1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 39: AI ĐỂ Ý ĐẾN THÍCH HAY THÍCH



      Bối Bối chu miệng, mạnh mẽ phản bác: “Ta cần, hình như chúng ta đâu có quá thân thiết!”


      Nhớ lại những lời ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này duy trì khoảng cách với , đằng nào khi nàng về nhà cũng quên , ai cần cưới a!


      ngoan, ăn ngươi!


      Ngự Hàn nheo con ngươi đen cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi cái gì? Chúng ta quen, phải ? cần gọi tên, phải ?”


      Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, cảm thấy cực kỳ khó chịu.


      Thấy sắc mặt bình thường, Bối Bối phát trước ánh mắt nghiêm nghị của , cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết lùi bước: “Vốn là quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người ta đại nghịch bất đạo, ta muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường vị Đại Vương ngủ ở giường ta, nhất định hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà.”


      Nàng lải nhải sổ ra đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.


      Tuy nhiên, khi lọt vào tai Ngự Hàn chỉ thấy chói tai cực kỳ, xoay người cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi chuyện càng ngày càng đáng , cũng càng ngày càng ngoan!”


      “Ngươi… Ngươi được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy ra, mặt dường như vẫn đọng lại chút khí ấm áp mà vừa phả vào, mang đến chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.


      Cố ý ghé sát nàng, Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải ?”


      , Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy .


      Grừ! Này nam nhân biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế thành trắng bóc, mà xong… nghe cũng màu mè như vậy!


      “Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta , gọi là Hàn.” Tiếng nguy hiểm quỷ dị của lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.


      Cố gắng chống lại đôi mắt u uy hiếp của , Bối Bối nuốt ngụm nước bọt, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.


      Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng muốn làm theo ‎ ý , nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác: “Cái… kia… Khụ… Ngự Hàn…”


      “Gọi là Hàn.” Thanh của càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.


      “Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, thực tế nàng mới tìm được cửa cung muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này buồn chán!


      Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào , nhưng lại lơ đãng như ở tận phương nào, Ngự Hàn thấy trong lòng tràn cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất ngoan, có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả đêm để từ từ mà.”


      Vừa , mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức , áo ngủ người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.


      Bối Bối rùng mình cái, đồng thời ý thức được làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “ Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Ngự Hàn… Ưm…”


      muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.


      “Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh nụ hôn nóng bỏng của .


      Bàn tay ấm áp của Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, tại mới quá muộn!”


      bao lâu, Bối Bối phản kháng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước ấm áp của , xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của .


      ____


      * Nguyên văn : trận trận ái triều.

      Q.1 - Chương 40: MUỐN BẮT NGƯỜI?



      Sáng sớm, cơn đau từ xương sống xuống đến thắt lưng khiến Bối Bối tỉnh lại, xoa con mắt. Đầu óc dần dần thanh tỉnh, những kí ức tối qua ùa về triền miên như thủy triều khiến nàng hai mắt mở to, mãnh liệt quay đầu nhìn lại.


      ai!


      ra cảm giác trong lòng là gì, nàng chỉ cảm thấy rất buồn bực. hy vọng vẫn còn nằm lại giường nhưng rồi nàng lại cảm thấy đơn.


      Vỗ vỗ cái trán: “Tô Bối Bối, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Đầu óc ngươi như thế nào, sao lại nghĩ… tới những chuyện vừa lòng vui vẻ đây!”


      được, nàng thể tiếp tục ở đây. Ngự Hàn đê tiện hẹp hòi luôn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng, quá nguy hiểm. Mỹ nam chỉ có thể nhìn, thể dựa vào!


      Nhanh chóng rửa mặt chải đầu tươm tất, nàng lao ra cửa phòng, chuẩn bị dò đường .


      Khi qua hành lang, nàng thấy Ngự Hàn, Thương Tuyệt Lệ cùng người thoạt nhìn rất già nhưng cũng rất khỏe mạnh – ông già tóc bạc, về hướng nàng.


      muốn bọn họ thấy mình, Bối Bối nhanh chóng nấp vào phía sau bên núi giả, nín thở tập trung chờ đợi bọn họ xa.


      Loáng thoáng, nàng tựa hồ nghe được thanh của Thương Tuyệt Lệ: “Vương, bọn thị vệ hồi báo rằng tìm được Hà Khả Y. Xin hỏi có cần tăng người truy lùng?”


      “Tùy ngươi.” Ngự Hàn miễn cưỡng trả lời.


      Trưởng lão xem chừng có phần sốt ruột: “Vương, cho dù là chỉ có phần vạn khả năng chúng ta cũng phải bắt cho được a. chừng Hà Khả Y chính là tân nương được trời an bài của Vương.”


      “Chuyện này các ngươi muốn làm gì làm, việc như thế do Tuyệt Lệ đảm trách là tốt rồi.” Ngự Hàn tùy tiện , bọn họ sáng sớm tìm như vậy chính là vì nữ nhân chưa từng gặp mặt a, là nhàm chán, a… Chỉ muốn trở về ấm chăn cùng Tiểu Bối Bối cho thoải mái.


      “… Vương…” Thương Tuyệt Lệ tiếp tục điều gì đó, nhưng do bọn họ xa nên Bối Bối nghe được lắm.


      Từ phía sau núi giả chui ra, Bối Bối nhìn theo bóng lưng họ, thầm nghĩ, bọn họ hình như muốn bắt Khả Y. được, thể để cho bọn họ bắt được Khả Y.


      Nàng ánh mắt đen nhánh chuyển chuyển, quyết định theo sau thăm dò đến tột cùng, xem bọn chuẩn bị như thế nào bắt người?





      xa gần theo sát ba người bọn họ, Bối Bối vảnh tai muốn nghe bọn họ cái gì. nghe được hoàn chỉnh điều gì, nàng đâm lo lắng cuống lên trong lòng.


      Theo dõi được đoạn đường sau, Ngự Hàn đột nhiên ngừng cước bộ, khuôn mặt tuấn nghiêm lại, con ngươi đen có tia cảnh giác, có người theo bọn họ!


      Thương Tuyệt Lệ cũng cảm giác quá ràng là mình bị theo dõi, luôn thấy như có người nhìn chăm chú phía sau. Đôi mày rậm nhăn lên : “Vương, có người theo dõi chúng ta.”


      “A? Chẳng lẽ có ngoại nhân lẻn vào vương cung sao?” Trưởng lão cũng trở nên cẩn thận.


      Theo ở phía sau, thấy bọn họ ngừng lại, Bối Bối bị dọa cho hoảng sợ, lập tức vọt đến trốn bên, chỉ lo bị bọn họ bắt được.


      lát sau, Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ, hai người bọn họ trao nhau ánh mắt rồi tiếp tục về phía trước, tiếp tục chuyện như có việc gì xảy ra.


      Bối Bối len lén vươn đầu xem, thấy bọn họ hình như phát điều gì liền tiếp tục về phía trước. Nàng thầm vui mừng, nhàng mà cất bước lại gần. Lần này nàng cẩn thận thay đổi theo dõi bên.


      Phía trước, con ngươi Ngự Hàn liếc nhìn Thương Tuyệt Lệ, gật đầu, sau đó ba người rất nhanh cùng quay đầu lại.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 41: GẶP TRỞ NGẠI…



      Bối Bối thấy bọn họ bất ngờ quay đầu lại, tim của nàng thiếu chút nữa đập lạc nửa nhịp, sợ đến luống cuống, vì vậy theo phản xạ phi thân trốn sang hướng khác. Tuy nhiên, may cho nàng là hướng ấy bị chắn bởi cây cột lớn, vậy là nàng cứ như vậy thẳng tắp cùng cây cột làm cái… ôm thân mật.


      “Ôi, đau đau đau đau…” Bối Bối đưa tay che cái trán, nhịn được phải kêu lên. Thanh ép tới rất thấp, khiến nàng nhẫn đến nghiến răng nghiến lợi, cho là như vậy người phía trước nhận ra.


      Ngự Hàn nhìn thấy liền bật cười.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi sáng sớm theo ta như vậy a, nỡ rời ta cứ ra, nên lén lút theo sát như vậy.” Ngự Hàn tới trước mặt nàng, hai tròng mắt hài hước trêu tức nhìn xuống, con ngươi quét nàng toàn thân cao thấp, giống như có thể nhìn thấu mỗi căn đầu khớp xương. xác định được nàng chỉ đụng thương điểm mà thôi, thả lỏng tâm tư .


      “Ai theo ngươi.” Bối Bối để tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt với . khối hồng hồng trán lên ràng trước mắt .


      Ngự Hàn nhìn dấu vết màu đỏ trán nàng, con ngươi co lại, mơ hồ thấy đau lòng. đưa tay kéo nàng lại, xoa xoa cái trán của nàng, tiếng đột nhiên trở nên mềm : “Rất đau sao?”


      phải ngươi thừa sao? Ngươi tới đụng thử xem có đau hay .” Bối Bối nhe răng trợn mắt về phía . Cảm giác tay của trán xoa bóp thoải mái, nàng nhịn được càng tới gần hơn.


      Thương Tuyệt Lệ nén giận, trơ mắt nhìn Vương cùng Tô Bối Bối thân mật như vậy, nhịn đến nỗi hai tai đều đỏ hồng lên. Vương vĩ đại a, để Tô Bối Bối thản nhiên chộp được thái độ quan tâm.


      Trưởng lão nghi hoặc nhìn màn kịch trước mắt, tầm mắt hướng trọn người Bối Bối, ánh mắt lấp lánh, vô cùng lợi hại: “Vị… tiểu ca này lạ mặt, xin hỏi là ở cung nào?”


      Gần đây có nghe Vương cẩn thận giữ tiểu nam hài bên mình, thậm chí còn có đến ‘đoạn tay áo chi phích’*, chẳng lẽ là cái… “Nam hài” trước mắt này? Nhưng… đây đích thị là bé, những thế còn là nhân loại!


      Việc này nguy hiểm, Vương sao có thể cùng nhân loại thân thiết đến như vậy.


      Bối Bối chuyển mắt hướng về trưởng lão, thấy ánh mắt sắc bén như vậy, cả người đều được tự nhiên, nhưng cũng thành trả lời: “Ta là ở trong cung Đại vương.”


      Nghe vậy, ánh mắt trưởng lão càng thêm sâu sắc, gì thêm, chỉ là chăm chú đánh giá Bối Bối. Căn cứ biểu của Vương có thể , ngài hình như rất quan tâm cái… bé này. Tạm thời thể quá nhiều.


      Trước phản ứng của hai thuộc hạ, Ngự Hàn tuyệt đối để tâm, chỉ tập trung giúp Bối Bối xoa cái trán, thầm vận công vào lòng bàn tay giúp giảm bớt đau đớn của nàng. Nếu , nàng sao có thể thấy thoải mái sớm như vậy, vốn đau đến phải kêu oa oa.


      “Còn rất đau sao?” cúi đầu thổi thổi cho nàng.


      Hơi nóng rực tản ra trán, Bối Bối cảm giác tiếng lòng rung động, trả lời có chút được tự nhiên: “ có việc gì, cám ơn nhiều.”


      xong, nàng rất nhanh đứng lui cách , tim bất ngờ đập mạnh. đột nhiên trở nên hình như rất… ôn nhu? Khiến nàng tưởng như ngạt thở, nguy hiểm nguy hiểm. thể quên bình thường trêu đùa nàng, cười cợt nàng ác liệt cỡ nào.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi suy nghĩ cái gì đây?” Ngự Hàn thấy nàng hồn phách lại vào cõi thần tiên, có phần khó chịu. áp sát vào mặt nàng, cắn cái mũi đẹp bé của nàng ngụm.


      “Oa a, ngươi làm chi a. Có người ở… di? Người đâu rồi?” Bối Bối che cái mũi, ánh mắt nhìn trái phải. Hai người kia mới vừa rồi ở đây mà? Như thế nào lập tức thấy tăm hơi?


      Ngự Hàn đưa tay khoác vai nàng, kéo nàng và giải thích nghi hoặc của nàng: “Ta vừa để cho bọn họ lui xuống rồi.”

      Q.1 - Chương 42: THAY QUẦN ÁO



      Trong cung điện hoa lệ, đột ngột truyền ra tiếng thét thảm thiết.


      “A… Các ngươi được cởi quần áo của ta, này này này… Ta cởi…” Bối Bối tay chân luống cuống giữ chặt bộ nam trang bị bảy phương tám hướng xâu xé, cố giãy giụa trước khi chết.


      Nhi cầm đầu, bọn họ quyết tâm muốn lột bỏ nam trang của Bối Bối, các nàng ba chân bốn tay túm chặt Bối Bối, khiến cho nàng dẫu có liên tục giằng co cũng chỉ hao tổn sức lực cách vô ích.


      Nhi, ngươi thể làm vậy đối với ta, nam nữ thụ thụ bất thân, thế là bất lịch , là khiếm nhã.” Bối Bối vội vàng trợn mắt nhìn Nhi.


      Bịt chặt lỗ tai coi như nghe thấy Bối Bối thét cái gì, Nhi tay tiếp tục cởi quần áo, mỉm cười: “Bối Bối tiểu thư, ngươi phải là nam, Vương ngươi là nữ, ngươi nhất định là nữ.”


      Hóa ra là Ngự Hàn bán đứng nàng, tức chết, mang nàng tới nơi này căn bản là sớm có mưu!


      Ngự Hàn, ngươi cái… đồ Vương bát đản, dám kêu người cởi y phục của ta, ngươi nhất định phải chết!” Bối Bối tránh thoát, chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt tía tai mặc người ta lột sạch từ đầu tới chân, lớn tới chừng này, nàng chưa từng bị trần trụi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù … mọi người đều là nữ, nàng cũng cảm thấy cả người nổi đầy da gà, là XX! ….)


      “Tiểu Bối Bối, ngươi thích các nàng hầu hạ sao? Tự ta giúp ngươi cởi nha.” thanh lạnh lùng của Ngự Hàn từ bên ngoài rèm truyền tới, tựa như có thể vén rèm vào bất kỳ lúc nào.


      Bối Bối mắt hạnh trừng trừng, ánh mắt hung hãn chĩa thẳng về phía trướng rèm, nghiến răng nghiến lợi : “ Ngự Hàn, ngươi dám vào thử xem xem!”


      “Hừ, tiểu Bối Bối, ngươi biết nghe lời a, phải bảo ngươi chỉ gọi tên sao? Bây giờ gọi lại lần, nếu vẫn đúng ta vào.” Lời của Ngự Hàn tràn đầy uy hiếp.


      Bối Bối nắm chặt tay, hoàn toàn muốn khuất phục, khí phách trong lòng ngừng giãy dụa yếu ớt…


      “Tiểu Bối Bối, ta vào nha.” Bên ngoài tiếp tục truyền đến thanh uy hiếp làm cho người ta tức hộc máu.


      Hít hơi sâu, Bối Bối cuối cùng nhụt chí cúi thấp đầu, nàng đành thỏa hiệp.


      Nhưng để phát tiết bực bội trong lòng, đôi mắt đen của nàng xoay chuyển, sau đó hắng giọng, cố ý phát ra tiếng nũng nịu làm cho người ta nổi da gà: “Hàn, mời ở bên ngoài chờ chút, người ta chút nữa là xong rồi nha.”


      Tiếng lanh lảnh lại quỷ dị, làm cho người ta nghe cảm thấy lạnh sống lưng, ít nhất là bọn cung nữ tóm chặt lấy nàng, mặt lộ ra vẻ hãi hùng ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt Ngự Hàn như thế nào, bất quá nhìn đám người bên cạnh rùng mình, trong lòng nàng cũng thấy dễ chịu hơn chút.


      Thay đổi cách gọi nhưng thanh phát ra thực quá thoải mái, Ngự Hàn móc móc lỗ tai, nụ cười khuôn mặt tuấn tú chỉ tăng chứ có giảm, thầm nghĩ, quỷ nha đầu, nhưng… thích, mặc kệ nàng dùng thanh như thế nào để gọi , chỉ vừa nghe tới trong lòng thấy thoải mái.





      Bối Bối mặc kệ đám cung nữ đùa nghịch, lúc bắt nàng mặc nữ trang rườm rà phiền toái, lúc tháo mũ của nàng xuống, sau đó dày vò mái tóc dài của nàng, khiến cho nàng hoa đầu chóng mặt, cuối cùng nàng nhận thua mặc kệ cho các nàng muốn làm gì làm.


      biết qua bao lâu, đầu nàng bắt đầu nặng trĩu muốn chìm vào giấc ngủ.


      “Tốt lắm, tiểu thư Bối Bối xinh đẹp.” Nhi cao hứng vỗ tay cái, rất đắc ý với kiệt tác của bản thân.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 43: YẾN HỘI



      “Tiểu Bối Bối, ngươi mặc như vậy xinh đẹp!” Ngự Hàn biết tới từ lúc nào.


      Đột nhiên nghe thấy thanh của , Bối Bối lập tức xoay người, bắt gặp ánh mắt đen lóe sáng, nàng lôi lôi túm túm y phục người, tự nhiên cảm thấy có điểm e lệ, nhất thời biết nên cái gì cho phải?


      khen nàng xinh đẹp… Tim của nàng đập thình thịch, nữ nhi xinh đẹp ngại ngùng nũng nịu, hai bên má đều hồng rực.


      Đáy mắt thu hết dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của nàng, Ngự Hàn tuấn mỹ nở nụ cười rạng rỡ nhằm hướng nàng tới, nâng cằm nàng lên, ánh mắt toát ra những rung động say lòng người: “Tiểu Bối Bối, ngươi rất đẹp.”


      Mùi hương từ huân lô* thoang thoảng quanh quẩn, nhè quấn qu‎‎ýt buông xuống, mang đến cảm giác hưng phấn, Bối Bối cảm thấy tâm tình của mình phảng phất lâng lâng phiêu động chung với bức rèm cửa, cảm giác đó khiến tay nàng biết để chỗ nào.


      Đôi môi đào hơi khép mở, thủy chung thể phát ra thanh, chỉ có thể bối rối xấu hổ nhìn con ngươi đen nóng bỏng của , miệng lưỡi khô nhạt.


      Ngự Hàn sung sướng hưởng thụ cảm giác thẹn thùng rất khó thấy được của nàng, kiềm chế nổi bản tính xấu xa muốn trêu chọc: “Tiểu Bối Bối, được ta ca ngợi có phải cảm thấy quá vinh hạnh a.”


      Rốt cục chịu nổi cảm giác xấu hổ của bản thân, nàng cố sức đẩy mạnh vào ngực cái: “ mặt ta có thiếp vàng, ai cần ngươi ca ngợi.”


      Grừ, khí tốt đẹp đều bị lời ác độc của phá hủy, xoa xoa cổ tay, nàng thích thú hưởng thụ cái cảm giác bản thân có điểm cổ hương cổ vận**.


      “Tốt, cần ta ca ngợi, chúng ta cùng ra để cho người khác ca ngợi chút.” Ngự Hàn thuận tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, dẫn nàng ra ngoài.


      Bối Bối chỉ muốn giãy dụa thoát khỏi vòng tay của , nhưng chỉ uổng công vô ích, tay của tựa như nam châm dính chặt lấy eo lưng nàng.


      “Ngươi muốn dẫn ta đâu?” Bối Bối đương nhiên chịu ngoan ngoãn theo .


      Ngự Hàn thu tay lại, cười khẽ trấn an: “Đừng nóng vội, ra.”


      ra ngoài, bọn họ tới tòa cung điện, rất nhiều người ngồi ở bên trong, tất cả ngồi đợi Ngự Hàn … Đại vương đến, điện bày đầy rượu ngon món ngon, thanh nhạc dễ nghe, nhìn tình huống hình như mở tiệc.


      “Vương, vạn an.” Mọi người đồng thời hành lễ.


      Bối Bối đứng ở bên cạnh Ngự Hàn, cảm giác được thoải mái, con mắt nàng đảo bốn phía nhìn qua mọi người trong phòng, có đại thần, có mỹ nữ, rất nhiều rất nhiều mỹ nữ, có cả giai nhân bị nàng tuyển ra tới, đây là yến hội gì chứ?


      Ngự Hàn nhìn mọi người xua xua tay, sau đó ôm eo Bối Bối về ghế của .


      Ánh mắt của mọi người rơi vào người Bối Bối, tò mò, nghi hoặc, hâm mộ, đố kỵ… Đủ loại ánh mắt kết dính người Bối Bối, làm nàng cảm thấy cực kỳ tự nhiên, kéo kéo ống tay áo của Ngự Hàn, nàng giọng : “Uy, ta cần ngồi chung với ngươi.”


      Nàng nhìn nơi bọn họ đến ràng có hai mỹ nhân ngồi sẵn, cần gì còn muốn nàng dệt hoa gấm***! Hơn nữa nàng phát rất nhiều nữ nhân ngồi ở xung quanh nhiều người nàng cũng chưa gặp qua bao giờ, hừ! Khẳng định là hậu cung của !


      Tầm mắt Bối Bối bắt đầu tìm kiếm chỗ người ngồi gần nhất trong phòng, ánh mắt lơ đãng chống lại số nữ nhân, các nàng ánh mắt nhìn nàng giống như có thù oán bằng, làm sống lưng nàng nổi lên từng cơn gió lạnh.


      Ngự Hàn cau mày nhìn hai phi tử ngồi chỗ bên cạnh , tầm mắt của rơi vào người trưởng lão ngồi bên cạnh, thấy trưởng lão cố ý né tránh ánh mắt của , lập tức hiểu trưởng lão là cố ý an bài các nàng phi tần ngồi ở chỗ kia.


      Hiển nhiên trưởng lão cố ý an bài chỗ ngồi cho Bối Bối…


      ____


      * Huân lô: lò hương.


      ** Cổ hương cổ vận: hê hê, mặc cổ trang trong bầu khí sặc mùi cổ trang ai mà thích a ~~ ta cũng muốn thử T’’T hu hu …. !!


      *** Dệt hoa gấm: gấm là vải rất đẹp, cần phải dệt hoa nữa, ý chỉ làm việc thừa thãi, cần thiết.

      Q.1 - Chương 44: LẬP QUÝ PHI



      Thừa dịp Ngự Hàn biết suy nghĩ cái gì mà nơi lỏng chú ý, Bối Bối rất nhanh chân chạy thoát khỏi vòng giam cầm của , đến vị trí nàng nhắm vào… bên cạnh Thương Tuyệt Lệ, hai bên trái phải đều chưa có người ngồi!


      Tới lúc Ngự Hàn kịp oán trách nàng sớm yên vị, có điều chột dạ dám nhìn . Nàng dứt khoát chúi mặt nhìn bàn bày đầy sơn hào hải vị.


      Mọi người rất yên lặng, ai dám lên tiếng, tất cả đều chờ đợi tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu.


      Ngự Hàn thu hồi tầm mắt, bạc môi vẫn ngấn nụ cười thờ ơ như trước, tiêu sái đến vị trí của mình, nhưng, trước khi ngồi xuống, báo trước liếc mắt nhìn Bối Bối, vừa vặn lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt hẹn mà gặp nhau.


      Ánh mắt của rất ràng – buông tha nàng đơn giản như vậy khiến nàng nhịn được phải nuốt ngụm nước bọt.


      Rất nhanh, khí yến hội trở nên sôi động, ca múa mừng cảnh thái bình, chén rượu đụng nhau…


      “Ai, làm cái gì vậy?” Bối Bối rốt cục nhịn được hỏi Thương Tuyệt Lệ ngồi bên cạnh. Mặc dù coi nàng như trong suốt để lọt vào mắt, nhưng nàng nhìn để vào trong mắt là được rồi.


      Thương Tuyệt Lệ nhàn nhạt quét mắt liếc nàng, có chút kiên nhẫn giải thích: “Đây là triều yến bố trí chuyên vì việc vương lập phi. Hậu cung Xích Diễm quốc luôn luôn đều là lập phi tử trước, sau đó tiếp tục lấy ra người đoan trang hiền thục nhất làm vương hậu. Những mỹ nhân được tuyển ra ở đại hội tuyển hậu chờ chút nữa đều được phong làm phi, cho dù sau này thể lên làm vương hậu, cũng là vợ của Vương.”


      Vừa dứt lời, cảm giác được hình như còn cần thêm, vì vậy cố ý nhìn Bối Bối chút: “Vương có rất nhiều nữ nhân, nếu có tham chút mới mẻ là chuyện thường.”


      Bối Bối hừ tiếng: “Sao, nguyên lai là lập quý phi a.”


      đem nàng kéo tới làm gì? Đến xem lập phi sao?


      Trong lòng cảm thấy vừa đau vừa giận, thối nam nhân, quỷ phong lưu, đến tột cùng xem nàng thành cái gì…


      Nàng vừa uất ức vừa căm tức, cố giữ bình tĩnh để Thương Tuyệt Lệ nhận thấy. Tập trung nắm chặt cái chén trong tay cho hả giận, ánh mắt hung hăng trừng hướng Ngự Hàn, chỉ thấy tại cùng hai mĩ nhân ngồi bên cạnh chút lại cười chút, biết vui vẻ cái gì.


      “Vương ngươi là món đồ chơi bảo bối của .” Thương Tuyệt Lệ giả vờ có ý tốt cho nàng.


      “Món đồ chơi? ngang nhiên cho ngươi ta là món đồ chơi của ?” Bối Bối quay đầu hướng Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt trợn tròn, khó trách trước kia Thương Tuyệt Lệ châm chọc nàng nàng làm món đồ chơi của người khác mà cũng thấy vui vẻ!


      Thương Tuyệt Lệ thờ ơ trước việc nàng giận dữ, tiếp tục nhấm nháp rượu của , tiếp theo mặc kệ nàng, dù sao lời của có tác dụng!


      Bối Bối ánh mắt phun hỏa bắn về phía Ngự Hàn, thấy cùng hai mỹ nữ bên cạnh cười liên tục, hai nữ nhân còn nhân cơ hội dựa vào rất gần , điểm ý định từ chối, còn cười thân mật đến như vậy, như là say trong mỹ nhân rồi!


      Ngự Hàn nâng chén khẽ uống, đáp lời hai mỹ nhân bên người, đuôi mắt dư quang lưu ý Bối Bối nhất cử nhất động, thấy nàng ánh mắt phun hỏa trơ mắt nhìn bản thân, thỉnh thoảng tức giận theo dõi hai tên phi tử bên người , dương môi cười tiếng, nâng chén hướng nàng kính thoáng cái, quả nhiên thấy nàng phản ứng kịch liệt quay đầu sang bên.


      Ha ha, tiểu gia hỏa này ghen bộ dáng đúng là dễ thương.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 45: RA CUNG



      “Vương, ngài có phải có mới nới cũ, người lâu cũng có đến xem nhân gia.” Phi tử bên trái hàm oán lại quyến rũ xem xét Ngự Hàn.


      “Vương, nghe ngài gần đây rất sủng ái nữ nhân, là người ngồi ở bên cạnh Thương thị vệ, cái… kia sao? Vương thích nàng điểm nào nhất vậy, người xem Mã Giai Tuệ Nhàn muội muội phải rất phong tình sao?” Phi tử bên phải, mắt đẹp quang hoa lưu chuyển, nhân cơ hội bóng gió.


      Ngự Hàn nhàn nhạt nhướng mày: “Sao?”


      muốn đào đào lổ tai, thế nào mà càng ngày càng tìm được cảm giác thích thú khi thụ hưởng tiếng làm nũng đáng của mỹ nhân như ngày xưa.





      Bối Bối ánh mắt từ nóng chuyển lạnh, bọn họ cho là nàng là người điếc sao? cần cố ý cùng nàng chuyện nàng cũng nghe được!


      Yến hội tiến hành đến, quan văn dâng danh sách lên Ngự Hàn để phong tước phi hào, ca múa cũng hết sức sôi nổi. Bối Bối tâm tình cũng cấp tốc biến lãnh, nàng nhìn hướng Ngự Hàn bị quan văn ngăn trở, trong chốc lát, nàng hơi mím môi, đứng dậy rời khỏi yến hội náo nhiệt.


      Ngự Hàn tiếp nhận tấu chương của quan văn, con mắt tuấn tỏ ra sốt ruột, nên cùng những… đại thần này chơi trò chơi lần này, nhưng cũng được, để bọn họ tiếp tục tự cho là đúng đắc ý chút vậy.


      Hừ, cho tới bây giờ chưa từng rằng điểm phi!


      Để… tấu chương xuống, tầm mắt của quét qua Mã Giai Tuệ Nhàn chờ người liếc mắt, gặp trong mắt các nàng quang mang ái mộ, thầm quyết định, ngày mai để những… đại thần nhàn rỗi có việc gì để làm này, thay thực công việc phiền toái nghìn dặm tiễn giai nhân *!


      Bối Bối bực mình bên lục soát tẩm cung của Ngự Hàn, bên mắng: “Quỷ phong lưu, sắc lang, chán ghét quỷ… Ta trộm sạch của ngươi vàng bạc châu báu , để cho ngươi biến thành nghèo rớt mồng tơi, xem lấy cái gì để nuôi nữ nhân!”


      Kết quả sau khi lục lọi, hoàn toàn thấy tới nửa điểm được cổ nhân gọi là ngân lượng, nàng có chút ủ rũ: “Chẳng lẽ ta phải rời với hai bàn tay trắng sao? Ta đây chẳng phải là chết đói ven đường sao? Chuyện ngu ngốc như vậy ta quyết làm, nhưng mà có ngân lượng…”


      Đột nhiên, tầm mắt nàng nhìn đến viên dạ minh châu, mắt nàng sáng lên: “Có, cầm cái… này có tiền!”


      Nàng tìm miếng vải đen đem bọc hai khối dạ minh châu lại, ôm vào trong lòng, xoay người định rời , mới hai bước, nàng suy nghĩ chút, quyết định lưu lại mẩu giấy ghi hóa đơn hai bên thoả thuận cho cái… thối nam nhân kia.


      Cầm bút lông, nàng viết đống chữ cong vẹo: đại ấm lô, dạ minh châu của ngươi ta cầm , đây là bồi thường ta muốn, chúng ta sau này ai thiếu nợ ai! Mặc dù ta cảm giác được hơi có chút thiệt hại, nhưng xét thấy ngươi cung cấp công cụ giữ ấm hiệu quả, ta liền so đo. hề… nữa thấy!**





      Thay nam trang, nàng nhanh chóng theo con đường thuộc lòng ra tới cửa cung. Ngắm những… thị vệ ra ra vào vào, nàng trong lòng có chút khổ não.


      “Thế nào mới có thể thuận lợi ra ngoài đây?” Nàng thào tự .


      “Ta có thể giúp ngươi ra cung.”


      Thanh đột nhiên vang lên dọa Bối Bối phải nhảy dựng, nàng nhanh chóng xoay người quay đầu lại, đôi mi thanh tú nghi hoặc nhăn lại: “Thương Tuyệt Lệ? Ngươi theo ta làm chi?”


      “Ngươi chỉ cần cho ta biết là ngươi muốn xuất cung?” Thương Tuyệt Lệ đáp hỏi ngược lại.


      Bối Bối bực mình trừng thẳng ánh mắt: “Ta biết ngươi sớm ước gì ta , yên tâm, ngươi nhanh chóng được vừa lòng đẹp ý. Ta tuyệt đối muốn lưu ở cái địa phương được hoan nghênh!”


      “Ngươi biết bản thân được hoan nghênh là tốt rồi, theo ta.” vừa xoay người liền hướng tới cửa cung tới.


      Bối Bối hướng bóng lưng của le lưỡi tỏ vẻ bất mãn, ngươi chán ghét ta, ta cũng thích ngươi!


      ____


      *Nghìn dặm tiễn giai nhân: đưa người đẹp


      ** hề…nữa thấy!: mong là bao giờ gặp lại nhau nữa..

      Q.1 - Chương 46: LƯU LẠC GIANG HỒ



      Dưới chỉ dẫn của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối ra khỏi cửa cung rất thuận lợi.


      Đứng ở giữa ngã tư đường rộng lớn nhìn thấy điểm dừng, nàng cảm giác bản thân giống như con chim vừa thoát ra khỏi lồng, cái loại cảm giác này rất thoải mái, nhưng cũng… có điểm mê man, lần đầu tiên có cảm giác trời đất hóa ra lớn như vậy.


      “Y nha… kèn kẹt !” Cửa cung chậm rãi đóng lại, ngăn cách với bên trong.


      Bối Bối quay đầu lại nhìn cánh cửa cung cao lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, những đường nét thanh mảnh nhàng trong đầu bất giác dần dần tụ lại thành khuôn mặt tuấn mỹ của Ngự Hàn.


      Lắc lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ trán: “Tô Bối Bối, ngươi sao còn nghĩ tới cái tên quỷ phong lưu kia, chân vừa ly khai, người ta còn biết ngươi là ai nữa, mỹ nữ xinh xắn bên người có rất nhiều.”


      Sờ sờ túi hương bên thắt lưng, nàng thầm nghĩ, hy vọng nàng có thể gặp lại Khả Y, thuận tiện học chút pháp thuật của Thượng Vinh, sau này bản thân có thể dùng để kiếm cơm ăn, hắc hắc.


      Nếu như nàng biết pháp thuật…


      Cái ý nghĩ này trong đầu ngừng lớn mạnh, thúc giục nàng bước nhanh theo hướng Thương Tuyệt Lệ chuẩn bị ngựa cho nàng.


      “Hắc, con ngựa của ta là tốt, sau này chúng ta là nhóm, giang hồ rộng lớn, chân trời rộng mở, chúng ta cùng nhau thôi. Nhưng… Ngươi hình như rất cao, ta với tới nha…” Bối Bối vỗ vỗ cổ con ngựa trắng, có chút khổ não nhìn lưng ngựa cao tít phía .


      Mã nhi* dường như có thể nghe hiểu lời của Bối Bối, ngẩng đầu hí tiếng, nó giơ giơ móng trước lên, sau đó như có linh tính quỳ xuống.


      Thấy thế, Bối Bối cười toe toét, nàng nhanh chóng trèo lên lưng ngựa: “Mã nhi ngoan, sau này ngươi gọi là Tiểu Bạch có được hay ? Chúng ta là bằng hữu, ta Tô Bối Bối tuyệt đối bạc đãi ngươi!”


      Mã nhi đứng lên, “Đát đát đát” chân bắt đầu vung lên như bay, bước tiến rất nhàng, tựa như nghe được những lời Bối Bối mà tâm tình tốt hơn.


      …” Bối Bối hưng phấn cỡi Tiểu Bạch phi như bay dưới trời xanh mây trắng, có cảm giác như cưỡi mây đạp gió, đầy khí phách hiệp nghĩa.





      Tiểu Bạch lao , vừa nhanh lại vừa vững vàng, bọn họ lướt qua ruộng hoang, qua thôn trang , hướng tới những phương trời mà Bối Bối chưa từng biết đến.


      biết chạy bao lâu, bọn họ tới nơi có nhiều người hơn.


      Con ngươi của Bối Bối chuyển động nhanh như chớp, thỉnh thoảng lưu ý những cửa hàng bên cạnh, trước hết nàng cần tìm hiệu cầm đồ để cầm dạ minh châu, như vậy mới có ngân lượng lưu lạc giang hồ.


      Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn đến cái bảng hiệu to có viết “Hiệu cầm đồ”, mắt nàng sáng lên, cất tiếng : “Tiểu Bạch, , chúng ta đến cửa hàng cầm đồ.”


      Xuống ngựa, nàng vỗ vỗ Mã nhi: “Tiểu Bạch, ngươi trước hết ở nơi này chờ ta chút, ta lập tức đổi tiền, rồi cùng ngươi mua rượu nổi tiếng uống.”





      vào hiệu cầm đồ, Bối Bối hào khí ngất trời đem hai viên dạ minh châu ném lên quầy cái: “Ông chủ, ngươi nhìn hai khỏa dạ minh châu này trị giá bao nhiêu tiền?”


      Lão bản ánh mắt trợn to, săm soi hai khỏa dạ minh châu quang mang lóng lánh nhìn phải nhìn trái, cười híp mắt đáp: “Tiểu ca, hai khỏa dạ minh châu này của ngươi là hàng nhái, bất quá nhìn trình độ phỏng theo coi như khá tốt, ta cho ngươi giá tốt nha.”


      Hàng nhái? Bối Bối nheo mắt nhìn ông chủ, tâm tư chuyển chút, động tác nhanh chóng thu hồi dạ minh châu lại: “Ta đến nhà khác tính giá tiền tốt cho rồi.”


      Hừ! Nghĩ lừa tiền của nàng? có cửa đâu!


      Bảo vật từ tẩm cung của Ngự Hàn lấy ra nếu như là giả, nơi nào còn có hàng !


      ____


      (*)Mã nhi : Con ngựa

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 47: MÃ NHI TRỘM BÁNH



      Thấy Bối Bối chút do dự muốn luôn, thái độ của ông chủ hiệu cầm đồ lập tức chuyển sang mềm nhũn.


      “Đừng đừng đừng… Tiểu ca, chúng ta có chuyện tốt thương lượng, có chuyện tốt thương lượng.” Lão bản ngăn Bối Bối lại, ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào dạ minh châu trong tay nàng.


      Bối Bối lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Tốt, vậy ngươi chuẩn bị thương lượng như thế nào đây?”




      , à, hai vạn lạng.” Ông chủ ánh mắt tham lam chìn chăm chú vào viên dạ minh châu, khóe mắt hơi co rút, sắp muốn mặc cả giá tiền.


      Tỉ mỉ quan sát ánh mắt biến hóa của , Bối Bối cố ý chậm chạp đưa ra quyết định.


      “Hai vạn năm nghìn lạng, tiểu ca, ngươi vừa lòng chưa.” Ông chủ đáng chết cái trán đô bắt đầu co quắp .


      “Được, giao tiền.” Bối Bối lúc này mới cười híp mắt đem dạ minh châu ném lên bàn lần nữa, sau đó chờ lão bản đưa tiền cho nàng.


      Đem ngân phiếu cất vào trong người, nàng tung tung túi tiền kiểm tra trọng lượng chỗ bạc vụn, xem ra sức nặng cũng tệ lắm.


      “Tiểu Bạch, ngươi biết đường sao? tại chúng ta đâu tốt?” Bối Bối xoay người lên ngựa, nhìn tình hình xung quanh, dòng người lui tới, đường phố náo nhiệt, cảm thấy rất hưng phấn, oa! Đây là giang hồ cổ đại sao?


      “Tê…” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thả chậm cước bộ, thẳng tới nhà đầy hương bánh bao, cuối cùng đứng ở trước sạp bán bánh bao chịu .


      “A, Tiểu Bạch, ngươi đói bụng sao, ha hả… Vừa vặn ta bụng cũng đói, chúng ta… trước tiên thử xem bánh bao cổ đại này mùi vị như thế nào.” Bối Bối khom người vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, cười a a .


      “Uy uy uy, tiểu ca, đem ngựa của ngươi tránh xa ra chút, cẩn thận dơ bánh bao của ta.” Sạp đại thúc vừa vừa phất tay vội vàng xua Tiểu Bạch , bộ dáng rất ghét bỏ.


      “Ngựa của ta có chỗ nào bẩn thỉu chứ? ” Bối Bối ngồi ở lưng ngựa, từ cao nhìn xuống sạp đại thúc với vẻ bất mãn.


      Sạp đại thúc vội vàng tiếp tục xua Tiểu Bạch, đồng thời nhìn Bối Bối bằng nửa con mắt: “Ngươi nhìn mã nhi của ngươi miệng thò tới bánh bao của ta, còn chặn sạp của ta, như vậy thử hỏi ta buôn bán làm sao được. Thiệt là, bao nhiêu tuổi rồi, ngựa lại ăn cỏ mà lại chạy tới thèm thuồng bánh bao của ta.”


      “Ai, ta đại thúc nhá, ta cũng là khách nhân, mã nhi của ta tự nhiên coi như là khách nhân, thái độ của ngươi như vậy là sao?” Bối Bối khó chịu, nàng thích bằng hữu Tiểu Bạch tốt của nàng bị người ta xem thường như vậy. Mã nhi sao, thể ăn bánh bao sao?


      “Ta…” Sạp đại thúc vẫn chưa xong, liền trợn to mắt dám tin nhìn lồng hấp của


      Tiểu Bạch vươn miệng cắn mấy cái bánh bao, sau đó hướng mũi về phía Sạp đại thúc hắt hơi cái mạnh, đầu ngẩng cao hiên ngang, rồi nhanh chân chạy biến về phương xa.


      “Oa, bánh bao của ta, dừng lại, con ngựa ăn trộm nhà ngươi đứng lại cho ta” Sạp đại thúc cố hết sức đuổi theo con ngựa chạy trốn, bên cố trốn bên đuổi.


      Tuy nhiên, tốc độ của người sao có thể so sánh với ngựa, sạp đại thúc nhanh chóng còn thấy bóng dáng Bối Bối và Tiểu Bạch, chỉ có thể thở phì phò dừng lại, vừa chỉ ngón tay, vừa chửi mắng liên tục.





      Tiểu Bạch chạy mạch đến ngoại ô mới dần dần chậm lại, lúc này Bối Bối cười đến thở được: “Ha ha ha… Tiểu Bạch, ngươi là… Quá thông minh! Ha ha ha… ta cười chết mất, bánh bao quá ngon! Tiểu Bạch, nghĩ ra ngươi còn có chiêu thức ấy a, quả thực phụ nữ như ta theo kịp bậc mày râu, ha ha ha…”


      Nghe được tiếng cười của Bối Bối, Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, lúc lắc đầu nhìn trời, bộ dáng kiêu ngạo như ai bì kịp, khiến Bối Bối càng ôm bụng cười đến tức thở.


      Bầu trời ngoại ô, lúc sau vẫn còn vang vọng tiếng cười thanh thúy của Bối Bối, trong đó còn kèm theo tiếng ngựa hí đầy hưng phấn…

      Q.1 - Chương 48: VƯƠNG NỔI GIẬN!



      “Rầm rầm oanh…” Trong cung điện của Ngự Hàn thỉnh thoảng truyền ra những tiếng nổ oanh tạc, ầm ĩ liên tục, mơ hồ có thể thấy được những ánh hồng phía bầu trời cung điện bốc cháy.


      Thương Tuyệt Lệ kinh hồn táng đảm đứng ở bên ngoài trận đại hỏa, ánh mắt khiếp đảm dám nhìn vào Vương đứng ở trong biển lửa giận dữ phun hỏa.


      “Thương hộ vệ, Vương… Vương hình như rất tức giận, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta tìm khắp nơi mà thấy Bối Bối tiểu thư.” Nhi nuốt nước miếng, nhìn thế lửa nhanh chóng bao trùm tẩm cung, kinh hãi khiến cả người nàng phát run.


      Ngự Hàn ở trong hỏa diễm quắc mắt, tiếng hô sắc lạnh chiếu thẳng vào Nhi: “ Nhi, ngươi , Bối Bối cuối cùng ở chỗ nào?”


      “Bẩm… Bẩm báo Vương, nô tỳ tìm cả Vương cung vẫn… thấy bóng Bối Bối tiểu thư.” Nhi cố gắng trả lời, tiếng giấu nổi run rẩy.


      “Hừ! Tiếp tục… tìm, tìm được ngươi cũng cần trở về nữa!” Ngự Hàn lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi .


      Nhi trả lời với vẻ mặt cầu xin: “Dạ.. vâng, nô tỳ xin tuân mệnh.”


      xong, nàng liếc mắt cầu cứu Thương Tuyệt Lệ, sau đó khổ sở rời .


      “A… Ta tức chết thôi, Tô Bối Bối, ngươi cũng dám chơi trò mất tích với ta, nếu ra ta tuyệt tha cho ngươi!” Giận dữ tràn ngập khuôn mặt tuấn tú, Ngự Hàn tiếng hô động trời, dường như nghĩ gào thét gọi được cái nữ nhân có khả năng trốn ở nơi nào đó lôi ra.


      Mở ra tờ giấy biết bị vò nát bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt càng lóe ra ánh hồng rực rỡ mị, tin tiểu nữ nhân nhân loại trói gà chặt như nàng có thể trốn ra khỏi cung !


      “Tô Bối Bối…” Trong tay của bốc lên hỏa diễm, tờ giấy trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.


      Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, thân thể của Vương bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, Thương Tuyệt Lệ biết, lửa giận của Vương càng ngày càng bốc cao, hơn nữa hoàn toàn có xu thế mất .


      Đấu tranh hồi lâu, vận công thành quả cầu bao quanh ngăn cản lửa thiêu đốt, nhanh chóng tới gần bên người Vương.


      “Vương, Tô Bối Bối đích xác rồi, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy nàng ra cung.” Thương Tuyệt Lệ quỳ gối xuống đất, cúi đầu lĩnh tội.


      Nghe vậy, Ngự Hàn thu hồi hỏa cầu trong tay, đôi mắt tuấn nheo lại đầy nguy hiểm, cắn chặt răng: “Là ngươi thả nàng ra khỏi cung?”


      “Thuộc hạ cam tâm tình nguyện bị phạt.” Thương Tuyệt Lệ nghiêm mình thỉnh tội.


      Con ngươi đen của Ngự Hàn giận dữ như bốc hỏa, nắm chặt tay: “Ngươi là chấp nhận bị phạt!”


      xong, tay của vung lên, từng đạo hồng quang mãnh liệt phóng ra, cường hãn mạnh mẽ đánh văng Thương Tuyệt Lệ bay về phía sau.


      Trong lúc Thương Tuyệt Lệ cho là bản thân bị rơi thẳng xuống mặt đất, trưởng lão đột nhiên lắc mình xuất , huơ ra trận gió lớn hùng hậu làm tốc độ Thương Tuyệt Lệ chậm lại, đỡ lấy Thương Tuyệt Lệ bình yên rơi xuống đất.


      “Vương, thỉnh ngài bớt giận, Thương hộ vệ thả Tô Bối Bối rời hoàn toàn vì lo lắng cho người.” Trưởng lão tới, ngữ khí thành khẩn khuyên Ngự Hàn.


      Mắt phượng hơi run lên, Ngự Hàn lạnh lùng nén lửa giận liếc mắt quét thẳng về phía trưởng lão, đôi môi khinh bạc nhếch lên mỉa mai: “Phải ?”


      “Đương nhiên, Thương hộ vệ nhất định trung thành và tận tâm đối với Vương, mới có thể mạo hiểm nhận trừng phạt nguy hiểm của Vương mà cố tình làm ra chuyện này. Vương, ngài ngẫm lại, Tô Bối Bối là nhân loại, nếu như ngài cùng Tô Bối Bối chung chỗ là phù hợp quy luật, Vương thể…” Trưởng lão tiếp tục từng điều từng điều có lý .


      “Câm! Bổn vương muốn ai là người đó, ai dám ngăn cản ta!” Ngự Hàn bá đạo giương mắt nhìn bọn họ, ngữ khí mang bộ dáng kiên quyết cho kẻ khác chất vấn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :