp, hai má bị kéo đau.


      Ý cười trong mắt tức khắc biến mất, ngay sau đó liền kêu lên:


      “Aiz aiz, Tiểu Bối Bối, đừng dùng sức như vậy a, đau quá a...... Aiz aiz, nương tử thân , hạ thủ lưu tình a, vi phu biết sai rồi.”


      Bối Bối tuyệt buông tay, nàng thở hổn hển bĩu môi:


      “Hừ hừ, rốt cục chàng cũng biết đau sao, ta còn nghĩ rằng chàng cái gì cũng cảm giác được cơ đấy, biết sai rồi? Tốt, chàng , chàng có biết mình làm gì sai rồi ? ràng cho ta nghe!”


      Cho dù khóe miệng bị kéo đến lệch , vẫn ôn tồn cười làm lành:


      “Vi phu nên làm cho nương tử mệt nhọc, càng thêm nên làm nương tử bị thương.”


      Bối Bối mắt hạnh lại trừng qua:


      đúng, sai, khiến ta vừa lòng, ta tha cho chàng.”


      “Được, được, được, vi phu tiếp tục , đến khi nương tử vừa lòng mới thôi.”


      Ngự Hàn làm điệu bộ sợ vợ đùa giỡn nàng, làm cho Bối Bối muốn cười, nhưng là vẫn tiếp tục nghiêm mặt, che dấu ý cười.


      Hừ! Làm cho nàng lo lắng như vậy, nàng qua, chỉ cần tỉnh lại, nàng tuyệt tha cho !


      ___


      Án thư *: bàn phê duyệt tấu chương

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 317: XÀ VƯƠNG [2]



      Ngự Hàn nắm lấy tay nàng, mong được khoan dung :


      chút chút, nương tử, vi phu , lập tức .”


      “Vậy mau.”


      Bối Bối .


      Nhìn nàng đôi mắt bốc hỏa, giấu được làn hơi nước mỏng manh trong đáy mắt, nhìn nàng sâu, vẻ mặt hề ngả ngớn, đôi mắt tuấn từ từ tràn ngập nhu tình, nhanh chóng xin lỗi.


      “Thực xin lỗi, ta làm cho nương tử lo lắng như vậy.”


      Bối Bối chớp chớp mắt, giấu nước mắt, hít hít cái mũi, thái độ vẫn như cũ chịu thả lỏng.


      “Chàng có biết chàng làm cho ta lo lắng đến nỗi trắng bao nhiêu tóc , ta còn ở tuổi thanh xuân như vậy, vậy mà tóc muốn bạc ra, đều là lỗi của chàng , chàng định bồi thường cho ta như thế nào đây. Chàng có lương tâm, ta vất vả mới trở về được, chàng lại khiến ta kinh sợ như vậy, chàng thấy có lỗi với ta sao?”


      xong lời cuối cùng, nàng buông tay nắm hai má ra, dùng đôi bàn tay trắng như tuyết đánh đánh vào ngực .


      “Thực xin lỗi.”


      Lời xin lỗi khàn khàn vang lên từ sâu trong cổ họng .


      lời đơn giản, nhưng lại mang theo thương tiếc từ tận sâu trong tim .


      Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng nhìn nàng, né cũng chống đỡ tùy ý cho tay của nàng đánh từng cái trong ngực .


      Bối Bối lập tức mắng :


      “Chàng chính là thực xin lỗi ta, đúng , phải phi thường xin lỗi ta, chàng xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm...... Oa......”


      Nàng đánh , cuối cùng lại nhào vào trong lòng khóc lớn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng .


      “Thối xà, chàng xấu xa, ô ô ô...... Ta chán ghét chàng, ghét chàng nhất, chán ghét chàng nhất đời! Ô ô ô......”


      Nàng vừa khóc vừa mắng, nước mắt rất nhanh làm ướt mảng trước ngực .


      Nàng khụt khịt, cố ý đem nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo trắng tinh của , cố ý khóc lớn.


      Ngự Hàn kiên nhẫn khuyên nhủ nàng, nhàng vỗ về giúp nàng thuận khí.


      Tiếng khóc của nàng đinh tai nhức óc, nhưng lại cảm thấy rất đỗi dễ nghe, bởi vì, nàng vì mà khóc.


      muốn để nàng có thể đem toàn bộ áp lực bất an, lo lắng, lo âu toàn bộ đều phát tiết ra, tất cả cảm xúc, biểu của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ngoan, ta ở đây, khóc , ta luôn ở bên cạnh nàng.”


      hôn hôn tóc mai của nàng, cảm nhận được bả vai của nàng run run, khóc rất thê thảm.


      Bối Bối hung hăng đẩy ra , cách xa khoảng ngắn.


      Nàng dùng sức lau quệt nước mắt, ánh mắt hồng hồng trừng :


      “Vô nghĩa, ta khóc chàng đương nhiên muốn ở cùng ta, nếu chàng chọc ta khóc, ta khóc như vậy sao?”


      xong, nàng lại lau chút nước mắt.


      Đáng ghét, vừa rồi nàng khóc lớn tiếng như vậy, biết những người khác có nghe được hay , xấu hổ chết mất!


      Ngự Hàn kéo tay nàng cho nàng tiếp tục dùng sức chà đạp da thịt non mềm kia.


      Cầm lấy ống tay áo trắng như tuyết, dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, từng giọt từng giọt dấu vết cũng còn lưu lại.


      “Trong lòng thoải mái hơn chút nào chưa?” dịu dàng hỏi.


      Bối Bối bỏ qua bên đầu:


      “Hừ!”


      đem mặt của nàng quay lại, đối mặt chính mình, tay kia ôm chặt thắt lưng của nàng đem nàng ôm vào lòng.


      “Tiểu Bối Bối, mấy ngày nay nàng vất vả rồi.”


      “Biết ta vất vả là tốt rồi.”


      Nàng như cũ bĩu môi , sau đó lấy bản tấu chương, tiếp tục lên án:


      “Chàng xem xem, mấy thứ này nhìn khó chịu muốn chết, chàng tốt rồi, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ta đáng thương mỗi ngày đều phải giúp chàng làm trâu làm ngựa!”


      cầm lấy tấu chương để lại án thư, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt lên đôi mi thanh tú của nàng.


      “Là vi phu sai, vi phu nên làm cho Tiểu Bối Bối của ta mệt như vậy, còn để cho Tiểu Bối Bối của ta phải xem những văn tự chán ghét này, vi phu có tội, xin hỏi nương tử muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho vi phu đây?”


      Bối Bối chỉ vào tấu chương:


      “Sau này ta bao giờ muốn xem những thứ này nữa!”


      “Được, bao giờ xem nữa, sau này toàn bộ đều giao cho vi phu xem.”


      dịu dàng vuốt từng sợi tóc của nàng.


      “Còn nữa, ta muốn mỗi buổi tối đều ôm xà ngủ, ta muốn ôm mĩ nam ngủ a.”


      “Được, sau này nếu được nương tử đồng ý, vi phu biến thành xà, lúc nào cũng là mĩ nam ôm nương tử ngủ.”


      “Hừ, chàng thức thời đó. Còn nữa chính là...... Ta muốn lại thay chàng chữa thương, nếu chàng dám lại bị thương, ta để cho chàng tự sinh tự diệt.”


      Nàng uy hiếp, chỉ là ánh mắt hồng hồng nhìn , đáy mắt hoảng sợ.


      Ánh mắt của càng thêm nhu tình, nhìn đôi mắt lại đỏ lên của nàng, dùng chút lực ôm nàng sâu vào lòng.


      “Thực xin lỗi, khiến cho nàng lo lắng như vậy.”


      Bối Bối mềm mại ở trong lòng , cảm nhận mùi hương quen thuộc của .


      Trong lòng dần dần an ổn.


      cần ngôn ngữ, cứ như vậy im lặng ôm nhau, cũng làm cho nàng thỏa mãn nghĩ tới chuyện gì khác nữa.


      Ngự Hàn, ta sợ chàng lại bất tỉnh, rất sợ.”


      Nàng cúi đầu giọng truyền ra từ trong lòng , làm cho tim đập nhanh.


      phải sợ, ta tỉnh rồi, tại ôm nàng, có việc gì.”


      “Sau này đều phải luôn ôm ta, để cho ta ỷ lại, được lại đột nhiên biến thành tiểu hài tử như vậy, ta có cảm giác an toàn, nếu ta có cảm giác an toàn, ta liền vứt bỏ chàng.”


      Nàng đe dọa.


      Vừa dứt lời, nàng cảm giác thắt lưng bị ôm chặt, có chút đau.


      Nàng ngẩng đầu nhìn , nhìn thấy mày kiếm của nhíu chặt lại.


      Biết thích nghe câu vừa rồi kia, nhưng là nàng vẫn quật cường như cũ nhìn thẳng .


      Ngự Hàn rầu rĩ trừng nàng cái, nhìn thấy con ngươi nàng điềm đạm đáng , liền mềm lòng.


      hung hăng hôn lên môi của nàng:


      “Ta cho nàng có cơ hội vứt bỏ ta!”


      Nàng rốt cục thoáng nhàng thở ra, khẽ mỉm cười, chủ động ôm cổ đón nhận nụ hôn của :


      “Vậy chàng tốt nhất nên nhớ kỹ được cho ta cơ hội.”


      “Nàng nhất định có cơ hội.”


      tay ôm đầu của nàng, hôn nàng sâu, nụ hôn này, thực dịu dàng, lại thực bá đạo, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào , bao giờ tách ra nữa.


      Hồi lâu, mới buông nàng ra, vỗ về đôi môi hồng nhuận của nàng, quyến luyến lại hôn thêm cái, mới buông nàng ra, ôm nàng ngồi ngự tòa* , hưởng thụ khắc yên bình này.


      ____


      Ngự tòa*: ghế của vua ngồi khi phê duyệt tấu chương

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :