1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 29: TA TUYỂN HẬU CHO NGƯƠI!



      Đại hội tuyển hậu kết thúc, Bối Bối thể chờ đợi được liền thăm những giai nhân liên quan.


      Mới đến cửa hậu cung, vừa vặn gặp Thương Tuyệt Lệ, nàng làm bộ thấy muốn vòng qua, lại bị Thương Tuyệt Lệ vội vàng ngăn cản: “Từ từ, nơi này là hậu cung trọng địa, nam nhân hầu hạ thể vào.”


      Bối Bối đưa tay chụp được cánh tay Thương Tuyệt Lệ, ngẩng đầu lên ngang ngạnh cãi lý: “Ta phải loại người hầu hạ, ta chính là phụng lệnh vua ngự tuyển hậu phi, so với ngươi lý do còn tốt hơn”


      Nàng nhìn cau mày, thích cái ánh mắt nhìn nàng mang theo cảm giác cực kỳ tốt và khinh miệt. Đương nhiên, nàng cũng khách khí đối với , nàng luôn luôn là người đánh ta ta đánh người, bất quá đừng hy vọng nàng ôm cái gương người vợ nhẫn nhục chịu đựng.


      Thương Tuyệt Lệ từ cao ngạo nghễ nhìn xuống Bối Bối, nhất định cho nàng vào, mặc dù biết lần tuyển hậu này đối với Vương là bức thượng Lương Sơn, nhưng cũng đến phiên cái kẻ nhân loại trước mắt này đến nhúng tay vào chuyện ở xà giới bọn họ, huống chi đường đường là chuyện tuyển hậu đại của Xích Diễm quốc.


      “Đừng tưởng rằng Vương tín nhiệm cho ba phần màu tính nhuộm kín cả căn phòng, Vương bất quá chỉ thuần túy lợi dụng ngươi tới hỗ trợ xử lý những chuyện thường tình mà thích xử lý thôi.” Thương Tuyệt Lệ châm chọc.


      Bối Bối – sắc mặt thay đổi, kiễng chân lên ngang hàng với : “Ai, người ta ngươi như thế này là vô lễ đó, ngươi biết là Vương nhà ngươi giao quyền cho ta hỗ trợ xử lý chuyện này, vậy phải biết lễ tiết chút mà đối xử với ta cho đúng thân phận khâm sai của đại Vương.”


      Thương Tuyệt Lệ – trợn to mắt tỏ ý phục, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn: “Ngươi…”


      “Ta, ta thế nào? Chẳng lẽ ta sai sao?” Bối Bối ưỡn ngực, ra vẻ rất thấu tình đạt lý đối với Thương Tuyệt Lệ mắt bốc hỏa.


      Tìm được lý do phản bác, Thương Tuyệt Lệ buồn bã hừ hừ, sau đó lướt qua Bối Bối rời .


      Bối Bối hướng bóng lưng của làm mặt quỷ, sau đó nghênh ngang vào.





      Lén lút trốn ở lại phía sau cây cột ở đại viện, nàng ngắm nhìn những người trong phòng, tuy mỗi người vẻ nhưng đều tuyệt mỹ làm người ta khỏi thán phục.


      “Ủa, đây phải Mã Giai Tuệ Nhàn sao? Càng nhìn gần càng xinh đẹp !” Bối Bối tấm tắc than thở.


      Mặt khác, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.


      “Mã Giai tiểu thư, nghĩ tới chúng ta đồng thời bị chọn trúng, biết phút cuối còn có thể cùng nhau ?” Mỹ nữ Thượng Quan thanh trong trẻo nhàng, bao hàm trong đó khá nhiều ý tứ.


      “Vương hậu chỉ có vị, Thượng Quan tiểu thư, ngươi tự tin lắm ư ?” Mã Giai Tuệ Nhàn đáp mà hỏi ngược lại với vẻ rất tự tin.


      sai, Vương hậu chỉ có vị, bất quá… Quý phi – vị trí đó phải chỉ có vị, có thể hay nắm giữ được trái tim của Vương, cái danh hão Vương hậu chưa chắc bảo đảm.” danh mỹ nữ khác xen lời.


      Bối Bối vểnh tai, muốn nghe thử xem các mỹ nhân chuyện gì, càng nghe thân thể càng ngả về phía trước, cả người từ phía sau cây cột lộ ra lúc nào biết.


      Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên phát ra xuất của Bối Bối: “Ngươi là ai?”


      “Đúng vậy, ngươi biết nam nhân thể chạy lung tung đến bên này sao? Muốn nhìn trộm hả, đúng là gan to tày trời nhỉ!” Thượng Quan khinh thường nhìn Bối Bối.


      Bối Bối con ngươi đảo vòng, khẽ hắng giọng, bình tĩnh ra vẻ đứng đắn đạo mạo: “Ta phụng mệnh Đại Vương đến an bài các vị mỹ nhân hầu hạ Vương.”


      Vừa nghe thấy, mặt các nàng ngay lập tức trở nên ôn nhu đáp : “Nguyên lai là nội thị thần, tiểu nữ tử xin ra mắt .”


      Nội thị thần? Bối Bối ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại, xem ra nội thị thần này nhất định phải chuyên môn xử lý chuyện tình của Ngự Hàn ! Hừ hừ, còn có người đặc biệt an bài mỹ nữ cho , chỉ việc hưởng thụ!


      như vầy… Nàng để cho hưởng thụ tốt, cho nếm mùi chảy máu mũi.

      Q.1 - Chương 30: NGHIẾN RĂNG NGHIẾN LỢI…



      Màn đêm buông xuống, bóng đêm sáng tỏ, hương hoa rất thơm.


      Bối Bối dò dẫm vào đại sảnh, thấy Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ cái gì đó, nàng lùi lại, chờ đợi…


      vất vả đợi đến lúc Thương Tuyệt Lệ rời , Bối Bối cười híp mắt vào: “ Ngự Hàn, ta tới hầu hạ ngươi ngủ .”


      Ngự Hàn giả vờ kinh ngạc: “Rốt cục nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi sao? Ta đây là chủ nhân mà cả ngày tìm được người hầu của bản thân nha!”


      “Ha hả a… Ta đây phải tới rồi sao? Vương ngài tha thứ ta , ta cam đoan chiều nay hầu hạ ngài.” Bối Bối cười ha ha, vừa cúi người vừa khoát tay thỉnh tội.


      gõ đầu của nàng : “Ngươi cũng lắm trò .”


      “Vương, mời.” Bối Bối cố chịu đau, rất ra vẻ.


      Điều này làm Ngự Hàn cảm giác được có gì đó kỳ quặc, nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, môi nhướng lên khinh bạc: ” thôi.”


      bắt đầu chờ mong tiểu nữ nhân này tới cùng muốn làm gì, vậy còn bày trò lễ nghĩa nữa chứ.


      Bối Bối thấy dẫn đầu về hướng tẩm cung, cười gian xảo mấy tiếng, để cho ngươi phun máu mũi, để cho ngươi chịu đủ ân ái của mỹ nhân!





      vào tẩm cung, Ngự Hàn bị cảnh tượng trang hoàng trước mắt làm cho choáng váng, thoáng cái, tẩm cung của như thế nào trở nên hữu tình như vậy ? trần nhà sa mỏng phất phới, đèn dạ minh cũng giống như bình thường, mà tỏa ra ánh sáng nhu hòa mờ ảo, khiến khí trong phòng ngủ có chút mập mờ.


      Đầu tiên, nghi hoặc thoáng qua, sau đó, đôi mắt phượng kiều mỵ hơi nheo lại toát ra thứ ánh sáng mờ ám: “Tiểu Bối Bối, ngươi trang trí phòng ngủ của chúng ta đẹp, chúng ta ngủ .”


      Vừa , đưa tay qua nàng, làm cho nàng né tránh nhanh như chớp: “Đây là tẩm cung của ngươi! Ngươi là Đại Vương, tự nhiên có người cùng ngươi ngủ.”


      Ngự Hàn chưa phản ứng kịp, Bối Bối cười thần bí tiếng, đồng thời vỗ vỗ tay, chỉ thoáng nhạc thanh thuý tràn ngập phòng ngủ của , vừa , vừa nhanh, đưa người chìm vào gian, ngay sau đó, mấy người mỹ nữ mặc sa mỏng từ nơi nào đó đột ngột xuất vừa múa vừa tiến ra, cực kỳ mị hoặc.


      Bối Bối len lén ngắm Ngự Hàn, biết đến lúc nào chảy máu mũi, tinh ranh lùi lại phía sau.


      Nhìn từng mỹ nữ lướt qua trước mặt , liếc cái mê hồn, sắc mặt Ngự Hàn liền sầm xuống vài phần, ra đây là của nàng hầu hạ, hừ!


      Lửa giận bùng cháy trong ngực, nghiến răng nghiến lợi trơ mắt nhìn kẻ say mê nhìn: “Tô, Bối, Bối!”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 31: XIN LỖI!



      Đột nhiên bị rống bên tai như vậy, Bối Bối bị dọa cho hoảng sợ: “Ngươi, ngươi như thế nào vậy? Ta chính là tử tế tính an bài cho ngươi cùng với những người tuyển chọn Vương hậu lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, ngươi vui sao?”


      “Có quỷ mới thích! Ngươi làm các nàng mặc thành cái dạng gì? Xem nơi này là chỗ nào, là xằng bậy!” Ngự Hàn nổi giận làm khuôn mặt tuấn tú trở nên u.


      quay lại lạnh giọng hạ lệnh đối với những mỹ nữ vẫn còn khảy đàn nhảy múa: “Đủ rồi, toàn bộ lui ra cho ta!”


      Các nàng hoảng hồn lập tức dừng lại, khom người đáp : “Vâng”


      Bối Bối cảm giác được các nàng lúc qua bên người nàng, đều ngẩng đầu hướng ánh mắt ai oán nhìn nàng, làm nàng xấu hổ thôi.


      “Uy uy, ngươi như thế nào có thể để hảo tâm an bài của ta rút lui, ngươi có biết ta tốn rất nhiều tâm tư hay ?” Bối Bối chỉ trích , trong lòng vì hành động bài trừ gạt bỏ mỹ nữ của mà cảm thấy hiểu, thở dài hơi.


      “Hừ! Ngươi, , ra, ngoài.” Ngự Hàn tức giận liếc mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu vào bên trong, hề quay đầu lại nhìn nàng nữa, sợ bản thân khống chế được, nhẫn nhịn được ra người lại lần nữa làm nàng kinh hãi!


      “Người dọn sạch nơi này cho ta.” Sau màn che nơi thân ảnh của biến mất truyền ra thanh rất căm tức.


      Bối Bối ngây người ra, mới vừa rồi là đuổi nàng ra ngoài? Nhưng lại hung dữ, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy nổi giận. Ngẩn ngơ đứng ở cạnh cửa, những người hầu khác nhanh chóng vào dọn dẹp lại, nàng vô tình để ý tới, chỉ thẫn thờ nhìn nơi biến mất, trong lòng chợt nhói đau.


      Trong lúc nàng ngẩn người, Nhi tới kéo nàng : “Tô công tử, Vương để cho ngươi , mau cùng ta , Vương mặc dù bình thường rất ôn hòa, nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.”


      Bị động để Nhi lôi kéo tới bên ngoài hành lang gấp khúc, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng: “ Nhi, Ngự Hàn hình như nổi giận ?”


      Nhi gật đầu, bất đắc địa trả lời: “Đúng vậy, Vương nổi giận! Ngươi làm cho Vương tức giận, nhưng Vương đối với ngươi tốt lắm, nếu là người khác làm cho Vương nổi giận, Vương trực tiếp đem đá văng .”


      Cái gì! Đá bay? Thái thái thái… Tanh máu như vậy sao? Ngự Hàn bạo lực như vậy sao?


      “Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Bối Bối cố gắng điều khiển đầu óc, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.


      Nhi phiền não nâng cằm: “Ta cũng biết nên làm cái gì bây giờ.”


      Vương rất ít nổi giận, chỉ là khi nổi giận rất kinh khủng, nhớ Vương có lần nổi giận đem cái cung điện này phá hủy hơn phân nửa, lực lượng cường đại của Vương làm nàng đứng ở xa nhìn cung điện bị thiêu mà chân phát mềm nhũn.


      “… Bằng ta xin lỗi .” Bối Bối rất dũng hy sinh , mặc dù nàng biết mình làm sai chuyện gì để nổi giận, còn đem nàng đuổi ra ngoài, ô ô ô, mất mặt!


      Nhi vội vàng xua tay, dùng ánh mắt rất tín nhiệm nhìn Bối Bối: “Đừng đừng, tại nếu ngươi xuất ở trước mặt Vương, tốt, Vương càng thêm tức giận.”


      Bối Bối trơ mắt nhìn Nhi vẻ phục: “Tại sao càng thêm tức giận, ta chỉ là xin lỗi với , chừng ta hướng xin lỗi, liền tức giận .”


      Nghe Bối Bối vừa như thế, Nhi càng khẩn trương, nàng dứt khoát dắt tay Bối Bối kéo xa: “Ta xem hãy để cho Vương tỉnh táo lại , rồi người hãy xin lỗi tốt hơn, thôi thôi, đêm khuya, để cho ngày mai tinh thần tốt hãy trở lại xin lỗi.”


      Xin lỗi? Bộ dáng của Tô Bối Bối thoạt nhìn giống như là thẩm vấn, điểm cũng giống như bộ dáng ăn năn.


      Q.1 - Chương 32: PHÁT MỸ NAM TẮM



      Đêm đen kịt, gió cao cao, chung quanh rất an tĩnh, thích hợp nhất làm chuyện lén lút, khụ, phải là làm chuyện bí mật.


      Bối Bối tránh thoát cung nữ người hầu, sờ sờ dò dẫm tới phòng ngủ của Ngự Hàn, hai tròng mắt trong suốt trong bóng đêm chớp chớp: Nhi ta chỉ làm Ngự Hàn càng thêm tức giận, cũng quá xem thường người, ta tại phải xin lỗi với , để ngày mai lúc Nhi rời giường thấy ta cùng với Ngự Hàn hòa hảo như lúc ban đầu, thể nhìn ta nghi ngờ nữa!


      Dè dặt vào trong phòng ngủ, nàng tay chân tới gần giường lớn phía sau mặt rèm, càng tới gần, tim đập càng thể khống chế càng nhảy loạn nhịp, trong đầu tự chủ được xẹt qua dung nhan tuấn mỹ lúc ngủ của , tim của nàng càng đập nhanh như tim thỏ lúc bị bắt.


      biết có thói quen ngủ khỏa thân hay ? Nàng chỉ thấy qua bộ ngực rắn chắc của , nhưng lại là điểm nhất của cơ thể, biết vóc người của có giống vẻ bề ngoài làm cho người ta chảy nước miếng hay .


      Mang theo ý nghĩ khẩn trương và chờ mong nhiệt liệt, Bối Bối xốc trướng rèm, tuy nhiên, đệm chăn cho nàng: giường có ai!


      “Di? Người đâu? trễ thế này Ngự Hàn nơi nào?”


      Bối Bối ngồi ở mép giường, cắn ngón tay, thể lý giải được.


      “Quái, chẳng lẽ hậu cung để thị sủng mỹ nhân ?” Ánh mắt của Bối Bối đột nhiên trợn to, còn mơ hồ có chút phun hỏa.


      Vừa nghĩ tới cái khả năng này, trong lòng nàng trào đầy cảm giác bực bội mãnh liệt từ từ dâng cao, nàng cắm đầu vọt ra tẩm cung, bắt gian !


      Tuy nhiên, nàng mới được vài bước, loáng thoáng nghe được phía sau mặt trướng rèm bên kia truyền đến tiếng nước róc rách, tựa hồ có người khoát nước ?


      Nàng dừng chân lại, tò mò quay đầu trở lại tới gần.


      “Kỳ quái, trong phòng ngủ Ngự Hàn còn có ôn tuyền* sao? Cứ như có hệ thống sưởi hơi truyền tới?” Bối Bối nghi hoặc lầm bầm lầu bầu.


      Len lén vén lên góc trướng rèm, trong lúc nàng thích ứng với sương mù ấm áp bên trong, đôi mắt hạnh của nàng cơ hồ chịu rời .


      Ngự Hàn tắm, nhưng lại là ở trong cái ôn tuyền lớn thoải mái vui đùa. Trong khi uốn éo, thân thể của … Oa tắc, dáng người cao lớn, cơ thể cực kỳ xinh đẹp đầy thu hút, nhào lộn nước.


      Dần dần lộ ra! Nàng nhìn đến cả lưng , trời! Mỹ nam tắm! Mỹ nam tuyệt đối! Mỹ nam đẹp lóa mắt!


      “Oa…” Nàng xem thực kinh khủng, nhưng cũng quên vươn tay che miệng mình lại, rất sợ bản thân phát ra thanh.


      Ngự Hàn tận tình rong chơi trong nước, ngừng thay đổi các tư thế bơi lội, mỗi tư thế đều hết sức hoàn mỹ, dường như để cho người nào đó xem.


      Mắt phượng nheo lại, dư quang từ đuôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía trướng rèm, nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn mình, mê luyến trong mắt hoàn toàn thỏa mãn hư vinh trong lòng .


      Kỳ từ khi nàng vừa vào phòng ngủ, cũng biết nàng đến, đôi môi khinh bạc của chu ra thành nụ cười gian xảo, mùi vị người nàng giống thông thường, nhưng lại là mùi vị đặc biệt quen thuộc!


      thấy thân thể nàng càng ngày càng có khuynh hướng tiến vào, mà nàng tựa hồ còn hoàn toàn có phát thân thể của mình sớm được trướng rèm bảo vệ !


      Con ngươi đen của lóe ra sung sướng vui vẻ, xem ra dường như nàng rất thích thân thể của


      Trong lúc Bối Bối thấy vậy hồn nhiên quên cả tình trạng của bản thân, Ngự Hàn đột nhiên quay đầu trở lại, nhìn thẳng vào nàng, cố ý banh mặt, tiếng trầm thấp có chút vui: “Tiểu Bối Bối, ta nhớ kỹ ta vẫn còn nổi giận, mà ngươi còn dám tới rình coi ta tắm rửa!”


      ___


      *Ôn tuyền : suối nước nóng

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 33: KEO KIỆT !



      đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên chuyện, liên tiếp đột nhiên làm Bối Bối bị kinh ngạc, gót chân trước khụy nhào về phía trước…


      “Ai ai ai…” Nàng lung tung quơ lấy khí.


      Mắt thấy nàng nhào xuống đất, ôn tuyền ánh hồng chợt lóe, Ngự Hàn trong nháy mắt lắc mình tới bên người nàng, đưa tay chụp tới, ôm nàng vào trong lòng, để tránh nàng cùng mặt đất làm cái kiss thân mật.


      Bối Bối theo bản năng ôm vai , còn chưa hoàn hồn: “Hoàn hảo hoàn hảo, cám ơn ngươi a!”


      “Cám ơn, hừ!” Ngự Hàn kêu lên tiếng đau đớn, bàn tay bé mềm nhũn của nàng đặt tại vai của , đúng là nguy hiểm làm khí thế ngất trời.


      Đến lúc Bối Bối rốt cục ý thức được tay của mình chạm vào da thịt của


      Đột nhiên nhớ ra tắm, đúng, tại chẳng phải là… Bối Bối mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn lên mặt , nhìn thấy sợi tóc của vẫn còn dính nước, giọt mu bàn tay nàng đặt tại vai , khí quỷ dị mập mờ tràn ngập .


      Trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng, tự nhiên lại có ít hưng phấn hiểu: “Cái…kia… Ha ha, ngươi có muốn … hay tiếp tục tắm rửa?”


      “Bị ngươi như vậy rình coi, ta còn có thể an tâm tắm sao?” Ngự Hàn cười gian nhìn nàng, ghé sát vào mặt nàng với dáng vẻ tốt chút nào, vẻ mặt rất câu dẫn, lời như trước, tỏ ý buông tha người.


      Nàng giả bộ ngu: “Cáp… Ta phải cố ý , ta là… Phải.. Ai nha, là ta nhận ra mà, tại, ngươi muốn thế nào ?”


      Cuối cùng, nàng quyết định thừa nhận “hành vi phạm tội” của bản thân .


      phải là xem qua cái, như vậy hẹp hòi làm chi.” Nàng giọng thầm, hồn nhiên quên hai người giờ phút này nguy hiểm cỡ nào.


      Ngự Hàn lỗ tai nghe được thanh ai oán của nàng, tiếng uy hiếp vang lên: “Tô Bối Bối, ngươi cứ ta hẹp hòi? Hả?”


      Hơi thở của phả vào mặt, uy hiếp gấp bội, Bối Bối vội vàng cười làm lành : “Đâu có đâu có, ta cái gì cũng , ngươi nghe lầm, ta cũng ngươi cho ta nhìn lén là hẹp hòi.”


      “Hừ!” Ngự Hàn miễn cưỡng đảo cặp mắt trắng dã, nàng còn giấu đầu lòi đuôi.


      “Ngươi vẫn còn nổi giận sao?” Bối Bối dè dặt hỏi , khuôn mặt ướt nước của gợi cảm tuấn tú cực kỳ, làm tầm mắt nàng từ đầu tới cuối nỡ rời .


      Ngự Hàn xấu xa cười tiếng: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta điều kiện, ta liền tức giận .”


      nhanh chóng nhích tới chút, làm cho thân thể bọn họ sát lại có lấy khe hở.


      Cảm giác được thân hình cùng bản thân nhanh chóng dính sát vào nhau, tin tức nguy hiểm xuyên thấu qua cái ôm mạnh mẽ của truyền lại, Bối Bối cả người căng thẳng, dám nhúc nhích: “Cái… Điều kiện gì?”


      Ngự Hàn thu hết dáng vẻ thẹn thùng của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt ửng hồng nhát gan của nàng càng dụ hoặc làm thêm cuồng nhiệt, bá đạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, lấy hôn bịt miệng: “Ăn ngươi xong, tâm tình của ta cực kỳ tốt!”


      “A… Ngô…” Bối Bối phản ứng kịp vừa vặn bị hôn, khi đầu óc nàng tiêu hóa tới lời phía sau, nàng bắt đầu khiếp đảm giãy dụa.


      “Uy uy… Ngô ngô…” Bàn tay mềm mại của nàng chạm trong ngực , tuy nhiên, lại bướng bỉnh chạm vào những chỗ nên chạm phải, cảm thấy ấm nóng dễ chịu, tay nàng cũng dần vô lực.


      Ngự Hàn trở tay cái, liền cầm lấy đôi tay làm loạn của nàng, làm nàng thể động đậy, nếu để tay nàng làm loạn như vậy, chỉ biết đốt người nhanh hơn!

      Q.1 - Chương 34: TA RẤT TÀI GIỎI !



      Hai người tiếp xúc càng ngày càng nóng bỏng, trong lúc mơ mơ màng màng, Bối Bối cảm giác được tay Ngự Hàn dao động người nàng, chạm đến chỗ nào cũng khiến nàng cảm thấy như bị liệt hỏa thiêu đốt.


      Đầu óc vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh, từng tế bào của nàng cố gắng kháng cự lại dù cả người dần rơi vào tay giặc, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy tuấn nam đè nặng người nàng ra : “ được, Ngự Hàn…”


      được? Nàng ta được? Tiểu Bối Bối, ta cho nàng biết, ta tài giỏi cỡ nào” Ngự Hàn dễ dàng áp chế lộn xộn của nàng, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, cười với vẻ cực kỳ tà ác.


      Biểu tình mặt càng lúc càng đàng hoàng, càng…xấu xa, như muốn gạt bỏ những tia chống đỡ cuối cùng của Bối Bối, cả người nàng như nhũn ra, nhìn nam tính như vậy mà! Làm cho người ta bị kích thích rất muốn dựa vào…


      Trời đất ơi, đến tột cùng ta suy nghĩ cái gì a, đều là thất thân*, ta dĩ nhiên vẫn muốn trai đẹp! Bối Bối hung hăng tự phỉ nhổ bản thân chút.


      “Uy uy, Ngự Hàn, ta chẳng phải với ngươi sao, ta ta ta… là nam nhân!” Bối Bối cuối cùng cũng kiếm ra cái lý do tệ hại nhất, la hét ầm ĩ.


      Ngự Hàn ngẩng đầu lên rời khỏi cổ nàng, con ngươi đen nóng bỏng mỉm cười: “Phải? Chúng ta ở đây cùng nghiệm chứng giới tính của ngươi.”


      … Ư ưm… Muốn…” Kháng nghị của Bối Bối đều bị nuốt vào trong miệng…


      Nghiến ngấu đôi môi mềm của nàng, giọng của chuyển thành khàn khàn: “Tiểu bảo bối của ta, ta biết ngươi muốn.”


      xong, cho nàng bất kỳ cơ hội nào làm chuyện vô nghĩa dư thừa, từ giờ khắc này, để nàng chỉ nghĩ cái muốn!


      Bối Bối cảm giác bản thân bị nhốt trong đệm chăn mềm nhũn, giống như cưỡi mây đạp gió, rất mềm, rất , rất thoải mái, cảm giác tuyệt vời khiến nàng say mê.


      Đêm, rất sâu,


      Trăng, rất tròn,


      Gió, rất an tĩnh…


      Hôm sau, ánh mặt trời mông mông lung lung.


      Bối Bối ngủ, nhích người lại gần sát nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu, thuận tiện đưa mặt cọ cọ vào chỗ ấm ấm, môi vô ý nở nụ cười thỏa mãn, thoải mái.


      Ngự Hàn hô hấp thoáng hổn hển, tức giận trơ mắt nhìn mỹ nhân ôm trong ngực còn ngủ, mặc dù nàng vẫn còn trong mộng đẹp! thèm biết tại bị dục hỏa thiêu đốt, này dẫu ngủ cũng chịu an phận chút nào, luôn nhích tới nhích lui khiêu khích .


      Nhìn nàng ngủ khuôn mặt nhắn ửng hồng, cơ thể lần nữa lại bừng bừng, tối hôm qua, trí nhớ rất ràng, thậm chí có thể dễ dàng hình dung ra trong đầu những đường cong của nàng, miêu tả ra những biểu cảm mê người của nàng.


      Nga nga nga, chỉ nghĩ tới là toàn thân lại hầm hập bốc hỏa!


      thích phải thức giấc mình, con ngươi đen của đảo vòng tinh nghịch, bàn tay đặt thắt lưng nàng bắt đầu xằng bậy…


      an phận nhanh chóng làm Bối Bối cau đôi mi thanh tú, nàng giật giật thân thể, trong miệng mơ hồ nghe thấy những tiếng lầu bầu : “Đừng làm phiền ta, ta còn muốn ngủ.”


      Nàng trở mình cái, rời khỏi lồng ngực của Ngự Hàn, lăn qua phía giường bên kia, thuận tay cuốn theo cả chăn, thân thể Ngự Hàn thoáng chốc bị hơi lạnh xâm nhập, trừng mắt nhìn nàng cuốn tròn như gói bánh trưng, liền vươn theo, giật mạnh cái kéo chăn của nàng bao kín cả hai người.


      “Đừng làm rộn nữa, còn lộn xộn ngươi ra ngoài !” Bối Bối cảm thấy bị người khác quấy rầy, ánh mắt của nàng thủy chung vẫn chịu mở ra, chỉ lầu bầu uy hiếp.


      Ngự Hàn ngẩn người, cảm giác thỏa mãn dừng lại khuôn mặt ngủ rất ngon lành của nàng, “công kích” của xem ra quá , hừ hừ!


      điểm điểm mấy cái lên khuôn mặt phúng phính của nàng : “Tiểu bảo bối, chúng ta tìm vài điểm kích thích khác!”


      xong, liền giơ lên hai cái ngón tay, cù vào nách nàng…


      “Ha ha ha… Ai… Ai cù ta ngứa?” Ngay lập tức, cơ thể Bối Bối lập tức phản ứng theo bản năng, hai mắt cũng đồng thời mở ra.


      ___


      *Thất thân : haizz…thất = mất, thân = cơ thể…tự hiểu… !

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 35: ĐỪNG MONG QUỴT NỢ!



      Ngự Hàn? Ngươi ngươi ngươi… Sao, ha ha ha…” Bối Bối giãy dụa thân, lưng, tránh né Nhất Dương Chỉ của .


      Ngự Hàn nheo mắt, nhìn nàng vô tình để lộ ra làn da nõn nà, con ngươi đen bắt đầu sẫm lại.


      Loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của có chút thay đổi, Bối Bối vừa cúi đầu nhìn, vội vàng kéo chăn bao chặt quanh mình, chỉ lộ ra hai con mắt đen: “ Ngự Hàn, ngươi… Chúng ta… A ! đau…”


      Nàng vừa an tĩnh lại, liền cảm giác được thân thể vô cùng đau đớn, tối hôm qua, trí nhớ dời núi lấp biển nhanh chóng trở lại, hai má nàng nhanh chóng đỏ ửng, mắt biết nên nhìn chỗ nào.


      Muốn chết, bọn họ làm!


      Ngự Hàn thấy nàng thoải mái lập tức cau mày, đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng lần nữa, hỏi : “Nơi nào đau?”


      “Toàn thân đều đau hết!” Bối Bối hóa thẹn thùng thành oán trách, giọng cũng vang lớn, cũng cần xấu hổ nữa.


      Tiếp thu ánh mắt hàm oán của nàng, Ngự Hàn hôn hôn lên trán nàng, đưa tay xoa bóp lên cổ nàng: “Như vậy có… cảm thấy tốt hơn hay ?”


      Bối Bối gật đầu lung tung, mí mắt cụp xuống, che giấu tâm tư hỗn loạn của nàng. Ai nha, phiền muốn chết, chuyện tại sao lại phát triển trở thành như vậy mà, tại muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn vừa khóc vừa nháo rồi đòi thắt cổ bắt có trách nhiệm? Đều được, nàng muốn ở đây cả đời, nàng còn muốn chờ cơ hội trở về nhà…


      suy nghĩ cái gì?” Ngự Hàn nâng mặt nàng lên, nhìn sâu thẳm vào trong mắt nàng.


      Bối Bối đẩy tay ra, trừng mắt liếc : “ suy nghĩ xem muốn ngươi bồi thường ta như thế nào đây!”


      “Bồi thường?” Ngự Hàn thoáng biến sắc, bàn tay xoa bóp cũng ngừng lại, con ngươi đen trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ nàng cũng muốn đòi vàng bạc châu báu của ? Hay phải làm Vương hậu?


      thừa, ngươi chiếm tiện nghi của ta, chẳng lẽ làm như ăn lót dạ thường sao? Đừng ngươi ăn xong lau mép tính quỵt nợ!” Bối Bối đập đập vào trong ngực .


      Ngự Hàn lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi muốn cái gì?”


      “Ta muốn…” Bối Bối mở miệng, hốt nhiên phát bản thân biết muốn cái gì.


      Dừng thoáng cái, nàng tiếp tục : “Ta còn chưa nghĩ đủ, chờ ta nghĩ kỹ rồi cho ngươi.”


      “Được rồi, vậy ngươi từ từ nghĩ, chỉ cần ta làm được cái gì cũng có thể.” Ngự Hàn có chút thất vọng, nàng cuối cùng cũng biết bắt đầu cầu .


      Mặc dù biết tại sao lại thay đổi, nhưng nàng cảm giác được tâm tình của tốt, gì chứ, nàng mới chỉ là là cần chút bồi thường mà thôi, liền vui vẻ? mọn, nếu thực đưa ra cái gì cụ thể, chắc lại cùng nàng so đo.


      Hừ! Trai đẹp là hẹp hòi! khó chịu, nàng còn uất ức hơn. Mới sáng sớm phiền nhiễu cho nàng ngủ, thân thể đau đến muốn chết nè.


      Càng nghĩ càng giận, nàng dứt khoát rời giường, cầm lấy y phục mặc lên, mặt viết nàng tại rời .


      “Ngươi muốn đâu?” thấy nàng bước , Ngự Hàn đưa tay kéo cổ tay của nàng, tỏ ý muốn.


      Bối Bối tránh khỏi tay , giọng nặng nề: “Trở về ngủ tiếp!”


      Sau khi rời khỏi, nàng đứng ở hành lang, tự chủ được quay đầu lại nhìn chút, thấy thân ảnh của , nàng có chút thất vọng đá đá chân, trong lòng buồn bã, quỷ đáng ghét ! Lúc nhiệt tình khi lại lạnh lùng, tâm tình bất định như nam nhân thời mãn kinh, thèm để ý tới ngươi nữa !

      Q.1 - Chương 36: NÀNG LÀ NỮ !



      Bối Bối tới lui, lại muốn trở về ngủ, trong lòng đầy phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện.


      Quay phải quay trái tự hỏi hồi, cuối cùng nàng nhớ ra cái thạch đầu có thể kia, tinh thần phấn chấn, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức bay tới chỗ đó.


      Rẽ theo mấy khúc quanh quen thuộc, nàng nhanh chóng tiến tới chỗ thạch đầu, thấy khối đá hình trụ nằm an bình ở bên cạnh cái bàn đá, nàng cao hứng tiến lại.


      Rón rén nhàng như con mèo, nàng vỗ vỗ thạch đầu: “Hắc, thạch đầu lão huynh, ta tới tìm ngươi chơi đùa này, cám ơn ngươi lần trước hy sinh bả vai cho ta giẫm lên a, ngươi tốt bụng như vậy, chúng ta là bằng hữu nhé!”


      Tiếp theo, nàng cố ý dừng lại chờ đợi thạch đầu trả lời, tuy nhiên đợi hồi lâu cũng thấy thạch đầu chuyện cùng nàng.


      Nàng buồn bực đập mạnh: “Uy uy, thạch đầu lão huynh, rời giường nào, mặt trời chiếu tới mông rồi.”


      Cũng thấy trả lời, Bối Bối nghiêng đầu tự hỏi, nghi hoặc có câu trả lời…


      “Nhân loại ngu ngốc!” Thương Tuyệt Lệ đứng ở cách đó xa, cười nhạo nhìn Bối Bối xưng huynh gọi đệ với tảng đá.


      Bối Bối chậm rãi đứng lên, chỉ thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, phồng má : “Thương Tuyệt Lệ, ta cảnh cáo ngươi, bà ta hôm nay trong lòng tốt, tốt nhất ngươi nên chọc tức ta!”


      Thương Tuyệt Lệ tin, hừ lạnh: “ thoải mái cút , chả có ai muốn giữ ngươi lại cả.”


      thừa, ta ở đây thoải mái, có ăn có mặc, chỉ cần há miệng có trà bưng nước rót, tiêu dao tự tại.” Bối Bối cố ý với dáng vẻ đầy đắc ý, bộ dáng rất thỏa mãn, tuy nhiên, sâu thẳm trong tim, nàng cảm thấy có chút bi thương. Sáng hôm nay Ngự Hàn cũng giữ nàng lại, thái độ của làm lòng nàng vô cùng khó chịu.


      Tức chết, sao nàng phải để ý , nếu để ý tới nàng, quan tâm tới chẳng phải tốt hơn sao !


      “Hừ, làm đồ chơi của người khác cũng thấy vui vẻ như vậy, đúng là đồ mặt dày.” Thương Tuyệt Lệ liếc nàng bằng nửa con mắt, sau đó xoay người rời .


      Bối Bối cảm giác như bị búa đập thẳng vào ót, ong ong, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, có ý tứ gì? Nàng biến thành thứ đồ chơi từ lúc nào ?


      Mơ hồ cảm thấy có điều kì lạ, nàng lén lút theo sau, muốn theo Thương Tuyệt Lệ, bởi vì… Nàng muốn biết nghĩa ràng của mấy chữ làm người ta chút thoải mái « Món đồ chơi »!


      Thương Tuyệt Lệ tới ngự thư phòng, cung kính hành lễ: “Vương, thuộc hạ có việc trình tấu.”


      .” Ngự Hàn bỏ giấy tờ trong tay xuống, miễn cưỡng dựa vào đệm lưng.


      “Vương, ngài thể tiếp tục để Tô Bối Bối ở …”


      Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa kịp xong, Nhi liền liều lĩnh ào ào xông tới: “Vương, ngài bị thương sao? Thương ở nơi nào, rất nghiêm trọng sao? Vết thương chảy máu dính vào chăn đệm, nô tỳ thỉnh ngự y…”


      “Khoan! phải máu của ta, là của Bối Bối” Ngự Hàn từ từ nhếch môi khinh bạc, nhớ lại vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn tú như có gió xuân thoáng thổi qua.


      Thương Tuyệt Lệ nhìn cách cẩn thận biểu tình của Vương, đầu óc lập tức xoay chuyển, rốt cuộc khi nghĩ thông suốt, kinh ngạc mở to hai mắt: “Vương, Tô Bối Bối là.. nữ?”


      “Ta có nàng là nam sao?” Ngự Hàn thích thú với việc thân phận của Bối Bối bị vạch trần, càng ngày càng chờ mong tới lúc nhìn thấy Bối Bối vận đồ nữ trang, càng thêm hy vọng thấy nàng mặc váy áo phiêu dật sát cánh cùng !

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 37: BỊ TỔN THƯƠNG TÂM !



      Nhi càng sợ ngây người: “Tô… Tô công tử là nữ ?”


      “Ân, hừ, Nhi, ngươi có thể ra được rồi” Ngự Hàn thản nhiên kéo quần áo duỗi dài thân mình, dáng vẻ uể oải thoải mái.


      Thương Tuyệt Lệ sau khi sửng sốt lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa Vương và Tô Bối Bối, khuôn mặt trở nên nghiêm túc thận trọng, thoáng chút ửng hồng: “Vương, ngài với Tô Bối Bối… Các ngươi …”


      “Thương Tuyệt Lệ, từ khi nào ngươi chuyện lại ấp a ấp úng như vậy?” Ngự Hàn mở ra cặp mắt sáng lấp lánh, chút xấu hổ trêu chọc người khác.


      Thảm thảm, Vương lại cùng nhân loại làm việc này, là… loạn rồi, trật tự loạn hết rồi!


      “Vương, ngươi tính… an bài Tô Bối Bối như thế nào, muốn… lấy nàng sao?” Thương Tuyệt Lệ dè dặt hỏi, ngàn vạn lần hy vọng Vương đừng nảy sinh cái ý nghĩ như vậy, nếu loạn càng thêm loạn, Tô Bối Bối sớm muộn thụ thai, còn gì là trật tự.


      Ngự Hàn nhướng ày kiếm, đương nhiên gạt bỏ việc thành thân, chút để ý đưa tay đùa bỡn y thanh: “Ta có kết hôn nàng sao?”


      rất thích cùng với Tô Bối Bối ở chỗ, sai, nhưng lấy nàng… hề nghĩ tới, tại chỉ thích Tô Bối Bối ở bên cạnh, thế thôi.


      Nghe Ngự Hàn như vậy, Thương Tuyệt Lệ thầm thở phào tiếng, tốt, tốt là Vương mắc sai lầm, cưới Tô Bối Bối, nếu mọi việc bung bét hết, Vương vốn là kẻ cố chấp, nếu quyết định chuyện gì ai dám động tới, thừa dịp Vương chưa bị Tô Bối Bối hoàn toàn mê hoặc tâm trí, phải tìm cách đuổi Tô Bối Bối ra ngoài.





      Bối Bối thân dưới cửa sổ, tai ghé sát vào trong, nghe ràng từng mẩu đối thoại, khi nàng nghe thấy Ngự Hàn chút do dự cưới nàng, lòng nàng hơi nhói chút, cảm giác đau đớn vây chặt lấy nàng..


      Đưa tay ôm ngực, Bối Bối phát giác bản thân mất cảm giác, còn hăng hái muốn nghe lén, nàng trầm mặc rời xa khỏi ngự thư phòng, đầu óc có phần trống rỗng, ý thức được bản thân lạc vào nơi đặc biệt hành lang cung điện, tại sao đặc biệt, bởi vì nàng thấy nó khá khác với những nơi khác trong cung điện của Ngự Hàn, đó chính là nơi có rất nhiều thị vệ canh gác.


      Nàng tìm chỗ kín đáo để nấp, muốn bị thị vệ phát , tại trong hoàng cung này, diện của nàng hình như thực được hoan nghênh.


      Ngay sau đó, nàng nghe được có người chuyện với nhau.


      “Chú ý, ra khỏi cung phải đề cao tinh thần cảnh giác, đây là ‎ý chỉ của Vương, các ngươi phải đưa tới tay các quan viên địa phương an toàn, được sai lầm.” tên ràng là thị vệ quay lại phân phó với binh sĩ đưa thư.


      “Dạ.”


      Chỉ lát sau, bọn lính liền lên xe ngựa, cửa cung mở ra, xe ngựa nhanh chóng chạy vội ra ngoài.


      “Nguyên lai đây là cửa cung .” Bối Bối thào tự , con ngươi đen nhánh nhìn cửa cung cao ngất phía xa xa như có điều suy nghĩ.





      Trở lại cung điện nơi nàng ở, Ngự Hàn vội tới trước mặt nàng, vẻ mặt khẩn trương: “Mới sáng sớm ngươi đâu vậy ? Nhi ngươi cả buổi sáng cũng ở trong cung điện, ngươi chạy đâu? Còn chưa ăn sáng phải ? Mặc ít như vậy, bị cảm lạnh.”


      Bối Bối miễn cưỡng giương mắt nhìn , trả lời cách thờ ơ: “Tiện thể liền dạo chút.”


      Thấy dáng vẻ của nàng có chút uể oải, Ngự Hàn nhíu nhíu mày, suy nghĩ sâu xa chút, nghĩ ngay đến buổi sáng mình đối xử với nàng khá lạnh nhạt, vậy chắc mẫn cảm này giận dỗi . Cố gắng né tránh chủ đề buổi sáng, ghé sát vào mặt nàng, đùa giỡn: “Sao rồi? Sao lại giận?”


      có, ta đói bụng, muốn ăn cơm .” Bối Bối đánh trống lảng, giọng có chút buồn bực, nhưng mực chịu thừa nhận cảm giác khó chịu trong lòng mình.


      Q.1 - Chương 38: TU HÚ CHIẾM TỔ CHIM KHÁCH* !



      Sơn hào hải vị đầy bàn, nếu như trước đây, bình thường, Bối Bối nhất định cười híp mắt, nhưng hôm nay, nàng chỉ dùng đũa đảo qua đảo lại cơm trong bát, chẳng để ý là mình chỉ ăn mỗi cơm trắng.


      Ngự Hàn nhíu đôi mi tuấn, khó chịu nhìn bộ dáng ỉu xìu của nàng, gắp những thức ăn nàng thích nhất vào trong bát nàng.


      “Cám ơn.” Bối Bối lễ phép cách bị động.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi thoải mái sao?” Vừa , Ngự Hàn vừa giơ tay đặt lên trán nàng.


      Bối Bối theo phản xạ lập tức gạt bỏ tay , trong thanh có chút kích động: “Đừng động vào ta.”


      Có gì đó ổn!


      Ngự Hàn nhíu nhíu mày, vươn tay chụp tới, kéo Bối Bối từ chỗ nàng ngồi lên đùi , đôi môi bạc ghé sát vào khuôn mặt phúng phính của nàng, hỏi cách ngang ngược: “Ai to gan chòng ghẹo làm tiểu bảo bối của ta vui? cho ta biết, ta liền đuổi ra khỏi Vương cung.”


      Bối Bối càng giãy dụa, càng chỉ làm ôm nàng chặt hơn, nàng có chút bực mình: “Nếu kẻ làm ta vui là ngươi sao?”


      Hừ! Để xem có dám đem chính cái tên Đại Vương là mình đuổi ra khỏi Vương cung .


      “Vậy toàn bộ mọi người cùng cút khỏi Vương cung!” Ngự Hàn nghiêm trang.


      Hừ, ngang ngược giận chó đánh mèo mà, Bối Bối tức giận trừng mắt liếc : “Ngươi muốn cho ta trở thành tội nhân thiên cổ mà!”


      “Ha ha ha… Làm sao ta có thể cam lòng làm thế, tiểu Bối Bối của ta chỉ là mỹ nhân thiên cổ thôi.” liền nhanh chóng hôn mặt của nàng cái.


      Bối Bối đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của ra : “ được hôn bừa bãi.”


      Con ngươi đen của Ngự Hàn lóe ra những tia sáng gian manh, chớp chớp, cố ý cắn lên vành tai nàng : “Tiểu Bối Bối, chúng ta còn chuyện thân mật gì chưa làm qua nào, có gì mà phải xấu hổ.”


      Vành tai bị hơi thở ấm nóng phả vào, lại cố ‎tình giỡn, làm khuôn mặt nàng phớt hồng: “Ngươi ngươi… Ngươi cứ cái gì a, tránh xa ta chút, quỷ háo sắc!”


      “Ân? Ngươi dám Bổn Vương là quỷ háo sắc? Xem ra càng nhường nhịn, ngươi càng biết dưới mà muốn coi rẻ uy nghiêm của ta, xem chiêu đây!” Ngự Hàn bắt đầu quấy rối nàng, ngón tay ngừng chọc chọc vào dưới nách nàng.


      Bối Bối giống như đỉa phải vôi** nhảy dựng lên: “Ha ha ha… cần, ha ha… buồn, Ngự Hàn ngươi đúng là kẻ tiểu nhân hèn hạ…”


      Mãi đùa giỡn, nàng nhanh chóng quên những chuyện thoải mái.





      Ban đêm, Bối Bối mặc áo ngủ ôm sát người, bước nhanh đến bên cái giường ấm áp, khi nàng muốn xốc chăn lên chui vào, đột nhiên khuôn mặt sợ trời sợ đất lại lộ ra, khiến nàng phát hoảng.


      “Oa a, Ngự Hàn, ngươi làm gì trốn ở giường ta?” Bối Bối trợn mắt nhìn cái…tên nam nhân kia, đồ tu hú muốn chiếm tổ chim khách.


      Ngự Hàn cười híp mắt đưa tay kéo nàng sát lại giường: “Ta vội tới làm ấm giường cho ngươi nha, ngươi nhìn tay ngươi xem, trời lạnh thế này, ngươi nhất định rất lạnh nha.”


      Vừa , vừa nắm lấy tay nàng kéo lên gần miệng để hà hơi cho ấm.


      Mặc dù rất muốn chạm vào bàn tay ấm áp của , nhưng Bối Bối cố hết sức rút tay về, mạnh miệng : “ Ngự Hàn, ngươi thể ngủ ở đây, muốn làm ấm giường trở về tẩm cung của ngươi, tự làm ấm giường của mình ngươi!”


      Con ngươi đen của nhíu lại, đưa tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khiến nàng té nhào vào ngực mình: “Tiểu Bối Bối, ta cực kỳ thích ngươi gọi ta cả họ cả tên, ngoan, gọi Hàn .”


      ___


      *Tu hú vốn là loài vụng biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để ví những kẻ biết lo việc nhà. Nó lại là loài chim ăn mắc nghẹn bao giờ !


      ** Nguyên văn : cá chạch gặp nồi chảo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :