1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 302: XÀ GIỚI [1]



      “A a, ra là ngươi lão gia hỏa này tác quái, khó trách lúc trước ta vẫn tính ra cháu của ta rốt cuộc mất tích ở nơi nào chứ.”


      Giọng của Tô lão bà to đường hoàng truyền đến.


      Bối Bối biến mất trừng mắt to, đáy mắt kích động.


      Nàng chỉ biết bà nội chính là cố ý làm bộ như thèm để ý nàng rời .


      “Bà nội.” Giọng của nàng bắt đầu mờ ảo.


      “Bối Bối, cháu ngoan của ta a, đừng sợ, bà nội biết lão gia hỏa này, nếu làm cho con xảy ra chuyện dù nhất, bà nội liền cho gậy ha ha.”


      Hốc mắt Tô lão bà hồng hồng nhìn cháu , điều muốn trong mắt cuối cùng vẫn là thể lại che giấu.


      Vu đại thẩm vỗ vỗ bả vai của Tô lão bà, với Bối Bối: “Bối Bối nha đầu, an tâm đem Tô bà cốt giao cho ta , như thế nào bây giờ ta cũng là đồ đệ của bà ấy, bạc đãi bà ấy.”


      Tô lão bà lướt qua liếc Vu đại thẩm cái.


      “Dì Vu đồ đệ, ngươi là có lầm , ngươi có năng lực đó để bạc đãi ta sao?”


      “Ha ha a......” Lão bá nhịn được ở bên cười ra tiếng.


      “Lão già chết tiệt, ngươi cười cái gì, chuyên tâm chút, đừng đem cháu bảo bối của ta đánh mất, bằng ta muốn ngươi đẹp mặt!”


      Tô lão bà xong, tay của bà đưa ra, phục ma bổng ở trong tay bà vung lên oai phong nổi bật.


      “Ai ai, Tô bà cốt, cây gậy của ngươi cẩn thận chút, ta chỉ là tính ra nhân duyên cháu của ngươi giống bình thường, mới tiến đến dẫn dắt nàng đến nơi đó, có ác ý a.”


      Lão bá vừa thi pháp, vừa đổ mồ hôi lạnh nhìn cây gậy nguy hiểm vung ra trước mũi.


      “Hừ! được chuyện, thi pháp tốt cho ta, sau đó ta đến vặn hỏi ngươi là nghiệt phương nào.”


      Tô lão bà “vèo” cái đem cây gậy thu lại.


      Bối Bối vừa khóc vừa cười nhìn màn trước mắt, ánh mắt cuối cùng dừng ở người Vu đại thẩm.


      “Vu đại thẩm, sau này xin bà chăm sóc tốt cho bà nội cháu.”


      “Tiểu nương, nguyện vọng của ngươi thực , có thể có cơ hội trở lại, ngươi hiểu rồi chứ?” Giọng điệu của lão bá có chút thong thả, tựa hồ cố ý cho Bối Bối thời gian.


      “Nguyện vọng của bà nội?” Lúc này Bối Bối mới nhớ tới lần đầu tiên từ nơi này đến Xà giới mình từng ước nguyện vọng.


      Nàng có chút mê hoặc hướng nhìn lại bà nội, nguyện vọng của bà nội là gì? Nàng giúp bà nội thực sao?


      “Đứa ngốc, bà nội phải bảo con trở về phải chăm sóc tốt cho tiểu Hàn sao? hiểu chưa.”


      Tô lão bà cười mắng, trong mắt ngừng có vui mừng, ngấn lệ.


      Nguyện vọng của bà đương nhiên là hy vọng cháu bảo bối tìm được nam nhân tốt.


      Bối Bối ngẩn người chút, đột nhiên phản ứng lại,trong nụ cười của nàng mang theo nước mắt: “Bối Bối biết, bà nội, con cùng Ngự Hàn thực hạnh phúc, bà nội...... Cám ơn......”


      Giọng của nàng dần dần biến mất, trong chớp mắt, nàng liền cảm giác tốc độ rơi của mình.


      Gió tuyết thổi vù vù bên tai, gió rất mãnh liệt, thổi mạnh vào mặt nàng có chút đau.


      Nhưng là lúc này đây, nàng có lại cảm thấy khủng hoảng, chỉ có lòng tràn đầy vui sướng.


      biết Ngự Hàn có thể như lần trước ở dưới sườn núi làm đệm thịt cho nàng hay ?


      Nhớ tới lúc đầu bọn họ gặp nhau, bờ môi của nàng nhịn được nở ra nụ cười.


      Dần dần, nàng cảm giác được tốc độ rơi chậm dần, hơn nữa càng ngày càng chậm, giống như bay.


      Ý? Kỳ quái, như thế nào giống với lần trước? Lần trước nàng là càng rơi càng nhanh, như thế nào lần này càng rơi tốc độ càng chậm?


      Nàng nghi hoặc mở to mắt, ràng phát mình phải trong gió tuyết xoáy, mà là bay xuống ở chỗ đất khô cằn nứt nẻ.


      chân vừa chạm đất, nàng mờ mịt nhìn xung quanh.


      Ngự Hàn, chàng ở nơi nào? Ta trở về, Ngự Hàn......”


      Nhưng mà, xung quanh trả lời nàng, chỉ là khí lạnh buốt lặng im.


      Bông tuyết mơ hồ bay xuống, rơi xuống ruộng đất cháy đen, rơi đến trong khe mặt đất.


      Nơi này là chỗ nào? Vì sao ngọn cỏ? Trong trí nhớ của nàng Xà giới hẳn là cây cỏ um tùm, cho dù là ngày đông giá rét tuyết đọng xuống, cũng còn có thể nhìn thấy đại thụ xanh mượt che trời cao ngạo trước gió tuyết lạnh lẽo.


      “Trời ạ, ta rơi nhầm chỗ đấy chứ?”


      Bối Bối càng nghĩ càng kích động, bước chân cũng bắt đầu lo lắng theo hướng.


      Bỗng nhiên, nàng vui mừng nhìn thấy phía trước có làn sương khói bay lên.


      Nàng theo hướng làn sương khói đó, thấy gian nhà tranh , ở phía trước đó xa, cũng có phân bố rải rác những căn nhà .


      Tâm trạng trong lòng yên, nàng đến gần .


      thôn phụ vừa mới ra cửa, nhìn thấy thân quần áo kỳ quái của Bối Bối, nghi hoặc vài lần, cuối cùng cúi đầu tiếp tục đường của nàng ta.


      Bối Bối tươi cười đoan trang lễ phép đến trước mặt thôn phụ: “Xin chào, ta muốn hỏi chút nơi này là chỗ nào...... A phải, ta muốn hỏi kinh thành như thế nào?”


      “Kinh thành? Tiểu nương, ngươi kinh thành làm gì? Bây giờ nơi nơi đều ở đánh giặc, kinh thành canh phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là quan binh, ngươi nếu muốn vào kinh thành chơi ta khuyên ngươi vẫn là mau mau về nhà .”


      Nghe vậy, Bối Bối cả kinh trừng lớn mắt, trong lòng cảm thấy có loại dự cảm tốt.


      “Đánh giặc? Ngươi là ...... Xích Diễm quốc tại đánh giặc, với ai?”


      “Cùng Hắc Phong quốc a, đánh thời gian dài, tiểu nương ngươi là từ đâu tới đây, làm sao có thể từ bên kia chiến trường lại đây chứ, nhạ, ngươi xem phía sau nơi đó, chính là trải qua chiến tranh lâu, trước kia nơi đó là chợ náo nhiệt đó, aiz...... đều bị thiêu hết.”


      Hắc Phong quốc!


      Rốt cục xác định chính mình là trở lại Xích Diễm quốc, Bối Bối thở dài nhõm hơi, cảm giác lo lắng khác cũng nhanh chóng nổi lên.


      Nàng quay đầu nhìn lại nơi vừa rồi, đưa mắt nhìn lại, đất đầy vết thương, dường như mơ hồ có thể thấy được ngay lúc đó chiến tranh có bao nhiêu thảm thiết.


      Tay nắm chặt, miễn cưỡng ngăn chặn sợ hãi trong đáy lòng, nàng nuốt nuốt nước miếng: “Đại thẩm, trận chiến này là ai thắng ai bại?”


      Thôn phụ kinh ngạc nhìn Bối Bối cái, trong mắt mang theo khiển trách: “Tiểu nương thân là con dân của Xích Diễm quốc, thế nhưng ngay cả đại chiến bại của Xích Diễm quốc đều còn biết.”


      Bối Bối lập tức nghẹn lời, trong lòng lo lắng vô cùng càng thêm sâu sắc.


      “Ta...... Đại thẩm, trước hết ngươi cho ta biết kinh thành nên như thế nào được ?”


      Thôn phụ lắc đầu, đưa tay chỉ mộ hướng: “Nha, bên kia.”


      “Cám ơn.”


      Bối Bối vội vàng tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chân chạy .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 303: XÀ GIỚI [2]



      đường , bông tuyết hiu quạnh, người đường vội vàng.


      náo nhiệt của ngày xưa dường như chìm lắng vào trong mảnh u sầu.


      Cuối cùng đến được dưới tường thành của kinh thành mà nàng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao, đôi mắt của nàng lướt qua những hoài niệm sâu đậm.


      Nơi này, từng để lại những dấu chân vui đùa của nàng và Ngự Hàn.


      Thu hồi lại những kí ức đẹp trong đầu, nàng thẳng về hướng cửa thành.


      Vừa mới tới gần cửa, thị vệ giữ thành liền dùng mâu thương ngăn cản đường của nàng: “ nương, bây giờ qua giờ vào kinh thành, mời trở về .”


      Bối Bối ngẩn người chút.


      Qua giờ? Trước kia lúc còn ở cùng với Ngự Hàn, nàng chưa từng chú ý đến việc ra vào nơi có nhiều quy củ như vậy.


      Lâu ngày, nàng có thói quen đến nơi nào cũng có trở ngại, bởi vì...... Bọn họ luôn cùng nhau như hình với bóng.


      Rất muốn nhanh chút trở về bên cạnh .


      Nàng lịch khẩn cầu: “Hai vị tiểu ca, ta có việc gấp, có thể xin các ngươi sắp xếp chút hay ?”


      nương, vẫn là xin trở về .” Thị vệ chịu linh hoạt giải quyết việc chung.


      Nhìn vẻ mặt biểu cứng nhắc thương lượng của thị vệ, Bối Bối có chút sốt ruột.


      Nàng nên như thế nào mới có thể vào đây, thị vệ nơi này biết nàng, nếu nàng ra thân phận của nàng, bọn họ cũng tin đâu.


      Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?


      Nàng cúi đầu hỏi : “Cục cưng, các ngươi mẫu thân nên làm thế nào mới có thể gặp được phụ thân đây?”


      Vừa dứt lời, chỉ thấy bụng của nàng đột nhiên bắn ra ánh sáng màu vàng, đánh thẳng về phía hai thị vệ ngăn nàng lại.


      “A......” Hai gã thị vệ chẳng thể đề phòng, cứ như vậy bị đánh lui.


      Bối Bối sửng sốt chút, mới phản ứng lại.


      Bỗng nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng giương môi: “Cục cưng, các ngươi đúng là ngoan.”


      xong, nàng bắt được cơ hội nhanh chân liền chạy vào, lúc này xông vào còn đợi khi nào!


      Hai thị vệ bị té ngã xuống đất nhìn thấy nàng vọt vào, hổn hển đứng lên đuổi theo , lớn tiếng kêu la: “Có người xông vào trong thành, người đâu a.”


      Rất nhanh, cửa thành bởi vì tiếng kêu của thị vệ mà bắt đầu xôn xao, thị vệ khác đều vây lại đây, ngăn trở đường của Bối Bối.


      Nhìn bọn thị vệ chạy đến vây quanh nàng, Bối Bối buồn rầu.


      Được rồi, nếu đều như vậy, vậy nàng đành phải tạm thời thử lần.


      “Ta là Vương hậu của các ngươi, các ngươi dám ngăn cản ta?!”


      “Vương hậu?” Bọn thị vệ quả nhiên dừng bước chân đến gần, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt chứa đầy hồ nghi, nhưng cũng hề dám hành động thiếu suy nghĩ.


      Bối Bối thấy lời của mình có kết quả, nàng mới muốn tiếp tục , lại bị người ta đánh gãy.


      xảy ra chuyện gì?”


      tiếng nghiêm túc truyền đến, lỗ tai của Bối Bối dựng thẳng lên, giọng này......


      Toàn thân của nàng kinh hỉ nhìn về hướng phát ra tiếng ,vui mừng vẫy tay: “Thương Tuyệt Lệ, là ta!”


      Thương Tuyệt Lệ tới tập trung nhìn vào, vừa mừng vừa sợ “vèo” cái lắc mình đến trước mặt của Bối Bối: “Thuộc hạ tham kiến Bối Bối tiểu thư.”


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi mau dẫn ta hồi cung .” Bối Bối gấp đến coi trọng lễ tiết gì nữa, bây giờ lòng của nàng thầm nghĩ muốn nhìn thấy Ngự Hàn nhanh chút.


      Thương Tuyệt Lệ xoay người nhìn lướt qua thị vệ chung quanh, nghiêm khắc trách cứ: “Nàng là Vương hậu nương nương, các ngươi còn hành lễ!”


      Bọn thị vệ lúc này mới từ giật mình hoàn hồn, sợ hãi đều quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương hậu nương nương, xin Vương hậu nương nương thứ tội.”


      Bối Bối khoát tay: “Các ngươi đều trở về giữ thành .”


      Sau đó nàng liền cùng Thương Tuyệt Lệ bước nhanh rời .


      ......


      Rốt cục trở lại trong cung, Bối Bối có cảm giác vui sướng khi trở về nhà.


      “Thương Tuyệt Lệ, tất cả mọi người trong cung có khỏe ? Ngự Hàn thế nào rồi?” Nàng vừa vừa hỏi.


      Xích Diễm quốc chiến bại, Ngự Hàn nhất định chịu khổ sở rồi.


      Thương Tuyệt Lệ do dự chút, mới cân nhắc trả lời: “Bối Bối tiểu thư, Vương người...... tốt lắm.”


      Bước chân của Bối Bối lảo đảo chút, lòng đột nhiên siết chặt, nàng vội vàng truy hỏi: “ làm sao vậy? Bị thương sao?”


      Thở dài hơi, Thương Tuyệt Lệ vẫn giữ nguyên biểu : “Thuộc hạ đưa Bối Bối tiểu thư gặp Vương.”


      Nghe vậy, lòng của Bối Bối bắt đầu bất ổn, bước chân càng thêm nhanh như bay.


      Nhìn biểu của Thương Tuyệt Lệ, nàng biết, Ngự Hàn nhất định xảy ra chuyện gì rồi.


      Trở về đến Diễm cung, Bối Bối bị đống hỗn độn đầy đất trước mắt làm chấn động, trái tim lo lắng bùm bùm nhảy rộn.


      “Đây là chuyện gì? Vì sao Diễm cung lại bị hủy thành như vậy? Chẳng lẽ Hắc Phong quốc tấn công tiến vào trong cung?”


      Thương Tuyệt Lệ còn có tới kịp giải thích, bên trong Diễm cung đột nhiên truyền ra tiếng thét hoảng sợ: “A a a......”


      Ngay sau đó vài cung nữ thị vệ từ bên trong chạy té ngã thoát ra, vẻ mặt đều là khủng hoảng vô cùng.


      “Cứu mạng a, cứu mạng......” Bọn họ thét chói tai, chạy thẳng tới cửa mà trốn.


      Bối Bối đỡ cung nữ trong đám đó té ngã trước mặt nàng nâng dậy, vô cùng lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ngự Hàn đâu?”


      Cung nữ vừa thấy là Bối Bối, khỏi vui mừng cực độ mà khóc lại nhịn được hoảng sợ: “Bối Bối tiểu thư, người rốt cục trở lại, là Vương...... Vương người muốn giết chúng tôi, Bối Bối tiểu thư cứu mạng a.”


      “Gừm gừm gừm......”


      Chỉ thấy cự xà màu đỏ rực cả người bùng cháy lên ngọn lửa bay ra đến, đuổi bắt người chạy trốn mặt đất.


      Sắc mặt của Thương Tuyệt Lệ trắng nhợt, cuống quít đem bối Bối lôi đến phía sau: “ tốt! Bối Bối tiểu thư, trước hết người nên rời khỏi nơi này...... Vương thoát khỏi dây xích sắt, bây giờ rất nguy hiểm!”


      “Cái gì?Thoát khỏi dây xích sắt? Thương Tuyệt Lệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi vì sao muốn khóa Ngự Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành như vậy?”


      “A a......” Thị vệ cung nữ ngừng bị công kích, máu tươi chảy ra.


      Cự hồng xà như bị máu tươi kích thích, ánh mắt lóe ra ngọn lửa càng thêm tràn đầy, ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng há miệng cắn tên thị vệ bị thương kia.


      Thương Tuyệt Lệ quýnh lên, đem Bối Bối giao cho cung nữ bên cạnh: “Mau dẫn Bối Bối tiểu thư rời .”


      Ngay sau đó, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung bay về phía cự hồng xà, động tác rất nhanh từ dưới miệng cự hồng xà cứu thị vệ bị thương ra.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 304: XÀ GIỚI [3]



      Bối Bối trợn mắt há hốc mồm tâm hoảng ý loạn nhìn cự hồng xà liên tục thay đổi chiêu thức công kích Thương Tuyệt Lệ, chiêu chiêu tàn nhẫn chút lưu tình.


      Nàng thể tin lắc lắc đầu, sắc mặt xanh trắng đan xen.


      Cung nữ ngừng ở bên cạnh sốt ruột : “Bối Bối tiểu thư, mau cùng nô tỳ rời khỏi nơi này, nơi này rất nguy hiểm, Vương ...... nhận ra người.”


      Bối Bối giãy khỏi tay cung nữ, môi run run nhìn tình hình cuộc chiến giữa trung rất khó phân định.


      , thể nào, Ngự Hàn thay đổi thành như vậy, ......” Nàng thể tin được, ngừng lắc đầu, ngay cả tiếng cũng run lên.


      Đúng lúc này, trưởng lão vội vàng tới.


      “Bối Bối tiểu thư, người trước hết nên rời , sau này lão phu giải thích với người, tại Vương rất nguy hiểm, có thể làm Bối Bối tiểu thư bị thương, người đâu, mau đưa Bối Bối tiểu thư rời .”


      Trưởng lão ra lệnh, vài cung nữ đành phải cưỡng chế giữ chặt Bối Bối.


      “Buông, ta muốn rời , thả ta ra, buông!” Bối Bối nhất thời kích động, trong cơ thể phát ra đạo kim quang, đánh văng tất cả cung nữ giữ chặt nàng.


      Thấy vậy, trưởng lão tức giận, vừa mới miệng mở miệng khuyên giải, bỗng nhiên Thương Tuyệt Lệ bị ném tới trước mặt bọn họ.


      “A!” Thương Tuyệt Lệ nhíu mày, miệng phun ra máu tươi.


      Cự hồng xà tiếp tục công kích lại phía này, trưởng lão nhanh nhẹn phi thân che chắn trước mặt Thương Tuyệt Lệ, thi pháp ngăn trở cự hồng xà công kích.


      Thương Tuyệt Lệ cố gắng gượng đứng lên, lau vết máu bên miệng, lập tức hộ giá che chắn trước mặt Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, tại Vương thần chí tỉnh táo, người phải cẩn thận chút.”


      Nhìn cự hồng xà mất lý trí điên cuồng công kích trưởng lão ở giữa trung, Bối Bối cảm giác lòng của mình đau.


      Nàng cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, dứt khoát, kiên quyết đẩy Thương Tuyệt Lệ ra, vận khí bay về phía chiến cuộc.


      Thương Tuyệt Lệ kinh hãi kêu lên: “Bối Bối tiểu thư, nguy hiểm!”


      Bối Bối có tai như điếc tiếp tục tiếp cận cự hồng xà, trưởng lão quay đầu kinh ngạc, tay nàng vung lên, đem trưởng lão ở trước mặt cự hồng xà đẩy xuống dưới mặt đất.


      Đột nhiên bị đẩy xuống dưới, trưởng lão lo lắng thôi: “Bối Bối tiểu thư, thể tới gần Vương.”


      mặt đất vài người lo lắng kêu gọi, giống như nghe thấy, nàng chỉ nghe được tiếng điên cuồng gầm rú, cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt cuồng loạn của .


      Trong lòng, rất đau.


      biến thành như vậy, làm cho nàng đau lòng cơ hồ thở nổi.


      “Gừm gừm gừm......” Cự hồng xà nhìn thấy có người đến gần, ánh mắt khát máu gầm rú công kích tới.


      Nhìn thấy tầm mắt chuyên chú ở người nàng, nhưng có chút dịu dàng nào, lại càng có sủng nịch, chỉ có màu sát ý.


      Trong lòng nàng đau như xát muối, rất đau lòng, đầu ngón tay đau.


      Nàng tránh cũng trốn, chỉ đứng lặng ở giữa trung nhìn mang sát ý cực đại hướng đến phía mình, môi lại giương lên nụ cười thâm tình.


      Đôi mắt, tràn đầy cảm tình đối với , lại nhận được ánh mắt nhu tình của đáp lại, ánh mắt nàng mang tầng sương mù dày.


      Hơi nước trong suốt xoay xung quanh trong ánh sáng xuất ra cầu vồng bảy màu, mỏng manh, lại xinh đẹp động lòng người, chiếu rọi vào bóng dáng màu đỏ càng ngày càng gần của .


      Ngự Hàn......” tiếng của nàng thoát ra nhàng, gọi tên , môi tươi cười như là chờ mong đến.


      có bộ dạng như thế nào, nàng vẫn .


      Thấy cự hồng xà sắp công kích nàng, mọi người phía dưới hết hồn thất thanh đồng loạt kêu: “Vương, được a!”


      Hạt tuyết ào ào rơi xuống, bóng dáng xinh đứng giữa trung của Bối Bối hằn sâu vào tận đáy mắt của cự hồng xà, khi tiến đến gần nàng, hơi thở của hơi dịu xuống.


      “Gừm gừm......” giống như đau lòng hét lên.


      Nếu, nàng chết ở trong tay , nàng cảm thấy sợ hãi.


      Bối Bối ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của , tiếng khóc : “ Ngự Hàn, ta chàng, thực rất chàng.”


      Sau đó, nàng nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tuôn rơi......


      Giọt lệ trong suốt gương mặt trắng nõn của nàng, tạo ra ánh hào quang đẹp, hướng đến ánh mắt hung tàn của , va chạm với hung quang trong mắt .


      nhìn chằm chằm vào những giọt lệ thi nhau tuôn rơi kia, ánh mắt như có chút mềm mại, miệng xà mở ra đột nhiên tạm dừng động tác, ở gần sát hai má của nàng.


      Tất cả đều dừng lại, tất cả yên lặng, chính là ở trong khoảnh khắc đó.


      Nhắm mắt lại đợi bị công kích, Bối Bối chỉ cảm thấy lòng mình bình tĩnh, thực an bình.


      Nhưng mà, kết quả lại là...... lại là cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt liếm hai má của nàng, độ ấm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, hương vị quen thuộc......


      Lòng của nàng nhảy dựng, chậm rãi mở to hai mắt, cùng mắt xà gần trong gang tấc bốn mắt nhìn nhau.


      Thấy được trong mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng tia hoang mang, còn có nét thực đơn thuần, tựa như đứa dại khờ, ánh mắt phòng bị đối thành ánh mắt thăm dò.


      Cảm giác đầu lưỡi ngừng liếm nước mắt của nàng, nàng thể ngăn nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn..


      Nàng chỉ biết, cho dù thần chí của mơ hồ , trong tiềm thức của nàng vẫn tồn tại, tựa như thời điểm nàng mất trí nhớ, vẫn cảm thấy rất quen thuộc.


      Tay nàng hướng vào cái đầu mềm nhẵn của , kéo đầu lại gần, nàng dùng hai má kề vào sát cái miệng của , tùy ý vẫn như cũ theo bản năng cố liếm nước mắt của nàng.


      Nàng vừa khóc vừa nhàng vào tai : “ Ngự Hàn, ta chỉ biết chàng vẫn rất tốt với ta, dù thế nào nữa, chàng cũng làm ta bị thương, ta vẫn thực tin tưởng điều đó.”


      Liếm hết nước mắt của nàng, ánh mắt hoang mang xem xét nàng, giống đứa lạc đường.


      Sau đó, hung quang trong đáy mắt dần dần mất , cuối cùng chỉ còn lại có mảnh thuần khiết.


      Cảm giác được da thịt mềm mại của nàng, bướng bỉnh dụi đầu, vuốt ve hai má non mềm của nàng, cái mũi ngửi ngửi mùi hương da thịt nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 305: XÀ GIỚI [4]



      Người chung quanh vừa sợ lại vừa cảm động khi nhìn màn này, thấy hai người bọn họ thâm tình như vậy, khắc sâu dưới đáy lòng hình ảnh của nhau.


      Đôi mắt của trưởng lão nhòa lệ, vuốt vuốt chòm râu gật đầu:


      tốt quá, Bối Bối tiểu thư có thể kiềm chế thần chí của Vương, Vương sắp bình phục rồi.”


      “Ừ, lúc này Vương được cứu rồi.” Hốc mắt của Thương Tuyệt Lệ cũng có chút đỏ lên, bởi vì lo lắng, bởi vì kích động, bởi vì cảm động.


      Giữa trung, cự hồng xà lắc lắc cái đuôi, ngọn lửa đó thiêu đốt thân rắn dần dần tắt, sau đó vòng trở về quấn lấy vòng eo của Bối Bối.


      Bàn tay Bối Bối mềm mại vỗ lên mặt xà, khóe môi giương lên, ánh mắt mang theo nét giận:


      Ngự Hàn, chàng định làm ta bị thương sao? Hừm, về sau phải ngoan ngoãn, ta mới có thể bỏ qua cho chàng, biết ?”


      Nhìn nàng làm nũng, khuôn mặt tươi cười, như là đóa hoa lê mùa xuân khắc sâu trông tâm trí .


      vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng chút, sau đó từ từ rơi xuống mặt.


      Thấy thế, những người khác vui mừng chạy tới:


      “Vương, Bối Bối tiểu thư......”


      Nhưng mà, người chung quanh vừa mới định bước tới gần, ánh mắt hung ác của cự hồng xà lập tức bắn về phía bọn họ:


      “Gừm gừm gừm......”


      Tiếng kêu khiến Thương Tuyệt Lệ và mọi người chung quanh lập tức dừng bước chân.


      Bối Bối cảm giác thân mình mềm mại của lại trở nên cứng rắn, lập tức ngăn lại:


      “Các ngươi đừng lại đây, ta chăm sóc cho .”


      “Mọi người đều lùi lại.”


      Trưởng lão tín nhiệm nhìn Bối Bối, sau đó chỉ huy mọi người ở đây ai làm gì tiếp tục làm việc nấy.


      Cách xa chút, ánh mắt trưởng lão vừa lòng nhìn người ôm nhau.


      “Bối Bối tiểu thư, phiền người khuyên Vương về tẩm cung nghỉ ngơi, thuộc hạ đem thuốc của Vương giao cho Bối Bối tiểu thư, về sau bệnh của Vương đành nhờ cậy vào Bối Bối tiểu thư.”


      Trưởng lão tiếng mang theo hy vọng vang lên.


      Bối Bối quay đầu, kiên định gật đầu:


      “Trưởng lão, ngươi yên tâm , ta chăm sóc tốt cho ...... Thương Tuyệt Lệ, ngươi bị thương , mau trở về chữa thương, từ nay về sau, Ngự Hàn liền giao cho ta, cần lo lắng.”


      Thương Tuyệt Lệ buông lỏng tâm tư, đường cong khuôn mặt thả lỏng, trả lời vang dội:


      “Dạ.”


      Sắp xếp xong đâu đó, Bối Bối ngưng mắt chuyển hướng tới cự hồng xà trong ngực nàng, dịu dàng :


      Ngự Hàn, bên ngoài tuyết rơi, rất lạnh, chúng ta mau vào trong nhà .”


      Hồng xà có nghe thấy lời của nàng, vẫn như cũ thực thỏa mãn cọ cọ vào thân hình mềm mại của nàng, ánh mắt híp híp.


      Bối Bối nhàng bật cười, vuốt ve cái trán của chút, cúi đầu hôn thân rắn của , sau đó đôi mắt dịu dàng nhìn .


      “Ngoan, theo ta vào được ?”


      Đôi mắt của hồng xà mở to mê hoặc, cảm giác được nàng đứng lên, lập tức cũng theo nhếch đầu lên, càng thêm kề sát bên nàng, giống như sợ bị bỏ rơi.


      Nhìn thấy ánh mắt chút đáng thương như vậy, cả trái tim Bối Bối đều mềm ra.


      Nàng cúi đầu lại hôn cái lên trán :


      phải sợ, ta rời xa chàng nữa, vĩnh viễn cũng xa rời.”


      Hồng xà giống như lưu luyến nụ hôn của nàng, chớp chớp ánh mắt hồn nhiên, nâng đầu lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt của nàng.


      Lơ đãng liếm qua khóe môi của nàng, ánh mắt dần dần nóng lên, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào môi của nàng, sau đó giống như có chút hoang mang nghiêng đầu, giống như tự hỏi.


      Nàng nhìn cười thoải mái:


      thôi, chúng ta vào nhà .”


      Nhìn thấy nàng bước , đôi mắt dịu dàng nhìn , tựa hồ có chút hiểu, lắc lắc cái đuôi, nhắm mắt theo đuôi nàng vào tẩm cung.


      ......


      Trong Diễm cung, Bối Bối đem cự hồng xà chỉ dẫn đến nằm thảm mềm, đau lòng nhìn vết thương thân rắn.


      Nàng quay với cung nữ đứng ở bên rất xa:


      “Đem hòm thuốc lại đây.”


      Cung nữ rất nhanh tìm được hòm thuốc, định qua lại bị ánh mắt hung ác của Ngự Hàn dọa cho chết khiếp.


      “Bối Bối tiểu thư, nô tỳ......”


      Cung nữ run rẩy, có chút khó xử cầu cứu.


      Thấy đối với những người khác đều tràn đấy sát ý, Bối Bối bất đắc dĩ bấm tay gõ gõ cái trán của


      Ngự Hàn, ngươi là khó hầu hạ nha.”


      Nàng cười mắng, sau đó đứng dậy định qua lấy hòm thuốc.


      Mới định bước , liền cảm giác chân bị giữ lại, nàng cúi đầu, có chút dở khóc dở cười nhìn , đuôi biết từ khi nào cuốn lấy chân nàng, ánh mắt đề phòng nàng đào tẩu, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.


      Nàng bất đắc dĩ với cung nữ:


      “Ngươi đem hòm thuốc đặt ở kia, sau đó lui xuống .”


      “Dạ.”


      Tẩm cung chỉ còn lại có bọn họ người xà, Bối Bối ngồi xuống bên người , ôn nhu vỗ vỗ cái trán của


      cho ta , ta làm sao có thể lấy hòm thuốc đến giúp ngươi bôi thuốc?”


      Hồng xà nghi hoặc nhìn nàng, sau đó giống như có chút hiểu.


      đảo cái đuôi quét về phía hòm thuốc cách đó xa.


      Trong chớp mắt, cái hòm thuốc liền ở đuôi , lập tức rơi xuống trước mặt nàng.


      Ánh mắt thuần khiết nhìn nàng, như là cố lấy lòng.


      Bối Bối ngơ ngẩn chút, rất nhanh phản ứng lại.


      Mặt mày hớn hở lấy hòm thuốc qua, ngay cả giọng chuyện cũng mang theo ý cười vui sướng:


      Ngự Hàn, chàng biết suy nghĩ của ta đúng hay ? ngoan nha...... lại đây, nằm yên, nên cử động, ta bôi thuốc vào miệng vết thương cho chàng.”


      Nàng vừa vừa phụ giúp , làm cho nằm thoải mái, sau đó mở dược bình ra bôi thuốc lên miệng vết thương của .


      Khi thuốc tiếp xúc với vết thương, đau đến cứng cả thân mình, nhưng có lộn xộn.


      Chỉ thủy chung dùng ánh mắt ỷ lại nhìn nàng, chớp mắt cũng .


      Bối Bối cúi đầu ở bên miệng vết thương của :“ chút nữa đau.”


      Mọi vết thương người đều bôi thuốc xong, nàng lấy đến băng bó cột lại cho .


      “Ai...... Ngự Hàn, đem thân rắn của chàng nâng lên chút.”


      Tay nàng vỗ vỗ vào bên người .


      Ngự Hàn lần này rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, hợp tác nâng thân mình lên.


      Rốt cục đem tất cả vết thương to đều cột chắc, Bối Bối vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn kiệt tác của chính.


      Nhưng mà, hồng xà lại vừa lòng nhăn cái trán lại, ánh mắt nhìn thẳng thân mình, người lụa trắng quấn quanh, thân rắn đỏ rực ở giữa nhìn thực chán ghét, thực chướng mắt!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 306: XÀ GIỚI [5]



      Ngoài cửa truyền đến giọng thông báo :


      " Bối Bối tiểu thư, trưởng lão cầu kiến."


      "Mời vào"


      Bối Bối ngồi ghế mềm đứng dậy, hồng xà theo sát bên cạnh người của nàng.


      Chỉ lát sau trưởng lão vào, đứng ở khoảng cách nhất định để chọc giận Hồng Xà, đứng yên ổn ở chỗ xa chút.


      Bối Bối đưa tay vuốt vuốt đầu hồng xà trấn an, để đối với người khác như hổ rình mồi, sau đó mới quay đầu nhìn trưởng lão.


      "Trưởng lão, xin mời ngồi."


      Trưởng lão nhìn hồng xà ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bối Bối, sau đó mới ngồi xuống.


      " Trưởng lão, rốt cục Ngự Hàn xảy ra chuyện gì, vì sao tự nhiên nhận được ra người nào cả, mà còn rất......... hung dữ nữa?"


      Thở dài hơi trầm trọng, trưởng lão chậm rãi :


      " Từ ngày Bối Bối tiểu thư rời Xà giới đến nay, Vương dường như chưa gượng dậy nổi, mỗi ngày đều dò xét nơi ngươi rơi xuống, cuối cùng lão phu tính ra Bối Bối tiểu thư quay trở lại nhân gian, Vương liền liều lĩnh muốn nhân gian tìm người , nhưng là khi đó Hắc Phong Quốc như hổ rình mồi, Hắc Khi Dạ lúc đó mang thân phận mới là Hắc Vương ngự giá mang quân xâm phạm Xích Diễm Quốc của chúng ta, Vương phải ở lại để an ổn lòng quân, nhưng Vương thể tìm Bối Bối tiểu thư, vì thế liền sử dụng phép phân thân, lưu lại hai phần ba pháp lực để đối phó Hắc Khi Dạ, căn bản là cùng Hắc Khi Dạ lúc đó pháp lực ngang nhau, nhưng có nghĩ đến Hắc Khi Dạ pháp lực đột nhiên cao cường, cho dù là nguyên thần đầy đủ của Vương cũng chắc thắng được , ở ngoài thành, trận chiến ở thành gần biên giới đó, Vương bị Hắc Khi Dạ đánh trọng thương, thuộc hạ sợ Vương kiên trì được nên cưỡng chế đem nguyên thần của Vương ở nhân gian gọi trở về, nhưng nghĩ tới ở nhân gian Vương cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương ở đầu, ngay tại thời điểm, hai nửa bị thương của nguyên thần hợp lại nhau bị thương càng thêm nặng, thể thuận lợi dung hợp, cho nên mới làm mất thần trí, trở về hình dáng nguyên thuỷ của loài Xà lúc ban đầu."


      " Hình dáng nguyên thuỷ của loài Xà lúc ban đầu?"


      Bối Bối nghiền ngẫm những lời này.


      "Đúng vậy, hình dáng nguyên thuỷ của Xà .......Tàn bạo, khát máu, phản công cùng phòng bị đều phi thường mạnh, tính nguy hiểm rất cao, hơn nữa pháp lực của Vương cực cao, vì muốn Vương tổn hại tới người trong cung, thuộc hạ đành phải đem Vương khoá lại."


      Nghe vậy, ánh mắt của Bối Bối nhìn về phía thân rắn màu hồng băng bó đầy những vết thương, trong đáy mắt tràn ngập đau lòng.


      " Vậy bao giờ mới khôi phục?"


      Trưởng lão trầm ngâm lúc, có chút khó xử đôi lông mày nhíu chặt:


      " Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ cũng nắm chắc được bệnh tình của Vương, nhưng mà.......Nếu Bối Bối tiểu thư dùng Hắc tinh ngọc bội giúp Vương trị thương, hơn nữa ngự y dùng thuốc để điều tiết, tin tưởng Vương khỏe lại, chỉ là.........?"


      "Chỉ là cái gì?"


      Bối Bối nôn nóng hỏi.


      "Chỉ là........Hắc Khi Dạ luôn luôn thầm làm phép phá hoại muốn giang sơn của Xích Diễm Quốc bị loạn, cho nên đem mục tiêu đặt lên Thiên Ti Nghi của Xích Diễm Quốc chúng ta, chỉ cần Thiên Ti bị hủy, lãnh thổ Xích Diễm Quốc có nguy cơ bị sụp đổ, đến lúc đó Xích Diễm Quốc cần phá cũng tự hủy nên cần người trấn áp..........Cần Bối Bối tiểu thư dùng Hắc tinh ngọc bội thi triển pháp thuật để ổn định, nếu lường được hậu quả, Bối Bối tiểu thư trong khoảng thời gian này có ở đây, toàn dựa vào Khả Y nương dùng tế huyết để trấn áp phép lực, nhưng mà Khả Y nương mất quá nhiều máu, cho nên......."


      Tế huyết?


      Bối Bối trừng lớn ánh mắt:


      " Khả Y bây giờ như thế nào? Có làm sao ?"


      "Bối Bối tiểu thư yên tâm, mỗi lần dùng huyết tế thuộc hạ đều đắn đo đúng mực, Khả Y nương có nguy hiểm tới tính mạng nhưng........rất suy yếu."


      Trưởng lão áy náy .


      Thân là trưởng lão của Xích Diễm Quốc, lại đối với lúc Xích Diễm Quốc gặp nạn làm được gì, uổng công lão thần.


      "Vì sao máu của Khả Y có thể trấn áp được phép lực?"


      Bối Bối hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.


      Nghe vậy, trưởng lão ý vị thâm trường nhìn nàng:


      " Bối Bối tiểu thư chính là Thần nữ chuyển thế, trong người có dòng máu của thần tộc, bản thân liền có vô hạn tiềm năng, Khả Y nương từng cắn cánh tay của Bối Bối tiểu thư, người nàng có chảy dòng máu của thần tộc.......Xem ra, điều sâu xa bên trong đều là số mạng, tất cả đều là duyên phận."


      Bối Bối nhìn vết cắn cánh tay, bây giờ nàng mới hiểu con rắn hồi đó cắn nàng dĩ nhiên là Khả Y............ hồi xưa nàng từng có lần lầm vào Xà giới.


      Cho nên Hắc tinh ngọc bội mới ở người Khả Y, đến lúc lần nữa nàng lại vào Xà giới, rồi vô tình thay Khả Y tiến cung, từ đó quen biết với Ngự Hàn.


      Trời, tất cả điều này cũng quá huyền diệu , chẳng lẽ nàng cùng Ngự Hàn gặp nhau là duyên phận........Mọi việc được an bài từ sớm, nàng cùng Ngự Hàn nhất định nhau, ở cùng nhau, thể tách rời.


      Nghĩ đến đây, nàng nhìn xuống con hồng xà nhu thuận nằm bên cạnh mình, trong lòng cơ hồ tràn ngập nhu tình.


      Nàng vui mừng vì cùng nhau.......


      Giống như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của nàng, hồng xà cũng nhìn lại nàng, ánh mắt trong suốt thuần khiết.


      tỏ vẻ thân thiết cọ cọ vào cánh tay của Bối Bối, trong mắt là ỷ lại đối với nàng.


      Bối Bối mỉm cười chút, sau đó quay lại nhìn trưởng lão, trong đôi mắt sáng là kiên định.


      " Trưởng lão, ngươi cần lo lắng ta mất sức, ta thi triển pháp thuật để trấn áp phép lực, làm ưu kế của Hắc Khi Dạ thực được, cũng Ngự Hàn mà trị tốt vết thương cho ."


      "Nhưng mà........."


      Trưởng lão cảm thấy ổn, như vậy rất tiêu hao năng lượng, sợ Bối Bối mất nhiều sức lực.


      " sao đâu, cũng phải có mình ta, còn có nhóm cục cưng hỗ trợ nữa."


      Bối Bối cắt ngang lời của trưởng lão, sau đó cúi đầu nhàng xoa bụng:


      " Cục cưng, các con giúp đỡ mẫu thân đúng hay ?"


      Nghe lời của nàng, trưởng lão hoàn toàn ngây người, dám tin đôi mắt trừng lớn, trong đáy mắt lên kinh hỉ.


      kích động đột nhiên đứng lên, đôi mắt sáng ngời như muốn rớt ra nhìn chằm chằm bụng của Bối Bối.


      " Bối Bối tiểu thư, người .......người là người có thai?"


      Bối Bối có chút ngượng ngùng gật đầu:


      " Đúng vậy, ta cùng Ngự Hàn có cục cưng, nhưng là cục cưng rất lợi hại, bọn chúng vận chuyển năng lượng cho ta, lúc ở nhân gian, chính cục cưng giúp ta đánh bại Ma Vương ."


      " Trời ạ, ta nhớ ra rồi, khó trách Bối Bối tiểu thư lần này trở về tinh thần sáng láng, như vậy......... pháp lực của Bối Bối tiểu thư đột nhiên thăng tiến là do đứa giúp cơ thể mẹ! Tốt tốt phi thường tốt, lão phu muốn nhanh chóng tuyên bố tin tức tốt này, ha ha ha........"


      Trưởng lão vui mừng đến nỗi ngay cả nếp nhăn mặt cũng cười, bởi vì cười mà râu ria cũng ngừng rung động, bước chân nhàng mà rời như muốn bay lên, có thể thấy được là rất vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :