1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 18: NẰM MƠ…



      Bối Bối ngáp dài vào phòng ngủ của nàng. Nhìn thấy rèm buông đẹp đẽ ấm áp, gian phòng lại hoa mỹ, ánh mắt nàng như muốn mở to: “Oa! Phòng của ta xinh đẹp như vậy sao…”


      Nàng cao hứng ồn ào lăn người chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục đệm, dùng khuôn mặt cọ cọ lên tơ tằm mềm nhũn: “ thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”


      Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.


      “Tiểu Bối Bối, giường ngủ này có thoải mái ?”


      Trong lúc ánh mắt của nàng híp lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, tiếng dễ nghe vang lên bên tai, ở khoảng cách rất gần. Nàng mở choàng mắt, khuôn mặt tuấn phóng đại trước mắt của nàng, nàng theo bản năng kinh hô: “A___ ”


      Ngự Hàn lập tức ngẩng đầu, đào đào lỗ tai, mày kiếm nhảy lên: “Ta tiểu Bối Bối, thanh của ngươi có thể khiến người chết sống lại.”


      Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi: “Ai cho ngươi tự nhiên đến đây làm ta hoảng sợ. Chủ nhân, ngươi ra ngoài mau, ta muốn ngủ!”


      Ngự Hàn đưa tay cạo cạo cái mũi nàng: “Ngày mai nhớ kỹ là phải rời giường sớm chút, múc nước rửa mặt cho ta.”


      “Ừ ân…” Bối Bối gật đầu lung tung, thanh bắt đầu tràn ngập buồn ngủ. tại nàng chỉ nghĩ đến việc ngủ giấc tốt, từ lúc tới cái thế giới này, thời gian nàng ngủ gần như bằng .


      Nhìn ra nàng cực kỳ mệt mỏi, Ngự Hàn đưa tay kéo chăn, đắp cho nàng càng thêm kín, động tác rất cẩn thận, miệng lại phá hư : “Ngày mai, ta đây chờ ngươi tới hầu hạ, muộn được ăn cơm.”


      Bối Bối trừng mắt liếc , sau đó xoay người đưa lưng về phía , chuyện gì ngày mai , tại ngủ là lớn nhất, thích!





      Đêm khuya, trăng lên giữa trời sáng tỏ, chiếu mặt tuyết loang lổ bóng thông, yên tĩnh.


      Trong giấc mộng…


      Bối Bối cảm giác bản thân ở trong sương mù mông lung, nửa bước cũng khó , nàng đưa tay muốn xua tan sương mù dày đặc ngăn trở, nhưng được.


      “Bối Bối, ngươi ở nơi nào? Nãi nãi rất nhớ ngươi a, ngươi đâu vậy …”


      Mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi quen thuộc của nãi nãi, thanh già nua – chợt xa chợt gần, ngừng táp đánh vào lòng của nàng. Nàng cay cay mũi, vội vàng đáp lại: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối cũng nhớ người a, người ở nơi nào? Tại sao con thấy được bà? Nãi nãi, Bối Bối cũng muốn về nhà, nãi nãi…”


      Hốt nhiên, nàng thấy có ánh sáng chợt lóe lên phía trước, thân ảnh nãi nãi xuất ở luồng sáng quang mang. Nàng muốn qua, nhưng phát căn bản chân thể nhúc nhích, nàng rớt nước mắt : “Nãi nãi, nãi nãi…”


      “Tiểu nương, ngươi thể qua, nguyện vọng của ngươi còn chưa thực .” Tự nhiên thanh xa lạ xuất , rất nhã nhặn, rất thân thiết.


      “Cái gì mà nguyện vọng, ta cần nguyện vọng, ta chỉ muốn về nhà, ta phải về nhà, ta nhớ nãi nãi, nãi nãi…” Bối Bối hướng về phía nãi nãi hô khóc, nãi nãi như nghe thấy nàng, thủy chung hề xoay người liếc nhìn nàng cái.


      “Tiểu nương, thuận theo tự nhiên, cần đến đến, cần , còn gặp lại. Hãy an tâm đón nhận trạng, đây là niềm an ủi tốt nhất đối với nãi nãi ngươi. thôi…”


      Vừa dứt lời, Bối Bối liền phát bản thân bị đạo ánh sáng trắng mãnh liệt mang , biết về phương hướng nào. Nãi nãi càng lúc càng xa cách, nàng khóc la lên nhìn bóng lưng nãi nãi: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối muốn người rời …”

      Q.1 - Chương 19: NGƯƠI ĐỐI TA RẤT TỐT…



      Nhìn nàng nước mắt ngừng rơi xuống, phảng phất vào trong lòng nặng nề, dứt khoát ôm nàng vào lòng, hận thể thương nàng nhiều.


      “Bối Bối, nhanh tỉnh lại…” khẽ lay lay nàng.


      Tựa hồ như nghe được thanh của , Bối Bối đột nhiên thức dậy. Thấy bản thân được ấp vào ngực, nàng lập tức như là thấy người cứu mạng bèn vươn tay, ra sức ôm lấy như tìm kiếm an ủi.


      “Ta nhớ nãi nãi, ta nhớ nhà, ngươi đưa ta về nhà có được ?” Mắt nàng ngập nước như màn sương mù nhìn , tiếng khóc đến thương cảm.


      Nghe vậy, thân thể của Ngự Hàn chợt cứng lại, đáp lại vấn đề của nàng mà chỉ đưa tay lau vệt nước mắt bên má nàng, an ủi: “Ngoan, đừng khóc, ngủ giấc có việc gì.”


      “Ngủ giấc có thể về đến nhà sao?” Nàng hỏi, vừa ngây thơ lại cũng yếu ớt, con mắt ướt nước còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ.


      “…” trầm mặc trả lời lại, chỉ áp đầu nàng sâu vào ngực hơn, ôm nàng chặt hơn nữa.


      Bối Bối khóc thút thít, tiếng khóc từ từ . nhàng vỗ về lay động khiến nàng thấy buồn ngủ lại.


      “Ngoan ngủ , có việc gì đâu. Ta luôn ở bên ngươi.” Ngự Hàn trấn an nàng, tiếng mang theo ôn nhu cuốn hút.


      Vẫn thủy chung chịu nhắm mắt, Bối Bối cố gắng chống chống mí mắt, mở lại khép, mơ mơ màng màng cầu: “Vậy ngươi được nha.”


      “Ta .”


      “Ngươi sau này rất tốt với ta sao?” Nàng khó khăn cất lên những thanh thương như trước trong tiếng nấc.


      “Phải.”


      “Cả ngày mai sao?” Tiếng càng thêm thương cảm.


      “Ân.” đáp chút do dự.


      “Ta đây ngày mai cần dậy sớm nha.” Nàng tiếp tục lầu bầu, ngáp liên tục.


      “Ân… Ân?” Ngự Hàn phát có chút thích hợp, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt của nàng nhắm chặt , hiển nhiên bộ dáng sắp ngủ.


      lắc đầu cười khẽ, mắt đẹp hẹp dài – phượng mâu* lưu chuyển bất đắc dĩ – ánh sáng nhu hòa. Tiểu nha đầu này dáng ngủ so sánh với lúc thanh tĩnh càng thêm khôn khéo, dễ thương mà.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi tốt… Hô…” Bối Bối đưa cao tay vỗ vỗ ngực , khuôn mặt xoay qua lại tìm kiếm tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.


      Nghe được tiếng ngây thơ của nàng, trong lòng thấy rất mềm mại, ấm áp. Nhưng lông mi chợt nhíu lại bởi vì nàng gọi – phải tên của ! Xem ra phải với nàng, hy vọng sau này cũng được nghe nàng ngọt ngào gọi như khi kêu “Thương Tuyệt Lệ” !


      Đặt nàng lần nữa xuống giường, xuất thần nhìn vẻ mặt nàng khi ngủ…





      Sáng sớm qua , buổi trưa đến, Bối Bối ngủ biết trời đâu đất đâu.


      Ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh lên sắc tuyết, bên cửa sổ là bầu trời đỏ rực.


      Bối Bối từ ổ chăn chui ra, nhìn ra ngoài cửa sổ có chút chói mắt nhưng cảnh sắc lại cực kỳ xinh đẹp. Ánh sáng nhạt ở dưới tuyết đọng phản xạ lại ánh sáng trắng hoa mỹ, hoa mai điểm chút ánh tuyết hồng.


      Nàng hưng phấn xốc chăn lên, hồi khí lạnh vội tràn vào khiến nàng thoáng run run nhưng cái niềm hăng hái muốn ra ngoài ngắm cảnh giảm chút nào.


      Mặc y phục hoàn chỉnh, nàng hưng phấn chạy vọt ra ngoài trời tuyết: “ xinh đẹp, ta thích nhất tuyết.”


      Nàng thỏa thích vui đùa tuyết, nhìn gió lạnh truy đuổi nhau vờn quanh hoa mai. Cái lạnh lại khiến nàng rùng mình, hơi rụt cổ lại nhưng mặt mày vẫn hớn hở chơi đùa.


      ___


      *Mâu : con ngươi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 20: LẠI TA HÔN CÁI !



      “Thình thịch… Ai nha!” Bối Bối để ý đụng vào vị cung nữ qua, hai người song song té mặt đất. Chậu nước nóng trong tay cung nữ xoay cái hướng lên trời.


      Bối Bối vội vàng đứng lên, đỡ cung nữ dậy, liên tục xin lỗi: “ Đắc tội, đắc tội với ngươi. Ta phải cố ý xô phải ngươi.”


      “Ngươi…” Nhi trợn to ánh mắt nhìn nam hài trước mắt, ánh mắt phức tạp. Đây là nam hài Vương tân sủng*…


      Ý thức được bản thân được nam hài đỡ, Nhi khuôn mặt hồng hồng vội vàng thối lui, cách Bối Bối xa vài bước, biết phải hành lễ thế nào. Nam hài này xuất quá đột ngột. Vương hình như rất sủng ái , còn nhượng ở Thiên điện, nơi tôn quý nhất a .


      Khi Bối Bối nhìn ràng mặt cung nữ, con mắt đen chuyển chuyển, cái… cung nữ này chả là người gặp nàng nhào vào Thương Tuyệt Lệ mà sợ đến chạy trốn – cái… cung nữ đỏ mặt xinh đẹp ngây thơ nha.


      Thấy cung nữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bản thân, nhất định là nhớ ra nàng theo Thương Tuyệt Lệ – “chuyện tốt”, nàng rất muốn biết bản thân giờ phút này bị thấy thế nào, là công hay thụ**?


      “Ha hả… Ngươi tốt, ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi tên là gì?” Bối Bối dựa vào hình dáng thân mặc nam trang, ra sức mỉm cười mê đắm và tiến lại gần cung nữ.


      “Nô tỳ… Nô tỳ gọi Nhi.” Nhi có chút hơi sợ, vội lùi bước. Tô công tử này cười đến … tà ác.


      Nhi… Ân, tên rất hay, nương năm nay bao nhiêu tuổi a? Có…lập gia đình hay chưa ?” Bối Bối lại trước tới gần Nhi bước, bộ dáng mười phần giống khách hái hoa .


      Nhi năm nay vừa vặn 15 tuổi, còn chưa… chưa có gả cho ai.” Nhi cả người căng thẳng đề phòng, ánh mắt Bối Bối nhìn khiến cả người nàng thấy khó chịu.


      “A, như vậy là tốt rồi như vậy là tốt rồi, bằng ngươi liền theo ta , ta cam đoan ngày nào cũng để cho ngươi lên tiếng quát nạt!” Bối Bối đưa tay nâng cằm Nhi, cười đến híp cả mắt lại, quai hàm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền sâu, thoạt nhìn khả ái, nhưng ánh mắt lại hề khả ái, rất gian tà!


      Nhi bị dọa đến sợ, nàng lắp bắp, suy nghĩ nên tìm cách thoát thân: “Tô công tử cần trêu nô… nô tỳ. Ngài là người của Vương, làm thế nào… làm thế nào có thể muốn nô tỳ…”


      Nhi cảm giác bản thân sắp khóc đến nơi. Trời ơi, cái… Tô công tử này rốt cuộc là người nào a, tại sao lại theo Vương rồi đến đùa giỡn nàng?


      Nhi ngoan, ai cho ngươi là nam nữ kết hợp sao? Đến đây, để ta hôn cái nào!” Bối Bối tặc tặc cười tiếng, đưa miệng qua phía Nhi.


      Nhi hoàn toàn bị dọa khiếp sợ, còn suy nghĩ được quan hệ chủ tớ, nàng quay đầu cầm váy vội chạy biến: “Nô tỳ cáo lui.”


      “Uy uy Nhi, đừng chạy a, chúng ta còn chưa hôn ni.” Bối Bối nhanh chân liền truy qua, khóe miệng cười đến liệt bên, ánh mắt quay tròn lóe lên thích thú với trò đùa dai.


      “Tô công tử, nô tỳ bộn bề công việc…” Nhi quay đầu lại thấy Bối Bối tới gần, sợ muốn chết, mặc dù bị đuổi đến kịp thở, nhưng dám dừng lại cước bộ.


      “Ta lại hôn ngươi…cũng giống công việc mà. Nhi ngoan, mau dừng lại đây, chỉ thoáng cái là xong rồi.” Bối Bối thở phì phò, vẫn ngừng la hét dọa nạt, ha ha, xem Nhi bộ dáng hoảng sợ – đúng là cảm giác cực kỳ thành công thỏa mãn. Trêu người cảm giác thích thú là như vậy đây.


      “…” Nhi – mồ hôi chảy ròng ròng trán, hề…tiếp tục cố gắng khuyên can Bối Bối nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài cung điện.


      ___


      *Tân sủng : mới được cưng chiều.


      **Công hay thụ : vì nếu là 2 nam nhân tất nhiên phải có người vai trò là nữ hay cách khác gọi là thụ (tiếp nhận). Nếu bạn nào đọc đam mỹ gọi công là same, thụ là uke.

      Q.1 - Chương 21: XÀ VƯƠNG TUYỂN HẬU



      Chạy à, đuổi theo…


      Đột nhiên, Bối Bối thấy phía trước vải đỏ treo cao, ngập tràn khí vui vẻ, tràng diện thấy cảnh tượng náo nhiệt hân hoan.


      “Gì kia? Bên kia làm cái gì vậy?”


      Bối Bối tò mò mải lầm bầm lầu bầu mà lưu ý đến Nhi chạy mất hút từ lúc nào. ở thế khó xử biết Nhi trốn nơi nào nàng xô lên, va phải Nhi. Hai người ngã cuộn tròn, lăn lăn mặt tuyết.


      “Ai nha!” Hai người đồng thời hô lên.


      “Ai? Nhi? Ha ha, ta tìm được ngươi rồi!” Bối Bối cao hứng ồn ào.


      Ai ngờ phản ứng của Nhi những hoảng sợ mà còn trở nên rất khẩn trương, nàng bất chấp Bối Bối là “nam nhân” liền đưa tay bịt miệng Bối Bối: “Yên nào, phía trước là đại hội tuyển hậu của Vương, đông đảo đại thần đều có mặt. Bất luận kẻ nào nếu được phê chuẩn đều thể đến gần, lại càng thể làm ồn ào, huyên náo quấy nhiễu. “


      “ Đại hội tuyển hậu?” Bối Bối chộp lấy tay Nhi, hai mắt phóng quang. Nàng phải len lén xem cổ nhân tuyển hậu có phải giống như các cuộc tranh giành khoe sắc TV ?


      tò mò khiến nàng hớn hở, nhanh chóng bước hướng về phía náo nhiệt, vừa vừa nhìn phải nhìn trái sợ bị người phát mình đục nước béo cò.


      Nhi vừa thấy Bối Bối tới gần hội trường đại hội, liền bối rối đuổi theo: “Tô công tử, ngươi thể qua đó.”


      Bối Bối quay đầu lại, le lưỡi, càng chạy nhanh hơn tới nấp bên cái núi giả hẻo lánh người canh gác rồi từ khe hở ngắm diễn biến bên trong.


      “Oa, rất nhiều mỹ nữ!” Thấy mỹ nữ như mây, ca múa mừng cảnh thái bình, Bối Bối nhịn được thán phục kêu lên. Hai mắt nàng lưng tròng nhìn những…mỹ nhân này ngồi ngay ngắn vị trí, trăm nghìn tư thế khác nhau.


      Mải tập trung xem đến quên cả xung quanh, nàng tùy ý lắc lắc tay khi thấy bả vai bị ai đó kéo lại: “Đừng cãi nhau nữa, xem các mỹ nữ nhảy múa tốt.”


      “Tô công tử, ngươi thể trốn ở nơi này. Nếu bị người khác phát bị phạt nặng.” Nhi sốt ruột khuyến cáo.


      Nhi đừng cãi nhau, nếu ngươi tiếp tục gây ồn áo mới bị phát đó a… Chúng ta im lặng ở bên cạnh xem là có việc gì. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn xem đại hội này thế nào sao ?” Bối Bối dùng ánh mắt giựt giây Nhi.


      Nhi rồi cũng động tâm. Nàng từ chối hồi lâu nhưng thể kháng cự lòng hiếu kỳ. Dù vậy nàng vẫn quên nhắc nhở như trước: “Tô công tử ngàn vạn lần thể phát ra tiếng động, nếu chúng ta hai người đều có tai ương nha.”


      Bối Bối cười híp mắt, hướng về phía Nhi đưa tay ngoéo tay: “Ta cam đoan rất an tĩnh, cho bất cứ…gì biết chúng ta ở chỗ này.”





      Hội trường bên trong, trưởng lão tuyên bố: “Tuyển hậu đại hội chính thức bắt đầu, màn thứ nhất là biểu diễn vũ đạo, ời Mã Giai Huệ Nhàn tiểu thư.”


      Vừa dứt lời, giai nhân xiêm áo màu tím bước ra, quạt hoa che nửa mặt, ánh mắt buông xuống, vài phần e lệ vài phần quyến rũ…


      “Nhảy đẹp ngây người!” Bối Bối nhịn được muốn hò reo khen ngợi, các màn trình diễn TV cũng thua quá xa. Nàng chưa từng xem qua ai trong lúc nâng đầu, nhấc chân nhấc tay cổ vận phong tình!


      Nghe được lời than thở mang ít kích động của Bối Bối, Nhi sợ hãi vội vàng nhìn trái phải chút, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Tô công tử, thể gây tiếng động nha.”


      “Ân ân…” Bối Bối lung tung gật đầu trả lời lấy lệ, tầm mắt chuyên chú vào kỹ thuật nhảy của mỹ nhân, đồng thời càng ngừng lục soát xem ai có khả năng là cái lão Đại Vương kia, mặc dù an toàn nếu phải tiếp xúc với cái…Đại Vương kia , nhưng nếu chỉ là cái liếc mắt cũng tốt mà, đường đường là Đại Vương!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 22: PHÁT



      Nhìn qua, Bối Bối bắt đầu có chút thất thần, tầm mắt của nàng hứng thú dao động về phía hội trường: oa, rất nhiều đồ ngon! Nước miếng của Bối Bối thiếu chút nữa là chảy xuống.


      Bỗng nhiên, nàng thấy đối diện lầu cung có phủ sa mạn* phiêu dật, phía sau dường như có ít người ngồi, trông thần bí. Đó là người nào? Là cái lão Đại Vương tuyển hậu kia?


      Con ngươi của Bối Bối quay tròn chuyển vài cái, tỉ mỉ quan sát toàn cảnh thượng lâu bên kia. Phát nơi đó là điểm tốt nhất ngắm nhìn cả hội trường, hơn nữa lại thấy có thủ vệ canh gác, nàng càng thêm tò mò. Chẳng lẽ phải Đại Vương tiền hô hậu ủng sao ?


      Lòng hiếu kỳ dấy lên, nàng sờ soạng cước bộ tới phía đối diện. Khi Nhi rời mắt khỏi nơi biểu diễn đặc sắc Bối Bối sớm biết hướng nào rồi .





      Trốn trốn nấp nấp thân thể né qua tai mắt của thủ vệ, Bối Bối thuận lợi bò lên tầng trệt của nơi làm nàng tò mò .


      Nấp tại chỗ rẽ phía sau cây cột, nàng len lén ngắm nhìn thấy hai cái nam nhân như là thị vệ cao cấp đứng thẳng tắp nghiêm túc, còn bóng dáng ngồi phía trước cẩm tọa, lưng quay về phía nàng là nam nhân mặc đồ trắng. đầu tóc dài mềm giống người nào đó, càng nhìn càng giống !


      Bối Bối thấy ba người hoàn toàn có phát ra tồn tại của bản thân, vì vậy càng cố rướng ra chút, lòng muốn biết người mang cho nàng cảm giác rất quen thuộc là ai! Hình như là Thương Tuyệt Lệ…


      “Vương, có kẻ trốn ở bên kia.” Thương Tuyệt Lệ dùng thanh rất báo cáo, cảnh giới rút dây động rừng.


      “Vương, thủ hạ bắt kẻ đó lại đây?” Thương Tuyệt Lệ thêm, gót chân rục rịch bắt Bối Bối.


      “Tuyệt Lệ, đừng làm bậy.” Ngự Hàn thanh sắc bất động nhếch môi. Cái mũi tuấn nhận ra hương thơm từ nơi giấu kín thổi tới, đúng là lớn mật, nhìn lén đến cả bên này .


      Thân thể Bối Bối thăm dò hướng ra, người nam nhân ngồi ở cẩm tọa** hình như là Thương Tuyệt Lệ a!


      Ngự Hàn tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, cố tình nghiêng mặt qua, làm nàng có thể hoàn toàn thấy mặt .


      “Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối sợ hãi kêu lên.


      Tiếng kêu cắt qua khí làm ba người đưa lưng về phía nàng đồng thời quay đầu, thần sắc khác nhau nhìn nàng. Thương Tuyệt Lệ thấy khó hiểu nhất, lại là tiểu nam hài biết tên nhưng lại biết “” là ai.


      Thấy bản thân khiến cho bọn họ quay đầu lại, Bối Bối theo phản xạ đưa tay che miệng lại, con ngươi tả hữu chuyển động qua lại. Nàng vừa phát ra thanh mất rồi, cách khác là hành tung bị tiết lộ .


      “Tiểu Bối Bối, ngươi trốn ở nơi đó làm chi?” Ngự Hàn nghiêng người dựa vào ghế nệm mềm, miễn cưỡng đưa mắt nhìn nàng.


      Nghe được thanh của , Bối Bối rốt cục xác định người trước mắt nàng đích là kẻ nàng biết – Thương Tuyệt Lệ! Nàng vội vàng buông tay che miệng xuống, từ cây lộ diện ra cả người.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi lừa ta!” Bối Bối ánh mắt hung hăng, ngón tay hướng về phía Ngự Hàn. Tầm mắt nàng dừng tại những người khác đứng qua lại xung quanh, bọn họ nhất định là hộ vệ cao cấp !


      Hừ, ngồi ở chỗ xem tốt như vậy, còn có nhiều đồ mỹ vị như vậy cho hưởng thụ, lại có những tùy tùng tốt đẹp theo bên như vậy, tư thế này quả thực chỉ có thể so sánh với Đại lão gia. Vậy mà còn có quyền có thế? nhất định lừa nàng!


      “Vô lễ!” Thương Tuyệt Lệ tiến về phía trước, trơ mắt nhìn Bối Bối.


      ___


      *Sa mạn: Lụa mỏng che.


      **Cẩm tọa: chỗ ngồi, ghế được bọc lụa trang trí xa hoa lộng lẫy.

      Q.1 - Chương 23: RẤT GIỮ ẤM!



      “Tuyệt Lệ, lui ra.” Ngự Hàn nhẹ giọng ra lệnh.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi , ngươi tại sao muốn gạt ta?” Bối Bối hỏi lại lần nữa , nghe được đáp án thề bỏ qua.


      Thương Tuyệt Lệ cau mày: “Ngươi ta lừa ngươi cái gì?”


      Này tiểu tử, ta với có cừu oán gì sao? hồi đánh tiểu nhân, hồi hung hăng kêu tên của lừa nàng.


      Bối Bối liếc Thương Tuyệt Lệ một cách quái dị : “Ta nhà ngươi, ta nói Thương Tuyệt Lệ kìa.”


      Người này làm gì nhìn nàng sắc mặt khó coi như vậy, giống như nàng có thù oán gì với hắn, giận ghê sao!


      Mặt khác tùy tùng đứng ở bên hoàn toàn há hốc mồm, cái này nam hài gọi tiểu Bối Bối là ai? Mà lại dám đối Thương hộ vệ vô lễ như vậy, Vương bộ dáng còn giống như nhìn trò hay.


      “Ta là Thương Tuyệt Lệ.” Thương Tuyệt Lệ còn lời gì để , hình như lâm vào cái mê cung mà chính cũng biết chuyện gì xảy ra .


      Bối Bối buồn bực: “Ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ?”


      Thấy Thương Tuyệt Lệ gật đầu khẳng định, Bối Bối ngơ ngác chuyển hướng những người khác: “Các ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ sao?”


      Chẳng lẽ nam nhân quốc gia này đều gọi Thương Tuyệt Lệ sao?


      “…” Mọi người đều lắc đầu.


      Ngự Hàn ung dung nhìn bộ dạng phản ứng ngơ ngác của Bối Bối, tạm thời định mở miệng phá vỡ biểu hiện ngốc nghếch của nàng .


      Bối Bối khóe miệng co quắp, đáy mắt có hỗn loạn muốn điên lên được, nàng vọt tới trước mặt Ngự Hàn : “Ngươi là tên lường gạt!”


      “Vô lễ” Thương Tuyệt Lệ trừng mắt muốn chỉ trích Bối Bối hành vi bất kính .


      Ngự Hàn nhàng khụ tiếng, Thương Tuyệt Lệ lập tức biết ý liền cấm khẩu, ánh mắt cũng rất nghiêm túc trừng trừng hướng về phía Bối Bối.


      Hít vào, đầu óc của Bối Bối rốt cục khôi phục lại bình thường, nàng mắt hạnh trừng trừng bắn về phía Ngự Hàn, hừ hừ, lên tiếng.


      Ngự Hàn đứng lên tiến lại phía nàng, tóc đen dài rũ xuống vai, y phục trắng ngần phiêu dật theo gió khiến hắn trở nên nổi bật hơn, khóe miệng như thường lệ vẫn mang theo nụ cười, như tiên, như tà.


      Cúi đầu để sát vào quai hàm của nàng: “Tức giận à?”


      Chỉ trong chốc lát, Bối Bối liền vung lên vẻ mặt cười híp mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác theo mặt đối mặt, chớp mắt thấp giọng với : “Uy, ta cho ngươi biết, tên của ta gọi Tô Bối Bối!”


      Ngự Hàn miệng dần dần há ra, từ từ biến thành cười to: “Ha ha ha…”


      Thương Tuyệt Lệ mặt mày cau có nhìn Bối Bối, vẻ mặt như biết phải làm sao, tiểu tử này thể có phản ứng của người bình thường sao? như thế nào cũng nên là chất vấn Vương tại sao lừa ta! Mặc dù hắn xem đây là một hành động cực kỳ ngỗ nghịch thể chấp nhận.


      Bối Bối tức giận đến quai hàm há ra, cười cái gì, còn có cái tên hung hăng cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ đó là vẻ mặt gì!


      “Ta gọi là Ngự Hàn.” Rốt cục, Ngự Hàn cảm giác được bản thân cười đủ rồi, vì vậy muốn nói cho Bối Bối biết tên của mình.


      Đợi nàng từ từ tiêu hóa tên của , nàng đột nhiên cất tiếng cười to :


      “Aha… Ngự Hàn!”


      Lúc tất cả mọi người khó hiểu, nàng với tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong lòng Ngự Hàn, hai tay ôm chặt cổ của , tận tình hưởng thụ cảm giác trong lòng .


      “Uy, tiểu tử thúi, ngươi làm chi, xuống!” Thương Tuyệt Lệ bước dài cái xông lên trước, hướng Bối Bối nắm chặt xuống, quá đáng, cái nam nhân dĩ nhiên nhào tới trong ngực của Vương!


      “Tại sao muốn ta xuống. phải -Ngự-Hàn sao? ngự hàn, ý nghĩa ba chữ này đứng lên hay ngồi xuống chẳng phải vẫn là ‘ ta giữ ấm’ sao ? Hiện tại chẳng phải trời rất lạnh à!”


      Bối Bối cợt nhả với Thương Tuyệt Lệ, xem sắc mặt của mọi người, nàng cũng biết mình làm một chuyện hết sức bất thường.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 24: NGƯƠI CHÍNH LÀ VƯƠNG!



      Ngự Hàn tức giận đưa tay vỗ vỗ, mông Bối Bối lập tức gặp hoạ, ́nh chính lại với nàng: “Ta họ Ngự, tên chữ là Hàn, phải họ .”


      “Oa a, ngươi làm chi đánh ta, đau lắm đó. Ai cần biết ngươi họ gì, dù sao ngươi nhất định là giữ ấm! Hắc hắc, vốn dĩ là tên của ngươi có ý nghĩa như thế, cho nên ngươi mới xấu hổ ình đúng ?” Bối Bối leo lên vai , le lưỡi trêu , làm tức chết là tốt nhất.


      Nghe vậy, Ngự Hàn hai tròng mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng gian tà, đưa tay ôm nàng, toàn thân ngồi xuống ghế.


      Nhằm chỗ mọi người nhìn thấy, bàn tay to lớn của qua lại vuốt ve thắt lưng mềm mại của nàng, giở trò xấu xa: “Cưng ơi, ta rất là hoan nghênh nàng lại đây sưởi ấm, ta xem khí trời đúng là rất lạnh, ta giúp nàng sưởi ấm một chút nhé.”


      Thân thể lúc này bị vuốt ve, thoáng chốc giống như bị giật điện, nàng nhịn được run rẩy.


      “Vậy thì ta đây khách khí, mặc dù thân thể của ngươi cứng rắn như đá!” Bối Bối thầm nắm tay tác quái, bướng bỉnh dùng sức bóp chặt, nét mặt cười rạng rỡ đến động lòng người, trong mắt sát ý giấu giếm.


      Thương Tuyệt Lệ cùng thị vệ đồng tử* dường như nở ra hết cỡ, Vương… từ khi nào lại thích nam nhi?


      Ngự Hàn cổ tay vừa chuyển động, nắm chặt lấy nàng thoải mái hành hạ, sau đó ung dung nhìn ánh mắt đen láy phục của nàng.


      Khí lực đấu lại , Bối Bối ánh mắt liếc Thương Tuyệt Lệ với vẻ quái dị, suy nghĩ liền vận động.


      Nhắm mắt để che giấu ánh nhìn giảo hoạt, miệng nàng mím lại, tựa đầu vào cổ của khóc: “Ô ô ô, ngươi chiếm tiện nghi, đường đường một đại nam nhân mà lại ăn đậu hũ của ta, sờ soạn khắp người ta, ô ô ô… Ta muốn xuống, ngươi cần ôm ta trước mặt mọi người, ô ô ô…”


      “Vương…” Thương Tuyệt Lệ nghe Bối Bối ủy khuất, nhìn bộ dạng vừa mới tán tỉnh nhau của bọn họ, chỉ trong chốc lát suy nghĩ lại trở nên hoài nghi, Vương đối Tô Bối Bối có thái độ đặc biệt, thật khiến người ta lo lắng.


      “Báo… Vương, đây là ý kiến của chúng thần đối người được đề cử ngôi vị hậu, mời Vương xem qua.” tên thị vệ quỳ xuống khấu đầu đưa lên quyển tấu chương.


      Thương Tuyệt Lệ tiếp nhận tấu chương, vẫy người lui xuống, trình tấu chương lên trước cẩm tọa**, rồi lui xuống nhìn Bối Bối bằng cặp mắt cảnh cáo : xuống mau lên !


      Bối Bối rảnh để ý tới ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ , nàng hoàn toàn ngây dại, trong mắt xẹt qua đủ loại nghi ngờ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và hoang mang: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là lão đại Vương đó ư?”


      “Ân hừ, ta già vậy sao?” Ngự Hàn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng , cất tiếng cười gian trá gần khuôn mặt ngơ ngác của nàng, thân mật dùng môi nhẹ đùa má nàng.


      Thị vệ hai bên đều té ngã ngửa. Ông trời ơi…Vương của bọn họ phải mến người đồng giới chứ!


      Rèm mi Thương Tuyệt Lệ lượn quanh, nhàng khụ khụ, hy vọng nhắc nhở Vương về những cử chỉ đáng sợ này, tuy nhiên có ai ủng hộ , nhìn các thị vệ khác, tâm sợ hãi, chuyện Vương thích người đồng giới là chuyện tuyệt đối thể lộ ra ngoài.


      “Các ngươi lui , hiện tại một câu cũng được lộ ra, nếu để đầu lại!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm nghị nhìn thủ vệ .


      “Dạ”


      trừng mắt với Ngự Hàn, Bối Bối phát giác có người rời , nàng tại chỉ lo lắng cho chuyện mình thay Khả Y tiến cung bị tố giác, chỉ có nàng gặp phiền phức, mà Khả Y còn rất có khả năng bị bắt trở về.


      Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhìn lại Ngự Hàn, là Đại Vương…


      ___


      *Đồng tử : con ngươi.


      **Cẩm tọa :ghế bọc gấm.

      Q.1 - Chương 25: QUẢ HỒNG



      Bối Bối đưa tay vỗ nhẹ vào lồng ngực vững chắc của hắn, mặt mày hớn hở lấy lòng, bộ dáng cười đến nỗi miệng như muốn rộng ra hết cỡ, cực lực xu nịnh : “Ha ha, đương nhiên phải, ngươi là tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có hình có khoản, là đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ như vậy, ra phố làm nữ nhân mê mẩn đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng”


      Mặc dù những lời nàng nói nghe là biết xiểm nịnh, nhưng là do tiếng của nàng thanh thúy, ra nghe cũng lọt tai. Ngự Hàn trong mắt thoáng nét cười: “Có ? Có hay khiến ngươi mê mẩn ?”


      “Ha ha ha, đó là đương nhiên! Sự si mê của ta đối với ngươi quả thực có thể so sánh Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn hồng thủy, liên tục dứt.” Bối Bối nói nghe hay như là hát vậy.


      Thương Tuyệt Lệ thấy tiếp tục nghe sẽ khiến cho bụng hắn rối loạn, coi như là mạo phạm, cũng muốn ngăn cản Vương phạm hạ sai lầm lớn như thế.


      “Vương, thỉnh ngài xem qua tấu chương này, bên trong có rất nhiều mỹ nữ mỗi người vẻ, thỉnh Vương so sánh các mỹ nữ biểu diễn sân khấu, chọn Vương hậu.” Thương Tuyệt Lệ cầm tấu chương mực cung kính đưa đến trước mặt bọn Bối Bối, thanh rất lớn, làm cho người ta cũng cách nào bỏ qua.


      Bối Bối nhảy xuống trước mặt hắn, đưa tay lấy tấu chương trong tay Thương Tuyệt Lệ: “Danh sách mỹ nữ sao?”


      biết tên Khả y xếp nơi nào? Thảm thảm, nếu như bị phát có người này chẳng phải là gặp tai hoạ?


      Thương Tuyệt Lệ hất tay, nhíu mày nhìn Bối Bối. Chuyển tấu chương sang phía Ngự Hàn.


      Ngự Hàn tùy ý mở tấu chương, ánh mắt phượng liếc về phía Bối Bối.


      Bối Bối ngửa cổ muốn xem nhưng dễ dàng vì Ngự Hàn vô tình giơ cao hoặc là giơ lên trời, nàng tức giận đến nghiến răng, nàng khẳng định nhất định là cố ý !


      Mắt thấy lật tờ lại tờ, Bối Bối nhanh chóng nhún chân nhảy lên, muốn thừa dịp chưa chuẩn bị nhưng tấu chương lại bị Ngự Hàn giơ lên cao.


      Ai ngờ, Ngự Hàn ánh mắt gian trá, di chuyển gót chân, Bối Bối cả người liền hướng về phía trước vồ hụt: “Ai da…”


      Nàng kêu rên tiếng, liền ngã xuống cẩm tọa thượng mềm mại rộng rãi, chân đá phải đĩa quả hồng bàn, những quả hồng bàn bắn lên, làm một vòng trung, rồi xui xẻo đậu đỉnh đầu của nàng .


      “Lạch cạch. . . Lạch cạch…” Quả hồng rơi đầu nàng bắt đầu vỡ ra.


      Ngự Hàn cúi lưng, nhìn quả hồng bi thảm, ánh mắt nhịn được cười: “Chậc chậc, chết toàn thây, tiểu Bối Bối, ngươi xuống tay đúng là , may là ta tránh được, nếu bi thảm chính là ta .”


      Bối Bối với cái đầu dính phải quả hồng từ từ đứng lên, đưa tay lau mắt, ánh mắt lưng tròng, khuôn mặt tuấn tú đạo đức giả của Ngự Hàn thật khiến người ta giận sôi gan. Nàng tức giận đến dựng cả tóc gáy.


      , Ngự, Hàn, ngươi thật đáng làm nam nhi, chỉ có phẩm chất, còn phong độ, khí lượng, có tử tế, có mắt mũi, cái gì cũng , làm cho người ta nhìn ngươi phía trước liền chán ghét phía sau, nhìn phía sau nghĩ đoán ngươi phía trước, ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối phẫn nộ khiến giọng trở rên run rẩy.


      Thân người run lên làm cho quả hồng chảy xuống người nàng, rơi đến miệng làm nàng cẩn thận ăn vào bị sặc: “Khụ khụ khụ…”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 26: TA ĐẾN TUYỂN HẬU



      Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt tóe lửa của Bối Bối, điểm duy nhất lộ ra, các bộ phận khác khuôn mặt cơ hồ đều bị quả hồng che đậy. Hắn ́ giữ khuôn mặt nghiêm túc nén cười, chịu đựng đến mặt mày nhăn nhó , sau cùng rốt cục nhịn được phì cười ra.


      Ngự Hàn thấy nàng phát cáu, lập tức đưa tay ra sau đỡ nàng, môi cong càng lúc càng lớn: “ cần kích động, cần kích động, mọi người khi ngã, chỉ cần đứng lên có việc gì.”


      “Ngươi còn , ngươi còn ! Ngươi… Oa… Ngươi khi dễ ta, oa…” Bối Bối đột nhiên khóc lớn, khóc đến long trời lở đất. Khóc lớn hề báo động trước làm Ngự Hàn trở tay kịp, dường như đùa hơi quá đáng?


      “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta nữa , ngoan nào, đừng khóc nữa.” Ngự Hàn ôm nàng vào lòng dỗ dành, thèm để ý nước quả hồng đầu nàng làm bẩn áo trắng của .


      “Ô ô ô… Ngươi khi dễ ta, ngươi là kẻ đáng ghét, là người đáng ghét nhất thế giới này, ô ô ô…” Bối Bối lúc lắc đầu, cố ý làm nước hồng dây vào áo trắng của hắn.


      “Được rồi mà, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta đáng ghét. Chỉ cần nàng khóc, ta sẽ làm theo ý nàng, như vậy có được hay ?” Ngự Hàn liền thương lượng.


      Nghe vậy, Bối Bối khóc liền thoáng dừng lại, ánh mắt giấu ở trong ngực trong nháy mắt mở ra, sáng long lanh, một giọt nước mắt cũng có. Trong nháy mắt, lại tiếp tục khóc: “Ô ô ô… Ngươi chỉ biết gạt ta, ô ô ô…”


      “Lần này ta cam đoan gạt nàng.” Ngự Hàn tại chỉ nghĩ đến việc làm sao cho nàng đừng khóc nữa, nàng khóc đúng là kinh thiên động địa.


      “Thật chứ?” Bối Bối sụt sịt xác nhận .


      Với màn kịch tự biên tự diễn của Bối Bối ngay từ đầu thấy hết, loáng thoáng có cảm giác điều gì đó đúng, cau mày nhìn chăm chú Bối Bối nằm trong lòng Vương : “Vương, được tùy tiện hứa hẹn, vua đùa…”


      Ngự Hàn chỉ là tiếp tục trấn an Bối Bối: “ mà, ta cam đoan!”


      “Ta đây muốn giúp ngươi tuyển Vương hậu!” Bối Bối to giọng tuyên bố, giả đò lau nước mắt, sau đó đẩy ra.


      Lời của nàng ra, Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ đồng thời ngẩn ngơ.


      “Vô lễ! Việc này phải là thứ ngươi có thể đùa được.” Thương Tuyệt Lệ liền trách cứ Bối Bối.


      Ngự Hàn nhìn Bối Bối với ánh mắt nghiêm khắc, con ngươi đen càng trở nên thâm thúy, mơ hồ hỗn loạn, thăm dò ý tứ hàm xúc.


      Với kỹ năng của mình, trong nháy mắt, hắn mặt lại lần nữa lơ đãng tràn ngập gian tà, cười như gió: “Tốt, vậy phiền Tiểu Bối Bối hao tâm tốn sức tuyển ra người tốt nhất.”


      “Vậy đưa danh sách đến đây .” Bối Bối thể chờ đợi được đưa tay qua lấy tấu chương , nụ cười sáng lạn, chẳng còn dấu tích của bộ dạng khóc đến chết sống lại lúc nãy. Đọc qua tấu chương, nàng phát huy đầy đủ bản lĩnh đọc nhanh như gió .


      có, có, có…” Nàng càng xem càng cao hứng nhếch môi. để ý gì đến những lời mình nói ra.


      Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn lóe ra vẻ nghi hoặc, đáy mắt như thẫm lại, đối với vẻ tìm kiếm ngây ngô của nàng, nàng dường như tìm tên của ai?


      Thương Tuyệt Lệ khóc ra nước mắt nhìn Vương tùy ý để Tô Bối Bối náo loạn, xem Bối Bối cầm tấu chương vốn để trình lên Vương, trong đầu hắn Tô Bối Bối ba chữ này làm hắn phát bệnh.


      “Tiểu Bối Bối, chọn được Vương hậu cho ta chưa?” Ngự Hàn thanh khàn cắt đứt hành động tự ngược đãi mắt của nàng.


      Bối Bối đưa tấu chương lên trời, cho cùng nhìn, sau đó nói xạo: “Cũng nhanh , a ha, ngươi nhìn biểu diễn đặc sắc phía dưới kia , chúng ta cứ quan sát, quan sát các mỹ nữ ấy có phù hợp với những miêu tả rồi quyết ̣nh cũng muộn mà. ”


      “Xem biểu diễn thì cũng được, tuy nhiên nàng nên tắm rửa cho sạch đã, chậc chậc, nếu rửa sạch xác hồng thì nó sẽ có dòi đó.” Ngự Hàn đưa tay gạt bớt xác hồng đầu nàng, cái lạnh từ những đầu ngón tay khiến hắn cau mày.


      thôi, tắm sạch sẽ rồi từ từ tuyển cũng được.” kéo cổ tay của nàng, cho nàng có cơ hội cự tuyệt liền kéo nàng rời .

      Q.1 - Chương 27: ĐẠI ẤM LÔ* !



      Bị mang vào gian phòng sương khói lượn lờ trong cung điện, hàng cung nữ đứng nghênh đón, hướng về nàng mà quanh vây.


      “Uy uy uy, các ngươi làm gì đối với ta?” Bối Bối la hét đẩy những cung nữ muốn cởi y phục của nàng ra, hai tay ôm chặt lấy thân, lui ra xa, trơ mắt nhìn Ngự Hàn nghênh ngang ngồi ở bên uống trà.


      “Công tử, chúng tôi phụng mệnh đại Vương hầu hạ ngài tắm rửa ạ.” cung nữ hiền lành , cả bọn cùng gật đầu rồi lại tiến gần tới Bối Bối.


      “Dừng dừng dừng… được lại đây!” Bối Bối khẽ kêu, sau đó trừng mắt hướng về kẻ háo sắc bại hoại ngồi thảnh thơi.


      Ngự Hàn, ngươi ra ngoài ngay.”


      Chậm rãi đặt chén trà xuống, Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn nàng chút, ngắm nàng trang phục toàn thân xốc xếch, liếc mắt …. cười gian: “Sợ cái gì, chúng ta đều là nam nhân, cùng nhau tắm rửa có gì là thể.”


      “Cùng nhau tắm rửa? Ngươi nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta á, có cửa đâu!” Bối Bối hừ hừ, ánh mắt trừng trừng, nhất định là cố ý ! Biết nàng là nữ nhân!


      Ngự Hàn đứng dậy, hướng về phía nàng tới, cung nữ yên lặng nhường đường.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi xác định là ta chiếm tiện nghi của ngươi ư, mà phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta ?” để sát vào bên tai nàng, cảm giác vành tai nàng …nhiệt độ tăng cao, cười gian trá.


      Bối Bối cảm giác bên tai nóng lên bừng bừng, hơi thở của phun cổ, càng thêm nóng…


      chuyện chuyện, được đứng dựa vào gần như vậy, ta có nghễnh ngãng.” Bối Bối lúng túng , che dấu khuôn mặt, muốn tránh xa, lại nhiều lần nhượng bộ đại soái ca** tiếp cận mình vừa kích thích lại… có ý tứ gì cả.


      “Ha ha ha… Mau làm bản thân sạch , ta còn chờ ngươi thay ta tuyển Vương hậu hiền lương thục đức.” Ngự Hàn ra ngoài cười khoái trá, tiểu nữ nhân vừa xấu hổ cũng vừa lớn mật!…


      vất vả đem đám cung nữ đuổi ra ngoài, Bối Bối tự do thả mình trong bồn tắm ấm áp do suối nước nóng tạo thành.


      Vuốt làn nước ấm áp, nàng nhớ ra Ngự Hàn trước khi rời , có chút bực mình lẩm bẩm: “Tuyển hậu tuyển hậu, nghĩ đến mỹ nhân của ngươi, như vậy thích mỹ nhân ta tuyển cho ngươi đám lớn.”


      Khi trở lại, Ngự Hàn sớm ngồi ở đó, lần này chỉ có mình , Thương Tuyệt Lệ chẳng biết đâu.


      Thấy nàng lại đây, hướng về nàng ngoắc tay: “Tiểu Bối Bối, tắm xong rồi à, lại đây xem xem có còn vị thối hay .”


      Bối Bối niết niết môi, trong lòng muốn đối nghịch với , thân thể cũng rất tự nhiên bị ôm qua, được rồi, tại trời rất lạnh, thân thể của rất ấm, nhưng đại soái ca lại để nàng đùi, nàng để tạm thời thay nàng giữ ấm.


      Xoa xoa tay, hai ba bước bò lên ghế mềm, nàng rất tự nhiên hướng vào trong lòng mà ngồi, vù vù, là ấm, thoải mái, hổ danh là “Đại ấm lô”.


      Ngự Hàn, ngươi nhắm mắt lại.” Nàng ngẩng đầu lên hướng về cầu.


      Ngự Hàn dựa vào ghế mềm, hưởng thụ hương thơm mềm mại của nàng từ trong lòng, ngón tay chơi vòng quanh sợi tóc lộ ra khỏi mũ len trắng của nàng, tiếng cũng trở nên lười biếng: “Ấy? Tại sao? phải muốn xem biểu diễn sao?”


      “Ta xem là được, ngươi là… Đại Vương quý giá hãy nghỉ ngơi chút, chuyện tuyển hậu giao cho ta, ta nhất định giúp ngươi tuyển chọn ra Vương hậu đẹp nhất, tốt nhất cho ngươi.” Bối Bối vừa vừa gật đầu rất nghiêm túc, hừ, nàng tuyển ra người… kém cỏi nhất trong số những người này!


      “Ai da, nhanh lên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nha, Đại Vương tôn quý. Ngươi tỉnh ảnh hưởng đến phán đoán của ta, ngươi phải để cho ta tới chọn sao? Quân vô hý ngôn***!” Nàng ngừng cố gắng, vươn tay bịt kín ánh mắt của .


      Bắt bàn tay bé của nàng, ôm nàng chút, cảm giác nàng mềm mại, mảnh mai, để sát trong ngực, làm cho cả người ngứa ngáy khó chịu! nheo mắt lại gian xảo: “Hôn ta cái.”


      ___


      *Đại ấm lô : cái lò đốt lửa trong phòng để sưởi ấm !


      **Đại soái ca : cực kỳ đẹp trai


      ***Quân vô hý ngôn : Nhà vua đùa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :