1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 277: PHẢN XUYÊN VIỆT



      Khả Y ngẩn ra, lau nước mắt nhìn vết cắn cánh tay của Bối Bối: “Đây là...... dấu răng của ta, ta...... người ta cắn trước đây đương nhiên là...... Là...... Bối Bối, máu của nàng cứu ta, vì sao đợi ta báo ân liền...... Liền......”


      Những hạt tuyết bay xuống, đọng lại vết máu khóe miệng của Bối Bối, tiếng khóc bi ai quanh quẩn trong trời tuyết.


      Bỗng nhiên, tuyết rơi càng lúc càng lớn, hạt tuyết tuôn rơi rào rào dán vào người, đánh vào da thịt rất đau, làm cho người ta theo bản năng trốn tránh, cuộc hổn chiến của đôi bên bắt đầu bị trận tuyết lớn này làm cho rối loạn.


      Chỉ chốc lát sau, toàn bộ chiến trường đều phủ kín màu trắng tinh của tuyết, màn tuyết rất dày dường như che phủ tầm mắt của mọi người.


      Bỗng nhiên, người của Bối Bối phát ra hào quang bảy màu mạnh mẽ chói mắt, đánh văng mọi người bên cạnh nàng.


      “A......” mọi người bị chấn động rơi xuống nền tuyết, kinh ngạc nhìn hào quang bảy màu mạnh mẽ kia nâng Bối Bối lên, óng ánh giữa trung.


      Ngự Hàn chỉ cảm thấy trán bị luồng ánh sáng đánh tới, kích động phi thân lên muốn tới gần: “Tiểu Bối Bối, cho phép mang nàng , ta cho phép, nàng là của ta, đừng mang nàng ......”


      vận công muốn bay tiến vào trong vòng cản bảy màu, lại bị bắn trở về, té ngã nặng nề mặt đất.


      “Ưhm......” đau đớn thét lớn tiếng, vết thương người chảy máu càng thêm nhanh.


      “Vương, người thế nào rồi?” Thương Tuyệt Lệ dìu Khả Y lo lắng chạy đến.


      “Ta sao, mau, nhanh cướp Bối Bối về, nhanh .” Ngự Hàn ôm vết thương, loạng choạng vừa muốn đứng dậy .


      Ánh mắt của Khả Y chợt lóe: “Vương, ta .”


      Nàng thử vận khí, phát pháp lực của mình có biến mất, nàng rất nhanh bay về phía vòng ngăn cách bảy màu, kỳ dị, nàng thế nhưng có thể bay vào trong vòng ánh sáng.


      Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ nín thở nhìn bên trong vòng ánh sáng.


      “Bối Bối.” Khả Y vừa kinh ngạc vui mừng đưa tay muốn chạm vào Bối Bối, lại bị bức tường vô hình bắn trở về, dẫn đến cả người ngã ra khỏi vòng ngăn cách.


      “Khả Y!” Thương Tuyệt Lệ kinh sợ, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy được nàng.


      Ngự Hàn chưa từ bỏ ý định lại muốn bay lên, nhưng mà, vào lúc này vòng ngăn bảy màu lại phát ra ánh sáng trắng chói lóa hào quang đủ chiếu sáng nửa bầu trời, hào quang chói mắt làm cho Ngự Hàn thể mở to mắt.


      Trong nháy mắt, hào quang biến mất, giữa trung, khôi phục lại chỗ trống vốn có, bông tuyết chậm rãi thưa thớt bay, chiến trường khôi phục lại yên tĩnh.


      Ngự Hàn dại ra nhìn khoảng trống rỗng, suy sụp ngã quỳ gối mặt đất, ánh mắt kép lại, thân thể lại thể chịu nỗi hai vết thương nghiêm trọng từ từ ngã xuống.


      “Vương!”


      Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y hai người kêu tiếng kinh sợ chạy tới......


      Bối Bối chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, phiêu phiêu, trước mắt cũng là mảnh trắng xoá.


      “Ta ở nơi nào? Nơi này là chỗ nào?”Trong ảnh mộng, nàng thào tự .


      “Ha ha a...... Tiểu nương, nếu tỉnh liền mở to mắt nhìn xem nơi này là chỗ nào a.”


      giọng hiền lành già nua truyền vào trong tai, mí mắt Bối Bối hơi giật giật, từ từ mở to mắt.


      Tuyết, tuyết trắng xoá, ánh sát của những hạt tuyết xoay tròn quanh đám mây ngũ sắc có ánh sáng bảy màu cầu vồng tuyệt mỹ, rất đẹp mắt.


      “Đẹp quá!” Bối Bối nhịn được than ra tiếng kinh ngạc.


      “Ha ha a......” tiếng cười hiền lành lại truyền đến.


      Bối Bối nâng mắt.


      Ơ! Lão bá bá kia nhìn rất quen mắt a, hơn nữa...... Ông làm sao mà đứng ở đỉnh đầu của nàng, , chính xác phải là nàng làm sao lại nằm tuyết?


      Ý thức tư thế nằm lúc này của nàng, Bối Bối trừng mắt, vội chống tay đứng lên.


      Nàng chớp chớp nhìn vẻ mặt của lão bá bá cười ha ha nhìn mình, nàng nhìn lại mình từ xuống dưới lần, sau đó đặt câu hỏi kỳ quái: “Lão bá bá, người của ta có cái gì hợp sao?”


      Lão bá bá bỗng nhiên nhàng thở dài: “Vong tình huyết độc, quên tiền duyên, quên tiền duyên, người bóng đơn, ai......”


      “A? Cái gì cái gì? Lão bá bá, người đọc thơ sao?” Bối Bối nghi hoặc khó hiểu gãi đầu, như thế nào nàng giống như cảm thấy là lạ làm sao, giống như đầu óc trống trơn.


      Nhìn dáng vẻ mơ màng của nàng, lão bá cố ý liếc nhìn núi tuyết cái : “Tiểu thư, ngươi nhớ tòa núi tuyết này sao?”


      Bối Bối nhìn bốn phía, ánh mắt sáng lên: “Nơi này là nơi ta muốn đến trượt tuyết nhất a, ta tới nơi này trượt tuyết rồi, lão bá phải dẫn đường cho ta sao? Ách...... Kỳ quái, ta vừa rồi vì sao lại nằm mặt đất chứ?”


      Suy nghĩ chút, nàng đột nhiên trừng mắt đề phòng nhìn lão bá, hai tay ôm vai lui ra phía sau vài bước.


      “Lão bá bá, ông......ông...... Ta như thế nào té xỉu? Ông phải là định cướp tiền của ta chứ? Ta rất nghèo! Ông đánh cướp nhầm người rồi, ta chút đồ đáng giá cũng có để ông cướp, !”


      “Ha ha a......” Lão bá bị dáng vẻ con thỏ bị kinh sợ của nàng chọc đến nở nụ cười.


      Bối Bối cẩn thận di chuyển bước chân, tròng mắt nhanh như chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của lão bá, sau khi xác định bản thân được an toàn, nàng nhanh chân bỏ chạy.


      “Tiểu nương, ngọc bội của ngươi bị rớt.” Giọng của lão bá vang lên ở phía sau cách nàng xa.


      Bối Bối nhìn lại: “Ơ! Lão bá bá, ông chạy...... thực mau!”


      Khóe miệng của nàng nhịn được run rẩy chút, cảm thấy lòng rờn rợn, lão bá bá này đường cũng quá nhanh , vừa rồi nàng chạy nước rút trăm mét a, vừa mới rời khỏi bị đuổi kịp!


      Lão bá chỉ mỉm cười, mở lòng bàn tay, khối ngọc bội màu đen trong suốt treo đung đưa, ông đưa nó qua: “Tiểu nương, ngọc bội của ngươi.”


      Nhìn ngọc bội kia chuyển động lóe sáng dưới ánh tuyết, đột nhiên cảm giác đau nhói tiến vào trong trái tim, làm cho nàng thở hổn hển chút.


      Theo bản năng nàng đưa tay ôm ngực, ánh mắt thể tự dời khỏi ngọc bội.


      thể khống chế mình vươn tay ra tiếp nhận ngọc bội, lúc ngọc bội rơi vào tay, cảm giác ấm áp lập tức truyền đến nàng.


      Độ ấm như vậy, ấm áp dịu dàng, cảm thấy giống như ý thức công kích trái tim nàng, nàng thế nhưng...... muốn khóc.


      Vì sao nàng có loại cảm giác đó, khối ngọc bội này giống như cùng nàng trải qua rất nhiều chuyện đau lòng, chuyện vui vẻ.


      Lắc lắc đầu, nàng vất vả mới từ từ ổn định tinh thần, nâng mắt, lại thấy bóng dáng của lão bá.


      “Chuyện này......” Đôi mắt của Bối Bối trong suốt, khỏi giống như bị cơn gió lạnh thổi đến rùng mình.


      “Ta...... Ta phải gặp quỷ chứ? Bà nội a!”


      Bối Bối hoảng sợ nhìn khung cảnh tuyết trắng tinh hoang tàn vắng vẻ chung quanh chút, rốt cuộc bất chấp thương cảm quái dị trong nháy mắt vừa rồi, sợ tới mức nhanh chân liền chạy xuống núi.


      “Duyên diệt, duyên khởi......” Giọng của ông lão quanh quẩn ở trong khí.


      Bước chân của Bối Bối dường như hơi xiên xéo, nàng lắc lư mông chạy trốn càng thêm nhanh: “Lão bá bá, đừng tới tìm ta, ta chưa từng làm chuyện xấu gì, bà nội đời có quỷ thần, nhưng mà là vì nhân quả báo ứng, ta chưa làm chuyện xấu...... Bà nội a, bà nội a, bà nội......”


      Nàng vừa chạy vừa kêu la, nàng có thói quen gọi bà nội đến đuổi sợ hãi trong lòng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 278: MỀM MẠI QUEN THUỘC



      Dọc theo đường , Bối Bối chạy đến chân mềm ra, hụt hơi cũng dám dừng lại.


      “Ta chạy chạy chạy......” Nàng nắm chặt tay, mặt tức thở và phải hít thở liên tục mà đỏ bừng bừng.


      Thuận theo dốc núi mà chạy xuống, thẳng đến tiến vào quốc lộ, những xe cộ qua lại gần rú chạy qua, nàng lại tự khống chế được tốc độ xông ra phía trước.


      “A...... Xong đời!” Bối Bối trơ mắt nhìn mình xông ra vừa lúc chiếc xe hàng lớn chạy đến.


      Ngay lúc nàng nghĩ mình bị đụng bẹp dí, đột nhiên dưới chân vừa trượt, thân thể của nàng thuận thế nghiêng người bay vọt lên về phía xe hàng lớn.


      “A......” Nàng thét chói tai, dám nhìn đành che mắt lại, chờ đợi kết cục thê thảm đầu nở hoa.


      “Phốc...... Oành!”


      Bối Bối cảm giác mình té nặng nề xuống, nhưng chưa có cảm giác đau đớn gì, chỉ là trong miệng nhồi đầy bông vải khô.


      “Khụ khụ khụ......” Bối Bối giãy dụa đứng lên, móc bông ra khỏi miệng.


      Quan sát chung quanh, đều là những bao bông vải trắng phau, nàng vỗ vỗ ngực: “Vù vù, nguy hiểm nguy hiểm .”


      Nàng nhìn lại phía sau, chỉ thấy bạc nhựa dẽo dùng để che phía toa xe lại bị nàng phá thủng lỗ.


      Nàng le lưỡi, hơi vươn đầu ra, nhìn thấy ho cỏ cây cối bên đường lùi về phía sau, nàng cẩn thận lui đầu vào.


      Vỗ vỗ ngực cho thuận khí,tim nàng đập nhảy ra ngoài cuối cùng mới về yên chỗ.


      Ngồi ở bông mềm, tay ý thức cảm giác muốn sờ sờ đám bông mềm, cảm giác quen thuộc kì quái xâm nhập vào trong đầu.


      “Kỳ quái, ta như thế nào cảm thấy trước kia giống như trước kia từng té thứ mềm mềm là......” Nàng nhíu đôi mi thanh tú, như thế nào lại nghĩ ra danh từ thích hợp.


      Chiếc xe hàng lớn chạy rất nhanh, bao lâu vào kho hàng lớn, mái che toa xe tự động thu lại......


      Bối Bối nhịn được ngủ gật bỗng nhiên cảm giác người mình như nghiêng đổ, nàng sợ tới mức giữ lấy viền xe tải, cổ họng hét to: “Chờ chút, chờ chút, đừng đổ bông a, tôi còn ở này, ê...... Có người ? Cứu mạng a!”


      Có lẽ là do thanh khác quá lớn át gọi của nàng, lái xe có nghe thấy tiếng la của nàng, toa xe vẫn nghiêng......


      Bối Bối bị điên rồi, trong hỗn loạn, nàng dứt khoát nắm chặt viền toa xe, chỉ sợ mình cũng bị đổ vào trong kho hàng.


      Toàn thân của nàng treo du dưa lan can toa xe, thở cũng dám thở tiếng, vất vả rốt cục đợi cũng đợi được xe hàng khởi động lùi ra ngoài, lòng nàng căng như dây đàn rốt cục cũng nới lỏng chút.


      Sức cùng lực kiệt cúi xuống lan can xe, nàng thở hổn hển: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, phù phù.”


      “A...... Quỷ a!”


      tiếng tiếng thét chói tay đột ngột phá ta bầu khí,đâm thẳng tới màng nhĩ của nàng.


      Quỷ?


      Tim của Bối Bối đập “bình bịch” chút, tơ lông dựng thẳng, phải là lão bá kia theo mình chứ?!


      “Quỷ ở nơi nào? Ở nơi nào?” Bối Bối hoang mang rối loạn há miệng ồn ào.


      Nhưng mà, làm nàng rốt cục ý thức được là lúc thích hợp, đám công nhân vây tới xem càng ngày càng nhiều, hơn nữa người người đều có chút hoảng sợ lại có chút quái dị nhìn chằm chằm nàng.


      Ánh mắt của bọn họ làm cho cả người nàng được tự nhiên, nhớ tới tư thế của mình tại, nàng cười gượng: “Khụ khụ, tôi phải cố ý muốn trèo chiếc xe này, là chuyện phải vậy, tôi sợ bị đổ vào kho hàng với đám bông, ai nghe được tiếng kêu cứu của tôi, cho nên tôi chỉ có thể tự cứu mình như vậy.”


      Nàng giải thích re re tràng dài, chỉ là người ở dưới giống như càng thêm đề phòng, hơn nữa trong mắt dường như còn toát ra tia kinh sợ.


      Chung quanh giống như rất tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh mùa đông thổi vù vù.


      Sau hồi lâu, mới có bác mập mạp lên tiếng: “Tiểu...... Tiểu thư, chết lâu như vậy, cho dù còn nhiều oan tình cũng nên buông xuống , nhanh đầu thai , đừng...... đừng lại trôi dạt khắp nơi nữa.”


      Két…?


      Bối Bối trừng mắt, bác kia chuyện với nàng sao?


      Nàng dụi dụi mắt lại mở ra, lần này thực xác định bác kia nhìn chuyện với nàng, hơn nữa ánh mắt của những người khác cũng là dừng thẳng ở người nàng, còn ánh mắt của mọi người giống như gặp quỷ.


      Chẳng lẽ...... Bọn họ mình là quỷ?


      Đây là hiểu lầm rất lớn, nàng làm sao giống quỷ a!


      “Này này, cùng lắm tôi chỉ là chạy trối chết tới nhảy lên xe hàng này mà thôi, các ngươi cũng cần phải đem tôi từ người sống ràng ràng thành người chết lâu rồi như vậy, như vậy cũng quá có nhân đạo, đây phải là nguyền rủa tôi sao!”


      Mắt hạnh của nàng xoe tròn phục lắm trừng lớn.


      Ai ngờ giận dữ này nàng, làm người vây quanh vội rút lui vài bước, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.


      Trời! Có cần đề phòng nàng giống như nhìn thấy quỷ ?


      “Tiểu...... Tiểu thư, nhanh nhanh , nơi này của chúng tôi ...... có người hay vật mà lưu luyến.” đại thúc khác lớn gan lắp bắp .


      Bối Bối cảm thấy cực kìa oan uổng ình, làm cái gì, là nàng bị quỷ đuổi theo đúng , thế nhưng nàng trở thành quỷ.


      Nàng thở hổn hển bấu chặt lan can xe nhanh như chớp tuột xuống mặt đất, buồn bực về phía trước vài bước.


      Ai ngờ, chân của nàng mới nâng lên về phía trước, lại nghe thấy tiếng của những người vây cung quanh này thét chói tay chạy trốn: “Quỷ a, chạy mau...... Cứu mạng a......”


      Chỉ thoáng, tiếng thét kêu cứu chói tai kia vang lên, lập tức bóng dáng của mọi người liền mất .


      Bối Bối nhịn được nghẹn họng ánh mắt nhìn trân trối: “Này này...... ài, cái gì đây.....”


      ......


      “Bà cốt (*), mau mau, trong này có ma quỷ lộng hành, mau thu phục nàng ta.” Lão bảo vệ gác cổng run run dẫn bà lão tóc bạc trắng sừng sững vào cửa, bước đến cách Bối Bối khoảng rồi dám tiến lên nữa.


      Bà cốt chậm quá theo sau: “Làm sao có quỷ a, nơi này căn bản chút khí gì.”


      “Chính là nàng ta!” Ánh mắt của lão bảo vệ hơi sợ nhìn bóng dáng hồng y.


      Nghe được giọng chuyện, theo bản năng Bối Bối xoay người lại.


      “Bà nội?!” Bối Bối vừa mừng vừa sợ, cơn tức giận trong đáy mắt lập tức lủi mất .


      Vì sao nàng đột nhiên có cảm giác, giống như nàng rất lâu, rất lâu nhìn thấy bà nội.


      Bà cốt giật mình, đôi mắt nheo lại nhìn người mặc hỉ phục đỏ thẫm trước mắt, chải kiểu tóc cổ trang, tóc cũng ràng dài hơn so với cháu của bà.


      Mất cháu nỗi bi thương bị thay thế bởi tức giận, ra, tâm can bảo bối của bà là bị nữ quỷ cuốn !


      ____


      (*) Bà cốt= bà đồng, pháp sư, phù thủy

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 279: ĐẠI [1]



      “Ngươi là nghiệt phương nào, mà dám cố ý đánh vào đầu cháu ta, đem cháu của ta đâu rồi!”


      Lời của bà lão mang mười phần tức giận, bà cốt rút ra phục ma bổng động tác nhanh nhẹn công kích về phía Bối Bối.


      Bối Bối nên trốn tránh kịp, đột ngột bị trúng gậy, nàng đau nhảy dựng lên: “A...... Bà nội, người như thế nào đánh con?”


      Nàng xoa nắn cánh tay, ủy khuất nhìn bà nội.


      “Hừ, ta hôm nay nhất định phải làm cho ngươi nguyên hình, ngươi dám quấn quít lấy cháu của ta, ta đem ngươi đánh cho hồn phi phách tán, xem ngươi về sau còn dám làm điều ác nữa hay ?”


      Bà cốt lại nhấc cây gậy qua.


      “Oa a, bà nội, người cái gì a, con là Bối Bối a, con phải là quỷ, trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Oa a......”


      Bối Bối vừa kêu vừa trốn tránh, cái cẩn thận dẫm phải vạt váy, sau đó liền bị ngã xuống, lòng bàn tay bị trượt dài xuống nền sàn thượng, tơ máu đỏ sẫm trong lòng bàn tay chảy ra.


      “Xem ta thu phục ngươi!” Bà cốt nhân cơ hội này liền giơ cây gậy đánh tới đỉnh đầu Bối Bối.


      Bối Bối cơ hồ bị dọa ngất , nàng hoảng sợ trừng lớn ánh mắt nhìn vào cây gậy hạ xuống đầu mình, theo bản năng nhắm mắt lại la lên: “Bà nội!”


      “Hưu!” Cây gậy ở giữa trung liền dừng lại.


      Bà cốt hốc mắt ẩm ướt nhìn mặt Bối Bối, cuối cùng thể hạ thủ đánh tiếp, đây đích thực là thanh của cháu ngoan ngoãn của bà, bà nhịn được đến.


      “Ngươi vì sao muốn hại cháu của ta, cháu ta chỉ là tiểu nương, sao ngươi có thể nhẫn tâm hại nàng như vậy, ô ô ô...... cháu ngoan của ta a.....”


      Bà khóc bi thương, phục ma bổng trong tay chậm rãi buông ra, “Loảng xoảng ” tiếng rơi xuống.


      Bối Bối cho nên lại càng đau lòng, nhìn thấy nước mắt của bà nội, chửi thề tiếng tốt, muốn nhanh nhẹn đến giúp bà nội lau nước mắt, chẳng nề hà tay chảy máu rất nhiều, nhưng nàng đau đến mức hô hấp khó khăn.


      Nàng chỉ có thể giãy dụa đứng lên: “Bà nội, người làm sao vậy, con là Bối Bối a, là cháu của người a, con phải quỷ, con là Bối Bối! Tô Bối Bối!”


      “Tay của con chảy máu......” Bà cốt lập tức túm lấy tay nàng, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay chảy máu kia, khuôn mặt người thoáng chốc vui mừng.


      Ngay sau đó bà vươn tay sờ vào khuôn mặt Bối Bối, đầu tiên là trán, sau đó kinh hỉ tạo ra nhiều nếp nhăn nơi hốc mắt: “Có độ ấm! phải quỷ, a...... Cũng chút khí, phán đoán của ta có sai, con...... con đúng là Bối Bối của ta?”


      Bối Bối hơ hơ bàn tay, sau đó mới bĩm môi lên làm nũng, oán giận : “Bà nội, người có phải bị lầm lẫn gì rồi hay , ngay cả con mà cũng nhận ra, lại còn gọi cháu quý của người là quái, aaaaaa , con rất đau lòng nha.”


      Ánh mắt bà cốt càng thêm sáng, bà ôm chầm lấy Bối Bối, cực hỉ(*) khóc: “Đúng là Bối Bối của ta , nhất định là đúng vậy!”


      Được ôm ấp trong vòng tay quen thuộc, làm cho hốc mắt của Bối Bối hơi hơi đỏ lên, mắt nàng ươn ướt, nhưng vẫn cố ý mím môi hừ hừ bất mãn.


      “Bà nội, con vốn vẫn chính là Bối Bối, là xx phố xx người đều ta chính là cháu bảo bối của Tô gia – Tô Bối Bối! Aiz,...... Người là vì muốn vứt bỏ con cho nên mới cố ý như vậy chứ?”


      Tô bà nội vừa khóc vừa cười thoáng đẩy nàng ra, nhìn nàng từ đầu đến chân, nhìn lần lại lần, lấy ống tay áo lau nước mắt cho nàng.


      thôi, bà nội đưa cháu về nhà, tay của cháu chảy máu.”


      Lão bảo vệ đứng bên miệng vẫn há to, thấy 2 bà cháu được đoạn mới lấy lại tinh thần.


      “Chờ...... Chờ chút, bà cốt, ngươi muốn đem nữ quỷ này về nhà sao?”


      Bối Bối dựng thẳng đôi mi thanh tú: “Uy uy, ngươi như thế nào nhìn thấy ta giống quỷ, mắt ngươi chính là bị mù rồi!”


      Lặp lặp lại nhiều lần nàng là quỷ, là làm cho người ta phát điên.


      Lão bảo vệ nhìn đến nàng tựa hồ nghĩ nàng là quỷ nữa, lá gan mới lớn hơn chút.


      phải quỷ ngươi làm sao mặc...... mặc thân giá y cổ trang đỏ thẫm đột nhiên ra dọa người.”


      “Aaaa, ta mặc như vậy có cái gì đúng...... Ách......”


      Bối Bối nhìn thấy quần áo mặc người bọn họ, nhìn lại hỉ bào đỏ thẫm người mình.....


      Hơn nửa ngày, nàng mới từ từ cảm giác được chính mình thích hợp.


      Đúng vậy, nàng như thế nào mặc quần áo cổ trang đỏ thẫm? Hơn nữa càng kỳ quái là, vì sao nàng cũng cảm thấy quần áo chính mình có cái gì thích hợp?


      “Bà nội, con......” Nàng vô tội nhìn bà nội, biết nên giải thích như thế nào.


      Tô lão bà có chút đăm chiêu, lông mày hơi nhíu lại, nhìn lão bảo vệ giải thích hợp tình hợp lý: “Cháu ta vừa mới chụp ảnh trở về được sao? là, cũng biết ràng chút mới đến tìm ta, may mắn ta tu hành cao, có thể phân biệt ràng người và quỷ, nếu chẳng phải là xảy ra tai nạn chết người sao, ngươi, trở về hảo hảo tỉnh lại, sống lâu như vậy rồi mà lại hiểu những điều này sao, đây là cháu ta, nghe rồi chứ, cháu của ta Tô Bối Bối, vốn là diễn viên từng xuất ở rất nhiều rạp chiếu phim rồi! Vừa rồi, chúng ta vừa mới chụp những cảnh đặc biệt xong, thể tưởng được đội này chụp ảnh tốt , ừ ừ, vì họ trả thù lao cao, cháu ngoan, diễn chụp xong rồi chúng ta cũng về nhà thôi, hôm nay lấy được tiền rồi, bà nội làm cho cháu bữa ngon.”


      Lão bảo vệ bị Tô lão bà hù cho sửng sốt, căn bản nhận thấy Tô lão bà trước sau đồng nhất.


      lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, nhìn qua hai người bọn họ cái, gật đầu, sau đó đứng nhìn bóng dáng của hai người càng chạy càng xa.


      Cuối cùng tò mò nhìn xung quanh chút: “ Đội chụp ảnh giấu ở nơi nào ta?”


      ......


      Về nhà, Bối Bối mới từ phòng thay quần áo ra, liền nhìn thấy bà nội đeo kính lão, trong tay cầm kính lúp quan sát bộ quần áo cổ trang đỏ thẫm ở bàn.


      Tô lão bà chú ý tới nàng tới, miệng thào lầm bầm mình: “Kỳ quái, quần áo này chắc chắn là hàng thủ công, thoạt nhìn ràng là lỗi thời, nhưng mà ta như thế nào lại phân biệt được là thuộc về niên đại nào?”


      Bối Bối tò mò qua: “Bà nội, người cái gì vậy? Bộ quần áo này kỳ quái, làm sao có thể chạy đến người con?”


      Nàng chống cằm, cố gắng suy nghĩ , lại chỉ có thể nhìn thấy giá y giương mắt nhìn lại mình.


      Tô lão bà buông kính lúp, ánh mắt trừng rất lớn thực thận trọng nhìn cháu bảo bối , đáy mắt có chút tò mò.


      “Lại đây, cháu ngoan, cháu cẩn thận ngẫm lại trong khoảng thời gian vừa qua đến nơi nào? Nhà Tần? Nhà Đường? Nhà Tống? Xem là bị lạc ở lịch sử của quốc gia nào?”


      ____


      (*) Cực hỉ : cực kỳ vui mừng

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 280: ĐẠI [2]



      “Trong khoảng thời gian vừa qua? Bà nội, con phải mới rời ngày thôi sao?” Bối Bối có chút hồ đồ hỏi.


      ngón tay nhiều nếp nhăn lắc lắc trước mắt nàng: “Bối Bối, cháu phải mới rời ngày mà thôi, cháu là mất tích khoảng thời gian rồi, cháu xem lịch xem, hôm nay là ngày nào rồi, mau cho ta, rốt cuộc cháu bỏ bà nội này chạy đến nơi nào a?”


      Bối Bối kinh ngạc nhìn quyển lịch, nhìn vào ngày nàng rời và ngày tại, đầu nàng trống rỗng, phải, nàng nhớ ngày đó, phải......


      Mặt nàng lúc trắng lúc xanh, như là khoai lang nướng, buông quyển lịch ra, hoảng sợ ngã sô pha.


      Tô lão bà nhíu nhíu mày, qua ôm ấp cháu , đáy mắt lo lắng: “Bối Bối, cháu...... nhớ , nhớ khoảng thời gian vừa qua đâu sao?”


      “Bà nội......” Bối Bối dụi đầu vào ngực bà, chỉ có thể bất lực nằm trong lòng bà, ôm lấy cánh tay bà, trong lòng khủng hoảng liên hồi.


      Nàng mất tích đến nơi nào? Gặp được những chuyện gì? Vì sao nàng lại quên hết như vậy......


      Trong đầu liên tục suy nghĩ về vấn đề này, nhưng tìm ra được đáp án, tựa như lỗ đen trống rỗng đột ngột xuất chiếm cứ lấy phần trong trí nhớ của nàng, muốn vén lên cũng được, đuổi cũng .


      “A! Ta biết!” Tô lão bà bỗng nhiên vỗ đùi, mặt nếp nhăn tràn ra, tựa như đường cùng thấy được tia hi vọng.


      Bối Bối hiểu vì sao bà nội đột nhiên cất cao thanh , liền hoảng sợ, ngây người chút: “Bà nội, người biết cái gì a?”


      Tô lão bà kích động vung vẫy: “Nhất định là giống như sách vở viết, con vô tình đến triều đại tên trong cổ đại, cùng mĩ nam xảy ra tình cảm lưu luyến, sau đó ở ngày đại hôn của các con, con bị nữ nhân ác độc hãm hại, nên trở lại thời đại của chúng ta, trong lúc quay lại cẩn thận bị đụng vào đầu, nên chút trí nhớ của con cũng có.”


      Lão bà vừa vừa khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa nhảy nhót vừa xen vào chút phẫn nộ, rất tự nhiên nhìn Bối Bối lắng nghe đến trợn mắt há hốc mồm.


      Nuốt nuốt nước miếng, Bối Bối có chút dở khóc dở cười: “Bà nội, loại chuyện mà người này làm sao có thể xảy ra chứ.”


      “Vì sao có khả năng, ta xem trong sách vở chính là có viết như vậy, nếu có chuyện này làm sao “có người” có thể viết ra chứ , tiểu thuyết cũng dựa vào người thôi.” Tô lão bà vừa vừa tự đồng ý quan điểm của chính mình, mạnh mẽ gật đầu.


      Bối Bối tròn mắt: “Nga! Ta biết, tiểu thuyết của ta thường vô duyên vô cớ mất tích vài ngày lại tự động quay về chỗ cũ, ra là bà nội người làm trò quỷ đọc trộm tiểu thuyết của ta, còn là ta nhớ, hay quên để đồ lung tung!”


      A?


      Tô lão bà lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, Bà cười cười hạ ánh mắt, sau đó nghiêm trang : “Bối Bối, bà nội chính là mượn, phải trộm.


      hỏi mượn còn phải trộm?”


      Tô lão bà lắc lắc ngón tay, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, ngươi xem hỏi mà tự lấy mới gọi là trộm, ta coi xong liền trả về chỗ cũ, thể coi là trộm được.”


      “Bà nội , con lý với người, người...... Người xem, người từng này tuổi rồi còn trộm tiểu thuyết tình của người ta.” Bối Bối cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.


      “Cái gì mà từng này tuổi a. Tốt xấu bà nội con cũng từng thời tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, thời tuổi trẻ ta từng là mỹ nhân tuyệt thế, bao nhiêu tuấn nam từng quỳ gối dưới váy ta, bọn họ nếu muốn theo đuổi ta còn phải sắp xếp thời gian .....”


      Tô lão bà thao thao bất tuyệt tự mình thổi phồng hồi.


      “......” Bối Bối nhăn nhăn cái trán, bà nội có phải hay lại năng lẫn lộn đầu đuôi, kiêu ngạo như vậy , phải hẳn là làm cho tuấn nam quỳ gối dưới váy của người đấy chứ?


      Ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng cẩn thận đứng dậy về phía phòng mình, nhàng đóng cửa lại.


      Khiến cho lão bà của nàng hồi tưởng lại thời tuổi trẻ, ai, đến lúc này đây biết mộng mị trong bao lâu?


      ......


      Ban đêm, Bối Bối lăn qua lộn lại trằn trọc miên man.


      Nàng ôm cái gối ôm to đúng trong lòng, mà vẫn cảm thấy ấm áp, giống như thiếu thiếu cái đó.


      Nàng phiền muộn ngồi xuống, tự giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mảnh trăng sang cao chiếu rọi vách đá.


      Đêm nay có tuyết rơi.


      Phải có tuyết rơi mới đúng, sau đó có người đứng dưới tuyết rơi trong ánh trăng kia.....


      Nàng lấy tay nâng đầu, cố gắng muốn tìm kiếm ít dấu vết để lại, cố gắng lần lại lần, tất cả đều là trống rỗng.


      Vì sao nàng lại cảm thấy ban đêm như thế này thực mất mát, thực đơn.


      “Cốc cốc cốc, Bối Bối a, con ngủ chưa, bà nội vào được .”


      Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra.


      Bối Bối bĩu môi ba: “Bà nội, người gõ cửa lấy lệ thôi sao, người ta còn chưa có là cho người tiến vào đâu.”


      “Ha ha a...... Là bà nội nóng nảy chút, bà nội lần sau nhớ , nhất định nhớ .” Tô lão bà cười tủm tỉm đến gần nàng.


      “Lần nào cũng đều như vậy.” Bối Bối thầm câu, khóe miệng lại nhịn được hơi hơi giơ lên.


      Tô lão bà làm như có nghe thấy lời thầm của nàng, mở ra tờ báo, dung bút khoanh tròn vùng, đưa cho nàng xem.


      “Bối Bối, con trở lại bình an vô , lại thích đến trường, vậy làm nha, xem công ty này , ta có người bằng hữu làm trong công ty này, ta bàn bạc với bà ấy rồi, bà ấy nhận con vào công ty làm việc.”


      làm?


      Bối Bối buồn bực nhìn bà nội, chun cái mũi: “Bà nội, sao người có thể đối xử với cháu bảo bối của người như vậy, con vừa mới xuyên , trải qua biết bao nguy hiểm để trở về, vậy mà người liền vội vàng muốn ta làm sao.”


      Tô lão bà liếc mắt nhìn nàng cái: “Con, đứa này sao lại có thể như vậy, làm cho bà nội đau lòng, bà nội còn phải là vì con sao, dù sao nguy hiểm cũng qua rồi, hãy thu xếp lại tâm trạng bắt đầu cuộc sống mới , cuộc sống mới, diện mạo mới, tại vừa vặn lại gặp được công việc tốt, phải biết nắm bắt cơ hội có hiểu hay đứa cháu ngốc này.”


      Bà bà cuộn tờ báo lại gõ gõ lên trán của Bối Bối.


      “Đừng đánh đừng đánh, con biết rồi, biết rồi, ngày mai con liền làm a, cố gắng kiếm nhiều tiền để cho người, lão nhân gia ở nhà làm sâu gạo!” Bối Bối nhanh nhẹn ngăn chặn tờ báo tác tác quái kia, cho bà nội lại tiếp tục “Hành hình”.


      “Như vậy cũng đến nỗi kém thông minh lắm!” Tô lão bà vui mừng khi thấy cháu nghe lời mình như vậy, khóe miệng mỉm cười tươi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 281: ĐẠI [3]



      Đứng trước văn phòng cao óc cao tầng, Bối Bối lại lần nữa dụi dụi mắt đánh giá người phụ nữ lớn tuổi tiếp đón nàng.


      thể nào, nhìn đồ mang theo của người phụ nữ đó, bộ đồ vệ sinh, trong tay còn cầm cây lau nhà, khóe miệng của nàng nhịn được co rút.


      Công tác mà bà nội phải là bảo nàng đến chùi toilet chứ!


      vất vả, nổi lòng chấn động của nàng mới từ từ lắng xuống, kiên quyết đè nén xuống ý muốn bỏ chạy trong đầu.


      Hít hơi sâu, nàng thực lễ phép mỉm cười hỏi: “Xin chào, cháu là cháu của bà nội Tô gọi là Tô Bối Bối, xin hỏi bà có phải là Vu nữ sĩ mà bà nội cháu hay ?”


      Người phụ nữa lớn tuổi đó kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mắt béo múp míp, nở cười to: “Ha ha...... Ta chính là Vu nữ sĩ, cháu chính là cháu nhà Tô bà cốt a, sau này ta gọi là cháu Bối Bối , cháu gọi ta dì Vu .”


      Ờ! Dì à?


      Trán Bối Bối co rúm chút, tuổi của bà ấy đáng hàng đại thẩm rồi chứ, còn gọi dì?


      “Ha ha, tiểu nha đầu chuyện thực trực tiếp, đại thẩm đại thẩm, ha ha, gọi là Vu đại thẩm.”


      Giọng lớn làm Bối Bối chấn động chút, nàng có chút xấu hổ gãi gãi đầu: “Vậy...... Ha ha, Vu đại thẩm...... Ha ha......”


      “Ngoan! Theo ta vào thôi, ta sắp xếp công việc cho cháu.” Vu đại thẩm xong liền kéo lấy cánh tay của Bối Bối, giống diều hâu bắt gà con dường như xách nàng vào.


      Bối Bối bị Vu đại thẩm cậy mạnh kéo , căn bản kịp có gì phản ứng bị túm vào trong công ty.


      tới góc rẽ hành lang sáng trưng, rốt cục Bối Bối cố lấy dũng khí trong phút chốc vươn tay bám giữ góc tường, chết sống chịu tiếp tục .


      “Ý? Bối Bối nha đầu, cháu như thế nào lại ?” Vu đại thẩm quay đầu nghi ngờ đặt câu hỏi.


      Bối Bối thở hổn hển, thầm thầm, tốc độ của Vu đại thẩm quả thực chính là bước như bay, khiến cho hợp với bà nội nhà nàng, hô......


      cẩn thận dò xét Vu đại thẩm cái, nàng chậm rãi mở miệng: “Vu đại thẩm, cháu...... uhm...... Tạm thời làm công việc này có thể a?”


      Nàng muốn lau chùi bồn cầu.


      “Khó mà làm được, ta đồng ý Tô bà cốt phải chăm sóc cháu, tuyệt đối thể nuốt lời, Bối Bối nha đầu, cháu đừng lo lắng, Vu đại thẩm ta tuyệt đối che chở cho cháu.”


      xong, Vu đại thẩm đấm vào ngực, đánh trúng ngực vang oành oành, rất lớn.


      Hai má của Bối Bối đồng thời xệ xuống, cười gượng có lễ phép từ chối: “Nhưng mà......”


      cần nhưng, yên tâm , mau cùng ta, phải làm, ta phải giải thích ràng công việc cho cháu trước.”


      Vu đại thẩm cho phân bua liền thoáng dùng chút lực, tay của Bối Bối lập tức liền rời khỏi góc tường.


      Ở dưới thần lực của Vu đại thẩm, Bối Bối dường như là bị kéo .


      Nhìn càng càng sâu vào hành lang, trong lòng Bối Bối kêu rên, rất muốn đấm ngực giậm chân, về sau nàng phải đổi thành trưởng toilet!


      ......


      Nhìn thang máy lên từng tầng , lòng Bối Bối lại từng tầng từng tầng chìm xuống.


      Ô...... Tiền đồ mảnh hắc ám.


      “Đinh!” Cửa thang máy mở, Vu đại thẩm túm lấy Bối Bối tình nguyện kéo ra.


      Bối Bối ủ rũ lê bước chân theo Vu đại thẩm , hoàn toàn buông bỏ ý định từ chối.


      Dù sao đối với thân hình khổng lồ của Vu đại thẩm, nàng dễ dàng bị đè bẹp chết như con kiến, tùy ý người ta vò tròn vò dẹp.


      “Tốt lắm, sau này cháu liền phụ trách giờ uống trà, qua văn phòng đó là đến nơi, chưa đến lúc bưng trà cháu ở trong phòng này nghỉ ngơi, lướt mạng, đọc sách.” Vu đại thẩm vừa vừa chỉ ràng cho Bối Bối hướng này hướng kia.


      Bối Bối nhìn theo hướng chỉ của Vu đại thẩm.


      Két? văn phòng của tổng tài? Nàng phải làm tiểu muội lo việc trà nước, phải làm trưởng toilet! Nhưng lại có chuyện tốt như vậy!


      A a, đáy lòng vui vẻ như bong bóng ngừng mà bốc lên, ánh mắt của Bối Bối lập tức từ khí trầm lặng u ám chuyển tới sức sống bừng bừng sáng lóng lánh.


      Nhìn vẻ mặt của nàng thay đổi cách nhanh chóng như thế, Vu đại thẩm cười rộ lên ha ha, bàn tay mập mạp chụp lên bả vai của Bối Bối: “Ha ha...... vui lên , công việc này vừa thoải mái lại nhiều tiền, cứ làm việc cho tốt!”


      Bị Vu đại thẩm này vỗ, Bối Bối cảm giác lưng của mình dường như muốn cụp.


      Nàng cố gắng nhịn xuống, phụ họa cười ngây ngô: “Ha ha......”


      “Nhìn cháu tiểu nha này đầu vui mừng quá nhỉ, thôi thôi, báo với tổng tài cái.” Vu đại thẩm đẩy Bối Bối hướng về văn phòng ở bên kia.


      Sức lực của Vu đại thẩm là vô cùng uy lực.


      Thân hình xinh của Bối Bối cứ như vậy bị đẩy liền lảo đảo dán tới cửa.


      “Oành!” khuôn mặt của nàng dán lên ánh cửa, mắt bên thiếu chút nữa bị ván cửa ép dẹp.


      Dán vào cánh cửa, nàng hít vào, hơi thở, lại hít vào sâu.


      Nàng từ từ rời khỏi cánh cửa, sau đó vèo xoay người, đồng thời nhắm mắt lại bực mình thét: “Vu đại thẩm, phiền bà sau này khống chế sức lực chút, cháu chịu nổi sức mạnh vô cùng của bà!”


      Thét xong hồi lâu, cũng thấy chút lời đáp lại.


      Bối Bối mở nửa con mắt, có ai?


      Nàng siết chặt tay, đồng thời mở hai mắt, đại sảnh trống rỗng làm sao còn có bóng dáng của Vu đại thẩm!


      Gừ gừ gừ!


      Nàng muốn ngửa mặt lên trời thét lên vài tiếng lấy đế phát giận.


      Ngay lúc nàng mê muội vì tức giận ngửa cổ muốn đem ý tưởng chuyển thành hành động, phía sau cửa “kẹt” tiếng mở.


      Miệng của nàng ngậm lại, theo bản năng xoay người, ánh vào đôi mắt là dáng người cao cao gầy gầy mặc bộ âu phục thẳng thớm trang trọng.


      chính là tiểu muội lo việc trà nước mới tới?” cúi đầu xem nàng, đáy mắt giống như đánh giá gì đó.


      Bối Bối đứng thẳng lưng, mặt đứng đắn cung kính lễ phép cúi người: “Vâng, tôi là tiểu muội lo việc trà nước mới tới Tô Bối Bối, xin lão tổng tài chỉ giáo nhiều hơn.”


      “Uhm......đem vào cho ta ly trà.”


      Bối Bối còn chưa trả lời, cửa lại đóng trước mặt.


      Trừng mắt nhìn, nàng có chút ngây ngốc nhìn cửa đóng chặt,


      Cứ như vậy nàng bị phân công việc? cần phỏng vấn, trực tiếp nhậm nhiệm?


      Độ cong miệng càng giương càng lớn......


      “Còn mau bưng trà!” Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nghiêm khắc, nghe qua lành lạnh, làm cho người ta có chút dựng tóc gáy.


      Bối Bối hoảng sợ, như thế nào lão tổng tài biết mình còn đứng ở nơi này, hơn nữa giọng của ông ta trước và sau nghe qua hợp lắm?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :