1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 226: XIN NÀNG DỊU DÀNG CHÚT



      Bỗng nhiên, trân châu ngàn năm bay thẳng về phía Bối Bối, tốc độ cực nhanh giống như hóa thành đạo ánh sáng mạnh bay về phía nàng, ngay lúc tiến gần sát nàng, lại giảm dần tốc độ, từ từ rơi vào trong tay nàng, hề tác quái, Hắc Tinh ngọc bội cũng theo đồng thời rơi xuống tay kia của nàng, tựa như hai đứa trẻ chơi chán rồi muốn quay về nhà.


      Bối Bối sửng sờ cả người, việc này việc này việc này......


      Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn Ngự Hàn, vẻ mặt ngỡ ngàng.


      Đôi mắt đen của Ngự Hàn như có tia sáng lướt qua, cầm lấy Hắc tinh ngọc bội trong tay nàng, đặt lại trong túi gấm của nàng, sau đó lại cầm lấy trân châu ngàn năm kề sát bên miệng nàng.


      “Đây, hé miệng ra , ăn viên trân châu giúp mỹ dung này, chỉ có thể làm đẹp còn có thể giúp nàng sớm ngày tu thành pháp lực để sớm ngày tháo bỏ kết giới.” dụ dỗ nàng giống như dỗ đứa trẻ .


      “Ăn...... ăn ư? Ta ta...... Ta muốn ăn.”


      Bối Bối hoảng sợ nhìn trân châu ngàn năm mà cầm, tuy rằng biết vì sao bây giờ nó lại khôi phục màu trắng tinh khiết, nhưng mà, cái viên này biết chuyển động nha, nuốt vào trong bụng ai biết nó có thể quấy nhiễu bụng của nàng hay , vạn nhất......


      Nàng giật mình ớn lạnh, lui xa đến góc giường, đề phòng nhìn biểu vẻ mặt lừa gạt của .


      Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhìn khuôn mặt nhắn phòng bị của nàng, tiến sát lại:“Tiểu Bối Bối, ta hại nàng, ngoan, mở miệng ra.”


      Miệng Bối Bối ngậm chặt, thèm để ý, chính là chịu mở miệng ra.


      Thấy thế, tuy thấy có chút phiền nhưng vẫn ung dung :“ Tiểu Bối Bối thương , nàng ăn sao? muốn lãng phí tấm lòng của ta sao? nghĩ đến kết giới sao?”


      lắc lắc trân châu trong tay, con ngươi đen tà mị liếc nhìn nàng.


      Cởi bỏ kết giới......


      Nàng rất muốn cởi bỏ kết giới, nhưng mà...... Nhưng mà trân châu này......


      Trong lòng của nàng diễn ra trận thiên nhân giao chiến, ăn hay là ăn, ăn có khả năng pháp lực của nàng là có thể tu thành sớm chút, nhưng mà cũng có khả năng nàng công chưa thành thân liền chết trước.


      Đấu tranh rồi lại đấu tranh, cuối cùng nàng cố lấy dũng khí:“Được...... Được rồi, ta ăn...... A, chàng......”


      Lúc nàng quyết định đồng ý, lại đột nhiên đem trân châu bỏ vào miệng , sau đó nàng nhìn thấy yết hầu vừa trượt, trân châu liền bị nuốt mất.


      Nàng lập tức nhảy dựng lên, lên án :“Chàng... chàng...... Chàng thế nhưng lại đem trân châu của ta nuốt mất, chàng...... Chàng, tên trứng thối này, mau nhả nó ra cho ta.”


      Ngự Hàn ung dung tự tại liếc nàng cái, sau đó gối tay sau đầu nằm lên giường, dáng vẻ nhàn nhã đùa giỡn.


      Nhìn thấy chút cũng biết hối lỗi, Bối Bối tức giận đến quai hàm phồng lên, nàng bổ nhào lên người , bàn tay bé đánh đấm lên ngực của .


      “Chàng là tên gia hỏa tư lợi bội ước, phải cho ta ăn sao? Chàng làm sao có thể độc chiếm, bảo vật chàng muốn tặng cho ta, vậy ràng chính là trân châu loại thuộc về ta!” Nàng thở phì phì vừa đánh vừa mắng.


      Ngự Hàn nhíu mày, đối với đánh đấm của nàng làm như gãi ngứa:“ Biểu của nàng làm như ta cho nàng ăn độc dược, ta rất đau lòng, cho nên quyết định chính mình ăn luôn.”


      Bối Bối sửng sốt, lập tức lại giơ chân:“Ta đây chính là thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm*, chàng là xà ta là người nha, viên trân châu này biết tự chuyển động, ta sợ hãi đó là chuyện thường tình của “con người” đúng !”


      Nàng cố ý nhấn mạnh từ Con Người, cho biết tâm lý của mình, nàng làm sao có thể nghi ngờ đưa độc dược gì đó cho nàng a, là oan uổng, nàng chẳng qua là có chút meo meo nhát gan như vậy mà thôi.


      Ô...... trân châu của nàng cứ như vậy mà mất tiêu, thể tu luyện pháp thuật cũng thể làm đẹp a.


      Trong lúc nàng phát giận lung tung, hoàn toàn cảm thấy mình ngồi ngay thắt lưng của , trong lúc động đậy cọ sát qua lại, nam tính của dường như sớm ngang nhiên đứng thẳng, để ở chỗ mẫn cảm của nàng.


      Chờ đến lúc nàng phát khác thường, khuôn mặt của nàng đột nhiên hồng đậm, muốn xuống khỏi người , lại bị xoay người áp đảo.


      “Tiểu Bối Bối, lửa là do nàng khơi mào, nàng phải chịu trách nhiệm dập lửa.” nở nụ cười tà mị, hai tay đè tay nàng lại, hình thành dáng vẻ cường thế áp chế.


      Cho dù thay đổi tư thế, tinh thần của vẫn dâng trào như trước sai lệch mà giữ chặt nàng, làm ặt nàng đỏ lên ngay cả cổ cũng đỏ, nàng lắp bắp :“Ta...... Ta phải cố ý, ai bảo chàng độc chiếm trân châu của ta.”


      “A...... Phải , nếu như vậy, ta đây dùng thân thể để bồi thường lại cho nàng.” xong, rất chuẩn xác giữ lấy môi của nàng, bừa bãi mà hút mút, lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng của nàng, càn quét hương vị non mềm của nàng.


      “Ưh ưh......” Bối Bối thể động đậy làm cho muốn làm gì làm.


      hôn thực nóng bỏng, giống như cách nào kiềm chế được nữa, thậm chí có thể có chút thô lỗ, cũng làm đau nàng, chính là dụ dỗ nàng càng tăng thêm mẫn cảm.


      Nụ hôn khí thế ngất trời từ môi của nàng chuyển dần đến mày của nàng, hai má của nàng, vành tai của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ta vĩnh viễn hại nàng.” Giọng của khàn khàn thề thốt.


      “Uhm?” Bối Bối biết nguyên nhân gì, ngay cả thắc mắc cũng trở nên giống như hề tồn tại .


      cười tà mị, nàng còn chưa tiêu hóa lời vừa rồi của , lại hôn lên môi của nàng, cuồng dã liền dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hôn đến xuất thần, nóng ran, tay lại làm càn dao động thân thể mỏng manh của nàng , vuốt ve, sờ lên tròn trịa của nàng, dừng lại ở chỗ mềm mại hề di chuyển.


      Bối Bối bị câu dẫn cả người như nhũn ra, khát vọng trong cơ thể thúc đẩy nàng hóa bị động thành chủ động, nàng vươn chiếc lưỡi đinh hương theo dây dưa, tiếp xúc mềm mại nóng bỏng làm cho suýt nữa khống chế được gầm tiếng, càng thêm nóng bỏng thăm dò người nàng.


      Ngay lúc nàng ý loạn tình mê, nàng cảm giác cái gì từ trong miệng trượt đến miệng nàng, chút để ý, muốn trượt xuống yết hầu.


      Nàng từ trong say đắm đam mê tỉnh táo được nửa phần:“ Ngự Hàn, chàng cho ta ăn cái gì vậy?”


      “Trân châu, trân châu ngàn năm, nó là của nàng, ta nghiệm chứng cho nàng rồi, có việc gì, an tâm ăn , bảo bối của ta.”


      Môi của dán chặt vào môi của nàng, giọng bởi vì tình triều mà khàn khàn, lại càng thêm câu dẫn triều nhiệt của nàng.


      Nàng cảm động quàng lấy cổ, càng thêm gần sát .


      Vì sao có thể tốt với nàng như vậy, tốt đến đến nỗi khiến cho nàng chỉ nghĩ đến cùng dứt bỏ tất cả, theo cùng nhau trầm luân.


      Nàng vặn vẹo thân người mỏng manh, nàng chủ động cởi bỏ xiêm y thả rơi xuống, da thịt trắng mịn mẫn cảm dán sát vào , nàng chủ động lột bỏ y phục của , làm cho và nàng thẳng thắn đối diện, động tác táo bạo mà vội vàng.


      Ngự Hàn phối hợp với nàng rút y phục, nhịn được phát tác bản tính trêu chọc nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng vội vã đem ta ăn như vậy luôn a, nhớ cần dịu dàng chút a, ta đem chính mình giao cho nàng.”


      Khuôn mặt tuấn tú của ửng hồng tăng thêm vài phần diễm, đẹp đến giống như hoa túc, đúng, chính là giống hoa túc!


      Nàng hôn lên bạc môi an phận của , ngăn chặn hết tất cả những lời trêu người của , thề muốn mê hoặc làm cho đầu óc của mơ màng mất phương hướng......


      ___


      Thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm *: làm việc cẩn thận mới có thể thành công và dài lâu

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 228: GIẢI TRỪ HIỂU LẦM.



      Bối Bối nhanh chân đến cung điện nơi Khả Y ở, cung nữ phụ trách gác đêm thấy nàng chạy đến hành lễ.


      “Nô tì tham kiến Bối Bối tiểu thư”.


      Bối Bối khoác tay, vội hỏi “Khả Y ở đâu?”


      “Khả Y tiểu thư vừa mới ngủ lại ạ.”


      Cung nữ vừa trả lời Khả Y từ trong phòng vội vàng chạy ra, vừa thấy Bối Bối hốc mắt của nàng liền đỏ lên.


      “Khả Y” Bối Bối chạy lại ôm lấy Khả Y, thanh nghe đầy vẻ hối lỗi.


      xin lỗi, xin lỗi, Khả Y, xin lỗi nàng, đều tại ta tốt, đáng lẽ ta nên đến đây sớm hơn, xin lỗi…”


      Khả Y kích động lắc lắc đầu, nước mắt vẫn chảy, nghẹn ngào “Đừng như vậy, nàng có thể đến là tốt rồi, rất tốt rồi, ta biết nàng bận rất nhiều việc mà.”


      , ta bận chút nào cả, chỉ là… chỉ chút việc thôi. Nào, Khả Y, chúng ta vào trong chuyện.” Bối Bối lấy khăn lau nước mắt cho Khả Y, đôi mi thanh tú chứa tia áy náy, phải nàng bận việc mà là nàng thể .


      Vào phòng ngủ, Bối Bối đỡ Khả Y ngồi lên giường, nhìn khuôn mặt yếu đuối, bàng hoàng của nàng, Bối Bối liền nổi giận.


      “Khả Y, nàng yên tâm, ta tìm tên tiểu Hầu gia kia báo thù cho nàng!” Nàng nắm chặt tay, tức giận giậm chân qua lại trong phòng, càng nghĩ lại càng tức giận.


      Khóc xong, nút thắt trong Khả Y cũng dần dần được mở ra, thấy Bối Bối tức giận đến đỏ mặt tía tai bộ dạng muốn phun lửa trong lòng nàng cũng thoải mái hơn phần nào.


      Suy nghĩ chút, nàng hơi xấu hổ, ngón tay nắm chặt, nghẹn ngào “Bối Bối, xin lỗi!”


      Bối Bối ngẩn người “Khả Y, ta mới phải xin lỗi nàng, ta đem nàng tiến cung mà lại đối xử tốt với nàng…”


      , Bối Bối, hãy nghe ta , là do ta tin tưởng nàng nên ta mới xin lỗi, nàng lâu đến thăm ta, ta miên man nghĩ, liền nghĩ đến…ta nghĩ đến nàng vội vàng thành thân cùng Vương, quên mất ta rồi. Ta từng… từng thầm oán giận nàng… ta biết nàng xảy ra chuyện, có phải nghiêm trọng lắm ?”


      Khả Y hổ thẹn thẳng thắn thừa nhận lòng dạ hẹp hòi của mình, bắt đầu lo lắng chuyện của Bối Bối.


      Bối Bối lại ôm Khả Y, nhàng cười “ Khả Y, cần xin lỗi ta, ta lâu như vậy tới thăm nàng, nàng hiểu lầm chút cũng sao, ngược lại ta còn muốn nàng ích kỉ chút mắng ta .”


      Rồi Bối Bối thở dài tiếng “ Gần đây Ngự Hàn nhốt ta ở Xích Diễm Cung, cho phép ta gặp nàng, ta biết phải sợ ta bỏ trốn, mà chính là… muốn hôn lễ của ta và có việc ngoài ý muốn xảy ra. Khả Y, ta có chuyện muốn với nàng nếu cả đời này ta cũng an tâm.”


      Thấy Bối Bối khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc, Khả Y cảm thấy có chút bất an: “Chuyện gì?”


      Bối Bối lấy Hắc tinh ngọc bội ra: “Chính là vật này, trưởng lão ngọc bội này có quan hệ mật thiết với vận mệnh của Xích Diễm quốc, vì muốn giang sơn này ổn định Ngự Hàn phải thành thân với chủ nhân của ngọc bội này, mới có thể phu… phu thê hợp lại bảo vệ giang sơn này…”


      Ánh nến lập lòe trong phòng, Bối Bối cúi đầu ra hết .


      Sau lúc lâu sắp xếp những cảm xúc hỗn loạn trong đầu, Khả Y mới bình tĩnh trở lại.


      “Bối Bối, đừng khóc” Nàng nhàng an ủi, lấy khăn lau nước mắt mặt Bối Bối.


      Mình khóc sao? Bối Bối ngơ ngác sờ lên mặt mình, phát mình khóc, nàng nghĩ mình khóc, chẳng lẽ nghĩ đến được ở cùng với Ngự Hàn, lòng nàng cảm thấy rất đau.


      ra đây là nguyên nhân Bối Bối thể gặp nàng. Nàng hiểu. Khả Y cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, Bối Bối đối với nàng vẫn là tốt, Bối Bối vẫn là bằng hữu tốt của nàng, thẳng thắn đáng . Nàng nắm chặt tay Bối Bối, nhàng khích lệ “Bối Bối, hãy nghe ta , nếu Vương có thể để nàng bên mình nhất định có cách để giải quyết khó khăn, vì vậy nàng phải tin tưởng ngài ấy. Nàng chẳng phải cũng có thể khởi động năng lượng của ngọc bội sao? Ta tin rằng ngọc bội này sâu xa bên trong nhất định còn chứa bí mật gì đó.”


      Sau đó. Khả Y liền nhớ lại đoạn hồi ức.


      “Có chuyện có lẽ ta nên từ sớm với nàng, kỳ ngọc bội này ban đầu cũng phải là của ta, ta nhớ lúc ta còn rất rất , có lần ta lạc đường đến vách núi, ta bị rơi xuống vách núi, ta cảm thấy rất đau đến mức ta nghĩ mình chết mất, nhưng sau đó biết tại sao ta lại cảm thấy có người đến giống như muốn giẫm lên ta, vì thế ta vô thức cắn đối phương cái, tiếp đó ta cũng biết chuyện gì xảy ra, sau khi ta tỉnh dậy liền thấy miếng ngọc bội này nằm bên người, ta thấy miếng ngọc bội này rất đẹp, xung quanh lại chẳng có ai cả, vì vậy ta lấy miếng ngọc bội này, sau này khi lớn lên ta tìm lại vách núi ấy nhưng thấy cho nên ta cũng biết ngọc bội này là của ai, vì vậy ta vẫn mang nó bên người xem như bùa hộ mệnh vậy.”


      Nghe Khả Y hồi, Bối Bối ngơ ngác, tâm tư hỗn loạn nàng nhìn nhìn miếng ngọc bội rồi lại nhìn nhìn Khả Y “Ngọc… ngọc bội này phải của nàng, vậy… Khả Y nàng gạt ta sao?”


      Lắc lắc đầu, Khả Y thận trọng : “Ta gạt nàng.”


      “Vậy… ta nên đâu tìm chủ nhân của ngọc bội này đây, vách núi kia, nàng nhớ ở đâu sao?” Bối Bối có vẻ hoang mang, lo sợ, nàng thể ngờ việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, làm nàng trở tay kịp.


      Khả Y cầm lấy miếng ngọc bội tinh tế, trầm ngâm chút rồi mới : “Bối Bối, ngọc bội này có linh tính, mặc kệ nó đến từ đâu, chẳng phải bây giờ nó là của nàng sao? Nàng xem, lúc trước ta giữ miếng ngọc bội này nó có độ ấm, nhưng từ khi gặp nàng ta phát nó càng ngày càng phát huy linh tính, nó nhiễm máu của nàng, khi nàng nắm nó, nó phát ra nhiệt lượng, điều đó chẳng phải chứng minh nó có duyên với nàng rồi sao?


      “Nhưng mà…nhưng mà…” Bối Bối dường như cũng bị thuyết phục, nhưng lại vẫn thấy có chút thích hợp.


      cần “nhưng mà” gì cả, Bối Bối, ta nàng nghe, cho dù ngọc bội này là của ta, ta cũng tranh giành làm Vương hậu với nàng, nàng là bằng hữu tốt nhất đời này của ta.” Khả Y đem ngọc bội bỏ lại vào tay Bối Bối, rồi nắm chặt lấy tay nàng.


      “Vậy nàng… Ai da, ta tới đây giúp nàng giải ưu như thế nào lại thành ngược lại rồi.” Bối Bối gãi gãi đầu, dứt khoát đem đề tài này gác lại, chuyện đáng ghét này về sau chỉ sợ lại càng phiền phức hơn, ai.


      Khả Y nhàng cười : “Chỉ cần Bối Bối đến thăm ta là ta vui lắm rồi.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 229: NỮ NHÂN NGỐC



      Bối Bối vỗ vỗ ngực, lòng tức giận lại lần nữa trào dâng, giọng đầy căm phẫn: “Nàng yên tâm, ta nhất định báo thù cho nàng.”


      “Bối Bối, ta muốn nàng vì ta mà đắc tội với những quí tộc trong cung, nàng trở thành Vương hậu, phàm việc gì cũng phải biết nhẫn nhịn…”


      được, loại việc bất khả nhẫn nhục này, nếu chúng ta nhẫn nhịn chúng nghĩ rằng chúng ta là nữ nhân dễ dàng bị bắt nạt, nam nữ bình đẳng, vì sao nữ nhân bị uất ức phải cắn răng chịu đựng, kìm nén trong lòng ra bị nghẹn chết người đó, nhất định phải giáo huấn tên tiểu Hầu gia kia trận nhớ đời, cho biết nữ nhân phải dễ bắt nạt.” Bối Bối tay nắm chặt, tư thế rất muốn đánh người.


      Khả Y vội ngăn động tác hung dữ của Bối Bối lại: “Bối Bối, cần như vậy, ta sợ nàng gây thị phi.” Kỳ , nàng sợ Bối Bối lại xung đột với Huyên Trữ công chúa.


      “Ta mới sợ thị phi. Bà nội ta từ dạy được bắt nạt người khác nhưng tuyệt đối cũng thể để người khác bắt nạt.”


      Khả Y sửng sốt chút, việc này có thể làm cho Bối Bối kích động lớn tiếng như vậy, hồi lâu, nàng ngưỡng mộ nhìn Bối Bối: “Bối Bối, nàng dũng cảm.”


      “Nàng cũng có thể trở nên dũng cảm mà.” Bối Bối cười tủm tỉm .


      “Ta cũng có thể chứ?” Khả Y có chút tin vào bản thân mình.


      “Đương nhiên. Khả Y, đêm nay ta ở lại đây ngủ với nàng có được ?” Bối Bối nhìn nhìn sắc trời, chuyển đề tài, xảy ra nhiều chuyện như vậy Khả Y chắc chắn rất mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.


      Khả Y giật mình, kỳ nàng nghĩ mình với Bối Bối mong nàng ở lại với mình, bởi vì… nàng dám ngủ, sợ mơ thấy ác mộng.


      “Bối Bối, nàng tốt.” Hốc mắt Khả Y bắt đầu đỏ.


      “Đúng đó đúng đó, ta là người rất rất tốt.” Bối Bối nháy mắt mấy cái, vẻ mặt khoa trương chút, chọc Khả Y bật cười, những chuyện thoải mái bay hết.


      ……


      Hai người ngủ đến khi mặt trời lên ới thức dậy, Bối Bối bỗng nhiên nhớ tới con rắn đỏ Ngự Hàn, nàng vỗ trán mấy cái.


      “Ai da…., xong rồi!”


      “Có chuyện gì vậy?” Khả Y mặc đồ chỉnh tề, khẩn trương tới.


      Bối Bối vội vàng xốc chăn ngồi dậy, hai câu kể với Khả Y nàng “đối phó” Ngự Hàn như thế nào, nhưng mà nàng chỉ kể chuyện hùng hoàng, còn đoạn trước kia kể, bởi vì nàng rất ngại ngùng!


      “Nàng hạ hùng hoàng Vương?” Khả Y há miệng quên cả khép, Bối Bối là…


      Lắc lắc đầu, nàng liền giúp Bối Bối lấy áo quần, rồi chải tóc cho nàng.


      “Bối Bối, nàng trở về nhất định phải tạ tội với Vương, làm sao bây giờ… Vương nhất định rất tức giận.”


      “Yên tâm, ta trở về với ngọc bội này phải của nàng, tức giận.”


      Bối Bối vội vàng giặt khăn lau sạch mặt, sau đó thuận tay lấy vài miếng điểm tâm bỏ vào miệng.


      “Umh…Uhm…ăn ngon ăn ngon, Khả Y, ta về trước nha.” Nàng vội vàng , trong lòng rất lo lắng về tình trạng của Ngự Hàn, biết bây giờ biến trở lại chưa?


      Khả Y đến cửa cung điện, lo lắng dặn: “Vậy nàng chuyện với Vương cho tốt, đừng để cãi nhau.”


      “Uh, nàng yên tâm, như vậy với ta đâu.” Bối Bối nhướng đôi lông mày, ánh mắt lộ ra ngọt ngào, bí mật của ngọc bội giải được chút, cho nên thế giới vẫn tốt đẹp, rất vui, a…


      Vội vã chạy về Xích Diễm cung, phát bên trong rất yên ắng, giống như có nguy hiểm uy hiếp. Bối Bối nhàng bước vào, gặp phải cung nữ vừa bước ra, thấy cung nữa thất sắc nàng vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”


      “A, Bối Bối tiểu thư, là Vương…Vương tức giận, cho nô tì vào hầu hạ.” Cung nữ có vẻ rất hoảng sợ, chắc chắn Ngự Hàn rất giận dữ.


      Bối Bối lè lưỡi, khoác tay: “Ngươi lui xuống trước .”


      “Vâng.” Cung nữ nhè thở ra, sau đó mau chóng rời .


      Lén lút mở cửa phòng ra, nàng cẩn thận thò đầu vào thăm dò, ánh mắt quét lượt quanh phòng ngủ. có người? Cung nữ chẳng phải Ngự Hàn rất tức giận sao? Quan sát hồi lâu, thấy bên trong ngoài yên tĩnh chỉ có yên tĩnh Bối Bối mới nắm chặt tay sau đó mới nhàng từ từ bước vào.


      Ngự Hàn, chàng ở đâu? Ngự Hàn, ta trở về!”


      Bối Bối tìm kiếm hết trong rồi lại ngoài phòng ngủ mà chẳng thấy bóng dáng Ngự Hàn đâu cả, ngay cả bóng dáng con rắn cũng thấy. Bối Bối bắt đầu có chút hoảng hốt.


      phải là xảy ra chuyện gì chứ?” Bối Bối cắn cắn ngón tay, mắt rơm rớm, hồng hồng.


      Bối Bối dùng sức trừng mắt, cho chính mình suy nghĩ lung tung, thanh vẫn khống chế được rung rung “ Ngự Hàn, chàng đừng làm ta sợ được ? Chàng mau ra đây, thấy chàng ta rất sợ, nếu chàng lên tiếng cho ta biết chàng ở đâu được , ta tìm chàng.” Ngừng chút, nàng lắng tai nghe động tĩnh, nhưng mà, tràn ngập căn phòng chỉ là yên tĩnh đáng sợ, làm cho người ta hít thở thông.


      Nàng nhịn được bắt đầu rơi nước mắt, nàng gọi trong tiếng khóc “ Ngự Hàn, ta…ta với chàng, Khả Y ngọc bội phải của nàng ấy, là nàng ấy lúc nhặt được, ta và Khả Y lúc đó có gì xung đột, chàng đừng giận nữa được Ngự Hàn…”


      Gọi lâu nhưng trong phòng vẫn có tiếng đáp trả, Bối Bối buồn bã, đầu óc trống rỗng. Nàng vô lực ngã ngồi mặt đất, mặt chôn chặt vào đầu gối bắt đầu khóc to lên, giờ phút này, nàng chỉ biết khóc. Ý thức duy nhất tồn tại trong đầu nàng chính là khóc.


      Ngự Hàn kỳ vẫn ở trong phòng, có điều thân. bây giờ vẫn còn là con rắn , vừa rồi thấy nàng lén lút vào, rất tức giận, vì thế thi pháp thân, tại bây giờ có thể thi pháp thân nhưng đủ pháp lực để thân.


      “Hu hu hu… Ngự Hàn tìm thấy, hu hu hu…” Bối Bối nức nở, bờ vai run run, nàng khóc thương tâm.


      Con rắn trong suốt nhàng bò lên đầu gối của nàng, bò vào trong váy của nàng, ngẩng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt chôn chặt trong đầu gối của nàng. đau lòng! Sao lại có nữ nhân ngốc như vậy, tìm thấy người biết kêu người khác tới giúp đỡ sao lại ngơ ngác ngồi ở đây khóc.


      là ngốc mà, làm cho người ta vừa tức giận lại vừa thương xót. Nghĩ nàng chắc chắn tìm thấy ngây ngốc, nhưng ngờ nàng lại như vậy, là ngốc quá mà! Nhưng mà lại tiểu nữ nhân ngốc này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 230: HỌC THÀNH PHÁP THUẬT



      Bối Bối hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mang theo hy vọng nhìn nhìn bốn phía, hy vọng đột nhiên xuất giống như trước kia, nhưng mà nàng thất vọng rồi.


      lần nữa nàng lại đem mặt chôn vào đầu gối, tiếp tục khóc, khóc càng thêm thê thảm.


      “Đừng khóc, ta ở trong này a nữ tử ngu ngốc.” Con rắn trong suốt muốn chuyện với nàng, nhưng giọng cách nào truyền đến nàng, tức giận của bắn ra bên ngoài, lại rất nhanh chóng tiêu trừ .


      Hùng hoàng vốn chính là thiên địch của rắn, nhưng mà bằng tu vi của , có thể vận công bức hùng hoàng ra, chính là bởi vì đề phòng nàng, nhưng lại lúc nhiệt huyết sôi trào......


      Ngự Hàn......” Giọng của nàng vì khóc đều khàn cả rồi, thanh kêu gọi truyền vào lỗ tai , mỗi tiếng đều làm cho lòng đau như xé.


      được, phải nghĩ biện pháp dừng nước mắt của nàng, khóc như vậy hoài trốn trong váy của nàng, phỏng chừng rất nhanh bị nước mắt của nàng nhấn chìm luôn.


      Đầu rắn của vươn ra, lưỡi rắn đưa ra liếm mặt của nàng, liếm nước mắt của nàng.


      Uhm...... Mặn mặn chát chát, vị này ngon, về sau bảo nàng đừng khóc nữa mới được, bằng ăn vất vả.


      Tuy rằng như thế, nhưng là vẫn là từng chút từng chút liếm nước mắt rơi xuống của nàng.


      Bối Bối mơ hồ cảm thấy mặt có cái gì đó liếm nàng, trong đầu của nàng chỉ thoáng lướt qua hình ảnh quen thuộc, lần kia ở trong nước......


      Ngự Hàn!” Bối Bối kinh hỉ kêu lên thành tiếng, đưa tay sờ sờ hai má, chạm đến những giọt nước mắt gương mặt giờ còn, đột nhiên nàng kích động đứng lên.


      ! Nhất định là , chỉ có mới có thể thích liếm nàng như vậy.


      Nhưng mà, ngay lúc nàng đứng lên, Ngự Hàn cũng “Ba” tiếng rơi mặt đất, ngã đến thất điên bát đảo.


      lắc lắc đầu, vất vả mới choáng váng đầu, mắt rắn của đầy giận dữ, nữ nhân này đúng là chọc cho người ta tức giận, cứ đột nhiên đứng lên như vậy, nhưng mà vừa rồi còn ở trong làn váy của nàng!


      Ngự Hàn, chàng mau thân a.” Bối Bối xoay quanh, muốn biết ở phương hướng nào, bất giác nhận ra mình vừa rồi đem người mình muốn tìm ném xuống mặt đất.


      Ngự Hàn miễn cưỡng ngủ ở mặt, quyết định nghỉ ngơi lấy lại sức chút mới có thể lại thi pháp thân.


      Bối Bối kêu hồi lâu, lại ai đáp lại, nàng ủ rũ cúi đầu, chịu buông tha, tiếp tục chuyện với khí:“ Ngự Hàn, ta biết chàng ở trong này, chàng hãy nghe ta , Hắc Tinh ngọc bội phải của Khả Y, ta gặp mặt Khả Y xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”


      Duỗi thân rắn lười biếng, thân thể trong suốt của dần dần biến thành màu đỏ đậm:“Ta nghe rồi, tiểu nữ nhân.”


      Sau thân, giọng của ràng truyền vào trong tai của nàng.


      Bối Bối kinh hỉ nhìn theo hướng xuất giọng , nhìn hồi lâu, cũng thấy bóng người của , Bối Bối nhịn được gương mặt suy sụp, đáng thương hỏi:“ Ngự Hàn, chàng còn chịu thân sao?”


      Thấy nàng chỉ biết nhìn thẳng hoặc ngước nhìn chung quanh, Ngự Hàn tức giận lại lên tiếng:“Nhìn xuống đất, nữ nhân ngu ngốc!”


      Bối Bối cúi đầu, nhìn thấy thân mình trong suốt lấp lánh hồng quang của lười biếng cuộn lại ở thảm, nàng ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào đầu của .


      Ngự Hàn, chàng như thế nào còn biến trở về hình dạng cũ?”


      “Đừng sờ đầu ta.” Ngự Hàn tức giận buồn bực rống lên với nàng, sau đó thuận theo cổ tay của nàng mà bò lên người, động tác nhanh chóng trôi chảy, vầng sáng đỏ sậm tỏa ra theo những uốn lượn của thân mà lấp lánh, tuyệt đẹp vô cùng.


      Công phu trong nháy mắt, liền bò đến trước ngực của nàng, dùng đầu cọ cọ mềm mại của nàng.


      “A, chàng...... Chàng cần làm như vậy.” Bối Bối cảm giác chỗ mềm mại dòng điện chạy qua, làm cho nàng nhịn được thở hổn hển.


      “Ta muốn như vậy, còn muốn như vậy!” tiến vào trong vạt áo của nàng, trực tiếp tiếp xúc thân mật nhất với mềm mại xinh đẹp của nàng.


      Ngự Hàn liếm tròn trịa của nàng, cố ý trêu chọc nàng, ai bảo nàng lừa làm cho nuốt Hùng Hoàng, còn làm cho hư nhược cả đêm.


      Cảm giác khiêu khích của trước ngực nàng, da thịt Bối Bối dần dần nóng lên, nàng lắp bắp muốn ngăn cản :“ Ngự Hàn, ta còn có chuyện muốn với chàng, trước hết chàng đừng làm như vậy nha, a......”


      đột nhiên nhàng cắn nàng cái, làm cho nàng kìm lòng đậu thở dốc rên .


      Ngự Hàn, chàng...... chàng như vậy, ta muốn cùng con rắn làm chuyện đó nha.” Dưới tình thế cấp bách Bối Bối buộc phải thốt ra những lời này.


      Chỉ thoáng, động tác của ngừng lại.


      Chung quanh, lặng im......


      Bối Bối cẩn thận hít thở, giận dữ chứ, ô...... như thế nào cũng là do nàng làm cho biến thành như vậy.


      Ngự Hàn tức giận buồn bực từ vạt áo của nàng ra, dừng ở cổ tay nàng.


      “Nữ nhân ngu ngốc, lấy Hắc Tinh ngọc bội ra .” trừng cặp mắt rắn lớn lắm, nhìn ra được có chút tức giận.


      “Ah, được.” Bối Bối vội vàng lấy Hắc Tinh ngọc bội ra đưa cho .


      “Đưa ta làm gì, trước hết nàng phải khởi động năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội, sau đó ta mới có thể lợi dụng Hắc Tinh ngọc bội để khôi phục nguyên dạng, ngu ngốc.” Ngự Hàn đem ngọc bội trả lại vào trong tay nàng.


      Bối Bối nắm ngọc bội, :“Nhưng mà...... Nhưng mà ta làm được a.”


      “Nàng làm được!” nhìn nàng cổ vũ, ánh mắt tràn ngập niềm tin tưởng đối với nàng.


      “Ta......”


      Nhìn ánh mắt tràn ngập quả quyết của , lời của Bối Bối chưa xong nuốt vào yết hầu, lòng, vì ánh mắt của mà trở nên ổn định.


      “Được, ta thử xem.” Nàng ngồi xếp bằng xuống.


      phải thử xem, là nhất định làm được, nữ nhân ngu ngốc, bây giờ trong cơ thể của nàng có trân châu ngàn năm, tự tin chút, phóng thích năng lượng trong cơ thể của nàng.”


      Bối Bối cẩn thận đặt thảm, sau đó mở lòng bàn tay ra, đôi mắt tập trung nhìn chăm chú vào ngọc bội, từ từ nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp vận khí từng dạy cho nàng.


      Nàng nhất định phải thành công, nhất định phải!


      Suy nghĩ mới động, dường như ngay lập tức, nàng cảm giác được trong cơ thể dòng nhiệt theo suy nghĩ của nàng mà di chuyển.


      “Tiểu Bối Bối, nàng giỏi quá!” Giọng của dịu dàng vang lên.


      Bối Bối mở to mắt, chỉ thấy Tinh ngọc bội ban đầu còn ở trong tay nàng giờ treo lơ lửng , lóe ra ánh sáng chói mắt.


      Nàng vừa mừng vừa sợ tập trung mắt,, lúc này đây nàng dám lại phân tâm, rất sợ tạo thành bất lợi gì ảnh hưởng đến , vì thế nín thở cẩn thận đem ánh sáng của ngọc bội chiếu vào người .


      Con rắn đỏ liên tục ngừng mà hấp thu năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội, dần dần, ánh sáng người con rắn đỏ càng ngày càng mãnh liệt, bao lâu liền hình thành màu đỏ thẫm tỏa ra khắp nơi......


      Con rắn to đỏ như lửa nháy mắt lấp đầy phân nửa gian phòng ngủ.


      Ngự Hàn, chàng biến lớn rồi! Ta thành công rồi!” Bối Bối vui mừng nhảy dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn , lần đầu tiên cảm thấy hưng phấn như vậy khi nhìn thấy thân rắn lớn của .


      “Hừ hừ, ta biến lớn trở lại, nàng cũng nên...... bị phạt!” Đầu rắn của phun khí, uy hiếp bức đến trước mặt nàng.


      Bối Bối lúc này mới nhớ lại tình cảnh của mình, nàng cười gượng :“Ha ha, Ngự Hàn, nếu ta giúp chàng biến trở về như cũ, vậy chúng ta liền xóa bỏ mọi chuyện .”


      “Mơ tưởng!” hừ tiếng, cái đuôi cuốn cái, đem toàn bộ người của nàng cuộn lại, đem y phục của nàng mở ra, sau đó tùy ý tiến công thân thể xinh đẹp của nàng.


      Độ nóng trong phòng tăng cao, tràn ngập tiếng rên trầm thấp, còn có tiếng thở dốc nặng nề, mảnh kiều diễm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 231: XÀ VƯƠNG PK XÀ HẬU



      Bông tuyết bay bay, tuôn rơi xuống, gió lạnh đến xương thồi mạnh ào ào ở bên ngoài cung điện kiên cố. Phủ lên bên ngoài tường cung sắc trắng tinh khiết, khí lạnh lẽo, trong cung điện lại tràn ngập ấm áp, hơi ấm lượn lờ.


      Trong ngự thư phòng, Ngự Hàn lười biếng ngồi dựa vào ngai vàng, mảnh da hổ màu vàng kim phủ lên ngai vàng của tạo cảm giác ấm áp dễ chịu.


      Giờ phút này, cầm quyển sách, nhàn nhã đọc, ngón tay thon dài trắng nõn thỉnh thoảng lật trang sách.


      Ngự Hàn, cuối cùng chàng có nghe hay a, ta Khả Y phải chủ nhân thực của Hắc tinh ngọc bội, sau này chàng cũng thể cho ta gặp Khả Y.”


      Hai tay của Bối Bối chống nạnh, tựa như dáng vẻ hung dữ, nàng buồn bực nhìn con rắn lười có dáng vẻ mỹ nam vẫn bất động như trước, cho dù bộ dáng thảnh thơi của làm tức chết người đền mạng, mà vẫn đẹp trai làm cho người ta muốn bổ nhào tới.


      Oh No, dừng lại dừng lại, bây giờ phải là lúc tơ tưởng đến gương mặt xinh đẹp của , khai thông đầu óc của mới là việc hàng đầu.


      “Thịch thịch thịch.” Nàng hai ba bước lên bậc thang tới gần , mới nghĩ đưa tay đẩy cái, làm cho phân tâm mà chú ý đến nàng chút.


      Ai ngờ, tay của nàng mới giơ lên, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp sâu thẳm gợn sóng lạnh lùng, khí thế sắc bén kia làm cho tay nàng dừng lại ở giữa trung.


      Bối Bối chu miệng, tay ở gần như vậy cam lòng thu tay về, nàng như thế nào lại quên nam nhân này có thói quen xấu quái lạ, đó chính là chỉ thích nàng làm thư đồng im lặng, lại tuyệt cho phép nàng có cử chỉ gì quấy rối, cho dù là phát ra thanh cũng được.


      Dù sao chính là quái nhân, làm sao có người có thói quen như vậy, chỉ cho ở bên cạnh được .


      Nếu , liền cho nàng xem sắc mặt của , tựa như bây giờ!


      Thấy nàng ngoan ngoãn hạ tay xuống, Ngự Hàn tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết.


      A......


      Tay của Bối Bối nắm thành quyền muốn thét chói tai, làm sao lại có loại nam nhân như vậy a!


      Nàng hổn hển theo quan sát gương mặt hơi hơi cúi xuống của , dáng vẻ chuyên tâm kia làm cho nàng dường như muốn phát điên, đọc cái quỷ gì, mỗi lần đều như vậy.


      Hít vào, thở ra, hít vào sâu, nàng quyết định quan tâm đến bất cứ cái gì, hơi hơi ngửa đầu, miệng mở to ra hét lớn:“A......”


      Tiếng hét vừa ra, đem Ngự Hàn như bị sét đánh thiếu chút nửa từ ngai vàng rơi xuống, nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt đen dám khen tặng.


      Tiếng thét chói tai có uy lực như tiếng sấm bên tai, xác thực là chỉ có hơn chớ kém, ít nhất cường độ thanh của nàng so với tiếng sấm còn cao!


      Ngự Hàn nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, đuôi lông mày co rúm chút, biết làm cách nào đành đưa tay che miệng của nàng lại:“Tiểu Bối Bối, nàng nên dùng phương thức quấy rối người khác như vậy để kháng nghị chứ?”


      Rốt cục chịu để ý nàng sao!


      Bối Bối thực dùng sức kéo tay của xuống, thuận tiện ngược đãi nhéo bàn tay , trút giận chút.


      Ngự Hàn, ta cảnh cáo chàng, nếu chàng lại nghe lời ta , ta liền...... Ta liền thi pháp đánh chàng!” Tay nàng nắm thành quyền giơ giơ trước khuôn mặt tuấn tú của , giả vờ uy hiếp.


      Nhìn phấn quyền của nàng có chút uy hiếp nào, đáy mắt Ngự Hàn lướt qua ý cười, pha lẫn chút hứng thú, đặt quyển sách xuống, đứng lên, thân hình rất cao lớn tuấn lập tức cho thấy nhắn xinh xắn của nàng.


      Bối Bối ngẩng đầu lên đối diện với , thét lên, vì sao còn chưa khai đấu, nàng liền cảm thấy về mặt khí thế thua phần rồi, cam lòng thế nào ấy, nhưng mà nam nhân trời sinh là cậy mạnh, hey!


      Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của rất tốt giống như có chút nghiêm túc, Bối Bối nhịn được từng bước lùi về phía sau, trước hết phải duy trì khoảng cách an toàn, ai biết có thể giảo hoạt muốn tập kích hay .


      “Tiểu Bối Bối, nàng làm sao lại lùi về phía sau vậy, phải muốn đánh nhau với ta sao, vậy động thủ a, ta muốn lĩnh giáo chút pháp lực Hắc Tinh ngọc bội cộng thêm ngàn năm trân châu của nàng rốt cuộc tu luyện tới trình độ nào.”


      Ngự Hàn tới từng bước, duy trì khoảng cách rất gần với nàng.


      Khoảng cách gần đến đủ để cho nàng cảm thấy mạnh mẽ của , yếu của mình, ô......


      Nhưng mà, trong lòng muốn tuân theo làm cho nàng muốn lùi bước, càng thêm muốn thử xem gần nhất mình tu luyện có tiến bộ hay , từ sau khi nàng ăn xong trân châu ngàn năm, nàng vận dụng pháp lực càng ngày càng thuận lợi.


      Nàng cố gắng nhớ lại trước kia lúc xem tivi, cao thủ so chiêu là có dáng vẻ gì? Đúng, cần phải có vẻ mặt thoải mái tự tin.


      Hắng giọng chút, nàng giả bộ thực ung dung tự tại mỉm cười mười phần tin tưởng, điều kiện với :“Nếu ta thắng, chàng chỉ phải giải trừ ràng buộc cho ta gặp Khả Y, còn phải đồng ý cầu của ta.”


      “Uhm? Nàng xác định nàng có thể thắng được ta sao?” Ngự Hàn lười biếng hé mở đôi mắt, mày giương cao, mắt phượng đen huyền lưu chuyển tràn đầy ý cười nồng đậm.


      Thấy có dáng vẻ xem thường nàng, Bối Bối thầm cắn răng, giận giận, cao thủ phải duy trì bình tĩnh.


      Nàng học theo nhướng mày:“ thử làm sao mà biết.”


      “Được, thách đấu của nàng ta chấp nhận rồi, Vương hậu quý, cho bổn vương nhìn xem bản lĩnh của nàng, hy vọng nàng có thể thắng.” xong lời cuối cùng, mang theo tà khí tiến sát vào khuôn mặt của nàng, thổi khí.


      Bối Bối nhảy ra sau vài bước, tránh công lực mê hoặc của :“Chúng ta đấu nhau ngay tại đài này, nhưng mà chàng thể đánh trả, chỉ có thể tránh công kích của ta, nếu chàng chính là tuy thắng nhưng chẳng vinh quang gì, chân ai rơi xuống bậc thềm trước tính là thua.”


      cho phép ta đánh trả?” nhíu mày, đối với quy định của nàng cảm thấy có chút buồn cười, làm gì có người nào thi đấu lại đặt ra cầu như vậy.


      Bối Bối gật đầu mạnh, ra vẻ có lý chẳng sợ mà :“Chàng đương nhiên thể đánh trả, ta bây giờ còn là người mới, người mới hiểu hay , người mới chính là tân thủ chưa thành thạo, nếu cho chàng đánh lại, ta lại nhất thời phát ra pháp lực, ta đây chẳng phải rất nguy hiểm sao.”


      “Ta tổn thương đến nàng.” nhíu mày.


      “Ta mặc kệ, tóm lại chính là ta công chàng thủ.” Nàng ràng mãnh liệt.


      “Nàng công ta thủ? Lí do lúc nãy thiệt tệ.” Bờ môi của gắn giương lên cười xấu xa.


      Thấy biểu dáng vẻ tàn ác, Bối Bối biết nhất định lại hiểu nhầm!


      thầm áp chế xúc động muốn tranh luận với , gương mặt của nàng chuyển sang nghiêm túc :“Được, vậy chàng tiếp chiêu.”


      “Ta chờ.” Ngự Hàn ràng đứng mà tay đưa ra sau lưng, nụ cười tuấn nhàng như gió, giống như tuyệt đem nàng để vào mắt.


      Bối Bối tập trung tinh thần đem năng lượng vận hành tới lòng bàn tay, hồng quang nhàn nhạt ở trong tay nàng lóe sáng:“Xem chiêu!”


      Nàng tỏa lực đạo đánh về phía , nhìn thấy hào quang bắn lại phía mình, mày kiếm của Ngự Hàn nhướng lên, khen ngợi:“ tệ, bây giờ có thể tùy ý thi pháp rồi.”


      Ngay sau đó, trước khi hào quang tiến gần sát , thoải mái mà lách người, tránh được công kích của nàng.


      “Ô, lại đến.” Bối Bối càng đánh càng hăng say, tuy rằng có võ công, nhưng thi pháp đánh nhau cũng như chơi rất vui, nàng rốt cục có thể thích làm nữ hiệp rồi, ha......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :