1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 297: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [2]



      Bối Bối ngồi ở mặt đất, đem ba quả cầu ánh sáng đặt ở đùi, đưa tay cẩn thận vuốt ve.


      Mềm mại, ấm áp, sờ tiếp tục xuống dưới rất mềm, Bối Bối sợ tới mức vội rút tay về.


      “Vậy...... Ta có làm đau con .” Nàng có chút lo lắng hỏi.


      Quà cầu được vuốt ve lắc lư di chuyển vòng quanh, sau đó phát ra tiếng của đứa bé : “Mẫu thân, ta đau nha, nhưng là có chút ngứa, mẫu thân xấu xa, gãi ngứa người ta.”


      Hai quả cầu ánh sáng khác lăn lại gần sát tay của Bối Bối: “Mẫu thân, ta cũng muốn gãi ngứa.”


      “Được được, mẫu thân gãi ngứa cho các con.” Bối Bối cười uốn cong đôi mắt, đối với ba quả cầu ánh sáng này thương muốn buông tay.


      “Ừ...... Ngươi là lão Đại, là lão Nhị, nàng là lão Tam đúng hay ?” Bối Bối chạm từ từ theo trình tự của bọn họ, tò mò hỏi.


      Ba quả cầu ánh sáng dao động cách ngay ngắn, sau đó đứa đứng đầu hàng phát ra tiếng : “Dạ Mẫu thân, ta là ca ca, lão Nhị là đệ đệ, lão Tam là muội muội.”


      “Ta là lão Nhị.”quả cầu ánh sáng xếp ở chính giữa nhảy nhảy, giọng non nớt vui vẻ cất lên.


      “Ta là lão Tam.” Quả cầu ánh sáng cuối cùng thoáng bay lên vòng vài vòng.


      “Mẫu thân, chúng ta muốn ra ngoài, muốn bị vây hãm ở nơi tối tăm này.” Quả cầu ánh sáng lớn nhất bay đến, bay vòng vòng ở trước mắt Bối Bối, tốc độ có chút vội vàng.


      Bối Bối có chút khó xử nâng cằm: “Nhưng ...... Mẫu thân cũng biết ra ngoài như thế nào nha, làm sao bây giờ đây?”


      “Mẫu thân mở mắt ra, chúng ta mang mẫu thân ra ngoài.” Lão Nhị cũng bay lên xoay vòng quanh.


      “Đúng vậy, muốn ra ngoài muốn ra ngoài, muốn chơi.” Lão Tam nhảy lên, lên lên xuống xuống.


      “Mẫu thân mau mau mở mắt ra.” Lão Đại thúc giục.


      Mở mắt ra?


      Bối Bối yên lặng nhớ kỹ, đem ý tưởng chuyển vào trong ý thức.


      Dần dần, bóng dáng của quả cầu ánh sáng mất trước mắt nàng, lại rơi vào trong bóng tối lần nữa.


      Mí mắt giật giật, nàng mở to mắt, nhìn chung quanh mảnh đen tối, đưa tay ra lại thấy năm ngón tay.


      Đầu óc trống rỗng, mảnh mờ mịt, nàng đưa tay xoa xoa đầu, có chút muốn làm cho ràng tình huống trước mắt: “Ta như thế nào lại ngủ?”


      Nàng từ từ trừng mắt, ý thức chậm rãi ập trở về.


      Hoàng kim đản (trứng vàng)...... Đúng rồi, xà cục cưng!


      Nàng cuống quít ngồi xuống, lo lắng nhìn xung quanh: “Xà đản đản đâu, như thế nào thấy?”


      “Hoàng kim đản, các con ở nơi nào a?” Nàng xoay quanh, mọi nơi trước mắt đều mảnh tối như mực, căn bản nhìn thấy mấy ánh sáng vàng óng đó.


      Nàng cho rằng mình từng sợ hãi xà cục cưng (rắn con), nhưng mà ở trong mộng nhìn thấy ba cái trứng đáng kia, nghe được bọn họ dùng giọng mềm mại gọi nàng là mẫu thân, nàng lại chỉ cảm thấy lòng tràn ngập thương.


      Ở trong bụng chỗ Bối Bối nhìn thấy, ba quả trứng ngoan ngoãn nằm cùng chỗ, tâm linh tương thông -- mẫu thân thế nhưng gọi chúng ta là hoàng kim đản, gọi là cục cưng, aiz.


      “Đại ca ca, khi nào chúng ta mang mẫu thân ra ngoài hả?” Lão Tam kiều hỏi.


      “Bây giờ chúng ta liền mang mẫu thân ra ngoài .” Lão Đại hạ quyết định.


      Lão Nhị cúi ở bên: “Mẫu thân lâu chưa ăn gì, ta rất đói nha, rất muốn ngủ, nhưng mà đói quá nên ngủ được.”


      “Nhị ca ca, huynh như thế nào nghĩ tới ăn uống với ngủ nghê chứ, ta và đại ca ca còn chưa cảm thấy buồn ngủ a.” Lão Tam có chút nghi hoặc.


      là trời sinh xà lười.” Giọng của Lão Đại nhàng trả lời uội muội.


      “A a, nhị ca ca là xà lười.” Lão Tam vui vẻ trêu đùa lặp lại lần nữa.


      ......


      Ngay lúc Bối Bối gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, đôi mắt bỗng nhiên cảm giác được chút ánh sáng truyền đến, nàng thuận theo phương hướng hạ tầm mắt xuống.


      Chỉ thấy bụng có vòng hào quang màu vàng kim dập dờn lúc lúc , lan rộng chút, sau đó tập trung lan tràn về hướng.


      Hào quang vàng kim nhàn nhạt tức chiếu sáng lối cho nàng.


      Bối Bối vừa mừng vừa sợ, cẩn thận đưa tay sờ lên cái bụng vẫn bằng phẳng như trước: “Hoàng kim đản, là các con sao?”


      Lời của nàng mới hỏi xong, chỉ thấy hào quang màu hoàng kim vụt sáng vụt sáng vài cái, giống như ở trả lời câu hỏi của nàng.


      loại cảm giác tương liên mẫu tử tấn công vào trong lòng, tự giác nàng dụi đôi mắt, tay khẽ vuốt ve lên bụng của mình.


      “Ta có xà cục cưng, cục cưng của ta và Ngự Hàn, ha ha...... Hoàng kim đản.” Nàng cười đến ngờ nghệch.


      Ngay trong lúc nàng ngẩn người ra lập tức, cảm giác được ánh sáng trong bụng lại sáng hơn chút, chiếu thẳng về phía trước.


      Dựa vào tình mẫu tử tâm liền tâm, nàng mơ hồ cảm giác được là bọn cục cưng thúc giục nàng nhanh chóng rời khỏi.


      “Cục cưng ngoan, mẹ lập tức mang bọn con ra ngoài nha.”


      Nàng vỗ nhè lên bụng, sau đó theo ánh sáng màu hoàng kim ra ngoài.


      ......


      Ngự Hàn theo cảm giác tìm được gian tối tăm, chung quanh mảnh yên tĩnh.


      “Tiểu Bối Bối, nàng có trong này ? Tiểu Bối Bối......” gọi to đối với bóng tối chung quanh, giọng lo lắng như đốt.


      cảm giác được Tiểu Bối Bối ở nơi này, nhất định ở trong này!


      Tiếng tim đập càng ngày càng nhanh cho , nàng hướng tới gần .


      “Tiểu Bối Bối......”


      Giọng của dường như nghe rất ràng vang dội trong bóng đêm vô tận.


      “Hưz! tìm cái chết sao?”


      giọng châm chọc quỷ dị đột nhiên vang vọng trong bóng đêm.


      “Ma Vương, ra!” Đôi mắt tuấn của Ngự Hàn lóe ra sắc hồng tuyệt đẹp, trong bóng đêm nhảy múa như ngọn lửa, quỷ dị mê người.


      Trong khí im lặng.


      Ngự Hàn nín thở tập trung tinh thần, tai nghe bốn hướng.


      Bỗng nhiên, cảm giác được công kích từ phía sau đánh úp lại.


      Đôi mắt tuấn của nghiêm lại, di chuyển toàn thân nhanh chóng, cùng lúc công kích về hướng đánh bất ngờ của Ma Vương.


      “Phản ứng cũng tệ lắm, thể tưởng tượng được nửa linh hồn xà tinh ở nhân gian còn có pháp lực như vậy, xem ra diệt trừ ngươi được!”


      Giọng nham hiểm xót xa của Ma Vương rất trầm, ràng để lộ ra sát ý mãnh liệt.


      Linh hồn xà này nếu hợp nhất là đối thủ mạnh nhất, lúc này diệt trừ còn đợi khi nào!


      Bạc môi của Ngự Hàn nhếch lên, khuôn mặt tuấn phủ đầy sương lạnh, dùng sức toàn lực công kích Ma Vương.


      “Đem Tiểu Bối Bối trả lại cho ta!”


      “Ha ha ha...... Ta đem nàng giết rồi, chờ ngươi tới nhận thi thể của nàng ta.” Ma Vương càn rỡ cười to.


      Lòng của Ngự Hàn căng thẳng, vô cùng, công kích của trở nên có chút rối loạn: “Ngươi...... Ta tin!”


      Tiểu Bối Bối có việc gì, tuyệt đối , ràng cảm giác được nàng ở gần.


      Ma Vương lui ra phía sau rơi xuống, bàn tay mở ra, Hắc tinh ngọc bội ràng xuất ở dưới mắt của Ngự Hàn.


      “Nhìn xem đây là cái gì? Linh thạch tu pháp của Thần nữ, nay rơi vào trong tay ta, ngươi ...... Nàng chết hay...... Sống? Ha ha ha......”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 298: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [3]



      Nhìn Hắc Tinh ngọc bội trong tay Ma Vương, Ngự Hàn cảm giác nhiệt độ cả người thể kiểm soát giảm xuống nhanh chóng.


      Lòng, giống như bị băng sương thổi quét, lạnh đau đến thấu xương.


      Hít thở của nặng nề thở gấp, đôi mắt tuấn điên cuồng bất chấp mọi thứ trừng thẳng.


      loại tàn nhẫn bất cứ giá nào nhảy lên gương mặt thanh tú của .


      Hốc mắt giận đỏ lên điên cuồng hét: “Ma Vương, ngươi đáng chết!”


      Hào quang đỏ đậm mãnh liệt từ người bắn ra, tựa như ngọn lửa bùng cháy bắn ra lửa.


      Ngọn lửa mãnh liệt trong nháy mắt làm cho Ma Vương kinh ngạc .


      kịp tránh trong nguy hiểm: “ thể tưởng được nửa linh hồn của ngươi còn có tu vi cao như vậy, xem ra là ta coi thường ngươi.”


      xong, trong cơ thể Ma Vương cũng lập tức phát ra dòng khí càng thêm mãnh liệt, tấn công chống lại ngọn lửa.


      ......


      Bối Bối theo hào quang màu vàng kim tới, bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau.


      Lòng của nàng vui mừng, chẳng lẽ là Ngự Hàn tìm đến đây?


      Bước chân nhanh hơn, nàng vừa vừa gọi: “ Ngự Hàn, là chàng sao?”


      Tiếng gọi loáng thoáng, trong bóng đêm rất mơ hồ, trong tiếng đánh nhau càng ràng.


      Nhưng mà, Ngự Hàn lại nghe được ràng, mảy may ham chiến lập đánh ra hư chiêu rồi lùi lại.


      Theo cảm giác, phi phóng đến trước mặt Bối Bối.


      Vội vàng đem nàng ôm lấy để lấp đầy cõi lòng, siết chặt khuỷu tay, vui mừng khôn xiết thấp giọng thầm nhiều lần: “Tiểu Bối Bối, là nàng, là nàng! tốt quá, cuối cùng ta tìm được nàng rồi!”


      Bối Bối kích động hốc mắt có chút hồng hồng, cánh mũi phập phồng, nàng cho nụ cười rực rỡ.


      Đưa ta ôm chặt lại, tìm kiếm ấm áp của , nàng muốn xa rời vuốt ve trong ngực : “ Ngự Hàn, chàng đến rồi, ta rất nhớ chàng.”


      “Ngoan, có việc gì có việc gì.” như cho nàng nghe cũng như cho chính mình nghe.


      Ngay trong lúc hai người ôm nhau, Ma Vương tấn công đến.


      Ngự Hàn phản ứng nhanh chóng lập tức ôm Bối Bối phóng người lên, nhanh nhẹn phát ra công kích Ma Vương.


      Đừng ở phía sau, nàng từ trong lòng ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt hướng tới Ma Vương.


      “Này, ngươi là kẻ quái dị đáng ghét nha, thấy hai người chúng ta ngọt ngào tâm tình sao, là cái bóng đèn chướng mắt!”


      Nghe vậy, Ma Vương tức giận đến gầm lên.


      Ngự Hàn cúi đầu bật cười, cúi đầu hôn hai má của nàng cái.


      “Tiểu Bối Bối, tên kia rất chướng mắt, nàng rời khỏi đây trước , chờ ta giải quyết tên kia trở về tiếp tục tâm tình ngọt ngào với nàng được ?”


      Luyến tiếc để cho nàng rời khỏi tầm mắt của , nhưng mà, dựa vào pháp lực bây giờ của , nắm chắc thắng Ma Vương.


      bàn tay mềm đặt môi : “ Ngự Hàn, ta muốn ở trong này nhìn chàng, chỗ nào cũng , sống, chúng ta phải cùng nhau sống, chết, cũng phải cùng nhau chết, lúc này đây, chúng ta đừng lại tách nhau ra.


      Ma Vương phẫn nộ nhìn bọn họ coi ai ra gì tiếp tục lời dịu dàng, tức giận đến thét to: “Các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi nơi này!”


      Gió xoáy mạnh mẽ sắc bén quét đến, Ngự Hàn đem Bối Bối đẩy sang bên cạnh.


      “Tiểu Bối Bối, nghe theo lời nàng, bất kể sinh tử đều cùng nhau.”


      Nhìn nàng sâu sắc cái, phóng người lên đón nhận công kích của Ma Vương.


      Bối Bối lo lắng đan ngón tay vào nhau, nhìn chuyển vào bóng dáng đánh nhau kịch liệt giữa trung.


      bao lâu, nàng liền nhìn thấy Ngự Hàn có xu hướng ở thế hạ phong.


      Trong đầu xẹt qua lời của bà nội, tại pháp lực của Ngự Hàn hoàn chỉnh, như vậy nếu tiếp tục nữa khẳng định nguy hiểm.


      được, nàng phải giúp !


      Suy nghĩ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, máu trong cơ thể theo niềm tin của nàng chảy càng nhanh.


      Nàng nắm chặt tay lại, đôi mắt nheo lại, lóe ra ánh sáng bảy màu xen lẫn màu hoàng kim nổi bật thành vòng tròn rực rỡ bao lấy người nàng.


      Theo năng lượng ngưng tụ, đáy mắt của nàng dần dần nhuộm lên chút hồng.


      ......


      Ngự Hàn vừa đánh nhau với Ma Vương, vừa bắt đầu chuyển động suy nghĩ.


      Cứ tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp hay, pháp lực tại của chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với Ma Vương, thể giằng co lâu.


      Ngay lúc cố gắng hết sức tránh tấn công mạnh mẻ nguy hiểm của Ma Vương, còn chưa kịp tránh đợt sóng tấn công khác, sát chiêu của Ma Vương liền bị người ta cắt đứt giữa đường.


      bình tĩnh nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật: “Tiểu Bối Bối, nàng như thế nào......”


      Hào quang bảy màu trong tay của Bối Bối rời khỏi chưởng lực của Ma Vương, bay trở về bên cạnh .


      Ngự Hàn, đừng lo lắng cho ta, ta sao, chúng ta cùng nhau đối phó tên chướng mắt này.”


      “Nhưng mà......” Ngự Hàn đồng ý nhíu chặt đôi mày thanh tú, đồng thời cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.


      Tiểu Bối Bối của khôi phục pháp lực khi nào? Nhưng lại trở nên giống như kém đâu?


      Bối Bối kiên định nhìn : “ Ngự Hàn, trước kia chàng luôn bảo vệ ta, bây giờ, hãy để cho ta kề vai chiến đầu với chàng.”


      Trong nháy mắt đối diện với nàng, cảm nhận sâu sắc được kiên quyết của nàng.


      Trầm ngâm chút, bất đắc dĩ than : “Cho dù ta phản đối nàng cũng rời phải .”


      Lúc này Tiểu Bối Bối của dùng chiêu ngoan cố, đúng là có lựa chọn nào khác.


      Nhìn biểu chính mình có cách nào của , Bối Bối bướng bỉnh nháy mắt mấy cái: “Chàng biết là tốt rồi.”


      “Tốt lắm, bây giờ ta so đo chuyện trước kia, còn phải xin nương tử chăm lo cho vi phu chút.” cười đến rối loạn đứng đắn.


      “Nhất định nhất định.” Bối Bối phối hợp đùa với .


      Trao đổi ánh mắt, bọn họ cùng nhau chuyển hướng về Ma Vương.


      Trong chớp mắt, hào quang bảy màu xen lẫn sắc lửa màu đỏ đậm ngừng bắn vào trung.


      ......


      Ngay trong lúc liên tục chiến đấu kịch liệt, sắc mặt Ngự Hàn trắng bệch, pháp lực đột nhiên biến mất, cả người từ trung rơi thẳng xuống.


      Bối Bối hoảng sợ: “ Ngự Hàn!”


      Ngự Hàn chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau đớn tựa như muốn vỡ tung.


      chịu đựng cơn đau đầu đến tận xương tủy, hét to cảnh báo nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng để ý đến ta, cẩn thận!”


      Sao lại thế này? Vì sao đầu đột nhiên lại đau như vậy, pháp lực như thế nào bỗng nhiên khống chế được?


      Ai? Ai niệm chú bên tai ? Ai triệu hồi ?


      Chết tiệt, thân thể như thế nào càng ngày càng chịu khống chế? Giống như bị sức mạnh nào đó lôi kéo.


      Bối Bối trong lo lắng, chỉ có thể vừa ngừng đối phó công kích của Ma Vương đối với nàng, vừa lo lắng cho Ngự Hàn.


      Vô cùng lo lắng, từ trái tim thẳng đến lan ra toàn thân, máu chảy trong cơ thể càng tăng độ nóng.


      Bỗng nhiên, bỗng nhiên bụng của nàng tỏa ra luồng ánh sáng màu hoàng kim mãnh liệt bắn về phía Ma Vương.


      “A......” Ma Vương trúng công kích, chấn động liên tục lùi về sau vài bước.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 299: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [4]



      Bối Bối vì việc mình bỗng nhiên tăng pháp lực lơ mơ khó hiểu chút.


      Nhưng mà, nàng rảnh suy nghĩ nhiều, thừa dịp Ma Vương bị đẩy lui, nàng vội vàng chạy vội tới bên cạnh Ngự Hàn.


      Ngự Hàn, chàng sao rồi? Bị thương ở đâu?”


      Nàng lo lắng đưa tay nâng dậy, mới phát sắc mặt của tái nhợt như tờ giấy, tựa hồ ngầm chịu đựng đau đớn dữ dội.


      Ngự Hàn hơi mở miệng, trận đau đớn từ trong đầu đánh úp lại, làm cho thở hổn hển vài cái.


      Nhìn thấy đột nhiên biến thành như vậy, Bối Bối hoàn toàn hoảng sợ.


      Nắm chặt tay của , nàng lo lắng thôi: “ Ngự Hàn, chàng đừng làm ta sợ, chuyện với ta .”


      “Tay của chàng lạnh buốt, vì sao đột nhiên lại như vậy? Ngự Hàn, ta rất sợ, chàng chuyện với ta có được ?”


      xong lời cuối cùng, giọng của nàng có chút nghẹn ngào.


      Thở dốc trong chốc lát, Ngự Hàn vất vả mới từ từ lấy lại hơi.


      cố gắng hé mí mắt, trấn an nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng lo lắng, ta có thể...... Chỉ là trong lúc nhất thời thể điều phối linh thể thích hợp, cho nên mới như vậy, nàng đừng lo lắng, rất nhanh là tốt thôi, đừng khóc.”


      Ngự Hàn, có phải bởi vì chàng dùng phân thân thuật hay , cho nên mới dẫn tới như bây giờ? Chàng mau trở về, cần ở lại nơi này.”


      Bối Bối sục sịt mũi, muốn nghe lời của nhịn nước mắt xuống, nhưng mà nước mắt lại vẫn là giống như sợi châu bị chặt đứt.


      Từng giọt từng giọt rơi xuống, giọt rơi mặt .


      lắc lắc đầu, lúc này, làm sao có thể rời khỏi nàng mà trở về đây.


      “Đừng khóc, ta sao...... Cẩn thận!”


      Mắt sắc của nhìn thấy Ma Vương đánh lén, đôi mắt thanh tú hoảng sợ dường như muốn xông ra.


      Hét lớn tiếng, ! đem hết khí lực toàn thân biến thành hình xà, cái đuôi lướt qua nàng quét ngang qua, quấn lấy Ma Vương.


      “Tiểu Bối Bối, mau!”


      ......”


      câu của Bối Bối còn kịp xong, Ma Vương liền rất nhanh thoát ra khỏi cầm giữ của Ngự Hàn, thuận tay đánh chưởng về phía thiên linh cái của Ngự Hàn.


      Tất cả xảy ra rất nhanh, Bối Bối ngăn cản kịp trơ mắt nhìn chưởng kia, tê tâm liệt phế kêu khóc: “Đừng!”


      “Pình!”


      Ngự Hàn trúng chưởng của Ma Vương, nặng nề mà té xuống, thân rắn lớn nằm ở mặt đất, vẫn nhúc nhích.


      Ngay sau đó, Ma Vương còn muốn lại tiếp tục đánh thêm chưởng, đôi mắt của Bối Bối mở to, dòng khí cả người sôi trào.


      Nhìn tay của Ma Vương cách Ngự Hàn càng ngày càng gần, nàng phẫn nộ cả người căng cứng, hào quang màu vàng kim bắn ra mãnh liệt.


      “A --”


      Tay của nàng nắm chặt, hét ra bi phẫn trong lòng, ánh sáng màu hoàng kim đột ngột mãnh liệt ngưng tụ thành chùm vọt thẳng tới với Ma Vương.


      “Oành!” Lại tiếng rơi xuống đất, là tiếng Ma Vương bị ném từ xa xa vang đến.


      Ngự Hàn!” cả người Bối Bối bao phủ ánh sáng màu vàng chói mắt, giống như vật sáng màu vàng chạy vội lại.


      Nàng đến bên con cự xà, vươn tay run run vuốt ve cổ xà.


      Ngự Hàn, chàng mở mắt ra nhìn xem ta, Ngự Hàn......” tiếng của nàng dường như vỡ vụng, xen lẫn cầu xin.


      Nàng gọi hồi lâu, cự xà mới thoáng có chút động tĩnh.


      Ngự Hàn giật giật cổ, hơi hơi động tác cọ cọ lòng bàn tay của nàng.


      Rất muốn mở to mắt nhìn nàng, nhưng mà...... có sức lực.


      Trong đầu vẫn đau, lỗ tai vẫn vang lên ong ong.


      Cuối cùng, đành phải đem toàn bộ sức lực phát ra tiếng.


      “Tiểu Bối Bối...... đừng lo lắng, ta chỉ là...... có thể phải về, trưởng lão triệu hồi ta, nhưng mà...... Ta rất muốn ở lại cùng nàng, ta luyến tiếc, ta muốn ở lại......”


      Bối Bối khóc lắc đầu, tay khẽ vuốt ve trán của .


      Ngự Hàn, chàng hãy nghe ta , ta muốn chàng phân thân vất vả như vậy, chàng về trước, tin tưởng ta, ta tìm chàng, nhất định , mau trở về thôi, ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của chàng như vậy.”


      “Tiểu Bối Bối, nàng...... nhớ lại ta?” Trong tiếng suy yếu của mang theo ràng kinh ngạc vui mừng.


      Bối Bối vừa rơi nước mắt vừa liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tất cả mọi chuyện của chúng ta ở Xà giới, ta nhớ ra những ngày tháng vui vẻ của chúng ta tại Diễm cung, nhớ tới chàng đối xử rất tốt với ta, cũng nhớ tới ta rất rất chàng.”


      “Ta cũng rất rất nàng.”


      thở dốc càng ngày càng nặng, hô hấp giống như bắt đầu đứt quãng.


      Bối Bối đau lòng, nàng cúi đầu môi hôn cái trán của : “Cho nên, chàng phải bình an trở về trước.”


      ...... Nơi này nguy hiểm......” Ngự Hàn khó khăn phát ra tiếng cự tuyệt.


      Thoáng dùng sức sờ sờ đầu chút, Bối Bối nở nụ cười trấn an mang theo nước mắt, mặc kệ bây giờ có mở mắt nhìn được hay .


      Ngự Hàn, chàng quên sao? Lúc ta tức giận hay là lo lắng, pháp lực của ta cũng có thể rất lợi hại, chàng nhớ trước kia ta từng cũng đem chàng đánh văng ra qua sao? Tin tưởng ta, ta đánh bại Ma Vương báo thù cho chàng, nhất định ! Ta nhất định đánh bại !”


      Cự xà tiếp tục im lặng.


      hồi lâu, mới mang theo nụ cười : “Đúng...... Đúng vậy, Tiểu Bối Bối của ta rất lợi hại. Nhưng mà......”


      Bối Bối đưa tay lên miệng của , nhàng đè lại: “ Ngự Hàn, đừng lo lắng thay ta, vừa rồi chàng cũng thấy đấy, ta đánh Ma Vương bị thương, ta thua cho , chàng an tâm nghe triệu hồi của trưởng lão trở về.”


      “Ta......” Ngự Hàn còn muốn cái gì, Bối Bối cũng hôn lên miệng của .


      nhàng hôn xuống da thịt trơn bóng, da xà còn ấm áp như trước kia nữa, có chút lạnh lẽo lạnh lẽo, lạnh làm cho lòng của nàng càng đau đớn.


      Nàng biết, lo lắng ình, vẫn chống đỡ, sắp chống đỡ đến cực hạn.


      “Nghe lời, trở về . Ta có việc gì!”


      Bối Bối lưu luyến vỗ về rời mềm mại thân mình của , sau đó chậm rãi đứng lên.


      “Tiểu Bối Bối, ta nàng......”


      Ngự Hàn cố gắng đấu tranh chuyện với nàng, nhưng mà lại chỉ có thể vô lực bị đau đớn co rút trong đầu thổi quét ý thức của .


      Dần dần, thân rắn của bắt đầu mơ hồ, trở thành nhạt dần, sau đó biến mất trong khí.


      Bối Bối kiên cường lau nước mắt, cúi đầu vuốt ve bụng.


      “Cục cưng, mẫu thân muốn trả thù cho phụ thân, các con có giúp mẫu thân ?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 300: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [5]



      Lời của nàng vừa mới ra, chỉ thấy trong bụng nhộn nhạo, đạo vàng óng ánh, chói mắt.


      Nét mặt nhợt nhạt cười, nàng hít sâu hơi: “Ngoan cục cưng.”


      Nàng bước đến bên Ma Vương giãy dụa mặt đất.


      Nhìn thấy nàng đứng cao, Ma Vương rống giận tiếng, lập tức đứng thẳng lên.


      Bối Bối lạnh lùng bình tĩnh : “Ma Vương, đưa cho ta Hắc tinh ngọc bội!”


      Ma Vương dữ tợn trừng mắt: “Xuy! Có bản lĩnh liền đoạt lại từ trong tay ta .”


      Nhìn ánh mắt người trước mặt tà mị, Bối Bối nhíu mắt, châm chọc nhướng mày: “Ngươi qua, ta từng đem ma tộc của ngươi áp chế đến tâm của trái đất, như vậy...... Trăm ngàn năm trước ta có thể làm được, hôm nay, ta cũng có thể đem ngươi đánh cho ngươi hồn tiêu phách tán!”


      Ma Vương cáu giận hét lớn tiếng công kích qua phía Bối Bối.


      Nhìn đợt tập kích lưu tình chút nào, gió xoáy màu đen lao vun vút tới, Bối Bối ngưng thần vận khí.


      Cảm giác được trong bụng cuồn cuộn ngừng giúp nàng chuyển vận năng lượng, đôi mắt của nàng tràn ngập thương, ánh sáng nhu hòa.


      Chính là trong lúc đó, thân thể của nàng liền giống như vượt qua khống chế của nàng, nhanh chóng di động, phi vũ, công kích.


      “Cục cưng, các ngươi thực ngoan.” Bối Bối đối với đứa trong bụng .


      Trong lúc pháp lực vận chuyển, nàng giống như có thể nhìn thấy Ngự Hàn mỉm cười.


      với nàng khi vận khí làm phép, luôn muốn đối nàng nghiêm túc nhưng lại thể lộ ra vẻ mặt dung túng.


      cười mắng nàng, dùng tay gõ gõ cái trán của nàng, rất rất .


      chuyên chú nhìn của nàng, tuy rằng ở ngoài mặt lộ vẻ cười đứng đắn, nhưng kỳ trong đáy mắt kia nhu tình ấm áp lại luôn cuồn cuộn.


      Trong lòng ấm áp, nàng liên tiếp ra chiêu, lực trong tay cũng càng ngày càng mạnh.


      “Ma Vương, vừa rồi ngươi đánh nam nhân của ta chưởng, tại...... Ta trả lại ngươi hai chưởng, cho ngươi nếm thử mùi vị!”


      Bối Bối khẽ kêu tiếng, hào quang màu vàng trong tay như kiếm sắc bén bắn về hướng Ma Vương.


      Công kích của nàng đột nhiên trở nên nhanh và mạnh, khiến cho Ma Vương trở tay kịp, trúng chưởng vào đầu.


      “A......” Ma Vương thống khổ gầm rú tiếng lảo đảo vài bước.


      “Chưa hết đâu.” Thanh của nàng ôn nhu, lại tràn ngập sát ý.


      Dám làm cho Ngự Hàn thống khổ như vậy, nàng tuyệt đối tha cho .


      Bối Bối lúc này như là nữ thần phẫn nộ, chung quanh kim quang lóe sáng, tựa hồ đem nàng bay lên, sợi tóc cũng nhuộm lên vàng óng ánh, đôi mắt linh động giống như muốn cắn nuốt địch nhân.


      “Oành oành!”


      Hai chưởng liên tiếp lần lượt dừng ở người Ma Vương, khiến chấn động ở giữa trung, rồi mới ném mạnh xuống mặt đất.


      Bối Bối lập tức tiến đến trước mặt , từ cao nhìn xuống trừng mắt nhìn còn chút hơi tàn cuối cùng giãy dụa hấp hối.


      Ma Vương dần dần suy nhược, màu đen chung quanh từ từ nhạt , ánh mặt trời xuyên qua màn đen chiếu vào.


      “Bóng đèn chướng mắt, hừ!”


      Ánh sáng màu vàng óng ánh trong tay nàng dần dần thay đổi cường độ, theo chỉ dẫn của nàng công kích Ma Vương lần cuối.


      Đột nhiên, đạo thanh ngăn nàng lại.


      “Bối Bối, đem Ma Vương giao cho bà nội.”


      Nghe vậy, ánh sáng màu vàng trong tay Bối Bối đột nhiên biến mất.


      Nàng vừa mừng vừa sợ nhìn bà nội cùng Vu đại thẩm tới, Vu đại thẩm vừa thấy Ma Vương bị đánh nằm úp sấp, bay nhanh chạy tới.


      “Ha ha, Ma Vương ngươi cũng có hôm nay, hừ, đáng chết!” Phục ma bổng trong tay Vu đại thẩm để ở cổ , bàn chân to béo dẫm đạp lên người .


      Ma Vương thống khổ ho khan vài tiếng: “Khụ khụ......”


      Bối Bối kích động giữ chặt tay bà nội, gắt gao giữ lấy, ánh mắt mang theo lo lắng: “Bà nội, người có việc gì chứ?”


      Tô lão bà nhân ái cười nhìn cháu , nhanh chóng nhìn cháu lượt.


      “Bé ngoan, bà nội có việc gì, tiểu Hàn cứu bà nội...... Di? đâu rồi?”


      Nhắc tới Ngự Hàn, Bối Bối nước mắt nhanh chóng ngưng tụ thành giọt.


      “Bà nội, Ngự Hàn ...... bị thương, tại hẳn là trở lại Xà giới rồi.”


      Nhớ tới lúc đánh nhau với Ma Vương, bị Ma Vương đánh trúng trưởng, trong lòng Bối Bối tê tái.


      Trong đầu lên hình ảnh lúc đó, đau đớn cơ hồ phải trở về nguyên hình, dường như thể di chuyển được.


      vốn cũng đột nhiên cảm thấy khoẻ, hơn nữa lại bị trúng trưởng của Ma Vương kia, nàng biết bị thương có nghiêm trọng .


      “Tiểu Hàn bị thương? Thảm thảm, chính là chỉ có nửa linh hồn ở trong này, bị thương nguy hiểm gấp bội......” Tô lão bà lòng nóng như lửa đốt ra, nhìn đến Bối Bối, thấy nàng chịu đả kích mạnh đến nỗi cấm khẩu .


      Bị thương nguy hiểm gấp bội......


      Bối Bối bị những lời này làm cho hoàn toàn hoảng sợ, môi nàng run run, yết hầu cơ hồ thể phát ra thanh.


      “Bà nội, người Ngự Hàn ......”


      Nàng dám tiếp tục nữa, nàng sợ nghe được càng thêm làm cho người ta thể chấp nhận được.


      Tô lão bà cố gắng trấn đĩnh, qua trấn an Bối Bối, vỗ vỗ hai má tái nhợt của nàng: “ phải sợ, tiểu Hàn trở lại Xà giới nguyên thần hợp nhất làm pháp lực tăng lên, nhất định có thể chống cự được.”


      Biết bà nội chuyện để an ủi nàng, nhưng là nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng, cũng chỉ tưởng tin tưởng lời bà nội .


      Nàng cố gắng mỉm cười, an ủi chính mình, cũng trấn an nhóm cục cưng trong bụng xao động


      Trong bụng cảm thấy bất an, nàng có thể cảm giác được điều đó.


      Nàng xoa bụng, kiên cường giọng : “Cục cưng ngoan, phải sợ, phụ thân chắc chắn có việc gì.”


      Cục cưng?


      Tô lão bà kinh ngạc chút, rất nhanh liền kinh hỉ : “Bối Bối,con...... con có xà cục cưng?”


      “Ừ, cục cưng của con cùng Ngự Hàn, tổng cộng ba đứa, bọn chúng đều rất lợi hại nha, giúp con đánh bại Ma Vương.” Bối Bối tự hào , mặt tràn ngập vẻ nhu tình.


      Tô lão bà sờ sờ bụng của Bối Bối, ánh mắt kích động, ngập lệ hồng.


      “Hảo hảo, cháu bảo bối của ta trưởng thành, làm mẹ...... xà cục cưng thân ái, ta là bà bà của các ngươi nha, các ngươi có nghe được bà bà chuyện ?”


      Chỉ chốc lát sau, bụng của Bối Bối lộ ra ánh sáng màu vàng, ở tay Tô lão bà uốn lượn.


      “Ha ha a...... Bối Bối, bọn chúng thực thông minh, còn như vậy, về sau khẳng định rất khó lường!”


      Tô lão bà cười đến cười toe tóe, ánh mắt lúc đó tràn đầy thương.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 301: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [6]



      Trong bụng Bối Bối, nhóm đản đản nghe được giọng ở bên ngoài.


      “Đại ca, chúng ta đem người xấu đánh ngã, vì sao trực tiếp làm cho người xấu biến mất trước mặt mẫu thân?” Giọng non nớt của Lão Tam kháng nghị.


      Lão Đại giật giật bên người muội muội, dùng chiếc đầu mềm mại cọ cọ muội muội.


      “Muội muội ngoan, ca ca là làm theo ý của mẫu thân, mẫu thân rất nghe lời bà bà a, chúng ta liền nghe lời mẫu thân .”


      Lão Nhị lăn lại gần, chen vào giữa bọn họ: “Mẫu thân nghe lời của bà bà, ta liền giảm pháp lực, chỉ dùng ít sức lực, hô...... Vừa rồi vận pháp lực giúp mẫu thân đánh người xấu, tại mệt mỏi quá nga, các ngươi hãy trông trừng đó, ta muốn ngủ, hô......”


      “Nhị ca ca chán ghét, mỗi lần ngủ đều phải chen vào giữa, biết xấu hổ.”


      Lão Tam đánh lên mặt lão Nhị, cố ý tiếp tục nhảy lên, mỗi lần rơi xuống đều trúng người lão Nhị.


      “Muội muội, nhanh chút xuống dưới , muội nặng.” Lão Nhị kháng nghị di chuyển ánh mắt, di chuyển đến bên đại ca tị nạn.


      “Đều tại huynh cả thôi, đầu của huynh lúc nào cũng nghĩ đến ngủ, hừ.”


      Lão Tam chịu tiếp tục theo sát, tiếp tục đánh lên đầu lão Nhị.


      “Các ngươi đều dừng lại, cứ như vậy nhích tới nhích lui mẫu thân khó chịu.” Lão Đại uy nghiêm ra lệnh.


      “Hình như đúng vậy nha, nhị ca ca, huynh nghe xem, mẫu thân giống như ói ra nha.”


      Ba cái tiểu quang cầu nhanh im lặng nằm cùng chỗ, hề động đậy.


      Trong thực......


      Bối Bối khó chịu vịn vào bồn rửa tay ngừng nôn khan.


      Tô lão bà đẩy cửa tiến vào, đưa qua cái khăn mặt: “Bối Bối, con có phải rất khó chịu , Vu đại thẩm mua ô mai cho con rồi, con ăn vài viên thấy ổn thôi.”


      “Dạ, bây giờ con tốt hơn nhiều.” Bối Bối giặt sạch cái khăn, suy yếu cười cười, sau đó cùng Tô lão bà ra.


      ......


      Ngồi sô pha trong phòng khách, khí tràn ngập cỗ im lặng.


      Bối Bối đan hai tay vào nhau, cắn cắn môi, tầm mắt dừng lại người bà nội cùng Vu đại thẩm.


      Nhắm mắt lại, nàng cố lấy dũng khí: “Bà nội, con muốn trở lại Xà giới.”


      ràng, trong phòng khách phát ra hai tiếng thở dài nhõm.


      Tô lão bà cùng Vu đại thẩm giống như như trút được gánh nặng, Bối Bối hiểu tại sao lại như vậy.


      “Bà nội, hai người… đó là biểu gì a?” Bối Bối khó hiểu đặt câu hỏi, vì sao nàng lại cảm thấy các nàng ước gì mau mau đem nàng tiễn bước.


      Tô lão bà cùng Vu đại thẩm nhìn nhau, sau đó Tô lão bà trả lời: “Khụ khụ...... Bối Bối a, con trở về Xà giới, về sau phải chăm sóc cháu rể của ta cho tốt biết chưa?”


      A?


      Bà nội muốn giữ nàng ở lại sao?


      Ngồi ở bên kia, Vu đại thẩm liên tiếp gật đầu: “Ừ ừ, trở về rồi, về sau nhớ làm Vương hậu tốt, sau đó thi thoảng trở về thăm người thân......”


      “Ân hừ!” Tô bà nội cúi đầu hừ tiếng, đánh gãy lời ngày càng hăng say của Vu đại thẩm.


      Nhìn thấy hai người bọn họ “Mắt mày lại”, Bối Bối đảo mắt suy nghĩ, ra hai cái lão ngoan đồng này có chủ ý từ trước!


      Nàng thở phì phì, phút chốc đứng lên: “Con đây!”


      “Chúng ta đưa con đến núi tuyết sơn lần trước, nơi đó......” Tô bà nội cùng Vu đại thẩm ân cần đứng lên theo,vẻ mặt chút lưu luyến rời.


      Bối Bối nhịn được muốn bóp cổ tay chút.


      Nàng thân đắc dĩ nhíu nhíu mày, có chút dở khóc dở cười nhìn hai cái vẻ mặt tha thiết kia: “Các ngươi cần đưa tiễn, xem, tìm máy tính xem có nơi nào có khí , các ngươi vẫn là vì dân trừ hại .”


      Ngón tay chỉ hướng màn hình máy tính màn, nàng bĩu môi ba.


      “Bối Bối a, con an tâm ở Xà giới cùng tiểu Hàn , tại bị thương, nhất định thực yếu ớt, chăm sóc tốt cho tiểu Hàn......” Tô lão bà lải nhải lẩm bẩm đến trước máy tính, Vu đại thẩm cũng qua, cùng Tô lão bà liên miên cằn nhằn thảo luận xem nên tính toán phí bắt như thế nào.


      Bối Bối bực mình trừng mắt nhìn bóng dáng các nàng.


      Nàng phải đến Xà giới nha, các nàng có thể hay cho nàng chút phản ứng khi ly biệt a!


      Thở phì phì bước mạnh đến bên cửa, tiếng bước chân ở trong phòng vang vọng.


      “Con rồi!” Bối Bối nắm cánh cửa, chưa từ bỏ ý định nhìn các nàng, vẫn là bóng dáng đấy!


      A a a, nàng bước -- “Oành!”


      Phía sau cánh cửa.


      Trong phòng khôi phục mảng im lặng, Tô lão bà vội vàng lau nước mắt.


      “Tô bà cốt, ngươi muốn khóc hãy khóc ?” Vu đại thẩm hốc mắt cũng hồng hồng, chuyện mang theo ý giễu cợt, che giấu mắt của chính mình cũng đỏ lên.


      bừa, ta từng này tuổi rồi, còn có cái gì chưa trải qua, chỉ cần Bối Bối hạnh phúc là tốt rồi.”


      Tô lão bà mạnh miệng trả lời, sau đó vội vàng đến bên cửa.


      “Chúng ta lén lút theo sau nàng a, ta còn muốn nhìn Bối Bối an toàn đến tuyết sơn mới có thể yên tâm, mau mau.”


      ......


      Khắp nơi đều là tuyết trắng, nhìn băng tuyết mênh mông bát ngát, Bối Bối xoa xoa bụng.


      “Cục cưng, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy phụ thân, các con có vui ?”


      Ánh sáng vàng lóe ra , bắn thẳng đến con đường phía trước.


      Bối Bối hiểu ý cười: “Các con cũng rất nhớ phụ thân đúng hay , mẫu thân lập tức mang các ngươi trở về.”


      “Ha ha a...... Tiểu nương, chúng ta lại gặp nhau.”


      Vừa dứt lời, lão bá quen thuộc lắc mình xuất ở trước mặt nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng.


      Lại nhìn thấy lão bá này, Bối Bối bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước chính mình chạy trốn xuống núi, cảm thấy có chút ngượng ngùng.


      “Lão bá, hiểu lầm người...... thực xin lỗi.”


      “Ha ha a...... thôi.”


      Lão bá vung tay lên, Bối Bối cảm giác chính mình từ từ biến mất......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :