1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 216: NHẶT ĐƯỢC TIỂU BẢO BỐI



      Bối Bối xoay tròn mắt, trộm quan sát , a......


      thể tưởng được mỹ nam tử cuồng vọng tự tin này biểu ghen đúng là phải bình thường rất đáng xem a, nhìn đến liền cảm thấy tâm tình tốt.


      Ngự Hàn bị nàng nhìn cả người được tự nhiên, nhưng mà cố gắng vẫn thể nào đẩy lui được ánh mắt nhìn trộm của nàng, vì thế thực dùng sức đeo lên vẻ mặt lơ đãng, ném biểu rối bời lộ ra khi nãy.


      trở lại ngồi lên nhuyễn tháp*, ra ung dung tự tại cầm lấy trà tiếp tục thưởng thức trà, khoảng gian mày hơi xao động lại giả vờ như để ý:“Tiểu Bối Bối, trà này uống ngon lắm, nàng muốn uống thử ngụm hay .”


      xong, đưa cao cái ly trước mặt nàng, đung đưa cái ly ra hiệu, hương trà đậm thuận theo xoáy nước mà lượn lờ bay ra.


      Thấy hỏi tiếp về “Vương tử”, Bối Bối bĩu môi, cũng cùng ngồi xuống, chưa từ bỏ ý định nhìn chăm chú vào khuôn mặt phong khinh vân đạm** tuấn tú của , dùng sức hé cánh môi, cười ha ha bắt đầu thương lượng:“ Ngự Hàn, nếu chàng hỏi lại lần nữa bạch mã vương tử là ai, ta liền cho chàng nghe có được ?”


      Nàng hi vọng lại nhìn thấy được cái biểu ghen hồi nãy của a.


      “Nàng muốn , vậy , ta nghe.” Ngự Hàn biểu rất chăm chú lắng nghe, làm cho nụ cười của nàng lập tức sụp đổ.


      Cái gì chứ, cho cùng giống như việc đồng ý nghe thực nể mặt nàng lắm vậy, hứ! Thối xà, làm cho nàng thỏa mãn cái tính chuộng hư vinh của phụ nữ chút cũng được nga.


      Cơn giận của nàng phù phù phun đầy khí, mắt hạnh trừng , lại trừng , vẫn là cái dáng vẻ thảnh thơi hời hợt, ngay cả động tác thưởng thức trà từ đầu tới cuối cũng đều là nhàn nhã thong dong như vậy.


      Hứ, hỏi thực hỏi, nàng cũng !


      Bối Bối thở phì phì quai hàm phồng lên, quay đầu sang bên, cho hiểu, bây giờ nàng cảm thấy rất khó chịu.


      Lại rót ly trà thơm, bạc môi của Ngự Hàn khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhàng chuyển sang nhìn nàng, nhíu mày, cười thầm trong lòng:“Tiểu Bối Bối, nàng muốn uống trà hay ?”


      cần.” Bối Bối tức giận cự tuyệt.


      Ngay lúc Ngự Hàn muốn chuyện, cung nữ tiến đến:“Vương, Thương hộ vệ cầu kiến.”


      biết.” Ngự Hàn vẫy tay cho cung nữ lui, sau đó mới đưa ly trà vừa mới rót đầy kia lên trước mặt Bối Bối,vẻ mặt tươi cười.


      “Tiểu Bối Bối ngoan, bây giờ nàng uống ly cho bớt giận, nhưng mà đừng để nghẹn, ta quay lại ngay.”


      đứng lên, vòng đến bên cạnh nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hoàn mỹ chê vào đâu được.


      Bối Bối thấy xoay người rời , vạt áo như tuyết trắng phiêu dật tuấn nhã, càng tô thêm dáng người thon dài của .


      Đấu tranh chút, nàng lên tiếng gọi :“ Ngự Hàn.”


      Dường như ngay lập tức, dừng bước, đôi mắt tuấn xẹt qua chút ánh sáng lấp lánh, ngoái đầu nhìn lại nàng, ngàn vạn nhu tình.


      Nhìn tươi cười sủng ái, Bối Bối rốt cuộc nhịn được, nàng “thịch thịch thịch” Vọt tới trước mặt , ngẩng đầu lên nhìn :“ Ngự Hàn, bạch mã vương tử chính là giống như con hát diễn cái vai công tử tuấn ở thế giới của các chàng, phải tình nhân cũ, chính là diễn viên, uhm...... Con hát.”


      Nghe được lời giải thích của nàng, Ngự Hàn bình tĩnh như chưa từng buông lỏng tiếng lòng, hạ mắt nhìn nàng, đôi mắt có ý cười sâu, biểu như hiểu ràng.


      “À? ra là thế.”


      Bối Bối gật đầu qua quýt:“Đúng đúng, chính là như vậy.”


      Sau đó được tự nhiên mau mau xoay người chạy về, muốn chết, vì sao hỏi mà nàng lại cảm thấy phải mau giải thích, nếu , cảm giác có tai vạ đến nơi.


      Nhìn bóng dáng của nàng, bờ môi của Ngự Hàn chứa ý cười càng thêm sâu sắc, mới làm cho vẻ thâm trầm lo lắng trong đáy mắt phóng ra bên ngoài, nếu nàng giải thích cho ràng trước lúc rời , hừ hừ, nhất định làm nàng thực đáng thương thực đáng thương cầu nghe nàng giải thích!


      ......


      vào ngoài điện, Thương Tuyệt Lệ hành lễ nghênh tiếp:“Vương.”


      Ngự Hàn khoát tay miễn lễ:“Ta phân phó ngươi tìm trân châu ngàn năm ngươi tìm được chưa?”


      “Thuộc hạ may mắn làm nhục mệnh, qua đồng tâm hiệp lực của thuộc hạ cùng những huynh đệ khác, rốt cục ở dưới đáy Tây Hải tìm được trân châu ngàn năm.” Thương Tuyệt Lệ vừa bẩm báo vừa đem cái hộp trình lên.


      Ngự Hàn cười khen ngợi, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có hạt châu màu tím, cả viên trân châu tỏa ra hào quang màu tím mãnh liệt, càng ngừng lóe sáng.


      Quan sát tỉ mỉ viên trân châu đặc biệt này, ánh mắt Ngự Hàn xẹt qua đạo hồng quang, viên trân châu màu tím lập tức bay vút lên cao, ở trong khí tiếp tục vụt sáng.


      Sau khi thử nghiệm, Ngự Hàn từ từ đem trân châu thu lại trong lòng bàn tay, vừa lòng giương môi:“ sai, đây là trân châu ngàn năm mà ta muốn tìm.”


      “Vương, ngài muốn trân châu ngàn năm này là......” Thương Tuyệt Lệ hiểu , Vương phải luôn thích người đời truy đuổi cái gọi là bảo vật này?


      Ngự Hàn nhíu mày, con ngươi đen nhiễm tình cảm dịu dàng nhè , dùng giọng dường như là hồi tưởng lại, :“Bối Bối thích sưu tầm bảo vật.”


      câu vô cùng đơn giản, giải thích nguyên nhân vì sao trân châu ngàn năm này lại ở đây.


      “Tốt lắm, ngươi cũng mệt mỏi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước .”


      Thương Tuyệt Lệ hành lễ, liền lui ra ngoài.


      Ngự Hàn thu hồi trân châu trong tay, vẻ mặt vui mừng, tràn ngập chút chờ mong, nếu Tiểu Bối Bối của thích sưu tầm bảo vậy, vậy thu thập nhiều bảo vật trong Vương cung, làm cho nàng sưu tập cho thỏa thích, tốt nhất là vui vẻ đến quên việc muốn quay về nhân gian.


      ......


      Nhìn thấy người quay trở về, vẻ mặt thần bí tiến lại lần, Bối Bối nhịn được ra đón:“ Ngự Hàn, chàng như thế nào lại biểu giống như nhặt được bảo vật vậy? Có phải Thương Tuyệt Lệ mang đến cho chàng tin tức gì tốt hay ? Chỗ ở cho nạn dân Tuyết hồng xây xong rồi à? Hay là Thương Tuyệt Lệ phen đến dân gian thấy được quốc thái dân an, phồn vinh thịnh vượng?”


      “Đoán lại.” Bờ môi của Ngự Hàn mỉm cười tiếng cổ vũ.


      “Uhm? tại ngoại trừ việc quốc gia yên ổn thịnh vượng, còn có cái gì đáng làm ngươi vui vẻ như vậy?” Bối Bối khó hiểu.


      Ngự Hàn búng vào trán của nàng, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng:“Chuyện khiến ta vui nhất đương nhiên là chuyện chúng ta kết hôn!”


      Hôn tóc mai của nàng, thầm thở dài, biết bắt đầu từ khi nào, nàng liền trở nên thích đem chuyện quốc gia thiên hạ luôn đặt trong lời , quan tâm đến giang sơn dân tình còn muốn hơn người làm Vương như .


      biết, cái nút thắt đó trong lòng nàng vẫn còn tồn tại, cho dù nàng thực cố gắng vượt qua tâm lý bất an đó.


      Bối Bối lấy tay quấn quanh mái tóc đen rơi xuống của , tinh quái tự mình tâng bốc phen:“ ra chàng cảm thấy ta là bảo vật a, cho nên mới có biểu như nhặt được bảo vật, a......”


      “Đúng vậy, nàng chính là tiểu bảo bối mà ta nhặt được.” cúi đầu hôn đôi môi đào của nàng, hấp thụ sâu vị ngọt thuần khiết của nàng, dường như phải ăn nàng vào trong bụng mới bằng lòng bỏ qua.


      ___


      Nhuyễn tháp*: giường đệm


      Phong khinh vân đạm**:“gió mây trôi” ý chỉ về thản nhiên

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 217: TÌNH CẢM NẢY SINH TRONG ĐÊM



      “Hảo đường muội, muội liền giúp đường huynh , đường huynh nhất định đối với muội cảm động đến rơi nước mắt, làm trâu làm ngựa báo đáp uội!” Quan Hoa tiểu Hầu gia tươi cười quấn lấy Huyên Trữ công chúa, tấc cũng rời.


      Huyên Trữ công chúa mấp máy môi, kiên nhẫn che lỗ tai tỏ vẻ muốn lại nghe dong dài:“Đường huynh, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay a, nếu ngươi thích Hà Khả Y, phải với Vương huynh muốn cưới nàng a, làm sao đến làm phiền ta!”


      “Cho nên ta mới đến cầu muội a, muội có biết, nhiều năm trước đây ta cầu Vương huynh chỉ định nhân duyên cho ta với thiên kim tiểu thư, như là thiên kim của Liêu đại thần a, khuê nữ xinh đẹp của Cố đại thần, ta đều lần lượt cầu đường huynh ban hôn, đường huynh chẳng những lời liền cự tuyệt ta, còn xoay người liền đem các nàng đều chỉ hôn cho Vương công quý tộc khác, ràng chính là đường huynh công bằng, lần này bất kể như thế nào muội đều phải giúp đỡ ta thuyết phục đường huynh, ta mới có thể như ý nguyện ôm mỹ nhân về a, dù sao muội vẫn đành lòng nhìn ta độc sống quãng đời còn lại chứ.”


      Trợn trừng mắt, Huyên Trữ công chúa xoay người vào trong cung điện, ngồi xuống chiếc ghế lớn, gương mắt nghiêm túc có ứng gì.


      Tiếng xấu phong lưu của Quan Hoa đường huynh sớm nổi tiếng trong các Vương hầu, ai chịu đem thiên kim khuê nữ gả cho a, còn dám tới trách Vương huynh của nàng công bằng!


      “Huyên Trữ đường muội tốt, muội suy nghĩ kỹ chưa a? bằng bây giờ chúng ta phải yết kiến đường huynh .” Quan Hoa tiểu Hầu gia trơ mặt ra, nhàng đề nghị.


      cần, ta , đây là chuyện riêng của ngươi, ngươi tự mình làm , đừng đến làm phiền ta.” Huyên Trữ công chúa bị làm phiền có chút nổi giận, sắc mặt ràng tốt lắm.


      Muốn nàng giúp đỡ cầu Vương huynh tứ hôn, nàng mới muốn lội qua dòng nước đục này, huống hồ Hà Khả Y là người bên cạnh Tô Bối Bối kia, Vương huynh càng có khả năng đem Hà Khả Y chỉ định cho đường huynh.


      “Huyên Trữ!” Quan Hoa tiểu Hầu gia thấy cầu Huyên Trữ công chúa mà nàng lại đáp ứng, cảm thấy có chút mất mặt nén được giận, tốt xấu gì cũng là đường huynh của nàng đó, lại nể mặt như vậy.


      Thấy sắc mặt của có chút cứng ngắc, Huyên Trữ công chúa buồn bực đứng lên, tới lui, sau hồi đấu tranh xong mới hạ quyết định.


      “Đường huynh, đừng người làm đường muội này giúp ngươi, bây giờ việc ngươi cầu Vương huynh tứ hôn là thể thực được, trừ phi ngươi đạt được tâm hồn của Hà Khả Y trước, chỉ cần các ngươi hai người tình đầu ý hợp, sau đó cùng nhau cầu Vương huynh tứ hôn, ta nghĩ đến lúc đó Vương huynh vốn có lý do gì lại cự tuyệt thỉnh cầu của ngươi.”


      “Nhưng mà...... Nhưng mà ta phải bồi dưỡng cảm tình với Hà Khả Y như thế nào a?” Quan Hoa tiểu Hầu gia nhíu mày khó xử, muốn tới mấy ngày qua mỗi lần lúc thăm Hà Khả Y, Thương Tuyệt Lệ đáng chết đó đều nhúng tay vào, hại có cơ hội gần gũi giai nhân.


      là tức chết người được, rất muốn nổi giận cước đá văng Thương Tuyệt Lệ, nhưng mà lại ngại Thương Tuyệt Lệ là hồng nhân trước mặt đường huynh, đành phải chịu đựng.


      “Ngươi trực tiếp tìm nàng tỏ vẻ ân cần phải được rồi sao, ngươi phải giỏi nhất là dỗ nữ nhân sao?” Huyên Trữ công chúa nhịn được châm chọc.


      “Ai nha, đường muội, ta phải muốn tỏ vẻ ân cần, nhưng mà...... mỗi lần cái tên Thương hộ vệ kia đều đúng lúc có mặt a, ta làm thế nào xuống tay a.” Quan Hoa tiểu Hầu gia nghiến răng nghiến lợi thốt ra, nhịn được nữa.


      “Thương hộ vệ? tìm Hà Khả Y làm gì?” Huyên Trữ công chúa có chút nghi hoặc khó hiểu.


      “Ai biết a, chừng cũng là coi trọng Hà Khả Y, muốn nhanh chân đến trước, hừ!” bực mình hừ lạnh.


      Huyên Trữ công chúa liếc xéo cái:“ có khả năng, Thương hộ vệ là người đầu gỗ, nếu nữ nhân nào, ta cam đoan giúp tay!”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia nhất thời tìm ra lý do phản bác, đành phải cứng giọng:“Vậy...... vậy nếu lại có mặt lúc đó nữa?”


      “Vậy bản công chúa liền phụ trách phái nơi khác, chung quy như vậy được rồi chứ.” Huyên Trữ công chúa trừng mắt, cam đoan .


      “Được, lời định! hạnh phúc của đường huynh phải dựa vào muội, đường muội!” Quan Hoa tiểu Hầu gia lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lòng.


      ......


      Đèn hoa mới lên, ánh trăng đêm lên.


      Khả Y theo cung nữ dẫn đường xuyên qua hành lang gấp khúc, ở chỗ rẽ hành lang bên ngoài cung, vừa lúc cùng gặp mặt Thương Tuyệt Lệ.


      “Hà nương? trễ thế này nàng muốn đâu?” Thương Tuyệt Lệ có vẻ rất kinh ngạc.


      Cung nữ lịch hành lễ:“Thương hộ vệ.”


      ngờ lại gặp , Khả Y cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút vui mừng, còn có chút thẹn thùng, biết từ khi nào lại có cảm giác đó, nàng nhìn thấy , cảm thấy tim đập nhanh hơn.


      Loại cảm giác này, giống như......loại cảm giác để ý.


      Nàng hạ thấp mắt để che dấu tình cảm của mình, dịu dàng trả lời:“Công chúa gọi ta đến.”


      “Huyên Trữ công chúa?” Thương Tuyệt Lệ càng thêm kinh ngạc, công chúa phải rất chán ghét Bối Bối tiểu thư sao? Làm sao có thể gặp Hà nương, người có tình cảm như chị em với Bối Bối tiểu thư?


      Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, xúc động thốt ra:“Ta cùng nàng .”


      “A?” Khả Y nhịn được ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời chân thành lại dịu dàng nhìn , nhìn đến ánh mắt lại hơi lộ ra chút xao động, hai má của nàng khỏi hơi ửng hồng lên.


      Thấy được khuôn mắt e thẹn ửng hồng của nàng, dưới ánh tuyết quang lại càng lấp lánh trong đêm, ửng hồng nhàn nhạt, như thế hấp dẫn người, Thương Tuyệt Lệ dường như thể tự kềm chế nhìn chằm chằm vào nàng, trong lúc đó nhất thời quên cả chuyện.


      Khả Y cảm giác được ánh mắt nồng cháy của , nàng thẹn thùng gục đầu xuống, nhàng mà gọi:“Thương công tử.”


      “A? À...... Cái gì, ban đêm đường rất tối, ta...... ta hộ tống nàng .” Thương Tuyệt Lệ có chút lắp bắp, vì chính mình vừa rồi thất lễ cứ chăm chú nhìn, khuôn mặt thẳng thắng phảng phất chút ửng hồng.


      “Được.” Khả Y ngẩng đầu, yên lặng nhìn , trong đôi mắt có ý cười nhàn nhạt.


      Thương Tuyệt Lệ thấy thế, khỏi nở nụ cười, tim đập trở nên nhanh hơn.


      Vì thế, hai người sóng vai cùng nhau trước, cung nữ theo sau.


      vẫy tay ý bảo cung nữ có thể lui ra, sau đó hạ mắt nhìn thẳng gương mặt của nàng, trong đôi mắt có ngọn lửa nóng, nhàng mà :“Chúng ta thôi.”


      “Uhm...... Ngươi về sau cứ gọi ta là Khả Y , giống như Bối Bối vậy, chúng ta...... là bằng hữu.” Nàng cố gắng lấy dũng khí, vất vả mới hoàn thành câu .


      Sau đó từng bước đến gần , làm cho khoảng cách giữa hai người kéo lại gần rất nhiều.


      Thương Tuyệt Lệ kinh hỉ trước sau như cố gắng hé mở bờ môi căng cứng:“Được, Khả Y.”


      Giọng của , bởi vì khẩn trương mà có vẻ khàn khàn.


      Nghe vào tai của Khả Y, lại tràn ngập sức cuốn hút, nàng hơi hơi đỏ mặt, môi đỏ mọng vẫn mỉm cười.


      Vì thế, hai người sóng vai cùng nhau hướng tới đầu hành lang cung ở bên kia.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 218: NGUY HIỂM? LƯỠNG NAN



      Bầu trời đêm yên tĩnh, lấm tấm những bông tuyết bay bay, rơi xuống ở hành lang ngoài cung, giống những bông vải điểm xuyết thêm cho giấc mộng đẹp.


      Khả Y ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe Thương Tuyệt Lệ chuyện, khóe môi của nàng vẫn giữ lại chút ý cười nhàn nhạt, nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy đây là lần chuyện nhiều nhất từ trước tới giờ của mình.


      bao lâu, đến nơi, Thương Tuyệt Lệ đừng lại, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đen trong trong đêm tối thế nhưng lại càng lộ ra tràn đầy ánh sáng.


      Lần này Khả Y tránh ánh mắt của , đôi mắt dường như có thể chuyện, nó như lên tình cảm lưu luyến rời.


      Trong ánh mắt của nàng có tình ý, làm cho Thương Tuyệt Lệ cả người giống như có luồng nhiệt chạy qua, căng thẳng nắm chắt tay lại, giọng trầm thấp ôn hòa:“Khả...... Khả Y, bằng ta ở bên ngoài chờ nàng, chờ sau khi nàng gặp công chúa xong ta đưa nàng trở về, ban đêm trời tối, nử tử như nàng mà trở về mình ta...... ta yên tâm lắm.”


      Có lẽ, đây là lời thổ lộ cảm tình gần gũi nhất mà từng qua, vừa mới xong, cảm thấy cổ mình nóng lên.


      Nghe vậy, gương mặt như hoa như ngọc của Khả Y lại bay lên hai đóa mây hồng, e lệ nhưng lùi mà nhìn thẳng , dịu dàng :“Được, ta...... Ta rất nhanh ra.”


      hít hơi sâu, vất vả mới áp chế tình cảm nhảy nhót trong lòng, giọng khàn khàn :“Vào thôi.”


      “Uhm.” Khả Y gật gật đầu, lại dịu dàng liếc nhìn , sau đó mới xoay người vào bên trong cung điện.


      Thương Tuyệt Lệ yên lặng nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng, bất tri bất giác khóe miệng cương nghị tiếng động hé mở, lộ ra nụ cười ngây ngô khờ khờ.


      ......


      Khi Khả Y theo đường mà cung nữ chỉ, lúc rẽ trái lúc rẽ phải mới vào được bên trong, nhìn thấy chỉ có mình Huyên Trữ công chúa, còn có...... Quan Hoa tiểu Hầu gia cười đến thèm dãi, nàng thầm hít vào hơi, bỗng nhiên có chút hiểu được công chúa vì sao lại triệu kiến nàng.


      Nàng miễn cưỡng bản thân đừng hoảng hốt, chầm chậm về phía trước hành lễ:“Khả Y khấu kiến công chúa, khấu kiến tiểu Hầu gia.”


      đợi công chúa , Quan Hoa tiểu Hầu gia vội vã đứng lên nghênh đón Khả Y, cười đến ánh mắt lóe sáng lên:“Ha ha a...... Mỹ nhân cần giữ lễ tiết như thế, đêm nay chúng ta chính là mời mỹ nhân đến uống rượu mua vui thoải mái, mỹ nhân trăm ngàn lần cần câu nệ.”


      Khả Y thầm nghiêng qua bước, tránh tiếp cận quá gần với Quan Hoa tiểu Hầu gia, mi tâm thầm nhíu lại, thích tiểu Hầu gia luôn thất lễ gần sát vào nàng như vậy, gần đến nàng dường như có thể ngửi được mùi hương phấn son của nhi nữ nồng đậm người , làm cho nàng rất khó chịu.


      Mùi hương người nam tử hẳn là giống Thương hộ vệ sạch nhàng khoan khoái như vậy, mà phải mùi hương phấn son nồng đậm dung tục như vầy.


      Nghĩ đến Thương Tuyệt Lệ, mi tâm của nàng từ từ thản ra.


      “Mỹ nhân, mỹ nhân...... Nàng suy nghĩ gì?” Quan Hoa tiểu Hầu gia cam lòng bi nàng thất thần lạnh nhạt, lại tới gần.


      Khả Y đột nhiên hoàn hồn, lịch từ chối khéo léo:“Thực xin lỗi, Khả Y biết uống rượu.”


      “Ha ha...... Vậy lấy trà thay rượu cũng sao cả a.” Quan Hoa tiểu Hầu gia gặp khó liền có kế ứng phó.


      Nghe được giọng điệu của có mấy phần giống tên vô lại, Khả Y cố gắng nhịn xuống cho biểu bất mãn ra ngoài.


      Nhưng vào lúc này, Huyên Trữ công chúa chen vào:“Hà Khả Y, ngươi ngồi xuống .”


      Giọng điệu của công chúa mang theo mệnh lệnh cho phép cự tuyệt, Khả Y nắm chặt tay, khiến mình đừng sợ hãi, giọng trả lời:“Vâng.”


      Sau đó mới lách ra khỏi quấy rầy của tiểu Hầu gia, cố ý chọn ngồi xuống ở góc có khoảng cách xa nhất với Quan Hoa tiểu Hầu gia.


      Huyên Trữ công chúa nhíu mày, lại mở miệng :“Hà Khả Y, ngươi ngồi xa như vậy làm gì, ngồi nơi đó .”


      Nàng chỉ vào vị trí bên cạnh Quan Hoa tiểu Hầu gia, giọng cứng rắn lại ra lệnh lần nữa.


      Tim Khả Y bị dọa đến độ dập rơi mất nửa nhịp, nàng thầm hít hơi, miễn cưỡng duy trì biểu mặt, kiên trì đến vị trí kia, ngồi xuống.


      Dường như lập tức, Quan Hoa tiểu Hầu gia liền phát huy bản lĩnh tỏ vẻ ân cần của , hỏi han ân cần đối với nàng.


      “Hà nương, nàng lạnh hay , muốn chuyển nhiều ấm lô vào hay ?” Bước đầu tiên của là tỏ vẻ ân cần, giọng điệu rất là lịch , thân người lại nghiêng qua.


      Khả Y vẫn cố gắng duy trì nụ cười lịch , buộc mình đừng chạy trối chết, giọng điệu khéo léo :“ cần, như vậy tốt lắm. Cám ơn tiểu Hầu gia quan tâm.”


      “Ha ha......ta xác thực là rất quan tâm đến nàng.” Quan Hoa tiểu Hầu gia nhân cơ hội ám chỉ cái gì đó.


      “Uhm hừ!” Huyên Trữ công chúa nhàng hắng giọng, nhắc nhở diện của mình, đường huynh này đúng là kiến sắc vong hữu*, thấy mỹ nhân đến liền đem nàng vứt qua bên, tốt xấu gì cũng phải chờ nàng rồi lại buồn nôn như vậy được .


      Quan Hoa tiểu Hầu gia nghe tiếng vội quay đầu lại, vài câu tốt đẹp với công chúa.


      Nhìn thấy khoảng cách giữa tiểu Hầu gia và mình từ từ rộng ra, Khả Y trong lòng cảm kích đối với công chúa, nàng thầm thở ra, ánh mắt thành khẩn nhìn về phía công chúa, tự với mình, công chúa ở trong này, hẳn là có việc gì.


      ......


      Trong bàn tiệc, Quan Hoa tiểu Hầu gia chú ý cả hai bên,vô cùng phấn khích.


      Thời gian trôi qua, lòng Khả Y dần dần yên ổn xuống, công chúa hẳn là luôn luôn ở đây.


      Nhưng mà, ý nghĩ của nàng còn chưa được bao lâu, công chúa lại đột nhiên buông chiếc đũa, lòng của nàng căng như dây đàn, có chút lo sợ bất an nhìn động tác của công chúa.


      Huyên Trữ công chúa đưa tay nhu nhu mi tâm, giả bộ thoải mái:“ Đầu của bản công chúa đột nhiên có chút choáng váng, các ngươi dùng trước , ta thoa chút dầu dược.”


      xong, nàng liền đứng lên rời khỏi ghế, đưa tay tới cho cung nữ nâng đỡ mình.


      “Đường muội, muội sao chứ?” Quan Hoa tiểu Hầu gia thầm nháy mắt với Huyên Trữ công chúa, giả bộ khẩn trương quan tâm.


      Thấy Khả Y muốn đứng lên, Huyên Trữ công chúa khoát tay, lấy ánh mắt cứng rắn ngăn động tác của Khả Y lại, sau đó quay ngược lại nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Bản công chúa nghỉ ngơi chút là tốt thôi, trước hết ngươi giúp ta chiêu đãi Hà Khả Y cho tốt, được chậm trễ.”


      Công chúa cố ý nhấn mạnh, hoàn toàn cho Khả Y rời .


      “Vâng vâng vâng, ta nhất định cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của công chúa.” Quan Hoa tiểu Hầu gia giả vờ kinh sợ.


      “Hà Khả Y, bản công chúa có ý tốt mời ngươi đến, ngươi cũng đừng làm cho bản công chúa bị bẽ mặt nga.” lời của Huyên Trữ công chúa, dường như thoải mái, lại dường như cương quyết.


      Khả Y nắm chắt tay đặt ở đùi, các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng đáp lại:“Khả Y dám.”


      Gật gật đầu, Huyên Trữ công chúa được cung nữ dìu đỡ mới rời khỏi đó.


      ___


      Kiến sắc vong hữu*: thấy người đẹp quên bạn bè

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 219: XÂM PHẠM



      Huyên Trữ công chúa vừa mới ra bên ngoài viện, liền nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ đứng cách đó xa, ánh mắt nhìn thẳng về hướng nàng.


      Thương hộ vệ làm sao có thể ở trong này?


      Huyên Trữ công chúa nhíu mày, trong đầu nhớ lại câu Quan Hoa đường huynh từng qua, chẳng lẽ Thương hộ vệ là do Tô Bối Bối phái tới?


      Nghĩ đến đó, lòng của nàng giống như bị lấp kín bởi cơn tức giận, ý nghĩ xoay chuyển, nàng qua, dáng vẻ giả vờ suy yếu.


      Thương Tuyệt Lệ nhìn thấy công chúa đến, cung kính hành lễ:“Thuộc hạ tham kiến công chúa.”


      “Thương hộ vệ, ngươi ở trong này a? Vậy quá tốt rồi, ngươi giúp bản cung Ngự Y Quán mời vị ngự y lại đây, đầu của bản cung có chút choáng váng, thoải mái lắm.”


      xong, mày mặt của Huyên Trữ công chúa nhăn lại, ngón tay nhu giữa trán, dáng bộ thoải mái.


      Thương Tuyệt Lệ thấy thế, ánh mắt khỏi liếc về hướng phía sau công chúa, khó xử.


      “Thương hộ vệ, ngươi còn ? Nhanh a!” Huyên Trữ công chúa giả vờ thoải mái mà khóc lóc om sòm.


      Thương Tuyệt Lệ đấu tranh rồi lại đấu tranh, lại nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Huyên Trữ công chúa, cuối cùng chỉ có thể phục tùng.


      cung kính làm đại lễ đối với công chúa, thận trọng thỉnh cầu:“Xin công chúa chiếu cố Hà nương chút, tiểu Hầu gia ......”


      “Đường huynh của làm sao! Thương hộ vệ, cần ở trước mặt bản cung ăn lung tung.” Huyên Trữ công chúa vui, người xưa nay cứng nhắc chỉ nghe mệnh lệnh của Vương huynh như Thương hộ vệ vậy mà giờ lại thỉnh cầu nàng, chỉ vì Hà Khả Y mà thỉnh cầu, là chiếu cố cái quỷ gì!


      Trong Vương cung người người đều bị Tô Bối Bối và Hà Khả Y mê hoặc.


      “Thuộc hạ dám, thuộc hạ lập tức mời ngự y.” Thương Tuyệt Lệ nhịn được lại nhìn nhìn về hướng kia, sau đó lòng mới đảm trách nhiệm vụ, chạy đến Ngự Y Quán rất nhanh, ngừng xoa dịu mình, có công chúa ở đó, hẳn là có việc gì.


      Sau khi sai Thương Tuyệt Lệ , Huyên Trữ công chúa đẩy cung nữ ra, tự mình đứng vững, buồn bực bỉm môi:“Tên ghét, đương nhiên bảo bản công chúa chiếu cố dân phụ thấp kém, hừ!”


      ......


      Trong cung điện, Khả Y thận trọng dè dắt, lại đứng ngồi yên.


      Quan Hoa tiểu Hầu gia có vẻ hứng thú tràn trề, uống rượu ngon ly rồi lại ly, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm vào Khả Y, có đôi khi thậm chí ngay cả rót rượu đều đổ lệch ra ngoài mới ha ha cười giữ lại chút thần.


      Thấy uống mạnh như vậy, Khả Y có chút thất kinh hồn vía, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, thầm lo lắng, công chúa khi nào mới trở về?


      “Tiểu Hầu gia, ngươi...... Ngươi đừng uống nhiều như vậy, uống rượu hại...... hại sức khỏe.” Khả Y nhìn thấy tiểu Hầu gia uống rượu như vậy, kiềm chế được nảy sinh hoảng hốt, hy vọng đừng uống say.


      Nhìn mặt của ràng đỏ đỏ, ánh mắt nhìn mình cũng trở nên......ham muốn tình ái, Khả Y toàn thân rơi vào trạng thái cảnh giác.


      “Mỹ nhân, ta chỉ biết nàng có ý đối với ta, mới có thể quan tâm sứ khỏe của ta có phải hay , ha ha a...... Yên tâm, sức khỏe của bản hầu gia rất tốt, tuyệt đối làm cho nàng thất vọng.” Quan Hoa tiểu Hầu gia bỗng nhiên đứng lên, nhìn từ cao xuống tiến sát vào nàng, dũng cảm tiến lại hít sâu mùi hương tóc mai của nàng.


      “Uhm...... Mái tóc của nàng thơm a.” Mang dáng vẻ lưu manh, đùa giỡn.


      Khả Y giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức đứng mạnh dậy, lui về phía sau vài bước, ánh mắt có chút tức giận theo dõi :“Tiểu Hầu gia, ngươi uống say rồi.”


      “Say? Ha ha a...... cho cùng, bản hầu gia chính là vì mỹ nhân nàng mà say.” Quan Hoa tiểu Hầu gia ánh mắt tham lam nhìn thân mình của Khả Y, liếm liếm môi, dáng vẻ đói khát dằn lòng được.


      Sắc mặt Khả Y lúc trắng lúc xanh, chạy vội về hướng cửa, lại bị tiểu Hầu gia bổ nhào tới ôm chặt thắt lưng.


      Nàng thét chói tai:“A...... Buông, buông, cứu mạng a, công chúa, công chúa......”


      Nàng giãy dụa, hai tay vung lung tung về phía Quan Hoa tiểu Hầu gia, nhưng mà, cũng thể giãy khỏi cái ôm chặt của , mùi son phấn người của chui vào hơi thở của nàng, nàng cảm thấy từng trận ghê tởm.


      “Buông, buông ra......”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia tay bắt lấy hai bàn tay mềm của nàng, ánh mắt tràn đầy tình ái ám muội, tham lam vùi đầu vào cổ của nàng:“Mỹ nhân, nàng thơm a.”


      Khả Y hoảng sợ đôi mắt ứa ra nước mắt:“Đừng như vậy, van cầu ngươi tiểu Hầu gia, ngươi thể làm như vậy, buông, van cầu ngươi.”


      Nàng kịch liệt chống trả đẩy ra, ánh mắt hỗn loạn phẫn nộ cùng kinh sợ.


      Quan Hoa tiểu Hầu gia thực thương tiếc chu miệng hôn nước mắt của nàng, sợ tới mức nàng xoay mặt , càng thêm thét chói tai:“Thương hộ vệ, Thương công tử...... Ngươi ở nơi nào? Mau tới cứu cứu ta, cứu mạng a......”


      Nghe được lời của nàng, tiểu Hầu gia đột nhiên gắt gỏng la to:“Ta cho phép nàng gọi cái tên kia, nàng nhất định là người của ta!”


      Khuôn mặt của vô cùng méo mó, giống như là ...... người điên, người điên say rượu.


      Khả Y để ý tới , cố gắng cùng sức lực toàn thân kéo hai tay ra, hy vọng hai tay có thể giãy thoát khỏi tay .


      “Ngươi, tên háo sắc này, buông, ta phải người của ngươi!” Khả Y hận đến môi phát run.


      Dáng vẻ mỏng manh yếu ớt như hoa lê lại rơi lệ, tăng thêm cho khuôn mắt xinh đẹp của nàng vài phần yếu đuối, làm cho dường như muốn phát cuồng.


      “Hà Khả Y, Khả Y, nàng đẹp, đẹp, nàng là người của ta, công chúa đem nàng an bài cho ta, nàng chỉ cần thuận theo ta, chúng ta là có thể cầu Vương tứ hôn, ta cho nàng vinh hoa phú quý.”


      Ánh mắt của cuồng loạn nhìn nàng, bởi vì giãy dụa của nàng mà càng tăng thêm cảm giác kích thích của , nam tính của nhịn được sưng lên.


      Sợ hãi, trong lời của nàng nghe được, công chúa muốn đem nàng an bài cho ?


      !


      Nàng dường như càng thêm điên cuồng mà phản kháng, đáy mắt lóe ra ý cương quyết thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành:“ cần, tránh ra, ta cần...... Thương công tử cứu mạng a, cứu mạng......”


      để ý giãy dụa của nàng, tay đẩy nàng hướng tới tấm thảm lớn lót lên mắt đất, phủ lên thân thể của nàng, áp chế tất cả phản kháng của nàng, phẫn nộ xé rách quần áo của nàng:“Ta nàng được lại gọi tên của nam nhân kia, ta ghét nhất!”


      “Xẹt......” thanh quần áo bị xé rách phá vỡ gian lạnh lẽo.


      Khả Y sợ, nàng cả người cứng ngắc run run:“A...... Đừng mà......”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia chu miệng hôn lên xương quai xanh của nàng, gặm cắn tạo ra từng dấu vết ẩm ướt:“Đẹp quá, thơm quá......”


      giống như mất hồn, say sưa lẩm bẩm.


      Khả Y xấu hổ và giận dữ dường như muốn cắn lưỡi tự sát, chuyện cũ trước kia đều từ chuyện từng chuyện lướt qua trong đầu, biểu ca cũng là bắt buộc nàng đưa cho nam nhân khác, nàng có sức phản kháng......


      hận, vì sao, vì sao nàng phải bị đối xử công bằng như vậy.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 220: XẢY RA CHUYỆN RỒI



      Nàng cắn môi đến chảy máu, trong lệ mang theo ý hận, nghe theo lời mà toàn lực la lên khàn cả tiếng:“Thương công tử, Thương công tử...... A...... Đừng mà......”


      “Xẹt......” váy của nàng bị xé rách.


      Nàng khóc kêu cứu mạng, nhưng ai tiến vào cứu nàng, thế giới trước mắt, toàn màu đen tối, là vô tình, là cay nghiệt, là ghê tởm......


      “Đừng đụng vào ta, van cầu ngươi, đừng mà......” môi của Khả Y để lại tia vết máu, hòa trộn với nước mắt của nàng, dưới ánh nến chiếu sáng, chói mắt, gợi tình, động lòng người.


      “Nàng, tinh xinh đẹp này, ta hôm nay nhất định phải có được nàng!” Quan Hoa tiểu Hầu gia sớm bị vẻ đẹp của nàng làm cho thần hồn điên đảo, dáng vẻ si mê đến đáng sợ.


      Khả Y đá động hai chân, cổ tay bị nàng giãy dụa bầm tím, nàng lại hoàn toàn biết là đau, chỉ cảm nỗi sợ hãi cùng bi phẫn mạnh mẽ quét qua nàng.


      Bỗng nhiên, chân của nàng đá đến cái giá gỗ lớn, nhìn phía cao của cái giá kia có đặt rất nhiều đồ vật, Khả Y giống như thấy được hy vọng, nàng càng dùng thêm sức đá để lay động cái giá.


      “Cho dù chết, ta cũng để cho ngươi có được!” Nàng hận đến cực điểm khàn giọng la lớn, vẻ mặt coi cái chết của nàng làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia chấn động chút, ngay lúc nghiêng mình, có chú ý đến cái giá cao lung lay nghiêng đổ.


      Chỉ trong phút chốc đó, cái giá cao được chế tạo từ gỗ nặng đổ xuống, nặng nề mà đổ về hướng bọn họ.


      Khả Y nhìn cái giá đổ xuống, nở nụ cười, cười đến thê thảm, cười đến điên cuồng, cười đến tuyệt vọng, đổ , cho dù đè chết nàng cũng sao cả.


      Lúc Quan Hoa tiểu Hầu gia còn kịp hiểu xem vẻ mặt của nàng tại sao đột nhiên lại điên cuồng, hơi đưa mắt về phía sau liền nhìn thấy cái giá đổ ngay xuống chỗ mình, ánh mắt của trừng lớn:“A......”


      “Oành!” Cái giá cứ như vậy nện xuống chân của , hung hăng dán sát thân mình Khả Y, thể động đậy.


      “Ngươi...... Ngươi, con tiện nhân này!” Quan Hoa tiểu Hầu gia cảm giác được đôi chân đau đến dường như muốn lấy mạng của , sắc mặt của trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi lạnh.


      Khả Y nắm chặt bản năng cầu sinh cố gắng bò ra khỏi , lại gắt gao giữ lấy nàng cho nàng .


      “Buông ta ra.” Khả Y thét chói tai, nước mắt muốn rơi xuống, trong mắt chỉ toàn là oán hận cuồng loạn cực điểm.


      Dáng vẻ của nàng dường như muốn phát điên, đẹp cách ma quái, làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia tinh thần dao động, cho dù là phẫn nộ căm hận, vẫn đẹp đến câu hồn người giống như trước.


      Thừa dịp còn chưa trấn tỉnh tinh thần, Khả Y cước đá văng tay ra chút lưu tình, rời khỏi đó rất nhanh......


      “Đừng , mau, mau gọi người đến giúp ta đem cái giá này ra, chân của ta...... chân của ta đau quá, sắp tàn phế, a...... Đau......” Tiểu Hầu gia muốn động đậy, chân lại chịu cơn đau đến xương tủy, làm cho thở hổn hển rống to.


      Khả Y ôm xiêm y rách nát, cực kỳ hỗn loạn chống vào vách tường đứng lên, đối với nỗi đau của hoàn toàn nghe thấy.


      Nàng lê từng bước từng bước ra ngoài, ánh mắt trống rỗng tựa như mất linh hồn......


      vất vả ra đến ngoài viện, ánh mắt của nàng đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh, cũng thấy bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ, hành lang vắng vẻ, gió tuyết lạnh buốt tùy ý thổi tung xiêm y rách nát của nàng, cái lạnh như đâm vào da thịt của nàng.


      Nàng cắn chặt bờ môi bị thương, có vết máu khô, lại nhiễm thêm vết máu đỏ tươi, nàng hoàn toàn biết đau.


      Mờ mịt nhìn tường cung cao cao chung quanh, nàng bỗng nhiên cười nhàng, nụ cười hoang vắng, bi ai dường như làm cho những bông tuyết bay xuống cũng hòa tan.


      Nàng nhắm chặt mắt, nước mắt ở đuôi mắt bị dồn ép mà rơi xuống.


      Gục đầu xuống, hành lang bóng dáng đơn của nàng dần dần xa, xiêm y rách nát bị hất lên, ở trong gió lạnh bay bay.


      ......


      Khi Thương Tuyệt Lệ mang theo ngự y vội vã trở lại, nóng vội thông báo liền vọt vào, lại nhìn thấy tiểu Hầu gia hấp hối bị cái giá đè mặt đất.


      “Tiểu Hầu gia! Ngài sao lại bị thế này?” hỏi, đồng thời lúc đó lại đưa tầm mắt tìm kiếm khắp trong phòng, cũng thấy bóng dáng của Khả Y, lòng dường như cảm thấy hỗn loạn.


      Khả Y đâu rồi? Công chúa ở đâu? Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Quan Hoa tiểu Hầu gia nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, thiếu chút nữa lệ chảy ra, kêu thảm thiết:“Thương hộ vệ, mau, mau giúp ta đem cái giá này ra a, chân của ta...... chân của ta muốn đứt rồi.”


      Thương Tuyệt Lệ cùng ngự y đem cái giá dời , ngự y kiểm tra chút chân bị thương của Quan Hoa tiểu Hầu gia, nhíu mày trầm giọng với Thương Tuyệt Lệ:“Thương hộ vệ, mời ngươi đem tiểu Hầu gia chuyển lên giường , lão phu phải nhanh chẩn trị cho tiểu Hầu gia, bằng hậu quả thể tưởng tượng được.”


      Cho dù số ruột biết Khả Y đâu, Thương Tuyệt Lệ lại thể thấy chết mà cứu, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế lo lắng sốt ruột trong lòng xuống, cõng Quan Hoa tiểu Hầu gia lên, lúc này, Huyên Trữ công chúa đúng lúc vào đến, nàng kinh ngạc, mắt trừng lớn.


      “Đường huynh, ngươi...... chân của ngươi, chảy máu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      Quan Hoa tiểu Hầu gia yếu ớt chửi rủa:“Còn phải là chuyện tốt của con tiểu tiện nhân kia làm sao, nếu nàng ta nhanh chân chạy thoát, ta nhất định tha cho nàng ta, a...... Đau quá.”


      còn chưa xong, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên cả người chấn động chút, làm Quan Hoa tiểu Hầu gia bị lắc lư, động đến chân bị thương của .


      “Đừng nữa, cái gì cũng để sang bên, Thương hộ vệ, mau mang đường huynh của ta trở về a.” mắt của Huyên Trữ công chúa thấy chân của đường huynh ngừng mà đổ máu, gấp đến độ thay đổi giọng mệnh lệnh.


      Thương Tuyệt Lệ khẽ cắn môi, mặt cứng lại ra ngoài rất nhanh.


      Đem tiểu Hầu gia thả lên giường, Thương Tuyệt Lệ liền giống như trận gió cuốn ra ngoài, thẳng đến cung điện của Khả Y.


      ......


      Khả Y chui vào trong chăn, run rẩy, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, làm cho Quan Quan ở ngay bên cạnh biết làm sao.


      “Khả Y tiểu thư, người cho nô tỳ tắm cho người được ? Khả Y tiểu thư......”


      Quan Quan đau khổ gọi Khả Y.


      Phát run hồi lâu, Khả Y rốt cục mới bình tĩnh trở lại, thân thể của nàng còn phát run nữa, ánh mắt cũng còn vô thần, nước mắt, yên lặng rơi xuống.


      Quan Quan đỡ nàng vào nhà tắm, nhàng lau cho nàng, giọng nghẹn ngào:“Khả Y tiểu thư, người đừng khóc, người như vậy nô tỳ cũng muốn khóc, tắm sạch có gì.”


      Khả Y liều chết xóa dấu vết da thịt, dường như muốn đem da thịt chà xát đỏ bừng đổ máu.


      Nàng muốn cho những dấu vết đó lưu lại thân thể mình, muốn muốn muốn......


      Trong lòng điên cuồng gào thét, nước mắt của nàng càng rơi nhiều.


      Quan Quan yên lặng lau nước mắt, cái gì cũng dám hỏi, chỉ giúp nàng lau cho xong, sau đó lấy thuốc mỡ cẩn thận bôi lên, lại mặc vào bộ xiêm y mới cho nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :