1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 262: NAM NỮ THỤ THỤ BẤT THÂN



      Tế ti nằm rạp mặt đất bò dậy, chỉnh sửa lại hắc bào rộng dài, sau đó mới im lặng đứng ở bên.


      Suy nghĩ trong trong chốc lát, vẻ mặt tế ti có tia chần chờ, lại vẫn thấp giọng mở miệng:“Điện hạ, ngài có phải tức giận Hắc Vương chuyện muốn thay đổi việc lập thái tử hay ?”


      Bóng lưng của Hắc Khi Dạ dừng lại chút, đột nhiên giống bị kim đâm đứng thẳng dậy, nhìn xuống tế ti hét to giận dữ:“Câm miệng, ai với ngươi chuyện đâu này, thái tử của Hắc Phong quốc chính là ta, cũng chỉ có thể là ta!”


      “Thái tử điện hạ xin bớt giận a, tai vách mạch rừng.” Tế ti hạ giọng có chút khẩn trương trấn an kích động của Hắc Khi Dạ.


      Hắc Khi Dạ quyền đánh vào vách tường của điện tế ti, mu bàn tay hơi hơi chảy máu.


      “Ai nha, điện hạ, ngài chảy máu, thuộc hạ tìm Thái y.” Tế ti có chút kích động.


      cần, chút vết thương ấy có đáng là gì.” Hắc Khi Dạ đưa mu bàn tay lên bờ môi, đôi mắt hơi hơi nheo lại, ngửi mùi máu tươi mu bàn tay, đáy mắt lướt qua tia hàn.


      Trong đôi mắt đấu tranh rồi lại đấu tranh, cuối cùng khôi phục lạnh lẽo như cũ, sau đó đứng thẳng dậy ra ngoài.


      ......


      Tại chỗ khác trong cung điện được thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, im lặng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.


      Huyên Trữ công chúa lo lắng nhìn Hắc Khi Phong ngồi xếp bằng ngồi ở giường chữa thương cho Bối Bối, miệng há ra rồi ngậm lại, ngậm lại rồi há ra, chính là dám phát ra chút thanh nào.


      Chỉ có thể lại ngồi trở lại ghế.


      Nhìn sắc mặt trắng như chết của Bối Bối, nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, càng thêm cảm thấy lo lắng, nàng hẳn là vẫn rất chán ghét Tô Bối Bối mới đúng, nhưng khi thấy nàng ta còn cãi nhau với mình, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn.


      Chẳng lẽ ta chán ghét Tô Bối Bối nữa sao?


      phải, ta chỉ là sợ mình ở lại Hắc Phong quốc này mà thôi, nhất định là như vậy.


      Tô Bối Bối xảy ra chuyện có thể mê hoặc Vương huynh của nàng, nàng nên vui mừng mới đúng.


      Nhưng, thế mà nàng lại vui mừng chút nào, nàng vui, thậm chí có chút muốn khóc.


      Hồi lâu, Hắc Khi Phong rút chân khí về, Bối Bối mềm nhũng rồi ngã vào trong lòng , vẫn như trước chưa tỉnh lại.


      Hắc Khi Phong thương tiếc vuốt lọn tóc vương bên gương mặt nàng, giọng :“Tiểu Bối, nàng rất nhanh có việc gì.”


      Huyên Trữ công chúa bước bước dài lại, đem Bối Bối từ trong lòng của Hắc Khi Phong dỡ dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm Hắc Khi Phong.


      “Ta cho phép ngươi đụng đến nữ nhân của Vương huynh ta. Các ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với nàng ta, khi dễ nữ tử còn cái gì là hùng hảo hán!”


      Nhìn thấy ánh mắt trách cứ lại phẫn nộ của Huyên Trữ công chúa, Hắc Khi Phong thản nhiên nheo mắt, tầm mắt chuyên chú dừng khuôn mặt tái nhợt của Bối Bối, đưa tay muốn xoa hai má của nàng.


      “Tách.” Huyên Trữ công chúa thực khách khí đưa tay gỡ tay của ra.


      “Nam nữ thụ thụ bất thân!”


      Hắc Khi Phong nheo lại đôi mắt đen nhìn Huyên Trữ công chúa, đáy mắt chứa chút lạnh lùng:“Đừng ở trước mặt ta giả vờ như đối xử với Tiểu Bối tốt lắm, ngươi đối xử như thế nào với nàng ấy ta biết rất ràng. Bây giờ nàng ấy bị thương, ngươi tốt nhất đừng lại khuấy động nàng ấy, nếu ta làm cho ngươi mất mặt.”


      Nhìn gương mặt tuấn của đột nhiên sắc bén như dao, bên trong cứng rắn lại mang theo chút tàn nhẫn tuyệt tình.


      Huyên Trữ cảm thấy lòng mình giống như bị lưỡi dao vô tình nào đó xẹt qua, đau như cắt.


      Sắc mặt của nàng rất khó coi cắn môi, phản kích lại:“Nếu ngươi bảo vệ nàng ta như vậy, nên bắt bọn ta, ngươi cho là tỏ ra chút ân cần như vậy là có thể làm cho tẩu tử của ta đem năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội cho các ngươi sao? Nằm mơ, trừ Vương huynh ra, tẩu tử của ta là tuyệt đối đem năng lượng giao cho bất kì kẻ nào!”


      Trong lúc mê man Bối Bối bỗng nhiên cử động, khiến cho hai người bọn họ chú ý.


      “Tẩu tử, ngươi tỉnh?” Huyên Trữ công chúa cẩn thận xê dịch thân người, khiến cho Bối Bối dựa vào bả vai của nàng thoải mái chút.


      Bối Bối cử động đôi môi trắng nhạt, cố gắng mở đôi mắt, hô hấp rất là suy yếu, đáy mắt lại chứa chút ý cười nhìn Huyên Trữ công chúa.


      “Là ta nghe lầm, ta như thế nào giống như nghe được ngươi gọi ta là tẩu tử?”


      Huyên Trữ công chúa đưa tay che miệng mình , cố gắng đem lo lắng trong đáy mắt thu hồi trở về, giọng hơi cứng rắn.


      “Khụ khụ, ta...... ngươi chính là nghe lầm, ta làm sao có thể thừa nhận ngươi là tẩu tử của ta, ngươi khẳng định là nằm mơ!”


      Bối Bối nheo mắt thèm để ý lắm cười cười, sau đó chuyển mắt hướng về Hắc Khi Phong.


      “Tiểu Bối, nàng cảm thấy như thế nào rồi?” Hắc Khi Phong muốn đưa tay cầm lấy tay nàng để bắt mạch, lại buộc mình nhịn xuống, chỉ có thể sốt ruột hỏi.


      Nuốt nuốt nước miếng, cổ họng của Bối Bối dễ chịu hơn :“Hắc Khi Phong, ta gả cho ngươi, ngươi thể buộc ta, thể, khụ khụ khụ......”


      Nàng điềm đạm đáng nhìn , ánh mắt tỏa ra chút kháng cự yếu ớt.


      Hắc Khi Phong cảm giác trong lòng đau khổ, chua chát, cố gắng nở ra nụ cười trấn an nàng.


      “Được được được, ta buộc nàng, nàng đừng kích động, vết thương quan trọng hơn. Nàng đừng đem lời của Phụ Vương tưởng là , ông ấy chính là hay đùa thôi.”


      , ông ta phải hay đùa, ông ta muốn ta dùng Hắc Tinh ngọc bội trợ giúp ngươi lên vương vị Hắc Vương.”


      Bối Bối nhịn được lại tức giận, động đến nội thương trong ngực, làm cho nàng suýt nữa hết hơi thở hổn hển.


      Hắc Khi Phong hoàn toàn giật mình, đôi mắt đen của trở nên có chút khó hiểu, thào tự :“Vì sao Phụ Vương còn hết hy vọng muốn thay đổi thái tử, ta căn bản muốn tranh làm thái tử với đại ca......”


      Sau khi nghe đại khái mọi chuyện xong, cuối cùng Huyên Trữ công chúa hiểu ràng là chuyện gì xảy ra, nàng trừng mắt hung tợn nhìn Hắc Khi Phong cái.


      “Uy, ta cảnh cáo ngươi, cho phép mơ tưởng tẩu tử của ta, tẩu tử ta là của Vương huynh ta, Vương huynh của ta rất nhanh tới cứu chúng ta, ngươi nếu dám đụng vào cọng tóc của tẩu tử ta, Vương huynh ta nhất định diệt Hắc Phong quốc các ngươi! Vì tẩu tử, Vương huynh ta chuyện gì đều làm ra được đó, chừng bây giờ Vương huynh ta cũng chuẩn bị binh mã đến tấn công Hắc Phong quốc, các ngươi nếu muốn dẫn đến thương vong nhanh chút thả chúng ta !”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhíu mày, ánh mắt u ám khóa trụ gương mặt của Bối Bối, sau đó áp chế rối loạn trong lòng.


      “Tiểu Bối, nàng nghỉ ngơi cho tốt, tối nay ta lại đến thăm nàng.”


      tiễn!” Huyên Trữ công chúa lại ra câu chút khách khí, nhưng mà, ánh mắt cũng nhịn được nhìn theo bóng dáng rời , nhìn thấy bóng dáng tuấn tú của biến mắt ở cửa, tâm trạng của nàng nặng trịch.


      Cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại có hai nữ nhân người dựa vào người.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 263: TIÊU TAN HOÀN TOÀN HIỀM KHÍCH TRƯỚC KIA



      Khóe môi của Bối Bối mỉm cười hàm chứa chút có hảo ý, trộm nhìn Huyên Trữ công chúa, nhìn đến cả người nàng ta được tự nhiên.


      “Tô Bối Bối, ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy qua nữ nhân đáng xinh đẹp như bản công chúa sao!”


      Bối Bối nhàng bật cười, đáy mắt giảo hoạt lấp lánh:“Công chúa phải nên gọi “tẩu tử” sao?”


      Nghe như thế, Huyên Trữ công chúa thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nàng giống chạm phải khoai lang phỏng tay đứng lên duy trì khoảng cách với Bối Bối, lực đạo cũng rất nhàng từ từ giúp Bối Bối nằm xuống giường.


      Nàng xấu hổ lại buồn bực đứng ở bên mép giường, ánh mắt chuyển động nhìn xung quanh, chỉ là nhìn Bối Bối.


      vất vả, cuối cùng nàng cố lấy dũng khí đối mặt với đôi mắt mỉm cười của Bối Bối.


      “Khụ khụ, ta mới phải thiệt tình muốn thừa nhận ngươi là tẩu tử của ta, ta chỉ là sợ bọn họ buộc ngươi tái giá lấy Hắc Khi Phong, Vương huynh thích ngươi như vậy, ta cũng muốn nhìn thấy Vương huynh ta bởi vì ngươi mà đau lòng, ta gọi là ngươi là tẩu tử chính là ở nhắc nhở bọn họ ngươi là người của Vương huynh ta.”


      Bối Bối nhướng đôi mi thanh tú lên:“À, là như vậy sao?”


      “Đương nhiên là như vậy!” Huyên Trữ công chúa giống như rất sợ bị hiểu lầm gật đầu ngừng, ánh mắt lóe sáng, khuôn mặt đỏ ửng lên mất tự nhiên xấu hổ chút.


      “Ừ ư, ta biết, khụ khụ......” Bối Bối giả bộ ho khan, bằng nàng cười ra tiếng mất, biểu giấu đầu hở đuôi mặt của Huyên Trữ công chúa còn rất đáng nữa.


      “Ngươi...... Ngươi ho khan, ta rót cho ngươi ly nước.” Huyên Trữ công chúa có chút luống cuống tay chân rót ly nước ấm, lại đứng sững sờ ở bên giường biết nên làm như thế nào.


      Nàng có chút buồn bã cắn môi, chính mình làm sao lại có dáng vẻ rất lo lắng cho Bối Bối a, dường như giống rất lo lắng.


      Bối Bối thấy sắc mặt đấu tranh của Huyên Trữ công chúa, đáy lòng cảm thấy buồn cười lại cảm động.


      “Công chúa, có thể nhờ ngươi giúp đỡ ta uống hay , ta có sức cầm ly nước, ai......” Nàng ra vẻ chán nản than thở.


      Thấy dáng vẻ ốm yếu của nàng, Huyên Trữ công chúa vội vàng mở miệng:“Ngươi có việc gì, nhất định có việc gì.”


      “Ta giúp ngươi uống nước.” Huyên Trữ công chúa rốt cuộc quan tâm đến sắc mặt giờ của mình, đưa tay nâng Bối Bối dậy, cẩn thận giúp nàng uống.


      Bối Bối uống ngụm trước, sau đó liếm liếm cánh môi trắng nhạt, thư thái thở dài tiếng.


      Bỗng nhiên, nàng cảm giác được gương mặt giống như có giọt nước mưa lên, nàng nghi hoặc đưa lai lau mặt, đầu ngón tay dính nước mang chút hơi ấm.


      Nàng kinh ngạc nâng mắt, thấy nước mắt của Huyên Trữ công chúa thúc thích rơi xuống.


      Lúc này, ngược lại nàng luống cuống tay chân.


      “Này...... Công chúa, ngươi thế nào lại khóc, yên tâm , ta nhất định nghĩ ra cách cứu ngươi trở về Xích Diễm quốc.”


      Nàng lấy ống tay áo lau lên đôi mắt đẫm lệ của Huyên Trữ công chúa.


      Huyên Trữ công chúa nức nở khóc ra tiếng, đem cốc nước đặt xuống bên, sau đó ôm chặt lấy Bối Bối, lớn tiếng khóc to.


      “Ô ô ô, ta mới sợ trở về được, ta là sợ ngươi chết, kỳ ta...... Ta phải chán ghét ngươi muốn ngươi chết, ngươi thể chết, ngươi chết Vương huynh rất đau lòng, Vương huynh đau lòng ta cũng đau lòng, ngươi đừng chết...... Ô ô ô......”


      Bối Bối sửng sốt, hốc mắt nhịn được có chút đỏ lên, nàng đưa tay nhàng vỗ vỗ bả vai của Huyên Trữ công chúa.


      “Ta chưa phải chết, chỉ là bị thương thôi.”


      “Mới phải, vừa rồi lúc Hắc Khi Phong ôm ngươi trở về, miệng của ngươi còn hộc máu, mắt cũng mở, làm ta sợ muốn chết, ô ô ô...... Bọn họ đều là người xấu, làm sao có thể đánh ngươi thành như vậy, đều là người xấu!” Huyên Trữ công chúa kích động vừa khóc lóc vừa kêu gào, đem bất lực và sợ hãi của mình đều khóc ra.


      “Ừ ừ, bọn họ là người xấu, ngươi đừng khóc, ta còn chưa có khóc, ngươi khóc cái gì.” Bối Bối giả bộ cảm kích bĩu môi.


      Huyên Trữ công chúa bĩm môi, buông Bối Bối ra quay đầu sang bên, sinh ra hờn dỗi.


      “Hừ, ta còn phải vì ngươi mới khóc sao, ngươi còn làm ra dáng vẻ khinh người, cũng phải mọi người ai cũng có tư cách làm cho bản công chúa vì kẻ đó mà khóc đâu, ngươi hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh!”


      Bối Bối cũng bĩm môi, nhìn trừng trừng:“Ta lại có bảo ngươi khóc cho ta.”


      “Ngươi......” Huyên Trữ công chúa trừng mắt với nàng.


      Hai người ngươi trừng ta ta trừng ngươi, cuối cùng đồng thời cười hì hì.


      ......


      Hắc Khi Phong thẳng vào tẩm cung của Hắc Vương, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sóng triều hỗn loạn.


      “Phụ Vương!”


      Hắc Vương nhìn thấy vẻ mặt hơi giận rất tệ của con, vẫy vẫy tay cho người hầu lui xuống.


      “Phong nhi, trễ thế này con còn ngủ, ngày mai phải còn luyện công sao?” Hắc Vương chuyện rất thân thiệt như chuyện trong nhà.


      Hắc Khi Phong hít hơi sâu, cố gắng áp chế uất ức trong lòng.


      “Phụ Vương, sau này người đừng buộc Tiểu Bối gả cho con, người ép chết nàng.”


      Hắc Vương suy nghĩ chút, sau đó mới sâu sắc nhìn chăm chú vào con, từ ái :“Phong nhi, Phụ Vương đây là vì tốt cho con.”


      “Việc này phải vì tốt cho con, người có biết hay con chút cũng muốn nhìn thấy Tiểu Bối chịu chút thương tổn nào, người hôm nay ép buộc nàng như vậy, người có biết nàng chỉ là người phàm hay , tiên thiên cương khí của người thiếu chút nữa làm đứt đoạn tâm mạch của nàng.” Hắc Khi Phong kích động đau buồn hét lớn, trong đầu lên gương mặt tái nhợt chút máu kia của Bối Bối, lòng liền mạnh mẽ thắt lại.


      “Tô nha đầu là người phàm? có khả năng! Hơi thở người nàng thực trong sạch, căn bản giống như là thể chất người phàm.”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhắm mắt lại, đáy mắt giấu được chua xót:“Đó là bởi vì nàng là nữ nhân của Xích Diễm Vương, trong cơ thể của nàng có máu của Xích Diễm Vương Ngự Hàn, lại thêm Xích Diễm Vương dạy cho nàng pháp lực, sớm thoát ly thân thể người phàm.”


      Hốc mắt nhiều nếp nhăn của Hắc Vương lập tức trừng lớn, bộ râu bạc phơ thở hổn hển tức giận đứng thẳng dậy.


      “Con...... Con đúng là khiến ta thất vọng, thế nhưng lại cho Xích Diễm Vương nhanh chân đến trước, khó trách Tô Bối Bối chịu gả cho con, con đúng là......”


      Trong đôi mắt đen của Hắc Khi Phong dâng lên cảm xúc sâu sắc, lại có tia cương quyết.


      “Con quan tâm nàng là nữ nhân của ai, con chỉ biết con nàng, vậy là đủ rồi, Phụ Vương xin người đừng làm nàng khó xử, nếu phụ Vương muốn xem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội lớn mạnh tới mức nào, chờ sức khỏe của Tiểu Bối tốt hơn, con nhờ nàng đến biểu thị cho phụ Vương xem, trong khoảng thời gian này Phụ Vương nên quấy rầy nàng dưỡng thương.”


      Dừng chút, ánh mắt của càng sâu:“Về chuyện thay đổi thái tử, xin phụ Vương đừng tiếp tục nữa, Phong nhi chưa từng có ý nghĩ tới muốn tranh làm tân Hắc Vương với đại ca.”


      xong, gương mặt nghiêm túc, phất tay áo xoay người rời , để ý kêu gọi của Hắc Vương.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 264: GIÁO HUẤN



      Trong ngự thư phòng mang phong cách cổ kín lại được trang trí nhiều vàng bạc tôn quý.


      Hắc Vương thân ngự bào, có chút suy yếu dựa vào ngai vàng, trong tay cầm lấy quyển tấu chương run run.


      Đọc nội dung tấu chương, ông tức giận nhíu đôi mày trắng.


      Hít sâu mấy hơi, giọng của ông mang theo buồn bực:“Người đâu, tuyên thái tử điện hạ vào gặp ta.”


      “Vâng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời của hạ nhân.


      ......


      Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Dạ liền vội vàng bước vào.


      “Phụ Vương, người tìm nhi thần?”


      “Ầm.” Tấu chương bị quăng mạnh xuống dưới chân của Hắc Khi Dạ.


      Hắc Vương giấu được tức giận chòm râu run run, mắt trừng về hướng Hắc Khi Dạ.


      “Dạ nhi, con xem con làm chuyện tốt gì, thế nhưng ngay cả đứa trẻ 13 tuổi đều bị gọi làm lính, giống như trong đây sao?”


      Nhặt tấu chương lên, Hắc Khi Dạ tùy ý lật lật, thấy bên trong có vài đại thần buộc tội cách làm của .


      Đôi mắt đen sắc nhọn thâm trầm nhìn lại căm tức của Hắc Vương, mím chặt bạc môi.


      “Phụ Vương, binh lính gia nhập thao luyện trong đội ngũ được rèn luyện sớm chút, sau này trong chiến đấu càng có ưu thế.”


      Nghe vậy, Hắc Vương tức giận vô cùng, ông ôm ngực, nhận lấy tách trà nóng từ tay người hầu uống ngụm mới miễn cưỡng dễ thở hơn.


      “Có ưu thế? Ta cần những tên binh linh thô bạo học thức ít ỏi chỉ biết cầm thương múa đao làm cái gì, trẻ con cũng có niềm vui của trẻ con, sau này bọn họ nên cầm vở sách biết đọc biết viết, mà phải giương trường mâu giữa trời băng đất tuyết mà cầm thương múa đao.”


      Hắc Khi Dạ bình tĩnh trả lời, sắc mặt tươi hẳn:“Phụ Vương, về điểm ấy nhi thần sớm nghĩ tới, nhi thần cam đoan mời tiên sinh tốt nhất vào trong doanh trại huấn luyện, sau khi bọn lính huấn luyện xong liền đọc sách, tuyệt đối chậm trễ việc học tập của họ.”


      hiểu biết, Hắc Phong quốc ta có quân đội hay sao, mà lại phải gấp gáp buộc những đứa trẻ thích ứng với cuộc sống khẩn trương vốn thuộc về chúng như vậy, ta cho phép con làm hại con dân của Hắc Phong quốc như vậy, lập tức cho những đứa trẻ này về nhà đoàn tụ với cha mẹ, đến tuổi quy định tuyển quân của ta con được phép tự mình quyết định dùng sức mạnh để ép tuyển người.”


      Hắc Khi Dạ giống như bị người ta đánh bạt tay mạnh, sắc mặt trong nháy mắt cứng đờ.


      Cắn chặt răng, chịu buông tha cho :“Phụ Vương, nhi thần hiểu, như vậy có cái gì tốt, có thể huấn luyện thế hệ binh lính mới càng thêm kiên cường.”


      “Con biết cái gì, trước khi làm việc gì cũng phải đứng ở góc độ dân chúng mà suy nghĩ, con dùng uy quyền bắt con người ta đưa vào quân doanh như vậy, có nghĩ tới trong lòng những người làm cha mẹ trong dân chúng có bao nhiêu đau khổ hay . thể lo nghĩ theo hướng lập trường của dân chúng, liền thể trở thành quân Vương tốt được dân chúng ủng hộ!”


      Oanh!


      Hắc Khi Dạ chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, nắm tay của nhanh chóng nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.


      Phụ Vương là có ý gì? quyết định cho hiểu là muốn thay đổi thái tử sao?


      cúi đầu nheo mắt, cung kính mà tỏ vẻ xin lỗi:“Nhi thần cẩn tuân dạy bảo của Phụ Vương, nhi thần biết nên làm như thế nào.”


      Thấy dáng vẻ hối lỗi của con, Hắc Vương thầm thở dài hơi, giọng dịu xuống:“Tốt lắm, hôm nay dừng lại tại đây, con lui xuống .”


      “Nhi thần cáo lui.”


      Nhìn bóng dáng của Hắc Khi Dạ, Hắc Vương rơi vào trầm tư, ánh mắt khắc sâu, phiền não vô tận.


      ......


      Cung điện hoa lệ, đủ yên tĩnh bình thản.


      Bối Bối được Huyên Trữ nâng đỡ ra đình viện cung điện tản bộ, ánh mặt trời tươi đẹp cao chiếu xuống, hòa tan tuyết đọng ven đường, mang đến ặt đất hơi thở ấm áp.


      Hoàn cảnh rất yên tĩnh, tâm tư của Bối Bối lại bay xa.


      Nhớ tới lời của Hắc Vương ngày trước, giống như văng vẳng bên tai, làm cho nàng luôn canh cánh bên lòng.


      Nếu Hắc Vương cố ý muốn buộc nàng gả cho Hắc Khi Phong, như vậy Huyên Trữ công chúa nhất định bị bắt làm thủ đoạn để ép buộc nàng.


      Nàng nhất định phải để cho Huyên Trữ công chúa rời an toàn, mới có thể tránh lo lắng về sau......


      qua vườn hoa, Huyên Trữ công chúa có chút tò mò đưa tay sờ sờ đóa hoa mới nở ở bên cạnh.


      “Tẩu tử, ngươi xem, hoa cỏ Hắc Phong quốc so với Xích Diễm quốc chúng ta kém hơn rất nhiều, hoa của bọn họ giống như có màu hồng rất đặc biệt, tẩu tử, tẩu tử?”


      Huyên Trữ công chúa nghe được lời đáp lại, vì thế quay mặt nhìn Bối Bối, thấy tâm hồn của Bối Bối du ngoạn, nàng nhịn được nghi hoặc gọi vài tiếng.


      Tiếng gọi bên tai càng lúc càng lớn, rốt cục kéo được tâm thần của Bối Bối về.


      Nàng nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ánh mắt mỉm cười.


      “Công chúa như thế nào kêu lớn tiếng như vậy, lỗ tai của ta bị tiếng gọi của ngươi làm điếc luôn, làm con phải dịu dàng chút.” Bối Bối có chút chế nhạo.


      Huyên Trữ công chúa giậm chân, bĩm môi.


      “Sau này đừng lại gọi ta là “công chúa công chúa”, ta đều gọi ngươi là tẩu tử, ngươi cũng giống như Vương huynh ta chỉ cần gọi tên thôi. Còn nữa a, ngươi cũng dịu dàng có đến đâu đâu, chuyện còn biết lớn , so với ta còn thô lỗ hơn.”


      Bối Bối nháy nháy mắt:“Ta với ngươi cũng giống nhau, ta là người, nhưng lại là cái thực giống như người bình dân, nhưng mà ngươi là từ được tiếp nhận giáo dục hiểu biết lễ nghĩa nha, như thế nào cũng thể có dáng vẻ kim chi ngọc diệp nha.”


      “Ta...... Ngươi mới phải là bình dân gì, ngươi là thê tử của Vương huynh ta, là nữ tử cao cao tại thượng nhất ở Xích Diễm quốc.” Huyên Trữ công chúa trả lời.


      Chết rồi, trước kia nàng thường xem thường tẩu tử là loài người tầm thường, tẩu tử ghi hận chứ?


      Bối Bối lắc lắc ngón trỏ, cười thần bí.


      cao cao tại thượng là tốt rồi, ta liền đứng ở sau lưng làm người bình thường, cao cao tại thượng mệt chết người, ta cũng muốn cả ngày bưng đống lớn danh hiệu mà sống, thiếu tự do.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa nhịn được có chút thích và ngưỡng mộ:“Tẩu tử, trước kia ngươi rời khỏi hoàng cung ra ngoài lưu lạc giang hồ, có phải chơi rất vui hay ? Ngươi ở nhân giới cũng là thường thường mình chạy ra ngoài chơi như vậy sao?”


      “Ở nhân giới đó là chuyện ra ngoài đó rất bình thường, mỗi người đều là cá thể độc lập, có nhiều ràng buộc như vậy, nhưng mà quá mức tự do cũng có chút tốt, chính là thực dễ dàng liền phạm tội, nhất là thiếu niên gây ra chuyện rắc rối cũng rất nhiều.”


      Huyên Trữ công chúa nghiêng đầu suy nghĩ chút, trầm tư khẽ gật đầu:“Ừ...... Cũng đúng, quá mức tự do, mỗi người liền đều muốn làm chuyện mình muốn làm, giống như có quy củ, xã hội thực rối loạn nha.”


      ......


      Ngay lúc các nàng vừa vừa tán gẫu, người hầu vội vàng tới.


      “Tô nương, Hắc Vương ời.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 265: THẢ NGƯỜI



      Huyên Trữ công chúa vừa nghe Hắc Vương muốn gặp Bối Bối, lập tức lo lắng cầm cánh tay của nàng:“Tẩu tử, làm sao bây giờ? Cái kia Hắc Vương nhất định chẳng có lòng tốt, ngươi đừng .”


      Bối Bối hơi nhíu đôi mi thanh tú, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của Huyên Trữ:“ có việc gì, chỉ cần bọn họ còn cần Hắc tinh ngọc bội người ta, cho cùng bọn họ ngu ngốc giết ta, ngươi an tâm chờ ta trở lại.”


      “Nhưng ......” Huyên Trữ công chúa còn muốn cái gì đó, lại bị Bối Bối dùng ánh mắt ngăn lại.


      Bối Bối bước đến đối diện với người hầu, bình tĩnh :“Ngươi dẫn đường .”


      “Mời.” Người hầu cung kính nghiêng người nhường đường, sau đó dẫn theo Bối Bối rời khỏi cung điện này, chỉ còn lại mình Huyên Trữ công chúa đứng tại chỗ vẫn còn lo lắng.


      ......


      Bối Bối theo người hầu vào trước tẩm cung của Hắc Vương, nhìn cung điện rộng lớn có chút bức người, Bối Bối hít hơi sâu, sau đó mới vào.


      Sắc mặt của Hắc Vương dường như tốt hơn rất nhiều, ngồi ở trước cửa sổ đùa với con vẹt màu xanh trắng, cung nữ, người hầu bên cạnh bận rộn hầu hạ chu toàn.


      Nghe được tiếng bước chân, Hắc Vương vẫy tay ọi người lui ra, sau đó mới xoay người đối diện với Bối Bối.


      “Tô nha đầu, ngươi đến rồi.” mặt ông cười tủm tỉm, dáng vẻ rất là hiền lành.


      Nhưng mà tất cả điều này cũng thể làm cho trong lòng Bối Bối kính trọng gì cả.


      Hừ, nham hiểm.


      Hắc Vương bước những bước chân già nua đến, ánh mắt hàm chứa tia bất đắc dĩ.


      “Tô nha đầu dường như rất bất mãn đối với ta, chẳng lẽ còn ở ghi hận chuyện ngày trước bị thương? Tin tưởng ta, ta cũng muốn tổn thương ngươi.”


      Bối Bối nhấp mím môi, lạnh nhạt hỏi:“Hắc Vương tuyên gặp ta có chuyện gì?”


      Hắc Vương ngồi chiếc ghế lớn sau bàn, gương mặt đầy nếp nhăn nở ra nụ cười hiền hòa ấm áp.


      “Tô nha đầu, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta mà hành lễ, liền ngay cả hai đứa con ruột của ta nhìn thấy ta đều phải hành lễ theo phụ thân hoặc là quân thần, ngươi nha đầu kia có thể diện lớn nha.”


      Nghe vậy, Bối Bối khiêu khích nhướng mày:“Ta chỉ kính trọng những trưởng bối đáng cho ta kính trọng, về phần ông......Là kẻ đầu sỏ bắt ta tới đây, ta vì sao phải hành lễ với ông.”


      “Ha ha...... Tốt lắm, người làm Vương hậu Hắc Phong quốc của ta phải chọn người cứng cỏi như vậy.”


      Đôi mắt của Bối Bối nhíu lại, tay nắm chặt thành quyền, thầm cắn răng, quay mặt sang bên.


      “Tô nha đầu, cho ngươi thời gian nhiều ngày như vậy ngươi cũng suy nghĩ kỹ rồi chứ, ngươi thích dạng hôn lễ như thế nào?” Hắc Vương hỏi cách tràn đầy hào hứng.


      Còn hôn lễ nữa!


      Bối Bối thở ra dài, sau đó lại hít vào, lại hơi thở, áp chế ý phản kháng trong đầu.


      Nàng từ từ hòa hoãn gương mặt buộc chặt, hít thở thông suốt, rũ mắt xuống, im lặng trong chốc lát.


      “Hắc Vương, ta có thể đồng ý gả cho Hắc Khi Phong, nhưng mà ta có điều kiện. Trước hết ông phải thả Huyên Trữ công chúa, ta mới gả.”


      Nghe thấy lời cam lòng, nguyện ý của nàng, Hắc Vương cười ha ha:“Điều này chỉ sợ được, nếu ta thả công chúa, ngươi lại đổi ý, ta chẳng phải là mất nhiều hơn được?”


      Bối Bối nhắm mắt, lấy ra Hắc tinh ngọc bội treo đung đưa trong tay.


      “Đây là Hắc Tinh ngọc bội ngươi muốn, ta dùng nó đến trao đổi với việc Huyên Trữ công chúa rời , nếu ngươi đồng ý, ta đây tiếc mà hủy khối ngọc bội này!”


      Ánh mắt Hắc Vương bị Hắc Tinh ngọc bội hấp dẫn, ông nheo mắt lại nhìn tỉ mỉ Hắc Tinh ngọc bội, nhìn thấy ánh sáng của Hắc tinh ngọc bội như lấp lánh, vết máu trong suốt lưu động.


      Im lặng hồi lâu, đôi mắt của Hắc Vương lướt qua tia sáng.


      “Ta có thể cân nhắc mà đồng ý cầu của ngươi, nhưng mà trước hết tại nơi này ta muốn xem Hắc tinh ngọc bội có năng lượng lớn mạnh giống như lời đồn đĩa hay , nếu đồn đãi giả, dùng ngọc bội đến đổi Huyên Trữ công chúa cũng là đáng giá.”


      Bối Bối nhíu mày, suy nghĩ chút mới hỏi:“Hắc Khi Phong ở đâu?”


      “Phong nhi? Bây giờ luyện công, bây giờ chúng ta có thể tìm .” trong mắt của Hắc Vương lộ ra mạnh mẽ chút mong chờ.


      ......


      Hắc Khi Phong bay vút trời, cả người bao phủ dòng khí mạnh mẽ, người bay lên mang theo vệt khí tạo dấu vết.


      chuyên tâm luyện võ để ý Hắc Vương và Bối Bối đến.


      Hắc Vương ngẩng đầu nhìn con luyện võ, vẻ mặt mảnh vui mừng, pháp thuật của Phong nhi càng ngày càng cao.


      “Tô nha đầu, ngươi muốn cho ta xem năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội như thế nào đây?”


      Bối Bối đứng hơi xa chút:“Hãy chờ xem.”


      Ngay sau đó nàng mở bàn tay ra, Hắc tinh ngọc bội nằm ở lòng bàn tay của nàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm trong suốt lấp lánh, vầng sáng chung quanh làm lóa mắt người.


      Nàng tập trung tinh thần ổn định khí, ánh mắt sáng lên chút hồng quang, lòng bàn tay cũng từ từ dâng lên vầng sáng đỏ bao phủ lấy ngọc bội.


      Chỉ chốc lát sau, Hắc Tinh ngọc bội dập dờn bay lên , quanh thân phát ra ánh sáng chói mắt.


      Bối Bối thay đổi động tác tay chút, sau đó cầm ánh sáng trong tay đẩy về hướng Hắc Tinh ngọc bội.


      Ngay sau đó, ánh mắt của nàng tập trung nhìn Hắc Khi Phong luyện võ giữa trung, cắn môi, khẽ kêu tiếng đem năng lượng trong Hắc tinh ngọc bội đánh ra, bắn thẳng về phía Hắc Khi Phong.


      Lúc Hắc Khi Phong cảnh giác như vậy, còn kịp biết ràng là chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy chưởng phong trong tay đánh ra mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường.


      Chưởng phong cứ như vậy đánh vào tường đá, tường đá vang lên tiếng rồi nứt ra.


      Ầm vang......


      Đá nổ tung vỡ vụng, rơi ào ào xuống.


      thanh nứt vỡ điếc tai dường như chọc thủng trời xanh, thu hút chú ý của nhiều người.


      Mọi người đều đến tận trường để xem xét, lại nhìn thấy pháp lực kinh người của Hắc Khi Phong kinh ngạc mở to miệng.


      Hắc Khi Phong từ từ hạ xuống......


      Bối Bối thu hồi Hắc tinh ngọc bội, sắc mặt bởi vì vận công mà có chút tái nhợt.


      Nàng cố gắng chống đỡ thân thể có chút suy yếu, quay đầu nhìn Hắc Vương:“Ngươi nhìn thấy rồi chứ! Bây giờ có thể thả Huyên Trữ công chúa hay ?”


      Cung nữ người hầu còn có vài đại thần đều lui về, mặt còn chấn động chưa hoàn hồn lại.


      Trong đám người dần dần xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng than kinh ngạc sợ hãi:“Quá cường đại.”


      “Hắc Vương, nếu ông muốn năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội nhanh chút thả Huyên Trữ công chúa, kiên nhẫn của ta có hạn!” Giọng của Bối Bối nhịn được có chút cứng rắn.


      Hắc Vương mới há mồm, Hắc Khi Phong liền vội vàng chạy tới.


      khẩn trương đánh giá Bối Bối, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.


      “Tiểu Bối, sức khỏe của nàng còn chưa tốt, như thế nào lại vận công khống chế Hắc Tinh ngọc bội, nàng...... là làm càn.”


      cuối cùng nhịn được lo lắng trong lòng trách cứ nàng, giọng điệu lại tràn ngập bất đắc dĩ thở dài.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 266: RỜI



      Xa xa những hòn đá vẫn còn rơi, thanh cũng dần dần thu .


      Ánh mắt của Bối Bối dừng đá vụn, sau đó lại vòng về mặt của Hắc Khi Phong.


      Vẻ mặt tràn đầy lo lắng của phản chiếu trong tầm mắt, đôi mắt của nàng trở nên phức tạp liếc sang bên, im lặng.


      “Tiểu Bối, nàng như thế nào lại lời gì, có phải vết thương lại đau hay ?”


      xong, Hắc Khi Phong liền kéo tay nàng, ngón tay thon dài đặt mạch của nàng kiểm tra.


      Hắc Vương cười tủm tỉm tới, ánh mắt lóe sáng nhìn bọn họ nắm tay, sau đó ánh mắt từ ái dừng ở người Hắc Khi Phong.


      “Phong nhi, đừng khẩn trương như vậy, Tô nha đầu có việc gì, chỉ là hơi suy yếu chút thôi, sau này tẩm bổ nhiều hơn chút cơ thể có thể hoạt động thoải mái.”


      Bối Bối mím chặt cánh môi, hơi dùng sức rút bàn tay mình về.


      “Hắc Khi Phong, ta tới là muốn bàn bạc hôn với ngươi.”


      câu nhàng thản nhiên của nàng, giống như hòn đá rơi vào mặt hồ yên tĩnh trong lòng , vừa sợ lại...... nhịn được vui sướng.


      “Tiểu Bối, nàng...... nàng như thế nào đột nhiên...... Có phải Phụ Vương lại ép buộc nàng hay ?” Hắc Khi Phong cố gắng áp chế làn sóng cuồn cuộn trong lòng.


      Hắc Vương nhíu mày:“Ta cũng có ép buộc nàng ta, là nàng ta tự nguyện, Tô nha đầu ngươi có phải hay ?”


      Bối Bối thầm cắn răng, nhịn xuống nổi giận, nâng mắt bình tĩnh nhìn Hắc Khi Phong, thấy đôi mắt đen láy như mặc ngọc (*) của dưới ánh sáng của những hạt tuyết rơi lại trong trẻo như thế, dường như trong suốt, trong đó, có thể thấy ánh mắt dịu dàng hoàn toàn là vì mình.


      Nàng bất đắc dĩ thở dài, rất ngây thơ, làm cho người ta đành lòng, chỉ là...... nàng rơi vào tình thế phải lừa gạt .


      Sắp xếp lại tâm trạng, Bối Bối đưa tay chỉ vào lồng ngực rắn chắc của Hắc Khi Phong, trừng .


      “Hắc Khi Phong, ngươi cảm thấy Tô Bối Bối ta xứng với ngươi hay sao?”


      ...... phải như thế, ta chỉ là...... chỉ là......” Hắc Khi Phong có chút biết làm sao, khuôn mặt chất phác đỏ ửng.


      Tay nàng chỉ chỉ vào ngực , cảm giác mềm mại, làm nhiễu loạn cảm xúc của .


      Hắc Khi Phong nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khát, ánh mắt chứa đầy lửa nóng chăm chú nhìn vào đôi mắt hờn dỗi của nàng.


      Bối Bối có lưu ý đến phản ứng mặt đỏ cổ hồng, nhịp tim đập nhanh của , lườm tiếp tục :“Tốt lắm, ngươi phải ghét bỏ ta, vậy chúng ta thành thân , ngươi dám phản đối thử xem.”


      “Ta có phản đối, nhưng mà......” Hắc Khi Phong cảm thấy trong lòng có nút thắt.


      có phản đối chính là tán thành, như vậy định rồi, ngươi nhanh chuẩn bị hôn lễ long trọng cưới ta, long trọng ta dứt khoát buông tha, nhanh !”


      Bối Bối vừa vừa đẩy , ý bảo nhanh chút chuẩn bị hôn lễ.


      Hắc Khi Phong bị động bị nàng đẫy lảo đảo vài bước, vẻ mặt vẫn thể chút mơ màng như cũ.


      Hắc Vương vẫn im lặng từ đầu đến cuối tới, vỗ vỗ bả vai của Hắc Khi Phong:“Phong nhi, nhanh chuẩn bị hôn lễ cưới tân nương a, chẳng lẽ con muốn lấy Tô nha đầu?”


      “Con đương nhiên muốn lấy Tiểu Bối!”


      Hắc Khi Phong thốt ra, sau khi xong tai cũng đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn Bối Bối cái.


      Thấy mặt mày của nàng hớn hở, lúm đồng tiền giống như hoa lê bên nước mùa xuân động lòng người, tim đập liên hồi, khỏi cũng cười dịu dàng nhìn nàng.


      Nếu đây chính là kỳ tích chỉ xuất trong nháy mắt, cũng muốn giữ lại.


      “Vậy còn chờ cái gì, nhanh chuẩn bị hôn lễ a.” Hắc Vương thúc giục.


      “Được...... được, ta lập tức , Tiểu Bối, nàng chờ ta.”


      Hắc Khi Phong nở nụ cười hơi ngớ ngẩn, trong lúc đó mặt mày tươi sáng giống ánh mặt trời, chói mắt như gió xuân tan băng.


      Trong trời đất giống như chỉ có hào quang sáng rọi cả người tuấn dật của chiếu sáng.


      Bối Bối nhìn , bị đôi mắt trong suốt sáng ngời của làm cảm động.


      mặt tươi cười đáp lại , lòng lại nặng trịch tràn ngập áy náy.


      Nàng chỉ là lợi dụng , vì sao hiểu, còn biểu vui vẻ như vậy.


      “Vậy ngươi còn mau !” Bối Bối lại đẩy chút.


      Làm ơn nhanh rời chút, nàng thể lại đối mặt với ánh mắt thuần khiết của như vậy, nàng sợ chính mình bị tội ác ép tử.


      Hắc Khi Phong kìm lòng được đưa tay vén sợi tóc bên thái dương của nàng, dịu dàng :“Tốt lắm, nàng an tâm chờ ta, ta nhất định cho nàng hôn lễ hoàn mỹ.”


      “Ừ ừ.” Bối Bối chỉ có thể gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ là dám lại nhìn thẳng vào đôi mắt của .


      ......


      Hôn của bọn họ được truyền ra ngoài, toàn bộ hoàng cung Hắc Phong quốc dường như xôn xao lên.


      Mọi nơi đều bận rộn thu xếp việc vui, tơ lụa màu đỏ bắt đầu được trang trí khắp hoàng cung.


      Huyên Trữ công chúa có chút tò mò đứng ở cửa nhìn xung quanh.


      “Tẩu tử, ngươi xem bọn họ làm cái gì a?Có vẻ giống như sắp tổ chức chuyện vui.”


      Bối Bối để ý đến tất cả bên ngoài, nàng vào trong cung rất nhanh ra sức vơ vét ít vàng bạc châu báu, lấy túi đựng y phục nhét vào trong tay Huyên Trữ công chúa.


      “Tẩu tử, ngươi làm cái gì vậy?” Huyên Trữ công chúa trong lòng cảm thấy có chút bất an.


      Bối Bối đẩy nàng ra cửa:“Huyên Trữ, ta có thời gian giải thích nhiều như vậy với ngươi, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi Hắc Phong quốc trở về Xích Diễm quốc , đừng ở lại nơi này.”


      Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa mở to hai mắt, có chút kinh ngạc vui mừng :“Có phải Hắc Vương kia đồng ý thả chúng ta hay ?”


      Bối Bối thầm thở dài hơi, mỉm cười :“ phải, ngươi trước, ta theo sau mới có thể .”


      Lúc này, cuối cùng Huyên Trữ công chúa biết vì sao mình cảm thấy bất an, nàng chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt đứng tại chỗ, mặc cho Bối Bối đẩy như thế nào cũng nhúc nhích.


      “Ta muốn trước, phải cùng nhau.”


      Thấy dáng vẻ kiên quyết của Huyên Trữ, Bối Bối nhíu mày, gương mặt kiều nghiêm túc hẳn.


      “Huyên Trữ, ngươi trước, ngươi ở lại chỉ có thể nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.”


      Đột nhiên giọng điệu nghiêm túc làm cho Huyên Trữ công chúa quả thực sửng sốt chút, nàng hoàn hồn rất nhanh, đôi mắt nhịn được lộ ra chút lệ hồng.


      “Ta biết, tẩu tử, có phải bọn họ dùng ta để uy hiếp ngươi gả cho Hắc Khi Phong hay , bên ngoài náo nhiệt như vậy, có phải ở tổ chức hôn của ngươi và Hắc Khi Phong hay ?”


      Bối Bối cắn môi, mắt sắc nhìn thấy người hầu tới, nàng dùng sức đẩy Huyên Trữ công chúa rời khỏi.


      “Giúp ta mang nàng .”


      Người hầu giữ lấy hai bên của Huyên Trữ công chúa, Huyên Trữ công chúa giãy dụa, hốc mắt chảy ra nước mắt.


      “Tẩu tử, ta muốn , ta muốn ở lại với ngươi a, ta muốn , buông, buông......”


      Bối Bối cố gắng nhịn xuống chua chát trong đáy mắt, buộc mình phải quay mặt :“Mang nàng ta .”


      Thị vệ rất nhanh đưa Huyên Trữ công chúa ra ngoài.


      , tẩu tử, tẩu tử...... Huyên Trữ muốn ......” Huyên Trữ công chúa chưa từ bỏ ý định quay đầu kêu khóc, trong mắt có khẩn cầu sâu đậm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :