1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 272: CÔNG THÀNH



      Trong Vương cung của Hắc Phong quốc, tràn ngập niềm vui, nơi nơi đèn lồng màu đỏ treo cao cao.


      Trong hỉ phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kháng nghị của Bối Bối.


      “Này này, đừng đem nhiều đồ như vậy gài mái tóc ta, nặng chết mất......Hắc Khi Phong đâu, ta muốn gặp Hắc Khi Phong!”


      Bối Bối thở hổn hển tháo những cây trầm cài tóc xuống.


      Chỉ là, nàng tháo chiếc xuống, các cung nữ liền cài lại cho nàng.


      Sau lúc, Bối Bối tức giận sôi lên, người mù cũng nhìn thấy được các cung nữ này tôn trọng nàng người sắp làm “Nhị Vương phi” chút nào.


      Muốn hét to, là chịu đủ lắm rồi, cho dù chính là giả xuất giá, nàng cũng chịu uất ức!


      thể nhịn được nữa, trong phút chốc nàng đứng lên, châu báu đỉnh đầu lanh canh leng keng lay động.


      Nàng nhìn lướt qua bọn cung nữ, cắn răng tức giận : “Thái độ phục vụ của các ngươi rất kèm, gọi Hắc Khi Phong tới cho ta, bằng bổn nương lấy .”


      Các cung nữ nhìn nhau, sau đó cung nữ lớn tuổi trả lời.


      “Tô nương, ngươi gả cho thái tử điện hạ rồi, làm sao có thể còn nhớ nhị điện hạ.”


      Cung nữ trả lời rất có khuôn phép.


      Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ trừng mắt: “Ta biết, ra các ngươi là tâm phúc Hắc Khi Dạ phái đến, khó trách làm cho người ta ghét giống như , các ngươi ra ngoài, ta cần các ngươi hầu hạ, càng thêm muốn gả cho Hắc Khi Dạ, các ngươi cho biết để cho chết tâm .”


      Cái tên Hắc Khi Dạ này rốt cuộc chơi trò gì đây? ràng chú rể là Hắc Khi Phong, như thế nào đột nhiên biến thành Hắc Khi Dạ?


      Bỗng nhiên, trong đầu của nàng ra luồng ánh sáng.


      Chẳng lẽ ...... Hắc Khi Phong tranh giành vương vị thái tử bị thất bại?


      thể nào? Vậy nàng chẳng lẽ rất thảm sao!


      Nghĩ đến Hắc Khi Phong có thể thua dưới tay của Hắc Khi Dạ, nàng liền hoảng sợ, vội vàng giữ lấy cung nữ hỏi: “Mau cho ta biết, Hắc Vương của các người đâu? Hắc Vương ở nơi nào?”


      Các cung nữ khác thấy thế, vẻ mặt thể cảm xúc cùng nhau đẩy Bối Bối trở lại chỗ ngồi, cứng ngắc : “Hắc Vương hạ chỉ cho Tô nương cùng thái tử điện hạ thành hôn, xin Tô nương trang điểm cho tốt, đừng làm cho chúng nô tỳ khó xử.”


      “Ta muốn trang điểm, ta muốn gặp Hắc Vương!” Bối Bối giãy dụa muốn đứng lên, sức lực biết làm sao cũng thắng được mấy cung nữ liên thủ lại.


      Dưới tình thế cấp bách, Bối Bối tập trung tinh thần vận khí, ánh sáng sáng hồng nhạt từ quanh thân nàng bắn ra, làm cho cung nữ văng ra.


      “Ai......” Cung nữ té ngã mặt đất, phát ra tiếng than đau.


      “Hừ. Đáng đời!” Bối Bối xách váy áo cưới chạy hướng ra ngoài cửa.


      Nhưng mà, nàng quên cửa còn có bố trí kết giới ngăn nàng.


      Khi nàng đâm đầu vào, bức tường vô hình liền chút lưu tình bắn nàng trở về, té ngã mạnh xuống.


      Sờ cái mũi bị bức tường vô hình làm đau, đôi mắt của Bối Bối dường như muốn phun lửa.


      “Như thế nào? Tân nương tử của ta muốn vội vã chạy đến bái đường với bản thái tử hay sao?”


      tiếng trêu tức từ đỉnh đầu nàng truyền xuống, nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hắc Khi Dạ thân lễ phục chú rể vui sướng đứng ở trước mặt của nàng.


      Nàng chống ta xuống đứng dậy, đưa tay lên muốn tát cho cái.


      Ánh mắt nghiêm khắc của Hắc Khi Dạ trầm xuống, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay của nàng, hơi dùng lực chút, liền làm cho nàng đau đến co rút hít vào hơi.


      u ám lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt quật cường của nàng, bạc môi lạnh lùng giương lên: “Đừng có ý đồ khiêu chiến với uy nghiêm của ta, bằng sau này ngươi rất khó sống.”


      “Ngươi đáng bị giết bởi ngàn đao, vì Vương vị có phải cũng đem đệ đệ của ngươi bán đứng đúng ?!”


      Giống như bị đúng chỗ đau, Hắc Khi Dạ đột nhiên càng thêm dùng lực, dường như muốn bóp nát cổ tay nàng.


      “Ta cảnh cáo ngươi đừng lung tung! Nhưng mà......những ngày ngươi có thể lung tung cũng còn nhiều.” giận dữ tới cực điểm ngược lại mỉm cười, độc ác có tính toán trước đó làm cho Bối Bối dường như lạnh run cả người.


      Nuốt nuốt nước miếng, nàng giả bộ sợ nhìn chằm chằm ánh mắt hung ác nham hiểm của : “Hắc Khi Dạ, đừng tưởng rằng ngươi cho ta ăn cái thứ quỷ gì đó ta chịu bị ngươi khống chế.”


      “Ha ha...... Ngươi chịu ta khống chế, nhưng mà...... Chờ sau khi ngươi cam tâm tình nguyện với ta khó lắm. Ha ha ha...... Nữ nhân......”


      cười đến rất càn rỡ, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, làm cho Bối Bối cảm giác trước mắt mảnh đen tối.


      Lòng của nàng bắt đầu yên bất an thấp thổm.


      Hắc Khi Dạ rốt cuộc cho nàng ăn cái gì, vì sao lại chắc chắc sau này nàng cam tâm tình nguyện với , là giống trong TV diễn có cái gọi là Thôi hồn dược hoàn, sau khi ăn từ từ bị người khác khống chế, ý thức gì cũng có......


      ...... ......


      Nàng lắc lắc đầu, trong tiếng cười đắc ý của Hắc Khi Dạ, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, dũng khí trong đôi mắt đen bắt đầu dần dần bị tiêu tan.


      Ngự Hàn, mau tới cứu ta.


      ......


      hỉ đường, Bối Bối thể nhúc nhích đứng thẳng ở chính giữa lễ đường.


      Mà Hắc Vương lại còn ngồi ở ghế, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Bối Bối, giống như đối với nàng trở thành con dâu cực kỳ vừa lòng.


      Bối Bối thể mở miệng chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt phát ra bụng đầy nghi ngờ đối với Hắc Vương.


      Nhưng mà, Hắc Vương phản ứng gì cũng có, chỉ có vẻ mặt tươi cười, ngay cả nếp nhăn cũng tựa hồ ra ý cười vui mừng.


      Càng cẩn thận nhìn chằm chằm Hắc Vương, Bối Bối lại càng cảm thấy có chỗ thích hợp, như thế nào cảm thấy ánh mắt của Hắc Vương này làm cho cả người người ta được tự nhiên.


      Bỗng nhiên, trong đầu của nàng lên người mặc hắc bào gọi là tế ti, ánh mắt của cũng cho nàng cảm giác tựa như cảm giác Hắc Vương tại cho nàng, thực quỷ dị, làm cho người ta phát lạnh.


      Hắc Khi Dạ từ bên rèm về phía Hắc Vương.


      “Chuẩn bị tốt tốt chưa?” hạ giọng hỏi Hắc Vương ngồi cao đường.


      “Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều hoàn hảo hề có khe hở.” ánh mắt của Hắc Vương lên tia hiểm.


      Bối Bối trừng mắt lớn, nàng nhìn thấy tia thâm độc lướt qua trong đáy mắt của Hắc Vương, hơn nữa, khuôn mặt đầy nếp kia của cười đến có chút biến dạng.


      chút cũng giống như Hắc Vương!


      Chẳng lẽ ...... Hắc Vương cùng Hắc Khi Phong đều chết rồi?


      Hắc Khi Phong......


      Lòng của nàng nhịn được bắt đầu lo lắng, lo lắng cho , cũng lo lắng cho tình cảnh của chính mình.


      Nếu, Hắc Khi Phong xảy ra chuyện......


      Nàng nhắm mắt, dám nghĩ tiếp nữa.


      ai để ý tới nàng trong giờ khắc hỗn loạn này, hôn lễ rất gấp rút sắp đến.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 273: GẶP LẠI



      Tất cả mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, hôn lễ chính thức bắt đầu.


      Hắc Khi Dạ đến bên cạnh Bối Bối, tiến sát vào bên tai của nàng: “ biết người trong lòng của ngươi Ngự Hàn có thể nhân cơ hội đến quấy rối hay ?”


      Bối Bối có miệng thể , chỉ có thể liếc mắt trừng , ánh mắt căm ghét lại vô cảm như muốn -- cách ta xa chút.


      Nhìn thấy ràng ánh mắt của nàng, chỉ lạnh lùng cười, sau đó đứng thẳng, mặt hướng về cao đường, ở chỗ đáy mắt sâu nhất người khác nhìn thấy, mơ hồ toát ra chút chờ mong thèm khát máu tươi.


      Ngự Hàn...... Ngươi cũng nên đến đây .


      đài, người chủ trì làm thông cổ họng, rồi mới mở miệng, gã binh lính vội vã xông tới.


      “Bẩm báo Hắc Vương, đỉnh núi phía tây của chúng ta đột nhiên bốc cháy, thế lửa hình như muốn lan tràn đến thôn trang ở chân núi.”


      Ánh mắt của Hắc Vương ngồi ở đài khỏi chuyển hướng nhìn Hắc Khi Dạ, có chút khẩn trương: “Điện...... Khụ, Dạ nhi, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”


      Cằm của Hắc Khi Dạ co rụt lại, bạc môi đỏ như máu mím chặt, đôi mắt đen ngưng tụ lại cơn lốc.


      đột nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “ có nguyên nhân làm sao có thể bốc cháy?”


      Thị vệ xấu hổ cúi đầu: “Tạm thời còn chưa điều tra ra nguyên nhân.”


      “Vô dụng! Lập tức triệu tập quân đội dập tắt lửa.”


      “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”


      Ngay lúc thị vệ ra đến cử điện, thị vệ khác sắc mặt khẩn trương vào đến, trong tay cầm thiếp đỏ.


      “Báo...... Vương, quân đội của Xích Diễm quốc ở ngoài cửa thành, đây là chiến thiếp.”


      Ánh mắt vui sướng của Bối Bối chuyển động, muốn nhìn xem cái gọi là chiến thiếp, lại thể động, trong lòng buồn bã.


      tốt quá, Ngự Hàn đến đây, nếu phải bị điểm á huyệt, nàng vui mừng la to vài tiếng.


      “Rốt cục đến đây rồi sao.” Hắc Khi Dạ lấy chiến thiếp từ trong tay của thị vệ, lật lật tùy ý, khóe môi lộ vẻ nụ cười lạnh ngấm ngầm mưu tính.


      Đem chiến thiếp cầm trong tay, xoay người trở lại bên cạnh Bối Bối, từ cao nhìn xuống nhìn biểu phấn khởi vẻ mặt của nàng, trong nụ cười lạnh đan xen tia tinh nhuệ.


      “Nhìn biểu của ngươi, giống như rất vui mừng, nhưng mà...... Cẩn thận vui quá hóa buồn. Nếu Ngự Hàn đến đây, người làm tân lang ta đây cũng nên gặp tình lang cũ của ngươi, có ngươi ở trong tay ta, ngươi vì ngươi mà bại dưới tay ta hay .”


      Bối Bối trừng lớn mắt, trong mắt lửa giận muốn thiêu đốt lủng lỗ.


      Tên bỉ ỏi, thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.


      Hắc Khi Dạ lãnh đạm lướt qua ánh mắt tức giận của nàng, tay ôm lấy nàng .


      thôi, bản thái tử muốn xem Xích Diễm Vương là người đẹp hay giang sơn?”


      ......


      Ngoài cửa thành, cỏ hoang mọc um tùm, bông tuyết như mưa bay đầy trời, gió lạnh thổi cờ chiến vang lên thanh phần phật.


      Màu sáng bạc lóe sáng từ thương mâu tỏa ra sát khí, trong thành ngoài thành, khí thế gương tuốt vỏ nỏ giương dây chống lại lẫn nhau.


      Ngự Hàn thân khôi giáp màu đen, tay cầm ngân kiếm chuôi màu đen, mũi kiếm chiếu rọi dưới ánh sáng của những hạt tuyết tỏa hào quang sắc bén đâm người.


      Mày kiếm của nhíu chặt, hơi thở cả người lạnh lẽo nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thúy như chim ưng quan sát toàn bộ động tĩnh tường thành.


      bao lâu, Hắc Khi Dạ thân hỉ phục đỏ thẫm xuất thành lâu.


      đứng cao lộng gió, những trận gió lớn thổi tung vạt áo của , vạt áo màu đỏ tạo nên làn sóng dập dềnh, thổi lướt mái tóc đen bay loạn của .


      Màu đỏ và đen nổi bật, lạnh lùng, quỷ mị.


      Ánh mắt của hai nam nhân đối diện nhau, tia sáng lạnh lùng nghiêm nghị từ ánh mắt bắn ra giao với nhau.


      Ngự Hàn, ngươi tới đúng là chậm, ta còn nghĩ đến có thể ở trước lúc bái đường đợi ngươi đến diễn cho ta xem màn cướp tân nương hay, xem ra...... Ta là đánh giá cao tốc độ của ngươi.”


      Lời khiêu khích đắc ý của Hắc Khi Dạ truyền vào trong tai ràng, đôi mắt đen của Ngự Hàn nheo lại, lửa giận lạnh lẽo bất chấp mọi thứ mơ hồ toát ra, tay cầm kiếm siết chặt.


      Hắc Khi Dạ chết tiệt, cũng dám cùng Tiểu Bối Bối của bái đường!


      Khớp hàm của cắn chặt vang lên keng két, lại chỉ có thể đè nén cơn tức trong lòng xuống.


      Cười nhạo tiếng gió êm sóng lặng, châm chọc giương môi: “Hắc Khi Dạ, ngươi đứng như vậy cao, có phải sợ hãi bổn vương lại cẩn thận đánh ngươi từ giữa trung đến tới nằm sắp mặt đất hay , hử?”


      Lời có ý đồ này, giống như cây gai đâm vào lý trí của Hắc Khi Dạ, khẽ cắn môi, ánh mắt hung ác trừng lớn dường như tròng mắt muốn ra ngoài.


      Ngự Hàn, lần này...... Liền xem là ai bị đánh nằm sấp!”


      Hắc Khi Dạ lạnh lùng xong, đưa tay vẫy chiến kỳ.


      Chỉ thoáng, cửa thành xuất từng đám từng đám quân đội áo đen, khí thế to lớn, cùng với quân đội áo vàng của Ngự Hàn lực lượng ngang nhau, hề thua kém.


      Tiếng hò hét chấn động trời đất dường như xông đến tận trời, chiến trường, vó ngựa phi đến, bông tuyết xen lẫn tro bụi chung quanh bay khắp nơi, phủ lên chiến trường mảng mông lung.


      Ngự Hàn, hôm nay...... Bản thái tử rửa sạch mối nhục trước đây!” Hắc Khi Dạ từ thành lâu phi thân xuống, mũi ngân kiếm “vèo” xẹt giữ trung, đâm thẳng tới Ngự Hàn.


      Ngự Hàn kẹp bụng ngựa, từ lưng ngựa phi thân nhảy lên, trường kiếm thoải mái đón nhận: “Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh hay ?.”


      Hai thanh ngân kiếm chạm vào nhau, bắn ra vô số ánh lửa, ở giữa trung tỏa ra, kiếm khí bức người làm cho giữa khoảng vang lên tiếng kiếm chạm vào nhau chói tai.


      “Hắc Khi Dạ, ngươi lại lần đụng đến nữ nhân của ta, ta thực nên bỏ qua cho ngươi!”


      Lúc này, Ngự Hàn sát khí đầy người thể kiềm chế, cả người dòng khí tuôn trào, làm cho chiến bào màu đen người cuốn lên vang xào xạc.


      Hắc Khi Dạ lạnh lùng cười, vận khí đưa mũi kiếm tới gần: “Ta cũng bỏ qua cho ngươi!”


      “Khẩu khí .” Đôi mắt màu đen của Ngự Hàn trầm xuống, thân kiếm vừa chuyển, mũi kiếm xoáy tới, hào quang màu lửa đỏ theo mũi kiếm đánh về phía Hắc Khi Dạ.


      Chân khí mạnh mẽ trào ra, Hắc Khi Dạ lách người tránh nguy hiểm, sắc mặt xuất tia tức giận.


      vận khí vào mũi kiếm, công kích Ngự Hàn.


      Hai bóng dáng cao ngất giống nhau bay ở giữa trung đánh đến nổi quấn lấy nhau khó phân biệt, mũi kiếm giao nhau, bắn ra vô số kiếm khí, làm cho hình bóng đánh nhau của bọn họ lung linh mờ nhạt.


      ......


      Giữa trung, kiếm khí vang lên, mạnh mẽ phá vỡ khoảng .


      mặt đất, từng trận vó ngựa, trong hỗn loạn, tiếng kêu la xen lẫn máu tươi bắn tung tóe tràn ngập toàn bộ chiến trường.


      Bối Bối bị người bắt giữ ở góc thành lâu, khẩn trương nhìn trận đánh giữa trung, lo lắng trong lòng sắp bức nàng điên rồi.


      Nhìn thấy Ngự Hàn thân trang phục màu đen, khuôn mặt tuấn dật lạnh lẽo nghiêm nghị, giữa trán nhíu chặt sâu đập vào đôi mắt đen huyền của nàng, làm cho lòng nàng đau thắt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 274: KIẾM ĐÂM VÀO NGỰC



      thoạt nhìn thực u ám, chút cũng nhìn ra trước kia nam nhân phong lưu phóng khoáng thích khoác lên nụ cười xấu xa.


      Trong khoảng thời gian này, nhất định sống tốt.


      Rất muốn đến bên cạnh , rất muốn, rất muốn......


      Giữa trung, trận đấu vẫn liên tục như trước, đao quang kiếm ảnh khuấy động.


      Bỗng nhiên, Ngự Hàn cảm giác cái nhìn quen thuộc liên tục ngừng tiến đến.


      Tim đập mạnh, là Tiểu Bối Bối!


      Đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra chút vui sướng, theo bản năng theo cảm giác nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy góc cạnh ràng của tường thành, cái gì cũng có.


      , , khẳng định Tiểu Bối Bối của nhất định ở gần đây!


      “Hắc Khi Dạ, đem Bối Bối trả lại cho ta......”


      Ngự Hàn nổi giận gầm lên tiếng, tiến công càng hung hiểm hơn, từng chiêu lưu tình chút nào, làm cho Hắc Khi Dạ liên tục lùi về phía sau.


      Sát chiêu sắc bén làm cho Hắc Khi Dạ vừa sợ vừa giận, cam lòng hai mắt giận đỏ, nhìn Ngự Hàn trước mặc từng bước tiến tới ép mình, đôi mắt đen của lên tia độc ngoan hiểm.


      Bỗng nhiên, giận dữ cực điểm lại nở nụ cười, đánh chiêu hư ảo rồi phi thân lên thành lâu: “ Ngự Hàn, ngươi muốn Tô Bối Bối cũng phải vấn đề, liền phải xem biểu của ngươi.”


      xong, nâng tay chém ra trận cuồng phong bắn về phía sau.


      Trong nháy mắt, Bối Bối cảm giác lưng áo của mình bị cuồng phong quấn lấy, mang toàn bộ người nàng hướng tới Hắc Khi Dạ.


      Mới tới gần, Hắc Khi Dạ liền đưa tay giữ lấy cổ họng của nàng, thoáng dùng chút lực, nàng liền khó thở đến trắng mặt.


      Thấy thế, Ngự Hàn dường như muốn phát cuồng, cả người đột nhiên bắn ra vô số hồng quang, bao phủ vút lên trời cao, song song đối diện với Hắc Khi Dạ.


      “Tiểu Bối Bối!” vừa sợ vừa mừng lại thận trọng gọi tên của nàng, trong đôi mắt, nhu tình, tưởng nhớ, lo lắng đồng thời cùng tồn tại.


      Rốt cục có thể nhìn gần chút, ánh mắt của Bối Bối nhịn được chứa niềm vui sướng mờ mịt.


      Rất muốn gọi , nhưng biết các nào phát ra tiếng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn thẳng muốn xa rời.


      Hắc Khi Dạ lạnh lùng cong môi, đường kính lòng bàn tay đột nhiên buộc chặt, sắc mặt của Bối Bối thoáng chốc ra sắc xanh tím đau đớn.


      “Hắc Khi Dạ, buông nàng ra!” Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bàn tay của Hắc Khi Dạ bóp lấy cổ họng của nàng, lòng căng như dây đàn dường như sắp đứt đoạn.


      Nhìn dáng vẻ sắp phát điên của , Hắc Khi Dạ bật cười như điên: “ Ngự Hàn, muốn tay ta bóp gãy cổ của nàng, ngươi liền thay thế nàng chịu tội .”


      Bối Bối cố gắng bắt lấy hít thở, đôi mắt rưng rưng nhìn Ngự Hàn, khẩn cầu ám chỉ cần chịu uy hiếp.


      Đừng đồng ý, thể......


      Ngự Hàn đau lòng ngóng nhìn giọt lệ rơi mắt nàng, biết ý tứ trong mắt nàng, nhịn được thầm hốc mắt đỏ lên.


      Quyết tâm nhìn tới ánh mắt cầu xin của nàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Khi Dạ, lời dường như thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt của : “Ngươi muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng thả nàng?”


      Rốt cục cũng cúi đầu sao!


      Đôi mắt u tối khát máu của Hắc Khi Dạ nheo lại, gằn từng tiếng thong thả rành mạch: “Dùng kiếm của ngươi tự đâm vào mình, ta bóp chết nàng.”


      “Ngươi tốt nhất chuyện phải giữ lời.”


      Lời lạnh lùng vừa mới rơi xuống, Ngự Hàn chút do dự giơ kiếm đâm vào trong ngực , ngay lập tức, máu tươi chảy thành dòng, dính ướt chiến bào màu đen của , màu đen thấm ướt mảnh.


      Bối Bối trừng lớn mắt, dòng nước xiết trong lòng cuồn cuộn mãnh liệt, nhìn dòng máu tươi theo lưỡi kiếm chảy ra, dòng nước siết trong lòng hướng về cổ họng: “......”


      Phẫn nộ cùng lo lắng, khiến cho dòng nhiệt lưu chuyển trong cơ thể của nàng phá tan huyệt đạo giam cầm giọng của nàng.


      Ngự Hàn, chàng điên rồi, chàng làm sao có thể, làm sao có thể......” nước mắt của Bối Bối như sợi châu đứt đoạn rơi xuống.


      Nghe được giọng của nàng, Ngự Hàn lưu loát rút kiếm ra, từ từ lộ ra nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bối Bối, cần lo lắng, chỉ là chút máu thôi.”


      Nàng liều mạng lắc đầu, ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi giam cầm của Hắc Khi Dạ.


      “Buông, ngươi tên tiểu nhân bỉ ổi này, buông ra......” Nàng mất lý trí vừa đá vừa cào đối với Hắc Khi Dạ.


      Hắc Khi Dạ nhíu mày, mắt tức giận trừng nàng: “Ngươi nếu an phận, ta cho ngươi từ nơi này ngã xuống đó!”


      xong, nhấc lên, bay lên , phóng tới cạnh thành lâu.


      “A......” hai chân của Bối Bối rất nhanh liền đạp , lắc lư treo tường thành.


      “Đừng!” Ngự Hàn giận hét lớn, khóe miệng lúc đó thấm ra máu tươi, giận mắt đỏ lên trừng trừng nhìn Hắc Khi Dạ, căn bản mặc kệ vết thương người mình.


      Sau khi chấn động kinh hãi qua , Bối Bối ngẩng đầu nhìn , khóc cầu xin: “ Ngự Hàn, đừng chịu uy hiếp, van cầu chàng, đừng...... Nếu ...... Ta tình nguyện chết, chàng lại thương tổn chính mình, ta chết cho chàng xem!”


      Nàng kích động hét to đối với .


      Ngự Hàn bạc môi mím chặt, đau khổ hét to: “Tiểu Bối Bối, ta cho phép nàng làm chuyện điên rồ.”


      “Vậy chàng đừng làm việc ngốc!” Bối Bối kiên định nhìn .


      “Ha ha ha...... Thâm tình là làm cho người ta cảm động a.” Hắc Khi Dạ cười lạnh điên cuồng, trong lúc đó ánh mắt như Diêm La nhìn lướt qua bọn họ.


      Trầm ngâm chút, tàn khốc mở miệng: “Thấy mức độ thâm tình của các ngươi như vậy, ta liền cho các ngươi cái cơ hội, Ngự Hàn, nhìn cho kĩ, ta ném nữ nhân của ngươi xuống dưới, nếu như ngươi có thể ngăn cản được ta, nắm được nàng, ta thả nàng.”


      “Ngươi dám buông nàng ra......” Ngự Hàn oán hận dùng kiếm chỉ về hướng Hắc Khi Dạ, tức giận bốc lên càng thêm khuấy động vết thương của , dòng máu chảy ra càng nhanh hơn.


      nhíu chặt mày, thét lớn tiếng, vẫn kiên định như cũ chỉ kiếm về Hắc Khi Dạ.


      Ngự Hàn, đừng lo cho ta.” Bối Bối khóc sụt sùi ngừng lắc đầu.


      Hắc Khi Dạ khinh miệt nhìn Ngự Hàn cái, nhìn thấu sắc mặt nhịn đau của , đắc ý cong môi: “Nhìn cho chuẩn, Xích Diễm Vương vĩ đại, ta sắp buông tay.......”


      chữ cuối cùng vừa ra, tay buông lỏng, Bối Bối ngã thẳng xuống dưới.


      “A......” Bối Bối hét lên tiếng sợ hãi, hoảng sợ cảm thấy người của mình rơi xuống, gió lạnh cuồng loạn đánh vào bên tai, như là tiếng gọi từ địa ngục.


      “Tiểu Bối Bối!” Ngự Hàn điên cuồng hét lên đuổi theo xuống, muốn bắt lấy nàng.


      Nhưng mà, Hắc Khi Dạ lại đồng thời phi thân ngăn trở giữ lại: “ Ngự Hàn, bản thái tử khiến cho ngươi nếm thử cái cảm giác tuyệt vọng tìm thấy!”


      “Cút ngay!”


      Ngự Hàn giận điên rồi, bất chấp vết thương đau đớn, vận chuyển khởi động chân khí toàn thân đánh về phía Hắc Khi Dạ, lòng chỉ nghĩ đến người rơi xuống, chỉ cầu thoát thân nhanh chút cứu nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 275: HUYNH ĐỆ ĐỐI ĐẦU



      Ngọn lửa lớn bay thẳng đến trán, Hắc Khi Dạ trừng lớn mắt, rất nhanh lui về phía sau tránh công kích trí mạng.


      Ngự Hàn nhân cơ hội đuổi theo xuống, thi pháp làm cho tốc độ của mình rớt xuống nhanh hơn, đuổi theo Bối Bối ở trung.


      “Tiểu Bối Bối, mau nắm lấy tay của ta.” thét lên kinh sợ, trong mắt toàn vội vàng kích động.


      Hai mắt của Bối Bối đẫm lệ sương mù, vừa khóc vừa cười nắm lấy tay của , tình cảm thầm kín khóc gọi: “ Ngự Hàn.”


      Hai tay nắm lấy nhau, hơi ấm của , trong lòng bàn tay của nàng.


      Cảm động, tràn đầy trong lòng.


      “Ta nắm lấy được nàng rồi.” Ngự Hàn vui sướng cơ hồ ửng hồng cả mắt, nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng.


      Ngay trong nháy mắt, kiếm của Hắc Khi Dạ thẳng tắp đâm đến bóng dáng Ngự Hàn, ánh sáng lạnh lấp lánh, từ trời rơi xuống.


      “Đừng!” Bối Bối hoảng sợ nhìn mũi kiếm bén nhọn kia đâm đến Ngự Hàn, theo bản năng dùng sức kéo tay của Ngự Hàn, toàn thân vừa chuyển, che ở trước mặt .


      “Hự.” tiếng động đâm thủng từ người Bối Bối truyền đến.


      “Xích......” Lại tiếng, kiếm lưu tình chút nào rút ra, mang ra nhiều giọt máu tươi loang lổ, ở giữa trung bay xuống.


      “Phốc......” miệng của nàng phun ra máu tươi, lên mặt trắng nhợt của Ngự Hàn, thân mình mềm nhũng ngửa ra phía sau.


      Vết máu mặt, nóng nóng, rất nhanh lạnh , Ngự Hàn dại ra, chỉ biết là ôm chặt tấm thân mềm mại của nàng rơi xuống , tiếng gió chung quanh sớm thể tiến vào trong tay của .


      “Đừng...... Đừng như vậy, Tiểu Bối Bối, thể như vậy, làm sao có thể như vậy, a......”


      Bắt đầu từ mất hồn thào, đến cuối cùng gào thét xé tim xé phổi, chọc thủng tận trời xanh.


      ......


      Ngự Hàn ôm Bối Bối cẩn thận rơi mặt đất, tâm thần tất cả đều vỡ tan ôm nàng, ánh mắt rưng rưng.


      Máu của nàng, dòng máu ấm áp ngừng chảy ra, ướt sũng chiến bào của .


      “Tiểu Bối Bối, mở to mắt ra nhìn ta , ta là Ngự Hàn, là đại ấm lô của nàng, van cầu nàng hãy kiên trì, thể bỏ ta lại, tuyệt đối thể, mở to mắt ra được ……”


      Giọng của dường như vỡ vụn, tiếng nghẹn ngào lập tức tràn ra cổ họng.


      “Ưhm......” Bối Bối đau đớn lại nôn ra ngụm máu tươi.


      Tay của Ngự Hàn run run lau khóe miệng của nàng, cuối cùng lau hết được máu tươi, cách nào khống chế được hốc mắt đỏ lên: “Tiểu Bối Bối......”


      Tiếng gọi bi thương nghẹn nào mơ hồ tiến vào lỗ tai, rất rất , lại làm lòng nàng đau nhói, thần chí của nàng cũng tỉnh lại.


      Nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, cố gắng chống mi mắt lên, khuôn mặt tuấn tú phóng đại cứ như vậy tiến vào tầm mắt của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, nàng mở to mắt ra nhìn ta.” dừng nhưng vui mừng cực điểm mà khóc.


      Bối Bối từ từ chớp chớp mi mắt, làm cho tầm mắt có thể ràng chút.


      Nàng nhìn thấy cặp mắt tuấn luôn mang theo ý cười quen thuộc kia giờ phút này lại tràn ngập lệ hồng, ướt đẫm đôi mi vừa dài vừa dày của .


      Yếu ớt thở hổn hển, nàng nuốt mùi vị tanh tanh xuống cổ họng, cố gắng nở ra nụ cười với : “ Ngự Hàn, chàng......đôi mắt chàng như thế nào lại đỏ như vậy? Chàng là nam nhân, đừng...... đỏ mắt nga.”


      Nàng muốn đưa tay lên chạm vào , nhưng mà tay rất nặng, đưa lên được.


      vội vàng đưa tay cầm lấy tay nàng đặt lên mặt mình, thầm nuốt lệ nam nhi vào trong đáy mắt, khuôn mặt tà mĩ tràn đầy thâm tình chân thành.


      “Tiểu Bối Bối, ta lập tức mang nàng trở về chữa thương.”


      xong, muốn ôm nàng dậy, nhưng mà, mới có tác động chút, Bối Bối lại đau đến dường như muốn mê .


      “Đừng...... Đừng cử động, ta đau quá, ưhm......” Ngực của nàng như muốn ngạt thở, máu tươi lại phun ra, rơi xuống hỉ phục màu đỏ của nàng, đỏ đến chói mắt.


      “Được được, ta động, ta động, nàng đừng...... đừng hộc máu nữa ...... Tiểu Bối Bối......” nghẹn ngào ra tiếng, nước mắt rốt cục thể ngăn chặn được theo khóe mắt rớt xuống.


      Đôi mắt của Bối Bối rưng rưng nhìn , hao tổn hết sức lực toàn thân mới làm ình duy trì tỉnh táo.


      Ngón tay của nàng động mặt của , đính lên tay nước mắt của , tiếp xúc ẩm ướt làm cho nước mắt của nàng rơi xuống.


      “Đừng khóc, ta thích nhìn...... nhìn nụ cười...... xấu xa của chàng, giống như đời này có......chuyện gì làm khó được chàng......”


      Nghe vậy, Ngự Hàn liên tiếp gật đầu: “Được được, nàng thích ta cười, ta liền cười cho nàng xem, chỉ cần nàng khỏe, cái gì ta cũng đều đồng ý với nàng.”


      cố gắng giương khóe môi lên, lại phát thất bại, ra...... Cười, cũng cần sức lực.


      Đau lòng, rút cạn hết sức lực của , thế nhưng cười nổi.


      Bối Bối lắc lắc đầu, nước mắt lại giọt rơi xuống: “Đừng như vậy, ta ...... có việc gì, vết thương...... của ngươi còn chảy máu......”


      Tiếng gió chung quanh bỗng nhiên bị ngăn trở, Hắc Khi Dạ đứng ở đầu gió, kiếm trong tay dưới ánh tuyết lấp lánh sắc bén, thẳng chỉ vào bọn họ.


      Bạc môi màu đỏ của lộ vẻ giễu cợt cười lạnh: “Kiêm điệp tình thâm như vậy, bằng ta liền cho đôi nhân tình các ngươi chết cùng chỗ.”


      Bối Bối để ý đến Hắc Khi Dạ, nàng dùng hết sức lực toàn thân đẩy Ngự Hàn: “Chàng bị thương, đánh lại , mau...... mau.”


      “Ta bỏ nàng lại.” Ngự Hàn cầm chặt lấy tay nàng chịu buông ra, đôi mắt đen kiên định nhìn nàng.


      lo lắng tiến vào trong lòng nàng, nàng lắc lắc đầu: “Đừng như vậy...... Đừng cho việc ta chắn kiếm kia cho chàng trở nên vô nghĩa.”


      “Tiểu Bối Bối!” Tiếng của khàn khàn kiên trì.


      thể nào bỏ lại nàng, thể!


      Đáy mắt của Hắc Khi Dạ lướt qua sát ý khát máu, giơ kiếm đâm : “Cùng chết .”


      “Đại ca,đừng!”


      Đột nhiên có giọng vang đến, bóng đen lao thẳng tới Hắc Khi Dạ, gió xoáy mạnh mẽ đánh về phía chuôi kiếm của Hắc Khi Dạ.


      “Keng” tiếng thanh thúy tiếng vang lên, kiếm trong tay của Hắc Khi Dạ đứt thành hai nửa.


      Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Hắc Khi Dạ hầm hầm trừng mắt với người che trước mặt .


      “Phong đệ, còn mau tránh ra, ta đây là diệt trừ uy hiếp đối với Hắc Phong quốc, chỉ cần diệt trừ Xích Diễm quốc, Hắc Phong quốc chúng ta liền xưng bá thiên hạ! Tránh ra!”


      Hắc Khi Phong lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định đối đầu với Hắc Khi Dạ: “, đại ca, ta cho huynh giết chết Tiểu Bối, đại ca, thu tay lại .”


      xong lời cuối cùng, có chút khẩn cầu.


      “Câm miệng! Xem ra ta rất mềm lòng đối với đệ!”


      Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nhíu lại, trong mắt lộ ra tia chua sót, tia điên cuồng: “Ta chứng minh cho Phụ Vương xem, chỉ có ta mới là thích hợp nhất làm Vương thống trị thiên hạ!”


      “Đại ca......” Giọng Hắc Khi Phong đau xót khản .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 276: CHẾT



      Cách đó xa, Thương Tuyệt Lệ ra sức giết chốc mở đường, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn Khả Y ở bên cạnh.


      “Khả Y, nàng nên tới nơi này, rất nguy hiểm, mau trở về.” Thương Tuyệt Lệ gào thét, ngay trong nháy mắt lúc phân tâm, lưỡi đao của kẻ địch xẹt qua cánh tay của .


      “A......” Thương Tuyệt Lệ đau đớn kêu tiếng.


      Trong hỗn loạn, Khả Y nhìn thấy máu tươi từ cánh tay của bắn ra, nàng phẫn nộ đến đỏ mắt, trong ngực luồng máu nóng quen thuộc lại bắt đầu sôi trào.


      Bóng dáng của nàng nhanh chóng chuyển tới bên kia của Thương Tuyệt Lệ, lòng bàn tay phụt ra luồng ánh sáng màu trắng bắn về phía tên binh lính đánh lén kia.


      “A!” Binh lính hét lên rồi ngã gục.


      Thương Tuyệt Lệ sửng sốt chút: “Khả Y, nàng...... Lại thi pháp?”


      Khả Y ngẩn ngơ nhìn tay mình, lắc lắc đầu: “Ta biết, ta muốn gặp Bối Bối, ta muốn tìm Bối Bối.”


      Đôi mắt kiên quyết của nàng mở to, ánh mắt bối rối tìm kiếm chiến trường, đáy mắt lo lắng dường như muốn tràn ra.


      Rất nhanh, lại có địch binh trào ra, làm cho bọn họ rảnh lại để ý tới người khác.


      Khả Y tức giận nhìn kẻ địch ngăn trở mình, luồng ánh sáng trắng trong tay càng ngày càng sáng, thi pháp càng ngày càng mạnh mẽ, ngay cả chính nàng đều hiểu ràng pháp lực của mình mạnh đến bao nhiêu.


      Thương Tuyệt Lệ đá văng kẻ địch, giữ chặt tay nàng: “Khả Y, theo ta, ta nhìn thấy bọn họ.”


      “Được.” Khả Y lòng nóng như lửa đốt theo bước chân của trong đám quân địch hỗn loạn, hợp tác chặt chẽ đánh ngã đám quân địch chặn đường, thẳng đến mục tiêu.


      ......


      Dưới thành lâu, Ngự Hàn càng thêm kích động ôm chặt người trong lòng: “Tiểu Bối Bối, đừng nhắm mắt lại, trăm ngàn lần đừng.”


      Bối Bối chỉ cảm thấy trước mắt từ từ bắt đầu mảnh tái nhợt, nàng cố gắng chớp mắt, muốn làm ình thấy khuôn mặt của , lại phát càng ngày càng khó khăn.


      Bên cạnh, Hắc Khi Dạ cùng Hắc Khi Phong đánh quấn lấy nhau đến khó phân biệt.


      Cho dù trong lúc chiến đấu, Hắc Khi Phong còn có thể nghe thấy giọng lo lắng của Ngự Hàn, lòng nhấc lên, thầm cắn răng, dùng ra toàn lực đánh lui Hắc Khi Dạ: “Đại ca, thực xin lỗi.”


      Ngực của Hắc Khi Dạ trúng chưởng, lảo đảo lui về phía sau vài bước.


      “Phong đệ!” phẫn nộ thét lên, ánh mắt vừa đau vừa hận vừa dám tin trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.


      Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hắc Khi Dạ, theo bản năng Hắc Khi Phong khẩn trương tiến lên từng bước: “Đại ca, huynh thế nào nào rồi?”


      “Đứng lại, đừng lại đây, ngươi phải đệ đệ của ta, ta có người đệ đệ tranh giành vương vị với ta lại còn xuống tay đối với ta.”


      Hắc Khi Phong dừng bước chân, đau thương nhìn Hắc Khi Dạ: “Đại ca, ta muốn cùng huynh tranh giành vương vị, nhưng ......Huynh lại tính kế tranh giành tân nương của ta.”


      “Câm miệng!” Hắc Khi Dạ chật vật căng cứng mặt.


      “Tiểu Bối Bối...... Tại sao có thể như vậy, Tiểu Bối Bối, mở to mắt, van cầu nàng đừng nhắm mắt lại, đừng......”


      Giọng run run của Ngự Hàn dường như muốn làm cho khí đông lạnh cũng mang sắc thái bi thương.


      Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, phút chốc cả người quay lại, muốn nhìn tình trạng, ngay trong nháy mắt này Hắc Khi Dạ giận dữ ra tay đánh về phía lưng của .


      “Phốc!” Hắc Khi Phong phun ra ngụm máu tươi gục xuống đất.


      hề quay đầu lại nhìn Hắc Khi Dạ, chỉ đưa tay lau vết máu khóe miệng, lảo đảo đứng lên.


      Đôi mắt của dừng khuôn mặt chứt hờn dỗi của Bối Bối, vết máu bên môi của nàng làm mắt đau nhói.


      “Tiểu Bối, Tiểu Bối......” Giọng của khàn khàn gọi, nước mắt ra bên khóe mắt.


      Nhưng vào lúc này, Thương Tuyệt Lệ mang theo Khả Y chạy vội tới bên cạnh bọn họ.


      “Đứng lại!” Thương Tuyệt Lệ lập tức ngăn Hắc Khi Phong lại cho tới gần.


      “Tránh ra!” Hắc Khi Phong tức giận trừng mắt Thương Tuyệt Lệ, mới muốn vận khí đánh lui Thương Tuyệt Lệ, ngực lại truyền đến cơn đau đớn, làm cho dường như đứng nổi chân run rẩy bước vài bước.


      ......


      “Bối Bối, Bối Bối làm sao có thể bị thương?” Khả Y quỳ rạp xuống đất, khóc nhìn sắc mặt của Bối Bối giống như sắp mất ý thức.


      Ngự Hàn chưa từ bỏ ý định đem chân khí dẫn nhập vào trong cơ thể của Bối Bối, lại chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác nhiệt độ cơ thể của nàng nhanh chóng giảm xuống.


      Bối Bối hoảng hốt nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của khuôn mặt tuấn tú trước mắt, miệng mở, vất vả mới có thể lại cho giọng thoát ra.


      ...... Ngự Hàn, đừng lãng phí...... sức lực, ta...... Ta......”


      Nước mắt của nàng rơi xuống, lúc này đây, nàng cảm giác được sinh mệnh của chính mình trôi , là cảm giác trôi cách nào ngăn cản được.


      Vẫn còn rất nhiều điều muốn với , nhưng mà nàng biết, nàng có thời gian.


      Cố gắng thở hổn hển hít vài ngụm khí, nàng dịu dàng nhìn khuôn mặt rơi lệ của , thân thể rét run, trong lòng lại ấm áp.


      Ngự Hàn, hãy nghe...... Hãy nghe ta , ta...... Ta chàng, tuy rằng...... Tuy rằng có rất nhiều lúc chàng......thực rất...... đáng ghét, ngay từ đầu còn...... còn khi dễ ta, chiếm tiện nghi của người ta còn ...... cưới ta, khi đó...... Ta rất ghét chàng, nhưng mà bây giờ ta...... Rất chàng, sau này...... sau này nếu có thể lại gặp, chàng...... chàng ngay từ đầu hãy là...... muốn lấy ta, được ...... Ta...... Ta...... Khả Y, Khả Y......”


      Còn muốn gì nữa, nhưng đôi mắt của nàng lại dần dần nhắm lại, tiếng dần dần biến mất, mặt mảnh tĩnh mịch.


      ! Tiểu Bối Bối, mở to mắt, mở to mắt a! Lời của nàng còn chưa xong, nàng thể bỏ , thể, ta chấp nhận......” Ngự Hàn nổi điên ôm chặt nàng, tiếng khóc gào lên, khuôn mặt tuấn dật chứa đầy đau khổ bi thương.


      “A...... Vì sao, vì sao......” bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét thê thảm làm cho người ta nghe thấy cũng đành lòng.


      Hắc Khi Phong ngã quỳ mặt đất, thê thảm nhìn bóng hình xinh đẹp màu đỏ kia, vẻ mặt đờ đẫn......


      Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nhíu lại, lấy ra cây sáo để lên miệng, làn sóng kỳ dị vô thanh dập dờn hướng tới Hắc Khi Phong.


      Trong chốc lát, Hắc Khi Phong liền nhắm mắt lại biết gì ngã xuống đất, khóe môi của Hắc Khi Dạ gợi lên tia ngoan tuyệt cười lạnh, đưa tay vung lên, cùng Hắc Khi Phong hai người đồng thời biến mất ở chiến trường.


      ......


      Thương Tuyệt Lệ quỳ gối bên cạnh Khả Y, hốc mắt kinh ngạc đỏ lên.


      “Bối Bối, Bối Bối......” Khả Y khóc thể tự mình cầm lấy tay của Bối Bối, tơ lụa của hỉ phục màu đỏ kia dường như bị nàng nắm chặt đến muốn rách.


      trận gió thổi tới, thổi bay ống tay áo của Bối Bối, lộ ra cánh tay trắng nõn của nàng, vết sẹo ràng cánh tay có thể nhìn thấy được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :