1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 252: TỪNG QUEN THUỘC



      Ngự Hàn đứng ở ngoài cửa lớn của Huyền Thiên Tự, thân áo trắng phất phơ trong gió tuyết lạnh như băng, lưa thưa vài hạt tuyết bắt đầu bay lả tả, rơi mái tóc dài của , càng tăng thêm vài phần hiu quạnh.


      Hai thị vệ vội vàng chạy tới.


      “Vương, thuộc hạ đáng chết, ngăn được Bối Bối tiểu thư và công chúa.” Trong đó gã thị vệ đột nhiên quỳ xuống.


      Ngự Hàn xoay người hạ tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía thị vệ quỳ:“, ngươi vì sao để cho các nàng , bổn vương phải hạ lệnh có mệnh lệnh của bổn vương ai cũng được tùy tiện rời khỏi Huyền Thiên Tự sao?”


      Đầu thị vệ càng thêm hổ thẹn cúi xuống:“Thuộc hạ vô năng, vô ý để cho Huyên Trữ công chúa điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn nhíu mày, Huyên Trữ nha đầu này......


      “Khoảng lúc nào các nàng ra ngoài, cùng các nàng phải chăng còn có ai khác?”


      “Thuộc hạ nhìn thấy Quan Hoa tiểu Hầu gia cùng các nàng.” Thị vệ trả lời chi tiết.


      Lúc này có thị vệ khác chen vào:“Vương, Quan Hoa tiểu Hầu gia là vào thăm công chúa, sau đó thuộc hạ liền dẫn tiểu Hầu gia đến chỗ công chúa, lúc ấy công chúa cùng Bối Bối tiểu thư dường như ...... luận võ.”


      “Chết tiệt, hai người các nàng luận võ? Có nhìn thấy người nào trong các nàng bị thương hay ?” Khuôn mặt tuấn của Ngự Hàn lập tức lại nổi lên lửa giận thể khống chế được, dường như câu hỏi thoát qua kẽ răng nghiến chặt.


      Hai nha đầu biết trời cao đất rộng!


      “Thuộc hạ nhìn thấy có người bị thương, sau đó công chúa liền cho thuộc hạ lui xuống.


      Ngự Hàn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, đôi mắt đen khôi phục bảy phần bình tĩnh:“Các ngươi lui xuống tiếp tục tìm người.”


      “Vâng.” Hai gã thị vệ vội vàng rời .


      Thương Tuyệt Lệ từ bên kia con sư tử lớn bằng đá trở lại, mày rậm ngưng tụ lại:“Vương, nơi này có dấu vết giãy dụa gì, căn cứ dấu chân nhìn thấy mặt đất, kẻ địch hẳn là ít nhất có hơn ba người, kẻ địch thân thủ bất phàm, nếu Bối Bối tiểu thư và Huyên Trữ công chúa thể nào có cơ hội kêu cứu, hoặc là cũng có thể các nàng là bất ngờ bị người ta đánh bất tỉnh bắt .”


      “Oành!” đạo hồng quang chói mắt đánh trúng vào khoảng trống cách đó xa, cú đánh làm bay lên vô số tro bụi, những bông tuyết thưa thớt bay chầm chậm xuống pha lẫn vào đám bụi.


      Vẫn đứng yên lặng bên cạnh, lúc này Khả Y bị tiếng nổ đột ngột làm hoảng sợ, nàng cẩn thận nâng mắt nhìn về phía Ngự Hàn.


      Giờ phút này khuôn mặt bị mây mù che kín, đôi mắt lại trầm làm cho người ta sợ hãi, trong trí nhớ của nàng luôn là khuôn mặt thản nhiên tiêu sái tươi cười lúc này tất cả hoàn toàn đảo ngược, liền ngay cả dòng khí lưu động ở chung quanh dường như cũng ngưng kết thành băng.


      Cảm giác bao phủ ở quanh thân của Vương, rất hắc ám lạnh lẽo......


      Tim của Khả Y cách nào kìm chế mà co thắt lại.


      Bối Bối, nàng nhất định phải có việc gì, bằng ...... Vương điên mất.


      Nếu bây giờ Vương mất lý trí, nên làm gì mới tốt bây giờ?


      Thương Tuyệt Lệ tiếng động đến bên người nàng, khi nàng phát được tiến gần, lo lắng :“Thương công tử, Vương có thể......”


      “Trước khi tìm được Bối Bối tiểu thư và công chúa, Vương để ình mất lý trí.” Thương Tuyệt Lệ giọng trấn an nỗi lòng bất an của nàng.


      Ngự Hàn ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, hít hơi sâu, sau đó mở bàn tay ra, nhìn thấy mão hậu kim quang vẫn lấp lánh như trước, đôi mắt đen của kiên định cuồn cuộn thể lay chuyển.


      Mão hậu này, chỉ có Bối Bối mới có thể đội, cũng nhất định phải đội.


      Bất luận là tìm kiếm khắp mọi góc thế giới này, đều phải tìm các nàng về!


      Hồi lâu, đôi mắt đen của lên hồng quang, mão hậu từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay của .


      “Tuyệt Lệ, điều tra ràng hành tung gần nhất của tiểu Hầu gia, ta muốn xem xem có bao nhiêu cái mạng dám giở trò lừa với Bổn Vương.”


      “Vâng, thuộc hạ nhất định đem hết khả năng tra ra hướng của tiểu Hầu gia nội trong thời gian ngắn nhất.” Thương Tuyệt Lệ trịnh trọng trả lời.


      Ngự Hàn gật gật đầu, mặt khác hạ lệnh:“Người đâu.”


      gã thị vệ bước nhanh tiến lên.


      “Truyền lệnh xuống, phong tỏa cửa thành tiến hành kiểm tra, tất cả người xuất nhập cửa thành đều phải kiểm tra cẩn thận, người cũng cho phép bỏ sót.”


      “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Thị vệ trả lời rất mạnh mẽ.


      ......


      Trong gian phòng u ám, Bối Bối lờ mờ mở to mắt, có chút mê mang nhìn trướng mạn màu xám đỉnh đầu, trong khoảng thời gian ngắn đầu có thắc mắc.


      “Ta làm sao ở trong này?” Nàng lắc lắc đầu, có ý làm cho tầm mắt ràng chút.


      “Tiểu Bối, nàng tỉnh.”


      tiếng trầm thấp vang lên, giống như từng quen biết.


      Bối Bối từ từ chuyển động đồng tử đen láy, nhìn thấy bóng người cao ngất tựa lưng vào khung cử sổ sát cạnh giường, nàng trừng mắt nhìn, chờ tới lúc cuối cùng nàng thích ứng ánh sáng u ám, cũng thấy ràng bóng dáng người đứng.


      “Hắc Khi Phong?” Nàng kinh hô tiếng vội ngồi mạnh dậy.


      Nàng nhớ tới, nàng và Huyên Trữ công chúa bị hai huynh đệ bọn họ bắt từ trong Huyền Thiên Tự!


      Khóe môi của Hắc Khi Phong hơi giương lên, đôi mắt đen lướt qua chút tình cảm hoài niệm:“Tiểu Bối, ta còn thích nghe được nàng gọi ta Tiểu Ngoan, chúng ta từng quen thuộc như vậy phải sao?”


      Hơi mím môi, Bối Bối vén chăn lên xuống giường, trong khoảnh khắc xuống giường cảm giác cả người vô lực mềm nhũng.


      Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt đưa tay nâng nàng dậy, bởi vì thuận thế, nàng dường như tựa vào trong lòng .


      Cảm giác bản thân mình thế nhưng trở nên yếu đuối như thế, ngay cả đẩy ra cũng có sức lực, Bối Bối vừa sợ vừa giận:“Hắc Khi Phong, ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với ta?”


      “Tiểu Bối, đừng dùng sức giãy dụa, nếu người của nàng chỉ biết càng thêm suy yếu.” giúp nàng ngồi xuống giường.


      Cánh tay vừa mới buông ra vẫn còn mang hơi ấm của nàng, làm cho quyến luyến, muốn ôm nàng mãi, nhưng vẫn là tự buộc mình buông tay ra, bởi vì muốn nàng càng thêm tức giận.


      người của nàng bị hạ Nhuyễn Cốt tán, nàng càng là dùng sức kháng cự, lại càng cảm thấy vô lực.”


      thở dài tiếng, kỳ , đồng ý đại ca hạ Nhuyễn Cốt tán đối với Tiểu Bối, nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, lòng của cảm thấy hợp lắm, nàng hẳn là có dáng vẻ tức giận bừng bừng rất có sức sống.


      Nhưng, để bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi Xích Diễm quốc, đành phải tạm thời ủy khuất nàng.


      Bối Bối giận trừng mắt hỏi :“Huyên Trữ công chúa đâu, các ngươi tính làm gì với nàng?”


      “Ta biết.” Hắc Khi Phong chút để ý trả lời.


      dừng ở đôi mắt như đóm lửa của nàng, tâm trạng có chút vui lên, Tiểu Bối thở hổn hển như vậy ánh mắt thoạt nhìn có tinh thần hơn.


      Vì để có thể tự mình chăm sóc nàng, dường như tranh cãi với đại ca.


      Đại ca cho rằng xử trí theo cảm tính, cho phép trông coi Tiểu Bối, nhưng biết ân oán của đại ca và Tiểu Bối, sợ đại ca làm khó nàng.


      Về phần Huyên Trữ công chúa như thế nào, căn bản cần quan tâm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 253: SÁT KHÍ



      Trong gian phòng khác, Huyên Trữ công chúa bị người ta dùng dây thừng trói chặt chiếc ghế.


      Nàng tức giận trừng mắt với nam nhân trước mắt ung dung uống trà:“Ngươi là ai, cũng dám bắt cóc bản công chúa, ta nhất định bảo Vương huynh ta chặt đầu ngươi.”


      Bạc môi đỏ như máu của Hắc Khi Dạ thản nhiên gương lên, mỉa mai cười nhạo tiếng:“ Chỉ sợ lúc này Ngự Hàn còn biết ngươi là bị ai bắt cóc đâu, ngươi cảm thấy ta để cho ngươi còn mạng chờ Ngự Hàn đến đây cứu ngươi sao?”


      Giọng nhàng thản nhiên, xen lẫn tàn nhẫn vô tình, nhất là đôi mắt kia của bình tĩnh đến u ám, chỉ cần liếc mắt lướt qua cái, liền làm cho Huyên Trữ công chúa lạnh rùng mình cái.


      “Ta...... Ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng nên làm...... Xằng bậy, nơi này là có nơi có vương pháp.” Giọng của Huyên Trữ công chúa khỏi có chút lắp bắp, khí thế cũng yếu .


      Hắc Khi Dạ đột nhiên đứng lên, dáng người cao ốm hoàn mỹ, quần áo hắc y càng biểu lộ áp lực, đôi mắt sâu lạnh lẽo của nhíu lại, có vài phần dị tà mị.


      Đưa tay nhàng vỗ vỗ lên cổ của nàng, động tác mềm giống như thương tiếc, nhưng mà đầu ngón tay của lạnh như băng lại làm cho Huyên Trữ công chúa căng thẳng dường như hít thở thông.


      “Huyên Trữ công chúa à, danh hiệu rất tôn quý nha.” nhàng cười, ý cười cũng ra trong đáy mắt trầm lãnh.


      Áp lực cổ làm cho nàng nuốt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của , cảm giác run run vô lý bao trụ lấy nàng.


      đáng sợ, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết nàng, hơn nữa ánh mắt giống như là giết con kiến bình thường chẳng đáng để ý đến.


      Trời, rốt cuộc nàng gặp kẻ điên gì đây.


      Ô...... Vương huynh mau tới cứu muội, Vương huynh......


      Lòng của nàng lý nhịn được gào thét trong sợ hãi, cũng dám kêu gào thành tiếng trước mặt Hắc Khi Dạ.


      …….


      Trong Huyền Thiên Tự, thị vệ hoàng cung sắp xếp thẳng hàng, thở mạnh dám gì.


      Ngự Hàn nhếch bạc môi, đôi mắt đen bắn ra mũi nhọn giận dữ thể ngăn chặn:“Vô dụng, nhiều người như vậy ngay cả chút tin tức cũng thu được.”


      Chết tiệt, rốt cuộc là người nào có thể nội trong thời gian ngắn đem hai người bọn họ giấu nhanh như vậy giấu kín như vậy?


      Ngay lúc Ngự Hàn lòng nóng như lửa đốt, Thương Tuyệt Lệ vội vàng vào.


      “Vương, thuộc hạ điều tra được hành tung gần nhất của tiểu Hầu gia, nghe người ta thấy tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia từng cùng hai nam nhân thoạt nhìn rất tôn quý, trong đó có người nam nhân thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng dọa người.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn nhíu mắt, hai nam nhân tôn quý?


      “Vậy có đem người gặp qua tiểu Hầu gia mang về ?”


      Thương Tuyệt Lệ chắp tay trả lời:“Bọn họ ở bên ngoài chờ tuyên gặp.


      “Dẫn tới đây.”


      Ngự Hàn ngồi xuống, đôi mắt trầm tư con ngươi đen lướt qua chút ánh sáng lợi hại, Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Phong!


      Cằm cứng lại, nhanh chóng lấy màu vẽ, theo trí nhớ, vẽ lại dáng vẻ của hai người bọn họ.


      cần mất thời gian lâu, hai bức họa liền trông rất sống động xuất ở trước mặt, hai người dân được mời đến để xác nhận chờ ở bên từ sớm.


      Ngự Hàn đem bức họa đưa cho Thương Tuyệt Lệ, Thương Tuyệt Lệ hiểu ý lấy bức họa đưa tới trước mặt hai người dân:“Nhìn xem có phải hai người kia hay ?”


      Hai người dân vừa thấy thấy bức họa, liền lập tức liên tiếp gật đầu:“Đúng rồi đúng rồi, chính là hai người kia, bọn họ còn ở trong khách điếm của thảo dân, nhưng mà ngày hôm trước bọn họ liền trả phòng rồi.”


      “Các ngươi dựa vào cái gì mà xác định mình có nhìn lầm người?” Thương Tuyệt Lệ thận trọng nghi ngờ hỏi.


      “À, hai nam nhân này xuất sắc như vậy, nương ra vào khách điếm của chúng tôi đều bị bọn họ câu hồn , chúng ta mở khách điếm, đối với nhân vật giang hồ kỳ lạ này đều là gặp qua là quên được.”


      Nghe lời đó, Thương Tuyệt Lệ xin chỉ thị nhìn về phía Ngự Hàn, Ngự Hàn nhàng gật đầu, xuất ra hai thỏi bạc đưa cho bọn họ, sau đó cho bọn họ .


      “Vương, bây giờ xác định cơ bản kẻ giật dây phía sau hậu đài, chúng ta kế tiếp làm như thế nào?”


      “Lục soát toàn thành.” Ngự Hàn cắn răng bật ra ra hai chữ.


      ......


      Trong phòng u ám, giờ phút này có vẻ có chút chật chội, Huyên Trữ công chúa và Bối Bối hai người bị đưa đến cùng nơi.


      Huyên Trữ công chúa bị đẩy mạnh vào trong phòng, lảo đảo dường như muốn té ngã.


      Trong khi nàng ta thoải mái ngồi ở giường trước mặt nàng, lúc nhìn thấy cái chăn của Bối Bối, ủy khuất và bất mãn nổi lên trong đầu.


      “Uy, các ngươi cũng quá đáng, dựa vào cái gì cột bản công chúa như vậy, nhưng nàng ta có.”


      Nghe vậy, Bối Bối nhịn được trừng mắt nhìn, giờ là lúc nào, còn muốn phát tác bản tính công chúa.


      Được rồi, nếu đều bị bắt cóc, tìm chút việc vui, nàng ra vẻ thảnh thơi khẽ cười tiếng:“Công chúa, đối xử khác biệt lớn như vậy là đương nhiên ta thoạt nhìn rất đáng , mà ngươi hoàn toàn đáng tí nào, cho nên bị người ta xem thường.”


      “Tô Bối Bối, ngươi đừng đắc ý, ai biết ngươi có phải lại dùng thủ đoạn dụ dỗ câu dẫn bọn người xấu này hay , hừ, nữ nhân lẳng lơ dâm đãng, xứng với Vương huynh......”


      “A......”


      Lời của Huyên Trữ công chúa còn chưa xong, liền bị chửng cứng rắn của Hắc Khi Phong đánh xuống ghế.


      “Oành!” tiếng, nàng té xuống, nằm thẳng đất thể đứng lên.


      bên mặt của nàng dán lên đất, cảm giác bị áp bức và lăng nhục đánh thẳng vào trong lòng nàng, bản tính kiêu ngạo cao cao tại thượng tức bị đánh tan tác tơi bời.


      Hốc mắt của nàng nhanh chóng hồng lên, nhưng là nàng quật cường nhịn xuống, từ từ quay đầu, đôi mắt bắn ra ánh lửa phẫn nộ.


      “Ngươi dám đánh ta như vậy?” Giọng của nàng tức giận đến phát run, từ đến lớn, nàng chưa từng chịu nhục giống hôm nay như vậy.


      Hắc Khi Phong hờ hững phất tay áo lại trở về bên giường canh giữ Bối Bối, lạnh lùng quét qua Huyên Trữ công chúa:“Lần sau lại năng lỗ mãng đối với Tiểu Bối, ta giết ngươi.”


      “Ngươi dám!” Huyên Trữ công chúa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


      “Ngươi có thể thử xem.” đôi mắt của Hắc Khi Phong dần dần chuyển sang hàn quang lãnh khốc vô tình, khuôn mặt tuấn tú lại phủ đầy sương lạnh, cơn lốc trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 254: TA GIẾT NÀNG



      Bối Bối vất vả mới hoàn hồn sau chưởng kia, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của Hắc Khi Phong, kéo kéo.


      “Hắc Khi Phong, đừng giết nàng ta.”


      Thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng, Hắc Khi Phong từ từ thu hồi cơn lốc trong lòng bàn tay, đồng ý nhíu mày:“Tiểu Bối, nàng ta khi dễ nàng hủy danh dự của nàng như vậy, quả thực chính là nữ nhân điêu ngoa khiến cho người ta chịu được, vì sao nàng còn muốn che chở cho nàng ta?”


      Bối Bối còn chưa kịp , liền bị Huyên Trữ công chúa đánh gãy lời .


      “Ha, ra các ngươi biết nhau, ta biết, Tô Bối Bối, ngươi là tiểu nhân bỉ ổi, nhất định là ngươi cố ý liên hợp với bọn họ đối phó Xích Diễm quốc có phải, ngươi thế nhưng lừa gạt Vương huynh ta như vậy, ta...... Ta muốn giết ngươi!”


      Nàng chật vật giãy dụa muốn đứng lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ trừng mắt nhìn Bối Bối.


      Bối Bối bất đắc dĩ trừng mắt:“Ta công chúa, ngươi rất độc đoán có phải , ngươi thế nào chỉ dùng mắt mà nhìn thấy ta và bọn họ thông đồng, muốn thông đồng cũng là ngươi cùng tiểu Hầu gia thông đồng đó, nếu phải đường huynh tốt của ngươi cùng ngươi diễn vở kịch, ta làm sao có thể rơi vào tình trạng này.”


      “Ngươi bậy, ta mới có thông đồng với đường huynh, bây giờ ta ước gì giết chết .” Huyên Trữ công chúa gào thét, nhớ tới đường huynh Quan Hoa, nàng vừa tức vừa hận.


      Như thế nào cũng nghĩ đến, đường huynh thế nhưng lập kế với nàng như vậy!


      Nhìn Huyên Trữ công chúa giãy dụa mặt đất lại sững sờ đứng dậy được, Bối Bối lập tức xuống giường nghĩ muốn giúp nàng.


      Nhưng mà, nàng lại quên giờ phút này thân thể mình còn suy yếu, đột nhiên động tác xuống giường của nàng lại rất nhanh, Hắc Khi Phong kịp đỡ lấy nàng, cứ như vậy nàng ngã ngồi xuống.


      Mông ngã ngồi ở sàn lạnh như băng, đau đớn vô cùng còn lạnh nữa, theo bản năng nàng thốt ra:“Ai, đau......”


      Hắc Khi Phong vội vàng ôm lấy nàng, kéo chăn phủ lên giường sau đó đặt nàng ngồi ở đệm mềm, tình cảm quan tâm dào dạt, tiếng lo lắng mất dịu dàng:“Tiểu Bối, nàng ngã đau lắm à, có bị thương ở đâu hay ?”


      “Ta có việc gì, nếu ngươi chịu thả ta, ta càng thêm có việc gì.” Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn .


      Nhìn đến ánh mắt đáng thương của nàng, Hắc Khi Phong khó xử quay mặt :“Tiểu Bối, ta thể thả nàng .”


      Về công về tư, cũng thể cũng nghĩ lại thả nàng .


      Bối Bối cúi đầu thất vọng rũ bả vai, sau đó nhìn thân thảm hại của Huyên Trữ công chúa:“Ngươi có thể giúp nàng ta đứng lên ?”


      “Được.” Hắc Khi Phong xoay người về phía Huyên Trữ công chúa.


      Huyên Trữ công chúa phòng bị nhìn từng bước chân đến của Hắc Khi Phong:“Ngươi muốn làm gì?”


      “Hừ.” Hắc Khi Phong hừ tiếng, sau đó đứng lại ở gần nàng, thoáng cúi người đưa tay nâng nàng đứng lên.


      “A...... Ngươi muốn làm gì, buông buông, nếu ngươi dám giết ta Vương huynh ta nhất định bỏ qua cho ngươi, buông tay buông tay, cứu mạng a......” Huyên Trữ công chúa kinh sợ nhắm mắt lại hét loạn lên, sợ hãi trong lòng thể nào kiềm chế được.


      Chết, ai mà sợ, nhất là biết mình chết, lại bất lực làm gì được, cảm giác này quả thực bức điên người ta.


      Tiếng kêu với cường độ cao làm cho Hắc Khi Phong nhíu mày, kiên nhẫn đem nàng đẩy lên ghế ngồi:“Câm miệng, ngươi lại kêu tiếng ta liền hạ độc cho ngươi câm.”


      Nghe được giọng trầm trầm của , Huyên Trữ công chúa lập tức ngậm miệng lại, dám lại la to, đôi mắt thận trọng từ từ mở ra.


      Nhìn thấy đứng ở trước mặt mình, có làm gì, cũng có gì giận dữ thô bạo, mà nàng lại còn bình yên ngồi ở ghế .


      phải muốn giết nàng......


      Sau khi ý nghĩ này tiến nhập vào trong đầu nàng, nhịp tim đập dồn dập của Huyên Trữ công chúa mới từ từ chậm dần, trong khoảng cách gần, nàng cũng thấy ràng nam nhân trước mắt.


      Nàng cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, nàng thừa nhận sau Vương huynh người này là mỹ nam tử đứng hàng thứ hai.


      Dáng vẻ và Vương huynh là có nét tuấn tú hoàn toàn giống nhau, Vương huynh tuấn mỹ tà khí, là loại phong lưu phóng khoáng chút để ý.


      Mà nam nhân này đẹp trong sáng, thiên về dạng thân thiết hiền hòa, mày thanh mắt sáng, trong vẻ mặt thoáng mang theo cảm giác tươi mát ôn hòa.


      thoạt nhìn tuyệt giống bọn cướp, ngược lại giống như công tử tôn quý nho nhã, giống nam nhân trước kia bóp chặt yết hầu của nàng cả người bao phủ luồng khí lạnh, quan sát đáy lòng sợ hãi của nàng.


      Hắc Khi Phong lãnh đạm đánh gãy đánh giá của nàng:“ Công chúa tôn quý kiêu ngạo thế nhưng cũng mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy, được giáo dưỡng đúng là tốt nhỉ.”


      Bỏ xuống câu mang ý châm biếm, Hắc Khi Phong xoay người trở về bên giường, tà áo xanh ôn nhã thoáng bay lên theo bước chân của , tiêu sái lại tao nhã.


      Huyên Trữ công chúa trừng mắt với bóng lưng của , vừa thẹn vừa giận:“Ai thích nhìn chằm chằm ngươi, ta chỉ là muốn nhớ kỹ này tướng mạo bọn cướp ngươi, để sau này ta trả thù!”


      Nhưng mà, kêu gào của nàng được đáp lại.


      Hắc Khi Phong nghiêng người nhìn Bối Bối, bạc môi mỉm cười:“Tiểu Bối, ta nâng nàng ta dậy rồi, nàng an tâm ?”


      Thấy biểu của muốn lấy lòng mình, ngẩn ngơ lúc, giống như nhớ lại những ngày ngây ngốc trước kia, khi đó, cũng luôn như vậy gương mặt thiện lương luôn theo bên cạnh nàng.


      Vì lấy lòng nàng, có thể đem tiền tài của mình đều giao cho nàng bảo quản, vì chờ nàng, có thể ngồi ở đầu đường đợi cho đến khi mặt trời xuống núi, cho dù bị người ta đánh cũng đánh trả......


      Chuyện trước kia tái lại trong đầu nàng, làm cho tâm trạng của nàng nặng trịch.


      nhàng thở dài hơi, nàng nhìn sâu vào mắt :“Hắc Khi Phong, ngươi bắt ta là vì Hắc tinh ngọc bội đúng ? Ngươi biết ta đem ngọc bội cho các ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng cho.”


      nghiêm mắt lại, đáy mắt lướt qua tia ảm đạm, lắng đọng lại trong thoáng chốc, chân thành nhìn nàng, đưa tay nhàng lướt qua sợi tóc rơi xuống bờ má nàng.


      “Ta giết nàng.”Giọng của , mang theo lời thề hứa hẹn.


      Im lặng trong trong chốc lát, mới có tiếp:“Đúng là ta cần Hắc tinh ngọc bội, nhưng ...... phải giống như tưởng tượng của nàng. Tóm lại...... Ta để nàng gặp chuyện may, nàng an tâm theo ta chuyến về Hắc Phong quốc, coi như Hắc Phong quốc để mở mang kiến thức có được ?”


      “Ta có thể sao.” Bối Bối vô lực thở dài.


      Trong mơ hồ, nàng dường như thấy được ánh mắt hàm chứa chút biết làm sao của , là nàng nhìn lầm rồi sao, vì sao đột nhiên cảm thấy giống như cũng là thân bất do kỷ (*)


      _____


      (*) Thân bất do kỷ: thể tự mình quyết định.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 255: GÀO KHÓC



      Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hắc Khi Dạ mặt cứng lạnh vào đến, theo phía sau hai người Lôi Hành, Lôi Vân.


      Huyên Trữ công chúa vừa thấy Hắc Khi Dạ, thân mình nhịn được run rẩy chút, cả người cảnh giác căng thẳng, trong tiềm thức nàng sợ hãi con người lạnh đến thấu xương này.


      Trong phòng khí bởi vì ba người Hắc Khi Dạ xuất mà đột nhiên có vẻ trầm lắng, thực áp bức.


      “Đại ca, có chuyện gì xảy ra?” Hắc Khi Phong nhìn tình hình có vẻ đúng lắm, nhíu mày cất tiếng hỏi.


      Hắc Khi Dạ quét mắt nhìn Huyên Trữ công chúa và Bối Bối liếc, đôi mắt đen trầm xuống vài phần:“ Ngự Hàn hạ lệnh lục soát toàn thành, phong tỏa cửa thành, đường phố thị vệ lục soát trong tay còn có bức họa của chúng ta và các nàng.”


      Nghe vậy, Bối Bối và Huyên Trữ công chúa lòng tự hiểu cần liếc mắt nhìn nhau cái, trong lúc ánh mắt chạm vào nhau, lần đầu có lửa giận như trước, đều mang theo tia hy vọng nhảy nhót.


      Hắc Khi Dạ mắt lạnh nhìn thấu suy nghĩ trong đáy lòng của người bọn họ, hừ lạnh tiếng:“Các ngươi nghĩ đến soát thành còn có thể cầu cứu được sao, vào lúc cần thiết ta ngại giết hai nữ nhân vướng chân vướng tay các ngươi...... Tô Bối Bối, Hắc tinh ngọc bội ở người ngươi, đồ vật của người chất rất dễ lấy!”


      Lời lạnh lùng tàn nhẫn làm cho Bối Bối cảm thấy lành lạnh run rẩy chút, nàng thầm áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cười hì hì nhướng mày nhìn Hắc Khi Dạ.


      “Ngươi muốn giết ta? Ta khuyên vẫn là canh chừng ta cho tốt đừng để ta xảy ra chuyện gì tốt hơn, chẳng lẽ các hạ biết năng lượng của Hắc tinh ngọc bội chỉ có ta mới có thể khởi động được sao? có ta, ngươi là chiếm được năng lượng của Hắc tinh ngọc bội.”


      “Ngươi cho rằng ta tin tưởng những lời ma quỷ của ngươi?” Hắc Khi Dạ vù cái đến trước mặt nàng, nhìn gần nàng từ cao xuống dưới, bạc môi gợi lên nụ cười mỉa mai.


      Nhìn thấy đại ca và Tiểu Bối giằng co, Hắc Khi Phong có chút căng thẳng, cố gắng duy trì giọng điệu bình thản, khuyên:“Đại ca, Tiểu Bối cũng rất có khả năng, lần trong lúc sắp thất bại chính là Tiểu Bối khởi động năng lượng của Hắc tinh ngọc bội làm cho Ngự Hàn tăng lên pháp lực.”


      Nghe vậy, đôi mắt đen của Hắc Khi Dạ nheo lại, nụ cười mỉa mai khóe miệng dần dần thu lại, hơi cúi người phất tay áo tiếng ngồi vào bên.


      Thấy thế, Hắc Khi Phong thầm thở dài hơi nhõm, bất đắc dĩ nhìn Bối Bối cái, dùng ánh mắt ý bảo nàng ngoan chút.


      Bối Bối giả vờ thấy quay đầy sang bên, khóe miệng lại nhịn được giương lên, nhìn Hắc Khi Dạ khối băng lạnh khiến người ta oán này vẻ mặt bị méo mó là sảng khoái, a......


      Hắc Khi Phong lắc lắc đầu, sau đó đến bên tủ lấy ra cái bọc.


      “Đại ca, ta có biện pháp rời khỏi Xích Diễm quốc mà thần biết quỷ hay.”


      “Biện pháp gì?” Hắc Khi Dạ nhìn sang.


      “Chờ chút biết.” Hắc Khi Phong tươi cười thần bí.


      ......


      cần mất công phu bao lâu, mọi người trong phòng đều thay đổi hình dáng, bao gồm tùy tùng Lôi Hành và Lôi Vân cũng ngoại lệ.


      Bối Bối trừng mắt, dám tin người trong gương chính là mình, người này...... Cũng rất đẹp nha!


      Nàng trong gương, tuyệt đối có thể dùng từ “phong hoa tuyệt đại”(*) để hình dung, trừ sắc mặt thực tái nhợt, là có thể là sắc mặt bệnh trắng xanh, cái khác quả thực có thể hoàn mỹ.


      Giống y chang mỹ nhân bị bệnh!


      “Ha....ha…., Hắc Khi Phong, bây giờ ta mới phát ra ngươi lợi hại như vậy a, còn có chiêu này.”


      Tuy rằng là dịch dung, nhưng là đem nàng dịch dung đẹp như vậy, bảo nàng giữ gương mặt khó chịu cũng khó.


      Hắc Khi Phong đến gần, đáy mắt chứa ý cười, thấp giọng chỉ có hai người bọn họ nghe được:“Tiểu Bối như vậy rất đẹp, nhưng mà ta vẫn thích dáng vẻ của Tiểu Bối hơn.”


      “Chậc, đúng là lời ngon tiếng ngọt, may mà ta tiếp nhận vào tai, bằng soái ca như vậy rót mật vài tai ta đúng là có chút nguy hiểm.” Bối Bối , nhìn gương mà giả mặt quỷ, lập tức liền phá hủy nét đoan trang nhàn nhã của gương mặt mỹ nhân.


      Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nàng quay đầu nhìn dáng vẻ của những người khác, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt nhiều nếp nhăn của Huyên Trữ công chúa, tóc hoa râm, y hệt dáng vẻ của bà lão, nàng nhịn được bật cười.


      “Ha ha ha...... Huyên Trữ công chúa, đây phải là dáng vẻ của ngươi sau này chứ, ừ ừ, coi như hiền hậu, ha ha......”


      Huyên Trữ công chúa sớm tức giận đến nên lời, chỉ có thể liều chết dùng ánh mắt trừng về phía nụ cười ngừng của Bối Bối, sau đó lại trừng mắt hướng về Hắc Khi Phong, răng nghiến keng két.


      Cuối cùng, nàng rốt cục nhịn được bão nổi :“Xú nam nhân chết tiệt, có dám lưu lại tên của ngươi, bản công chúa báo thù này liền mang theo họ của ngươi!”


      Hắc Khi Phong thản nhiên nâng mắc, thái độ ôn hoà:“Ta tên là Hắc Khi Phong, ngươi có bản lĩnh lớn có thể tìm ta báo thù.”


      Thấy dáng vẻ xem thường của đối với biểu tức giận của nàng, Huyên Trữ công chúa giận đến cực điểm trái lại nở nụ cười:“Được, tốt lắm, Hắc Khi Phong à, bản công chúa nhớ kỹ, ngươi liền cầu nguyện đừng rơi vào tay bản công chúa!”


      Bối Bối vất vả mới nhịn cười, cười nhiều làm tổn hại người:“Công chúa, với dáng vẻ bị trói hai tay ra phía sau này của ngươi còn muốn tìm người báo thù a, trước hết phải cố mà chăm lo cho cái mạng của mình rồi sau.”


      “Tô Bối Bối, ngươi lời nào có ai nghĩ ngươi là câm điếc đâu!” Huyên Trữ công chúa hét lên, khiến cho nếp nhăn mặt vì hét to mà lỏng xuống vỡ ra đung dưa, làm cho người ta nhìn cảm thấy muốn cười sặc sụa.


      “Hì hì!” Bối Bối nhịn được lại phun cười tiếng, chịu đựng đến ruột đều thắt lại.


      Nàng quay đầu nhìn Hắc Khi Phong:“Uy, ngươi cần phải đem công chúa xinh đẹp hoá trang thành bộ dạng này làm cho người ta giận sôi ruột kìa.”


      Hắc Khi Phong nhíu mày, hướng về phía Huyên Trữ công chúa nhìn lướt qua, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Nữ nhân trong lòng tốt dù xinh đẹp, ở trong lòng người khác cũng là xấu xí.”


      “Ngươi...... Oa...... Các ngươi khi dễ ta......” Huyên Trữ công chúa đột nhiên gào khóc lên, nước mắt bộp bộp rơi khuôn mặt đầy nếp nhăn, có thể là lão lệ giàn giụa.


      Bối Bối ngây người chút, có chút phản ứng kịp, khóc như thế nào liền khóc?


      Tiếng khóc kia, nghe vào trong tai, ủy khuất .


      Bối Bối có chút biết làm thế nào lắc lắc ngón tay:“Này...... Khụ, ngươi đừng khóc......”


      “Ồn ào đủ chưa, tất cả câm miệng hết cho ta, đừng để cho ta nghe giọng của các người!”


      Giọng hét to đột nhiên vang lên, lấn áp giọng của các nàng, các nàng đồng thời cứng cả người, cẩn thận nhìn về phía Hắc Khi Dạ, thấy đột nhiên đứng lên, các nàng thực hơi nhút nhát nghiêng người về phía sau chút.


      Sắc mặt của Hắc Khi Dạ trầm híp mắt nhìn hai người các nàng:“Các ngươi lại làm phiền ta, ta liền khiến cho các ngươi sau này đều mở miệng được.”


      Lời lãnh khốc vô tình lập tức làm cho các nàng đều ngậm miệng.


      _______


      (*) Phong hoa tuyệt đại: phong thái tài hoa tuyệt vời

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 256: “KIÊM ĐIỆP TÌNH THÂM”



      Ở cửa thành, số thị vệ phụ trách thủ thành gia tăng vài lần so với bình thường, dân chúng tới lui đều bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.


      Đám người Hắc Khi Dạ cải trang qua , phân biệt là đôi vợ chồng già, đôi tuổi trẻ vợ chồng, còn có tùy tùng cũng đều được cải trang.


      “Phong đệ, xem tình hình trình tự kiểm tra so với trong tưởng tượng còn nghiêm ngặt hơn, chúng ta chia nhau hành động, ra khỏi cửa thành tụ hợp lại.”


      Hắc Khi Phong nâng mắt nhìn qua, gật đầu đồng ý:“Ừ, vậy nhóm của huynh cẩn thận chút.”


      “Đệ cũng vậy.” Hắc Khi Dạ thận trọng dặn dò, sau đó kéo Huyên Trữ công chúa cải trang thành bà lão dẫn trước về phía cửa thành.


      Huyên Trữ công chúa dùng chút sức lực cuối cùng giãy dụa, nàng chán ghét bị nam nhân này nắm lấy bả vai như vậy, cho dù càng giống khoác vai nàng, dường như chỉ còn thiếu bóp nát xương cốt bả vai của nàng.


      Nàng tức giận đến muốn chửi ầm lên, nhưng biết làm sao vì bị điểm á huyệt, chỉ có thể giương mắt nhìn.


      Hắc Khi Dạ kiên nhẫn trầm giọng cảnh cáo:“Ngươi nếu an phận chút cũng đừng trách ta khách sáo.”


      Bởi vì hai người cải trang là hai người già chậm chạp, vẻ mặt người già đầy nếp nhăn, cho nên rất thuận lợi qua cửa thành.


      Mà hai người Hắc Khi Phong và Bối Bối mới đến gần cửa thành liền bị ngăn cản lại:“Đợi chút, nâng mặt hai người lên để ta nhìn.”


      Bối Bối nhìn chằm chằm thị vệ, miệng thể chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt.


      Mau cứu ta, ta là Bối Bối......


      Ý thức được ánh mắt của nàng phát ra tín hiệu cầu cứu, Hắc Khi Phong khoát lên thắt lưng của nàng hơi siết chặt, mỉm cười thầm với nàng:“Tiểu Bối, đừng uổng phí sức lực, ta hạ thuật che mắt người của nàng, cho dù đôi mắt của nàng biết chuyện, thoạt nhìn cũng chỉ thấy ngàn vạn nhu tình, nàng nhìn bọn thị vệ đó như vậy, chẳng lẽ phát hồn của bọn họ đều phải bị nàng câu rồi sao?”


      Sắc mặt của Bối Bối cứng đờ, nhìn kỹ xem mấy thị vệ kiểm tra đó, phát bọn họ đúng là ánh mắt mang theo...... ái mộ nhìn mình.


      Trời, Hắc Khi Phong này, khi nào trở nên gian xảo như vậy!


      Hắc Khi Phong khẽ cong môi, đôi mắt đen xẹt qua tia vừa lòng.


      Cho dù cải trang thành thư sinh nho nhã, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trong đáy mắt của Hắc Khi Phong lại che dấu được, khí thế tôn quý bức người lập tức đem ánh mắt của thị vệ đánh trở về.


      “Các ngươi nhìn nương tử của ta như vậy là ý gì? Chẳng lẽ quan gia muốn cường đoạt dân phụ hay sao? Các ngươi kiểm tra xong rồi nhanh cho chúng ta , sức khỏe của thê tử ta tốt, thể kéo dài quá nhiều thời gian!”


      Bọn thị vệ phát thất lễ của mình, nhìn lại bộ dáng nhu nhược của “mỹ nhân”, lập tức tin.


      Bọn họ xấu hổ dám lại kiểm tra và ngăn trở gì nữa,chỉ :“...... có, các ngươi mời thong thả.”


      ......


      ra cửa thành, Bối Bối như trước chưa từ bỏ ý định quay đầu lại nhìn, nhìn lồng ngực dày rộng của , bởi vì suy yếu, cả người nàng đều dựa vào trong lòng .


      Cho nên người ở bên ngoài nhìn thấy, bọn họ là đôi trẻ tuổi vợ chồng kiêm điệp tình thâm (*).


      Nàng liều chết trừng mắt, hy vọng đem thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt của bị nàng nhìn đến thủng lỗ.


      “Tiểu Bối, ngoan chút, bây giờ chúng ta tụ hợp lại với đại ca, nhớ đừng chọc tức đại ca.” Hắc Khi Phong có chút buồn cười nhìn nàng trợn tròn đôi mắt, xem ra vẫn là chịu hết hy vọng đâu.


      Bối Bối quay đầu bên nhìn , lại đứng tại chỗ chịu .


      Khuôn mặt tuấn nhã của Hắc Khi Phong nổi lên ý dung túng tràn đầy mỉm cười:“Tiểu Bối, có phải là nàng mệt rồi , ta bế nàng .”


      xong, bế nàng lên, cách dễ dàng.


      Bối Bối sửng sốt chút mới phản ứng lại, nàng vừa vội vừa giận cắn răng, nâng cánh tay vô lực đẩy bờ vai của :“Hắc Khi Phong, ai muốn ngươi ôm, thả ta xuống!”


      “Tiểu Bối, bây giờ nàng yếu như vậy, vẫn là ta bế nàng có vẻ nhanh hơn chút, ngoan ngoãn ngủ giấc, rất nhanh chúng ta có thể trở về Hắc Phong quốc.” Vẻ mặt của sung sướng nhìn nàng, sau đó liền bước nhanh .


      Bóng dáng của bọn họ cách cửa thành càng ngày càng xa.


      Xa xa truyền đến tiếng kêu la cam lòng của Bối Bối:“Thả ta xuống......”


      ......


      Trong thành, khi Ngự Hàn nhận được tin tức đuổi tới gian phòng u ám kia, chỉ nhìn thấy căn phòng trống rỗng.


      Ngự Hàn im lặng đứng ở bên giường, đưa tay cầm lấy chăn giường, đưa lên mũi ngửi, khuôn mặt tuấn dật tức khắc biến sắc.


      “Bối Bối......” Là mùi hương của nàng, cho dù rất nhạt rất nhạt, nhưng mỗi ngày chạm vào vành tai và tóc mai của nàng, cùng nhau ngủ ở chỗ, cho dù rất nhạt, cũng có thể lập tức ngửi ra mùi hương của nàng.


      “Vương, chúng ta đến chậm bước, bọn họ phỏng chừng ra khỏi thành rồi.” Thương Tuyệt Lệ xem xét căn phòng lần, thở dài tiếc nuối.


      Cằm chặt tấm chăn trong lòng bàn tay, sắc mặt Ngự Hàn rất khó coi cả người cứng đờ, hồi lâu, mới :“Hồi cung.”


      “Vương, chúng ta có phải muốn chuẩn bị tấn công Hắc Phong quốc hay ?” Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt ngưng trọng hỏi.


      Ngự Hàn nhắm mắt, che giấu cuồng phong bão táp trong đáy mắt, hờ hững gật đầu, sau đó liền phất tay áo ra ngoài.


      Mới ra khỏi cửa phòng, hai gã thị vệ áp giải người chật vật quỳ xuống ở trước mặt :“Vương, trong rừng cây cách đây xa chúng thuộc hạ tìm được tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia bị trói ở thân cây.”


      Ngự Hàn lạnh lùng nhìn cả người phát run của Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Đường đệ, ngờ ngươi lại tìm người giúp đỡ, nhỉ?”


      Tiếng của vừa nhàng vừa dịu dàng, lại như phù chú lấy mạng từ trong địa ngục bay ra.


      “Đường huynh, Vương...... Tha mạng a, ta cũng dám nữa, ta...... Ta là bị bọn họ ép buộc, bọn họ buộc ta làm như vậy, tha mạng......” Quan Hoa tiểu Hầu gia liên tiếp đập đầu, ra tiếng kêu rên khóc lóc.


      “Bọn họ buộc ngươi? ngờ ngươi giỏi tìm cớ!” Ngự Hàn cười tiếng, đôi mắt tuấn nheo lại, sát khí trong đáy mắt nhanh chóng ngưng tụ.


      Quan Hoa tiểu Hầu gia tiếp tục khóc kêu:“Đúng vậy, đường huynh, huynh nhất định phải điều tra ràng, ta...... ta là bị buộc, huynh xem ta cũng bị bọn họ cột vào trong rừng cây, bọn họ sợ ta tố cáo bọn họ.”


      “Hừ, ta nghĩ...... Bọn họ là muốn nhìn ngươi là như thế nào bị chính mình hại chết đó.” Ngự Hàn nghiêng người nhìn châm biếm tiểu Hầu gia cái, bờ môi ra từng chữ rất nhàng và chậm rãi, thong thả làm cho tiểu Hầu gia cảm giác cái chết của mình càng ngày càng gần.


      ...... Đường huynh tha mạng a......” Tiểu Hầu gia khóc ôm lấy chân của Ngự Hàn, trong ánh mắt tràn đầu sợ hãi cái chết.


      “Oành.” Ngự Hàn lãnh đạm cước đá văng .


      “Đem nhốt vào trong Thiên Lao, dám chạm vào người của bổn vương, bổn vương muốn cho biết cái gì gọi là sống bằng chết!”


      Bỏ xuống câu lãnh, Ngự Hàn nhanh chóng rời , mặc cho tiểu Hầu gia đau khổ kêu gọi như thế nào cũng chút phản ứng, sắc mặt kiên quyết đoạn tuyệt làm cho Thương Tuyệt Lệ bên cạnh cũng cảm thấy xa lạ.


      ________


      (*)Kiêm điệp tình thâm: như đôi bướm sóng đôi tình cảm sâu nặng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :