1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 287: TÌNH NHÂN NGHIỆT [6]



      Trong phòng đột nhiên trở nên thực im lặng.


      lẳng lặng nhìn nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được luồng nhiệt từ đôi mắt đen của truyền lại hướng nàng.


      Bỗng nhiên, vươn tay về phía trước, động tác rất nhanh đem nàng tiến vào trong lòng , khoảng cách giữa bọn họ lập tức ngắn lại.


      cúi đầu vô cùng thân thiết hôn lên trán nàng, hơi thở nhàng thoáng qua mặt nàng, thản nhiên làm cho nàng mê say.


      “Tiểu Bối Bối, trong lúc chuyện chúng ta cần đứng xa như vậy, hẳn là như lúc này mới đúng, nàng thích nhất là ở trong ngực của ta, loại cảm giác này có thể quên sao, hừ?” cúi đầu than thở.


      Bị giữ chặt ở trong lòng , tự nhiên có loại cảm giác thực an toàn làm cho nàng thực thoải mái, thả lỏng cơ thể.


      Loại cảm giác này...... cảm giác này mãnh liệt, tự nhiên, nàng có quên......


      Ngón tay thon dài trắng nõn dừng gương mặt của nàng, nhàng lướt qua, con ngươi đen của tia khó hiểu: “Tiểu Bối Bối, ta nghĩ nàng quên ta lâu lắm rồi, phải ?”


      Lời của mềm lại mang theo cường thế, như là nhu tình, như là trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàng hô hấp khiến lòng của nàng hỗn loạn.


      Nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt phượng mị hoặc mê người của , theo bản năng chớp mắt: “Ta chỉ là cảm thấy thực thể tưởng tượng nổi, nam tử tuấn mỹ như vậy từng ta, mà ta lại quên, ai......”


      Nàng hơi cười trong cổ họng làm ắt đột nhiên sáng lên, biết, lòng của nàng nhận ra nhưng trí nhớ của nàng vẫn chưa nhận ra .


      kích động nâng mặt của nàng, đôi mắt nhu tình như nước khóa trụ nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ta nàng, thực thực nàng, bây giờ bắt đầu nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ!”


      Tình cảm nhu tình tiếng dịu dàng đánh úp về phía lòng của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác ràng được trái tim dần dần trở nên mềm nhũn.


      tự giác, khóe môi của nàng nhàng giương lên, thực rất thích nghe .


      Bạc môi của mềm mại phủ lên môi nàng, như là minh ước thực thận trọng để lại dấu ấn chút, sau đó liền chậm rãi thối lui.


      “Hứa với ta….từ nay về sau được tự ý dời như vậy nữa, khiến cho ta ngay cả cơ hội chuyện cũng được.” đột nhiên ôm lấy nàng, ngực phập phồng thực xúc động, giống như có chút áp lực.


      rốt cục có thể đem lời trong lòng với nàng, nàng biết, khi nhìn thấy nàng biến mất ở trước mắt, mà ngay cả lời nàng cũng kịp với nàng.


      Đột nhiên như vậy, hoàn toàn làm cho trở tay kịp, cực kỳ ân hận, hối hận cơ hồ muốn làm tổn thương chính mình.


      Ngự Hàn.” Nàng nhàng gọi tiếng, lại cảm giác trong ngực chấn động chút.


      vội vàng đẩy nàng ra, đôi mắt nhìn thẳng về nàng: “Đến, gọi lại tên của ta lần nữa.”


      lâu rồi, được nghe nàng gọi mềm mại nhàng như vậy, ở Xà giới, đêm khuya trong giấc mơ, đều nghe được tiếng nàng gọi như vậy, Khi tỉnh dậy lại cảm thấy thực mất mát


      Bối Bối cách nào hình dung tâm tình của mình, thoạt nhìn ...... lại làm cho lòng của nàng cảm thấy đau đớn.


      Ngự Hàn.” Tiếng của nàng càng thêm mềm mại, mang theo tia nghẹn ngào.


      Nàng biết chính mình vì sao lại khóc, nước mắt cứ như vậy tràn ngập trong hốc mắt của nàng, muốn ngừng cũng được.


      hôn nàng sâu…


      hôn nàng mà cũng như phải hôn nàng, thực cẩn thận, nhu tình như nước, triền miên lưu luyến.


      Hôn cánh môi mềm mại của nàng, hấp thụ mật ngọt trong miệng nàng, nhiệt huyết của cơ hồ là lập tức bịnhen nhóm.


      Tất cả tế bào người đều hò hét muốn nàng, muốn nàng tồn tại trong thân thể , phải là trong mơ, cũng phải là ảo giác.


      Cảm giác được hôn càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng nhiệt tình, nàng bị động theo bản năng đáp lại .


      Lòng của nàng cho nàng, bọn họ vốn từng thân mật như vậy, cảm giác của nàng cho nàng biết, bọn họ từng gắn bó rất gần gũi.


      Bỗng nhiên, nàng cảm giác ngực mình lành lạnh, lành lạnh.


      Cúi đầu, thấy quần áo chính mình bị cởi ra từ lúc nào, hai vật tròn tròn hồng nhạt đều lộ ra


      “A.” Nàng e lệ đẩy ra, nhanh chóng cầm quần áo lên, hô hấp dồn dập nhìn .


      Đột nhiên bị đánh gãy, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn ửng hồng, hai cánh môi trơn bóng mê người.


      Ánh mắt đánh giá nàng từ cao xuống thấp lượt, mang theo dục hỏa.


      Tiểu nữ nhân này, lại đẩy ra , hừ!


      Bối Bối bị ánh mắt trách mắng của nhìn thiếu chút nữa thể ngẩng đầu, giống như việc mình đẩy ra là chuyện khiến cho người ta thể tha thứ.


      Nàng cắn cắn môi, chuyện gì a, nàng đột nhiên nhận ra giở trò, nàng đẩy ra là phản ứng bình thường phải sao? lại dùng loại ánh mắt oán trách này trách cứ lương tâm của nàng sao?


      Bỗng nhiên, nhíu mày, thèm để ý, hề nhìn nàng.


      Toàn thân, rất nhanh đến giường của nàng, xốc chăn lên liền vào nằm, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía nàng, động tác lưu loát trôi chảy. Làm cho Bối Bối há mồm trợn mắt sợ hãi.


      ...... Cứ như vậy ngủ a?


      Nha nha, biết vì sao, nàng biết nhất định là hờn dỗi, vùi đầu như vậy để ý tới cử chỉ của nàng, nàng cảm thấy tựa hồ rất quen thuộc với phản ứng này của , thực quen thuộc.


      Nàng rất quen thuộc với tình huống này.


      Nhìn bộ dạng của , đột nhiên, nàng cảm thấy rất muốn bật cười.


      đáng !


      “Xì, ha ha ha….”


      Nàng nhịn được bật cười, khóe môi cong lên là sung sướng.


      Trong phòng vốn im lặng, tiếng cười của nàng thực đột ngột, cơ hồ lập tức xoay người lại , mắt phượng nheo lại: “Tiểu Bối Bối, nàng cảm thấy rất vui sao, cười thải mái vậy sao, hử?”


      Nhìn mặt nặng nề, Bối Bối lập tức che miệng mình, tròng mắt chuyển động vòng tròn, giống tiểu nương biết mình mắc lỗi.


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn nặng nề nhìn nàng chột dạ mà nét cười vẫn mất , trong lòng rung động chút.


      Đây mới là Tiểu Bối Bối của , chỉ thuộc về mà thôi!


      Chớp mắt suy nghĩ, khuôn mặt lại trở lại bộ dạng tươi cười, xốc lên góc chăn, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, mau ngủ.”


      Động tác của khiến cho nàng sửng sốt chút, hình ảnh quen thuộc nào đó xẹt qua trước mắt


      Nhìn biểu của nàng, Ngự Hàn tươi cười lớn hơn nữa, tay giương lên, luồng hồng quang theo lòng bàn tay bắn ra , xoay tròn người nàng.


      “A!” Bối Bối kinh hô tiếng, người nàng liền bị hồng quang nhấc bổng lên, dừng lại ở trong ngực , đồng thời chăn cũng hạ xuống, bao lấy hai người bọn họ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 288: TÌNH NHÂN NGHIỆT [7]



      Bị ôm chặt trong lòng, nàng muốn giãy dụa đều có cách nào làm được.


      Ngự Hàn, ngươi như vậy thực quá đáng nha, vừa mới đến nhân gian cứ như vậy chiếm lấy giường của ta, chiếm lấy tính nhiệm của bà nội ta, chiếm lấy......”


      “Chiếm lấy nàng!” tiếp theo trôi chảy, thực kiên quyết.


      Bối Bối nâng mắt, chỉ thấy nhắm mắt, vẻ mắt ung dung lười nhác làm cho thoạt nhìn có chút vô lại thuần khiết.


      Trời, cho dù những lời làm người ta muốn kháng nghị, lại vẫn ung dung như vậy, lại tuấn khiến cho nàng kháng nghị ra tiếng.


      Nửa ngày nghe được kháng nghị của nàng, hơi hơi xốc mí mắt lên, thấy dáng vẻ mê muội của nàng nhìn mặt .


      Bạc môi của giương lên tia cười tà ý, hí mắt tiến sát lại hôn lên môi nàng cái: “Tiểu Bối Bối, nàng vẫn rất giống như trước kia say đắm nhìn khuôn mắt của ta.”


      Giọng mang ý cười lại mang theo tia đắc ý, được nữ nhân mình thương say đắm nhìn mình như vậy, cũng coi như loại hư vinh.


      Bối Bối có chút xấu hổ véo thắt lưng của : “Ngươi là nghiệt, cho nên mê hoặc lòng người.”


      Bên hông bị siết lại làm cho đôi mắt của rồi đột nhiên mở, đáy mắt phát ra ánh sáng: “Tiểu Bối Bối, động tác của nàng vẫn giống trước kia, đây là phải đại biểu cho nàng rất nhanh nhớ ra ta hay sao?”


      Két? Trước kia nàng thường véo thắt lưng của như vậy a, khó trách cảm thấy thuận tay như vậy.


      Nàng thè lưỡi: “Vậy ngươi khiến cho ta nhớ lại ngươi a.”


      Đôi mắt đen của nhíu lại, bàn tay ấm áp sờ vào cổ tay nàng, nhàng nắm lấy, đáy mắt lướt qua tia sáng.


      Nếu đoán sai, trong cơ thể của nàng tồn tại loại độc, hơn nữa là loại mà biết cách giải độc. Nhưng mà cũng sau, thể dùng ngoại lực giúp nàng giải độc, năng lượng bên trong tuyệt đối có thể.


      Nghĩ đến phương pháp giải độc, khóe môi của giương lên nụ cười tà khí.


      “Tiểu Bối Bối, ta làm cho nàng nhanh chóng nhớ tới ta, rất nhanh!”


      Trong lời kiên quyết của mang theo giọng điệu xấu xa, nhất là đôi mắt quá mức nồng cháy của , làm cho nàng cảm thấy mình giống như là đồ trong túi của .


      Nàng nuốt nuốt nước miếng: “Vậy...... Ngươi thể sử dụng mấy cái phương pháp quá cực đoan dọa người nha.”


      Trước hết phải cùng điều kiện cho tốt, bằng ai biết làm cho nàng khôi phục trí nhớ như thế nào.


      Nghe vậy, nhíu mày bật cười, sau đó giọng thào bên tay nàng: “Yên tâm, phương pháp của ta nàng cũng thích.”


      Ngữ điệu tràn đầy cảm xúc khiến Bối Bối nhịn được đỏ, mặt là muốn......


      “Này này, thể dùng thủ đoạn đứng đắn.” Mặt của nàng ửng hồng liếc cái.


      nhếch miệng cười, hề chú ý đến lời của nàng, tiếng lại gần hôn lên môi nàng cái: “Ngoan bảo bối, ngủ , ta rất mệt.”


      Từ Xà giới vào nhân gian, hao phí ít năng lượng của , hơn nữa ở nhân giới tìm kiếm bóng dáng của nàng, tinh lực của lại càng thêm hao tổn.


      Trước hết phải bồi dưỡng tinh lực cho tốt rồi sau đó giải độc cho nàng.


      Nghĩ vậy, đôi mắt từ từ nhắm lại, ngủ thiếp rất nhanh.


      Bối Bối gì nhìn gương mặt ngủ say của , biểu thỏa mãn như vậy, giống như có được toàn thế giới.


      Tay nàng chỉ nhàng xoa chân mày của , khuôn mặt tuấn tú như ngọc trong suốt trơn láng, giờ phút này lại xuất hốc mắt màu đen nhàn nhạt, làm cho lòng của nàng khỏi mềm xuống.


      Nhìn sắc mặt mỏi mệt của , giống như lời bà nội , vì tìm nàng mất rất nhiều tinh lực.


      Cố gắng tìm kiếm như vậy, ...... nàng.


      Bên tai vang vọng lời thương đơn giản của , nàng kìm lòng đậu tiến sát vào nhàng hôn lên môi của .


      Giờ khắc này, nàng rất tin, bọn họ rất nhau!


      Ngự Hàn......” Nàng thầm gọi tên của cách thương, sau đó cọ cọ trong lồng ngực của , mỉm cười từ từ tiến vào giấc ngủ.


      ......


      Sáng sớm, tia nắng sớm mỏng manh xuyên thấu vào.


      Trong phòng, chăn giường có chút động tĩnh.


      Hai má của Bối Bối vuốt ve cọ cọ chút dán sát vào nguồn ấm áp, khóe miệng tự giác lộ ra nụ cười thỏa mãn.


      Cái gối ôm của nàng trở nên rất ấm áp.


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn chứa đầy ánh sáng tinh thần, ánh mắt ôn tồn dừng ở khuôn mặt phần hồng của nàng.


      Có nàng trong lòng mình, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.


      Nhìn nàng khẽ nhếch cái miệng nhắn, hít thở nhè , ánh mắt của trở nên rực cháy, trải qua đêm ôm nhau ngủ, nàng cảm thấy xa lạ với nữa chứ.


      Cho nên...... Bọn họ có thể vận động chút như lúc trước kia thương nhau cùng làm. Mấy ngày nóng ruột nóng gan cho tới bây giờ nàng nên bồi thường chút cho !


      Lòng động bằng hành động, xấu xa đưa tay tiến vào quần áo của nàng ở dưới chăn, cảm giác tiếp xúc mềm mại làm áu cả người bừng bừng cơ hồ muốn sôi trào.


      “Tiểu Bối Bối, ta muốn hôn nàng cho tới khi nàng tỉnh.” xoay người cái, nửa phủ lên thân thể của nàng, cúi đầu hôn cánh môi đỏ mộng của nàng.


      Trong lúc ngủ mơ, Bối Bối đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể có luồng nhiệt nóng di chuyển.


      Nàng khẽ vặn thắt lưng, mơ hồ mê: “Uhm...... Ngự Hàn......”


      Trong lúc ma sát thân mật với nhau, theo bản năng nàng gọi tên này.


      Giọng mang theo kiều buồn ngủ lười biếng truyền vào trong tai, lòng như lại bay lên, tăng thêm sâu đâm trong nụ hôn của bọn họ.


      Bối Bối nửa mê nửa tỉnh đắm chìm trong cảm xúc kích tình, vào lúc này “Bang bang phanh” cửa phòng lại bị gõ, làm cho hai người bên trong đồng thời tạm dừng chút.


      Ngay trong thời gian nháy mắt này, Bối Bối buồn ngủ hoàn toàn tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy gương mặt tuần tú phóng lớn bên cạnh, đôi mắt của nàng trừng to.


      “Uhm uhm...... Ngươi...... Uhm......” Nàng muốn chuyện, lại bị hôn giữ lại.


      “Tiểu Hàn, Bối Bối, rời giường, ánh mặt trời chiếu tới mông rồi, Bối Bối, con còn phải làm, nếu dậy bà nội quan tâm các con hoạt động nhiệt tình hay liền trực tiếp vào nha.” Giọng của Tô lão bà vào lúc sáng sớm nghe vào trong tai đầy đủ ràng, vang dội đầy sinh lực.


      Bà nội?


      Bối Bối thất kinh bắt đầu giãy dụa đẩy ra: “Bà nội muốn vào đây, mau thả ta ra.”


      “Bang bang phanh......” Tiếng đập cửa liên tục ngừng.


      Ngự Hàn nhịn được thầm rên rỉ, chết tiệt, sau khi đến nhân gian, chuyện thân mật của luôn bị trở ngại!


      Vì hình tượng cháu rễ tốt sau này, hơn nữa có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, trước hết thể buộc mình buông nàng ra, cho dù trong lòng khó chịu muốn mổ bụng.


      nhất định phải nhanh chút đem Tiểu Bối Bối của mang về Xà giới!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 289: TÌNH NHÂN NGHIỆT [8]



      Lại lần nữa đến tòa nhà công sở để làm việc, Bối Bối ngẩng cổ nhìn tầng cao nhất, chấp nhận số phận thở dài tiếng, sau đó cúi đầu vào tòa lầu công sở, bấm thang máy thẳng lên tầng cao nhất.


      Cửa thang máy mới mở, Vu đại thẩm mặc bộ quần áo vệ sinh đứng ngay sau cửa.


      “Nha đầu Bối Bối rốt cục cháu đến, ta còn nghĩ cháu đến muộn chứ, cháu cũng đừng làm cho Vu đại thẩm ta khó làm người a, tất cả nhân viên trong tòa cao óc này đều giám sát lần nhau, nhanh vào văn phòng của cháu đứa ngốc.”


      Vu đại thẩm túm lấy thân hình xinh đẹp nhắn của nàng mạch đến văn phòng của nàng.


      Mới mở cửa ra, bên trong đúng lúc vang lên tiếng : “Tô tiểu thư, cho tôi ly cà phê.”


      A? Cà phê? Nàng biết pha cà phê a!


      “Vâng.” Nàng kiên cường trả lời.


      Nàng mới muốn chuyển hướng cầu cứu Vu đại thẩm, bao cà phê hòa tan liền lủng lẳng trước mặt nàng.


      “Này, cầm lấy , cà phê bây giờ cần đun cũng được, nha đầu khờ, trong ngăn tủ bên kia còn có rất nhiều, sau này tổng tài lại gọi cà phê liền trực tiếp vào trong đó lấy. Tốt lắm, ta phải xuống dưới làm vệ sinh, cháu hầu hạ cho tốt, Tô bà cốt cần giám sát cháu, có người tới tiếp nhận giúp ta, ta đây.”


      Vu đại thẩm lải nhải dặn dò, lấy cây lau nhà oành tiếng đóng cửa lại rời khỏi.


      Nhìn cửa bị chấn động run run ong ong, Bối Bối nhìn túi cà phê hòa tan trong tay, thầm chút: “Bà nội ngẫu nhiên có người tới bảo vệ ta phải chính là tên Xà Vương vu oan ở trong nhà ta đó chứ?”


      “Đúng là kẻ bất tài tại hạ đây!” thanh tiếng cười vang lên phía sau nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng.


      Nàng quay đầu rất nhanh qua, chỉ thấy trong hồng quang, bóng dáng tuấn của Ngự Hàn dần dần ra ràng.


      “A a, ngươi như thế nào theo tới?” Bối Bối vội vàng hạ giọng xuống, cẩn thận kiểm tra chút cửa đóng kĩ chưa, sau đó mới trở về vài vòng quanh .


      Làm như thế nào đây, làm sao có thể theo vào tới trong này? Nếu như bị người ta phát nàng “Kim ốc tàng kiều”(*) Nàng bị sa thải nha, bị mất việc là chuyện , thành đại mới là chuyện lớn, bà nội càng tha cho nàng.


      Buồn cười nhìn nàng vòng vòng, đưa tay ôm nàng trước ngực, hạ mắt mang theo nụ cười: “Như thế nào? thích ta ở bên cạnh nàng sao?”


      phải.” Nàng trả lời rất nhanh.


      Nụ cười tươi bờ môi của mở rộng: “Vậy nàng vội cái gì?”


      “Ta sợ ngươi bị người ta nhìn thấy, ngươi trưởng thành đẹp trai như vậy, có phải muốn dẫn dụ toàn bộ nữ nhân viên trong công ty đến như thiêu thân lao đầu vào lửa hay ?” Nàng đưa tay véo mặt .


      “Rinh rinh rinh...... Tô tiểu thư, cà phê của ta xong chưa?” Giọng của lão tổng tài truyền đến.


      Bối Bối chạy nhanh nhào tới bên bàn điện thoại: “Dạ xong rồi, xin tổng tài chờ chút.”


      Ấn điện thoại xuống, nàng luống cuống tay chân vội vàng pha cà phê.


      Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt đen nheo lại, đưa tay vòng qua giữ lấy thắt lưng nàng, giọng điệu có chút trầm xuống: “Ai dám ra lệnh cho Tiểu Bối Bối của ta làm việc?”


      Bối Bối vặn vẹo chút, cuối cùng muốn thoát khỏi cái ôm của , bây giờ nàng làm việc.


      Ngự Hàn, trước hết ngươi đừng lộn xộn nữa, ta phải bưng trà đến cho cấp tổng tài, ngươi ở trong này đừng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt biết ?”


      Nàng vừa vừa bưng khai lên, ánh mắt nhìn vào cánh tay còn quàng ở thắt lưng: “Mau buông tay, ta phải bưng cà phê đến cho tổng tài.”


      “Hừ, buông! Nàng chưa từng chủ động mang trà đến cho ta!” nhíu chặt mày, tăng thêm sức ôm chặt lấy nàng, biểu giận dỗi chịu buông tha.


      “Mau buông ra, bằng tổng tài tức giận ta bị đá về nhà, tiền lương tháng này liền bye bye chạy mất.” Bối Bối tay nâng khay, tay gỡ tay ra, chỉ là tay cứng như sắt, như thế nào cũng gỡ ra.


      Nàng có chút nóng nảy: “ Ngự Hàn, ngươi còn như vậy ta đuổi ngươi về nhà đó, bà nội cũng giúp ngươi, bởi vì đây là chuyện bà nội bảo ta làm.”


      “......” mím môi im lặng hẳn , đáy mắt cam lòng.


      Ánh mắt dừng ở tách cà phê, mắt sắc của chợt lóe, động tay rất nhanh cầm lấy tách cà phê kia lập tức uống ừng ực vào trong bụng.


      Á? Bối Bối nhìn chiếc tách rỗng tuếch trong tay , nhìn lại thấy biểu đắc ý của , nàng nhịn được muốn nổi bão tố: “ Ngự Hàn, ngươi...... Ngươi làm cái gì a!”


      đem cái tách đặt xuống, hí mắt tiến sát vào nàng: “Ta muốn uống tách đầu tiên nàng pha, cái tổng tài gì đó xếp ở sau .”


      Nhìn ánh mắt rất để ý của , Bối Bối trừng mắt: “Ngươi rất là ấu trĩ, ta làm chính , là đại ! Ngươi đừng lại phá hư, bằng ta đuổi ngươi về nhà.”


      Nàng biết làm sao vội vàng pha ly cà phê, sau đó dùng trừng mắt giữ lấy động tác của , bước chân bay nhanh rời .


      khắc khi cánh cửa kia đóng lại, nàng suy nghĩ lại thò đầu vào: “Nhớ đừng để cho người ta phát .”


      “Oành.” Cử bị đóng lại.


      Ngự Hàn buồn giận trừng mắt nhìn cánh cửa kia.


      Tốt lắm, bà nội Tô giao việc đại , phải nhìn xem rốt cuộc nghiệt ở phương nào cũng dám làm phiền đến xà hậu của bưng trà rót nước!


      Suy nghĩ đến đó, thi triển thân thuật từ từ đem thân thể hòa hợp với khí, sau đó nghênh ngang mở cửa ra ngoài.


      Vừa vặn ở bên ngoài nhân viên qua nhìn thấy cửa bị mở ra, sau đó lại bị đóng lại, lại ngay cả bóng người cũng có nhìn thấy, nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát xung quanh chút, nhìn thấy các nhân viên khác đều vùi đầu làm việc, sắc mặt của khó coi vội vàng chạy về vị trí làm việc của mình, thở cũng dám thở mạnh tiếng.


      Công ty có chuyện ma quái đó chứ? Gần đây rất nhiều người truyền miệng là tổng tài giống như bị quỷ ám?


      “Tiểu Ngô.” nhân viên làm việc ở bàn sát bên gọi tiếng.


      “A.” Tiểu Ngô lập tức kinh sợ dường như nhảy dựng lên, dẫn tới chú ý của những người khác.


      xấu hổ vội vàng ngồi xuống, hạ giọng: “Tiểu Trương, đột nhiên ngươi gọi ta muốn hù chết ta phải ?”


      “Ngươi gặp quỷ sao? Làm sao đột nhiên đương lại dễ bị dọa như vậy, lúc bình thường chẳng phải gọi như vậy.” Tiểu Trương cho là đúng.


      “Đừng...... Đừng quỷ.” Da gà của Tiểu Ngô nổi lên, ánh mắt nhịn được liếc về phía cánh cửa vừa rồi, đó phải là chỗ của Tô tiểu thư tiểu muội lo việc trà nước sao?


      Ánh mắt của Tiểu Trương thuận thế nhìn qua, thần bí : “Ngươi có biết cái Tô Bối Bối kia là loại người nào ? Nàng là cháu của Tô bà cốt có tiếng bắt quỷ, chắc có lẽ đến trừ tà cho tổng tài.”


      “A? Ta đây vừa rồi......” Tiểu Ngô kinh ngạc thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc.


      “Vừa rồi làm sao vậy?” Tiểu Trương tò mò lại khẩn trương hỏi lại.


      “Ta với ngươi, ta vừa rồi nhìn thấy......” Tiểu Ngô rất về chuyện mình vừa chứng kiến, có để ý đến những người khác cũng vãnh tai nghe.


      Rất nhanh, tin tức chuyện ma quái truyền trong công ty.


      ____


      (*) Kim ốc tàng kiều:Thuở , Lưu Triệt (Hán Vũ Đế) sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:


      - Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng ?


      Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:


      - Con cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !


      _ Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng "Kim ốc tàng Kiều" (nhà vàng cất người đẹp).

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 290: TÌNH NHÂN NGHIỆT [9]



      Bối Bối lễ phép mỉm cười: “Tổng tài, mời dùng cà phê.”


      “Ừ, để đó .” Lão tổng tài buông bút máy trong tay, sau đó đưa tay lấy cà phê.


      Ngón tay biết là cố ý hay là vô tình chạm vào tay Bối Bối chưa kịp rút về.


      Va chạm trong nháy mắt, Bối Bối cảm giác được ngón tay của mình giật giật, giống như bị sét đánh trúng, nàng theo bản năng rút tay về, đáy mắt tự giác toát ra chút phòng bị.


      nghiệt ở trong thân thể của lão tổng tài này phải chuẩn bị ra tay với nàng chứ?


      Nàng thầm quan sát sắc mặt của tổng tài, thấy như là có chuyện gì cũng chỉ bình thường thưởng thức cà phê.


      ra, Bối Bối để ý thấy ngón tay lão tổng tài cũng hơi hơi chấn động, cũng đăm chiêu suy nghĩ.


      người của Tô Bối Bối có cỗ năng lượng ràng, bằng với đạo hạnh của làm sao có thể bị chấn động đến thế, tại ngón tay vẫn còn hơi giật giật.


      “Tổng tài, nếu có phân phó gì khác, Bối Bối xin lui xuống.” Nàng duy trì nét mặt nghiêm túc mỉm cười xin chỉ thị.


      “Chờ chút, nơi này có hai văn kiện, kiểm tra cho ta chút .” buông cà phê, đem hai văn kiện đưa tới bàn của nàng .


      Bối Bối sửng sốt chút, công việc của nàng còn bao gồm cả chuyện này nữa sao? phải chỉ là châm trà pha nước thôi sao!


      Nàng còn muốn nhanh chút trở về gặp Ngự Hàn a.


      Nhận lấy hai văn kiện kia, nàng đành đem cảm giác phục áp chế xuống, đến bên sô pha ngồi xuống, cam chịu ngồi xuống.


      Ngự Hàn xuyên qua cửa ban công kiêng nể gì vào, liền nhìn thấy Tiểu Bối Bối của ngồi ở bên thực chăm chú xem quyển sách, mà cái lão già kia còn dám thầm nhìn lén Tiểu Bối Bối của !


      Dám nhìn trộm Tiểu Bối Bối của , là muốn chết.


      Trước tiên để cho nhìn xem bộ dáng thực của nghiệt này là cái gì?


      thân trong khí, ánh mắt lóe ra hai điểm hồng quang, đó là Ngự Hàn thi pháp.


      hí mắt nhìn cái lão già kia, nhìn thấy người mặt đen, đỉnh đầu có hai sừng dài, đáy mắt xẹt qua tia thông suốt, ra là người bị ma nhập.


      Kỳ quái, nghe Ma tộc ở mấy vạn năm trước bị Thần nữ trấn áp, làm sao có thể còn sót lại tên, chẳng lẽ là...... con ma này là phần hồn của Ma vương còn kéo dài chút hơi tàn?


      Nếu là như vậy, con ma kia thực nguy hiểm .


      nhắm mắt trầm ngâm chút, sau đó đến bên Bối Bối.


      Thấy nàng hết sức chuyên chú, có nét đáng phong tình, lông mày của dãn ra, đáy mắt tràn ngập chìu chuộng, bây giờ Tiểu Bối Bối của thoạt nhìn thực ngoan.


      Đứng ở bên cạnh nàng, gì, cũng có hành động gì , chỉ đứng nhìn như vậy , liền cảm thấy thực hạnh phúc.


      ra, người lại đơn giản như vậy, chính là im lặng làm bạn của nàng, cần nhiều ngôn ngữ, liền cảm thấy thỏa mãn nhiều .


      “Tô tiểu thư, kiểm tra đối chiếu xong chưa? Đem lại đây, ta muốn xử lý phần công văn này chút.” Chiếm cứ thân thể của lão tổng tài, ánh mắt Ma Vương hắc ám quét về phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lùng làm cho lưng Bối Bối theo bản năng dựng thẳng lên.


      Ngự Hàn đem động tác của nàng thu hết vào đáy mắt, nhíu mày, ánh mắt lạnh bắn về phía Ma Vương.


      Dám dọa Tiểu Bối Bối của , là làm cho tức giận.


      có nên thèm để ý đến tính mạng của lão tổng tài mà đem giết chết tên Ma vương kia ? Nhìn thực chướng mắt.


      Nhưng mà...... Nếu làm vậy Tô lão bà cho làm cháu rể a.


      mím môi, quyết định tạm thời yên lặng xem xét.


      Bối Bối cung kính cầm trong tay văn kiện đưa qua : “Tổng tài, tôi kiểm tra xong rồi, có vấn đề gì.”


      “Được, tốt...... Aiz? Chỗ này tại sao lại giống nhau?” Lão tổng tài mới mở ra tờ trong đó ra, liền chỉ vào hai chỗ văn kiện hợp lý, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc.


      Cúi đầu nhìn xem chỗ lỗi sai, Bối Bối kinh ngạc chút, ràng là giống nhau, thế nhưng tại sao nàng nhìn lại ra, này......


      Trời rất lạnh nhưng nàng mồ hôi lạnh ngừng rơi , nhanh miệng xin lỗi: “Tổng tài, thực xin lỗi, tôi chưa xem kỹ.”


      có biết bản hợp đồng này đối với công ty rất quan trọng hay ? Nếu có chút sai lầm, tổn thất bao nhiêu có biết hay , cả công ty từ xuống dưới đều sống dựa vào bản hợp đồng này, là viên chức của công ty mà ngay cả việc như vậy cũng làm tốt, ta xem nên về nhà .” Lão tổng tài giọng điệu sắc bén, ánh mắt lại lưu tình chút nào.


      muốn để nữ nhân thể chạm vào ở chỗ này, đối với chút hữu dụng đều có, rất nhanh đến trăng tròn, phải mau chóng tìm được tiểu muội lo việc trà nước mới để hấp thụ tinh khí.


      muốn rút dây động rừng, thể làm gì khác hơn là chiếm cứ thân xác của người có địa vị rồi nghĩ cách, chờ ma thần của hồi phục rồi tính sau.


      Chỉ là thể tưởng được rằng, làm vậy lại khiến cho Tô bà cốt nổi danh lừng lẫy ở nhân giới chú ý.


      Hừ! Nếu bị Tô bà cốt chú ý, sớm xuống tay với lão bà kia .


      Bối Bối có chút hốt hoảng nhận tội: “Tổng tài, Bối Bối biết sai rồi, lần sau nhất định cẩn thận, xin tổng tài cho Bối Bối cơ hội.”


      giỡn sao, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, vất vả mới có cơ hội có thể giúp bà nội việc, nàng tuyệt đối muốn kiên trì đến cùng, hơn nữa tại nàng mà bị đuổi, chắc chắn bà nội để nàng yên thân.


      có lần sau.” Lão tổng tài lạnh lùng đánh vỡ hy vọng của nàng.


      Bối Bối xị mặt, rất muốn đối với tên nghiệt mặt người dạ thú này đánh ột trận.


      Nàng hít sâu hơi, tận lực làm cho khẩu khí của mình hòa hoãn chút: “Tổng tài, người nào toàn vẹn hoàn hảo cả, ngài trước kia phải là người rộng lượng, biết sai có thể sửa hay sao, tại Bối Bối biết sai rồi, xin tổng tài cho Bối Bối cơ hội sửa đổi .”


      Nghe được lời thành khẩn nàng, lão tổng nhìn nàng suy nghĩ, hồi lâu, mới khôi phục sắc mặt ôn hòa: “...... ra ngoài trước .”


      “Dạ.” Bối Bối thở dài nhõm hơi, rất nhanh rời .


      Ngự Hàn nhìn Ma Vương cái, ánh mắt đằng đằng sát khí, hít hơi sâu mới áp chế được sát khí dâng đầy trong lòng, sau đó đuổi theo nàng ra ngoài.


      Ma Vương bỗng nhiên cảm thấy khí trở nên hơi lạnh, ánh mắt nhìn quét chút chung quanh, vì sao vừa rồi vẫn cảm thấy có linh thể khác tồn tại nơi này? Là Tô Bối Bối sao?


      nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm, vẻ khát máu tràn ra cả khóe mắt.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 291: TÌNH NHÂN NGHIỆT [10]



      Bối Bối nghi hoặc nhìn chung quanh căn phòng .


      thấy bóng dáng Ngự Hàn, rồi sao?


      Nàng khẩn trương xoay quanh: “ Ngự Hàn, ngươi trốn ở đâu rồi? Mau ra đây...... nhanh ra đây , nếu để cho người khác phát ra ngươi là xà , rất nguy hiểm, Ngự Hàn......”


      Tìm khắp phòng cũng thấy, nàng định ra ngoài tìm, liền bị bức tường trong suốt ngăn trở.


      Thuận thế, nàng đột nhiên bị ôm lấy, sợ tới mức kinh hô: “A!”


      “Tiểu Bối Bối, nàng định gọi mọi người tới xem nàng giấu nam nhân ở nơi này sao?” Giọng tức truyền đến bên tai nàng, cùng với hơi thở ấm áp.


      Giọng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, làm cho Bối Bối tức khắc mềm lòng.


      Nàng sờ sờ trong khí, lập tức nghe được tiếng kêu đau phát ra trong khí.


      Hài lòng với chính mình, giả trang cái mặt quỷ, nàng bĩu môi: “ Ngự Hàn, còn mau thân.”


      “Vâng, nương tử.” Vừa dứt lời, bóng hình của liền lập tức xuất trước mắt nàng.


      Bối Bối nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của : “, ngươi vừa rồi có phải hay thân theo ta vào văn phòng tổng tài?”


      có.” đỏ mặt thở hổn hển phủ định, trong mắt ý cười cũng rất ràng.


      Hừ hừ, ai tin .


      Nàng lấy ngón tay chỉ chỉ vào ngực : “Ngươi đúng là dối mà đỏ mặt, ta ràng cảm giác được ngươi ở trong đó!”


      “A? Ngươi cảm giác được?” ghé sát vào nàng, đôi mắt đen nhảy lên tia hưng phấn, ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.


      Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Bối Bối có ý thức được đáy mắt nóng rực, vẻ đắc ý ngập trong đôi mắt.


      “Đúng vậy, ta cảm giác được ngươi theo ta!”


      Bạc môi cong lên, ánh mắt nhìn vào cánh môi của nàng, cuồng liệt hôn nàng: “Tiểu Bối Bối, ta vui mừng, cảm giác của nàng hoàn toàn chính xác.”


      Nụ hôn cực nóng lại mạnh mẽ, làm cho Bối Bối có chút thấy khó thở.


      “Sát sát.” Thanh quần áo ma sát rất , thân hình hai người bọn họ đồng thời ngã vào sô pha.


      nhiệt tình ở người nàng đốt lửa, khiến nàng thở gấp liên tục.


      Ngự Hàn, chờ...... Chờ chút, được ở trong này.” Nàng bắt được khe hở ra tiếng, giọng kiều mị lại làm cho người ta đỏ mặt.


      Đối với kháng nghị của nàng, nghe tai này cho ra tai kia, giờ phút này, thầm nghĩ chỉ muốn đem lửa tình trong long truyền hết sang người nàng.


      Ngự Hàn, được...... Nơi này là văn phòng, tổng tài bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó công việc.” Nàng khó khăn mới làm cho chính mình ở trong lửa tình của tỉnh lại.


      Trời ạ, nam nhân này như thế nào có thể lập tức trở nên nhiệt tình như vậy.


      Cảm giác được nàng kịch liệt chống đẩy, mắt phượng của Ngự Hàn nhíu lại, ánh mắt lóe đạo hồng quang, nhìn chăm chú vào nàng.


      Phát ánh mắt có chút đúng, trong đầu Bối Bối lập tức cảnh giác.


      Mơ hồ bên trong, nàng có chút hoảng hốt: “ Ngự Hàn, ngươi đừng xằng bậy......”


      Nhưng mà, lời của nàng còn chưa xong, chỉ thấy hồng quang chói mắt đột nhiên lóng lánh ra bao phủ hai người bọn họ, nàng kinh hãi mở to mắt, bóng dáng của bọn họ đồng thời biến mất.


      ......


      Chính là chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền vào căn phòng ở ven biển.


      Nhanh chóng nhìn cảnh vật trang hoàng trong phòng lần, vẻ tráng lệ làm cho nàng nhịn được lắm lời.


      Ngự Hàn, nơi này là chỗ nào a?”


      Nàng luống cuống tay chân ngăn cản cởi bỏ quần áo của nàng.


      động tác dừng lại chút, nhàng cắn mút môi nàng chút, bạc môi mỉm cười xấu xa.


      “Ta nghe ở nhân gian nam nữ đều thích vào khách sạn tìm hoan, ta muốn xem xem có thú vị hay .”


      “Khách sạn?” Nàng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm đánh giá giá trị gian phòng này, phòng tổng thống chắc cũng như thế này a.


      cắn cắn vành tai của nàng, tiếng dụ hoặc: “Tiểu Bối Bối, chẳng lẽ nàng muốn nếm thử chút cảm giác mới mẻ ở nhân gian sao? Sau này khi chúng ta trở về nàng cũng tiếc nuối nha.”


      Dòng khí ấm áp theo cổ tập kích tiến vào trong vạt áo, nhàng phất qua xương quai xanh của nàng, làm cho nàng cảm thấy trận tê dại.


      “Trở về? Trở về là sao?” Nghe thấy vậy, con ngươi Bối Bối lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.


      ung dung mỉm cười, hôn lên chiếc gáy trắng nõn của nàng: “Đương nhiên là trở về Xà giới.”


      “Cái gì?” Nàng kinh hãi kêu lên tiếng, đột nhiên dùng sức đẩy ra.


      Ngự Hàn phản ứng kịp liền bị nàng đẩy ra.


      Nhìn thấy biểu bất ngờ này của nàng, nhíu mày: “Tiểu Bối Bối, có phải nàng định với ta là nàng muốn theo ta trở về?.”


      “Ta...... Chúng ta tạm thời đừng chuyện này được , tại ta còn muốn giúp bà nội bắt được nghiệt kia, giúp nhân gian trừ hại a.”


      Mắt càng trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú còn trở nên nghiêm túc: “Ta cho nàng bắt , nghiệt kia thể xem thường, là linh hồn của Ma Vương trước đây hoành hành ngang ngược thời, rất nguy hiểm, chuyện này ta cùng bà nội chuyện sau.”


      được, nếu nguy hiểm như vậy ta càng phải giúp bà nội.”


      Nếu ngay cả cũng cảm thấy nguy hiểm, như vậy bà nội chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao.


      “Tiểu Bối Bối, nàng thực nghe lời.” nheo nheo đôi mắt phượng, xuất nhiều đốm lửa trong mắt.


      Trải qua biết bao đau khổ sinh ly tử biệt, tuyệt đối để cho nàng gặp nguy hiểm được, rốt cuộc thể thừa nhận nỗi sợ hãi mất nàng.


      Nàng rốt cuộc có hiểu hay , ...... cũng có lúc yếu ớt, bởi vì nàng, mà trở nên yếu ớt.


      Ánh mắt có chút giằng co nhìn người đối diện, khiến cho bọn họ đột nhiên đều im lặng nhìn xuống dưới.


      Cắn cắn môi, nàng thấy vẻ yếu ớt giấu vào đâu được trong mắt , hốc mắt như có tầng mây bao phủ.


      Ánh mắt của , khiến nàng cảm thấy đau lòng, đó là loại ánh mắt lưu luyến đến sợ hãi khi mất sao?


      Cố gắng nhịn xuống trong lòng, nàng nở nụ cười lấy lòng ngọt ngào: “ Ngự Hàn, phải ngươi muốn trước hết cố gắng làm cho ta nhớ tới ngươi trước sao? Ta còn chưa nhớ ra tất cả những chuyện của chúng ta, ta xem......”


      “Chỉ cần nàng nhớ ra, nàng liền nguyện ý theo ta trở về?” chen vào , đánh gãy câu của nàng, ánh mắt yếu ớt rất nhanh bị chút tà khí bao trùm.


      Ánh mắt chuyển biến quá nhanh, giống như mưu gì đó, làm cho Bối Bối hơi chột dạ.


      nghĩ gật đầu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của , nàng cuối cùng vẫn là đành lòng lắc đầu.


      “Ừ.”


      “Được! Ta lập tức cố gắng giúp nàng khôi phục trí nhớ!” vui mừng nhếch bạc môi, ánh mắt chằm chằm nhìn nàng lâu.


      Nhìn khuôn mặt tươi cười của , nàng bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :