1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 201: XUÂN TIÊU KHỔ ĐOẢN



      Lá thông diệp dày dày, trở thành mái che, những hạt tuyết bay bay xung quanh bọn họ.


      Ngự Hàn đem tay nàng giữ trong lòng bàn tay mình, làm ấm bàn tay mềm hơi lạnh của nàng, nhìn gương mắt thanh tú của nàng dưới ánh trăng bạc, càng thêm óng ánh long lanh, nhịn được cúi đầu hôn trán của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, nàng muốn đem ta mê chết, làm sao bây giờ?”


      “Lại đứng đắn.” Bối Bối đưa tay ra véo ngón tay thon dài của .


      đưa tay vuốt lọn tóc rơi xuống má của nàng, thuận thế đưa tay ôm lấy mặt nàng, ngón tay nhàng vuốt ve làn da mềm mại của nàng, nhịn được đặt nụ hôn lên môi của nàng, thở dài:“Tiểu Bối Bối, nàng thực ngọt.”


      “Uhm......” Bối Bối hơi hơi ngửa đầu nhận nụ hôn của .


      Dưới ánh trăng, hôn thực ôn nhu, rất tinh tế, ôm nàng chặt vào lòng.


      Gắn bó thân mật, cảm giác ấm áp ngày càng gia tăng, xua tan cảm giác mát ban đầu của nàng, kéo theo trong lòng cũng nóng lên.


      Tay vòng sau gáy của nàng, năm ngón tay thon dài tiến vào trong tóc của nàng, ấn nhàng cái, làm cho nàng càng thêm gần sát vào , gắn bó tiếp xúc càng thêm sâu sắc, nàng ở trong nụ hôn sâu cực nóng của nhàng kêu khẽ.


      “Uhm......” Thân mình có điểm nóng, nhiệt huyết lưu động.


      Hôn lúc lâu, đến khi hai người đều thở hồng hộc, mới buông nàng ra.


      Bối Bối chớp chớp ánh mắt mê ly, đôi môi mềm bị hôn đỏ mộng, rất mê người.


      Chậm rãi tỉnh táo lại, đôi mắt mê ly của nàng dần dần khôi phục vẻ trong sáng:“ Ngự Hàn, vừa rồi chàng suy nghĩ chuyện gì?”


      vòng tay ôm lấy eo của nàng, trầm ngâm chút, mới trả lời:“Ta suy nghĩ về chuyện tuyết hồng xảy ra gần đây, suy nghĩ giải quyết như thế nào.”


      ra là chuyện này?


      Ở trong cung, nàng cũng có nghe sơ qua, nghe tình huống hình như mấy lạc quan.


      “Vậy chàng nghĩ ra biện pháp nào chưa?” Bối Bối chuyên chú nhìn .


      Lắc lắc đầu, có chút buồn rầu nhíu mày:“ tại chính băng tuyết lạnh giá, tiến độ xây dựng nhà mới thực thuận lợi.”


      Nàng suy nghĩ:“Chàng là sợ công nhân xây dựng chịu được việc đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công trình phải ?”


      “Ừ. Loại thời tiết này thể làm cho công nhân ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.” Tay vỗ về lưng của nàng, mang theo ý gì khác, chỉ là tìm kiếm cảm giác thư thái.


      thể làm cho công nhân ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà có thể gia tăng thêm người a, ngươi có thể hạ lệnh cho binh lính hỗ trợ, tuy rằng binh lính có lẽ hiểu về việc xây dựng, nhưng là bọn họ có thể hỗ trợ cái khác, tỷ như mang vác đá chẳng hạn, người đông thế mạnh,việc xây dựng cũng nhanh hơn.”


      Nghe vậy, ánh mắt của Ngự Hàn sáng lên, cánh tay co lại, đem nàng ôm chặt, thanh vui hơn:“Tiểu Bối Bối, ta nghĩ đến việc này, nàng làm ta thức tỉnh rồi, trong kinh thành quân đội có thể điều động so với đội xây dựng còn nhiều hơn, tiểu bảo bối thông minh!”


      Mi tâm của thoáng chốc thả lỏng, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng cái.


      Bối Bối chủ động vươn tay vòng qua ôm lấy cổ :“Này...... Đại vương của ta, phiền não của chàng được giải quyết, có phải hẳn là trở về ngủ hay ?”


      Nhìn đáy mắt của , có chút mỏi mệt, nàng nhịn được mà đau lòng, nam nhân này, lúc nãy quả thực ngủ được mà bỏ ra ngoài suy nghĩ suốt đêm.


      “Được, chúng ta lập tức trở về ngủ.” khàn khàn bên tai nàng, thuận thế hôn hôn vành tai của nàng, đột nhiên bế lấy nàng.


      “A...... Ta tự mình được.” Bối Bối cười hì hì nhưng mà còn cười, kỳ , có người ôm cũng phải là tốt, a......


      hành lang gấp khúc, thỉnh thoảng còn hôn trộm nàng, nhận lấy ánh mắt hờn dỗi của nàng, sau đó đổi lại cúi đầu cười, rất ấm áp.


      ......


      vào phòng ngủ, đến bên giường, hề báo trước mà toàn thân ôm nàng ngã xuống giường, dưới nàng .


      “Tiểu Bối Bối, nàng định làm gì với ta?” nháy mắt ý nghĩ đến mấy chuyện xấu, ra vẻ kinh sợ.


      Bối Bối chỉ vào ngực của , bĩu môi:“Là chàng muốn làm cái gì với ta có, còn giả vờ!”


      “Ta làm cái gì với nàng sao? phải nàng đè lên người ta sao, muốn giở trò gì đối ta đây?” Mắt của Ngự Hàn lóng lánh nhìn nàng, nàng bị con ngươi sáng ngời trong suốt của làm nàng lo lắng, có chút mất hồn.


      Trời, mĩ nam nhân nghiệt này, muốn câu hồn của nàng có phải hay !


      Sợ chính mình lại giống như sói đói bổ nhào đến chà đạp , nàng nhanh chóng đưa ánh mắt sang bên, muốn đứng dậy, lại làm cho hai tay của ôm chặt thắt lưng nàng ngăn cản, thể động đậy.


      Ngự Hàn, ta muốn ngủ, đừng đùa.”


      “Được.” dễ thương lượng, tức khắc buông tay ra.


      Thái độ sảng khoái làm cho Bối Bối ngây người chút mới hoàn hồn, nàng tiến sang bên nằm xuống, sau đó xốc lên chăn:“Này, mau vào , chăn ấm.”


      là lời mời mê người.


      Bờ môi của Ngự Hàn chứa nụ cười, nằm vào chăn cùng nàng, nhưng mà, cũng phải là ngoan ngoãn.


      Mới nằm vào chăn, liền nghiêng thân áp lên người nàng, con ngươi đen có ngọn lửa như thiêu đốt, ý niệm đen tối thập phần ràng.


      “Tiểu Bối Bối, vì đáp tạ nàng vừa rồi cho ta đề nghị hay như vậy, ta quyết định tự mình biểu đạt lòng biết ơn đối với nàng.”


      Chậc, nam nhân này, ràng là mình muốn sáp tình, lại tìm cái lý do nát như vậy.


      Bối Bối mặt đỏ hồng đẩy ra:“Đừng náo loạn, chàng cũng mệt sao? Đừng quên chàng ngày mai còn phải lâm triều.”


      có gì, cùng lắm khi ta dậy nổi nàng giúp ta.” nháy mắt mấy cái, ngang ngược hôn nàng, cho nàng lại lãng phí đêm đẹp.


      Bối Bối trốn tránh nụ hôn của , có chút thở hổn hển :“ Ngự Hàn, trước khi chúng ta ngủ phải mới làm.”


      “Ta tại lại muốn rồi, nàng cũng phải biết, ta lúc nào cũng đều muốn.” phản bác hợp lý hợp tình, lại hôn nàng.


      Khổ đoản, phải nắm bắt cho tốt!


      ......


      Gà gáy tảng sáng, Ngự Hàn tinh thần sảng khoái rời khỏi giường, con ngươi nhìn đến đôi mắt mê mẫn kia của tiểu nữ nhân, ai oán trừng mắt nhìn .


      “Tiểu Bối Bối, nàng ngủ cho tốt, ta quấy rầy nàng.” mặc xong quần áo, cười tủm tỉm vỗ nhè lên hai má của nàng, ngón tay thuận đường lướt qua cánh môi sưng đỏ của nàng, nghĩ dương nhiên phải như vậy rồi, nàng bị mạnh mẽ lâu.


      “Sắc xà!” Nàng vô lực mắng .


      “Ha ha...... Trước hết ta lên triều cho người thực ý kiến mà nàng đưa cho ta, sau đó nhanh chóng trở về ngủ cùng nàng, ta biết, nàng có ta, ngủ yên được.” tà cười, thể bộ dáng hiểu vô cùng đắc ý.


      Câu trả lời của Bối Bối chính là tức khắc xoay người đưa lưng về phía , kéo chăn che mặt lại, ngủ phát ra thanh vù vù.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 202: MINH



      Khả Y vừa mới rời giường, chợt nghe cung nữ Huyên Trữ công chúa giá lâm.


      Nàng kích động có chút luống cuống tay chân mặc quần áo:“Quan Quan, ngươi ta ăn mặc như vậy gặp công chúa có được ?”


      Với vào hoàng cung, cái gì nàng cũng biết, tại Huyên Trữ công chúa giá lâm, nàng hoàn toàn nghĩ được gì, chỉ có thể nhờ vào giúp đỡ của thị nữ.


      “Khả Y tiểu thư đừng hoảng hốt, mặc như vậy thực thích hợp rồi, Huyên Trữ công chúa nhanh như vậy đến gặp Khả Y tiểu thư, nhất định là thực coi trọng người, Khả Y tiểu thư.” Quan quan nở nụ cười cổ vũ.


      Khả Y lại nghĩ như vậy, nàng nhớ tới ngày trước mình cùng Bối Bối nảy sinh xung đột với Huyên Trữ công chúa, thể hoang mang.


      Rất muốn tìm Bối Bối, nhưng mà......


      Nàng cắn cắn môi, nàng thể mọi chuyện đều ỷ lại Bối Bối, làm cho Bối Bối thêm phiền toái.


      Suy nghĩ, nàng phân phó :“Quan Quan, ngươi châm trà, ta muốn cùng Huyên Trữ công chúa chuyện.”


      ......


      Huyên Trữ công chúa thái độ kiêu ngạo chắp tay sau lưng, vừa vừa nhìn, thái độ xem thường:“Ở tại cung điện tệ như vậy, còn tưởng rằng Tô Bối Bối đối ngươi tốt lắm, ngốc nghếch!”


      Khả Y bưng trà đến, vừa vặn nghe thấy lời của Huyên Trữ công chúa, sắc mặt của nàng biến đổi, cắn chặt răng, cố lấy dũng khí giọng :“Công chúa, xin người đừng phê bình Bối Bối như vậy.”


      Nghe được thanh , Huyên Trữ công chúa chợt xoay người, ngạo mạn đánh giá Khả Y lần từ cao đến thấp, sau đó cười thực có hảo ý:“Nhìn kỹ chút, đúng là hổ là cái mỹ nhân, cho nên, ta cũng gì sai, Tô Bối Bối chính là ích kỷ, sợ Vương huynh của ta bị ngươi mê hoặc.”


      Khả Y trầm mặc mang trà đến bên nhuyễn tháp, hành lễ mời Huyên Trữ công chúa ngồi lên ghế:“Công chúa, mời người uống trà.”


      Cười mỉa tiếng, Huyên Trữ công chúa dáng vẻ rất tự cao ngồi xuống, cầm lấy trà nóng uống ngụm, trong chốc lát lại phun ra:“Khụ...... Loại trà tệ như vậy ngươi cũng mang tới cho bản công chúa uống, có phải muốn mượn loại trà như vậy để hạ thấp thân phận của bản công chúa hay !”


      Sắc mặt Khả Y trắng xanh, biết ứng đáp thế nào nhìn Huyên Trữ công chúa, khẩn trương đến cực điểm:“Này...... đây là lá trà tốt nhất của Khả Y, Bối Bối uống ngon lắm a.”


      “Hừ. Bản công chúa uống lá trà của kẻ hạ đẳng này.” Huyên Trữ công chúa lấy chiếc khăn tay lau khóe miệng, nhíu mày căm ghét.


      Khả Y há mồm, biết mình nên làm cái gì, nàng biết nên ứng xử như thế nào với công chúa, chỉ có thể gục đầu xuống cách kiều.


      Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Huyên Trữ công chúa ngửa đầu đắc ý :“Hà Khả Y, gọi là Khả Y nghĩa là gì? Tên ấy thực rất có ý tứ, Nhưng mà...... Tại hoàng cung này, trừ ta cùng Vương huynh của ta, người thực có thể dựa vào chỉ sợ ngươi tìm cũng thấy. Về phần Vương huynh ta, tại mê luyến Bối Bối, ngươi có cơ hội, về phần ta, ta cũng để ý đến ngươi, cho nên, ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở trong cái điện này an phận sống .”


      Sau khi móc phen, Huyên Trữ công chúa thành công nhìn thấy được sắc mặt Khả Y tái nhợt, run nhè , nàng nhíu nhíu mày, đứng lên phất tay áo rời .


      Bỏ lại câu:“ Đùa với ngươi thực vui chút nào.”


      Khả Y nhìn ra cửa vắng bóng người, Huyên Trữ công chúa rốt cục rồi.


      Nàng mệt mỏi xụi lơ bả vai, nhìn quanh cung điện kim bích huy hoàng chút, nàng bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo.


      Chỉ chốc lát sau, Quan Quan mang điểm tâm vào, lại chỉ nhìn thấy còn có mình Khả Y, nàng nhịn được nghi hoặc hỏi:“Khả Y tiểu thư, Huyên Trữ công chúa nhanh như vậy sao?”


      Khả Y chậm rãi ngẩng đầu, miễn cưỡng giấu nét tái nhợt trong lòng, cố gắng mỉm cười:“Ừm, công chúa rồi.”


      “A? Nhanh như vậy a, còn kịp dùng điểm tâm.” Quan Quan đem điểm tâm đặt ở bàn, thanh tiếc hận thực tự nhiên phát ra.


      “Ngươi ăn , nếu bỏ cũng thực lãng phí.” Khả Y đem điểm tâm đưa lên trước mặt Quan Quan.


      “Nô tỳ...... Nô tỳ......” Quan quan ánh mắt trừng lớn nhìn điểm tâm, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra, nhưng mà những điểm tâm nước trà này là thượng đẳng a, nàng chưa từng ăn qua, chỉ có thể nhìn thôi.


      “Muốn ăn ăn .” Khả Y cười cổ vũ.


      “Quan Quan cám ơn Khả Y tiểu thư, Khả Y tiểu thư là người tốt.” Quan Quan vui quá tay dường như run run, cầm lấy điểm tâm liền bỏ vào miệng.


      “Ừm, ăn ngon ăn ngon.”


      Khả Y cười cười, nhìn Quan Quan ăn vui vẻ như vậy, nàng ta cười như ca ngợi điểm tâm, ánh mắt của nàng dần dần mất tập trung, có chút mênh mông mờ mịt.





      Trong triều đình, đại thần cười toe tóe, khen tặng.


      “Vương, ngài đưa ra phương pháp điều binh lính hỗ trợ việc xây dựng này là rất minh, theo cách này, tiến trình xây dựng của chúng ta những được nhanh hơn, hơn nữa càng thêm thể thanh danh tốt về việc quân dân của Xích Diễm quốc chúng ta lòng.”


      “Đúng vậy, Vương minh.” đại thần khác phụ họa.


      Ngự Hàn khoát tay làm cho bọn họ dừng lại, sau đó cong môi cười khẽ:“Phương pháp này phải bổn vương nghĩ ra được, là có cao nhân khác.”


      ra vẻ thần bí chút.


      “A? Xin hỏi Vương, là ai có thể trông xa như vậy a?” Trưởng lão mở miệng đặt câu hỏi đầu tiên.


      “Là......Vương Hậu tương lai của các ngươi.” Con ngươi đen của Ngự Hàn luân chuyển, trong mắt lướt qua tia sủng nịnh.


      ra là Bối Bối tiểu thư, Vương lấy được hiền thê như thế, chắc chắn mang đến cho Xích Diễm quốc chúng ta càng nhiều phúc lợi*.” Trưởng lão cười đến tận mang tai.


      biết Vương có định chuẩn bị cử hành hôn lễ hay ? ngày tuyển định lúc trước qua lâu rồi.” Trưởng lão tiếp.


      Ngự Hàn môi cong lên đạm cười mà lại nhu hòa, im lặng chút, mới chậm :“Ừm...... là nhanh...... Chờ sau khi chuyện tuyết hồng này lắng xuống, các ngươi hãy bắt đầu an bài hôn lễ .”


      “Vâng.” Chúng thần lớn giọng đáp.


      “Tốt lắm, các ngươi tiếp tục làm việc của các ngươi.” Ngự Hàn đứng lên, về phía con đường sau bức bình phong, trực tiếp rời khỏi triều đình.


      tại, muốn nhanh nhìn thấy tiểu bảo bối của , nghĩ đến lâu sau nàng mà mặc giá y**, lòng tràn đầy vui sướng.


      Hôn lễ của cùng Tiểu Bối Bối, thực làm cho người ta chờ mong, a......


      Trở lại tẩm cung, dừng lại mà thằng vào phòng ngủ, thấy tiểu bảo bối của còn ôm chăn ngủ vù vù, con ngươi đen của mang ý cười, tiểu thụy trư***!


      nhàng ngồi bên mép giường, đưa tay kéo chăn, đem nàng nhìn kỹ càng chút, sau đó cứ như vậy nhìn vẻ mặt ngủ ngọt ngào lại tuyệt đẹp của nàng, quyến luyến đến thất thần......


      ___


      Phúc lợi*: hạnh phúc+lợi ích


      Giá y**: áo cưới


      Tiểu thụy trư***: con heo ham ngủ

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 203: NỮ NHÂN RẮC RỐI



      Hành lang cung điện u tĩnh, Khả y dừng mắt nhìn chung quanh, hành lang thông bảy tám đường, cố gắng phân biệt con đường: “Ta nên đường nào mới là đến chỗ Bối Bối ở ?”


      tới phía trước, nàng hốt nhiên cảm giác được trước mắt có bóng ma rơi vào trong tầm mắt, chặn đường của nàng, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy lão nhân gia râu mép trắng, phong thái hơn người, nhìn nàng, dáng vẻ biểu là có chuyện tìm nàng.


      Ánh mắt của , lấp lánh lợi hại, tựa hồ có thể nhìn thấu linh hồn người thường, nàng khỏi địa cảm thấy có chút kính sợ: “Xin hỏi… Lão nhân gia ngăn cản ta là có chuyện gì ?”


      Trưởng lão rung rung chòm râu, ánh mắt lấp lánh tinh tế quan sát Khả y phen, bí hiểm, cười nhạt: “Xin hỏi nương chính là Hà Khả Y?”


      làm sao biết nàng?


      Khả y đưa mắt nhìn trưởng lão chút, có chút dè dặt, nhàng gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi lão nhân gia ngài..”


      “A… Ta là trưởng lão ở nơi này .”


      Nghe vậy, Khả Y ngẩn ra, nguyên lai là trưởng lão nơi này .


      “Trưởng lão có lễ .” Khả y cung kính nghiêng mình.


      “Hà nương lần này là muốn nơi nào?” Trưởng lão thấy long người, ánh mắt nàng thuần khiết, lúc ánh mắt trưởng lão nhìn vào mặt của nàng , ngưng ngưng đuôi lông mày.


      “Ta tìm Bối Bối, chính là hình như biết phương hướng nào mới đúng.” Khả y có chút để ý,… vương cung đúng là lớn, rất nhiều kiến trúc tương tự, nàng nhất thời phân được phương hướng.


      Trưởng lão thoáng trầm ngâm, sau đó lại nhìn ánh mắt Khả Y chút, tựa hồ tại tìm tòi nghiên cứu cái gì, sau đó đắn đo trả lời: “Bối Bối tiểu thư có ở đây trong cung , Vương mang nàng ra cung xem xét dân tình .”


      “… Vương mang Bối Bối ra cung ? … hôm khác ta tìm nàng vậy, cám ơn trưởng lão cho biết.” Khả y thoáng kinh ngạc, tâm tư thầm cảm thấy bất an, Bối Bối ra cung , vậy chỉ còn lại có mình nàng trong vương cung .


      biết Bối Bối lúc nào mới trở về?


      “Bên ngoài trời lạnh, Hà nương sớm trở về nghỉ ngơi, lão phu còn có việc, trước.” Trưởng lão hiền lành lại , sau đó chuyển hướng rời .


      Khả y nhìn bóng lưng trưởng lão, nhè thở dài hơi, vị… trưởng lão này xem ra là vị trí giả*, trước mặt , nàng cảm giác được bản thân giống như là trong suốt .


      Tim đập thoáng yên ổn, nàng trở về.


      Lúc nàng tới chỗ ngả rẽ, bóng người đột nhiên xuất , nàng tránh kịp đụng phải: “Ai… Xin lỗi.”


      Nàng phản ứng rất nhanh lập tức xin lỗi, nhưng đứng vững mà lảo đảo, mắt thấy té ngã, nàng nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn tới.


      Hốt nhiên, nàng cảm giác mình lưng bị người giữ lại, căng thẳng, người của nàng liền rơi vào vòng ngực ấm áp, nàng quay người mở mắt.


      “Thương hộ vệ?” Mặt của nàng thoáng chốc nổi lên nhiệt khí, đỏ ửng.


      Thương Tuyệt Lệ trông thấy khuôn mặt nàng má lúm đồng tiền như hoa có chút kinh hoảng, lại hỗn loạn thẹn thùng, yếu đuối, trong chớp mắt ánh mắt như sáng lên


      khỏi bị khóe mắt trong suốt của nàng lấy mất tâm hồn, cứ như vậy ôm nàng, quên buông…ra.


      khí khác thường lưu động…


      Khả y cảm giác được vòng eo của mình bị giữ, truyền lại nhiệt độ lòng bàn tay của , rất nóng, phảng phất mang theo dòng điện, từ thắt lưng khuếch tán đến toàn thân, nàng nhịn được run rẩy, mắt đẹp có chút thất thần nhìn khuôn mặt nam tính của .


      Nam nhân này có nhiều nhu tình, đôi khi thờ ơ lãnh đạm làm cho người ta sợ hãi, thậm chí dám năng.


      Nhưng là giờ phút này, nàng tựa hồ có thể cảm giác được đối với chính mình … có thiện ý, đó là thiện ý làm tim người ta đập gia tốc.


      Nhìn ánh mắt cực nóng, sâu giống như thấu triệt lòng nàng, nàng mê mang chớp chớp mi, ở… sâu trong lòng, có chút say.


      Thương Tuyệt Lệ thầm hít khí, vẻ mặt nàng như vậy… Dĩ nhiên làm trong phút chốc sinh ra loại ý tưởng muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng.


      Ánh mắt lóe sáng, vất vả thu tâm thần về, rất nhanh buông tay ra, lui ra phía sau bước, bên tai thầm nóng lên, cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt nhu tình như trước, nhưng giả vờ ngụy trang bình tĩnh: “Hà nương, biết ngươi vội vội vàng vàng muốn đâu?”


      Khả y vội vã liếc cái, thẹn thùng giấu trong lòng, nàng cúi đầu trả lời: “Ta… Ta mới vừa rồi muốn tìm Bối Bối, nhưng vương mang nàng ra ngoài cung , cho nên bậy giờ ta muốn trở về.”


      cảm thấy nghi hoặc : “Vương và Bối Bối tiểu thư có ra cung a, ách… Có thể là trưởng lão có an bài khác.”


      Thấy nàng trong nháy mắt biến chuyển ánh mắt, tựa hồ có chút khổ sở, lập tức ngược lại an ủi nàng.


      Kỳ cũng sai, trưởng lão như vậy nhất định có lý do.


      Khả y gượng gạo cười tiếng: “Ta biết, vương và Bối Bối còn việc cần làm thể quấy rầy, … Thương hộ vệ, ta về trước .”


      “Ta đưa ngươi.” thốt ra câu.


      Sau khi xong, có chút ảo não, tự nhiên nhìn Khả Y.


      Tuy nhiên, Khả Y chỉ là hạ thấp mắt, gật đầu qua loa, sau đó nhanh chóng trở về, Thương Tuyệt Lệ nhắm mắt theo sau sát bên người nàng, thầm thở dài hơi, biết tại sao, lại rất khẩn trương, rất sợ nàng cự tuyệt.





      Ngự Hàn từ trong tẩm cung ra, thấy trưởng lão đứng ở ngoài cửa cung điện, giống như trầm tư cái gì.


      “Trưởng lão, ngươi tìm Bổn vương có việc?”


      Trưởng lão quay đầu lại, nhìn chút bên trong tẩm cung, như có điều suy nghĩ, sau đó mới nhìn đúng tầm mắt Ngự Hàn, trầm ngâm : “Vương, lão phu mới vừa rồi gặp qua Hà Khả Y, mày nàng mày mây tía rất đậm, lão phu cảm giác trước khi vương và Bối Bối tiểu thư thành thân, hãy để cho Hà Khả Y ít gặp Bối Bối tiểu thư, tránh có va chạm gì.”


      Tuấn mi nhíu lại, con ngươi đen của Ngự Hàn trở lạnh: “Đem Hà Khả Y ra khỏi cung .”


      Cho dù rất mơ hồ, nhưng là cho phép bất luận kẻ nào có tia uy hiếp đối với tiểu Bối Bối của .


      “Đưa nàng ra cung? Này chỉ sợ ổn, Bối Bối tiểu thư nhất định phản đối, chừng còn có thể cãi nhau với vương.”


      Tiểu Bối Bối đích xác làm chuyện như vậy.


      Ngự Hàn thầm cắn răng, cái…tiểu nữ nhân kia nhất định thường thường vì chuyện người khác mà chống lại , làm tức giận đến nghiến răng, chính là lại nỡ dữ đối với nàng, chỉ có thể để bản thân nghẹn khí, thực là cho , Đại vương phải bó tay mọi việc đều thuận theo nàng, nữ nhân rắc rối.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 204: RẤT TỨC GIẬN!



      “Trưởng lão có đề nghị hay gì ?” Ngự Hàn sắc mặt có cứng ngắc, nghiêm túc hỏi.


      “Chỉ cần Vương cùng Bối Bối tiểu thư thành hôn, có Vương bảo hộ, có việc gì. tại chỉ cần làm cho Hà Khả Y tiếp cận Bối Bối tiểu thư, tránh những việc ngoài ý muốn......”


      “Nhưng mà Bối Bối gặp Hà Khả Y, Bối Bối cố chấp vô cùng ngay cả ta cũng có cách gì ứng phó với nàng.” Ngự Hàn nhíu mày, cắt ngang lời của trưởng lão.


      “Vậy......” Trưởng lão cũng khó xử.


      Ngay lúc bọn họ thương lượng, bên trong tẩm cung truyền ra tiếng gọi của Bối Bối:“ Ngự Hàn, chàng ở đâu?”


      Bọn họ đồng thời ngừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn về phía bên trong, Bối Bối vừa vặn ra, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt của nàng sáng lên, bước nhanh hơn về phía bọn họ.


      “Bên ngoài gió tuyết lớn, các ngươi đứng ở bên ngoài làm gì?” Bối Bối đến cạnh Ngự Hàn, nghi hoặc nhìn qua lại hai người bọn họ, chuyện gì cũng có thể vào trong nhà chuyện.


      “Thuộc hạ khấu kiến Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ chính là tìm Vương chút chuyện, cần lâu lắm, cho nên vào, tại chuyện cần cũng xong rồi, thuộc hạ cáo lui trước.” Trưởng lão cúi đầu, mỉm cười hiền hòa đối với Bối Bối.


      Bối Bối tươi cười như hoa:“Bye bye.”


      Trưởng lão sửng sốt, bye bye là có nghĩa gì?


      “Bye bye có nghĩa là tiễn.” Bờ môi của Ngự Hàn chứa nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấu nghi hoặc của trưởng lão.


      Ở cùng Tiểu Bối Bối lâu như vậy, cách dùng từ của nàng học được cũng bảy, tám phần.


      Trưởng lão lúc này mới hiểu được, cười ha ha, cúi chào lui xuống.


      ......


      Ngự Hàn bị Bối Bối kéo trở về trong phòng, thân hình cao lớn bị người ta nắm cổ áo, tư thế kỳ quái này làm cho các cung nữ đều phải trố mắt nhìn nên lời, vô tình vẫy vẫy tay cho các cung nữ lui xuống, sau đó hơi cáu kỉnh đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kia nắm cổ áo của .


      “Ta Tiểu Bối Bối, nàng dùng lực mạnh như vậy kéo cổ áo của ta, sợ chặt quá ta thở được a?”


      Bối Bối mắt hạnh trừng lên, hung hăng bỏ tay ra.


      “A...... Ta chỉ biết Tiểu Bối Bối của ta thực cũng nỡ làm vậy.” nhanh lại, nháy mắt mang chút ý xấu với nàng, đào hoa nhiều đóa nở ở đuôi lông mày.


      Mắt trợn trừng, nàng tức giận đến phùng cả quai hàm, ngón tay thon chỉ lên thước đo mặt bàn, còn có chồng vải đỏ, có nhiều hoa văn, kiểu dáng.


      “Chàng ràng cho ta biết, vì sao mới thức dậy thấy mấy thứ này, còn bị cung nữ vây lấy để đo quần áo.”


      Nhìn điệu bộ này, đương nhiên nàng liếc mắt cái liền nhìn ra may quần áo đỏ là muốn dùng làm cái gì, vấn đề là nàng chút tâm lý chuẩn bị đều có.


      Ngự Hàn nhìn theo hướng tay nàng chỉ, lập tức mỉm cười ra miệng, giả vờ có lòng tốt giải thích:“Tiểu Bối Bối, đó là làm giá y cho nàng mặc, lại đây, nàng nhìn xem nàng thích loại kiểu dáng nào, ta sai người may thành giá y xinh đẹp nhất cho nàng.”


      Nàng vừa tức vừa vội đẩy ra :“Ta cần giá y, chàng thể khư khư cố chấp như vậy, ta còn có đồng ý gả cho chàng, ta muốn kết hôn! Chàng có nghe hay ? ta. . muốn. kết. hôn!”


      Nhìn thấy những đồ vật hỉ khánh* đó, cả người của nàng đều luống cuống tay chân, gả cho , mang thai, sinh con, rốt cuộc thể trở lại nhân gian......


      Tương lai, mảnh mênh mông mở mịt, nàng nên làm thế nào cho phải?


      Nhìn nàng kháng cự ràng như vậy, vẻ mặt tươi cười của Ngự Hàn còn nữa, khẽ cắn môi, lòng kiêu ngạo chịu đựng đả kích nghiêm trọng, giọng có chút đông cứng:“Tiểu Bối Bối, nàng nhất định là người của ta, chúng ta sớm hay muộn cũng phải thành hôn.”


      Lần nữa bị nàng cự hôn, Ngự Hàn cảm thấy có chút bị thương, đối nàng tốt sao? Vì nàng, phế bỏ hậu cung, vì nàng, có thể để ý đến tánh mạng, vì nàng, hao tổn hết tâm tư.


      Nhưng mà, tiểu nữ nhân này luôn làm cho người ta tức giận, mỗi lần đều cự hôn!


      Tức chết được!


      Thấy sắc mặt trầm xuống, hề có bộ dáng tươi cười mà nàng quen thuộc, cũng lại lộ vẻ làm cho người ta vừa tức lại tức được bởi gương mắt tươi cười tuyệt mĩ, mặt đen kịt giống như muốn đâm chết người Bối Bối liền giậm chân.


      “Ai nhất định là người của chàng, ta phải người của chàng, ta là người của chính mình, đừng buộc ta vào cái gì gông xiềng quỷ quái, cái gì dấu ấn của Vương, nãi nãi ta chính là ta.”


      Thấy nàng phản ứng càng ngày càng kịch liệt, giống như kết hôn cùng là lấy mạng nàng vậy, Ngự Hàn bị đâm đến thương tổn rồi, khuôn mắt tuấn của lập tức che kín mưa rền gió dữ, căng thẳng như sắp bị bẻ cong, gương mắt tuấn tà mĩ trở nên cuồng tứ mỵ**, con ngươi đen dần dần chuyển đỏ, nổi lên ngọn lửa dã.


      nắm chặt bả vai của nàng, mười ngón hơi ửng xanh siết chặt run run:“Nàng chính là người của ta! Nữ nhân của ta, Vương hậu của Xích Diễm Vương ta!”


      Bả vai truyền đến hơi hơi đau đớn, bấu chặt làm nàng đau.


      Cắn răng, nàng nhịn đựng đau đớn, tay nắm thành quyền vung lên trước mặt :“ đúng đúng phải! Ai muốn làm Vương hậu của chàng, chàng tìm nữ nhân trong hậu cung của chàng mà làm, ta muốn làm.”


      có hậu cung, ta phế bỏ, cũng chỉ có mình nàng, nữ nhân biết tốt xấu!” Ngự Hàn la to nàng, nữ nhân này rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể hiểu được lòng chỉ có nàng, đến bây giờ còn muốn bảo tìm nữ nhân khác, giận, tức giận đến muốn hung hăng ôm chặt nàng.


      Bối Bối sửng sốt chút, phế bỏ hậu cung?


      Ngự Hàn mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, nếu nàng còn dám bảo tìm khác nữ nhân, thực nhịn được bóp chết nàng.


      Chết tiệt, đối nàng chút biện pháp đều có, nắm ở lòng bàn tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan, từ khi nào đối nữ nhân lại trở nên để ý cẩn thận quá như vậy, lại cố tình vì nàng vui vẻ mà chịu đựng, mà nàng, lần này đến lần khác thoát khỏi , lần này đến lần khác kháng cự , lần này đến lần khác muốn đem giao cho nữ nhân khác!


      Sợ run hồi lâu, nàng rốt cục hoàn hồn, cố đè xuống vui sướng trong lòng, nàng thực kiên quyết tiếp tục thanh minh:“Cho dù là như vậy, ta cũng muốn gả.”


      “Vì sao?” thanh của đột nhiên rống lên, lại trầm làm cho người ta cảm thấy, màu đỏ dị trong mắt tựa hồ bịt kín tầng băng, che lại ngọn lửa trong mắt .


      Nhìn đột nhiên lạnh lùng xuống, Bối Bối cảm thấy có chút khó xử, nàng chưa từng có gặp qua ánh mắt lạnh như băng như vậy của , càng thêm chưa từng nghe qua giọng điệu lạnh lẽo này của .


      “Ta...... Ta...... Tóm lại ta chính là muốn gả, ta...... Ta vừa mới tròn mười tám tuổi, còn trẻ......” Nàng cần biết mình nên ra lý do gì.


      “Rất nhiều nương mười tám tuổi đều sinh con rồi......”


      “Đó là người của các chàng, phải ta.” Bối Bối dường như lập tức liền phản bác lại.


      ___


      Đồ vật hỉ khánh*: đồ dùng trong ngày cưới


      Cuồng tứ mỵ**: ma quái điên cuồng bất chấp

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 205: THÂN RẮN BIẾN LẠNH



      khí ngay tức khắc ngưng trệ, độ ấm chung quanh giống như đột nhiên giảm vài độ.


      gian im lặng, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của .


      Ngực của Ngự Hàn phập phồng dữ dội, loại cảm giác điên cuồng quấy nhiễu tâm hồn của , chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nhìn vào ánh mắt chút cũng lùi bước của nàng, lý trí của nhanh chóng mất , tay đặt bả vai nàng chút ý thức mà dùng lực, như muốn nắm chặt cái gì đó.


      “Tô Bối Bối, đến lúc này nàng còn muốn phân biệt nàng với ta, được, tốt lắm, cực kỳ tốt!” giống như dã thú bị thương, điên cuồng hét lên, lại giống như nức nở vì vết thương của mình.


      đưa tay lên nắm lấy hàm dưới của nàng, tinh thần lần lý trí của hằng đều mất hết, chỉ biết là phải nắm chặt được nàng:“Tô Bối Bối, nàng nghe cho lời bổn vương, bổn vương muốn lấy nàng, mặc kệ nàng nguyện ý cũng tốt, muốn cũng thế, nàng đều phải xuất giá!”


      Ôn nhu* của , nàng cần, như vậy, lãnh khốc** của , nàng cần cũng được!


      Nhìn cuồng phong trong mắt của , giống như dấy lên ngọn lửa ở trong đó, diễm đến kỳ dị, gương mặt cuồng bạo xa lạ, dã giống như loài hoa có chất độc chết người nở rộng giữa đêm đen.


      Nàng giật mình hơi run chút, há miệng, cuối cùng cắn môi, quật cường nhìn thẳng .


      , rốt cuộc nàng có muốn lấy ta hay ?” Ngự Hàn hét to có chút bối rối, nhìn thấy ánh mắt quật cường run run của nàng, đáng chết...... Dọa nàng đến như vậy, nhưng mà, làm sao bây giờ, cho dù thế nào nàng cũng chẳng để ý đến ôn nhu hay là thô bạo.


      Nàng gắt gao mím môi, bị ép, ra câu:“ lấy chồng.”


      “Nàng...... Tô Bối Bối!” Ngự Hàn hung hăng buông nàng ra, trong chớp mắt, lại ôm lấy nàng, làm thắt lưng của nàng sinh đau, bạc môi dùng sức phủ lên môi của nàng, tùy ý giày vò.


      “A......” Bối Bối cảm giác được môi rất lạnh, lạnh lẽo môi của nàng, là cảm giác lạnh đến thấu xương, sức lực của rất lớn, hôn môi của nàng rất đau.


      “Buông ra...... ta...... a, a......” Nàng mới , lưỡi của liền tiến vào trong miệng của nàng, hung hăng quét sạch cam thuần*** của nàng, dây dưa với lưỡi của nàng.


      Nụ hôn này, mang theo tức giận, mang theo trừng phạt, chút nào thương tiếc.


      Bối Bối giãy dụa, căn bản lại thể mảy may lay động được , chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn của , hít vào hơi thở của , giống như hơi thở ấm ấp trước kia, giờ là lạnh, rất lạnh.


      Thân thể của , cũng lạnh, tay của ôm nàng, cũng lạnh như băng.


      “A...... Rất...... Lạnh......” Nàng lạnh đến nổi răng cũng phát run, lại giãy dụa thoát khỏi nụ hôn của , chỉ có thể mặc đem hàn khí đẩy vào trong cơ thể của nàng.


      Vì sao, thân thể của trở nên lạnh như thế, cơ hồ làm nàng đông cứng......


      Nhiệt độ lạnh như băng, liền ngay cả khí chung quanh cũng bắt đầu đọng thành sương, mông lung.


      Trong đám sương, thân thể bọn họ dán chặt vào nhau khi khi , nụ hôn của bọn họ, trằn trọc dây dưa.


      Bối Bối càng ngày càng chịu nổi thân thể hàn lạnh của , sắc mặt dần dần tái nhợt.


      Ngự Hàn tức giận đến độ đầu óc cũng còn, ngọn lửa trong đáy mắt nổi lên càng thêm rừng rực, có tức giận đối với nàng, càng thêm có chút oán trách đối với nàng, lại càng nhiều...... đau lòng.


      Trong đầu, chỉ có ý nghĩ gào thét, đó chính là...... Nàng cần .


      Dần dần, bắt đầu phát khác thường, môi của nàng, hôn lên còn mềm mại, thậm chí có chút cứng ngắc, lạnh lùng, băng băng, tuyệt ấm áp.


      đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt hồng dần dần trong xanh trở lại, chỉ thấy nàng yếu ớt mí mắt rủ xuống, ánh mắt có hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đáng chết nhất là, thân thể của nàng chút độ ấm cũng có.


      ra, trong khi tức giận và đau lòng đến cực điểm, độ ấm cơ thể của cũng mất , biến trở về loại xà nguyên thủy lạnh lẽo nhất.


      “Tiểu Bối Bối......” đem nàng đặt giường, vì nàng, đắp chăn lên, bàn tay giơ lên, hồng quang xoắn tới bao quanh mấy cái ấm lô ở bên giường, luồng hơi ấm lớn tụ lại, rất nhanh làm ấm ổ chăn.


      Bối Bối lạnh đến độ răng run lên, lạnh run, ánh mắt yếu đuối nhìn đến , nàng lập tức nhìn qua bên thèm nhìn mặt .


      Cho đến hôm nay, nàng mới biết được, ra, thân thể của cũng có thể trở nên lạnh như thế.


      “Tiểu Bối Bối......” khản tiếng gọi , tiếng gọi bất đắc dĩ, lưỡng lự, đau khổ.


      đưa tay lên muốn chạm vào nàng, lại phát ngón tay của mình, vẫn cứ lạnh như băng, chậm rãi thu trở về.


      Giờ phút này, lại có cách nào khống chế nhiệt độ cơ thể biến lạnh của , bởi vì kháng cự của nàng, làm cho đau lòng, tại, nàng ngay cả nhìn cũng nhìn , càng làm cho thương tâm.


      Tay nắm chặt thành quyền, cảm giác nhiệt độ lạnh như băng của mình gặm nhấm lòng của , cảm giác đau đớn như kim châm làm cho thở hổn hển, khẽ cắn môi, đứng mạnh dậy, đôi chân chân thon dài bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.


      ......


      Cuộn trong chăn lâu, thân thể của nàng mới dần dần bắt đầu ấm lại, răng cũng run nữa.


      Nhìn cửa phòng trống rỗng, ánh mắt của nàng có chút phức tạp khó hiểu, trở nên lạnh, trong đầu bỗng nhiên vang lên cuộc chuyện giữa bọn họ trước đây --


      “...... Vì sao thân thể của chàng lại nóng......”


      “...... Bởi vì ta nghĩ đến nàng nên nóng lên......”


      tại, biến lạnh,có nghĩa là sao? Có nghĩa muốn lại nóng lên sao? Lòng của biến lạnh sao?


      Khẽ cắn môi, nàng xốc chăn, đứng lên, lắc lắc đầu, làm ình tỉnh táo chút.


      Rất rối bời, rối bời đến nổi nàng muốn ngửa mặt lên trời thét lớn.


      Nàng lê bước chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy ra phòng ngoài, tiếp tục chạy ......


      Lúc vừa muốn bước ra cửa chính, Ngự Hàn biết từ nơi nào lách mình ra ngăn trở.


      Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tuấn của còn thay đổi vì nổi giận, mặt trở nên lạnh như băng thể chút tình cảm ra bên ngoài:“Nàng muốn đâu?”


      Bối Bối cúi đầu, giả bộ bình tĩnh trả lời:“Ta tìm Khả Y.”


      cho phép !” dường như lập tức lên tiếng cứng rắn.


      Tiếng lạnh lùng mang theo mệnh lệnh làm cho Bối Bối ngẩng đầu mạnh lên, nhìn gần:“Vì sao ta thể ?”


      “......” Ngự Hàn mím môi đáp, chính là ánh mắt lạnh lẽo nhưng cứng rắn cho nàng biết, cho nàng .


      Hít sâu vào, Bối Bối cắn răng:“Ta .”


      Nàng chút cũng chịu thoái lui, ngửa đầu đối diện cùng , cho dù ánh mắt của làm say mê lòng người muốn đem nàng nuốt vào, nàng cũng buộc mình dũng cảm đón nhận.


      khí ngưng trệ lại buông xuống, Ngự Hàn nheo mắt lại, đem dáng vẻ chút cũng lùi bước của nàng thu vào đáy mắt, bướng bỉnh của nàng làm cho cảm thấy vừa tức vừa hận.


      Bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn tú phủ băng sương của sụp đổ, nở nụ cười xao động như nước mùa xuân ánh lên những cánh hoa lê, cười đến làm cho người ta mất hồn.


      “Tiểu Bối Bối, nàng ngoan ngoãn ở lại đây.” Thanh của , mềm , lại rét lạnh làm cho nàng cảnh giác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :