1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 242: XÀ CỤC CƯNG LÀ TRỨNG HAY LÀ TIỂU TIỂU XÀ



      lát sau, Hắc Khi Phong đứng lên:“Đại ca, ta ra ngoài chút.”


      Hắc Khi Dạ ngẩng đầu, nhíu mày, hoàn toàn đồng ý:“Nơi này là kinh thành của Xích Diễm quốc, thể giống như ở vùng biên giới, đệ vẫn là đừng khắp nơi.”


      “Ta cẩn thận, đại ca, ta rồi, huynh cần chờ ta, ta trở về quán trọ gặp với huynh.”


      xong, Hắc Khi Phong liền rời khỏi chỗ ngồi về hướng cầu thang.


      “Phong đệ......” Hắc Khi Dạ buồn bực gọi.


      Thấy Hắc Khi Phong nghe khuyên bảo của , quay đầu phân phó với tùy tùng bên cạnh:“Lôi Vân, ngươi theo nhị điện hạ, đừng cho gây ra sai lầm gì.”


      “Vâng.”


      Chờ sau khi Lôi Vân rời khỏi, Hắc Khi Dạ liền hạ lệnh cho Lôi Hành:“Lôi Hành, ngươi tìm hiểu đội ngũ của Xích Diễm Vương đến đâu rồi, cần đả thảo kinh xà, chỉ cần tìm hiểu liền lập tức trở về bẩm báo.”


      “Vâng, thuộc hạ biết.” Lôi Hành lĩnh mệnh rời .


      ......


      Hắc Khi Phong hòa vào dòng người đường phố, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, đôi mắt đen chứa tia phiền chán.


      Vì sao luôn thể đứng chung lập trường với Tiểu Bối, có phải ông trời đùa giỡn với .


      Lập trường của bọn họ căn bản là đối lập nhau, có lẽ trái tim của để lại bên cạnh nàng rồi.


      tới lui, bên tai truyền đến thảo luận của những người qua đường.


      “Ngươi có nghe , hôm nay Xích Diễm Vương của chúng ta muốn dẫn Vương hậu nương nương tương lai đến Huyền Thiên Tự cầu phúc, rất nhiều người sáng sớm chạy đến Huyền Thiên Tự chờ, vì để có thể nhìn thấy mặt của Vương.”


      “Vương là người nào, mà ai cũng có thể nhìn thấy được, bọn họ cũng là trắng tay thôi, Vương ra cung, khẳng định có rất nhiều quan binh bảo hộ, muốn thấy mắt a...... nằm mơ vẫn còn hơn đó.”


      “Vậy cũng đúng, nhưng có lẽ may mắn nhìn thấy được đó, thấy được Vương, nhìn thấy Vương hậu cũng tốt a.”


      “Có thể nhìn thấy Vương hậu đương nhiên là tốt, nhưng người nhiều như vậy, ngươi phải cũng muốn chen chúc đó chứ?”


      “Đừng với ta là ngươi muốn.”


      “Ha ha...... Đương nhiên muốn, cùng , tụ hội giúp vui cũng tốt.”


      Vì thế hai người vừa chuyện lúc nãy cùng nhau theo hướng Huyền Thiên Tự.


      Hắc Khi Phong nghe rất ràng từ đầu đến đuôi cuộc đối thoại của bọn họ, đôi mày dường như nhíu lại chặt hơn, cần tận mắt nhìn thấy, có thể đoán được Vương hậu trong lời của bọn họ là ai, nhất định là Tiểu Bối.


      Tiểu Bối phải xuất giá rồi......


      Lòng của trống rỗng, đau đớn chua xót, khó chịu ngay cả hít thở cũng giống như muốn ngừng lại.


      Tay nắm chặt thành quyền, cả người của cứng ngắc, đứng ở giữa đường, suy nghĩ lung tung làm cho muốn ngửa mặt lên trời hét to, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, nơi này...... phải là Hắc Phong quốc.


      ......


      Phía trước đội ngũ đến Huyền Thiên Tự với tốc độ nhanh chậm, xe ngựa tầm thường, ngựa cũng vậy.


      Bối Bối hé mở mi mắt, từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy, cùng lúc đó chăn người cũng trượt xuống.


      “Nơi này là nơi nào a? Như thế nào giường lại trở nên đong đưa như vậy, lại trở nên như vậy?” Nàng mơ mơ màng màng nhìn ràng gian trước mắt này còn hẹp hơn so với giường, có chút hiểu.


      Ngự Hàn hạ tầm mắt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng dàng vẻ lim dim chưa tỉnh ngủ, khuôn mặt còn đỏ ửng do mới tỉnh giấc, rất khôi hài.


      cúi đầu cười ra tiếng:“Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng phải giường, mà là ở xe ngựa.”


      xe ngựa?” Bối Bối theo bản năng giật mình, mạnh mẽ ngồi dây khỏi lòng của , ánh mắt cũng tỉnh táo, nàng nghiêng người muốn vén màn xe lên, lại bị ngăn lại.


      Ngự Hàn ôm nàng vào trong lòng, tức giận nhíu mày trách cứ:“Tiểu Bối Bối, nàng muốn tiết lộ cảnh xuân ra ngoài có phải ?”


      “Cảnh xuân?” Bối Bối cúi đầu nhìn lại, mới phát chính mình mặc áo ngủ, trước đây, loại này mặc ở nhân gian vẫn cho là bảo thủ, ài, nơi này là Xà giới cổ hữu.


      Nàng xoay tròn hạt châu đen trong mắt, cười tủm tỉm tiến sâu vào trong lòng của , đùa giỡn vạt áo của :“ Ngự Hàn, phải là chàng dùng chăn ôm ta ra chứ?”


      “Ừ hừ, phải vậy, nàng cho là chính nàng mộng du chứ?” Mày kiếm của nhướng cao, nhàng hừ, quên trêu chọc nàng.


      “Ha ha...... Ngự Hàn, chàng là tốt nhất.” Bối Bối vỗ vỗ ngực của , cười ngọt ngào lấy lòng.


      dung túng hôn lên giữa trán của nàng:“Biết ta tốt, cũng rất nhanh gả cho ta, sau đó sinh cho ta cục cưng.”


      ...... đứa trẻ?” Bối Bối trố mắt há miệng, có chút khó khăn nuốt nước miếng, tay để ý đặt ở bụng, có chút hơi sợ lại có chút chờ mong.


      Xà cục cưng...... Nàng cảm thấy có da đầu có chút run lên, nhưng, nghĩ đến là cục cưng của nàng và , nàng lại nhịn được chờ mong.


      Trời ơi...... Rất mâu thuẫn!


      Cuối cùng, nàng nuốt nước miếng xuống, thận trọng hỏi :“ Ngự Hàn, xà cục cưng của bọn chàng lúc ở trong bụng mẹ, là trứng hay là...... tiểu tiểu xà?”


      Ngự Hàn vừa nhìn biết nàng lo lắng cái gì, vừa tức giận vừa buồn cười búng vào trán của nàng:“Nàng sợ cái gì, cục cưng của chúng ta làm gì nàng đâu.”


      Bối Bối ôm trán, bĩm môi:“Ta sợ thôi, ai kêu bọn chàng là rắn, trước kia ta sợ nhất là rắn, lúc còn từng bị rắn cắn, còn bị hút máu, hại ta thiếu chút nữa chết vì mất máu quá nhiều.”


      Nàng kéo ống tay áo, lộ ra cánh tay nõn nà, chỉ vào vết cắn phai nhạt mu bàn tay :“Chàng xem, dấu vết này đến bây giờ vẫn tan, chàng ngẫm nghĩ xem ta bị cắn nhiều vậy bi thảm vô cùng, bây giờ thế nhưng lại ở cùng chàng càng thêm nhớ đến con rắn lớn nguy hiểm đó.”


      kéo tay nàng qua, tỉ mỉ quan sát vết cắn cánh tay của nàng, nhìn thấy hồi đó nhất định vết cắn rất sâu, đau lòng hôn lên vết cắn kia.


      “Đối với nàng, ta nguy hiểm.” yên lặng giữ lấy ánh mắt của nàng, đôi mắt đen tràn ngập thâm tình vô hạn.


      Hai má của nàng hơi hồng lên, muốn kéo ống tay áo xuống, đưa tay giữ nàng lại, sau đó nhìn tỉ mỉ sát vào vết sẹo của nàng, hình như có chút đăm chiêu nhíu chặt mày.


      “Tiểu Bối Bối, vết cắn của nàng như thế nào mà có?”


      “Bị rắn cắn a, phải mới vừa thôi.”


      phải, ta là hỏi ở nơi nào mà nàng bị cắn?” đưa tay đụng chút vào vết sẹo kia.


      Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ:“Hình như là ở vách núi, ta cũng nhớ lắm, lúc ấy còn rất nha, bà nội lúc bà tìm được ta hôn mê bởi vì mất máu quá nhiều.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 243: ĐÙA GIỠN ỒN ÀO



      Thấy đối vết sẹo cánh tay của mình quan sát cẩn thận như vậy, Bối Bối cảm thấy có chút kỳ lạ.


      Ngự Hàn, vết sẹo này nhìn đẹp lắm sao?” Nàng nhịn được cười hì hì nhéo nhéo mặt của , hét to trong lòng, da của là đẹp đến độ như nghiệt.


      nắm lấy cánh tay làm loạn của nàng, vẫn nhíu mày như trước buông lỏng:“Vết sẹo của nàng xem ra giống như bị loại rắn ở nhân gian cắn, là vết thương bị loài rắn giống như chúng ta cắn.”


      “A? Điều này sao có thể.” Bối Bối cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.


      cầm lấy cánh tay của nàng, ngón tay mơn trớn vết sẹo của nàng:“Nàng xem, dấu răng cắn này khớp với răng nanh của loài rắn bình thường, ràng là dấu răng giống như con người, đây là đặc trưng của loài linh xà chúng ta.”


      “Nhưng...... ta bị cắn lúc còn rất a, khi đó ta còn ở nhân giới nha, có lẽ nào lại chạy đến Xà giới của bọn chàng.” Nàng cảm thấy hiểu ra sao, vết sẹo này có rất lâu, như thế nào đột nhiên biến thành phải là rắn nhân gian cắn?


      Lòng bàn tay của Ngự Hàn dán sát vào vết sẹo của nàng, khép mắt lại bắt đầu thi pháp, ánh sáng màu xích hồng bao phủ lấy cánh tay của nàng, nàng cảm giác được ấm áp bắt đầu xuất da thịt.


      Nàng im lặng cho thi pháp, hỏi vì sao, cũng cần hỏi, làm như vậy nhất định là có lý do của .


      Sau hồi lâu, Ngự Hàn mới rút pháp lực về, mở mắt, chắc chắn nhìn nàng:“Vết thương này tuyệt đối là bị loài linh xà chúng ta cắn, có lẽ là lúc còn rất nàng cẩn thận xông lầm vào Xà giới chúng ta, chính là biết mà thôi.”


      “Là như thế sao? Ta biết nha.” Bối Bối cắn ngón tay, đối với những ấn tượng trước kia ràng lắm, nàng chỉ nhớ mình bị cắn rất đau, sau đó bắt đầu rất sợ rất sợ rắn.


      Ngự Hàn ôm nàng vào lòng, đau lòng dùng ngón tay xoa xoa vết sẹo của nàng:“Ngoan, có việc gì, mặc kệ là loài rắn gì, ta cũng để cho bọn chúng lại đến cắn nàng.”


      “Bọn chúng nếu còn dám cắn ta, ta liền thi pháp đem bọn họ đốt thành than, ha ha......” Bối Bối khẽ le lưỡi cười, nắm tay giơ giơ lên trước mắt , nhưng bây giờ nàng có học pháp thuật nha.


      nắm phủ lấy phấn quyền của nàng, đôi mắt đẹp mỉm cười:“Đúng, ai dám khi dễ nàng, nàng liền mạnh mẽ khi dễ lại, đánh lại ta giúp nàng đánh.”


      ?” tròng mắt của Bối Bối xoay tròn, tính kế gì đó.


      “Đương nhiên!” ra lời đồng ý chắc chắn.


      Bối Bối cầm lấy tay trái của đánh tay phải của , cười hì hì trêu chọc :“Vậy trước hết chàng tự đánh chính mình , ta đánh lại chàng đó, cho nên chàng giúp ta tự đánh mình .”


      Ngự Hàn sửng sốt, lập tức nở nụ cười:“Tiểu Bối Bối, nàng nỡ đánh ta a.”


      “Vì sao nỡ, chàng hiểm gian xảo như vậy, nên đánh.” Nàng lại dùng tay trái của đánh tay phải của cái.


      “Ai nha, đau quá a, Tiểu Bối Bối, nàng xuống tay nặng, tay của ta đều đỏ lên hết, nhẫn tâm.” cố ý kêu lên cách bi thương, mày cũng nhăn lại, vẻ mặt biểu rất đau.


      Biết giả vờ, nhưng nàng mềm lòng, còn thực đễ ý đưa tay xoa xoa cho .


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn mỉm cười nhìn nàng, chết được mềm lòng của nàng.


      ......


      Lại hồi lâu sau, lấy quần áo đưa cho nàng:“Tiểu Bối Bối, mặc quần áo, chúng ta cũng sắp muốn tới Huyền Thiên Tự.”


      Bối Bối mới muốn đưa tay nhận lấy quần áo, cũng cố tình mặc vào cho nàng.


      Nàng nhướng mày:“ phải bảo ta tự mình mặc sao?”


      “Ta thích giúp nàng mặc.” cắn cắn vành tai của nàng, sau đó cài nút cho nàng, động tác rất thuần thục.


      “Được rồi, nàng xem ta càng ngày càng thuần thục giúp nàng mặc quần áo nha.”Gương mặt của vui vẻ, cười tủm tỉm hy vọng được khen ngợi.


      Bối Bối cười thầm trong lòng, cố ý bĩu môi:“Miễn cưỡng chấp nhận được.”


      “Miễn cưỡng ư? Tốt lắm, chúng ta cởi ra lần nữa, ta cam đoan khi mặc lại khiến cho nương tử cực kỳ vừa lòng.” làm bộ muốn cởi quần áo của nàng.


      Bối Bối nghiêng trái nghiêng phải trốn tránh tay của , cười mắng:“Đừng đùa như vậy nha, ha ha...... chàng cố ý làm ta nhột, trứng thối.”


      “Ta chỉ là giúp nàng cởi quần áo.” Trong nháy mắt, làm ra vẻ vô tội, đáy mắt lại tràn đầy ý cười đùa day.


      “Ha ha ha...... Được rồi được rồi, chàng mặc rất tuyệt, cần nghiệm chứng lại nữa đâu.” Bối Bối vặn vẹo thắt lưng mềm mại, nụ cười cũng lộ ra nơi khóe mắt.


      rất tuyệt? phải cho có với ta chứ?” Ngự Hàn dừng động tác tay lại, ung dung hỏi.


      Bối Bối gật đầu mạnh, thực khẳng định trả lời:“Vâng, cực kỳ tuyệt!”


      mới vừa lòng giương khóe môi:“Tiểu Bối Bối, nàng như vậy sớm chút có được hơn , cũng phải chịu nhột khổ sở nha.”


      “A, chàng tên trứng thối này, ta chỉ biết là chàng cố ý làm ta nhột.” Bối Bối nhào đến, bàn tay mềm nắm yết hầu của , tươi cười bên miệng mở rộng, cùng đùa vui ầm ĩ.


      “Đúng vậy, ta chính là cố ý.” trả lời gọn gàng, xong sau lại nhịn được cười ra tiếng.


      ......


      Trong lúc đùa giỡn, đoàn người tiến vào Huyền Thiên Tự.


      Thương Tuyệt Lệ cởi ngựa đến:“Vương, đến Huyền Thiên Tự rồi.”


      “Ừ.” Ngự Hàn lên tiếng.


      Chỉ chốc lát sau, cung nữ hộ tống liền tiến đến vén màn xe lên, Ngự Hàn cùng Bối Bối xuống xe ngựa cùng lúc, những người khác cũng có mặt đầy đủ.


      Bối Bối mới đứng vững mắt đất, bị tự miếu trang nghiêm rộng lớn trước mắt này hấp dẫn ánh mắt, tầng tầng những bậc thềm bằng phẳng thẳng lên, đình đài lầu các đều có mang đậm mùi vị tôn giáo.


      Trong tầm mắt rộng lớn, đều là những kiến trúc tự miếu sắc sảo, nàng khỏi lên tiếng thán phục:“Wow….., tự miếu đẹp, Ngự Hàn, nơi này lớn a, Khả Y, nàng thấy , nơi này đẹp!”


      Bối Bối lại quay đầu với Khả Y đứng bên cạnh cách đó xa.


      “Ừa, rất đẹp.” Ánh mắt của Khả Y cũng khỏi tràn ngập thán phục đối với tự miếu thiêng liêng.


      “Chúng ta phải ở nơi này ba ngày, đến lúc đó nàng có thể xem cho đủ.” Ngự Hàn khẽ cười ôm thắt lưng của nàng về phía trước.


      Trụ trì Huyền Thiên Tự từ bậc thang bước xuống nghênh đón, râu dài bạc trắng theo gió tung bay, vẻ mặt hiền lành.


      “Vương, Vương hậu nương nương, lão nạp kính chào.”


      “Kính chào Trụ trì.” Ngự Hàn thể vẻ mặt đứng đắn lại có chút tà mị khó thấy được, giọng mang theo kính trọng.


      Bối Bối cũng khỏi cảm thấy kính nể, cùng Ngự Hàn hành lễ với Trụ trì.


      “Kính chào Huyên Trữ công chúa.” Chủ trì quay sang hướng Huyên Trữ công chúa đứng bên cạnh chắp tay thi lễ.


      Huyên Trữ công chúa cũng là nhu thuận đoan trang chấp tay đáp lễ.


      “Các vị thí chủ mời.”


      Trụ trì dẫn đường ọi người cùng bước lên những bậc thềm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 244: TUYÊN CHIẾN



      Theo chỉ dẫn, Ngự Hàn và Bối Bối ở hai gian phòng riêng biệt chung sân viện.


      “Vương hậu nương nương, đây là phòng trụ trì sắp xếp cho người, hy vọng người thích.” Hòa thượng dẫn đường cung kính .


      Bối Bối rất lễ độ mỉm cười:“Tốt lắm, cám ơn sư phụ.”


      “Vậy bần tăng cáo lui trước.”


      “Được.” Bối Bối lịch mỉm cười.


      Cuối cùng chỉ còn lại mình nàng, bả vai của nàng buông lỏng, thở ra hơi lớn.


      Nhìn hoàn cảnh xung quanh gian phòng chút, tuy rằng đơn sơ, cũng mất vẻ thanh nhã.


      Lực chú ý của nàng tập trung giường, nhìn chăn, nàng đưa tay sờ sờ, tự mình:“ biết chăn này ấm ? Ài, thể cùng Ngự Hàn ngủ chung gian phòng, hy vọng buổi tối đừng quá lạnh, bằng thảm.”


      “Cái gì thảm?” Giọng của Ngự Hàn đột ngột vang lên.


      Bối Bối quay đầu mạnh nhìn lại, chỉ thấy tà mị tựa vào cửa phòng, thân hình cao lớn tuấn che khuất tuyết quang trắng tinh ở bên ngoài, vài hạt tuyết trắng tinh ánh sáng nhàn nhạt rơi ở bờ vai của , dường như làm cho hình dáng tuấn mỹ của , thêm vài phần thần bí.


      thân xiêm y trắng như tuyết phiêu dật bay bay, càng lộ dáng vẻ tuấn dật.


      “Nhìn thế nào lại có nghiệt như vậy.” Bối Bối nhịn được chu miệng thầm, ánh mắt lại nhìn đến căm phẫn.


      Thính tai nghe được hờn dỗi của nàng, nhíu mày, nhàng cười vào đứng trước mặt nàng, cúi đầu tiến sát nhìn kĩ vào mắt của nàng:“Tiểu Bối Bối, cái gì thảm?”


      Nghe vậy, nàng nhớ tới vấn đề khó vừa rồi, đáng thương đưa tay chỉ vào giường, sau đó giả mặt quỷ với :“Chúng ta thể ngủ cùng nhau, ta có đại ấm lô”.


      tà khí nhướng mày, giả vờ hạ giọng :“Ta ngại buổi tối nàng vụng trộm đến phòng của ta, bò lên giường của ta.”


      Vừa dứt lời, Bối Bối liền cho phấn quyền:“ được, bọn họ ở trong tự phải tuân thủ quy củ, nam nữ thể ở cùng phòng.”


      “A? ra Tiểu Bối Bối của ta cũng biết nghe lời như vậy a.” dùng loại giọng điệu kinh ngạc trêu chọc nàng.


      Nàng bĩu môi:“Còn phải là vì chàng, ta cũng muốn hại chàng mất mặt.”


      Nghe được lời của nàng, đôi mắt đen của khỏi dịu dàng chứa tia cảm động, nâng cánh tay đem nàng ôm vào lòng, ôm lấy chặt.


      “Tiểu Bối Bối trưởng thành rồi, ư?” quên chế nhạo nàng, chính là trong mắt tràn ngập nhu tình.


      Nàng lại thưởng cho phần quyền:“Người ta nghiêm túc với chàng, còn chàng lại đùa.”


      “A......” cười khẽ thôi.


      Ngay lúc ôm nhau hết sức ngọt ngào, đột nhiên cửa phòng bị người ta lỗ mãng mở ra, giọng của Huyên Trữ công chúa đồng thời vang lên.


      “Tô Bối Bối, ta có lời muốn với ngươi.”


      Nhưng mà, lúc nàng thấy trong phòng còn có người khác, kiêu ngạo của nàng lập mất nửa, giọng lại rất nhiều:“Vương huynh, huynh cũng ở đây a.”


      Ngự Hàn từ từ buông người trong lòng ra, sau đó mới người xoay đối diện với muội muội, chau mày, giọng có chút vui trầm xuống:“Huyên Trữ, đây là lễ giáo của muội ư, trước khi vào cũng nhớ gõ cửa sao? Bối Bối là tẩu tử của muội, về sau được lại vô lễ gọi tên họ của nàng ấy như vậy.”


      Cho dù phục, nhưng Huyên Trữ công chúa cũng dám phản bác, chỉ bướng bỉnh cúi đầu lời nào.


      Thấy thế, Ngự Hàn nhíu mày càng chặt, sau đó mới nghĩ muốn giáo huấn muội muội, lại bị Bối Bối giành trước.


      sao, dù sao nàng ấy thích ta, ta cũng thích nàng ấy, hay là cần tuân theo lễ giáo, bằng ta còn sợ lúc đó ta có tâm tư đáp lễ, thẳng thắn chút như vậy cũng tốt, thích nhau là đúng thôi.”


      Mặt Bối Bối tủm tỉm cười, còn vừa vừa tự gật đầu, dáng vẻ giống như cực kỳ đồng ý với lời của mình.


      Ngự Hàn biết cách nào nhu mi tâm, là vì nàng tạo lập uy nghiêm, nàng như thế nào ngay lúc này phá bỏ những gì tạo ra chứ.


      Nghe được nàng như vậy, Huyên Trữ công chúa rất muốn gật đầu đồng ý, lại ngại vì có Vương huynh ở đó, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ khiêu chiến đối với Bối Bối, các nàng chính là chán ghét nhau.


      Liếc Huyên Trữ công chúa cái, nhãn châu đen láy của Bối Bối xoay tròn, sau đó đưa tay đẩy Ngự Hàn, ý bảo ra ngoài.


      “Được rồi, Ngự Hàn, chàng về trước, trong cuộc chiến của nữ nhân chúng ta, chàng cần ở bên làm vướng chân vướng tay, tránh càng xa càng tốt, trăm ngàn lần cần cuốn vào chuyện này, có lợi ích gì cho chàng!”


      “Chiến tranh?” Ngự Hàn cảm thấy dở khóc dở cười nhìn nàng, có cần khoa trương như vậy .


      Tuy rằng muốn rời , nhưng nhìn thấy ánh mắt rất kiên định của nàng, vẫn rơi vào thế bị động bị nàng đẩy ra ngoài, lúc qua cạnh Huyên Trữ, uội muội ánh mắt cảnh cáo.


      Đem Ngự Hàn tống ra ngoài cửa, Bối Bối để tay sau lưng đóng cửa tiếng “Oành” vang lên, sau đó khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Huyên Trữ công chúa.


      “Công chúa nổi giận đùng đùng chạy tới là muốn đánh nhau lại thành?Nhưng mà...... Bây giờ ngươi cũng chưa hẳn đánh thắng được ta.”


      xong, nàng tự ình cao hơn đem Huyên Trữ công chúa đánh giá từ cao đến thấp lần, tuyệt đem Huyên Ninh công chúa dần dần phát tác cơn giận để vào mắt.


      Huyên Trữ công chúa bị ánh mắt của nàng nhìn vào mà cả người giận đến bốc khói, nàng bước bước dài cực nhanh tới trước mặt Bối Bối, cất cao giọng: “Ngược lại bản công chúa muốn xem cuối cùng ngươi trộm được bao nhiêu pháp lực của Vương huynh.


      “Trộm? Công chúa làm gì khó nghe như vậy.” Bối Bối lười biếng nâng mắt.


      “Chẳng lẽ đúng sao? Hừ, nếu có Vương huynh ta, ngươi cho là ngươi con người bé có thể học thành pháp thuật, nằm mơ!” Huyên Trữ công chúa ra vẻ khinh thường Bối Bối.


      Bối Bối chỉ lạnh nhạt cười:“Ngươi biết ta chính là thích nằm mơ sao?”


      “Ngươi......” Ngược lại Huyên Trữ công chúa bị câu hời hợt của nàng làm biết nên trả lời lại như thế nào.


      Hít hơi sâu, Huyên Trữ công chúa đột nhiên nhớ lại mục đích của mình, nàng hất cằm lên:“Tô Bối Bối, ta cảnh cáo ngươi, sau khi ngươi làm thê tử của Vương huynh tốt nhất an phận chút, đừng làm mất mặt Vương huynh ta, bằng ta nhất định buông tha cho ngươi!”


      xong, nàng nắm chặt tay giơ giơ ở trước mặt Bối Bối, sau đó ngoảnh đầu bước ra ngoài.


      Bối Bối còn kịp hai chữ “ tiễn”, Huyên Trữ công chúa đột nhiên lại quay đầu lại, thiếu chút nữa Bối Bối đâm sầm vào, hai người dường như lập tức lùi về phía sau vài bước, sau đó trừng mắt nhìn nhau.


      “Tô Bối Bối, khiêu chiến của ngươi bản công chúa tiếp nhận, buổi trưa ngày mai ở hậu viện tự miếu, chúng ta đánh trận, bản công chúa nhất định đánh thắng ngươi!”


      Sau khi Huyên Trữ công chúa tuyên chiến xong, liền xoay người lại rời , tốc độ cực kỳ nhanh, giống như muốn ở lại đây chút nào.


      Bối Bối nhịn được trừng mắt, công chúa ngang ngược tự ình đúng, cứ như vậy tuyên chiến, nàng còn chưa muốn đồng ý nha.


      Nhưng mà...... Nhân cơ hội tìm người để rèn luyện pháp thuật cũng tệ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 245: CHỈ HÔN



      Trong thần đường trang trọng, trụ trì ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại, miệng thầm niệm kinh văn.


      Bối Bối cùng với Ngự Hàn được phân ngồi vào hai bồ đoàn trước mặt đối diện nhau, dưới ông chút, nhắm mắt chăm chú lắng nghe.


      thời gian rất dài, trừ giọng tụng kinh, rốt cuộc cũng nghe được những thanh khác.


      Ngồi lâu, Bối Bối lén lút mở nửa con mắt, muốn nhìn xem mọi người làm cái gì.


      Rất chán, nàng nghe cũng hiểu chút nào trụ trì cùng hòa thượng khác niệm cái gì, chính là cảm thấy lỗ tai luôn luôn vang lên ong ong.


      thầm nhìn lướt qua chung quanh, nàng vô cùng buồn chán chuyển tầm mắt.


      Bỗng nhiên, nàng mơ hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú nóng rực từ đối diện truyền đến, nàng theo cảm giác nhìn qua, chỉ thấy Ngự Hàn cũng giống nàng mở nửa con mắt, nửa phiến môi giống như cánh hoa đào chứa nụ cười, nhìn nàng, thấy nàng nhìn , nháy nháy mắt.


      Đột nhiên, thầm của nhàng vang lên:“Tiểu Bối Bối, nàng nhìn lén ta!”


      Nghe lời đó, hai mắt của Bối Bối đồng thời mở to, trừng mắt về phía -- ai nhìn lén ,tự mãn!


      Ngự Hàn lấy để ý tới cái nhìn chằm chằm của nàng, nửa con mắt nhắm lại, chỉ có khóe môi tươi cười cũng mở rộng, vẻ biểu cần nhiều lời ta cũng thực hiểu được nàng suy nghĩ cái gì.


      Khuôn mặt của Bối Bối giận đến hồng lên, lại thể phát tác, chỉ có thể nghẹn, căm giận cũng nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ!


      ......


      Quá trình tụng kinh dài làm cho người ta ngồi cả người run lên, ít nhất Bối Bối là cảm thấy như vậy.


      vất vả cuối cùng niềm mong mỏi của nàng cũng đến trụ trì mở miệng :“Hôm nay dừng tại đây, mời các vị thí chủ có thể trở về, Vương, mời theo lão nạp đến từ đường nhận lời cầu phúc ngày hôm nay.”


      Bối Bối nhìn về hướng Ngự Hàn , quay đầu mỉm cười trấn an nàng, sau đó liền theo trụ trì vào nội đường.


      Nàng le lưỡi, sau đó thẳng ra ngoài, cả bả vai đều cứng ngắc.


      ra thần đường, Bối Bối hít hơi sâu, làm cho dòng khí lưu chuyển toàn thân, thuận tiện vươn vai:“Hey, mệt chết ta.”


      đôi tay mềm mại đặt bả vai của nàng, nhàng mà ấn ấn, Bối Bối quay đầu, nhìn thấy là Khả Y:“Ha ha...... Khả Y tốt, đến đây, ta cũng xoa bóp cho nàng.”


      để ý, nàng nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ thể theo Khả Y dừng bước đứng lại đấy.


      Khóe miệng giương lên, nàng thầm nháy mắt đối với Thương Tuyệt Lệ, đáy mắt chứa ý cười, làm cho Thương Tuyệt Lệ xấu hổ biết đặt tay ở đâu.


      Huyên Trữ công chúa tới, nhìn khiêu khích dò xét Bối Bối :“Tô Bối Bối, đừng quên ước định của chúng ta.”


      “Ha ha...... Hẳn là quên.” Bối Bối nhàng trả lời nghiêm túc lắm, hơi hơi híp mắt hưởng thụ kĩ thuật xoa bóp tuyệt hảo của Khả Y.


      Ánh mắt của Huyên Trữ công chúa dừng ở tay của hai người bọn họ xoa bóp cho nhau, nhếch môi, sau đó hất cằm xem thường, tiếp theo nhìn sang Thương Tuyệt Lệ.


      “Thương hộ vệ, ngươi và Vương huynh tuổi cách nhau lắm, Vương huynh sắp thành thân rồi, ngươi cũng sớm chút lập gia đình , bản công chúa biết rất nhiều thiên kim Vương tộc, người nào cũng đều xinh đẹp đoan trang, gia thế hiển hách, sau khi hồi cung bản công chúa chỉ định cho ngươi người.”


      Thương Tuyệt Lệ chỉ cảm thấy nghe như tiếng sấm, có chút sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn biết nên phản ứng như thế nào, theo bản năng nhìn phía Khả Y, chỉ để ý biểu của nàng.


      Bối Bối ngây người chút, lập tức liền phản đối:“Ngươi thể tự tung tự tác làm theo ý mình như vậy!”


      “Bản công chúa muốn chỉ định thiên kim cho Thương hộ vệ có chuyện gì liên quan đến ngươi, chẳng lẽ bản công chúa ngay cả giúp sắp đặt cho thị vệ trong cung nhân duyên tốt cũng có tư cách, hay là ngươi còn chưa làm Vương hậu muốn thị uy với em chồng này?” Huyên Trữ công chúa trả lời lại cách mỉa mai.


      Khả Y cứng cả người, động tác tay cũng cứng lại rồi, cúi xuống cố giấu đôi mắt ngập nước lướt qua những cảm xúc phức tạp, ngay cả hít thở cũng khiến đau đến tận tim.


      Đúng vậy, xác thực nên xứng đôi với vị thiên kim Vương tộc, mà nàng, cái gì cũng phải.


      Bối Bối mới muốn lớn giọng đáp trả, lại bị Khả Y ngăn lại, sắc mặt của nàng tái nhợt, chậm rãi :“Bối Bối, ta có chút khỏe, chúng ta về trước được ? Thương hộ vệ phải cùng công chúa bàn luận hôn , chúng ta tiện chen vào.”


      “Đúng vậy, ta cùng Thương hộ vệ bàn luận hôn của , ngươi chen vào làm gì.” Huyên Trữ công chúa bắt được chỗ trọng điểm trong lời của Khả Y, lớn giọng với Bối Bối.


      “Ngươi......” Bối Bối muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Khả Y, chỉ có thể đem lời muốn nuốt trở lại trong bụng, suy nghĩ, bây giờ thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này nghe về hôn của Thương Tuyệt Lệ, Khả Y nhất định rất buồn.


      “Khả Y, chúng ta .” Bối Bối lôi kéo tay của Khả Y, trước khi trừng mắt dữ dằn nhìn Thương Tuyệt Lệ cái, đầu gỗ đáng chết, thấy có phản ứng gì!


      Hừ, nếu dám phụ Khả Y, nàng tuyệt đối làm cho mỗi ngày đều được yên!


      Mãi cho đến khi bóng hình Khả Y khuất, Thương Tuyệt Lệ cũng vẫn có chút biểu gì, chỉ có ánh mắt thầm nhìn theo, hỗn loạn đau khổ.


      Vì sao chút phản ứng nàng cũng có? Chẳng lẽ nàng động lòng đối với tình cảm của chút nào sao?


      , tin!


      ......


      Bối Bối thở hổn hển ngồi ghế, cầm lấy tách trà uống ngụm, sau đó dằn mạnh tách trà xuống.


      “Khả Y, ngươi cần lo lắng, ta tuyệt đối cho Huyên Trữ công chúa sắp xếp cho nữ nhân khác làm lão bà của Thương Tuyệt Lệ.”


      Khả Y cố gắng áp chế chua chát trong lòng, dịu dàng khuyên :“Bối Bối, nàng và Vương sắp thành hôn rồi, hay là đừng va chạm với công chúa có lẽ tốt hơn, huống chi, Thương công tử muốn kết hôn...... Lấy ai, cũng phải chúng ta có thể can thiệp.”


      “Cái gì thể can thiệp, Khả Y, người Thương Tuyệt Lệ muốn lấy là nàng, tuyệt đối thể lấy người khác.” Bối Bối kích động nhảy dựng lên.


      Khả Y sửng sốt, hai má thầm đỏ bừng, đáy lòng lại vừa ngọt vừa đắng lại xấu hổ, Bối Bối biết tất cả rồi?


      Nàng hơi bậm môi, cúi đầu, im lặng.


      Thấy thế, Bối Bối sốt ruột:“Khả Y, nàng a, chẳng lẽ nàng muốn trơ mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ lấy người khác a?”


      Im lặng hồi lâu, Khả Y nhàng thở dài, tiếng có chút cứng rắn:“Ta...... lời nào để .”


      Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, giọng của Thương Tuyệt Lệ truyền vào:“Bối Bối tiểu thư.”


      “Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối chạy vội qua mở cửa.


      “Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ có chuyện muốn chuyện riêng với Khả Y.” Thương Tuyệt Lệ tuyệt dong dài, ánh mắt kiên định nhìn Bối Bối, ngầm có ý cam đoan, trực tiếp thỉnh cầu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 246: CÁCH MẠNG



      Quan sát cách cẩn thận ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối hiểu được vài điều.


      “Được!” Bối Bối trả lời, nam nhân nên có loại khí phách này nha, nhìn vẻ mặt Thương Tuyệt Lệ, nàng hiểu ràng, đầu gỗ muốn làm cuộc cách mạng!


      Cứ tùy ý, nàng nháy mắt với vẻ mặt hoang mang biết làm thế nào của Khả Y, sau đó liền xoay người đóng cửa ra ngoài, chỉ còn lại tiếng gọi của Khả Y bị ngăn cách ở phía trong.


      Trong phòng, khí lặng im làm cho người ta hít thở thông.


      Khả Y do dự bất an cúi đầu, tầm mắt nhìn thẳng xuống đôi giày.


      Chỉ là, đỉnh đầu có ánh mắt nhìn nóng rực lại làm cho nàng cảm thấy run rẩy.


      Thương Tuyệt Lệ thấy nàng vẫn cúi đầu, cằm co rụt lại, hơi nhếch môi đến đứng trước mặt nàng.


      Trong nháy mắt, khí chất nam nhân mạnh mẽ bức bách tấn công về phía Khả Y, theo trực giác nàng muốn lùi về sau, lại bị cánh tay khỏe mạnh hữu lực của giữ lấy thắt lưng, đồng thời rơi vào trong lồng ngực dày rộng của .


      “A......” Nàng kinh hoảng hô tiếng ngẩng đầu lên, mặt ở gần trong gang tấc, đôi mắt của nàng chứa đầy hoang mang, xen lẫn lúng túng.


      như thế nào có thể ôm nàng như vậy.


      “Thương công tử, xin người đừng làm như vậy.” Nàng yếu ớt mở miệng, đưa tay đẩy ra, nhưng cách nào làm chuyển động.


      Thương Tuyệt Lệ mắt sáng như đuốc nhìn sát vào nàng, nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của nàng, buồn bã :“Khả Y, ta làm tổn thương nàng.”


      “Ngươi làm tổn thương ta rồi.” Khả Y thốt ra, sau khi xong, nàng vội che miệng mình, ánh mắt nhịn được trở nên mờ mịt, những giọt trong suốt mang theo yếu ớt, xen lẫn bi thương.


      Nhìn những giọt nước trong suốt trong đôi mắt nàng, như mang theo lời lên án, ngực của đau đớn:“ cho ta biết, ta nên làm như thế nào mới thương tổn đến nàng?”


      Mắt đẹp của nàng chớp chớp, giọt lệ cẩn thận trượt xuống, tiếng của nàng vỡ vụn nghẹn ngào :“Cách xa ta chút, đừng đến gần ta nữa.”


      ......” dường như thống khổ hét lên.


      “Vì sao chịu cho ta cơ hội, ta thích nàng, nàng cũng thích ta.”Giọng của vẫn cứng rắn như trước, nhưng lại sóng tình thể kiềm chế.


      “Ở cùng chỗ với ngươi, ta cảm thấy rất đau khổ, ngươi có hiểu hay ? Ta xứng, van cầu ngươi hãy lấy mấy vị thiên kim Vương tộc đó .” Khả Y dường như khóc cầu xin .


      “Nàng...... Muốn ta lấy nữ nhân khác? Đây chính là lời lòng của nàng?” dường như cắn chặt răng mới buộc được mình hỏi ra điều đó, trái tim đập, bởi vì lời của nàng dường như làm cho nó ngừng đập, nỗi đau xé lan khắp toàn thân của , làm cho khỏi buông lỏng kiềm chế đối với thắt lưng của nàng, bước chân ổn định lùi từng bước.


      Nhìn khuôn mắt đau khổ của , nhưng vẫn cương nghị như trước, Khả Y nhắm mắt, cố nén nỗi đau lần nữa đánh úp trong đầu, cố gắng tỏ ra nụ cười .


      “Đúng vậy, ngươi lấy người khác , ta...... Ta chúc phúc cho ngươi.”


      Giọng của nàng rất , rất , tựa như đám mấy trắng bay lướt qua vùng núi hoang vu, cứ như vậy lúc lúc , làm cho người ta nắm giữ lấy được.


      Nhưng, giọng nhàng như vậy, lại đánh bại , dường như lảo đảo từng bước, hao hết sức lực toàn thân mới đứng vững.


      Khuôn mặt của , từ thống khổ dần dần chuyển thành đờ đẫn, sau đó, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười thực nhạt thực nhạt, bi ai đến vô lực.


      “Được, ta lấy người khác.” lạnh nhạt câu, sau đó xoay người, từng bước rời .


      Trong lòng, vẫn là mang theo tia hy vọng, có lẽ, nàng mở miệng giữ lại.


      Nhưng, cho đến lúc ra đến cửa, cửa phòng đóng lại, vẫn nghe được tiếng gọi của nàng, cho dù là tiếng...... Cũng có, tuyệt vọng.


      Cả người cứng ngắc, giống cái xác hồn kéo lê bước chân nặng nề rời .


      ra, từ trước đến giờ đều chỉ có cần nàng, nàng lại cần .


      đường , đôi mắt bị gió tuyết lạnh lão thổi đau đớn, loáng thoáng lấp lánh hơi nước, tầm mắt của mờ nhạt dần......


      Nhìn phía cánh cửa đóng chặt, Khả Y rốt cục nhịn được đau đớn khóc thành tiếng, thân người mềm nhũn khụy xuống mặt đất, nàng che mặt mà khóc.


      “Thực xin lỗi, Thương công tử, ta...... Ta phải cố ý muốn chọc giận làm “chàng” đau lòng, thực xin lỗi......” Giọng vỡ vụn đứt quãng, mang theo nghẹn ngào.


      Hồi lâu, Bối Bối cực kỳ hào hứng tiến đến gõ cửa:“Khả Y, ta là Bối Bối, ta muốn vào nha.”


      Nghe được tiếng gọi ngoài cửa, Khả Y vội vàng lau nước mắt, sắp xếp lại cảm xúc của mình, sau đó mới mở cửa.


      “Bối Bối.” Nàng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, giọng khàn khàn lại bán đứng yếu ớt của nàng.


      Bối Bối liếc mắt cái liền nhìn ra hai mắt sưng đỏ của Khả Y, nàng mở to mắt:“Khả Y, nàng khóc? Có phải cái tên Thương Tuyệt Lệ kia khi dễ nàng hay ?”


      Chẳng lẽ nàng nhìn lầm Thương Tuyệt Lệ? phải đến thổ lộ với Khả Y, mà đến làm thương tổn trái tim của Khả Y?


      Khả Y lắc lắc đầu, cố lộ ra nụ cười:“ phải, ai khi dễ ta.”


      “Vậy vì sao nàng khóc?” Bối Bối thúc ép hỏi.


      “Ta...... Ta chỉ là nhất thời nhớ tới chuyện đau lòng trước kia, cho nên...... Cho nên đau khổ trong lòng...... Liền khóc.”


      Khả Y biện bạch, ánh mắt có chút mờ mịt, cuối cùng, nàng vội nhìn Bối Bối:“Thương công tử có khi dễ ta, có.”


      Bối Bối nghi ngờ nhìn dáng vẻ nóng lòng bảo vệ Thương Tuyệt Lệ của nàng, quyết định tạm thời kiềm chế nghi vấn trong đầu.


      Lấy khăn tay ra vì lau nước mắt cho Khả Y, nàng giọng an ủi :“Khả Y, chuyện quá khứ đều trôi qua, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, nàng khóc như vậy, ta rất lo lắng, có cái gì khó khăn, nàng có thể cho ta biết, cho dù ta thể giúp đỡ, cũng có thể làm người lắng nghe tốt.”


      Nàng gián tiếp cổ vũ Khả Y ra những điều chất chứa trong lòng.


      Khả Y cảm động nhìn đôi mắt chân thành của Bối Bối, mở miệng, lại thủy chung chịu gì.


      Thấy thế, Bối Bối chỉ có thể thở dài, tính tình của Khả Y rất nhút nhát sống nội tâm, nàng nên giúp Khả Y như thế nào đây?


      phố xá náo nhiệt, Hắc Khi Dạ lo lắng đứng ở đầu đường nhìn xung quanh, thỉnh thoảng hỏi tùy tùng bên người:“Lôi Hành, ngươi nhận được hồi báo của Lôi Vân chưa, cuối cùng Phong đệ nơi nào?”


      “Thuộc hạ tạm thời chưa liên lạc được với Lôi Vân, nhị điện hạ còn biết tung tích.” Sắc mặt của Lôi Hành có chút hổ thẹn.


      “Lại tăng thêm người , trước khi mặt trời lặn ta muốn nhìn thấy Phong đệ bình yên vô trở về, có nghe hay , bằng ngươi xách đầu của Lôi Vân tới gặp ta!” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ sắc bén quét qua Lôi Hành, sau đó phất tay áo rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :