1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 282: TÌNH NHÂN NGHIỆT [1]



      Bưng khay trà, Bối Bối dùng tay gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”


      “Vào


      Đẩy cửa ra vào , Bối Bối nhàng mà mang trà đặt bàn công việc: “Tổng tài mời dùng chậm.”


      Lúc nàng muốn xoay người ra, lại bị gọi lại.


      “Chờ chút. Nghe ...... là cháu của Tô bà cốt?” Đôi mắt của lão tổng tài nheo lại, ánh mắt mang theo tia sắc bén, lạnh lẽo lạnh lẽo.


      Tim của Bối Bối đập mạnh chút: “Đúng vậy, tôi gọi là Tô Bối Bối.”


      Vì sao nàng có loại cảm giác tốt lắm, vừa rồi ràng cảm thấy này tổng tài là người cầu an, đột nhiên lập tức trở nên hung ác nham hiểm như vậy, muốn hù chết nhân nha.


      Ánh mắt của lóe sáng, sau đó cúi mặt xuống nheo mắt, bưng trà nóng uống ngụm, trầm ngâm chút mới : “ xuống , ta gọi tiếng phải lập tức bước vào, đây là quy củ, hiểu ?”


      Lời mới rơi xuống, nâng mắt lên nhìn thẳng vào Bối Bối.


      Bối Bối thầm run lên, cả người tự giác nổi da gà, trong đầu đột nhiên nổi lên câu kia –nhân vi đạo trở, ngả vi ngư nhục(*).


      “Đúng vậy, Bối Bối biết.” Nàng cúi mình sâu chào, mượn động tác khom người tránh cái nhìn chằm chằm như ma quỷ đó của , sau đó bước chân thầm nhanh hơn ra văn phòng.


      trở về văn phòng của nàng, nàng “Phanh” tiếng rất nhanh đóng cửa lại, thân mình tức khắc mềm nhuyễn dán vào cánh cửa.


      “Phù, hơi sợ, làm cái gì quỷ, giống như ta là đồ ăn, lão tổng tài kỳ quái, thực khủng bố, ta muốn với bà nội ta mặc kệ......”


      được!” giọng lớn chợt vang lên sau lưng nàng.


      “Oa a!” Bối Bối sợ tới mức nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người qua.


      Chỉ thấy Vu đại thẩm lúc này cầm phục ma bổng giống cái của bà nội bà giơ lên trước mặt nàng, y hệt bà cốt khác.


      “Vu...... Vu đại thẩm, bà làm cái gì? Bà bà......” Đầu óc của nàng sắp thắt.


      Trời ạ, này rốt cuộc sao lại thế này a?


      Vu đại thẩm vèo đến trước mặt nàng, gần sát vào khuôn mặt của nàng, cơ hồ muốn cái mũi đụng cái mũi.


      “Bối Bối nha đầu, cháu mau cho Vu đại thẩm, vừa rồi lúc vào văn phòng tổng tài có phát cái gì khác thường hay ?”


      Nhìn dường như muốn mắt đối mặt với bà, môi đối môi, trán đối trán của khuôn mặt béo, còn có cặp mắt kia có dụng ý gì đó, Bối Bối vừa ngốc cũng dường như cảm thấy mình nhất định là bị bà nội và Vu đại thẩm này lập kế rồi.


      Nàng cúi lưng xuống nhanh như chớp trượt ra, cách vài bước mới đứng lại, bĩu môi lên án: “Vu đại thẩm, bà cùng bà nội gạt cháu!”


      Phục ma bổng cầm trong tay của Vu đại thẩm vừa thu lại, gương mặt mập mạp lập tức cười ha ha: “Bối Bối nha đầu, việc này cũng có gì, chúng ta đây là dùng mỹ nhân kế, vì an bình của xã hội, cháu hy sinh cái tôi chút, yên tâm , có Vu đại thẩm giám sát, có việc gì.


      “Mỹ nhân kế? Các người rốt cuộc làm cái gì trò? Dùng mỹ nhân kế đối với cái lão tổng tài kia? Đùa giỡn cái gì, như thế nào cũng phải tìm cái soái ca đến phối hợp , đây là lão già nha.” Bối Bối bĩu môi nâng cằm oán giận.


      nghiệt kia trong cơ thể của lão tổng tài chừng là đại soái ca, cháu chỉ cần mê hoặc nghiệt kia xuất phải có thể được nhìn thấy soái ca.”


      nghiệt? Vu đại thẩm bà ...... Có quái thân thể lão tổng tài?” Bối Bối há miệng, khó nén kinh ngạc.


      Sắc mặt của Vu đại thẩm ngưng trọng xuống, từ từ gật đầu: “Ừ, đúng vậy, cho nên ta mới hỏi cháu vừa rồi lúc vào gặp lão tổng tài có cảm giác được chỗ nào kỳ quái hay .”


      Nhớ tới ánh mắt của lão tổng tài vừa rồi nhìn chằm chằm chính mình, Bối Bối run rẩy chút, nuốt nuốt nước miếng: “Nghe bà như vậy rất kỳ quái, lão tổng tài giống như sắc mặt thay đổi, ràng khắc trước là lão già ôn hòa, khắc sau liền trở nên u ám, nhìn vào ánh mắt người đó giống như muốn ăn thịt người, trong lòng cháu muốn dựng lông.”


      ?”


      Đôi mắt của Vu đại thẩm sáng lên, sau đó mặt lại tràn ra tươi cười, nhảy nhót thào: “ như vậy suy đoán của Tô bà cốt sai rồi, nghiệt kia quả nhiên chỉ thích muội muội trẻ tuổi này.”


      Nghe được ràng của lời lẩm bẩm của Vu đại thẩm, Bối Bối cảnh giác đưa tay ôm lấy vai của mình.


      “Vu đại thẩm, công việc này ta làm......”


      “Như vậy sao được, vất vả mới lại làm cho nghiệt kia lộ ra chút dấu vết, cháu thể .”


      “Ai để ý các người, bà cùng bà nội là nhẫn tâm nha, các người có đạo hạnh có thể bắt , đối với cháu chỉ là tiểu muội muội trói gà chặt, các người đừng tìm ta liều mạng, hừ, bà nội có lương tâm.”


      xong lời cuối cùng, Bối Bối bực mình thầm.


      “Ring ring ring......” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


      Bối Bối cứng cả người, khẩn trương nhìn điện thoại dám bắt máy.


      phải là tên nghiệt trong văn phòng kia gọi nàng chứ?


      Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách(**)!


      Lòng bàn chân của Bối Bối bôi dầu nghĩ muốn chạy, lại bị Vu đại thẩm phen túm giữ.


      tay của bà ấy cầm lấy điện thoại: “Này? Tô bà cốt? Ừ...... có, bà đợi chút.”


      “Bối Bối nha đầu, cháu đừng nhúc nhích, này, Tô bà cốt có chuyện với cháu.” Vu đại thẩm đưa tới bên tay của Bối Bối, ánh mắt vẫn thả lỏng nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ nàng chạy mất.


      Trừng mắt nhìn điện thoại cái, Bối Bối mới thở hổn hển chuyện: “Bà nội!”


      Bên kia điện thoại thực tự động xem tức giận của Bối Bối: “Ha ha a...... Bối Bối a, công việc của cháu có vui vẻ ? Dì Vu có bạc đãi cháu chứ.”


      Câu hỏi rất giả tạo!


      Bối Bối bĩu môi: “Bà nội, người làm sao có thể đem cháu đáng duy nhất của người tới nơi nguy hiểm...... Ô ô ô...... Bà nội thương Bối Bối!”


      xong lời cuối cùng, Bối Bối ép chảy ra hai giọt nước mắt, bày tỏ lên án.


      “Ha ha...... Bà nội làm sao có thể thương bảo bối của ta chứ, yên tâm , bà nội đều biết chừng mực, có việc gì, ngoan ngoãn nghe lời dì Vu, nhưng mà chúng ta làm việc lớn trừ hại cho dân, rất quang vinh!”


      Bối Bối thích thú thích thú lau nước mắt khóe mắt, khóe miệng nhịn được giương lên: “ ?”


      “Chuyện đó là đương nhiên, bà nội lừa gạt Bối Bối khi nào chưa!”


      “Vậy được rồi, cháu ở lại giúp mọi người bắt .” Bối Bối nở nụ cười tươi khuôn mặt, vui vẻ đáp ứng.


      “Bà nội chỉ biết Bối Bối ngoan nhất.”


      ......


      Buông điện thoại, Bối Bối lắc lắc cánh tay: “Vu đại thẩm, bà đừng giữ lấy cháu nữa, ta đồng ý với bà nội ở lại, bà phải chăm lo cái mạng của cháu cho tốt nha.”


      “Nhất định!” Vu đại thẩm vỗ vỗ ngực cam đoan.


      ____


      (*)Nhân vi đạo trở, ngả vi ngư nhục: người là dao thớt, ta là thịt cá= cá nằm thớt.


      (**)Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách: trong 36 kế chạy là tốt nhất

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 283: TÌNH NHÂN NGHIỆT [2]



      Thời khắc hoàng hôn, bầu trời nổi lên mây đen cuồn cuộn, lưa thưa những hạt mưa lạnh rơi xuống, người đường cầm ô mặc áo khoác vội vàng bận rộn bước .


      Bối Bối cầm quyển tiểu thuyết nằm ở sô pha lật xem.


      Tô lão bà tới, trong tay cầm khối huyền kính chiếu tới chiếu lui ở người Bối Bối, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nghi ngờ.


      “Bà nội, người làm cái gì...... Ai......”


      Bối Bối mới muốn kháng nghị, bỗng nhiên cảm giác được trong cơ thể giống như có luồng nhiệt khí mạnh mẽ xông lên làm cho nàng sặc chút, huyền kính trong tay của Tô lão bà cũng đột nhiên bắn ra luồng ánh sáng rừng rực.


      “Bối Bối, con làm sao vậy?” Tô lão bà vội nhanh chóng thu hồi huyền kính, đáy mắt lướt qua tia lo lắng phức tạp.


      “Bà nội, cơ thể của cháu rất kỳ lạ......”


      “Ầm vang!” tiếng sét đánh vang lên, tia chớp chẻ bầu trời u ám ra.


      “A......” Bối Bối ôm ngực, hô hấp trở nên dồn dập.


      Đau quá, lòng rất đau, bên tai có tiếng ai gọi nàng? Ai gọi nàng?


      Nàng thất thần nhìn ánh chớp nền trời, ánh mắt có chút tiêu tan, xen lẫn tình cảm khắc sâu.


      “Bối Bối, tỉnh tỉnh, Bối Bối......” Tô lão bà kích lắc lư đứa cháu tựa như mất hồn, ánh mắt thuận thế lướt qua ánh chớp bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đáy mắt càng thêm sâu xa.


      Tiếng sấm đột nhiên dừng hẳn, trời đất lại khôi phục vẻ u ám mưa rơi rơi, giống như chưa hề có gì xảy ra.


      Lực lay động của Tô lão bà cũng giảm, ánh mắt của Bối Bối mới dần dần có tiêu điểm.


      “Bà nội, cháu...... Làm sao vậy?” Đầu óc của nàng có chút chỗ trống như cũ.


      Nhìn cháu có biểu mờ mịt, Tô lão bà nhíu mày, ôm mạnh lấy nàng: “ có việc gì có việc gì, chỉ là sét đánh, phải sợ, là, đứa lớn như vậy còn có thể bị tiếng sấm dọa.”


      Lúc Bối Bối nhìn thấy, Tô lão bà mới hiển lộ ra biểu có chút đăm chiêu.


      Bối Bối thể biết ràng cảm giác vừa rồi trong khắc kia, luồng nhiệt khí trong cơ thể, rất quen thuộc, lại giống như rất bình thường.


      Hơn nữa, nàng giống như nghe được có người gọi nàng, giọng kia, rất quen thuộc, giống như ở bên tai, lại giống như đến từ trong lòng.


      Giọng tựa như ảo mộng, làm cho lòng của nàng tự giác đau, trực giác cho nàng, nàng rất nhớ giọng kia.


      Im lặng hồi lâu, Tô lão bà thoáng đẩy ra cháu , đưa tay búng vào trán của nàng: “Tốt lắm, còn sét đánh nữa.”


      Bối Bối sửng sốt, đưa tay vuốt qua chỗ bị búng, trước mắt giống như thoảng qua bóng dáng mơ hồ màu trắng, đáy mắt tự giác chứa tình cảm.


      Giống như từng có người......


      “Ai, cháu nuôi lớn chính là của người khác, trong nháy mắt, Bối Bối nhà ta cũng có mùa xuân trong lòng, chính là biết khi nào mới có thể nhìn thấy cháu rể tốt của ta......” Tô lão bà giống như thực giống như giả gật gù đắc ý, trong lời xen lẫn tia hàm xúc ý tứ giễu cợt.


      “Bà nội!” Bối Bối thả tay xuống phục đánh gãy câu trêu chọc của bà.


      “Được rồi được rồi, xem này mưa cũng ngừng, lão Vương bán đồ ăn khuya ở phố bên cạnh chắc cũng mở hàng rồi, ừ ừ, tay nghề của lão Vương thực tệ, thực khiến cho người ta thèm ăn, Bối Bối......” Đôi mắt của Tô lão bà tràn đầy chờ mong mỉm cười nhìn cháu , ý đồ trong mắt cần nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì.


      Nhìn biểu thèm ăn của bà nội, Bối Bối vô lực nằm ngã xuống sô pha, gì hỏi trời xanh: “Ta như thế nào có bà nội như vậy a, trong chốc lát kêu cháu bắt , trong chốc lát bảo cháu đội đêm lạnh lẽo ra ngoài mua thức ăn khuya!”


      “Ha ha a...... Đừng oán giận, con cũng bị nghiệt làm tổn thương đâu, bà nội đây biết người hiền chắc...... Mau đứng lên, đồ ăn khuya của lão Vương sắp bán hết rồi.”


      Bối Bối bất đắc dĩ bị bà nội kéo đứng dậy, có chút kỳ quái hỏi lại: “Bà nội, người như thế nào liền kết luận nghiệt tổn thương đến con a, nếu đạo hạnh của Vu đại thẩm giỏi, cháu dáng của người là con đây ...... răng rắc, mạng đời nhà ma!”


      “Đứa ngốc, nghiệt nào có thể tới gần con, cháu của ta cũng phải là người thường.” Tô lão bà nhướng mày ra vẻ thần bí.


      Bối Bối bĩu môi: “Bà nội người lại loạn rồi.”


      Nàng căn bản tin trợn trừng mắt, sau đó thực nhận mệnh mang giày vào chuẩn bị ra cửa.


      “Chờ chút, cầm lấy cái này mang vào rồi hãy .” Tô bà nội treo lắc lư ngọc bội trong tay, đáy mắt lướt qua chút bí hiểm.


      “Ý? Cái này phải là ngọc bội con nhặt được sao? Làm sao có thể ở chỗ bà nội chứ?”


      Tô bà nội đem ngọc bội bộ mang vào cổ Bối Bối: “Đây là ngọc bội của con, chẳng qua là con lúc còn rất chơi nên đánh mất, cho nên mới nhất định là cái gì của con là của con.”


      “A? Cái này...... là của con?” Bối Bối cầm lấy ngọc bội xem trái xem phải, cố gắng nhớ lại, lại như thế nào cũng nhớ ra mình từng có khối ngọc bội trong suốt óng ánh như vậy.


      Tô lão bà lại đem ngọc bội nhét vào trong áo của nàng, tùy ý khoát tay: “Nếu trở về đây cần suy nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên. Nhanh mua thức ăn khuya!”


      Vừa dứt lời, Bối Bối liền bị đẩy ra ngoài, cửa lấp tức đóng lại trước mặt nàng.


      Trời, cứ như vậy đem nàng ném văng ra, bà nội là càng ngày càng “Phóng sinh”!


      ......


      dọc theo bên đường, Bối Bối vừa vừa lầu bầu: “Rất lạnh...... Cứ như vậy đem người ta đá ra, đáng thương, đời này còn có ai đáng thương hơn nàng ?”


      xong lời cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên lên án với bầu trời đêm.


      Nhưng vào lúc này, luồng hồng quang xẹt qua phía chân trời, khoảng cách rất gần, nhanh đến độ làm người ta bắt lấy cũng được.


      Bối Bối dụi dụi mắt: “Làm sao có thể có tia chớp màu đỏ?”


      Bỗng nhiên, nàng cảm giác mình dụng vào người: “Oành!”


      “Ai nha.” Nàng phản ứng kịp ngã về phía sau.


      cánh tay khỏa mạnh ấm áp có lực ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng thuận thế ngã vào trong lồng ngực ấm áp dễ chịu.


      Tiếng thở dài nhàng vang lên ở đỉnh đầu của nàng: “Tiểu Bối Bối, như thế nào luôn cẩn thận như vậy chứ.”


      Giọng quen thuộc, đó là giọng !


      Bối Bối ngẩng đầu mạnh, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường, nam nhân tuấn tú phong nhã như tiên giáng trần cúi đầu nhìn nàng.


      Đôi mắt thâm thúy kia, phản chiếu ánh sáng mỏng manh của đèn đường, mà lại dịu dàng làm cho nàng có cảm giác xúc động muốn khóc.


      thể khống chế, đôi mắt của nàng đỏ lên, tay xoa hai má của ......


      “Ngươi...... Là ai?” Giọng của nàng cũng bất giác có chút khàn .


      “Ta, Ngự Hàn, là nam nhân của nàng!”


      Bạc môi của hơi hơi giương lên, chút độ cong hoàn mỹ nở ra khuôn mặt tuấn tú của .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 284: TÌNH NHÂN NGHIỆT [3]



      “Nam nhân...... của ta?” Bối Bối ngẩn ra lặp lại câu của , ánh mắt bị nụ cười tươi của hấp dẫn.


      tươi cười càng đậm, đưa tay phủ lên cổ tay trắng ngần của nàng, nhàng cầm, chỉ dẫn lòng tay nàng vuốt ve chút mặt .


      “Đúng vậy, ta là nam nhân của nàng, mà nàng...... là nữ nhân của ta!” Đôi mắt đen của chớp chớp, trong đáy mắt nhu tình dịu dàng nhập vào nét ngang ngược.


      Lòng bàn tay dán sát vào da thịt, ấm áp, nàng thích tiếp xúc như vậy, đáy lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác muốn rời xa.


      Nhìn đôi mắt của nàng đắm chìm trong mơ màng, Ngự Hàn đắc ý gợi lên nụ cười xấu xa: “Tiểu Bối Bối, mặt của ta sờ rất tuyệt sao? Như thế nào...... Còn sờ chưa đủ? Vẫn còn tiếp tục muốn đùa giỡn trò chơi nhận mặt người sao?”


      Lời của , giống như làn nước trong veo tưới xuống, lý trí của nàng hoàn toàn ập trở lại, tay phủ mặt của lập tức rút về.


      “Chuyện đó...... Thực xin lỗi, ta phải cố ý, bởi vì ngươi rất đẹp trai. A...... phải, là vì...... Bởi vì mặt của ngươi rất đẹp, há há...... Ta cái gì a.”


      Bối Bối càng càng cảm thấy mình càng lộn xộn, nhịn được đưa tay dùng sức gõ gõ đầu của mình làm ình tỉnh táo chút.


      Mới gõ vào đầu cái, tay của nàng liền bị bắt lấy, tiếp theo là thấy ánh mắt hơi đồng ý của .


      “Ai cho nàng tự đánh đầu mình như vậy, vốn đủ khờ rồi, giờ lại càng khờ hơn xem ta trừng phạt nàng như thế nào.” nhàng quở trách, đồng thời cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng.


      Hơi tinh tế từ mái tóc truyền tới nàng, trêu chọc lòng của nàng, nàng kìm lòng đậu nhắm mắt lại.


      đúng! Nàng làm sao có thể để cho lại gần mình như vậy, trước hết đem mọi chuyện rồi hãy sau.


      Có lẽ...... từng phụ bạc nàng, cho nên nàng mới có thể mất trí nhớ trở về? Có lẽ...... Trong lúc đó bọn họ thể cùng chỗ?


      Rối loạn quá.


      Độ ấm của cổ tay ngừng cuốn cuộn truyền đến, nàng vất vả mới áp chế được rung động trong lòng, làm ình tỉnh táo lại từ trong mê muội bởi cảm giác quen thuộc.


      Thoáng dùng chút lực giãy dụa khỏi bàn tay , từng bước lui ra phía sau, nghi hoặc lại thể đề phòng nhìn .


      “Chúng ta biết nhau? Ngươi là từ đâu tới đây? nhà Tần? nhà Tống?Hay là từ triều đại nào nổi tiếng?”


      Có lẽ, nàng mất đoạn ký ức có liên quan với , , nhất định phải có liên quan tới , cho nàng cảm giác...... Rất gần gũi, gần đến mức nàng thế nhưng cảm thấy được hơi thở ấm áp người .


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, nhìn thấy...... phải phải bộ dáng làm nũng quen thuộc trước kia, mà là...... hỗn loạn, xa lạ, hoài nghi?


      Hoài nghi!


      Nàng cũng dám nhìn như vậy!


      Chết tiệt!


      Dự cảm điềm xấu nào đó lên men trong đầu, cách nào chấp nhận “Vèo” cái tiến sát vào nàng, đôi mắt đen như chim ưng giữ chặt lấy nàng.


      cho ta biết, nàng đùa với ta, có phải hay ? Có phải hay !” khống chế được những cảm xúc hỗn loạn trong đầu đau buồn hét lên với nàng.


      Bối Bối bị ánh mặt đột nhiên biến đổi trở nên điên cuốn kích động của làm cho hoảng sợ.


      “Ta...... Ta vì sao muốn đùa giỡn với ngươi, ngươi...... Ngươi mới hiểu sao lại mặc quần áo cổ nhân đột nhiên chạy đến ngăn cản đường của ta chứ, ta......” Với mỗi câu của nàng, liền tiến gần thêm chút, cuối cùng ngay cả hơi thở của dồn dập mắt nàng, làm cho nàng căng thẳng thể tiếp tục chuyện.


      “Oành!” tay của đấm lên vách tường, sợ tới mức đôi mắt của nàng chứa chút kinh hoảng.


      Nhìn đôi mắt chịu đủ kinh sợ của nàng, nhu nhược, lại giống như thanh đao cứng chắc đâm vào trong ngực của .


      “Chết tiệt nàng, thế nhưng mới trở về nhân gian quên mất ta! Nàng...... nàng nữ nhân có lương tâm này!” nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, muốn tìm được trong đáy mắt của nàng tia đùa giỡn tinh ranh.


      Nhưng mà, thất vọng rồi!


      Nàng tại ràng lộ ra ánh mắt phòng bị , nàng nhớ !


      Tim của Bối Bối nhảy thình thịch, lại biết là vì tới gần như vậy, hay bởi vì vẻ mặt của càng ngày càng u ám.


      “Ta...... Ngươi có chuyện gì từ từ , đừng dựa sát như vậy, chúng ta nên chuyện cho tốt.” Nàng tận lực làm cho giọng của mình nghe qua có khác thường.


      chuyện tốt? Nàng còn dám bảo ta chuyện tốt? Tô Bối Bối! Nàng có thể ngày đừng mang đến cho ta những chuyện ngoài ý muốn hay , hử?”


      nở nụ cười, cười đến nhu, đáy mắt kia toát ra ngọn lửa lại giống như băng công kích về phía nàng, làm cho nàng có cảm giác đại nạn sắp xảy ra.


      cứ như vậy, lập tức trút nét tuấn như tiên như mộng, đột nhiên trở nên u giống như là muốn lấy cái mạng của nàng.


      Ô...... đêm nhiều cũng có ngày gặp quỷ, nàng phải là liền gặp con quỷ hàng giá chứ?


      “Tô Bối Bối, nàng ta là quỷ?” Giọng của càng thêm dịu xuống, nhưng mà giọng này giống như tình nhân thầm lại như phù chú đòi mạng nhàng thổi đến bên tai.


      Ánh mắt của nàng liếc trái rồi liếc phải, dám nhìn vào đôi mắt đen tức giận lạnh lùng của , nàng...... Sợ hãi, nhưng cũng...... chột dạ?


      “Chuyện đó...... Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người rồi?” Nàng cười gượng cẩn thận.


      Lời của nàng mới xong, vẻ u ám mặt càng thêm đêm đen, sợ tới mức nàng nhịn được thụt cổ lại.


      Bỗng nhiên, vẻ u ám gương mặt từ từ nhạt dần, bờ môi hoàn mỹ tỳ vết nhàng giương lên, lại trở nên khiến cho tim của nàng đập phi nhanh hai má nóng lên bởi vì cử chỉ nhàng của mỹ nam.


      “Tiểu Bối Bối, có phải nhận nhầm người hay ...... Nàng tự mình nghiệm chứng chút chẳng phải biết sao.”


      Nàng bị mê hoặc, lại đột nhiên tiến sát vào nàng, bạc môi dán cánh môi của nàng.


      “ưhm......” Nàng kinh ngạc trừng mắt, nâng tay muốn đẩy ra, lại bị giành trước bước đè lại.


      “Tiểu Bối Bối, nàng là làm cho người ta rất tức giận, ta cực kỳ tức giận.”


      Vừa dứt lời, đầu lưỡi của liền cạy mở hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc dây dưa giữ lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.


      Hơi thở nam tính tiến vào trong miệng của nàng, thiêu nóng tri giác mẫn cảm của nàng.


      dường như gặm mút môi của nàng, hôn dịu dàng chút nào, thậm chí mang theo chút thô lỗ.


      Nhưng là...... Nàng lại chỉ cảm thấy tình cảm mạnh mẽ hung hăng dồn dập, theo bản năng tiếp nhận nụ hôn của .


      “Uhm......”


      Trong thân thiết cực nóng của , chân của nàng dường như muốn mềm ra, hai tay chống cự đẩy biết khi nào quàng lên cổ , trong lòng có dòng chảy nóng của khát vọng dập vào nàng, thúc đẩy nàng càng thêm gần sát lồng ngực của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 285: TÌNH NHÂN NGHIỆT [4]



      “Thình thịch, thình thịch......” Tiếng tim đập mạnh nhanh chóng xuyên qua dán sát lẫn nhau của hai người tiến vào tim nàng, giống như hòa nhịp cùng tiếng tim đập của nàng.


      Hơi thở hung hăng dường như bao phủ lấy nàng, nàng bất lực dựa vào người , đầu trống rỗng, chỉ có thể tùy ý hôn muốn làm gì làm.


      Ngự Hàn thoáng buông môi của nàng ra, nhìn đôi mắt mơ màng, như vậy ràng là động tình, mà nàng, lại chết tiệt trong trí nhớ còn có tồn tại của !


      Tức chết người được, ngàn dặm xa xôi tiếc hao phí năng lượng lớn mới từ Xà giới đuổi tới nhân gian, nàng thế nhưng nhìn thấy vui mừng nhào vào trong lòng , mà là...... chút cũng nhớ là ai chứ!


      Càng nghĩ càng giận, cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng noãn của nàng, trừng phạt cắn cắn vài cái, da thịt trắng nõn của nàng hạ xuống từng vết hôn .


      “A, đau quá.” Bối Bối xê dịch hít hơi, cảm giác đau cổ kéo gọi ý thức mất của nàng trở về.


      Nàng hoảng hốt dùng sức đẩy ra, nhanh chân bỏ chạy.


      “Tô Bối Bối, nàng dám chạy!” Ngự Hàn nắm chặt tay, đôi mắt tuấn dường như muốn bắn ra lửa.


      nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng giống như con mồi bay nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, ngực bởi vì lửa giận mà phập phồng dữ dội.


      Màn đêm bao phủ xuống, lại thể che đậy bộ y phục nguyệt nha trắng tinh người .


      Trong bóng tối, khuôn mặt như ngọc của mang theo tia tà khí, đáy mắt lóe ra mũi nhọn lạnh lẽo nhưng mãnh liệt, làm cho giờ phút này thoạt nhìn tươi đẹp lại gợi tình.


      “Tiểu Bối Bối, thế nhưng nàng còn dám bỏ chạy trước mặt ta, tốt lắm, cực kỳ tốt! Xem ra...... Ta là rất dung túng nàng.” gợi lên nụ cười lạnh nguy hiểm, ánh mắt chần chừ ở chỗ rẽ, đôi mắt đen bí hiểm nheo lại.


      ......


      Bối Bối chạy mạch như điên về nhà, mở cửa ra lập tức đóng lại, nàng dán vào cánh cửa, trái tim đập nhảy mạnh “thình thịch, thình thịch”.


      Nâng tay sờ môi, dường như còn lưu lại hơi thở quen thuộc của , độ ấm của , hai má của nàng nóng hồng.


      “Ý? Bối Bối con như thế nào trở về nhanh như vậy a? Mua được đồ ăn khuya ?” Tô lão bà bước ra đón, ánh mắt dừng thẳng mặt Bối Bối, đáy mắt được ý cười.


      Xem sắc mặt của cháu bà, giống như hồng loan tinh chiếu xuống rồi.


      Ha ha, bà đoán là đúng vậy, khoảng thời gian mà Bối Bối mất trong trí nhớ kia khẳng định bình thường!


      Bối Bối hít hơi sâu, vỗ ngực cho thuận khí, sau đó có chút kinh hoảng lại có chút mê hoặc : “Bà nội, con...... vừa rồi con gặp được cổ nhân, ...... biết con, làm sao bây giờ?”


      “A? Nam nhân? Đẹp trai hay ? Đẹp trai giống ngôi sao điện ảnh ?” Tô lão bà cười tủm tỉm đặt ra loạt câu hỏi, trong mắt ràng rất hiếu kỳ.


      Mắt của Bối Bối trừng lớn: “Bà nội, con với người mà, người đứng đắn chút được , con thực nhìn thấy cổ nhân, hơn nữa còn...... Còn......”


      “Còn cưỡng hôn con à.” Tô lão bà tươi cười lớn hơn nữa.


      Nghe vậy, Bối Bối ngạc nhiên ngẩn ngơ: “Bà nội sao người biết được?”


      “Vết hôn cổ con ràng rồi cho bà nội nghe , ha ha, thể tưởng tượng được cháu của ta như vậy cũng có người giành, còn có thể khiến cho người ta cưỡng hôn, giá thị trường thấp.”


      Két? Đây là phản ứng của bà nội à?


      Bối Bối thở hổn hển nắm chặt ta, giương cao giọng: “Bà nội!”


      Ai ngờ, Tô lão bà lại giống như nghe thấy tiếng gọi cảnh cáo của nàng tiếp tục câu hỏi của bà: “Cổ nhân đẹp trai ở nơi nào? Bối Bối, như thế nào mà con trở về mình, chàng trai đẹp kia đâu? Ở nơi nào, bà nội đem mang về nhà chơi.”


      xong, Tô lão bà mở cửa.


      Bối Bối buồn bực mới muốn mở miệng, vào lúc này chuông cửa lại vang lên: “Leng keng leng keng......”


      Nghe được tiếng chuông cửa, Bối Bối bỗng nhiên có dự cảm điềm xấu, nàng nín thở nhìn chằm chằm cửa, thở mạnh dám lên tiếng.


      “Tới ngay tới ngay.” Tô lão bà rất nhanh liền tiến ra cửa.


      Tư thế của Ngự Hàn hoàn mỹ tà mị tựa vào cạnh cửa cách tự nhiên, thân y phục nhàn hạ càng tăng thêm dáng người thon dài của vô cùng tinh thuần, xứng với nụ cười tươi khuôn mặt tuấn tú vô địch của , lại tuấn hút hồn người.


      Trừ mái tóc dài cuồng dã rối tung, cả người thoạt nhìn bề ngoài hoàn toàn nhận ra hương vị cổ nhân, giống hệt tư thế của đại minh tinh đại.


      Ơ! như thế nào trong chút xíu liền thay đổi quần áo người hơn nữa nhanh như vậy liền xuất ở cửa nhà nàng?


      Bối Bối kinh ngạc hàm muốn rơi xuống, ngón tay nàng run run chỉ vào : “Ngươi ngươi ngươi......”


      Câu của nàng còn chưa xong, bởi vì điều này...... rất quỷ dị.


      Tô lão bà hoàn toàn có để ý đến phản ứng của cháu , bà phấn khởi bừng bừng đánh giá Ngự Hàn từ xuống dưới, vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ ừ, quả nhiên là chàng đẹp trai vô địch, ha ha...... cháu ta nhặt được rồi.”


      Lời độc thoại của Tô lão bà tiếng vào trong tai, Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt đen xẹt qua chút kinh ngạc, rất nhanh lại bị cơ trí sở thay thế.


      Xem ra...... Tiểu Bối Bối của bà nội đơn giản.


      “Xin chào bà nội, ta là tìm đến để bắt Bối Bối chịu trách nhiệm, nàng chiếm được thân thể của ta sau đó liền vứt bỏ ta chạy trốn.” Ngự Hàn mở miệng ra câu sợ người chết dừng, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, lập tức chuyển sang biểu đáng thương suy sụp, còn vừa vừa u oán liếc Bối Bối cái.


      “À à, ra là vậy, chàng đẹp trai mau vào nhà ngồi , ta chủ trì công đạo.” Tô lão bà thực nhiệt tình giữ chặt cánh tay của Ngự Hàn liền kéo theo vào bên trong.


      Ngự Hàn lập tức lộ ra nụ cười mê người nhất, làm cho Tô lão bà nhìn thấy như mở cờ trong bụng.


      Vẫn trong trạng thái ngây dại Bối Bối chỉ có thể dùng đôi mắt đăm đăm nhìn hai người bọn họ ngồi sô pha phòng khách, sau đó coi ai ra gì tán gẫu.


      ai để ý tới tồn tại của nàng!


      Chỗ phòng khách, Tô lão bà vừa nghe Ngự Hàn chuyện vừa gật đầu, thỉnh thoảng phụ họa vài câu: “Ừ, quên ngươi thực nên......Ừ, vứt bỏ ngươi chạy về cũng xác thực chịu trách nhiệm...... Ừ ư......”


      “A? ra rơi đến Xà giới a, như vậy ngươi là xà?” Giọng của Tô lão bà kinh ngạc lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh.


      “...... A, ngươi là Xà Vương a, tốt lắm tốt lắm, như vậy sau này Bối Bối gả bị người khi dễ...... Ừ ừ...... Đường đường Xà Vương bị bỏ rơi là mất mặt mũi...... Bối Bối đúng......” Tô lão bà tiếp tục phụ họa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.4 - Chương 286: TÌNH NHÂN NGHIỆT 5



      Nét tươi cười vẫn còn mặt, Bối Bối sợ ngây người.


      Xà?


      Nam tử tuấn mỹ kia là xà? Còn ngủ cùng nàng..... ngủ a?


      Trời ạ, chuyện này...... phải là !


      Nghĩ đến chính mình từng cùng con rắn ở giường lăn qua lăn lại, da đầu nàng từng đợt run lên, gan nàng có lớn như vậy nha?


      Giữa trời nắng cũng có sét sao? Bối Bối hoàn toàn bị nội dung của cuộc đối thoại giữa bọn họ làm cho ngây người.


      Ở bên kia, bọn họ chuyện với nhau có ý dừng lại.


      Tô lão bà ánh mắt sáng ngời nhìn Ngự Hàn, nét tươi cười mặt như mở rộng đến tận trong ánh mắt.


      “...... Ừ ừ, ngươi trước tiên cứ ở lại đây , ta bảo cháu của ta cho ngươi cái công đạo, aiz, ngủ ở đâu đây? Ừ...... Nhà chúng ta chỉ có hai gian phòng, ngươi cùng Bối Bối ngủ gian .”


      Để ột con rắn ngủ cùng phòng với nàng? Mà đó lại là con rắn đực a......


      Lúc này Bối Bối bao giờ, thể để cho chính mình ngoan ngoãn chấp nhận tình huống này.


      Nàng giậm chân đến trước mặt hai người họ, cố hết sức tạo ra thanh để cho họ biết nàng rất rất tức giận.


      Nhưng mà, chính là ra sức chuyện, còn bà nội ra sức phụ họa cho .


      Nắm chặt hai tay, nàng tức giận trừng mắt, thanh từ cổ họng gào lên: “Câm miệng! Các người đều câm miệng cho ta!”


      Tiếng gào thét của nàng rốt cuộc cũng khiến hai người kia chú ý tới, bọn họ đồng loạt nhìn nàng, đáy mắt nhìn nàng thúc giục -- ngươi có chuyện gì cần liền ngay.


      Đây là cái tình huống gì?


      Aaaa, bà nội thân ái của nàng chỉ để nam nhân từ đâu tới vào nhà, bây giờ còn thèm để ý tới nàng, an bài nam nhân này cho nàng, , theo như bọn họ chuyện, là để con rắn cùng nàng ở chung phòng.


      quá đáng!


      “Ngươi...... Là xà?” Nàng vất vả mới làm cho giọng từ trong cổ họng thoát ra.


      Ngự Hàn miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, lông mi dài đầy mị lực chớp chớp, đôi mắt phượng câu hồn câu phách(*) chứa ý cười nhìn nàng.


      “Đúng vậy, ta chính là con rắn, phải nàng thực rất thích thân rắn của ta sao, ôm lấy rất mềm mại thực thoải mái, đây chính là chính nàng nha, ta nhớ rất ràng a.”


      xong, xấu xa nháy mắt với nàng cái, mắt phượng câu hồn câu phách trong suốt như ngọc, làm cho tim Bối Bối đập chậm lại nửa nhịp.


      “Ai biết ngươi hay giả, ta...... Ta làm sao có thể thích con rắn?” Nàng như là phản bác lại , lại càng như là hỏi chính mình.


      Nhìn nàng có vẻ mặt phản kháng , đôi mắt đen của Ngự Hàn hơi nhíu, trong mắt thản nhiên xẹt qua tia giận hờn, lướt qua rất nhanh, mặt lại lên nụ cười mê người.


      “Tiểu Bối Bối, nàng thừa nhận cũng sao, bà nội khiến cho nàng chịu trách nhiệm với ta.” quay đầu hướng Tô lão bà.


      “Ừ, ta làm chủ giúp ngươi, Bối Bối a, con như vậy cũng đúng a, nếu con đồng ý làm Vương hậu của người ta , thế nhưng lại bỏ về đây, lại còn quên mất người ta , đây đúng là hành vi thực có trách nhiệm , bà nội dạy con như vậy sao?”


      Tô lão bà nhăn mặt nhíu mày, trách cứ nhìn cháu .


      Bà nội cũng quá ! Như thế nào có thể cứ như vậy phán định nàng cùng từng có hôn ước.


      Bối Bối căm giận ngồi vào sô pha phía đối diện, thầm áp chế kháng nghị trong lòng, cố gắng phản bác lại: “Bà nội, người có phải hay nên điều tra chút rồi hãy quyết định?”


      cần tra xét, dòng máu của chảy trong người của con, đây là bằng hứng ràng nhất.”


      “A? dòng máu của chảy người của con? Người đùa giỡn cái gì, là xà nha, dòng máu của chảy người của con chẳng phải con là cũng thành tinh a, bây giờ con có phải là người hay !” Bối Bối hốt hoảng đứng lên, có chút kích động đánh giá chính mình từ cao xuống thấp lần.


      Phù, có đuôi rắn a.


      “Tiểu Bối Bối, nàng chán ghét xà sao?” bỗng nhiên gần, thản nhiên, rất nhàng, như là núi ây bay chảy qua, lại giống ngàn năm băng sơn tuyết thủy thoảng quá bên tai.


      Từng lời đều thấm vào trong lòng nàng, biểu nhất cũng thu vào tận đáy mắt, cho dù nhìn có tới chút đáng ghét, nhưng là trong lời kháng cự của nàng lại giống như có nỗi nhớ nỗi buồn man mác tiến trong lòng.


      “Tốt lắm tốt lắm, vợ chồng son các ngươi cũng xa cách lâu như vậy, nên ngồi xuống hảo hảo tâm bồi đắp tình cảm, giờ cũng còn sớm, tiểu Hàn vừa mới đến nhân gian, vậy hao phí ít pháp lực, Bối Bối con nên chăm sóc tốt cho biết ? Người ta là vì con mà làm trái cả trật tự của tự nhiên , loại tình cảm sâu đậm này, làm cho bà nội cảm động, tiểu Hàn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bà nội rất thích ngươi, nếu Bối Bối dám bắt nạt ngươi, liền cho bà nội, bà nội cho phép ngươi chỉnh nàng.”


      Tô lão bà vừa liên miên, cằn nhằn công đạo, vừa đưa hai người bọn họ vào phòng, sau đó động tác nhanh chóng đóng cửa lại, thuận tiện ở bên ngoài khóa cửa lại.


      Bối Bối bị những hành động này làm cho ngây ngẩn chút, lúc nàng phục hồi lại tinh thần quá muộn.


      Nàng đập cửa: “Bà nội, người làm sao có thể cứ như vậy đem chúng con nam quả nữ ở cùng chỗ, con là cháu của người a, bà nội, bà nội......”


      “Hừ hừ, tự mình làm sai nên tự mình gánh vác trách nhiệm, cháu cũng có ngoại lệ.”


      Tô lão bà duỗi người, ngáp cái hướng phòng mình tới : “Aiz, lão nhân gia muốn ngủ sớm chút.”


      ......


      “Bà nội, mở cửa a, chớ .” Bối Bối chưa từ bỏ ý định đập cửa kêu gào, nhưng mà bên ngoài im lặng, tiếng động.


      Ngự Hàn hai tay ôm ngực, bạc môi dường như nhếch lên nhìn nàng ủ rũ cúi bả vai.


      “Tiểu Bối Bối, ta nghĩ...... Chúng ta nên tính sổ cho tốt, tính khoản nào trước cho tốt đây? Khoản nàng quên mất ta, hay là khoản nàng bỏ rơi ta, nàng tự chọn .”


      Giọng thầm nhàng nghe êm tai, thực thoải mái, lại làm cho nàng cảm thấy áp lực.


      Nàng xoắn hai bàn tay vào nhau, biết vì sao, cho dù biết là xà, tuy rằng nàng rất kinh ngạc, nhưng là trong lòng lại thủy chung chút sợ hãi nào.


      Trong tiềm thức có loại cảm giác, thương tổn tới nàng.


      Im lặng hồi lâu, rốt cục nàng cũng mở miệng, thực ra chính mình cũng muốn hỏi: “Cái kia...... trước kia chúng ta nhau sao?”


      “Nàng xem?”


      Đôi mắt đen của có vài phần mây mù, trong đầu lên cảnh nàng đẫm máu nằm trong lòng , lời đứt quãng, cảm giác đau vào tận tim, làm cho hô hấp hổn hển chút.


      ____


      (*) Câu hồn câu phách : đẹp mê hồn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :