1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 221: CON NGƯỜI SẮT ĐÁ NHU TÌNH



      Khả Y im lặng tùy ý Quan Quan sửa soạn, khi nàng nhìn đến bộ xiêm y rách nát mặt đất, nàng nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ rực, có chút cuồng loạn khàn tiếng gào thét:“Quan Quan, đem xiêm y đó thiêu hủy, thiêu hủy, ta muốn nhìn thấy bộ xiêm y đó, mau cầm thiêu hủy a!”


      “Vâng vâng vâng, Khả Y tiểu thư cần tức giận, nô tỳ lập tức đem thiêu hủy.” Quan Quan vội vàng cầm lấy xiêm y chạy , lo lắng quay đầu liếc nhìn Khả Y lần, sau đó lo lắng rời .


      Lúc Quan Quan chạy đến cửa chính, thiếu chút nữa cùng đụng vào Thương Tuyệt Lệ đến.


      “A...... Nô tỳ khấu kiến Thương...... Thương hộ vệ.” Quan Quan hơi thở dốc .


      Ánh mắt sắc bén của Thương Lệ nhìn đến bộ xiêm y trong tay nàng.


      Rách nát?


      Giọng run run hỏi:“Bộ xiêm y này...... Vì sao lại trở nên như vậy?”


      “Nô tỳ biết, Khả Y tiểu thư muốn nô tỳ cầm thiêu hủy, Khả Y tiểu thư nàng......lúc quay trở về nàng khóc rất nhiều, cái gì cũng chịu .” Quan Quan lo lắng hốc mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn về hướng tẩm cung.


      Nghe lời của Quan Quan, Thương Tuyệt Lệ cảm giác trái tim như bị bóp chặt rất đau, nghĩ...... biết Khả Y gặp chuyện gì.


      Quan Hoa tiểu Hầu gia!


      Tay nắm lại rất chặt, thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn la to.


      Hít hơi sâu, bước về hướng phòng ngủ, oán hận đan xen trong đáy mắt, nếu chưa từng rời , là có thể bảo vệ nàng lúc nàng bất lực nhất, nếu chưa từng rời ......


      Mang theo cơn sóng triều cuồn cuộn tràn đầy, nhàng gõ cửa, mở miệng, áp chế tắc nghẽn trong cổ họng, giọng khàn khàn khác thường:“Khả Y, là ta, ta có thể vào ?”


      Cả người Khả Y cứng đờ, đôi mắt yếu ớt chăm chú nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, suy nghĩ hỗn loạn.


      vì sao muốn tới, bây giờ nàng muốn nhìn thấy , chút cũng muốn.


      Đưa tay ôm chặt lấy bản thân mình, sắc mặt của nàng tái nhợt mím môi, trả lời người ở ngoài cửa.


      Thương Tuyệt Lệ nghe ai trả lời, trong lòng càng nóng vội, trăm ngàn lần đừng làm chuyện dại dột mới được.


      “Bang bang phanh......” lại dồn dập gõ cửa.


      “Khả Y, mở cửa ra, Khả Y......”


      Lời kêu gọi của cùng với tiếng gõ cửa đều vội vã như nhau, thanh lọt vào tai, Khả Y chịu nổi đưa tay che lỗ tai lại, lắc đầu đầy kích động, giọng vỡ tan:“Ta muốn nghe, muốn thấy , đừng cho nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ta......”


      Ngay lúc nàng còn nghe được tiếng đập cửa cứ tưởng rằng còn ở đó nữa, cửa đột nhiên vang lên tiếng nổ:“Oành!”


      Khóa cửa bị chấn động làm hư, hai cánh cửa cứ như vậy run run mở ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt còn chứa mù mịt, hình dáng của đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt của nàng, mông lung lại ràng


      “Ngươi......” Nàng dám tin trừng mắt.


      Thương Tuyệt Lệ lập tức cất bước vào, nhìn thấy nổi đau khổ, đáng thương lóe ra trong đôi mắt ngập nước của nàng, vẻ mặt của cứng lại, trái tim giống như bị cái gì đó đâm vào, đau nhức ỉ.


      Khi ánh mắt của vô tình nhìn thấy dấu vết thể che đậy cổ nàng, cả người phát ra cơn giận bừng bừng, tiểu Hầu gia chết tiệt! Lại đối xử với nàng như vậy......


      “Ngươi...... Ngươi đừng tiến vào, ra ngoài, ra ngoài...... Ta muốn nhìn thấy ngươi.” Khả Y kích động lập tức đứng lên, muốn bỏ chạy về hướng bên trong phòng.


      Động tác của Thương Tuyệt Lệ rất nhanh ngăn trở trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy đau lòng, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt bởi vì có nỗi đau nào đó, oán hận nào đó, phẫn nộ nào đó, mà trở nên có chút méo mó, mang theo nỗi đau khổ sâu lắng.


      Đều là tốt, bảo vệ tốt cho nàng.


      Nhìn thấy nét mặt của như vậy, Khả Y vừa vừa hận, cắn môi, nàng phản ứng kịch liệt đưa tay đẩy ra:“Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi, a!”


      Nàng dường như rống lên với , trong lòng có nỗi rung động sợ hãi khốn cùng với nỗi phẫn nộ nên lời đối với .


      Cử chỉ của nàng hoàn toàn vượt qua giới hạn lúc bình thường, nàng ngừng đẩy , muốn đem đuổi , nhưng mà lại cũng nhúc nhích tùy ý cho nàng đẩy.


      Cho dù thỉnh thoảng bị đẩy lùi bước, lại đứng vững lại, thương tiếc lẳng lặng nhìn nàng, cho nàng muốn làm gì làm đối với .


      Thấy bị chửi như vậy mà trả lời, kiểu đầu gỗ đánh đánh trả lại, Khả Y đẩy đẩy, lại giống như biến thành đánh .


      Ánh mắt đau lòng của , từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn nàng, mặc kệ nàng kích động cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào đẩy ra, vẫn như cũ hề nhúc nhích cho nàng trút giận, lúc nàng muốn rời , luôn chắn ở trước mặt nàng.


      Cho đến khi đánh tới mệt mỏi, nàng mới buông tay, nhìn ánh mắt thay đổi của , nước mắt của nàng tràn mi rơi xuống, tất cả những uất ức và sợ hãi thể che giấu ở trước mặt .


      Nàng đưa tay che lại mặt, nghẹn ngào khóc ra thành tiếng, khóc thê thê thảm thảm.


      cánh tay khỏa mạnh có lực vòng qua đặt bả vai của nàng, đem nàng đưa vào trong lòng ngực ấm áp rắn chắc.


      Nàng giãy dụa thoát ra, oán trách gào to với :“ Bây giờ ngươi còn tới làm gì, ta cần ngươi tới a, ngươi sớm rồi phải sao?”


      để ý giãy dụa của nàng, dùng sức đem nàng ôm chặt, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ căm phẫn:“Khả Y, hãy nghe ta , ta chưa từng nghĩ tới phải , là công chúa khỏe, sai ta mời ngự y, ta cho rằng...... cho rằng...... Ta có thể trở về rất nhanh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Là ta vô dụng.”


      xong lời cuối cùng, giọng của khản lại, giống như chịu trăm ngàn đau đớn, hốc mắt bởi vì nỗi đau này mà dường như đỏ lên.


      Từ từ, Khả Y im lặng xuống còn giãy dụa nữa, nhưng cũng lời nào, chỉ là lẳng lặng rơi nước mắt.


      Mang theo những giọt nước mắt ấm áp, từng giọt rơi lồng ngực của , giọt lại giọt nước mắt nhàng, giống như rơi xuống trong lòng, chìm sâu xuống, sâu xuống......


      đem đầu của nàng ấn sâu vào trong lòng, ôm nàng chặt, chừa chút khen hở nào.


      Tựa vào trước ngực của , khóc thút thít khi hô hấp lại hít vào mùi hương nam tính trong sạch mát mẻ của thoải mái, tia, trấn an tâm hồn sợ hãi, phẫn nộ khác thường của nàng.


      “Khả Y......” thở dài, giọng khàn khàn tràn đầy đau lòng sâu sắc.


      Tay nàng run rẩy, từ từ vòng qua thắt lưng của , nhàng ôm lấy.


      Cảm giác cái ôm đáp trả của nàng, Thương Tuyệt Lệ kích động tim đập gia tốc, càng ôm chặt nàng thêm.


      Hồi lâu, giọng của nàng ở trước ngực của vang lên, có chút chần chờ:“Ta...... Ta muốn gặp Bối Bối.”


      “Được, ta lập tức mang nàng gặp Bối Bối tiểu thư.”


      ...... Ta...... Ta muốn ra ngoài......” giọng của nàng có chút run run, nghĩ bên ngoài tối đen như mực, trong vô thức nàng cảm thấy chùn chân, bên ngoài kia, rất lạnh.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 222: CÁI TÁT



      Giọng hơi run của nàng, yếu đuối mang theo sợ hãi, truyền vào trong tai , làm cho càng thêm đau lòng.


      “Được, vậy nàng an tâm đứng ở nơi này, ta mời Bối Bối tiểu thư lại đây.”


      hơi đẩy ra nàng, cử động tay cẩn thận...... nàng ra tiếng ngầm đồng ý, vuốt hai má của nàng, nhàng lau nước mắt bờ má của nàng, động tác dịu dàng thương tiếc.


      “Bảo Quan Quan ở bên cạnh nàng...... Ta trở lại rất nhanh, nhất định trở lại rất nhanh.” yên lặng nhìn nàng, thận trọng hứa hẹn với nàng.


      Giọng của , trầm thấp lại có lực, làm cho nàng khỏi tin cậy.


      Trong nháy mắt ánh mắt rơi vào mông lung, nàng nhàng gật đầu:“Uhm, ngươi...... Ngươi phải nhanh trở về.”


      Tiếng của nàng bởi vì khóc mà khàn khàn, cũng khôi phục tia bình tĩnh.


      “Được.” Giọng của cũng khàn khàn như vậy, mang theo tình cảm sâu đậm.


      ......


      Huyên Trữ công chúa đứng ở bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn ngự y bôi thuốc cho đường huynh.


      Nghe càng ngừng phát ra kêu rên, Huyên Ninh công chúa gấp đến độ phát bực:“Đường huynh, đừng la nữa, nam tử hán đại trượng phu chịu chút đau liền kêu thành như vậy, phiền chết người.”


      “Đường muội, vết thương cũng phải người muội, muội đương nhiên kêu, a...... Tiểu tiện nhân chết tiệt, ta nhất định bỏ qua cho nàng ta!” Quan Hoa tiểu Hầu gia phẫn nộ khuôn mặt thanh tú méo mó đáng sợ.


      Huyên Trữ công chúa nghi hoặc :“Đường huynh, vì sao Hà Khả Y đối phó với ngươi như vậy?”


      “Còn phải nàng ta, con kỹ nữ kia giả vờ thanh cao, ta đường đường tiểu Hầu gia bằng lòng muốn nàng ta, nữ nhân qua đời chồng, là nể mặt nàng ta lắm rồi!” Quan Hoa tiểu Hầu gia tức giận đấm xuống mép giường cái, lại tác động đến chân bị thương, làm cho lại kêu rên tiếng.


      “Tiểu Hầu gia, xin ngài đừng cử động, bằng lão phu có cách nào bôi thuốc.” Ngự y nhíu mày, thận trọng lên tiếng.


      Huyên Trữ công chúa hít sâu hơi, ánh mắt bắn ra mũi nhọn lạnh lùng mà nghiêm khắc, nàng tiến sát thêm vài bước, từ cao nhìn xuống chằm chằm vào tiểu Hầu gia.


      “Đường muội, muội...... muội làm gì mà nhìn ta hung hãn như vậy?” Quan Hoa tiểu Hầu gia bị nàng nhìn trong lòng có chút run sợ.


      Huyên Trữ công chúa vươn tay chỉ chỉ mũi của :“Ngươi , ngươi cưỡng bức Hà Khả Y phải?”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia rụt đầu lại, có chút chột dạ, lại cam lòng mình bị đường muội hù dọa, vì thế phải kiên trì “quang minh chính đại” mà ngẩng đầu.


      “Cái gì cưỡng bức, cái gì yếu đuối, dù sao nàng ta sớm hay muộn cũng là người của ta, hơn nữa muội giúp ta an bài, cơ hội tốt như vậy......”


      “Ba.”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia còn chưa xong, Huyên Trữ công chúa tát cái mạnh mặt , đùng đùng mắng:“Đường huynh, ta thực khinh bỉ ngươi, ta giúp ngươi lấy lòng Hà Khả Y, lấy thắng được tâm hồn của nàng, phải cho ngươi làm hành động cầm thú này, ngươi xem nữ nhân là cái gì a!”


      “Muội......” Quan Hoa tiểu Hầu gia xoa xoa gương mặt bị đánh, phẫn nộ hàm chứa trong giọng , tròng mắt dường như muốn trừng lên, lại dám phát giận ra ngoài.


      “Ngự y, ngươi tốt nhất đem chân của trị thành tàn phế luôn .” Huyên Trữ công chúa tức giận cực điểm bỏ xuống câu, sau đó phất tay áo rời .


      ......


      Huyên Trữ công chúa mang theo cung nữ, hơi do dự vào cung điện của Khả Y.


      Nàng thẳng vào,Quan Quan lập tức ra nghênh đón:“Nô tỳ khấu kiến công chúa.”


      “Hà Khả Y đâu?” giọng của Huyên Trữ công chúa có ngang ngược như trước kia, lại có nhiều tia hòa dịu.


      “Khả Y tiểu thư ở bên trong nghỉ...... nghỉ ngơi.” Ánh mắt của Quan quan hơi lóe sáng, trong lòng thầm lo lắng, giờ phút này Khả Y tiểu thư có thể chút nào tâm trạng tiếp đãi công chúa a.


      “Dẫn ta gặp nàng ta.” Huyên Trữ công chúa ra mệnh lệnh.


      Quan Quan gật đầu mạnh, hít hơi sâu, sau đó cố lấy dũng khí, có chút lắp bắp :“Bẩm công chúa, Khả Y tiểu thư nàng ấy...... Nàng ấy ngủ rồi, sợ rằng thể......”


      “Láo xược, bây giờ bản công chúa muốn gặp nàng ta, ngươi dám ngăn trở ta?” Thái độ của Huyên Trữ công chúa rất quyết liệt.


      Quan Quan bị giọng nghiêm khắc của Huyên Trữ công chúa làm hoảng sợ, bả vai của nàng run rẩy, còn cách nào chỉ có thể :“Vâng...... vâng, nô tỳ lập tức dẫn công chúa gặp Khả Y tiểu thư.”


      Khả Y yên lặng nhìn về cửa phòng ngủ, kỳ nàng sớm nghe được giọng của Huyên Trữ công chúa, nhưng mà nàng chưa ra ngoài nghênh đón.


      Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, thân thể của nàng bắt đầu cứng lại, ngay sau đó, nàng nghe được tiếng gõ cửa:“Cốc cốc cốc......”


      Nàng còn chưa kịp mở cửa, cửa liền bị đẩy ra, Huyên Trữ công chúa như tiến vào chỗ người.


      Khả Y sa sầm mày liễu, nếu như trước đây, nàng rất kính sợ qua hành lễ, nhưng mà hôm nay, nàng chỉ có vừa lạnh nhạt vừa thống hận nhìn Huyên Trữ công chúa, tiếng nào.


      Huyên Trữ công chúa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng biết sợ của Khả Y, nàng hơi giận, lại áp chế xuống, giọng của nàng thanh thanh, dùng cách làm ầm ỉ để che dấu khó xử biết lý do của mình.


      “Hà Khả Y, ngươi thấy bản cung đến đây sao? Ngay cả hành lễ cũng biết.”


      Khả Y nắm chặt tay lại, đấu tranh hồi lâu, thầm than tiếng, hạ thấp người hành lễ:“Khả Y khấu kiến công chúa.”


      Giọng của nàng nhàn nhạt khàn khàn, vừa nghe biết là mới khóc xong.


      Huyên Trữ công chúa nhàng than :“Miễn lễ .”


      Tiếp theo, trong khí tràn ngập cỗ yên lặng buồn bã, các nàng ai cũng chịu mở miệng, Khả Y từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu xuống, tầm mắt của Huyên Trữ công chúa quan sát qua lại bốn phía của cung điên, cũng biết muốn gì.


      Cuối cùng, rốt cục Huyên Trữ công chúa nhịn được trở thành người đầu tiên đánh vỡ yên tĩnh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà ràng có chút lúng túng:“Việc đó...... Hà Khả Y, bản cung cũng dự liệu đến xảy ra chuyện như vậy, ngươi...... Kỳ đường huynh của ta cũng sai...... Khụ......”


      Mới đến câu cuối kia, nàng suýt nữa bị chết đuối trong nước miếng của mình, rốt cuộc nàng cái gì, ràng là muốn đường huynh làm sai, nhưng mà...... Nàng là công chúa nha, nếu đường huynh làm sai chẳng khác nào mình làm sai?


      Phiền chết được, sớm biết rằng nên lội qua dòng nước đục này, nếu Vương huynh biết nàng lại làm hỏng chuyện, Vương huynh tức giận.


      Khả Y càng thêm nắm chặt tay thành quyền, móng tay dường như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, từng trận đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, bức tỉnh lý trí của nàng.


      Nàng nuốt hơi, giọng :“Là dân nữ xứng với tiểu Hầu gia.”


      hận, chẳng lẽ công chúa là có thể thao túng ý nguyện của người khác như vậy , điều khiển cuộc sống của người khác sao?


      “Ngươi...... Ngươi biết là tốt rồi, về sau...... Về sau ít gặp đường huynh của ta .” Miệng của Huyên Trữ công chúa trở nên gượng gạo.


      Sau đó, nàng vẫy vẫy ống tay áo, ra vẻ cao nhã:“Lời của bản cung muốn cũng xong, ngươi tự giải quyết cho tốt.”


      “Khả Y cung tiễn công chúa.”


      Nhìn bóng dáng của công chúa, cuối cùng lòng bàn tay của Khả Y vẫn bị móng tay đâm vào thấm máu, cánh môi của nàng hết sức cắn chặt, đáy mắt xẹt qua nỗi căm hận sâu đậm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 223: SẤM SÉT GIỮA TRỜI QUANG



      đoạn hành lang 9 ngã rẽ 18 chỗ ngoặt, mắt của Bối Bối bị che lại, Ngự Hàn sát phía sau nàng, chỉ hướng cho nàng tới.


      “Đến đây, Tiểu Bối Bối, rẽ sang trái , chậm chút, vội......” Giọng của Ngự Hàn dịu dàng vang lên ở bên tai của nàng, phả ra rất nhiều nhiệt khí.


      Ngự Hàn, cuối cùng chàng muốn cho ta xem có cái gì kinh hỉ vậy?”


      Giọng của Bối Bối mang theo tia hờn dỗi, an phận đưa tay lên mắt, muốn tách tay của ra.


      “Tiểu Bối Bối, còn chưa tới, gấp như vậy có kinh hỉ nga.” Hai tay Ngự Hàn vẫn vững vàng như cũ che lấy đôi mắt của nàng, trừng phạt cắn vành tai trắng noãn của nàng.


      “Ai, đau.” Bối Bối nghiêng đầu tránh, cố ý la rất lớn.


      “A...... Ngoan, cũng sắp đến rồi.”


      Nhưng vào lúc này, cung nữ sắc mắt kích động chạy tới.


      Ngự Hàn vui, gương mắt tuấn tú căng cứng lại:“Bổn vương phải căn dặn bất cứ kẻ nào cũng được phép quấy rầy sao?”


      Cung nữ nơm nớp lo sợ bẩm báo:“Vương, là Thương hộ vệ ...... xông vào đây.”


      “Cái gì? Thương Tuyệt Lệ [Thương hộ vệ] xông vào?” Dường như Bối Bối và Ngự Hàn đồng thời kinh ngạc lên tiếng.


      Bối Bối kinh sợ ngạc nhiên, liền quên bọn họ tìm kinh hỉ, đưa tay nắm lấy tay của Ngự Hàn kéo xuống, đôi mắt tức thời liền nhìn thấy ánh sáng.


      Ngự Hàn còn cách nào đành búng trán của nàng, giọng nhàng quở trách:“ nữ nhân hiểu quy tắc trò chơi.”


      Bối Bối thè lưỡi.


      Ngự Hàn hỏi ngược lại cung nữ:“ ràng cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”


      “Vâng...... Vâng, Thương hộ vệ để ý đến thị vệ ngăn cản liền vọt vào đến, muốn tìm Bối Bối tiểu thư.” Ánh mắt của cung nữ nhìn chăm chú vào Bối Bối.


      “Tìm ta?” Bối Bối kinh ngạc chút, lập tức nhớ tới cái gì, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của Ngự Hàn.


      Ngự Hàn, có thể là Khả Y xảy ra chuyện, chúng ta mau xem chút.”


      Nàng liền lôi kéo ra ngoài, mày kiếm của hơi nhíu lại, rơi vào thế bị động bị nàng kéo , đôi mắt đen sâu thẳm thấy đáy, nét mặt đăm chiêu.


      Khi bọn vào tiền điện, Thương Tuyệt Lệ lập tức chạy lại nghênh đón, đôi mắt nhìn thẳng vào Bối Bối, ngay cả hành lễ cũng đều quên mất.


      “Bối Bối tiểu thư, mời người cùng thuộc hạ ra ngoài chuyến.”


      “Có phải Khả Y ra chuyện gì đúng ?” Bối Bối theo bản năng liền vội hỏi.


      Miệng Thương Tuyệt Lệ lặp tức cắn chặt, đấu tranh hồi, mới gật đầu cách cứng ngắc.


      “Mau dẫn ta ......” Bối Bối vừa mới muốn chạy, lại bị Ngự Hàn nhanh chóng giữ chặt lại thể động đậy.


      Ngự Hàn, chàng mau thả ta ra, bây giờ ta nhất định phải ra ngoài, chàng đừng mong lại ngăn cản ta, cho ta gặp Khả Y!” Bối Bối sốt ruột, giọng bất giác tăng mạnh thêm, ánh mắt hỗn loạn quật cường chịu lùi bước.


      Đối với quật cường của nàng, Ngự Hàn mím chặt bạc môi, giữ chặt động tác của nàng hề buông lỏng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quét về hướng Thương Tuyệt Lệ, mặt mày sa sầm xuống:“Tuyệt Lệ, ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      Thương Tuyệt Lệ thầm cắn răng, thân thể bởi vì nhớ lại mà căng thẳng phẫn nộ:“Là tiểu Hầu gia thiếu chút nữa vô lễ với Hà nương.”


      “Cái gì?xx xoa xoa con bà nó, rốt cuộc là ai ăn gan hùng mật báo, ngay cả tỷ muội tốt của ta cũng dám động!” Bối Bối lập tức tức giận đến đầu phun ra khói.


      Nàng dùng sức kéo tay Ngự Hàn chút, tức giận đến lời chuẩn mực mà chất vấn:“Tiểu Hầu gia gì? Chàng ràng cho ta, có phải chàng cho phép hay , bằng cái quỷ gì tiểu Hầu gia kia làm sao dám động đến Khả Y, chàng nó !”


      Thấy nàng phân biệt trắng đen phải trái như vậy liền trách cứ trận, mày kiếm của Ngự Hàn nhíu lại chặt, giọng trầm tĩnh vui:“Ở trong lòng của nàng, ta là người ti bỉ hạ lưu như vậy sao? Lại cho phép thủ hạ làm ra chuyện này?”


      Mắt thấy bầu khí bất thường, Thương Tuyệt Lệ nóng lòng đến độ cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa liền chen vào :“Bối Bối tiểu thư, bây giờ Khả Y muốn gặp ngươi.”


      “Được, ta lập tức .” Chân của Bối Bối mới bước về phía trước, lại bị Ngự Hàn kéo trở về.


      “Chàng làm gì vậy? Mau buông tay, bây giờ phải là lúc cãi vã truy cứu, chúng ta thăm Khả Y .” Bối Bối đưa tay phủi bàn tay to bả vai, dùng sức gỡ ra, lại biết làm sao cũng gỡ ra.


      Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn trầm xuống, đứt khoát dùng sức bao lấy nàng giữ chặt trong lòng, giọng cứng rắn:“Nàng được phép .”


      “Vì sao?” Bối Bối dường như muốn thét chói tai, đến lúc này còn muốn cấm túc nàng! Thương Tuyệt Lệ nhìn thấy vẻ mặt ép buộc của Vương, nhịn được cũng cứng mặt lại, nhìn thẳng vào Vương, thể lượng thứ cho cử chỉ bây giờ của Vương.


      “Buông buông......” Bối Bối ra sức giãy dụa, ánh mắt bắt đầu nảy lên tia phẫn nộ.


      Ngự Hàn ôm chặt nàng, dường như muốn làm cho vòng eo mảnh mai của nàng dứt ra, khuôn mặt tuấn tú của u ám, sâu trong đôi mắt nhiễm tia lanh lẽo cương quyết.


      “Tiểu Bối Bối, bình tĩnh chút , ta thăm nàng ta.” thử thương lượng.


      cần, ta muốn tự mình thăm Khả Y!” Bối Bối chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.


      Bạc môi của Ngự Hàn khẽ run, sau mấy lần áp chế, dứt khoát vận khí đầu ngón tay, điểm lên bả vai của nàng, tức khắc, nàng liền cứng ngắc thể nhúc nhích.


      “Vương.” Thương Tuyệt Lệ nhịn được mở miệng, giọng cách nào đồng ý với hành động đó được.


      Ngự Hàn, chàng......” Bối Bối mới muốn mắng, Ngự Hàn lại điểm chút lên huyệt đạo người nàng, nàng lập tức thể phát ra thanh.


      Sau đó, nhìn sâu vào mắt của nàng, ánh mắt tuyệt đối bá đạo cuồn cuộn, ngồi xuống, ôm lấy nàng thả lên chiếc ghế quý phi ngay bên cạnh.


      cúi người gần sát nàng, chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của nàng, dịu dàng hôn lên trán của nàng, sau đó vẫy tay bảo cung nữ chăm sóc cho nàng, liền xoay người rời .


      “Tuyệt Lệ, ngươi theo ta.” bỏ xuống câu, ngữ khí mang theo cương quyết tha thứ.


      Thương Tuyệt Lệ nhìn Bối Bối, thất vọng nắm tay lại, cuối cùng chỉ có thể theo Ngự Hàn bước ra ngoài.


      ......


      Tuyết đọng dày bên ngoài, Ngự Hàn đứng đưa lưng về phía Thương Tuyệt Lệ.


      “Vương, thuộc hạ hiểu, vì sao Bối Bối tiểu thư thể gặp Hà nương?” Thương Tuyệt Lệ kìm nén những hỗn loạn trong lòng, giọng so với bình thường có vẻ cứng rắn, lại có nghi hoặc.


      Ngự Hàn xoay người, đôi mắt đen nghiêm khắc, nhìn Thương Tuyệt Lệ sâu, ánh mắt lợi hại giống như muốn xuyên thấu linh hồn của người khác, bắt đầu mở bạc môi, lãnh đạm :“Tuyệt Lệ, ngươi thích Hà Khả Y.”


      “Thuộc hạ...... Vâng.” Thương Tuyệt Lệ nhìn thẳng Ngự Hàn, ánh mắt kiên định sợ.


      “Vậy ngươi nên cho Bối Bối gặp Hà Khả Y.”


      “Vì sao?” Thương Tuyệt Lệ lại có chút kích động.


      “Hà Khả Y chưa với ngươi...... Hắc Tinh ngọc bội người Bối Bối là nàng ta tặng cho Bối Bối sao?” Giọng của Ngự Hàn lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm thấy đáy, làm cho suy nghĩ lúc này của Vương.


      Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ giống như bị tia sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc, khuôn mặt dại .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 224: XÀ VƯƠNG CƯỜI THẦM



      Thương Tuyệt Lệ trong lòng hỗn loạn chần chừ đứng ở ngoài cung điện của Khả Y, vài lần muốn tiến vào, nhưng lại chùn chân, bước trở về.


      Trong đầu của mảnh hỗn loạn.


      Nếu Hắc Tinh ngọc bội là của Khả Y, như vậy dựa theo quẻ tiên đoán của trưởng lão, tân nương mệnh định của Vương phải là Khả Y sao? Vậy Bối Bối tiểu thư làm sao bây giờ? Vậy...... nên làm cái gì bây giờ?


      Vì sao lại trở nên như vậy?


      buồn phiền đấm quyền vào vách tường, hề khống chế mà phát ra pháp lực dường như muốn làm cho vách tường bị chấn động.


      Khả Y nghe tiếng ra, lại nhìn thấy như bị u sầu bao phủ đứng trong bóng đêm, nàng theo bản năng nhìn bên cạnh , có ai, hy vọng của nàng biến thành hư , Bối Bối tới.


      Dần dần, Thương Tuyệt Lệ mới cảm giác được diện của nàng, quay đầu mạnh, thấy gương mặt quá trầm tĩnh của nàng, biết suy nghĩ những gì.


      hít hơi sâu, mới kéo được bước chân nặng nề đến gần, dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt của nàng, cổ họng của có chút lưu loát:“Khả Y, xin lỗi, Bối Bối tiểu thư nàng ấy...... Nàng ấy ngủ rồi.”


      Nhìn ánh mắt của nàng vẫn mang theo chút chờ mong, thể ra giữa Bối Bối tiểu thư và nàng có quan hệ sâu xa, lại càng thể ra nàng mới là tân nương mệnh định của Vương.


      Chuyện này, muốn thừa nhận, Vương cũng bởi vậy mà thay đổi quyết tâm cưới Bối Bối tiểu thư.


      Cho nên, tất cả những ngọn nguồn này, đều là cái nút thắt, cái nút thắt chết cách nào có thể tháo mở ra được.


      Đôi mắt của Khả Y rũ xuống, nụ cười khổ lướt qua trong đáy mắt, nhàng :“Ừ, Bối Bối ngủ rồi, vậy cần quấy rầy nàng ấy.”


      Nàng buộc mình phải lộ ra nụ cười thư thái, lại phát rất khó, nàng cười nổi, hết lần này đến lần khác đều gặp được Bối Bối, nàng thể suy nghĩ đến nhiều thứ, cho dù nàng nghĩ ra.


      “Khả Y, nàng...... nàng đừng lo lắng nữa?”


      biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như sương mù rất mờ mịt, làm cho nhìn tới được, lại tìm được, lòng của chỉ có hỗn loạn, hơn nữa bắt đầu có chút hoảng sợ.


      Khả Y nâng mắt nhìn , thấy được lo lắng vô cùng trong đôi mắt, lòng của nàng có chút rung động, e lệ lại phủ đuôi lông mày:“Thương hộ vệ, đêm nay...... cám ơn ngươi.”


      Nhìn thấy nàng rốt cục lại lộ ra dáng vẻ nữ nhi kiều, Thương Tuyệt Lệ có chút kích động đưa tay nắm chặt tay của nàng, sắc mắt có vẻ thận trọng khác thường:“Khả Y, ta......Cho ta chăm sóc nàng được?”


      Khả Y ngẩn ra, ...... Nhưng mà tỏ tỉnh với nàng?


      Trong lòng thể tự kiềm chế mà dâng lên trận vui sướng, lại mang theo vẻ lo lắng, nhớ tới mình từng có đoạn hôn nhân kia, còn nhớ đến chính mình ...... phải là hoàng hoa khuê nữ* rồi.


      ...... Nàng thể gây ủy khuất cho như vậy, xứng đáng với nữ tử tốt đẹp hơn nàng, cho dù chỉ mới nghĩ đến cùng nữ tử khác ở cùng chỗ, lòng của nàng bắt đầu khó chịu.


      Nàng bối rối đưa tầm mắt sang bên dám nhìn vào , có chút dùng sức rút tay về, lời cự tuyệt:“Thương công tử, ta...... ta nghĩ sắc trời khuya, ta nên nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút.”


      Thương Tuyệt Lệ nhìn lòng bản tay trống của mình, trong lòng cũng trống rỗng, đôi mắt đen tuyền của sững sờ nhìn nàng, vì sao đột nhiên nàng lại xa cách đối với mình.


      “Ta muốn vào.” Khả Y sợ mình dưới ánh mắt của mất lý trí, đành phải vội vã phải rời khỏi.


      lại đột nhiên giữ chặt tay nàng, rất khó khăn mới buộc mình bình tĩnh được:“Chờ chút.”


      “Còn...... Còn có chuyện gì sao?” Khả Y chỉ nghiêng người, có trực tiếp đối mặt với .


      “Nàng trách ta mời được Bối Bối tiểu thư đến có phải ?” yên lặng lâu, chỉ có thể khó khăn lắm mới hỏi ra câu này.


      Khả Y dường như là tức khắc ngẩng đầu nhìn :“ phải.”


      “Vậy......” mới muốn tiếp tục hỏi, lại bị ngăn lại.


      “Thương công tử, ta rất mệt.” Nàng lại rút tay về, cổ tay còn lưu lại hơi ấm của , nhạt rất nhanh trong khí, lại như trước thiêu nóng lòng của nàng.


      Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng biến mất rất nhanh ở cửa, Thương Tuyệt Lệ ngơ ngác đứng tại chỗ, tâm tình thực chua sót, chẳng lẽ gần gũi trước kia của nàng đều là biểu giả dối sao?


      cảm thấy mình giống như bị vây hãm trong bóng tối, cảm giác như hoài vẫn ra được, làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.


      ......


      Xích Diễm cung.


      Bối Bối nằm ở ghế quý phi, tức giận đến phồng quai hàm lên, nàng trừng mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh, ánh mắt uy hiếp nhanh chóng giải khai huyệt đạo của nàng.


      Ngự Hàn hơi nhíu đôi mắt tuấn lại, ngón tay thon dài vuốt lên gò má trắng mịn của nàng, có chút thoải mái hề dao động chú ý.


      biết, bây giờ nàng liều mạng trừng mắt nhìn , càng biết bây giờ nàng rất muốn gặp Hà Khả Y, nhưng mà tất cả mọi chuyện đều muốn chú ý đến.


      Cuối cùng, giương lên nụ cười sủng nịnh:“Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục trò chơi trước, ta đưa cho nàng kinh hỉ nàng còn chưa nhìn thấy đó.”


      Bây giờ ta muốn xem, ta muốn gặp Khả Y.


      Bối Bối la to trong lòng, lại chỉ có thể hóa thành ánh mắt bất mãn bắn về phía .


      “Tiểu Bối Bối, nàng nhất định thích, nàng phải thích sưu tầm bảo vật ở đây sao, bây giờ ta mang nàng tìm bảo vật.” tự mình, nụ cười tươi sáng tuyệt mĩ chưa từng bởi vì cái nhìn giận dữ của nàng mà giảm bớt.


      cúi người xuống ôm lấy nàng, lập tức đến hướng có kinh hỉ.


      Bối Bối thể động đậy cũng thể , chỉ có thể giống như con rối gỗ tùy ý ôm vào sâu trong tẩm cung.


      Sau khi rẽ trái rẽ phải, Ngự Hàn mang nàng tiến vào trong thiên điện hơi tối, đưa mắt xuống nhìn nàng, thấy nàng trừng đôi mắt tròn xoe, than thở cười khẽ.


      “Tiểu Bối Bối, nàng đem đôi mắt mở lớn như vậy, coi chừng tròng mắt cũng lồi ra luôn, chậc, nàng trừng mắt như vậy, ta còn có chút hơi sợ đó nha, bởi vì......”


      kéo dài cuối, làm cho Bối Bối nhíu nhíu mày, bởi vì sao?


      bỗng nhiên nở nụ cười thần bí, đáy mắt lướt qua trò đùa dai, phủ gần bên tai của nàng, giọng khàn khàn đen tối:“Bởi vì biểu của nàng như vậy có chút giống người đàn bà đanh đá, mà ta chính là trượng phu đáng thương bị nàng ức hiếp kia.”


      Cái gì? Tự nhiên lại nàng là người đàn bà đanh đá!


      Bối Bối càng thêm trừng ánh mắt thẳng về , lập tức nhớ tới lời của , theo bản năng nàng tự kiềm chế bản thân trừng mắt nữa, quai hàm vẫn phồng lên như trước.


      Được rồi được rồi, nữ nhân đều thích được người ta là xinh đẹp hoặc là đáng , người đàn bà đanh đá miễn , khó nghe chút chính là người đàn bà chanh chua.


      “A...... Tiểu Bối Bối như vậy liền đáng hơn.” Ngự Hàn “kiến phong sử đà**”), hôn lâu vào cánh môi của nàng, đáy mắt lại lướt qua tia giảo hoạt, thầm cười tươi, quả nhiên thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, a......


      ___


      Hoàng hoa khuê nữ*: còn xuân, chưa xuất giá


      Kiến phong sử đà**: thấy gió chiều nào xuôi chiều đó.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 225: XÀ VƯƠNG CƯỜI THẦM [2]



      Ngự Hàn đưa tay vẫy cái, trong gian u tối, chiếc hộp mở ra, trân châu ngàn năm bên trong đột nhiên bay lên cao, tỏa ra ánh sáng bảy màu cầu vồng rực rỡ, chiếu sáng chung quanh.


      Bối Bối bị hào quang rực rỡ của hạt châu hấp dẫn, nàng nhìn chằm chằm vào hạt châu.


      Quả nhiên là bảo vật, bảo vật phát sáng!


      Ngẩn ngơ hồi lâu, nàng mới có phản ứng,“ Ngự Hàn, trong cung của chàng ràng có bảo vật phát sáng, vì sao hồi đó lúc ta trèo tường chàng có?”


      Ngự Hàn cười đến mất bình tĩnh: “Bảo vật này là ta vừa mới sai người mang về, vốn là bảo vật thôi...... Muốn cũng có gì đáng .”


      “A...... Ta cũng được tính là bảo vật nha, bây giờ cả con người đều cho nàng, cho nên nàng cũng uổng công làm việc này a.” lung tung đứng đắn tí nào.


      “Chàng chỉ có thể tính là tên vô lại!” Bối Bối tức giận lườm cái, từ trong lòng nhảy xuống.


      Khi chân của nàng chạm mặt đất, mới phát mình vừa có thể chuyện lại vừa có thể lại được rồi, nàng chút nghĩ ngợi liền bước chân chạy .


      Ngự Hàn nhìn thấu nàng muốn gặp Khả Y, đứng nguyện tại chỗ bất động, lạnh lùng mở miệng:“Tiểu Bối Bối, cho phép ta nhắc nhở nàng câu, cho dù bây giờ nàng chạy được,nàng cũng thể nào ra khỏi cửa cung điện này.”


      câu, lại mạnh mẽ kéo lấy bước chân của Bối Bối, nàng buồn bực trở lại, trực tiếp hét lên với :“ Ngự Hàn, ta muốn gặp Khả Y.”


      Cặp lông mày dày đẹp nhíu lại, đem hài lòng trong đáy mắt dấu , vừa giống như lại như đùa :“Tiểu Bối Bối, bảo vật ta tặng cho nàng, nàng còn chưa xem kĩ, làm tổn thương trái tim của ta.”


      “Nàng thích bảo vật này sao? thích ta liền ném nó .” Ngự Hàn đưa tay, trân châu ngàn năm lấp lánh bảy màu cầu vòng liền bay vào trong lòng bàn tay của , giả vờ như muốn vứt ra cửa sổ.


      Bối Bối theo bản năng giữ chặt tay :“A, đừng mà.”


      yên lặng nhìn bàn tay mềm của nàng, sau đó nâng ánh mắt nhìn nàng, đôi mắt sâu thấy đáy, thản nhiên lạnh lùng :“Giữ lại làm gì, dù sao nàng cũng cần.”


      xong, dùng sức chút liền giãy ra khỏi tay nàng.


      Bối Bối vội vàng giữ chặt lại:“Ta chưa cần a, đưa đây.”


      Nàng dứt khoát đưa tay ra, ở trước mặt tỏ ra bình thản, ý tứ lại rất ràng.


      tà mị cong môi, cụt hứng liếc nàng cái:“Nhưng mà bây giờ ta muốn vứt bỏ nó, bảo vật thể lấy được niềm vui của chủ nhân trong cái nhìn đầu tiên, vậy liền mất giá trị của nó, ngoan, ta tìm bảo vật khác cho nàng.”


      được, ta muốn viên trân châu bảy sắc này.” Bối Bối buồn bực bướng bỉnh.


      Nam nhân này như thế nào lại giống đứa trẻ,tính tình thích đùa giỡn.


      đưa, ném .” Giọng điệu của mang theo chút hờn dỗi.


      Bối Bối ngẩng đầu lên, nhìn thẳng gương mặt tuấn chịu thỏa hiệp của , khẽ cắn môi:“Được, chàng chịu đưa cho ta, về sau cũng đừng vào phòng ngủ.”


      Ngự Hàn sửng sốt chút, nhìn vẻ mặt đáng của nàng uy hiếp , nhíu mày:“ cho ta vào phòng ngủ?”


      “Đúng vậy, cho cho chàng vào phòng, càng đừng nghĩ lên giường của ta.” Bối Bối nâng quai hàm lên. “Được rồi, vậy ta ném nữa.” Ngự Hàn lập tức thỏa hiệp.


      Bối Bối sửng sốt, chợt lập tức cười ra tiếng:“ Ngự Hàn, chàng...... chàng...... Ha ha ha......”


      Nàng cười đến nổi chảy nước mắt, trời, nam nhân này, cũng quá dễ dàng thương lượng chứ, quả thực khác gì đứa trẻ.


      “Cười vui lắm sao? thể vào phòng đó là thực là chuyện nghiêm trọng đúng .” Ngự Hàn cưỡng từ đoạt lý, kỳ trong đáy mắt cười ý cũng lóe sáng.


      Bối Bối cười đến nổi bụng dường như muốn co rút lại, tay nàng chỉ vào lồng ngực cường tráng của , bờ môi nở nụ cười:“Chàng...... chàng phải là nam nhân, căn bản chính là đứa trẻ.”


      “Nàng dám ta phải nam nhân, uhm?” Ngự Hàn kéo dài cuối, giọng nguy hiểm vang lên.


      Đột nhiên đem trân châu ngàn năm trong tay nhét vào tay nàng, lập tức cúi xuống ôm lấy nàng:“Ta lập tức liền chứng minh cho nàng xem ta chỉ là nam nhân, nhưng lại là nam nhân trong nam nhân!”


      “A...... cần, ta muốn gặp Khả Y.” Bối Bối vừa thấy ánh mắt của sáng lấp lánh chính là biết muốn làm gì, nàng đá động hai chân muốn giãy dụa, lại vô ích.


      ......


      Ngự Hàn ung dung mà đem nàng mang về phòng ngủ, đem nàng thả lên đệm chăn mềm, chợt phủ lên người của nàng, áp chế bất kỳ phản kháng nào của nàng.


      “Bây giờ được, ta muốn gặp Khả Y...... Uhm......” Bối Bối còn chưa xong câu, liền bị nhanh chóng che kín đôi môi, bằng đôi môi ấm áp của .


      phát huy ra tất cả kỹ xảo tán tỉnh của , quyết tâm muốn triệt để câu dẫn lửa nóng của nàng.


      Hai người vừa dừng hôn, Bối Bối cũng liên tục thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, hai má ửng hồng, động tình liếm liếm cánh môi, còn trầm luân tăng thêm lửa nóng bên trong .


      Ngự Hàn cọ sát vành tai của nàng:“Tiểu Bối Bối, ta cho nàng tìm Hà Khả Y, trừ khi...... nàng có thể tự mình tháo bỏ kết giới do ta tạo ra, ta ngăn cản nàng.”


      Bối Bối lập tức tỉnh táo lại hơn phân nửa, kêu lên :“ Ngự Hàn, chàng biết ta căn bản là có khả năng mở kết giới của chàng, chàng...... Quá đáng!”


      lắc lắc ngón trỏ, cười thần bí:“Tiểu Bối Bối, nhưng mà ta có lòng tốt giúp nàng mở kết giới, trân châu ngàn năm vừa rồi ta đưa cho nàng, giúp tu luyện pháp thuật rất hiệu nghiệm, nàng nuốt nó vào, chừng có thể giúp nàng mau mau tu thành pháp lực.”


      vậy chăng?” Bối Bối đưa trân châu ra, trân châu càng ngừng lóe ra hào quang, nắm trong tay, có chút nóng lên.


      “Nó hình như hơi nóng nóng, chẳng lẽ giống như Hắc tinh ngọc bội đều có năng lượng?” Bối Bối mình.


      Nghe thấy lời độc thoại của nàng, Ngự Hàn có chút kinh ngạc:“Lúc ta cầm nó, nó hề nóng, nàng xác định là nó nóng?”


      Nàng cũng cảm thấy kinh ngạc :“Nhưng mà ta ràng cảm giác được nó nóng lên a.”


      “A...... Hắc Tinh ngọc bội cũng nóng lên.” Bối Bối lại vội vàng lấy ngọc bội ra nó dường như muốn đốt nóng da thịt của nàng.


      Lúc hai bảo vật ở trong tay của nàng, tượng quỷ dị xảy ra, hai bảo vật đồng thời bay khỏi tay nàng, đồng thời treo lơ lửng ở , hào quang vụt sáng chiếu rọi lẫn nhau.


      Ngự Hàn, việc này...... rốt cuộc sao lại thế này?” đầu óc của Bối Bối có chút hiểu.


      nếu có chút trầm tư suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu, cũng có chút mê muội rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :