1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 292: XÀ CỤC CƯNG [1]



      Trong gian phòng ven biển, có thể mơ hồ nghe thấy thanh của thủy triều vỗ vào bờ, trong gian tràn ngập mùi vị lãng mạn.


      Ngón tay Ngự Hàn bắn ra đạo hồng quang, rèm cửa sổ từ từ khép lại, ánh sáng trong phòng chỉ còn thấy mờ mờ từ chiếc đèn phát ra.


      Trong phòng, vì ánh mắt nóng bỏng của mà trở nên có chút ám muội.


      Bối Bối dõi theo từng động tác của ngày càng lùi về phía sau, đột nhiên ôm lấy nàng, hồng quang lóe ra, cả hai người bọn họ ở trong phòng tắm.


      “Này này, Ngự Hàn, tại sao ngươi lại đem ta đến phòng tắm, ta muốn tắm rửa.”


      Nàng có chút khẩn trương lôi kéo vạt áo, có chút khẩn trương phòng bị khi nhìn thấy đôi mắt đen nóng bỏng của .


      lại chỉ yên lặng nhìn nàng, nhàng cười trả lời nàng, sau đó tự mình cởi quần áo.


      Nhìn cởi áo, sau đó là quần.


      Chỉ chốc lát sau, dáng người hoàn mỹ của liền ra ràng trước mặt nàng.


      “A!” Ánh mắt nàng trừng rất lớn nhìn đường cong cơ bắp trơn nhẵn ngực , nuốt nuốt nước miếng.


      Trời ạ, dáng người của nam nhân này đúng là phải chỉ là hoàn mỹ bình thường!


      “Thế nào? Dáng người của ta có phải thực hoàn mỹ hay ?” Giọng trêu đùa của đột nhiên gần ở bên tai nàng.


      Bối Bối trừng mắt nhìn , chợt ý thức được đến gần sát.


      Mặt của nàng đỏ rực, bàn tay mềm lập tức che mắt lại: “Ngươi...... Ngươi mau mặc quần áo vào.”


      đem tay nàng kéo xuống dưới, dùng tay giữ chặt mặt của nàng khiến cho nàng có chỗ nào trốn chạy, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị: “Tiểu Bối Bối, ta chuẩn bị cố gắng giúp nàng hồi phục trí nhớ, ta còn chưa hành động, mặc quần áo vào phải làm như thế nào a.“


      “Làm như thế nào?” Bối Bối rụt cổ, mơ hồ cảm thấy nguy hiểm.


      “Đúng vậy, chỉ cần nàng có cục cưng của ta, chất độc áp chế trí nhớ trong cơ thể của nàng tự nhiên bị cục cưng hút , thân rắn chúng ta vốn chính là loại kịch độc, huống hồ đó lại là cục cưng của Ngự Hàn ta, đương nhiên càng thêm phi phàm!”


      dụ hoặc hôn má của nàng, lưu luyến môi nàng, tấn công vào những vùng mẫn cảm để khiêu khích nàng.


      Nghe vậy, Bối Bối hoàn toàn nghẹn họng nhìn trân trối : “Ngươi là xà...... Xà cục cưng? Là xà trơn trơn a?”


      Trời ạ, nàng có can đảm như vậy a.


      Xà cục cưng...... Ở nàng trong bụng nàng?


      Nghĩ đến tình huống này, nàng nhịn được run run chút, lông tơ người cơ hồ muốn dựng thẳng lên.


      Có thể nàng sợ con đại xà là , nhưng mà...... Xà cục cưng......


      Oh vấn đề khó khăn này! Tha nàng !


      xem biểu chấn kinh(*)của nàng, tủm tỉm cười hôn lên môi của nàng: “Đúng vậy, chính là kết tinh của hai người chúng ta, xà cục cưng, xà a.”


      Nàng run run lui ra phía sau từng bước, lại tiến lên rất nhanh, đem nàng vây ở vách tường bên trong ngực , cùng nàng dán sát vào nhau có khoảng cách.


      “Tiểu Bối Bối, ta thực chờ mong cục cưng của chúng ta trưởng thành ở trong bụng của nàng.” Tay nhiệt tình âu yếm chiếc bụng bằng phẳng của nàng.


      thể nào? Ở nàng trong bụng nàng chậm rãi trưởng thành, sau đó biến thành đại xà?


      Nàng né tránh nụ hôn của , lắp bắp cầu xin tha thứ: “Cái kia...... Ta muốn có được ...... cần xà cục cưng?”


      được!” đôi mắt đen của trầm xuống, quả quyết cự tuyệt, đáy mắt ánh lên vẻ cương quyết.


      Bối Bối nuốt nuốt nước miếng: “Nhưng mà...... Nhưng mà...... Nhưng mà ta cần a......”


      Ô...... Xà cục cưng a, phải nhân cục cưng (cục cưng là người giống như nàng)!


      nhíu mày kiếm, ánh mắt có vài phần lãnh khốc, buồn bực trừng mắt với nàng.


      Chỉ là trong nháy mắt, lại nở nụ cười cười: “Tiểu Bối Bối, ta khiến nàng muốn có xà cục cưng.”


      xong, tay nhanh nhẹn, biết khi nào tiến vào trong quần áo nàng, bàn tay to linh hoạt cởi bỏ nội y của nàng.


      “A, đừng......” Bối Bối thở dốc chút, khuôn mặt ửng hồng lại càng thêm kiều mị.


      bá đạo ngăn trở hết thảy giãy dụa của nàng, rất nhanh liền đem quần áo của nàng cởi bỏ hết.


      Cắn cắn cánh môi của nàng, hai tay của hết sức khiêu khích ở người nàng đốt lửa, quyết dụ hoặc nàng rơi vào trong ngọn lửa dục vọng của .


      Nàng thở hồng hộc xoay xoay trốn tránh âu yếm của , hơi thở có chút khó khăn.


      Nóng quá, tay như là có ma lực ngừng khiến cho thân thể của nàng từng trận mềm yếu.


      “Uhm Uhm...... đừng như vậy...... Ta cần xà cục cưng......” Nàng cố gắng lên tiếng kháng nghị, tiếng chưa dứt lại thở gấp.


      phải do nàng quyết định.” Giọng của thực lãnh khốc, động tác cũng rất nhiệt tình nóng bỏng.


      Độ ấm thân thể của cơ hồ cùng nàng hòa tan.


      Bối Bối cố gắng bắt lấy chút kiên trì cuối cùng: “ Ngự Hàn, ngươi...... Ngươi nghe ta ......”


      nghe, nàng rất thích tác tác quái, luôn khiến cho ta kinh hãi, cho nàng xà cục cưng nàng mới có thể ngoan ngoãn được.” hôn dọc theo cổ nàng, ngày càng nóng bỏng xuống.


      “Uhm......” Thân thể của nàng nóng quá, sắp khống chế được chính mình, muốn đầu hàng .


      Trời ạ, có phải muốn dùng lửa nóng như vậy công kích nàng hay , nàng sắp bị hòa tan rồi.


      Ngự Hàn......” Nàng bắt đầu ý loạn tình mê đáp lại , đầu óc bị làm ơ hồ, thể nhớ mình muốn kháng nghị cái gì.


      đắc ý dào dạt nhìn thần thái mê loạn của nàng , kiều mỵ động lòng người, câu dẫn càng thêm nhiệt huyết.


      “Tiểu Bối Bối, ta đến đây!”


      ôm chặt nàng, lấp đầy khoảng trống của nàng, cùng nhau vào chốn hoan lạc.


      Bóng đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên, bên ngoài màu hắc ám, thủy triều vẫn như trước rầm vang.


      Bối Bối mềm nhũn nằm ở giường lớn, cử động ngón chân chút cũng đều cảm thấy vô lực.


      dịu dàng hôn môi của nàng : “Ngoan, nàng nằm nghỉ ngơi chút, ta chuẩn bị chút đồ cho nàng, từ giờ trở ...... Chúng ta đâu cả, đến bao giờ nàng có xà cục cưng mới thôi!”


      xong lời cuối cùng, giọng của khẽ, vẻ mặt chờ mong.


      Lời của rơi vào trong tai nàng, làm cho nàng chấn động, ý thức nháy mắt được đánh thức.


      có khí lực để kháng nghị, cũng biết chính mình tuyệt đối thể đào thoát khỏi , nàng chỉ có thể mang vẻ đáng thương hề hề giữ chặt tay : “ Ngự Hàn, chúng ta...... Chúng ta còn trẻ.”


      Nàng ra lý do tệ nhất.


      hôn mạnh môi của nàng : “Ngoan ngoãn chờ ta lấy đồ ăn trở về cho nàng bổ sung thể lực. Đừng nghĩ tới đào tẩu, nơi này ta giăng kết giới, nàng ra được cũng có bất luận kẻ nào có thể thấy được gian phòng này .”


      xong, cầm quần áo, động tác tao nhã mặc vào, sau đó tặng cho nàng cái hôn gió, dần dần biến mất ở bên trong hồng quang.


      ____


      (*)Chấn kinh : chấn động và kinh hãi

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 293: XÀ CỤC CƯNG [2]



      Bối Bối thử cử động thân mình vất vả mới từ giường đứng lên.


      Đem chăn cuốn quanh thân mình, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn đến những dấu hôn người mình..


      Chỗ nào cũng là dấu vết của !


      là xà cũng chứ đâu phải mèo a, như thế nào lại cắn nàng như vậy.” Nàng thầm, giọng mềm mại lại càng thêm kiều mị.


      Nhớ tới chuyện bọn họ vừa làm, mặt của nàng khỏi đỏ, tựa như quả đào chín mọng.


      Nàng giống như đối với đụng chạm của chút cũng xa lạ, thân thể của nàng rất quen thuộc , thậm chí quen thuộc từng động tác của , quen thuộc từng biểu tình của .


      Nàng run run đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ lên, lại nhìn thấy bên ngoài, đến cả cảnh hoàng hôn bãi biển cũng nhìn thấy.


      Lúc này, nàng mới phát ra biết khi nào căn bản ngay cả thanh của thủy triều cũng nghe được.


      Kết giới?!


      Trong óc nàng nhất thời xẹt qua lời , vì thế thử nhấc tay đụng vào chút rèm cửa sổ, lập tức liền cảm giác được bị bức tường vô hình cản lại.


      Nam nhân kia vì đề phòng nàng chạy trốn, đúng là...... Suy nghĩ chu toàn!


      Trong lòng nàng lầu bầu, nhưng độ cong khóe miệng lại dần dần mở rộng.


      Bị cảnh giác như vậy, nàng cảm thấy thực ngọt.


      “Tươi cười như vậy, phải ta có thể nghĩ rằng nàng thực nguyện ý lưu lại theo ta cố gắng sinh cục cưng?” giọng trêu tức vang lên bên tai nàng.


      Thoáng chốc, liền lắc mình xuất bên người nàng, cánh tay lập tức bò lên bên hông của nàng, thoáng dùng chút lực đem nàng tiến vào trong lòng , làm cho nàng cùng mặt đối mặt.


      “Thoáng cái biến mất, lại hề báo trước đột nhiên xuất , chàng định hù chết ta nha.” Bối Bối giận dỗi liếc cái, lảng tránh vấn đề hỏi.


      “Tiểu Bối Bối của ta có lá gan như vậy sao, hử?” cúi người, khuôn mặt tuấn tú kề sát khuôn mặt trắng nõn của nàng, thuận tiện hôn trộm nàng cái.


      Bối Bối vừa mới muốn , bụng nàng lại giành lên tiếng trước: “Ọc ọc, ọc ọc.”


      Nghe được tiếng kêu của bụng nàng, khóe môi càng thêm giơ lên, tuấn mi nhướng lên: “Xem ra ta khiến Tiểu Bối Bối của ta mệt nhọc, a......”


      cái gì a, ta muốn ăn cơm.” Bối Bối liềc cái, mặt đỏ lan tràn đến cổ.


      Nàng giãy dụa muốn đẩy ra, lại quên rằng mình chỉ đơn giản cuốn cái chăn.


      Theo động tác của nàng, ổ chăn buông ra, lung lay sắp sửa rơi xuống.


      Ngự Hàn tà mị mỉm cười nhanh chóng giữ chặt ổ chăn của nàng, ánh mắt trêu tức nàng: “ Bảo bối thân ái, nàng như vậy phải là muốn câu dẫn ta chứ?”


      Đoạt lấy góc chăn từ trong tay , nàng rất nhanh cột chắc lại.


      “Ai thèm để ý chàng.” Mặt nàng đỏ bừng, liếc cái, sau đó rất nhanh chuồn ra khỏi ôm ấp của .


      Ngự Hàn búng ngón tay, lập tức bàn đồ ăn thơm ngon xuất bàn trà thủy tinh, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp phòng.


      “Oa! Nhìn ngon nha!” Nàng chạy tới, mặt mày hớn hở nhìn thức ăn ngon đầy bàn.


      cầm khối bánh ngọt đưa tới bên miệng nàng: “Lại đây, ăn chút đồ ăn, mới có khí lực tiếp tục cùng ta tác chiến.”


      “Này, chàng chuyện đàng hoàng có được hay .” Bối Bối xấu hổ trừng mắt nhìn .


      Ngự Hàn buông tay, bạc môi tà ác tươi cười mở rộng, lấy biểu cho nàng biết-- thể!


      Đánh giá bàn ăn phức tạp chút, cơm Tây thơm phức, Bối Bối tò mò đặt câu hỏi: “ Ngự Hàn, chàng làm sao có thể biết đồ ăn này dùng như thế nào?”


      Ngay cả nàng có đôi khi cũng bị món cơm Tây rườm rà làm cho bối rối, nhưng mà giống như cái gì cũng biết.


      Từ cổ đại đến đại, tựa như hoàn toàn có thể thích ứng.


      Bấm tay gõ gõ cái trán của nàng, ngồi đối diện với nàng, tao nhã cầm lấy dĩa ăn dùng cơm.


      “Ta đường đường là Vương Xích Diễm quốc của Xà giới.”


      ai có thể bì nổi biểu của khi những lời này, làm cho Bối Bối muốn trợn mắt, là lòng tự tin của nam nhân này quá lớn!


      ......


      Rốt cục ăn cũng no rồi, Bối Bối thỏa mãn hít hơi.


      “Ăn ngon.” Nàng thở dài.


      Mới định đứng lên duỗi người, lại đột nhiên tiến lại gần nàng, tay lấy nàng đem nàng đến bên giường.


      Nàng kinh hô tiếng: “ Ngự Hàn, chàng định làm gì?”


      “Tiểu Bối Bối, ta để nàng ăn no rồi, phải là nàng cũng nên cho ta ăn no nha.” vô cùng thân thiết liếm liếm cánh môi của nàng, trong đầu muốn khẩn cấp kéo ổ chăn của nàng ra, xoa nắn da thịt trắng mịn của nàng.


      Dòng điện quen thuộc theo da thịt tiến vào, nàng nhàng hít hơi.


      Ngự Hàn, chàng đừng như vậy, chờ...... Chờ chút......” Nàng luống cuống tay chân muốn giữ cái chăn, lại bị ngăn chặn mọi phản kháng.


      “Ta chờ kịp, tiểu bảo bối, cho ta cục cưng.” khàn khàn ở bên tai, gãi gãi vành tai mẫn cảm của nàng.


      “Nhưng mà...... Nhưng mà...... Ta sợ......”


      con ngươi đen chợt lóe, ánh mắt tà mị.


      “Tiểu Bối Bối, chúng ta làm chuyện trước kia nàng thích nhất nha : nhân xà hoan.” tà tà cười, dưới ánh mắt ngạc nhiên cực độ của nàng ra chân thân.


      Cự hồng xà lập tức thay thế vị trí của , uốn lượn cuốn quanh thân nàng.


      “Chàng......” Bối Bối miệng há lớn nhìn khoảng cách giữa mình và hồng xà gần như vậy.


      Nhìn mắt xà trong suốt như ngọc lưu ly, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt này tràn đầy nhu tình nồng đậm, làm cho đáy lòng nàng rung động, cũng có sợ hãi.


      Nàng sợ hãi vươn tay chạm vào cổ , ôn nhu ấm áp, sờ vào thực thoải mái.


      Từ cổ, tay nàng chậm rãi sờ vào mắt , miệng .


      Hồng xà im lặng tùy ý nàng vuốt ve, ánh mắt ôn nhu, đan xen ý cười.


      “Tiểu Bối Bối, ta nàng.” Ngự Hàn vươn lưỡi liếm liếm môi nàng, nhìn ánh mắt của nàng chậm rãi trở nên nóng bỏng.


      Tiếng dịu dàng quen thuộc đem sợ hãi trong lòng nàng quét sạch.


      Nhìn hồng xà vờn quanh bên người, trong đầu của nàng nhanh chóng xẹt qua cảnh tượng mơ hồ.


      “Bên hồ......” Nàng tự giác ra tiếng.


      Ánh mắt của Ngự Hàn sáng ngời, đuôi rắn nhếch lên, đem thân thể của nàng từ từ đẩy ngã: “Đúng vậy, bảo bối, xem ra cố gắng của ta rất nhanh có hồi báo, chúng ta liền ngừng cố gắng.”


      Tiếng của tà mị, vẻ mơ màng của nàng ngày càng kiều.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 294: XÀ CỤC CƯNG [3]



      Tô lão bà cười tủm tỉm nhìn chữ màu đỏ xuất trong khí – bây giờ Bối Bối ở cùng ta, chúng ta tạo xà cục cưng.


      Sau khi đọc xong, bà đưa tay vung lên, chữ từ từ tản ra.


      “Ha ha...... Cố gắng tạo .”


      “Leng keng leng keng.” Tiếng chuông cửa vang lên.


      Tô lão bà ngẩng đầu, ánh mắt lóe lóe, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.


      Bà chưa đứng dậy mở cửa, chỉ lấy phục ma bổng nắm trong tay, sau đó yên lặng nhìn cánh cửa, cảnh giác nhanh chóng ngưng tụ trong mắt.


      Trong cửa ngoài cửa mảnh yên tĩnh.


      Cách lát, đám sương mù màu đen xám dần dần tràn qua cánh cửa, mất bao lâu liền ngưng tụ thành hình người, biến thành dáng vẻ của lão tổng tài.


      Tô lão bà nắm chặt phục ma bổng: “Ma Vương, cuối cùng ngươi chủ động hình.”


      Mặt của lão tổng tài bỗng nhiên kéo ra bóng đen mơ hồ, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo : “Tô bà cốt, ngươi thực nên lo chuyện bao đồng như vậy, ta đường ma của ta, ngươi bắt quỷ của ngươi, vốn nước giếng phạm nước sông, là ngươi cố tình thiên đường có lối địa ngục cửa cứ khăng khăng xông vào.”


      lời vô ích, ngươi hấp thụ tinh khí của thiếu nữ trẻ tuổi làm hại nhân gian, Tô bà cốt ta làm người dọn dẹp cho linh giới thu thập ngươi mới có lỗi với xã hội.”


      Nguyên thần Ma Vương lùi về trong thân thể lão tổng tài, cuồng vọng cười to: “Ha ha ha...... Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay !”


      xong, vèo cái lập tức bay tới trước mặt Tô lão bà, hí mắt lạnh buốt, ra tay rất nhanh.


      Phục ma bổng trong tay Tô lão bà vung lên, ngăn trở cánh tay ma kia, ánh sáng mãnh liệt lóe ra, từng trận ánh lửa tản ra trong khí, rất nhanh lại biến mất.


      thể tưởng được ngươi lão thái bà này còn có chút năng lực, chỉ tiếc......cản ta đều phải chết!”


      Ma Vương cười nhạo, xoáy gió đen ngừng xoáy cuốn tấn công về hướng Tô bà cốt.


      Hai người đánh kịch liệt, trong phòng gỗ vụn giấy vụn bay tán loạn chung quanh......


      Cửa đột nhiên “Oành” tiếng bị mở ra, Vu đại thẩm vang ra tiếng hét lớn: “Tô bà cốt, ta đến giúp bà, tên ma quỷ này là rất giỏi chuồn mất, ta mới quay người lại thế nhưng bỏ chạy đến nơi đây làm điều ác!”


      Vu đại thẩm vọt vào cuộc chiến, gia nhập phe đối kháng Ma Vương.


      “Dì Vu, ngươi chú ý chút.” Tô lão bà dặn dò.


      “Hừ, hai lão gia hỏa này.” Ma Vương cười mỉa mai lạnh như băng.


      “Ai nha, thế nhưng ta già? Ngươi là tên cực kỳ xấu xí, Tô bà cốt, bằng bất cứ giá nào, hôm nay ta đánh chết ta thề bỏ qua!” Vu đại thẩm tức giận đến gương mặt béo mập run run.


      Nếp nhăn mặt Tô bà nội bổng nhiên giống như cánh hoa nở rũ xuống: “Được, chỉ cần hôm nay ngươi ngã xuống, ta thu ngươi làm đồ đệ.”


      “Tô bà cốt, ngươi chuyện cần phải giữ lời!” Vu đại thẩm dũng cảm, vẻ mặt càng hăng chí, như bà muốn bái sư từ lâu rồi.


      “Ma Vương, xem chiêu!”


      Vu đại thẩm hét lớn tiếng, cùng hợp tác chỗ hở với Tô lão bà cùng tấn công, từng chiêu sắc bén.


      ......


      Trong phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm ái muội, tiếng rên rỉ dần dần tiêu tan.


      Bối Bối yếu ớt thở gấp, đưa tay đánh đẩy nam nhân người ra: “ Ngự Hàn, chàng nặng chết được.”


      “Hãy để ta dè chút, thực thoải mái.” cười tủm tỉm véo hai má ửng hồng của nàng.


      lời vô nghĩa, đương nhiên chàng thoải mái, nhưng mà ta khổ cực thừa nhận sức nặng của chàng nha, chút cũng biết thương hương tiếc ngọc.”


      Nàng bĩu môi nũng nịu oán giận, trừng phạt đưa tay véo hai bên mặt , cố ý kéo qua kéo lại, lôi kéo làm biến đổi hình dáng, chọc nàng bật cười khanh khách.


      Nghe được tiếng cười linh lung của nàng, Ngự Hàn nắm tay của nàng kéo xuống, sau đó véo cái mũi của nàng: “Đùa vui lắm sao?”


      Nụ cười mặt mang tràn đầy sủng ái nồng đậm, làm cho trong lòng Bối Bối có mùi vị ngọt ngào.


      Nàng chớp chớp lông mi, đưa tay vòng ôm cổ , kéo xuống, thực chủ động hôn lên môi .


      Ngự Hàn, ta muốn nhớ tới chàng nhanh chút.” Tiếng của nàng mang theo tiếng thở dài nhàng.


      Bạc môi của dạng nở nụ cười tươi, đối với lời chủ động của nàng như vậy cảm thấy vừa mừng vừa sợ: “Nàng nghĩ như vậy?”


      “Ừ.” Nàng trả lời cho bằng cái gật đầu khẳng định, đôi mắt giương giương ý cười.


      để ý tới trí nhớ, chỉ để tâm đến cảm giác, dường như nàng đều có thể từ trong những cử chỉ nhất của cảm giác được sủng ái của đối với nàng.


      Cho nên, nàng phải nhớ , muốn để cho chỉ mình nhớ lại ký ức của bọn họ.


      Mặc kệ là hạnh phúc hay là đau thương, nàng đều muốn gánh vác cùng với .


      tốt quá, chúng ta tiếp tục cố gắng.” vui mừng càng thêm ôm chặt nàng, lập tức lại bắt đầu dốc sức làm.


      Nhưng mà, lúc mới hôn xuống cổ nàng, đột nhiên ngừng lại.


      Bối Bối có thể cảm giác được vẻ mặt của đột nhiên siết chặt chút.


      “Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc đặt câu hỏi.


      yên lặng tập trung tinh thần lát, sau đó lập tức đứng dậy lấy quần áo của hai người, có chút gấp: “Tiểu Bối Bối, bà nội gặp nạn, mau mặc quần áo vào.”


      “Bà nội? Có phải cái Ma Vương kia động thủ hay ?” Bối Bối vừa luống cuống tay chân mặc quần áo vừa lo lắng hỏi.


      mặc quần áo nhanh chóng, sau đó đưa tay giúp nàng sửa sang quần áo lại cho tốt, thuận thế ôm lấy nàng: “Có lẽ, chúng ta trở về.”


      xong, thi pháp làm cho hai người lập tức biến mất.


      ......


      Tô gia.


      Ma Vương công kích mạnh mẽ, đem Tô bà nội cùng Vu đại thẩm hai người đánh văng .


      “Ôi!” Các bà đồng thời phát ra tiếng kêu đau đớn rơi xuống sô pha, lăn vòng rất nhanh lại đứng lên.


      “Dì Vu, ngươi còn chịu được ?” Tô lão bà có chút lo lắng đạo hạnh đủ của Vu đại thẩm.


      Nâng tay vỗ vỗ ngực, thuận tiện cho thuận khí, Vu đại thẩm phấn chấn chút: “Ta còn chịu được, nhưng ra bộ xương già của Tô bà cốt ngươi còn chịu được ?”


      lời vô nghĩa, xem ta, cho ngươi mở mang kiến thức xem bí kíp phục ma khuyên gia truyền của họ Tô.”


      Tô lão bà xoa tay, vung phục ma bổng rất nhanh, mấy luồng ánh sáng chói mắt chói lọi sinh ra oai phong hình thành vòng ánh sáng màu vàng sắc bén phủ về hướng Ma Vương.


      “Chút tài mọn!” Ma Vương nhanh chóng động tránh phục ma khuyên, né tránh công kích.


      “Chỉ bằng hai người biết sống chết các ngươi cũng muốn thu phục ta, nằm mơ!”


      “Như vậy thêm ta nữa sao?”


      giọng lạnh lùng mang theo khí thế bức người tập kích tiến vào trong cuộc chiến.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 295: XÀ CỤC CƯNG [4]



      Ánh sáng màu đỏ tỏa sáng mở ra, bóng dáng của hai người Ngự Hàn và Bối Bối dần dần xuất ở trong đó.


      Tô lão bà có chút vội vàng tới, đồng ý nhíu mày: “Tiểu Hàn, ngươi như thế nào cũng mang Bối Bối về đây, pháp lực của con bé còn chưa thức tỉnh, nơi này rất nguy hiểm.”


      “Bà nội, vốn Ngự Hàn muốn con ở lại bên ngoài, là con nhất định phải cùng trở về.” Bối Bối vội vàng lên tiếng giải thích.


      Thở dài tiếng, Tô lão bà nhìn ngược về phía Ngự Hàn, ý tứ trong đáy mắt rất ràng.


      “Bà nội, người cần lo lắng, ta cho Tiểu Bối Bối đứng ở chỗ an toàn.” Ngự Hàn trấn an, sau đó đưa tay xẹt đường trong trung, vòng ánh sáng màu đỏ lấp lánh ra trước mắt.


      “Tiểu Bối Bối, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên trong nhìn là tốt rồi, vô luận xảy ra chuyện gì đều được ra biết ?” vừa vừa đẩy nàng vào trong vòng ánh sáng.


      Bối Bối muốn kháng nghị, nếu người nào trong bọn họ cẩn thận bị thương, nàng như thế nào còn có khả năng an tâm ở bên mà nhìn?


      Nhưng dưới ánh mắt nhất trí ép buộc của hai người Ngự Hàn và Tô lão bà, nàng muốn cái gì cũng bị nghẹn trong cổ họng gì ra được.


      Rơi vào đường cùng, nàng đành phải gật đầu: “Ừ, các ngươi cẩn thận chút.”


      Vu đại thẩm cố hết sức đối kháng với Ma Vương, cẩn thận bị ăn đau: “Ôi, đau chết người, này này, ta hai người các ngươi còn mau đến hỗ trợ.


      Bà té ngã đau hô to đối với Ngự Hàn và Tô lão bà.


      Đôi mắt của Ngự Hàn trở nên hồng, vèo cái lập tức bay tới trước mặt Ma Vương.


      Tỉ mỉ quan sát Ngự Hàn chút, Ma Vương bỗng nhiên cười mỉa mai ra tiếng: “Ta tưởng cao nhân nào đâu, ra chỉ là nửa linh hồn xà tinh, sợ ta cẩn thận đánh cho ngươi hồn phi phách tán?”


      “Ngươi có thể thử xem” Đôi mắt tuấn của Ngự Hàn dần trờ nên lạnh lẽo.


      “Ha ha ha...... Cho dù là thần nữ trọng sinh cũng chưa chắc là đối thủ của ta, huống chi chỉ là nửa linh hồn, ngươi chịu chết .”


      Ma Vương dữ tợn trừng mắt nhìn, rất nhanh công kích về hướng Ngự Hàn.


      gió xoáy màu đen xen lẫn hồng quang loạn xạ từ trong đến ngoài căn phòng, làm bay lên vô số bụi bậm.


      Nhìn bọn họ đánh nhau, Bối Bối kinh hãi lá gan nhảy dựng, lo lắng gọi bà nội tiến đến: “Bà nội, ý của Ma Vương là có nghĩa gì? Ngự Hàn làm sao có thể là nửa linh hồn, vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì? có thể rất nguy hiểm hay ?”


      Tô bà nội ngưng tụ đôi mày hoa lại: “Bối Bối, tiểu Hàn cho con sao, chính là lợi dụng phân thân thuật đến nhân gian tìm con, nửa khác của còn ở lại Xà giới, đoán chừng là Xà giới yên ổn, cần trấn thủ, nhưng lại muốn tới tìm con, sau khi phân thân của đến nhân gian pháp lực chỉ biết còn lại đến phần ba.”


      Pháp lực đến phần ba?


      Bối Bối kinh hoảng nhìn về phía vòng ánh sáng chói mắt, nàng cơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của .


      “Bà nội, vậy làm sao bây giờ? Người mau gọi trở về, đừng mạo hiểm.”


      Tô bà nội lắc đầu: “Con chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở bên trong đừng ra, bà nội giúp .”


      xong, Tô lão bà liền cùng Vu đại thẩm gia nhập vào trong trận chiến.


      Bên trong Kịch chiến, Tô lão bà đánh bờ bên ngoài gọi: “Tiểu Hàn, thành hình, bây giờ ngươi phải đối thủ của , mau lui ra ngoài , bảo Bối Bối cho ngươi Hắc Tinh ngọc bội.”


      đợi Ngự Hàn phản ứng, đáy mắt Ma Vương lóe ra ánh sáng, đánh ra toàn lực đưa bọn họ ra ngoài, rơi xuống trước mặt Bối Bối, hưng phấn mà nhìn nàng chằm chằm.


      ra Hắc tinh ngọc bội ở tay của ngươi, như vậy...... ngươi là Thần nữ chuyển thế! Tốt lắm, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính thể, đem Hắc tinh ngọc bội giao ra đây!”


      đưa tay tấn công Bối Bối, nhưng cách nào vượt qua vòng hồng quang.


      Trong nháy mắt Ngự Hàn công kích đến: “Muốn đụng đến nàng ấy, trước hết phải qua cửa của ta rồi sau.”


      “Hừ, ta đây trước hết giải quyết ngươi rồi đến thu thập nàng ta.” Ma Vương cười nhạo lạnh, xoay người lại đối diện, pháp lực phát ra càng mạnh mẽ, làm cho ba người bọn họ liên tiếp thoái lui .


      Bối Bối dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lo lắng nhìn những ánh sáng dao động ràng lắm.


      Bỗng nhiên, ý nghĩ của Ma Vương vừa chuyển, ánh mắt trầm quét qua Tô lão bà cái, thừa dịp lúc bọn họ còn chưa nhận thấy được cái gì, có ý tốt đánh ra hai chiêu ánh sáng hư ảo, sau đó tập trung lực đạo công kích về hướng bà.


      Bọn họ chuẩn bị kịp, Tô bà nội lại lắp bắp kinh hãi, đột ngột nhận lấy chưởng của Ma Vương.


      “Oành!” Cơ thể con người của Tô lão bà thể chịu được kích trí mệnh của Ma Vương, bị ném mạnh tới góc tường bên kia của bối Bối, khóe miệng chảy ra tơ máu đỏ tươi, từ từ bất tỉnh, bà cứ như vậy ngất .


      Bối Bối thét chói tai: “Bà nội!”


      Nhìn thấy bà nội vẫn nhúc nhích, vô cùng lo lắng, khủng hoảng hoàn toàn chiếm cứ trong suy nghĩ của nàng, thúc đẩy nàng liều lĩnh chạy qua.


      “Đừng ra ngoài!” Ngự Hàn cùng Vu đại thẩm đồng thời kinh sợ kêu lên, cũng còn kịp rồi.


      “Rất ngoan!” Ma Vương cười nhạo tiếng, chờ đợi thời khắc này.


      Ma ảnh màu đen nháy mắt rời khỏi thân thể của lão tổng tài, ma ảnh màu đen vèo cái lập tức lướt nhanh về hướng của Bối Bối, thuận tay đem thân thể của lão tổng tài ném về hướng Ngự Hàn cùng Vu đại thẩm đuổi theo lại đó.


      Chỉ cần ngăn cản trong nháy mắt, liền đủ để cho bắt lấy Bối Bối.


      “A......” Bối Bối còn chưa có phản ứng lại liền bị người ta nắm cổ.


      “Thần nữ, chúng ta hẳn nên hợp mặt đoàn tụ cho tốt , ta nên cám ơn ngươi từng áp chế ma tộc của ta xuống tâm của trái đất như thế nào đây, hử?” Sắc mặt Ma Vương dữ tợn hận đến tuyệt tình nhìn chằm chằm Bối Bối, hận cũ trong mắt cơ hồ muốn đem nàng xé nát ra.


      “Buông nàng ra!” Hai tròng mắt của Ngự Hàn phun lửa trừng mắt nhìn Ma Vương, trong lòng vừa giận vừa đau.


      hận loại cảm giác vô lực này, thời gian giống như lùi trở lại thời khắc thành lâu kia, lòng của bắt đầu run run.


      Đừng giống như vậy...... chịu nổi.


      Nhìn ánh mắt của đau khổ lại buồn bã, Bối Bối giống như từng thấy như vậy, tình cảnh trùng hợp kia mơ hồ làm cho hốc mắt của nàng đỏ lên.


      Ngự Hàn, đừng lo cho ta, lần này đừng trông chừng ta nữa, ta nhất định làm ình có việc gì, nhất định , chàng...... chàng mau cứu bà nội của ta.....”


      đợi nàng xong, Ma Vương liền thi pháp bắt nàng nhanh chóng biến mất.


      “Đừng!” Ngự Hàn muốn đuổi theo, lại bị Vu đại thẩm giữ chân lại.


      “Chờ chút, Tô bà cốt bị thương rất nặng.” Vu đại thẩm nâng Tô lão bà dậy, nhìn Ngự Hàn cầu cứu.


      Ngự Hàn thầm cắn răng, nhớ tới lời của Bối Bối trước lúc biến mất, buộc bước chân của mình chuyển hướng tới Tô lão bà.


      Tiểu Bối Bối, lần này, ta nghe lời nàng, cho nên...... nàng nhất định phải làm ình có việc gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 296: CHÍ TÔN XÀ BẢO BẢO [1]



      biết bị mang bao lâu, đột nhiên, Bối Bối cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Ma Vương quăng mạnh nàng xuống mặt đất.


      "Thần nữ, trước kia ngươi rất mạnh phải sao?Như thế nào bây giờ có dáng vẻ yếu đuối, ha......ha...."


      Bối Bối đứng lên, trong bóng đêm căn cứ theo tiếng của Ma Vương mà phân biệt chỗ đứng của .


      Ánh mắt lạnh lùng của nàng bắn xuyên qua : “Hừ!"


      Nàng tuyệt đối thể tự hoảng loạn trước khi lâm trận, càng cần trở thành uy hiếp đối với Ngự Hàn.


      màn bị nắm cổ họng vừa rồi kia, những hình ảnh quen thuộc trong đầu của nàng dần sáng tỏ càng ngày càng nét.


      Có lẽ....Trí nhớ của nàng dần dần thức tỉnh.


      Bởi vì nàng có thể nhìn thấy trong trí nhớ, Ngự Hàn thân mặc áo giáp giương kiếm hướng vào chính mình.....Là vì nàng.


      "Đem Hắc tinh ngọc bội giao ra đây!" Giọng của Ma Vương lạnh như băng ngay bên cạnh tai nàng, dòng khí lạnh đánh úp về phía nàng, nàng lạnh lùng đánh trả lại .


      Bối Bối nắm chặt tay làm cho chính mình duy trì bình tĩnh, mím môi lên tiếng.


      Im lặng hồi, Ma Vương đột nhiên đắc ý cười to, cánh tay vung lên, Bối Bối chỉ cảm thấy ở cổ như căng lên, sợi dây đeo Hắc tinh ngọc bội nháy mắt rơi xuống.


      Nàng kích động, cánh tay muốn vươn ra bắt lấy, lại bị Ma Vương giành trước bước.


      Trong bóng tối, Hắc tinh ngọc bội đột nhiên phát ra những tia hào quang mãnh liệt, chiếu sáng tầm mắt phía trước của nàng.


      Nàng nhìn Hắc tinh ngọc bội bị Ma Vương đoạt lấy, đắc ý nhìn nàng.


      "Trả lại cho ta". Bối Bối muốn ra tay giết , nhưng nàng căn bản là đủ sức.


      Ma Vương nắm chặt ngọc bội, bay lùi xa vài bước, giọng lạnh như băng châm chọc: “ có Hắc Tinh ngọc bội, xem ngươi khôi phục pháp lực như thế nào, tại ta muốn giết ngươi trả thù, vậy cho ngươi trong hình dạng người phàm từ từ chết trong địa bàn của ta, như vậy càng có trả thù càng vui vẻ, hoặc là đến lúc đó ta cho người tình của ngươi đến chôn cất thi thể của ngươi."


      xong ngông cuồng cười to, bóng dáng màu đen dần dần biến mất ở trước mặt Bối Bối.


      Bối Bối vô lực nhìn chằm chằm hướng biến mất của Ma Vương , con mắt nàng ngưng tụ ánh nhìn kiên cường.


      Nàng tuyệt đối thể gặp chuyện may, tuyệt đối thể!


      Trong đầu ngừng lặp lại những hình ảnh Ngự Hàn giơ kiếm tự sát, giống như in lại trong đáy lòng nàng, cơn đau như lan tràn.


      Nàng nắm chặt tay, đứng thẳng dậy, cả cơ thể và tinh thần bởi vì niềm tin mãnh liệt mà như có dòng nhiệt nóng quay cuồng trong tâm khảm.


      ý thức được ở bên trong, cơ thể của nàng dần dần bị dòng khí lưu chuyển, ánh mắt của nàng nhuộm màu đỏ toát ra vẻ đẹp mị.


      "A......"Chờ nàng ý thức được cơ thể biến đổi, là thể khống chế được dòng năng lượng lưu chuyển, nàng chỉ có thể hét to lên để phát tiết.


      Bụng nàng loé ra những sắc hồng xen lẫn cùng với ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn thân nàng.


      Càng ngày dòng năng lượng càng đánh sâu vào nàng , cơ thể nàng từ từ còn lực, mềm ngã xuống mặt đất.


      ........


      Thời gian trôi lặng lẽ, biết qua bao nhiêu lâu.


      Bối Bối cảm thấy chính mình trôi bên trong màn sương mù dầy đặc, cái gì nhìn cũng thấy.


      "Ta ở nơi nào!" Nàng mê man nhìn xung quanh, tìm thấy cửa ra.


      "Mẫu thân, mẫu thân........" Bỗng nhiên những giọng non nớt truyền vào trong tai nàng, tác động vào lòng nàng, như dòng nước ấm áp chảy vào trong huyết mạch.


      Mẫu thân? Là gọi ai?


      "Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân....."


      Bối Bối nương theo tiếng gọi để tìm kiếm nơi phát ra giọng , nàng hết sức xoay người, nàng thấy ba quả cầu tỏa ra ánh sáng vàng chói ở giữa trung bay bay lại, đuổi bắt nhau, giống như chơi đùa.


      "Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân, lại đây chơi với chúng con."Giọng non nớt của trẻ con lại vang lên.


      Bối Bối nhìn ba quả cầu trong suốt ánh vàng như ngọc lưu ly, biết như thế nào, trong lòng nàng mạnh mẽ xuất cảm giác vô cùng thân thiết, thực mềm mại.


      "Mẫu thân." Trong đó có quả cầu như hòn bi bỗng bay tới trước, bay quanh vòng rồi dừng trước mặt nàng.


      Bối Bối nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng ngón tay chỉ vào chính mình: “ Ngươi....... là gọi ta sao?"


      "Mẫu thân, thương " Quả cầu trong suốt chạy lại gần mặt nàng, ở gương mặt nàng cọ cọ.


      cảm giác mềm mại gương mặt rót vào lòng nàng , rất thân thiết.


      Khoé môi của Bối Bối tự giác nhếch lên, cùng quả cầu thân thiết cảm giác gần gũi, rất là ấm áp, tưởng như nàng thương nâng niu quả cầu mãi mãi.


      "Ta cũng muốn , ta cũng muốn........." Hai quả cầu kia cũng đồng loạt bay lại, tranh giành nhau dán vào khuôn mặt của Bối Bối.


      Nhìn bọn họ giành nhau leo lên, Bối Bối cười khuyên can: “ cần tranh, bị thương, từng người từng người thôi."


      "Mẫu thân từng người từng người lên, ta là lão đại, ta lên trước." quả cầu lớn rực rỡ nhanh nhẹn , ánh sáng vàng nhu hoà trong suốt loé lên ở bên cạnh, đẹp rực rỡ.


      "Ca ca ức hiếp người quá đáng, phải là người lên trước" Hai quả cầu nhìn khác lắm so với quả cầu kia cùng nhau vây quanh quả cầu lớn, rất có đồng tâm hiệp lực kháng cự lại lời của quả cầu lớn.


      Thấy thế, Bối Bối vươn tay nắm hai quả cầu nhàng kéo xuống đặt trong ở lòng bàn tay, ôn nhu mà dạy bảo: “ được cãi nhau nha, cãi nhau mất hoà thuận."


      "Cãi nhau mất hoà thuận, cãi nhau mất hoà thuận, mẫu thân được cãi nhau, được cãi nhau."


      Tiếng non nớt ngây thơ lặp lại lời của Bối Bối, trong đó hai quả cầu nằm trong lòng bàn tay nàng nhàng lăn qua lăn lại, rất đáng .


      Nhìn ba quả cầu sáng xinh đẹp, đáng , Bối Bối trừng mắt nhìn, thầm tự : "Ta là mẫu thân của bọn họ sao?"


      "Đúng vậy, đúng vậy, người chính là mẫu thân của chúng con, Tiểu Hàn là phụ thân."


      Cái gì? Tiểu Hàn?


      Bối Bối trong đầu lên khuôn mặt tuấn tú luôn mang ý cười của Ngự Hàn, nàng muốn bật cười.


      Tiểu Hàn chắc là Ngự Hàn rồi !


      Nếu biết con của gọi là Tiểu Hàn biết khuôn mặt tuấn kiêu ngạo biến thành cái dạng gì?


      Suy nghĩ, nàng cảm thấy cần phải dạy dỗ đối với mấy đứa chút: “ Các con về sau gọi phụ thân, được gọi là Tiểu Hàn nha."


      "Phụ thân Tiểu Hàn, phụ thân Tiểu Hàn.........." Ba quả cầu sáng thực ngoan ngoãn đồng thời , sau đó bay lên cùng nhau di chuyển xung quanh nàng, cuối cùng dường như hát nhạc thiếu nhi.


      Bối Bối nhìn bọn chúng bay tới bay lui, mặt tự nhiên nở nụ cười thương.


      Đây là Xà cục cưng của nàng sao? là đáng nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :