1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 191: BỊ THƯƠNG



      Khả Y gật đầu:“Nha, Vậy...... Ta nên đến nơi nào nghỉ ngơi đây?”


      Nàng quan sát chung quanh, biết mình nên đến chỗ nào ngồi.


      “Uhm, Hà nương ngồi bên này .” Thương Tuyệt Lệ chỉ vào đám cỏ xanh dưới gốc cây đại thụ, phía đám cỏ trải tấm thảm dày, còn bày sẵn ít lương khô.


      “Cám ơn.”


      Khả Y tươi cười với , nét hơi cau mày tự nhiên thanh lệ, thiếu chút nữa làm cho Thương Tuyệt Lệ bị hấp dẫn. vội vàng cúi đầu, bước nhanh, che giấu hành động thiếu chút nữa thất thố của mình.


      lưu ý đến biểu kỳ lạ của Thương Tuyệt Lệ, Khả Y theo an bài, chầm chậm đến dưới tàng cây bên kia.


      ......


      Bỗng nhiên, đám sơn tặc biết từ nơi nào xuất , rút đại đao ra vây mọi người lại.


      “Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, muốn qua nơi này, phải để lại lộ phí!” Cầm đầu bọn sơn tặc là tên đại thúc râu quai nón, giọng ồ ồ to đối với bọn họ. Đôi thẳng tắp dừng ở xe ngựa hoa lệ, lóa mắt lóa mắt muốn vào bên trong xem có vàng bạc châu báu hay .


      Thương Tuyệt Lệ vững trãi uy nghiêm đứng phía trước bọn thị vệ, thân người to lớn ổn trọng như thái sơn, thờ ơ quét mắt qua bọn sơn tặc cái:“Các ngươi đúng là lớn mật, ngay cả quân đội hoàng gia dũng thiện chiến mà cũng dám cướp, muốn sống chăng?”


      “Ha...... Hàng năm những thương lữ qua đấy cũng ít kẻ tự xưng là người của hoàng gia, cuối cùng còn phải cầu xin bổn đại gia tha mạng sống cho bọn chúng sao.” Tên cầm đầu sơn tặc thực hống hách ngửa mặt lên trời cười to.


      “Hừ, thức thời hãy giao vàng bạc châu báo ra ngay, bằng ...... Cũng đừng trách chúng ta khách khí!”


      Thương Tuyệt Lệ nhấc tay, đội hoàng cung thị vệ đều rút đao, chuyển sang trạng thái chiến đấu.


      Sơn tặc nhìn thấy trận thế này, bắt đầu có chút do dự, chẳng lẽ bọn họ là quân đội hoàng gia?


      Lạnh lùng nhìn bọn sơn tặc này, mắt của Lệ Thương Nguyệt như ngọn lửa:“Cho dù các ngươi bây giờ rút lui cũng còn cơ hội, ta thấy các ngươi làm càng làm bậy, đương nhiên phải giúp quốc gia rửa sạch, trả lại cho lão bách tính con đường bình an, lên!”


      “Sát......” bọn hoàng sam thị vệ giương đao tiến lên, chính khí mặt làm cho khí thế của bọn sơn tặc tức khắc giảm nửa.


      lát sau đó, đao quang kiếm ảnh, cảnh hỗn loạn.


      Khả Y cùng tỳ nữ nấp ở sau thân cây, sắc mặt trắng bệch nhìn trước mắt đao bay kiếm múa.


      Đột nhiên, tỳ nữ bên cạnh nàng thét chói tai rồi ngã xuống, hiển nhiên bị thương, nàng cũng sợ tới mức nhảy dựng, lại đồng thời bị thanh đao đặt cổ, làm cho nàng đành phải nuốt vào tiếng thét chói tai.


      Thương Tuyệt Lệ rất thính tai nghe được tiếng kêu của tỳ nữ, đột nhiên xoay người, khi nhìn đến Khả Y bị tên sơn tặc bắt, cả người như bị kéo căng, dòng khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, nháy mắt, chung quanh thân hình của biến hóa ra vô số ảo ảnh.


      Sử dụng công phu trong chớp mắt, phút chốc đứng trước mặt bọn họ:“Buông nàng ra!”


      “Ta...... Ta buông.” Sơn tặc bị ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị của Thương Tuyệt Lệ làm cho có chút phát run, liền ngay cả tay cầm đao cũng run rẩy.


      Cổ trắng như tuyết của Khả Y lập tức bị đao phong làm tổn thương vết máu giọt rơi xuống, nàng đau nhíu mày lại, lại cắn răng phát ra tiếng.


      “Ta lặp lại lần nữa, buông nàng ra!” Thương Tuyệt Lệ nổi giận, đáy mắt luôn luôn cuồn cuộn hai ngọn lửa, muốn nhanh thiêu đốt tên sơn tặc thành tro bụi.


      từng bước tới gần, tức khắc khí thế nghiêm nghị bức bách hướng tới sơn tặc.


      “Đứng lại, cho phép lại đây, bằng ...... Bằng ta giết nàng!” Sơn tặc hoảng sợ, đưa đao càng thêm tới gần cổ Khả Y, uy hiếp muốn chặt bỏ .


      “Thương công tử, ngươi cần lo cho ta, bọn sơn tặc này làm xằng làm bậy gây tai họa cho dân chúng, ngươi nhất định phải lưới bắt hết bọn họ.” Khả Y kiên định nhìn , sợ thanh đao chiếc cổ của nàng.


      “Ta bỏ mặc ngươi.” lời của Thương Tuyệt Lệ cơ hồ là từ trong yết hầu bật ra, ánh mắt nhìn nàng sâu, hô hấp thêm nặng nề.


      “Các ngươi đủ rồi đó, cho phép nữa, ngươi, mau kêu thủ hạ của ngươi đều dừng tay, nếu đừng trách ta xuống tay độc ác làm tổn thương mỹ nhân!” Sơn tặc nhìn đồng bọn của mình bị đánh ngã, trời lạnh mà đầu đổ đầy mồ hôi.


      “Ta lại lần nữa, thả nàng!” Thương Tuyệt Lệ đối tiếng kêu la của tên sơn tặc làm như mắt điếc tai ngơ, lặp lại lời của mình lần nữa, ánh mắt dần dần chứa đầy gió bão, thân hình bắt đầu vụt sáng rất nhanh bắn ra mũi nhọn mang hàn quang chiếu sáng.


      “Ta ...... A!” Sơn tặc còn xong, liền kêu đau tiếng, đại đao rơi mặt đất phát ra thanh loảng xoảng, cổ tay bị thanh tiểu đao nhanh chóng đâm thủng.


      Trong chớp mắt, Thương Tuyệt Lệ ôm được toàn thân của Khả Y hướng lui về phía xa xa......


      Khả Y ngẩng đầu, gần gũi nhìn Thương Tuyệt Lệ, mặt , luôn cứng rắn, làm cho người ta cảm giác rất khó gần, nhưng mà, mỗi lần đến thời điểm nguy hiểm, lại luôn đứng ở trước mặt nàng, giống vị thần bảo hộ trung thành.


      Đây là lần đầu tiên nàng có ý thức quan sát , trước đây, luôn bị lạnh nhạt của dọa muốn tránh , kỳ , nam nhân ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất ấm áp.


      Thương Tuyệt Lệ thả nàng đứng vững mặt đất, rồi mới lịch lui lại phía sau, ánh mắt lại hề chớp, mắt nhìn chằm chằm cổ của nàng: “Cổ của ngươi...... chảy máu.”


      Khả Y lúc này mới nhớ lại cổ mình, nàng đưa tay muốn sờ, lại bị Thương Tuyệt Lệ nhanh hơn bước cầm cổ tay, nàng kinh ngạc nhìn cổ tay mình bị bắt lấy, hai tai hồng cả lên.


      “Đừng lấy tay lau, bị nhiễm trùng, ta bôi thuốc cho ngươi.” Thương Tuyệt Lệ trong lúc cấp bách cũng có ý thức mình cầm tay của nương có cái gì đó thích hợp, chỉ lòng muốn ra ý nghĩ của chính mình.


      “Cám...... Cám ơn, ngươi...... Có thể buông tay ta ra trước được ?” Khả Y cảm giác cổ tay mình nóng lên, rất xấu hổ, nam nữ thụ thụ bất thân.


      “Ách...... có lỗi, ta nhất thời tình thế cấp bách cho nên mới làm chuyện đường đột, mong Hà nương thứ lỗi.” Thương Tuyệt Lệ vội buông tay, khuôn mặt thà nhuộm lên chút hồng, cúi đầu từ trong túi áo lấy ra kim sang dược, ra hiệu bảo nàng ngồi bên, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho nàng.


      Ở xa xa, cuộc đánh nhau vẫn còn tiếp tục, nhưng là sớm ràng, cho nên, cục diện tại cũng hề có thể ảnh hưởng đến bọn họ.


      “Có thể hơi đau, ngươi cần chịu đựng chút.” Tay của Thương Tuyệt Lệ chạm vào thuốc bột, có chút chần chờ lau lên miệng vết thương của nàng, nàng nhu nhược như vậy, biết có thể chịu được hay ?


      Khả Y hơi hơi nâng lên cổ, lộ ra mảnh tuyết trắng, bên là vết máu, càng làm nổi bật màu trắng như tuyết của cổ nàng, làm cho cảm thấy phi thường chói mắt.


      “Thương công tử, ta có thể chịu được, làm phiền ngươi.” Khả Y cất tiếng tỏ vẻ mình có thể nhịu được.


      “Ta đây...... bôi dược.” hít thở sâu, lần đầu tiên cảm thấy vết thương cũng làm cho người ta rất đau.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 192: TA CANH CHỪNG CHO NÀNG



      Trong rừng sâu, Ngự Hàn mang theo Bối Bối phóng tới trong rừng cây tùng.


      “Này, nàng ngoài tại nơi này , ta xa chút canh chừng cho nàng.” Ngự Hàn làm ra vẻ bóp mũi lại, quay lưng , dường như thực thích như vậy.


      Bối Bối ngồi cũng phải, đứng cũng được, thản nhiên dứt khoát thừa nhận :“Ta muốn ngoài.”


      “Hử? phải nàng muốn ngoài à?” Ngự Hàn quay đầu, ra vẻ nghi hoặc thôi.


      Nam nhân này, nhất định là cố ý lấy lời của nàng để chơi lại nàng.


      “Ha...... Ta đột nhiên cảm thấy muốn ngoài nữa, chàng xem chung quanh phong cảnh đẹp, non xanh nước biếc, thích hợp ngắm cảnh, ngắm cảnh......”


      xong, nàng bỗng nhiên phát hồ nước phía trước dường như có hơi nước bốc lên, mắt nàng sáng lên:“ Ngự Hàn, chàng xem cái kia có phải là ôn tuyền hay ?”


      Nàng kéo kéo ống tay áo của , ý bảo cùng .


      Ngự Hàn đứng lại bất động, nhướng mày, con ngươi đen thâm thúy dấy lên ngọn lửa rừng rực:“Tiểu Bối Bối, nàng phải cho ta biết nàng muốn tới nơi đó tắm đấy chứ?”


      này, sau khi nàng tỉnh dậy liền luôn luôn tìm cớ chốc đằng đông, chốc đằng tây, đơn giản chính là muốn kéo dài thời gian trở về cung!


      Được, nếu nàng muốn chơi, vậy liền cùng nàng chơi, hừ hừ.


      Bị ánh mắt nồng nhiệt của nhìn, cả người Bối Bối cảm thấy được tự nhiên, tay rất nhanh buông ống tay áo của ra, từng bước lùi xa , cười gượng :“Ta chỉ là cảm thấy ở chỗ rừng núi hoang vu lạnh lẽo này thế nhưng lại có ôn tuyền, cho nên nhất thời tò mò, chỉ muốn nhìn chút, muốn tắm rửa, nơi này hẻo lánh như vậy, chúng ta vẫn là nên trở về .”


      Kỳ ...... Nàng vừa rồi đúng là có ý muốn xuống ngâm mình, thiên nhiên ôn tuyền, loại thời tiết này ngâm mình trong đó, sảng khoái.


      Nhưng mà, vẻ mặt nam nhân này thể ý muốn thân cận, nàng vẫn là đừng mạo hiểm, gót chân nàng vừa chuyển, muốn phải rời khỏi, lại bị ôm lấy ngăn nàng cản.


      “Này này này, ta muốn trở về, chàng muốn ôm ta đâu? A...... Ta phải muốn đến ôn tuyền nữa sao, buông ra......” Bối Bối đập đập vào lòng ngực của , vô tình nhìn vào con ngươi đen tỏa ra ánh lửa của , giống như chỉ có là lửa tình, còn có...... Lửa giận?


      Ai chọc mất hứng? Chẳng lẽ là bởi vì nàng lừa muốn ngoài, vì như vậy mà nổi giận?


      Ngự Hàn nhếch bạc môi, đem nàng đến bên hồ ôn tuyền, hạ tầm mắt, cười đến tà mị:“Tiểu Bối Bối, nàng vội vã trở về làm gì, dù sao Tuyệt Lệ bọn họ thấy chúng ta trở về, ở lại hạ trại, phải đúng lúc có thể cho nàng ngủ lại đêm hảo hảo thưởng thức phong cảnh nơi này.”


      cần cần. Chúng ta vẫn là khởi hành ......” Bối Bối còn xong, liền cảm giác chính mình bị ném xuống hồ.


      Nàng trừng lớn mắt, theo bản năng kêu to:“A...... Oành......”


      mặt hồ bọt nước văng khắp nơi, nàng cứng đầu khiến thương tiếc ném nàng xuống hồ!


      “Khụ khụ khụ, Ngự Hàn, chàng, têntiểu nhân bỉ ổi này, chàng cứ như vậy mà ném ta xuống dưới này...... Khụ khụ khụ......” Bối Bối tức giận đến cả người phát run, tay nắm chặt lại vang lên tiếng răn rắc.


      đợi nàng ngoi lên khỏi mặt nước, đột nhiên đạo hồng quang bắn lại phía nàng, ánh sáng chói mắt làm cho nàng theo bản năng phải nhắm mắt lại, ngay trong nháy mắt này, nàng cảm giác người buông lỏng, trọn bộ quần áo liền thẳng tắp bay về phía bên bờ, dừng ở trong tay Ngự Hàn.


      Bối Bối cuống quít đem thân thể mảnh vải của mình trầm xuống trong làn nước, chỉ lộ đầu ra.


      Nàng tức giận trừng mắt nhìn , muốn nhanh lên tranh luận cùng hồi, nhưng mà xấu hổ khi mà giữa ban ngày ban mặt trần truồng như vậy mà lên, chỉ có thể ôm nỗi hận tay nắm chặt thành quyền, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


      Ngự Hàn, chàng làm gì lấy quần áo của ta, mau trả lại quần áo cho ta!”


      Ngự Hàn nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, lành lạnh nheo mắt nhìn nàng:“Tiểu Bối Bối, hưởng thụ cho thỏa mãn sở thích tắm trong nước suối nóng của nàng , thuận tiện...... Tự kiểm điểm lại, kiểm điểm lại chữ “tín” của nàng, chờ nàng tự kiểm điểm xong rồi hãy gọi ta.”


      xong, liền lạnh lùng quay đầu, rời rất nhanh.


      Ngự Hàn, cho phép , Ngự Hàn!” Bối Bối trơ mắt nhìn bóng dáng quần áo trắng phiêu phiêu của khuất trong rừng cây, cho đến khi nhìn thấy nữa, nàng buồn bã đập tay lên mặt hồ cái.


      “Tức chết ta, tên ti bỉ, cứ như vậy mà mà bỏ lại ta, xú nam nhân lương tâm, phong độ, có lòng thương!”


      “......Thế mà đối với ta như vậy, còn cái gì ta hiểu lòng , lòng căn bản chính là vô lương tâm!”


      Bối Bối tức giận lảm nhảm mắng, cơn tức trong lòng vẫn lan tràn, hơi nóng của nước ôn tuyền quanh thân nàng cũng tựa hồ như sôi trào.


      Mắng hồi lâu, nàng cảm thấy miệng khô chút, vì thế dừng lại nữa.


      Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới phát ngước trong suối này có mùi vị thuốc, ngấm vào trong da thịt, loại cảm giác thực thoải mái, toàn thân thông thuận, nàng nhịn được khép mắt lại, cảm thụ ôn tuyền thần kỳ này.


      Được rồi, nếu tên Đại vương kia ở thời kì mãn kinh lại tái phát tính tình Đại vương, vậy nàng tự lo ình, cũng tốt thôi.


      Dù sao ban đầu nàng muốn ngâm mình, tại liền nhân cơ hội ngâm mình cho , mặc kệ tên nam nhân hiểu ra sao cả kia phát ra cái tính tình ỏng ẹo gì khác.


      Sau khi nghĩ thông suốt, nàng dứt khoát thả mình trong làn nước, vui vẻ bơi qua bơi lại.


      Ngự Hàn kỳ cũng xa, nhảy vút lên cây đại thụ, treo quần áo ướt trong tay từng cái từng cái lên nhánh cây, duỗi ngón tay bắn ra, đóm hư hỏa ở cạnh bên quần áo nhưng lan lên, hơ quần áo.


      lại còn tựa nhánh cây, đôi mắt tuấn khép lại, nhấc chân bắt chéo lắc lư.


      vén nhánh cây nhìn về phía hồ nước, nhìn đến kia ở trong hồ chơi cao hứng quá độ, lòng kiềm nén chút.


      Tiểu nữ nhân chết tiệt này, ban đầu là muốn chọc giận nàng, ai bảo nàng tình nguyện cùng hồi cung, nghĩ trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian.


      Nhưng mà, tại xem ra...... Nàng tựa hồ có vẻ gì tức giận, ngược lại là lại cảm thấy khó chịu!


      Nhìn nàng, người ở trong nước bơi tự do tự tại, tuyệt lo lắng trở lại, như thế nàng chắc chắc bỏ lại nàng?


      Cho dù cam lòng bị nàng bỏ mặc, nhưng mà, kỳ làm cho nàng tín nhiệm như vậy, cảm giác cũng thực cũng tệ, nhịn được khóe miệng giương lên.


      gối tay sau đầu, ngưỡng mặt chợp mắt chút, chút ánh chiều tà của tịch dương rơi khuôn mặt tuấn mỹ của , chiếu rọi ngũ quan sâu sắc của , ánh sáng tỏa nụ cười dịu dàng của , như ngọc ôn nhuận.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 193: MẤY CHUYỆN XẤU



      Ở ôn tuyền, Bối Bối thỏa thích bơi qua bơi lại trong hồ, cơn tức trong lòng dần dần được nước trong hồ cuốn trôi .


      Cho nên , người nếu trong lúc vui vẻ, cần vận động nhiều nhiều, hóa sức lực sinh ra trong tức giận, hung hăng phát tiết ra ngoài, tâm tình thoải mái gấp bội!


      “Hô!” Nàng từ đáy nước trồi lên mặt nước, há miệng to hô hấp vài cái, lâu có bơi thỏa thích như vậy.


      Nàng mở rộng cánh tay, nhàng khuấy động mắt hồ, nhìn đằng đằng sương mù mông mông lung lung, cánh tay của nàng ở trong sương mù như như , trắng nõn, trơn láng mà mềm mại.


      “A...... ra làn da của ta cũng tệ lắm.” Nàng thực tự mãn khen ngợi mình chút.


      ......


      Ngự Hàn biến thành cự hồng xà bò lên tảng đá lớn phía sau, cúi đầu rắn ở hòn đá lõm, ánh mắt thẳng tắp nhìn giai nhân trong hồ nước trong veo.


      con rắn náo nhìn lén, trường hợp này, khá thú vị.


      Nhìn da thịt trắng nõn tinh tế của nàng ở dưới ánh sáng phản chiếu của làn nước rực rỡ, đầu rắn vươn lưỡi ra, ánh mắt nhuộm lên chút cảnh tình ý trong khóe mắt, cuộn lại ở tảng đá, phía sau cái đuôi giảm động, chậm rãi, thân cự hồng xà biến thành trong suốt, cuối cùng nấp ở trong khí.


      “Vèo” nột tiếng, cự xà trong suốt bay ra, dừng ở trong hồ ôn tuyền, bắn lên bọt nước.


      Bối Bối xoay người mạnh, nhìn bên kia hồ, nước bọt nước tan, nàng cảnh giác nhìn chung quanh, có động tĩnh gì, chẳng lẽ là nàng nghe lầm, vừa rồi nàng ràng chợt nghe có cái gì rơi vào trong nước.


      Nhìn hồi lâu, thấy có cái gì khác thường, nàng mới quay đầu lại, tiếp tục nghịch nước.


      Bỗng nhiên, nàng cảm giác dưới chân có cái gì ở dưới cuốn lấy của chân nàng, nàng thở hổn hển chút, luồn vào trong nước, lại cũng có nhìn thấy cái gì, nàng theo bản năng đưa tay sờ chân mình, cũng có đụng được cái gì.


      Ngự Hàn tà cười tránh khi nàng đưa tay tới, đầu rắn trong suốt tinh nghịch kề sát vào gương mắt mềm mại của nàng cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm chút.


      “A, cái gì liếm ta vậy?” Bối Bối theo phản xạ sờ sờ mặt, có gì hết!


      Má ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng cảm giác nàng ở bị cái gì vuốt ve, nhưng cái gì cũng có a.


      Nàng cảm giác có cái gì đó kỳ dị, vì thế cử động hai chân, bơi sang bên, sau đó, cảm giác chân vẫn còn quấy rầy!


      Ngự Hàn xấu xa cuốn lấy chân của nàng, bò từ từ lên, tới gần chỗ giữa hai chân của nàng, nhìn đến chỗ u mật kia, máu cả người càng thêm cuộn trào mãnh liệt, độ ấm thân rắn nhanh chóng tăng lên.


      nhịn được liếm u mật mềm mại của nàng, gây ra tiếng thét chói tai của nàng:“A...... Cái gì vậy! Ngự Hàn, chàng ở nơi nào? Ngự Hàn......”


      Bối Bối sợ hãi, nàng mở miệng kêu to về phía rừng cây, mắt rưng rưng tràn đầy hoảng sợ, nàng run run môi đào, ngừng lấy tay phủi phủi da thịt mình, phải là gặp ma chứ?


      Càng nghĩ càng sợ, thanh của nàng phát run:“ Ngự Hàn, chàng mau trở lại, ta...... Ta ngoan ngoãn thực lời hứa hồi cung với chàng, bao giờ giở trò nữa, chàng mau ra đây a.”


      Bây giờ mới muốn gọi ra, quá muộn rồi!


      Nữ nhân biết tốt xấu, bị trừng phạt, hừ hừ.


      Ánh mắt trượt nhìn đến chỗ tròn trịa của nàng, thân rắn bò lên vòng eo thon thả của nàng, đầu rắn vuốt ve chỗ tròn trịa của nàng.


      Bây giờ, Bối Bối bị dọa sợ hãi vô cùng, nàng thét ra tiếng chói tai:“A...... Buông buông, ngươi rốt cuộc là cái gì, Ngự Hàn, mau tới cứu ta, ta chơi nữa, Ngự Hàn!”


      Cảm giác được thân thể của nàng căng cứng, độ ấm thân mình cũng bởi vì hoảng sợ mà giảm ít, Ngự Hàn mềm lòng, chậm rãi, thân rắn xích hồng sắc ra dưới ánh mắt của nàng.


      Bối Bối sửng sờ nhìn hồng xà quấn quanh ở người nàng, sau hoảng sợ, chính là lửa giận.


      Tay của nàng nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con rắn giả vờ vô tội này:“ Ngự Hàn, chàng thực thích đùa có phải hay , cảm thấy làm ta sợ thực khoái trá có phải ?”


      Đầu rắn cúi xuống, cẩn thận dò xét liếc mắt qua nàng cái, thảm, giống như chơi với lửa rồi, Tiểu Bối Bối của thoạt nhìn phi thường tức giận.


      Ngự Hàn, chuyện chứ!” Bối Bối giơ quyền quơ quơ ở trước mắt rắn của , mắt hạnh mở lớn trừng trừng linh lung, cơn tức ở đáy mắt xông lên.


      Đầu rắn rụt lui, đem ánh mắt muốn lấy lòng nhìn nàng, phát ra thanh:“Tiểu Bối Bối, đừng tức giận đừng tức giận, chỉ là đùa chút thôi mà, ngoan, chớ sợ chớ sợ.”


      “Ngoan cái đầu chàng! Chàng cho là đùa như vậy tốt lắm sao? Chàng có biết ta sắp bị chàng hù chết hay , chàng này......con rắn xấu xa!” Bối Bối rốt cục nhịn được rống lên đối với đầu rắn, rống lớn tiếng, thanh chấn động đầu rắn làm đầu liên tục lùi về sau.


      Ngay sau đó, tay nàng đưa tới phần eo, hung hăng véo thân rắn của cái.


      “Ai...... Tiểu Bối Bối, tay chút, đau quá, tại nàng véo đều là thịt a, có cách quần áo.” Ngự Hàn cầu xin tha thứ, mắt rắn đáng thương nhìn nàng, rất ủy khuất.


      Tiểu Bối Bối của xuống tay thực nhẫn tâm, cố ý véo chút thịt, như vậy so với bàn tay to véo còn muốn đau a.


      “Hừ, chàng chiếm được tiện nghi rồi, cút ngay, đừng quấn lấy ta.” Nàng hung tợn trừng , tay lôi thân rắn của ra.


      “Tiểu Bối Bối, đừng vô tình như vậy, chẳng lẽ nàng muốn biết ở trong nước “ ” có cái tư vị gì sao? Thực kích thích.” lộ ra nguyên hình ánh mắt như chảy nước miếng, tham lam nhìn thân thể xinh đẹp của nàng.


      cho phép nhìn!” Lúc này Bối Bối mới nhớ ra cả người nàng mặc y phục, dưới ánh mắt nóng rực của , da thịt cả người nàng tê dại, tay nhanh chóng che ánh mắt của .


      Ai ngờ, đuôi rắn của giấu trong nước giơ lên, cuốn lấy hai tay của nàng, đầu rắn tà khí đong đưa gác qua chỗ hõm vai của nàng, vươn đầu lưỡi liếm cổ của nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ta rất muốn nhìn nàng, cho nên...... Chúng ta làm !” đột nhiên biến thân, gương mặt tuấn dật nở nụ cười tà mị, hề chớp mắt nhìn thân thể trắng sáng nàng.


      Ánh mắt của nhìn đến chỗ nào, cũng đều khiến cho da thịt của nàng xuất dòng điện, làm cho nàng tê dại cơ hồ chân đứng nổi.


      Độ ấm ở hồ ôn tuyền, bởi vì ánh mắt cực nóng của mà dần dần tăng nhiệt độ.


      Nàng cảm giác được miệng khô lưỡi khô, mắc y phục, cơ bắp đường cong hoàn mỹ, đối với nàng tản ra cám dỗ chết người, làm cho ánh mắt của nàng thể dời khỏi thân thể của .


      “Tiểu Bối Bối, nàng như vậy đẹp, làm cho ta nhịn được muốn...... làm mấy chuyện xấu với nàng!”


      tà cười, động tác nhanh chóng hôn lên môi của nàng, hết sức khiêu khích câu dẫn nhiệt tình của nàng, làm cho nàng theo tiết tấu của ở trong hồ khởi vũ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 194: XÀ VƯƠNG CŨNG NGÂY THƠ



      Sôi trào mặt nước, dần dần dịu xuống.


      Bối Bối tê dại ngay cả tiếng thét chói tai cũng vô lực, nàng thở hổn hển cầu xin tha thứ:“ Ngự Hàn, dừng lại.”


      Nhưng mà, lại còn buông tha nàng, ở trong cơ thể nàng phi nhanh, chút cũng tính dừng lại.


      Ngự Hàn......” Nàng chịu đựng trong vô tận lại ra tiếng.


      Khuôn mặt tuấn tú của nhuộm ửng hồng lên, đôi mắt tuấn tà khí nheo lại: “ cho ta biết trước, còn muốn kéo dài thời gian hồi cung nữa , còn tuân thủ chữ “tín” nữa ?”


      hỏi, lại là dùng sức va chạm cái, làm cho nàng thiếu chút nữa ngất xỉu .


      , ta tuân thủ chữ “tín”, phi thường tuân thủ lời hứa.” Tiếng của Bối Bối mềm như vỡ tan, tại chỉ cần dừng lại, cái gì nàng cũng đều nghe .


      ?” lại hỏi lần, động tác vẫn như trước ngừng lại.


      “Ừ......” Bối Bối gật đầu như tỏi.


      Thấy nàng chuyển sang ngoan ngoãn, khuôn mặt tuấn của hé ra chút ý cười, chậm rãi dừng tra tấn đối với nàng, lại vẫn là chịu rời khỏi nàng, nhìn thấy nàng nhuyễn đến được nữa, tuyệt cảm thấy áy náy, hừ , xem nàng về sau còn muốn ngoan ngoãn nữa !


      Bối Bối vô lực được Ngự Hàn ôm trong lòng, ngay cả hô hấp cũng suy yếu, tinh tế hôn lên cánh môi hồng nhuận của nàng, vẫn như cũ lưu luyến thôi, tay cũng ngừng di chuyển người nàng.


      Tay nàng ngăn lại làm loạn, đôi mắt sáng nheo lại, liếc cái, hờn dỗi:“Đừng...... Đừng đến nữa, lại đến ta liền té xỉu cho chàng xem.”


      “A...... có gì, cho dù nàng xỉu, ta cũng có thể tự mình tận hưởng khoái lạc.” Ngự Hàn cúi đầu bật cười, rước lấy đến cái nhìn xem thường của nàng.


      “Ta lặp lại lần nữa, cho phép lại đến, bằng ...... về sau chàng đừng mơ tưởng gặp mặt ta.” Nàng véo véo mặt , hét lên, da thịt nam nhân cũng trắng mịn như vậy, nghiệt!


      Ngự Hàn nhìn thấy ánh mắt “khiển trách” của nàng cách ràng, cắn cắn phiến môi của nàng:“Tiểu Bối Bối, nàng mắng ta sao?”


      “Ta nào dám a, Đại vương tôn quý quyền khuynh hướng dã[1]!” Bối Bối vừa nịnh nọt lại vừa móc, tai nghe được, chỉ hóa thành lời mềm mại ngọt ngào gãi ngứa màng tai của , làm cho khẽ cười thôi.


      “Tiểu Bối Bối, ta quyền khuynh hướng dã còn phải nàng quyền khuynh hướng dã à, của ta phải là của nàng sao?” hôn vành tai của nàng.


      Nghe được lời của , Bối Bối nghiêng đầu, nheo nheo mắt, đáy mắt có tia sáng giảo hoạt:“Tục ngữ , nam nhân thông qua bá quyền đến chinh phục thế giới, nữ nhân chỉ cần chinh phục nam nhân là có thể khống chế thế giới, a...... Nếu của chàng chính là của ta, ta đây chẳng phải là thành nữ Vương của nước này?”


      Thanh nhàng mềm mại của nàng, môi đào khẽ nhếch, tiếng mềm mại du dương có chút biếng nhác, hai má hồng nhạt mang chút mơ màng, sợi tóc mềm mại buông xuống rơi nơi tròn trịa màu hồng nhạt, tư thái vừa duyên dáng lại vừa quyến rũ, làm cho mềm lòng.


      Dàng vẻ kiều của ai đó khiêu khích tình cảm trong lòng , lúc này, cho dù nàng muốn trăng sáng trời, cũng đánh lên thiên đình buộc Hằng Nga giao nguyệt cung.


      Chậc, tại rốt cục hiểu được cái gọi là giang sơn lại càng mĩ nhân, giờ phút này muốn khuynh tẫn thiên hạ[2] chỉ để giành được mị hoặc kiều thái[3] như vậy.


      Đôi mắt tuấn của như khiêu khích, ánh mắt lại giống như vui đùa lại giống như , hôn khóe môi của nàng, tiếng quyến rũ mê người:“Nha? Tiểu Bối Bối của ta muốn làm nữ Vương? Tốt lắm, ta liền chinh phục thế giới để cho Tiểu Bối Bối của ta làm nữ Vương!”


      Nàng cười hì hì kéo kéo mái tóc đen như mực của :“A...... Ta có vẻ muốn làm sâu gạo, chàng để ý mà chăm sóc ta?”


      Câu trả lời của nụ hôn sâu đầy lửa nồng nàn:“ chút cũng để ý!”


      ......


      Bóng hai người chậm rãi từ trong rừng cây ra, , chính xác phải thân ảnh , người khác là được bế.


      Bối Bối cả người mềm nhũn được ôm trong lòng của Ngự Hàn, mệt mỏi muốn ngủ :“ Ngự Hàn, ta muốn cùng Khả Y ngồi chung chiếc xe ngựa, chàng cưỡi ngựa .”


      “Đem ta ăn sạch liền đá sang bên? Tiểu Bối Bối, nàng càng ngày càng hiểu được như thế nào trốn tránh nợ phong lưu, hử?” Ngự Hàn hạ mắt dò xét liếc nàng cái, giống như oán giống như trách, rất ủy khuất lên án.


      “A...... Sao chàng càng ngày càng hiểu được đuổi theo đòi nợ phong lưu!” Bối Bối phản bác lời của , giữa hai chân mày, vừa hờn dỗi vừa đáng tiếc.


      ra vẻ thể nề hà nhún nhún vai:“ có biện pháp a, ai bảo chủ nợ phong lưu của ta trốn, cho nên ta chỉ có thể học giỏi kỹ xảo đuổi bắt, mới có thể bảo hộ ta vì quyền lợi của người bị hại mà đòi nợ phong lưu.”


      “Chàng bị hại? Chàng còn có thể ra miệng, ta lười dong dài cùng với chàng, nam nhân đảo lộn thị phi đen trắng, tóm lại ta muốn cùng Khả Y ngồi chung chiếc xe ngựa, chàng sang bên hóng mát .” Nàng bĩu môi.


      “Nàng bảo ta sang bên hóng mát?”Mặt Ngự Hàn lập tức mang nét tà mị, hơi thở nguy hiểm phun đến mặt của nàng, nóng rực dị thường.


      Thấy vẻ mặt của ổn, Bối Bối lập tức “kiến phong sử đà[4]” Liên tục cười làm lành:“Ha ha......Lỡ lời, lỡ lời, kỳ , ta là muốn nhìn tư thế oai hùng của chàng lưng ngựa, vẻ tiêu sái kém phần tuấn của chàng như vậy lại ở trong xe ngựa là lãng phí khí phách hiên ngang, nếu chàng cưỡi ngựa Tiểu Bạch Mã của ta, nhất định là tư thế oai hùng, tuấn mỹ bất phàm, nhiều người mê a!”


      trầm ngâm chút, nghiêng đầu liếc nàng, con ngươi đen mang tia nghi hoặc, tia nóng lòng muốn thử:“Nàng cảm thấy như vậy thực mê người sao?”


      Bối Bối gật đầu mạnh:“Đương nhiên!”


      Vì sao nàng cảm thấy nam nhân này lúc này giống như bộ dáng ngây thơ rất dễ lừa?


      “Vậy được rồi, ta liền cưỡi ngựa ở bên cạnh xe ngựa của nàng, nàng phải thường xuyên đưa đầu ra xem ta biết ?”


      Nghe vậy, Bối Bối thiếu chút còn bị sặc, nam nhân này như thế nào đột nhiên trở nên dễ thương lượng như vậy? Chẳng lẽ thay đổi rồi?


      “Được, cần chàng ta cũng thường thường nhịn được nhìn lén chàng, dù sao chàng là tuyệt thế thoát tục mỹ nam tử như vậy, liếc xem được.” Bối Bối cười khẽ nháy mắt mấy cái với , vỗ vỗ ngực ra dáng cam đoan nàng lúc nào cũng chú ý đến .


      Những việc nàng làm được đáp lại bằng cái gật đầu hài lòng của .


      ......


      Trở lại đại bản doanh, Bối Bối lại thấy băng bó cổ Khả Y, bọn thị vệ khác bị thương vài người, nàng chấn động, vội vàng nhảy xuống khỏi cái ôm Ngự Hàn chạy nhanh qua.


      “Khả Y, Tuyệt Lệ, các ngươi...... xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt sốt ruột của nàng đánh giá cổ của Khả Y, muốn đưa tay chạm vào, lại rút về.


      “Vừa rồi có sơn tặc, nhưng mà đều giải quyết xong.” Thương Tuyệt Lệ tới với Ngự Hàn.


      ___


      [1] Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình


      [2] Khuynh tẫn thiên hạ: điên đảo hết thiên hạ


      [3] Kiều thái: dáng vẻ kiều mê người


      [4] Kiến phong sử đà: gió chiều nào xuôi chiều ấy

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 195: CHỊU TỘI THAY



      Khả Y nắm tay Bối Bối, cổ có chút cứng ngắc dám động, nàng tận lực động miệng vết thương, thong thả chuyện:“Bối Bối, ta chỉ bị đao làm cho trầy xước , có gì đáng lo.”


      “Rốt cuộc là kẻ nào dám xuống tay đối với nữ nhi yếu đuối như vậy, quả thực quá đáng!” Bối Bối xem ra rất tức giận giậm chân, nữ tử đẹp như vậy, yếu đuối như vậy, thế nhưng có nam nhân nỡ xuống tay!


      “Bối Bối tiểu thư, tặc nhân bị diệt sạch.” Thương Tuyệt Lệ lên tiếng giải thích.


      “Hừ, bọn chúng chết mau , bằng ta nhất định phải đem chém thành tám khúc, Ngự Hàn là người trực tiếp hành hình!” Bối Bối bĩu môi, kéo nam nhân bên người xuống nước chung.


      Nghe vậy, Khả Y nhịn được bật cười, Thương Tuyệt Lệ quan sát Ngự Hàn, cũng có chút muốn cười, tại Bối Bối tiểu thư lấy Vương ra làm kẻ chịu tội thay a.


      Ngự Hàn chỉ hơi nhướng mày, tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, bạc môi cười sủng nịch.


      “Khi nào chúng ta khởi hành hồi cung? Phải hồi cung nhanh chút tìm ngự y xem thương thế cho Khả Y, thể lưu lại vết sẹo.” Bối Bối quay đầu, ánh mắt thúc giục nhìn Ngự Hàn, hy vọng lập tức khởi hành!


      Ngự Hàn trừng mắt, tiểu nữ nhân này, tại lại muốn nhanh chóng hồi cung!


      Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần nàng nguyện ý hồi cung, so đo với nàng vì nàng, , phải vì nhanh chóng , ai......Sức hấp dẫn cần phải tăng thêm, bóp cổ tay thể vừa lòng.


      Dùng tay gõ vào cái trán của nàng, câu môi liếc xéo:“Bây giờ có thể lên đường ngay, Nữ Vương!”


      Nghe bất ngờ ra chữ “Nữ Vương”, nàng cảm giác được chung quanh có những ánh mắt kỳ lạ nhìn về nàng, nàng cười gượng “A...... Đại Vương cũng đừng trêu đùa ta, tiểu nữ tử này, ha ha...... Khả Y, chúng ta lên xe lên xe.”


      Nàng lôi kéo tay Khả Y chạy trối chết mà bước nhanh về hướng xe ngựa, giúp Khả Y lên xe, sau đó nàng nhanh chóng nhảy lên, nhảy lên xe ngựa, kéo tấm màng che trước xe xuống, ngăn cách trong xe và ngoài xe, động tác làm liên tục rất nhanh và trôi chảy.


      “Khả Y, nàng yên tâm nha, sau khi trở lại hoàng cung sai ngự y trị vết thương cổ cho ngươi, lưu lại vết sẹo.” Bối Bối nhìn sát vào miệng vết thương cổ Khả Y, nhìn nhìn lại vẫn chỉ có thể nhìn đến vải băng, biết tình hình cụ thể thế nào.


      Rất áy náy, nếu nàng phải lấy cớ ngoài, có Ngự Hàn ở cùng nàng, Khả Y có lẽ bị thương.


      Khả Y cười nhàng, đầu ngón tay nhàng xẹt qua vải băng cổ:“Kỳ để lại sẹo hay cũng quan trọng, chính là vết sẹo đao .”


      Bối Bối đồng ý xua tay:“Như vậy sao được, Khả Y xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để lại sẹo người, nên nên, ta đau lòng.”


      “A...... Bối Bối chuyện đáng , đau lòng là nam tử với nữ tử, nàng như vậy Vương nghe được vui.” Khả Y tuy rằng ngoài miệng sửa Bối Bối, trong mắt lại tràn đầy ý cười.


      ......” Bối Bối mới muốn chuyện, bên ngoài rèm cửa sổ xe ngựa liền truyền đến thanh trầm thấp của Ngự Hàn.


      “Bổn vương vui rồi!” Ngự Hàn nâng bạc môi, mày kiếm nhíu lại thành hàng thẳng tắp, Tiểu Bối Bối của còn có đối qua ý đau lòng trong lời , vậy mà quá dễ dàng cùng người khác.


      Khả Y khẩn trương nhìn rèm cửa sổ, ánh mắt bởi vì kính sợ mà rung động.


      Bên trong xe im lặng trong chốc lát, Bối Bối mới tiêu hóa tiếng kia chính là đến từ ngoài cửa sổ xe, sau khi cơn giật mình qua nàng phì cười im được mà cười thành tiếng.


      Nghiêng người về phía rèm cửa sổ, tay nàng vén rèm cửa sổ lên, quả nhiên nhìn thấy mĩ nam nhàng trong sắc bạch y cưỡi bạch mã cùng bên xe ngựa, giờ phút này, mĩ nam hài lòng, hạ thấp mắt nhìn nàng chằm chằm.


      Tuyết quang trong suốt rơi bờ vai của , chiếu rọi tuấn mi và đường nét bên gương mặt, làm cho toàn thân tỏa ra loại hào quang thần thánh thoát tục.


      Chậc, nếu nam nhân nghiệt này lúc lời nào đúng là phải mang nét tinh thuần bình thường, mà làm cho người ta nhịn được phải cúng bái, nhưng mà, sau khi lĩnh giáo ngây thơ của , giờ phút này bộ dáng của như chạm ngọc tuấn dật đúng là làm cho cảm xúc của nàng thêm chùn xuống, a......


      Nàng cười khẽ tay lôi kéo tà áo trắng bay bay của , cười với , cười đến ánh mắt có chút gì đó ngụ ý:“ Ngự Hàn, chàng thực đẹp trai!”


      “Hừ.” Ngự Hàn vung đôi chân thong dài thúc ngựa chút, kéo áo mình ra khỏi tay của Bối Bối, biểu bất mãn của mình.


      “A...... Ngự Hàn, chàng đẹp trai siêu cấp vô địch!” Bối Bối sửa lại đối với đưa ngón tay cái giơ giơ lên.


      xằng bậy.” Ngự Hàn trừng mắt, dường như đôi môi nửa phiến hoa đào mang theo ý cười thể nhận ra, từ khi nào lại để ý những lời khen như vậy......


      Bối Bối lại đưa tay thăm dò, nắm tà áo trắng phiêu dật của trong lòng bàn tay, tiếp xúc tơ lụa mềm mại làm cho nàng “khanh khách” bật cười.


      Mắt nàng hoàn toàn cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tăng, Ngự Hàn nhíu mài, dương tay chém ra đạo hồng quang cuốn về hướng nàng, nháy mắt, nàng liền bị hồng quang đẩy vào bên trong xe.


      “Ôi......” Bối Bối ngã vào ngay trúng cái giường mềm mại hề sai lệch.


      “Bối Bối, nàng làm sao té vậy?” Đôi mắt như nước của Khả Y khẽ dao động, thoáng vụt qua vẻ vô cùng lo, đưa tay nâng dậy Bối Bối.


      Bối Bối sờ sờ mông, chu miệng:“Lòng tự ái của ta bị té rồi.”


      “Tự ái?” Khả Y nghi hoặc lập lại lần, lập tức liền nghĩ thông suốt, nàng khẽ cười , Vương là thể nhẫn tâm làm Bối Bối té.


      “Nam nhân đáng giận, khen ngợi đẹp trai còn biết cảm ơn, thế nhưng đá ta, biết phân biệt tốt xấu!” Bối Bối , ánh mắt thẳng tắp bắn về phía rèm cửa sổ, cơ hồ đốt cháy rèm cửa sổ lỗ, đốt cháy luôn khuôn mắt của nam nhân ở bên ngoài.


      Cưỡi ngựa ở bên ngoài, đôi mắt tuấn của Ngự Hàn nhìn về phía xa, bạc môi mang theo chút ý cười thản nhiên, lòng tự ái của Tiểu Bối Bối của té, ha ha......


      Thương Tuyệt Lệ kéo dây cương ngựa, quay trở lại:“Vương, qua khỏi trạm kiểm soát nữa, chúng ta là có thể tiến vào kinh thành.”


      “Ừ.” Ngự Hàn nhàng vuốt cằm.


      Bối Bối ủ rũ nâng má, rầu rĩ chuyện với Khả Y:“Chúng ta rất nhanh trở về đến cái hoàng cung khiến người ta chán kia, ai......”


      Khiến người chán?


      Khả Y nghi hoặc hỏi nỏ:“Bối Bối thích hoàng cung sao? tốt ở chỗ nào?”


      Nghĩ đến có này khả năng, Khả Y khỏi ủ dột đôi mi tú nhã.


      “Nơi đó giống cái lồng chim! Tuyệt tự do, còn có công chúa ương ngạnh đáng ghét!” Bối Bối bĩu môi.


      “......” Khả Y rơi vào im lặng, màu mắt cứng lại.


      Bối Bối buồn bã ỉu xìu nhắm mắt lại, cũng im lặng cùng Khả Y.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :