1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 185: XÁCH



      Chiều tối mặt trời lặn, thương thế của Hắc Khi Phong dần dần chuyển biến tốt đẹp, đến lúc hoàng hôn chậm rãi tỉnh lại.


      Nhìn gian phòng xa lạ, chớp chớp ánh mắt có điểm mệt mỏi, nhớ nổi bản thân tại sao lại ở chỗ này?


      “Tiểu Bối…” đột nhiên nhớ lại trước lúc hôn mê, Bối Bối theo Ngự Hàn rời , trong nháy mắt, lòng chua xót, đau đau, cả người càng thêm vô lực .


      muốn nhìn xung quanh, thẳng nhìn lên đỉnh rèm ngẩn người.


      Trong lúc thất thần, cửa bị đẩy ra.


      Bối Bối quay đầu lại, dè dặt nhìn chung quanh chút, thấy có người nào thấy nàng tiến vào phòng, nàng mới nhàng rón rén bước vào, đóng cửa phòng lại.


      Đúng lúc nàng xoay người, lại nhìn thấy đứng trước mạt cỗ tường thịt, đột ngột đến mức khiến nàng giật mình nhẩy ngược về phía sau hét lên: “A…”


      “Tiểu Bối, là ngươi sao?” Hắc Khi Phong vui mừng nhìn người trước mắt, ánh mắt lom lom nhìn.


      “Hắc Khi Phong, ngươi muốn hù chết ta a, thân thể của ngươi còn phục hồi như cũ, nhanh trở về giường .” Bối Bối thúc về phía giường, ý bảo nằm xuống.


      Ánh mắt của tha thiết nhìn nàng, đáy mắt thuần túy chỉ có vui sướng: “Tiểu Bối, ta rất nhớ ngươi.”


      Nhìn như vậy rất giống như hồi từng là Tiểu Ngoan, Bối Bối nhịn được thở dài.


      “Hắc Khi Phong, ngươi ở chỗ này dưỡng thương tốt a.”


      “Ngươi cũng ở đây sao? Ta đây có phải hay mỗi ngày đều có thể thấy ngươi ?” Hắc Khi Phong thể chờ đợi được hỏi, ánh mắt có mãnh liệt chờ mong.


      “Ách… Ta cũng ở đây, là Ngự Hàn đem ngươi cứu về.” Bối Bối chần chờ chút, tránh né vấn đề tối hậu kia của , thực tế, Ngự Hàn căn bản là cho phép nàng tới gần .


      Nếu phải nàng thừa dịp lúc Ngự Hàn bận việc chuồn êm lại đây, hẳn là là thấy được nàng, bởi vì chỗ bọn họ ở cách nhau rất xa a, cần hỏi cũng biết việc này đương nhiên cũng là Ngự Hàn có ý định an bài.


      Nghe được là Ngự Hàn cứu mình, Hắc Khi Phong trầm mặc xuống, cúi hạ ánh mắt, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm thấy đáy, làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ cái gì.


      Giây lát, ngước mắt lên nhìn nàng: “Tiểu Bối, ta có thể mỗi ngày đều được nhìn thấy ngươi sao?”


      “Này… Ngươi …cứ dưỡng thương cho tốt rồi sau a.” Bối Bối tròng mắt đảo quanh, lại lần nữa tránh né đáp. Mỗi ngày … cái từ này … quá khó khăn a.


      “Thình thịch!” Cửa đột nhiên bị đá văng, Ngự Hàn giận dữ vội vã tới, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bối Bối đứng gần đó, thấy vậy nàng chột dạ cúi đầu.


      Ngự Hàn bước bay nhanh đến trước mặt Bối Bối, đem nàng xách đến trước mặt, rời xa Hắc Khi Phong.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi dám thừa dịp lúc ta lưu ý liền chạy tới chỗ này, ta rất tức giận!”


      “Ha hả… Ngự Hàn, đừng tức giận đừng tức giận, tức giận nhiều rất mau già a, ngươi tuấn tiêu sái như vậy, nếu là bị biến già có thể còn tuấn tú nữa nha.”


      Bối Bối ôn tồn bình phục cơn giận của .


      “Ta tuấn tú phải đúng với lòng của ngươi sao, để cho người có cớ ra ngoài lêu lổng, hừ!” Ngự Hàn lúc này giống như trượng phu uống nguyên bình dấm chua giáo huấn thê tử hồng hạnh ra tường.


      “Đâu có đâu có, trong mắt ta ngươi là nam nhân … đẹp trai nhất … tuấn nhất đời này a, ta như thế nào còn có thể ra ngoài lêu lổng ni.” Bối Bối tiếp tục nịnh nọt rất thuận, rất khí khái thổi phồng với Ngự Hàn, khiến tâm hoa sảo sảo nở rộ thêm chút, sắc mặt cũng hề khó coi như trước nữa.


      Hắc Khi Phong nhìn hai người bọn họ trong lúc đó, mím môi : “ Ngự Hàn, ngươi đều là hiếp bức Tiểu Bối đến phụ họa ngươi như vậy sao?”


      “A… Kẻ thay đổi hai mặt như ngươi, nhìn xem Tiểu Bối Bối có phụ họa ngươi hay ?” Ngự Hàn cười đến tà ác, có chủ tâm khiến Hắc Khi Phong trở nên khó coi.


      “Ta chỉ muốn làm những chuyện khiến Tiểu Bối cảm thấy hài lòng thôi.” Hắc Khi Phong bình tĩnh quét mắt liếc nhìn Ngự Hàn, hoàn toàn châm chọc của mà để ý nửa phần, chỉ đế ý người duy nhất, đó chính là Tiểu Bối, người khác, căn bản thèm lưu ý.


      “Ra vẻ ta đây!” Ngự Hàn hừ lạnh tiếng.


      Bối Bối qua lại nhìn hai người bọn họ, thoáng dừng lại, nàng kéo lấy ống tay áo của Ngự Hàn: “Chúng ta ra ngoài trước , Hắc Khi Phong, thương thế của ngươi vừa mới hồi phục, ngươi nghỉ ngơi cho tốt a.”


      “Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong nghe được nàng muốn , theo bản năng đưa tay muốn kéo nàng lại.


      Ngự Hàn ánh mắt lạnh lùng nhanh tay đưa tay ra ngăn trở, lòng bàn tay đạo hồng quang lóe ra, bắn về phía Hắc Khi Phong, thoáng chốc, Hắc Khi Phong cảm giác cả thân hình nhuyễn hạ, điểm khí lực cũng có, tay cũng thõng xuống.


      “Ngươi… Hèn hạ!” Hắc Khi Phong nhịn được tức giận trừng mắt chằm chằm nhìn Ngự Hàn.


      “Ta đây chỉ là đề phòng lòng người thôi, nếu ngươi lại thừa dịp ta có ở đây tới bắt cóc Tiểu Bối Bối của ta phải sao.” Ngự Hàn nghiêm mặt liếc mắt dò xét nhìn Hắc Khi Phong, tuyệt cho rằng hành vi của mình có cái gì hèn hạ, vô độc bất trượng phu, chẳng lẽ còn muốn đợi thương thế của Hắc Khi Phong khỏi hẳn rồi mới ra tay? đâu phải kẻ đa lụy a!


      “Tiểu Bối Bối, tự biết nằm tĩnh dưỡng, ngươi cũng cần lo lắng, chúng ta thôi.” Ngự Hàn cơ hồ là túm lấy lưng Bối Bối rời .


      “Tự ta có thể a, uy uy, ngươi chậm chút có được hay …” Thanh của Bối Bối dần dần , xa.


      Trong phòng, chỉ để lại Hắc Khi Phong người cả cơ thể nhuyễn sức lực ở giường khó chịu.





      Thương Tuyệt Lệ ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngủ của Khả Y đến xuất thần, biết bản thân nghĩ cái gì, trong đầu chỉ có ý nghĩ, mực hy vọng nàng nhanh chút tỉnh lại.


      Từ lúc nào lại như vậy mong chờ tại trước giường bệnh chờ người tỉnh lại a.


      Nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, hàng lông mi dài khép lại tạo thành cái bóng mờ nhạt dươi khóe mắt, càng làm lộ ra làn da nhợt nhạt yếu ớt của nàng.


      Đáy lòng, cỗ cảm giác rung động cổ quái lại dâng lên, khiến tim đập mạnh, hơi thở dồn dập.


      “Khụ khụ khụ…” Khả Y khe khẽ bật ra tiếng, mí mắt nhấp nháy vài cái, chầm chậm chuyển tỉnh.


      Thương Tuyệt Lệ có chút vô thố đột nhiên đứng lên, lui xa bước, rất giữ lễ nhìn nàng : “Hà nương, ngươi tỉnh?”


      “Ta… Ngươi vẫn mực ở đây sao?” Nghĩ đến tư thế ngủ của bản thân bị người ta từ đầu tới đuôi nhìn thấy, nàng tự nhiên khóe mắt ánh lên.


      Thương Tuyệt Lệ do dự chút, đối với vấn đề nàng hỏi có ý định trả lời, vì vậy hỏi ngược lại: “… Nàng cảm thấy có chỗ nào thoải mái ?”


      “Ta… hơi khát nước.” Nàng vô tình đưa mắt liếc nhìn cái, thân thể suy yếu e rằng thể ngồi dậy được.


      “Ta rót nước cho nàng.” Thương Tuyệt Lệ cơ hồ là lập tức đáp lại nàng, sau đó tốc độ rất nhanh mang tới chén nước.


      “Có cần tôi đỡ nàng dậy ?” do dự chút hỏi.


      cần.” Khả Y hai má có chút nóng lên, nàng cố gắng nâng thân thể của mình dậy, mất lượng khí lực rất lớn mới có thể gắng gượng ngồi dậy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 186: CHỦ NHÂN CỦA NGỌC BỘI



      “Cẩn… Cẩn thận chút.” Thương Tuyệt Lệ đưa nước tới, nhịn được lại bổ sung thêm câu.


      Khả Y tiếp nhận chén nước: “Cám ơn.”


      cầm chén nước đưa tới khóe miệng, rồi cảm giác được đạo tầm mắt ép sát lại đây, nàng được tự nhiên thổi chén nước nóng, ngước mắt, cẩn thận nhìn cái: “Thương công tử, tôi… tôi nghĩ tôi khá hơn nhiều rồi, cần … cần tiếp tục làm phiền công tử chiếu cố.”


      Thương Tuyệt Lệ thoáng sững sờ, khuôn mặt hàm hậu có chút nóng lên, thối lui vài bước, suy nghĩ chút mới : “… Ta đây ra ngoài trước, nếu có chuyện gì có thể gọi tỳ nữ tìm ta.”


      Khả Y hơi hơi gật đầu, cước bộ của thoáng dừng, mới xoay người ra ngoài.


      Nhìn bóng lưng của biến mất sau cánh cửa, Khả Y mới nhàng thở dài hơi, chậm rãi nâng chén uống nước.


      .......


      Ngự Hàn dẫn tiểu nữ nhân an phận kia vào gian phòng, đem nàng ấn ngồi ở chiếc ghế mềm mại, khoanh tay trước ngực mắt nhìn xuống nàng: “, ngươi mới vừa rồi đến gian phòng của Hắc Khi kia những làm gì?”


      Nhìn bộ bộ dáng bắt kẻ thông dâm, Bối Bối nhịn được bật cười: “ Ngự Hàn, ngươi có biết hay ngươi tại rất giống đố phu[1] a.” “ cho phép lảng, nghiêm túc trả lời vấn đề của ta.” Hai tay giữ lấy hai bên trán của nàng, uy hiếp nàng trả lời.


      “Được rồi, là sợ ngươi, chưa từng thấy nam nhân nào nhiều chuyện, hay để ý như vậy.” Bối Bối giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, ánh mắt vui vẻ liên tục nhìn khuôn mặt tuấn tú dài thượt ra của .


      Nàng tuyệt sợ khuôn mặt thối của , ngược lại giơ tay kéo ngồi xuống, đưa tay kéo hai bên má của ra: “Ta mới vừa rồi chỉ bất quá xem chút tình trạng Hắc Khi Phong phục hồi như thế nào mà thôi, a… Để đề phòng ngươi giữ lời a.”


      Nghe vậy, tuấn mục của bắn ra quang mang hung ác: “Ta giống như cái loại người giữ lời đó sao? Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi đừng nghĩ chống chế, ta cứu Hắc Khi Phong, ngươi cũng nên giữ lời theo ta hồi cung, ta cho người chuẩn bị, chúng ta rất nhanh có thể lên đường hồi cung.”


      “A, nhanh như vậy a.” Bối Bối nhịn được cúi đầu kêu rên, phải về cái lồng chim kia a? muốn.


      “Ngươi đây là cái vẻ mặt gì, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Ta đây tuyệt để ý đem Hắc Khi Phong cấp giết chết.” Ngự Hàn nheo mắt lại, tiếng nguy hiểm trầm hạ.


      Bối Bối cuống quít khoát tay xin khoan dung: “ có… có, tại trước mặt đại vương có bản lãnh thông thiên như ngươi, ta nào dám đổi ý a.”


      “Ngươi dám? Nếu như ngươi dám như ngươi vậy tốt rồi !” miết nàng liếc mắt, ánh mắt đối với bộ dạng thề thốt của nàng, chút cũng tín nhiệm.


      “Cáp… Ta là dám mà, ngươi nhìn ta vừa rồi phải là vẫn theo sát chỉ thị của ngươi mà ra sao a.” Bối Bối cười cười.


      Vừa , nàng đột nhiên giống như nhớ ra cái gì trầm hạ ánh mắt, sắc mặt có chút buồn bực.


      “Có chuyện gì nữa sao?” Ngự Hàn lập tức phát ra khác thường của nàng, tiến sát vào trước mắt của nàng, dùng cái mũi tuấn đĩnh đùa cái mũi xinh xắn của nàng.


      Lưỡng lự hồi lâu, Bối Bối rụt rè ảm đạm : “ Ngự Hàn, nếu như… nếu như có Hắc Tinh Ngọc Bội, ngươi còn có thể dạy ta pháp thuật ?”


      Ngự Hàn có chút bất ngờ phản ứng được, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Tại sao lại có Hắc Tinh Ngọc Bội, ngươi phải giữ sao? Có Hắc Tinh Ngọc Bội mới có thể trợ giúp ngươi càng tu pháp nhanh hơn, tại sao dùng?”


      Bối Bối trầm mặc, tâm tình phức tạp muốn đứng lên, lại bị giành trước bước đè xuống.


      Ngự Hàn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt chứa nhiều tâm tư phức tạp của nàng, con ngươi đen lợi hại nhìn thấu nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi có việc gạt ta!”


      Đưa tay xuất ra túi hương, Bối Bối đổ ra Hắc Tinh Ngọc Bội bên trong đưa tới trong tay của , yếu ớt nhìn : “ Ngự Hàn, nếu như ta … Hắc Tinh Ngọc Bội phải của ta, ngươi như thế nào?”


      Những ngày này, nàng mực nghĩ việc, năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội cùng nàng còn có Khả Y trong lúc đó, ràng tựa hồ có tương hỗ dẫn dắt, vốn nàng còn chưa xác định lắm, nhưng là, đương nàng nhớ lại mỗi lần Hắc Tinh Ngọc Bội kích phát năng lượng, phát


      Lúc nàng có pháp lực, Khả Y cũng đồng thời có pháp lực.


      được tốt lắm. Nếu như ngươi có ngọc bội, ta đây thể làm gì khác hơn là khổ cực chút tự tay dạy ngươi tu pháp thôi.” Ngự Hàn nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn cười híp mắt rất tà mị, chỉ là, hai tròng mắt lại phát ra quang mang kiên định, trấn an trứ tâm tình bất an của nàng.


      Ngự Hàn…” Bối Bối có chút kích động cất tiếng gọi , biết phải hình dung tâm tình của bản thân giờ phút này như thế nào.


      “A… Nếu quá cảm động, ta cho phép ngươi dùng hành động để diễn tả tâm tình của ngươi.” đứng đắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, đem khuôn mặt tuấn tú kề sát vào mặt nàng, chu miệng lên, ý tứ quá ràng .


      khí nguyên bản nghiêm túc bị chỉ câu hồ nháo, khiến Bối Bối nhịn được nhíu mày lại.


      Đưa tay vỗ cái vào miệng của , nàng tức giận liếc liếc mắt: “Đứng đắn chút, ta chuyện nghiêm túc ni.”


      “Ta rất đứng đắn a.” Ngự Hàn kéo tay nàng, thuận thế hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng.


      “Ngô…” Bối Bối đập đập vào bờ vai của vài cái tượng trưng, rồi rất nhanh liền lâm vào trong nụ hôn củahắn, có lẽ, nàng giờ phút này muốn để nụ hôn của đem tới cho bản thân ít dũng khí kiên định, mới có thể đối mặt vấn đề nàng sắp phải đối mặt.


      “Xoẹt xoẹt ” thanh y phục ma sát, Ngự Hàn đem nàng ôm vào trong lòng, sâu dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của nàng, thu lấy mật ngọt trong miệng nàng, nhịn được thở dài thỏa mãn, nàng ngọt, như thế nào cũng dường như đủ.


      Tay của tại lưng của nàng dao động, cách y phục vuốt dọc theo thắt lưng mềm nhũn của nàng, tại bên hôngcủa nàng vuốt ve.


      “Ân…” Ánh mắt Bối Bối mờ mịt, nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nhàng.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi hảo ngọt…” Nụ hôn của chuyển dời đến vành tai nàng, ngậm lấy, nhàng khẳng cắn, khiến nàng run rẩy, đắc ý nhướn đuôi lông mày lên, càng thêm phiến tình liếm hướng về phía cổ nàng.


      Đem nàng nhàng phóng ngã vào nhuyễn tháp, phủ chụp lên nàng, cái tay an phận dao động đến vạt áo của nàng, rất thành thục tiến vào, vạt áo của nàng liền bị đẩy ra, hai bầu ngực rất tròn với hai điểm hồng nhạt như như .


      lấy hơi thổi mạnh vào hai bầu ngực của nàng, cảm giác hai cái bầu tròn tròn đó dưới đùa giỡn của thoáng rung động, khóe miệng cong lên, bạc môi chụp lên đó, liếm hôn …


      Bối Bối ý loạn tình mê thân thể nhuyễn xuống, mặc muốn làm gì làm, tiếng rên rỉ nhàng tự chủ được tràn ra.


      Nụ hôn của dọc theo cổ mà lên, lại rơi vào môi của nàng, tay của đồng thời kéo nhanh vạt áo nàng.


      “Tiểu Bối Bối, cho ta biết, ngươi lo lắng cái gì?” Tiếng của thoảng dụ dỗ nàng.


      “Lo lắng cái gì… Lo lắng… Ngọc bội phải của ta, là của Khả Y… Lo lắng ngươi chỉ cần ngọc bội… cần ta …” Nàng mơ mơ màng màng theo câu hỏi của , ra những lời giấu ở sau trong đáy lòng…


      ___


      [1]Đố phu : (ngược nghĩa với đố phụ) Người chồng ghen tuông đố kị

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 187: XÀ – RẤT CÓ CÁ TÍNH



      Ngự Hàn kéo nàng lại, ôm nàng đặt ngồi đùi, rất nghiêm túc nhìn nàng : “Tiểu Bối Bối, ngươi có còn nhớ lần đầu tiên ta muốn ngươi là Vương Hậu của ta là lúc nào ?”


      Bối Bối mặc dù lắm tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, nàng nghi hoặc nhìn cái, sau đó mới cố gắng nhớ lại.


      “Ừ… Hình như là sau lần đầu tiên chạy ra khỏi cung bị ngươi lôi về?”


      Đôi mày kiếm của nhíu lại, đem bạc môi dính lên đôi môi đào của nàng, đột nhiên cắn cái.


      “Ai…đau quá.” Bối Bối bị đau che miệng lại, làm cái gì lại cắn nàng.


      Ngự Hàn nhéo má nàng : “Nàng đúng là nữ nhân có lương tâm, là trước lúc đó, ngươi đúng là hiểu lòng ta!”


      “Lòng của ngươi? Vậy ngươi cho ta biết lòng của ngươi là cái gì a, ngươi ta như thế nào biết?” Bối Bối chuyển chuyển đôi tròng mắt đen huyền, sau đó rất là hào hứng nhìn chăm chú vào .


      Đáy mắt của nàng, lóe ra hai điểm tinh quang, phảng phất có thể nhìn xuyên thấu , Ngự Hàn lần đầu tiên có cảm giác như vậy, tự nhiên tránh ánh mắt của nàng.


      “Khụ… Ngươi biết là được.” thô thanh ho , nữ nhân này nhất định là cố ý, mới cần với nàng những lời đó, nàng cũng bao giờ với đâu.


      “Ta biết, ngươi phải a.” Bối Bối hề chớp mắt ép sát vào tầm mắt của , nhất định chịu buông tha cho ánh mắt của .


      Tránh khỏi, Ngự Hàn có điểm thẹn quá thành giận, đem nàng đặt sang bên, sau đó mãnh liệt đứng lên, che dấu khuôn mặt đỏ bừng của bản thân: “Ngươi biết!”


      “Ta biết!” Bối Bối rất bướng bỉnh, dứt khoát cũng đứng lên, vòng đến trước mặt của , lại ngạc nhiên phát khuôn mặt luôn trước sau như đầy vẻ kiêu ngạo của lúc này tự hồ … đỏ???


      Nàng ha ha bật cười: “ Ngự Hàn, ta biết!”


      Lại cường điệu thêm lần nữa, nàng vô tội đưa ánh mắt dò xét .


      “Nữ nhân chết tiệt này, ngươi ràng cũng biết!” Ngự Hàn quẫn cực nên phát cáu, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, rất dùng sức hấp hút phen rồi lại giống như phải bỏng mà đầy nàng ra.


      Bối Bối nhàng thở gấp, hai má bởi vì nụ hôn của mà ửng hồng.


      Trừng mắt nhìn, nàng cố gắng trấn định trái tim đập tán loạn của mình, như trước chịu buông tha mà nhìn thẳng vào , thanh thanh : “ Ngự Hàn, ta biết, hiểu, !”


      “Ngươi… Ngươi biết, ngươi biết, ngươi hiểu.” Ngự Hàn quẫn bách hùng hổ tiến lên khiến nàng phải liên tiếp lùi lại, sau đó đột nhiên chạy thẳng ra ngoài.


      vừa chạy vừa nhịn được thở dài, từ lúc nào lại giống như chuột chạy trốn vào đồng hoang thế này! Tất cả là tại tiểu nữ nhân kia!


      Ngự Hàn, này này, ai cho ngươi chạy, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đó, Ngự Hàn …” Bối Bối chạy đuổi theo, bên đuổi bên chạy, nụ cười tươi môi như đóa hoa nở rộ, nếu như mắt nàng nhìn sai, nàng nhìn thấy đến cổ của cũng đỏ lên rồi , a a a …


      trước sau bước nhanh như chạy hành lang, kèm theo ồn ào của Bối Bối, hỗn loạn cùng với những lời lẩm bẩm phiền muộn của Ngự Hàn.


      quay đầu lại, thấy tiểu nữ nhân kia cứ nhất định đuổi theo chịu buông tha ình, hơn nữa, càng làm cho người ta tức chết đó là, mặt của nàng còn mang theo nụ cười xấu xa. Nguyên bản phải là mới đúng, tại thế nhưng lại đảo lộn!


      Tuấn mục chợt lóe, đứng lại, mục quang càng ngày càng tà khí, sau đó, cả người tản mát ra đạo hồng quang, trong nháy mắt công phu, con đại hồng xà liền ra hành lang, ánh mắt nhìn chằm chằm chăm chú về phía trước.


      Đột nhiên biến thành xà, tim Bối Bối thoáng đập binh binh mấy cái, nhanh chóng dừng gấp lại, muốn chết, cái tên thối nam nhân này, dĩ nhiên giữa lúc ban ngày ban mặt trước mắt nàng lại … biến thành xà!


      Mặc dù, trước kia ở trước mặt nàng biến thành xà rất nhiều lần, nhưng là mỗi lần đều là lúc bọn họ hoan ái, nàng quay đầu nhìn xung quanh, tâm tình càng thêm hoảng hốt, tại phải quá mức thanh tĩnh sao!


      Đồ tiểu nhân gian trá…


      Bối Bối đứng ở tại chỗ, phẫn nộ xoẹt xoẹt trợn mắt nhìn con đại hồng xà kia. thấy quá sợ hãi, chỉ là … cũng còn chưa có đủ dũng khí để chủ động đến gần a.


      Ngự Hàn, ngươi cái tên gia hỏa biết xấu hổ này, dĩ nhiên dám biến thành xà để trốn tránh, ta khinh bỉ ngươi trăm lần, nhanh chút biến trở về cho ta!” Nàng nũng nịu kháng nghị.


      Cự hồng xà lắc đầu, hai lỗ mũi phun khí kiêu ngạo, rất cá tính hất đầu ngẩng lên, phun khí lên trời, bộ ngạo mạn thèm phản ứng với lời của nàng.


      “Ai nha, ngươi còn phun khí hả, có thể biến thành xà rất giỏi sao?” Bối Bối chống nạnh, bàn tay mềm chỉ về hướng con đại xà ngạo mạn để nàng vào mắt kia.


      Nét mặt của con xà kia mang theo vui vẻ mãnh liệt, lắc lắc cái đuôi, cuốn thân vào cây cột hành lang, nhàng quấn lên, đầu rắn ngó về khuôn mặt của nàng, lắc lắc đầu, sau đó ngửa mặt lên trời phun khí, càng thêm ngạo mạn!


      Bối Bối bị khinh thị tới mức phát cáu, nàng “đăng đăng đăng” hai ba bước tới gần đại hồng xà, ngẩng cổ, ngón tay điểm về phía đầu rắn của : “Ngươi chuyện cho ta, đừng tưởng rằng lời nào có thể coi như câm điếc.”


      Ngự Hàn lùi đầu rắn về, cho tay nàng tái chỉ vào đầu , quay đầu hướng tới bên, để ý tới nàng!


      Bối Bối cam lòng cố vươn dài cánh tay, lại chỉ vào đầu , rất dùng sức dí dí vài cái, giương giọng: “ chuyện!”


      “Hừ.” Cự hồng xà rốt cục phát ra thanh, cũng chỉ đơn độc phun khí, sau đó xà nhãn liếc nàng thoáng cái, cúi hạ đầu rắn đến trước ngực nàng nàng, để cho tay nàng dí dí lên đầu.


      “Ai nha, ngươi nhất định lời nào có phải hay ?” Bối Bối vẫn tiếp tục , bất giác thanh nhiễm thượng tia mỉm cười.


      Bởi vì, cúi thấp đầu xuống, bộ dáng nhìn giống như rất ủy khuất na, a…


      mặt nàng dạng khai nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu rắn của , ngờ, lại đột nhiên mở miệng ra, đem tay của nàng hàm ngậm vào trong miệng.


      “A…” Bối Bối cũng bị giật mình cả kinh, mắt thấy tay của mình bị miệng xà hàm trụ, nàng nhịn được có chút khẩn trương .


      Dè dặt nuốt nuốt nước miếng, nàng gắt gao chìn chăm chú vào cặp mắt của đại xà, mục quang toát ra tia sợ hãi.


      Đôi mắt của cự xà nhìn thấy sợ hãi theo bản năng của nàng, tinh nghịch chớp chớp vài cái, quang mang đầy vẻ đùa cợt tà khí trong đó thành công trấn an trái tim đập loạn sợ hãi của nàng.


      Nàng muốn rút tay về, lại bị miệng xà ngậm chặt tha, chỉ chốc lát sau, cảm giác mấy đầu ngón tay mẫn cảm của mình bị từng đợt từng đợt liếm qua, xúc cảm nóng khiến nàng thoáng chốc thở gấp.


      Thiên a, cái tên đại xà này khiêu khích nàng!


      Ngự Hàn, ngươi thả tay của ta ra.” Bối Bối sảo sảo dùng lực, lần này thành công thu hồi tay lại, tuy nhiên, hành động tiếp theo của khiến cho nàng vừa sợ vừa khí thở hổn hển.


      Đầu rắn duỗi ra, động tác rất nhanh lủi vào giữa hai chân của nàng, chưa đợi nàng phản ứng liền mở rộng hai chân nàng, lên …


      Ngự Hàn!” Bối Bối nhịn được thét chói tai, quá … gần rồi!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 189: TÌNH ĐỊCH



      Ngự Hàn đứng ở bên ngoài, bất động thanh sắc[1] nghe đối thoại bên trong, trầm ngâm suy nghĩ.


      Sau thời gian dài, thanh bên trong dần dần , cho đến còn tiếng động, nhíu mày, thi pháp thân, sau đó hiên ngang vào, lúc nhìn vào bên trong, nhịn được nhàng cười.


      Tiểu Bối Bối của ...... đúng là con nít ranh, đến bắt Hà Khả Y phải ngủ để nghỉ ngơi, thế mà chính nàng cũng ngủ tiếng thở vù vù.


      là tiểu ni tử [2] bất cẩn, ngủ cũng đắp chăn.


      thu hồi thân thuật, bước đến bên giường, toàn thân tỏa ra hồng quang vòng tay qua Khả Y, lòng bàn tay đưa ra, liền vượt qua Khả Y thuận tới di chuyển vai của Bối Bối ở bên cạnh, nằm ngủ giường.


      Hơi hơi nghiêng người, ôn nhu ôm lấy Bối Bối, hôn lên trán của nàng.


      Trong lúc ngủ mơ, Bối Bối mơ mơ màng màng cảm giác chính mình bị ai đó di chuyển, mi mắt của nàng mở ra, nhìn thấy trước mắt mơ hồ hình như là bóng người quen thuộc, nàng lại nhắm mắt lại, lời vô nghĩa:“ Ngự Hàn......”


      mỉm cười thôi:“Là ta.”


      “......” Bối Bối ở trong lòng chuyển động chút tìm tư thế thoải mái, cái mũi ngửi ngửi hương vị người , sau khi xác định là rất quen thuộc, mới an tâm tiếp tục ngủ say.


      “A...... nghĩ tới nàng còn nhận thức hương vị a, mèo con.” Ngự Hàn nở nụ cười thành tiếng, mặt đẹp sáng ngời, đuôi lông mày nhướng lên lộ vẻ nồng đậm thâm tình đối của nàng, giống thần tiên công tử nhu tình, tuyệt thế thoát trần.


      Thoải mái mà ôm nàng trở về phòng, và nàng cùng nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại, cùng nhau ngủ.


      Chỉ chốc lát sau, đột nhiên mở to mắt, như đôi mắt sắc bén của chim ưng bắn về phía bên ngoài bức màn, nhìn thấy hào quang màu xám lúc lúc , nhíu mày, nhàng xoay người rời khỏi giường.


      vào hào quang ở trước mặt, trong nháy mắt tỏa ra đạo hồng quang, hai chùm ánh sáng chạm vào nhau, tạo ra cái trận bát quái, ở trong bát quái trận thân ảnh trưởng lão mơ hồ ra.


      “Trưởng lão, ngươi tìm ta có chuyện gì gấp ?”


      “Vương, thuộc hạ mấy ngày nay phát vị trí Thiên Ti Nghi [3] có biến đổi, trong kinh thành cũng đồng thời bùng phát trận tuyết hồng [4], dân chúng chết rất nhiều, Vương, mời ngài mau dẫn Bối Bối tiểu thư hồi cung để bàn tính kỹ càng hơn.”


      “Tuyết hồng?” Ngự Hàn trầm mặt, làm sao có thể xuất tuyết hồng trăm năm khó thấy?


      Theo biết, khi tuyết hồng bùng nổ, nơi nào mà phủ tuyết bị nước tuyết lạnh giá thấu xương như cắt da cắt thịt, bị tuyết hồng rơi phủ xuống, bị vùi lấp chết cũng bị đóng băng mà chết.


      “Tình huống cụ thể như thế nào?” Ngự Hàn hơi run mày kiếm, lộ ra khuôn mặt tuấn cũng nghiêm túc, đối với thiên tai như vậy, cách nào duy trì gương mặt lo chuyện đời.


      “Chúng đại thần đồng tâm hiệp lực cố gắng hết sức, tuyết hồng được khống chế, lão bách tính trôi dạt khắp nơi cũng được sắp xếp ổn thỏa.” Trưởng lão thành bẩm báo.


      “Các ngươi làm tốt lắm...... Huyên Trữ gần đây thế nào?”


      “Công chúa tại mỗi ngày đều rất ít ra khỏi tẩm cung, ra đều là hỏi thuộc hạ Vương khi nào mới hồi cung.” Trưởng lão thở dài, rất đau lòng cho công chúa kim chi ngọc diệp mỗi ngày nghe được câu trả lời đều thất vọng mà về.


      Nghe tiếng thở dài của trưởng lão, Ngự Hàn trầm mặc xuống, hồi lâu, mấp máy bờ môi mỏng, rốt cục vẫn là đành lòng để muội muội đơn:“ với Huyên Trữ ta rất nhanh hồi cung.”


      Huyên Trữ tự kiểm lâu như vậy, hẳn là cũng đủ rồi, đối với vị muội muội từ được nâng trong lòng bàn tay này, đây là lần đầu tiên nhẫn tâm bỏ lại nàng như vậy, aiz......


      “Vâng, Vương, thuộc hạ thông báo cho công chúa ngày ngài trở về.”


      “Uhm. Chú ý bất cứ lúc nào cũng phải lưu ý đến tình trạng tuyết hồng, có gì tình huống gì lập tức bẩm báo bổn vương.” Ngự Hàn thận trọng dặn dò.


      “Vâng.”


      ......


      Ngừng liên lạc, trở lại ngồi xuống bên cạnh mép giường, có tâm tình ngủ tiếp, đưa tay vỗ về mi tâm[5] của nàng, lướt hai má trắng nõn của nàng, đầu ngón tay dừng ở cánh môi đào khẽ nhếch lên của nàng trong lúc ngủ say, vuốt ve qua lại.


      cúi người, thở dài hôn lên cánh môi của nàng, tinh tế cắn hôn:“Tiểu Bối Bối, ngoan ngoãn theo ta hồi cung, ta vẫn thương nàng, đừng chống đối ta nữa, được ?”


      Đáp lại , chính là hô hấp nhè đều đều của nàng, nàng ngủ bình yên như trước, hoàn toàn biết nam nhân tỉnh chính là biểu lộ những cảm xúc của bản thân thay đổi liên tục tà mị, nhu tình than thở với nàng.





      vào phòng Hắc Khi Phong, đá cửa mà vào.


      “Ngươi tới làm gì?” Hắc Khi Phong nằm ở giường, thể động đậy, chỉ có thể trừng trừng đôi mắt đen trong suốt, hé ra khuôn mắt tuấn mỹ hào phóng vô song phủ lên lớp sương lãnh đạm.


      Ngự Hàn đưa chân, tùy ý móc cái ghế ngồi xuống, lạnh lạnh nhìn Hắc Khi Phong: “Ngươi đều là dùng thái độ như vậy đối với ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Chậc, ngươi đúng là nam nhân phụ bạc, ngay cả điều cơ bản nhất có ơn lo đáp thế mà cũng biết.”


      “......” Hắc Khi Phong nâng phiến môi đẹp, nhếch sang bên, thể từ trước đến giờ chưa từng nghĩ cảm kích.


      “A......” Ngự Hàn vui cười tiếng, lập tức con ngươi đen trầm xuống, bạc môi run run.


      “Đừng cho là ta rất muốn cứu ngươi, nếu phải Tiểu Bối Bối của ta cố ý muốn cứu, ta rất thích ý đưa ngươi về nhà!” Giọng của đột nhiên trở nên lạnh như băng, cơ hồ ngay cả khí chung quanh cũng ngừng lưu động, đóng băng.


      Hắc Khi Phong quay đầu mạnh, đáy mắt kinh hỉ:“Là Tiểu Bối muốn cứu ta?”


      “Đúng vậy, Tiểu Bối Bối nhà ta, chính là mềm lòng, liền ngay cả kẻ địch cũng nỡ thấy chết mà cứu.” Ngự Hàn lại khôi phục vẻ mặt tà tuấn bất cần đời, thời điểm nhắc tới Bối Bối, con ngươi đen khỏi tỏa ra dịu dàng, lại có tia cam chịu, tia đau lòng.


      “Tiểu Bối cứu ta.” Hắc Khi Phong thào, nhiều ngày tích tụ uất ức thoáng chốc biến mất tung tích, lưu lại, chính là cảm giác ấm áp, lan tràn toàn thân.


      Ngự Hàn đứng lên, cúi người nhìn xuống , gương mặt nghiêm túc :“Hắc Khi Phong, về sau đừng làm cho ta lại thấy ngươi dây dưa với Tiểu Bối Bối của ta, bằng , ta tuyệt đối lại lưu tình, cho dù khuynh tẫn giang sơn, ta cũng ngừng truy sát ngươi đến tận chân trời!”


      “Tiểu Bối còn nhất định là của ngươi.” Hắc Khi Phong khiêu khích mở trừng mắt, con ngươi trong suốt đột nhiên tràn đầy khí lực mạnh mẽ, khí thế cũng ương ngạnh.


      “A...... Ngươi có cơ hội lại tiếp cận Tiểu Bối Bối của ta, ta dẫn nàng hồi cung, nếu ngươi có bản lĩnh, trở về Hắc Phong quốc đưa binh tấn công nơi này !” Ngự Hàn phất phất tay áo trắng,phong độ tiên phong đạo cốt [6] cùng Hắc Khi Phong thanh sam nho nhã trong nháy mắt hình thành đối lập mãnh liệt.


      “Ngươi......” Hắc Khi Phong sắc mặt đổi, ra sức giãy dụa, nhưng cách nào thoát thân khỏi sợi dây vô hình trói chặt, tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt tuấn tú bởi vì nổi giận mà gân xanh nổi lên.


      “A...... Ngươi hảo hảo ngủ , ta cũng muốn chuyện cùng ngươi nữa.” Ngự Hàn trong nháy mắt bắn ra đạo hồng quang, chiếu vào trán Hắc Khi Phong, trong nháy mắt Hắc Khi Phong ngất xỉu .


      Chậc, tình địch chướng mắt!


      ___


      [1]Bất động thanh sắc: gây tiếng động


      [2]Tiểu ni tử:


      [3]Thiên Ti Nghi: ngôi sao vận mệnh của Xích Diễm Quốc


      [4] Tuyết hồng: tuyết lớn


      [5] Mi tâm: ấn đường-giữa 2 đầu lông mày


      [6] Tiên phong đạo cốt: cốt cách phi phàm, phong thái hơn người

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 190: HIẾN HÔN



      Bối Bối vừa thức dậy, phát mình ở xe ngựa, hơn nữa còn ngủ ở trong lòng của Ngự Hàn, tuy rằng thực ấm áp, nhưng mà......chẳng ai với nàng lời, lúc nàng ngủ say bị người ta mang hồi hoàng cung a!


      Cảm giác được ánh mắt tức giận của nàng, Ngự Hàn miễn cưỡng mở đôi mắt đen, chuyển dừng về phía nàng, lấy tốc độ rất nhanh hôn cánh môi của nàng cái:“Tiểu Bối Bối, nàng thức rồi.”


      Hít vào, thở ra, Bối Bối giãy dụa ngồi thẳng, đến cửa sổ bên của xe, tay vén rèm cửa sổ lên, nhìn hoa cỏ cây cối ven đường vùn vụt lướt qua, nàng nắm tay, quay đầu mạnh, hung tợn trừng mắt nhìn .


      Ngự Hàn, chúng ta như thế nào mà ngồi trong xe?”


      “Tiểu Bối Bối, nàng quên, nàng phải đồng ý cùng ta hồi cung sao, tại chúng ta chính là hồi cung a.” Ngự Hàn thản nhiên cười đáp, đưa tay giữ nàng lại, lần nữa ôm nàng vào trong ngực.


      Bối Bối giãy dụa ngồi bên, lắng đọng lại chút cảm xúc mới mở miệng:“Ta hỏi chàng, Hắc Khi Phong, chàng đối xử với thế nào rồi?”


      Nhìn gương mặt nàng biểu ý muốn hỏi tội, mắt phượng của Ngự Hàn nhếch lên, bạc môi hé mở:“Tiểu Bối Bối, nàng vừa tỉnh liền hỏi đến nam nhân khác! Vốn ta còn phân phó nhân đem đuổi về Hắc Phong quốc, xem ra ta là rất hảo tâm, ta hẳn phải sai người đem ném vào thâm sơn cho dã thú ăn luôn mới đúng!”


      “Chàng đưa trở về Hắc Phong quốc?” Ánh mắt Bối Bối sáng lên, tức khắc gương mặt đẹp tươi cười, cũng đưa thân tới gần , thái độ xoay 180 độ.


      “Hừ! Bây giờ ta chuẩn bị hạ lệnh sai người đem ném tới thâm sơn!” Gương mặt của Ngự Hàn khó chịu nhích sang bên, mái tóc đen như mực theo động tác của mà rủ xuống vai, càng tôn lên vẻ đẹp thánh khiết của nguyệt nha bạch xiêm y như tiên, tỏa sáng làm ra hình dáng tà mĩ ngọc[1] của , mê người!


      Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, nhịn được chu miệng hôn lên gương mặt của , tiếng rất lớn:“Ba!”


      Ngự Hàn nheo mắt liếc nàng cái:“Đừng tưởng rằng như vậy ta thu hồi mệnh lệnh ban ra.”


      Ánh mắt của nàng dừng ở bạc môi hoàn mỹ khêu gợi của , ngón trỏ chuyển động, nàng chớp chớp mắt cười, hai tay nâng giữ mặt , làm cho quay lại đối diện nàng, sau đó, nàng hừng hực hôn lên.


      Ngự Hàn, chàng đẹp!”


      cho phép hình dung ta như vậy...... Uhm......” Ngự Hàn mới mở miệng trách cứ, khiến cho lưỡi đinh hương của nàng đưa vào trong cuốn lấy lời của .


      Nàng tham lam đưa mắt nhìn ánh mắt của , mũi của , lông mi của , hôn rất nghiêm túc, nhưng lại vụng về.


      nhướng lông mày, rất tự nguyện phối hợp với nụ hôn của nàng, dứt khoát quên hết mọi thứ, cánh tay khỏe mạnh vòng quanh thắt lưng mềm mại của nàng, đem nàng kéo lại gần hơn, bị động cho nàng hôn tùy ý.


      A...... Tuy rằng của nàng hôn thực vụng về, nhưng mà, thích.


      Bối Bối hôn , lại cảm giác chính môi mình bị vuốt ve sinh ra dòng điện, dòng điện chạy toàn thân, nàng tê dại mềm nhũn cả thân mình, bám vào , tiếp tục hôn......


      Hồi lâu, nàng vẫn chần chừ muốn thoái lui, liếm liếm môi:“ Ngự Hàn, như vậy chàng có vừa lòng ?”


      “Miễn cưỡng.” thực tiếc rẻ vứt cho nàng câu.


      Bối Bối liếc xéo cái, bĩu môi:“Vậy miễn cưỡng thông qua .”


      được, ta còn muốn.” Ngự Hàn đưa môi lại gần nàng, thích bị nàng hôn giống như hôn trân bảo, nhất là lúc lòng bàn tay non mềm của nàng ôm gương mặt của , cảm giác mềm mại và ấm áp kia, làm cho lòng tràn đầy đắm say.


      Thấy ám chỉ ràng như vậy, hai tai của Bối Bối đỏ hồng.


      Thét, chủ động là cần chút xúc động, chút vong ngã [2], chút điên cuồng cũng tốt.


      Vừa rồi nhìn thấy tư thái tuyệt mỹ của như vậy, nàng mới có thể giống con sói đói mà tác phát, tại...... qua!


      “Tiểu Bối Bối, hôn ta lần nữa .” thấp giọng , yên lặng nhìn nàng.


      ...... cần, lần sau , lần sau, a......” Bối Bối cười xấu hổ, đem tiến lại gần nàng đẩy ra.


      Ngự Hàn mới định dùng lại mỹ nam kế, ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng Thương Tuyệt Lệ:“Vương, phía trước có chỗ tránh gió, bọn lính đều mệt, chúng ta ở bên kia nghỉ chân ?”


      “Ừ, ngươi quyết định .” Ngự Hàn khẽ hé môi, chậc, có đôi khi muốn bịt miệng Tuyệt Lệ lại, lần nào cũng phá đám .


      “Vâng.”


      Ngay sau đó, ngoài cửa sổ vang lên vó ngựa nghe“Đát đát”, Thương Tuyệt Lệ cưỡi ngựa rời xe ngựa .


      “Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục .” Ngự Hàn hết sức muốn bảo trì tốt khí vừa rồi, cố gắng thuyết phục Bối Bối hiến hôn.


      Bối Bối đẩy cái:“Ta muốn xuống xe, mình Khả Y ở trong xe sau rất đơn.”


      “Ta ra lệnh cho tỳ nữ ở cùng nàng ta, nàng ta đơn.”


      “Vậy...... Ngồi lâu như vậy xe ngựa, ta muốn xuống xe ngoài.”


      “Ta đây cùng nàng.” cười xảo huyệt hề hề.


      cần!” Bối Bối mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn , nam nhân này, lại làm nàng có ý nghĩ đứng đắn!


      ......


      Rất nhanh, xe ngựa ngừng lại, bọn thị vệ hoàng sam [3] đều ngồi vào cỏ, lấy ra lương khô truyền cho nhau.


      Bối Bối xốc màn xe lên, mới muốn xuống xe, Ngự Hàn cũng đứng mặt đất, vươn tay về hướng nàng, ý tứ lại hết sức ràng.


      Ngự Hàn, chàng từ nơi nào mà xuống xe, ràng là ta ra trước.” Bối Bối bị ánh mắt mang nụ cười đẹp như ánh sáng mặt trời của nam nhân trước mặt cấp biến thành suy tư có chút tức giận.


      “Ta đương nhiên là bay ra.” Ngự Hàn nháy mắt với nàng mấy cái, cánh tay khỏe mạnh chụp tới, liền bế nàng xuống xe, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần dùng chút thuật dịch chuyển gian liền có thể ra ngoài xe được.


      Xuống xe ngựa, cũng thấy buông mình ra, Bối Bối đẩy bờ vai của :“Này, thả ta xuống đất.”


      “Nàng phải muốn ngoài sao? Ta mang nàng .” Ngự Hàn liền ôm nàng hướng vào sâu trong rừng cây, chút để ý đến ánh mắt của bọn thị vệ, tuy rằng dọc đường , bọn họ quen với việc Vương đối với Bối Bối tiểu thư vô cùng sủng ái, nhưng mà, ngay cả ngoài cũng muốn cùng đúng là......


      cỗ xe ngựa khác, Khả Y được tỳ nữ đưa xuống xe ngựa, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ đứng bên cạnh, nàng nhìn quanh, tìm thấy người muốn tìm, nàng nghi hoặc hỏi:“Thương công tử, xin hỏi Bối Bối ở nơi nào?”


      “Bối Bối tiểu thư nàng, cùng Vương, phải, là Bối Bối tiểu thư ...... ngoài.” Thương Tuyệt Lệ có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, những chữ tư mật này, lần đầu tiên ra với nữ hài tử.


      ___


      [1] tà mĩ ngọc: đẹp hoàn hảo mà có chút


      [2]Vong ngã: quên mình


      [3]Hoàng sam: y phục vàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :