1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 211: CHỖ CAO TRÁNH KHỎI LẠNH



      Nụ hôn nhàn nhạt biến thành nụ hôn sâu, nụ hôn sâu biến thành nụ hôn nồng cháy.


      Bối Bối sớm xụi lơ ở dưới thân , chỉ có thể ưm, vô lực ôm lấy cổ , ở trong sóng tình tìm kiếm thân cây trôi nổi.


      Hôn cho đến khi ánh mắt của nàng hoàn toàn chìm đắm, mặt của nàng đỏ ửng, nhiệt độ của nàng tăng mạnh, mới từ từ buông nàng ra.


      Ngón tay thon dài của nhàng di chuyển gương mặt trắng noãn của nàng, con ngươi đen cũng có dục vọng, kề sát vào bên tai của nàng, tiếng khàn khàn:“Tiểu Bối Bối, cho ta biết, lúc nàng uống rượu có tâm trạng gì?”


      Nàng giương đôi mắt mơ màng, mê mang nhìn , bị đáy mắt nóng rực của dẫn dắt vào thế giới của , tỉnh táo lắm:“Uống rượu......tâm trạng, ưhm...... Có trở ngại làm cho người ta rất khó vượt qua, nhưng mà...... luyến ái ngọt ngào lại làm cho người ta muốn buông tay......”


      Trở ngại sao?


      nheo đôi mắt lại, có chút đăm chiêu nhìn nàng vì mình làm cho đôi mắt xanh của nàng hoàn toàn đắm chìm, nàng như vậy, thích khả năng của , phải!


      Như vậy, nàng trở ngại rốt cuộc là cái gì? Cái trở ngại kia, làm cho nàng giống như chén rượu kia, lúc uống vào, thấy khó chịu ở cổ họng, thực chua cay, mang theo cay đắng, rốt cuộc là cái gì?


      nhất định điều tra cho ra, có bất kỳ trở ngại nào ngăn trở muốn nàng!


      Thừa dịp lúc nàng còn chưa tỉnh táo, ôm lấy nàng, hướng tới giường lớn.


      Đem nàng đặt ở giường, ánh mắt của trở nên tà khí, mấy ngày chạm vào nàng, sức nhẫn nhịn của dường như sắp nổ tung.


      lần nữa phủ lên thân thể mềm mại của nàng, trút bỏ quần áo của nàng xuống, đồng thời cũng trút bỏ quần áo của mình, hai người có mặc quần áo vén cùng chỗ.


      Dần dần, nàng mới cảm giác được bọn họ triền miên, thân thể của nàng run rẩy tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của dừng ở người mình, nhàng thở dài, muốn chuyện, bởi vì muốn đánh vỡ khoảng khắc hòa hợp mà họ vất vả lắm mới khôi phục lại được.


      Cho nên, đêm nay, cái gì cũng muốn nghĩ, cứ như vậy ở trong lửa nóng trầm luân.


      ......


      Hôm sau, nàng dần dần chuyển tỉnh ở trong lòng .


      tỉnh?” hiển nhiên sớm tỉnh, giọng có vẻ tinh thần sảng khoái dễ chịu, bạc môi lộ vẻ sủng nịch mỉm cười, tất cả mọi chuyện, lại tốt giống như trước đây.


      Nhìn khuôn mặt tà tuấn biếng nhác của , nàng có loại cảm giác vô cùng xúc động, lòng chua xót khổ sở, rốt cục lúc sáng sớm thức dậy lại thấy được khuôn mặt tươi cười của .


      Nếu có thể vẫn tiếp tục như thế này, tốt.


      “Suy nghĩ cái gì?” Thấy mặt của nàng có chút mất mát, đôi mắt đen lợi hại của nheo lại, xem ra trong lòng nàng nghĩ đến trở ngại kia, thường xuyên ảnh hưởng đến nàng.


      Tối hôm qua, cố gắng sử dụng mọi cách đe dọa, thủ đoạn lấy lòng, cuối cùng cũng có thể làm cho nàng ra là chuyện gì, tức giận làm cho hung hăng tra tấn nàng đến hơn nửa đêm, vì nàng lên tiếng cầu xin tha thứ lần rồi lại lần, mới tạm thời buông tha cho nàng.


      Bối Bối đùa quấn mái tóc đen của , mềm mại sáng bóng, quấn quanh ở giữa ngón tay, cảm giác thực thoải mái.


      Ngự Hàn, chàng...... hôm nay có thể mang theo ta ra ngoài nhìn nạn dân của trận tuyết hồng, ta muốn xem tình hình của bọn họ.”


      Nàng đắn đo, giọng , nàng có quên, nàng bây giờ còn bị giam lỏng, như vậy, có bên cạnh, nàng có thể ra ngoài ?


      Vượt ra ngoài dữ liệu của nàng, cũng lập tức cự tuyệt, ngược lại là trầm tư suy nghĩ nhìn nàng, nhìn coi nàng có ý nghĩ muốn trốn .


      “Nếu chàng muốn đưa ta , ta đây ra ngoài.” Nàng hạ thấp tầm mắt.


      đưa tay nâng mặt của nàng lên, yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng:“Nàng chính là muốn xem nạn dân, phải chỉ vì rời khỏi cung điện này?”


      .” Nàng gật đầu khẳng định, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn nhìn thẳng vào .


      “Muốn ta mang nàng ra ngoài cũng có thể, nhưng mà nàng phải đồng ý với ta điều kiện.” hơi nhíu mày, trở nên có chút nghiêm túc.


      “Điều kiện gì?”


      Tay di chuyển từ cằm đến vành tai của nàng, nhàng đùa vuốt, hoàn toàn dửng dưng nhưng bên trong lại mang ý tuyệt đối bá đạo:“Ta chỉ cho phép nàng xem nạn dân, cũng chỉ cho phép nàng theo ta , về phần những người khác, nàng lần cũng đừng muốn thăm.”


      “A? Nhưng mà......” Nàng muốn thăm Khả Y lại muốn xuất cung xem nạn dân a, nhưng mà, lời của nàng bị ánh mắt nghiêm khắc cứng rắn của cắt đứt, vì sao ánh mắt của giống như sớm hiểu dự tính ban đầu của nàng.


      “Đồng ý hay đồng ý?” hỏi, câu hỏi rất lạnh rất lạnh, ánh mắt ngang ngược hề được thương lượng.


      “Ta......đồng ý.” Nàng bất đắc dĩ đồng ý.


      Nghe được câu trả lời của nàng, biểu bạo ngược của mới khôi phục lại dáng vẻ thoải mái cười nhạt, làm cho nàng nhịn được ủ rũ, nam nhân này công phu biến đổi sắc mặt có thể là thiên hạ vô địch, mỗi loại gương mặt đều làm cho người ta thể theo.


      ......


      Đứng ở lầu tháp cao cao, nàng được ôm trong lòng của , áo choàng dày bao lấy bọn họ, nàng đưa mắt nhìn xuống, có thể nhìn thấy đủ mọi việc xảy ra ở liều trại tạm thời của những nạn dân.


      Nhóm lửa nấu cơm, khói bếp lượn lờ......


      chuyện trời đất, lúc khóc lúc cười......


      Đùa giỡn vui chơi, trẻ thơ hề lo lắng......


      Tầm mắt chuyển dời đến núi tuyết xa xa, lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ vết nứt núi tuyết kia, những góc cạnh do băng tích tụ lâu ngày ở dưới bầu trời tỏa ra ánh sáng bức người, rất khiếp người.


      Nơi đó, chính là bị tai ương tuyết hồng bao phủ thôn xóm, sinh linh ở dưới đó, chỉ có thể bị chôn vùi dưới băng tuyết, bởi vì áp lực đè nặng, bởi vì đóng băng, mà chết.


      Nghĩ đến những nạn dân chết oan đó, người nàng run run chút, nếu tai nạn như vậy tiếp tục xảy ra......


      Nàng dám nghĩ lại có bao nhiêu người vô tội gặp nạn.


      Cảm giác được run rẩy của nàng, ôm nàng càng chặt:“Làm sao vậy? Nếu cảm thấy đành lòng, bây giờ chúng ta trở về cung .”


      ...... ta còn muốn xem.” Nàng đưa tay gắt gao ôm thắt lưng của , để lấy thêm sức mạnh ình.


      Hồi lâu, dường như dáng vẻ của nàng thoải mái hỏi:“ Ngự Hàn, ngồi ở lầu tháp cao như vậy, ngươi thường thường dùng để nhìn trộm dân tình sao?”


      “Nhìn trộm cái gì, là phương tiện xem toàn cục thoả thích, bình thường chỉ dùng để đến xem tinh tượng.” gõ vào trán của nàng.


      “Ai, mỗi lần đều đánh vào đầu người ta.” Nàng bĩm môi.


      đánh đầu nàng thông suốt.” nhìn nàng, cố ý mà chỉ ra.


      Nàng cười gượng vài tiếng, sau đó giả vờ phục:“Ai để ý ngươi, ngươi là quỷ xả.”


      Ngự Hàn, lúc chàng đứng ở chỗ này nhìn những ngọn núi kia, có cảm thấy chỗ cao khỏi lạnh a?” Nàng chuyển đề tài.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 212: BÁ ĐẠO



      Gió lạnh thổi vù vù, lướt qua sợi tóc như mực của , làm hỗn loạn những sợi tóc giữa trán, thêm vài phần cuồng dã.


      ý cười sâu sắc chăm chú nhìn vào nàng, nhìn đến độ làm cho nàng hoàn toàn được tự nhiên.


      Ngự Hàn, làm gì mà chàng nhìn ta như vậy? Ta hỏi chàng đó.” Nàng véo thắt lưng của .


      Đưa tay nắm lấy bàn tay tác quái của nàng, cúi đầu kề sát vào vành tai của nàng, hôn :“Tiểu Bối Bối, lẽ ra, trước kia cảm thấy chỗ cao tránh nổi lạnh, nhưng mà, bây giờ, sau này, tương lai lại cũng có loại cảm giác này rồi.”


      “Vì sao?” Nàng hỏi theo.


      “Bởi vì......” đột nhiên đem nàng ôm chặt, dường như phải ôm chặt nàng vào trong người mới bằng lòng dừng lại.


      Dần dần, bạc môi của giương lên nụ cười có chút khôi hài, nhìn như chút để ý, đáy mắt chập chờn vết tích của tư thái kiên định, thanh tựa tiếu phi tiếu:“Bởi vì về sau nếu ta cảm thấy lạnh, liền ôm chặt nàng, người cảm thấy lạnh, nhưng là hai người độ ấm tăng thêm, lạnh.”


      Bối Bối cả người chấn động, trong lòng bị va chạm mạnh mẽ chút, thực ngọt ngào, lại thực chua sót.


      liền khẳng định sau này nàng ở bên cạnh như vậy sao?


      Ngự Hàn, ta...... Chúng ta......” Nàng ngóng nhìn , biết chính mình phải cái gì, nàng rất muốn đồng ý, nhưng mà......


      Thấy nàng lại trốn tránh, nheo đôi mắt lợi hại lại, ánh mắt se lại chút lạnh lùng kiên định:“Tiểu Bối Bối, nàng còn tính cho ta biết nàng rốt cuộc phiền não là vì cái gì sao? Chuyện gì làm cho nàng làm trái ngược tâm ý cự tuyệt lời cầu hôn của ta, bây giờ ta muốn biết!”


      Nghe lời của , Bối Bối cảm thấy có áp lực, lại cảm thấy buồn cười, như thế nào liền xác định nàng làm trái tâm ý như vậy, là nam nhân tự đại.


      “Nàng chính là làm trái với tâm ý, nàng ràng cũng rất muốn gả cho ta!” đột nhiên thuận theo ý nghĩ của nàng mà bất mãn tiếp lời.


      Nàng sửng sốt chút, mới biết được cái thói quen xấu là luôn vô ý liền đem suy nghĩ của mình ra, lần này lại gây ra chuyện.


      Thái độ chắc chắn của , mang theo ngang ngược làm cho nàng chỗ nào trốn chạy, nàng lên tiếng :“ Ngự Hàn, ta...... Ta có thể hay ?”


      Điều này nàng có thể ra như thế nào, đối mặt như thế nào, người có duyên với phải nàng a, nếu cưới nàng, nàng có cách nào vận dụng năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội đến giúp ổn định Thiên Ti Nghi, củng cố quốc gia của .


      “Tiểu Bối Bối, nàng cũng có sao cả, nhưng mà...... Ta trước cho nàng tiếng, thế giới này có loại pháp thuật gọi Tác Thôi Hồn thuật, nếu nàng muốn ta dùng phương pháp như vậy làm cho nàng ra những lời trong lòng nàng, vậy nàng tốt nhất ngoan ngoãn tự mình .” Đôi mắt đen của chợt rất nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí thế cưỡng bức.


      Bối Bối kích động :“ Ngự Hàn, chàng thể làm như vậy.”


      đưa tay nắm lấy lọn tóc bị gió thổi rối của nàng, đầu ngón tay nhàng quấn quanh, nhìn như chút nghiêm túc, đáy mắt lại thoáng có tia u buồn:“Ta thể sao? Nàng muốn thử hay ?”


      Ngự Hàn......” Nàng muốn gầm , nam nhân này từ lúc nào lại trở nên khó khai thông như vậy, trở nên khờ khạo như vậy.


      Tay của lại dao động gương mặt của nàng, nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng nhìn thẳng vào :“Tiểu Bối Bối, nàng cũng xem đủ, chúng ta nên hồi cung rồi.”


      Nàng mới há miệng có ý định chùm hồng quang mãnh liệt sáng lên xung quanh bọn họ, chói đến nỗi nàng thể nhắm mắt lại.


      ......


      Lúc nàng mở mắt trở lại, bọn họ muốn về tới Xích Diễm cung rồi.


      đem nàng ôm ngồi ghế quý phi, đứng ở trước mặt nàng từ cao nhìn xuống nàng:“Tiểu Bối Bối, ta cho nàng thời gian đủ để nàng suy nghĩ rồi, tại...... Nàng là muốn chính mình , hay là muốn ta dùng thúc Thôi Hồn thuật?”


      Bối Bối cắn môi, đáng thương nhìn , con ngươi nhiễm tia lùi bước yếu ớt.


      Làm sao bây giờ? thề phải biết được chuyện kia, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu biết, bọn họ có thể làm sao bây giờ, giang sơn của , nếu bởi vì hôn nhân của bọn họ mà lâm vào nguy cơ......


      “Tiểu Bối Bối, xem ra nàng định , Uhm?” Con ngươi đen của hung ác bắn về phía nàng, khuôn mặt tuấn dật như như tia gió lốc.


      Nàng từ đầu đến cuối thể tin tưởng có thể vì nàng khắc phục mọi khó khăn, mức độ tính nhiệm của nàng đối với đúng là làm cho người ta buồn bực muốn mổ bụng.


      muốn lại lãng phí thời gian, gương mặt của cứng lại, song chưởng ngưng tụ phát ra hai luồng sáng xích hồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.


      Nhìn thấy thi pháp, Bối Bối hoàn toàn kích động, nàng đưa tay muốn giữ lấy tay , lại phát thân của mình biết khi nào bị vòng hồng quang trói buộc.


      Ngự Hàn, đừng......” Nàng khẩn cầu nhìn , hốc mắt tức khắc đỏ lên, hơi nước ở trong đôi mắt nhanh chóng ngưng tụ.


      Nàng muốn cho biết, muốn cho phải lựa chọn giữa quốc gia và nàng......


      Nhưng mà, ánh mắt cầu xin của nàng cũng đủ để có thể lay động chút nào, đem lòng mình trở nên ngang tàng, đưa lòng bàn tay dán lên trán của nàng, hồng quang lóe ra rất nhanh xâm nhập vào trong đầu của nàng, mê hoặc tư tưởng của nàng.


      Nàng cảm giác được đầu có trận phát nhiệt, muốn nhắm mắt lại, nhưng cách nào kháng cự mệnh lệnh phát ra trong đầu, trong lúc đó làm cho nàng lâm vào mê mang.


      Dần dần, nàng nhắm hai mắt lại, lúc mí mắt của nàng khép lại, nước mắt trong mắt nàng trượt rơi xuống.


      Nhìn thấy giọt lệ trong suốt kia, đồng tử của Ngự Hàn co lại, mày kiếm khẽ run, lại vận thêm đạo lực khác làm cho Thôi Hồn thuật càng thêm mãnh liệt.


      Ánh mắt của ôn nhu lại mang theo ý xâm lược, khóa trụ gương mặt trầm tĩnh của nàng, tiếng mị hoặc trầm thấp:“Tiểu Bối Bối, cho ta biết,vì sao nàng cự hôn?”


      Nàng hoàn toàn lâm vào trong mê man, bắt đầu theo câu hỏi của mà mở ra tâm linh của mình.


      “Bởi vì ta muốn làm cho giang sơn của chàng bất ổn...... Muốn dùng Hắc Tinh ngọc bội củng cố Thiên Ti Nghi, mới có thể thay đổi vận mệnh quốc gia......”


      ......


      Nàng cơ hồ giống như con rối, hỏi cái gì, nàng đáp cái đó, hề giữ lại.


      Cho đến khi hoàn toàn biết tất cả nguyên nhân, mặt mày ảm đạm ngưng tụ lại, trong lòng bị chấn động thua gì nàng.


      cắn răng, vì sao chỉ có Hắc Tinh ngọc bội mới có thể ổn định Thiên Ti Nghi, cũng tin, có Hắc Tinh ngọc bội, giữ được vạn năm giang sơn của Xích Diễm quốc!


      Dòng nước xiết mãnh liệt bị từ từ lắng đọng xuống, đôi mắt đen của nhiễm chút đau lòng, ra, nàng đều là vì , cho nên mới đấu tranh như vậy, mới có thể mình chịu đau khổ.


      Nàng khờ, tưởng rằng cho biết, có thể quan tâm đến sao?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 213: XÀ VƯƠNG NGANG NGƯỢC VÔ LÝ



      Trong khí, tràn ngập im lặng đến độ làm cho người ta hít thở thông, ánh mắt của âu yếm đưa tình nhìn gương mặt ngủ bình yên của nàng, ánh mắt chứa đựng thần sắc kiên định như tảng đá, thể lay động.


      “...... cho ta biết, nàng có muốn gả cho ta?” Lúc này đây, thận trọng dè dặt hỏi, hỏi mà tim đập tăng tốc, ánh mắt thậm chí cũng chứa đựng thận trọng dè dặt.


      “Muốn.” Nàng trả lời.


      Cho dù giọng của nàng biểu cảm, càng có cái vẻ thẹn thùng đó như hy vọng, cho dù trong tình huống như vậy biết được câu trả lời chân trong lòng nàng, nhưng cũng làm cho mừng rỡ muốn muốn la lớn lên.


      là như vậy, tất cả những vấn đề đó đều phải là vấn đề!


      thu hồi pháp lực, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, dùng sức ôm chặt, dường như muốn đem nàng tiến sâu vào trong lòng.


      Bối Bối mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn có chút làm được tình huống tại:“ Ngự Hàn, chàng ôm ta rất chặt, ta thể thở được.”


      Theo thói quen nàng liền mở miệng oán trách.


      trả lời lại, đột nhiên đẩy nàng ra, đổi lại nắm lấy bả vai của nàng, phủ kín đôi môi mềm của nàng, mang chút thương chiều chuộng lại có chút vuốt ve an ủi, bá đạo làm cho nàng cách nào cự tuyệt.


      “Uhm......” Nàng bị hôn đến đầu óc mê mẫn biết phương hướng, ánh mắt mơ màng.


      Cho đến khi nàng dương như muốn thở nổi, mới bằng lòng từ từ rời môi của nàng, quyến luyến hôn lên khóe môi của nàng, trong đôi mắt chứa đầy nhu tình mật ý.


      Tiểu Bối Bối của , bắt đầu hiểu chuyện vì mà suy nghĩ, vui mừng, cực kỳ vui mừng.


      Vừa rồi, rất muốn hỏi nàng......có , nhưng mà, càng hy vọng nàng cam tâm tình nguyện chính mình với .


      “Tiểu Bối Bối, sau này có chuyện gì vui, cho phép lại chôn giấu trong lòng, nàng có biết ta thi pháp tiêu hao sức lực đến thế nào .” cách dịu dàng lại có chút đứng đắn.


      Thi pháp?


      Đầu Bối Bối giống như được cảnh tỉnh, ánh mắt cũng đột nhiên khôi phục vẻ trong sáng.


      Nàng vừa sợ lại lui bước trừng mắt lớn:“ Ngự Hàn, chàng...... chàng đều đều biết rồi?”


      sai, cái gì ta cũng đều biết hết rồi.” kiên định khóa trụ ánh mắt của nàng, đáy mắt lấp lánh chứa ánh sáng dịu dàng.


      “Vậy chàng......” Nàng ngừng thở, phát chính mình có dũng khí hỏi.


      “Chúng ta thành thân!” tuyên bố.


      Nàng sửng sốt, trong lòng vừa vui vừa lo:“ Ngự Hàn, chàng ràng biết......”


      “Ta chỉ biết ta muốn nàng!” cắt đứt lời của nàng, giọng dày đặc lại cuồng bạo, khuôn mặt tuấn tràn đầy quyết tâm thể lay chuyển.


      đưa tay vuốt thuận theo mái tóc của nàng, động tác dịu dàng làm cho người ta muốn chìm đắm:“Tiểu Bối Bối, đem tất cả mọi việc đều giao cho ta, có Hắc Tinh ngọc bội, ta cũng có thể làm cho Thiên Ti Nghi vững vàng đứng ở vị trí căn bản mà nó nên đứng giống như vậy, ảnh hưởng vận mệnh của Xích Diễm quốc, tin tưởng ta ?”


      Giọng khàn khàn, ánh mắt tà mị chân thành dịu dàng, mê hoặc nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện sa vào.


      “Ta...... tin tưởng chàng.” Nàng thất thần nhìn vào gương mặt sáng ngời dịu dàng mà kiên định của , tâm, như có mật ngọt nhàng thấm vào, nhàng quyến luyến.


      Đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của , nàng cảm động hốc mắt đỏ lên, tiếng khóc nghẹn ngào:“ Ngự Hàn, chàng đối xử với ta tốt.”


      “Đương nhiên, ta là nam nhân đối với nàng tốt nhất, cho nên nàng nhất định phải gả cho ta, gả cho ta là tổn thất của nàng.” kiêu ngạo, nghiêm túc, mắt phượng lưu chuyển, là phong cách mà nàng quen thuộc.


      “Chàng tự mãn.” Nàng nhịn được véo hai má của , dứt khoát lại kéo mạnh.


      cười lớn tiếng ôm lấy nàng ngồi đùi , sau đó cười tà khí với nàng:“Tiểu Bối Bối, nếu chúng ta đều phải thành thân, như vậy chúng ta vẫn là nên tịnh dưỡng, tránh cho đến lúc đêm động phòng hoa chúc cái gì đều trúc trắc tốt.”


      Bối Bối tức giận đánh cái:“Ngươi chút cũng trúc trắc đúng !”


      “Phải ? Nhưng mà ta cảm thấy hay là cần cho nàng nghiệm chứng năng lực của ta trước có vẻ tốt hơn.” đùa giỡn nàng.


      Bối Bối xấu hổ tức giận liếc cái, đưa tay dứt khoát véo thắt lưng của .


      giả vờ ăn đau hít hơi:“Ôi, nương tử, nàng đúng là nhẫn tâm thế sao. Vi phu chẳng qua là muốn hầu hạ nương tử, như vậy cũng muốn trừng phạt?”


      “Chàng đáng đánh.” Nàng cười hi hi cùng đùa giỡn với .


      ôm nàng đong đưa, ánh mắt đứng đắn:“Nương tử, nàng xác định cần ôn cố tri tân*?”


      cần.” Nàng chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt .


      đặt tay ôm lấy vùng tim, ra vẻ bộ dạng đau lòng:“Nhẫn tâm cự tuyệt như vậy, lòng của ta bị thương, ai...... Nương tử hiểu chuyện phong tình như vậy, vi phu hùng đất dụng võ a.”


      hùng đất dụng võ? lại có thể đem từ này ra trong đây.


      “Chàng đừng có lộn xộn hạ thấp phẩm cách của từ này.” Nàng trừng mắt liếc cái, nam này nhân, lúc nào đứng đắn.


      “Được rồi, Vậy vi phu là có lòng cũng thể bày tỏ.” thực tiếp nhận lời chỉ bảo của nàng mà chỉnh lại câu .


      “Chàng...... Ha ha......” Nàng muốn cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn được bật cười.


      Cuối cùng cũng nở nụ cười.


      Đôi mắt đen của lấp lánh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn trượt mi tâm của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng, mi tâm của nàng cuối cùng còn nhíu lại.


      Ngay tại thời khắc vui vẻ này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông truyền của cung nữ:“Vương, Bối Bối tiểu thư, Khả Y tiểu thư cầu kiến.”


      “Là Khả Y!” Ánh mắt Bối Bối sáng lên, giãy dụa muốn rời khỏi lòng của .


      Ngự Hàn ôm nàng càng thêm chặt, để ý tới biểu ra ngoài mặt của nàng, tự ý hạ lệnh:“Bảo nàng ta trở về, sau này có mệnh lệnh của ta, cho phép Hà Khả Y tiến vào thăm viếng, tình gì đều phải đợi sau hôn lễ rồi , Tiểu Bối Bối của ta muốn nghỉ ngơi để có sức chuẩn bị làm tân nương.”


      “Vâng.”


      Cho đến khi cuối cùng còn nghe được tiếng bước chân của cung nữ, Bối Bối đột nhiên hoàn hồn, nàng kích động :“ Ngự Hàn, chàng làm sao có thể như vậy? Vì sao cho ta gặp Khả Y? Có lẽ chúng ta nên ràng với Khả Y về mối liên hệ giữa Hắc tinh ngọc bội và vận mệnh của Xích Diễm quốc......”


      “Nàng cũng được gì với bất cứ kẻ nào, chỉ cần với ta là được rồi, người có liên quan khác tất nhiên cần phải hỏi ta về chuyện của Xích Diễm quốc.” cương quyết nhìn nàng, mảy may dành chỗ cho việc thương lượng.


      Trưởng lão , Hà Khả Y có uy hiếp đối với Bối Bối, bởi vì băn khoăn đến cảm nhận của nàng, có đem Hà Khả Y đuổi ra khỏi cung, nhưng mà đó là khả năng nhẫn nại cực hạn của .


      Ngự Hàn, chàng như vậy...... rất ngang ngược vô lý có biết hay ?”


      “Đúng vậy. Ta biết.” dõng dạc thừa nhận, tất cả mọi việc có liên quan đến chuyện của nàng, đều cho phép xảy ra sai lầm gì, cho dù phải dùng bất kỳ thù đoạn gì hoặc là thương tổn bất kỳ kẻ nào ngoại trừ nàng!


      ___Ôn cố tri tân*: ôn cũ biết mới, lấy kinh nghiệm của trước kia để tham khảo cho tại

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 214: NGOAN BẢO BỐI



      Bối Bối tức giận nắm chặt tay, tại sao lại đột nhiên trở nên hợp tình hợp lý như vậy, biết nàng và Khả Y là bằng hữu tốt phải sao?


      Chẳng lẽ nữ nhân trước khi kết hôn cùng tỷ muội tốt tán gẫu cũng thể sao?


      “Chàng phải dự định sau này cũng cho ta bước ra … cửa cung điện ?” Nàng nghiến răng nghiến lợi trợn tròn mắt.


      “Cũng phải, trước khi thành thân, nàng phải điều dưỡng cho tốt nha, nếu như thế nào có thể trở thành tân nương xinh đẹp.” cố gắng xua tan cơn tức giận của nàng.


      “Chàng… điều dưỡng quỷ quái gì, việc này và việc ta gặp mặt Khả y căn bản là hai việc khác nhau.” Nàng có chút hiểu cuối cùng suy nghĩ cái gì , chẳng lẽ sợ nàng chạy mất sao .


      sai, ta nhất định để nàng chạy thoát.” lại lần nữa nghe được lòng của nàng, gật đầu chắc chắn chuyện đó, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.


      “Đừng quên nàng có rất nhiều tiền án, trước khi chưa thành thân, đối với những hành động của nàng ta thực yên lòng.”


      cố ý dẫn đường cho nàng suy nghĩ đến phương diện này, muốn cho nàng biết Hà Khả Y với nàng có ràng buộc, nếu nàng lại phiền não chuyện Hắc Tinh ngọc bội.


      Bối Bối mấp máy môi, khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, lại càng nhiều ngọt ngào, nam nhân này đúng là… chút cũng đều biết giả vờ, nàng từng có sai phạm, sai, nhưng mà có cần lộ ra biểu ràng như vậy ?


      Giống như nàng bất cứ lúc nào cũng có thể “Hồng hạnh ra tường”


      Thấy thái độ nàng có chút dịu lại, lúc này thừa dịp, giả vờ làm bộ thương cảm hề hề nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng phải hiểu tâm tình của ta lúc này, ta sợ lão bà chạy nha”


      “Chàng…” Bối Bối hoàn toàn hết giận, nàng im lặng chút, có lẽ, lo lắng, có lẽ, nàng cần phải vì suy nghĩ lại, có lẽ, nàng nên khiến phân tâm, bởi vì, phải đối mặt với áp lực rất lớn.


      Ngự Hàn, chàng có… với trưởng lão bọn họ … Hắc Tinh ngọc bội phải của ta -?” Nàng trong lòng biết ràng , chính là vẫn muốn hỏi.


      Quả nhiên, sắc mặt của cứng lại chút, rất nhanh, lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên, nhướng mày ràng là để ý đến: “Ta ngăn cản nàng chuyện này với trưởng lão, nhưng mà, bất kể ý kiến của bọn họ như thế nào, ai có thể ngăn cản ta cưới nàng, cũng có người nào có thể bức ta lấy chủ nhân ban đầu của hắc tinh ngọc bội Hà Khả Y, cho dù phải nghịch thiên mà làm, ta cũng tiếc.”


      “Nhưng mà đây là an bài của lão thiên …” Lòng của nàng thắt chặt, vẻ u sầu lại nhiễm chân mày.


      “Tại Xích Diễm quốc, ta là trời, an bài của ta chính là an bài của trời.”


      Ánh mắt của Ngự Hàn lạnh lùng kiên định, chút do dự cắt đứt lời của nàng, làm vẻ u sầu mặt nàng trong nháy mắt bị đánh tan, lưu lại, tràn đầy cảm động, nàng có đức gì có khả năng gì khiến đối xử với nàng như thế .


      cúi đầu hôn mi tâm của nàng, sau đó đưa tay kéo nàng, ôm vào trong lòng, thở dài tiếng: “ cho ta biết, nàng vui mừng làm tân nương của ta.”


      Nàng ôm lưng , dường như muốn nghẹn ngào: “Ta vui mừng vui mừng làm tân nương của chàng.”


      “Như vậy là được rồi, nàng chỉ cần chờ khoác giá y lên mà thôi, cho dù trời sụp xuống, cũng có ta chống, cái gì cũng cần nghĩ, uhm?” nhàng vỗ về thắt lưng nàng, trấn an nỗi lòng yên của nàng.


      “Uhm.” Nàng nghẹn ngào gật đầu, mũi hít hít, nhịn được nước mắt rơi xuống.


      “Đừng rơi nước mắt, ta thích nhìn nàng cười hơn.” Đầu ngón tay xoa lệ của nàng, tình cảm dịu dàng chân thành.


      Nàng rưng rưng vừa khóc vừa cười: “Được, sau này cũng chỉ cười cho chàng xem.”


      “Tiểu bảo bối của ta ngoan.”


      giương môi khen ngợi, vẻ mặt lộ qua đôi mày tuấn cặp mắt sáng ngời, làm nàng tự giác ỷ lại.


      Khả y mờ mịt đứng ở ngoài Xích Diễm cung, bên tai ngừng có tiếng vang vọng lời cung nữ mới truyền tới nàng.


      “Thứ lỗi, Khả y tiểu thư, Bối Bối tiểu thư tại muốn nghỉ ngơi lấy lại sức chuẩn bị thành thân, bất kể ai cũng tiếp kiến.”


      Bối Bối muốn làm vương hậu , nhưng mà… Nàng muốn chúc phúc cho Bối Bối, tại sao Bối Bối lại gặp nàng, gặp mặt nàng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi dưỡng sức sao?


      Lòng của nàng cảm thấy chút bị thương, Bối Bối nàng có thể đến Xích Diễm cung gặp nàng ấy, nhưng mà tại… Nàng ấy cũng chịu gặp nàng.


      Mang theo nỗi lòng suy sụp, nàng lạc lỏng quay trở về.


      Khi nàng đến chỗ rẽ hành lang, lại bị Quan Hoa tiểu Hầu gia ngăn trở.


      “Khả y tiểu thư, tình cờ, chúng ta lại gặp mặt .” Quan Hoa ánh mắt rạng rỡ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả y, chặc lưỡi, nhìn kỹ lại càng thêm xinh đẹp, da thịt mềm mại mịn màng , làm cho người ta nhịn được muốn hôn.


      Khả y phòng bị lui ra phía sau bước, mới có lịch : “Tiểu Hầu gia hữu lễ.”


      Nàng theo bản năng liền sợ hãi… tiểu Hầu gia này, mỗi lần nhìn thấy , đều có dùng loại ánh mắt rất nghiêm túc nhìn mình, làm cả người nàng thoải mái.


      “Khả y tiểu thư bây giờ phải về sao? Ta đưa nàng về nha.” đuôi mắt của Quan Hoa tiểu Hầu gia mang theo sắc ý, nhìn Khả y nháy mắt mấy cái.


      Thấy vẻ mặt , Khả Y vừa sợ vừa giận,… tiểu Hầu gia này… hơi quá đáng, nghĩ nàng là dạng nữ tử nào, mà lại…


      Nàng tức giận đến cả người phát run, đáy lòng dường như buồn nôn, nàng miễn cưỡng nhịn cơn tức xuống, trả lời xa cách: “Khả Y dám làm phiền tiểu Hầu gia.”


      phiền, chút cũng phiền, vừa đúng lúc ta cũng muốn thăm nàng đây,bây giờ được gặp mặt đúng lúc, chúng ta cùng nhau thôi, chẳng lẽ Khả Y tiểu thư hoan nghênh ta đến quý phủ thăm hỏi?” giảo hoạt thầm tạo áp lực với nàng.


      Khả Y đành hít hơi, tìm được lý do phản bác.Làm sao bây giờ? Ai tới cứu nàng?


      “Hà nương, ra nàng ở chỗ này.” Thương Tuyệt Lệ đột nhiên từ phía sau nàng tới, đứng ở bên người nàng, thân hình cường tráng khiến nàng cảm thấy tia cảm giác an toàn.


      Nàng thầm thở ra : “Thương hộ vệ.”


      “Bối Bối tiểu thư phân phó ta đến đưa nàng hồi cung.” sắc mặt bình tĩnh, chỉ là lúc ai phát , thầm liếc Quan Hoa tiểu Hầu gia, ánh mắt sắc bén.


      “Cám ơn ngươi.” Khả Y vừa mừng vừa sợ, là Bối Bối cho Thương hộ vệ đến đưa nàng, tâm tình của nàng đột nhiên sáng ngời .


      thôi, ta còn muốn trở về phục mệnh.” Thương Tuyệt Lệ lãnh đạm hành lễ với Quan Hoa tiểu Hầu gia , sau đó liền bước , căn bản để cho Quan Hoa bất cứ cơ hội nào tranh làm hộ hoa sứ giả.


      Nhìn bóng lưng của bọn họ, Quan Hoa tiểu Hầu gia hận nghiến răng nghiến lợi, Thương Tuyệt Lệ, xem như ngươi lợi hại!


      Mệnh lệnh của vương hậu tương lai, ai dám cản trở?


      có vấn đề gì, ngày nào đó phải có được mỹ nhân Hà Khả Y này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 215: GHEN



      đường ở hoa viên, hương hoa thoang thoảng từng đợt làm lòng người cảm thấy dễ chịu.


      Khả Y khẽ nở nụ cười ấm áp rạng ngời: "Thương hộ vệ, cám ơn ngươi tiễn ta."


      Lúm đồng tiền của nàng ra khiến Thương Tuyệt Lệ ngừng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng , đáy mắt lướt qua tia thẹn thùng, được tự nhiên buông mí mắt xuống, giọng : " cần khách khí."


      Ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt kiên cường của , nàng có chút e lệ cắn cắn môi, dịu dàng : "Uhm... Bối Bối gần đây có khỏe?"


      "Rất tốt, Vương để Bối Bối tiểu thư có việc gì." Trong mắt Thương Tuyệt Lệ lại lướt qua chút thích và ngưỡng mộ, chuyện vui của Vương và Bối Bối tiểu thư gần đến, cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ , bọn họ hữu tình nhân thành quyến thuộc*, thể tốt hơn.


      Đột nhiên, như là nhớ ra chuyện gì đó, bước chân ngừng lại.


      Khả Y cảm thấy nghi hoặc, cũng dừng lại: "Thương hộ vệ, làm sao vậy?"


      "Ta... Kỳ phải Bối Bối tiểu thư bảo đến, ta chỉ phải.. Chỉ là vừa vặn... Khụ... Vừa vặn ngang qua, thấy nàng bị tiểu Hầu gia ngăn cản, cho nên..."Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa hoàn chỉnh câu, được nữa, từ trước đến giờ chưa từng dối.


      Khả Y ngẩn ra, lập tức hiểu lời của , nàng gật đầu với cười tiếng: "Cám ơn ngươi giúp ta giải vây."


      Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Thương Tuyệt Lệ cũng tự giác giương khóe môi: "Ta rất vui."


      Nét tươi cười của , rất nhạt, người khác thể nhận ra, nhưng Khả Y thấy được, ánh mắt của nàng nhịn được dừng ở gương mặt của , khuôn mặt cương nghị nhạt ý cười, ra cũng có thể bình dị gần gũi.


      "Vậy, Hà nương sau này nhìn thấy Quan Hoa tiểu Hầu gia tránh được nên tránh, ... Có chút phong lưu." Thương Tuyệt Lệ cân nhắc , dù sao cũng là thân quyến của Vương, dùng từ thể quá mức hà khắc.


      Khả Y nhàng gật đầu: "Được, ta biết."


      "Thương hộ vệ, ngươi biết chừng nào Bối Bối thành thân ?" trong lòng Khả Y luôn nhớ đến chuyện này.


      "Bối Bối tiểu thư chưa với nàng?" Thương Tuyệt Lệ theo trực giác liền hỏi câu này, dáng vẻ lộ ra kinh ngạc.


      Nghe được nghi vấn của , con mắt Khả Y nhịn được tối lại đôi chút, nàng gượng gạo lộ ra nụ cười: "Bối Bối tại ở Xích Diễm cung nghỉ ngơi lấy lại sức, bất luận kẻ nào cũng tiếp kiến, ta cũng vậy mới từ trong miệng cung nữ biết nàng và Vương thành thân."


      Có chuyện như vậy? dựa vào giao tình giữa Bối Bối tiểu thư cùng Hà nương, mà Hà nương cũng gặp được? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?


      Thương Tuyệt Lệ nhíu chặt mi tâm, theo trực giác nghĩ bên trong chuyện này nhất định là có cái gì kỳ hoặc.


      Thấy tập trung suy nghĩ, hồi lâu cũng trả lời nàng , Khả Y nhịn được khẽ gọi: "Thương hộ vệ, Thương hộ vệ... Ngươi suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng biết ngày kết hôn của Bối Bối sao?"


      Thương Tuyệt Lệ đột nhiên hoàn hồn, dừng lại trong giây lát trả lời: " Tiệc cưới của Bối Bối tiểu thư và Vương là 10 ngày sau."


      "Nhanh như vậy?" Khả Y hơi hơi kinh ngạc, sóng gió trong lòng nhịn được càng thêm chuyển động, Bối Bối tương lai thành vương hậu, chỉ sợ càng có rãnh rỗi lại gặp nàng?


      "Hà nương, ta ...đưa nàng trở về trước." Thương Tuyệt Lệ nhìn chân trời màu trắng bạc, biết khi nào tung bay những bông tuyết, rơi lên mái tóc mây của nàng, chắc là rất lạnh.


      "Uhm." Khả Y nhàng lên tiếng, sau đó cúi thấp đầu bên cạnh , nỗi lòng yên, sau này... Nàng có phải phải trở thành người buồn tẻ khô khan ở cung điện đó hay ?


      Bối Bối thành thân, nàng phải cảm thấy vui mừng cho Bối Bối mới đúng, chính là giờ phút này nàng dĩ nhiên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, tương lai mù mịt mê loạn hư chiếm trụ trong lòng của nàng, biết đâu về đâu.


      Trong Xích Diễm cung, hơi ấm vương vấn khắp nơi, hệ thống sưởi hơi dường như tràn ngập đến mỗi ngõ ngách trong cung điện, căn bản trong cung thất rất an tĩnh, đột ngột vang lên tiếng ——


      "Phốc!" Ngự Hàn mới uống ngụm trà lập tức phun ra.


      Ánh mắt của khác thường, cặp mắt dám lấy lòng nhìn tiểu nữ nhân đứng ở trước mặt , bạc môi nhịn được giật giật vài cái: "Tiểu Bối Bối, phải? Nàng đương nhiên muốn ta... Làm chuyện ấu trĩ như vậy?"


      Bối Bối mặt nhăn mặt nhăn mũi, phục nhéo khuôn mặt tuấn tú của : "Cái gì ấu trĩ a? Đây chính là trình tự cần thiết ở nhân gian chúng ta khi nam nhân cầu hôn nữ nhân chứ, nếu ngươi cho là tùy tiện mấy câu muốn mang khuê nữ nhà người ta về làm lão bà a."


      Tay sờ sờ , nhịn được lấy lòng bàn tay dán sát vào, cảm thụ đường nét khuôn mặt tuyệt mĩ của , nghĩ chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú này sau này nhất định làm lão công của nàng, nàng nhịn được ý cười lộ ra trong đáy mắt.


      Ngự Hàn cầm lấy bàn tay mềm làm loạn của nàng, nắm trong lòng bàn tay khiến nàng vô phương lại "làm xằng làm bậy”


      Nhìn thấy đôi mắt thể ý được thương lượng của nàng, tuấn mi của nhăn lại chút, có chút khổ não: "Tiểu Bối Bối, nàng đáp ứng gả cho ta , những...trình tự này coi như tỉnh lược ? Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để ta - đường đường Đại Vương cầm bó hoa hồng mất mặt a? Vi phu mất mặt, nương tử cũng còn mặt mũi a có phải hay


      "Mất mặt? Chàng cảm thấy nghi thức thánh thần này là mất mặt? Ngự Hàn, chàng.. chàng rất lạc hậu! Hừ, cổ nhân vẫn cứ là cổ nhân!" Bối Bối dùng sức rút tay của mình về, bực mình nghiêng đầu liếc . .


      "Tiểu Bối Bối, ta phải cổ nhân, chỉ là sống cùng chiều gian với nàng." cau mày chỉnh lại lời của nàng, mặc dù tại sống mấy ngàn năm , nhưng mà, vẫn tuấn phóng khoáng như trước, kết duyên với nàng là cực kỳ tốt nhất.


      "Chàng nhất định là cổ nhân, cổ nhân, cổ nhân...


      "Ta phải." Ngự Hàn đứng lên, nhìn từ cao xuống rất nghiêm túc trừng nàng, bạc môi cong lên, mày kiếm cũng nhăn lại thành hình ngọn núi , vẻ mặt nghiêm túc, đối với lời này của nàng để ý cực kỳ.


      Dưới ánh mắt bức người của , Bối Bối rụt đầu lại, cũng cam tâm khuất phục: "Vốn nhất định là như vậy, nhân gian chúng ta rất khai hóa, cầu hôn phải thành tâm thành ý nha, cầm hoa hồng quì gối là hành vi của kỵ sĩ, chút cũng mất mặt."


      "Trong TV, bạch mã Vương tử đều diễn như vậy, bao nhiều là thâm tình lãng mạn a." Nàng thầm tiếng rất , dám để nghe thấy, được rồi, tại nghiêm mặt, nàng chính là rất nhút nhát dám lớn tiếng


      Tuy nhiên, thanh gì có thể thoát được lỗ tai của Ngự Hàn, khuôn mặt tuấn tú của càng thêm căng thẳng, ánh mắt đe dọa bắn thẳng đến tâm hồn của nàng, tràn ngập ghen tức ép hỏi: "Bạch mã vương tử là cái gì? Tình nhân cũ của nàng? ở nơi nào?”


      Bối Bối ngẩn ra, quả thực bị khuôn mặt ghen tị đen kịt của làm chấn động chút, khi nàng có phản ứng lại, nhịn được phì cười: "A... Ngự Hàn, chàng là ghen phải ?"


      ___


      Hữu tình nhân thành quyến thuộc*: những người nhau cuối cùng cũng nên vợ thành chồng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :